"Lâm Mặc, em đây là có ý gì?" Những lời này của Tịch Viêm cơ hồ thoát ra từ kẽ răng, cho dù không nhìn thấy cũng đoán được người nói ra có bao nhiêu nhẫn nhịn kiềm chế.
Tròng mắt Lâm Mặc đảo một vòng làm như không nghe thấy gì hết. Ban đêm cô nam quả nam ở chung một phòng, mặc quần lót tình thú nằm trên giường đợi nhau thì còn có thể là ý gì? Chẳng lẽ đọc truyện cổ tích hát ru cho dễ ngủ à.
Nhưng cậu cũng cảm thấy chính mình có vẻ quá vội vàng, hai lần ba lượt câu dẫn đối phương như vậy, không biết có dọa sợ hắn không nữa. Người như Tịch Viêm nhân phẩm tốt đẹp, khẳng định không phải là loại lợi dụng kẻ khác để thỏa mãn dục vọng. Cậu cứ vô tư hiến thân như thế ngược lại khiến cho tình cảm của hắn có vẻ rẻ mạt. Dù sao cũng chỉ có cậu mới biết được hai người kỳ thực đã là chồng chồng mấy thế giới liền rồi, hắn có biết đâu cơ chứ.
Nhận thấy người bên cạnh không có động tĩnh gì, Lâm Mặc có chút thất vọng. Cậu hơi cắn môi, quyết định không cần phải như vậy. Quên đi, nếu Tịch Viêm vẫn chưa sẵn sàng, cậu cũng không nên ép hắn.
"Không có gì." Lâm Mặc thở nhẹ ra một câu như vậy, sau đó đứng lên khỏi giường, "Em về phòng mình, anh ngủ ngon."
Tịch Viêm không biết có phải do ảo giác của mình hay không, ánh mắt người kia lại mang theo chút đượm buồn khó hiểu, hệt như một hồ nước cô đơn lạnh lẽo. Trong lúc hắn còn ngẩn ngơ, một vệt nước nhàn nhạt chậm rãi rơi xuống theo đường cong của gò má, biến mất nhanh như cách nó xuất hiện.
Trước khi đầu óc kịp vận hành, cơ thể đã theo bản năng đè cậu xuống giường. Hai người cứ thế mắt đối mắt, sau đó hắn chỉ có thể thở dài, ngón tay đầy dịu dàng vuốt ve: "Tại sao lại khóc? Là anh chọc giận em sao?"
"Không có." Giọng của Lâm Mặc có chút lí nhí.
Tất nhiên Tịch Viêm sẽ không tin. Trong suy nghĩ của hắn, Lâm Mặc là người không vô duyên cớ lại giận dỗi, nếu như cậu tức giận đến phát khóc, khẳng định do hắn làm gì đó sai.
Ngẫm nghĩ lại toàn bộ hành động của mình, trong giọng nói của Tịch Viêm mang theo chút ý cười đen tối ngay cả hắn cũng không nhận ra: "Hay do anh không chịu... làm em?"
Gương mặt Lâm Mặc đỏ ửng như quả cà chua, trắng trợn câu dẫn là một chuyện, còn bị đối tượng câu dẫn nói ra lại là một chuyện khác. Cậu cảm thấy xấu hổ vô cùng, cố gắng quay đầu đi che giấu ánh mắt tràn đầy sự bối rối của mình.
Thế nhưng Tịch Viêm không cho cậu cơ hội để làm vậy. Hắn dùng hai cánh tay rắn chắc mạnh mẽ của mình giữ cậu lại, khiến cậu không có cách nào tránh né. Lâm Mặc không có chỗ để trốn nữa, liền chẳng khác gì trộm chuông bịt tai nhắm hai mắt mình lại, lông mi vẫn còn run rẩy liên tục.
"Lâm Mặc." Tiếng nói của Tịch Viêm vẫn quanh quẩn bên tai cậu, "Tiểu Mặc, mở mắt ra nhìn anh nào."
Bờ môi Lâm Mặc càng mím chặt, gương mặt cũng càng thêm đỏ hồng, đôi mắt không có chút xíu nào ý định mở ra hết.
"Thật sự anh không phải không muốn chạm vào em. Em không biết anh nhẫn nhịn khó chịu đến cỡ nào." Nhiệt khí của Tịch Viêm cứ như có như không phả vào chóp mũi của cậu, "Nhưng mà, anh không muốn em nghĩ rằng anh theo đuổi em chỉ vì lý do đó."
"Em không có..." Lâm Mặc vội vã lên tiếng phản biện. Cậu đương nhiên biết nam nhân của mình là người như thế nào.
"Có điều anh có thể cảm nhận được em đang cảm thấy bất an." Ngón tay Tịch Viêm đặt lên môi cậu, ngăn chặn những lời cậu muốn nói, "Cho nên anh nghĩ, nhất định là bởi vì bản thân làm vẫn chưa đủ tốt, mới khiến em có cảm giác không an toàn."
"Vì vậy anh muốn chờ đến khi em hoàn toàn bình tâm được. Nếu chỉ có chút việc nhỏ nhoi ấy anh cũng không thể làm được cho em, như vậy anh nói theo đuổi em có ý nghĩa gì."
Lông mi Lâm Mặc run rẩy càng dữ dội. Tịch Viêm nói đúng, cậu chính là có cảm giác không an toàn, chỉ là nguyên nhân khác với dự đoán của hắn mà thôi. Loại thiếu sót này cũng như bốc thuốc chữa bệnh, trừ phi diệt trừ được căn nguyên bằng không không có cách nào bình ổn được tâm tình cả.
Bất quá Tịch Viêm có thể sâu sắc mà cảm nhận được những rung động này bên trong cậu, xem ra đối phương để ý đến cậu nhiều hơn cậu nghĩ nhiều.
Nhận thấy cảm xúc người trong lòng không quá mức dao động nữa, tâm tình Tịch Viêm lúc này mới thoáng thả lỏng buông xuống. Có điều sau khi hạ xuống được khẩn trương rồi, lúc này hắn mới cảm nhận được da thịt mềm mại bóng loáng của người trong lòng. Lâm Mặc ngoại trừ một cái quần lót ra còn lại gì cũng không mặc, hắn lại chỉ quấn mỗi cái khăn tắm, cho nên có thể nói cả hai đang trần trụi chạm vào nhau, xúc cảm truyền đến chân thực vô cùng. Dục hỏa dưới bụng của Tịch Viêm lại bị khiêu lên, cháy âm ỉ không thôi.
