Lăng Nhiễm Trọng Sinh
|
|
Chương 15[EXTRACT]“Ngươi không muốn gặp ma ma sao?” Bình Hải ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm một nhà ba người hạnh phúc kia: “Ta, ta không nghĩ sẽ đi quấy rầy yên tĩnh của bọn họ.” Trữ Nhiễm vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Vậy chúng ta trở về đi.” Trữ Nhiễm lôi kéo tay Bình Hải ra khỏi tiểu khu, thời điểm sắp rời khỏi một nhà ba người, Bình Hải quay đầu nhìn mẫu thân mình liếc mắt một cái, trên gương mặt giản dị đã bị năm tháng lưu lại dấu vết, nhưng trong nụ cười vẫn mang theo sự hạnh phúc và an bình. Mẫu thân kia nghi hoặc nhìn theo bóng dáng hai người, trượng phu hỏi: “Làm sao vậy, nhìn cái gì đâu?” “…… Nga, không có gì, chúng ta đi mua đồ ăn đi.” Ngày đó ban đêm, ở trên giường của khách sạn, Bình Hải như trước yên lặng rơi lệ, cuối cùng mang theo nước mắt ràn rụa nặng nề đi vào giấc ngủ. Trong khi ngủ mơ, Bình Hải không ngừng kêu ba ba, ba ba. Trữ Nhiễm nằm bên cạnh hắn giúp hắn chỉnh lại góc chăn, lòng chua xót, nước mắt chậm rãi rơi xuống mặt. Sáng sớm tỉnh lại Bình Hải phát hiện hai người đang gắt gao ôm lấy nhau, giống như thời điểm trước kia cùng tiểu Nhiễm ngủ, dựa sát vào nhau, sưởi ấm cho nhau. Trữ Nhiễm mở hai mắt hướng hắn gợi lên khóe miệng nở nụ cười: “Sớm.” “Sớm, Trữ tiên sinh.” “Đừng gọi ta tiên sinh, gọi tên ta đi.” Bình Hải do dự một chút gật đầu “Trữ Nhiễm.” “Tiểu Hải, ngươi thật sự không nghĩ trở về sao?” Bình Hải chậm rãi hạ ánh mắt, nhỏ giọng nói: “Trữ Nhiễm, ta có thể đi theo ngươi không? Ngươi yên tâm, ta sẽ tự mình kiếm tiền, ta sẽ không cho ngươi thêm phiền toái.” Trữ Nhiễm thở dài một hơi: “Hảo, kia hôm nay chúng ta trở về thôi.” “Trữ Nhiễm, cám ơn ngươi.” Bình Hải tìm được phần mộ phụ thân, ở trước bia một quỳ suốt vài giờ, cuối cùng mang theo ưu thương thản nhiên cùng Trữ Nhiễm đi trên đường. Ở trước cửa nhà ga, Trữ Nhiễm lôi kéo tay hắn hỏi: “Tiểu Hải, ngươi thật sự không muốn về nhà sao?” “Nơi đó, nơi đó đã không phải nhà của ta.” Trữ Nhiễm ôn nhu giúp hắn lau đi nước mắt: “Chúng ta đây đi thôi.” Suốt chín năm suy nghĩ nhớ nhà, ai ngờ lúc này đã là sự việc đã đổi thay. Ma ma đã có một gia đình mới, cũng có một nhi tử khả ái, nàng đã sớm không cần ta. chính mình việc gì phải đi quấy rầy sinh hoạt của nàng? Bình Hải quay đầu nhìn thoáng qua gia hương của mình lần cuối, bước chân trầm trọng cùng Trữ Nhiễm vào nhà ga. Bình Hải thấy Trữ Nhiễm mua hai tấm vé xe đi Mạnh Thiên thị, kỳ quái hỏi: “Trữ Nhiễm, vì cái gì không trở về Vân thị?” “Chúng ta cùng đi hoàn thành tâm nguyện của tiểu Đồng.” Bình Hải kinh ngạc hỏi: “Ngươi như thế nào biết?” Trữ Nhiễm thản nhiên nở nụ cười một chút: “Là, là Lăng Nhiễm nói cho ta biết. Chúng ta cùng đi hoàn thành tiểu Đồng tâm nguyện đi.” Bình Hải thật mạnh gật gật đầu: “Ân.” “Nhà của ta ở Lam Hải tỉnh, Mạnh Thiên thị, Tân khải tiểu khu, đường số 5, chung cư số 2, số nhà 302. Tên của ta gọi là Hàn Tử Đồng!” Nhiều năm như vậy, Bình Hải cùng Lăng Nhiễm thủy chung vẫn nhớ rõ hết thảy những lời này, thủy chung nhớ rõ di ngôn của tiểu Đồng, nhưng là nếu thật sự nhìn thấy cha mẹ tiểu Đồng thì phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ thật sự muốn nói cho bọn họ tiểu Đồng vài năm trước đã qua đời rồi sao? Ngồi trên xe lửa, Bình Hải cùng Trữ Nhiễm đều là trầm mặc không nói, ánh mắt mê man nhìn ngoài cửa sổ. Đoạn hành trình này đối với bọn họ mà nói là như thế trầm trọng, vì mục đích đến đây đều cảm thấy tâm tình bị áp lực. Thời điểm tới Mạnh Thiên thị trời đã tối, hai người không có nghỉ ngơi, trực tiếp kêu xe đi Tân khải tiểu khu. Mãi cho đến khi đứng ở đường số 5, chung cư số 2, Trữ Nhiễm do dự, cảm giác chân mình tựa như bị quấn vào nhau. “Tiểu Hải, lát nữa gặp mặt, chúng ta phải nói như thế nào?” Bình Hải tựa vào cửa trên tường, dùng chân lặp lại, xoa xoa mặt: “Ta, ta cũng không biết phải nói như thế nào.” Trữ Nhiễm mỏi mệt chà xát gương mặt: “Đi thôi.” “Nga.” Chỉ ba tầng lầu nhưng hai người dùng rất nhiều thời gian mới đi lên được, số phòng 302 hiện ra ngay trước mắt, Trữ Nhiễm giơ tay lên suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng vẫn là nhẹ nhàng gõ ba cái. Vài giây sau một nam nhân trung niên tóc hoa râm chạy ra mở cửa: “Các ngươi tìm ai?” “Chúng ta là, là….” “Nga, các ngươi là đến xem phòng sao?” Trữ Nhiễm sửng sốt một chút, đâm lao đành phải theo lao gật gật đầu: “Phải.” “Kia, mời tiến vào.” Nam nhân kia mua chóng tránh đường, đem hai người mời vào phòng trong. Đi vào Trữ Nhiễm liền ngây ngẩn cả người, phòng khách trống trải chỉ bày vài cái ghế dựa plastic cùng với một cái bàn cũ, mặt trên còn có hai chén khoai, hai hũ dưa muối điều, hai chén cháo loãng, những thức ăn khác cũng không có. Trừ bỏ phòng ngủ kia có một cái giường cùng với một chiếc điện thoại, những đồ điện gia dụng khác đều không có, quần áo được xếp lại cần thận đặt ở một góc sáng sủa. Hình ảnh này quả thật có thể dùng nhà chỉ có bốn bức tường để hình dung. Một phụ nữ trung niên vẻ mặt tang thương cười cười bước lại đây, chỉ vào ghế dựa bên cạnh nói “Ngượng ngùng, trong nhà rất rối loạn, mau ngồi đi.” “Các ngươi vì cái gì muốn bán phòng ở?” Vừa nghe lời này, người phụ nữ kia hốc mắt liền đỏ, đứng ở một bên vuốt nước mắt, nam nhân theo túi tiền lấy ra một tấm ảnh chụp đưa cho Trữ Nhiễm: “Chúng ta muốn bán lấy tiền, đi kiếm nhi tử.” Trữ Nhiễm tiếp nhận ảnh chụp một chút liền rơi nước mắt, người trên ảnh chụp đúng là tiểu Đồng, Trữ Nhiễm rưng rưng ngẩng đầu nhìn chằm chằm vợ chồng hai người: “Hắn, hắn…….” Lời nói vọt tới bên miệng nhưng vô luận như thế nào đều nói không được. Nam nhân ưu tư hạ ánh mắt nói: “Con ta tên Hàn Tử Đồng, chín năm trước bị người ta bắt cóc, chúng ta luôn luôn đi tìm hắn, chúng ta sợ nhi tử trở về tìm không thấy nhà, cho nên vẫn giữ lại căn phòng này, nhưng là gần đây trong nhà thật sự không còn tiền, đành phải đem phòng ở cũng phải bán.” Phụ nữ khẩn cầu nói: “Các ngươi nếu mua lại phòng, có thể thuê chúng ta trụ lại không? Vạn nhất tiểu Đồng trở về, ta sợ hắn không tìm được nhà.” Một bên Bình Hải cúi đầu gắt gao cắn môi dưới, cực lực áp chế tiếng khóc của mình. Trữ Nhiễm sờ sờ ánh mắt: “Các ngươi muốn bán bao nhiêu tiền?” Nam nhân kia rất kích động vài bước đi tới: “Phòng này ở trên thị trường muốn hơn ba mươi vạn, các ngươi nếu mua, ta chỉ muốn hai mươi lăm vạn thì tốt rồi.” Trữ Nhiễm không chút suy nghĩ gật gật đầu: “Hảo, phòng ở này ta mua, các ngươi không cần bán cho người khác.” Hai vợ chồng hưng phấn không thôi: “Thật sự là cám ơn ngươi, cám ơn ngươi.” Trữ Nhiễm theo túi tiền lấy ra một ít đặt ở trên bàn: “Này xem như tiền đặt cọc, ngày mai ta liền đem tiền đưa lại đây.” Nói xong lôi kéo Bình Hải liền đi ra ngoài. Nam nhân đuổi tới cửa: “Ta còn chưa viết chứng từ cho ngươi.” “Không cần, ta tin tưởng các ngươi, ngày mai ta trở lại đây đưa tiền, các ngươi không cần đem phòng ở bán cho người khác.” “Hảo, hảo, ta đây ngày mai ở nhà chờ các ngươi.” Thời điểm hai người đi tới cửa, đồng thời gặp một nam một nữ đi vào, mới vừa đi vào một hồi, một nam một nữ kia liền bước trở ra: “Làm cái gì đây? Vừa mới đến xem phòng ở, nhanh như vậy liền bán đi.” “Xin lỗi, mời xem nhà khác đi.” Hai người ở trong phòng khách sạn ngồi đối diện nhau trầm mặc vài giờ, hiện tại rốt cuộc phải làm sao bây giờ? Lời nói tàn nhẫn như thế, làm thế nào có thể nhẫn tâm nói ra miệng, nhi tử bọn họ tìm suốt chín năm, nếu nói cho bọn họ tiểu Đồng đã qua đời, hai vợ chồng kia sẽ có bao nhiêu tuyệt vọng, bao nhiêu thương tâm? Nhưng nếu không nói cho bọn họ sự thật, bọn họ có thể còn tiếp tục tìm cả đời. Lãng phí thời gian cùng tinh lực, như vậy khi nào mới kết thúc?
|
Chương 16[EXTRACT]Nói hay là không?Trữ Nhiễm cùng Bình Hải thương lượng một đêm. Ngày hôm sau, sáng sớm Trữ Nhiễm ra ngân hàng rút ra năm mươi vạn, hai người cùng đi đến nhà Hàn Tử Đồng. Vợ chồng hai người sớm đã đem phòng ốc quét tước sạch sẽ, đem giấy tờ chứng nhận tất cả đều chuẩn bị tốt. “Đây là giấy chứng nhận phòng, ngươi xem một chút.” Trữ Nhiễm không có tiếp nhận, đem tiền đặt ở trên bàn, nhiều tiền như vậy, vừa nhìn sẽ thấy không chỉ hai mươi lăm vạn, vợ chồng hai người có chút nghi hoặc: “Này tiền dường như nhiều hơn đi?” Trữ Nhiễm do dự một chút: “Thúc thúc, a di, các ngươi, các ngươi vẫn là hảo hảo sống đi, không cần đi tìm tiểu Đồng nữa.” “Vì cái gì?” Bình Hải từ trong lòng lấy ra một phong thơ đưa cho phụ thân tiểu Đồng: “Xem cái này hai người liền hiểu được.” Vợ chồng hai người còn không kịp phản ứng, Trữ Nhiễm đã lôi kéo Bình Hải rất nhanh ra cửa. Mở ra mấy chữ xiêu xiêu vẹo vẹo trên giấy viết thư: [ thúc thúc, a di, chín năm trước tiểu Đồng nói cho chúng ta biết địa chỉ nơi này, cũng bảo chúng ta chuyển cáo tới các ngươi, hắn rất nhớ các người! Phòng ở này không cần bán, cũng không cần tiếp tục đi tìm tiểu Đồng, hắn đã không còn cách nào trở lại!……. Này, tiền đó liền lưu lại, hảo hảo sống đi. Chúng ta là hảo bằng hữu của tiểu Đồng. ] Vừa mới đi đến lầu một, phía trên liền truyền đến tiếng khóc tê tâm liệt phế. Cơ hồ vang khắp toàn bộ chung cư, thanh âm kia nghe thấy làm cho người ta cảm giác bao nhiêu đau khổ, bao nhiêu bi thống. Trữ Nhiễm hung hăng sờ sờ ánh mắt, lôi kéo Bình Hải rơi lệ đầy mặt bước nhanh rời đi. Bọn họ không thể đối mặt với nước mắt cha mẹ tiểu Đồng, không thể chịu nổi hình ảnh như vậy, chỉ có thể dùng biện pháp này nói cho bọn họ sự thật. Ba ngày liên tiếp, Trữ Nhiễm cùng Bình Hải đều tới đứng trong chỗ tối tiểu khu này nhìn lên, nhìn ánh đèn cửa sổ kia hết mở rồi lại đóng, đóng rồi lại mở. Đến buổi tối ngày thứ tư, bọn họ đi tới chỗ ngã tư đường mua một ít tiền vàng mã, ánh lửa màu da cam chiếu rọi trên gương mặt tràn đầy nước mắt của vợ chồng hai người, trong ánh mắt kia tràn ngập đau lòng, tràn ngập tuyệt vọng. Một tiếng gọi nhi tử, một tiếng gọi tiểu Đồng, đau triệt nội tâm mà gọi khiến cho Trữ Nhiễm trong lòng giống như đang rỉ máu. Vẫn xác định vợ chồng bọn họ không có việc gì, hai người mới mang theo ưu thương bước trên đường trở về. Trữ Nhiễm cùng Bình Hải lại về tới Vân thị, thuê một khu nhà ở, tiền thuê nhà thực tiện nghi, bên trong còn có có đồ dùng gia đình hằng ngày, hai người cứ như vậy cùng mà ở cùng nhau. Bình Hải luôn kỳ quái, thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy Trữ Nhiễm hắn ngồi trên xe hơi cao cấp, mặc quần áo mắc tiền, hắn rốt cuộc là thân phận gì? Mấy lần muốn mở miệng hỏi, lại cảm thấy không tốt, cuối cùng vẫn là nhịn xuống hiếu kỳ trong lòng. Vài ngày ngắn ngủi Bình Hải đi học nấu cơm, chính hắn không có tiền nên luôn cảm