Mua Nam Thê
|
|
Chương 59: Đáp án[EXTRACT]“Sinh chủ tử!” Sau khi Hoắc Ngạn rời đi không lâu, đám người Bích Tình liền chạy ào vào nhà loạn cả lên:“Sinh chủ tử, ngươi đi nơi nào……”,“Sinh chủ tử, vì sao phải đi……” Cuối cùng vẫn là Bích Tình tri kỷ đem mọi người ra ngoài bớt.“Sinh chủ tử!” Thanh âm Bích Tình có chút nghẹn ngào,“Tại sao ngài có thể đi không từ giã? Ngài không phải muốn chúng ta ở trong phòng chờ ngài sao? Nếu ngài vẫn không trở về, ngài muốn chúng ta vẫn chờ đợi sao?……” “Thật xin lỗi, ta, ta chỉ là không muốn các ngươi vì ta mà vất vả thôi.” Vũ Sinh chân thành nói. “Ngài rời đi, lão gia rất tức giận. Chúng ta không sợ bị phạt, nhưng thân mình ngài kém như vậy, làm sao……” Trong giọng nói tràn đầy quan tâm. “Không có việc gì.” Vũ Sinh an ủi Bích Tình. Chỉ cần hắn cho Hoắc Ngạn đáp án mà y muốn, chắc Hoắc Ngạn sẽ không phạt hắn đâu? “Lão gia rất sủng ngài, hy vọng lần này sẽ không cùng ngài so đo. Sinh chủ tử, ngài không cần rời đi nữa, được không?” Bích Tình chờ mong nhìn Vũ Sinh. “Ta sẽ không rời đi nữa đâu.” Vũ Sinh mỉm cười trả lời. Không chỉ vì Hoắc Ngạn không cho phép, càng bởi vì hắn không muốn rời đi nơi này — nhà của hắn. Nghe được Vũ Sinh cam đoan, Bích Tình cười lui ra ngoài,“Chắc Sinh chủ tử tối hôm qua không có nghỉ ngơi tốt? Vẻ mặt không hảo lắm, ngài ngủ một lúc đi, vào bữa tối ta sẽ kêu ngài.” Vũ Sinh cười nhìn phòng ngủ an tĩnh. Đây là cảm giác gia đình ấm áp, ngoài đệ đệ ra, hắn rốt cuộc cũng có người thân. Người kia cũng là người thân của hắn đi?! Nghĩ đến vấn đề lúc nãy: Tướng công hắn, đêm nay đến tột cùng nên cho y đáp án như thế nào đây? Hồn du thiên ngoại nên hắn bỏ lỡ rặng mây đỏ đầy trời, khi hoàn hồn lại đã là đến lúc nên dùng bữa tối. “Linh hồn nhỏ bé đã quay về?” Vũ Sinh ngẩng đầu liền thấy Hoắc Ngạn ngồi bên cạnh,“Ngươi một cái thất thần liền đến mấy canh giờ là luyện như thế nào?” Hoắc Ngạn dường như tâm tình tốt lắm đùa với người bên cạnh. Vũ Sinh đáng thương nào biết đâu rằng đây là bởi vì Hoắc Ngạn hạ quyết tâm trong đêm nay ăn luôn hắn. Đúng vậy, tật xấu luôn thất thần này của hắn là như thế nào dưỡng thành? Vũ Sinh đơn thuần vì Hoắc Ngạn trêu chọc mà đỏ hai gò má. Bộ dáng thẹn thùng của người này gợi lên dục hoả vẫn áp lực trong Hoắc Ngạn, y quyết định thẳng đến chủ đề,“Đáp án ta muốn đâu?” Nghe thanh âm Hoắc Ngạn vì dục vọng mà khàn khàn, khuôn mặt nhỏ nhắn của Vũ Sinh càng đỏ, líu ríu hỏi,“Đáp án gì?” “Ngươi là muốn ta cưới người khác hay là đem chính mình cho ta?” Hoắc Ngạn không chút nào ngần ngại hỏi, y đã không thể chờ đợi thêm. “Ta, ngài, ngài thật sự có thể không cưới những người khác sao?” Cảm giác ngọt ngào kia đã trở lại.