Tối Cường Ngôn Linh Sư
|
|
Chương 5[EXTRACT]Linh thức Mục Trường Sinh có thể dễ dàng nhận biết được quý tộc ở gần, lại không phòng ngự được máy thu hình ở khắp mọi nơi, bởi vậy cũng không biết hành tung mình đã bị một ít người nắm giữ. Lúc này màn đêm bắt đầu giăng xuống, giữa bầu trời không nhìn thấy một vì sao. Nhưng mà thế giới này đêm đen so với ban ngày còn náo nhiệt hơn, đèn neon trải rộng khắp tòa thành thị lần lượt sáng lên, đủ mọi màu sắc, lòe lòe nhấp nháy, kích thích Mục Trường Sinh hơi nheo mắt lại. Hắn lúc này đã đi qua đường Tân Thành, đi tới một quảng trường chiếm diện tích không nhỏ, tiếng vui mừng vang lên to rõ, một đám phụ nữ chỉ mặc quần cộc áo ngắn trong tay, quạt cầm trong tay, khiêu vũ vô cùng vui vẻ. Mặt không thay đổi dời đi ánh mắt, nhìn về phía tửu điếm cao mấy chục tầng đối diện bên kia đường cái. Trong nhận thức của tiểu côn đồ, tửu điếm cao cấp như thế tương đối an toàn. E rằng chỉ có thể đi đến đó thuê một gian phòng, sau đó đem đệ đệ không biết chạy đi nơi đâu triệu hoán đến trước mặt hắn. Trong lòng Mục Trường Sinh hơi suy nghĩ, bước chân muốn đi qua đường cái. Ngay tại lúc này, xe ô tô màu đen sáng bóng dừng ở trước mặt hắn. Cửa sổ xe trượt xuống, lộ ra một nam nhân có đường viền gò má rõ ràng, nam nhân này trên dưới ba mươi, một thân âu phục xám khéo léo, tướng mạo đoan chính, tai trái mang bông tai màu đen nho nhỏ, hắn quay đầu nhìn Mục Trường Sinh, “Mộ Trường Phong, ngươi là ngại chính mình chọc phiền phức còn chưa đủ lớn đúng không?” Nam nhân này nhận thức Trường Phong, ngữ khí mặc dù không tốt, nhưng trong mắt lại lộ ra quan tâm. Nghĩ đến Trường Phong, ánh mắt bình tĩnh của Mục Trường Sinh thoáng nhu hòa. Vinh Thành thấy đối phương trầm mặc không nói mà nhìn mình chằm chằm, thở ra một hơi, có chút bất đắc dĩ nói: “Thôi, lên xe đi, công ty có nghệ nhân như ngươi, ta thực sự là vận rủi tám đời.” Mục Trường Sinh như trước đứng tại chỗ, bất động. Vinh Thành thấy đối phương không hề có ý muốn nhúc nhích, đành phải chính mình mở cửa xe đi ra, một bên vừa mở ra một cái cửa xe khác vừa nói: “Rồi rồi rồi, ta sợ ngươi rồi tiểu tổ tông, nhanh chóng đi vào, nếu lại để cho người của Quý công tử thấy được, khi đó ta không thể giúp được ngươi.” Lời còn chưa dứt, Mục Trường Sinh liền khom lưng từ cửa xe hắn mở ra ngồi xuống, động tác nước chảy mây trôi như chuyện đương nhiên. Vinh Thành: “…” Coi như đời trước anh nợ hắn. Sau khi Mục Trường Sinh lên xe, Vinh Thành tùy ý nhìn ngó xung quanh, rồi ngồi vào ghế lái. Xe khởi động, cảnh đêm phồn hoa cảnh bên cạnh bọn họ nhanh chóng rút lui, Vinh Thành vừa lái xe vừa nói: “Chuyện lần này bỏ qua, lần sau ngươi không nên lại chạy loạn, Quý công tử không phải người chúng ta có thể trêu tới, loại người như hắn cũng chỉ là đùa chơi với ngươi, ngươi sao có thể hi vọng hắn động chân tâm? Nghe lời ca khuyên…” Vinh Thành vừa lái xe vừa một bên liên miên cằn nhằn như bà mẹ già, Mục Trường Sinh ngồi ở phía sau liếc mắt nhìn tóc hắn cắt chỉ dài hơn hòa thượng một chút, cụp mắt trầm tư. Mục Trường Sinh nhớ tới người trước mắt này là ai, hoặc là nói, hắn xuyên qua ký ức tiểu côn đồ, thấy được người này. Tên côn đồ từng thấy người này trên ti vi, hắn gọi Vinh Thành, là một người đại diện của một công ty giải trí, hiện tại xem ra, y là người đại diện của Trường Phong. Đoàn gánh hát ở thế giới này gọi là công ty giải trí, con hát được gọi là diễn viên, minh