Xiềng Xích Yêu Thương
|
|
Chương 10[EXTRACT]Edit: Thỏ “Dung Dung, cậu thấy nó đẹp không?” Phùng Tầm Kha ôm một con mèo màu trắng, vừa nghịch tai nó, vừa quay đầu hỏi Cao Dung. Cao Dung nhìn con mèo bụ bẫm nằm trong lồng ngực của Phùng Tầm Kha, tròn xoe như một quả bóng nhỏ. Đôi mắt nó khẽ híp, đúng là cực kỳ đáng yêu. “Ừ, đẹp.” Cậu vươn tay sờ lưng con mèo. “Dung Dung, cậu ôm đi.” Phùng Tầm Kha vui vẻ nhét con mèo vào tay Cao Dung. Cao Dung nhận lấy, cúi đầu ngắm nghía. Lúc cậu chuẩn bị sờ đầu con mèo thì mồ hôi chợt vã ra như tắm, cả người tái tê run rẩy. Nhìn xem, thứ cậu ôm trên tay không phải một con mèo, đó là một đầu người đầm đìa máu chảy. Cao Dung hoảng hốt ném nó ra xa. “Dung Dung, không thích ‘bản thân’ ư?” Giọng nói trầm khàn của người thanh niên vang lên thật khẽ, thật thong dong, mang theo chút tao nhã kỳ dị. Hắn chậm rãi đi về phía đầu người bị Cao Dung ném trên mặt đất. Cao Dung mở to mắt, bởi vì sợ hãi nên đôi đồng tử giãn nở tối đa. Cậu lùi về sau vài bước, trong cổ họng phát ra ba chữ: “Phùng Tầm Kha.” Không biết từ khi nào, Phùng Tầm Kha năm tuổi đã trở thành người lớn. Hắn mặc trang phục màu đen, đội mũ đen, thân thể cao gầy. Nước da trắng như tuyết, mắt xanh diễm lệ sáng ngời như đá Saphire. “Dung Dung, cậu sợ hãi đầu mình?” Tựa như rất khó hiểu, hắn dùng ngón tay thon dài chạm đến vật thể máu chảy đầm đìa kia. “Rõ ràng đáng yêu như vậy, tôi rất thích.” Dứt lời còn hôn lên một cái. Cao Dung khó mà tưởng tượng được chuyện gì đang xảy ra. Chiếc đầu trong lồng ngực hắn trắng toát, khóe môi tuôn rỉ máu tươi đã chuyển màu, là… chính cậu. “Tôi…” Cao Dung như nghĩ đến điều gì đó, lập tức sờ lên cổ. Phù, vẫn còn ở đây. Nhưng chiếc đầu kia đúng là của cậu, sao mọi thứ lại trở nên thế này? Rốt cuộc là vì sao? Trên tay một mảnh trơn trượt, Cao Dung nhìn xuống chỉ thấy máu. Máu tràn ngập tay cậu, lần nữa Cao Dung lại vuốt ve cổ mình, nào ngờ chạm đến vết dao thật sâu. Từ vết cắt đó chảy ra thật nhiều máu mang theo mùi tanh nồng đáng sợ. “Dung Dung, đừng nhìn.” Bàn tay lạnh lẽo vòng từ phía sau che khuất đôi mắt Cao Dung, sau đó mũ đen rơi xuống, lộ ra sườn mặt hao gầy của thanh niên. Hắn hơi nghiêng người, hôn lấy đôi môi tái nhợt của cậu. Nụ hôn trôi qua, hắn nhẹ nhàng thì thầm bên tai cậu rằng, “Sẽ sợ đấy.” Cổ họng Cao Dung khô khốc, giống như ngay thời khắc lìa đời ở kiếp trước. Cậu há mồm thở dốc, nhưng thế nào cũng không thể kêu lên. Không gian gieo rắc đầy mùi máu và người đằng sau càng lúc càng siết chặt khiến Cao Dung không tài nào hít thở. Khó chịu quá, ai cứu tôi đi… “Dung Dung, Dung Dung.” Là ai gọi cậu? Cao Dung mở mắt, thấy trên cao là trần nhà trắng lóa… Thì ra mọi chuyện chỉ là một giấc mơ. “Dung Dung, cậu gặp ác mộng?” Tiếng nói trẻ con trong trẻo vang lên, Phùng Tầm Kha bước đến gần cậu, vừa định đưa tay giúp cậu lau mồ hôi trên trán thì Cao Dung đã đẩy hắn ra. “Phùng Tầm Kha.” Chất giọng như vừa từ cõi chết trở về của Cao Dung đầy run rẩy. Phùng Tầm Kha nghi hoặc bị cậu đẩy ra: “Dung Dung?” Cao Dung lẳng lặng nhìn hắn. Đúng vậy, Phùng Tầm Kha chỉ mới là đứa bé năm tuổi, vừa rồi nằm mộng là Phùng Tầm Kha lúc trưởng thành, thời điểm sau khi cậu bị Phùng Tầm Kha giết chết… Nghĩ đến việc lúc lớn lên, cậu lại chết dưới tay hắn lần nữa, cơn tuyệt vọng và sợ hãi trong giấc mơ vừa rồi bất giác bủa vây. Cao Dung không muốn chết, cậu chỉ muốn sống thật yên bình. “Dung Dung, rời giường thôi.” Phùng Tầm Kha kéo tay Cao Dung, nhưng vừa mới chạm vào tay cậu thì cậu lùi về phía sau, kinh hoảng nói: “Đừng tới đây.” Lời thốt khỏi miệng, Cao Dung cảm thấy ngữ điệu của mình cũng nghiêm trọng hơn. Ngay lúc nghĩ ngợi định nói cái gì thì Phùng Tầm Kha đã hỏi: “Vì sao Dung Dung sợ mình?” Gương mặt ngây thơ tràn đầy khó hiểu. Hắn vươn tay muốn sờ mặt cậu, nhưng bỗng dừng lại giữa không trung, có vẻ hắn đang suy xét chuyện gì. Cao Dung vẫn sợ sệt như cũ. Bởi vì giấc mộng kia quá chân thực, chân thực đến mức cậu thấy cổ mình đau đớn không thôi. Rốt cuộc thời khắc mà Phùng Tầm Kha sắp chạm vào cậu, Cao Dung mạnh bạo đẩy Phùng Tầm Kha như một phản xạ tự nhiên. Không may lần này sức lực rất lớn, cậu đã thẳng tay đẩy hắn xuống giường. Rầm, đầu Phùng Tầm Kha va trên mặt đất, tiếng vang rất lớn lọt vào tai Cao Dung. Phùng Tầm Kha ngã bị nhưng cũng không quấy khóc, ngược lại bình tĩnh bò lên. Cao Dung sợ hãi, hô to một tiếng: “Phùng Tầm Kha!” Cậu phi xuống giường, muốn kiểm tra đầu của hắn thì hắn đã lùi về sau về bước, mở to đôi mắt vô tội nhìn người đối diện, cũng như cố tình giữ khoảng cách với Cao Dung. Như là mờ mịt, thâm trầm, như là tối tăm; nhưng lại không toát nên biểu cảm vui hay buồn. Lúc Phùng Tầm Kha và Cao Dung im lặng, Lưu Quế Lệ nghe được tiếng vang nên đã chạy vào phòng: “Sao đấy, hai đứa đánh nhau sao?” Cao Dung lúng túng trả lời: “Con đẩy cậu ấy ngã.” Lưu Quế Lệ vội vàng đi đến chỗ Phùng Tầm Kha, thấy trán hắn một mảnh hồng hồng, xoa xoa rồi hỏi: “Dung Dung, sao con nghịch ngợm thế? Đã ở cùng nhau phải biết nhường nhịn lẫn nhau.” Nói xong toan đi lấy một ít dầu hoa hồng. Mà Phùng Tầm Kha vẫn luôn đứng lặng thinh bỗng đưa tay giữ chặt Lưu Quế Lệ: “Dì, hôm nay cháu muốn đến trường.” Sau