Nhất Chích Linh Dương Lưỡng Chích Lang
|
|
Chương 10[EXTRACT]Giang Thiên và Giang Sơn vô cùng vui mừng nha. Bọn họ vốn còn đang suy nghĩ, nếu chỉ vì khoái hoạt của bản thân mà dùng đến giang tắc[1] lớn, đến lúc đó Tiểu Dương hô khóc nhất định sẽ khiến bọn họ tự trách không ngớt. Ai ngờ, lúc này đây chính Tiểu Dương tự mình chọn. Tuy rằng cậu không hiểu rõ tình huống, nhưng vô luận như thế nào, cũng là do cậu lựa chọn, như vậy lương tâm của bản thân sẽ không cảm thấy áy náy. Giang Thiên nói: “Tiểu Dương, muốn cái lớn là ngươi tự mình nói đấy nhé, đến lúc đó đừng trách chúng ta nhẫn tâm a, nếu không lương tâm chúng ta sẽ cảm thấy bất an a.” “Hừ hừ, các ngươi mà có lương tâm sao? Đều là một lũ sài lang.” Lương Dịch nhỏ giọng lẩm bẩm. Buồn cười, cậu nhanh chóng sẽ bị ăn thịt, còn có cái quái gì mà không dám nói ra nữa. Đáy lòng lại vang lên một âm thanh khác: nếu đã như vậy, sao không nói to lên cho chút khí khái nam nhi. Giang Thiên và Giang Sơn nào biết tâm lý của Lương Dịch đang mâu thuẫn giãy dụa dữ dội. Hai kẻ đó còn đang thầm vui sướng trong lòng, cùng nhau thương lượng nên dùng vật liệu gì bọc bên ngoài, dùng thủy tinh hay là cao su, hoặc có thể dùng gỗ mềm, còn có gỗ lim, bạch thiếc, vân vân và vân vân. Nghe được mấy thứ đó, Lương Dịch mục trừng khẩu ngốc, thầm nghĩ: quốc gia này quả nhiên kẻ nào cũng đều biến thái thích ăn thịt người, cho nên ngay cả vật liệu làm dao cũng đa dạng như vậy. Bỗng nhiên có một thái giám vô cùng tuấn mỹ đưa đầu vào trong xe, ôn nhu nói: “Đại vương, vương tử, bữa ăn đã được chuẩn bị xong, xin hãy xuống xe.” Giang Thiên gật đầu đáp ứng. Lương Dịch nhìn dung nhan tú lệ của vị thái giám kia thì đờ ra, sau đó cậu nhớ ra bản thân vẫn chưa còn thực hiện được nguyện vọng lớn nhất của mình a. Ô ô ô, thời gian thanh xuân quý báu cậu còn chưa được hưởng thụ sanh ca vuốt ve an ủi đêm đêm, tinh lực tràn đầy của cậu còn chưa có cơ hội hoang dâm vô độ, lãng phí vô cùng. Cậu thậm chí ngay cả thân thể của mỹ nữ không mặc quần áo còn chưa từng được xem qua, vậy mà đã sắp bị ăn tươi rồi. Đối với một người nam nhân mà nói, thật sự là một bi ai vô cùng a. “Mặc kệ a, ta nhất định phải chạy trốn, nếu như trốn không thoát thì cũng phải tìm được một mỹ nữ phá thân đồng tử của mình a.” Lương Dịch kiên định suy nghĩ, sau đó liền bị hai con lang đói bụng kéo xuống xe. A, phong cảnh thật đẹp a. Thảm cỏ xanh mềm như đệm, bầu trời trong xanh không một đám mây, những cơn gió nhẹ khẽ thổi qua, phảng phất tựa như tình nhân ôn nhu âu yếm, khiến niềm tin của Lương Dịch càng thêm kiên định. Cố ý đi chậm lại một tí, cậu sóng vai cùng với tiểu thái giám tuấn mỹ kia, nhỏ giọng hỏi: “Công công, ta là kẻ đáng thương sắp bị ăn thịt, ngươi có thể thỏa mãn ta một nguyện vọng hay không?” Tiểu thái giám nhìn cậu một cái, mỉm cười nói: “Công tử có chuyện gì, thỉnh cứ việc phân phó.” Lương Dịch nhìn trái phải một cái, thấy hai sài lang kia đi về phía trước lấy tấm khăn trắng, cậu mới nói giọng nhỏ: “Kỳ thực rất đơn giản, ta chỉ muốn công công giới thiệu cho ta một cung nữ tỷ tỷ xinh xắn mà thôi.” Tiểu thái giám kinh dị nhìn cậu một cái, bỗng nhiên che miệng cười nói: “Nô tài đã hiểu rồi. Công tử yên tâm đi, chuyện này cứ để nô tài lo liệu.” Trời ạ đất a thần linh a, ai nói thái giám không có một kẻ nào tốt chứ? Cậu… Phó đường chủ Lương Dịch của Tuyệt Đính Đường muốn lấy nhân cách của mình thay những thái giám kia sửa lại án xử sai. Bọn họ ít nhiều cũng có những người tốt bụng am hiểu ý, thích giúp đỡ người khác, trái tim đồng cảm ấy thực sự khiến người ta cảm động a. Lúc này cậu không hề nghĩ tới, tiểu thái giám với lời thề son sắt sẽ lo mọi việc cho cậu kia, lại khiến cậu gặp tai vạ họa vô đơn chí a. Bị Giang Thiên và Giang Sơn sống chét kéo xuống ngồi dưới đất, Lương Dịch mắt thấy bao nhiêu món ngon lần lượt được bưng ra, nhưng một miếng cũng không dám ăn. Giang Thiên xé miếng đùi gà đặt vào bát cậu, kỳ quái hỏi: “Ngươi sao lại không ăn? Thức ăn không hợp khẩu vị sao? Ngươi cũng chưa nếm thử làm sao mà biết không ngon?” Lương Dịch rất có cốt khí ngẩng đầu, hừ nói: “Ta mới không ăn a, ai biết các ngươi liệu có lấy thịt người làm thức ăn hay không, kinh tởm muốn chết.” Giang Sơn đầu tiên là ngẩn ra, tiếp theo là nhịn không được ôm bụng cười, chỉ vào miếng đùi gà nói: “Tiểu Dương, ngươi nhìn cho rõ, đây là đùi gà nha. Không có thịt người nào lại có hình dạng như vậy a?” Lương Dịch lại hừ một tiếng: “Ta biết là đùi gà, nhưng ai dám đảm bảo các ngươi không lấy thịt người tận lực làm thành hình dạng của đùi gà. Dù thế nào… dù thế nào đi chăng nữa ta cũng không ăn.” Giang Thiên vừa uống một ngụm rượu liền “phốc” một tiếng phun hết cả ra. Trí tưởng tượng của Tiểu Dương này thật đúng là phong phú a. Chợt thấy đội ngũ phía sau trở nên rối loạn, một trù sư[2] cao to vạm vỡ tay cầm dao thái vung loạn lên, hét lớn: “Ai? Kẻ nào nói đùi gà ta làm là người thịt làm thành? Rốt cuộc là tên vương bát cao tử[3] nào dám khinh miệt ta như vậy?” Mọi người vội chặn gã lại. Giang Thiên cùng Giang Sơn cũng thấy buồn cười. Tay nghề vị trù sư này bọn hắn thích nhất, chỉ tiếc là một gã thô nhân không hiểu chút phép tắc lễ nghi nào cả, nhưng cũng không đáng để y định tội. Nhìn sắc mặt của Tiểu Dương lúc trắng lúc đỏ, bọn họ càng cảm thấy thú vị hơn. Giang Thiên ăn mấy miệng qua loa, liền ra lệnh: “Được rồi, khẩn trương lên đường thôi, trước khi trời tối phải đến được Hà Ảnh hành cung. Chúng ta có tiết mục quan trọng muốn trình diễn a.” Trong lòng Lương Dịch bỗng nhiên xuất hiện dự cảm chẳng lành. Lúc này cậu cuối cùng mới chú ý tới một vấn đề thập phần quan trọng: nếu người của quốc gia này thực sự ăn thịt người làm vui, vì sao vị trù sư kia lại nổi giận như vậy. Nhưng nếu như định nghĩa “ăn” của Giang Thiên không giống với “ăn” mà bản thân nghĩ, vậy rốt cục là cái gì a? Hoàn đệ thập chương.
[1] Giang tắc: Giang: hậu môn. Tắc: cái nút =)) [2] Trù sư: Đầu bếp. [3] Vương bát cao tử: vương bát: con rùa; cao tử: dê con; cừu con; con non; con (súc vật non)
|
Chương 11[EXTRACT]Suốt chuyến hành trình ban chiều, Lương Dịch liên tục tự hỏi vấn đề này. Cậu nghĩ đến nát đầu mà cũng không ra được rốt cuộc “ăn” có ý tứ gì, vì vậy cậu quyết định áp dụng phương pháp đơn giản nhất: không ngại cúi mình học hỏi. “Uy, các ngươi nói ăn phải không? Hẳn là sẽ ăn ta phải không? Không có ý gì khác chứ?” Lương Dịch rất không tình nguyện quay sang thỉnh giáo hai tên sài lang đang mài răng kia, nhưng lại rước đến trận cười như điên của hai tên kia. “Đương nhiên rồi, Tiểu Dương, ngươi không nên suy nghĩ bậy bạ a. Ăn đương nhiên là ăn như ngươi nghĩ a.” Giang Thiên mặt không đổi sắc phun ra lời nói dối, lừa dối Tiểu Dương đáng thương. “Các ngươi nếu như thích ăn thịt người, vậy tại sao khi ta nói đùi gà làm từ thịt người vị trù sư kia tức giận a?” Chẳng biết vì sao, cảm giác bất an trong lòng càng ngày càng mãnh liệt. Lương Dịch âm thầm tức giận bản thân nhát gan, không phải chỉ là chết thôi sao? Hai mươi năm là một hảo hán, có cái gì phải sợ hãi chứ? “Nga, cái này là bởi vì chúng ta không tùy tiện ăn thịt người. Muốn bị chúng ta ăn tươi, cần phù hợp rất nhiều điều kiện hà khắc. Mà chuyến này những kẻ theo chúng ta không phù hợp những điều kiện này, cho nên trù sư đương nhiên sẽ tức giận.” Giang Sơn tùy tiện bịa một lý do. Thân là sài lang, điều quan trọng nhất là phải biết tùy thời tùy chỗ nói xạo, đồng thời không được sợ thiên lôi đánh xuống. Tuy cảm giác hai tên kia có quỷ kế, nhưng cậu lại đoán không ra. Lương Dịch hoài nghi nhìn Giang Thiên chăm chú, sau đó lại hoài nghi nhìn Giang Sơn chăm chú, lẩm bẩm: “Sấu Ngọc nói qua, chỉ có ngu ngốc mới có thể tin tưởng sài lang, mà ta không phải kẻ ngu ngốc, ta đây không có lý do gì tin vào lời sài lang nói.” Giang Sơn liều mạng nhịn cười, hắn rất muốn nói cho Tiểu Dương thân ái rằng cậu thực sự là