Lăng Nhiễm Trọng Sinh
|
|
Chương 55[EXTRACT]Suốt một buổi sáng, Thiệu Khải Long đều chết lặng ngồi ở văn phòng, một cây lại một cây hút khói rồi lại nhả, hắn nhớ tới Trữ Nhiễm có nói qua: “Có một số chuyện cũng giống như thời gian, không thể chính là không thể.” Hiện tại hắn thật sự đã không thể làm gì được, hơn nữa còn là triệt để bất lực, nếu thời gian thật sự có thể quay ngược, hắn thà rằng làm cho bản thân tuyệt tử tuyệt tôn cũng sẽ không ở đem hắn đẩy đi. Thiệu Khải Long trong tâm một lần lại một lần kêu tên Lăng Nhiễm. Giờ này khắc này mới phát hiện, đôi khi con người thật sự không nên rất tham lam, đã được người của hắn còn muốn được cả tâm của hắn, luôn luôn muốn có thể sở hữu được toàn bộ, kết quả là chính mình lại mất đi hết thảy, cái gì cũng không còn. Linh hồn là một thứ rất thanh tao, đến đi không tiếng động, vô hình, vô ảnh, cho dù hắn đang ở ngay bên cạnh ngươi, ngươi cũng không cảm thấy. Nếu Lăng Nhiễm thật sự chỉ còn lại một tia hồn phách, hắn có thể hay không ở bên người của ta, có thể hay không đến nhìn ta? Thiệu Khải Long thở ra một tia khói nhẹ, cầm lấy điện thoại nhấn một dãy số: “Chủ tịch, xin hỏi có cái gì phân phó?” “Tìm cho ta một vài thầy pháp.” Bí thư sửng sốt một chút: “Chủ tịch, ngươi nói là thầy pháp?” “Phải, tìm những người đáng tin cậy.” “….. Nga, ta tận lực đi.” Lão bản lần đầu tiên đưa ra loại yêu cầu này, tuy rằng không biết hắn muốn làm gì, bất quá bí thư vẫn là vận dụng quan hệ tìm người thu thập tư liệu, cũng vận dụng người của hội trinh thám, bận rộn suốt một ngày mới tìm được một pháp sư trong truyền thuyết nghe nói rất lợi hại. Cùng lúc đó ở bệnh viện tâm thần, Trữ Nhiễm đang ngồi ở trên giường xem TV, loại phòng bệnh này sở hữu phương tiện đều thực đầy đủ, quả thực chính là một cái nhà trọ độc thân nhỏ. Trữ Nhiễm cũng thử đi ra ngoài, bất quá không có người nhà đi cùng, không ai khai giấy chứng minh, người giống như hắn ra đến xã hội sẽ rất nguy hiểm, cho nên tuyệt đối không thể để hắn ra ngoài. Trữ Nhiễm bất đắc dĩ chỉ có thể tiếp tục ở trong phòng bệnh, không yên lòng xem tiết mục trên TV. Bình Hải mang theo một túi trái cây gõ cửa đi vào: “Tiểu Nhiễm, ăn cơm chưa?” Trữ Nhiễm mở trừng hai mắt: “Ngươi rốt cuộc là ai?” Bình Hải cười nói: “Ta là bằng hữu Thiệu tiên sinh, ngươi khả năng chưa thấy qua ta.” “Ngươi là bằng hữu của khải Long? Bằng hữu như thế nào?” Ngữ khí kia làm cho người ta có cảm thấy có chút giấm chua, Bình Hải bất đắc dĩ cười cười, nam hài này sẽ không cho là ta cùng hắn có cái loại quan hệ kia đi: “Chỉ là bằng hữu bình thường mà thôi.” “Nga, vậy ngươi tới làm gì?” Bình Hải đem hoa quả bày ra trên mâm đựng trái cây: “Ta sợ ngươi ngồi ngây ngốc nhàm chán, đến tìm ngươi tâm sự.” Trữ Nhiễm uốn éo đầu: “Không cần.” “Là Thiệu tiên sinh để cho ta tới.” Trữ Nhiễm chậm rãi hạ mắt: “Kia, kia hắn như thế nào không đến?” “Hắn gần đây công việc bề bộn, đợi khi nào xong việc sẽ đến xem ngươi.” Trữ Nhiễm bán tin bán nghi gật gật đầu, không còn nói năng lỗ mãng, xem như tạm thời tiếp nhận hảo ý của Bình Hải. Bình Hải đem hoa quả rửa, lột vỏ cẩn thận, sau đem một trái táo cấp cho Trữ Nhiễm, Trữ Nhiễm tiếp nhận một bên vừa ăn một bên vửa xem TV, vẻ mặt trông rất vô tội. Bình Hải im lặng bồi ở bên cạnh hắn, ngẫu nhiên hai người tán gẫu vài câu, bất quá đều là một ít chuyện râu ria. Bình Hải luôn luôn âm thầm vụng trộm quan sát Trữ Nhiễm, theo dõi từ thói quen đến phương thức nói chuyện, xác thực cùng Lăng Nhiễm có khác biệt rất lớn, thế giới này thật sự đúng là kỳ diệu, như thế nào linh hồn cũng có thể giống như quần áo muốn đổi liền đổi. Bất quá nói đi cũng phải nói lại, nếu có thể đổi, nói không chừng ngày nào đó không cẩn thận sẽ ngẫu nhiên đổi lại lần nữa, trừ cách đó ra cũng không có biện pháp khác. Bình Hải quyết định mặc kệ hắn là Trữ Nhiễm hay là Lăng Nhiễm, đều phải vẫn ở cạnh hắn, dù sao nam hài này cũng rất đáng thương. Trữ Nhiễm tựa hồ cùng Bình Hải rất hợp ý, chỉ dùng nửa ngày thời gian liền đối với Bình Hải thay đổi thái độ, nói chuyện cũng không còn vô lý mà cố tình gây sự, tại loại hoàn cảnh cô độc này có người cùng nói chuyện phiếm cũng là một chuyện tốt, ít nhất sẽ không nhàm chán như vậy. Trữ Nhiễm hỏi hắn rất nhiều chuyện, tỷ như chính mình vì cái gì ở trong bệnh viện tâm thần, vì cái gì chính mình đột nhiên biến thành mười chín tuổi, Bình Hải chưa từng cùng hắn nói ra sự thật, chỉ nói hắn bị bệnh cho nên mới không nhớ rõ chuyện vài năm trở lại đây, Trữ Nhiễm ngây ngốc gật gật đầu liền tin. Thời điểm buổi tối, Bình Hải bồi Trữ Nhiễm cơm nước xong: “Ta ngày mai lại đến xem ngươi.” “Ngươi gọi là Bình Hải phải không?” “Phải, ngươi gọi ta tiểu Hải là tốt rồi.” “Tiểu Hải, ngày mai có thể giúp ta mua một số thứ mang lại đây không?” “Được, ngươi nghĩ muốn cái gì?” “Bệnh viện không có đầy đủ món ăn.” Bình Hải nở một chút nụ cười: “Muốn ăn cái gì cứ nói với ta, ta làm cho ngươi ăn.” “Ta muốn ăn thịt bò.” Bình Hải khó xử thầm lắc đầu, bởi vì hắn sẽ không làm: “Được rồi, ngày mai ta mang cho ngươi.” Yêu cầu này đã hoàn toàn đánh mất nghi hoặc trong long Bình Hải, hắn đã gần như thập phần khẳng định người này không phải là Lăng Nhiễm. Ngày đó buổi tối ra bệnh viện, Bình Hải liền cấp Thiệu Khải Long một cuộc điện thoại, hai người hiện tại tựa hồ đều đứng cùng một trận tuyến, bởi vì bọn họ cả hai cùng nhau mất đi người mình yêu nhất. Bình Hải đem chuyện ban ngày đã trải qua cùng Thiệu Khải Long thuật lại một lần, Thiệu Khải Long hiển nhiên là thực thất vọng. Hai gã thầy pháp kia cũng vừa rời đi, nghe bọn hắn hồ ngôn loạn ngữ vài giờ, Thiệu Khải Long cuối cùng đưa ra kết luận đều là một đám lừa tiền. Hiện tại nghe xong lời nói của Bình Hải, làm cho người ta lại thất vọng. Bất quá Thiệu Khải Long vẫn là ôm một tia tâm lý hy vọng, điện thoại vừa buông hắn liền một mình lái xe đi bệnh viện, lúc này bệnh nhân đa số đã nghỉ ngơi, hành lang thập phần im lặng, thậm chí im lặng đến có chút dọa người. Thiệu Khải Long nhẹ nhàng đẩy một chút cửa phòng VIP, kết quả là bên trong đã khóa lại, đành phải nâng tay gõ vài cái. Qua một hồi lâu, Trữ Nhiễm mới lại đây mở cửa, nhìn hắn như vậy rõ ràng là vừa tắm rửa xong, tóc hơi ẩm ướt, khuôn mặt nhỏ nhắn còn mang theo chút ửng hồng, trên người chỉ mặc một chiếc áo sơmi rộng thùng thình màu trắng, vừa đủ che khuất đến vùng mông nhỏ, phía dưới lộ ra hai chân trắng nõn, bộ dáng này thoạt nhìn thập phần khiêu gợi. Trữ Nhiễm mở cửa vừa thấy là hắn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tươi cười tựa như nở hoa, mạnh mẽ nhào vào trên người hắn: “Thân ái, ta còn nghĩ ngươi không để ý tới tanữa.” Thiệu Khải Long vỗ vỗ đầu của hắn: “Thực xin lỗi, ngày hôm qua không nên tức giận với ngươi.” “Không quan hệ, ta không để tâm.” Thiệu Khải Long ôm hắn ngồi ở trên giường, ôn nhu vuốt ve mái tóc hắn, theo dõi hai mắt hắn hồi lâu, sau đó nhẹ nhàng nâng lấy chiếc cằm nhỏ hôn lên. Trữ Nhiễm rất say mê nhắm mắt lại, nghênh đón đôi môi của hắn, trong khi đang hôn đồng thời Thiệu Khải Long vẫn híp mắt nhìn lén, biểu tình Trữ Nhiễm vẫn đều là thực say mê, thậm chí thực hưởng thụ. Thiệu Khải Long hơi hơi nhíu mày, xoay người đem Trữ Nhiễm đặt ở dưới thân: “Bảo bối, ta nghĩ muốn ngươi.” Trữ Nhiễm thẹn thùng đem đầu xoay sang một bên: “Ân ~~” Thiệu Khải Long khẽ cắn môi, vội vàng xé mở áo sơmi kia, ở trên người hắn hôn liếm khắp nơi. Thanh âm rên rỉ áp chế không được từ miệng nhỏ bật ra, Thiệu Khải Long khiêu khích thật lâu, thấy Trữ Nhiễm vẫn là một bộ biểu tình say mê, cởi đai lưng của chính mình đem phân thân nóng rực đặt ngay chỗ tư mật, tuy rằng nơi đó lúc này phản ứng cũng không phải quá mãnh liệt. “Bảo bối, ta muốn đi vào.” Trữ Nhiễm đặt tay lên bờ vai của hắn, vẻ mặt cười quyến rũ: “Thân ái, nhanh lên, ta chịu không nổi.” Thiệu Khải Long cả người chợt lạnh, thứ đang nửa cứng rắn dưới thân liền hoàn toãn nhuyễn xuống, nếu không phải Lăng Nhiễm, cảm giác kia liền khác biệt, hắn còn nhớ rõ ngày đó buổi tối, Lăng Nhiễm có bao nhiêu chán ghét chính mình chạm vào hắn, nhưng lúc này Trữ Nhiễm lại là loại phản ứng này. Thiệu Khải Long thực khẳng định biểu hiện Trữ Nhiễm không phải giả vờ, trong nháy mắt giống như khí lực toàn thân đều bị người ta hút đi, thậm chí cả linh hồn đều bị người ta mang đi rồi, thực trống rỗng, thực hư không. Thiệu Khải Long không có tiếp tục, mà là chậm rãi rời đi thân thể hắn, mặc lại quần áo. “Thân ái, ngươi làm sao vậy?” “Về sau, ngươi tiếp tục ngụ ở nơi này đi.” Nói xong một câu này, Thiệu Khải Long không chút lưu luyến ra khỏi cửa, Trữ Nhiễm đuổi tới cửa vẫn không thể lưu lại cước bộ của hắn, thân thể không có mặc quần áo không dám tiếp tục đuổi theo ra ngoài. Một tiếng kêu gọi từ phía sau vẫn vang ra ngoài hành lang, Thiệu Khải Long thở dài cước bộ rời đi nhanh hơn. Trữ Nhiễm trước kia hắn vốn cũng không yêu, hiện tại trong tâm đã có Lăng Nhiễm, lại càng không muốn những người khác, cho dù nam hài này thực yêu chính mình, nhưng vẫn như trước không thể đối hắn sinh hảo cảm. Mất đi Lăng Nhiễm, thế giới này còn cái gì có thể không muốn xa rời? Thiệu Khải Long sống hai mươi tám năm, lần đầu tiên cảm giác được tuyệt vọng như thế, mất mát như thế. Giống như tâm bị người ta đánh cắp đi rồi, chỉ còn để lại một cái thể xác vắng vẻ. Một đêm này, Thiệu Khải Long một mình ở quán bar uống rất nhiều rượu, đem chính mình chuốc đến say không biết trời trăng, hắn gục vào trên bàn một tay lung lay cầm chén rượu, nhìn chất lỏng màu đỏ sậm bên trong, nước mắt ngừng cũng không ngừng được mà chảy xuống, tâm đã không đau, bởi vì tâm hắn sớm đã đi theo linh hồn Lăng Nhiễm cùng nhau biến mất. “Tiểu Nhiễm, ta sai rồi, ta thật sự sai rồi, ngươi trở về được không, ta rất nhớ ngươi, thật sự rất nhớ ngươi…….” Ngữ khí mang theo hơi rượu nghe làm cho người ta tâm lý ê ẩm khó chịu. Lão bản quán bar thấy bộ dáng này của hắn nhẹ nhàng thở dài, hắn nhận thức Thiệu Khải Long đã rất nhiều năm, trước kia khi hắn ở trong tình trạng không tốt cũng thường đến uống rượu, nhưng là cũng chưa bao giờ thấy hắn lộ ra biểu tình như vậy. “Lão bản, đã đến giờ, người này?” Phục vụ sinh nhìn xem con ma men xa xa kia khó xử hỏi. “Để mặc hắn uống đi, đừng đi quấy rầy hắn.” “Nga, đã biết.” Một đêm này Thiệu Khải Long không có về nhà, vẫn uống đến mất đi ý thức, nặng nề ngủ, trong mộng hắn thấy Lăng Nhiễm mặc một thân áo ngủ trắng noãn ngồi ở trên bãi cỏ xanh, trên khuôn mặt tuấn tú nhỏ nhắn còn mang theo tươi cười làm cho người ta tâm động, đáy mắt trong veo như nước, trông thật khả ái. Quay đầu qua vui vẻ hướng hắn ngoắc tay: “Long ~~ ngươi mau tới đây.” Thiệu Khải Long đi qua đem hắn ôm vào trong lòng, Lăng Nhiễm chỉ lên trên trời: “Long ~~ ngươi xem.” Pháo hoa đủ màu sắc nháy mắt nở rộ khắp nơi trên bầu trời, tuy rằng trời còn đang xanh ngắt thế nhưng vẫn thực diễm lệ, rõ ràng là ban ngày nhưng cũng có hiệu quả tương tự ban đêm. “Tiểu Nhiễm, không cần rời đi ta được không?” Lăng Nhiễm mỉm cười ngọt ngào đứng lên: “Ta không phải đáp ứng ngươi sao, vĩnh viễn cũng không rời đi ngươi.” “Cám ơn ngươi tiểu Nhiễm, ngươi rốt cục cũng tha thứ cho ta.” Thiệu Khải Long kích động không thôi, gắt gao ôm hắn, chóp mũi nhẹ nhàng lướt qua cổ hắn, tham lam hít lấy hương vị của hắn, mùi hương của Lăng Nhiễm gây cho hắn loại cảm giác muốn độc chiếm cùng động tâm. Hai người ôm nhau ở dưới trời xanh mây trắng, không ngừng tác cầu đối phương, không ngừng giữ lấy đối phương, Thiệu Khải Long thế nhưng một chút cũng không cảm giác mệt, kết hợp ở thân thể hắn vĩnh viễn cũng không muốn rời đi…….
|
Chương 56[EXTRACT]Thời gian một ngày nữa trôi qua, Thiệu Khải Long không có tới bệnh viện, bồi ở bên người Trữ Nhiễm chỉ có một mình Bình Hải. Sau chuyện đó, ngày hôm sau Bình Hải thời điểm đi vào bệnh viện thấy Trữ Nhiễm vẻ mặt ưu thương ngồi ở trên giường, trên mặt tựa hồ còn lưu lại nước mắt. Bình Hải hỏi hắn làm sao vậy, hỏi vài lần, cuối cùng Trữ Nhiễm mới thương tâm nói một câu: “Hắn, không cần ta.” Nam hài này thật sự rất yêu Thiệu Khải Long, Bình Hải thậm chí có điểm ghen tị, vì cái gì hết thảy mọi người đều yêu cái nam nhân kia, nhưng tên kia lại thương tổn họ một lần lại một lần. Bình Hải bất đắc dĩ thở dài “Về sau có ta ở cùng ngươi.” Trữ Nhiễm thản nhiên nhìn hắn một cái, không nói gì chậm rãi nằm ở trên gối đầu đóng ánh mắt. Bình Hải đem tảng thịt bò đã đóng gói đặt ở một bên, xem ra hắn cũng không có tâm trạng ăn. Giúp Trữ Nhiễm cẩn thận dấu hảo góc chăn, Bình Hải an vị ở một bên trên sô pha nhìn hắn, tâm lý chỉ nghĩ đến Lăng Nhiễm. Trữ Nhiễm tựa hồ đã gần thích ứng sinh hoạt trong bệnh viện, ngẫu nhiên hắn sẽ một mình đến sau viện đi tản bộ, nghe những bệnh nhân khác cùng nhau hồ ngôn loạn ngữ, Trữ Nhiễm không có biện pháp cùng bọn họ hiểu nhau, chỉ có thể cười nghe bọn hắn nói những lời kỳ quái đến không thể kỳ quái hơn. Những thời điểm khác, hắn sẽ ở trong phòng xem TV, sau lại Bình Hải mang đến cho hắn một cái laptop, hắn bắt đầu say mê lên mạng. Bình Hải dần dần dung nhập đến thế giới của nam hài này, chậm rãi hắn phát hiện kỳ thật nam hài này cũng là một người tốt, có đôi khi hắn sinh ra ảo giác, không biết người trước mặt rốt cuộc là ai, Bình Hải nghĩ có thể hay không ở bệnh viện tâm thần lâu quá, đầu óc chính mình cũng không còn tỉnh táo? Viện phí nơi này Thiệu Khải Long từng thanh toán một lần duy nhất đủ một năm, cho nên Bình Hải chiếu cố Trữ Nhiễm cũng không cảm thấy có áp lực gì, chỉ là ngẫu nhiên Trữ Nhiễm muốn ăn cái gì, hắn liền làm cái đó, bất quá từ lần đầu tiên Trữ Nhiễm ăn một miếng thịt bò liền ói ra, sau hắn đã không chịu được hương vị của thịt, đối với điều này Bình Hải nghĩ có thể là thân thể Trữ Nhiễm đã muốn thích ứng với đồ chay, cho nên mới không có biện pháp nhận vị thịt. Hai người dần dần thành bằng hữu, Trữ Nhiễm cũng thực thích cùng Bình Hải nói chuyện phiếm, bất quá hai người trong lời nói đều không đề cập đếnThiệu Khải Long, tựa hồ Trữ Nhiễm cố ý lảng tránh những chuyện liên quan nam nhân kia. Một ngày lại một ngày tiếp tục trôi qua, đảo mắt một cái đã là một tháng sau, những ngày này Bình Hải đều đi vào bệnh viện mua cho Trữ Nhiễm một chút quả anh đào. Quả anh đào sau khi rửa sạch đặt ở trên bàn thủy tinh, thoạt nhìn thập phần xinh đẹp, mặt trên còn dính bọt nước nho nhỏ, Trữ Nhiễm thực thích, một trái lại một trái ăn không ít. “Tiểu Nhiễm, Thiệu tiên sinh bị bệnh.” Trữ Nhiễm động tác hơi dừng lại, sau đó mở miệng đem anh đào cắn một miếng: “Vậy sao?” “Ngươi không thương hắn sao?” “Là hắn không cần ta trước.” Bình Hải thở dài một hơi: “Hắn bệnh rất nặng, đã phải nằm viện.” Trữ Nhiễm bản thân cũng chưa phát hiện tay hắn đã hơi hơi phát run: “Bệnh gì?” “Một tháng này mỗi ngày hắn đều uống rất nhiều rượu, mỗi ngày buổi tối đều say đến bất tỉnh, mấy ngày hôm trước bị xuất huyết dạ dày đưa vào bệnh viện.” Trữ Nhiễm dùng sức cắn chặt răng: “Xuất huyết dạ dày? Hẳn là…. sẽ không mất mạng đi!” “Cũng có khả năng. Tiểu Nhiễm, ngươi không nghĩ muốn đi xem hắn sao?” “….. Không nghĩ.” Bình Hải thở dài một hơi, Thiệu Khải Long, ngươi tổn thương người khác một lần lại một lần, cuối cùng tất cả mọi người đều rời đi ngươi. Trữ Nhiễm cầm một quả anh đào đứng dậy đi ra ngoài: “Ta ra ngoài tản bộ.” “Nga, hảo.” Trữ Nhiễm chân không ngừng nghỉ đi đến rừng cây ở mặt sau, ngồi ở trên cỏ thật sâu hít một hơi, đem khóe mắt không thể che dấu dần ẩm ướt. Một bệnh nhân đi tới ngồi ở đối diện hắn: “Trữ Nhiễm, ngươi làm sao vậy?” Nam nhân này luôn thích cùng Trữ Nhiễm nói chuyện phiếm, đương nhiên trong quá trình tán gẫu đều nói những lời kỳ quái đến không thể kỳ quái hơn, hắn tổng nói chính mình là người ngoài hành tính, đến địa