Gia Hữu Đại Giá Lang
|
|
Chương 10: Đáp ứng rồi?![EXTRACT]Lại thương lượng với Lý thị một hồi, bà mối Giả lắc eo to của bà vui vẻ rời đi. "Vú nương, chuyện người tìm chồng cho Anh nhi tỷ, có nói với nàng chưa?" Nhìn thấy "eo to" vừa đi, Ngải Thanh liền lập tức hỏi vú nương. "Ách, còn chưa," Câu hỏi đột ngột của Ngải Thanh khiến Lý thị rõ ràng ngớ một lúc, "Nhưng ta là mẹ nó, giúp nó tìm một lang quân như ý, là vì tốt cho nó. Con xem Anh nhi tỷ của con, đều sắp tròn 17 rồi, còn chưa có nơi chốn, người làm mẹ, có thể không lo lắng sao?" "Thanh nhi rõ ràng, vú nương chắc chắn không hại Anh nhi tỷ, nhưng hôn nhân đại sự, vẫn là phải chính Anh nhi tỷ làm chủ, nếu nàng không thích, người phải làm sao?" Nghe thấy giải thích, Ngải Thanh cũng hiểu lo lắng và quan tâm của vú nương với tương lai của nữ nhi mình, nhưng hiểu thì hiểu, lại không có nghĩa y sẽ tán thành cách làm như vậy. "Haizz, Thanh nhi, con xem Anh nhi tỷ của con, bộ dáng nó không đủ tốt sao, ngay trong mấy thôn phụ cận đây, tướng mạo của Anh nhi tỷ của con đều là thượng đẳng, nhưng chính là không ai đến cửa cầu hôn, đây là vì sao, Thanh nhi con có nghĩ qua chưa?" Thấy Ngải Thanh vẫn không tán đồng chủ ý của mình, Lý thị quyết định nói bóng nói gió. "Này...." Ngải Thanh kỳ thật biết vú nương nói đúng, mấy năm nay, Anh nhi ngày càng xinh đẹp, trong việc nông và việc nhà cũng có thể làm, nhưng chính là không ai đến cửa cầu hôn, nói chính xác, là không ai dám đến cửa cầu hôn, tính cách của Anh nhi quá lãnh đạm, ở trước mặt người nhà còn như vậy, đến trước mặt người ngoài, không phải liền thành "thanh cao", đối mặt với người luôn cho người khác cảm giác "cao cao tại thượng" như vậy, mọi người cũng chỉ có thể đứng ở xa nhìn, trừ phi có nhiệt tình và động lực như núi lửa, bằng không tuyệt không thể đi trêu chọc, dẫu sao người nhà nông vẫn hi vọng vợ mình là vui tươi, có thể ở chung tốt với người khác và phụng dưỡng mẹ chồng. Thấy lòng Ngải Thanh rõ ràng dao động, Lý thị vội vàng thêm lửa, "Thanh nhi con cũng biết, tính cách của Anh nhi tỷ của con thật sự quá lạnh, sao còn có người dám đến cửa cầu hôn a? Ta tìm bà mối Giả giúp, kỳ thật cũng chỉ là muốn hỏi thăm chút, xem thử phụ cận đây có nhà nào tốt, nếu có người thích hợp, để Anh nhi tỷ của con và người ta gặp mặt nói chuyện thử, cũng không thật sự là nhất định phải gả nó đi." Lòng Ngải Thanh càng thêm dao động, ý của vú nương là tìm bà mối kiếm con rể chỉ là vì xem thử chọn người thích hợp, chờ lúc tìm được, để Anh nhi tỷ xem mắt, hợp thì kết hôn, không hợp cũng không sao? Cách làm này trái lại không tệ, một mặt, Anh nhi thật sự quá hướng nội, bảo nàng chủ động đi kết giao, đó là tuyệt không thể, vậy không bằng thông qua xem mắt để quen biết. Hơn nữa, người hiện đại xem mắt không ít, ông chủ quán ăn của mình và bà xã ông chính là xem mắt mà quen, nhưng cũng vô cùng yêu nhau; mặt khác, vú nương cũng chỉ là tìm thử người thích hợp, không phải ép buộc Anh nhi xuất giá. Nói như vậy, cách nghĩ của vú nương cũng không tệ. "Vú nương đã nói như vậy, vậy, được rồi; có điều, vú nương người đã đáp ứng, chỉ là xem mắt, tuyệt không phải ép buộc thành thân." "Ha hả, biết rồi biết rồi, đứa nhỏ này, rốt cuộc ai là mẹ của Anh nhi a, ta còn có thể bán nữ nhi sao?" Nhìn thấy Ngải Thanh cuối cùng thỏa hiệp, Lý thị rất vui vẻ, "Nhưng con phải tạm thời giữ bí mật cho vú nương, nếu không thì, vú nương còn không bị "mắt lạnh" của Anh nhi tỷ của con đông chết?" Lý thị trêu chọc nói. "Dạ, Thanh nhi biết. Chỉ cần vú nương không quên mình đã đáp ứng." Ngải Thanh vẫn xác nhận nhiều lần. Mấy ngày tiếp theo, bóng dáng của bà mối Giả liền luôn xuất hiện ở Tô gia, bên cạnh cũng nhất định sẽ mang theo mấy bức chân dung của nam tử chưa kết hôn; hơn nữa mỗi lần đến, không ở hai ba canh giờ là tuyệt không thể rời đi, nghiễm nhiên thành khách quen gần dây của Tô gia. Gặp đúng thời gian ăn cơm, Lý thị cũng sẽ mời bà cùng ăn, Ngải Thanh cảm thấy, từ sau khi bà đến, gạo trong lu gạo nhà mình liền nhanh chóng ào ào cạn dần. Nhưng nửa tháng trôi qua, Lý thị vẫn không tìm được nam tử thích hợp, nếu không phải nam tử tướng mạo không được, thì là nhà trai có mẫu thân hà khắc, còn không thì trong nhà thật sự keo kiệt, tóm lại, trong mắt Lý thị, người bà mối Giả chọn thật không ra sao, thời gian dài, cũng đối với năng lực làm việc của bà nảy sinh hoài nghi, dần dần có bất mãn. Ngày này, bà mối Giả lại lắc cái eo to mẩy của bà đến cửa, trong tay chỉ cầm một cuộn tranh. Lý thị không vui dẫn bà vào cửa, không pha trà lần nữa, trực tiếp rót nước trong ấm trà cho bà. "Ôi, Lý đại thẩm, tiểu tử anh tuấn kia của bà đi đâu rồi, hôm nay sao không thấy y?" Bà mối Giả hiển nhiên cũng không để ý hành động của Lý thị, còn tự thân quen lên tiếng. "Bận việc trong vườn rau hậu viện," Lý thị trả lời, đột nhiên đổi đề tài, "Ta nói, bà mối Giả, lúc đầu bà đã nói, phải tìm một nhà tốt cho khuê nữ của ta, nhưng đây đều hơn nửa tháng rồi, còn chưa có người thích hợp. Hôm nay đừng đánh lừa ta nữa, nếu không được nữa, ta cũng đành phải đổi người." "Ai ui, đại muội tử, lời này sao nói được, bà là quá quý báu khuê nữ nhà mình, mới không vừa ý đám người kia, có điều, hôm nay bảo đảm bà hài lòng, bà nếu không hài lòng nữa, ba chữ bà mối Giả ta sau này liền đọc ngược." Xem ra lần này, bà mối Giả trái lại rất có tự tin, vừa nói, vừa cẩn thận mở cuộn tranh của mình. Nhìn dáng vẻ tràn đầy tự tin của bà mối Giả ở đối diện, Lý thị cảm thấy, mình tin lần nữa cũng không sao cả, cùng lắm đổi người khác thôi. Cuộn tranh từ từ, rất nhanh bị mở ra hoàn toàn. Trên tranh là một nam tử hơn 20t, vóc dáng cường tráng cao to, đường nét khuôn mặt rắn chắc mà lại sâu sắc, lộ ra sự cương nghị, trán đầy hiển hiện mặt mũi hăm