Editor: Miri
-----------------------------------------
Phiên Ngoại 2
Mười lăm tuổi Úc Tử Hựu, vẫn là một tiểu quân tử.
Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ động.
Cho nên dù trong lòng rõ ràng người hắn đang giấu ở biệt viện kia là do chính hắn "Mua" tới, là hắn có thể nhìn có thể chạm vào, cũng tuyệt đối không chịu vượt Lôi Trì một bước.
Liên tục mấy tháng qua, Úc Xá không phải lưu tại Úc Vương phủ thì là trọ ở phủ trưởng công chúa, lúc có thứ quan trọng phải hồi phủ lấy thì Úc Xá cũng chỉ sai người đánh xe dừng ở cửa, ra lệnh cho bọn gia tướng vào phủ lấy đồ vật ra, cứ như nếu hắn đặt chân vào biệt viện một bước thì sẽ hủy hoại thanh danh của Chung Uyển.
Úc Xá cùng đồng môn này của mình tuy không giao tình nào, nhưng hắn rất kính trọng Sử lão thái phó, cũng vô cùng tiếc hận cho Chung Uyển.
Kế hoạch của Úc Xá rất chu toàn, sau khi án tử của Ninh Vương đã xử lý xong, chờ thêm một, hai năm, chờ người khác đã quên đi Chung Uyển, hắn sẽ nghĩ cách cởi bỏ nô tịch cho y, còn cho y một số ngân lượng, tiễn y tới chỗ xa xôi nào đó, khiến cho y sau này có thể sống những ngày bình an.
Ở trong lòng Úc Xá, Chung Uyển lúc ấy yếu ớt lại nhạy cảm, không thích hợp bị người khác quấy rầy. Hắn còn cố ý dặn dò đưa người đã chăm sóc hắn từ nhỏ tới lớn Phùng quản gia tới, muốn đối đãi y cho tốt, đừng để y phải chịu giày vò.
Trăm triệu không nghĩ tới, người bị giày vò chính là Phùng quản gia.
Ba tháng sau, Phùng quản gia chịu không nổi nữa.
Ninh Vương chi án, dù Sùng An Đế chưa nói rõ nhưng đã có chút ý tứ muốn nhổ cỏ tận gốc, không ít người nghiền ngẫm long ý, muốn dùng cơ hội này lấy lòng. Nếu bất cẩn để Chung Uyển chạy thoát, bị người có tư tâm lấy ra sử dụng, Úc Xá không dám đảm bảo là mình có thể bảo hộ y.
Úc Xá bị bắt dọn vào biệt viện, tự mình nhìn chằm chằm Chung Uyển.
Úc Xá vô cùng thủ lễ, không nên xem cũng không xem, không nên nói cũng không nói, mặc cho Chung Uyển trêu chọc hắn đùa giỡn hắn thế nào, Úc Xá vẫn bình tĩnh, không ngừng nói với Chung Uyển: Ta đối với ngươi không nổi dù chỉ nửa phần ý niệm.
Thẳng đến sau khi hắn dọn đến biệt viện được một tháng.
Lúc ấy Chung Uyển đã quậy phá hắn không biết bao lần, đại khái cũng nhìn ra Úc Xá là thật sự không có ý niệm kia, buông ra không ít lời nói bông đùa cợt nhã
Có hôm hai người ngồi ở trên nhuyễn tháp đọc sách, Chung Uyển đứng dậy đi châm trà, Úc Xá đã đọc sách hết hai canh giờ, chân cứng tay tê, thoáng giãn ra một chút, đem tay chống ở trên tháp, Khi Chung Uyển trở về không để ý, ngồi ở trên tay Úc Xá.
Trên nhuyễn tháp đệm dày được xõa tung, Chung Uyển rốt cuộc không cảm giác ra điều kỳ lạ, uống xong một ngụm trà lại tiếp tục đọc sách.
Úc Xá ngồi ở một bên cứng đờ tại chỗ, cánh tay kia nháy mắt đã tê rần.