“A –” Vũ Sinh cảm thấy một trận thiên toàn địa chuyển, sau đó hắn liền nằm ngã xuống giường. “Có thể!” Hoắc Ngạn không chuẩn bị tâm lý nhận bất cứ câu trả lời nào của Vũ Sinh ngoài đáp án “Đem chính mình cho ngươi!”, cho nên Vũ Sinh vừa mới mở miệng, Hoắc Ngạn liền khẩn cấp đem Vũ Sinh ôm chặt chuẩn bị hôn môi. “Chờ, chờ một chút!” Vũ Sinh cố gắng chống đẩy. “Lại làm sao vậy?” Hoắc Ngạn không khỏi hờn giận nhíu mày, không có người nam nhân nào có thể chịu được chuyện tốt nhiều lần bị cắt ngang. “Ta, không biết nên làm như thế nào……” Trở thành thê tử làm cho ngài vừa lòng. Còn chưa nói xong, đã bị dục hoả đốt người của Hoắc Ngạn cắt đứt. “Ngươi chỉ cần ngoan ngoãn nằm là tốt rồi!” Tên đã lên dây Hoắc Ngạn đợi không được, cùng Vũ Sinh hảo hảo chấm dứt nói chuyện, chỉ là lung tung đoán có thể vì Vũ Sinh không biết nên làm như thế nào lấy lòng y. Chỉ cần nằm thì tốt rồi sao? Cũng chỉ muốn thân thể mình thì tốt rồi sao? Cảm giác ngọt ngào trong lòng Vũ Sinh thoáng chốc vô tung vô ảnh, thay thế là tư vị đau khổ, nên sớm biết……
|
Chương 60: Sầu não[EXTRACT]Chỉ cần nằm thì tốt rồi sao? Cũng chỉ muốn thân thể mình thì tốt rồi sao? Cảm giác ngọt ngào trong lòng Vũ Sinh thoáng chốc vô tung vô ảnh, thay thế là tư vị đau khổ, nên sớm biết…… nam nhân muốn là thân thể hắn. Không chỉ một lần ngăn chặn hắn, nói muốn hắn — vì cái gì trước kia không phát hiện chứ?– Nam nhân muốn bất quá là ở trên người hắn phát tiết dục vọng! Đáng thương hắn còn sa vào sự ôn nhu kia mà không thể tự kềm chế. “Chỉ nghĩ đến ta!” Hoắc Ngạn phát hiện Vũ Sinh không chuyên tâm, vì thế kiềm chế chiếc cằm khéo léo kia làm cho đôi con ngươi đánh mất tiêu cự ánh lên thân ảnh của y. Vội vàng hôn dần lên mi, mắt, mũi, môi, rồi sau đó dọc theo cổ trượt dài đến trước ngực…… Vũ Sinh. Hết thảy như là lúc ban đầu, thế nhưng lần này Vũ Sinh động tình. Không nên a! Không nên động tâm! Vũ Sinh âm thầm trách cứ chính mình. Động tâm, ngay cả nguyện vọng có thể cùng đệ đệ sinh hoạt cùng nhau đều thực hiện không được. Nguyện vọng này trước một ngày còn gần như vậy, nhưng bởi vì chính mình quyến luyến ấm áp nơi này, cơ hội cứ như vậy ở trước mắt hắn biến mất…… “Cho ta!” Hoắc Ngạn áp lực gầm nhẹ, xé rách quần áo hai người, gấp đến không thể chờ lấy tay tìm kiếm tiểu huyệt bí ẩn kia. Hoắc Ngạn làm tốt vạn toàn chuẩn bị, y sẽ không làm cho món ngon đã tới miệng bay đi ở trước mắt y. Dầu trơn trắng mịn làm cho ngón tay thoải mái mà chui vào cúc