tiểu sơn dương ngốc nghếch nhất trên đời. Bất quá vì suy nghĩ cho “tính phúc” của mình, những lời này đương nhiên không thể nói ra. Nhưng hắn đã quên mất một điều, cho dù là tiểu sơn dương ngốc nghếch nhất, khi gặp phải sói cũng biết liều mạng chạy trốn, cho nên khi hắn vừa mới ngẩng đầu lên đã thấy thân ảnh Lương Dịch vô cùng mau lẹ nhảy khỏi xe ngựa. Hắn không khỏi ngẩn người mất hai giây trước bản lĩnh của cậu, sau đó mới hổn hển nhảy xuống cùng với Giang Thiên, đuổi theo Tiểu Dương sống chết không ngừng chống cự kia. Lương Dịch không dám đắc ý với thành công này, trên thực tế cậu cũng không có bản lĩnh mà đắc ý. Cậu ngay cả đầu cũng không dám quay lại, chỉ biết liều mạng dùng hết sức lực từ trước đến nay mà chạy trốn. Đến khi cậu nghe thấy tiếng hét quen thuộc của ngày nào đó: “Vây quanh hắn, đừng để hắn chạy mất, vương muốn đích thân bắt lấy hắn.” Bất đồng chính là, lần này cặp ma trảo kia không lập tức thực hiện được. “Đại ca, tuy rằng ngu ngốc, nhưng ta không thể không thừa nhận hắn là linh dương chạy trốn rất nhanh.” Giang Sơn một bên không ngừng tăng tốc, một bên oán hận nói. “Không sai, xem ra lần này bắt được hắn nhất định phải trói lại, bằng không nói không chừng có một ngày hắn thực sự trốn thoát.” Giang Thiên từ thắt lưng cầm lấy đầu một sợi dây vàng mềm dẻo, cười lạnh nói: “Ta xem ngươi có thể chạy đi đâu.” Nói xong thực hiện một động tác ưu mĩ, kéo sợi dây bay ra, sau đó vô cùng chính xác vòng qua chiếc cổ mảnh khảnh của Tiểu Dương. Kéo cậu về phía mình, vốn tưởng rằng Tiểu Dương sẽ ngã nhào xuống đất, kết quả lại thấy Tiểu Dương vẫn nỗ lực chạy về phía trước. Y trong lòng cả kinh, vội vàng thả lỏng lực đạo, vừa tức vừa vội nói: “Dừng lại cho ta, ngươi không sợ bị thắt chết sao?” Ánh mắt Giang Sơn bỗng nhiên nghiêm túc. Hắn nhìn ra, Lương Dịch đang rất quyết tâm chạy trốn, căn bản không quan tâm đến tính mệnh mình. Hắn một hơi tăng tốc độ đến cực hạn, tính toán cự ly chuẩn xác rồi bổ nhào về phía trước, cuối cùng mới kéo sợi dây vòng trên cổ Tiểu Dương vứt xuống đất. Tia hi vọng cuối cùng cũng tan biến, Lương Dịch mắt thấy sự việc đã đến nước này, thầm nghĩ đánh hay không đành cuối cùng cũng sẽ hi sinh, không bằng đánh một trận cho hả giận, bởi vậy một chưởng liền bổ về phía sau gáy Giang Sơn. 《 Vấn đề: cuộc chiến giữa sài lang và dương, kẻ nào sẽ giành được chiến thắng?Đáp án: dùng ngón chân nghĩ cũng biết, đương nhiên là sài lang rồi. Lê Hoa ngươi đang đánh giá thấp chỉ số thông minh của độc giả chúng ta đây a. (mô phỏng theo ngữ khí của một độc giả muội muội 8384 khả ái của ta. Đương nhiên, nếu có người cứ khăng khăng nói dương sẽ thắng, Lê Hoa cũng chỉ mặc kệ ngươi phản kháng, hống hống hống) 》“Ta thật không ngờ Tiểu Dương ngươi còn có thể dùng sừng húc người a.” Giang Sơn một bên sờ sờ phía sau gáy vẫn còn đau nhức, một bên nhìn Lương Dịch té xỉu trong lòng Giang Thiên oán hận nói. “Đương nhiên rồi, hắn là công dương[1] a, công dương nào cũng có sừng. Ai bảo ngươi quá sơ suất?” Giang Thiên ha hả cười, nói mát. Đệ đệ y trước giờ chưa bao giờ gặp phải bất lợi, võ công trí tuệ cũng thuộc loại thượng thừa, ngay cả y cũng không thể ngăn cản hắn, cũng biết trong lòng hắn kỳ thực cũng muốn kéo y xuống khỏi vương tọa. Ai biết lúc này đây thế nhưng lại ăn một chương của Tiểu Dương, cũng khó trách lại thẹn quá hóa giận như vậy. Nghĩ tới đây, y liền nhịn không được càng thêm đắc ý. Giang Sơn nhìn khuôn mặt hài lòng của y, ngữ khí bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo, âm ngoan nói: “Không sao cả, sừng dài của dương, chỉ cần cưa đi chiếc sừng của hắn liền ổn. Ngươi yên tâm, ta sẽ khiến Tiểu Dương phải trả giá lớn vì hành động hôm nay của mình.” Khi đến Hà Ảnh hành cung, mặt trời cũng thu lại ánh sáng cuối cùng. Lương Dịch, con linh dương ngoài mềm trong cứng, cuối cùng phải đối mặt với bước chuyển ngoặt quan trọng nhất trong cuộc đời cậu. Hoàn đệ thập nhất chương.