tinh. Thời điểm vừa biết minh tinh chính là con hát, tâm lý Mục Trường Sinh từng nảy ra tức giận, hắn cho là đệ đệ ở đây sống rất tốt, ai ngờ hắn thành một con hát thân phận thấp kém, cái gọi là chân dung cũng chỉ là một tấm áp phích, hơn nữa còn là loại áp phích quảng cáo có thể bị người tùy ý phỏng chế. Mà giờ ngẫm lại, hắn đã biết mình hiểu lầm, bất đồng với thân phận đê tiện tại Khánh Quốc, con hát nơi này nhờ vào kỹ thuật truyền thông truyền bá cực kỳ phát triển, không bước chân ra khỏi cửa cũng có thể vang danh thiên hạ, dựa vào vô số dạng nâng đỡ và tuyên truyền lấy được được vô số sủng ái, địa vị xã hội vô cùng cao. Đương nhiên, cũng chỉ là vô cùng cao trong mắt tiểu côn đồ mà thôi, với một số người thượng lưu, minh tinh vẫn chỉ là tồn tại vô cùng yếu thế, tỷ như, Quý công tử mà Vinh Thành hiện đang không ngừng nhắc tới. Xe vừa nhanh liền vững vàng, Mục Trường Sinh cả ngày này đều không làm sao nghỉ ngơi, vẫn là thể lực yếu, thời điểm ngồi vào trong xe hoảng hốt cảm thấy được về tới Mục gia, vừa nhắm mắt lại liền ngủ thiếp đi, chờ lúc hắn tỉnh lại, xe đã ngừng. Vinh Thành quay đầu lại liếc mắt nhìn hắn, cười nói: “Ta đang muốn gọi ngươi, không nghĩ tới ngươi tỉnh thật đối lúc a! Tỉnh rồi cũng đừng lại ở trên xe, đi xuống đi!” Hồng Nghệ giải trí cho nghệ nhân đãi ngộ tương đối tốt, đặc biệt là lớn lên tốt, gặp thời cơ, kỹ năng diễn xuất tốt, tiền đồ rõ ràng lớn như Mộ Trường Phong, huống chi Mộ Trường Phong cùng Vinh Thành lại có giao tình không cạn, liền đơn độc cho hắn một căn nhà trọ cao cấp bảo mật cực tốt, đợi đến khi Mộ Trường Phong trở nên nổi tiến nâng lên tiếng tăm cho Hoành Nghệ giải trí. Vinh Thành thường thường cảm thán, Mộ Trường Phong trời sinh chính là người ăn chén cơm trong vòng giải trí này. Hết lần này đến lần khác, không ai hoàn mỹ, tính tình Mộ Trường Phong nói dễ nghe là hiền hoà, nói khó nghe chính là nhị! Nửa điểm tự giác thần tượng minh tinh đều không có, cả ngày chạy lung tung, gần nhất không biết thế nào lại trêu chọc Quý công tử kia, cũng khiến cho tâm cậu ta nát. Quẹt thẻ, Vinh Thành một bên dẫn Mục Trường Sinh đi lên, một bên cảm thán ở trong lòng, không chút nào phát hiện người đi theo phía sau hắn căn bản không phải nghệ nhân của mình. Căn nhà trọ này của Mộ Trường Phong tuy rằng không lớn, thế nhưng nột thất đầy đủ, nhà bếp, vệ tắm, phòng ngủ phòng khách, luyện ca phòng cùng phòng huấn luyện thiết bị đủ cả. Mục Trường Sinh đi vào liền bị phong cách trang trí hiện đại khắp phòng lay động ánh mắt, không thể không thừa nhận phong cách trang trí tuy rằng không quen thuộc bằng Mục gia thân, lại khiến người cảm thấy thư thích ngoài ý muốn. Sau khi Vinh Thành đi vào liền đóng cửa, cởi áo khoác vứt trên ghế salông, vừa hướng nhà bếp vừa nói: “Ngươi ngày hôm nay thực sự quá xúc động, vị đạo diễn Quan Kế Thành này tính khí không tốt, không dễ dàng người mới có cơ hội gia nhập đoàn kịch, mặc dù chỉ là nam ba, đối với người mới đã là rất tốt, hiện tại ngươi đột nhiên chạy ra, đạo diễn đợi hơn một giờ không chờ được ngươi đến, tức giận đến đem bàn quăng xuống đất hết, không chỉ nhân vật bộ phim này bị lỡ, còn triệt để đắc tội đạo diễn đại nhân gia, ngươi bảo ta nói ngươi thế nào mới được?” Trong phòng bếp rất nhanh truyền ra động tĩnh, Mục Trường Sinh một bên nghe hắn nói chuyện, một bên tỉ mỉ quan sát căn nhà Trường Phong ở qua, ánh mắt dừng tại hình trên tường rất lâu. Vinh