Nhất Dạ Tình Hậu (Sau Tình Một Đêm)
|
|
Chương 36: Anh không nhịn được[EXTRACT]*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cố Lan không nghĩ ở lại bệnh viện lâu hơn nên Tiết Hoàn liền đem y mang về nhà. Liên tiếp năm ngày Cố Lan đều không mở miệng nói chuyện. Tiết Hoàn cũng không đến công ty, ngoại trừ thỉnh thoảng đi vào thư phòng gọi điện thoại truyền đạt các mệnh lệnh công tác hoặc là xem tin hội nghị, thì thời gian còn lại đều ngồi ở trước giường bồi Cố Lan. Mãi đến tận buổi chiều ngày thứ sáu, Cố Lan rốt cục mở miệng nói câu nói đầu tiên, “Thời điểm nào làm giải phẫu?” Tiết Hoàn an ủi vỗ nhẹ mu bàn tay của y, “Qua một thời gian nữa, chờ thân thể em nuôi khá hơn một chút.” Cố Lan nhìn chằm chằm Tiết Hoàn hồi lâu, đột nhiên hỏi, “Anh sao vậy?” Tiết Hoàn sửng sốt một chút, “Làm sao?” Cố Lan nhíu nhíu mày, “Anh sao lại gầy đi nhiều như vậy.” Tiết Hoàn cầm lấy tay Cố Lan kề sát lên trên mặt chính mình, trầm mặc một hồi lâu mới thấp giọng nói, “Anh đau lòng.” Cái mũi Cố Lan đau xót, “Tiết Hoàn, em yêu anh, nhưng là…” “Anh biết.” Tiết Hoàn ngăn cản y, “Anh không miễn cưỡng em.” Cố Lan cắn chặt môi quay đầu đi. Tiết Hoàn cũng không nói thêm, mãi đến tận năm phút sau, một tiếng chuông điện thoại di động vang lên mới phá vỡ mảnh trầm mặc này. Tiết Hoàn duỗi cánh tay cầm điện thoại di động trên tủ đầu giường qua, vừa nhìn đến tên hiển thị liền khẽ chau mày, đứng dậy đưa tay sờ sờ tóc Cố Lan sau đó quay người đi ra ngoài phòng ngủ. Nghe cửa phòng “Lạch cạch” một tiếng đóng lại, Cố Lan lúc này mới mở mắt ra, chậm rãi từ trên giường ngồi dậy, trầm tư hồi lâu mới lấy điện thoại di động gọi cho Quý Hồi Sinh. Thời điểm Cố Lan thay xong quần áo đi xuống lầu thì không thấy Tiết Hoàn, có thể là đến công ty, không ở cũng tốt. Cố Lan cầm chìa khóa xe đi ra ngoài thì bị người giúp việc ngăn cản, “Cố tiên sinh, thiếu gia của chúng tôi trước khi đi nói, chú ý để cho cậu nghỉ ngơi không nên đi ra ngoài, chuyện này…” “Tôi không cần nghỉ ngơi.” Cố Lan đánh gãy lời cô, thần sắc lạnh nhạt, bước chân cũng chưa từng dừng lại, “Hắn nếu như hỏi cô thì nói tôi ra ngoài giải sầu.” Lái xe đến quán bar, lên lầu hai thấy Quý Hồi Sinh đã đến, Tạ Diểu cũng ở đây. Cố Lan đi tới ném chìa khóa xe lên bàn, loảng xoảng một tiếng khiến thân thể Tạ Diểu hơi run lên. Cố Lan đến ngồi xuống đối diện hai người, từ bên trong hộp thuốc lá trên bàn rút ra một điếu thuốc, châm lửa hút một hơi xong mới lùi ra sau vùi mình vào ghế sofa, “Nói đi, ý kiến của các cậu.” Tạ Diểu nhìn Quý Hồi Sinh, Quý Hồi Sinh nhìn Cố Lan, sắc mặt không hề thay đổi, ngữ điệu rõ ràng, “Cậu yêu Tiết Hoàn sao?” Cố Lan lại rít một hơi thuốc lá, bình tĩnh suy nghĩ trong chốc lát, trả lời, “Yêu.” “Vậy thì giữ lại đi.” Tạ Diểu giơ tay lên, “Mình tán thành.” Cố Lan không lên tiếng, ngồi dựa sâu vào trong lòng ghế, nghiêm túc lặng lẽ hút hết điếu thuốc xong dụi tắt thuốc trong cái gạt tàn, trầm mặc một hồi lâu. Gương mặt tiều tụy bất kham của Tiết Hoàn không ngừng trằn trọc hiện ra trong đầu, cuối cùng Cố Lan trầm mặc thở dài, “Cứ như vậy đi.” Quá trình khuyên bảo quá thuận lợi thật sự ngoài dự tính của Quý Hồi Sinh cùng Tạ Diểu, hai người nhìn nhau một cái đồng thời thở phào nhẹ nhõm. Tới tận mười giờ khuya Cố Lan mới từ quán bar rời đi, lái xe lung tung không có mục đích dạo phố hồi lâu, đến khi trở lại biệt thự đã sắp mười hai giờ rồi. Thay đổi dép lê đi trong nhà, qua phòng khách lên lầu tiến vào phòng ngủ, mở đèn, lúc này mới thấy Tiết Hoàn nằm trên giường nhắm chặt hai mắt, hai gò má hơi có chút hồng. Uống rượu? Cố Lan đi tới trước giường, thử thăm dò sờ cái trán của hắn, nhất thời bị nhiệt độ nóng bỏng dưới tay dọa sợ hết hồn. “Tiết Hoàn, Tiết Hoàn, Tiết Hoàn anh tỉnh lại đi!” Tiết Hoàn bị Cố Lan đánh thức, cau mày mở mắt ra, “… Hả?” “Anh phát sốt! Đừng ngủ, em đưa anh đi bệnh viện.” Cố Lan muốn dìu hắn lên lại bị Tiết Hoàn cản trở, “Không cần, anh uống thuốc rồi.” “Nhiệt độ còn không hạ, chỉ uống thuốc thôi không được.” Cố Lan lại dùng lực dìu Tiết Hoàn ngồi dậy. Tiết Hoàn ôm lấy eo Cố Lan, hai má nóng bỏng kề sát bên gáy y, “Không có chuyện gì, anh mỗi lần phát sốt đều như vậy, uống thuốc ngủ một giấc là tốt rồi, em đừng lo lắng.” “Thật sự?” “Anh lừa em làm gì đâu.” Tiết Hoàn cười cười, thanh âm có chút suy yếu, “Em đi đâu?” Cố Lan vỗ vỗ lưng Tiết Hoàn, trầm mặc một hồi mới nói, “Đến quán bar ngồi.” Tiết Hoàn không nói nữa, hô hấp hơi có chút gấp, chốc chốc lại phun một hơi ở bên gáy Cố Lan cơ hồ muốn thiêu cháy mảng da thịt này. Cố Lan lại hỏi, “Anh sao lại không gọi điện thoại cho em?” Tiết Hoàn ngồi thẳng dậy, giơ tay lên, đầu ngón tay khẽ vuốt nốt ruồi như son dưới mắt trái của y, “Sợ em nghe được giọng nói của anh sẽ không vui.” Cố Lan rũ mi, “Sao có thể.” “A Lan, xin