hở, mày rậm mắt to vừa nhìn liền biết là người thật sự ôn nhu, sống mũi cao thẳng càng thêm vài phần khí chất, môi dày vừa phải, tỉ lệ rất tốt, không bạc tình. Này thật là một nam tử tướng mạo đường đường, anh tuấn cương nghị, xứng với Anh nhi nhà mình, tuyệt đối không kém. Nhìn nam tử trong tranh, Lý thị lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt vui vẻ. Nhìn dáng vẻ của Lý thị, bà mối Giả liền biết chuyện này nắm chắc chín phần rồi, lòng liền càng thêm cao hứng. "Thế nào, đại muội tử, lần này hài lòng chưa?" Bà mối Giả hơi ngẩng đầu nói với Lý thị, tuy là câu hỏi, nhưng vẻ tự đắc lại hiển rõ không nghi ngờ. "Ừ, không tệ." Tuy trong lòng đã hài lòng vô cùng, nhưng Lý thị vẫn quyết định bình tĩnh chút, tướng mạo trái lại ổn, nhưng gia thế vẫn rất quan trọng, "Chỉ là, không biết gia thế thế nào?" "Này bà yên tâm, người trong tranh là người của thôn Trần gia, tên là Trần Lương, mấy đời trong nhà đều là người làm ruộng, thành thật hiền lành. 10 năm trước, Trần gia là một trong những nhà giàu nhất trong thôn, cha của Trần Lương là thôn trưởng trong thôn....." Bà mối Giả nói còn chưa xong, liền bị Lý thị vội vàng cắt ngang, "Bà nói 10 năm trước, đây là chuyện thế nào, lẽ nào hiện tại gia cảnh sa sút? Bà không phải hại nữ nhi ta chứ?" "Ôi, ta nói bà để ta nói hết đã, được không. Không sai, 10 năm trước, Trần phụ vì bệnh mà mất, Trần mẫu và phu quân phu thê tình thâm, lúc này cũng rất nhanh đổ bệnh. Đáng thương Trần Lương năm đó mới 13t, cứ thế một mình gánh cả nhà." Nói rồi, bà mối Giả còn thỉnh thoảng lau khóe mắt, tuy không có một giọt nước mắt nào. Lý thị nghe đến đây, đột nhiên nhớ đến cảnh ngộ hồi trẻ của mình, khó tránh cảm động lây, nhất thời tức cảnh sinh tình, trái lại thật sự ứa nước mắt. Thấy Lý thị động tình, bà mối Giả vội vàng nói tiếp, "Bà nghĩ đi, một đứa trẻ 13t, nói nhỏ không nhỏ, nói lớn cũng không tính lớn, vừa bận xử lý hậu sự của cha, vừa còn phải chiếu cố mẹ bị bệnh, này không phải gánh nặng lớn sao? Nhưng Trần Lương cứ thế một mình chống đỡ, 13t liền vác cuốc xuống ruộng, gánh nước nấu cơm. Vốn cha nó lúc trước trái lại để lại không ít gia sản, nhưng từ sau khi mẹ bệnh, đều lấy tiền ra đi khám bệnh mua thuốc, sau mấy tháng, trong nhà liền thu không đủ chi, mượn nợ không ít." Cảm giác khát nước, bà mối Giả vội vàng uống một hớp trà, sau khi nhuận họng, lại nói tiếp, "May mà tiểu tử Trần Lương này có bản lĩnh, một mình không chỉ lo liệu ruộng nương tốt, còn nuôi được một đám gia súc trong nhà. Đại muội tử, nghe qua ao cá chưa?" Lý thị vốn luôn nghe kể, bị bà mối Giả hỏi đột ngột, vội hồi thần, "Chính là cái ao đào hầm nuôi cá trong ruộng vừa ướt vừa thấp không thể trồng trọt, rất nhiều bùn lắng kia?" "Không sai, biết là ai đi đầu không?" Bà mối Giả lại ra vẻ huyễn hoặc. "Chẳng lẽ là......" "Không sai, chính là Trần Lương này. Phụ thân người ta nhìn xa, sớm để nó đọc ít sách, cho đến 13t, mới bỏ học. May mà đứa trẻ này thông minh, cứ thế làm ra một ao cá, hơn nữa lúc đó người trong thôn đều tưởng ruộng đó là vô dụng, cho nên Trần Lương chỉ tốn chút tiền liền có đến tay. Lúc này, ao cá kia của nó làm được rất tốt, cá nuôi vừa béo vừa to, chỉ tiền kiếm được đủ nó trả hết nợ trong nhà, còn có dư ngoài định mức." Nói đến mấy cái này, tay chân bà mối Giả đều vung vẫy. Nghe đến đây, Lý thị cũng hiểu ý của bà mối Giả, Trần Lương này, không phải hiện tại gia cảnh có bao giàu, mà là hắn có một trái tim thất khiếu lung linh, phát tài là chuyện sớm muộn. Ở điểm này, Lý thị là tán thành bà mối Giả, nam nhân này, có bản lĩnh quan trọng hơn sống dựa vào tiền tài của cha mẹ. "Ôi, đáng thương đứa trẻ này, tuy hiếu thảo như vậy, nhưng mẹ cuối cùng không thoát khỏi diêm vương, 3 năm trước vẫn đi theo phụ thân nó rồi. Đã thủ hiếu 3 năm, nhớ di ngôn của mẹ trước khi lâm chung muốn nó nhanh chóng thành thân sinh con, bấy giờ mới muốn nhờ ta giúp nó xem thử, có cô nương thích hợp không." Lời này bà mối Giả nói đến trọn vẹn, thứ nhất nói Trần Lương là một người hiếu thảo, vậy chắc chắn cũng là người yêu thương nương tử, tuyệt sẽ không bắt nạt Anh nhi nhà bà; thứ hai là nhà Trần Lương hiện nay không có mẹ chồng cần phụng dưỡng, Anh nhi gả qua chắc chắn không bị mẹ chồng làm khó dễ; thứ ba, Trần Lương là người hiếu thảo, muốn nhanh chóng hoàn thành nguyện vọng của mẹ, hắn là vội thành thân. Nhìn Lý thị còn do dự, bà mối Giả định cho một liều mạnh nữa, "Đại muội tử à, người ta hiện tại là bánh thơm, người muốn gả cho hắn, rất nhiều, ta là nghĩ đến Anh nhi nhà bà thật sự xứng với hắn, mới nói với bà trước. Bà nếu chần chừ nữa, ta không dễ nói với bên kia a." Lý thị lúc này thật là khó xử, mình hôm nay nếu không đáp ứng, con rể này sợ là sẽ bay đi, mình nếu đáp ứng, vậy không phải trái với lời hứa lúc đầu của mình với Thanh nhi sao? "Muội tử, bà phải nhanh a, nhà khác còn đang chờ ta đi nói cho khuê nữ nhà họ? Bà nếu không được, ta đi đây." Nói rồi, bà mối Giả liền làm ra tư thế muốn đi. "Ấy, ta nói bà sao gấp như vậy, gả nữ nhi là chuyện lớn, bà để ta nghĩ chút đều không được sao?" Lý thị nhìn bà mối Giả muốn đi, liền lập tức đứng lên kéo lại, sợ bà đi nhà khác. "Không phải ta không cho bà thời gian, mà là người muốn gả cho tiểu tử Trần gia quá nhiều, ta dù sao không thể chậm trễ người ta đi." Trực tiếp ném mũi dùi cho người khác, chiêu này thật là cao, "Muội tử, ta hôm nay chỉ một câu, thành, hay không thành? Phải biết, bên bà thành rồi, ta còn phải đi hỏi xem ý kiến của nhà trai người ta nữa?" Ý trong lời, đừng kén nữa, bà chọn hắn, hắn chọn lại bà. Nghĩ người ưu tú như vậy, Anh nhi nhà mình là tuyệt không thể từ chối, thế là cắn răng, Lý thị cuối cùng đáp ứng. ---------- Tgclmn: Cuối cùng đột phát ba nghìn cửa ải a, ha ha.