thấy dùng tiền của Trữ Nhiễm rất không tốt, chỉ có thể tận lực làm công việc nhà nhiều một chút, đôi khi ngẫu nhiên hắn vụng trộm chạy ra ngoài, hy vọng có thể tìm một ít công việc, dựa vào chính mình kiếm tiền, nhưng là hắn đối với mọi thứ đều không có giấy tờ tùy thân, cũng không có bằng cấp, làm sao có thể dễ dàng tìm công việc như vậy. “Tiểu Hải, ngươi đi đâu?” Trữ Nhiễm ở nhà lo lắng cả ngày, gặp Bình Hải mở cửa trở về vội vàng hỏi. Bình Hải thập phần áy náy đứng ở cửa, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Ta, ta muốn ra ngoài tìm điểm công tác.” Trữ Nhiễm thở dài: “Tiểu Hải, về sau không cần ra ngoài tìm công việc, tiền của ta hiện tại tạm thời đủ dùng.” “Ta như thế nào có thể dùng tiền của ngươi tới già?” Trữ Nhiễm giữ chặt tay hắn, cười nói: “Không quan hệ, của ta chính là của ngươi, ngươi không cần nghĩ nhiều như vậy. Quá vài ngày ta tìm cho ngươi một lão sư, dạy ngươi đọc sách.” Bình Hải tâm lý nảy lên một cỗ lo lắng: “Nhưng mà……” “Đừng nghĩ nhiều như vậy, ta đói bụng rồi, ngươi đi nấu ăn cho ta đi?” “Hảo, ta lập tức đi làm cơm.” Trữ Nhiễm nhìn hắn chạy vào phòng bếp, trầm mặc ngồi ở trên sô pha, nếu có thể hắn muốn cho Bình Hải được sinh hoạt như người bình thường. Khiến cho hắn cùng với những đứa bạn cùng lứa tuổi giống nhau, đều được đi đến trường đọc sách. Về sau kết hôn sinh con, có cuộc sống hạnh phúc. Còn bản thân mình, cổ hận ý trong tâm kia căn bản vĩnh viễn không thể biến mất, nếu không cho những người đó trả giá xứng đáng với những gì bọn họ phải nhận, thì quả thực chính là cô phụ ông trời đã cho mình thêm một lần cơ hội. Trữ Nhiễm lấy ra bảng danh sách kia, nhìn lên một chuỗi danh tự, hung hăng cắn chặt răng. Ngày đó buổi tối, Bình Hải nhìn gương mặt ngủ say bên cạnh, nửa ngày không rời tầm mắt, người xinh đẹp như vậy còn có một tâm thiện lương, hắn thật sự là người tốt. Nếu không phải hắn tới cứu mình, chính mình không biết chừng còn chịu bao nhiêu tra tấn, thật không biết như thế nào để báo đáp hắn mới tốt. Trữ Nhiễm ngủ say đột ngột trở người, theo thói quen trước đây gắt gao ôm lấy Bình Hải, rúc vào trong lòng hắn. Động tác này làm cho Bình Hải một trận hoảng hốt, vì sao cảm giác lại quen thuộc như thế? Bình Hải mang theo nghi hoặc, nhắm hai mắt lại, cánh tay nhẹ nhàng choàng lên lưng áoTrữ Nhiễm. Mặt trời vừa lên, Trữ Nhiễm liền sớm tỉnh lại, chỉnh lại cái chăn cho Bình Hải, sau đó nhấc tay nhấc chân rời đi. Dọc theo đường đi, Trữ Nhiễm sắc mặt rất là không tốt, đi đường cước bộ cũng biến thành trầm trọng. Đi vào văn phòng của hội thám tử tư kia, người ở bên trong đã sớm đợi sẵn. “Nhĩ hảo, tiên sinh.” Trữ Nhiễm gật đầu một chút, ngồi ở trên sô pha: “Thế nào, tra được không?” Xã trưởng thôi thôi ánh mắt tự hào nói: “Vài người chúng ta cố gắng suốt hai tháng, rốt cục tra được toàn bộ tư liệu ngươi muốn.” Xã trưởng đem hồ sơ trên bàn trà đưa đến trước mặt Trữ Nhiễm: “Thỉnh xem một chút đi.” Trữ Nhiễm mở ra hồ sơ ra lật xem một lần, từng cái bức họa phía dưới đều viết tên họ thật của người đó, tuổi tác, còn có địa chỉ cụ thể, tra quả nhiên đầy đủ, hơn nữa còn có ảnh chụp của bọn họ. Tư liệu của chủ sở hữu chiếc xe biển số [TD. 68888] cũng điều tra nhất thanh nhị sở, người này thân phận không thấp, là một đại phú gia. Mặt khác, gã mặt thẹo kia cũng không phải là người đơn giản, thế lực không nhỏ, những người này rất không dễ đối phó. “Thế nào, tiên sinh có vừa lòng không?” Trữ Nhiễm gật gật đầu: “không sai, tra thực đầy đủ.” Trữ Nhiễm từ trong long lấy ra tiền đã chuẩn bị trước đổ lên trước mặt xã trưởng: “Đếm một chút đi.” Xã trưởng sau khi kiểm kê, ngẩng đầu nói: “Số lượng vừa vặn.” Trữ Nhiễm do dự một chút, ý tứ hỏi: “Ngươi có thể nói cho ta biết, làm sao có thể mua được, ngạch…. vũ khí không?” “Ngươi muốn nói súng ống?” Trữ Nhiễm gật gật đầu, xã trưởng do dự một lát: “Ngươi chờ một chút, ta đi mang vài thứ đến.” “Hảo.” Quốc gia tại đây nghiêm khắc quản chế súng ống, muốn mua được mấy thứ này xác thực không dễ dàng. Bất quá những người này tin tức linh thông, chỉ cần cho tiền bọn họ có lẽ có thể nói cho ngươi, bất luận ngươi muốn biết chuyện tình gì. Nhưng Trữ Nhiễm cũng không ôm hy vọng quá lớn, ai ngờ kết quả lại ngoài dự kiến của hắn. Xã trưởng đi ra ngoài đại khái khoảng mười phút, thời điểm trở về tay cầm hai cái bao giấy, đặt trên bàn trà theo thứ tự mở ra, dĩ nhiên là một cây súng lục 64 cùng ống giảm thanh, một bao khác tất cả đều là viên đạn. “Như vậy có thể chứ?” Trữ Nhiễm kinh ngạc hỏi: “Vì cái gì ngươi có những thứ này?” “Chúng ta làm là công tác nguy hiểm, đương nhiên cũng muốn đề phòng vạn nhất, nếu ngươi cần liền bán cho ngươi.” “Bao nhiêu tiền?” Trên vạn đồng tiền, Trữ Nhiễm cũng không do dự liền thanh toán, đối với súng ống, vũ khí… vân vân Trữ Nhiễm hoàn toàn không hiểu, hắn chỉ biết là những thứ này có thể kết liễu sinh mệnh con người. Xã trưởng trang bị viên đạn cùng ống hãm thanh ngay tại chổ hướng dẫn một chút, hơn nữa cẩn thận dạy hắn phương pháp sử dụng súng ống. Trữ Nhiễm học tốt cách sử dụng, sau đó nhét vào bao rồi bỏ vào một bịch plastic màu đen trông rất bình thường, mang theo đống hồ sơ kia xuất môn rời đi. Xã trưởng đứng ở cửa sổ, nhìn theo Trữ Nhiễm bóng dáng đi xa dần, lấy ra di động nhấn một dãy số: “Alo, ông chủ…….”
