Chương 10-2 Cũng không hẳn là anh hoàn toàn không có tính cảnh giác, Nghiêm Tư Cẩn từ từ chú ý tới đối diện phía bên kia đường có chiếc xe vẫn đậu ở chỗ này, tuy rằng cách ngày đều sẽ thay đổi mỗi chiếc, nhưng đa phần đều dừng tại vị trí này. Mà chuyện làm ăn của anh cũng bắt đầu trở nên khấm khá thịnh vượng hơn so với trước đây không ít, thường thường nhận được số lượng lớn các đơn đặt hàng thương phẩm. Xung quanh lại có siêu thị, ngay cả Nghiêm Tư Cẩn cũng không nhịn được hiếu kỳ, đến cùng là người nào lại đến nơi này mua nhiều hàng hóa của anh đến như vậy? Anh đã từng nhận quá nhiều lần giáo huấn, đương nhiên đoán ra được những người kia là ai. Nhưng cái này cũng không có ảnh hưởng cuộc sống của anh, chí ít không nhìn thấy người kia, đơn giản là mỗi ngày mình sinh hoạt ra sao đều sẽ có người báo cáo đến người kia, Nghiêm Tư Cẩn suy đoán như thế, nhưng lại đoán không ra, người kia rốt cuộc muốn cái gì. Cậu muốn chơi anh, có thể đem anh bắt lại, nhưng đã thả tự do cho anh rồi, còn phái người theo dõi anh, cứ lưu luyến như vậy, giống như thật sự lo lắng cho anh…… Nghiêm Tư Cẩn nhìn không thấu lòng của người nọ. Anh đã ba mươi lăm tuổi, không còn trẻ nữa, không có nhiều thời gian cùng những người giàu có chơi đùa. Anh sẽ không một lần nào nữa ngu ngốc tin tưởng Tằng Nữu đối với anh bày tỏ tình cảm nữa. Nghiêm Tư Cẩn đã sợ cậu, cũng không còn tin cậu. Anh không hận cậu, chưa từng hận qua, chỉ là sợ cậu, sợ chỉ cần cậu thuận miệng nói những lời đầy dối trá đến lừa gạt anh. Vì lẽ đó bất luận Tằng Nữu làm cái gì, anh cũng không thể tin cậu được. Tin tức cùng truyền thông liên tiếp mấy ngày nay nói về bệnh viện tổng hợp, nói về chế độ mới cùng trang thiết bị tân tiến, Nghiêm Tư Cẩn đọc cũng không hiểu những thứ này, nhưng vẫn xem hết tất cả mục tin tức có trên báo. Anh không nhịn được nghĩ, có phải Tằng Nữu là người rất lợi hại, lúc cậu bàn chuyện làm ăn sẽ không đi lừa gạt người khác, hay là…… Tằng Nữu chỉ lừa một mình anh? Nghiêm Tư Cẩn vẫn có chút hiểu biết Tằng Nữu, đối diện với người vẫn luôn giám thị anh, có phải Tằng Nữu cũng sẽ ngồi trên xe từ nơi nào đó theo dõi anh, anh không khỏi hoài nghi vấn đề này. Vì lẽ đó, hành vi giám thị kéo dài một tháng, anh không khỏi giật mình. Vì lẽ đó, chờ anh nhìn thấy người kia, anh cũng không quá giật mình. Anh chỉ là nghĩ, qua một tháng rồi mới chịu đem anh tóm lại? Anh vốn cho rằng, chỉ cần một tuần là Tằng Nữu đã nuốt lời. Thời điểm Tằng Nữu đi đến trước tiệm tạp hóa, Nghiêm Tư Cẩn đang bắt chuyện với người bạn nhỏ đang đến mua đồ ăn vặt. Anh chưa kịp ngẩng đầu, chỉ là theo thông lệ hỏi, “Xin hỏi cần cái gì ạ?” Đưa đồ ăn vặt cho người