Sửu Thụ Ngự Phu
|
|
Chương 5[EXTRACT]An Trữ kê một cái bàn nhỏ cùng ghế bành dưới gốc cây vừa ngồi đọc sách vừa uống trà. Trí lực hắn kỳ thực cũng chỉ có lực chú ý cùng trí nhớ là bị hao tổn, còn những cái khác như lực lĩnh ngộ và phân biệt cũng không thấp, tài trí của hắn vốn được di truyền từ cha mẹ, cho nên dù trí lực bị hao tổn, nhưng cũng không phải nguyên bản ngu dốt. Chẳng qua, nếu không thể tập trung, đọc sách đương nhiên cũng chính là xem được ba chữ liền ngẩn người hoặc là dời tầm mắt đi nơi khác, đông nhìn tây nhìn một chút. Do đó hắn mới nhìn thấy lấp ló ngoài cửa sân một thân ảnh nho nhỏ mặc y phục xanh ngọc. “Tiểu thiếu gia, ngươi tới nơi này làm gì? Chắc không phải lạc đường chứ?” Thúy tỷ cũng phát hiện hắn, tiến lên ngồi xổm xuống hỏi. “Không phải, ta không có lạc đường…” Thanh âm tiểu oa nhi ngọng nghịu, “Ta tới tìm…” “Tìm thiếu gia An Trữ?” Thúy tỷ cười hỏi. Tinh Thiên gật gật đầu. Thúy tỷ cười cho đi: “Vậy tìm thiếu gia An Trữ chơi đi. Bất quá người ta vừa mới tới, ngươi đừng có khi dễ hắn nha.” “Ân!” Tinh Thiên sau khi gật đầu, liền hướng bạch y thiếu niên đi đến. Có điều rốt cuộc có chút sợ hãi, càng đến gần bước chân càng chậm. An Trữ buồn cười nhìn đứa nhỏ trước mặt, vẫy tay: “Ngươi tới làm cái gì? Không sợ ta?” Tinh Thiên giơ tiểu cung bạch ngọc lên. “Nga, hỏng? Ngươi thật đúng là nghịch ngợm, ta dùng mười mấy năm cũng chưa phá hỏng, vừa đến tay ngươi liền thành vậy. Lấy đến ta xem xem.” Tiểu hài nhi cuối cùng cũng đi tới trước mặt hắn, đưa cung ra lại lui lại một bước dài, một bộ có chuyện là chạy ngay lập tức. An Trữ giả vờ như không thấy, cúi đầu nghiên cứu cách sửa, ngô, là dây chun bị đứt. Quay đầu lại kêu hạ nhân lấy ít dây chun đến, sau đó tu tu bổ bổ một phen, cuối cùng đem một cái cung hoàn hảo trả lại cho Tinh Thiên. Tinh Thiên nhận lấy cung, nghiêng nghiêng đầu, nửa ngày mới nói một câu: “Cám ơn An Trữ thúc thúc.” “Không cần cảm tạ. Chỗ ta có mứt, muốn ăn không?” An Trữ tùy tay lấy ra một khối hoa quế đường, dụ dỗ nói. Tinh Thiên gật đầu. Cha mẹ hắn trông nom hắn rất kỹ, sợ hắn ăn vặt đến bữa sẽ không ăn cơm, cho nên một khối nho nhỏ hoa quế đường thật rất hấp dẫn. “Cầm đi, ngoan.” An Trữ cười, rốt cuộc vẫn là tiểu hài nhi, thật dễ dụ. Cho nên lúc Đông Phương Ngọc xử lý sự vụ xong xuôi trở về, hỏi quản gia An Trữ thế nào, quản gia hé ra vẻ mặt cười khổ báo cáo: “An Trữ thiếu gia cùng tiểu thiếu gia hôm nay chơi bắn tên phá hư hai khối vườn hoa, làm bể chậu hoa lan của lão đương gia, nói muốn xem chim nhỏ nên leo lên cây, kết quả không xuống được, còn đang chờ bắc thang xuống.” “…” Đông Phương Ngọc khẽ nhếch môi, “Hiện tại đang ở đâu?” Quản gia dẫn đường tới Hạnh viên, trên cây cổ thụ ước chừng đến trăm năm có hai cái thân ảnh một trắng một xanh, đang cao hứng xem chim nhỏ mới sinh ra ở trong tổ, hạ nhân phía dưới ngẩng đầu nhìn nhìn, sợ hai vị thiếu gia ngã xuống. “An Trữ! Tinh Thiên!” Đông Phương Ngọc hô. “A?” An Trữ nghe thấy, cúi đầu nhìn xuống thấy Đông Phương Ngọc nghiêm mặt nhìn mình lom lom, trong lòng thầm kêu không xong, thang bắc lên rồi cũng không dám xuống, sợ bị Đông Phương Ngọc phạt. Đông Phương Ngọc cười lạnh một tiếng, hơi nhún chân một cái đã phi thân lại đại thụ, trước ôm lấy tiểu hài nhi, trừng mắt liếc An Trữ rồi phi xuống, đem Tinh Thiên giao cho tỳ nữ, lại đề khí bay lên cây. An Trữ nhìn sắc mặt y không tốt lắm, vòng vo biện giải: “Hắc hắc, việc này…” “Ngươi có biết ngươi đang làm cái gì hay không? Cây cao như vậy chơi thích lắm sao? Té xuống thì biết làm sao? Cũng đã mười sáu tuổi đầu sao lại cùng cái tiểu hài nhi giống nhau không biết nặng nhẹ!” Đông Phương Ngọc không cho hắn có cơ hội mở miệng, vừa nói liền mắng một tràng. “Thực xin lỗi, không nên mang theo Tinh Thiên leo lên đây.” An Trữ cúi đầu, rất có ý thức nhận sai. “Tinh Thiên thật không có gì, từ nhỏ hắn đã tập khinh công, cây trong nhà có cái nào chưa từng trèo? Ta là nói ngươi, không để ý một chút, ngươi là thành tâm muốn cho mình ngã chết sao?” “Ta cũng sẽ khinh công…”An Trữ nhỏ giọng nói thầm. “Thật thế sao, vậy ngươi phi xuống cho ta xem?” Đông Phương Ngọc khoanh tay trước ngực. “…Rất cao.” An Trữ nói nhỏ. Đông Phương Ngọc hừ lạnh một tiếng, vòng tay ôm hắn phi thân xuống. Mới vừa đặt chân xuống đất, Tinh Thiên chạy nhanh ra nói: “Ngọc thúc thúc đừng trách An thúc thúc, là Tinh Thiên không ngoan, Tinh Thiên cứ bắt An thúc thúc cùng leo lên xem chim con.” “Tiểu quỷ đầu này, hôm qua mới sợ tới mức khóc nhè, hôm nay đã bênh nhau chằm chặp sao?” Đông Phương Ngọc nhéo nhéo khuôn mặt phấn nộn của Tinh Thiên, xem như nho nhỏ trừng phạt. “An Trữ thúc thúc không phải người xấu, Tinh Thiên thích chơi đùa với An Trữ thúc thúc.” Tinh Thiên