|
Chương 17[EXTRACT]Sau khi về nhà, Trữ Nhiễm ở trong phòng tắm ngây người thật lâu, Bình Hải ở bên ngoài đợi nửa ngày không thấy hắn đi ra: “Trữ Nhiễm, ngươi đang làm sao? Cơm đã chuẩn bị xong.” “Nga, ta ở đây rửa mặt, sẽ lập tức ra ngoài.” Trữ Nhiễm mang bao plastic đựng khẩu súng, đặt ở bức tường kép trên trần nhà, xác định sẽ không bị người phát hiện mới lấy nước rửa mặt. “Trữ Nhiễm nhanh ăn cơm đi.” Bình Hải đem bát cơm đưa cho hắn, vẻ mặt tươi cười nói. “Cám ơn.” Trữ Nhiễm ăn một miếng, tán thưởng không thôi: “Ăn ngon, ăn ngon thật, tay nghề của ngươi càng ngày càng tốt.” “Hắc hắc, chỉ là miễn cưỡng có thể ăn.” Nhiều năm như vậy chỉ ăn đồ ăn cám bã, thức ăn hiện tại đối với bọn họ mà nói chính là mỹ vị, cho dù kia chỉ là hai đĩa rau xanh. “Tiểu Hải, ta đã mời cho ngươi một lão sư, ngày mai ngươi bắt đầu cùng hắn hảo hảo đọc sách đi.” Bình Hải thẹn thùng cúi đầu: “Thực xin lỗi, ta cuối cùng vẫn là phiền toái ngươi.” Trữ Nhiễm lấy chiếc đũa gắp đồ ăn đưa vào trong bát của hắn: “Đừng nói như vậy, xã hội hiện nay nếu không có tri thức là không được, về sau suy nghĩ ngươi nhất định phải học thêm chút này nọ.” “Ân, ta đã biết, chờ ta học tốt liền ra ngoài tìm công việc.” “Ngươi cũng chỉ mới mười lăm tuổi mà thôi, không cần sốt ruột.” “Kia Trữ Nhiễm, ngươi bao nhiêu tuổi?” “Ta, so với ngươi lớn hơn một tuổi.” “Vậy cha mẹ ngươi đâu? Như thế nào không thấy ngươi về nhà?” Cha mẹ? Cha mẹ Trữ Nhiễm đã ly hôn, căn bản không có người quản hắn, khó trách muốn đi làm tình nhân người khác. Phụ mẫu ta, phụ mẫu ta……. “Phụ mẫu ta đều ở nước ngoài, chỉ là ngẫu nhiên gọi vài cuộc điện thoại mà thôi.” “Nga.” Trữ Nhiễm bưng bát cơm nhìn chằm chằm nam hài đối diện: “Tiểu Hải.” “Ân?” “Ngươi hận những người đó sao?” Bình Hải trên mặt tươi cười trong nháy mắt lui xuống, nhẹ nhàng buông bát cơm, hai hàm răng nghiến chặt: “Hận! Hận đến muốn tự tay giết chết bọn họ.” “Không cần ngươi giết, bọn họ sẽ gặp báo ứng.” Khi hắn nói lời này, thế nhưng mang theo một tia tươi cười quỷ dị, tựa hồ đắm chìm trong một thế giới ảo tưởng. Ăn cơm xong, Trữ Nhiễm mở TV xem mấy đĩa phim vừa mới thuê về, toàn bộ đều là phim liên quan đến sát thủ. Bình Hải một câu cũng chưa nói im lặng ngồi ở trên sô pha cùng hắn. Trong căn phòng hắc ám, hai thiếu niên vai sóng vai ngồi cùng nhau, ánh sáng TV đem bóng của hai người đổ thật dài ở trên vách tường. ——————- “Tiên sinh, ngài muốn mua cái gì?” Hôm nay Trữ Nhiễm đi vào một cửa hàng bán đạo cụ chất lượng cao, ánh mắt đảo chung quanh nhìn một vòng: “Ta muốn mua đoản đao.” Chủ cửa hàng rất giỏi quan sát người khác, vừa thấy liền biết đây là một kẻ có tiền, từ quầy dưới chân lấy ra một hộp gỗ lim, lấy ra đoản đao, hai tay dâng đến trước mặt người khách: “Cái đao này thế nào? khéo léo, nhẹ nhàng, hơn nữa thực sắc bén.” Trữ Nhiễm cầm ở trong tay thử một chút, rất là thuận tay, so với chủy thủ bình thường hơi lớn hơn một chút. cho dù là Trữ Nhiễm không hiểu gì về đao, chỉ liếc mắt một cái cũng biết, đao này chất lượng không phải tốt bình thường. “Bán thế nào?” “Đao này là sản phẩm Nhật Bản, giá cũng tương đối cao, sáu ngàn tám. Tiên sinh, người mua làm cái gì? Là đem đi trưng trong nhà sao?” Trữ Nhiễm khép lại vỏ đao, từ trong lòng lấy ra một ít tiền mặt, đếm đủ sau đó thản nhiên nói một câu: “Không, là dùng giết súc sinh.” Chủ cửa hàng nhìn bóng dáng hắn nghi hoặc lắc lắc đầu. Giết một người cần bao nhiêu dũng khí? Đối với Trữ Nhiễm bản chất thiện lương mà nói, muốn trực tiếp chấm dứt sinh mệnh một người, kia cũng không phải là một việc dễ dàng. Hắn không phải là con cháu của gia tộc hắc đạo, cũng không phải sát thủ tâm ngoan thủ lạt, hắn chỉ là một tiểu nam hài mười lăm tuổi, đã nhận hết thảy đủ kiểu tra tấn của thế gian, chỉ có một cỗ hận ý không thể hủy diệt chống đỡ quyết tâm cùng dũng khí của hắn. Trữ Nhiễm theo đuôi một bóng dáng quen thuộc suốt ba con phố, hai tay run run hung hăng nắm chặt thành quyền. Hút thuốc lá lang thang trên đường, lão Lưu căn bản không cảm giác được sát khí phía sau, vẫn như trước nhàn nhã bước đi nhìn ngó xung quanh. Mãi tới khi trời dần tối, lão Lưu mới quẹo sang một con đường nhỏ trở về. Đi đến ngoại ô thành phố giao nhau với đường cái, hắn quăng đi tàn thuốctrong tay, tiến vào rừng cây đi tiểu. Mơ hồ cảm giác được phía sau có người, lão Lưu vội vàng quay đầu, còn chưa kịp nhìn rõ ràng người đi tới, trên đùi liền đến một trận đau nhức, làm cho hắn nháy mắt té ngã. Một tiếng kêu đau còn chưa dứt, lão Lưu liền ngây ngốc tại chỗ, một họng súng tối om đã chỉ vào trán chính mình, mà người cầm súng dĩ nhiên là một nam hài thập phần tuấn mỹ, chỉ là trên gương mặt kia mang theo sát khí nồng đậm. Lão Lưu đã hoàn toàn bị dọa đến choáng váng, cứng họng phun ra vài chữ: “Ngươi, ngươi muốn làm gì?” Trữ Nhiễm hừ lạnh một tiếng: “Ta muốn đến lấy mạng chó của ngươi.” “Ta, ta và ngươi không oán không cừu, vì cái gì muốn giết ta?” Trữ Nhiễm trừng lớn hai mắt, hướng chân kia nả một phát súng, còn chưa bắn thuần thục, Trữ Nhiễm bắn trật vị trí, bất quá viên đạn vẫn là xuyên thấu đến xương, sức giật mạnh của súng làm cho Trữ Nhiễm loạng choạng lui về phía sau một bước. Lão Lưu một tiếng đau còn không chưa kêu được trọn vẹn, trên đầu lại bị súng hung hăng nhấn vào một chút, máu tươi trên trán theo mặt mày chảy xuống, thế giới trước mắt nhất thời biến thành một màu đỏ sậm. “Chỉ bởi vì ngươi đáng chết.” Trữ Nhiễm từ trên lưng xoạt một tiếng liền rút ra một đoản đao sáng như tuyết, lưỡi dao phản chiếu ánh trăng mông lung thoạt nhìn thập phần quỷ dị. Lão Lưu bị dọa choáng váng, kéo chân bị thương máu chảy đầm đìa không ngừng lết trên mặt đất: “Cầu, cầu ngươi, không cần, không nên…..” Trữ Nhiễm hung hăng soạn đoản đao, đi từng bước một đến phía sau của hắn. từng hình ảnh một tất cả như hiện lên trước mắt, rốt cuộc có bao nhiêu hài tử bị kẻ này tra tấn tới tàn phế, có bao nhiêu hài tử bị súc sinh này tự tay đánh chết, một đám miệng vết thương máu chảy đầm đìa, một đám gương mặt chết không nhắm mắt. Trữ Nhiễm càng nghĩ càng phẫn nộ, giơ đao lên hướng thắt lưng phía sau lão Lưu hung hăng đâm xuống, rồi lập tức rút ra, máu màu đỏ sậm giống như suối phun, bắn lên cao gần nửa thước, đem áo của Trữ Nhiễm nhuộm đỏ một mảng lớn. Màu đỏ của máu khiến Trữ Nhiễm giống như phát điên, ở trên người lão Lưu đâm loạn lên, mà cái sinh mệnh dơ bẩn kia đã không biết đoạn khí từ lúc nào. Lấy lại tinh thần, Trữ Nhiễm thở hổn hển lẳng lặng lui về phía sau vài bước, ngã ngồi trên mặt đất nửa ngày không cử động, cảnh tượng trước mắt quả thực chính là hiện trường sau khi giết người, nơi nơi đều là máu đen đỏ sậm. Trữ Nhiễm ngây ngốc ngồi ở kia, gắt gao nhìn chằm chằm thi thể máu chảy đầm đìa, chính mình thế nhưng đã thật sự giết người. Trữ Nhiễm không biết ngồi tại chỗ bao lâu, dùng tứ chi run run chống đỡ thân thể đứng dậy, hoang mang rối loạn hướng bờ sông xa xa kia chạy tới, cởi áo khoác của mình đã nhiễm huyết, cảm thấy quăng vào trong sông có vẻ không ổn, nghĩ một hồi vẫn là lấy ra bật lửa thiêu hủy ngay tại chỗ. Sau đó dùng nước sông tẩy sạch đao cụ cùng hai tay, bước chân hoảng hốt rối loạn trở về nhà. Bình Hải ở nhà đã có chút nóng vội đang muốn đi ra cửa kiếm hắn, vừa mở cửa đã thấy Trữ Nhiễm vẻ mặt đầy mồ hôi lạnh tiến vào: “Trữ Nhiễm, ngươi cuối cùng đã trở lại.” Trữ Nhiễm nhìn gương mặt kia, lập tức nhào vào trong lòng hắn, gắt gao ôm chặt hắn. Bình Hải kinh ngạc nhìn người đang ôm chính mình, hắn cảm giác được tứ chiTrữ Nhiễm đều ở không ngừng phát run, trái tim đập bang bang loạn nhịp: “Trữ Nhiễm, rốt cuộc làm sao vậy?” “Không, không có gì.” Bình Hải do dự một chút, vẫn là nâng tay lên ôm lại thân thể Trữ Nhiễm, một chút vuốt ve lưng hắn: “Ngươi trở về trễ như vậy, ta hảo lo lắng.” “Thực xin lỗi.” “Đừng nói như vậy, có đói bụng không, đi ăn một chút gì đi?” Trữ Nhiễm trầm mặc, sau một lúc lâu mới hơi hơi gật đầu, chậm rãi buông lỏng hai tay. Bình Hải lôi kéo tay hắn đi đến bên cạnh bàn, lấy đồ ăn ở trên bàn đưa cho hắn: “Nhanh ăn đi, bằng không một hồi sẽ lạnh.” Nhìn bàn thịt nướng kia Trữ Nhiễm đột nhiên cảm thấy một trận buồn nôn, ôm miệng vọt vào toilet, một trận nôn khan. Bình Hải vội vàng bước lại, vỗ vỗ hắn hỏi: “Trữ Nhiễm, ngươi làm sao vậy, thân thể không thoải mái sao?” Trữ Nhiễm nôn khan nửa ngày, nhưng cái gì cũng không phun ra, uống chút nước lạnh trấn định tinh thần: “Tiểu Hải, ta không đói bụng, ngươi đem mấy thứ kia thu đi, ta trước muốn tắm rửa một cái.” “Nga, vậy được rồi.” Trữ Nhiễm bên trong tắm giặt thật lâu mới đi ra, ngã vào trên giường mỏi mệt nhắm hai mắt lại. Bình Hải tắt đèn nằm ở bên cạnh hắn, lo lắng hỏi: “Trữ Nhiễm, ngươi là không phải có tâm sự gì chứ?” Trữ Nhiễm xê dịch về hướng Bình Hải, đem thân thể gắt gao lui vào trong lòng hắn: “Tiểu Hải, ôm ta một cái được không?” “Hảo.” Bình Hải thương tiếc ôm thân thể hắn, một tay không ngừng vuốt ve tóc hắn, một chút cảm giác khác thường bốc lên, Bình Hải cảm giác thân thể của chính mình dường như càng ngày càng nóng, hắn không rõ đây là cảm giác gì, không rõ vì cái gì chính mình ôm lấy hắn sẽ cảm thấy khẩn trương. Trữ Nhiễm thân thể run run một hồi lâu mới bình tĩnh trở lại, lui ở trong lòng hắn an tâm nhắm hai mắt lại. Có lẽ là nhiều năm như vậy đã thành thói quen, chỉ cần thời điểm sợ hãi Trữ Nhiễm sẽ tránh vào trong lòng Bình Hải, cái loại cảm giác sống nương tựa lẫn nhau này, sẽ làm hắn tạm thời quên thống khổ.
|
Chương 18[EXTRACT]Trữ Nhiễm ở nhà ngây người suốt một tuần không xuất môn, mỗi ngày mở TV xem tin tức, kết quả nhiều ngày như vậy trôi qua, chuyện gì cũng không có. Là thi thể còn không bị phát hiện, hay là phát hiện nhưng không đưa lên tin tức? Trữ Nhiễm lo lắng thật nhiều ngày, cuối cùng vẫn là chuyện gì cũng không phát sinh. Tâm lý những kẻ giết người đều giống nhau, Trữ Nhiễm bắt đầu sợ cảnh sát, ngẫu nhiên nghe thấy tiếng xe cảnh sát đều khiến cho tâm sinh bối rối. Mặc kệ nói như thế nào, Trữ Nhiễm vẫn không nghĩ sẽ đình chỉ kế hoạch của chính mình, hắn muốn cho những người đó, một đám đều phải trả giá đắt, mục tiêu kế tiếp hắn định ra là đám người trong bang khất cái kia, nhưng là ở trên đường quan sát vài ngày, một thân ảnh quen thuộc cũng không thấy được, gian phòng ốc cũ nát trong trí nhớ kia cũng đã là người không phòng trống, nửa điểm bóng dáng cũng không lưu lại. Cuối cùng Trữ Nhiễm đành phải thay đổi kế hoạch, quyết định trước hết đi thu thập đôi vợ chồng đã mua mình về kia. Thời điểm tới đó, Lăng Nhiễm chỉ mới sáu tuổi, hơn nữa dọc theo đường đi đều là hỗn loạn, hắn căn bản là không biết chính mình lúc ấy bị đưa đi làm sao, bất quá hồ sơ điều tra của hội trinh thám kia lại viết rất rõ ràng, nơi đó cùng với thành thị mình đang sống cách khá xa, ngồi xe lửa khoảng nửa ngày mới đến. “Tiểu Hải, ta muốn xuất môn vài ngày.” “Nga, không cần ta cùng ngươi đi?” Trữ Nhiễm không có mang hành lý, chỉ là đơn giản hướng trên người mang một cái bọc nhỏ: “Không cần, chăm chỉ ở nhà học bài đi. Ta qua vài ngày sẽ trở lại.” Bình Hải vẫn đem hắn tiễn đến dưới lầu, lưu luyến lôi kéo tay hắn: “Trữ Nhiễm, vậy ngươi trên đường cẩn thận, sớm một chút trở về.” “Yên tâm đi, sinh hoạt phí ta đều đặt ở trong ngăn kéo, không cần tiết kiệm, muốn ăn cái gì liền mua cái đó, bất quá tận lực tránh xuất