|
Chương 11: Mang thai rồi?[EXTRACT]*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lý thị cuối cùng đáp ứng, bà mối Giả liền vội vàng chạy đến nhà Trần Lương. Bên Trần Lương trái lại không có cản trở bao nhiêu, rất nhanh liền đáp ứng. Trần Lương năm nay 23, ở cổ đại trưởng thành sớm, có thể xem là thanh niên lớn tuổi. Trong 10 năm này, hắn đều bỏ toàn bộ tinh lực vào trong việc nhà và việc nông, nương tựa lẫn nhau với mẹ cũng không cảm thấy cô đơn. 3 năm trước, mẹ mất, vốn Trần Lương cảm thấy mình một mình cũng có thể sống, nhưng Trần Lương luôn hiếu thảo, nghĩ đến di ngôn của mẹ, lúc này mới suy nghĩ sau khi mãn hạn thủ hiếu, lấy một người vợ sinh đứa con, thế là liền tìm bà mối Giả giúp. Chỉ nghe bà mối Giả đơn giản giới thiệu qua đối phương, Trần Lương cảm thấy chỉ cần người hiền lành thành thật là được, tướng mạo lại thật không phải quá quan trọng, thế là cũng không xem tranh của đối phương liền vội vàng đáp ứng. Bà mối Giả hiển nhiên là người có chuẩn bị, nói với Trần Lương mùng 10 tháng tới là ngày tốt nhất, Trần Lương vốn không sao cả, cho nên liền để bà toàn quyền làm chủ, chỉ cần nói với hắn đồ cần chuẩn bị là được. Bà mối Giả vội vàng cười đáp ứng, sau khi thương lượng với Trần Lương sính lễ cần cầu hôn cùng với quy củ đính hôn ba ngày sau, liền lắc eo to vui vẻ rời đi. Ba ngày sau. Nhìn sính lễ bày đầy trong sân, cảm giác chấn kinh, khó mà tin, bị gạt nhất thời toàn bộ đều đập vào trong lòng Ngải Thanh: vú nương lại làm trái lời hứa của mình, tự chủ trương định hôn sự cho Anh nhi. "Vú nương, người không phải đã đáp ứng Thanh nhi không tự làm chủ sao? Đây lại là chuyện gì?" Ngải Thanh chìm đắm trong đau lòng bị lừa gạt mang tới, ngữ khí cũng vô thức nặng thêm. "Thanh nhi, vú nương đây không phải......" Nhìn đứa bé từ nhỏ đều luôn tôn kính mình, hiện nay lại mang theo chỉ trích, lòng Lý thị có chút đau, nhưng nhiều hơn là có chút áy náy. Nhưng chỉ cần nghĩ đến con rể ưu tú kia, loại cảm giác áy náy này cũng rất nhanh tan biến. "Ầy, ta nói đại muội tử a, hôm nay là ngày lành, nhưng có vài lời bà mối Giả ta vẫn phải nói rõ với bà trước, căn cứ pháp luật nước ta, định hôn ngoài miệng đáp ứng, sau đó lại hối hận, bà là phải ngồi tù, nếu nặng, vậy chính là đi đày." Nhìn phản ứng của Ngải Thanh, phỏng chừng là muốn hủy hôn, này sao được. "Này......bà mối Giả, ta không có muốn hủy hôn, bà yên tâm!" Nghe thấy lời này, Lý thị không cao hứng, mình lúc nào biểu hiện ra dáng vẻ muốn hủy hôn. Ngải Thanh nghe thấy lời của bà mối Giả, lại sững sờ, không ngờ, pháp luật thời đại này đối với định hôn kết hôn lại quy định nghiêm như vậy, nếu cố chấp vô lý giải trừ hôn ước, vú nương liền phải ngồi tù, nhưng Anh nhi làm sao đây? Nghĩ đến đây, Ngải Thanh rối rắm. Nhìn thấy vẻ mặt khó xử của Ngải Thanh, Lý thị biết, Thanh nhi vẫn nghĩ cho mình, "Thanh nhi, con tin tưởng vú nương, Anh nhi là máu thịt vú nương mang thai 10 tháng rớt xuống từ trên người, vú nương là tuyệt sẽ không hại nó. Lần này nếu không phải nhà trai quá ưu tú, vú nương cũng sẽ không dễ nhận lời như vậy." Ngẩng đầu nhìn chăm chú đôi mắt của vú nương, bên trong đều là tự tin với nhà trai và tình yêu của mẹ với Anh nhi, Ngải Thanh cảm thấy trước mắt cũng chỉ có thể định như vậy, hi vọng đối phương thật sự là lương duyên của Anh nhi. Hôn lễ liền định mùng 10 hai tháng sau, xác thực có chút vội, nhưng lại là ngày thành thân tốt nhất trong một năm viết trên hoàng lịch. Lại qua nửa tháng, Anh nhi trở về không hề báo trước. Anh nhi là về một mình, lúc về đã là buổi tối, Ngải Thanh và Lý thị sớm đã ngủ, nghe thấy tiếng gõ cửa, vội vàng thức dậy. Hai người mắt lim dim mở cửa, chỉ thấy mình Anh nhi ngoài cửa, có điều quần áo lộn xộn, sắc mặt mệt mỏi, ánh mắt mờ mịt, này dọa tỉnh hai người mở cửa, vội vàng dắt nàng vào nhà, sau khi vào phòng, Ngải Thanh liền đi nhà bếp nấu nước, để Anh nhi tẩy rửa. Chờ sau khi hết thảy ổn thỏa, đã là nửa đêm. Thấy Anh nhi mệt mỏi đầy mặt, Lý thị và Ngải Thanh quyết định vẫn chờ sau khi nàng nghỉ ngơi điều chỉnh, ngày mai lại nói với nàng hôn sự một tháng sau. Hôm sau. "Mẹ, người nói gì?" Lý Anh không dám tin nhìn Lý thị trước mắt, như mình vừa nghe thấy chỉ là hư ảo. "Hôn sự đã định xong rồi, vào ngày 10 tháng 9. Đối phương thật là người không tệ....." "Con không gả!" Trả lời là cự tuyệt kiên định, nói xong liền đứng lên chuẩn bị rời khỏi. "Anh nhi, mẹ sẽ không hại con." Nhìn Lý Anh lại định rời khỏi, Lý thị vội vàng thả nhẹ khẩu khí. "Con không gả!" "Con không gả, vậy được, mẹ nửa đời còn lại cũng đành phải làm bạn với chuột của địa lao." Thấy nữ nhi cứng đầu, Lý thị cũng mặc kệ. "Ý gì?" "Anh nhi tỷ, nếu ngươi không gả, căn cứ pháp luật, vú nương là sẽ bị bắt." Ngải Thanh vốn định không mở miệng, lúc này cũng không thể không thấp giọng trả lời, trong lòng y cũng là rất áy náy. "Cái gì?" "Anh nhi", "Anh nhi tỷ"......... Lý Anh ngất xỉu....... Tỉnh lại lần nữa, nhìn thấy chính là vẻ mặt giận dữ của mẹ và thần thái lo lắng của Ngải Thanh. "Nói, nghiệt chủng trong bụng là của ai?" Lý thị thật sự quá tức, nữ nhi mình luôn tưởng theo khuôn phép cũ, lại làm ra chuyện mất mặt như vậy. "Phựt", cảm giác trong đầu đột nhiên như đứt một cọng dây, vuốt ve bụng, mình mang thai rồi, mình lại mang thai hài tử của người kia. "Anh nhi, con nói đi, con là muốn tức chết mẹ, phải không?" Nói rồi, nước mắt liền rơi đầy mặt. Nhìn thấy mẹ thương tâm như vậy, Anh nhi không nhẫn tâm, cuối cùng vẫn nói sự thật. Vốn Lý Anh đến thôn Đào Nguyên tỷ muội tốt gả đến, gặp được một tú tài ôn tồn lễ độ trong thôn, ở chung mấy ngày, liền sâu sắc