[1] Công dương: dương giống đực.
|
Chương 12[EXTRACT]Khi Lương Dịch tỉnh lại dưới ánh nến sáng rực, cậu phát hiện mình được đặt trong một một gian phòng hết sức hoa lệ. Nhưng, đây không phải là điều quan trọng nhất, quan trọng là: …cậu phát hiện mình bị… bị trói trên chiếc giường mềm mại lớn khoa trương vô cùng. “Đây… Đây rốt cục là cái gì?” Cậu liều mạng giãy hai tay bị trói ở đầu giường nhưng vô ích. Sau đó cậu nhớ ra mình liều lĩnh nhảy khỏi xe, rồi nhớ hai tên sài lang kia ra sức đuổi theo, cuối cùng là nhớ tới cảnh cậu vô cùng hăm hở phản kích, thử nghiệm thủ đao Ninja Nhật Bản gì đó mà cậu học được từ Tiết Bân trên cổ sài lang số 2, hơn nữa dường như đã sử dụng toàn lực. Xong rồi. Trong nháy mắt sắc mặt Lương Dịch trở nên tái nhợt, lại nhìn cơ thể bị trói lại của mình chỉ phủ một lớp trung y mỏng. Nghĩ cũng biết, mình liều lĩnh đào tẩu khiến hai con lang kia cảnh giác, để phòng ngừa việc này này xảy ra lần nữa, bọn họ chuẩn bị sớm sớm ăn mình. “Kỳ thực điều này có thể lý giải. Đổi lại là ta, ta cũng sẽ loại bỏ hết đường lui trước khi địch nhân đào tẩu thành công.” Lương Dịch ai oán lẩm bẩm: “Lão thiên gia, ta sẽ không quên những ‘chiếu cố’ của ngươi ở kiếp này của ta. Đợi đến khi ta chuyển thế đầu thai, ta nhất định sẽ làm hồ ly phá hoại trên núi, không để ngươi khống chế ta nữa, và tốt nhất ta sẽ tu luyện thành cửu vĩ yêu hồ gì gì đó…” “Ha ha, không ngờ Tiểu Dương của chúng ta lại có chí hướng lớn lao đến thế.” Đang tùy tiện nói, cánh cửa gỗ nặng nề mở ra, Giang Thiên và Giang Sơn vẻ mặt tươi cười bước vào. Mấy thái giám phía sau mỗi người bưng một chiếc hộp rất lớn, sau khi đặt lên bàn liền ly khai, không quên đóng cánh cửa lại. Bên trong hẳn là mấy con dao mà bọn họ nói, Lương Dịch trừng mắt nhìn mấy cái hộp. Sinh mệnh đẹp đẽ của cậu, theo cách mà Sấu Ngọc nói, sắp bị chấm dứt ở nơi này. Nghĩ tới đây liền cảm thấy bi ai. “Tiểu Dương, ngươi không nên bày ra biểu tình thấy chết không sờn như vậy. Ta thừa nhận, ban đầu có hơi đau một chút, bất quá sau đó sẽ không. Ngươi chỉ cần nhẫn nại một chút là được.” Giang Thiên vỗ vỗ vai Lương Dịch, liền thấy cậu oán hận trừng mắt nhìn mình nói: “Nói vô ích, đã chết rồi thì còn cảm thấy gì nữa. Ngươi tưởng ta không biết chắc. Chỉ có ngươi thoải mái thôi.” Giang Sơn sờ sờ cổ mình, cười u ám nói: “Nếu Tiểu Dương đã chuẩn bị sẵn sàng, chúng ta đây bắt đầu nha.” “Chờ chút.” Ánh mắt Lương Dịch bỗng nhiên trở nên nghiêm túc: “Ta rất nhanh sẽ bị các ngươi ăn mất, nhưng các ngươi cũng không thể luôn miệng gọi ta là Tiểu Dương. Tên ta vô cùng nổi danh, ta chính là Lương Dịch. Các ngươi gọi một nam nhân là dương như vậy, đối với tôn nghiêm nam nhân thực sự rất xúc phạm a.” “Hảo hảo hảo.” Giang Sơn muốn nhanh chóng bắt đầu, Lương Dịch nói cái gì, hắn một câu cũng không nghe vào tai, chậm rãi mở một trong số các hộp. Giang Thiên tiến đến cắt kiện trung y duy nhất trên người Lương Dịch, nhất thời nuốt một ngụm nước bọt. Lương Dịch mặc dù tập võ quanh năm, nhưng bởi vì cơ thể gầy yếu nên không giống với cơ thể của những nam nhân tập võ khác. Cơ thể da thịt trắng nõn, hai hạt hồng quả bởi vì đột nhiên bị lạnh mà dựng thẳng lên, vô cùng xinh đẹp, tựa như hai hạt mâm xôi hồng tuyết, thật sự là một mỹ cảnh dụ nhân cực kì. “Uy uy, trước khi ta chết, ngươi không thể đổ dầu trơn lên người ta, ta luôn yêu thích sạch sẽ a. Các ngươi nếu không đáp ứng nguyện vọng này của ta, ta làm lệ quỷ cũng không buông tha các ngươi.” Lương Dịch tuyệt vọng yêu cầu. “Yên tâm yên tâm, chúng ta sẽ chỉ bôi vào nơi đặc biệt thôi, mà chung quy cũng vì nghĩ cho ngươi a.” Giang Thiên hòa nhã cười, nhếch mép, một