Mới khi nãy còn bảo rằng sẽ chờ đến khi cậu sẵn sàng, hiện tại người anh em phản bội lại đã mặc kệ lời hắn nói mà "chào cờ" rồi, Tịch Viêm sầu muộn không thôi.
Lâm Mặc đương nhiên cảm nhận được sự biến hóa, vật thể nóng cứng bên dưới từ lúc nào đã đỉnh vào đùi cậu, cậu trải nghiệm nhiều như vậy sao có thể không nhận ra. Tính dục của người yêu rất vượng, mỗi lần làm tình đều phải một đêm vài lần mới thỏa mãn, bây giờ phải cực khổ nhịn như thế này chắc chắn rất khó chịu. Cậu chớp mắt một cái, cúi đầu theo bụng di chuyển xuống: "Để em giúp anh."
Khăn tắm gì đó chung quy vẫn chỉ là thứ dùng để lau người, không thích hợp làm quần áo. Lâm Mặc chỉ hơi kéo một cái, cái khăn tội nghiệp kia đã rơi xuống sang một bên, để lộ ra tư thế oai hùng của vật bên trong. Bản thân cậu dù biết kích thước người yêu ở thế giới nào cũng không nhỏ cả, nhưng lần nào nhìn thấy cũng đều phải nuốt một ngụm nước bọt. Thật sự là hung khí giết người a!
Tịch Viêm đoán biết được động tác của cậu, vội vàng ngăn lại: "Không cần đâu... Ưm!"
Hắn còn chưa kịp nói hết câu, Lâm Mặc đã dùng miệng ngậm lấy cự vật khổng lồ kia. Cậu đối với việc khẩu dâm dù đã qua bao nhiêu thế giới vẫn luôn trúc trắc không quen được, chỉ được mỗi lợi thế là nhớ rõ các vị trí mẫn cảm của người yêu mà thôi. Thế nhưng như thế đã quá đủ đối với Tịch Viêm rồi. Hắn cảm thấy cái miệng bé nhỏ kia của Lâm Mặc khẳng định có ma thuật, bằng không vì sao mình có thể sảng khoái rung động đến tận linh hồn như thế.
Tiếng thở gấp vang lên dồn dập trong phòng, cần cổ của Tịch Viêm có chút ngửa ra sau, để lộ yết hầu đầy nam tính. Một tay của hắn vịn vào thành giường, tay còn lại nắm chặt tóc cậu. Thứ đó của Tịch Viêm vừa to vừa dài, Lâm Mặc cố hết sức phun vào nhả ra, cảm giác nó muốn đâm xuống cả cổ họng của cậu. Bởi vì bị tay Tịch Viêm nắm giữ bên ngoài, cậu không có cách nào rút ra, nước bọt chảy xuống vô tình trở thành chất bôi trơn khiến cho dương vật ra vào càng thêm thông thuận.
Sau một tiếng gầm nhẹ đầy thỏa mãn, Tịch Viêm lúc này mới bắn ra. Hắn còn chưa thở ra được hai giây liền nghe thấy tiếng ho vì sặc của Lâm Mặc, vội vàng đỡ cậu dậy: "Lâm Mặc, em có sao không? Mau nhả ra."
Bởi vì Tịch Viêm ra không báo trước, phần lớn đều đã theo yết hầu trôi xuống rồi, mà một phần nhỏ vương lại Lâm Mặc cũng lặng lẽ nuốt xuống. Chỉ là bình thường trước khi bắn người yêu đều sẽ rút ra, lần này chắc do bị cậu làm bất ngờ cộng thêm lần đầu nên không quen, vì vậy Lâm Mặc mới bị sặc đến ho.
Nhìn vành mắt hơi đỏ lên của cậu, dẫu biết rõ đó chỉ là nước mắt sinh lý, Tịch Viêm vẫn đau lòng không thôi. Hắn tùy tiện lấy một cái khăn giấy trong tủ, lau đi những vết tinh dịch trắng đục vẫn còn vương bên ngoài miệng, lại lấy một tờ khác lau hai bên mắt cậu, trong lòng không khỏi thở dài ảo não. Lẽ ra hắn nên đeo bao trước đó mới đúng, từ trước đến giờ hắn chưa từng khẩu dâm cho ai nhưng hương vị tinh dịch hắn khá chắc chắn chẳng thơm ngon gì.
"Sau này không được tùy tiện như vậy." Nghe bảo nếu làm nhiều không đúng cách có thể sẽ bị ung thư vòm họng, tuy rằng Lâm Mặc đã sớm chết nhưng hắn không thể không lo lắng được.
Cái này không được, cái kia cũng không được, Lâm Mặc có chút buồn bực bĩu môi. Có phải sau này cậu muốn sờ sờ người yêu một cái cũng phải làm đơn xin phép hay không.
Một thân da thịt trắng nõn nà của Lâm Mặc hiện lên dưới ánh đèn phòng khiến Tịch Viêm khó lòng hô hấp. Giọng hắn khàn hẳn đi, rõ ràng vừa mới tiết xong một lần hiện tại lại bắt đầu có tinh lực: "Để anh giúp lại em nhé, Mặc Mặc."
Chiếc quần lót đen tình thú vốn dĩ rách một lỗ phía sau, dưới bàn tay sói đuôi to Tịch Viêm lại rách thêm một lỗ phía trước, cứ như thế anh dũng hy sinh ra đi. Có điều Tịch Viêm bảo rằng không cần phải vứt, làm người cần yêu thiên nhiên, biết cách tái sử dụng, lần sau cậu tiếp tục mặc nó là được rồi.
Lâm Mặc vừa được hắn dùng tay săn sóc cậu em bên dưới vừa nghe những lời này, bên ngoài sung sướng đến la to, trong lòng lại phun tào không thôi.
Sau khi bắn ra rồi, cậu mềm nhũn cả người vô lực nằm dài trên giường, đột nhiên nghe thanh âm của Tịch Viêm trên đỉnh đầu: "Lâm Mặc, em sẽ không giấu anh điều gì chứ?"