lỗi.” Cố Lan cau mày, “Vì sao phải xin lỗi?” “Chuyện đứa nhỏ, xin lỗi.” “Anh không sai.” Cố Lan cúi đầu nắm lấy tay Tiết Hoàn, bên tai hơi nóng lên, “Chuyện này là ngươi tình ta nguyện, sao có thể nói là anh sai, em cũng là vì có tình cảm với anh nên mới ở cùng anh, cho nên… Em dự định giữ đứa bé lại.” “Cái gì?” Tiết Hoàn đầu óc choáng váng, sợ mình nghe lầm liền hỏi lại một câu, “Em vừa mới nói cái gì?” Cố Lan ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Tiết Hoàn khẽ mỉm cười, “Em muốn đứa bé này.” Từ lúc Cố Lan quyết định giữ lại đứa nhỏ, Tiết Hoàn mỗi ngày trải qua đều giống như ăn phải thuốc lắc, cái sắc mặt vui mừng kia sức sống mười phần khiến Cố Lan nhìn mà đau răng. Không biết có phải mỗi người đàn ông khi sắp làm ba đều sẽ có một cái giai đoạn kích động đến mỗi đêm cũng không ngủ được hay không nữa. Cố Lan nửa nằm nửa dựa trên cái nệm mềm trải thảm lông ở bên cạnh cửa sổ [1] lười biếng phơi nắng, rất không yên lòng lật xem tạp chí trong tay. Y cũng là người sắp làm ba đứa nhỏ a, vì sao y không có một chút kích động nào? Thật giống như không đúng, y là người sinh con còn Tiết Hoàn là ba của đứa nhỏ, vậy y hẳn sẽ phải là… mẹ đứa nhỏ? Càng không đúng! Cố Lan oán hận quẳng tạp chí, tâm tình đột nhiên trở nên buồn bực. Từ bên trên cửa sổ ngồi dậy xỏ dép đi trong nhà vào, ra khỏi phòng ngủ xuống lầu một, vừa mới ngồi xuống ghế salon ngoài phòng khách không bao lâu thì thấy Tiết Hoàn từ ngoài cửa lớn biệt thự đi vào. Cố Lan nhìn thời gian, mới ba giờ rưỡi chiều, không khỏi nghi hoặc, “Ngày hôm nay sao anh về sớm vậy?” Tiết Hoàn nhanh chân đi lại đây, khom lưng ôm Cố Lan lên khiến y sợ hết hồn, “Anh làm gì vậy?” “Nhớ em.” Tiết Hoàn cúi đầu ở trên trán Cố Lan hạ xuống một nụ hôn, ôm y lên phòng ngủ trên lầu rồi đem người thả xuống giường. Cố Lan phần lưng vừa dính vào giường lập tức ngồi dậy, ngửa đầu nhìn Tiết Hoàn, “Anh đến cùng là làm sao vậy?” Tiết Hoàn nhẹ nhàng đem Cố Lan đẩy ngã xuống giường trở lại, cúi người đè lên hôn da thịt bên cổ y, một tay mò vào trong quần áo hưu nhàn ở nhà thăm dò từ bên dưới vạt áo, xoa xoa lồng ngực trơn bóng của y, ngữ điệu khàn khàn, “A Lan, anh muốn em.” Cố Lan cuối cùng cũng coi như hiểu được, nhất thời dở khóc dở cười, “Đừng nói cho em anh đột nhiên chạy về nhà là vì việc này.” Tiết Hoàn cởi quần Cố Lan, một tay mò về giữa hai chân y, “Đúng là vì việc này.” Cố Lan nhìn phía dưới, phát ra một tiếng thở dốc kinh sợ. Tiết Hoàn thẳng lưng duỗi cánh tay từ trong ngăn kéo tủ đầu giường lấy thuốc bôi trơn cùng áo mưa an toàn, “Hội nghị mới họp được một nửa, đột nhiên rất nhớ em cho nên trở lại.” Hai gò má Cố Lan nóng bỏng, “Loại lời nói như thế này anh nói ra cũng không cảm thấy ngại!” “Trong bụng em đều có con trai của anh, anh còn có cái gì để mà ngượng ngùng.” Tiết Hoàn bóp một ít thuốc bôi trơn ra tay, lần thứ hai cúi người xuống, “A Lan, anh không nhịn được, bây giờ liền bắt đầu đi.” ============================ [1] loại cửa sổ này chắc mọi người cũng nghe nói hoặc thấy qua rồi. Đây là một kiểu thiết kế & trang trí nội thất hiện đại và rất tiết kiệm không gian phòng, có thể làm chỗ phơi nắng, đọc sách, băng ghế dự bị… từ phòng khách đến phòng ngủ đều có thể tạo được loại cửa sổ này. Khu vực cửa sổ thế này thường rất rộng với kính lớn trong suốt, ánh sáng chan hòa và view tuyệt đẹp. Cửa sổ thường được khoét sâu vào tường hoặc được dựng từ kệ gỗ đi kèm giá sách, tủ quần áo….. nên độ cao và độ rộng rãi lớn nhỏ cũng tùy thuộc. Cửa sổ cũng được trang bị đầy đủ nệm với những chiếc gối ôm gối dựa xung quanh, có thể ngủ ở đây cũng đc luôn ấy chứ ~ Nói chung là rất đẹp rất lãng mạn, đây cũng là một khu vực trong ngôi nhà trong mơ của tôi ahihiiiiii. Dưới đây là 1 số ảnh đẹp tôi tìm đc nà ~~ cả phòng khách và phòng ngủ ~~~
|
Chương 37: Đến một phát lại nói?[EXTRACT]Hai người đã có hơn một tháng không làm việc này nên hiện tại thấy Cố Lan cả người trần trụi nằm ở dưới thân chính mình, Tiết Hoàn chỉ cảm thấy dục hỏa đốt người, hận không thể một đường thẳng tiến ngay vào bên trong hành lang nóng cháy chật hẹp mạnh mẽ thao lộng. Cũng may lý trí không bị tình dục mãnh liệt nhấn chìm, bận tâm đứa nhỏ nên Tiết Hoàn cuối cùng vẫn là chịu khó nhịn xuống, chậm rãi làm khởi động. Mãi đến tận khi cái nơi non mềm chật hẹp kia bị kỹ xảo ma sát của hắn trêu trọc qua lại mà từ từ trở nên ướt át xốp mềm, Cố Lan cũng đã lộ ra thần sắc khó nhịn, lúc này Tiết Hoàn mới rút ngón tay ra, đem hai chân Cố Lan khai mở thật rộng. Tính khí thô cứng cực nóng chặn ở ngoài miệng huyệt ướt át, trăn trở trêu chọc mấy lần mới chậm rãi đâm vào. “Ân…” Màn dạo đầu được khởi động tương đối nhưng khi thực sự bị tiến vào Cố Lan vẫn là đau đến nhíu mày lại, chộp cánh tay Tiết Hoàn nắm chặt một lúc, “Đau…” Tiết Hoàn cũng