chuỗi nước bọt tích lại trên ngực Lương Dịch. “Đại ca, đừng có lề mề nữa, nhanh cởi quần hắn xuống. Ta đã chọn được rồi, trước hết dùng cái bằng gỗ mềm a. Đi vào sẽ dễ một ít.” Giang Sơn nhịn không được thúc giục, lại nghe Lương Dịch kinh hoảng oa oa kêu to: “Không được, đừng cởi quần ta, van cầu các ngươi. Chờ đến lúc ta chết rồi hẵng cởi, nếu không rất xấu hổ a. Oa oa oa.” Trời ạ, sài lang chết tiệt, cư nhiên không chịu thỏa mãn yêu cầu nho nhỏ của mình. Chẳng lẽ bởi vì cậu nhìn lén Đường chủ cùng Sấu Ngọc động phòng mà gặp phải báo ứng sao? Thiên lý ở đâu a, cậu hoàn toàn không nhìn thấy Đường chủ cùng Sấu Ngọc rốt cục làm cái gì. Tấm màn được thả xuống, sau đó cậu bị tiếng kêu của Sấu Ngọc làm cho chấn động mà hôn mê. Cậu… cậu rõ ràng cái gì cũng không thấy được mà. Ô ô ô. Lẽ nào cứ như vậy mà gặp báo ứng? Giang Thiên không chút lưu tình xé chiếc quần cuối cùng che cơ thể Lương Dịch xuống, dọa cậu vội vàng kẹp chặt hai chân. Giang Thiên liền nắn bóp cặp đùi trắng như tuyết một trận, cười nói: “Đều là nam nhân cả, có gì xấu hổ chứ.” Giang Sơn cũng vội vàng tiến đến, quét mắt nhìn toàn thân cậu một lần, một chuỗi nước bọt liền chảy xuống, gảy gảy hai hạt nhũ châu diễm hồng, nhịn không được tán thưởng: “Tuy rằng tướng mạo có chút bình thường, nhưng cơ thể này tuyệt đối là cực phẩm của cực phẩm.” Những lời ái muội cùng động tác này khiến Lương Dịch hơi bị chán nản. Nhớ Độc Cô Sấu Ngọc trước đây từng nói với cậu, cậu không khỏi tức giận hét lớn: “Các ngươi muốn ăn thì ăn đi, đừng có quấy rối tình dục.”
|
Chương 13[EXTRACT]“Quấy rối tình dục? Đó là cái gì?” Giang Thiên cùng Giang Sơn ngạc nhiên nhìn nhau. Mặc kệ a, hiện tại không phải là thời gian để ham học hỏi. Giang Sơn lấy ra nam hình bằng gỗ mềm lớn nhất, thúc giục nói: “Đại ca, mở chân hắn ra, ta thật sự không đợi được nữa.” “Oa oa oa, đó là cái quái gì vậy a?” Lương Dịch kinh hoàng nhìn nam hình trong tay Giang Sơn. Vì sao, vì sao thứ này thoạt nhìn quen mắt đến thế? Có thể là do cậu suy nghĩ quá nhiều, nhưng cậu… Cậu thực sự nghĩ cái thứ này rất giống tiểu đệ đệ của mình. Len lén đưa mắt nhìn xuống dưới. Không sai, hiện tại càng nhìn càng thấy giống, chỉ là thứ này trông có vẻ còn cường tráng hơn tiểu đệ đệ của cậu rất nhiều a. “Các ngươi… Các ngươi đừng nói với ta rằng đây là dao con của Thương Chi quốc đấy nhé?” Lương Dịch hít vào một ngụm lãnh khí, trong lòng mơ hồ đoán ra hai tên sài lang này muốn làm gì với mình, nhưng cậu thà tin rằng cái thứ này là dao làm bếp của Thương Chi quốc còn hơn. “Dao con? Ha ha ha ha…” Giang Sơn thực sự nhịn không được nữa: “Tiểu Dương, a, không phải, là Tiểu Dịch. Tiểu Dịch a, ngươi đến bây giờ cư nhiên vẫn còn nghĩ rằng chúng ta thực sự muốn dùng dao cắt thịt ngươi ra ăn sao? Xem ra ngươi thật sự thuần khiết đặc biệt a. Nào, ca ca hiện tại sẽ nói cho ngươi biết chúng ta rốt cuộc muốn làm gì a.” “Không cần.” Lương Dịch kinh hoàng kêu to, sau đó cười nói: “Ta nghĩ… Ta nghĩ ta không biết vẫn tốt hơn.” Giang Thiên vốn không nói gì bỗng nhiên vỗ nhẹ vài cái lên cánh mông non mềm của cậu, làm bộ khiển trách: “Sao có thể không chịu học hỏi như vậy được? Hiện tại các ca ca muốn dạy ngươi ý nghĩa khác của từ ‘ăn’, ngươi cần phải khiêm tốn nghe giảng a.” “Ta… Ta khiêm tốn cái đầu các ngươi a.” Lương Dịch cuối cùng bị chọc đến nóng nảy: “Các ngươi… Các ngươi thật quá đê tiện, rõ ràng không phải muốn ăn ta mà lại gạt ta chọn dao, hiện tại các ngươi lại không giữ chữ tín, lấy cái thứ này ra để… để… để…” Cậu thực sự không nói được “để” làm gì, trong đầu không nén nổi cân nhắc: cái thứ quỷ quái này rốt cuộc để làm gì nhỉ? “Để