huyệt, xoay tròn, trừu sáp…… Không lâu, cúc huyệt kia đã rộng mở cửa hoan nghênh y. Hoắc Ngạn không chút do dự rút ngón tay ra, thay vào vật cường tráng của chính mình…… “A ~!” Như một bước lên thiên đường làm cho Hoắc Ngạn thoả mãn kêu ra tiếng. Không một chút dừng lại, giai điệu cứ như diễn tấu không ngừng lặp lại. Mải mê rong rủi trong khoái cảm nên Hoắc Ngạn không có chú ý tới đôi con ngươi của người dưới thân đã mất đi thân ảnh y. Không có phản kháng, cũng không có hưởng ứng, thậm chí không có hô đau. Này một đêm cảm thấy thoả mãn cũng chỉ có một người. Giống như hai lần trước, sau khi kích tình qua đi, lúc Vũ Sinh tỉnh lại trong phòng cũng chỉ có một mình hắn. Nhìn như là cái gì cũng không có biến, nhưng quả thật là có cái gì đó đã thay đổi. Cảnh còn người mất, có thể dùng như vậy để hình dung đi? Không cần suy nghĩ! Vũ Sinh lắc đầu quầy quậy, không muốn nghĩ đến điều gì nữa. Hắn đã phát hiện ra, chỉ cần thất thần sẽ nghĩ đến thân ảnh bá đạo kia. Hắn không muốn nghĩ đến người kia. Đầu óc trống không, cảm quan lại mẫn cảm lên,“Ngươi nghe nói chưa? Quá ngọ hôm qua, sau khi đích thân lão gia tìm Sinh chủ tử về, lão gia đã cho đại tổng quản đem tiểu quan kia đưa trở về. Xem ra lão gia sẽ không cưới thiếp nữa.” “Đúng vậy, lão gia đối Sinh chủ tử tốt như vậy, nhất định sẽ không làm cho Sinh chủ tử thương tâm.” Sau một trận lặng im,“Ta nghe nói, tiểu quan kia chết cũng không chịu trở về, thừa dịp người không chú ý đâm đầu vào núi giả. Máu chảy đầy đất, đến bây giờ còn chưa có tỉnh!” “Cũng là một người đáng thương a, nghe nói từ rất nhỏ đã bị bán vào xướng quán, đều tiếp không ít khách nhân rất tàn bạo.” “Vẻ mặt dụ dỗ xứng đáng bị bán đi, cái loại người này không đáng đồng tình, tỷ tỷ không cần hảo tâm ……” Cũng là bị bán đi! Đều cùng chung số phận bị bán, so với gã, chính mình thật đúng là may mắn a! Nên thấy đủ sao? “Người tới a!” Khởi động thân mình bủn rủn, Vũ Sinh giương giọng gọi nha hoàn đang ở ngoài cửa nói chuyện phiếm. Đột nhiên, hắn rất muốn gặp lại “tình địch” chỉ mới gặp một lần. Bọn nha hoàn sốt ruột khuyên can. Nếu Bích Tình cùng Tử Quỳnh ở đây nhất định sẽ bồi hắn cùng đi, nhưng sau khi hắn trở về Hoắc Ngạn đã phạt các nàng đến phòng bếp. Lần đầu tiên liên luỵ người khác, Vũ Sinh cảm thấy thật áy náy, người kia thà rằng tự sát cũng không rời đi cũng là bị hắn liên luỵ, nếu hắn không nói ra yêu cầu như vậy…… Hắn muốn đi xem người cùng hắn đồng bệnh tương liên, lại bị hắn thương tổn. Nhìn người qua vẻ ngoài, nhất định sẽ dễ làm cho người ta lầm lẫn, hắn là biết đi?