Thành ở trong phòng bếp lấy một ấm nước, đặt lên trên bếp, bật ga đun nước. “Ta còn tưởng rằng ngươi đã trở về, kết quả đến nhà trọ đợi ngươi thật lâu vẫn không thấy, nếu không có người đăng ảnh trên weibo, ta cũng không biết ngươi lại đứng ở quảng trường xem mấy bác gái khiêu vũ.” Vinh Thành vừa nói vừa lấy mấy túi mì ăn liền từ trong tủ lạnh xé ra. Trong lúc đó, Mục Trường Sinh ở trong phòng khách đi mấy bước, có chút bất mãn mà nhíu lông mày, “Tuy rằng nhìn không tệ, nhưng thực sự quá nhỏ, oan ức đệ đệ.” Nếu để cho Mục Trường Sinh biết lương của đệ đệ mình bây giờ chỉ mua được một nhà vệ sinh trong căn phòng này, thật không biết sẽ có cảm tưởng gì. Nước ùng ục sôi, Vinh Thành cầm đũa khuấy đều mì trong nồi lên, cũng không nghe thấy tiếng Mục Trường Sinh nói nhỏ trong phòng khách. Hắn tiếp tục nói: “Thật không biết ngươi ngày hôm nay vội vã đi ra ngoài làm gì, quần áo, bóp tiền cùng điện thoại di động đều bỏ ở đoàn kịch, mặc đồ diễn còn chạy ra ngoài, đạo diễn tức giận đến mắng to, ngươi ngược lại ở bên ngoài làn sóng cả nửa ngày, bữa trưa cùng cơm tối đều không ăn, đói bụng lắm đi?” Mục Trường Sinh quan sát xong chỗ ở nhỏ hẹp của đệ đệ, lúc này mới chú ý tới lời Vinh Thành nói, hắn nhướn mày, nhìn về phía nhà bếp, “Trong đoàn kịch, không xảy ra chuyện gì?” “Có, sau khi ngươi chạy, đạo diễn lập tức liền tìm một người khác.” Trong giọng nói Vinh Thành có chút bất mãn. Đạo diễn không hôn mê? Mục Trường Sinh lại hỏi: “Không người chết? Không có xảy ra sự cố?” Vinh Thành đang mò tìm chén bát, nghe lời này quay đầu lại hướng Mục Trường Sinh lườm một cái, “Xin nhờ, coi như đạo diễn đắc tội ngươi ngươi cũng không cần nguyền rủa đoàn kịch có sự cố nha!” Mục Trường Sinh ánh mắt hơi động, xem ra đã có người xử lý qua, chẳng lẽ là Quý gia kia? Nhớ tới Trường Phong cùng Quý công tử kia có khả năng có quan hệ, mi tâm Mục Trường Sinh hơi nhíu, thầm nghĩ, tốt nhất những câu nói kia chỉ là lời đồn đãi. Vinh Thành vớt xong mì, thấy Mục Trường Sinh còn đứng ở đàng kia không nhúc nhích, nhân tiện nói: “Ôi chao, ta nói ngươi làm sao còn chưa có đi phòng huấn luyện đem tóc giả gỡ xuống?” Hắn nói xong lại tự thở dài, “Thôi, trước tiên ăn đồ ăn đi, chờ một lúc ta giúp ngươi bỏ đi.” Đã quen vừa làm người đại diện vừa làm bảo mẫu từ lâu, Vinh Thành không có áp lực chút nào nói. Bát mì nóng hổi được bưng lên bàn, hương vị sườn kho trong nháy mắt bay ra, mùi vị từ phòng bếp lan đến cả phòng khách. Mục Trường Sinh đói bị hương vị hấp dẫn, rất nhanh liền buông xuống ý nghĩ mới nảy lên, ngồi ở trước bàn trong phòng bếp, cầm lấy đũa gắp lên mấy sợi mì đang tản ra nhiệt khí bắt đầu ăn. Người thích ăn mì đều biết, mì nấu lên phải ăn liền mới ngon, vẻn vẹn ăn một miếng, Mục Trường Sinh liền sững sờ, lúc hắn ở Khánh quốc, căn bản không thể làm ra vị này. Vinh Thành cũng múc một bát, ngồi đối diện Mục Trường Sinh, hắn nguyên bản đang muốn hạ đũa bỗng nhiên sững sờ, bởi vì ngày thường Mộ Trường Phong ăn đồ ăn tốc độ tuy rằng cũng rất nhanh, nhưng tuyệt đối không có đoan trang tao nhã như vậy, đặc biệt là khi đối phương còn mặc một thân đồ diễn cổ trang, nếu như không phải cảnh tượng trước mắt không phải cổ đại môn đình, hắn còn tưởng chính mình xuyên việt, sau đó gặp phải một thế gia công tử lớn lên thật rất giống Mộ Trường Phong. Hắn theo bản năng quay đầu lại nhìn một chút, không sai a, phía sau mình không có camera đang quay phim a!