đau, hắn bị siết chặt đến đau đớn, thực sự quá chặt. Tiết Hoàn cúi người xuống, ôn nhu âu yếm cổ Cố Lan, từ xương quai xanh đến vai, sau đó ngẩng đầu lên ngậm đôi môi y, triền miên hôn mút tinh tế, đầu lưỡi linh hoạt cạy mở khớp hàm y. Hai tay Cố Lan vòng quanh cổ Tiết Hoàn, thoả thích tập trung vào bên trong nụ hôn sâu nồng tình mật ý. Tiết Hoàn một bên hôn, hạ thân lặng lẽ lui ra ngoài sau đó lại từ từ từng chút một tiến vào, cứ thế qua lại mấy lần xong đột nhiên đâm vào toàn bộ. Cố Lan nhíu mày phát ra tiếng hừ nhẹ hàm hồ, ngoại trừ nhất thời không quá thích ứng được cảm giác trướng bụng, ngược lại cũng không cảm thấy có bao nhiêu đau. Tiết Hoàn buông tha đôi môi Cố Lan, ở bên má y hôn một cái, ách thanh hỏi, “Đau không?” Cố Lan uốn éo cái eo xác định một chút mới nhẹ nhàng phun ra một hơi, lắc đầu. “Vậy anh động.” Tiết Hoàn khẽ vuốt ve bụng dưới vẫn bằng phẳng của Cố Lan, ngữ điệu ôn nhu, “Anh sẽ cẩn thận.” Cố Lan bỏ tay Tiết Hoàn ra, hai má ửng đỏ, “Đừng có sờ.” Tiết Hoàn nở nụ cười, lại vuốt lên, “Sao vậy?” Cố Lan lần thứ hai đem tay hắn đẩy ra, “Thật kỳ quái.” Tiết Hoàn đem mặt chôn ở một bên cổ y, trầm thấp cười hai tiếng, “Xấu hổ?” Cố Lan ôm chặt lấy cổ của hắn, không hé răng. Tiết Hoàn nhẹ nhàng động, một tay sờ dưới thân tìm được hoa huyệt bí ẩn kia, ngón tay chặn lại một điểm no đủ đầy đặn, xoa nắn vòng vòng. Cố Lan kêu lên sợ hãi, hai chân kẹp chặt hông Tiết Hoàn, bắp đùi khẽ run, “Không muốn….” “Không thoải mái sao?” Tiết Hoàn cười xấu xa há miệng gặm cắn vành tai Cố Lan, tăng nhanh tốc độ ma sát, đồng thời ngón tay đâm vào bên trong hoa huyệt dĩ nhiên đã hơi ướt át, “Bảo bối, em xem, đều ướt rồi.” Cố Lan vừa thẹn vừa giận, ở trên lưng Tiết Hoàn tàn nhẫn cào một chút, “Ai cần anh nói nhiều!” “Được được được, anh không nói nữa.” Tiết Hoàn quả thực không tiếp tục nói nữa mà tập trung vùi đầu làm chính sự, hắn một khi đã nghiêm túc thì miệng Cố Lan một khắc cũng sẽ không nhàn rỗi, ừ a a kêu to liên tục. “Ách a a… Ân ha, a a a a a… Tiết Hoàn, không muốn… Quá nhanh, anh… A a a… Chậm một chút…” Tiết Hoàn trì hoãn tốc độ, “Đau?” Cố Lan thở hổn hển, hơi nhíu mày, “Có chút, anh nhẹ chút.” “Xin lỗi, quá lâu không làm nên có chút kích động.” Cố Lan trừng hắn, “Mới bao lâu!” “Đối với anh mà nói đã rất lâu rồi.” Tiết Hoàn cúi người ôm Cố Lan, chốc chốc ở trong cơ thể y ra vào, hắn thở hổn hển triền miên hôn cổ Cố Lan. Cố Lan ngửa đầu, hai gò má ửng hồng, mi tâm hơi nhíu, trong tiết tấu ma sát hoàn mỹ của Tiết Hoàn chỉ có thể trầm thấp rên rỉ. “A ——” Đột nhiên bị đâm đến vị trí nhạy cảm, Cố Lan bị bất ngờ không kịp chuẩn bị kêu lên sợ hãi. Tiết Hoàn ngồi thẳng lên mở rộng hai chân Cố Lan hơn nữa, cúi đầu xem nơi bộ vị giao hợp của hai người, chỉ thấy miệng huyệt non đỏ kia bị côn thịt to dài nới rộng đến tận cùng. Trong động tác một ra một vào của hắn mà bên trong run rẩy co rút, không ngừng có chất lỏng dính nị trong suốt bị kéo ra, nhỏ xuống giường, ánh nước dâm mĩ khiến cho tính dục con người tăng mạnh. Tiết Hoàn hô gấp gấp gáp mạnh mẽ đâm rút mấy lần, trêu trọc Cố Lan liên thanh kêu rên sợ hãi, quanh thân da thịt đều nổi lên sắc hồng mị hoặc, bên trong dũng đạo cũng là từng trận co rút nhanh, xoắn chặt lấy Tiết Hoàn khiến hắn cau mày hừ nhẹ, suýt chút nữa không nắm giữ được. “Bảo bối, em ôn nhu một chút, anh sẽ bị em siết gãy.” “Anh câm miệng!” Tiết Hoàn cười cười đè lại tay Cố Lan cùng y mười ngón giao triền, sống lưng hơi điều chỉnh vị trí cấp tốc làm vận động, tinh chuẩn mà đánh vào điểm trí mạng khiến Cố Lan tiếng rên rỉ liền thành một mảnh, ở giữa mơ hồ xen lẫn khóc nức nở. Tiết Hoàn quyết định làm Cố lan đến bắn ra mới thôi, vô luận y làm sao cầu xin đều không trì hoãn tốc độ, động tác không ngừng tăng nhanh. Khoái cảm quá mức cường liệt, một làn sóng nối tiếp một làn sóng cơ hồ đem Cố Lan nhấn chìm. Y cao ngước đầu, nắm chặt tay Tiết Hoàn cuồng loạn rên rỉ, không thể chống đỡ được bao lâu liền bắn ra ngoài. Tiết Hoàn khàn giọng rên một tiếng, cúi người ôm lấy Cố Lan, ma sát trằn trọc liên tiếp không ngừng xong cũng sảng khoái mà bắn. Cố Lan thở hổn hển, cả người nhuyễn như tương, mệt đến suýt chút nữa hư thoát. Tiết Hoàn cũng ra một thân mồ hôi, nằm trên người Cố Lan nghỉ ngơi bình phục hô hấp một hồi, lúc này mới cẩn thận tránh né thân thể Cố Lan nằm xuống bên cạnh, đem y ôm vào trong ngực, một tay xoa xoa bụng dưới, “Có cảm thấy không thoải mái hay không?” Cố Lan khe khẽ thở hổn hển, lắc đầu, một lát sau mới mở miệng, “Anh đừng như vậy.” Tiết Hoàn nghi hoặc, “Thế nào?” Cố Lan không quá cao hứng, “Anh đừng có cẩn thận từng li từng tí một như thế, em là nam nhân, đừng coi em nhìn như nữ nhân, còn nữa, không phải chỉ là mang thai thôi sao, cũng không phải cái đại sự gì.” Tiết Hoàn có chút dở khóc dở