bị thu hút lẫn nhau, vào một đêm trăng tròn, đã nếm thử cấm kỵ nam nữ thân mật. Tú tài một lòng muốn lấy Lý Anh, liền thương lượng với mẹ mình, ai biết lão thái thái lại không vừa ý Lý Anh xuất thân nhà nông, liền lấy cái chết uy hiếp ngăn cản hai người qua lại. Hai người thế là liền hẹn nhau bỏ trốn, nhưng Lý Anh ở bến đò chờ cả đêm, vẫn không nhìn thấy tú tài xuất hiện, cuối cùng tuyệt vọng, liền một mình vô tri vô giác lên thuyền về thôn Cổ Điền. Nhưng không ngờ, sai trái đêm đó, lại sẽ có con. Nghe đến đây, trên mặt Lý thị tức thì tràn đầy hối hận, thì ra đây đều là một tay mình tạo thành a, mình lúc đầu sao hồ đồ đồng ý cho Anh nhi đi xa? Ngải Thanh nghe thấy cảnh ngộ của Anh nhi, thì tức muốn chết, trong lòng sớm đã mắng lão thái thái phá hoại tình cảm người ta kia cẩu huyết lâm đầu, cùng lúc cũng tức giận tú tài kia vô năng. Nhưng trước mắt gấp nhất vẫn là hôn sự nửa tháng sau. Anh nhi đã không còn thân xử nữ, hơn nữa lại mang thai, cho dù Trần Lương tốt nữa, e rằng cũng quyết không thể chấp nhận đội "nón xanh" lóng lánh này trước khi cưới, bởi vậy, để Anh nhi gả đi là tuyệt đối không được, nhưng nếu không gả, người ta truy cứu, vậy là phải ngồi tù. Người một nhà tình cảnh bi thảm. Mấy ngày này, Lý thị bởi vì thương tiếc nữ nhi, lo lắng hôn sự mà đổ bệnh, Lý Anh lại bởi vì thai không ổn định cần phải nghỉ ngơi tốt, Ngải Thanh tức thì thành chủ định trong nhà. Trận này người cả nhà đều rơi vào buồn rầu, căn bản không gợi lên chút thèm ăn gì, nhưng Ngải Thanh biết, cho dù sốt ruột, phiền não như vậy, dưỡng tốt cơ thể mới là căn bản, bản thân nhất định phải nuôi tốt bụng của các nàng. Người mang thai thời kỳ đầu cần bổ sung lượng lớn chất protein và dinh dưỡng cao, mà người bệnh lại không thể ăn quá dầu mỡ, Ngải Thanh liền nghĩ đến canh cá. Ngải Thanh mới sáng liền thức dậy đến chỗ ngư dân mua hai con cá trích tươi sống, cùng thuận đường mua ít đậu hủ, sau khi xách cá về nhà, liền ném vào trong lu nước. Ăn bữa sáng xong, đến vườn rau hậu viện chỉnh lý một phen, hái ba trái mướp non, hai trái dưa leo và một ít ớt xanh. Lấy cá trong lu nước ra, để trên thớt, sau khi đập cá ngất, Ngải Thanh liền cầm dao trực tiếp mổ bụng, cạo mang đánh vảy, sau khi rửa sạch vẫy khô, dùng ít muối và rượu gia vị ướp ngấm. Đốt lửa lên, bỏ dầu ăn vào trong chào, chờ dầu nóng, cùng lúc, Ngải Thanh lại cắt khối đậu hủ mua về. Chờ hết thảy chuẩn bị xong, Ngải Thanh đặt tay trên nồi cảm nhận nhiệt độ của dầu một chút, thấy thời cơ chín muồi, liền bỏ lát gừng sớm đã chuẩn bị xong vào trong chảo khử mùi, lại bỏ hai con cá trích vào trong chảo chiên, cho đến hai mặt đều thành màu vàng. Sau đó thêm nước sôi vừa đủ vào, bỏ ít khúc hành lá, rượu gia vị, đập nắp chảo lại, chờ cá chín. Sau hơn 20 phút chờ canh cá nấu thành màu trắng sữa, Ngải Thanh liền mở nắp bỏ đậu hủ vào, rải chút muối, lại bỏ vào ít khúc hành, lại đậy nắp dùng lửa nhỏ nấu. Ước chừng qua 5 phút, Ngải Thanh lần nữa mở nắp nồi, phả vào mặt là một mùi canh cá tươi ngon, đậu hủ trắng mềm nổi trong đó, phối với canh cá màu trắng sữa càng khiến người thích nói không nên lời. Canh cá trích đậu hủ đại công cáo thành! Sau khi bỏ canh cá vào tô giữ ấm, Ngải Thanh lại đơn giản làm trứng xào mướp và dưa leo trộn, mướp xanh vàng đan xen nhìn như rất ngon miệng, mà dưa leo trộn mát mẻ càng dễ khiến người thèm ăn. Có lẽ thật sự là công hiệu của món ăn, buổi trưa hai người quả nhiên ăn không ít, lòng Ngải Thanh cũng cuối cùng yên hơn nửa, chỉ cần người tốt, hết thảy đều sẽ có cách! -------- *Canh cá trích đậu hủ trứng xào mướp dưa leo trộn-------------- Tgclmn: chương tới, đại hôn.........
|
Chương 12: Ta gả thay?![EXTRACT]Một tháng nay, Ngải Thanh tốn hết tâm tư cải tiến thực đơn, muốn nâng cao sự thèm ăn của vú nương và Anh nhi. Tuy có hiệu quả nhất định, nhưng đành chịu ngày cưới ngày càng gần, ai cũng không thể thoải mái. Lý thị càng là hổ thẹn, rõ ràng đáp ứng lão gia phu nhân phải chăm sóc tốt Thanh nhi, kết quả lại ngược lại cần chủ nhân như Thanh nhi đến chăm sóc mẹ con mình, mỗi lần muốn thức dậy nấu cơm giặt đồ, lại bị Thanh nhi cứng rắn ấn về giường, để mình bớt buồn. Nhìn xem, mình đã tạo những nghiệt gì. Ngày này, Ngải Thanh lại làm xong cơm bưng vào phòng, nhưng ba người nghĩ hôn sự 10 ngày sau, lại đều rầu rĩ, căn bản không động đũa nổi, rầu rĩ ai cũng không mở miệng. "Anh nhi, mẹ xin lỗi con, nếu không phải mẹ tự chủ trương, thì cũng sẽ không có chuyện hôm nay. Mẹ đã hại con rồi a. Hu hu....." Lý thị mở miệng đầu tiên, lại nước mắt lượn quanh. "Mẹ, Anh nhi mắt mù, mới sẽ tạo thành kết cục hiện nay, Anh nhi....." Tuy luôn tính tình lãnh đạm, nhưng trong nhà gặp chuyện lớn như vậy, Lý Anh cũng nhịn không được rơi lệ. Trong lòng Ngải Thanh cũng không dễ chịu, nhưng vừa nghĩ đến hai nữ nhân đã loạn thế trận, mình làm trai tráng duy nhất trong nhà, nhất định phải kiên cường, "Vú nương, Anh nhi tỷ, hai người trước đừng vội, chúng ta sẽ có thể nghĩ được cách." "Thanh nhi, còn có thể có cách gì, lẽ nào phải tìm người gả thay sao?" Một lời đánh thức người trong mộng. Ngải Thanh và Lý Anh đều đồng loạt nhìn Lý thị. "Mẹ, mẹ là nói, tìm người gả thay?" Lý Anh cân nhắc ý tứ nói. Ý thức được lời mình vô thức nói ra lại thành cách duy nhất hiện nay, Lý thị cũng vội vàng tham dự vào, nghĩ tính khả thi của gả thay. Ba người thương lượng một hồi, nhận định: Tìm người gả thay xác thực là có thể giải trừ khẩn cấp, nhưng chọn người gả thay nhất định phải tướng mạo tốt hơn Anh nhi, bản lĩnh mạnh hơn mới được, như vậy tin tưởng nhà trai cũng sẽ không quá mức để ý. Nhưng này liền