|
Chương 6[EXTRACT]Thấy Mộ Trường Phong ăn một bát mì thấy đáy, Vinh Thành không khỏi trêu nói: “Ngày hôm nay Trường Phong của chúng ta, thực sự là khác với người thường a!” Hẳn là qua cả buổi trưa nay làm cho cậu đói bụng lắm? Lúc thường cho cậu ăn mì cũng không có bộ dáng hữu tư hữu vị này. Mục Trường Sinh bỗng nhiên nhấc lên mí mắt nhìn hắn, “Ngươi là thật tâm đối tốt với Trường Phong?” Lời này nghe vào trong tai Vinh Thành nghĩa hoàn toàn khác, hắn cảm giác lỗ tai có chút nóng lên, nhìn bộ dáng Mộ Trường Phong mặt đầy nghiêm túc, liền cười nói: “Đương nhiên là thật sự, biển cạn đá mòn cũng không thay lòng đổi dạ.” Mục Trường Sinh rốt cục yên tâm, không có ai có thể nói dối dưới ngôn linh của hắn. Từ khi nhìn thấy Vinh Thành, ngoại trừ lúc nãy quá mệt mỏi mà ngủ, hắn vẫn luôn phân ra một phần tâm tư quan sát hắn, bất kể là thái độ đối phương rất quen thuộc còn không tự chủ lộ ra quan tâm đều có thể nhìn ra hắn và Trường Phong quan hệ thật sự không tệ, lần thăm dò cuối cùng này chứng minh hắn không có nhìn lầm người. Vinh Thành bị ánh mắt nghiêm túc của Mục Trường Sinh làm cho không được tự nhiên, anh thấy bát cậu trống trơn, hỏi: “Làm sao, có phải mì hôm nay cực kì ngon?” Mục Trường Sinh nghe vậy gật đầu nói: “Ăn thật ngon.” Vinh Thành sững sờ, lúc này lời kịch không đúng a! Lại nghe Mục Trường Sinh nói tiếp: “Đáng tiếc, mùi vị có chút giả.” Đương nhiên giả! Cũng không phải thật sự dùng sườn kho làm được! Vinh Thành bình thường chưa từng có nghĩ tới cái vấn đề này, ai ăn mì ăn liền còn có thể tính toán mùi vị của nó giả không giả a, mà bây giờ thấy Mộ Trường Phong dùng một loại biểu tình đặc biệt nghiêm túc nói ra câu nói này, lại nghĩ đến bộ dáng hắn ngày thường, Vinh Thành đột nhiên cảm giác thấy Trường Phong bộ dáng này thật manh manh đát, không nhịn được bật cười. “Cậu nếu ở trước mặt fans hâm mộ cũng bộ dạng này, phỏng chừng không chỉ hấp dẫn mấy thiếu nữ.” Chắc là sẽ tăng thêm một làn sóng lớn các “thân nương” a. “Ta không phải Trường Phong.” Mục Trường Sinh gác lại đũa. Vinh Thành bắt đầu thu thập bát đũa, phối hợp nói; “Được, diễn đến nghiện? Được nha, như vậy xin hỏi tôn tính đại danh vị công tử này a.” “Ta họ Mục, tên Viễn, chữ Trường Sinh.” Mục Trường Sinh nói xong, xem bộ dáng Vinh Thành mạn bất kinh tâm, nói tiếp: “Ta cũng không có lừa ngươi, ta đích xác không phải Trường Phong. Ta là ca ca sinh đôi của Trường Phong, Mục Trường Sinh.” “Vâng vâng, công tử ngài nói cái gì chính là cái đó.” Vinh Thành tâm tình không tệ, hắn cầm chén đũa bỏ vào trong bồn, cũng không chờ người giúp việc ngày mai đến rửa, trực tiếp mang găng tay bắt đầu rửa chén. “Nếu có chứng cứ chứng minh ta không phải Trường Phong, ngươi sẽ chịu gì?” Vinh Thành nở nụ cười, cúi đầu tiếp tục rửa chén, tùy ý nói: “Vậy tôi liền đem cái chén trong tay này ăn hết.” Mục Trường Sinh nhìn bát sứ trong tay hắn in hoa sen vàng, hai tay lồng vào trong tay áo đi về phòng khách, sự thực bày ở nơi đó, Vinh Thành không tin cũng phải tin. Vinh Thành rửa chén xong đi ra, liền nhìn thấy Mục Trường Sinh ngồi trên ghế salông ở phòng khách, cúi đầu xem dao gọt hoa quả trong tay, ngón tay vuốt ve trên mặt dao, không biết đang suy nghĩ gì. “Người lớn như thế còn chơi dao? Trường Phong ngươi năm nay mới mấy tuổi a?” Vinh Thành cười nói: “Lại đây, ta giúp ngươi đem tóc bỏ đi.” Nói xong hắn mở cửa phòng huấn luyện đi vào. Mục Trường Sinh ngẩng đầu liếc mắt cửa phòng huấn luyện rộng mở, đứng dậy đi vào. Vinh Thành ra hiệu Mục Trường Sinh ngồi vào trước kính hóa trang trong phòng huấn luyện, cầm lấy công cụ để bỏ đi tóc giả. Chỉ là mới vừa tiếp xúc