môn.” “Ta đã biết, ta ở đây chờ ngươi trở về.” “Ân.” Hai người đối diện nhau cười cười, Trữ Nhiễm đối hắn vẫy vẫy tay, xoay người rời đi, Bình Hải vẫn nhìn theo bóng dáng hắn đi ra tiểu khu, thẳng đến khi không thấy nữa mới trở về nhà. Nơi đó là một vùng núi thập phần xa xôi, xuống xe lửa lại lên xe buýt, lại ngồi rất lâu trên xe taxi, mới đi đến thôn khẩu kia. Xem xét một chút địa hình bốn phía, Trữ Nhiễm trốn một bên trong rừng, chờ đợi trời tối mới động thủ. Thời điểm hoàng hôn đang ngồi ở trên cây, Trữ Nhiễm từ rất xa nhìn thấy một phụ nữ từ trong thôn đi ra, miệng cắn hạt dưa đi qua con đường nhỏ bên núi. Nhìn thấy gương mặt kia, Trữ Nhiễm hung tợn cắn chặt răng, nếu không phải bên cạnh còn có thôn dân ở, Trữ Nhiễm thật muốn hiện tại chạy tới giết nàng. Xem ra đám trinh thám kia xác thực có chút bản lĩnh, địa phương hẻo lánh như vậy đều tra đến, quả nhiên là rất chính xác. Trữ Nhiễm lo lắng đợi cho trời tối hẳn, thẳng đến khi trong thôn đèn đuốc đều dập tắt, Trữ Nhiễm mới đi từng bước một tới gần tòa thổ viện kia, dưới ánh trăng u ám từ xa xa truyền đến vài tiếng sói tru làm cho người ta phát lạnh. Cảm giác quỷ dị làm cho Trữ Nhiễm toàn thân lông tơ trong nháy mắt đều dựng lên. Trèo tường nhập viện, mở cửa vào nhà hết thảy đều thuận lợi, dù sao nơi này quá mức xa xôi, một khi kinh động đến thôn dân kia sẽ thực phiền toái, Trữ Nhiễm không có thời gian hướng bọn họ vấn tội, thấy rõ ràng hai gương mặt kia, Trữ Nhiễm rất nhanh hạ thủ, người ngủ say căn bản cái gì cũng không biết, đã bị người dùng đao chặt đứt yết hầu. Có kinh nghiệm lần đầu tiên rồi, lần này Trữ Nhiễm giết người tay đã không còn bối rối như vậy, động tác mau lẹ mà dứt khoát. (em đang dần trở thành sát thủ chuyên nghiệp =)))Lau sạch đạo cụ giết người, Trữ Nhiễm nhanh chóng thắp sáng phòng, đồng thời nhẹ nhàng đóng cửa lại, thời điểm trước kia rời khỏi viện tử, Trữ Nhiễm nhìn thoáng qua miệng hầm bên cạnh kia, thật sâu thở dài một hơi. Xoay người mới vừa đi ra một bước, Trữ Nhiễm chợt nghe thấy một tiếng khóc vang lên, Trữ Nhiễm chạy nhanh đến bên hầm xốc mái che lên, tay dùng đèn pin chiếu chiếu xuống phía dưới, mắt kinh ngạc thấy dưới hầm thế nhưng có một tiểu nữ hài. “Tiểu bằng hữu, ngươi đừng khóc, ta lập tức cứu ngươi ra.” Trữ Nhiễm tìm được một cầu thang trúc, thuận đi xuống: “Mau lên đây.” Tiểu nữ hài nghi hoặc nhìn lên trên, cầm lấy cây thang có chút sợ hãi không dám đi lên, Trữ Nhiễm nhìn chung quanh có chút lo lắng: “Mau lên đây, ta là cảnh sát thúc thúc.” Tiểu nữ hài vừa nghe lời này, sử dụng tay lẫn chân nhanh chóng leo lên trên, Trữ Nhiễm thấy nàng đi ra vội vàng đem nàng ôm vào trong lòng: “Ta, ta muốn về nhà.” Trữ Nhiễm sợ tiếng khóc của nàng kinh động thôn dân, che miệng của nàng lại nói: “Hư, đừng lên tiếng, bị người phát hiện bỏ chạy không được, thúc thúc lập tức mang ngươi về nhà.” Tướng mạo hiền lành của Trữ Nhiễm làm cho tiểu nữ hài sinh ra tin nhiệm, ngoan ngoãn tránh ở trong lòng hắn không nói chuyện, Trữ Nhiễm nhìn xung quanh, xác định không có người, mới ôm tiểu cô nương rất nhanh chạy ra bên ngoài, người tính không bằng trời tính, thời điểm hai người sắp chạy đến thôn khẩu, không cẩn thận làm kinh động đám chó săn phụ cận, đám chó săn này nhanh chóng kêu lên, nháy mắt kéo theo toàn chó trong thôn cùng nhau sủa. Không đến một phút đồng hồ, đèn trong các hộ gia đình đồng loạt thắp lên. Ngay sau đó còn có một đoàn nam nữ già trẻ cầm gậy gộc cuốc xẻng đuổi chạy ra. Trữ Nhiễm phát hoảng, lúc này cũng không rảnh bận tâm gì nữa, hắn chỉ có thể ôm tiểu cô nương hướng phía trước chạy. Phía sau truyền đến từng đợt thanh âm la ó, khua chiêng gõ trống, tiếng vang càng ngày càng gần. Trữ Nhiễm trái tim khẩn trương thiếu chút nữa nhảy ra khỏi yết hầu. Có lẽ Trữ Nhiễm cũng không biết, thôn này có rất nhiều người đều làm loại công việc lừa bán dân cư, cho nên bọn họ mới luôn phòng bị người khác đến lật tẩy, bởi một khi bị bắt, kia hậu quả thiết tưởng không chịu nổi, nơi này núi cao hoàng đế xa (ý nói làm việc xấu không ai biết, luật pháp không quản được), xung quanh trong vòng mấy chục dặm một viên cảnh sát cũng không tìm được, nếu bắt người đánh chết, ném đến khe suối phỏng chừng lão thiên gia cũng không biết. Ngay tại thời điểm Trữ Nhiễm hoảng hốt chạy ra đến đường cái, đột nhiên một chiếc xe phóng lại đây, dừng lại cách Trữ Nhiễm chừng mấy thước, vừa thấy đó là xe taxi, Trữ Nhiễm không chút suy nghĩ mở cửa an vị ngồi vào: “Chạy nhanh lái xe.” Lái xe cũng không hỏi gì cả, bên này vừa đóng cửa lại, ô tô liền liền xông ra ngoài, rất nhanh đem đám thôn dân này bỏ lại phía sau. Trữ Nhiễm nhẹ nhõm thở dài một hơi. “Cám ơn ngươi, sư phó.” “Tiên sinh muốn đi đâu?” “Nhà ga Trừ Hoả.” Lái xe kéo chiếc mũ trên sát xuống: “Hảo.” Trữ Nhiễm sờ sờ mồ hôi lạnh trên đầu, đối với tiểu cô nương trong lòng nở nụ cười một chút: “Tiểu muội muội, ngươi còn nhớ rõ nhà mình ở đâu không?” Tiểu cô nương khả ái mắt mở to: “Nhớ rõ.” Trữ Nhiễm sờ sờ tóc của nàng: “Nhớ rõ là tốt rồi, thúc thúc đưa ngươi về nhà.” Lái xe gần hai giờ mới đem hai người an toàn đưa đến nhà ga, đợi thanh toán chi phí xong, Trữ Nhiễm ôm tiểu cô nương mua vé xe trong đêm. Đến khi ngồi vào trong xe lửa, Trữ Nhiễm mới cảm thấy an tâm. Nhà tiểu cô nương này cách nơi đây rất xa, nàng là bị di chuyển qua lại ba lượt mới đến địa phương này, nếu hôm nay không phải Trữ Nhiễm đem nàng cứu ra, tiểu cô nương ngày mai liền có khả năng tiếp tục bị bán đi. “Thúc thúc, ngươi tên là gì?” Trữ Nhiễm ôm tiểu cô nương, cấp nàng một cái chăn: “Gọi ta thúc thúc là được rồi.” “Còn ngươi, tên gọi là gì?” “Ta gọi là Miêu Miêu.” “Nhớ nhà