Ma xui quỷ khiến, Úc Tử Hựu lại không lập tức rút tay ra.
Không có lý do gì, chỉ là luyến tiếc.
Hắn cũng không biết mình đây là làm sao vậy.
Thiếu niên Úc Xá mặt đỏ tới mang tai, suy nghĩ loạn lên. Hắn trong chốc lát lại nghĩ tới lời thánh nhân nói, trong chốc lát lại hiểu không nổi sao Chung Uyển rõ ràng gầy như vậy, thế mà lại......rất mềm.
Tấm đệm dày cùng ánh nến mờ ảo yểm trợ cho Úc Xá. Úc Tử Hựu lần đầu khai trai*, mấy ngày tự trách bản thân cũng thôi đi, lại còn tự phạt mình chép trăm bản tâm kinh.
*Khai trai: tín đồ Phật giáo hoặc tín đồ của các tôn giáo khác bắt đầu ăn mặn, sau khi hết kỳ ăn chay =))))))) Nói chung là lần đầu trải nghiệm ấy.
......
"Sao đọc chậm như vậy?" Tuyên Từ Tâm nhíu mày.
Trong noãn các thảo luận chính sự, hai trương án thư được đặt cạnh nhau, tân đế Tuyên Du ngồi ở hướng Đông, bên người là trưởng công chúa Tuyên Từ Tâm.
Vì muốn đưa trưởng công chúa chính trực tuổi còn xuân sắc đi theo tân đế cùng nhau học chính sự, Úc Xá cùng Chung Uyển đã tốn không ít sức lực, nhưng hết thảy đều đáng giá. Hiện giờ Úc Xá nhẹ nhõm hơn nhiều, rốt cuộc cũng không cần lo lắng hắn và Chung Uyển phải nợ Tuyên Du cả đời, cũng yên tâm tương lai giang sơn này có người kế tục.
Dù sao song bào thai hai người đều là nhi tử Ninh Vương, dù cho trưởng công chúa sau này phải nhiếp chính thì cũng coi như là nước phù sa không chảy ruộng ngoài, càng đừng nói còn có Chung Uyển sau lưng, song bào thai cũng không đến mức đụng phải bức tường.
Úc Xá cùng Chung Uyển ngồi ở một góc khác, trên hai án thư tràn đầy thư chiết. Úc Xá hoặc là Chung Uyển phê bình tấu chương xong thì giao cho Tuyên Du, Tuyên Du xem qua xong lại giao cho Tuyên Từ Tâm xem. Tuyên Du xem chậm, tấu chương trước mặt chỉ trong chốc lát đã xếp thành một núi, Tuyên Từ Tâm ở một bên chờ nhàm chán, nhịn không được thúc giục, "Là xem không hiểu hay là có chữ không biết?"
"Chữ nào đệ cũng nhận ra." Tuyên Du vội giải thích, khiêm tốn kính nhường nói, "Nhiếp Chính Vương nói là ăn nhiều nhai không kĩ, dù có xem chậm một chút thì cũng phải nhìn cho hiểu rồi mới nói."
Tuyên Từ Tâm đè nặng lử giận, đen mặt nói, "Vậy ngươi xem hiểu hết sao?"
Tuyên Du chột dạ nói, "Cũng không hiểu lắm."
Không đợi Tuyên Từ Tâm nổi giận, Chung Uyển vội nói, "Thôi thôi, đổi lại đây đổi lại đây, công chúa xem trước, Hoàng Thượng xem sau."
Tuyên Du cùng Tuyên Từ Tâm đều cầu mà không được.
Chung Uyển dở khóc dở cười, đứng dậy bế chồng tấu chương trước mặt mình lên giao cho Tuyên Từ Tâm, lúc y đi trở về chỗ cũ ngồi xuống, sắc mặt hơi đổi.
Tuyên Từ Tâm nhạy cảm hỏi, "Ca ca? Sao vậy?"
"Không, không sao." Chung Uyển miễn cưỡng cười một cái, "Ngồi lâu quá, chân bị tê."