làm cái gì a?” Giang Sơn nhịn không được cười nhạo cậu, nhìn Tiểu Dương xấu hổ quẫn bách khiến mặt đỏ bừng, hắn nghĩ như vậy càng thêm khả ái: “Tiểu Dương, ngươi cần phải rõ ràng a. Lúc đầu là tự ngươi lựa chọn, hơn nữa chúng ta từ đầu chí cuối chưa từng nhắc đến loại dao con lớn nhất a. Ngươi nghe không rõ lại đi chọn lung tung, không thể trách chúng ta được. Hôm nay ta muốn nói cho ngươi biết công dụng thật sự của nó. Ân, chính là dùng để mở rộng nơi nào đó của ngươi, khiến nơi đó vừa xốp vừa mềm, có thể nuốt được đại điểu[1] của các ca ca. Hiện tại, ngươi hiểu rõ chưa?” Sắc mặt Lương Dịch thoáng cái trở nên trắng bệch. Thì ra… Thì ra là thế. Vậy mà mình còn giúp bọn họ chọn cái lớn nhất. Ngu đến như vậy, không bằng đâm đầu chết luôn đi. “Các ngươi… Các ngươi cũng biết ta là nam nhân mà?” Cậu nắm lấy tia hi vọng cuối cùng, định giảng đạo lý cho hai sài lang này: “Nam nhân… Trên người nam nhân căn bản không có nơi nào có thể làm việc này. Các ngươi nếu dục cầu bất mãn, có thể tùy tiện chọn một cung nữ tạm giải tỏa a. Đã đến nước này, yêu cầu cao như vậy để làm gì nữa?” “Sai, nam nhân cùng nam nhân cũng có thể làm chuyện đó giống như nam nhân cùng nữ nhân nga.” Giang Sơn thần bí cười: “Nào, phía dưới để ca ca ta phụ trách giáo dục ngươi.” Hắn gật đầu với Giang Thiên một cái, cúi người mở rộng hai chân thon dài giơ lên, hắn liền dùng ngón trỏ điểm điểm lên cúc hoa phấn nộn, tà ác cười nói: “Chính là ở đây.” “Ở… ở đâu?” Lương Dịch liều mạng giãy dụa. Ô ô ô, hiện tại mới biết được, nhìn lén không thành công lại đem đến hậu quả nghiêm trọng như vậy. Vốn ban đầu vì không rõ hai nam nhân làm với nhau như thế nào nên mới đi nhìn lén, kết quả cái gì cũng không nhìn thấy. Nếu như cậu biết sớm việc này thì sẽ sớm phát hiện động cơ của hai sài lang này, cũng sẽ không rơi vào hoàn cảnh bi thàm như hôm nay. “Không được… Nơi đó không được.” Thân là nam nhân, lòng tự trọng đã triệt để kích thích tiềm lực của Lương Dịch, khiến cậu giống như cá trạch điên cuồng giãy dụa. “Uy uy, ngươi nhanh lên một chút a, ta sắp không khống chế nổi hắn rồi. Tiểu Dương lúc này khí lực lớn lạ thường.” Giang Thiên liều mạng áp lấy hai chân không ngừng giãy đạp, nhịn không được thúc giục. “Vậy thì người áp chặt một chút nữa a, hắn cứ vặn vẹo như vậy, ta căn bản không thể bôi trơn được.” Giang Sơn cũng lo lắng, trên ngón tay hắn bôi lớp thuốc cao dày, lại không thể bôi vào được. “Ngu ngốc, ta đã hết sức rồi, dùng thêm sức nữa sẽ làm thương hắn.” Giang Thiên quát lớn, rồi cảnh cáo Lương Dịch: “Ngươi còn động nữa sẽ không bôi trơn cho ngươi, đến lúc đó ngươi bị thương chúng ta cũng mặc kệ.” Lương Dịch thở dốc không ngừng giãy dụa, thỉnh thoảng nói: “Ta… Ta nghe… các ngươi… Hanh… Ta nếu như… nghe các ngươi… Ta sẽ trở thành thằng ngu nhất trên trời dưới đất này.” “Ngươi không nghe chúng ta thì cũng sẽ là thằng ngu nhất trên trời dưới đất này.” Giang Thiên hổn hển nói, một bên liều mạng kiềm chế Lương Dịch, mà thuốc cao trên ngón tay Giang Sơn đã bôi nhầm mấy lần lên chân vào cánh mông của cậu, nhưng không sao bôi vào đúng mục tiêu. Bọn thái giám hầu hạ ngoài cửa nghe không rõ nội dung cụ thể bên trong, chỉ có thể thấy tiếng hô to gọi nhỏ, đều nhịn không được cười nói: “Vương cùng vương tử cũng gấp gáp quá, chỉ quan tâm đến khoái hoạt bản thân mà không quản người ta chết sống.” Chợt nghe Giang Thiên ôi chao một tiếng hét thảm, một người trong đó đám nói: “Xem, chắc là vương chờ không được, bị kẹp chặt đến đau đớn.” Lời còn chưa dứt, liền nghe thấy Giang Thiên giận dữ hét: “Ngươi… Ngươi dám đá ta ở đây, thực sự là phản rồi… Ôi.” Hoàn đệ thập tam chương.