trả lời, nhanh cầm tay An Trữ, “Ngọc thúc thúc đừng nóng giận được không?” “Được rồi.” Đông Phương Ngọc vỗ vỗ đầu hắn, “Đi ăn cơm trưa đi.” Thấy Đông Phương Ngọc không còn ý trách cứ, An Trữ trộm thở một hơi. Lần đầu tiên gặp Đông Phương Ngọc phát hỏa, khí thế khi tức giận…thật dọa người… Bởi vì cùng Tinh Thiên đánh cái thân thiết, An Trữ vốn cũng chỉ là tiểu hài tử tâm tính, cách vài ngày, liền không để ý giáo huấn của Đông Phương Ngọc hôm ấy, hai người trèo tường, leo cây, hôm nay xem chim con, ngày mai đi câu cá, ngày qua ngày rất khoái hoạt, toàn bộ bù lại thời thơ ấu cô đơn của hắn. Đương nhiên, tất thảy đều là gạt vài cái đương gia đại nhân tiến hành. Đông Phương gia gia nghiệp lớn, nói tóm lại là thương hộ, chính là mở cửa hàng buôn bán vật dụng hàng ngày, hiệu thuốc, tiêu cục, hiệu cầm đồ, cũng là gia tộc trọng yếu về vận tải đường thủy của Giang Nam. Đông Phương gia tổ mẫu là tổng quản, vài đứa con phân phó khắp cả nước mở chi nhánh, tôn bối trừ bỏ lưu có mấy người ở Giang Nam, còn lại cũng phân ra khắp nơi. Cho nên ban ngày cả tòa đại trạch cơ hồ không thấy được bóng dáng của mấy vị đại nhân, An Trữ cùng Tinh Thiên mừng rỡ tiêu dao, tất nhiên cũng phải phân phó hạ nhân giữ bí mật trước. Qua mấy ngày chạy ngược chạy xuôi, An Trữ coi như là đem cả phủ chạy đủ một lần, nhưng vẫn như trước không nhớ được đường, nếu Tinh Thiên chạy quá nhanh hắn theo không kịp, như vậy cũng chỉ có thể mang theo gương mặt xấu xấu, đông hỏi một câu tây hỏi một câu mới có thể trở lại tiểu viện của hắn. Tinh Thiên sớm đã lĩnh hội được bản lĩnh lạc đường của hắn, cho nên nếu quay đầu lại mà không thấy An Trữ thúc thúc đâu, cũng sẽ ngoan ngoãn về Đào uyển chờ. Nhưng lúc này Tinh Thiên đợi đã cả buổi, đợi đến tận khi Ngọc thúc thúc của hắn về, đến Đào uyển tìm người, vẫn là không thấy bóng dáng An Trữ thúc thúc. Đông Phương Ngọc vừa tức vừa buồn cười mà nghe Tinh Thiên đại khái thuật lại tình huống, hỏi địa điểm nào thì không thấy An Trữ, sau đó dắt Tinh Thiên đi tìm tên lạc đường kia. Tinh Thiên là từ Lý viên đi ra thì không thấy An Trữ, vì thế Đông Phương Ngọc trực tiếp đi Lý viên. Tới sân, chợt nghe thấy tiếng đàn du dương của lão thất Đông Phương Lỗi. Đến gần, quả nhiên thấy tên kia đang ngồi cạnh Đông Phương Lỗi, cười nghe hắn đánh đàn. Đông Phương Ngọc cũng không nói lời nào, đợi Đông Phương Lỗi đàn xong một khúc, mới cao giọng trầm trồ khen ngợi. An Trữ vừa thấy là y, còn dắt theo tiểu Tinh Thiên, chột dạ cúi đầu. Đông Phương Ngọc tự tiếu phi tiểu, tiểu tử này là do y mang đến Đông Phương gia, người quen hắn đầu tiên cũng là y, vậy mà lại liên tiếp cùng người nhà y giao hảo, tiểu Tinh Thiên là thế, lão thất cũng là thế. Nhìn hắn mới vừa rồi cười đến thực thoải mái, nhưng vừa nhìn thấy y đã như chuột thấy mèo, ngay cả nhìn thẳng cũng không dám. “Tam ca, sao hôm nay lại đến Lý viên thăm ta thế này?” Đông Phương Lỗi cười nói, đứng dậy kêu hạ nhân mang thêm hai ghế dựa nữa, “Là đến tìm tiểu An Trữ của ngươi đi?” “Cái gì gọi là ‘tiểu An Trữ của ta’?” Đông Phương Ngọc dương mi, “Hắn cũng không phải là đệ đệ của mình ta.” “Đúng đúng, là tiểu đệ nói sai, nói sai.” Đông Phương Lỗi cười nói, tự giải thích trước, “An Trữ tựa hồ là lạc đường đi, cho nên mới đến viện của ta. Ngươi cũng biết ta ở nhà dưỡng thương đã nhiều ngày, mỗi ngày nhàm chán, chỉ có đánh đàn đọc sách, nên kêu An Trữ ở lại, Tam ca sẽ không trách tội đi?” “Sao lại trách chứ?” Đông Phương Ngọc cười, miết mắt nhìn An Trữ một cái, “An Trữ có thể tiếp xúc với nhiều người đương nhiên là tốt. Hắn ở chỗ ngươi đọc sách nghe đàn, tổng tốt hơn nhiều so với cả ngày đi theo Tinh Thiên leo cây lội nước.” An Trữ nghe xong, trong lòng nhất thời một mảnh hắc ám, nguyên lai y cũng biết. Không khỏi âm thâm trừng mắt liếc nhìn tiểu Tinh Thiên đang chột dạ lùi phía sau Đông Phương Ngọc, tiểu tử kia, bán đứng hắn nhanh như vậy. “Nga?” Đông Phương Lỗi cười ra tiếng, “Xem bộ dạng An Trữ yên lặng hòa nhã, nguyên lai cũng là một cái nghịch ngợm quỷ.” “Cũng không hẳn thế.” Đông Phương Ngọc liếc nhìn người kia cúi đầu ngày càng thấp. An Trữ trừ bỏ chột dạ, càng không rõ chính là mình vì sao lại chột dạ…Theo đạo lý hắn một người tự do, tự nhiên là muốn làm cái gì thì làm cái đó, vì sao phải để ý Đông Phương Ngọc giáo huấn? Mấu chốt chính là mình sợ Đông Phương Ngọc, ân, khi Đông Phương Ngọc tức giận… Chẳng lẽ mẫu thân hắn lúc trước cũng đem lá gan hắn chỉnh nhỏ? “Tốt rồi, cũng đến lúc dùng bữa, mọi người vừa vặn cùng nhau đi.” Đông Phương Lỗi gọi hạ nhân lại thu cầm. Vì thế đoàn người dời hướng nhà ăn. Nhìn Tam ca của hắn tự nhiên mà kéo An Trữ đi phía trước, một bộ bảo hộ tư thế, Đông Phương Lỗi sờ sờ cái mũi, cười lắc đầu đuổi theo.