Tuyên Từ Tâm hiểu rồi thì gật đầu, không để ý nữa.
Song bào thai vùi đầu làm chính sự, bên kia Chung Uyển âm thầm nghiến răng, nghiêng đầu nhìn Úc Xá liếc mắt một cái.
Nhiếp Chính Vương dưới một người trên vạn người hiện đang bình thản ung dung, tay phải chấp bút, hạ bút vững vàng, làm như cảm giác được tầm mắt Chung Uyển, hắn quay đầu nhìn lại đây, khuôn mặt trẻ trung anh tuấn vẫn đạm nhiên, "Sao vậy?"
Chung Uyển đảo mắt nhìn song bào thai một cái, tức giận làm khẩu hình: Ngươi, nói, xem?
Trong mắt Nhiếp Chính Vương trẻ tuổi hiện lên một tia u quang, hắn giật giật tay trái đang bị Chung Uyển ngồi đè lên, khóe miệng hơi hơi cong.
Nhiếp Chính Vương tùy tay viết trên một góc tấu chương không quan trọng một chữ "Mềm", vành tai Chung Uyển lập tức đỏ ửng.
Chung Uyển bối rối không thôi, công tử phong lưu tao nhã, sao trưởng thành lại thành kẻ vô lại vụng trộm ở ngự tiền thế này?
Cố tình Úc Xá còn giả vờ vô cùng thuần thục, vô lại cũng chỉ cùng Chung Uyển vô lại, ở trước mặt người ngoài vẫn là một đóa hoa cao lãnh oai phong thanh thoát, người trong triều nếu không phải cảm thấy tính tình Úc Xá lạnh lùng quái gở, đối hắn kính nhi viễn chi, thì cũng sẽ giống như song bào thai, nhìn ra dưới lớp da của Úc Xá là quân tử cốt khí, đối hắn đã kính lại còn sợ.
Lời này nói ra thì ai có thể tin đây? Nhiếp Chính Vương đối nhân xử thế lạnh nhạt lại xa cách, sẽ thừa cơ Chung Uyển đứng dậy mà âm thầm đem tay lót ở dưới thân y.
Cái này cũng thôi đi, còn sẽ chậm rãi đem ngón tay dài thanh mãnh hơi hơi cong lại rồi duỗi ra, lại dùng khóe mắt quan sát thần sắc Chung Uyển.
Hư hỏng quá rồi.
Chung Uyển bị Úc Xá trêu chọc tới bực bội, thừa lúc song bào thai không chú ý thì rút tay Úc Xá ra. Úc Xá lợi dụng tay áo to rộng che lấp, ở trên đùi Chung Uyển nhéo một cái không nhẹ không nặng rồi mới thu tay.
Không đợi Chung Uyển phát tiết, Úc Xá thần thái tự nhiên hỏi Chung Uyển, "Năm nay quan chủ khảo ân khoa đã định rồi sao?"
Lúc Tuyên Du vừa mới hồi phủ, đạo ý chỉ đầu tiên Úc Xá nghĩ thay cho Tuyên Du chính là đặc chuẩn Chung Uyển có thể tham gia khoa khảo.
Úc Xá trước đó còn bức bách chúng hàn lâm của Hàn Lâm Viện vì Chung Uyển "Chờ lệnh", lại không màng triều thần ngăn trở, trực tiếp thay tân đế phác thảo thánh chỉ, cũng không hỏi tân đế câu nào, tự mình lấy ngọc tỷ, đoan đoan chính chính ấn vào thánh chỉ.
Lúc Tuyên Du mới vừa đăng cơ, Úc Xá đắc tội không ít đại nho, lại làm không ít lão thần trung thành và tận tâm với hoàng thất lo lắng sốt ruột, nguyên nhân rất lớn chính là sợ hắn dùng thánh gây họa.
Nhưng Úc Xá cũng chỉ chuyên quyền độc đoán như vậy một lần duy nhất.