cầu khảo sát, ở nơi này chính là đang chờ đợi đồng hương tới đón hắn, nghe đến mấy cái này Trữ Nhiễm chỉ có thể cười trừ, coi như đang được nghe kể chuyện cười. “Không có gì.” Trữ Nhiễm ánh mắt ngẫu nhiên bị cái gì đó trên ngón tay người nọ hấp dẫn. Màu bạc sáng như tuyết, mặt ngoài bóng loáng, thế nhưng quen thuộc như vậy. “Có thể cho ta mượn xem chiếc nhẫn của ngươi không?” Người nọ rất nghe lời đem nhẫn kéo xuống, Trữ Nhiễm tiếp ở trong tay nhìn nhìn, trái tim đập nhanh vài nhịp: “Nhẫn này từ đâu có?” “Mấy ngày hôm trước lượm trên mặt đất.” Người nọ hướng mặt cỏ xa xa chỉ chỉ. “Có thể cho ta không?” Người nọ lập tức đoạt trở về: “Không được, đây là của ta.” Trữ Nhiễm bất đắc dĩ nghĩ nghĩ: “Ta đây lấy thứ khác đổi với ngươi.” “Lấy cái gì đổi?” Trữ Nhiễm ở trên người chung quanh xem xét, trong túi ngoại trừ vài quả anh đào cái gì cũng không có, đành phải thử dò hỏi: “Lấy cái này đổi thế nào?” Trái cây nhỏ hồng hồng trong veo như nước thoạt nhìn thập phần xinh đẹp lại càng mê người, người nọ cũng không khách khí, cầm lấy một cái để tại miệng cắn, cảm thấy thực ngọt vội vàng gật gật đầu: “Thức ăn trên địa cầu rất ngon, hảo, ta với ngươi đổi.” Vì thế Trữ Nhiễm dùng mười mấy quả anh đào đổi trở về một cái nhẫn bạch kim. Trữ Nhiễm đem nhẫn đặt ở trong lòng bàn tay nhìn xem, không thể tưởng được thứ đã mất đi thế nhưng còn có thể tìm trở về, thật sự có một số chuyện đã mất đi còn có thể trở về sao? Tỷ như nói tin nhiệm, tỷ như nói cảm giác, tỷ như nói, yêu! Trữ Nhiễm đem nhẫn hung hăng nắm ở lòng bàn tay, ngã vào trên cỏ, dương quang ấm áp xuyên qua khe hở lá cây chiếu đến, trời xanh mây trắng thoạt nhìn nhẹ nhàng khoan khoái mà sạch sẽ, cảnh sắc đẹp như vậy vì sao lại không thể làm cho tâm tình của mình tốt hơn lên. Chính mình không phải muốn loại kết quả này sao? Làm cho hắn hoàn toàn cảm nhận được thương tâm, cảm nhận được tuyệt vọng, cảm nhận được thống khổ khi mất đi. Bình Hải ở trong phòng đợi hồi lâu không thấy Trữ Nhiễm trở về, đành phải đi trong viện tìm hắn, rất xa liền thấy Trữ Nhiễm im lặng nằm ở trên cỏ, hình ảnh kia thoạt nhìn rất là tĩnh mĩ, tựa như một động vật nhỏ ngủ trưa dưới ánh mặt trời. Bình Hải nhẹ nhàng dời cước bộ đi đến bên cạnh hắn, Trữ Nhiễm thong thả mở mắt. “Thực xin lỗi, làm phiền đến ngươi nghỉ ngơi.” “Không có….. Nằm ở nơi này thực thoải mái, rất ấm áp.” Bình Hải ngồi vào bên cạnh hắn, hút một chút không khí trong lòng, hương vị cây cỏ thực tươi mát, rất dễ chịu. Trữ Nhiễm nhìn sườn mặt hắn, tâm lý áy náy một chút: Thực xin lỗi, ta không nên lừa cả ngươi. Ban đầu Trữ Nhiễm cũng không muốn lừa Bình Hải, bất quá Bình Hải là người đơn thuần như vậy, có chuyện gì đều biểu hiện ra mặt, ở trước mặt Thiệu Khải Long khẳng định sẽ bại lộ. Huống chi, ai bảo bọn họ hiện tại lại liên hệ chặt chẽ như vậy, chưa thấy qua người nào đối với tình địch lại còn có thể tốt như thế. Mặc dù khi ở bệnh viện trên mặt Bình Hải luôn lộ vẻ tươi cười, nhưng là đôi mắt thâm quầng, hai mắt sưng đỏ, gương mặt mệt mỏi, hết thảy này đều che dấu không được. Trữ Nhiễm biết Bình Hải tâm lý kỳ thật cũng rất khó chịu, thực thương tâm. Có đôi khi Trữ Nhiễm cảm thấy chính mình thật sự rất ích kỷ, một lần lại một lần lừa gạt Bình Hải, trước kia chính là lừa hắn gần ba năm, hiện tại còn muốn tiếp tục lừa gạt, ta thật sự là bằng hữu tệ hại nhất. “Tiểu Nhiễm, đang nghĩ cái gì?” Bình Hải theo dõi gương mặt hắn nhìn nửa ngày, phát hiện hắn luôn luôn thất thần. “A? Không có.” Bình Hải nâng tay nhìn xem thời gian: “Ngày mai ta lại đến xem ngươi.” “Được rồi, ngày mai gặp.” Bình Hải ngồi xe công đi bệnh viện, tìm được phòng bệnh Thiệu Khải Long, một bảo vệ cùng một lái xe đang ngồi ở trên sô pha bên giường, Thiệu Khải Long nhắm mắt lại ngủ thực trầm. Mấy người gật đầu hiểu ý nhau, ai cũng không có mở miệng nói chuyện. Bình Hải đánh giá một chút Thiệu Khải Long, mới một tháng không thấy như thế nào biến thành cái dạng này, thật sự là quá mức tiều tụy. Bình Hải cảm thấy nam nhân này cũng thực đáng thương, cùng Lăng Nhiễm khi đó giống nhau, vài ngày ngắn ngủn liền lập tức gầy yếu đi. Trong lúc ngủ mơ Thiệu Khải Long môi ngẫu nhiên động vài cái, tuy rằng không có thanh âm, nhưng nhìn khẩu hình kia tựa hồ là kêu “Tiểu Nhiễm.” Bình Hải cảm thấy thời điểm thất tình chính mình cũng không có khó chịu như vậy, chính mình tựa hồ không thống khổ đến mức này giống bọn họ, có thể hay không là chính mình căn bản yêu sẽ không đủ sâu? Có lẽ bọn họ trong lúc đó mới là thật tâm yêu nhau, yêu đến không để bất kỳ người nào khác chen vào. Đáng tiếc Thiệu Khải Long không biết quý trọng Lăng Nhiễm, cuối cùng mất đi hắn, thậm chí có thể là vĩnh viễn mất đi. Nếu Lăng Nhiễm đi rồi, chuyển thế đầu thai, quên hết phiền não của hai kiếp, như vậy đối với Lăng Nhiễm mà nói, có thể hay không là một chuyện tốt? Về phần hai người trong lúc đó, rốt cuộc bởi vì sao nháo đến tình trạng ngày hôm nay, Bình Hải căn bản là không biết. Hắn chỉ biết Lăng Nhiễm cũng không phải lòng dạ hẹp hòi, nếu Thiệu Khải Long không làm cái gì quá phận sự, Lăng Nhiễm nhất định sẽ không ghi hận hắn như thế. Thiệu Khải Long ở bệnh viện vài ngày, nếu tiếp tục uống như vậy khẳng định sẽ nguy hiểm đến tính mệnh, cho nên bác sĩ hạ lệnh cấm rượu cho hắn. Thiệu Khải Long bản thân cũng không thích uống rượu, chỉ là từ sau ngày ấy, say rượu nằm mơ thấy Lăng Nhiễm, hắn thích loại cảm giác trong mộng này, cho nên mới mỗi ngày đem chính mình uống say mèm, đa số thời gian hắn đều mộng thấy Lăng Nhiễm, mặc kệ là mộng đẹp hay là ác mộng, hắn đều thích đắm chìm ở trong thế giới chỉ có Lăng Nhiễm. Thân thể tuy rằng tạm thời ổn định, nhưng tâm lại vĩnh viễn vô pháp khỏi hẳn, mỗi ngày mỗi thời mỗi khắc mỗi giây hắn đều đau. Thiệu Khải Long mất đi tươi cười, mất đi biểu tình, giống như chỉ là một cái thể xác không có linh hồn, một cái xác không hồn bình thường còn sống. Hắn luôn mở ra di động, nhìn ảnh chụp bên trong, đó là thời điểm trước kia khi Lăng Nhiễm ngủ chính mình chụp lén, trên khuôn mặt nhỏ nhắn ngủ say còn mang theo màu hồng, cái miệng nhỏ nhắn phấn nộn còn hơi hơi chu lên, như vậy thật sự rất khả ái. Thiệu Khải Long phát hiện hai người ở cùng một chỗ ba năm, nhưng cuối cùng lại chỉ có tấm ảnh chụp duy nhất này gợi nhớ kí ức. Thiệu Khải Long vô tâm để ý chuyện của Trữ Nhiễm, Trữ Nhiễm tựa hồ đau thương thấu tâm cũng không muốn để ý tới Thiệu Khải Long, Bình Hải ở giữa hai người tả hữu đều không khoẻ, nhưng hắn lại không bỏ xuống được, đơn giản là gương mặt kia hắn từng nhìn suốt ba năm đã thành quen, có lẽ chỉ là đang chờ đợi một cái kỳ tích, chờ đợi có một ngày Lăng Nhiễm có thể trở về. Mặc kệ yêu hận tình thù, rất nhiều những thứ này làm người ta nháo tâm, nhưng con người luôn phải đối mặt sự thật, chỉ cần lựa chọn còn sống, sẽ đối mặt với những nhu cầu thiết yếu hằng ngày, Bình Hải không có tiền tài như Thiệu Khải Long, cũng không thể giống như Trữ Nhiễm ở bệnh viện tâm thần cái gì cũng không quản, cũng không để ý, hắn muốn sống sẽ phải làm việc, sẽ kiếm tiền nuôi sống chính mình. Tri thức trong đầu tuy rằng không đủ nhiều, bất quá ra ngoài tìm một công tác là không thành vấn đề, Bình Hải ở một quán bar tìm một công việc làm ca đêm, thời điểm ban ngày hắn còn có thể đến bồi Trữ Nhiễm. Ba người đều tiếp tục sống trong thế giới của chính mình, ngẫu nhiên Bình Hải sẽ đem chuyện của Thiệu Khải Long nói cho Trữ Nhiễm, Thiệu Khải Long hiện trạng càng ngày càng không tốt, thân thể không tốt, tinh thần không tốt, cả ngày đều hốt hoảng, nghe đến mấy cái này Trữ Nhiễm chỉ là yên lặng cúi đầu, một câu cũng không nói. Trữ Nhiễm là người có thù tất sẽ báo, bằng không lúc trước cũng sẽ không tâm ngoan thủ lạt giết nhiều người như vậy, nếu không đem cổ hận ý trong long phát tiết ra ngoài, hắn cảm thấy thực có lỗi với chính mình.