Toi rồi! Chẳng lẽ Tịch Viêm đã biết được chuyện gì? Lâm Mặc nhanh chóng vận hành não, cảm thấy khả năng này không lớn. Tuy rằng hắn đoán biết trong lòng cậu có chuyện không an tâm, thế nhưng không thể chỉ bằng vào một tiếng ngắn ngủi này đã đoán ra dược hết đầu đuôi. Khả năng cao chỉ là trực giác mà thôi, dù sao người yêu cậu rất nhạy cảm những chuyện liên quan đến hai người.
Cậu suy nghĩ một lát, sau đó tằng hắng nói: "Kỳ thực có một chuyện."
Cánh tay Tịch Viêm quấn quanh eo cậu hơi xiết lại, ngữ khí vẫn bình tĩnh: "Hửm? Là chuyện gì?"
"Em phát hiện dường như chúng ta không còn bị hạn chế khoảng cách hành động nữa."
Phương pháp nói dối cao siêu nhất là gì? Chính là nói thật nhưng thực ra che giấu dối trá bên trong. Nguyên nhân Lâm Mặc quyết định nói ra việc này có hai điều. Thứ nhất, cho dù cậu không nói Tịch Viêm hẳn cũng sẽ nhận ra, đến lúc đó càng khó giải thích. Thứ hai, nếu cậu thẳng thắn nói ra chuyện này, ngược lại có thể lôi kéo sự chú ý của hắn không nghĩ nhiều tới những vấn đề khác.
Quan trọng nhất chính là cậu cho rằng đây có thể xem như tin mừng đối với Tịch Viêm, chí ít hắn không cần bị bó buộc phạm vi hoạt động chung với cậu nữa. Cho dù hắn thích cậu đến đâu, con người ai cũng sẽ yêu thích có một chút riêng tư đi? Lâm Mặc nghĩ như thế, cho nên mới vô tư báo ra.
Nghe Lâm Mặc nói xong, sắc mặt Tịch Viêm thoáng âm trầm xuống. Hắn từng cảm thấy cái quy tắc phạm vi gì đó thực sự rất phiền phức, sơ sảy một chút liền ăn đau ngay. Thế nhưng kể từ khi rơi vào lưới tình, hắn lại vô cùng hài lòng với quy tắc này. Nó giống như một loại bằng chứng cho thấy giữa hai người có mối liên kết với nhau, và dựa vào đó Tịch Viêm không cần sợ hãi Lâm Mặc sẽ rời khỏi mình. Cho dù bọn họ có bị trói vào nhau cả đời, hắn cũng sẽ rất vui lòng mà đón nhận.
Xem ra cần phải liên hệ Mộ Dung Thế để hỏi chi tiết về chuyện này mới được. Tịch Viêm âm thầm quyết định như thế.
Đáng thương thay cho Lâm Mặc, vốn dĩ chỉ định nói dối một chút cho qua chuyện, lại tự bán mình đưa chân tướng đến trước mặt Tịch Viêm.
*****
Tuy rằng không làm đến bước cuối, nhưng chung quy sau ngày hôm qua quan hệ giữa hai người bọn họ lại càng gần gũi thêm một bước, chí ít đó là suy nghĩ của Tịch Viêm. Còn về phần Lâm Mặc, trong mắt cậu bọn họ vốn dĩ tuy hai mà một từ lâu rồi.
Người Tịch Viêm rất nóng, hệt như cái lò sửa nhân tạo, nếu ôm ngủ vào mùa đông thì ấm hết chỗ chê. Đáng tiếc thời tiết hiện tại ở Bali khá nóng, cho nên Lâm Mặc mấy lần ôm ngủ lại khó chịu lăn ra, sau đó lại tự động bò trở vào. Mấy lần liên tiếp như vậy, Tịch Viêm dứt khoát chỉnh nhiệt độ máy lạnh xuống mức thấp nhất, lúc này cậu mới an ổn mà ngủ ngon lành trong lòng hắn được.
Hai ngày sau đó bọn họ trải qua tương đối vui vẻ. Lâm Mặc cố gắng quên hết tất cả những chuyện không vui có khả năng xảy ra trong tương lai đi, hoàn toàn tận hưởng giây phút hiện tại. Tịch Viêm thấy cậu quay trở về bộ dáng tràn đầy sức sống như vậy, tâm tình càng thêm tốt vô cùng, tảng băng di động giờ đây phơi phới gió xuân, áp suất quanh người cũng không nặng nề như trước nữa mà ngược lại dịu dàng ôn hòa hơn nhiều.
Đây chính là sức mạnh của tình yêu. Tịch Viêm mơ màng nghĩ như vậy khi nằm dài dưới ánh mặt trời, để cho Lâm Mặc đổ cát lên người mình xây lâu đài.
Sau khi chuyến du lịch ba ngày kết thúc, bọn họ lại khăn gói lũ lượt xách hàng tá va li chứa đầy quà lưu niệm quay trở về nước. Chính Tịch Viêm cũng chẳng hiểu mình mua những thứ này làm gì. Lâm Mặc đã sớm không còn cha mẹ hay họ hàng, về phần hắn cũng từ lâu không dính líu gì với Tịch gia nữa, cho dù có mua cũng chỉ nhét vào trong nhà bọn họ trưng bày mà thôi. Nhưng trông thấy Lâm Mặc vui vẻ chọn quà như thế, hắn không nỡ nói ra sự thật đó.
Sự thật chứng minh, làm một tổng tài có nhiều thứ cần phải đánh đổi, ví dụ như thời gian. Sau khi vừa quay về nước, Tịch Viêm mở hòm thư cùng điện thoại lên thì phát hiện chỉ trong ba ngày ngắn ngủi kia công việc lại tràn ngập văn phòng hắn, dẫu hắn đã tăng ca suốt hai ngày trước đó. Kết quả tối hôm nay vừa đặt chân xuống sân bay, ngày hôm sau hắn lại phải chạy xe lên công ty.
Bởi vì quy tắc khoảng cách không còn, Tịch Viêm cũng không nỡ khiến Lâm Mặc vừa mới vất vả đi du lịch về lại phải chạy lên công ty cùng mình, vì vậy quyết định cho cậu ở nhà ngủ thêm một lát. Hơn nữa hắn còn có chuyện cần gặp Mộ Dung đại sư, giọng nói trong đầu nói cho hắn biết việc này không nên báo cho Lâm Mặc.