khó, người như vậy phải tìm ai a? Trước không nói đi đâu tìm nữ nhà nông tướng mạo tốt hơn Anh nhi, bản lĩnh mạnh hơn, dù có, người ta cũng quyết không thể sẽ đáp ứng yêu cầu vô lễ này, ai nguyện ý nữ nhi mình làm tân nương gả thay a, không danh không phận; cho dù chính xác có, người đó lại tin được không, nếu không thì, người đó nếu vạch trần sự thật, nhà mình là đã phạm tội lừa hôn a, đến lúc đó vẫn không thể thoát khỏi họa lao ngục, ngược lại tăng thêm hình phạt. Ba người không dễ dàng khôi phục mặt cười, lúc này lại như cà bị làm chết cóng, héo rồi. "Tướng mạo tốt, đủ hiền lành, cam tâm tình nguyện còn phải đáng tin, Anh nhi nếu có một tỷ muội thì tốt rồi." Ngải Thanh thấp giọng lẩm bẩm. Lý thị và Lý Anh cùng lúc ngẩng đầu nhìn chằm chằm Ngải Thanh, nhưng rất nhanh lại cúi đầu xuống. Lý Anh nắm chặt góc áo của mình, mím môi, ngồi thẳng. Lý thị thì toàn thân run rẩy. Ngải Thanh cũng phát hiện dị trạng của hai người, cẩn thẩn nhớ lại lời lẩm bẩm vừa rồi của mình, mắt to đột nhiên trợn tròn, cắn môi dưới, không biết nên nói tiếp những gì. Ba người lần nữa rơi vào trầm mặc, nhưng lúc này trong lòng ai cũng không cách nào yên bình. "Thanh nhi, Anh nhi tỷ...." Như nghĩ kiên định cái gì, lại từ đầu đến cuối không cách nào lấy đủ dũng khí, hai tay nắm chặt lần nữa rũ xuống. "Bùm!" một tiếng quỳ xuống vang lên giữa phòng yên tĩnh, đặc biệt chói tai. "Vú nương, người đây là làm gì, mau đứng lên!" Ngải Thanh nhìn thấy vú nương đột nhiên quỳ hướng mình, trong lòng tức thì luống cuống, vội vàng ngồi xổm xuống muốn đỡ vú nương lên. "Thanh nhi, hu hu, vú nương xin lỗi con, nhưng vú nương thật là hết cách rồi, hu hu, vú nương đáng chết, vú nương lúc đầu không nghe con khuyên, mới sẽ tạo thành cục diện hiện nay, hu hu; Thanh nhi, vú nương sống từng này tuổi, vú nương không sợ chết, hu hu, nhưng Anh nhi tỷ của con mới 17 a, vú nương chỉ muốn vì nhà phu quân lưu lại một huyết mạch cuối cùng a, hu hu, Thanh nhi, vú nương chưa từng cầu xin con, lần này, vú nương cầu con, con thay Anh nhi.....hu hu" Lý thị tránh né Ngải Thanh dìu đỡ, bà có tội, bà có lỗi với lão gia phu nhân, bà càng có lỗi với Thanh nhi. "Mẹ, người đừng nói nữa, đều là lỗi của Anh nhi." Lý Anh cũng là cực kỳ hổ thẹn, bùm cái quỳ bên cạnh Lý thị, lúc mình vừa rồi nhìn Thanh nhi, lại chẳng phải mang ý nghĩ đê hèn sao, nhưng Thanh nhi là vô tội nhất a, lỗi của mình sao có thể để người khác gánh vác. Nhìn hai người khóc thảm thiết quỳ trước mặt mình, Ngải Thanh biết, vú nương thật là hết cách rồi mới sẽ yêu cầu như vậy. "Vú nương, Anh nhi tỷ, hai người đứng lên trước, chúng ta là người nhà." Ngải Thanh lần nữa vươn tay muốn đỡ họ lên. "Không, Thanh nhi, con để vú nương quỳ, vú nương.....hu hu, vú nương...." Lý thị đã khóc mệt lả, thêm vào thân thể lại chưa điều dưỡng tốt, lại ngất đi. Sau khi tỉnh lại, đã là trưa hôm sau. "Mẹ, người tỉnh rồi. Nào, uống chút nước trước, nhuận họng." Lý Anh luôn hầu hạ bên cạnh vội vàng từ trên bàn rót một ly nước đút cho Lý thị. "Anh nhi," Như đột nhiên nghĩ đến gì, Lý thị vội vàng bắt lấy đôi tay của Lý Anh, hoang mang nói, "Thanh nhi đâu, Thanh nhi ở đâu, mẹ hôm qua hình như đã nằm mơ, trời, sao mẹ có thể làm như vậy, Thanh nhi đâu, Anh nhi, mau nói với mẹ, Thanh nhi ở đâu?" "Vú nương, người tỉnh rồi, Thanh nhi lo lắng chết được." Nghe thấy tiếng kêu gọi của vú nương tỉnh dậy, Ngải Thanh vội vàng từ ngoài chạy vào. "Thanh nhi, Thanh nhi, Thanh nhi của ta," Nhìn thấy bóng dáng của Ngải Thanh, Lý thị vội vàng bắt lấy đôi tay Ngải Thanh, tỉ mỉ đánh giá một phen, thấy Thanh nhi không có bất cứ khó chịu gì, mới yên tâm, "Thanh nhi, vú nương già rồi, vú nương hôm qua là bị hồ đồ, con đừng xem lời lão nhân ta là thật, được không? Vú nương không phải cố ý nói ra lời đó, trời, ta đều đã làm những gì a?" Nói đến sau đó, Lý thị ngày càng kích động. Sợ vú nương lại sẽ bởi vì quá kích động mà ngất, Ngải Thanh vội vàng an ủi, "Vú nương, vú nương, người yên tâm, Thanh nhi không trách người, thật sự, thật sự không trách người." Ngải Thanh biết, vú nương đêm qua nói ra lời đó, hoàn toàn là bởi vì dưới tình huống khẩn trương, vô thức buột miệng nói ra, chờ sau khi bà bình tĩnh, quả nhiên cũng hối hận rồi. Đêm qua, Ngải Thanh đã nghĩ cả đêm, trong đầu như cảnh phim quay ngược hồi tưởng cuộc sống 10 năm qua, toàn là sự yêu thương của vú nương với mình và sự quan tâm của Anh nhi với mình, 10 năm nay, mình mượn thân thể của "Tô Ngải Thanh" có được chân tình và yêu thương quá nhiều của họ, mình cũng đã từng thề phải đối đãi vú nương như mẹ ruột, hiện nay người nhà có khó khăn, mình là trai tráng duy nhất trong nhà, lại sao có thể khoanh tay đứng nhìn, là lúc mình nên báo đáp họ rồi. "Vú nương, Thanh nhi nguyện ý gả thay." Ngải Thanh nói ra quyết định nghĩ cả đêm của mình với Lý thị và Lý Anh. "Cái gì, Thanh nhi, con không cần, này quá....." Lý Anh thì trợn tròn mắt không dám tin nhìn Ngải Thanh. "Không, vú nương, người nghe con nói trước, kỳ thật con đã nghĩ tốt đối sách, mới dám gả thay. Vú nương người không phải nói, nhà trai không còn song thân, mà đối phương lại là người thiện lương sao?" Ngải Thanh chậm rãi nói. "Ừ, đây là sự thật, nếu không ta cũng sẽ không muốn Anh nhi......" Ngẩng đầu nhìn Ngải Thanh, không biết y vì sao hỏi như vậy. "Vậy thì dễ xử rồi, kỳ thật chúng ta cũng chỉ sợ mấy người nhiều chuyện và chuyện tốt kia mà thôi, cho nên, chờ ngày thành thân, con gả thay đến nhà tân lang, vào, ách ~~ lúc động phòng, nói với đối phương cảnh ngộ trong nhà, nếu hắn là người tốt, vậy hắn chắc chắn sẽ đồng tình với chúng ta, chỉ cần