đó hắn chủ động tới gần Cao Dung, nụ cười đẹp tươi quen thuộc lại nở trên môi. “Dung Dung, chúng ta đi học.” Tựa như chuyện gì ban nãy cũng chưa xảy ra… Lưu Quế Lệ đạp xe đạp, trước yên nhỏ (xe đạp kiểu cũ) là Cao Dung, sau yên xe là Phùng Tầm Kha. Cô nói đùa, “Đem hai con đi bán, nha.” Dọc đường Lưu Quế Lệ còn luôn khuyên nhủ, nói bọn trẻ không được cãi nhau, phải hòa thuận chung sống. Cao Dung thành thật gật đầu: “Con biết rồi thưa mẹ.” Phùng Tầm Kha ngồi sau cũng ngoan ngoãn đồng ý. “Cháu thích Dung Dung nhất, cháu sẽ không gây gổ với Dung Dung.” Cao Dung nghe Phùng Tầm Kha ngây thơ nói vậy, trong lòng cậu cũng áy náy vô ngần. Rõ ràng hắn chẳng có tội tình chi, cậu không nên cư xử cộc cằn với hắn. Lưu Quế Lệ đưa bọn trẻ đến trường học, lần nữa căn dặn không nên đánh nhau; buổi chiều sẽ đón chúng về, không nên nghe lời người lạ mặt dụ dỗ. Phùng Tầm Kha kéo tay Cao Dung tung tăng chạy vào trường học, bị nhốt mấy hôm ở nhà làm hắn thật buồn chán. Trong lớp, một lần nữa hắn nắm cay Cao Dung: “Dung Dung, mình biết sáng nay cậu gặp ác mộng, mình cũng thế.” “Xin lỗi.” Bởi vì giấc mơ đó Cao Dung đã trút giận lên Phùng Tầm Kha, còn đẩy hắn ngã xuống giường, nay trán hắn vẫn hồng hồng như cũ. “Vì sao nói xin lỗi? Mình cũng muốn xin lỗi Dung Dung.” “Cái gì?” Phùng Tầm Kha im lặng, chỉ cầm lấy một cây bút đặt trên cuốn vở, nghiêm túc vẽ lên. Cao Dung không rõ nguyên do, lại thấy Phùng Tầm Kha không đáp lời mình, thầm nghĩ trẻ con thường nói năng vô nghĩa. Nhưng sau đó, “Xong rồi, Dung Dung nhìn đi, đây là giấc mơ buổi sáng.” Phùng Tầm Kha chuyển quyển tập cho Cao Dung. Cao Dung cảm thấy băng giá toàn thân. Bức tranh vẽ một người cầm dao, một người sợ hãi nép trong góc tường. Ngoài ra có năm người khác nữa, không, năm xác chết, đầu một nơi thân một nơi. Xung quanh dùng bút chì miêu tả những con sông tràn đầy chất lỏng, ấy vậy Cao Dung biết đó là máu tươi. “Dung Dung, đừng sợ. Mình sẽ không làm hại Dung Dung, mình muốn đám cưới với Dung Dung.” Phùng Tầm Kha ghé mặt trên bàn, mở to đôi con ngươi biếc xanh, nghiêm túc nói với Cao Dung như vậy.
|
Chương 11[EXTRACT]Sói nhỏ xinh đẹp tỏ ra yếu ớt, thiện lương, dụ dỗ một con thỏ hiền lành, thật thà. Tâm hồn thỏ con áy náy nên cảnh giác cũng buông lơi; sói nhỏ chậm rãi đến gần, từng bước thận trọng.[ Thôi xong rồi… ]Bức vẽ kia khiến Cao Dung hồn vía lên mây, liệu đây có phải là tiên đoán? Kiếp trước cậu và Phùng Tầm Kha không có quan hệ gì, sau khi sống lại bỗng thân nhau như hình với bóng, vậy rốt cuộc sống lại vì ai? Lần nữa chết dưới tay hắn? Hay vẫn có thể một lần nữa thay đổi Phùng Tầm Kha, thay đổi kết cục bi thiết của mình? Reng —!! Tiếng chuông tan học vang lên, Phùng Tầm Kha và rất nhiều đứa trẻ khác vô cùng vui sướng chạy ra khỏi lớp. Hắn kéo tay Cao Dung, vui vẻ đề nghị: “Dung Dung, mình ra ngoài chơi.” Tay Phùng Tầm Kha lạnh ngắt, lúc chạm vào tay Cao Dung khiến cậu chợt nghĩ đến Phùng Tầm Kha trong mộng dùng đôi tay tương tự che mắt mình, sau đó đôi môi lạnh giá hôn lên môi cậu. Nghĩ đến cảnh tượng ấy, không biết vì sợ hãi hay xấu hổ mà Cao Dung đột ngột rút tay về. “Dung Dung, cậu còn sợ mình ư.” Phùng Tầm Kha chăm chú nhìn Cao Dung, cậu rõ ràng đang lẩn tránh ánh mắt hắn. Cao Dung ngồi đơ trên ghế, Phùng Tầm Kha cong lưng tựa bàn. Hai người khoảng cách rất gần nhau, thậm chí Cao Dung còn thấy rõ hình ảnh phản chiếu trong đôi con ngươi xanh biếc của Phùng Tầm Kha chính là gương mặt kinh hoảng của mình; điều này khiến một đứa trẻ năm tuổi như Cao Dung cảm nhận rõ ràng sự bức bách. Cao Dung lắc đầu theo bản năng: “Không… Mình không định ra ngoài chơi.” “Cho nên Dung Dung ghét bỏ mình.” Phùng Tầm Kha làm như không nghe được lời biện hộ của Cao Dung, hắn chỉ đưa ra phán đoán của bản thân. Cao Dung vừa định nói không phải, Phùng Tầm Kha đột nhiên bị ba đứa nhóc đùa nghịch phía sau đâm trúng khiến hắn ngã nhào trên đất. Cao Dung vội vàng chạy tới dìu hắn, bởi vì mùa hè nên đám trẻ mặc quần đùi quá gối, mà đầu gối Phùng Tầm Kha lại cọ xát trên đất, đương nhiên trầy da, máu đổ. “Tiểu Long, Phùng Tầm Kha sắp nện cậu rồi!” Một trong ba đứa trẻ tham gia cuộc đuổi bắt bèn lên tiếng. Đứa trẻ gọi Tiểu Long kia lập tức trả lời: “Không phải mình, là cậu.” “Mình thấy Thần Thần đâm…” Mấy đứa trẻ đùn đẩy trách nhiệm cho nhau. Cao Dung thấy đầu gối hắn chảy máu, vội bảo: “Chúng mình đến phòng y tế.” Ai ngờ Phùng Tầm Kha lắc đầu, hắn trừng bọn trẻ bằng đôi mắt lạnh băng: “Lũ đáng ghét.” Sau đó vung tay cầm lấy ghế con, Cao Dung biết hắn muốn làm gì, vội vàng giữ chặt hắn. “Phùng Tầm Kha, không thể!” Phùng Tầm Kha nghe lời Cao Dung, liền buông ghế xuống. Đám nhóc kia sợ tới mức bỏ chạy, bởi vì thầy cô thường nói Phùng Tầm Kha không phải đứa bé ngoan, nếu ai chọc hắn hắn sẽ đánh người, cho nên bạn bè trong lớp đều nảy sinh cảm giác sợ sệt với hắn. Phùng Tầm Kha quay lại chỗ mình, ghé vào bàn học, mặt úp xuống, cũng chẳng biết đang suy nghĩ gì. Vết thương ở đầu gối kia vẫn rỉ máu. Cao Dung nhẹ nhàng lay Phùng Tầm Kha: “Đầu gối bị thương, mình đưa cậu đi băng bó.” Giờ đang mùa hè, da dẻ trẻ con lại mỏng, miệng vết thương nếu không xử lý rất có thể bị nhiễm trùng. Phùng