|
Chương 57[EXTRACT]Chỉ chớp mắt đã qua bốn tháng, Trữ Nhiễm đã gần như hoàn toàn dung nhập vào trong thế giới này, bình tĩnh, an lành, cùng nhân thế vô tranh. Bồi ở bên cạnh hắn chỉ có một mình Bình Hải. Về phần cái nam nhân kia, Trữ Nhiễm đã muốn quên, hoàn toàn quên, cho dù hắn biết Thiệu Khải Long hiện tại sống rất thống khổ, cho dù biết hắn hiện tại cơ hồ là sống không bằng chết. Nhưng là có một số việc thật sự không thể dễ dàng tha thứ. Nhưng bình tĩnh sinh hoạt vẫn là bị một lần ngẫu nhiên ngoài ý muốn đánh vỡ. Hiện tại đã đến mùa thu, thời tiết lại như trước thập phần nóng bức, Trữ Nhiễm cảm thấy trong phòng có chút buồn, đi ra hậu viện tản bộ. Ngẫu nhiên đi ngang qua, mấy bệnh nhân kia lên tiếng kêu gọi. Vị tự xưng là con riêng của Càn Long kia ngồi vào bên người Trữ Nhiễm, cùng hắn nói chuyện phiếm, vẫn như trước giảng những chuyện này nọ trong hoàng cung, Trữ Nhiễm nghĩ, người này có thể hay không xem kịch cổ trang truyền hình nhiều quá, như thế nào có thể đem chuyện xưa tưởng tượng ra mà giảng một cách sinh động như vậy. Hắn hôm nay tâm tình thoạt nhìn thật không tốt, vẫn cúi đầu tựa hồ đắm chìm ở trong kí ức thống khổ của chính mình. “Ngôi vị hoàng đế rõ ràng là của ta, lại bị Thập Ngũ A Ca cướp đi, hắn còn phái người tới giết ta…….” Trữ Nhiễm thở dài chỉ có thể giả bộ bày tỏ chút cảm thán, nếu nói chính mình là trọng sinh sống lại, phỏng chừng bọn họ cũng sẽ cảm thấy đầu ta có vấn đề đi? Thời điểm Trữ Nhiễm đang miên man suy nghĩ, vị nhân huynh kia đột nhiên thần sắc đại biến, một tay đemTrữ Nhiễm đẩy ngã, cưỡi ở trên người hắn gắt gao bóp chặt cổ hắn. Trữ Nhiễm quá sợ hãi, giãy dụa không ngừng. “Ngươi vì cái gì muốn giết ta, vì cái gì muốn giết ta?” Tay bóp trên cổ thập phần dùng sức, rõ ràng là muốn hạ sát thủ. Trữ Nhiễm từng chút mất đi dưỡng khí, sắc mặt biến thành càng ngày càng tím, trước mắt dần dần mơ hồ. Bác sĩ tuần tra ở xa xa một bên hô to, một bên hướng bên này chạy tới. Vừa mới xuống lầu, Bình Hải cũng thấy được một màn này, tốc độ giống như báo săn mồi rất nhanh vọt lại đây, một cước đem người nọ đá văng ra. Dù sao mới trước đây, luyện nhiều năm tạp kỹ như vậy, Bình Hải thân thể rất là nhẹ nhành linh hoạt, bằng không tới trễ trong chốc lát, Trữ Nhiễm phỏng chừng liền nguy hiểm. Vừa có không khí, Trữ Nhiễm ôm cổ ho khụ khụ không ngừng, có một loại cảm giác tìm được đường sống trong chỗ chết. Xem ra bệnh tâm thần chính là bệnh tâm thần, nếu thời điểm phát bệnh sẽ rất đáng sợ. Bình Hải đem Trữ Nhiễm ôm vào trong ngực, một chút vuốt vuốt ngực hắn: “Tiểu Nhiễm, ngươi không sao chứ?” “Khụ khụ! Không … không có việc gì.” Bình Hải tức giận đứng dậy, định đi cho người nọ một trận, Trữ Nhiễm vội vàng kéo hắn: “Bỏ đi, cùng một người bệnh so đo cái gì.” Vài bác sĩ mới tới đem bệnh nhân nổi điên chế trụ, đem người trói gô lại đem đi. Bình Hải nhanh ôm Trữ Nhiễm không ngừng trấn an hắn: “Không có việc gì, không có việc gì.” Hết thảy phát sinh quá nhanh, Trữ Nhiễm thậm chí lúc nãy còn chưa kịp sợ hãi, bây giời an tĩnh lại, cái loại cảm giác sợ hãi này mới tràn ngập trong người, tay chân bắt đầu từng chút phát run, Bình Hải cảm giác ra hắn thực sợ hãi, nâng hắn trở về phòng bệnh. Trữ Nhiễm nằm ở trên giường, thân thể còn không có khôi phục bình tĩnh, Bình Hải cẩn thận giúp hắn chỉnh hảo chăn, vỗ bờ vai của hắn. “Đừng sợ, không có việc gì. Nghỉ ngơi một chút, ta ở đây với ngươi.” Kỳ quái là ở loại thời điểm này, Trữ Nhiễm thế nhưng nhớ tới Thiệu Khải Long, Trữ Nhiễm thống khổ nhăn chặt lông mày, vì cái gì lại như vậy, rõ ràng đã không thương hắn, vì cái gì thời điểm sợ hãi còn có thể nghĩ đến hắn? Từng chuyện khi xưa toàn bộ nhớ lại trong đầu, khi đó mặc kệ chính mình làm cái gì cũng không cần lo lắng, đơn giản là sẽ có người ở phía sau bảo hộ chính mình, mặc kệ nhiều thời điểm mệt mỏi, đều đã có một đôi tay hữu lực ôm chính mình, gây cho chính mình cảm giác vô cùng an toàn. Nhưng càng là như thế, Trữ Nhiễm lại càng hận hắn, càng là không thể tha thứ cho hắn, những lời nói của Lâm Thắng thẳng đến hôm nay hắn vẫn như trước còn nhớ rất rõ ràng, tuy rằng biết rõ tên kia là muốn châm ngòi ly gián, nhưng tất cả chuyện đó dù sao cũng đều là sự thật. Mặc kệ hắn ngay lúc đó đang ôm tâm trạng gì, đang suy nghĩ cái gì, phản bội vẫn chính là phản bội, bán đứng vẫn chính là bán đứng. Trữ Nhiễm nghiêng mặt đi né tránh tầm mắt Bình Hải, gắt gao cắn môi dưới chính mình, áp chế không được nước mắt từng chút chảy xuống dưới, rớt xuống bao gối đầu. Bình Hải thở dài, vỗ bờ vai của hắn một chút: “Tiểu Nhiễm, muốn khóc liền khóc đi, đừng chịu đựng.” “Ta, ta không sao.” Tuy rằng hắn nói chính mình không có việc gì, nhưng thân thể run run vẫn là bán đứng hắn, Bình Hải biết hắn chịu kinh hách. Một đêm này Bình Hải không có đi, vẫn đem Trữ Nhiễm dỗ ngủ, mới nằm ở trên sô pha bên cạnh ngủ một chút. Trữ Nhiễm vừa mới khôi phục một chút tâm tình, lại bị sự cố ngoài ý muốn lần này quấy rầy, tâm tình lại bắt đầu áp lực. Vài ngày sau, trên cổ Trữ Nhiễm hiện lên rất nhiều xanh tím ứ ngân, mấy dấu vết này làm cho hắn sinh ra sợ hãi, đứng ở trước gương nửa ngày không thể di động cước bộ, giống như đang có một người bóp chặt cổ chính mình. Bình Hải đi vào toilet, gặp Trữ Nhiễm đang dùng bàn tay ôm cổ chính mình: “Làm sao vậy, tiểu Nhiễm?” Trữ Nhiễm nuốt nuốt một chút, có chút thống khổ nhắm hai mắt lại, Bình Hải kéo tay hắn ra thấy những dấu ngón tay này, có chút đau lòng, nhẹ nhàng đem Trữ Nhiễm kéo vào trong lòng. “Tiểu Nhiễm, theo ta về nhà ở đi.” “Không cần.” “Vì cái gì nhất định phải ở lại nơi này? Trở về nhà chúng ta không tốt sao?” Trữ Nhiễm thần sắc phức tạp nhìn hắn một cái, đơn giản là khi hắn nói những lời này, ngữ khí làm cho người ta có một loại cảm giác ái muội. Bình Hải đối với hắn thản nhiên nở một chút nụ cười, nhẹ nhàng hôn lên cái trán hắn: “Tiểu Nhiễm, vì cái gì ta lại không được?” Trữ Nhiễm tâm lý hoảng hốt: “Ngươi, ngươi có ý tứ gì?” “Ngươi đã không yêu hắn, vì cái gì không tiếp nhận ta?” Trữ Nhiễm vội vàng đẩy hắn ra: “Ngươi không phải yêu Lăng Nhiễm sao?” Đoạn thời gian ở tại đây, Bình Hải luôn hội nhắc tới một nam hài tên là Lăng Nhiễm, nói chính mình có bao nhiêu thích hắn, nói chính mình có bao nhiêu nhớ hắn. Bình Hải lộ ra ý tứ tươi cười không rõ hàm xúc: “Ta thích ngươi, mặc kệ ngươi muốn đóng làm Lăng Nhiễm hay là Trữ Nhiễm.” Một câu này đã không cần quá nhiều giải thích, Trữ Nhiễm rất rõ ràng ở trước mặt Bình Hải, hắn đã bại lộ thân phận, nếu đã biết cũng không tất yếu ở trước mặt hắn tiếp tục giả ngu. Có lẽ Trữ Nhiễm không biết, có đôi khi bại lộ chân tướng chỉ là trong lúc ngủ mơ nói mấy chuyện mà thôi. Ở một khắc biết được chân tướng kia, Bình Hải liền âm thầm đối chính mình nói, ta sẽ không muốn nhẫn nại chính mình thêm, sẽ không đem người mình yêu chắp tay tặng cho kẻ khác. cho dù tâm của ngươi còn chứa người kia, cho dù ngươi khả năng vĩnh viễn cũng sẽ không yêu thương ta, ta cũng đều phải tranh thủ, nếu tiếp tục trốn tránh, ta đây vĩnh viễn đều là người thất bại. Trữ Nhiễm chậm rãi xoay người, nhiều năm như vậy vẫn ở bên cạnh chính mình, cảm tình kia là thật hay là giả đã không cần kiểm chứng cũng biết. Nhưng cảm giác kia chính là không đúng, từ đầu chí cuối vẫn xem hắn là bạn tốt, bằng hữu tốt nhất. Bình Hải đi qua, từ phía sau hoàn trụ thân hình nho nhỏ, khẽ hôn đầu tóc của hắn: “Tiểu Nhiễm, cho ta một cơ hội được không?” “Thực xin lỗi, tiểu Hải.” Trữ Nhiễm đẩy ra thân thể hắn, ra khỏi toilet. Bình Hải không có nổi giận, tiếp tục theo đuôi tới phòng ngủ: “Vì cái gì, chẳng lẽ ngươi còn yêu hắn sao?” Trữ Nhiễm đứng ở bên cửa sổ, nhìn lá cây bên ngoài bị gió thổi lay động: “Không yêu, đã sớm không yêu.” “Vậy vì cái gì không chịu nhận ta?” “Tiểu Hải, ta nói rồi chúng ta là bằng hữu, vĩnh viễn đều là bằng hữu.” “Tiểu Nhiễm, ngươi muốn như vậy cả đời sao? Vĩnh viễn sống ở trong bóng ma của Thiệu Khải Long, vĩnh viễn ở tại cái bệnh viện này trốn tránh sự thật?” Trước kia, Trữ Nhiễm cảm thấy chính mình đặt nặng mục tiêu vì báo thù, lại không nghĩ sẽ trốn tránh luật pháp chế tài, khi đó hắn chưa bao giờ suy xét qua con đường sau này sẽ đi như thế nào. Nhưng lúc này đã có một số việc thật sự phải suy xét một chút, nếu còn sống, con người không thể luôn tránh ở trong một thế giới giống như ở đây, không thể luôn trốn tránh xã hội. “Tiểu Nhiễm, theo ta trở về đi, để cho ta chiếu cố ngươi.” “Tiểu Hải, đáng giá sao?” Bình Hải tiến lên ngăn đón hắn vào lòng: “Đáng giá, chỉ cần là vì ngươi, cái gì cũng đều