cười, “Bảo bối, em có thể tuyệt đối đừng coi thường hay không a, này đã không phải là chuyện nhỏ nữa, em sau này bất luận làm gì cũng phải coi chừng một chút, ra ngoài đừng tự mình lái xe, xuống cầu thang băng qua đường cũng phải chú ý nhiều một chút.” “Làm như em là đứa nhỏ ba tuổi.” Cố Lan cau mày đẩy hắn ra, quay lưng đi, “Không thèm nghe anh nói nữa.” “A Lan.” Tiết Hoàn lật người y trở lại, ôn nhu dụ dỗ nói, “Ngoan, nghe lời, bảo vệ tốt chính mình, cũng bảo vệ tốt con của chúng ta, được không?” “Biết, biết, anh thật phiền.” Cố Lan đem mặt chôn vào trong lồng ngực Tiết Hoàn, “Em buồn ngủ, ngủ cùng em một chút đi.” Tiết Hoàn khẽ vuốt lưng y, “Được.” Cứ như vậy mơ mơ hồ hồ lại qua hai tháng, bụng chậm rãi nổi lên thì phản ứng thai kỳ cũng từ từ tăng thêm, mỗi ngày đều buồn ngủ mệt mỏi đến hận không thể làm ổ luôn trong chăn không động đậy, Cố Lan lúc này mới rốt cục tin lời Tiết Hoàn. Mang thai thật sự không phải là một chuyện nhỏ, thật sự quá dằn vặt người. Trong một tháng phản ứng nôn nghén nghiêm trọng nhất, Cố Lan đã gầy đủ năm cân khiến Tiết Hoàn đau lòng muốn hỏng, hắn không quan tâm cần phải đến công ty nữa, phần lớn thời gian đều ở nhà bồi Cố Lan. Mỗi ngày quan tâm nhất chính là Cố Lan ăn cái gì uống cái gì, vừa đến thời gian liền cùng bác sĩ dinh dưỡng ủ ở trong phòng bếp làm các loại nghiên cứu đồ bổ, hơn một tháng qua đã luyện thành một thân hảo trù nghệ. Cố Lan mừng rỡ không chịu được, nói với Tiết Hoàn, “Không sai nha, ngày nào đó công ty phá sản anh còn có thể cầm lấy xẻng cơm mà mở tiệm, không đến nỗi đói bụng.” Tiết Hoàn nghe cũng vui vẻ, “Em cứ chờ xem đi.”
|
Chương 38: Tiếp tục gọi?[EXTRACT]Lại nhịn hơn nửa tháng nữa, Cố Lan cuối cùng cũng coi như thoát khỏi cái loại phản ứng thai kỳ mệt nhọc dằn vặt kia, rốt cục không cần mỗi ngày làm bạn cùng giường. Tâm tình tốt khẩu vị cũng tốt, ăn uống ngon miệng nên cân nặng thẳng tắp tăng lên, Cố Lan nhìn chằm chằm chính mình cùng cái bụng nhô cao trong gương, khó có thể giải thích được lại bắt đầu uất ức. Cố Lan tâm tình không tốt liền thích ăn trái cây, mà trái cây y yêu nhất là quả nho. Cố Lan từ tủ quần áo lấy một kiện áo lông dệt kim hở cổ khoác ra bên ngoài áo ngủ, xuống lầu đi vào bếp, từ trong tủ lạnh lấy ra hai chùm nho, một trái lại một trái tỉ mỉ cắt xuống ngâm nước muối, rửa sạch sẽ để ráo nước xong lại cẩn thận xả nước rửa cái giỏ nhỏ đựng trái cây, xong xuôi bưng lên lầu. Thời điểm đi qua khách phòng đột nhiên nghe thấy bên trong truyền đến tiếng vang quái dị, như là… Tiếng nam nhân rên rỉ? Cố Lan dừng lại. Tiết Hoàn đi công tác cuối tuần mới trở về, mà Cố Lan từ sau khi bụng nổi lên đã không còn ra khỏi cửa, kiểm tra thai kỳ cũng là bác sĩ định kỳ tới nhà làm. Tiết Hoàn sợ y ở nhà một mình buồn chán tẻ nhạt, liền gọi Tiết Lâm lại đây ở mấy ngày, cùng y tán gẫu giải buồn. Tiết Lâm ngược lại thật sự là xứng danh xứng chức sắm vai hề, không biết ở chỗ nào tìm đến một đống trò cười, mỗi ngày đều đem Cố Lan chọc cười liên tục. Ở chung mấy ngày, hai người quan hệ thân cận thêm không ít. Cố Lan biết Tiết Lâm có bạn trai gọi là Hà Tư, y gặp qua vài lần, hắn là một người đàn ông lớn lên thật không tệ, chính là tính tình có chút lạnh lùng. Vừa nãy trong phòng truyền ra âm thanh… Lẽ nào, đêm nay Hà Tư đến? Không chịu nổi hiếu kỳ, Cố Lan nhẹ nhàng tới gần cửa phòng đóng chặt, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh trong phòng. “A… Thật thoải mái, sâu hơn nữa, a a… Mạnh thật, lão công anh thật giỏi…” Cố Lan run lên, suýt chút nữa quăng giỏ trái cây trong tay, mặt đỏ tới mang tai nhanh chóng chuyển thân cấp tốc trở về phòng ngủ của mình, đóng cửa lại. Mà bên trong khách phòng trên giường lớn king size màu trắng tinh, có hai người đang đắm chìm trong men say dục vọng không chút nào cảm thấy động tĩnh bên ngoài. Tiết Lâm cả người trần trụi mở lớn chân, hai tay nắm chặt tóc Hà Tư, ngửa đầu phát ra tiếng rên rỉ khó nhịn, mà Hà Tư quần áo vẫn còn chỉnh tề đang vùi đầu giữa hai chân cậu, ngậm lấy tính khí cậu ra sức trên dưới phun ra nuốt vào, thỉnh thoảng lè lưỡi liếm láp hành thân sưng lên thẳng tắp kia. “A —— ân a, trời ạ mạnh thật, lão công, mau hơn chút nữa, a… Sâu hơn nữa, a, đúng như vậy, ân… A… Không muốn hút, không được, a… Em muốn, muốn bắn… A —— “ Hà Tư hoàn toàn không kịp tránh né, tinh dịch sền sệt nóng bỏng có một phần nhỏ phun tung toé bắn trên mặt hắn, sắc mặt Hà Tư không hề thay đổi, ngồi dậy duỗi cánh tay lấy hộp giấy để trên tủ đầu giường, giật hai miếng giấy chậm rãi lau đi tinh dịch màu nhũ bạch dính trên mặt. “Quà sinh nhật sớm so với bình thường quả nhiên khác nhau, thực sự là… tuyệt không thể tả.” Tiết Lâm hòa hoãn sức lực, từ trên giường bò dậy, thân thể trần trụi mềm nhũn kề sát lồng ngực Hà Tư, “Lão công ~ “ Hà Tư mâu sắc