con giả làm tân nương ở nhà hắn mấy ngày, sau đó liền để hắn tìm cớ bỏ con, đến lúc đó con liền tự nhiên có thể toàn thân trở ra, mà chuyện của Anh nhi tỷ cũng không sợ bị người biết. Chỉ là, kế sách này sợ là sẽ không tốt với danh tiết của Anh nhi tỷ. Không biết, hai người cảm thấy thế nào?" Kỳ thật Ngải Thanh cũng không phải rất nắm chắc kế hoạch này, mình đã nghĩ cả đêm, nhưng lỡ như đối phương không phải người lương thiện, vậy liền nguy hiểm rồi. "Haizz, danh tiết của ta sớm đã hủy, cũng không sợ mấy cái này, chỉ là....Thanh nhi, ngươi chắc ăn không? Ngươi sẽ không có nguy hiểm?" Đối với danh tiết của bản thân, bắt đầu từ ngày chấp nhận hài tử trong bụng, mình liền đã không để ý nữa, mình không muốn việc bại lộ cũng chỉ là không muốn làm nương chịu khổ mà thôi, nhưng vô luận thế nào cũng không thể làm Thanh nhi rơi vào nguy hiểm. "Anh nhi tỷ, vú nương, yên tâm đi, hai người quên rồi, ta từ nhỏ chủ kiến quỷ quái đã nhiều, dựa vào sự thông minh tài trí vô sông thiên hạ và tài ăn nói lanh lợi bất phàm có một không hai của ta đến lúc đó chắc chắn có thể một cú đánh bại đối phương. Ha hả." Muốn giảm bớt cảm giác khẩn trương của họ, Ngải Thanh cũng hợp thời kể chuyện cười lạnh. Có điều hiệu quả không tệ. Sau khi nghĩ kỹ, cảm thấy cũng rất được, ba người liền lại thương lượng vài chi tiết, nhất định phải làm kế hoạch đến không chê vào đâu được. Haizz, có điều thế sự khó đoán, ai ngờ được, Ngải Thanh gả đi, lại như nước hắt ra, cũng không về được. ------- Tgclmn: chương sau đại hôn, ha ha, cuối cùng tiến vào cuộc sống chủng điền của phu phu, này mới là tôi muốn viết a, ~~~~ (>_<) ~~~~, tôi chính là quá dông dài, nhưng không nói rõ lại sợ văn phía sau sẽ quá đột ngột, cho nên, mong thông cảm!!
|
Chương 13: Lại là hắn![EXTRACT]Chín ngày này, đại khái là ngày trải qua vất vả nhất sau khi Ngải Thanh đến thế giới này, mỗi ngày trừ theo vú nương học phong tục hôn lễ và các việc chú ý cưới xin, còn phải bận thử lễ phục, này cũng là việc Ngải Thanh không thể chịu đựng nhất, mình đang yên lành một nam nhân, lại phải đeo mũ phượng khoác khăn quàng vai, thật không biết tội này lúc nào mới có thể kết thúc. Lý thị và Lý Anh cũng không nhàn rỗi, trừ giảng dạy thường thức cần thiết cho Ngải Thanh, hai người mỗi ngày còn phải bận chuẩn bị của hồi môn, trang phục tân nương cần khi thành thân v.v mấy đồ cần thiết cưới xin. Chín ngày mệt mỏi, ngày 10 tháng 9 như hạn đến. Ngải Thanh vừa sáng liền bị vú nương gọi dậy, qua loa ăn bữa sáng, liền rửa mặt chải đầu, trang điểm, đeo trang sức, mặc hỉ phục, bận rộn cả buổi sáng, Lý thị vốn còn định chải tóc búi tóc cho Ngải Thanh, bị Ngải Thanh từ chối, mình không phải nữ tử cổ đại xuất giá, nghĩ nữ tử trong tv trước khi xuất giá bị trưởng bối vừa chải tóc, vừa nói "một chải chải đến đuôi, hai chải răng long đầu bạc, ba chải con cháu đầy đàn", Ngải Thanh liền nhịn không được rùng mình, kêu vú nương trực tiếp bó tóc lên kết thành búi tóc liền kết thúc. Tuy biết Ngải Thanh sẽ trở về, nhưng Lý thị vẫn dùng sáu bảy rương gỗ lim đựng rất nhiều của hồi môn quý giá, trong đó cũng có quần áo ngày thường của Ngải Thanh. Ngải Thanh cảm thấy nhiều hồi môn như vậy là không cần thiết, nhưng do vú nương kiên trì, vẫn là đáp ứng; bản thân Ngải Thanh thì cái gì cũng không đem, trừ chìa khóa dây đỏ trên cổ và hộp gỗ đàn hương trên bàn. Buổi chiều, Lý Anh nấu một chén trôi nước cho Ngải Thanh, Ngải Thanh sớm bị đói, trực tiếp đoạt lấy nuốt cả viên. Lý Anh buồn cười nhìn Ngải Thanh như đã đói mấy ngày trước mắt, trong lòng nghĩ, "Nếu Thanh nhi biết ăn trôi nước này, ngụ ý thành hôn viên mãn, hạnh phúc viên mãn, sợ là thế nào đều không chịu ăn đi." Nghĩ rồi nghĩ, mắt Lý Anh liền ướt, thu dọn chén, vội vàng xoay người ra khỏi phòng, phần ân tình này, mình sợ là cả đời cũng không trả được! Chạng vạng, đội ngũ đón dâu cuối cùng chậm rãi tới, đối với Ngải Thanh mà nói, vừa khẩn trương, vừa vui vẻ, khẩn trương là sợ mình phạm lỗi bị người vạch trần, vui vẻ là gian khổ cuối cùng sắp qua. Lý Anh là không thể xuất hiện, chỉ có Lý thị dắt Ngải Thanh mặc đồ tân nương, đội khăn trùm đỏ từng bước đi đến hướng tân lang, đến trước mặt tân lang rồi, chậm rãi giao tay Ngải Thanh đến trong tay Trần Lương, hốc mắt lần nữa hồng lên. Ngải Thanh dưới khăn trùm đỏ, nhìn thấy chỉ là một đôi chân thon dài bị vải đỏ bao phủ, tay bị đối phương nắm, cảm nhận đôi tay mạnh mẽ, hơi sần sùi nhưng có lực của đối phương, không biết vì sao, Ngải Thanh đột nhiên có loại cảm giác mình lần này là thật phải xuất giá. Một tiếng kèn vang đánh thức Ngải Thanh đang suy nghĩ, đột nhiên phản ứng lại ý nghĩ lạ lùng vừa rồi của mình, vội vàng lắc đầu. Tân lang tân nương sau khi cúi chào Lý thị, liền cáo biệt. Lý thị khóc đầy mặt mơ hồ, vài phần áy náy, vài phần lo lắng, vài phần không nỡ. Ngồi trong kiệu, cả đường nghe tiếng kèn, tiếng pháo, lòng Ngải Thanh lại ngày càng khẩn trương. Cũng không biết đã ngồi bao lâu, Ngải Thanh liền nghe thấy tiếng tân nương xuống kiệu của bà mối, tiếp theo liền bị đôi tay có lực kia dắt ra, lẽ nào đến rồi? "A!" Ngải Thanh bị tân lang đột nhiên bế lên làm giật mình, đôi tay vô thức vòng lấy cổ đối phương. "Đừng sợ, chúng ta phải đổi đi đường thủy." Giọng thật ôn nhu, giống vị kia trong ký ức. Chờ sau khi hết thảy thu xếp xong, thuyền liền khởi động. Lại qua không biết bao lâu, Ngải Thanh đều cảm giác cổ mình sắp gãy, mới lại bị tân lang bế xuống thuyền, có kinh nghiệm lần trước, lần này Ngải Thanh trái lại không kêu ra tiếng nữa. Lần này lại đổi thành ngồi kiệu, đi không bao lâu, liền được tân lang mời xuống. Thê