đáng giá.” “Tại sao chứ?” Trữ Nhiễm thật sâu thở dài. “Theo ta trở về đi, chúng ta cùng nhau sinh hoạt.” “Nhưng……” Bình Hải ở vành tai hắn khẽ hôn một cái: “Không quan hệ, ta có thể chờ, chờ ngày nào đó ngươi yêu thương ta.” Cho dù chỉ có một phần vạn cơ hội, ta cũng sẽ không buông tha. Đối mặt người si tình như thế, ai lại nhẫn tâm cự tuyệt hắn, Trữ Nhiễm không biết chính mình có thể hay không yêu thương hắn, có lẽ cũng nên thử một chút, cho hắn một cơ hội cũng là cấp chính mình một cơ hội. Chuyện tương lai ai cũng không thể nói rõ. Trữ Nhiễm thể xác và tinh thần mỏi mệt, dựa vào người phía sau, tuy rằng bờ vai của hắn không đủ rộng, tuy rằng dáng người hắn không đủ cao, nhưng cũng rất ấm áp, thực chân thật. Hai ngày sau, Bình Hải thayTrữ Nhiễm làm tốt thủ tục xuất viện, thu thập hảo hành lý, đem hắn mang về căn nhà nhỏ mà mà ấm áp kia. Trước đó Bình Hải từng ở sau lưng Trữ Nhiễm cấp Thiệu Khải Long một cuộc điện thoại, thời gian trò chuyện chỉ có ngắn ngủn không đến hai phút. “Thiệu tiên sinh, ta muốn đem Trữ Nhiễm mang về nhà, ngươi không có ý kiến chứ?” “…… Không ý kiến.” Không phải Lăng Nhiễm, hết thảy đều không bận tâm. Bình Hải gợi lên khóe miệng, không tiếng động nở một chút nụ cười: “Về sau, ta sẽ hảo hảo thương hắn.” “Chúc các ngươi hạnh phúc!” “Cám ơn!” Hy vọng ngươi về sau không cần đến quấy rầy yên tĩnh của chúng ta, những lời này Bình Hải cuối cùng vẫn là không có nói ra. Thiệu Khải Long không biết, hắn đã đem chính người mình yêu nhất tự tay dâng vào trong ngực người khác, hắn lại lần nữa làm ra một sai lầm trí mạng. Thời điểm buông điện thoại, Thiệu Khải Long lại lấy ra ảnh chụp trong điện thoại, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt kia, đối với Lăng Nhiễm tưởng niệm càng ngày càng mãnh liệt. Trong khoảng thời gian này, hắn đã muốn tiếp nhận sự thật: Lăng Nhiễm đi rồi, chính mình đã vĩnh viễn mất đi hắn. Mỗi ngày chỉ có thuốc lá và rượu làm bạn, rất là thê lương, Thiệu Khải Long đã rất ít khi trở về nhà, hắn thích một mình đứng ở trong văn phòng, buổi tối liền ngủ ở trên chiếc giường từng cùng Lăng Nhiễm điên loan đảo phượng, bị rượu mê loạn thần trí sẽ luôn ở trong mộng thấy thân ảnh Lăng Nhiễm, thấy hắn tươi cười, thấy hắn rúc vào trong lòng chính mình. Trong khoảng thời gian này, Thiệu Khải Long đã làm rất nhiều chuyện, hắn vận dụng hội trinh thám đi thăm dò chuyện ở kiếp trước của Lăng Nhiễm, bất quá những kẻ khốn kiếp kia tất cả đều đã chết, những chuyện này rất khó tra được, chỉ là từ chỗ Lăng Phong Hải lấy được mấy tấm ảnh Lăng Nhiễm chụp lúc sáu tuổi năm xưa. Nhìn tiểu nam hài khả ái trong ảnh chụp, Thiệu Khải Long cảm thấy hảo thân thiết, hắn thậm chí có thể tưởng tượng ra bộ dáng Lăng Nhiễm khi lớn lên. Thiệu Khải Long biến thành càng ngày càng kỳ quái, hắn cúng một đống tiền lớn cho cô nhi viện, giúp những hài tử mất đi cha mẹ này, còn chuyên môn điều động một hội trinh thám đi thăm dò những trẻ em bị nghi là lừa bán, giúp bọn họ thoát ly ma chưởng, tìm lại được cha mẹ của mình. Người khác đều nói hắn hiện tại thích làm việc thiện, kỳ thật cũng chỉ có chính hắn biết, những chuyện này hết thảy đều là vì Lăng Nhiễm, nếu hắn còn tồn tại nhất định cũng sẽ làm như vậy. Cái này hắn coi như là một loại hoài niệm khác đối với Lăng Nhiễm. Nhưng mặc kệ làm cái gì đều không thể ngăn cản được loại đau lòng này, chỉ cần một khi nghĩ đến nam hài kia, Thiệu Khải Long lại có một loại cảm giác giống như bị người khác xé rách trái tim, mỗi lần như vậy Thiệu Khải Long luôn hung hăng bắt lấy ngực mình, cắn răng chịu đựng loại thống khổ này, giống như bị người ta dùng độc dược phóng xuyên qua tim, tư vị kia quả thực có thể đem người sống tra tấn đến chết.
|
Chương 58[EXTRACT]Hồi lâu không có quay về nhà, thoạt nhìn thực ấm áp thực sạch sẽ, Bình Hải cố ý quét tước cả ngày, hy vọng khi Trữ Nhiễm về nhà có thể thoải mái một ít. trên bàn trà còn bày một cái bình hoa nho nhỏ, trên đó cắm mấy bông hoa lài, trong không khí tựa hồ cũng bay một mùi thơm ngát thản nhiên, làm cho người ta tự động mà thả lỏng tâm tình. Bình Hải đem hành lý toàn bộ sửa sang lại cho tốt, cởi áo khoác thay đổi tạp dề: “Tiểu Nhiễm, muốn ăn cái gì ta đi làm.” Trữ Nhiễm cầm lấy sách giáo khoa trên bàn học lật xem mấy trang, trên mỗi trang đều làm rất nhiều chú thích, xem ra Bình Hải thực rất chú tâm học tập: “Cái gì cũng được, đơn giản một chút là tốt rồi.” Bình Hải mở ra tủ lạnh cầm mấy thứ rau dưa: “Hảo, vậy ngươi nghỉ ngơi một chút, ta đi nấu cơm.” “Ân.” Bình Hải cước bộ rất mau lẹ, biểu tình thực hưng phấn, ai cũng đều nhìn ra: Trữ Nhiễm về nhà, hắn thật cao hứng. Trữ Nhiễm thoát áo khoác, mở TV lên nhìn trong chốc lát, phòng bếp truyền đến tiếng bát đĩa va chạm, Trữ Nhiễm nghĩ cái này có lẽ chính là sinh hoạt đi? Thực chân thật. Bình Hải hôm nay làm bốn đĩa đồ ăn, màu sắc rực rỡ bày ra trên bàn thoạt nhìn rất ngon miệng, hắn còn cố ý chạy xuống dưới lầu mua một thùng thức uống, tựa hồ có một loại ý tứ chúc mừng. Bữa tiệc cơm này hai người ăn thực vui vẻ. Trữ Nhiễm cảm thấy chính mình dường như từ trên đám mây đã trở xuống trên mặt đất, làm một người bình thường, nhìn thấy vui sướng nho nhỏ của người khác mà cảm thấy hạnh phúc, loại sinh hoạt này có lẽ trông thực bình thường, nhưng lại rất thiết thực. Bình Hải cái gì cũng không cho Trữ Nhiễm làm, thậm chí cả cái bàn cũng không cho hắn dọn, vẫn đem phòng ở toàn bộ thu thập cho tốt, Bình Hải mới hít sâu một cái, cởi bỏ tạp dề. “Tiểu Nhiễm, buổi tối ta muốn đi làm, có lẽ phải sau nửa đêm mới trở về.” “Ngươi đi làm?” “Ân, cũng đã được mấy tháng.” Trữ Nhiễm nhìn xem sách giáo khoa trong tay, lời đến bên miệng nhưng vẫn nuốt đi xuống, Bình Hải đã trưởng thành, hắn đã hoàn toàn có thể chiếu cố chính mình, kỳ thật không cần tất yếu phải lo lắng: “Làm công tác gì?” “Ở quán bar làm phục vụ sinh.” “Có hay không mệt chết đi?” Bình Hải từ tủ quần áo cầm một kiện áo khoác đổi ở trên người: “Không cực nhọc, rất thoải mái.” “Nga, vậy là tốt rồi.” “Ta xuất môn trước, hảo hảo nghỉ ngơi một chút.” “Ân, vậy ngươi trên đường cẩn thận.” Bình Hải mở miệng cười hắc hắc, loại cảm giác này thật tốt, làm cho người ta cảm thấy thực thỏa mãn: “Ân, ta đây đi trước.” “Hảo.” Bình Hải mang theo tươi cười ra khỏi cửa, cũng cẩn thận đem cửa khóa kỹ. Phòng khôi phục một mảnh im lặng, Trữ Nhiễm ở trên giường nằm nửa khắc, nhìn chằm chằm bóng đèn tiết kiệm năng lượng màu da cam trên trần nhà, đột nhiên cảm thấy hảo tịch mịch, có nên hay không ta cũng ra ngoài tìm một công việc? Dù sao không thể ở nhà ngây ngốc cả đời. Trữ Nhiễm nghĩ nghĩ mở ra máy tính, ở trên mấy trang web tìm kiếm một chút tin tức thông báo tuyển dụng. Đồng thời ghi chép lại vào sổ tay, hắn nghĩ, qua vài ngày ra ngoài xin việc một chút cũng tốt lắm. Thời điểm có việc để làm thời gian luôn qua rất nhanh, bất tri bất giác, đồng hồ ở góc máy tính đã biểu hiện đến ban đêm hai giờ. Ngoài cửa truyền vào một trận tiếng bước chân, sau là thanh âm nhẹ nhàng mở khóa. Bình Hải chân tay nhẹ nhàng mở cửa, lại thấy trong phòng vẫn như trước sáng đèn, Trữ Nhiễm vẻ mặt tươi cười nhìn hắn. “Ngươi đã trở lại?” “Ngươi như thế nào còn chưa đi nghỉ ngơi?” Trữ Nhiễm nhẹ nhàng dụi mắt: “Lên mạng tìm kiếm này nọ.” “Mệt mỏi như vậy, mau nhanh ngủ đi.” “Nga, hảo.” Trữ Nhiễm đóng máy tính, nằm ở một bên. Nhìn Bình Hải thay đổi quần áo đi vào phòng tắm, rửa mặt xong lại đi ra. Hai người một đứng trên mặt đất, một nằm ở trên giường liếc nhau, đều có chút thoải mái. Bình Hải đỏ mặt tắt đèn: “Ngủ đi.” “Ân.” Trữ Nhiễm nằm ở bên trong đối diện tường, Bình Hải thật cẩn thận leo lên giường nằm ở bên ngoài, cả người cứng ngắc. Cho dù lúc này hắn thực mệt, nhưng vô luận như thế nào cũng là ngủ không được, trong bầu không khí hắc ám tựa hồ lởn vởn một chút xấu hổ. Bình Hải cảm thấy hô hấp chính mình càng ngày càng dồn dập, thân thể cũng từng chút nóng lên. Có thể là bởi vì đã dùng tâm tư thẳng thắn nói cho hắn, nên không thể dùng thái độ trước kia mà đối mặt hắn. Bình Hải có hơn cả ngàn ý niệm thúc đẩy muốn xoay người sang bên kia ôm chặt hắn, nhưng cũng là không dám, hắn sợ Trữ Nhiễm sẽ cự tuyệt, sợ chính mình dọa đến hắn. Có điều trái tim đập bang bang trong ngực chính là không thể tỉnh táo lại, mấu chốt hơn là có địa phương đã không chịu thua kém mà cứng rắn lên, người mình thích nằm ngay bên cạnh, nếu không có cảm giác vậy không thể xem như nam nhân bình thường. Bình Hải áp chế nửa ngày cũng không thể bình tĩnh, không thể khống chế cảm thụ của chính mình, cuối