Vì thế khi Lâm Mặc tỉnh dậy, Tịch Viêm đã đi mất từ bao giờ. Cậu buồn bực nhìn kim ngắn đồng hồ đã chỉ tới số chín, thầm mắng chính mình sao có thể ngủ như một con heo thế kia, người ta đi từ đời nào rồi cũng không phát hiện.
Lại nhìn sang lịch treo tường, kể từ ngày giải khế ước đến hiện tại đã qua sáu ngày. Lúc ấy Mộ Dung Thế chỉ bảo cậu tồn tại được khoảng một tuần, cũng không nói chính xác sẽ kéo dài được bao lâu, cho nên bản thân Lâm Mặc cũng không rõ. Rất có thể sau ngày mai cậu sẽ quay về cái dạng u hồn kia, cũng có khi may mắn kéo được thêm hai ba ngày nữa.
Nhưng cho dù kết quả là bao nhiêu ngày đi chăng nữa, việc cậu biến mất nhất định không tránh khỏi. Lâm Mặc nhìn chính mình trong gương, sắc mặt dường như tái nhợt đi rất nhiều. Tịch Viêm cùng những người khác không quá chú ý, chỉ cho rằng cậu vừa mới bay đi bay về cho nên mệt mỏi trong người, bất quá tự thân Lâm Mặc biết đây chính là dấu hiệu báo rằng ngày đó sắp tới rồi.
Cậu đương nhiên sẽ không lãng phí khoảng thời gian cuối cùng này ở nhà, vì thế vội vàng thay quần áo liền bắt xe lên công ty của Tịch Viêm. Bình thường bởi vì cả hai luôn quấn lấy bên cạnh nhau nên cả Lâm Mặc lẫn Tịch Viêm chưa bao giờ nghĩ tới việc mua điện thoại, đến hiện tại mới cảm thấy bất tiện đến nhường nào.
Trong lúc đó, Tịch Viêm đang ngồi đối diện cùng Mộ Dung Thế trong phòng tiếp khách của công ty.
Bình thường muốn hẹn gặp vị đại sư này tốn rất nhiều thời gian, nhưng xét thấy Tịch Viêm cũng coi như khách quen, ra tay lại hào phóng, Mộ Dung Thế hiếm khi sảng khoái đồng ý gặp ngay trong ngày như vậy.
"Mộ Dung đại sư, hôm nay tôi tìm đến ngài là vì chuyện liên quan đến quy tắc kia." Tịch Viêm không quanh co ngay lập tức vào thẳng vấn đề, "Cách đây vài ngày trước tôi phát hiện quy tắc kia không còn, cả hai đều có thể tùy ý hoạt động."
"Ồ." Mộ Dung Thế thanh bằng nói một tiếng, ngữ điệu chậm rãi bình thản, "Cậu ấy vẫn chưa nói cho ngươi à?"
Trái tim Tịch Viêm lỡ một nhịp đập, chỉ dựa bằng trực giác hắn cũng thừa biết thứ Mộ Dung Thế sắp nói ra không phải chuyện tốt lành gì.
"Khế ước giữa ngươi với cậu ấy bị cắt đứt rồi, cho nên quy tắc gì đó đương nhiên cũng không còn."
Lúc này đây Tịch Viêm thật sự sững sờ. Hắn không tài nào tin nổi, gương mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên cùng không cam lòng: "Không, không thể nào! Rõ ràng tôi vẫn nhìn thấy cậu ấy, thậm chí còn chạm được vào! Chẳng phải ngài nói một khi khế ước chấm dứt sẽ không còn tiếp xúc được với đối phương nữa sao!"
"Hiện tại ngươi vẫn còn nhìn thấy là bởi vì dương khí của ngươi trên người cậu ta vẫn chưa tiêu tan hết, cậu ấy vẫn có thể duy trì trạng thái này. Đợi đến khi dùng hết, tự nhiên sẽ không nhìn thấy nữa."
Nắm đấm của Tịch Viêm trong vô thức đã xiết chặt từ bao giờ. Hắn cắn răng cơ hồ muốn bật máu, không thể nào tin tưởng được đây là sự thật. Chuyện này xảy ra từ bao giờ? Vì cái gì Lâm Mặc lại giấu giếm không nói cho hắn biết?
Dường như đọc ra được những thắc mắc trong ánh mắt Tịch Viêm, Mộ Dung Thế hiếm khi tốt bụng giải đáp hộ: "Là từ lần gặp nhau ở khu vui chơi kia."
"Cá nhân ta không biết vì cái gì cậu ta lại đem chuyện quan trọng như vậy giấu đi, nhưng kết quả đương nhiên không đổi. Với tình thế lúc đó, nếu hai người cứ tiếp tục duy trì khế ước sớm muộn gì ngươi cũng bị cậu ta hút khô. Nếu lúc đó không phải do ta chủ động tìm tới, e rằng hiện tại ngươi không còn ung dung ngồi đây được nữa đâu."
"Khế ước... không còn cách nào nối lại sao?"
"Cắt đứt thì dễ, nối lại khó vô cùng. Ngươi lại còn không phải người đạo gia, trước kia vô tình ký khế ước có lẽ cũng do may mắn thôi. Hơn nữa dù nối lại thì có thể làm gì. Người cùng quỷ không bao giờ có thể chung sống bên nhau được, kết quả cuối cùng sẽ luôn là cái chết của một trong hai mà thôi. Ngay cả những tên ngự quỷ lõi lọc già đời nhất cũng không thiếu kẻ chết dưới tay quỷ nô của mình, một nhân loại bình thường như ngươi càng không cần bàn cãi."
Tịch Viêm vẫn còn đang định nói cái gì, trợ lý bên ngoài đã gõ cửa. Hắn tạm im lặng, cho phép đối phương tiến vào. Trước đó hắn đã căn dặn nếu không phải chuyện quan trọng tuyệt đối đừng quấy rầy, cho nên đây hẳn là tin tức trọng yếu.
"Tịch tổng, Lâm thiếu đã đến công ty, bảo tôi nói với ngài rằng cậu ấy chờ ngài trong văn phòng."
"Nói với cậu ấy tôi có khách, một lát nữa sẽ lên." Tịch Viêm đáp, trợ lý gật đầu nhận lệnh mà đi truyền lời.