hơi trầm xuống, nắm eo thon của Tiết Lâm, hầu kết trên dưới lay động. Tiết Lâm rầu rĩ nở nụ cười kéo thắt lưng cùng quần tây của Hà Tư xuống, móc côn thịt thô to nóng cháy đang gắng gượng chống ở bên trong ra, xoa xoa phần đỉnh hơi ướt át, trong tiếng thở dốc thô trầm của Hà Tư xả caravat của hắn xuống. “Làm làm loại sự tình này còn mặc đến chỉnh tề như vậy, không tới thời khắc mấu chốt không cởi quần áo, anh rốt cuộc là có bệnh không a.” Hà Tư khẽ cau mày, thở dốc hơi có chút gấp, không hé răng. Tiết Lâm dán vào bên tai Hà Tư, “Hỏi anh đấy, lão công ~ “ Hà Tư run lên, bộ phận trong tay Tiết Lâm cũng cùng run lên. “Có thích em gọi anh như vậy hay không?” Hà Tư vẫn không hé răng. “Không thích?” Tiết Lâm thu tay về, “Được rồi, không gọi nữa.” Hà Tư liếc mắt nhìn Tiết Lâm một cái, nhanh chóng cởi y phục vung qua một bên, đem Tiết Lâm đẩy ngã cúi người ép xuống. Tiết Lâm cười giơ tay quấn quanh cổ Hà Tư, “Nhìn cái bộ dạng muộn tao của anh đi.” Hà Tư thở hổn hển, vùi đầu hôn da thịt tinh tế non mịn bên cổ Tiết Lâm, đưa tay từ dưới gối lấy ra một ống thuốc bôi trơn, bóp một ít ra tay mò xuống hạ thân Tiết Lâm tìm kiếm. Tiết Lâm phối hợp tách hai chân ra, mặc cho ngón tay Hà Tư dính thuốc bôi trơn xâm nhập vào bên trong hậu huyệt, xúc cảm lạnh lẽo làm cậu khẽ run một chút. Hà Tư một tay kia hơi có chút nôn nóng ở trên lồng ngực trần trụi của cậu ve vuốt nhào nặn, một đường đi xuống cái bụng bằng phẳng căng mịn lại lướt trở về trước ngực. Hai ngón tay lôi kéo hạt châu hồng diễm đứng thẳng, trằn trọc trêu đùa. Tiết Lâm ngửa đầu, trong miệng phát ra từng trận than thở sảng khoái. Hà Tư môi hôn từ dưới cổ trượt tới xương quai xanh lại tới lồng ngực, cuối cùng ngậm một bên đầu vú khác của cậu, dùng đầu lưỡi ấm áp dính nị không ngừng liếm láp ngả ngớn qua lại, Tiết Lâm ưỡn ngực, bên môi tràn ra một tiếng rên rỉ nghẹn ngào. Hà Tư nghe được thanh âm này liền không nhẫn được nữa, cấp tốc rút ngón tay ra đổi đồ thật, thừa thế xông lên đâm vào. “A…” Tiết Lâm đau đến mặt mũi trắng bệch, tay phải ở trên bả vai Hà Tư dùng sức bấm một cái, “Đau quá!” Tiểu Hà Tư đặt tại nơi kia, vô luận hắn làm màn dạo đầu nghiêm túc bao nhiêu lâu bao nhiêu thì vừa mới bắt đầu Tiết Lâm vẫn sẽ luôn phải ăn chút vị đắng. Hai người ở chung lâu như vậy, Hà Tư cũng quen rồi, vừa mới lúc trước Tiết Lâm còn gào lên đau đớn, chẳng bao lâu nữa sảng khoái sẽ kêu càng lớn hơn. Hà Tư xoa xoa bắp đùi Tiết Lâm vì đau đớn mà run rẩy, đem tính khí mới đâm vào hơn phân nửa thoáng rút ra bên ngoài một ít, ngay sau đó thừa thế xông lên mạnh mẽ đâm vào, xuyên thẳng đến cùng. Tiết Lâm ngửa đầu phát ra một tiếng kêu đau, nước mắt tất cả trào ra. Hà Tư nắm hai chân Tiết Lâm ép cong lên thành hình chữ M, thoáng điều chỉnh tư thế, bắt đầu trước sau lay động sống lưng. Động tác của hắn không nhanh không chậm, một chốc lại một chốc rất có nhịp điệu. Mi tâm Tiết Lâm nhíu chặt, theo động tác đâm rút của hắn lầm rầm rên rỉ, tựa hồ vô cùng đau đớn. Qua mấy phút, thanh âm rên rỉ chậm rãi nảy sinh biến hóa, mi tâm vẫn cau lại chậm rãi buông lỏng, đuôi lông mày khóe mắt cùng với hai gò má đều nổi lên một tầng ửng đỏ nhàn nhạt. Hà Tư bất ngờ tăng nhanh tốc độ, nhanh chóng mãnh liệt hướng bên trong thân thể cậu đâm tới, góc độ lực đạo đều bắt đến chuẩn xác vững vàng, nhiều lần đều đè đến cùng một vị trí. “A a a… A a, Hà Tư… Thật là thoải mái, a, lại dùng lực, a a —— chính là chỗ đó, lại dùng lực, a a a a a a a…” Lực hông Hà Tư tốt đến thái quá, Tiết Lâm đã sớm lĩnh hội qua, vốn tưởng rằng đã có thể chịu đựng, kiên trì mười mấy phút lại vẫn là không nhịn được xin tha, “A a… Ân ha a a a a… Em không… Hư ~ Ách a a a a… Hà Tư, a a a, ha a a a a… Không muốn, anh dừng lại a a a a…” Hà Tư thở hổn hển cúi người xuống, động tác dưới hông không chút nào trì hoãn, “Gọi tôi.” “Hà Tư… A a a a…” “Gọi lại lần nữa.” “A a… Lão công…” Hà Tư lúc này mới thoáng trì hoãn tốc độ, cúi đầu triền miên hôn xương quai xanh của cậu, “Tiếp tục gọi.” “A… Mạnh thật, lão công anh thật giỏi, a a a… Thật là thoải mái, anh làm em thật là thoải mái, lão công, em yêu anh chết mất, ách ha a a a a a a…” Tiết Lâm hiển nhiên đã rất vui thích, bên trong hậu huyệt dâm thủy giàn giụa, ướt át bất kham, trong tiết tấu nhanh chuẩn mạnh mẽ của Hà Tư phát ra tiếng vang xì xì xì xì dâm mỹ, càng ngày càng ẩm ướt, tiếng vang càng lúc càng lớn. Hà Tư thở dốc cũng càng ngày càng nhanh càng nặng. Hắn cúi người dùng sức ôm chặt Tiết Lâm, giọng nói bị tình dục nồng đậm triền miên làm cho biển đổi, trở nên khàn khàn dị thường quyến rũ, “Tiểu Lâm, tôi yêu em.” Tiết Lâm ôm chặt cổ Hà Tư, âm thanh đứt quãng, “Em… Ách a a… Em cũng yêu anh… Hà Tư…” ============================ Quỳ!!! H đôi này còn máu lửa hơn đôi chính, tôi….. Mỗi 1 chương H nếu như mọi người chỉ đọc 1 lần, thì tôi cần.phải.đọc.3.đến.4.lần…… Trời ạ! Lần thứ nhất là sửa bản convert, lần thứ 2 là chỉnh lại từng câu từng chữ từng cái dấu chấm dấu phẩy hay là thay đổi từ khác cho mượt hơn hay hơn và xem lỗi chính tả lỗi xưng hô. Lần thứ 3 tổng rà soát lại cả chương, nếu chương nào dài thì sẽ có thêm lần thứ 4, thứ 5…… Quỳ!!! Quỳ!!! Quỳ!!! Hôm nào cũng thiếu máu cấp tính QAQ