bạn nhỏ xong, ngẩng đầu lên Nghiêm Tư Cẩn mới chú ý tới người trước mặt bận tây phục chỉnh tề, hơn nữa là kiểu dáng anh rất quen thuộc. Anh nhìn thật kỹ Tằng Nữu, phát hiện đối phương so với một tháng trước, thành thục nội liễm đi rất nhiều. “Lại muốn bắt tôi trở về biệt thự sao?” Tằng Nữu chỉ là cười nhạt, chí ít chính cậu còn cho rằng mình cười rất chân thành, “Em đến mua ít đồ.” Kinh ngạc một giây, Nghiêm Tư Cẩn không rõ đối phương muốn làm cái trò gì. Tằng Nữu nói tiếp, “Ặc, sao vậy, ông chủ sợ không có đồ em muốn mua ư?” Nghiêm Tư Cẩn nhận định đối phương lại đang chơi trò chơi tẻ nhạt rồi, thế là, anh im lặng nhìn chằm chằm Tằng Nữu, chờ cậu bộc lộ bản chất. Nhưng là, Tằng Nữu chỉ hướng vào bên trong tiệm tạp hóa không lớn nhìn ngó xung quanh, “Cho em mười chai nước suối đi.” Nghiêm Tư Cẩn nghĩ, nếu cậu muốn chơi vậy thì mình sẽ chơi tới cùng, liền hỏi, “Nhãn hiệu gì?” Tằng Nữu xưa nay chưa bao giờ mua nước suối, căn bản không biết nhãn hiệu gì, thuận miệng đáp, “Anh cứ lấy loại tốt nhất là được.” Nghiêm Tư Cẩn đành phải cầm mười chai nước suối, sắp xếp gọn vào trong túi đưa cho Tằng Nữu, Tằng Nữu lấy một tờ tiền có mệnh giá lớn đưa cho Nghiêm Tư Cẩn, Nghiêm Tư Cẩn cúi đầu tìm tiền lẻ, nhưng Tằng Nữu ngăn cản anh, “Không cần thối.” Vốn đã không có tính nhẫn nại, nghe được Tằng Nữu nói câu kia, trong lòng Nghiêm Tư Cẩn không cao hứng, “Đến cùng là cậu muốn như thế nào?” Nam nhân lạnh như băng âm thanh không kiên nhẫn khiến cho Tằng Nữu kinh hãi, cậu cũng không muốn thế nào, chỉ là không muốn đứng từ xa nhìn, cho nên mới làm bộ tới đây mua đồ, mượn cơ hội muốn tiếp cận gần Nghiêm Tư Cẩn hơn. Cậu không hiểu mình làm sai cái gì, vừa rồi Nghiêm Tư Cẩn còn đang bình thường sao tự dưng bỗng nhiên lại nổi giận. “Cậu muốn bắt tôi trở lại thì cứ bắt đi, tôi đi đóng cửa tiệm đã.” Nghiêm Tư Cẩn vừa nói, một bên làm bộ muốn đóng cửa. Tằng Nữu hoảng hốt vội vàng ngăn anh lại, “Không không không, ông chủ, anh đừng như vậy, em không bắt anh trở lại, thật đó. Em không phải đã đưa anh về nhà rồi sao.” Nghiêm Tư Cẩn không tin cậu, Tằng Nữu giải thích, “Em chỉ muốn đến nhìn anh một chút……” Nghiêm Tư Cẩn ném đồ xuống đất, “Xem trọng gì chứ, cậu đi đi. Không thì cứ trực tiếp bắt tôi trở về.” Lông mày Tằng Nữu nhất thời nhíu lại, Nghiêm Tư Cẩn cho rằng cậu sẽ đánh anh, kết quả là không có. Tằng Nữu chỉ hơi cười, cậu cả đầu đầy tóc quăn cười trông rất ngoan ngoãn, dáng vẻ kia khiến Nghiêm Tư Cẩn suýt chút nữa ngộ nhận như đang gặp con mèo nhỏ vậy. Chỉ là anh biết bản tính của cậu. Trong mắt chảy ra nước mắt bi thương, Tằng Nữu xoay người rời đi. Tâm tình Nghiêm Tư Cẩn trong nháy mắt rơi vào hố