Hắn quay lại nhìn người, Mộ Dung Thế vẫn một bộ biểu tình đạm mạc, tựa như đối với tình huống của hai người không dấy lên được chút xúc động nào. Tịch Viêm cảm giác dường như não bộ mình đã bị oanh tạc quá nhiều lần trong ngày hôm nay, hàng loạt tin tức khủng bố cứ liên tiếp dồn dập mà ập đến.
Nội tâm của hắn hiện tại vừa sợ hãi lại vô cùng tức giận. Sợ, là nỗi sợ mất đi cậu. Mà tức giận, là vì Lâm Mặc dám giấu hắn chuyện quan trọng đến như thế. Nếu như hắn không tìm Mộ Dung Thế nói chuyện, có phải cậu cứ dự định im lặng mà biến mất khỏi cuộc đời của hắn?
So với không có được, nỗi đau có lại đánh mất càng thêm khoét tim gan người hơn nhiều.
"Mộ Dung đại sư, thật sự không có biện pháp nào khác sao?"
"Mệnh do trời sắp đặt, nếu trái ý làm ngược lại chỉ đem đến càng nhiều thương tổn." Mộ Dung Thế lạnh lùng nói. Vốn dĩ y đã không khuyến khích quỷ tu, nếu không phải nhìn trên phân thượng Lâm Mặc chưa từng hại ai cũng không phải cố tình tu quỷ, e rằng đã sớm đánh đối phương thần hồn câu diệt rồi, "Số mệnh của cậu ta vốn đã cạn, là do duyên phận đưa đẩy nên mới kéo dài đến ngày hôm nay. Nhân lúc còn chưa lún sâu vào quỷ đạo chí ít có thể tiến vào luân hồi."
Lời cuối cùng ngược lại là nói dối. Một khi đã tu quỷ, không quản đạo hạnh cao thâm bao nhiêu, tuyệt đối không có đường lui. Nhưng Mộ Dung Thế cảm thấy nếu nói cho Tịch Viêm biết sự thật chỉ càng khiến chuyện càng thêm loạn mà thôi, còn không bằng lừa gạt khiến hắn nghĩ rằng Lâm Mặc có thể đầu thai chuyển kiếp.
Y nhàn nhạt nhìn đồng hồ trên tường, tự thân đứng dậy theo phép tắc mà gật đầu một cái: "Ta vẫn còn chuyện khác cần làm, không thể tiếp tục nói chuyện cùng Tịch tiên sinh, xin phép cáo từ. Tiền nong theo lệ cũ, cứ thế chuyển vào tài khoản là được."
Khách hàng như Tịch Viêm là loại Mộ Dung Thế yêu thích nhất. Không cần tốn công trừ tà bắt quỷ chiêu tài gì gì đó, chỉ cần dành ra vài chục phút thời gian nói chuyện tán gẫu như bác sĩ tâm lý là được. Thậm chí bác sĩ tâm lý còn phải dựa theo tình hình bệnh nhân mà lựa lời, riêng y muốn nói thế nào cũng được, quả thực sảng khoái vô cùng. Quan trọng nhất Tịch Viêm trước nay chưa bao giờ keo kiệt trong vấn đề tiền nong, cũng chính vì thế y mới hiếm thấy bỏ qua nguyên tắc xếp lịch hẹn của mình mà đồng ý gặp hắn trong hôm nay.
Về phần vì sao Mộ Dung Thế đã rất giàu lại vẫn cứ theo đuổi chuyện tiền bạc như vậy... Người ta gọi là đam mê, đam mê có hiểu không? Người khác dùng tiền bạc để đạt được lạc thú, còn đối với y bản thân tiền bạc đã là lạc thú rồi.
Cho nên các trưởng bối trong tộc không ngừng than ngắn thở dài bứt tóc không thôi. Rõ ràng là kỳ tài ngàn năm mới gặp, lẽ ra nên chuyên tâm dốc lòng tu đạo phi thăng mới đúng, cớ sao cứ ham mê những thứ phàm phu tục tử như vậy. Càng đáng chết chính là dù y cả ngày chạy đi kiếm tiền như thế, đạo hạnh vẫn tăng tiến vượt trội hơn bất kỳ người nào cùng thế hệ. Người ta chê cười y, y nghiễm nhiên trả lời: "Ngươi đi tiên đạo của ngươi, ta đi tài đạo của ta."
Trong văn phòng Tịch Viêm có một cái ghế sofa lớn thật là lớn, mục đích ban đầu nhằm phục vụ cho cái mông cao quý của tổng tài, thế nhưng từ ngày Lâm Mặc xuất hiện nó nghiễm nhiên trở thành đồ vật của cậu, Tịch tổng đáng thương không nhớ lần cuối cùng mình ngồi đó là khi nào nữa.
Chờ đợi thật sự nhàm chán, Lâm Mặc mấy lần muốn mở máy lên đọc truyện rồi lại thôi. Cậu chỉ còn có vài ngày nữa ở bên cạnh Tịch Viêm, lãng phí để đọc truyện gì đó thật quá vô nghĩa.
Tiếng cửa phòng mở ra thật nhẹ, nhưng Lâm Mặc vốn dỏng tai nghe ngóng chờ đợi từ lâu nên rất nhanh liền bắt được. Cậu hớn hở ngồi dậy, nụ cười tỏa nắng: "Anh về rồi."
Sắc mặt Tịch Viêm có chút khó coi, thật sự hắn không biết hiện tại nên đối diện với Lâm Mặc như thế nào. Cảm giác bị lừa gạt vẫn còn tích tụ trong đáy lòng của hắn, khiến hắn không tài nào chịu đựng nổi.
Lâm Mặc chỉ cho rằng công việc làm ăn không thuận lợi mới khiến hắn khó chịu như thế, còn rất vui vẻ lon ton chạy lại gần xoa vai đấm bóp: "Thôi nào, không cần vì mấy chuyện nhỏ nhặt mà giận dỗi làm gì, rất tổn hại sức khỏe. Lại đây em massage cho, hồi ở Bali em học được mấy động tác khá hay..."
Tịch Viêm vẫn đứng im ở đó như phỗng. Thần kinh Lâm Mặc lúc này có thô đến cỡ nào cũng phán đoán được có chuyện không lành. Động tác cậu hơi cứng đờ, ngay cả tươi cười trên môi cũng mấy phần gượng ép: "Làm sao vậy, anh cứ im lặng như thế..."