Sau khi tùy ý làm bậy một lần, Úc Xá lại an an phận phận trở về làm Chu Công, đối với Thành Vương Tuyên Du không có nửa điểm bất kính.
*Chu Công/Thành Vương: Chu Công làm nhiếp chính cho Thành Vương. Quăng nhẹ link wikia ở đây cho ai muốn đọc...https://vi.wikipedia.org/wiki/Chu_Th%C3%A0nh_v%C6%B0%C6%A1ngCứ như kẻ hành sự như lập tức muốn soán vị trước đó không phải hắn.
Thánh chỉ cũng đã hạ, Hàn Lâm Viện cũng bị ấn đầu thừa nhận. Chúng nho sinh đều trông ngóng sao Văn Khúc trở về vị trí cũ, mọi ánh mắt đều dõi theo Chung Uyển.
Tân đế kế vị, theo thường lệ là muốn mở ân khoa, hết thảy đều đã được chuẩn bị xong, chỉ là quan chủ khảo còn chưa định được.
Nhiếp Chính Vương vốn muốn làm chủ khảo, nhưng bị Chung Uyển cản lại.
Úc Xá vô pháp, chỉ có thể hỏi ý tứ Chung Uyển, "Ân khoa sắp mở, hai vị phó chủ khảo cũng đã định, vậy chính chủ khảo thì sao? Trong lòng ngươi đã chọn được ai à?"
Chung Uyển suy nghĩ một chút, gật đầu, "Có."
Úc Xá tò mò, "Ai?"
Chung Uyển dứt khoát nói, "Sử Hoành."
Mặt Úc Xá nhất thời đen như đáy nồi.
Chung Uyển cười, "Làm sao vậy? Sử Hoành là nhi tử đế sư hai triều, xuất thân liêm chính, là tiến sĩ hai bảng, ở trong hàn lâm cũng có chút danh vọng. Hiện giờ để hắn làm chính chủ khảo, không hợp sao?"
Trước kia, Sử Hoành đã vài lần mắng nhiếc Chung Uyển bất trung bất nghĩa, sau khi y hồi kinh lại bị cái tên xú tiểu tử cứng đầu này hại suýt chết, bảo y tham lam nhận hối lộ. Úc Xá vừa thấy hắn là đã cực kì không thoải mái. Nếu không phải vì cảm niệm Sử Kim đối với Chung Uyển có ân tình, Úc Xá đã sớm bảo hắn hồi hương trồng trọt.
Úc Xá nói, "Không sợ hắn ngáng chân ngươi?"
Chung Uyển lắc đầu, "Ngáng chân? Tính tình của hắn như vậy, hẳn là không đến mức đó, bất quá......"
Úc Xá nhíu mày, "Bất quá cái gì?"
"Cứ tùy hắn, dù có ngáng chân thì......" Chung Uyển bình tĩnh nói, "Trạng Nguyên vẫn là ta."
Úc Xá ngẩn ra, không chần chờ mà cười một tiếng.
Cũng đúng, chuyện Sử Hoành không thuận với Chung Uyển thì mọi người đều biết, ngày sau Chung Uyển có đỗ đạt thì cũng không ai dám xen vào một câu.
Úc Xá bình tĩnh nhìn Chung Uyển, cho dù hai người đã bên nhau được một thời gian rồi, hắn vẫn không khỏi bị một khang ngạo khí đỉnh đỉnh này của y mê hoặc, Úc Xá nhịn không được mà hỏi, "Sau khi trúng Trạng Nguyên thì sao?"
"Sau đó ư?"
Chung Uyển suy nghĩ một lát, chậm rãi nói, "Đi dập đầu với Sử lão thái phó, đi tới trước mộ phụ mẫu ta dâng hương, lại đi tới lăng mộ phụ vương mẫu phi tế bái."
Phần mộ tổ tiên Chung gia đã được tu bổ khang trang, trước đó vài ngày Úc Xá mới vừa cùng Chung Uyển đi tế bái.