đến tóc Mục Trường Sinh, hắn liền ngây ngẩn cả người, phản ứng đầu tiên là, ồ? Đây là tóc giả nơi nào sản xuất, chất lượng không sai a! Nhu thuận bóng loáng, cũng có thể đi quảng cáo dầu gội đầu rồi! Đệ nhị phản ứng là, ngọa tào sợi tóc này là thật! Mộ Trường Phong để tóc dài như vậy vào lúc nào? Chờ chút sáng sớm cậu ta rõ ràng vẫn là tóc ngắn! Mục Trường Sinh ngồi ở trước kính hoá trang, từ gương nhìn được rõ ràng, chống lại ánh mắt không thể tin nổi của Vinh Thành. Ánh mắt Vinh Thành có chút tan rã, hắn sờ sờ mái tóc Mục Trường Sinh ở bên kia mỗi ngày dùng vật liệu thiên nhiên “Tỉ mỉ chăm sóc”, trong ánh mắt có chút sắc bén của Mục Trường Sinh nặn nặn mặt của hắn, lẩm bẩm nói: “Lẽ nào ta là tại nằm mơ?” Hắn định bấm thịt của chính mình, bỗng nhiên lại nhớ tới khoa học chứng minh cho dù đang nằm mơ, bấm thịt của chính mình cũng vẫn đau, đơn giản không bấm, cũng không lại nắm tóc Mục Trường Sinh, mà là nghi ngờ nói: “Kỳ quái, mình ngủ lúc nào?” “Ngươi không phải đang nằm mơ, ta nói rồi, ta không phải Trường Phong, ta là ca ca sinh đôi của Trường Phong, Mục Trường Sinh.” Vinh Thành giật mình một cái, hắn tỉ mỉ quan sát ngũ quan Mục Trường Sinh. Xác thực, Mục Trường Sinh cùng Mộ Trường Phong lớn lên rất giống nhau, mà nhìn kỹ, vẫn có thể phân ra khác nhau, Mục Trường Sinh so với Trường Phong thon gầy hơn một chút, sắc mặt cũng tái nhợt, điểm khác biệt nhỏ bé đến cực kỳ này dễ dàng bị bỏ qua, nếu như không phải người hết sức quen thuộc, căn bản là không có cách nào nhận biết. “Làm sao có thể chứ? Ca ca Trường Phong…” Vinh Thành ngừng lại, hắn chợt nhớ tới Trường Phong từ nhỏ lớn lên ở cô nhi viện, cha mẹ và năm tháng cụ thể sinh ra đều không rõ, ai cũng không thể khẳng định Trường Phong không có ca ca! Đặc biệt là dáng dấp còn gần như giống nhau! Tướng mạo tương tự chính là người không phải là không có, mà giống nhau đến nước này, muốn nói không có liên hệ làm sao có khả năng! “Cậu là ca ca Mục Trường Sinh, vậy đệ đệ cậu Trường Phong đâu?” “Không biết.” Vinh Thành: “…” Nửa giờ sau, Vinh Thành ngồi ở phòng khách trên ghế salông, bưng đầu, cảm giác đầu của chính mình đều đã bị những ý nghĩ ngổn ngang kia nhồi đầy, anh mang về Mộ Trường Phong không phải Mộ Trường Phong mà là Mục Trường Sinh, cậu ta nói cậu ta là từ một thế giới khác tới, cậu ta nói là bởi vì biết anh là người đại diện cho đệ đệ Mộ Trường Phong nên mới cùng anh trở về. Anh buồn bực mà nắm tóc, nhìn người kia rõ ràng chỉ là ngồi ở trên ghế sa lon, nhưng thật giống như đang ở thư phòng cổ kính ôn tập thi thư, nhất thời cảm thấy càng thêm phiền não, chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Tại sao hắn dĩ nhiên cảm thấy cái ghế sô pha dưới mông Mục Trường Sinh cũng đột nhiên trở nên vô cùng cao lớn?! Vinh Thành không thể không tin tưởng Mục Trường Sinh nói, không đề cập tới tóc Mục Trường Sinh, chính là một thân khí chất đặc biệt cũng không phải Mộ Trường Phong có thể mô phỏng theo mà có được, Mộ Trường Phong chỉ là kỹ năng diễn xuất tốt cũng không phải thật sự quý công tử từ bên trong thế gia mà ra. “Làm sao bây giờ a làm sao bây giờ?” Từ khi tiếp nhận hiện thực, Vinh Thành vẫn luôn ở trạng thái buồn bực, Mộ Trường Phong không một tiếng vang chạy đi, đến bây giờ còn không trở về, một mình hắn ở bên ngoài không biết có thể bị nguy hiểm hay không, nhưng là bây giờ cũng không thể đem Mục Trường Sinh mới vừa xuyên việt tới cái gì cũng không biết bỏ lại nhà trọ a! Không đúng, xuyên qua? Vinh Thành bỗng nhiên ý thức được một vấn đề, hắn nhìn về phía ngồi ở đó một bên Mục Trường Sinh, hỏi: “Ngươi nói là từ một thế giới khác xuyên việt