sâu, chuyện làm ăn về sau cũng khiến anh không còn tâm tình đi tiếp đón khách hàng mua đồ. Đến buổi tối, anh ngủ trên giường, trước mắt đều là hình ảnh Tằng Nữu nở nụ cười cuối cùng kia, nụ cười kia nhìn như rất ngoan ngoãn, nhưng xen vào quá nhiều tình cảm phức tạp khác, hình như có bi thương, hình như có không muốn. Đột nhiên Nghiêm Tư Cẩn ngồi dậy, không hiểu mình vì sao lại nghĩ tới gương mặt đó. Anh tự nói với chính mình, cái đó không phải là mặt Tiểu Ngưu, mà đó là mặt ác ma, rất khủng bố, đáng sợ. Nhưng anh vẫn không khỏi nhớ tới, thế là, Nghiêm Tư Cẩn đành phải ôm lấy đầu, che lại gương mặt, trong mắt chậm rãi chảy xuống nước mắt, anh mệt mỏi quá…… Anh đã không tin Tằng Nữu, vậy thì tại sao Tằng Nữu lại phải biến thành Tiểu Ngưu đến tiếp cận anh? Ngày hôm sau, Tằng Nữu vẫn đến đây. Nghiêm Tư Cẩn mở miệng trước, “Muốn mua cái gì? Không mua thì đi chỗ khác, hay là muốn bắt tôi trở lại.” Tằng Nữu vẫn lộ ra nụ cười ngoan ngoãn điềm tĩnh, “Ông chủ…… Em chỉ muốn nhìn anh một chút.” “Vậy thì mua đồ đi.” Nghiêm Tư Cẩn lạnh lùng nói, nỗ lực quên đi nụ cười cùng ánh mắt Tằng Nữu. “Được, em muốn mua những thứ kia.” Tằng Nữu chỉ hầu hết các loại mì ăn liền có trên quầy, trong mắt ánh lên chút mừng rỡ chờ mong. Nhưng Nghiêm Tư Cẩn không cao hứng, “Cậu ăn mì ăn liền?” “Hả?” Tằng Nữu mới phát hiện mình lại khiến cho Nghiêm Tư Cẩn không cao hứng. “Thôi đi, cậu cứ bắt tôi trở về là được.” “Không không không,” Tằng Nữu hoảng hốt ngăn lại Nghiêm Tư Cẩn chuẩn bị đóng cửa, “Ông chủ, là thật đó, em sẽ không đối xử tệ với anh nữa. Em chỉ là…… Chỉ là muốn nhìn anh một chút.” Nghiêm Tư Cẩn trào phúng nở nụ cười, trong một khắc đó, anh lại có chút tin tưởng Tằng Nữu. Tằng Nữu cặp mắt đen nhánh khúc xạ ra ánh sáng đa màu, hơn nữa dần dần có hơi nước đọng lại. Nghiêm Tư Cẩn cảm thấy, như anh đang nhìn thấy một mặt đáng thương, khiến lòng người thương tiếc “Tiểu Ngưu”. Thở dài, nam nhân nói, “Vậy để tôi lấy hàng cho cậu.” “Thật sao?” Khuôn mặt Tằng Nữu trong nháy mắt bị nụ cười chiếm cứ, vẻ mặt như Tiểu Ngưu nếm được mỹ vị. Nghiêm Tư Cẩn nỗ lực ngăn lại viền mắt bên trong ẩm ướt, “…… Ừ.” Đem hàng đưa cho Tằng Nữu xong, Nghiêm Tư Cẩn chạy trốn vào trong tiệm, nước mắt chảy dài trên mặt. Tại sao anh còn cảm động, vẫn còn cảm giác? Anh đã không tin Tằng Nữu, nhưng dáng vẻ đối phương bây giờ vẫn sẽ làm anh nhớ tới Tiểu Ngưu, nhớ tới những lời thề kia, anh biết rõ đó chẳng qua chỉ là gạt người, không thể tin được. Nhưng mà…… Anh vẫn đau lòng. Ngày thứ ba, Tằng Nữu lại tới nữa. Nghiêm Tư Cẩn chờ cậu rời đi, đưa lưng về phía bên ngoài nhìn không thấy phương hướng, nước mắt lại tuôn rơi đầy mặt. Anh không