Bản thân Chung Uyển làm thì hợp lý hợp tình, nhưng Úc Xá đường đường là Nhiếp Chính Vương, lại ở trước mộ phần phụ mẫu của y quỳ rồi lại quỳ, lạy rồi lại lạy, trước đó hắn bồi Tuyên Du tế thiên cũng không thấy hắn đoan túc hành lễ như vậy.
Úc Xá lại hỏi, "Sau đó thì sao?"
Chung Uyển cười, "Không có sau đó."
"Lúc tiên đế còn chưa băng hà thì còn nghĩ tới chuyện kim bảng đề danh, cưỡi ngựa dạo phố, tạo nên cảnh đẹp ý vui một phen, hiện tại thì......" Chung Uyển đạm nhiên nói, "Chỉ nghĩ muốn an ủi thân sư, sau đó đem Kim Bảng thiêu ở trước mộ, cứ như vậy thôi."
Úc Xá im lặng một lát, "Chức quan sau này......"
"Tùy tiện cho ta cái gì cũng được." Chung Uyển suy nghĩ một lát thì vội nói, "Chỉ là đừng sai ta đi Hàn Lâm Viện nghiên cứu học vấn, bảo ta đi làm chuyện gì thực tế một chút. Ta không cầu phải có chiến tích, cũng không thèm để ý chuyện thăng quan tiến chức, có thể giúp người khác, bận rộn một chút là tốt rồi."
Úc Xá nhìn y thật sâu, "Không muốn phong hầu bái tướng?"
Chung Uyển mỉm cười, chỉ mở miệng chứ không ra tiếng: Không muốn làm hoàng đế?
Hai người nhìn nhau cười.
Tuổi ba mươi xông pha đạt công danh, tranh về tay tám ngàn dặm đất xa*. Những thứ đã từng khát cầu năm nào, bây giờ đã ở trong tầm tay nhưng lại sớm không còn để tâm tới.
* Lấy ý từ bài thơ Mãn Giang Hồng của Nhạc Phi. Giải thích bài thơ dài, để dưới chương.Song bào thai ở một bên đã nghe sửng sốt, Tuyên Du ngây thơ mờ mịt, "Ca......huynh đang nói cái gì vậy?"
Chung Uyển quay đầu, nhìn thấy gương mặt trắng trẽo tròn trĩnh đáng yêu của Tuyên Du, bất đắc dĩ, "Thôi, tuy không có gì câu nệ, nhưng cũng phải tiếp tục phê. Còn thỉnh Hoàng Thượng cố gắng tranh đua, chờ Hoàng Thượng có thể tự mình chấp chính rồi thì ta cùng Nhiếp Chính Vương liền có thể thật sự mặc kệ mọi thứ."
Tuyên Du nghe không rõ, nhưng không hiểu sau lại vô cùng cảm động. Hắn kích động lên, liền khoa tay múa chân bắt đầu giảng cho Chung Uyển kế hoạch to lớn sự nghiệp vĩ đại của mình
Chung Uyển bị Tuyên Du nói tới mức sửng sốt, suýt chút nữa cũng tin luôn. Úc Xá đối với chuyện này sớm đã chết lặng. Hắn thất thần nhìn tấu chương, trong dư quang tất cả đều là Chung Uyển.
Trưởng công chúa điện hạ từ trong một đống tấu chương ngẩng đầu, nhìn ba người thở dài, sâu thẳm trong lòng cảm thấy mười mấy năm sau, thiên hạ này sợ là phải đè lên đầu vai mình.
Phiên Ngoại 3
Trong lúc Chung Uyển ở phủ Nhiếp Chính Vương rảnh rỗi, y vẫn luôn loáng thoáng cảm thấy bản thân đã quên cái gì đó, lỡ tay bỏ rơi cái gì đó.
Chung Uyển trái lo phải nghĩ, nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy hiện giờ trong triều ngoài triều đều tứ hải thanh bình, lại không việc gì chưa xong.