|
Chương 39: Nhìn đến em liền không mệt[EXTRACT]Sáng ngày thứ hai, Cố Lan hai vành mắt đen thui khó khăn từ trên giường bò dậy, đơn giản rửa mặt một phen sau đó thay quần áo, ra khỏi phòng ngủ đi xuống lầu. Người giúp việc đã chuẩn bị bữa sáng cẩn thận. Nếu không phải bụng đói ùng ục ùng ục gầm gào lên, y thật sự là không nghĩ đến ăn. Cũng không biết là động tĩnh sát vách quá lớn hay vẫn là hiệu quả cách âm giữa các gian phòng không lý tưởng, tóm lại là Cố Lan đến quá nửa đêm mới mơ mơ hồ hồ ngủ thiếp đi. Cố Lan ngồi ở trước bàn ăn che miệng liên tục ngáp, lúc này điện thoại di động để trên bàn rung động một chút. Cố Lan xoa xoa mắt mở màn hình, thấy là tin nhắn Tiết Hoàn gửi tới. —— Nhớ anh không? —— Không nhớ. Cố Lan trả đi hai chữ, đẩy điện thoại di động qua một bên bắt đầu ăn điểm tâm. Ăn được một nửa, Tiết Hoàn lại gửi tin nhắn trở lại. —— Anh không tin. Cố Lan mắt liếc nội dung tin nhắn, thầm nghĩ thật tẻ nhạt rồi lại cúi đầu tiếp tục ăn, vừa mới múc một muỗng cháo nhỏ vào trong miệng thì nghe được tiếng bước chân, Cố Lan ngẩng đầu, sau đó… bị sặc. “Khặc, khặc, khụ khụ…” “Aizz!” Tiết Hoàn bước nhanh về phía trước, khom lưng vỗ vỗ lưng Cố Lan, “Em gấp cái gì, cũng không ai giành với em.” Cố Lan hòa hoãn lại được, uống một ngụm nước xong cau mày trừng Tiết Hoàn, “Em làm gì mà cuống lên, là vì bị anh dọa cho sợ hãi!” Tiết Hoàn kéo ghế dựa ngồi ở bên cạnh Cố Lan, giơ tay sờ sờ cái bụng nhô cao của y, “Là anh không tốt.” Cố Lan đẩy tay của hắn ra, không quá tự nhiên sờ sờ lỗ tai, “Sao đã trở lại trước thời hạn, không phải nói rõ là cuối tuần sao?” Tiết Hoàn lại đưa tay bao trùm lên bụng y, “Nhớ em cùng con trai.” “Đừng có sờ.” Cố Lan hai má hơi có chút hồng lần thứ hai đẩy tay Tiết Hoàn ra, “Anh sao biết là con trai, vạn nhất là một bé gái thì sao.” Tiết Hoàn cười hề hề ở trên mặt y hôn một cái, “Quản đứa nhỏ là con trai hay con gái, chỉ cần là em sinh anh đều yêu thích.” Cố Lan nghiêng mắt liếc hắn một cái, cầm lấy muỗng canh tiếp tục uống cháo. Tiết Lâm lúc này đi vào phòng ăn thấy Tiết Hoàn cũng ở, mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc, “Anh? Anh trở về khi nào?” Tiết Hoàn nhìn cậu, ngón tay ở trên bàn gõ nhẹ một chút, “Ăn điểm tâm xong đem đồ đạc dọn dẹp đi.” Tiết Lâm bĩu môi cầm lấy bánh quẩy cắn một cái, “Qua cầu rút ván a, vừa trở về liền muốn đuổi em đi.” “Không sai.” Tiết Hoàn sờ sờ đùi Cố Lan, đứng dậy xoa thái dương đi ra ngoài phòng ăn. “Chà chà, chị dâu chị xem một chút, có anh trai nào như vậy không a?” “Đừng gọi chị dâu.” Cố Lan thả muỗng canh xuống, vỗ vỗ bụng, hài lòng than thở một tiếng, “Thật là no.” Tiết Lâm cấp tốc giải quyết một cái bánh tiêu, tiếp theo cầm lấy một cái bánh bao thịt cắn một miệng lớn, đôi mắt đen lay láy nhìn chằm chằm bụng Cố Lan, miệng vừa nhai vừa mơ hồ không rõ nói, “Em thật hâm mộ chị a chị dâu.” “Đã nói là đừng gọi chị dâu, ách, em, em hâm mộ cái gì?” “Mẹ của Hà Tư đồng ý em có thể cùng một chỗ với anh ấy, nhưng điều kiện tiên quyết là chờ anh ấy có con mới có thể công khai quan hệ của chúng em.” Tiết Lâm lại cắn một ngụm bánh bao, vừa ăn vừa thở dài, “Em nếu có thể mang thai thì tốt biết bao, Hà Tư cũng không cần tùy tiện tìm một nữ nhân để nối dõi tông đường cho Hà gia.” “…” Cố Lan nghẹn thật lâu mới mở miệng hỏi, “Em đáp ứng? Đáp ứng anh ta và nữ nhân khác… Ách, sinh con?” Tiết Lâm lắc đầu, “Em không thể đáp ứng, anh ấy nếu thật sự nghe lời mẹ đi tìm nữ nhân, em khẳng định chia tay với anh ấy, không chỉ muốn chia tay, còn muốn chặt đồ chơi của anh ấy xuống cho chó ăn!” “… Em từ từ ăn.” Cố Lan đỡ eo từ trên ghế đứng lên, ra khỏi phòng ăn. Cố Lan đi vào phòng ngủ, thấy Tiết Hoàn đang ngửa mặt nằm ngủ ở trên giường, quần áo chưa thay nên hai chân để buông xuống ở dưới chân giường, chăn cũng không đắp. Cố Lan nhíu nhíu mày, đi tới xoay người hắn lại cởi áo vest. Tiết Hoàn kỳ thực không ngủ, chỉ là ngồi mười mấy tiếng trên máy bay đường dài nên hơi mệt một chút, vừa nằm xuống liền lười không muốn động đậy. Hắn không nhúc nhích nhắm hai mắt, mặc cho Cố Lan một hồi nhấc cánh tay tiếp một hồi nhấc chân đem y phục hắn đều cởi sạch, lại giúp hắn đắp kín chăn xong, lúc này mới mở mắt ra, một tay gối ở sau gáy, một tay vỗ vỗ vị trí bên người, “Tới đây.” Cố Lan trừng hắn, “Anh giả bộ ngủ!” “Đúng vậy a.” Tiết Hoàn cười cười nhìn y, “A Lan, em thật đảm đang.” Cố Lan quay đầu