tử của thôn trưởng giao dây đỏ làm thành đồng tâm kết cho tân lang tân nương, hai người nắm hai đầu dây đi vào sân. Trong sảnh đường hiển nhiên đã ngồi đầy người, khắp nơi là tiếng huyên náo. Có lẽ là ngồi kiệu và thuyền quá lâu, cả người Ngải Thanh đã lơ mơ, chỉ là máy móc nghe tiếng ngân vang của bà mối Giả, đứng thẳng, bái thiên địa, bái phụ mẫu, phu thê giao bái, tiếp theo là nhạc nổi lên, xong lễ, sau đó đưa vào động phòng. Ngải Thanh ngồi trong tân phòng, cuối cùng có cơ hội nghỉ ngơi một lát. Vén khăn trùm đầu ra, đi thẳng ngồi bên bàn ăn mấy cái bánh hỉ, sau khi cảm thấy bụng no đủ, Ngải Thanh liền bắt đầu cân nhắc làm sao giải thích chuyện mình gả thay với tân lang, nghe tiếng của người đó, chắc chắn là người ôn nhu đi, hẳn sẽ tin mình, nguyện ý giúp mình đi. Trần Lương ở tiền viện bận tiếp đãi khách khứa, kỳ thật đều là người trong thôn, giữa đôi bên đã tương đối quen thuộc, nghĩ người ta tối nay đêm động phòng hoa chúc, mọi người liền cũng không cố giữ hắn lại bao lâu, tự mình uống là được. Sau khi rượu qua ba tuần, Trần Lương liền được người trong thôn thả về. Nghe thấy ngoài cửa có động tĩnh, Ngải Thanh vội vàng đội khăn trùm lại lần nữa, ngồi ngay ngắn bên giường. Vào trong phòng, nến đỏ như cũ nhẹ lay động, lấp đầy một loại đẹp đẽ lờ mờ lúc ẩn lúc hiện cho tân phòng. Chỉ thấy tân nương một mình ngồi ngay ngắn bên giường, đôi tay ngọc ngà để lên để xuống không tự nhiên, đại khái là khẩn trương đi, Trần Lương cười cười, cầm hỉ xứng bên cạnh lên nhấc mở khăn trùm đỏ trên đầu. Trần Lương sững sờ, hắn nghe bà mối Giả nói qua tướng mạo Lý Anh rất đẹp, nhưng không ngờ, lại xuất sắc như vậy. Mặt nhỏ trái xoan tự nhiên tươi mát, không thoa son phấn trắng nõn mịn màng, đôi mắt to dưới ánh nến lóng lánh động lòng người, lông mi dài khôn khéo ở dưới đôi mắt trong veo sạch sẽ, mũi nhỏ nhắn thẳng tắp, miệng nhỏ hồng phấn nộn, hòa lẫn, thật là một mỹ nhân xuất trần linh động! Ngải Thanh ngơ ngác, y không ngờ, tân lang này viền mặt lại anh tuấn, sâu sắc như vậy, trán đầy, mũi cao thẳng, môi đầy đặn, đặc biệt là con ngươi ôn nhu có thể tan ra nước kia, hết thảy này đều trùng lặp với ký ức 10 năm trước của Ngải Thanh, người này thật quen thuộc! "Trần___Lương?" Ngải Thanh rơi vào trong hồi ức, vô thức buột miệng nói ra cái tên mình thường treo bên miệng này, tựa hồ lại có chút không xác nhận. Trần Lương không ngờ tân nương của mình đêm tân hôn liền thẳng thừng gọi tên mình, liền cười nói, "Nương tử, chúng ta đã bái đường, ngươi là phải gọi phu quân, sao gọi thẳng tên húy của phu quân vậy?" Ngải Thanh phản ứng lại, tức thì mặt đỏ bừng, mình đây là bị người trêu chọc? Đột nhiên nhớ đến một vấn đề quan trọng, vội vàng hỏi, "Ngươi 10 năm trước có phải trong chợ phiên của trấn Cổ Điền đã tặng một con châu chấu tre cho một bé trai 5t không?" Nghe thấy nghi vấn của tân nương, tuy khó hiểu, nhưng Trần Lương vẫn chăm chú nghĩ kỹ một hồi, trong ký ức lóe lên một đứa bé trắng nõn, đúng vậy, nếu không nhắc nhở, Trần Lương sợ là đều sắp quên, hắn còn nhớ đứa bé đó có đôi mắt cực kỳ trong veo, vô cùng đẹp. Đột nhiên, hắn xoay đầu nhìn giai nhân hai má đỏ rực trước mắt, hai đôi mắt trước mắt và trong ký ức từ từ giao nhau. "Người là kia....?" Trần Lương trợn tròn đôi mắt, quả thật không dám tin, tân nương của mình không phải nữ nhân sao? Lẽ nào bé trai ngày đó là bé gái? Nhìn thấy phản ứng của Trần Lương, Ngải Thanh liền biết ân nhân cứu mạng mình tâm niệm chính là người trước mắt, trong lòng tức thì trào lên tình cảm phức tạp, không ngờ đối tượng mình gả thay lại là hắn! Trong lòng Trần Lương lúc này cũng là sóng lớn trào dâng, này rốt cuộc là sao?
|
Chương 14: Rượu hợp cẩn?![EXTRACT]Nến đỏ trong phòng vẫn lay động, nhưng lại chỉ còn một nửa. Nghe sự thật trong miệng Ngải Thanh, không biết vì sao, trong lòng Trần Lương bỗng nhiên có loại cảm giác thở phào. Ngải Thanh thì khẩn trương nhìn Trần Lương, như đang chờ đợi tuyên án sắp đến. Một mặt, Ngải Thanh hi vọng Trần Lương có thể theo kế hoạch vốn định của mình, cuối cùng bỏ "vợ" để vú nương và Anh nhi giải thoát; mặt khác, trong lòng y lại ẩn ẩn có chút mất mác, như là không nỡ. Quá kỳ quái, mình sao sẽ có tình cảm không nỡ, thế giới này quá điên cuồng! "Ta đáp ứng!" Tuyên án đến muộn cuối cùng đến, Trần Lương ngẩng đầu, "Nhưng ngươi cũng phải hứa với ta một điều kiện." "Không vấn đề, chỉ cần không hại vú nương và Anh nhi tỷ, điều kiện gì, ngươi cứ việc mở miệng." Nghe thấy lời của Trần Lương, Ngải Thanh vừa vui vừa bất an. "Ngươi ở lại!" Lời ít ý nhiều, không hề lề mề. "Cái gì?" Như nghe thấy tiếng không thể tin được, Ngải Thanh không xác định nghi vấn. "Ngươi ở lại, tiếp tục làm con dâu của Trần gia ta, ta cũng tuyệt không nói ra chuyện của họ." Trần Lương lần nữa kiên định lên tiếng, hắn cũng không biết vì sao mình nhất định phải cố chấp bảo Ngải Thanh ở lại, hắn chỉ biết mình tuyệt đối sẽ không hối hận quyết định này. "Nhưng, nhưng ta là nam." Ngải Thanh vốn tưởng tai mình xuất hiện vấn đề, chờ sau khi nghe rõ điều kiện của Trần Lương lần nữa, trên mặt lần nữa đỏ ửng, nhưng mình là nam, hắn không để ý sao? "Ta không để ý." Trả lời Ngải Thanh là một giọng nam trầm dày kiên định. "Nhưng ta....." Ngải Thanh cảm thấy bắt đầu từ khi nghe thấy kiến nghị của đối phương, mình hình như, có vẻ như, tựa hồ cũng rất vui vẻ, tim chịu không được đập loạn bình bịch. "Ta cái gì cũng không để ý, ngươi cứ việc yên tâm. Nhưng nếu ngươi không muốn, ta cũng quyết không miễn cưỡng." Không muốn cho đối phương cơ hội viện cớ, Trần Lương nói thẳng. "Không, không phải, ta