Chung Uyển cảm thấy bản thân đã quá nhọc lòng nhiều năm qua, nhất thời được buông lỏng lại không quen, không quá ngẫm nhớ lại chuyện gì.
Thẳng đến có một ngày vô tình nghe Úc Xá nói một câu: Tuyên Cảnh xin nghỉ nhiều ngày, đã lâu không ra phủ.
Chung Uyển vỗ ót một cái, lúc này mới nhớ ra là đã quên mất huynh đệ tốt nhất của mình.
Chung Uyển thất kinh, cũng không tự trách bản thân, "Lâm Tư đâu? Lâm Tư đâu? Tuyên Du đã đăng cơ, ta ngã bệnh cũng đã hết bệnh rồi, chúng ta đều đã ngủ chung nhiều ngày như vậy, huynh đệ Lâm Tư của ta đâu? Hắn gần đây thế nào? Hắn vui sướng sao? Hắn còn đang ẩn thân trốn tránh sao?"
Úc Xá khôn kể nhìn Chung Uyển, hồi lâu mới nói, "Quy Viễn, ta trước sau vẫn không hiểu lắm huynh đệ chi tình của ngươi và Lâm Tư."
Lâm Tư vì mau chóng thoát thân, có thể không chút nghĩ ngợi, thống khoái nói ra nhũ danh mà Chung Uyển đã giấu giếm gần tám năm nay.
Chung Uyển vì muốn trấn an Tuyên Cảnh, cũng có thể dao sắc chặt đay rối, tàn nhẫn quyết định rót mê dược cho Lâm Tư, thậm chí còn tắm rửa sạch sẽ cho hắn rồi đưa tới Tuyên Cảnh.
Huynh đệ cùng y từ nhỏ lớn lên, thế nhưng lại có thể lương bạc đến mức này sao?
Chung Uyển có chút xấu hổ, ngượng ngùng nói, "Nam nhân như thủ túc, huynh đệ như y phục......Ai, ngươi không hiểu đâu, ta đang hỏi ngươi mà? Lâm Tư sao rồi?"
*Lẽ ra là anh em như thủ túc, vợ như quần áo nhưng Uyển Uyển đổi trắng thay đen thành anh em như quần áo, có thể thay lúc nào thì thay =]]]
Sắc mặt Úc Xá vô cùng phức tạp nhìn Chung Uyển, "Trước khi tiên đế băng hà, hắn liền trở về tìm Tuyên Cảnh. Hai người bây giờ đã nhiều ngày không ra khỏi phủ, phỏng chừng là đang quấn nhau không buông."
Chung Uyển tò mò hỏi, "Sớm trở về như vậy là vì cái gì? Sao lại đột nhiên nghĩ thông suốt?"
Úc Xá không khẳng định nói, "Không nhất định là thông suốt? Chỉ là hắn không thể đi, hơn nữa lại còn do kế hay của ngươi, thuốc đắng dã tật."
Chung Uyển giật mình, "Mấy lời ta dùng để lừa Tuyên Cảnh......Hắn tin?"
"Không chỉ là tin, còn dùng." Úc Xá nói, "Sau khi hồi kinh, trong lúc ngươi và ta sinh tử đối mặt với tiên đế, Tuyên Cảnh tìm vài thợ rèn, làm cho hắn......"
Úc Xá khoa tay múa chân, "Một cái bẫy kẹp lớn như vậy."
Chung Uyển khiếp sợ, "Còn lớn hơn cái bàn ư......"
Úc Xá gật đầu.
Chung Uyển kinh hồn táng đảm, "Huynh đệ tốt của ta đã nhiều ngày không ra cửa như vậy......chẳng lẽ đã bị kẹp chết sao?"
Úc Xá trấn an nói, "Tất nhiên là không."
Chung Uyển sốt ruột, "Ngươi mau nói."
Úc Xá càng không chịu nói.
Nhiếp Chính Vương trẻ tuổi dựa vào ghế, quan sát Chung Uyển.
Chung Uyển vô pháp, đành ngoan ngoãn ngồi trên đùi Úc Xá.