Tầm Kha tỏ ra không nghe, vẫn nằm úp mặt trên bàn, để lại cho Cao Dung một cái gáy phủ đầy tóc xoăn nhẹ ánh kim. Hắn không thèm ừ hử. Cao Dung nghĩ Phùng Tầm Kha tức tối, nhưng từ trước đến giờ cậu chưa từng thấy Phùng Tầm Kha nổi giận với mình, nhìn chung tính hắn thật cố chấp. Thấy hắn không quan tâm, Cao Dung đành xuống nước: “Thực xin lỗi, là mình sai. Cậu nói chuyện với mình đi mà.” Nhưng Phùng Tầm Kha vẫn im lặng. Reng—! Giờ giải lao kết thúc, tiếng chuông vào học lại vang lên, trên lớp bà giáo bắt đầu dạy nhạc thiếu nhi cho bọn trẻ. “Con thỏ trắng, trắng ơi là trắng, hai lỗ tai đưa cao lên trời…” (Sao không phải con thỏ nhỏ, ăn củ cải đỏ, uống nước chui vô hang??) Cao Dung thấy Phùng Tầm Kha quăng bơ mình, nhưng đáng lo nhất trên gối hắn máu vẫn chảy dài, không chút nào ngừng lại. Vì thế Cao Dung giơ tay nói to: “Thưa cô!” Một bà giáo hiền lành chừng bốn mươi, năm mươi tuổi đang đứng ở bục giảng, thấy Cao Dung giơ tay, bà lập tức bước xuống chỗ Cao Dung. “Sao vậy trò?” “Đầu gối bạn Phùng Tầm Kha bị thương, cần xuống phòng y tế.” Cao Dung nói ngay. Bà giáo cũng thường nghe những người khác kể về Phùng Tầm Kha, đại khái hắn rất không nghe lời, lại hay gây sự nên ánh mắt đầy vẻ hiển nhiên. “Trò đánh nhau với bạn khác nữa?” Bà khom người kéo Phùng Tầm Kha đang nằm trên bàn, gương mặt nhỏ của hắn bị áp đến đỏ au, đôi mắt xanh lam ửng hồng, nơi hàng mi cong cong còn vương nước mắt. Phùng Tầm Kha khóc, là do Cao Dung không ngờ tới hay do Cao Dung không nghĩ ra hắn sẽ khóc vào lúc này, đầu gối đau lắm ư? Hoặc vì nguyên nhân khác? Thấy Phùng Tầm Kha nức nở trong câm lặng, đáy lòng Cao Dung cũng xót xa. Phùng Tầm Kha chỉ là một đứa trẻ, hắn hoàn toàn ỷ lại mình; còn mình vì ám ảnh kiếp trước mà tránh né, đề phòng hắn, cuối cùng làm hắn tổn thương. Bà giáo muốn bế Phùng Tầm Kha lên, lại bị hắn dùng tay đẩy ra. Hắn lạnh lẽo nhìn chằm chặp bà giáo, ánh mắt xa cách lạnh lùng như một mũi dao sắc nhọn khiến bà ta phải rụt tay trở về. Cao Dung đứng cạnh bèn giải vây: “Thưa cô, em biết phòng y tế ở đâu, để em dìu cậu ấy cho ạ.” Dứt lời đã nâng dậy Phùng Tầm Kha. Mà Phùng Tầm Kha nhìn nhìn Cao Dung, sau đó cúi đầu ngoan ngoãn đứng lên, gắt gao ôm lấy cậu. Bà giáo thấy Phùng Tầm Kha làm nũng với Cao Dung như thế, cũng trút được gánh nặng nên gật đầu: “Ra khỏi lớp, phòng thứ hai bên trái không xa, hai trò đừng chạy loạn.” Nhưng rốt cuộc bà giáo vẫn không yên tâm. Bà đứng trước cửa lớp, dõi theo hai đứa trẻ đang đi đúng hướng mới bất đắc dĩ lắc đầu: “Phùng Tầm Kha đúng là một học sinh kỳ quái.” Cao Dung nhìn cơ thể Phùng Tầm Kha như muốn dán chặt vào mình nên bước đi cũng có chút gian nan. Cậu hỏi: “Đau lắm phải không?” Cậu biết lời này rất vô nghĩa, nhưng dù sao cũng nên tìm đề tài để cạy miệng Phùng Tầm Kha. Thế nhưng hắn vẫn không trả lời, cũng không để ý đến Cao Dung. Hắn giơ tay dụi đôi mắt ửng đỏ, so với bộ dáng lạnh lùng đối với bà giáo thì lúc này hắn y hệt con cừu nhỏ đáng thương. Cao Dung thở dài, nhóc này vẫn còn giận. Cậu vuốt ve tóc hắn: “Không thể tha thứ cho mình sao?” Sau khi bọn họ đến phòng y tế, thời điểm giáo viên xử lý vết thương trên đầu gối thì hắn vẫn luôn nắm chặt tay Cao Dung, nhưng không nói năng gì với cậu. “Ôi, tình cảm hai em thật thắm thiết.” Giáo viên y tế cười bảo. Cao Dung lễ phép mỉm cười: “Em và cậu ấy là bạn thân.” Sau đó Cao Dung nhìn về phía Phùng Tầm Kha, phát hiện Phùng Tầm Kha cũng đang nhìn mình. Rồi hắn quay mặt đi, không nhìn nữa, nhưng mười ngón tay búp sen vẫn quấn quýt như cũ. Cao Dung cười thầm, hắn đúng là sớm nắng chiều mưa. Bởi vì đầu gối hắn bị thương nên giáo viên y tế gọi điện nhờ người lớn đón hắn về, lúc này Cao Dung liền đưa số điện thoại bàn nhà mình cho giáo viên. “Hôm nay là ngày cậu bị thương nhỉ.” Cao Dung nhìn cái trán hồng nhạt của hắn, nay đầu gối lại bị thương, khe khẽ thở dài. Nhưng không ngờ Phùng Tầm Kha chịu lên tiếng: “Cậu theo mình về đi.” Cao Dung nhất thời chưa kịp phản ứng, Phùng Tầm Kha bèn nói thêm lần nữa: “Dung Dung theo mình về nhà.” “Không được, mình không bị thương, giáo viên cũng không đồng ý.” Cao Dung giải thích, lo lắng Phùng Tầm Kha cáu kỉnh. “Ngày mai là thứ Bảy, tụi mình có thể chơi cùng nhau cả ngày.” Phùng Tầm Kha mím môi, không muốn nói chuyện. Ào ào… Bên ngoài đột nhiên mưa to tầm tã, kèm theo tiếng sấm rền thật lớn. Sau đó điện thoại của giáo viên y tế vang lên, là Lưu Quế Lệ. Cô bảo Phùng Tầm Kha cứ ở trường học chờ cô, đợi mưa tạnh, cô sẽ đến đón hắn. Cao Dung đỡ Phùng Tầm Kha về lớp trước, nhưng đi được nửa đường thì hắn cắt ngang: “Mình phải về nhà.” Sau đó hắn cố chấp đến cùng cực, mặc kệ Cao Dung lôi kéo thế nào cũng phải lao ra ngoài mưa, đi về. Cao Dung cảm thấy khó thở: “Hôm nay cậu sao thế? Ngoài trời sét đánh, mưa to rất nguy hiểm. Cậu còn thế nữa mình mặc kệ luôn.” Cậu bỏ tay Phùng Tầm Kha, còn giả vờ quay bước. Phùng Tầm Kha liền chạy ra màn mưa dày đặc, nước mưa dường như đã xối ướt đẫm toàn thân. Cao Dung hết cách đành phải lao vào mưa, giữ chặt hắn: “Phùng Tầm Kha!” Mà hắn cũng không phải cố ý muốn đi, Cao Dung kéo một cái hắn đã ngoan ngoãn trở về. “Cậu bực mình gì đấy?” Giờ phút này Cao Dung