|
Chương 6[EXTRACT]An Trữ cùng Đông Phương Lỗi quen thân, nhưng ở trong Lý viên ngây người hai ngày cũng đã cảm thấy nhàm chán. Vì thế Đông Phương Lỗi bèn đề nghị Tam ca của hắn khi xuất môn dẫn theo An Trữ, thứ nhất là thuận tiện “trông giữ”, thứ hai là bên ngoài có rất nhiều thứ, sẽ không khiến An Trữ lại thấy nhàm chán. Đông Phương Ngọc ngẫm lại cũng không sai, vì thế mỗi ngày trước khi xuất môn đều đến Đào uyển gọi người, chỉ có Đông Phương Tinh Thiên, thiếu người cùng hắn chơi, không vui vài ngày, cho nên cha mẹ hắn cũng đơn giản dẫn hắn theo bên người. Đông Phương Ngọc chủ quản cửa hàng cùng hiệu thuốc. Đông Phương gia thuê người đều là tai thính mắt tinh không nhiều miệng lưỡi, thấy bên cạnh Tam đương gia thêm một người đội mũ sa, cũng không ai tò mò tiến lên hỏi, khiến An Trữ cảm thấy thực thoải mái. An Trữ đối dược liệu cũng có vài phần nghiên cứu, sau vài ngày đi theo liền chơi xấu bám trụ ở hiệu thuốc không đi, Đông Phương Ngọc cũng tùy hắn, mỗi ngày xuất môn đều sẽ ném hắn ở hiệu thuốc, tới khi phải về nhà lại đến đón. Nhưng xét thấy lý luận chữa bệnh của An Trữ không giống người thường, tỷ như lớn mật dùng độc trị độc, nên Đông Phương Ngọc chỉ cho hắn quan sát, tuyệt đối không được tự mình thực nghiệm. Thấy An Trữ ngày ngày cũng coi như quá được phong phú khoái hoạt, Đông Phương Ngọc không khỏi cong cong khóe môi, người là do y mang từ hoàng cung ra, làm cho hắn vui sướng vô ưu là trách nhiệm của mình đi. Bất quá giấc mộng của người nọ là du biến đại giang nam bắc, sông núi các nơi, không biết khi nào hắn chán nơi này, rồi lại đi tha hương. Cười lắc đầu, thanh thanh cổ họng, kêu lên: “An Trữ!” An Trữ đang xem lão đại phu khai phương thuốc nghe tiếng gọi, đứng dậy chạy đến, khó hiểu: “Còn chưa tới giữa trưa mà?” “Hôm nay ta muốn đi bến tàu chỗ hồ Động Đình một chuyến, ngươi đi theo ta đi, sau đó về nhà luôn.” Đông Phương Ngọc giải thích. “Nga.” An Trữ gật đầu, bằng bản tính chỗ nào náo nhiệt là chui vào của hắn, tự nhiên là vui. “Vậy đi dặn dò một chút, sau đó đi thôi.” Đông Phương Ngọc nói. Lúc An Trữ đi ra, thấy ngoài cửa có hai con ngựa cao to. “Chúng ta kỵ mã đi sao?” An Trữ kinh hỷ hỏi. “Từ chỗ này đến đó khoảng một canh giờ, ngươi nói đi?” Đông Phương Ngọc trả lời, giật nhẹ khóe miệng, “Ngươi hội kỵ mã sao?” An Trữ mới rốt cục nhớ tới, vẻ mặt vốn cao hứng cũng sụp xuống: “Sẽ không.” “Vậy ngươi vừa mới cao hứng như vậy làm cái gì?” Nói mặc dù nghe có vẻ là đang đả kích An Trữ, kỳ thực là Đông Phương Ngọc sớm đã dự tính, khiên hai con ngựa đến cũng chỉ là thử xem thôi, “Hôm nay ngươi cứ cưỡi cùng ta trước, sau này có thời gian ta sẽ dạy ngươi.” “Ân!” An Trữ cười tươi. Đông Phương Ngọc lên ngựa trước, sau đó một tay kéo An Trữ, đưa hắn lên, ngồi ở phía trước. Hai tay y lôi kéo dây cương, liền đem An Trữ vây trong ngực. An Trữ ngẩn người, chưa từng cùng người thân cận như vậy bao giờ, đột nhiên cảm thấy ngượng ngùng, trên mặt bị mạng sa che mất cũng không biết biểu tình là gì, chính là dọc theo đường đi thực im lặng, chỉ khi Đông Phương Ngọc hỏi mới trả lời được một câu. Đến bến tàu, An Trữ mới biết nguyên lai Đông Phương Ngọc chỉ là giúp đại ca của y truyền lời, nói xong là được, vì thế chính mình cũng không cần phải xuống ngựa. Không có Đông Phương Ngọc ôm ấp, hắn mới nhẹ nhàng thở ra, vẫn như cũ tự đắc xem cảnh sắc xung quanh. Đột nhiên, một tiếng pháo vang lên ngay bên cạnh, làm ngựa nổi chứng, phóng nhanh về phía trước, chạy được vài bước đã đến mép sông, vì thế lại gượng dừng lại, chỉ có An Trữ đáng thương, còn không kịp phản ứng, liền đã rơi xuống nước. Đông Phương Ngọc cũng bị dọa, vội bỏ lại người đang giao sự, quát to một tiếng “An Trữ” rồi lao theo, bơi tới bên An Trữ đang giãy dụa, nâng hắn lên, đợi hắn gắt gao ôm cổ mình, thoáng bình ổn một chút, mới mở miệng hỏi: “Không có việc gì?” An Trữ bị một phen kinh hoảng, mũ sa cũng rớt, kinh hồn chưa định, lại cười rộ lên: “Ta không sao, chỉ uống mấy ngụm nước. Nước này thật mát, lần sau ngươi dạy ta bơi đi.” Đông Phương Ngọc chỉ cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, chẳng qua ngẫm lại, phản ứng như vậy mới là An Trữ, vỗ nhẹ nhẹ lưng hắn, sau đó chậm rãi bơi lại bờ. Sau khi lên bờ, hai người vội vàng vắt tạm quần áo, Đông Phương Ngọc đột nhiên thấy An Trữ dừng lại động tác, một đôi mắt to mang chút hoảng sợ nhìn y, vừa định hỏi, lại hơi cảm giác được bên hông bị một vật cứng đè lên, liền lập tức hiểu được. Nếu bình thường gặp phải loại tình huống này, y làm sao có thể dễ dàng thỏa hiệp, nhưng lần này lại có An Trữ, võ công không có lại dốt nát, y cũng không muốn cố tình động thủ miễn cho An Trữ bị thương, vì thế âm thầm thở dài, ngoan ngoãn đi theo. Hai người bị đưa tới một ngôi miếu rách nát, sớm đã có người chờ ở đó, thấy người đến, vội ôm quyền nói: “Đông Phương Tam đương gia, đắc tội.” “Đâu có.” Đông Phương Ngọc toàn thân vẫn bị ướt, chịu đựng tính tình chu toàn lễ phép với bọn họ, “Bất quá, phiền toái trước tìm giúp cho chúng ta hai bộ xiêm y sạch sẽ để thay đổi, hoặc là đốt đống lửa cho chúng ta hong khô cũng được.” An Trữ hợp thời hắt xì hơi một cái. “Hảo hảo, nhị vị chờ.” Người nọ đáp. Đông Phương Ngọc lục túi tiền, người nọ vội ngăn lại: “Tuy rằng Cái Bang chúng ta là nhất giới cùng đường, nhưng tiền cấp nhị vị chuẩn bị xiêm y cũng vẫn phải có.” Cái Bang? Cái Bang… Trong đầu An Trữ hiện ra cái gì, nhưng lại nghĩ không ra, nhíu mày, hiếm khi tập trung suy nghĩ. Đông Phương Ngọc thấy vậy, cũng không chỉ cho hắn, chỉ khoanh tay ở bên cạnh nhìn. “A, đúng rồi, tín vật.” An Trữ cuối cùng cũng nhớ ra, hô một hơi, mở ra túi gấm tùy thân, nhìn nhìn, lại nhíu mày. Đông Phương Ngọc buồn