tới, Trường Phong là đệ đệ ngươi, nói như vậy, Trường Phong cũng là?” Nghe vậy, Mục Trường Sinh gật đầu nói: “Không sai, Trường Phong là đệ đệ ta, tự nhiên cùng một thế giới với ta. Năm ấy Trường Phong sáu tuổi đi lạc, ta tìm mười mấy năm vẫn luôn không tìm được nửa điểm tung tích của nó, bây giờ nghĩ lại, hẳn là lúc nó năm ấy sáu tuổi, đã đến nơi này của các ngươi, ân, ấn theo cách nói của các ngươi, là xuyên việt đến thế giới này.” “Trước tiên không quản xuyên qua không xuyên qua, đã trễ thế này, Trường Phong cả ngày không tin tức, một mình cậu ấy ở bên ngoài có thể hay không gặp phải nguy hiểm gì?” Vinh Thành bỗng nhiên đứng lên, “Không được, tôi phải đi ra ngoài tìm xem.” “Không cần. Vô luận Trường Phong hiện tại chạy đi nơi nào, cũng sẽ không gặp nguy hiểm, ta hiện tại liền thi thuật triệu hoán nó về đây.” Mục Trường Sinh thần sắc nhàn nhạt, trong mắt cũng không tự chủ lộ ra mấy phần vui sướng, rốt cục cũng nhanh gặp được Trường Phong. “Triệu… Triệu hoán!” Vinh Thành trợn mắt ngoác mồm, họa phong làm sao lập tức từ phổ thông xuyên qua biến thành huyền ảo? Mục Trường Sinh gật đầu, thần sắc nghiêm túc, “Bất quá, ta cần sự giúp đỡ của ngươi.”
|
Chương 7[EXTRACT]Khi ở Khánh quốc, Mục gia chủ một khi bắt đầu nghiêm túc, người ở thế gia đại tộc tuyệt đối không ngủ ngon được, e sợ chỉ một câu nói Mục Trường Sinh bọn họ liền vĩnh viễn ở lại trong mơ. Vinh Thành không biết thân phận Mục Trường Sinh, cũng không biết người hiện tại ở trước mặt anh thoạt nhìn ôn hòa vô hại lại khủng bố cỡ nào, trong lòng anh lo lắng cho Trường Phong, vội vàng nói: “Được, cần tôi làm cái gì?” Triệu hoán, sẽ cử hành một ít nghi thức đặc thù đi! Tâm tư Vinh Thành trong phút chốc bay đến cảnh các đạo sĩ cầm kiếm gỗ đào khiêu vũ trong phim truyền hình. Mục Trường Sinh nhìn ánh mắt hắn phập phù liền biết đối phương bắt đầu không tập trung, bất quá hắn cũng không để ý, Vinh Thành tồn tại hay không đối kết quả cũng không có ảnh hưởng, hắn nhìn dao gọt hoa quả trên bàn nói: “Lần này triệu hoán sẽ tiêu hao tương đối nhiều tâm lực của ta, sau khi triệu hoán kết thúc, ta cần ngươi chăm sóc.” Sử dụng Ngôn linh thuật đem một người khác triệu hoán đến trước mặt mình đối với Mục Trường Sinh chỉ là sự tình hắn cần động động miệng lưỡi, thế nhưng Trường Phong bất đồng, cậu là thân nhân duy nhất của hắn, khi kêu gọi hắn lại đây nhất định phải dùng đến máu của hắn, đồng thời bởi vì không biết Trường Phong cụ thể ở nơi nào, lúc kêu gọi hắn nhất định phải bảo đảm quá trình Trường Phong qua lại không gian tuyệt đối an toàn, đối với thân thể vốn yếu đuối của Mục Trường Sinh mà nói, hao tổn vô cùng lớn, bất quá so với việc sắp nhìn thấy Trường Phong, điểm hao tổn liền không coi là cái gì. Chỉ là bây giờ không phải tại Khánh quốc, bên cạnh hắn không có người hầu hầu hạ, chờ một lúc sau khi triệu hoán hoàn thành, không thể thiếu Vinh Thành này. Cùng thân thể sức sống vô cùng lớn bắn ra bốn phía của Mộ Trường Phong so ra, Mục Trường Sinh liền hiện ra thon gầy rất nhiều, huống chi sắc mặt của hắn luôn tái nhợt, nhìn liền biết lớn lên không khỏe mạnh, trước khi biết hắn không phải Trường Phong, Vinh Thành còn tưởng rằng hắn là bởi vì ở bên ngoài đói bụng một ngày, hiện tại biết đến hắn không phải Trường Phong, liền thông qua dáng vẻ quần áo của hắn rõ ràng là sinh ra phú quý, biết hắn chắc là chủ nhân không thiếu tiền, còn làm cho thân thể tự nhiên thon gầy sắc mặt tái nhợt, chỉ có thể là thân thể ban đầu sẽ không tốt. Nhìn người trước mắt này cơ hồ mặt giống Trường Phong như đúc lại có bộ dáng tái nhợt thon gầy, Vinh Thành không tự chủ được bắt đầu