[1] Đại điểu: cái đó đó:”>
|
Chương 14[EXTRACT]Giang Sơn nhìn Giang Thiên che hạ thân không ngừng rên rỉ, trong lòng cảm thấy có chút hả hê. Lương Dịch ban đầu vốn chỉ giãy dụa lung tung, ai ngờ đá đúng chỗ đó. Hôm nay cậu mới biết a, thì ra đá vào chỗ đó có thể khiến người ta thống khổ như thế. Trong khoảng thời gian ngắn mất đi sức chiến đấu, cậu nhìn Giang Sơn đang đứng một bên cười trộm, giơ một chân lên cao, liền nghe thấy tiếng hét thảm “ôi” một tiếng. Chính giữa mục tiêu. “Tiểu Dương, ngươi thật không muốn sống nữa rồi.” Giang Sơn nghiến răng nghiến lợi nói. Vô cùng nhục nhã, vô cùng nhục nhã a. Huynh đệ hai người bọn họ ngày ngày trêu hoa ghẹo nguyệt[1], chưa bao giờ chịu lỗ vốn như vậy. Hắn hét lớn một tiếng: “Người đến…” Lời còn chưa dứt liền bị Giang Thiên bịt miệng lại, mắng: “Ngươi muốn để cho kẻ khác nhìn thấy bộ dạng chật vật của chúng ta sao? Ngu ngốc.” Nghe thấy tiếng cửa mở, y vội nói: “Không có việc gì, không cần vào.” Nhất thời, ba người mắt to trừng mắt nhỏ. Giang Thiên và Giang Sơn ngồi ở cự ly an toàn, tỉ mỉ quan sát Lương Dịch đang thờ phì phò. Đợi đến khi hạ thể bớt đau nhức, hai người tìm một sợi dây, cùng nhau tiến lại gần. Giang Thiên như cũ dùng hết sức giữ chặt hai chân của Lương Dịch, còn Giang Sơn thì trói chân của cậu vào đầu giường. Lương Dịch vẫn liều mạng giãy dụa, tiếc rằng lúc này hai người cùng áp chế cậu, cuối cùng bản thân bị trói thành tư thế bi thảm mà vô cùng dụ nhân. “Được rồi, ta xem bây giờ hắn còn cử động thế nào được.” Giang Sơn cười gian một tiếng: “Nào, Tiểu Dương, chúng ta chính thức bắt đầu học.” Nói xong liền lấy ra nam hình bằng gỗ mềm, đưa tới đưa lui trước mặt Lương Dịch. Giang Thiên đưa tay lấy hộp cao bôi trơn cho cậu. Lương Dịch nước mắt lưng tròng nhìn gia khỏa thật lớn kia, trong lòng sợ tới rồi cực điểm. Cậu hiện tại đã hiểu tại sao đêm đó Sấu Ngọc lại hét kinh khủng như vậy. Đổi lại là cậu, chỉ sợ hét càng khủng khiếp hơn. Đột nhiên, nơi hạ thể bỗng cảm thấy một trận trướng trướng đau nhức. Thì ra ngón tay Giang Thiên đã chui vào. “Các ngươi… Hai tên sài lang các ngươi sẽ chết không được tử tế. Ta nguyền rủa các ngươi bị đày xuống mười tám tầng địa ngục…” Lương Dịch ô ô nức nở chửi rủa, tuy nhiên chửi chưa đến hai phút thì hết lời. Không có biện pháp a, cậu từ trước đến giờ vẫn là người khiêm tốn, chưa bao giờ mắng chửi người khác, mà Độc Cô Sấu Ngọc cũng chưa dạy điều này cho cậu. Lúc này tiểu huyệt nơi hạ thể càng trở nên đau nhức, cậu có thế cảm nhận được ngón tay nơi đó chậm rãi xoay tròn, cảm giác vô cùng xấu hổ kích thích cậu suýt chút nữa ngất xỉu. “Hô, Tiểu Dịch Dịch, nơi này của ngươi vừa chặt vừa nóng, ấm áp tựa như muốn tan chảy ta ra.” Giang Thiên thỏa thích ca ngợi. Nghe vậy, Giang Sơn nước bọt chảy ròng, nhanh chóng móc ra một khối thuốc cao rồi tiến lại gần, cười nói: “Đại ca, cũng nên để ta mở mang kiến thức chút.” “Thật nóng vội. Mới vậy đã không nhịn được, đợi sau này ngươi sẽ làm sao?” Giang Thiên bất mãn lẩm bẩm, nhưng cũng không phản đối. Hừ, còn nói