cười nhìn hắn lôi ra một đống đồ, rốt cục vươn tay giúp, ở trong một đống tín vật tìm ra trúc lệnh của đại trưởng lão Cái Bang, thuận tay nhẹ nhàng gõ gõ đầu hắn: “Lần sau đừng nhớ trên giấy, ghi tạc trong đầu.” “Vậy cũng nhớ được thôi.” An Trữ nói thầm. Đông Phương Ngọc cười lắc đầu, ngẩng đầu nhìn hướng kẻ chủ sự, nghiêm mặt nói: “Không biết tại hạ nơi nào đắc tội quý bang, nhưng thỉnh các hạ xem ở trúc lệnh phân thượng, thả người bên cạnh ta, vị này nhưng là ân nhân cứu mạng của đại trưởng lão.” “Không cần.” An Trữ vội kêu, thấy Đông Phương Ngọc nhíu mi nhìn hắn, cố lấy dũng khí nói, “Phải đi phải lưu cũng phải cùng nhau, ta sao có thể bỏ lại một mình ngươi.” Dứt lời còn muốn đoạt lại trúc lệnh. Thở dài, vẫn là bị tiểu tử dốt nát này làm cho cảm động. Đông Phương Ngọc giơ cao tay, không cho An Trữ lấy được, một tay kia ngăn hắn lại: “Đứa ngốc, dưới loại tình huống này có thể đi một cái là một, tình nghĩa huynh đệ để sau hãy biểu hiện.” “Ai là huynh đệ với ngươi.” An Trữ nhăn mũi, “Ta chỉ biết là, nếu ta không liên lụy ngươi, ngươi cũng sẽ không dễ dàng bị bắt đến đây…” “Ngu ngốc, ngươi cũng biết ngươi là liên lụy a…” Đông Phương Ngọc giống như cười, giống như thán, xem sắc mặt bọn họ, chỉ sợ càng không dễ thả An Trữ ra rồi. Cũng thế, trúc lệnh kia đại khái cũng có thể giữ cho hắn an toàn. “Đây là” kẻ chủ sự lộ vẻ chần chừ. “Trúc lệnh của đại trưởng lão quý bang, thấy vật như thấy người.” Đông Phương Ngọc nói. Người nọ trầm ngâm một chút, mới nói: “Tại hạ là Cái Bang đệ thập nhất trưởng lão, Động Đình đường chủ Lâm Nhất Long, lần này thỉnh nhị vị đến, chỉ là muốn Tam đương gia giúp đỡ một việc.” “Nga? Mời nói.” Đông Phương Ngọc chọn mi. “Tiêu cục Đông Phương gia gần đây nhận một chuyến đi kinh thành, tại hạ hy vọng Tam đương gia hỗ trợ từ chối việc này.” “Tiêu cục luôn luôn là lão lục xử lý, ngươi tìm ta thì được gì?” Đông Phương Ngọc nói. “Nhưng tại hạ biết Đông Phương gia trừ bỏ lão đương gia cùng Đại đương gia cũng chỉ có Tam đương gia lời nói có phân lượng nhất.” “Vậy vì sao không trực tiếp tìm lão đương gia hoặc Đại đương gia?” “…Năm đó lão đương gia đã từng cứu tại hạ một mạng, tại hạ không muốn thêm phiền toái cho lão đương gia, mà Đại đương gia, tại hạ vô năng, thỉnh không đến.” Lâm Nhất Long cười khổ, “Vốn hôm nay nghĩ muốn thừa dịp kinh mã loạn thỉnh Tam đương gia đến, cũng không dám xác định có thành công hay không, ai ngờ đã có chuyện xấu.” Dễ dàng như vậy cũng là ở ngoài ý liệu của hắn, Lâm Nhất Long không khỏi nhiều nhìn người dung mạo xấu xí thanh âm khàn khàn kia một chút, vừa rồi Đông Phương Ngọc nói hắn là ân nhân cứu mạng của đại trưởng lão? Đông Phương Ngọc cũng nhìn “Chuyện xấu” kia liếc mắt một cái, bàn tay nắm tay y vẫn một khắc cũng chưa buông. Quần áo mới đưa đến, Lâm Nhất Long sai người kéo màn che ở một góc, để cho hai người đi vào đổi. Vốn đang cởi quần áo ướt, Đông Phương Ngọc lơ đãng nhìn lại, An Trữ đang cởi quần áo, lộ ra làn da trắng như tuyết, thân thể tiêm gầy nhưng do gần đây chạy chơi khắp nơi nên trở nên khá rắn chắc, trong lòng đột nhiên vừa động, hoàn hồn sau mới phát hiện mình ngây người, vội vàng chải tóc, rất nhanh đã thay xong quần áo, lại quay đầu lại, An Trữ cũng đã đổi xong, chỉ là tựa hồ đai lưng không thắt được. Đông Phương Ngọc vừa mắng hắn dốt nát vừa giúp hắn mặc, An Trữ bĩu môi cũng không có cách nào phản bác. Hai người vén rèm đi ra, thấy trong miếu thêm một người chủ sự nữa, thấy bọn họ, Lâm Nhất Long tiến lên, mang theo xin lỗi nói: “Thực xin lỗi nhị vị, mới vừa rồi được đến tin tức, nói Đông Phương tiêu cục đã muốn đưa hàng lên đường. Còn phải ủy khuất hai vị, theo ta chặn họ lại.”
|
Chương 7[EXTRACT]“Xem tình hình này, chúng ta có muốn nói không cũng không được.” Đông Phương Ngọc tự tiếu phi tiếu, “Bất quá vẫn một câu, xem ở đại trưởng lão phân thượng, đến lúc đó nếu ra chuyện gì, mong rằng các vị có thể giữ lại An Trữ một mạng.” “Tam đương gia sao lại nói lời ấy, chúng ta chỉ cần đến lúc đó ngươi đi lên cùng người trong tiêu cục nói nói một chút, sao có chuyện gì được mà?” Chủ sự tiến lên cười làm lành, “Tại hạ là Lâm Nhất Hổ, Động Đình phó đường chủ.” “Chỉ hy vọng như thế.” Đông Phương Ngọc hừ lạnh. Cái Bang cũng là võ lâm nhất đại bang phái, bình thường đều đường hoàng làm việc, nhưng lần này bọn họ dùng cách này “thỉnh” y “hỗ trợ”, còn liên lụy đến An Trữ, y nhất định sẽ không vẻ mặt hòa nhã đối bọn họ. “Có nhiều đắc tội, kính xin tha thứ.” Lâm Nhất Hổ ôm quyền, “Nhị vị, thỉnh.” Đông Phương Ngọc cùng An Trữ vẫn ướt tóc, cũng không buồn để ý, dù sao đi theo người Cái Bang, không phải cũng tính lôi thôi sao? Vẫn là hai người cộng thừa một con ngựa, trước sau đi theo mười mấy người, thật đúng là canh chừng chặt chẽ. An Trữ vừa ngã xuống nước, hơn nữa cơm trưa cũng còn chưa ăn, mệt đến không có khí lực, cả người hoàn toàn dựa vào ngực Đông Phương Ngọc, nửa híp mắt, cư nhiên ngủ, chỉ khổ Đông Phương Ngọc hai tay phải ôm chặt hắn, không để hắn ngã xuống. Đoàn người coi như là xuất phát sớm, ra khỏi thành không đến mười dặm, đã đuổi được đội áp tải của Đông Phương tiêu cục. Vừa thấy là Tam đương gia đến, trước sau còn đi theo người của Cái Bang, mọi người liền dừng lại, trưởng đoàn dẫn đầu tiến lên hỏi Đông Phương Ngọc có chuyện gì? Đông Phương Ngọc thở dài: “Bằng hữu Cái Bang ‘thỉnh’ ta hỗ trợ ra mặt, việc lần này không làm.” “Này…” Mọi người trong tiêu cục hai mặt nhìn nhau. Lâm Nhất Long tính tình nôn nóng, không đợi Đông Phương Ngọc nói chuyện xong, liền nói thanh đắc tội, sau đó tiến lên xe ngựa duy nhất trong đoàn, đẩy mành ramọi người thấy Đông Phương Ngọc ở đây, nên cũng không có người đứng ra ngăn cản. Trên