"Anh biết hết tất cả mọi chuyện rồi." Tịch Viêm không rõ lúc nói ra câu này, chính mình phải dùng đến bao nhiêu sức lực, cảm giác như rút cạn toàn bộ sinh lực trong người mình.
Lần này đối tượng dại ra lại là Lâm Mặc. Cậu im lặng cúi đầu xuống, một lời cũng không nói.
Tuy rằng việc chấm dứt khế ước vì mục đích tốt cho Tịch Viêm, nhưng việc cậu lén lút giấu hắn chân tướng vẫn không thay đổi được. Lâm Mặc tự biết bản thân có lỗi, cho nên không già mồm cãi láo, dứt khoát ăn năn nhận tội.
Trông thấy thái độ cậu như vậy, Tịch Viêm như được xác nhận nghi vấn trong lòng. Trong thanh âm của hắn mang theo mấy phần run rẩy, không rõ do sợ hãi hay tức giận nữa: "Tại sao không nói cho anh biết?! Em nghĩ rằng chỉ cần anh không hay biết thì sẽ không sao sao!"
Lần đầu tiên Lâm Mặc nhìn thấy người yêu tức giận đến như thế, cho nên cậu cơ hồ bị dọa sợ, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, nói gì đến đưa ra lời giải thích. Mà vốn dĩ cậu cũng có gì để phản biện cho bản thân đâu.
Cậu càng né tránh không đáp trả, cơn tức trong lòng Tịch Viêm càng lớn. Hắn quát to: "Em cảm thấy việc đó tốt cho anh, nhưng em có hỏi anh bao giờ chưa?! Em tự tiện quyết định như vậy vui lắm sao!"
"Em... em..." Lâm Mặc đã bị dọa sợ, khuôn mặt có chút tái nhợt, "Em không còn cách nào khác..."
"Nhưng chí ít em đã có thể nói cho anh biết chuyện này, chứ không phải giấu giếm đến tận bây giờ!"
Đau, thật sự rất đau. Lâm Mặc cảm thấy lồng ngực thắt lại, trước mắt như hoa lên. Cậu ngỡ như trước đây mình cũng từng nghe thấy những lời này một lần rồi. Phải, dường như cậu đã giấu người yêu làm một chuyện gì đó, khi ấy hai người cũng cãi nhau to như vậy. Đó cũng là lần đầu tiên Lâm Mặc trông thấy hắn giận dữ đến như thế...
A? Không đúng, rõ ràng bọn họ lần đầu tiên gặp nhau là tại thế giới nhiệm vụ đầu tiên của cậu cơ mà, trước đó làm sao có thể có mâu thuẫn...
Thanh âm của Tịch Viêm bên tai không khác gì tầng tầng sóng âm bị rè rè hệt như chiếc radio cũ, Lâm Mặc đã không phân rõ đâu là hiện thực đâu là hư ảo nữa, cậu chỉ cảm thấy đầu mình đau nhức đến mức muốn nổ tung.
"Xin lỗi, Tịch Viêm... Thật sự xin lỗi..." Nước mắt của cậu đã bắt đầu rơi xuống, khiến tầm nhìn trở nên mờ mịt nhòe nhoẹt đi.
"Xin lỗi thì có ích gì! Lâm Mặc, tại sao em lại ích kỷ đến như vậy!" Lời này vừa nói ra, Tịch Viêm liền tự biết chính mình đã quá lời. Nhưng trong lúc adrenaline bùng cháy dữ dội, lửa giận vẫn còn đốt đầu, hắn không còn đủ bình tĩnh để sửa chữa những lời mình nói nữa.
Tịch Viêm nói đúng, cậu thật sự rất ích kỷ, chỉ vì tham muốn của riêng mình mà bỏ qua cảm xúc của hắn. Cậu tùy tiện quyết định rằng như thế là tốt nhất cho cả hai, mà không hỏi hắn xem suy nghĩ của hắn như thế nào.
Tại sao cậu có thể tồi tệ như vậy? Đầu óc Lâm Mặc rối tinh rối mù, nước mắt đã ướt cả mặt, hai tay nắm chặt vạt áo mân mê, không biết lúc này đây nên làm gì để hạ bớt lửa giận của Tịch Viêm.
Cộc cộc. Tiếng cửa gõ như phép màu giải cứu tình huống lúng túng của Lâm Mặc. Mãi một lát sau Tịch Viêm mới lạnh giọng nói: "Vào đi."
Trợ lý nhỏ sắp bị hù dọa đến té xỉu rồi. Ông trời ơi phòng cách âm nhưng hắn còn nghe rõ tiếng cãi vã của Tịch tổng, không biết bên trong còn đáng sợ đến nhường nào. Thời điểm bước vào căn phòng tràn ngập áp suất thấp, chân hắn gần như nhũn ra, vẫn cố gắng lí nhí thông báo: "Tịch tổng, nửa tiếng nữa ngài có hẹn gặp mặt đối tác tại nhà hàng Ngự Lâm Viên... Có cần tôi dời lịch hẹn lại không?"
"Không cần, cậu đi chuẩn bị hợp đồng cho tôi." Tịch Viêm nhàn nhạt trả lời.
Trợ lý như được tha bổng mà chạy như bay, trước khi rời đi còn không quên tri kỷ đóng cửa lại cho hai người bọn họ.
Tịch Viêm cảm thấy đầu óc lúc này của mình quá bị cảm xúc chi phối, có khả năng sẽ lại nói ra những lời gây tổn thương đối phương, cho nên hắn quyết định tạm thời gác chuyện này lại, đợi đến khi ổn định rồi lại hai mặt một lời với Lâm Mặc sau. Vì thế hắn sửa sang lại ống tay áo của mình, trước khi rời khỏi phòng không quên ném lại một câu cho Lâm Mặc: "Em tự mình suy nghĩ lại, lát nữa chúng ta tiếp tục nói chuyện."
Cánh cửa đóng sầm trước mắt Lâm Mặc, cậu ngược lại không có loại cảm giác giải thoát, càng giống như đeo lên cổ thêm một cái gông cùm chờ tới giờ phán quyết.
Bất quá Lâm Mặc chính là cái loại ăn bao nhiêu đau cũng sẽ không nhớ. Mới phút trước cậu còn bị Tịch Viêm quát đến hoảng sợ, phút sau lại lén lút bám đuôi theo sau xe hắn rồi.