muốn nhớ, cũng không tin Tằng Nữu. Nhưng tại sao Tằng Nữu lại muốn tiếp cận từng bước một với anh, giống như trước đây? Nhìn ra khóe mắt Tằng Nữu đau khổ, Nghiêm Tư Cẩn tin chắc đó là Tằng Nữu làm bộ, bởi vì cậu am hiểu nhất chính là diễn kịch lừa người, không phải sao? Thế là qua một tuần, Nghiêm Tư Cẩn chỉ cảm thấy khó chịu đựng hơn nữa. Lúc Tằng Nữu xuất hiện lần nữa, anh không chịu nổi cũng phải rống lên, “Đến cùng là cậu muốn sao? Muốn bắt tôi thì cứ bắt đi, đừng có diễn kịch như vậy nữa!” Vẻ mặt Tằng Nữu lúng túng lên, cậu do dự một chút vẫn là nắm lấy tay Nghiêm Tư Cẩn, “Không, em thật sự không phải muốn bắt anh trở lại. Em sẽ không tổn thương anh, thật đó. Em, em chỉ là muốn nhìn anh một chút.” “Muốn nhìn, thì cứ bắt lấy tôi rồi tha hồ mà nhìn. Cậu cứ như vậy, tôi thật sự không chịu được.” “Không có, em thật sự không muốn bắt anh trở lại. Em, em chỉ là muốn đến gần anh một chút, ở trên xe lại quá xa…… Nếu như anh không thích, em sẽ đứng ngay trước cửa tiệm…… Không, kỳ thật em chỉ nhìn anh ở trên xe cũng được, ông chủ, anh đừng như vậy……” Nghiêm Tư Cẩn ghìm nước mắt lại, “Không phải cậu buông tha cho tôi sao?” “Nhưng mà…… Không thể được, em không nhìn thấy anh sẽ rất khó chịu. Chính em cũng không biết vì sao nữa, thời điểm ở nước Mỹ em nhớ anh đến phát điên, hiện tại lại càng nhớ anh hơn, em không tham lam, em cái gì cũng đều từ bỏ, hiện tại chỉ muốn nhìn anh một chút thế là đủ rồi.” “Tằng Nữu, cậu phải biết rằng, tôi sẽ không tin lời cậu nói.” Nghiêm Tư Cẩn bình tĩnh nói một câu, khiến trên mặt Tằng Nữu lóe lên bóng dáng thất lạc, “Em biết…… Nhưng em thật sự chỉ muốn nhìn anh một chút.” Khóe mắt Tằng Nữu lại phiếm ra ánh sáng óng ánh, Nghiêm Tư Cẩn khiếp sợ, lại tự nói với mình, cái kia nhất định là ngụy trang. Xua xua tay, Nghiêm Tư Cẩn nói, “Được rồi được rồi, cậu muốn nhìn thì cứ nhìn đi. Nếu muốn bắt tôi trở lại, nhớ thông báo sớm cho tôi biết, để tôi còn biết đường đi liên hệ tới các đại lý sỉ đặt hàng.” “Không có, không có, em sẽ không bắt anh trở lại.” Tằng Nữu vui sướng nở nụ cười. Sau đó, cậu không xuất hiện nữa. ※ ※ ※ ※ Tác giả có lời muốn nói: Chỉ còn một chương là kết thúc rồi. Kết cục cứ xem như là HE đi, tuy rằng không hoàn mỹ, nhưng đây là kết cục mà năm đó tôi vẫn luôn muốn viết.
|