xe là một tiểu cô nương nhỏ nhắn, đang nhàn rỗi nhàm chán cắn hạt dưa, thấy có người ngăn lại cũng không kinh hoảng, vỗ vỗ tay, chủ động nhảy xuống xe ngựa, một bên hoạt động tay chân, vừa nói: “Cô nương ta ở trên xe cũng ngốc buồn, vừa vặn xuống dưới đổi không khí.” Lâm Nhất Long nhìn nàng liền trắng mặt, quay đầu lại cùng Lâm Nhất Hổ sắc mặt đồng dạng không tốt trao đổi ánh mắt, sau đó hướng cô nương kia chất vấn: “Vật kia đâu?” “Vật kia?” Cô nương nhíu mày suy nghĩ một chút, “Nga, vật kia a, ở chỗ này.” Nàng rút từ trong tay áo ra một cái hộp gấm. Lâm Nhất Long vội đoạt lấy, mở ra nhìn, là một viên ngọc bích nhỏ như trứng bồ câu. Sắc mặt Lâm Nhất Long lại trắng bệch, run rẩy đưa trả hộp lại cho cô nương kia: “Đây là có chuyện gì?” “Ân, tiểu thư nhà ta phó thác ta mang bảo thạch vô giá này đi lên kinh thành làm hạ lễ mừng hảo tỷ muội của nàng xuất giá.” Cô nương trả lời. “Vậy, nha đầu kia thì sao?” Lâm Nhất Long hỏi. “Tiểu thư a? Nửa tháng trước đã bỏ trốn cùng Lục đương gia của Đông Phương gia rồi.” Cô nương le lưỡi cười khẽ. Đông Phương Ngọc nghe xong thấy thật tò mò, chuyện này xem ra thực phức tạp, còn dính dáng đến lão lục? An Trữ ở trong lòng ngực hắn, cũng sớm tỉnh, xoa nhẹ ánh mắt liền ngoan ngoãn nhìn, cũng không nói một câu. “Này, nàychúng ta bị nha đầu kia lừa một vố!” Lâm Nhất Long dậm chân lắc đầu, căm giận thừa nhận. “Ca, không có việc gì, chúng ta lại đi truy nha đầu kia, có thể đuổi được.” Lâm Nhất Hổ an ủi. “Sợ là không kịp rồi, nửa tháng trước tiểu thư khởi hành, hiện tại chắc đã tới Hoa Sơn.” Cô nương kia lạnh lạnh nói. “Hoa Sơn? Nàng đi Hoa Sơn làm cái gì? Không phải đi lên kinh thành?” Lâm Nhất Long lại cả kinh. “Tiểu thư túc trí đa mưu, ta chỉ là một tiểu tiểu nha hoàn, sao có thể biết nàng nghĩ gì chứ?” Cô nương cười nói. “Được rồi, may là không phải đi kinh thành, ca, có thể yên tâm một chút.” Lâm Nhất Hổ tiến lên vỗ vỗ vai đại ca. “Không được, lão phu lo lắng, đi, đến Hoa Sơn.” Lâm Nhất Long quay đầu lại nói. Trong nháy mắt một đám người liền vội vàng rời đi. Đông Phương Ngọc vẫn bàng quang đứng nhìn, đột nhiên gợi lên khóe miệng, cúi đầu đối người trong lòng nói: “Không bằng, chúng ta cũng đi theo đi?” “Tốt!Chỉ là vì cái gì?” An Trữ khó hiểu. “Ngươi không phải thích xem náo nhiệt sao, ta cam đoan, một chuyến này tuyệt đối sẽ phi thường náo nhiệt.” Đông Phương Ngọc cười nói, “Hơn nữa ngươi không phải muốn du biến giang hồ? Phong cảnh Hoa Sơn cũng coi như không tồi.” An Trữ nghe xong cũng cười nói: “Hảo, chúng ta đi xem náo nhiệt! Chẳng qua trước đó, có thể lấp đầy bụng không?” “Đông Phương Tam đương gia cũng muốn đi Hoa Sơn sao? Vậy xin hỏi có thể cho tiểu nữ Yên Hồng đồng hành không? Tiểu thư phân phó, nếu trên đường bị đám đại thúc kia ngăn cản, ta cũng không cần phải chống lại, trực tiếp đi Hoa Sơn tìm nàng.” Yên Hồng tiến lên hỏi. Đông Phương gia mỗi người đều là mỹ nhân, lục gia là thế, tam gia cũng vậy, có điều thiếu niên xấu xí trong ngực hắn là ai a, trong trí nhớ giang hồ không có người nào như vậy đi. Đông Phương Ngọc trầm ngâm một chút: “Cũng tốt, vừa mới cô nương nhắc tới chuyện lão lục cùng tiểu thư của quý phủ, có thể cho ta hỏi cô nương một chút sao?” “Hắc hắc, ta tuy biết được rõ ràng, nhưng chuyện của tiểu thư ta không tiện nhiều lời, Tam đương gia nếu muốn biết, đến lúc đó trực tiếp hỏi tiểu thư chẳng phải tốt hơn.” Yên Hồng cười khẽ. “Cũng được.” Đông Phương Ngọc cũng không miễn cưỡng. “Vậy Tam đương gia,” Tiêu đầu tiến lên, “Việc lần này không làm, chúng ta nên làm gì giờ?” “Từ đâu tới liền về đó, còn muốn ta dạy sao?” Đông Phương Ngọc nói, “Sau khi trở về phiền chuyển cáo Lão đương gia, nói ta cùng An Trữ có việc đi Hoa Sơn một chuyến, bảo nàng không cần lo lắng. Các ngươi trước khi đi nhớ lưu lại một con ngựa cho vị cô nương này, lại lấy ít lương khô và nước đến, An Trữ thiếu gia bị đói.” Cuối cùng lại nhớ đến cái gì, “Cô nương có biết kỵ mã?” “Nếu ta nói sẽ không?” Yên Hồng cười. “Vậy bảo tiêu đầu lưu lại xe ngựa.” Đông Phương Ngọc đáp. “Như vậy không biết phải kéo dài tới khi nào.” Yên Hồng nói, thấy người dắt ngựa lại đây, liền trực tiếp phiên thân lên ngựa. An Trữ thấy thế ninh ninh mi: “Vậy chỉ có ta sẽ không kỵ mã?” “Sau này sẽ dạy ngươi.” Đông Phương Ngọc vừa nói vừa tiếp nhận lương khô và nước tiêu đầu đưa lên, lại giao cho An Trữ, “Ăn đi, cẩn thận đừng nghẹn.” Dứt lời, ba người cáo biệt đoàn xe, quay đầu ra đi. An Trữ ăn bánh mỳ, uống nước, hồi lâu mới hảo tâm phát hiện ngẩng đầu lên hỏi: “Ngươi không đói bụng sao? Ngươi cũng chưa ăn cơm trưa.” “Đói bụng cũng không có biện pháp ăn, ngươi xem hai tay ta đều cầm dây cương.” Đông Phương Ngọc bất đắc dĩ. “Ta đây uy ngươi.” An Trữ nói xong liền thực sự làm, lấy một khối bánh, dùng nước tẩm ướt, quay người lại đưa đến bên miệng Đông Phương Ngọc, “Ăn đi, ăn như vậy sẽ không nghẹn.” Đông Phương Ngọc cũng không khách khí, há mồm cắn. Cứ như vậy tới tới lui lui, An Trữ uy Đông Phương Ngọc no rồi, mới lại mở bình nước tiếp tục ăn. Hai người một bên bình thản tự nhiên, Yên Hồng nhìn, run rẩy run rẩy trên người không biết vì sao lại nổi da gà, sau đó nhìn chằm chằm về phía trước, làm bộ không thấy một màn quỷ dị vừa rồi. Ăn no uống đã, Đông Phương Ngọc dường như mới nhớ tới hỏi: “Không biết cô nương có sốt ruột đi hay không?” Một chuyến này y cũng không tính toán vội đi. “Không vội, tiểu thư nói, muốn xem kịch vui phải đợi đến một tháng sau, thời gian một tháng, đi Hoa Sơn dư dả.” Nàng cũng không quên lúc nãy bọn họ nói gì, bọn họ chính là ngắm phong cảnh thuận đường xem náo nhiệt. Dù sao nàng vốn không vội, có thể có cái anh tuấn công tử đi cùng, đương nhiên là rất tốt rồi.