bước đi. Tiết Hoàn vội nhảy xuống giường, tiến lên vài bước từ phía sau ôm Cố Lan, “Đừng nóng giận a bảo bối nhi, anh đùa giỡn một chút.” “Em tức giận làm gì? Ai mà rảnh rỗi đi giận anh.” Tiết Hoàn cao hơn y, tư thế ôm từ phía sau lưng làm cho hắn rất dễ dàng đem cằm đặt trên vai Cố Lan, Cố Lan mặc áo quần ở nhà rất thoải mái, cổ áo có chút rộng, da thịt ở vai cổ bị làm cho ngứa khiến y rụt cổ một cái bắt lấy tay Tiết Hoàn, “Buông ra, em muốn đi WC.” “Thơm quá.” Tiết Hoàn vùi đầu vào một bên cổ Cố Lan, “Em sáng sớm tắm?” “Không có.” Cố Lan tiếp tục đấu tranh cùng cánh tay đang quấn vòng quanh trên bụng y. “Gội đầu?” “Không có!” “Đó chính là mùi thơm cơ thể, để anh ngửi lại một cái, thơm quá a, A Lan làm sao đây, anh không nhịn được.” Cố Lan, “…” Người này thật là không biết xấu hổ! Hai người đồng thời tiến vào phòng tắm, Cố Lan đi WC xong, không cần nghĩ cũng biết là bị Tiết Hoàn kéo lấy cùng nhau uyên ương dục. Chờ khoác áo tắm từ phòng tắm đi ra, mặt Cố Lan đều bị hun đỏ, hai chân cũng như nhũn ra. Tiết Hoàn dìu Cố Lan nằm trên giường, giơ day từ trong ngăn kéo tủ đầu giường lấy ra một thứ, Cố Lan nhìn lại, là một cái áo mưa an toàn! “…” Cố Lan tâm lý kỳ thực cũng thật muốn, dù sao hai người tách ra đã nhiều ngày, y đưa mắt từ trên tay Tiết Hoàn dời đến trên mặt hắn, “Anh vừa trở về, không mệt mỏi sao?” Tiết Hoàn tương đối thành thực, “Nhìn đến em liền không mệt.” Cố Lan, “…” Y càng không có gì để nói. Cuối cùng, Tiết Hoàn vẫn khoe khoang thiếu đánh, chỉ là quá trình cũng không phải quá thuận lợi. “Ừm… Nhẹ chút…” “Lúc này mới có bao lâu không làm a, liền chặt thành như vậy.” Tiết Hoàn rút ngón tay ra, dính chút thuốc bôi trơn lần thứ hai chậm rãi xâm nhập. Cố Lan dựng lông mày phẫn nộ nhìn hắn chằm chằm, “Cũng không phải nơi chuyên dùng để làm việc này, đương nhiên chặt rồi!” “Nơi đó không phải dùng để làm việc này.” Tiết Hoàn cười như không cười liếc y một cái, một tay xoa kia hoa huyệt phấn nộn giấu ở nơi kín đáo kia, đầu ngón tay nhẹ nhàng gảy loạn cánh hoa ấm nóng mềm mại, “Vậy bên trong này thì sao?”
|
Chương 40: Bảo bối nhi, em thật đảm đang?[EXTRACT]“Đừng!” Cố Lan co rụt hai chân lại, hai má đỏ hơn, “Đừng nghịch!” Tiết Hoàn phì một tiếng nở nụ cười, “A Lan, em thật đáng yêu.” “Em nói thật!” “Anh cũng nói thật.” Tiết Hoàn tiếp tục động tác trên tay, xoay tròn co rúm mấy lần sau đó gia nhập ngón tay vào vừa nói, “Thả lỏng một chút, em kẹp tay anh quá đau.” Cố Lan cau mày, cảm giác rõ ràng không được quá tốt nghe vậy nguýt hắn một cái, “Anh nói quá nhiều!” “Nói chuyện dời đi lực chú ý, nếu không không nhịn được.” Tiết Hoàn ra hiệu y nhìn dưới thân chính mình. Cố Lan nhìn hạ thân, rất nhanh lại đem tầm mắt thu hồi lại, lần này không chỉ có hai má nóng mà thân thể cũng nóng, “Nhìn cái gì, đừng giỡn nữa, anh vào đi.” “Được.” Tiết Hoàn một điểm cũng không khách khí nhanh chóng quấy đảo hai lần sau đó rút ngón tay ra, xé bao áo mưa đeo vào, tiếp theo đem hai chân Cố Lan hướng hai bên ép mở thật rộng, cúi người xuống, tính khí cực nóng trực chờ bộc phát chặn lại miệng huyệt bị thuốc bôi trơn làm cho ướt nhẹp kia, hạ thân chìm xuống chậm rãi đâm vào bên trong. Cảm giác dị vật xâm nhập phi thường rõ ràng, Cố Lan nắm chặt lấy cánh tay Tiết Hoàn, mi tâm theo động tác thâm nhập của hắn chậm rãi dựng lên, trong cổ họng tràn ra tiếng hừ nhẹ trầm muộn. Tiết Hoàn nhiều ngày không gặp Cố Lan, vào lúc này đem người lột sạch đặt ở dưới thân rồi bị bên trong thành ruột ấm áp chật hẹp chặt chẽ bao vây lấy, mùi vị đó mỹ diệu đến khó có thể dùng lời nói để diễn tả được, chỉ là một tiếng thở dốc của Cố Lan cũng có thể khiến hắn phát điên. Vừa chặt vừa nóng, vừa ẩm ướt trơn trượt, trời ạ, quá sung sướng. Tiết Hoàn cơ hồ khó có thể chịu đựng mà nhìn xuống phía dưới, tiếp theo không nhịn được bất ngờ phát lực đẩy đến nơi sâu nhất bên trong. “A…” Cố Lan phát ra một tiếng kêu đau đớn ngắn ngủi ngay sau đó liền liên tục kêu rên, y rất nhanh cắn môi, tiếng rên rỉ đứt quãng không ngừng tràn ra theo va chạm của nam nhân trên người. Hành lang căng chặt bên trong không giống như lúc mới vào khô khốc như vậy, trong động tác ma sát không ngừng dần dần giãn nở trở nên ướt át xốp mềm, Tiết Hoàn một bên động một bên cúi đầu nhìn Cố Lan, “Buông ra, đừng đem môi cắn chảy máu, thoải mái đi bảo bối, thoải mái liền kêu ra.” Cố Lan buông lỏng đôi môi, Tiết Hoàn bất ngờ mạnh mẽ sáp mấy cái, trêu trọc Cố Lan liên thanh kêu to, y nghẹn đỏ mặt nhịn xuống rên rỉ, thở hổn hển nhỏ giọng nói, “Tiết Lâm còn chưa đi, chờ một lúc, vạn nhất cậu ấy đi vào…” “Nó không dám, em chỉ cần tập trung rên là được.” Tiết Hoàn một tay nắm chặt tính khí ngẩng đầu của Cố Lan, cười nói, “Em xem, đều cứng rồi, thoải mái đi?” Cố Lan vặn vẹo lưng eo che khuất mặt, “Anh không nói