Cho dù Tịch Viêm có tức giận với cậu như thế nào đi chăng nữa, cậu vẫn muốn dành thật nhiều thật nhiều thời gian ở bên cạnh hắn. Hắn không muốn nhìn thấy cậu cũng không sao, cậu đứng từ phía xa nhìn hắn là được rồi. Đợi đến khi hắn bớt giận, bọn họ nói chuyện nghiêm túc hẳn sẽ giải quyết được mọi mâu thuẫn thôi.
Bên trong một gian phòng của Ngự Lâm Viên, Tịch Viêm đang ngồi chờ đối tác đến, hoàn toàn không hề hay biết Lâm Mặc đã bám theo sau mình chạy đến tận đây. Để không bị Tịch Viêm phát hiện, Lâm Mặc còn hóa thành linh thể bay vào trong phòng. Đây cũng là lần đầu tiên cậu có thể tự do chuyển hoán trạng thái, không biết nên vui hay nên buồn nữa.
Sắc mặt Tịch Viêm vẫn không quá tốt, khiến Lâm Mặc đau lòng không thôi. Cậu muốn đưa tay lên xoa xoa cho hắn, lại sợ bị hắn phát hiện ra, đành bỏ cái tay xuống.
Cửa gian phòng mở ra, trước cửa lại là một nam nhân ngoại quốc tóc nâu mắt xanh, trên mặt lưu lại một vết thẹo dữ tợn. Vừa trông thấy gã, sắc mặt Tịch Viêm càng thêm xấu. Hắn ý thức được dường như mình bị chơi một vố lớn rồi.
"Tịch Viêm, trông mày có vẻ vẫn khỏe mạnh nhỉ? Về nước nghỉ dưỡng có khác." Gã đàn ông ngoại quốc kia dùng tiếng Anh nói chuyện với Tịch Viêm, tư thái tràn đầy khệnh khạng, chỉ riêng gương mặt dữ tợn không thôi, "Mày không biết để tìm mày tao mất biết bao nhiêu thời gian đâu."
"Jeff, làm thế nào mày biết tao ở đây." Tịch Viêm cố gắng kéo dài thời gian, đồng thời tay dưới bàn đã nhấn điện thoại gọi bảo tiêu.
"Đương nhiên là nhờ bà mẹ đáng yêu của mày rồi. Tao phải cảm khái rằng mày có một người mẹ tốt đấy, chậc chậc..."
Tịch phu nhân? Không, không có khả năng. Với trình độ trí óc của bà ta, không thể nào đủ thông minh cùng năng lực để phát hiện ra công việc của hắn ở nước ngoài được.
Đúng vậy, tuy rằng hiện tại công ty trong nước của Tịch Viêm có vỏ bề ngoài là một công ty kế toán, những công ty nước ngoài của hắn cũng như vậy, nhưng công việc ngầm bên dưới còn kiêm cả rửa tiền. Tuy nhiên quy tắc của hắn chính là không nhận rửa các loại tiền kiếm được từ giao dịch cấm của đất nước đó, chỉ nhận rửa tiền trốn thuế. Ví dụ như ở một quốc gia cấm cần sa, hắn sẽ không rửa tiền kiếm được từ việc bán cần, nhưng nếu quốc gia khác hợp thức hóa, hắn sẽ không cắn rứt lương tâm gì mà không làm.
Jeff từng là một đối thủ của hắn, thế nhưng gã muốn kiếm càng nhiều tiền, vì vậy nhận rửa tiền bất chấp phi vụ. Công ty hai người từng có vài xích mích, thậm chí Jeff vài lần cho người ám toán hắn, đến cuối cùng Tịch Viêm dựa vào vài thủ đoạn của mình tống tiễn gã vào tù mới an ổn.
Bất quá vì để tránh sóng dữ đầu ngọn gió, hắn cũng vì vậy tạm thời rút về nước êm đẹp, đợi qua một đoạn thời gian mọi chuyện ổn thỏa sẽ tiếp tục hoạt động trở lại. Chỉ không ngờ kẻ vốn dĩ đang ở trong tù hiện nay lại đứng trước mặt hắn, còn ngang nhiên mang theo cả súng đến đây.
Nhìn tình thế này, chẳng lẽ... Trong đầu Tịch Viêm chợt lóe lên hình ảnh một nữ nhân, khóe môi không khỏi cười gằn. Tịch Ly, đúng là đánh giá thấp ả quá rồi.
Trong số hai người con của Tịch phu nhân, Tịch Hàn ngu ngốc lại tăng động hệt như mẹ gã, loại người như vậy phô trương thì nhiều thành sự thì ít. Riêng Tịch Ly tính cách lặng lẽ, sau khi đi du học đến giờ vẫn không hề lên tiếng về gia sản Tịch gia, đến độ Tịch Viêm còn tưởng rằng ả ta chỉ muốn sống bình yên rút lui khỏi vòng tranh đấu này. Chỉ không ngờ một kẻ như vậy lại ẩn giấu sâu nhất, âm thầm nhân lúc mình không chú ý mà đâm cho một đao.
Loại người kỹ tính như Tịch Ly, nhất định sẽ không tự mình lộ diện, ả nếu đã có thể che giấu nanh vuốt lâu đến như vậy, khẳng định không dễ dàng đứng ra. Cho nên ả nhất định tìm tuồn tin tức của Tịch phu nhân cho Jeff, sau đó im lặng ngồi phía sau làm ngư ông đắc lợi mà thôi. Còn về phần làm sao Jeff thoát được ra khỏi tù, Tịch Viêm không có hứng thú muốn biết lắm.
Đàn em đi theo sau Jeff ước chừng khoảng mười người. Tịch Viêm nhẩm tính thời gian, cần thêm hai mươi giây nữa bảo tiêu của hắn mới xông vào được, cho nên chậm rãi tìm cách nói chuyện: "Mày muốn gì, chúng ta có thể từ từ bàn luận."
"Hừ! Hiện tại thứ duy nhất tao muốn là cái mạng chó của mày!" Jeff phun khạc một cái, bước chân mạnh mẽ dẫm bước tiến lên, trên tay không biết từ bao giờ xuất hiện thêm một khẩu súng đen.