|
Chương 8[EXTRACT]Tới thành trấn kế tiếp, trời cũng đã chập tối. Mua cho An Trữ mũ sa để đội, ba người mới đi tìm khách *** để trọ, ăn tối xong, liền sớm trở về phòng nghỉ ngơi. Phòng An Trữ với Đông Phương Ngọc ở sát cạnh nhauĐông Phương Ngọc sợ hắn nửa đêm gặp phải kẻ xấu linh tinh không thể ứng phó, riêng thỉnh chưởng quầy an bài, về phần nha đầu tinh quái không dễ khi dễ kia, y mới không cần lo lắng. Nửa đêm, Đông Phương Ngọc quả nhiên nghe được tiếng động khác thường vang lên ở vách bên, thở dài, thật đúng là việc tốt không thấy, việc xấu thì luôn tới. Đứng dậy, nhẹ bước từ cửa sổ nhảy sang phòng bên. Nguyên lai là một kẻ xấu thấy An Trữ đội mũ sa, lại thấy dáng người hắn mảnh khảnh, tưởng mỹ nhân nữ phẫn nam trang, vì thế nửa đêm tới cửa, nghĩ dù có không phải là mỹ nhân, không hứng thú cướp sắc, cũng có thể cướp tài. Nhưng vừa đẩy màn ra, nương ánh trăng thấy rõ diện mạo người nọ, kẻ cắp ngược lại bị kinh hách, vội buông màn, quay đầu lại muốn tìm tìm xem có của cải gì đáng giá hay không, đã thấy một thân ảnh khoanh tay đứng trước mặt. Đông Phương Ngọc cười lạnh một tiếng, thuần thục đem kẻ xấu điểm huyệt, tìm dây thừng trói lại rồi ném ra ngoài cửa sổ. Tái quay đầu lại, động tĩnh lớn như vậy, tiểu tử kia vẫn không tỉnhy vừa vào nhà liền ngửi thấy mùi mê hươngtiến lên nhìn, quả nhiên ngủ thật ngon lành. Thói quen mà thở dài, Đông Phương Ngọc đẩy An Trữ dịch vào trong, còn mình nằm ngoài, cân nhắc lần sau có tìm khách *** ngủ trọ liền ở cùng một gian với tiểu tử này luôn, cũng đỡ lãng phí tiền thuê phòng, sau đó nhắm mắt lại ngủ. Sáng sớm, An Trữ chậm rãi mở mắt, cảm thấy được đầu có chút choáng, đang buồn bực, mới phát hiện bên cạnh có người, quay đầu vừa thấykỳ thật sớm nghe được tiếng thở của người nọđúng là Đông Phương Ngọc không sai. “Ngươi ở phòng ta làm cái gì?” An Trữ nghiêng đầu, chớp chớp mắt, hỏi. “Còn hỏi ta, nếu đêm qua ta không tỉnh táo, tiểu dê béo như ngươi chỉ sợ sớm bị kẻ cắp ăn sạch sẽ, ngay cả xương cốt đều không còn.” Đông Phương Ngọc không khách khí nói. “A?” An Trữ nhíu mày, không hiểu rõ lắm. Đông Phương Ngọc giải thích: “Tối hôm qua có kẻ cắp vào phòng ngươi, định trộm tiền cướp sắc.” “Thật sự?” An Trữ mắt sáng rực lên. Đông Phương Ngọc thấy thế nào cũng thấy được tiểu tử này kinh hỷ lớn hơn kinh hách. “Nhưng sao ta lại không biết?” Quả nhiên, An Trữ có hơi không cam lòng. “Ngay từ đầu ngươi đã bị mê dược biến thành mơ mơ màng màng rồi.” Đông Phương Ngọc giật nhẹ khóe miệng, hắn không cam lòng cái gì? “…Vậy sao ngươi không lay tỉnh ta dậy mà? Làm cho ta nhìn xem kẻ cắp đó bộ dạng thế nào, trước kia đều chỉ có thể xem trong tiểu thuyết…” “…” Khóe miệng Đông Phương Ngọc run rẩy, được rồi, y hẳn là đã sớm thói quen lối suy nghĩ kỳ quái của hắn mới phải, “Tốt lắm, nếu tỉnh, thì mau rời giường rửa mặt chải đầu đi, còn phải lên đường nữa.” An Trữ nghe lời đứng dậy, lại hơi choáng một chút, sau đó đưa tay búi tóc. “Làm sao vậy?” Đông Phương Ngọc thấy hắn khác thường, vội hỏi. “Đau đầu…” An Trữ nhíu chặt mày. “Đau như thế nào?” Đông Phương Ngọc đưa tay sờ trán hắn, không nóng. “Ẩn ẩn đau.” An Trữ nói. “Sao lại như thế? Ngươi nằm xuống trước, ta đi tìm đại phu.” Đông Phương Ngọc đứng dậy xuống giường. “Không cần đi? Kỳ thật cũng không sao…” Thanh âm của An Trữ dưới cái quay đầu trừng mắt của Đông Phương Ngọc dần nhỏ đi rất nhiều, “Đau…” “Ngộ nhỡ là đầu óc trước kia bị hao tổn, hiện tại di chứng phát tác ra thì sao?” Đông Phương Ngọc nói xong, mặc quần áo rửa mặt, “Nếu không sớm trị liệu, về sau ngờ nghệch không phải lại ỷ vào ta cả đời.” “Nga…” An Trữ ngoan ngoãn thuận theo, rất muốn nói hắn cũng có thể coi như là cái đại phu. Đại phu tốt nhất trấn được mời tới, trái nhìn phải nhìn An Trữ nửa ngày, xác định không có gì đáng ngại, phỏng chừng là di chứng do tối qua kẻ xấu dùng khói mê, khai mấy thang an thần tỉnh não dược liền đi rồi. Tiễn đại phu xong, Đông Phương Ngọc trở về giường ngồi xuống, hỏi: “Bây giờ còn đau không?” An Trữ hé miệng lắc đầu: “Không đau, nhưng mà đói bụng.” “…” Hai người xuống lầu ăn điểm tâm, một hồi giằng co nhiều chuyện như thế, tới lúc này mặt trời đã lên cao, Yên Hồng cô nương đang ngồi ở gần cửa sổ, buồn chán nhìn ra bên ngoài. Thấy bọn họ đi tới, cười hỏi: “Sao trễ thế mới xuống lầu, hay tối hôm qua không ngủ đi làm chuyện xấu gì?” “Yên Hồng cô nương nói đùa.” Đông Phương Ngọc để An Trữ ngồi vào sát bên cửa sổ, còn mình ngồi bên cạnh hắn, như vậy có thể che chắn tầm mắt của mọi người, để An Trữ an tâm vén mạng sa ăn cơm. “Yên Hồng chưa bao giờ biết Tam đương gia chăm sóc công tử cẩn thận như thế, không biết sau này vị cô