ướt sũng, cậu cảm thấy trẻ con giận dỗi cũng đủ khiến người khác đau đầu. Ai ngờ Cao Dung vừa hỏi xong, Phùng Tầm Kha đã ôm lấy Cao Dung, khóc lớn: “Dung Dung… Dung Dung đừng ghét mình… Dung Dung đừng sợ mình… Mình thích Dung Dung nhất.” Lời nói hắn đứt quãng, khóc đến xót xa. Cao Dung bỗng chốc nhận ra, lý do Phùng Tầm Kha hờn dỗi cậu bởi vì hắn thiếu cảm giác an toàn, cho nên mới giống một con mèo nhỏ xù lông, không ngừng khao khát muốn thăm dò tình cảm của chủ. Hóa ra hắn ỷ lại mình như thế. “Sao ghét cậu được, mình cũng thích cậu mà.” Cao Dung vuốt ve mái tóc đẫm nước mưa của bé con, nghĩ tới ký ức kiếp trước bị giết mẹ nó, toàn là gặp quỷ. Sau này cậu sẽ không vì kiếp trước mà tránh né và tổn thương một Phùng Tầm Kha luôn làm nũng với mình, sẽ không bao giờ như vậy nữa. Sói nhỏ xinh đẹp tỏ ra yếu ớt, thiện lương, dụ dỗ một con thỏ hiền lành, thật thà. Tâm hồn thỏ con áy náy nên cảnh giác cũng buông lơi; sói nhỏ chậm rãi đến gần, từng bước thận trọng
|
Chương 12[EXTRACT]Edit: Thỏ Cao Dung mơ màng tỉnh dậy trên giường, cậu nhìn bên cạnh trống không, chẳng biết Phùng Tầm Kha đã đi đâu nữa. Cậu dụi mắt, xuống giường, thấy mẹ đang quét nhà thì kêu một tiếng: “Mẹ, Phùng Tầm Kha đâu?” Lưu Quế Lệ cười đáp: “Dung Dung, bạn con dậy sớm hơn con nhiều. Tiểu Kha đang ở ban công ngắm cầu vồng đấy.” Cao Dung mang dép lê ra ban công thì thấy Phùng Tầm Kha đang tì vào lan can một mình. Hôm qua mưa rào, hôm nay trời trong, bầu trời vàng nhạt được điểm xuyết bằng cầu vồng rạng rỡ. Phùng Tầm Kha quay đầu mỉm cười với Cao Dung: “Dung Dung, cầu vồng xinh đẹp quá.” Có lẽ là sáng sớm còn mơ màng, có lẽ mặt trời ban mai ấm áp khiến lòng người mông lung, hiện ra trước mắt Cao Dung một người thanh niên cao ráo, tóc ánh kim, da trắng như tuyết, một phần ác độc và lạnh lùng của Phùng Tầm Kha thẳm sâu nơi tiềm thức cậu đã tan trong hư vô. Sau lưng hắn là bảy sắc cầu vồng, mọi thứ trở nên dịu dàng như thế. Khi trưởng thành, Phùng Tầm Kha sẽ thế này sao? “Dung Dung!” Phùng Tầm Kha kéo tay Cao Dung, chỉ vào cầu vồng trên trời. “Cậu thích màu nào nhất? Mình thích màu đỏ.” Cao Dung suy nghĩ, thật ra cậu cũng chẳng biết mình thích màu gì. Nhưng khi nhìn vào đôi mắt đẹp đẽ của Phùng Tầm Kha, cậu bèn nói: “Màu xanh.” Phùng Tầm Kha tỏ ra tiếc nuối, sau đó bèn tủm tỉm đáp lời: “Mình cũng thích màu xanh nhất, màu đỏ xếp thứ hai. Mình muốn thích cùng màu với Dung Dung đấy.” Cao Dung phì cười: “Ngốc ghê.” “Này, hai con mau đi rửa mặt, thứ Bảy mẹ đưa hai đứa đi chơi công viên.” Lưu Quế Lệ vỗ tay thu hút sự chú ý của hai đứa trẻ. Phùng Tầm Kha vui vẻ nhảy cẫng lên: “Thật tuyệt! Cháu đã luôn muốn đi công viên giải trí!” Hắn kéo tay Cao Dung vào phòng. “Dung Dung, mình đi thôi.” Cao Dung bị hắn kéo chạy, lần nữa nghĩ thầm trẻ con đúng là trẻ con. Vì hôm nay ra ngoài chơi nên Lưu Quế Lệ cũng mặc một chiếc áo khoác mới mua, ngay lúc đó thì bên ngoài vang lên tiếng đập cửa rầm rầm, Lưu Quế Lệ khó hiểu kêu lên một tiếng: “Ai vậy?” Âm thanh bên ngoài tạm dừng vài giây, cuối cùng người kia nhẹ giọng nói: “Là tôi, Phùng Tây, mẹ của Phùng Tầm Kha.” Lưu Quế Lệ nhanh chóng mở cửa. Đập vào mắt cô là Phùng Tây một thân váy trắng, thân thể gầy yếu tái nhợt. Dung mạo nàng tinh xảo, vóc dáng nhỏ xinh càng toát nên vẻ đẹp mong manh của nàng. “A, mời vào trong.” Lưu Quế Lệ hơi ngẩn ra, trong lòng hơi lấy làm lạ – bởi lẽ Phùng Tây muốn đi trị bệnh, nhưng hiện giờ vẫn chưa đủ hai tuần, tại sao lại về nhanh như thế? Tuy nhiên cô cũng không quá tò mò, chỉ quay mặt vào phòng gọi một tiếng: “Tiểu Kha, mẹ cháu tới đây.” Phùng Tây nghe Lưu Quế Lệ gọi ‘Tiểu Kha’ thì đôi con ngươi ngập nước của nàng bỗng tràn đầy oán hận, vì vậy nàng đưa tay xước một ít tóc dài phủ xuống đôi mắt. Mà Phùng Tầm Kha vừa rồi vẫn còn đang vui vẻ, sau khi nghe tin mẹ mình đến, nét mặt hắn bỗng lạnh băng. Như thể một đóa hoa giữa xuân chợt biến thành mùa đông giá rét, biểu cảm nghiêm trọng của hắn hoàn toàn không giống một bé trai năm tuổi. “Theo tao về.” Phùng Tây cũng không có vẻ vui mừng khi gặp lại đứa con, dẫu trước mặt người khác nàng có vẻ nhu nhược nhưng đối với Phùng Tầm Kha lại khắc nghiệt vô cùng. “Còn đứng đó làm gì? Theo tao về mau!” Phùng Tầm Kha nắm chặt tay Cao Dung, hắn lùi về sau vài bước. Không phải hắn sợ hãi, mà đôi mắt to tròn xanh biếc đang trừng Phùng Tây mang theo sự kháng cự ngấm ngầm. Cao Dung thấy phản ứng của Phùng Tầm Kha như vậy, cậu nghĩ chắc hắn còn giận vì Phùng Tây đã dùng dao cắt hắn nên cậu nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay kia. Lưu Quế Lệ vội vàng giục: “Tiểu Kha, chào mẹ đi cháu.” Ai ngờ lời này vừa thốt ra, Phùng Tây đột ngột tằng hắng với Lưu Quế Lệ: “Cô gọi nó là Tiểu Kha, cô là gì của nó? Cô và nó ở cạnh nhau bao lâu?” Nàng trỏ tay vào Phùng Tầm Kha, đôi mắt vẫn nhìn người đối diện. “Cô biết nó là thứ quỷ ma đáng ghét cỡ nào?” Lưu Quế Lệ không hiểu tại sao Phùng Tây đột nhiên tức giận, điều này khiến cô nhất thời sửng sốt. Còn chưa kịp trả lời thì Phùng Tây đã vọt tới chỗ Cao Dung. Nàng đẩy tay Cao Dung, mạnh bạo lôi Phùng Tầm Kha ra ngoài: “Các người không nên làm thân với sói, còn mày đi ngay!” Lưu Quế Lệ kéo Phùng Tây