ta, ngươi nếu không vội, sao không dứt khoát để ta tiến tới. Giang Sơn trong bụng len lén phản bác, nhưng trên mặt chỉ cười trừ: “Đại ca nói rất đúng. Ngươi cũng không phải không biết, lực nhẫn nại của tiểu đệ từ trước đến nay rất kém.” Vừa nói vừa đưa ngón tay chậm rãi tiến vào. “A a a a a a, hai tên sài lang hạ lưu các ngươi, ta chết mất.” Lương Dịch liều mạng hét lên thất thanh, lại nghe Giang Sơn thờ ơ nói: “Không sao cả, đại ca đừng lo lắng, hét to như vậy còn xa mới chết.” Vừa nói vừa chuyển động ngón tay, hưởng thụ khoái cảm khi ma sát tràng bích nóng như lửa. Lương Dịch dùng hết sức giãy dụa phần eo, ý đồ muốn đẩy ngón tay bọn họ ra ngoài, lại không biết như vậy chỉ khiến ác lang càng thêm vui sướng. Một lúc sau, cậu ý thức được phương pháp này không có hiệu quả, bản thân cũng thấy tiểu huyệt sau khi bị bôi trơn đã thả lỏng hơn rất nhiều. Ô ô ô, cậu phải làm gì bây giờ, sớm biết vậy cậu đã đi theo Sấu Ngọc học vào chiêu phòng lang của hai nghìn năm sau. Cậu lại không biết rằng: kỹ thuật phòng lang của hai nghìn năm sau chỉ là hữu dụng trước đó, một ngày rơi vào hoàn cảnh này, thì cũng sẽ thành cá nằm trên thớt, mặc ý để người ta xâu xé. Lương Dịch mặt đỏ lên, xem ra… Xem ra chỉ còn cách dùng chiêu cuối cùng này để đối phó với bọn họ. Tuy rằng chiêu này thực sự rất xấu hổ, nhưng lão thiên gia phải tha thứ cậu a, cậu thật sự vô kế khả thi[2]. Suy nghĩ một lúc, cậu hung hăng co rút cơ vòng, nhất thời nghe thấy hai còn lang kia kêu thảm thiết. “A, thật chặt, oa oa oa, ngón tay sắp bị kẹp gãy rồi. Hô hô hô, đau quá a.” Giang Thiên cùng Giang Sơn hô to gọi nhỏ liên tiếp, tiếng kêu vang khắp phòng, Lương Dịch cao hứng a, xem ra chiêu này tuy rằng đáng thẹn, nhưng lại rất hữu dụng. Đang đắc ý, lại nghe thấy hai tên sài lang cùng nhau cười: “Thật tốt quá, đã bôi trơn rồi mà vẫn có thể kẹp chặt như thế, có thể tưởng tượng ‘tính phúc’ tương lai chúng ta rất đáng kỳ vọng.” Lương Dịch trợn tròn mắt, hoài nghi nhìn hai lang: “Uy, các ngươi sẽ không phải bị cuồng ngược như giống như Sấu Ngọc từng nói đấy chứ? Đau đến như vậy mà vẫn có thể cười được sao?” Giang Thiên say sưa nói: “Tuy rằng đau nhức, thế nhưng cũng rất thoải mái a. Đối với Tiểu Dương thuần khiết mà nói, đương nhiên sẽ không hiểu được cảm giác đau đớn mà vui sướng của chúng ta. Oa oa oa, lại kẹp chặt một ít. Tiểu Dương, ngươi thật đúng là cực phẩm của cực phẩm a.” Giang Sơn dùng tay rảnh xoa xoa ngực của Lương Dịch, chậm rãi gảy gảy một khỏa anh đào tiên diễm ướt át, bỗng nhiên hung hăng bóp chặt, nhất thời khiến Lương Dịch đau đớn kêu ra tiếng, sau đó hai người liền cảm nhận được tràng bích nóng như lửa lại một trận co rút rất chặt, đem lại cho bọn cảm giác vui sướng không nói nên lời. Giang Sơn bỗng nhiên nói: “Đại ca, ta hiện tại chỉ lo lắng một vấn đề.” Hoàn đệ thập tứ chương.
[1] Nguyên gốc là du hí hoa tùng. Du hí là chơi đùa, hoa tùng là bụi hoa. Mình nghĩ ý của cụm này giống trêu hoa ghẹo nguyệt nên tương vào. [2] Vô kế khả thi: Không còn cách nào khác, aka bó tay toàn tập =))
|