Chương 10-3 Mùa thu đã kết thúc, mùa đông lần thứ hai kéo đến. Tằng Nữu đã nửa năm không xuất hiện qua. Nghiêm Tư Cẩn nghĩ, lúc này Tằng Nữu đã thật sự buông tha anh rồi chứ? Tiết mục nhàm chán vô vị như vậy đã lặp lại quá nhiều lần, anh đã thật sự quá mệt mỏi, cũng tin rằng Tằng Nữu cũng mệt mỏi giống như anh. Tình cờ chiếc xe kia vẫn dừng ở đối diện bên kia đường, chỉ là không còn ngụy trang nữa. Tằng Nữu có ngồi trên xe hay không, Nghiêm Tư Cẩn cũng không biết, chỉ là nhìn thấy chiếc xe kia xong, anh đều không nhịn được xoay lưng lại, nước mắt chảy xuống một vệt dài. Kỳ thật, có lúc, Nghiêm Tư Cẩn đột nhiên sinh ra ảo giác, mình tin tưởng Tằng Nữu, tin rằng Tằng Nữu sẽ không bắt anh trở lại, tin rằng Tằng Nữu đã thay đổi. Nhưng ảo giác này cũng chỉ xuất hiện trong nháy mắt, cuối cùng anh vẫn không thể tin cậu. Vì lẽ đó anh chỉ có thể đứng ở đó, lặng lẽ xóa đi vệt nước mắt trên mặt. Rất nhanh, lễ Giáng Sinh cũng đến ── Nghiêm Tư Cẩn không thích lễ Giáng Sinh, ngày lễ dành cho người nước ngoài này không thích hợp với anh. Lễ Giáng Sinh năm nay, duy nhất khiến Nghiêm Tư Cẩn lấy làm lạ chính là, bầu trời lại có mưa to. Tình huống mưa mùa đông cũng không xảy ra nhiều, tuy rằng cực lực muốn quên đi, nhưng anh vẫn rõ ràng nhớ tới vào mùa đông bốn năm trước cũng trong ngày mưa này. Khi nhớ tới ngày ấy, Nghiêm Tư Cẩn liền quyết định nhanh chóng đóng cửa kết thúc buổi buôn bán hôm nay. Thời điểm anh đóng cửa, nhìn thấy có một người hướng về tiệm tạp hóa chạy tới. Anh lập tức nhận ra thân ảnh kia, nhưng vẫn không do dự chút nào đóng cửa lại. Tằng Nữu đứng trước cửa tiệm, nhìn trên không trung từng giọt mưa rơi xuống ── cho dù cậu không nhớ rõ chuyện của người khác, nhưng vẫn luôn nhớ tới khoảnh khắc trời mưa mùa đông năm ấy. Cậu không đem theo dù, cả người chìm vào trong cơn mưa, thậm chí muốn mình cảm mạo càng tốt, dù sao bác sĩ trong bệnh viện đều là những người rất giỏi. Còn nữa, cậu còn muốn tranh thủ lấy được sự thương cảm từ nam nhân…… Đóng cửa xong, Nghiêm Tư Cẩn đứng trong cửa hàng. Cũng không phải là cửa trong suốt, anh không thấy được động tĩnh từ người bên ngoài, nhưng có thể nghe được ── Tằng Nữu vẫn chưa rời đi, mưa càng ngày càng lớn hơn. Nước mắt Nghiêm Tư Cẩn bỗng nhiên giống như cơn mưa đồng thời rơi xuống. Đến cùng Tằng Nữu muốn thế nào? Anh sẽ không tin Tằng Nữu, cũng sẽ không đồng tình cậu. Nhưng mà…… Vừa nghĩ tới Tằng Nữu đứng ở bên ngoài dầm mưa, anh không tự chủ được lo lắng cho cậu, cậu là thiếu gia có tiền có quyền thế, sẽ không chịu nổi gió thổi mưa tuôn. Nước mắt không ngừng rơi xuống, Nghiêm Tư Cẩn đưa tay muốn lau đi, lại phát hiện sớm đã khô cạn rồi. Cuối cùng anh hít một hơi thật sâu, xoay người mở cửa tiệm. Ngoài cửa, nam nhân toàn thân ướt đẫm dùng loại ánh mắt sạch sẽ đáng thương mong chờ Nghiêm Tư Cẩn, mà trong nháy mắt khi anh mở cửa lên, ánh mắt kia hóa thành vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ. “Tiến vào đây trú mưa đi.” Nghiêm Tư Cẩn lạnh lùng nói. Tằng Nữu khá là vui mừng liền gật gật đầu, tiến vào