đau lòng, bởi vậy vừa nghe đến yêu cầu này ngay lập tức liền gật đầu đáp ứng. Mục Trường Sinh không có chút nào bất ngờ, từ khi nắm trong tay Mục gia, cho dù hắn không sử dụng Ngôn linh thuật, cũng rất ít người sẽ từ chối yêu cầu của hắn. Hắn cầm lấy dao gọt hoa quả trên bàn, nói với Vinh Thành: “Cho ta một tờ giấy.” Vinh Thành vội vã tìm vài tờ A4 trắng sáng rải ở trước mặt Mục Trường Sinh. Mục Trường Sinh cầm lấy dao gọt hoa quả hướng trên ngón tay cắt lên vết hằn, máu tươi lập tức dâng lên. Nhìn bộ dáng thẳng thắn dứt khoát của anh, Vinh Thành mí mắt nhảy một cái, cổ nhân đối mình chính là tàn nhẫn a! Nếu là anh, trên ngón tay cắt một đường là có thể làm được, chỉ là cắt tới sâu đậm như vậy nhưng ngay cả đôi mắt cũng không chớp mắt một chút liền tuyệt đối không được. Nhìn da thịt cắt, máu tươi tuôn ra, Mục Trường Sinh lập tức dùng ngón tay chảy máu bắt đầu viết ở trên giấy, vì để tránh cho tạo thành việc đem rất nhiều người trùng tên trùng họ đồng thời gọi qua làm trò khôi hài, Mục Trường Sinh trực tiếp dùng máu của mình viết ra tục danh Trường Phong cùng ngày sinh tháng đẻ, không chờ vết máu hong khô, không để ý máu còn đang chảy trên ngón tay, trực tiếp mở miệng nói: “Đem người sinh ra có tuổi tác, tục danh giống như trên giấy, lại cùng ta có liên kết huyết thống, bình an đưa đến trước mặt của ta.” Chờ Trường Phong đến, hắn nhất định muốn hảo hảo bồi thường cậu, nếu như Trường Phong muốn về nhà, hắn lập tức nghĩ cách dẫn cậu trở lại, nếu như Trường Phong còn muốn làm minh tinh, hắn sẽ đích thân đưa lên vị trí thiên vương siêu sao; chờ Trường Phong trở về… Mục Trường Sinh không tự chủ được gợi lên khóe miệng, trong đôi mắt luôn bình thản nhiễm lên tầng tầng vui sướng. Hắn quá mức chăm chú, cho nên không có phát hiện, ngoài cửa sổ nằm úp sấp một cái bóng hẹp dài, không hề động đậy mà theo dõi hắn. Ngôn linh thuật không có cách nào đối chính hắn sản sinh tác dụng, cho nên hắn nhất định phải để cho mình một phần huyết dịch cùng tự thân chia lìa, mới có thể làm cho “Huyết thống liên kết” bốn chữ này sản sinh tác dụng. Một chữ cuối cùng hạ xuống, tờ giấy bằng phẳng để trên bàn giấy phảng phất bị một ngọn lửa không nhìn thấy đốt lên, trong khoảnh khắc liền bị đốt cháy thành tro bụi, chậm rãi khuấy lên thành một luồng khói không nhìn thấy quy tắc, quấn quanh, dần dần bện thành bộ dáng Mục Trường Sinh hi vọng thấy. Mục Trường Sinh mỉm cười ngồi tại chỗ, lẳng lặng cùng đợi. Một phút trôi qua, mười phút trôi qua, nửa giờ trôi qua… Trường Phong từ đầu đến cuối không có xuất hiện ở trước mặt hắn. “Chẳng lẽ là vừa nãy niệm sai chữ nào rồi?” Mục Trường Sinh lầm bầm lầu bầu, không chút do dự mà cắt ngón tay đã cầm máu, cầm qua một tờ giấy trắng, đem những thứ vừa viết lên viết lại một lần. Tỉ mỉ kiểm tra một lần lại một lần, Mục Trường Sinh mới đem Ngôn thuật nói lại một lần, song lần này, người hắn chờ, vẫn không có đến. Mục Trường Sinh sắc mặt càng tái nhợt, liếc mắt nhìn qua xấp giấy A4 để trên bàn, Vinh Thành thấy thế có chút bận tâm, hắn căn bản không rõ ràng Mục Trường Sinh triệu hoán là chuyện gì xảy ra, mắt thấy Mục Trường Sinh hai lần làm chuyện giống vậy, sắc mặt càng không tốt, đang muốn khuyên hắn nghỉ ngơi một chút, Mục Trường Sinh chợt lấy qua một tờ giấy, cầm lấy dao gọt hoa quả không chút do dự hướng cắt lên cổ tay một đao, tốc độ của hắn quá nhanh, Vinh Thành muốn ngăn cản cũng không kịp. Hắn chỉ có thể trơ mắt mà nhìn Mục Trường Sinh chấp nhất mà dùng máu của mình viết chữ một chút hắn xem cũng không hiểu, lại một lần nữa thiêu hủy. Vinh Thành vội vã đem tới tủ thuốc gia dụng, đem cổ tay Mục