cùng thật mạnh hít một hơi, xoay người. “Tiểu Nhiễm?” “Ân?” “Ta có thể ôm ngươi không?” Thấy Trữ Nhiễm không nói gì, Bình Hải nhanh chóng cường điệu một câu: “Ngươi yên tâm, ta cái gì cũng sẽ không làm, ta chỉ là muốn ôm ngươi, có thể chứ?” Trữ Nhiễm lặng lẽ cắn cắn môi, một lát sau xoay người nhích một chút lại gần Bình Hải, Bình Hải thấy vậy một trận hưng phấn liền vươn cánh tay đem Trữ Nhiễm ôm vào trong lòng. Giờ khắc này, cảm giác thế nhưng vô cùng thỏa mãn, hương vị của riêng Trữ Nhiễm làm cho hắn say mê nhắm hai mắt lại: “Tiểu Nhiễm, ta thích ngươi.” Ta rốt cuộc có cái gì tốt, có cái gì đáng giá để ngươi thích, Trữ Nhiễm bất đắc dĩ chỉ có thể đối hắn nói một câu: “Cám ơn ngươi, tiểu Hải.” Bình Hải mềm nhẹ vuốt ve mái tóc hắn, tựa như đang vuốt ve một con mèo nhỏ: “Ngủ đi.” “Ân.” Bình Hải biết tâm linh Trữ Nhiễm thực yếu ớt, hắn cần một nam nhân cường đại đến bảo hộ hắn, cũng biết chính mình hiện tại cũng không có năng lực kia, nhưng hắn không nghĩ sẽ buông tha, lại càng không muốn để cho người khác lại đến thương tổn nam hài này. Đường tương lai còn rất dài, một ngày nào đó chính mình có thể biến thành một cường giả, cũng đủ năng lực bảo hộ Trữ Nhiễm. Nằm ở trong lòng Bình Hải, Trữ Nhiễm sẽ có cảm giác rất thiết thực, tựa như kiếp trước giống nhau, nam hài này luôn dùng thân hình gầy yếu bảo hộ Trữ Nhiễm, tạo cho hắn duy nhất cảm giác an toàn. Một đêm này Trữ Nhiễm ngủ tốt lắm, không có bị ác mộng quấy rầy, cũng không có mộng thấy nam nhân kia. Bình Hải đối với Trữ Nhiễm tốt đến có chút khoa trương, cái gì cũng không cho hắn làm, tất cả công việc nhà đều lo hết, thậm chí cả quét nhà của không cho hắn đụng vào một chút, hắn nói Trữ Nhiễm hiện tại thân thể rất gầy yếu, nhất định phải hảo hảo tịnh dưỡng. Trên thực tế Trữ Nhiễm hiện tại xác thực rất gầy, tựa hồ từ nơi đó của Lâm Thắng trở về cũng vẫn chưa khôi phục lại, bộ dáng giống như là một trận gió có thể thổi bay, nhìn thấy làm cho người ta đau lòng. Về nhà được vài ngày, Trữ Nhiễm tâm tình tựa hồ tốt hơn một ít, hôm nay hắn cầm một bản ghi chú một mình ra ngoài. Làm việc kiếm tiền, đây là mỗi người đều phải đối mặt với thực tế, Trữ Nhiễm cũng không ngoại lệ, dựa theo địa chỉ trên vở Trữ Nhiễm đi tới một công ty nhỏ xin việc. Nữ tiếp tân ngồi ở bàn gần cửa đầu cũng không nâng, nói một câu: “Xin việc làm lên lầu ba.” Trữ Nhiễm dùng thang máy đi đến lầu ba phòng nhân sự, bên ngoài cũng đã đứng ngồi vài nhân viên đến xin việc, Trữ Nhiễm tìm được một cái ghế bên cạnh, dựa vào ngồi xuống, im lặng chờ. Mấy người bên cạnh vừa mới bắt đầu cũng không chú ý người này, sau lại có một người theo dõi gương mặt hắn, nhìn trong chốc lát tựa hồ nhớ tới cái gì, kéo kéo người bên cạnh thì thầm vài câu. Người nọ nhìn kỹ trong chốc lát cũng là cả kinh, hai người không nói không rằng, lặng lẽ tiến vào thang máy đi rồi. Chỉ chốc lát sau, mấy người còn thừa lại tựa hồ cũng nhận ra Trữ Nhiễm, đều đồng loạt cúi đầu chạy. Trữ Nhiễm nhìn bọn họ biểu hiện kỳ quái, cũng không nghĩ nhiều như vậy, vẫn như trước ngồi ở kia chờ. Hồi lâu sau người thông báo tuyển dụng đẩy cửa đi ra, có chút nghi hoặc nhăn lại lông mày, vừa rồi người còn nhiều như vậy, như thế nào không lâu sau tất cả đều không thấy? Thấy chỉ còn có một mình Trữ Nhiễm, đành phải gọi hắn vào phòng. Bên trong có ba người thông báo tuyển dụng, mới gặp Trữ Nhiễm mặt đều lộ vẻ nghi hoặc, tổng cảm thấy nhìn thực quen mắt, cùng Trữ Nhiễm hàn huyên trong chốc lát, sau trong đó có một người đột nhiên nghĩ tới gì đó, hướng người bên cạnh thì thầm vài câu, một người đứng đầu bừng tỉnh đại ngộ, sau đó có chút lo sợ nói: “Kia, cái kia, ngươi, ngươi trở về chờ điện thoại đi.” “Nga, được rồi.” Trữ Nhiễm sau lại đi bốn công ty khác, thế nhưng tình huống toàn bộ đều giống nhau, vừa mới bắt đầu Trữ Nhiễm cũng không biết là chuyện gì xảy ra, bất quá thời điểm ra khỏi công ty cuối cùng, ngẫu nhiên nghe được người khác nói một câu: “Người nọ sẽ không phải chính là cái tên sát nhân cuồng kia đi?” Đến tận đây Trữ Nhiễm mới hoàn toàn hiểu được, vì cái gì những người này thấy mình lại lộ ra thần sắc sợ hãi. Trữ Nhiễm nhanh chóng cúi đầu trở về nhà. Nơi này đã không còn là ở bệnh viện tâm thần kia, nơi này là xã hội thậtsự, mọi người cơ hồ đều biết chính mình là tên sát nhân cuồng. Ai sẽ mướn người như ta vậy? Trữ Nhiễm lần đầu tiên cảm nhận được sự thật tàn khốc. Ngày đó về nhà, Bình Hải thấyTrữ Nhiễm sắc mặt thật không tốt, lo lắng hỏi nguyên do, Trữ Nhiễm thản nhiên cười cười, lắc đầu không nói gì. Bình Hải âm thầm thở dài, hắn vẫn là chuyện gì cũng đều giấu ở trong tâm không chịu nói đi ra. Rất nhanh người ở các cửa hàng buôn bán xung quanh cũng nhận ra Trữ Nhiễm, tuy rằng không dám nói năng lỗ mãng, nhưng đều giống như nhìn thấy ôn dịch trốn tránh hắn. Cho dù dư luận xã hội đối với Trữ Nhiễm đánh giá tốt, nhưng hắn dù sao đã giết nhiều người như vậy, lại còn bị nhận định là bệnh tâm thần, vạn nhất bệnh điên tái phát đến giết người lung tung phải làm sao bây giờ? Chân chính đả kích Trữ Nhiễm chính là ngày đó phát sinh một sự kiện. Thời điểm Trữ Nhiễm đi ngang qua một khu hoa viên nhỏ, thấy một tiểu hài nhi ngã sấp xuống, có lòng tốt đi qua giúp đỡ một phen. “Tiểu bằng hữu ngươi không sao chứ?” Hài tử kia ôm chân té bị thương khóc lớn không ngừng, Trữ Nhiễm đành phải giúp hắn lau một chút nước mắt. Ai ngờ lúc này bên cạnh đột nhiên bước lại đây một phụ nữ, một tay nắm lấy nam hài kéo vào trong lòng, vẻ mặt đề phòng nhìn Trữ Nhiễm. “Ngươi muốn làm gì?” Loại này ngữ khí chất vấn làm cho Trữ Nhiễm cảm thấy chính mình dường như đang làm chuyện gì sai trái, trong giọng nói cũng lộ ra vẻ khiếp đảm: “Hắn ngã sấp xuống, ta … ta chỉ là đem hắn nâng dậy thôi.” Phụ nữ kia mau chóng ở trên người nhi tử kiểm tra một chút, một chữ tạ ơn cũng không có lôi kéo hài tử bước đi, còn nhỏ giọng đối nhi tử nói một câu: “Hắn là người điên, về sau cách xa hắn một chút.” Trữ Nhiễm cả người cứng đờ, một loại ủy khuất rất lớn nháy mắt bao phủ toàn thân. Chung quanh vài hàng xóm đều chỉ e tránh không kịp, trốn rất xa hướng Trữ Nhiễm chỉ trỏ nghị luận. Trong nháy mắt kia, làm cho Trữ Nhiễm cảm thấy chính mình giống như lại về đến kiếp trước, bị người khác đạp dưới bàn chân mà phỉ nhổ, bốn phía không khí càng ngày càng quỷ dị, rõ ràng là nhỏ giọng nghị luận lại vô cùng rõ ràng tiến vào trong tai mình [ Phong Tử ( người điên), bệnh thần kinh, sát nhân cuồng, biến thái…… ] Trữ Nhiễm gắt gao che lỗ tai chính mình, nhưng vẫn như trước có thể nghe rõ ràng tiếng nói xấu cùng mắng chửi. Trữ Nhiễm thất kinh rất nhanh chạy về nhà, ôm gối đầu cuốn lui ở trên giường. Những hộ gia đình chung quanh rất nhanh liền tụ tập ở văn phòng nhà đất kháng nghị, người nguy hiểm như vậy không nên để cho hắn ở tại trong tiểu khu. Ngày đó chuyện nháo rất lớn, Trữ Nhiễm tránh ở trong phòng đều nghe được âm thanh huyên náo dưới lầu. Còn thấy người ở văn phòng bất động sản đem Bình Hải kêu lên, lớn tiếng quát mắng. Trữ Nhiễm lại chưa bao giờ từng có loại cảm giác này, thực cô độc thực bất lực, dường như bị người để trên Iceland ở Nam cực không người ở, bốn phía đều là sợ hãi cô độc mà lại có không khí rét lạnh, cảm giác kia áp hắn đến thở không nổi. Bình Hải về nhà vẫn như trước mang theo tươi cười, dưới lầu phát sinh chuyện gì cũng không đề cập tới. Nhưng Trữ Nhiễm vẫn là xem ra hắn bị người khác mắng không nhẹ. Vào lúc ban đêm sau khi Bình Hải đi làm, không thể chịu đựng thêm Trữ Nhiễm lưu lại một tờ giấy, mang theo hành lý lặng lẽ rời khỏi nhà. Người giống như ta, có lẽ chỉ có bệnh viện tâm thần mới thu dụng đi! Trữ Nhiễm lại về đến căn phòng kia, trở lại thế giới quỷ dị này, cùng một đám người điên điên khùng khùng ở cùng một chỗ. Hắn cảm giác chính mình thật lạnh, đem chăn toàn bộ quấn lại trên người, cuốn lui tựa vào đầu giường. Đêm nay Trữ Nhiễm khóc, khóc thực thương tâm. Về nhà tìm không được Trữ Nhiễm, Bình Hải rất nhanh liền đuổi tới bệnh viện, tiến vào phòng liền gắt gao đem Trữ Nhiễm kéo vào trong lòng: “Tiểu Nhiễm, ngươi làm sao vậy, vì cái gì đột nhiên phải về đây?” “Thực xin lỗi, ta…..” Bình Hải đại khái cũng đoán được nguyên nhân, chính mình vẫn là không có năng lực bảo vệ tốt Trữ Nhiễm, làm lại cho hắn bị thương tổn: “Tiểu Nhiễm, về nhà đi, được không?” “Không, ta không nghĩ sẽ trở về.” Bình Hải khuyên thật lâu, nhưng như trước không thể thay đổi tâm ý Trữ Nhiễm, cuối cùng đành phải thở dài một hơi, không tiếp tục làm khó hắn. Chỉ cần hắn vui vẻ, ở đâu cũng không còn quan trọng.