nương nào có diễm phúc làm phu nhân của Tam đương gia đây.” Yên Hồng cười nói, có điều ám chỉ. Nghe vậy, Đông Phương Ngọc hơi sửng sốt một chút, như suy nghĩ gì đó mà liếc nhìn thoáng qua người bên cạnh đang chuyên tâm ăn uống, mới cười trả lời: “An Trữ đối tại hạ có ơn cứu mạng, hiện tại lại là tiểu đệ nhỏ nhất của tại hạ, lần đầu hắn ra giang hồ, có rất nhiều việc không hiểu, tại hạ tự nhiên phải lo lắng nhiều hơn,” “Tam đương gia có lòng hiệp nghĩa như thế, quả thật là một thế hệ danh môn.” Yên Hồng vẫn cười nói như trước, cũng có chút như có như không liếc nhìn An Trữ. Đông Phương Ngọc không nói gì, chỉ thản nhiên cười bắt đầu ăn cơm. Y đối An Trữ là thực tâm săn sóc, sủng ái đệ đệ của mình, có cái gì không đúng sao? Dọc theo đường đi du sơn ngoạn thủy, An Trữ có vẻ xem đến nghiện, một hàng ba người cũng rốt cục tới được Hoa Sơn. Nhạc gia tại Hoa Sơn, là một trong tứ đại thế gia của võ lâm, Nhạc đại tiểu thư Nhạc Bích Lam được xưng tụng đệ nhất mỹ nhân, tài hoa lẫn võ nghệ đều tinh thông, đối nhân xử thế lại thông minh khiêm tốn, là đối tượng theo đuổi của rất nhiều hiệp khách công tử giang hồ. Đại khái một tháng trước, trong chốn võ lâm có người tung tin tuyệt bảo vô giá của Cái Bang xuất hiện ở Hoa Sơn, khiến võ lâm yên bình đã lâu nay lại dậy sóng, mặc kệ là thật hay giả, người tốt, người xấu lẫn người chỉ thích xem náo nhiệt đều nhất lượt ùn ùn kéo lên Hoa Sơn. Đương gia của Nhạc gia là Nhạc Hùng sợ đến lúc đó tình huống khó có thể khống chế, vì thế tìm một lý do mời nhân sĩ giang hồ, các đại thế gia cùng các đại môn phái đến Hoa Sơn. Những người được mời đều là người hiệp nghĩa, biết Nhạc gia lần này e là gặp nạn, cho nên liền khẳng khái tương trợ. Chính vì thế, khi ba người tới trấn nhỏ dưới chân Hoa Sơn, ở đây đã trở nên cực kỳ náo nhiệt, các khách *** hầu như đã chật cứng người. Đông Phương Ngọc đang tính giải quyết vấn đề chỗ ở, đã thấy Yên Hồng nháy mắt với y, ý bảo đi theo nàng, Đông Phương Ngọc liền vui vẻ giục ngựa đuổi theo sau. Lúc đuổi kịp, nhận ra đây là đường lên Hoa Sơn, Đông Phương Ngọc cảm thấy hiểu được vài phần, cũng không hỏi nhiều. Về phần An Trữ, đã sớm bị Đông Phương Ngọc biến thành Thiên Lôi sai đâu đánh đó, kêu đi hướng đông không dám đi hướng tây, tất nhiên là ngoan ngoãn để Đông Phương Ngọc ôm vào lòng, một chút cũng không thắc mắc. Đoạn đầu đường tốt, ngựa còn có thể đi, càng về phía sau, đường càng trắc trở, vì thế ba người đành xuống dắt ngựa đi bộ. Đông Phương Ngọc với Yên Hồng đều có võ công, leo núi cũng chỉ coi như là rèn luyện thân mình, chỉ đáng thương cho An Trữ, mới đi chưa đến trăm bước đã thở không xong, Đông Phương Ngọc bất đắc dĩ, đành phải cõng hắn đi lên. Đông Phương Ngọc cõng An Trữ, đương nhiên không nhìn thấy được cái cười trộm của hắn, chỉ có Yên Hồng nhìn thấy, nhưng cũng không nói gì, chỉ là khẽ mỉm cười, theo sau Đông Phương Ngọc. Cuối cùng lên tới Hoa Sơn, thủ vệ trước cổng Nhạc gia vừa thấy Yên Hồng, liền lập tức mở miệng nghênh đón: “Nhị tiểu thư đã về!” Đông Phương Ngọc không quá kinh ngạc, chỉ có An Trữ hơi chút ngạc nhiên về thân phận thật sự của nàng, sau đó được Yên Hồng cười nghênh vào Nhạc gia. “Hồng nhi, đã quay về?” Một nữ tử uyển chuyển từ trong đại đường đi ra, cười khanh khách cầm lấy tay Yên Hồng. “Tỷ, Hồng Nhi không phụ ngươi nhờ vả hoàn thành sự tình, Hồng Nhi muốn thưởng.” Yên Hồng lôi kéo tay Nhạc Bích Lam, làm nũng nói. “Hảo, ngươi muốn cái gì tỷ đều đáp ứng ngươi còn chưa được sao?” Bích Lam hơi hơi nhéo mũi nàng, “Ngươi còn dẫn về cho ta hai vị khách nữa?” “A, chẳng qua bối phận cùng xưng hô thật khó nói, rốt cục nên là Tam ca của tỷ phu tương lai, hay vẫn là vị hôn phu của ngươi?” Yên Hồng cười khẽ. Gõ đầu muội muội thích quậy phá của mình, Bích Lam đối hai người mỉm cười, “Hồng Nhi không hiểu chuyện, nói năng lung tung, Tam đương gia chớ để trong lòng, mời theo ta vào đại sảnh, chúng ta ngồi xuống uống trà, cho Bích Lam tạ lỗi với Tam đương gia.” “Cũng tốt.” Đông Phương Ngọc cười đáp, kéo An Trữ không biết làm sao lại ngây ngốc đứng một bên, đi theo hai tỷ muội vào đại sảnh. Ngồi xuống ghế, phân phó hạ nhân dâng trà, Bích Lam mới đứng dậy, tự mình bưng trà đến chỗ Đông Phương Ngọc: “Tam đương gia, Bích Lam cũng không quanh co lòng vòng, Bích Lam cùng Tam đương gia từ nhỏ liền có hôn ước. Nhưng chắc hẳn Tam đương gia cũng giống Bích Lam, đều sẽ không để loại hôn ước không có tình cảm này trói buộc. Có điều bất luận thế nào, Bích Lam lớn mật, đã tư định chung thân cùng với người khác, là Bích Lam không đúng, hiện tại hướng Tam đương gia bồi tội, cũng khẩn cầu Tam đương gia đồng ý giải trừ hôn ước.”