xong, Nghiêm Tư Cẩn liền đóng lại cửa tiệm. Thân thể Tằng Nữu run lẩy bẩy, lông mày đen nhánh xinh đẹp nhíu lại, lông mi cong vút thật dài cũng rung động. Nghiêm Tư Cẩn không khỏi nghĩ đến khuôn mặt bốn năm trước, suy đoán đối phương có lạnh hay không. Chỉ tiếc…… Người trước mắt là Tằng Nữu, không phải Tiểu Ngưu. Nghiêm Tư Cẩn nói, “Chừng nào mưa tạnh thì cậu mau chóng cút đi.” Tằng Nữu yên lặng không nói nhiều, chỉ là một lần nữa nhẹ nhàng gật đầu. Nghiêm Tư Cẩn không quản cậu nữa, cả người hướng về cửa hàng sau nhà đi đến. Nhưng chỉ đi mấy bước, anh vẫn dừng lại, đi đến quầy hàng rót một ly nước nóng đưa cho Tằng Nữu. “Có lạnh không, uống một ly nước nóng sưởi ấm đi.” Trên mặt Nghiêm Tư Cẩn không chừa lại bao nhiêu biểu tình. Nhưng Tằng Nữu vẫn rất cao hứng, hai con mắt lộ ra hoạt bát cùng vô tội. Cậu đã không còn ngụy trang giống như bốn năm trước, trên người mặc âu phục đem lại một cảm giác thanh nhã, nhưng dung mạo của cậu vẫn giống như bốn năm trước thanh thuần xinh đẹp. Đưa tay nắm chặt thành ly, Tằng Nữu trong lúc vô tình tay chạm vào mu bàn tay Nghiêm Tư Cẩn. Thân thể bất giác run rẩy, Nghiêm Tư Cẩn cảm nhận được nhiệt độ trên tay Tằng Nữu lạnh lẽo, trong lòng lại một lần nữa lo lắng cậu đứng dưới mưa lâu như vậy, có khi nào sẽ nhiễm bệnh hay không. Tằng Nữu tiếp nhận ly nước, nhẹ nhàng nhấp một ngụm sau đó buông ly xuống, bỗng nhiên biểu tình thật nghiêm túc nhìn kỹ Nghiêm Tư Cẩn. “Ông chủ, gần đây anh có khỏe không?” Nghiêm Tư Cẩn hơi gật gật đầu. “Anh nói dối.” Tằng Nữu biểu lộ nụ cười khá là đau xót, “Nhìn đi, cả môi anh đều nứt ra hết rồi.” Nghiêm Tư Cẩn theo bản năng đưa tay lên mân môi mình, nhưng Tằng Nữu đã kịp tiến sát vào, dùng tay nắm lấy đầu ngón tay Nghiêm Tư Cẩn, sau đó dùng nhiệt độ lòng bàn tay mình ôn nhu chạm vào chỗ môi bị nứt ra của Nghiêm Tư Cẩn. Kinh ngạc một chút, Nghiêm Tư Cẩn toàn thân không hề nhúc nhích, anh cho rằng Tằng Nữu sẽ tính làm gì mình. Nhưng cẩn thận nhìn lên, lại phát hiện ánh mắt của đối phương cực kỳ nóng bỏng chân thành, giống như đã biến thành thiếu niên trước kia đã từng nói lời “Thích”. Anh sợ hãi nhắm chặt mắt lại. Tằng Nữu cúi đầu, càng đến gần hơn, dùng môi chạm nhẹ môi Nghiêm Tư Cẩn. Nghiêm Tư Cẩn vẫn chưa phản kháng. Tằng Nữu lại tiếp tục dùng đầu lưỡi liếm lên đôi môi khô nứt, cái tư thái kia như đang liếm lên vết thương trên người đối phương, nhờ vào việc này hi vọng chúng nó có thể nhanh chóng khỏi hẳn. Đã lâu rồi không có hành vi thân mật như vậy, hơi thở trên người Tằng Nữu phả lên người Nghiêm Tư Cẩn khiến thân thể anh run rẩy càng lợi hại, Tằng Nữu nhanh chóng cạy ra miệng anh, đầu lưỡi linh hoạt lẻn vào trong, ôn nhu tỉ mỉ liếm mỗi một góc trong miệng Nghiêm Tư Cẩn.