lại, vội hô lên: “Sao có thể cư xử với trẻ con như thế? Cô đang làm gì?!” Phùng Tây lại sắp phát điên. Gương mặt nàng trắng bệch, không ngừng gào thét: “Tại sao muốn chống đối tao, mày muốn trừng phạt tao hả? Cô buông ra, cô buông ra cho tôi!” Cảm xúc bất ổn của Phùng Tây khiến Lưu Quế Lệ sợ hãi. Cô vội buông tay nàng ra, mà Phùng Tầm Kha bị nàng lôi kéo bỗng hét lên một tiếng: “Dung Dung, mình không muốn về nhà!” “Phùng Tầm Kha!” Cao Dung toan xông tới thì đã bị Lưu Quế Lệ ôm chặt. “Mẹ, Phùng Tầm Kha sẽ không sao chứ?” Cao Dung nghĩ tới bộ dáng điên loạn của Phùng Tây vừa rồi, trong lòng cậu có chút bất an. Lưu Quế Lệ đắn đo nói: “Dù sao cũng là chuyện gia đình người ta…” Rồi tiếp lời, “Chắc không sao đâu, đợi mẹ gọi điện thoại đã, tối nay chờ cha con về rồi tính.” Cao Dung mở cửa, nhìn hành lang và cửa chính nhà đối diện. Mọi thứ lạnh lùng khép kín, cậu không biết bên trong rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Ngay lúc bọn họ xảy ra giằng co, bảy sắc cầu vồng nơi trời cao cũng tan biến không dấu vết, tựa như một niềm vui sướng ngắn ngủi thoáng qua. Cao Dung bồn chồn, lo lắng cả ngày, thẳng đến buổi tối Cao Toàn Đức về nhà, Lưu Quế Lệ mới nói hết thảy cho y nghe. Cao Dung muốn theo chân cha nhưng y đã bảo cậu ở nhà, một mình sang nhà Phùng Tây gõ cửa. Phùng Tây nhanh chóng mở cửa, nàng lạnh lùng tựa cửa nhìn chằm chặp y. “Có chuyện gì?” “Thăm Tiểu Kha.” Cao Toàn Đức vào thẳng vấn đề, đây thuộc về thói quen nghề nghiệp. Phùng Tây cười lạnh: “Sợ tôi giết nó?” Dứt câu, nàng lách người cho Cao Toàn Đức đi vào. Cao Toàn Đức vào trong, chỉ thấy bầu không khí có phần kỳ lạ. Rõ ràng đầu tháng chín tiết trời nóng nực, nhưng không gian nơi đây vô cùng lạnh lẽo. Cửa sổ bị rèm che khuất, thoạt trông rất tối tăm. “Chú.” Phùng Tầm Kha đứng một góc nơi cửa phòng, tóc xoăn áp vào mặt trông rất ngoan ngoãn. Cao Toàn Đức quan sát Phùng Tầm Kha từ đầu đến chân một lượt, xác định hắn không bị thương tích gì mới yên tâm. Thường nói hổ dữ không ăn thịt con, có lẽ lần trước Phùng Tây phát bệnh nên mới đối xử với Phùng Tầm Kha như vậy. “Tiểu Kha, về nhà rồi nhưng cháu vẫn có thể thường xuyên tới chơi với Dung Dung.” Cao Toàn Đức sờ đầu cậu bé. Đôi mắt xanh bỗng rực sáng như sao trời, hắn reo lên khe khẽ: “Cháu đi tìm Dung Dung ngay.” Mà Phùng Tây đứng một bên bỗng điên tiết: “Nếu muốn thì nhà anh đem nó về nuôi đi!” Phùng Tây đẩy đẩy Phùng Tầm Kha. “Đi đi, sang nhà bọn họ, mày đi cho chóng vào. Mày nghĩ đời này có người nuôi mày miễn phí ư? Là tao gửi tiền đấy. Tao không gửi tiền thì dù chết đói cũng chẳng ai đếm xỉa mày đâu.” Sau đó nàng ác độc trừng Cao Toàn Đức: “Nếu hôm nay anh đưa nó đi thì nó chính là con trai anh kể từ giờ phút này, phiền anh cung phụng nó cho hết kiếp!” Những năm 90 nhiều gia đình cũng không quá khá giả, nuôi một đứa trẻ lại thêm một miệng ăn, đâu ai chỉ vì nhất thời nhiệt tình mà đem một cậu bé không thân không thích về nhà nuôi dưỡng. Đối với một cảnh sát bình thường, kinh tế eo hẹp như Cao Toàn Đức, nguồn tiền kiếm được chỉ dựa vào y thì hiển nhiên không đủ khả năng để nhận nuôi hắn. Cao Toàn Đức thấy đứa trẻ vẫn bình yên, y cũng không muốn gây xào xáo gia đình họ nên chỉ khom người nói với hắn rằng: “Nghe lời mẹ, chú đi đây.” Đôi mắt sáng rỡ bỗng chốc tối tăm, hắn nhìn bóng lưng Cao Toàn Đức rời khỏi nhà, sau đó cánh cửa dần khép lại. “Mày là đồ quỷ dữ, ai sẽ nuôi mày? Không ai đối xử tốt với mày đâu, rồi người ta cũng bỏ mày đi hết!” Phùng Tây trào phúng cười, rồi nàng thì thào trong cổ họng. “Giống cha mày thôi, chúng mày đều đáng chết cả.” — — @Thỏ: Chắc nữa tui làm bài review về nhân vật Phùng Tầm Kha này. Nhìn chung trẻ con như tờ giấy trắng, bạn vẽ đẹp thì nó đẹp, bạn vẽ xấu thì nó xấu, quan trọng là có bôi xóa thì cũng để lại trên giấy đường nét đã vẽ. Nhiều người lớn rất ác độc, họ đã bóp chết quyền ngây thơ của con trẻ thông qua những hành động nhẫn tâm. Ví như ấu dâm, ví như đánh đập, ví như đay nghiến, ngược đãi con mình, hoặc trẻ em nói chung. Suy nghĩ vặn vẹo của Phùng Tầm Kha bị gieo rắc bởi người lớn. Bà ngoại mắng hắn là ‘đồ khó ưa’, cho nên hắn mắng bạn học là ‘đồ khó ưa’. Mẹ hắn hỏi hắn ‘sao không chết đi?’, hắn hỏi Cao Dung ‘sao không chết đi?’. Mẹ hắn đánh hắn, hắn vào trường đánh bạn. Mẹ dùng dao đâm chết cha hắn, hắn dùng dao tự cắt bản thân để đổi lấy sự thương cảm. Vì mẹ yêu cha nên mới tổn thương cha, vậy mình muốn được người khác yêu thương có phải mình cũng nên tự tổn thương mình? Cao Dung xuất hiện không thể thay đổi hắn hoàn toàn, nhưng cậu như một tia sáng cuối cùng trong cuộc đời hắn vậy. May mắn thay, hắn đã bắt được tia sáng ấy. Hắn dùng tâm cơ, dùng thương hại để đổi lấy. Giống như những mảnh ghép vỡ vụn, hắn cho Cao Dung thấy những đau khổ của hắn, còn Cao Dung tỉ mẫn gom từng mảnh, từng mảnh để xếp nó lại như ban đầu. Phùng Tầm Kha thích màu đỏ. Không quá khó để đoán ra lý do – màu biểu trưng của máu. Hắn thấy thỏa mãn với màu đỏ. Màu đỏ dù là máu hắn hay máu người, hết thảy đều quá sức chói lọi. Trẻ con vô tội. Sai là ở người lớn, đem mọi chuyện đổ lên đầu Phùng Tầm Kha. Từ bà ngoại đến mẹ, hai người lớn nhẫn tâm, ích kỷ và độc ác.