|
Chương 61: Áy náy[EXTRACT]Vũ Sinh cuối cùng tìm được Cửu ở sài phòng. Lúc tìm được Cửu còn chưa tỉnh, vết thương trên trán cũng chưa được băng bó, máu me nhầy nhụa một đoàn. Đây là muốn gã tự sinh tự diệt sao? Sau này nếu Hoắc Ngạn không còn muốn hắn nữa, chờ đợi hắn cũng là kết cục giống như thế này đi? “Nhanh đi mời lang trung, rồi đem một bồn nước ấm đến!” Vũ Sinh cố gắng làm cho thanh âm chính mình vững vàng. “Nhưng mà Sinh chủ tử……” “Nhanh đi!” Hai mắt Vũ Sinh vẫn không rời đi vết máu đã muốn thành màu đỏ sậm. Không bao lâu, nha hoàn mang nước ấm tới. Vũ Sinh lẳng lặng tiếp nhận bồn nước, yên lặng dùng khăn mềm nhẹ nhàng lau đi vết máu trên khuôn mặt thanh tú. Thật bi ai a! Hắn nên làm cái gì bây giờ? Không biết qua bao lâu, lang trung đẩy ra cửa sài phòng, theo ở phía sau là Trác Anh. “Các ngươi đã biết người này muốn chết, để làm chi còn gọi ta đến?” Lang trung chỉ nhìn liếc mắt một cái liền xoay người định rời đi. “Đại phu, đại phu chớ đi! Cầu ngài cứu cứu người này.” Vũ Sinh giữ chặt ống tay áo đại phu cầu xin, hắn không muốn người này chết, bởi vì người này có thể là hình ảnh sau này của hắn. Đại phu thở dài không nói gì nữa, xuất ra thuốc mỡ thay Cửu băng bó.“Hắn rất yếu, ta cũng chỉ có thể tận nhân lực, hắn có thể sống hay không thì phải nghe thiên mệnh. Đổi nơi khác cho hắn đi, nếu các ngài thật tình muốn hắn sống.” Tiễn bước đại phu, Vũ Sinh cùng Trác Anh ở sài phòng nhìn người đang hôn mê kia.“Đem hắn đưa đến Trúc Hiên thôi.” Vũ Sinh mở miệng trước. Buổi sáng nghe xong lời bọn nha hoàn nói, hắn lo lắng khi đem người này giao cho người khác. “Không được!” Trên mặt Trác anh là sự nghiêm túc trước này chưa từng có.“Lão gia sẽ không đáp ứng.” Lưu lại một câu, Trác Anh cúi người ôm lấy thân thể mềm mại kia, nhìn như là động tác thô lỗ nhưng lại bao hàm trăm ngàn cẩn thận. Vũ Sinh vẫn không nhúc nhích nhìn Trác Anh hành động, cho đến khi trong không gian nhỏ hẹp chỉ còn có một người. “Ta không có làm cho hắn chết.” Thanh âm không mang theo một tia thương hại ở phía sau Vũ Sinh vang lên. Nghe tỳ nữ nói Vũ Sinh một mực đòi đến sài phòng, Hoắc Ngạn lập tức buông sổ sách chạy đến, vào cửa liền nhìn thấy hắn đối với vết máu trên đất ngẩn người. Vũ Sinh xoay người.“Lão gia!” Hành lễ, rời đi. “Không phải ta muốn làm cho hắn chết.” Ở khoảnh khắc hai người lướt qua mặt nhau, Hoắc Ngạn bắt được cánh tay người này. Y là người đứng đầu một nhà, khó bảo toàn người phía dưới sẽ không vì lấy lòng y mà làm một ít chuyện xấu xa. Nhưng tại sao Vũ Sinh lại biết chứ? Hắn mềm lòng như đậu hủ, nhìn thấy tiểu quan kia hình dáng thê thảm…… “Ân.” Vũ Sinh gật đầu tỏ vẻ đã biết.“Là ta hại hắn.” “Cái gì?” “Nếu ta không trở về, không nói yêu cầu kia, hắn vẫn là vị hôn thê của ngài. Sẽ không bị khi dễ, lại càng không chết.” Thanh âm Vũ Sinh có chút trống rỗng. “Này cùng ngươi có quan hệ gì đâu!” Đáng chết! Trải qua tối hôm qua, y cứ nghĩ người này đã chấp nhận y, nhưng hiện tại lại vì một người xa lạ……“Không được vì người khác mà khổ sở! Ngươi là của ta!” “Vâng.” Vũ Sinh thuận theo trả lời. Trở về thật sự có đúng không? Hoắc Ngạn duỗi cánh tay ra, đem người hơi hơi cúi đầu kia kéo vào trong lòng, “Không nên suy nghĩ bậy bạ. Cho dù hắn thật sự gả cho ta cũng sẽ không vui vẻ, bởi vì trong mắt ta căn bản không có hắn.” Thế trong mắt ngài có ai? Vũ Sinh cuối cùng không thể hỏi ra miệng, hắn không muốn nghe Hoắc Ngạn nói ra một cái tên xa lạ.“Có thể cho hắn lưu lại không?” “Tuỳ ngươi!” Hoắc Ngạn sủng nịch nói:“Ngươi là thê tử của ta, cũng là chủ mẫu Hoắc gia, trong nhà này ngươi muốn làm gì đều có thể.” Cái gì đều có thể ư? Ân sủng như vậy có thể tồn tại trong bao lâu?