sao?” Tiểu cô nương đôi mắt to ngập nước mắt ướt át: “Nhớ, ta nhớ ba ba, nhớ ma ma.” Trữ Nhiễm ôn nhu thay nàng lau đi nước mắt: “Ngủ đi, ngày mai ngươi có thể nhìn thấy ba ba ma ma.” “Ân.” Tiểu cô nương ở trong lòng Trữ Nhiễm an tâm nhắm hai mắt lại, Trữ Nhiễm nhìn gương mặt của nàng đột nhiên cảm thấy có chút thương cảm, nếu năm đó cũng có người tới cứu mình thì thật tốt, chính mình nhất định cũng sẽ giống như tiểu hài nhi bình thường khoái khoái lạc lạc mà lớn lên? Mãi cho đến giữa trưa ngày hôm sau, xe lửa mới đến trạm, Trữ Nhiễm một khắc cũng không dám chậm trễ, vẫn đem tiểu cô nương đưa đến cửa nhà: “Miêu Miêu, nơi này là nhà ngươi sao?” Tiểu cô nương kích động vui vẻ gật gật đầu, chỉ vào một cái cửa sổ trên lầu ba: “Thúc thúc, thúc thúc, nơi đó chính là nhà của ta.” Trữ Nhiễm ngồi xuống, hướng Miêu Miêu chỉnh lại áo quần: “Miêu Miêu ngoan, về sau không thể chạy loạn, nhất định phải ngoan ngoãn đứng bên cạnh cha mẹ, có biết không?” Khuôn mặt khả ái nhỏ nhắn mỉm cười ngọt ngào: “Ta nhớ kỹ. Thúc thúc, cám ơn ngươi đã cứu ta.” “Không cần cảm tạ, đi thôi.” Trữ Nhiễm lôi kéo tiểu cô nương đi đến lầu ba, đến gần cánh cửa sắt chợt nghe bên trong một tiếng khóc tê tâm phế liệt. Trữ Nhiễm một trận lòng chua xót, vụng trộm sờ sờ nước mắt: “Miêu Miêu, ma ma ngươi đang đợi ngươi đó.” Miêu Miêu hưng phấn giơ lên bàn tay nhỏ bé, gõ thật mạnh vài cái lên cửa: “Ma ma, ma ma, ta đã trở về.” Vợ chồng hai người kia quả thực không thể tin được lỗ tai của mình, vội vàng vọt tới mở cửa, Miêu Miêu lập tức nhào vào trong long ma ma: “Ma ma, ta rất nhớ ngươi.” “Miêu Miêu, Miêu Miêu của ta, ngươi thật sự đã trở lại.” Người mẹ kích động không thôi, ngã ngồi trên mặt đất gắt gao ôm lấy nữ nhi. Người cha ôm thê tử cùng nữ nhi, toàn thân đã muốn phát run. Hài tử của mình bị thất lạc suốt một tuần, lúc này đột nhiên xuất hiện trước mắt, thật là làm cho người ta không thể tin. Qua một hồi lâu, một nhà ba người mới bình tâm trở lại, người cha nhẹ nhõm thở dài một hơi: “Miêu Miêu, ngươi là như thế nào trở về?” Miêu Miêu lúc này mới nhớ tới, vội vàng quay đầu tìm, nhưng không còn thấy bóng dáng thúc thúc kia: “Thúc thúc, thúc thúc? Ba ba là một thúc thúc đã cứu ta, đưa ta trở về.” Người phụ thân vội vàng chạy xuống lầu, ở trong tiểu khu chung quanh tìm kiếm, rất xa nhìn thấy một thân ảnh thanh tú ngồi vào xe taxi, phụ thân kia một bên hô to một bên chạy tới, lại như trước không kịp hướng người kia nói một tiếng cảm tạ, chỉ có thể đối với chiếc xe taxi đi xa kia chảy
|
Chương 19[EXTRACT]Trữ Nhiễm ra ngoài trở về trễ hết hai ngày so với thời gian dự tính, Bình Hải vẫn lo lắng ở nhà chờ hắn, từ cửa sổ kia nhìn thấy thân ảnh quen thuộc, Bình Hải vội vàng mở cửa chạy xuống lầu. “Trữ Nhiễm, ngươi cuối cùng đã trở lại.” Bình Hải giống thưòng lệ, chạy tới giang hai tay ra ôm lấy thân thể hắn. Trữ Nhiễm nhăn lại lông mi, nhẹ nhàng đẩy hắn ra: “Đừng……” Bình Hải nghĩ đến hắn chán ghét động tác của mình, xấu hổ buông hai tay ra: “Đối, thực xin lỗi!” Trữ Nhiễm thản nhiên nở một chút nụ cười: “Ta, trên người rất bẩn!” “Không quan hệ.” Vừa nghe lời này Bình Hải lập tức lộ ra một vẻ tươi cười, khoác tay lên bờ vai của hắn: “Ngươi đi rồi nhiều ngày như vậy, ta hảo lo lắng.” Trữ Nhiễm cuối cùng vẫn là không có né tránh nhiệt tình của hắn, chỉ có thể chuyển hướng đề tài: “Tiểu Hải, ta đói bụng.” “Hảo, ta lập tức đi nấu cơm cho ngươi.” Bình Hải đang hưng phấn không nhận thấy được Trữ Nhiễm vẻ mặt không được tự nhiên, cao hứng phấn chấn đi vào trước. Trữ Nhiễm chậm rãi đi theo phía sau hắn, lén lút nâng lên tay của chính mình nhìn một chút. Rõ ràng tay thực sạch sẽ, vì cái gì ở trong mắt chính mình lại bẩn như vậy? Vừa bước vào cửa, Trữ Nhiễm trực tiếp đi vào phòng tắm, không ngừng lau chùi thân thể của chính mình, một lần lại một lần, bởi vì dùng sức quá độ, trên làn da trắng nõn bị chà xát khiến nơi nơi đều là hồng ấn. Hắn thế nhưng một chút cũng không cảm giác được đau, vẫn tiếp tục cắn răng hung hăng chà rửa thân thể của mình, thẳng đến khi Bình Hải lại đây gõ cửa mới làm cho Trữ Nhiễm khôi phục thần trí. “Trữ Nhiễm, áo ngủ của ngươi ta để ở cửa.” “Nga, cám ơn.” Trữ Nhiễm nhìn gương mặt của mình trong gương thở dài, dùng nước lạnh rửa mặt. Thẳng đến tâm tình dần dần bình tĩnh lại, hắn mới đổi quần áo mới ra khỏi phòng tắm. Bên ngoài Bình Hải đã cơm nước, đồ ăn dầy đủ: “Đói bụng không, mau đến ăn cơm đi.” “Nga.” Thói quen cần kiệm khiến Bình Hải bình thường đều là ăn thức ăn chay, hôm nay vì muốn mừng trở về Trữ Nhiễm, cố ý làm hai món ăn mặn, mà Trữ Nhiễm lại chỉ hướng một đĩa rau xanh mà gắp, thịt hắn một chút cũng không đụng vào. “Trữ Nhiễm, ngươi như thế nào không ăn thịt?” “Nga, ta, ta gần đây khẩu vị không tốt, không muốn ăn thịt.” Bình Hải không nghi ngờ, vội vàng nói: “Thực xin lỗi, ngày mai ta không làm món ăn mặn.” “Không quan hệ, về sau ngươi muốn ăn cái gì thì làm cái đó, cho ta một đĩa rau xanh là tốt rồi.” Từ đó về sau Trữ Nhiễm thế nhưng một miếng thịt cũng không động tới, thời gian lâu dần Bình Hải cũng không còn làm món ăn mặn, mỗi ngày đều cùng hắn ăn rau củ. Buổi tối hôm đó mỏi mệt, Trữ Nhiễm rất sớm liền leo lên giường nghỉ ngơi, Bình Hải luôn luôn nằm bên cạnh theo dõi gương mặt hắn, hắn rất muốn hỏi Trữ Nhiễm rốt cuộc có tâm sự gì, nhưng là cũng không thể không biết xấu hổ mà can thiệp quá nhiều vào đời tư người khác. “Tiểu Hải, như thế nào không ngủ được?” Bình Hải gợi lên khóe miệng, thản nhiên nở một chút nụ cười: “Ta chưa buồn ngủ, ngươi ngủ trước đi.” Trữ Nhiễm nhích lại gần hắn một chút, ôm lấy cánh tay hắn: “Tiểu Hải, về sau ngươi muốn làm cái gì?” Bình