|
Chương 9[EXTRACT]Đông Phương Ngọc cười: “Hôn ước thật không cần giải trừ, chẳng phải đều là con dâu của Đông Phương gia sao? Đến lúc đó hướng ngoại nhân giải thích là lúc trước nhầm lẫn tên của hài tử Đông Phương gia là được.” Nhạc Bích Lam nghe vậy, nhất thời đỏ mặt, trừng hướng Yên Hồng, Yên Hồng vội xua hai tay: “Không phải ta nói, ta cái gì cũng chưa nói.” “Là ta đoán.” Đông Phương Ngọc chủ động đáp, “Nếu vậy xem ra, ta đoán không sai, là Lục đệ?” “…Tam đương gia quả nhiên thông minh.” Bích Lam đỏ mặt thừa nhận. “Còn gọi ‘Tam đương gia’?” Đông Phương Ngọc cố ý nhíu mi. “… Là, Tam ca.” Bích Lam cũng cười, “Tam ca, thỉnh uống chén trà này, là tiểu muội kính Tam ca.” Uống cạn trà, Đông Phương Ngọc từ trong lòng ngực lấy ra một khối ngọc bội: “Đây là tín vật đính hôn khi trước, coi như mấy năm nay ta thay ngươi cùng Lục đệ bảo quản, vừa rồi chén trà kia cũng chính là phí bảo quản đi.” “Tạ ơn Tam ca.” Bích Lam tiếp nhận, mặt mang vẻ có lỗi, “Thực xin lỗi Tam ca, tín vật Đông Phương gia tặng cho tiểu muội, bị tiểu muội” “Cho nên mới nói trong ngẫu nhiên có tất nhiên.” Đông Phương Ngọc đánh gãy lời của nàng, chuyển hướng người bên cạnh, “Uy, thấy mỹ nhân ngây người lâu như vậy cũng nên hoàn hồn đi.” An Trữ dưới mũ sa nháy mắt vô tội: “Ta nào có, nàng không có đẹp bằng mẫu thân ta.” Nghe thanh âm khàn khàn cùng cách nói chuyện thẳng thắn hiếm có, Bích Lam trừng lớn mắt, có chút không dám tin: “An Trữ, ngươi đi ra?” Gỡ mũ sa xuống, An Trữ đối nàng cười cười: “Đúng vậy, đã lâu không gặp, Bích Lam tỷ tỷ.” “Thật là ngươi!” Bích Lam cao hứng nói, “Đã lâu không gặp, gần đây khỏe?” “Ta tốt lắm, có Đông Phương Ngọc ca ca chiếu cố.” An Trữ đáp, “Đúng rồi, đây là trước đây ngươi cho ta.” An Trữ lấy bảo thạch nhẫn màu u lam từ trong túi ra: “Hiện tại chúng ta đã gặp lại, cái này cũng không cần thiết.” Bích Lam ngượng ngùng cười, quay qua Đông Phương Ngọc giải thích: “Lúc trước tiểu muội có việc đột nhập hoàng cung, kết quả bị phát hiện, lại bị trọng thương, may nhờ An Trữ cứu giúp, lúc ấy trên người không có vật gì đáng giá, chỉ có thể dùng chiếc nhẫn kia làm tín vật báo ân, xin Tam ca lượng thứ.” “Không có việc gì.” Đông Phương Ngọc cười, cầm lấy nhẫn trong tay An Trữ, lại bỏ lại vào túi gấm của hắn, nói, “Thứ này ngươi vẫn cầm lấy, coi như tín vật Đông Phương Ngọc ta đưa cho ngươi, đỡ phải sau này ngươi nói ta không có báo đáp ngươi.” An Trữ ngoan ngoãn thu hồi túi gấm. “Đúng rồi, vì sao tới bây giờ cũng chỉ có em dâu ngươi ở, tiểu lục tử nhà chúng ta đâu?” Đông Phương Ngọc hỏi. “Tam ca ngươi đừng trêu ta.” Mặt Bích Lam hiện lên hai mạt đỏ ửng, trông rất xinh đẹp, “Hắn cùng với cha mấy ngày trước đây xuống núi làm việc, còn chưa trở về.” “Nga.” Đông Phương Ngọc gật đầu. “Kia Tam ca làm sao lại quen biết với An Trữ mà?” Bích Lam cười hỏi. Đông Phương Ngọc liếc nhìn An Trữ đang ngoan ngoãn ngồi, đơn giản kể lại sự tình từ lúc gặp gỡ đến khi ra cung, còn nói: “Ngươi cũng biết tâm tính hắn đơn thuần, ta sợ hắn ở bên ngoài gặp phải người xấu, cho nên mới đưa hắn tới Đông Phương gia, cũng là báo ân. Sau đó đương gia nãi nãi thấy hắn thật là thích, vì thế nhận hắn làm tôn nhi, hiện tại đã là người của Đông Phương gia.” Bích Lam hé miệng mỉm cười: “An Trữ thiện lương nhân nghĩa, cả đời này nhất định được bình an đại phúc.” “Chỉ mong thế.” Đông Phương Ngọc cũng cười nói. “Ha hả, đi lên Hoa Sơn phải mất rất nhiều công sức, Tam ca cùng An Trữ đi đường mệt nhọc, nên sớm đi nghỉ ngơi mới tốt?” Bích Lam quan tâm nói. “Tiểu tử này làm sao mệt, một đường đều là ta cõng lên.” Đông Phương Ngọc lành lạnh liếc nhìn An Trữ, “Ngươi nghĩ ta không biết ngươi giả vờ?” An Trữ lập tức nịnh nọt cười: “Ngọc ca ca tốt nhất.” “…” Đông Phương Ngọc không nói, chỉ một bộ cười cười như có như không. Bích Lam che miệng cười trộm, cùng muội muội một đường đưa hai người tới khách phòng. Phòng của hai người ở tây sương, liền nhau. An Trữ đương nhiên là không mệt, mới cất kỹ hành lýcăn bản không có hành lý bởi Đông Phương gia tiền tài không thiếu, nên không mang theo thứ gì, y phục thì trên đường đi thuận tiện mua mấy bộ để thay mà thôiliền khẩn trương ra cửa phòng, thăm thú nơi ở mới. Đông Phương Ngọc vừa mở cửa sổ ra, lập tức nhìn thấy bạch y thiếu niên đang ở hoa viên đông ngao du tây ngó nghiêng, chốc chốc ngắm hoa, chốc chốc lại nhổ cỏ, bộ dạng này giống như đã từng nhìn thấymấy ngày trước, y mở cửa sổ, liền thấy hắn dưới đầy trời lạc hoa múa kiếm, tuy rằng công phu mèo quào không dám khen tặng, nhưng nếu không nhìn mặt hắn, cảnh tượng đó vẫn là rất đẹp. An Trữ tựa hồ trời sinh chỉ mặc đồ trắng, ban đầu là vì mẫu thân hắn giữ đạo hiếu, sau đó thành thói quen. Màu trắng lại có thể trợ giúp ổn định tâm tính, hữu ích đối đại não bị thương tổn, cho nên vẫn mặc như vậy. Sau khi đi ra, Đông Phương Ngọc mua y phục cho hắn cũng chiều theo thói quen của hắn. An Trữ mặc bạch y rất tạo cảm giác thanh liệt thoát tục. Cho dù là gương mặt bị hủy dung, Đông Phương Ngọc nhìn hồi lâu, cũng không cảm thấy có gì khác người. Bất quá hiện tại, y phục thuộc hàng thượng đẳng kia, đã muốn dính đầy bùn đất cùng màu hồng hồng lục lục của hoa cỏ. Đông Phương Ngọc ỷ ở bên cửa sổ vỗ vỗ thái dương, vô ý thức mỉm cười. Y biết An Trữ kỳ thật là thông minh nhanh nhạy, cũng biết hắn bởi vì đầu óc bị hao tổn mới chậm phát triển, cho nên tựa như cái đại hài tử ham chơi. Đông Phương Ngọc nghĩ, nếu y có thể vĩnh viễn che chở hắn, cưng chiều hắn, làm cho hắn bảo trì tâm tính hài tử ấy, vậy thật tốt. Đương nhiên, hài tử, tóm lại là phải quản giáo. Đông Phương Ngọc chỉnh chỉnh lại biểu tình trên mặt, trầm giọng hô: “An Trữ!” Quả nhiên, tiểu tử đang ngồi chổm hỗm trên đất nghịch sâu nhỏ kia vội bật người đứng dậy, cười gượng nhìn y. Đông Phương Ngọc âm thầm buồn cười, rời cửa sổ, đi ra khỏi phòng, suy đoán xem rốt cuộc là cái gì hấp dẫn hắn chơi đến không biết gì nữa. Cùng hài tử vui đùa, cũng là trách nhiệm của đại nhân a.
|