Tịch Viêm tự kiểm điểm trong lòng, hắn hại Jeff vào tù, thua mua công ty gã, hơn nữa còn chiếm hết toàn bộ mối làm ăn của gã, Jeff muốn giết hắn cũng không phải chuyện ngoài ý muốn lắm. Nhìn tình trạng Jeff rất giống như liều chết vượt ngục để trả thù hắn xong tự tử vậy. Bất quá điều đó không có nghĩa hắn tự nguyện dùng cái chết để tạ tội cho Jeff.
Thấy khẩu súng của Jeff đã dần dần hướng tới phía mình, Tịch Viêm bất ngờ hất tung cái bàn ăn lên về phía gã. Tầm nhìn của Jeff bị hạn chế, gã lại không dám bắn loạn khiến kẻ khác nghe thấy, đành phải giơ tay chống đỡ lùi ra sau, hét lên một tiếng to: "Chết tiệt!"
Còn chưa đợi gã kịp lấy lại tinh thần, Tịch Viêm đã cầm ghế phang thẳng vào cánh tay của gã. Tay gã tê rần, khẩu súng cũng theo đó rơi xuống đất lạch cạch. Hắn không như vậy mà ngừng lại tiếp tục tranh thủ cơ hội cướp lấy khẩu súng.
Bất quá Tịch Viêm chỉ có một người, trong khi xung quanh Jeff vẫn còn có đàn em, kế hoạch của hắn thất bại trong gang tấc. Mặc dù bị Tịch Viêm bồi cho một cú không mấy dễ chịu, có điều nhìn thấy hắn bị thuộc hạ của mình đè xuống giữ lấy tay không thể hoạt động, trong lòng Jeff liền nảy sinh khoái cảm người chiến thắng. Gã nhặt lại khẩu súng, vẻ mặt tràn ngập chế giễu: "Chậc chậc, không ngờ mày cũng có ngày hôm nay."
Tịch Viêm nhẩm tính cần thêm mười giây nữa bảo tiêu của hắn mới xông vào, trên trán đã xuất hiện mồ hôi lạnh. Chết tiệt, chẳng lẽ hắn thật sự phải bỏ mạng nơi đây ư?
"Đây là nhà hàng nổi tiếng ngay tại trung tâm thành phố, chỉ cần mày bắn súng, ngay lập tức cảnh sát sẽ đến bắt mày lại." Cho dù rơi vào tình thế hiểm ác, giọng nói của Tịch Viêm vẫn giữ được sự bình tĩnh.
"Tao đ*o quan tâm, mày hiểu không! Tiền tài của tao! Công ty của tao! Tất cả đều bị mày phá hủy!" Tròng mắt của Jeff đỏ ngầu, "Dù sao tao cũng đã bị kết án chung thân, bây giờ có đổi sang án tử hình cũng chẳng sao! Miễn giết được thằng chó mà..."
Jeff còn chưa kịp nói hết câu, gã đột nhiên cảm thấy cánh tay mình cứng đờ. Thế rồi một cảnh tượng đầy kinh hãi trước mắt mọi người xuất hiện, tay cầm súng của Jeff đột nhiên chuyển động, đầu mũi súng lại bắt đầu chuyển về phía gã.
"Đệch! Cái quái gì vậy?!" Jeff gào lên, tay còn lại cố giữ lấy, sắc mặt xanh lét như tàu lá chuối, "Tụi mày cản nó lại ngay cho tao!"
Đám đàn em có chút ngơ ngẩn, mãi lát sau mới có hai thằng tiến lên cố giữ lại bàn tay cử động không theo ý muốn của Jeff. Thế nhưng cánh tay kia như có ma lực cuốn lấy, hai tên đàn ông lực lưỡng cũng không giữ lại được.
Jeff lúc này thật sự hoảng sợ, gã cố sức buông tay ra, khẩu súng lần hai rơi xuống sàn. Nhưng tiếng lạch cạch không vang lên như dự liệu, khẩu súng dưới ánh mắt của bao người cứ thế trôi lơ lửng, mà họng súng vẫn hướng về Jeff, thậm chí tiếng cành cạch mở khóa an toàn cũng đã vang lên.
"Mẹ kiếp! Chuyện gì đang xảy ra vậy?! Mày là thằng chó nào!" Jeff bắt đầu né tránh gào lên, "Khôn hồn thì cút ra, đừng có giở trò ma quỷ!"
Nói thì dài dòng, trước mặt Jeff đột nhiên xuất hiện một thanh niên, mà tất cả những người xung quanh đều không biết cậu từ bao giờ đứng ở đó. Chỉ riêng có Tịch Viêm sau khi thấy rõ mặt đối phương, gân xanh nhảy càng dữ dội.
Jeff nhìn thấy đối phương mặt mũi trẻ tuổi, hoàn toàn không có tính sát thương, nếu bỏ qua khẩu súng đang dí sát trán gã kia thì người này hệt như sinh viên mới vào đời. Lòng can đảm của gã lấy lại được đôi chút, bắt đầu giở giọng dọa nạt: "Cái loại như mày vừa nhìn đã biết ăn cơm trắng mà lớn! Còn học đòi người khác chơi súng cái gì, khôn hồn thì cút ra, tao nể tình tha cho một mạng!"
Vừa dọa nạt xong, lại ném cho một củ cà rốt: "Mày suy nghĩ cho kỹ, giết người chính là phải đi tù! Đừng vì một phút bồng bột ném cả cuộc đời của mình! Chỉ cần mày buông ra, tao sẽ coi như chưa có chuyện gì, còn thưởng cho mày một khoản tiền lớn."
"Mày nói sai rồi." Lâm Mặc hiếm khi tâm tình tốt mà đùa giỡn như vậy, "Có hai loại trường hợp giết người không cần đi tù. Thứ nhất, chính là người bị bệnh thần kinh. Thứ hai..."
Cậu còn đặc biệt cố ý kéo dài, trong giọng nói mang theo vài phần rùng rợn u ám: "... Chính là người đã chết."
Jeff vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, lại nghe thấy một nụ cười rợn cả da gà: "Hình như tao thuộc cả hai trường hợp đó, mày có muốn thử không?"
Tác giả có lời muốn nói: Thật ra các trường hợp phạm tội không cần thi hành án có rất nhiều, nhưng mà đây là tiểu thuyết chứ không phải đại cương pháp luật nên chúng ta gói gọn cắt xén bớt cho đỡ mệt não