Úc Xá dùng một tay ôm lấy Chung Uyển, cười nhẹ nhàng nói, "Yên tâm, Lâm Tư không bị thương nửa phần."
"Tuyên Cảnh cũng đủ tâm tàn nhẫn, ở trong phòng ngủ của mình đặt hai cái bẫy kẹp to, lại ở trước cửa đặt mười mấy cái kẹp bắt thú, chờ Lâm Tư trộm tới xem hắn thì đền tội, nhưng......"
"Thân thủ Lâm Tư thật sự quá tốt."
"Tuyên Cảnh trong phòng cơ quan trải rộng, hắn đều tránh được."
"Nhưng không cẩn thận......lúc né tránh đã động vào làm nát một thứ."
Chung Uyển hít thở không thông, "Chén ngọc!"
Úc Xá gật gật đầu.
Chung Uyển cứng họng, "Chén ngọc kia sao vận mệnh lắm chông gai, chỉ cần là người thì có thể động vào làm bể nó......"
Úc Xá cứng người, bỗng nhiên muốn hôm nào đó vào phủ Tuyên Cảnh, quăng ngã đồ vật kia một lần.
Mấy chuyện Chung Uyển làm, hắn cũng muốn làm thử.
Chuyện sau này thì để sau này nói, Úc Xá tiếp tục, "Vẫn ổn, hắn động vào làm bể thứ đồ kia, sao Tuyên Cảnh có thể nhịn được nữa? Lâm Tư cũng bị làm cho hoảng hốt, quay đầu muốn đi, Tuyên Cảnh từ trên giường bạo khởi, một hai không cẩn thận......giẫm lên trên cái bẫy kẹp kia."
Chung Uyển nghe không nổi nữa.
Úc Xá an ủi nói, "Không bị thương gân cốt, chỉ là tạm thời không tiện đi lại, cũng coi như là nhờ họa được phúc. Lâm Tư thấy thế thì sao còn đi cho được, cứ như vậy...ở lại."
"Hai người ở bên nhau lâu như vậy, có hiểu lầm lớn nào hẳn cũng đã giải khai được."
Chung Uyển lo lắng đề phòng, "Sau này lỡ như Lâm Tư biết đây là chủ ý của ta, đôi ta có còn là huynh đệ hay không?"
Úc Xá ôm Chung Uyển, thầm nghĩ hai ngươi làm huynh đệ vốn dĩ cũng chẳng ra gì. Hắn nhân cơ hội này mà sờ loạn hai cái, không nhanh không chậm nói, "Ngày mai bảo Hoàng Thượng thưởng Tuyên Cảnh một phủ đệ khang trang, sau lại ban cho hắn một chỗ đất phong tốt, lại hứa hẹn hắn là Hoàng Thượng cùng tông thân sẽ vĩnh viễn không bức hôn hắn là được."
Trời cao biển rộng, từ đó bọn họ dây dưa cả đời.
HOÀN TOÀN VĂN -
Lời Editor:Cuối cùng chính thức xong rồi, chỉ còn làm bản word quyển 2 + 3, beta sơ sơ nhưng mà cũng lười quá....Sẽ có một link download folder tập hợp các fanart cho truyện mình tìm được trên wordpress sau, hai ba ngày nữa?Anw, mong mọi người enjoy truyện và cái kết của nó. Đây hẳn cũng là bộ duy nhất mình edit, mong là không tới nỗi tệ?Cảm ơn nhé ~Giải thích bài thơ:
Lấy ý từ bài thơ Mãn Giang Hồng của Nhạc Phi. Trong đó có hai câu thơ:
Tam thập công danh trần dữ thổ,
Bát thiên lý lộ vân hoà nguyệt.
Nghĩa là:
Ba mươi tuổi cát bụi công danh,
Tám ngàn dặm dầm sương dãi nguyệt.
Ý nghĩa hai câu thơ là ba mươi tuổi đạt được công danh, hùng tâm tráng chí, vượt qua chốn quan trường phong ba.