Hải nghiêng người, cánh tay khoát lên trên tấm lưng mảnh khảnh kia: “Ta về sau muốn tìm một công việc tốt, kiếm được rất nhiều tiền, sau đó mua một căn nhà thuộc về mình.” “Sau đó tìm một người bạn gái, luyến ái kết hôn, rồi sinh hài tử khả ái?” Bình Hải vội vàng lắc đầu: “Không, ta nghĩ muốn mua một căn nhà cùng ngươi sống chung.” “Đứa ngốc, cùng ta sống chung cái gì chứ? Ngươi hẳn là nên tìm một lão bà cùng nhau ở mới đúng.” Bình Hải nở một chút nụ cười hắc hắc: “Ngươi cùng tiểu Nhiễm thật sự giống như nhau, hắn trước kia cũng luôn bảo ta là đứa ngốc.” Trữ Nhiễm sửng sốt, lập tức thản nhiên cười cười: “Ngươi nhớ tiểu Nhiễm sao?” “Ân, rất nhớ, không biết khi nào thì mới có thể nhìn thấy hắn.” “Hội, chờ hắn dưỡng hảo thân thể, các ngươi có thể cùng nhau gặp mặt.” “Hắn hiện tại có tốt không?” Trữ Nhiễm đầu dựa vào trong lòng hắn, nhẹ nhàng nói: “Hắn hiện tại tốt lắm, có ba ba cùng ma ma chiếu cố hắn, hắn hiện tại thực vui vẻ.” Nghe xong lời này, Bình Hải thực cảm thấy vui mừng thay Lăng Nhiễm, trước kia hắn luôn nói: Ba ba, sẽ đến cứu ta! Hiện tại cuối cùng có thể trở lại bên người cha mẹ, chúng ta chờ nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có thể thoát ra. Những cái này đều phải cảm tạ Trữ Nhiễm. “Trữ Nhiễm, về sau ngươi muốn làm cái gì?” Trữ Nhiễm nương theo ánh trăng, gắt gao nhìn chằm chằm những vết sẹo trên người Bình Hải, còn chưa tự hỏi, động tác ngón tay đã tự động nhẹ nhàng vuốt lên làn da Bình Hải, tương lai? Tương lai ta muốn giúp cho ngươi báo thù, cũng thay chính mình báo thù, ta muốn làm cho bọn họ, một đám đều không được chết tử tế. Động tác này làm cho Bình Hải một trận khẩn trương, nơi ngón tay mảnh khảnh đi qua cứ như sinh ra từng dòng điện, kích thích thật sâu thần kinh Bình Hải. Hắn cảm giác máu toàn thân chính mình đều tăng tốc cùng hướng về một chỗ, Bình Hải chưa hiểu thế sự hoàn toàn không hiểu đây là có chuyện gì, cái cảm giác kia, có chút khó chịu lại còn mang theo một tia thoải mái. Áp lực nhưng không dám phản ứng làm cho Bình Hải phát ra một tiếng rên rỉ. “Làm sao vậy?” Mặt đỏ tai hồng, Bình Hải hung hăng cắn môi dưới của mình, bản năng con người làm cho hắn không tự giác sờ lên hạ thể chính mình, gắt gao đem địa phương trướng đau kia áp chế đi, trực giác nói cho hắn loại chuyện này thực cảm thấy thẹn thùng. Hắn thầm nghĩ đem cái loại cảm giác này cực lực áp xuống, bởi vì dùng sức quá độ làm cho hắn rên một tiếng. Trữ Nhiễm nương theo ánh trăng nhìn đến Bình Hải đang chống đỡ lên hạ thân, kí ức của Trữ Nhiễm chân chính nháy mắt hiện lên trước mắt, hắn lập tức hiểu được đây là có chuyện gì. Xấu hổ ngồi dậy: “Ta đi toilet.” Lưu cho Bình Hải một không gian tư mật, đứng dậy ly khai phòng ngủ. Thấy hắn rời đi, Bình Hải vội vàng đưa tay vào quần ngủ, bằng bản năng một chút dẫn động, lần đầu tiên rất nhanh liền giải phóng dục vọng ra. Bình Hải nhìn chất lỏng màu trắng ngà trên tay, hoang mang rối loạn tìm đến một cái khăn tay lau khô đi. Trữ Nhiễm ở trong phòng tắm né thật lâu, hình ảnh trong trí nhớ không ngừng hiện lên trước mắt, bất quá cảnh tượng này cũng không có làm cho Trữ Nhiễm cảm thấy không thoải mái, chỉ là cảm giác hai nam nhân cùng một chỗ có chút không được tự nhiên mà thôi. Thân thể tựa hồ còn nhớ rõ cái loại cảm giác này, sau một hồi nghĩ đến những hình ảnh kia, thân thể sẽ tự nóng lên. Trữ Nhiễm lần đầu tiên cảm thấy hắn không thể hoàn toàn khống chế thân thể. Hạ thân đã muốn dần dần cứng rắn lên, Trữ Nhiễm áp chế thật lâu cũng không có biện pháp làm cho nó bình tĩnh dịu xuống, đành phải chấp nhận tự mình luật động. Nhớ lại những hình ảnh trong kí ức không phải của mình: nam nhân đang ôm lấy chính mình, ôn nhu vuốt ve chính mình, hôn môi chính mình, Trữ Nhiễm lần lượt muốn đem gương mặt nam nhân kia cưỡng chế dời đi, lại hoàn toàn không có cách nào làm được. Lúc này trong thân thể dường như lại bị linh hồn vốn có chiếm giữ. Giải quyết xong, Trữ Nhiễm nghi hoặc nhìn dịch lỏng trên tay, có phải hay không hai đoạn kí ức quá mức lẫn lộn, cho nên mới hội sinh ra loại cảm giác này? Bình Hải đối với Trữ Nhiễm, cảm giác càng ngày càng không thể vãn hồi, sau ngày ấy chỉ cần hắn vừa nhìn thấy cơ thể Trữ Nhiễm, sẽ không thể tự giác mà sinh ra phản ứng sinh lý, càng đừng nói đến việc chạm vào hắn, kia quả thực muốn lấy mạng của y. Hắn luôn cố ý trốn tránh Trữ Nhiễm, hắn sợ Trữ Nhiễm phát hiện chính mình có tâm tư xấu xa này, nam hài xinh đẹp kia còn là ân nhân cứu mạng mình, chính mình như thế nào có thể đối hắn sinh ra loại ý tưởng này, huống chi chính mình còn từng là một tên khất cái, Trữ Nhiễm lại giống như một vương tử cao cao tại thượng, bản thân có lý do gì lại muốn độc chiếm thân thể hắn, có tư cách gì đi ái mộ hắn, bởi vì chính mình căn bản là không xứng! Mà Trữ Nhiễm bên này cũng bắt đầu trốn tránh Bình Hải, bởi vì thân thể không thể tự giác đối với nam nhân sinh ra phản ứng, hắn sợ loại cảm giác này sẽ hủy hoại tình bạn của hai người, đối với Bình Hải, Trữ Nhiễm vẫn xem hắn như là bằng hữu tốt nhất, là một bằng hữu vĩnh viễn không thể thiếu. Hắn theo thói quen luôn đứng bên cạnh Bình Hải, như vậy sẽ làm hắn cảm thấy an tâm, cảm thấy thiết thực, nhưng này rốt cuộc có phải thích hay không, Trữ Nhiễm căn bản là không biết, tâm lý hắn căn bản là không có khái niệm về hai chữ yêu đương. Hai người vẫn như trước, hội ngủ chung trên một chiếc giường, nhưng là ai cũng không dám ở cạnh gần đối phương, đưa lưng về phía nhau, cố tình tạo khoảng cách rất xa. Bị ý niệm báo thù khống chế, Trữ Nhiễm không bị chuyện này quấy nhiễu lâu, rất nhanh hắn liền đem lực chú ý quay lại trên danh sách kia.
|