|
Chương 13[EXTRACT]Edit: Thỏ “Dung Dung, chúng ta không thể ở bên nhau mỗi ngày.” Phùng Tầm Kha nằm trên bàn học, ngẩng mặt nhìn Cao Dung bằng ánh mắt cô đơn. Cao Dung an ủi hắn: “Chúng ta luôn gặp nhau ở trường mỗi ngày.” “Mình muốn lớn thật nhanh.” Tựa như vừa nghĩ đến điều gì, trong giọng nói của Phùng Tầm Kha ngập tràn vui sướng. “Sau khi lớn lên, mình có thể đưa Dung Dung bỏ trốn.” “Bỏ trốn? Cậu lấy từ này ở đâu?” Cao Dung bị hắn chọc cười, “Cậu biết bỏ trốn có nghĩa gì không?” Phùng Tầm Kha ngồi thẳng lưng, bộ dạng vô cùng nghiêm túc: “Đương nhiên mình biết ‘bỏ trốn’ mang ý nghĩa gì. Mình xem trong TV thì thấy bỏ trốn chính là hai đứa tụi mình chạy đi rất xa, không ai có thể ngăn cấm nữa.” Hắn giải thích như vậy hiển nhiên có phần đúng, nhưng Cao Dung cũng nghiêm túc trả lời: “Bỏ trốn thường dùng để ám chỉ đôi nam nữ yêu nhau, còn chúng ta sao bỏ trốn được. Hơn nữa nếu mình rời đi, cha mẹ chúng ta phải làm sao chứ? Người thân chúng ta vứt ở đâu? Cho nên không thể suy nghĩ như vậy.” “Dung Dung yêu mình chăng?” Phùng Tầm Kha đột nhiên hỏi. Cao Dung thản nhiên đáp: “Yêu, yêu chết mất, yêu như đứa em trai của mình.” Trẻ con vẫn không thể rõ ràng cái gì là tình yêu, hoặc nói đúng hơn hắn không biết các loại tình yêu là gì. Hắn hiểu ‘yêu’ là một từ ngữ tuyệt đẹp, có người yêu hắn cũng chính là một điều tốt đẹp nhất. Phùng Tầm Kha cười đến sáng lạn: “Thế Dung Dung đã yêu mình rồi.” Dường như sau khi bọn họ thảo luận về đề tài này, Phùng Tầm Kha cả ngày vô cùng vui vẻ. Phùng Tầm Kha là một đứa bé dễ dàng thỏa mãn, nhưng Cao Dung cảm thấy chua xót không nguôi, bởi vì hắn nói: “Thế gian rốt cuộc có người nói yêu mình.” Chiều tan học, Cao Dung và Phùng Tầm Kha nắm tay nhau bước ra khỏi nhà trẻ đã thấy Lưu Quế Lệ sớm đứng chờ, cô đến là để đón Cao Dung về nhà. “Mẹ.” Cả hai cùng đi tới chỗ Lưu Quế Lệ. Lưu Quế Lệ sờ đầu Cao Dung: “Lại đây, chúng ta về nhà. Tối nay mẹ sẽ mua móng heo mà con yêu thích nhất, hôm nay là sinh nhật con.” Phùng Tầm Kha đứng cạnh bên kêu một tiếng: “Dì ơi!” Sau đó nhìn Cao Dung chớp chớp đôi mắt, “Hôm nay là sinh nhật Dung Dung hở?” Nếu là trước kia, Lưu Quế Lệ sẽ mỉm cười với hắn và nói, “Tiểu Kha thật ngoan.” Nhưng hôm nay, Lưu Quế Lệ chỉ vội cười với hắn, cũng không đợi Cao Dung trả lời câu hỏi thì đã bế Cao Dung đặt lên yên sau. “Mẹ, chúng ta và Phùng Tầm Kha cùng về nhà đi.” Cao Dung thấy Phùng Tầm Kha đang đứng nhìn bọn họ. Thời điểm hắn còn ở nhà Cao Dung, Lưu Quế Lệ sẽ một trước một sau đèo hai đứa trẻ về nhà. Lưu Quế Lệ nhỏ giọng nói: “Mẹ bạn con sẽ đến đón.” Dứt câu đã ngồi vào xe đạp, chân dùng lực đạp xe vút qua Phùng Tầm Kha. Cao Dung sốt ruột ngoảnh đầu, cậu chỉ thấy một Phùng Tầm Kha nhỏ bé đứng đó, trơ trọi giữa đám trẻ con và người lớn lui tới xung quanh, lặng lẽ dõi theo mình. Nhỏ bé lại cô đơn, hắn dần dần khuất sau tầm mắt. “Mẹ, vì sao mẹ không đưa Phùng Tầm Kha về nhà như ngày xưa?” “Dung Dung,” Lưu Quế Lệ đang suy xét xem nói với cậu thế nào. “Sau này đừng chơi với mỗi thằng nhóc ấy, con nên tiếp xúc với nhiều bạn hơn, như thế mới có nhiều bạn bè.” Cao Toàn Đức đã kể cho cô nghe những gì Phùng Tây nặng nhẹ với y. Tuy rằng đã có một khoảng thời gian cô và đứa bé ở chung, Lưu Quế Lệ cũng biết hắn là một nhóc tì người gặp người mến; nhưng thích thì thích vậy, nhà cô không đủ khả năng nuôi thêm hắn. Đời này chẳng ai là Bồ Tát sống cả. Cao Dung biết ý mẹ là gì, bèn bảo: “Mẹ, con và cậu ấy là bạn cùng bàn, chúng con chơi cùng nhau rất vui vẻ.” “Con đứa trẻ này sao lại không biết nghe lời, mẹ nó con cũng đã gặp mặt, cô ta có thể động vào sao?”. Lưu Quế Lệ tằng hắng, “Ngày mai mẹ bảo giáo viên đổi chỗ cho con.” Cao Dung biết nhiều lời thì mất vui nên cũng không nói gì thêm. Tuy nhiên hình ảnh Phùng Tầm Kha đeo cặp sách, đứng ở nơi xa nhìn theo bóng lưng mình vẫn hiện lên, trong lòng Cao Dung cảm thấy hụt hẫng. Về tới nhà, Cao Dung cùng mẹ ra ngoài mua đồ ăn. Trên đường vô tình gặp bác gái lầu trên đi cùng, mà bạn thì biết rồi đấy, hai người đàn bà thêm một con vịt sẽ thành cái chợ. “Cô biết không, cái ả ở nhà đối diện với cô đưa đàn ông vào nhà, cả ngày rồi vẫn chưa ra khỏi cửa.” Bà mập thì thầm với Lưu Quế Lệ. Lưu Quế Lệ ngạc nhiên hỏi: “Có phải cha của đứa bé hay không?” “Không hề, là một thằng độ 20 tuổi, nhà nó bán bao ni-lông ở phố đối diện ấy. Tôi thấy mà.” Vẻ mặt bà mập đầy khinh bỉ. “Cha của đứa bé chắc chắn không phải người Trung Quốc, hơn nữa cũng chưa từng xuất hiện, khéo có khi ả bị thằng Tây chơi xong rồi bỏ.” Lưu Quế Lệ lắc đầu: “Chuyện không nên nói thế.” “Nghe nói là bán.” Bà mập làm mặt quỷ, sau đó mỉa mai cười. Cao Dung đứng bên cạnh, dù không muốn nghe nhưng vẫn nghe rõ bên tai mồn một. Cậu chẳng muốn xen vào việc người lớn nhưng trong thâm tâm rất không tán thành việc hai người bàn tán người ta. Vì vậy cậu bước nhanh về phía trước, bỏ lại đằng sau bà mập và Lưu Quế Lệ. Mua đồ ăn xong, Cao Dung xách trên tay món móng heo khoái khẩu của mình, Lưu Quế Lệ cũng xách món chính cho bữa sáng. Bọn họ đi lên lầu hai, chợt phát hiện Phùng Tầm Kha đang ngồi trước hiên nhà. Hắn để cặp sách trên đầu gối, cúi đầu dùng bút vẽ vẽ trên giấy nguệch ngoạc. “Dung Dung!” Phùng Tầm Kha vừa trông thấy Cao