|
Chương 62: Đề ra nghi vấn[EXTRACT]Cuộc sống vẫn giống như những ngày trước khi Vũ Sinh trốn đi, thế nhưng người bên cạnh không còn là Bích Tình cùng Tử Quỳnh quen thuộc. Mỗi ngày hắn đều dành hơn phân nửa thời gian đi chiếu cố Cửu chưa tỉnh. “Vẫn là không muốn tỉnh lại sao?” Vũ Sinh cầm bố khăn trong tay thả lại vào chậu đồng, đối với người nằm ở trên giường nói. Mấy ngày nay hắn đã có thói quen đối với người kia lầm bầm lầu bầu. “Trác Anh nói ngươi chịu khổ nhiều lắm, cho nên không muốn tỉnh lại. Ngươi là bị bán đi đúng không? Ta cũng vậy. Bị Nhị nương của ta bán. Ta so với ngươi may mắn, bị bán cho lão gia. Nhưng mà……, thật xin lỗi, ta không nên trở về! Là ta hại ngươi, cho nên, tỉnh lại đi, tỉnh lại ta liền đem hạnh phúc của ta cho ngươi, nếu ta có……” Vũ Sinh vẫn cúi đầu kể ra, không nhìn thấy người trên giường đã mở mắt. “Vì…… Khụ khụ……” Hơn mười ngày không sử dụng qua nên vừa mở miệng cổ họng liền đau rát. “Ngươi tỉnh! Ngươi, ngươi uống chút nước trước đi!” Vũ Sinh luống cuống tay chân rót cho Cửu chén nước, uy gã uống. “Vì cái gì?” Nuốt xuống ngụm nước, chờ cổ họng không còn đau nữa, Cửu mở miệng hỏi,“Vì cái gì muốn đem hạnh phúc cho ta?” Vũ Sinh sợ run một chút,“Bởi vì một người không vui, còn tốt hơn là so với hai người không vui.” “Ta với ngươi rất thân thuộc sao? Tại sao ngươi lại muốn đem hạnh phúc của ngươi cho ta? Khụ khụ!” Cửu có chút kích động, gã không muốn được bất luận kẻ nào thương hại. Bỏ ra bàn tay vì gã thuận khí,“Khụ khụ, đúng là tên ngây thơ, ngươi thật sự được bảo hộ quá tốt rồi! Khụ khụ……” Nhìn thấy Cửu ho lợi hại, Vũ Sinh cuống quít phái người đi gọi đại phu cùng Trác Anh. Mấy ngày nay người chiếu cố Cửu chỉ có hắn cùng Trác Anh. Vì để tiện chăm sóc, Trác Anh còn đem Cửu an trí ở trong phòng chính mình. Thấy Trác Anh cùng đại phu trở về, Vũ Sinh yên lặng đi ra ngoài. Cửu đã tỉnh, cảm giác có tội trong hắn cũng giảm bớt một ít, còn có thể làm được gì nữa đây? Vũ Sinh không yên lòng ở hoa viên lúc ẩn lúc hiện, cho đến khi phát giác sắc trời u ám xuống mới bừng tỉnh trở lại Trúc Hiên. Từ sau khi hắn trở về, Hoắc Ngạn mỗi đêm đều cùng hắn dùng bữa tối, sau đó làm một ít chuyện ái ân. Quả nhiên! Vũ Sinh vừa tiến vào phòng liền thấy Hoắc Ngạn với vẻ mặt không khỏi hờn giận ngồi ở trước bàn. “Đi nơi nào?” Mấy ngày nay Hoắc Ngạn vừa vào cửa sẽ nhìn thấy Vũ Sinh nhu thuận ngồi chờ y, nhưng mà hôm nay…… “Ta, ta đi xem…… Cửu.” Vì sao một người đẹp như thế lại không có được một cái tên? “Sau đó thì sao?” Hiển nhiên đáp án này không thể làm cho Hoắc Ngạn vừa lòng. “Sau đó ở hoa viên đi một chút……” Hoắc Ngạn đối Vũ Sinh giữ lấy dục càng ngày càng nghiêm trọng, y muốn