nguyện...." A, mình rốt cuộc đang nói gì a, thật sự là quá mất mặt. Nhìn Ngải Thanh xấu hổ không biết làm sao, chỉ một mực vùi đầu vào ngực, Trần Lương cười. "Ta là nói, ngươi lúc nhỏ từng cứu ta, hiện tại lại giúp đỡ nhà chúng ta, ta nên ở lại, chí ít phải sau khi báo đáp cho ngươi, mới rời đi." Nghe thấy tiếng cười của Trần Lương, tưởng đối phương chê cười mình, Ngải Thanh vội vàng ngẩng đầu một hơi nói ra. Biết sự quẫn bách của đối phương, tuy nghe thấy hai chữ "rời đi" trong lòng có chút không vui nho nhỏ, nhưng đối phương đã đáp ứng ở lại, mình liền nhất định có cách làm y cả đời ở lại. (cả đời?) Trần Lương cũng không biết vì sao mình lại có ý nghĩ điên cuồng như vậy, nhưng lại tựa hồ cảm thấy đương nhiên. "Nếu, ta là nói nếu, phải đóng vai vợ ngươi, vậy có phải luôn mặc nữ trang không?" Có thể ở lại, Ngải Thanh là vui vẻ, nhưng nếu luôn mặc nữ trang, mình sợ mình sẽ chịu không được, cho nên, nhất định phải tranh thủ chút quyền lợi cho "tân nương" gả thay mình đây mới được. "Ha hả, tất nhiên không cần. Chỉ cần lúc không có người quen, ngươi đều có thể mặc nam trang." Tuy cảm thấy Ngải Thanh mặc nữ trang nhất định vô cùng đẹp, nhưng mình cũng không thể quá đáng. Nghe đến đây, lòng Ngải Thanh cuối cùng yên hơn nửa. "Còn họ tên ngươi?" "Tô Ngải Thanh! Ta tên Tô Ngải Thanh." Ngải Thanh nhanh chóng đáp. "Ha hả, ngươi thật đáng yêu. Ngươi lúc nhỏ đã nói ta biết rồi a. May mà ngươi họ Tô, sau này trực tiếp dùng tên của ngươi đi. Người trong thôn chỉ biết ta lấy nữ nhi một gia đình họ Tô trong thôn Cổ Điền, tên trái lại không biết, cho nên, ngươi liền trực tiếp dùng tên của mình. "Ngải Thanh" khá hay." Trần Lương nói ra ý nghĩ của mình, hắn cảm thấy lòng hắn không chấp nhận gọi "Ngải Thanh" là "Lý Anh". "Ừm, được." Nghe thấy lời của đối phương, trong lòng Ngải Thanh càng cao hứng, trừ câu "đáng yêu" kia, đây là khen ngợi với nam nhân sao? Nếu phải, có thể không cần không a. Nhìn Ngải Thanh rơi vào trong suy nghĩ của bản thân, Trần Lương chỉ cảm thấy y càng thêm đáng yêu. Đi đến bên bàn hỉ, rót hai ly rượu, lại về bên giường ngồi xuống, đánh thức Ngải Thanh còn đang suy nghĩ, giao một ly rượu đến trong tay Ngải Thanh, ra hiệu y uống. (Ách, đây là rượu giao bôi của cổ nhân sao? Nhưng hai ta không phải vợ chồng tân hôn giả mạo sao, cần làm đến giống như vậy sao?) Tựa hồ nhìn ra lòng Ngải Thanh, Trần Lương giải thích, "Trong thôn có tập tục, nếu đêm tân hôn không uống rượu hợp cẩn, nhà này sẽ tán, không may mắn. Cho nên ngươi có thể giúp ta không?" Kỳ thật nào có tập tục như vậy, thuần túy là Trần Lương bịa đại, chỉ là Trần Lương cảm thấy nếu hôm nay không uống ly rượu này với Ngải Thanh, mai sau nhất định sẽ hối hận. "Thì ra như vậy à, ha hả, vậy chúng ta uống thôi." Ngải Thanh cười ngốc, trong lòng lờ mờ cũng là chờ đợi. Hai người bưng rượu lên, hai cánh tay vòng qua, ngửa đầu uống cạn. Sau khi uống rượu xong, Trần Lương lại lần nữa cầm ly rượu về đặt trên bàn, chờ lúc quay đầu lại, lại phát hiện Ngải Thanh lại say rồi, Ngải Thanh sau khi say, lộ ra thần thái hoàn toàn bất đồng với lúc tỉnh táo, đôi mắt to sóng biếc phơi phới, như có thể rớm ra nước, hai má đỏ ửng, hỉ phục đỏ làm nền, càng thêm tươi đẹp. Ngải Thanh đời trước chưa từng uống rượu, đời này dưới bảo hộ nghiêm ngặt của vú nương càng không có cơ hội tiếp xúc rượu, chưa từng biết tác dụng chậm của rượu lợi hại như vậy. Lúc vừa uống xong một ly rượu, chỉ thấy mùi rượu đậm đà, lại như có một luồng ngọt thanh, nhưng ai biết không lâu sau liền cảm thấy toàn thân nóng lên, choáng đầu. Vô lực dùng tay xoa huyệt thái dương, lại từ đầu đến đuôi không được thoải mái. Trần Lương đứng bên bàn, đực ra nhìn hình ảnh trước mắt, đột nhiên cảm thấy có chút khát nước, cổ họng nuốt mạnh nước miếng, trong lòng không biết như bị gì gãi qua, ngưa ngứa, vội vàng rót ly nước cho chính mình, chờ sau khi tâm tình bình phục, mới lại về bên giường. Cẩn thận bế Ngải Thanh lên đặt y trên ghế mềm bên cạnh, Trần Lương quét táo đỏ, trái nhãn, đậu đỏ đậu xanh trên giường đến trên đất, sau khi trải giường mới xong lần nữa, lại bế Ngải Thanh nhẹ nhàng đặt y ở bên sát tường, cẩn thận đắp chăn đỏ trải ra thêu uyên ương ân ái trên người Ngải Thanh, thả màn giường xuống. Chờ sau khi làm xong hết thảy, Trần Lương mở cửa đi đến nhà bếp, múc một thau nước nóng, sau khi pha cho ấm, lại về trong phòng, muốn giúp Ngải Thanh lau một chút. Vào phòng, đặt thau nước trên ghế đẩu bên giường, Trần Lương từ từ vén màn giường ra. Cảnh đẹp trước mắt lại khiến Trần Lương cảm thấy ngạt thở. Thì ra Ngải Thanh bởi vì thân thể quá nóng, sớm đã đá chăn ra, còn không ngừng kéo váy áo trên người, quần áo sớm đã lộn xộn, lộ ra áo trong đỏ, the mỏng phủ trên thân hình thon mảnh mềm mại của Ngải Thanh. Đôi tay không ngừng lay động, lộ ra cổ trắng ngần và đôi chân trắng nõn thon dài, thân thể còn vô thức ma sát, chỉ muốn tìm một chút mát mẻ. "A, thật nóng." Tiếng khó chịu của Ngải Thanh trong mộng đánh thức Trần Lương thừ người ra, vội vàng vơ khăn ướt trong chậu lên, cẩn thận lau qua hai má đỏ bừng của Ngải Thanh, vành tai mượt mà, cổ trắng ngần, xương quai xanh xinh đẹp, đôi tay mịn màng và chân ngọc thon nhỏ. Sau khi lau sạch, cẩn thận cởi áo ngoài của Ngải Thanh, chỉnh lại áo trong bị kéo loạn, lại lần nữa đắp chăn mát cho y. Mở cửa, đổ nước dưới cây đào trong sân, Trần Lương cầm chậu về nhà bếp, sau khi tẩy rửa đơn giản cho bản thân, lúc này mới về tân phòng, cởi áo vén màn giường ra nằm thẳng ngủ bên cạnh Ngải Thanh. Hai người một đêm mộng đẹp! -------- Tgclmn: tôi chính là thích ngọt ngào và ấm cúng a!
|