Dung đã kêu lên một tiếng đáng thương. Cao Dung chạy nhanh về phía hắn, hỏi han: “Sao cậu còn ngồi ở đây? Mẹ vắng nhà à?” Cao Dung ngẩng đầu nhìn cửa nhà đối diện luôn khép kín. Phùng Tầm Kha thì thào bảo: “Có nhà.” Hai đứa trẻ vừa nói xong, cửa đằng kia đã ‘cạch’ một tiếng, một chàng trai trẻ tuổi từ trong bước ra. Phùng Tây theo sau gã, ánh mắt nàng rơi xuống Phùng Tầm Kha đang ngồi trước hiên nhà. “Mày về rồi nhỉ? Mau vào đi.” Lưu Quế Lệ nhìn gã thanh niên vội vàng lách qua người mình, trong lòng đối với Phùng Tây ngập tràn ác cảm. Cô đưa tay kéo Cao Dung đang đứng cạnh Phùng Tầm Kha: “Dung Dung, về nhà thôi, đừng chơi với bạn bè có gia đình không sạch sẽ.” Lời này cô nói cho Phùng Tây nghe. Những năm 90 trinh tiết phụ nữ vẫn cực kỳ coi trọng, đặc biệt với một người phụ nữ truyền thống như Lưu Quế Lệ. Theo quan điểm của cô, đàn bà con gái không biết giữ mình trong sạch cũng tương đương trộm cắp, giết người. Những kẻ như vậy làm cô chướng mắt, cho nên thái độ cũng khắc nghiệt lên, dẫu rằng cô là người không thích gây thù chuốc oán. Phùng Tây đứng bên này cười nhạo. Nàng nhìn Lưu Quế Lệ bằng đôi mắt ướt át, càng không phản bác, chỉ ngoảnh mặt nói với Phùng Tầm Kha: “Mày cứ kêu Dung Dung, Dung Dung cả ngày, nhưng người ta thì chê gia đình mày nhơ nhuốc.” Dứt câu, xoay người vào trong. “Dung Dung.” Phùng Tầm Kha đột nhiên chạy đến bên cạnh Cao Dung – người bạn thân thiết sắp bị Lưu Quế Lệ kéo vào nhà. “Sinh nhật vui vẻ.” Hắn đưa bức tranh vừa mới vẽ xong cho Cao Dung. “Phùng Tầm Kha, mình…” Cao Dung nhận lấy bức tranh, toan mở miệng cảm ơn hắn thì Lưu Quế Lệ đã kéo Cao Dung vào trong. ‘Rầm’ một tiếng, cánh cửa đóng sầm lại, ngăn cách Phùng Tầm Kha ở bên ngoài. Đứng bên ngoài thấy cửa kia đã đóng, Phùng Tầm Kha liên tục hô to: “Dung Dung, sinh nhật vui vẻ! Dung Dung, sinh nhật vui vẻ.” Cao Dung ở trong nhà mở bức tranh ra, cậu thấy hai đứa bé đang nắm tay tươi cười, bên cạnh còn có nét chữ xiêu xiêu vẹo vẹo được ghép từng vần ‘sheng-ri-kuai-le’ (sinh nhật vui vẻ.) Cậu nghe giọng Phùng Tầm Kha ngoài cửa, muốn đi mở cửa thì Lưu Quế Lệ đã ngăn cản. Cô khóa chặt chốt, sau đó khom người nói với đứa con: “Dung Dung, không được chơi với Phùng Tầm Kha, con hiểu chứ?” Cao Dung lắc đầu: “Con không hiểu, mẹ, để con bước ra.” Lần nữa cậu muốn đi mở cửa. Từ trước đến giờ, Lưu Quế Lệ một câu cũng không nỡ mắng con nhưng nay đã to tiếng quát cậu: “Tại sao lại như thế? Tại sao con không nghe lời? Mẹ nói lần nữa, mẹ cấm con chơi với nó.” Cao Dung chỉ mới năm tuổi, cậu cũng không đủ sức để giằng co với Lưu Quế Lệ cho nên chỉ đành tựa vào cửa liên tục nói với Phùng Tầm Kha: “Phùng Tầm Kha, mình rất thích bức tranh này, cảm ơn cậu nhé!” Phùng Tầm Kha nghe thấy giọng của Cao Dung, gương mặt đẹp đẽ chợt nở nụ cười: “Chúc mừng sinh nhật.” Lần nữa hắn nhỏ giọng thì thào, sau đó bước vào cửa nhà đang hé mở.
|
Chương 14[EXTRACT]Edit: Thỏ Lưu Quế Lệ tính toán vài thứ, cả đêm ngồi ở nhà giáo viên Cao Dung. Rất nhanh, hôm sau giáo viên đã đổi cho một cô bé điềm đạm, ngoan ngoãn ngồi cạnh cậu. Ban đầu cô bé cũng không đồng ý, bởi lẽ suốt thời gian qua Cao Dung và Phùng Tầm Kha thân thiết nhau như hình với bóng, hai đứa trẻ đã sớm bị bạn đồng trang lứa cho ra rìa; hơn thế, Cao Dung đã bị dán mác là ‘Trẻ hư.’ Nhưng muốn ăn phải lăn vào bếp, cô giáo cũng đã làm ‘công tác tư tưởng’ cho cô bé ấy. Lời của giáo viên rất quyền lực, hơn nữa trước kia Cao Dung là một bé trai được thầy yêu bạn mến nên cô bé cũng thút thít đồng ý. Ngược lại Phùng Tầm Kha không tán thành, hắn vừa thấy cô giáo chuyển Cao Dung đi chỗ khác thì vội vàng nắm chặt tay Cao Dung, không để cậu rời khỏi. Cô giáo dỗ dành nói: “Dung Dung đã ngồi với em một khoảng thời gian rồi, giờ em ấy nên ngồi cạnh bạn khác, sau này lại đổi về chỗ của em.” Lời này rõ ràng dùng để lừa gạt con nít. “Không được! Dung Dung chỉ có thể là bạn cùng bàn của em!” Hắn trừng to đôi mắt biếc xanh chằm chặp nhìn cô giáo. Mà giờ phút này trong lòng Cao Dung đã có quyết định. Tối qua mẹ cậu đã nói sự việc cho cậu nghe, mẹ nói rằng: “Dung Dung, không phải mẹ cấm con chơi với Tiểu Kha. Mẹ cũng rất thích nhóc tì ấy, nhưng gia cảnh nó thế nào con cũng hiểu mà. Mẹ nó không nên động chạm, cô ta có thể cầm dao đâm con trai, cũng có thể cầm dao đâm người ngoài. Dung Dung, con biết mà đúng không?” Nghe mẹ mềm dịu giảng giải như thế, Cao Dung đột nhiên cảm thấy xấu hổ vì đã từng ương bướng với mẹ. Kiếp trước cậu còn chưa kịp trả hiếu thì người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. Nay sống lại một lần lại càng không hiểu chuyện, đáng lẽ cậu phải nên yêu thương mẹ hơn. Cho nên cậu cầm tay Lưu Quế Lệ, nói: “Mẹ, con xin lỗi.” Máu mủ tình thâm, rốt cuộc ơn sinh thành là nhờ cha mẹ. Phùng Tầm Kha chỉ là một đứa trẻ được cậu tiếc thương, nhưng cậu không thể vì hắn mà khiến mẹ buồn phiền. Cao Dung lặng lẽ thở dài trong lòng, rồi bảo: “Phùng Tầm Kha nghe lời cô đi, sau này chúng ta sẽ ngồi cùng nhau.” Cao Dung rút tay khỏi tay hắn, tiếp theo chuẩn bị chuyển đến chỗ mới. Phùng Tầm Kha lần nữa giữ chặt tay Cao Dung: “Dung Dung cũng ghét mình?” Giọng hắn đầy bất an, hắn bất giác bỏ thêm từ ‘cũng’. Sâu trong tim hắn, hắn đã tin rằng nhiều