Vũ Sinh đem mỗi ngày làm cái gì, thấy người nào đều báo cáo cho y biết. “Đến bây giờ?” Hoắc Ngạn có vài phần tin tưởng, hắn lại ngẩn người đến quên mất thời gian đi? “Ân.” Vũ Sinh cúi đầu, hắn cũng đã thói quen bị đề ra nghi vấn như vậy. “Lại đây!” Hoắc Ngạn mệnh lệnh. Ôm lấy người đi đến bên cạnh,“Ta sẽ không cho ngươi bất cứ cơ hội nào rời đi ta nữa, hiểu chưa?” Vũ Sinh mềm mại tựa vào trong lòng Hoắc Ngạn, gật gật đầu. Đã muốn giữ lấy hắn hết thảy, còn không vừa lòng sao? Hắn thậm chí không thể một mình cùng đệ đệ gặp mặt. Hoắc Ngạn ở hai bên má Vũ Sinh hạ xuống một nụ hôn,“Hiểu được rồi thì dùng cơm thôi! Ngươi gần đây hơi gầy, là ta yêu cầu quá độ sao?” Vũ Sinh đem mặt vùi vào trong ngực Hoắc Ngạn, lắc lắc đầu. Thích động tác cứ như chú mèo nhỏ của Vũ Sinh, Hoắc Ngạn mở miệng trêu chọc người nào đó đang thẹn thùng,“Ta nhìn không thấy, nói cho ta biết, là ta muốn nhiều lắm sao?” “Không. Không phải.” Hoắc Ngạn không phải không biết chính mình gần đây yêu cầu nhiều lắm, xuân tình hàng đêm không phải thân thể gầy yếu này có thể thừa nhận. Nhưng mà mỗi khi nhìn thấy tiểu tử kia mềm mại nằm ở bên cạnh y, y liền trở nên khó có thể kiềm chế. Mới đầu là vì y khát vọng lâu lắm, sau là vì y phát hiện chỉ vào thời điểm giao hoan mới chân chính có được người này. “Ngươi là của ta, chỉ được nhìn một mình ta thôi!”
|
Chương 63: Bắt cóc[EXTRACT]“Ngươi là của ta, chỉ được nhìn một mình ta thôi!” Lời nói bá đạo tự nhiên phun ra, biết rõ là yêu cầu vô lý, Vũ Sinh vẫn là điểm đầu. “Quên đi, biết ngươi làm không được,” Hoắc Ngạn chỉ chỉ nơi buồng tim Vũ Sinh,“Nơi này của ngươi chứa nhiều người lắm. Nhưng mà một ngày nào đó, ta sẽ làm cho nó tràn đầy tất cả đều là ta!” Nụ hôn ngọt ngào, một đêm triền miên, hết thảy như thường. Vũ Sinh thường xuyên nghĩ nếu hắn có thể như vậy cùng Hoắc Ngạn qua cả đời, có phải cũng nên thoả mãn hay không? Nhưng hắn không muốn chịu qua nỗi khổ như Cửu. Nhớ tới Cửu, người kia vẫn đối hắn không mặn không nhạt, hắn mỗi ngày đều đến nhìn gã, bồi gã nói chuyện, nhưng gã đáp lại hắn rất ít. Ánh mắt Cửu nhìn hắn luôn làm cho người ta không sao nắm bắt được, như là khinh bỉ, như là hâm mộ, hoặc như là ghen tị. Kỳ thật lại nói tiếp là thái độ Cửu đối Vũ Sinh cũng không tệ lắm bởi vì trong toàn bộ Hoắc phủ này, người có thể làm cho gã nói chuyện chỉ có Vũ Sinh và Trác Anh. “Tết Đoan ngọ sắp đến, chúng ta đi ra ngoài một chút đi?” Vũ Sinh khuyên Cửu sau khi thương thế lành vốn chưa từng rời khỏi phòng. Ngẫm lại thời gian qua thật mau a, hắn trở lại Hoắc gia đã gần nửa năm. “Đi một chút? Nam nhân của ngươi cho phép sao?” Trong mắt Cửu bắn ra một tia khinh thường. “Ta…… Ta chỉ là