|
Chương 59[EXTRACT]Vừa mới bình tĩnh trở lại, tâm lúc này lại bị những chuyện ngắn ngủi gần đây đánh vỡ, Trữ Nhiễm lại bắt đầu biến thành trầm mặc không còn nói chuyện, tình trạng tinh thần càng ngày càng kém. Hắn luôn im lặng ngồi ở trong rừng cây hậu viện, ngửa đầu nhìn mây trắng bay ngang qua kẽ hở lá cây. Vì sao lại hư không như thế, cô đơn như thế, cho dù có Bình Hải làm bạn cũng vẫn tịch mịch như vậy, trong thế giới của ta rốt cuộc thiếu cái gì? Trữ Nhiễm gần đây luôn nằm thấy cùng loại mộng, mộng chính mình có một đôi cánh dài bay lượn ở trên không, hoặc mộng thấy thân thể của chính mình nhẹ như lông tơ lơ lửng giữa giời, mỗi lần ở trong dạng mộng kia tỉnh lại, Trữ Nhiễm đều phải nhắm mắt lại ngủ nhiều thêm nữa, hy vọng có thể tiếp tục cảnh trong mơ. Trữ Nhiễm lời nói hồ ngôn loạn ngữ càng ngày càng nhiều, có đôi khi hắn hội cười hỏi Bình Hải: “Ngươi có biết con người làm thế nào mới có thể bay không?” Bình Hải bị hắn hỏi nghẹn lời: “Tiểu Nhiễm, ngươi rốt cuộc làm sao vậy?” Hai mắt mê mang nhìn chằm chằm chim chóc bay lượn tự dongoài cửa sổ, trong ánh mắt tràn ngập khát khao: “Nếu lại chết một lần, ta nghĩ muốn biến thành một con chim nhỏ, cho dù chỉ là chim sẻ cũng tốt.” Trữ Nhiễm như vậy làm cho Bình Hải thập phần lo lắng, hắn phát hiện Trữ Nhiễm càng ngày càng kỳ quái, tinh thần cũng thực hoảng hốt, hơn nữa mỗi ngày sức ăn càng ngày càng ít. Để cho người lo lắng hơn là Lăng Nhiễm kiếp trước chính là tự sát mà chết, trước đó hắn cũng biểu hiện ra loại cảm xúc chán đời này, Bình Hải thực lo lắng hắn chịu không nổi áp lực vô hình này mà lần nữa lựa chọn đi lên tuyệt lộ. “Tiểu Nhiễm, không cần nói những lời ngây ngốc này, nếu ngươi không vui thì lên mạng chơi trò chơi, hoặc nhìn xem hài kịch.” Trữ Nhiễm lộ ra một tia cười khổ như có như không: “Hết thảy đều là giả, có ý nghĩa sao?” Bình Hải có chút hoảng hốt, trấn an Trữ Nhiễm ngủ trưa, sau lặng lẽ ra cửa, tìm được bác sĩ phụ trách hỏi một chút chứng bệnh của Trữ Nhiễm. Trải qua liên tục vài ngày quan sát, bác sĩ kết luận Trữ Nhiễm khả năng là mắc chứng trầm cảm. Rất nhanh chẩn đoán của bác sĩ đã được chứng thật, Trữ Nhiễm cảm xúc càng ngày càng chán nản. Có đôi khi sáng sớm tỉnh lại, trên mặt luôn mang theo thần sắc thống khổ, hắn luôn không nói một lời, tựa vào trên giường nửa ngày bất động, Bình Hải hỏi hắn, hắn giống như luôn luôn không nghe thấy, rất ít khi trả lời lại. Cảm xúc như vậy kéo dài liên tục vài giờ, chỉ có khi đến thời điểm buổi chiều, Trữ Nhiễm thoạt nhìn mới đỡ hơn một chút, hắn lúc này sẽ ăn cơm, sau đó ở trong viện đi dạo một chút. Thời điểm chạng vạng cũng sẽ cùng Bình Hải tán gẫu vài câu. Nhưng là vừa đến sáng sớm ngày hôm sau, lại biến thành phi thường tiêu cực. Loại tình huống này càng ngày càng nghiêm trọng, từ ban đầu trầm mặc dần dần biến thành âm thầm mà khóc không tiếng động, Bình Hải sợ Trữ Nhiễm sinh ra khuynh hướng tự sát, luôn một bước không rời bồi ở bên cạnh hắn, thẳng đến khi trấn an hắn ngủ xong mới trở về công tác. Mà cùng lúc đó, mặt khác ở bên Thiệu Khải Long tình trạng cũng đồng dạng không chút lạc quan, đối với thay đổi của hắn Tô Nhã rõ ràng nhất, liên tục mấy tháng Thiệu Khải Long đều không có ngủ cùng nàng, thậm chí hắn còn rất ít khi về nhà. Lý do đều là công ty bề bộn nhiều việc, Thiệu Khải Long đem toàn bộ tâm tư đều dùng trên việc làm ăn, dùng một lượng lớn công việc như ma túy kích thích thần kinh chính mình, bởi vì hắn sợ rảnh rỗi, sợ chính mình có thời gian sẽ nhớ đến những chuyện khác. Rất nhanh Thiệu Khải Long liền lần thứ hai bị đưa vào bệnh viện, bất quá lần này không phải bởi vì xuất huyết dạ dày, mà là đột nhiên hôn mê bất tỉnh. Ở bệnh viện nằm suốt một ngày một đêm mới thanh tỉnh. Tô Nhã thấy hắn tỉnh, sờ sờ nước mắt giữ chặt tay hắn: “Lão công, ngươi rốt cuộc làm sao vậy?” Thiệu Khải Long sắc mặt thống khổ nhìn nàng: “Thực xin lỗi, làm ngươi lo lắng.” Tô Nhã lắc đầu: “Có phải hay không gần đây quá mệt mỏi, về nhà nghỉ ngơi một đoạn thời gian đi.” Mỗi ngày công tác mười mấy giờ vẫn là không thể đình chỉ tưởng niệm đối với Lăng Nhiễm, nếu rảnh rỗi Thiệu Khải Long thật sợ chính mình không chịu nổi cái loại khổ tương tư này, sợ chính mình sẽ hoàn toàn suy sụp. “Ta không sao, ngươi đi về trước đi.” Tô Nhã không biết Thiệu Khải Long vốn là không thương yêu nàng, hắn đối chính mình tốt lắm, tương kính như tân, nhưng lại hoàn toàn không mang lại cảm giác yêu đương, nàng cảm thấy tâm Thiệu Khải Long thật sự rất khó bắt lấy, mặc kệ chính mình cố gắng cỡ nào, đều không thể làm cho ánh mắt hắn hoàn toàn dừng lại ở rên người mình. Hắn làm cho người ta có cảm giác luôn thực sầu lo, thực bi thương, hắn rõ ràng có đủ tiền tài, có thê tử xinh đẹp, có nhi tử đáng yêu, nhân sinh hết thảy sở hữu hắn đều có được, vì cái gì hắn lại luôn không vui? Thiệu Khải Long như vậy làm cho Tô Nhã hoàn toàn không thể lý giải. Thiệu Khải Long chỉ ở bệnh viện nằm một ngày liền trở về công ty, lại như trước đem chính mình chôn ở đống văn kiện. Lão quản gia được phu nhân phân phó đến công ty hắn đưa tới quần áo. Chỉ một đoạn thời gian không thấy, không nghĩ tới chủ nhân thế nhưng gầy đến trình độ này, sắc mặt cũng rất kém. Lão quản gia là nhìn Thiệu Khải Long lớn lên, có thể nói ở Thiệu gia, tối hiểu biết Thiệu Khải Long chỉ có mình hắn. Hắn biết hết thảy này đều là bởi vì Trữ Nhiễm, có thể bởi vì sự kiện trước kia, Trữ Nhiễm không thể tha thứ cho Thiệu Khải Long, cùng hắn đoạn tuyệt quan hệ, cho nên tiên sinh hiện tại tâm tình mới có thể đi xuống như thế. Đương nhiên đối với chuyển biến của Trữ Nhiễm, lão quản gia mặc dù nghi hoặc nhiều nhưng vô luận như thế nào cũng không biết nguyên nhân trong đó, phỏng chừng nếu thật sự đã biết thì trái tim hắn cũng sẽ chịu không nổi. Nhìn Thiệu Khải Long tay không ngừng nghỉ xử lý văn kiện, lão quản gia âm thầm thở dài một tiếng, đem lời nói vọt tới bên miệng nuốt trở vào, lặng lẽ ly khai văn phòng. Hôm nay giữa trưa, lão quản gia một mình đi một chuyến đến bệnh viện, nếu có thể khuyên bảo Trữ Nhiễm hồi tâm chuyển ý, đối với Thiệu Khải Long mà nói hẳn là so với bất luận linh đan diệu dược gì cũng đều tốt hơn. Thời điểm đến bệnh viện, Bình Hải vừa mới rời đi, quản gia mang theo một rổ hoa quả đi phòng bệnh, khi thấy Trữ Nhiễm ngủ say, hắn quả thực không thể tin hai mắt của mình. Như thế nào so với lần trước nhìn thấy ở toà án còn muốn gầy yếu hơn, gương mặt tái nhợt, hai mắt hãm sâu, thoạt nhìn tựa như người bệnh hấp hối nguy kịch. Bàn tay nhỏ bé khoát lên bên gối có thể thấy rõ ràng gân tay màu xanh cùng mạch máu, tựa như người mắc bệnh kén ăn giống nhau, thoạt nhìn thậm chí có điểm khủng bố. Dù sao Trữ Nhiễm cũng từng ở Thiệu gia lâu như vậy, quản gia đối với hắn vẫn là có chút cảm tình, thấy hắn bộ dáng này, tâm lý cũng không chịu nổi. Hai người kia đều là làm sao vậy, hoàn