lời nào sẽ chết sao!” “Chưa từng thử, cho nên không biết.” Tiết Hoàn cười hề hề cúi người ở trên môi Cố Lan hôn một cái, tay nắm chặt tính khí của y phối hợp theo tần suất vận động dưới hông vuốt ve lên xuống, “Bảo bối ngoan, đây là thưởng cho em, trước hết để cho em bắn ra.” Thời gian mang thai thân thể đặc biệt mẫn cảm, Cố Lan trước sau đều đang hưởng thụ loại ngọt ngào dằn vặt này, khoái ý như nước thủy triều không thể chịu được mấy phút liền run rẩy phun trào. Bên trong dũng đạo một trận co giật giống như muốn ép gãy Tiết Hoàn khiến hắn thở dốc hai tiếng, nheo mắt lại thật sự hưởng thụ một phen. Phát tiết qua đi toàn thân trên dưới đều hư nhuyễn, hai chân Cố Lan nguyên bản khoát ở bên eo Tiết Hoàn lúc này vô lực buông xuống, giữa đường bị Tiết Hoàn giữ lấy ép mở trở lại. Tiết Hoàn một bên vừa động vừa nhìn chỗ kết hợp của hai người, “Thật ẩm ướt a, nhiều nước như thế này.” Cố Lan vừa xấu hổ vừa phẫn nộ, hận không thể một cước đem người này đá văng ra, bất đắc dĩ hai chân nhũn như tương thực sự không nhấc lên được khí lực, chỉ có thể dùng ánh mắt chém hắn, “Câm miệng!” Tiết Hoàn cười im lặng, bắt đầu tăng thêm lực đạo ma sát. Cố Lan theo bản năng lấy tay bảo vệ bụng, bởi vì Tiết Hoàn không ngừng tăng nhanh tốc độ mà co rúm người lại ừ a a liên thanh kêu to. Tiết Hoàn từ trên nhìn xuống Cố Lan thấy toàn thân y phủ một màu hồng phấn diễm lệ, khóe mắt hồng hồng bị tình dục nhàn nhạt che lấp, đôi mắt đen lấp lánh ánh nước, đôi môi hồng hào, lông mày khẽ nhíu lại lộ ra dáng dấp rên rỉ càng dụ người. Tiết Hoàn cuống họng phát khô, dưới thân tính khí càng ngạnh đến cực điểm, hắn thở hổn hển cúi đầu mút hôn cái cổ trắng nõn của Cố Lan, tiếp theo eo hông một trận lại một trận đâm rút vừa sâu vừa nặng, lửa nóng giằng co gần trăm cái nữa, lúc này mới ôm chặt Cố Lan sảng khoái mà bắn ra. Cố Lan lông mày cau lại thật chặt, cùng với đó là một trận run rẩy. Tiết Hoàn kéo cái áo mưa an toàn rót đầy tinh dịch xuống ném vào giỏ rác, vươn mình nằm bên người Cố Lan, thở hổn hển nghiêng người sờ sờ bụng y. Cố Lan đẩy tay hắn ra, hắn lại sờ lên, lại đẩy lại sờ giằng co. Cố Lan bỏ qua, tinh tế thở gấp, “Xong chưa?” Tiết Hoàn nhịn cười, “Mới vừa xong.” Cố Lan nghiêng đầu nguýt hắn một cái, muốn ngồi dậy nhưng vừa chống tay một chút đã cảm thấy vô lực, liền nằm trở lại, “Mệt mỏi quá, không muốn động, anh thì sao?” “Anh cũng lười động, ngủ một giấc rồi dậy tắm rửa đi.” Tiết Hoàn hỏi y, “Nhịn được không?” Cố Lan thật sự không nhịn được, cả người dính dấp vô cùng khỏi nói có bao nhiêu khó chịu, nhưng nghĩ đến Tiết Hoàn mới xuống máy bay, lại vừa mới làm chút chuyện khẳng định mệt muốn chết rồi, Cố Lan đến cùng vẫn không đành lòng giày vò hắn, liền gật đầu, “Ân, anh ngủ đi.” Tiết Hoàn nâng đầu Cố Lan trằn trọc triền miên hôn môi y hai cái, sau đó kéo chăn qua đắp kín, hài lòng nhắm chặt mắt lại. Giấc ngủ này kéo dài chính là mười tiếng, chờ Tiết Hoàn tỉnh lại đã là tám giờ tối. Trong phòng ngủ không bật đèn, rèm cửa sổ dày nặng kéo vô cùng kín kẽ, nhắm mắt hay mở mắt không khác nhau bao nhiêu đều là đen kịt một mảnh. Tiết Hoàn ở trong ổ chăn xoay người, mệt mỏi khó nhịn đem mặt chôn vào bên trong gối, rên rỉ giãy giụa một hồi lâu mới bò dậy xuống giường, nhịn xuống cảm giác muốn vỡ bàng quang. Giải quyết xong lại tắm rửa qua, khi từ buồng tắm đi ra đã thấy ánh đèn sáng choang, Cố Lan ngồi ở mép giường nhìn hắn, “Ngủ lâu như thế, đói bụng không?” “Vẫn chịu được.” Đói bụng thì có đói bụng nhưng mà không quá có dục vọng muốn ăn, hắn chỉ muốn ngã đầu lại ngủ một giấc, quá mệt mỏi, đầu đau trong lòng thì buồn bực đến vô lực, cả người đều khó chịu không nhịn được, tắm xong vẫn là cái cảm giác như vậy. Tiết Hoàn xoa thái dương toan trướng đi tới ngồi bên cạnh Cố Lan, đầu đặt ở trên vai y, “A Lan.” “Hả?” Cố Lan sờ sờ mái tóc ngắn ướt nhẹp của hắn, lại nhìn hắn nửa người trên vẫn còn ẩm ướt, hơi nhíu mày, “Sao không lau khô hãy đi ra, cẩn thận cảm mạo.” “A Lan.” Tiết Hoàn đem mặt chôn ở bên trong hõm cổ Cố Lan, cọ qua cọ lại. Cố Lan sợ ngứa, rụt cổ về phía sau, “Gọi em làm gì?” “Gọi chơi.” Tiết Hoàn ngửa mặt ngã ở trên giường, một tay mò eo Cố Lan, “A Lan, tên con trai của chúng ta em nghĩ được chưa?” “Tên?” Cố Lan vừa nghiêng đầu liền thấy khăn tắm Tiết Hoàn thắt ở trên hông buông lỏng ra, y đơn giản kéo xuống lau khô nước trên người hắn, sau đó đem khăn tắm ném qua một bên, vỗ vỗ cái đùi hắn, “Nằm trên đó.” Tiết Hoàn trần trụi co lại trong chăn, cười híp mắt nhìn Cố Lan, “Bảo bối nhi, em thật đảm đang.” Cố Lan nghiêng mắt trừng hắn. Tiết Hoàn vẻ mặt thành khẩn, “A Lan ngoan, anh sai rồi.” “Miệng lưỡi trơn tru! Cấm nói hai giờ!” Cố Lan đứng dậy lấy máy sấy tóc ở trong tủ ra, quay người trở lại trước giường thổi khô mái tóc ẩm ướt của Tiết Hoàn.
|