muốn đi cầu vài lá bùa bình an……” Vũ Sinh cúi đầu nói. Hoắc Ngạn chắc chắn sẽ không đồng ý, khi vừa trở về hắn từng nói qua là muốn đi ra ngoài, liền chọc giận Hoắc Ngạn, hậu quả là ba ngày cũng không thể đứng dậy. Nhưng lần này là tết Đoan ngọ, ấn phong tục là tất cả mọi người nên đi cúng chùa. Trong lòng Vũ Sinh suy nghĩ mông lung, không chú ý thần thái có chút đăm chiêu của Cửu sau kia nghe đến “bùa bình an”. “Hảo, mồng bốn tháng năm, Quan Âm miếu, nếu nam nhân của ngươi đồng ý.” Suy tư thật nhanh, Cửu liền có quyết định. “Cái gì, cái gì? Mồng bốn? Lão gia nhất định sẽ không đồng ý ……” “Nếu là mồng năm, hắn mới nhất định sẽ không đồng ý.” Cửu nói xong, không để ý Vũ Sinh còn do dự, liền nằm quay về trên giường chợp mắt. Buổi tối, Vũ Sinh đối Hoắc Ngạn nói ra ý tưởng muốn đi ra ngoài một chút. “Lúc nào? Đi nơi nào? Làm cái gì? Cùng người nào?” Hoắc Ngạn không đáp hỏi lại. “Mồng bốn tháng năm, ta cùng Cửu muốn đi Quan Âm miếu cầu vài lá bùa bình an……” Vũ Sinh cẩn thận trả lời. “Mang theo vài tùy tùng.” Hoắc Ngạn giống như tuỳ ý trả lời đưa tới ánh mắt nghi hoặc của Vũ Sinh. Hắn thật không ngờ Hoắc Ngạn lại đáp ứng một cách nhanh chóng như thế. “Như thế nào? Lại không muốn đi?” Hoắc Ngạn vừa hỏi vừa làm cho Vũ Sinh ngồi ở trên đùi chính mình,“Ta có điều kiện, tết Đoan ngọ không được ra ngoài.” Hoắc Ngạn không muốn để cho nhiều người thấy bộ dáng Vũ Sinh, người này thuộc về y, người khác nhìn liếc mắt nhiều một cái y liền tổn thất đi một phần. “Còn có,” Thanh âm Hoắc Ngạn đã bắt đầu khàn khàn, nhỏ vụn hôn đã che kín hồng ngân bên cổ Vũ Sinh,“Đêm nay ta là người bảo ngừng.” Kế tiếp đương nhiên là tứ chi dây dưa. Nói trắng ra, tình sự mỗi đêm đều là do Hoắc Ngạn chủ đạo, đương nhiên cũng là do Hoắc Ngạn chấm dứt, nhưng bởi vì băn khoăn đến thân mình Vũ Sinh, Hoắc Ngạn chưa từng chân chính tận hứng qua, nếu làm cho y rộng mở ăn sạch……. Để được một cơ hội đi du ngoạn, Vũ Sinh trả giá đại giới là: Thẳng đến mồng bốn tháng năm Vũ Sinh mới chính thức thoát ly khỏi giường sự triền miên. Có lẽ bởi vì ngày mai chính là tết Đoan ngọ, mỗi nhà đều chuẩn bị cúng, cho nên chùa chiền có vẻ im lặng dị thường. Bái phật, hứa nguyện, cầu bùa…… Thiếu đám người chật chội chen chúc ngày thường, liên tiếp những việc đó chỉ mất nửa canh giờ. “Chúng ta chung quanh đi dạo đi? Khó được đi ra.” Vũ Sinh đề nghị. “Còn không trở về? Ngươi không sợ nam nhân của ngươi sao?” Miệng nói như vậy, nhưng Cửu vẫn theo Vũ Sinh đi sâu vào phía sau hậu viện chùa. Đem tuỳ tùng bỏ lại đại điện, hai người rất nhanh đi vào một mảnh rừng trúc, sau tiếng chim kêu cùng tiếng lá cây xào xạc chính là vô tận hắc ám, rồi khi tỉnh lại…
|