|
Chương 10-4: Kết thúc Nghiêm Tư Cẩn cảm thấy, nhiệt độ cao như vậy như muốn thiêu đốt đi nước mắt của anh. Tằng Nữu càng dùng sức hơn đưa tay ôm chặt toàn bộ bả vai Nghiêm Tư Cẩn, cậu đem thân thể nam nhân hướng về lòng ngực chính mình, cứ như rằng nếu không cẩn thận, đối phương sẽ ngay lập tức biến mất. Tròng mắt mở to mê man, Nghiêm Tư Cẩn mặc cho Tằng Nữu hết một lần lại một lần hôn anh, muốn trải nghiệm cảm giác đối phương liếm láp đi vết thương của mình. Nhưng trong lòng anh biết rõ, cho dù có liếm cỡ nào vết thương cũng không tốt lên được. Đương nhiên Nghiêm Tư Cẩn sẽ không phản kháng, tùy ý Tằng Nữu muốn ôm, hoặc hôn. Tằng Nữu phát giác được Nghiêm Tư Cẩn mặc sức cho mình muốn làm gì thì làm, không chống cự cũng không chấp nhận, chỉ là cảm giác chết lặng mà thôi. Nhưng cậu muốn cũng không phải như vậy…… Cuối cùng buông tha môi Nghiêm Tư Cẩn, nhưng Tằng Nữu vẫn ôm nam nhân thân mật vào trong lòng ngực, liều mạng ôm lấy bả vai Nghiêm Tư Cẩn. “Xin lỗi, ông chủ…… Thật sự xin lỗi.” Tằng Nữu siết chặt thân thể Nghiêm Tư Cẩn, đầu đặt trên vai nam nhân, đem cả khuôn mặt chôn vào cổ Nghiêm Tư Cẩn. Đối phương hơi thở gấp gáp đều phun lên trên da thịt mình, Nghiêm Tư Cẩn vốn cho rằng Tằng Nữu lại muốn xâm phạm anh, nhưng vài giây sau, anh cảm nhận được loại hơi thở kia không liên quan đến chuyện tình dục. Hơi thở nóng bỏng lan tràn ra khắp cổ Nghiêm Tư Cẩn, còn đi kèm theo hơi nước ẩm ướt. Âm thanh Tằng Nữu khó chịu, “Xin lỗi, ông chủ, thật sự xin lỗi……” ── cậu cuối cùng cũng học được bài học ăn năn, cuối cùng cũng thấy rõ trước đây mình đã quá tàn nhẫn với anh, còn tự tay hủy diệt tất cả. Cậu chỉ là hi vọng, Nghiêm Tư Cẩn sẽ quay lại như trước đây đối xử tốt với cậu, toàn tâm toàn ý. Trước đây cậu không thèm khát những thứ này, nhưng hiện tại, chúng nó đã trở thành bảo vật quý giá mà cậu trân quý nhất, hơn nữa…… Có thể mãi mãi sau này sẽ không thể nắm giữ lần thứ hai. Nghiêm Tư Cẩn không nói một lời. Tằng Nữu bắt đầu cố chấp hôn lên cổ Nghiêm Tư Cẩn, nhưng Nghiêm Tư Cẩn lại cực kỳ bình tĩnh, Tằng Nữu còn nói đứt quãng khép nép, “Thật đó, em thật sự rất yêu anh…… Hãy tha thứ cho em. Hãy yêu em một lần nữa đi.” Tằng Nữu hôn môi liên tục, nước mắt trên mặt bắt đầu rơi vào trên áo Nghiêm Tư Cẩn. Nhưng cậu vẫn không ngừng cầu khẩn, không ngừng nói, “Là thật, em thật sự rất yêu anh…… Hãy tha thứ cho em, yêu em thêm lần nữa đi.” Tiếng khóc Tằng Nữu như chú mèo nhỏ không còn nhà để về, Nghiêm Tư Cẩn nghe, liền đau lòng, nhưng Tằng Nữu vẫn cứ lặp lại những lời lẩm bẩm kia lại càng khiến anh đau xót. “Thật đó, em thật sự yêu anh……” Câu