người ghét mình, ngay lúc này kể cả Dung Dung, hắn đều không thể xác định. Cao Dung muốn nói: Thích, tại sao lại không thích cậu. Nhưng khi đối diện đôi mắt xanh ngập nước kia, lời ra khỏi miệng lại thành: “Mình muốn đổi chỗ.” Nếu cậu nói: Mình không ghét Phùng Tầm Kha, như vậy một Phùng Tầm Kha cứng đầu tuyệt đối sẽ không để cậu rời khỏi. Cao Dung quay mặt, không nhìn thần sắc của Phùng Tầm Kha. Nếu nhìn nữa sẽ vừa xót xa, vừa không đành lòng. Quả nhiên nghe xong lời đó, Phùng Tầm Kha buông tay. Hắn không nói không rằng chỉ ngồi yên tại chỗ, ngoan ngoãn tựa như búp bê Tây Dương. Việc đổi chỗ đã êm ái trôi qua, còn Phùng Tầm Kha vừa lau nước mắt, vừa lẩm bẩm: “Nói yêu tôi cái gì, đều gạt tôi. Mẹ cũng thế, cha cũng thế, Dung Dung cũng thế.” Bởi vì đổi chỗ ngồi nên hai đứa bé không nói chuyện một ngày. Cao Dung chính là điển hình của tính cách đà điểu, đối với người nan giải và chuyện nan giải, cậu không dám đối mặt lần nào. Tựa như cậu đang nhủ thầm với bản thân, chờ Phùng Tầm Kha nguôi giận, cậu sẽ đến an ủi hắn vào ngày mai. Tuy rằng Cao Dung đã 26 tuổi, nếu đối diện với mấy đứa trẻ lên năm khác thì cậu đã chọc cười chúng, vỗ về chúng rồi thôi. Ấy mà, Cao Dung thừa biết Phùng Tầm Kha không phải một đứa nhóc bình thường, có nhiều lúc hắn ngây thơ, hồn nhiên; nhưng khi càng thân cận với hắn, hắn lại là một kẻ rất khó nắm bắt… Chiều tan học, Cao Dung và Lưu Quế Lệ nắm tay đi lên lầu hai. Lần nữa cô thấy một người đàn ông lạ mặt gõ cửa nhà Phùng Tây. Chỉ gõ vài tiếng thì Phùng Tây đã khoác áo vào, vội vàng chạy ra mở cửa. Lưu Quế Lệ sa sầm khi thấy cảnh tượng đó. Cô nhanh chóng kéo Cao Dung đi vào nhà, kia chính là một bầu không khí đầy ô nhiễm! Nếu là ngày xưa thì Phùng Tây sẽ phải tròng lồng heo, mẹ tồi tệ sao có thể giáo dục con cái nên người? Đứa trẻ tóc vàng kia sợ là cũng xấu xa như mẹ nó! Vì vậy lần nữa cô kiên định tin rằng, mình không nên để Dung Dung và nó chơi cùng nhau, vàng thau lẫn lộn. 8 giờ tối, mái hiên càng thêm âm u. Phùng Tầm Kha xốc cặp sách trên vai, bấy giờ mới chậm rãi đi về nhà. Bạn bè khác đều có mẹ cha tới đón, nhưng hắn chỉ có thể về nhà một mình. Hắn không sợ bóng đêm. Hắn trở về muộn như thế là bởi hắn bắt gặp một chú chim nhỏ nằm bị thương ven đường. Không biết vì sao hắn nhặt chú chim đang thoi thóp lên. Nó nhỏ bé, lông xù xù, cũng rất yếu ớt. Nó sẽ chết đi bất cứ lúc nào, nó là thứ bị vứt bỏ ngoài đường, nó sẽ không được một ai thương xót. Chẳng biết Phùng Tầm Kha nghĩ đến điều gì, hắn đột nhiên tươi cười rạng rỡ. Sau đó, hắn siết chặt tay, chỉ nghe chim kêu một tiếng thảm thiết, trong tay hắn chảy ra một dòng đỏ thắm. “Đẹp đẽ.” Hắn nhẹ than một tiếng, vui vẻ ném xác con chim rách nát xuống đường. Tâm trạng hắn trở nên tốt hơn, tiếp tục về nhà. Phùng Tầm Kha đứng trước nhà gõ cửa, không ai trả lời. Hắn gõ thêm vài lần, nhưng mọi thứ vẫn im lìm như vậy. Hắn tựa vào hành lang, vươn tay mình, trong tay đầy máu. Hắn không thể nhìn chú chim nhỏ bị thương, hắn phải làm sao đây? Cao Toàn Đức đi lên cầu thang. Mai là ngày nghỉ nên tối nay y trở về. Thời điểm y vừa lên lầu hai đã trông thấy một bé trai đẹp tựa búp bê Tây Dương – hắn cô độc ngồi dưới ánh đèn tăm tối, khó hiểu nhìn bàn tay của mình. Lúc Phùng Tầm Kha giương mắt vô tình bắt gặp Cao Toàn Đức, dường như hắn đã nghĩ đến chuyện gì. Một lưỡi dao thật nhọn lướt qua tâm khảm Phùng Tầm Kha, ngập tràn máu tươi. Giả dụ, giả dụ không có chim bị thương, cũng có thể… Cũng có thể giết người… Giống mẹ mình ấy, đối xử như mẹ đối xử với cha, chặt bỏ đầu của cha.. Cao Toàn Đức cảm thấy sợ hãi khi vô tình lọt vào đôi con ngươi xanh biếc của Phùng Tầm Kha. Y khó mà lý giải được, một cảnh sát ngoài 30 lại đi sợ sệt một đứa trẻ? Y ho khan một tiếng, toan hỏi ‘Muộn rồi, sao cháu chưa vào nhà?’ Nhưng nghĩ đến Phùng Tây điên loạn kia, cũng đành từ bỏ. Y quay lưng gõ cửa nhà, chốc sau cửa mở, là Cao Dung ra đón. “Cha, cha về rồi!” Cậu vui sướng reo lên, Cao Toàn Đức cũng ôm Cao Dung nhấc bổng. “Cha đây, cha có đem cho con loại kẹo mà con thích nhất.” Cao Dung vui vẻ cảm ơn y. Thành thật mà nói, cậu đã 26 tuổi, đã sớm qua tuổi thích ăn quà bánh, nhưng trước mặt cha mẹ thì cậu nguyện ý làm một bé con ấu trĩ. Cao Dung ngẩng đầu nhìn ra xa. Dưới ánh đèn tối tăm, Phùng Tầm Kha ngồi trước hiên nhà, lẳng lặng nhìn hắn. Bốn mắt giao nhau, Cao Dung vừa định gọi ‘Phùng Tầm Kha’ thì hắn đã cong môi mỉm cười, dáng vẻ dường như bị bóng đêm bao phủ. Đứa bé trai năm tuổi, vừa đẹp đẽ, vừa huyền bí, vừa quá đỗi lạnh lùng; cảm giác trước khi bị giết lại ập tới lần nữa – thời khắc mà người đàn ông cởi chiếc mũ đen xuống, tươi cười vung dao lên. Cao Dung sửng sốt. Cơn sợ hãi quen thuộc bỗng tràn lan, bao lời cũng nghẹn ứ nơi cổ họng. ‘Cạch’ một tiếng, Cao Toàn Đức bế Cao Dung vào nhà, đóng cửa. Phùng Tầm Kha lặng lẽ đứng trong bóng tối, thẳng đến khi tia ánh sáng cuối cùng từ khe cửa vụt tắt, bóng dáng hắn hoàn toàn bị đêm đen nuốt chửng. Bên này ngập tràn ánh sáng, tiếng cười nói râm ran; bên kia một kẻ côi cút, chìm trong mù mịt. “Dung Dung, hãy chờ mình lớn lên.” Có thể cầm dao, có thể giết những ai cản đường hắn, có thể hủy diệt hết thảy, có thể lừa gạt dối gian, “Cậu sẽ không chạy thoát.”
|