toàn là tra tấn lẫn nhau. Nếu rời xa cũng không tốt, vì cái gì không thể tha thứ, vì cái gì không thể buông oán hận tiếp tục cùng một chỗ? Lão quản gia thở dài đem hoa quả nhẹ nhàng đặt ở bên giường, ngồi ở trên ghế nhìn Trữ Nhiễm. Trong khi ngủ say, Trữ Nhiễm sắc mặt rất thống khổ, dường như bị một loại sợ hãi vô hình bao phủ, hoàn toàn giãy không ra. Lão quản gia ngồi hồi lâu Trữ Nhiễm vẫn là không có tỉnh lại, nhìn xem thời gian đã muốn đến khuya, lão quản gia đành phải cất bước rời đi. Sáng sớm hôm sau, quản gia lại vụng trộm đi bệnh viện thăm Trữ Nhiễm, kỳ quái là phòng bệnh đã không có người, lão quản gia hỏi ban bác sĩ cũng không có kết quả, ở phía sau sân tìm tìm cũng không thấy người, lúc này lại nhìn thấy Bình Hải vẻ mặt lo lắng, hai người không quá quen thuộc, bất quá ở toà án có gặp qua vài lần. “Trữ thiếu gia đâu?” “Ta sáng sớm đi lên cũng tìm không thấy hắn, không biết hắn đi nơi nào.” Bình Hải cảm xúc thoạt nhìn thực kích động, lão quản gia mơ hồ thấy có điểm bất an. “Trữ thiếu gia gần đây có phải hay không rất không tốt, ngày hôm qua thời điểm đến, ta thấy thân thể hắn dường như rất kém cỏi?” “Đúng là rất không tốt, trước đừng nói cái này, tìm người quan trọng hơn, bằng không ta sợ hắn gặp chuyện không may.” Lão quản gia cảm giác được sự tình tựa hồ không có đơn giản như vậy, Trữ Nhiễm hiện trạng so với chính mình tưởng tượng còn tệ hơn nhiều, hai người không nói nhiều lời, ở bệnh viện phân công nhau tìm kiếm Trữ Nhiễm mất tích. Rất nhanh quản gia tìm đến trên sân thượng, Bình Hải đã chạy trước tới nơi này. Lúc này Trữ Nhiễm ngồi ở bên cạnh cuốn lui thân thể, hai tay gắt gao ôm đầu gối chính mình, bả vai không ngừng run run, trên người chỉ mặc một kiện áo ngủ đơn bạc, thậm chí cả giày cũng chưa mang. “Tiểu Nhiễm, ngươi mau tới đây.” Trữ Nhiễm ngẩng đầu, trên mặt kia tất cả đều là nước mắt. “Tiểu Nhiễm, ngoan, nơi đó rất nguy hiểm, ngươi mau tới đây.” Bình Hải đi rất chậm, từng bước một tới gần hắn, Trữ Nhiễm hơi động một chút, hắn liền lập tức ngừng cước bộ không dám đi tiếp. “Ta, ta không sao, ngươi không cần lại đây, để cho ta ngồi trong chốc lát.” Bình Hải nuốt nuốt một chút, tận lực chậm lại ngữ khí: “Ngoan, nghe lời, chúng ta quay về phòng ngồi được không?” Trữ Nhiễm thống khổ lắc đầu: “Cầu ngươi, để cho ta ngồi đây trong chốc lát, lập tức sẽ hảo.” Lão quản gia hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, hắn chỉ cảm thấy Trữ Nhiễm tựa hồ rất thống khổ, rất khó chịu. Bình Hải không dám nhiều lời, sợ càng thêm kích thích cảm xúc hắn, chỉ có thể ở rất xa kia canh giữ, tìm cơ hội một chút tới gần hắn. Trữ Nhiễm thủy chung đầu đều đặt ở trên đầu gối, khóc thực thương tâm, thực tuyệt vọng, hắn cực lực muốn áp chế cái loại cảm giác này, áp chế cái loại xúc động muốn nhảy xuống. Loại cảm thụ đau lòng muốn chết này đã tra tấn hắn thật nhiều ngày, toàn dựa vào một chút ý chí duy nhất khống chế tâm tình của mình, ý niệm sống không bằng chết trong đầu lại càng thêm mãnh liệt. Bác sĩ khai dược, hắn mỗi ngày đều có đúng hạn dùng, nhưng lại không thấy hiệu quả gì, hắn không nghĩ sẽ ích kỷ chấm dứt sinh mệnh chính mình, hắn không nghĩ sẽ làm cho Bình Hải khổ sở, nhưng cái loại cảm thụ này tựa như ma quỷ, tàn nhẫn cướp đoạt ý niệm sinh tồn của hắn. Bình Hải đi bước một tới gần Trữ Nhiễm, cuối cùng đem thân thể run run ôm vào trong ngực, tâm tình khẩn trương mới dần bình tĩnh trở lại, toàn thân đều đổ ra một tầng mồ hôi lạnh: “Tiểu Nhiễm, ta biết ngươi tâm tình không tốt, muốn khóc liền khóc đi.” Trữ Nhiễm gắt gao bắt lấy quần áo Bình Hải, áp chế tiếng khóc đau thương của chính mình, Bình Hải khe khẽ thở dài, ôm lấy thân hình gầy gò đi xuống lầu. Quản gia thấy một màn này đều cảm thấy lòng chua xót khó chịu, đi theo phía sau hai người cùng nhau trở về phòng bệnh. Lão quản gia nhìn đến bình thuốc trên bàn, đó là một loại thuốc trị trầm cảm. Bình Hải bảo quản gia từ trong bình lấy ra vài viên thuốc cấp Trữ Nhiễm uống xuống, sau đó hống hắn đi vào giấc ngủ, thẳng đến khi Trữ Nhiễm ngủ say, Bình Hải vì hắn chỉnh hảo góc chăn, mới tiếp đón quản gia ra khỏi phòng bệnh. “Thiệu tiên sinh ở đâu?” Bình Hải giống như hạ quyết tâm rất lớn hỏi. “Thiệu tiên sinh ở công ty, làm sao vậy?” Bình Hải thở dài: “Phiền toái ngươi ở trong này chiếu cố hắn một chút, ta có việc muốn đi tìm Thiệu tiên sinh nói chuyện.” “Yên tâm, ta sẽ chiếu cố tốt hắn.” Trữ Nhiễm tình huống đã muốn càng ngày càng không xong, nếu tiếp tục đi xuống sớm muộn gì cũng có một ngày làm ra những chuyện đáng sợ. Cuối cùng Bình Hải vẫn là phát hiện chính mình thật sự không có năng lực chiếu cố tốt cho Trữ Nhiễm, cũng hoàn toàn vô pháp dung nhập đến trong long Trữ Nhiễm, trên thế giới này chỉ có một người có thể làm cho Trữ Nhiễm dựa vào, có thể làm cho Trữ Nhiễm cảm thấy có hi vọng, mặc kệ là yêu cũng tốt hận cũng tốt, ít nhất khi đối mặt với nam nhân kia, Trữ Nhiễm sẽ có động lực sinh tồn. Thời điểm Bình Hải đến công ty Thiệu Khải Long, ngoài ý muốn đã thấy bảo vệ cùng bí thư hổn loạn thành một đám, mọi người ba chân bốn cẳng đem chủ tịch nâng vào trong xe, hỏi sau mới biết được Thiệu Khải Long trong khi đang họp lại đột nhiên hôn mê. Bình Hải không có thời gian hỏi nhiều nguyên nhân, đi theo mọi người trên xe cùng vào bệnh viện. Hai người kia tội gì muốn tra tấn lẫn nhau, đã gần nửa năm cả hai đều bị tra tấn mỏi mệt không chịu nổi, cứ tiếp tục như vậy khi nào mới dừng lại? Thiệu Khải Long lần này không có hôn mê lâu, mở mắt ra nhìn thấy bệnh viện gắng gượng ngồi xuống, thở dài một hơi, Bình Hải thấy hắn tỉnh vội vàng đứng dậy đi tới. “Thiệu tiên sinh, ngươi cuối cùng tỉnh.” “Tiểu Hải? Ngươi như thế nào lại ở đây?” “Tiểu Nhiễm hiện tại thật không tốt, ta nghĩ ngươi hẳn là đi xem hắn đi.” Thiệu Khải Long mỏi mệt ngã vào trên giường, ánh mắt có chút ảm đạm không ánh sáng: “Hắn làm sao vậy?” Bình Hải do dự thở dài một chút nói: “Bệnh rất nặng, hắn hiện tại thực cần ngươi.” Thiệu Khải Long sửng sốt một chút: “Ngươi không phải cùng hắn……?” “Mặc kệ là Lăng Nhiễm hay là Trữ Nhiễm, tâm hắn đều chỉ có một mình ngươi.” Bình Hải thở dài: “Thiệu tiên sinh, tuy rằng là hai cái linh hồn nhưng dù sao vẫn cùng là một thân thể, có lẽ sẽ có kỳ tích xuất hiện.” Đem người yêu của chính mình lần thứ hai chắp tay đưa cho người ta, Bình Hải không biết đã hạ bao nhiêu quyết tâm, nếu ta không thể mang cho hắn hạnh phúc, vì sao còn muốn trói buộc hắn, nam hài kia nhất định sẽ không thuộc về ta. Chuyện hiện tại duy nhất mình có thể làm chính là giúp hắn bảo vệ bí mật. Thiệu Khải Long chậm rãi nhíu mày, tâm lý lặp lại suy nghĩ những lời này, một lát sau Thiệu Khải Long rút kim tiêm trên tay ra, rất nhanh ra khỏi phòng bệnh. Giống như ốc đảo trên sa mạc, mặc kệ đó có phải là ảo ảnh hay không, hắn đều cố gắng tranh thủ, có lẽ kỳ tích thật sự sẽ xuất hiện.
|