nói này, đến tột cùng Tằng Nữu đã lặp lại bao nhiêu lần? Mỗi một lần thổ lộ, đều là lừa anh; mỗi một lần nói tới, tựa như muốn đem cả trái tim hiến cho Nghiêm Tư Cẩn, nhưng cuối cùng…… Vẫn là lừa anh, tổn thương anh ── lấy cái gì khẳng định rằng Nghiêm Tư Cẩn sẽ đi tin tưởng cậu? Tằng Nữu kiên trì nói, sức lực trên tay càng lúc càng lớn. Sau đó cậu ngừng hôn môi lại, chỉ là đem đầu vùi vào cổ Nghiêm Tư Cẩn, tiếp tục nói, “Thật sự, em thật sự yêu anh……” Khóe mắt Nghiêm Tư Cẩn cũng dần dần chảy ra nước mắt ── khi Tằng Nữu cười, đều là thời điểm anh thương tâm nhất; nhưng khi, gào khóc, bất lực lại khiến cho anh không thể không đau đớn. Khẩn cầu Nghiêm Tư Cẩn tin tưởng vào tình yêu chính mình, khẩn cầu Nghiêm Tư Cẩn tha thứ cho mình, thậm chí hạ mình muốn Nghiêm Tư Cẩn lại yêu cậu thêm một lần nữa, đến cùng có phải là đang diễn kịch hay không, Nghiêm Tư Cẩn đoán không ra. Nhưng anh biết rõ, tín nhiệm giữa bọn họ, từ rất nhiều năm về trước, đã tan nát thành nhiều mảnh. Cần gì phải tiếp tục tha thứ cậu hoặc là tiếp tục yêu cậu làm gì chứ. Thiếu niên này, hoặc phải nói là nam nhân sẽ thích hợp hơn, đem chuyện tình cảm chỉ là cái cớ, tùy ý lừa gạt anh, không ngừng tổn thương anh, rồi lại dùng cái gọi là yêu đến trói chặt anh. Tằng Nữu khóc đến nỗi âm thanh run rẩy kịch liệt, cậu nói, “Là thật, em thật sự yêu anh…… Thật xin lỗi, em lại lừa anh, xin lỗi…… Ước định khi sức khỏe anh tốt lên em sẽ cho anh rời đi, em không thể tuân thủ…… Xin lỗi, nhưng em thật sự không thể mất anh được. Ông chủ, cầu anh, hãy tin tưởng em một lần.” “Cầu xin anh, lần này sẽ là lần cuối cùng em lừa anh…… Bắt đầu từ bây giờ em sẽ không nói dối, thật sự, cũng không tiếp tục lừa anh, cũng sẽ không bao giờ thương tổn anh.” “Em thật sự yêu anh, sau này nhất định sẽ cố gắng đối xử tốt với anh, thật sự…… Em thật sự yêu anh……” Thở dài, Nghiêm Tư Cẩn cánh tay cứng ngắc cuối cùng vẫn giơ lên, sờ lên một đầu tóc đen mềm mại ướt sũng nước. Đây rốt cuộc có phải là lần cuối cùng lừa mình hay không, Tằng Nữu có thật lòng yêu mình không, đã không còn quan trọng. Nghiêm Tư Cẩn chỉ biết là, trừ khi nào thanh niên này chán ghét anh, nguyện ý thả tự do cho anh, anh trốn không thoát, cũng đừng nghĩ đến biến mất. ── Toàn văn hoàn. ※ ※ ※ ※ ※ Tác giả có lời muốn nói: Đã sửa chữa xong, đây đã là lần thứ mấy sửa lại rồi? Nhưng cơ bản tình tiết vẫn không thay đổi, đặc biệt là kết cục này, là cái mà tôi yêu nhất. Không thể nói quá nhiều, sẽ rất tiếc tiền, vậy hỏi một chút: Mọi người có cảm tưởng gì? Kỳ thật có thể tiếp tục viết, mơ hồ đã định hình tình tiết, nhưng nhất định sẽ càng ngược ông chủ hơn, có muốn xem không? Thank You!HẾT
|