Trường Sinh còn đang chảy máu băng bó. Mục Trường Sinh tùy ý động tác của hắn, đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm giữa không trung, tựa hồ sau một khắc Trường Phong sẽ từ giữa không trung nhô ra. Khi còn ở Khánh quốc, Mục Trường Sinh mỗi ngày đều phải niệm một câu “Trường Phong bình an vô sự”, mỗi tháng đều phải cắt huyết triệu gọi Trường Phong một lần, lại chưa từng có lần thành công. Sau khi đến thế giới này, hắn cho là từ trước không có cách nào triệu hoán thành công là bởi vì Trường Phong không ở thế giới nguyên bản, mà bây giờ… Không thể bị hắn triệu hoán đến trước mặt, ngoại trừ người chết hồn phi phách tán, còn có cái gì? Những điều trải qua mấy năm này giống như cưỡi ngựa xem hoa chợt lóe trong đầu, hắn bỗng nhiên hồi tưởng lại tất cả đã gặp sau khi đến thế giới này, nhớ tới mừng rỡ khi biết được Trường Phong còn sống, nhớ tới vừa rồi hi vọng với tương lai… Mục Trường Sinh sắc mặt trắng bệch, cổ họng dâng lên một luồng tanh ngọt, thân hình hắn lung lay, kềm nén không được nữa, một ngụm máu từ trong miệng phun ra ngoài. “Trường Sinh! Trường Sinh…” ================================================================ Cũng trong lúc đó, biệt thự Quý gia. Quý Thu Tâm vẫn như cũ mặc một thân trang phục hầu gái, không còn gương mặt xinh đẹp mang nét ngọt ngào lúc trước hào quang, đứng ở ngoài phòng ngủ chính, do dự nửa ngày mới nhẹ nhàng gõ cửa. Bên trong không có bất kỳ đáp lại nào. Cô dừng một chút, mở miệng nói: “Thiếu gia, bộ mặt so với dữ liệu đã có, người ngày hôm nay xuất hiện giống Mộ thiếu gia như đúc, kỳ thực cũng không phải bản thân Mộ thiếu gia, bài trừ khả năng đoạt xác.” Trong phòng vẫn không có bất kỳ đáp lại nào. Quý Thu Tâm đỏ mắt, nắm chặt nắm đấm mới ngăn chặn chính mình kích động xông vào, cô tiếp tục nói: “Thiếu gia, ngài bình tĩnh một chút, hiện tại quan trọng nhất là tìm tới hung thủ, vì Mộ thiếu gia báo thù.” Trong biệt thự hoàn toàn tĩnh mịch, chỉ có âm thanh kim đồng hồ báo thức chốc chốc di chuyển. Quý Thu Tâm âm thanh khàn khàn, “Thiếu gia, dù như thế nào, hồn đèn đã diệt, ngài, đối mặt hiện thực đi!” Bên trong phòng ngủ, áo gió được tỉ mỉ chọn lựa trước khi đi bị chủ nhân ném lung tung xuống đất, giày màu đen ngắn rơi ở một bên, Quý Trạch nằm ở trên giường, nghe âm thanh Quý Thu Tâm từ ngoài cửa truyền tới, bỗng nhiên đưa tay ra che đi đôi mắt…
|
Chương 8[EXTRACT]Mục Trường Sinh ngủ thiếp đi, hắn cảm giác hắn ngủ thật say, mơ mơ màng màng mơ tới sự tình rất nhiều năm trước. Thời điểm ấu niên, Mục gia vẫn là Mục gia ban đầu, vẫn không có gặp họa diệt môn, hắn và đệ đệ Trường Phong cũng hảo đoan đoan ở nhà, không có một người mất tích, một người lang bạt kỳ hồ. Bọn họ khi còn bé nhìn thấy hoàn toàn tương tự, mẫu thân lại thích làm trang phục tương đồng cho bọn họ, thế nhưng bất kể là cha mẹ, hay là hạ nhân trong nhà, đều chưa từng nhận sai hai người bọn họ. Bởi vì khi còn bé Mục Trường Sinh thích yên tĩnh, ít lời, có thể một người cầm một quyển sách, ngồi xuống liền là ngồi cả buổi chiều, mà Trường Phong hoàn toàn ngược lại, hắn không thích đọc sách, không bị gò bó, cả ngày nhảy nhót tưng bừng, cùng một bộ quần áo, Mục Trường Sinh mặc khá lâu, hắn lại không qua mấy ngày, có thể đem vật liệu tốt nhất mài hỏng. Trong mộng, dương quang xán lạn chiếu khắp toàn bộ Mục gia trang, ngày mùa hè tiếng ve kêu từng trận. Hắn và Trường Phong ngồi dưới bóng cây ở hoa viên hóng gió, tiếng ve réo lên không ngừng, hắn chỉ cảm thấy phiền chán, Trường Phong lại hết sức cao hứng, bảo tôi tớ làm giỏ, vô cùng phấn chấn leo lên leo xuống bắt ve. Mấy nha hoàn nhũ mẫu đứng ở một bên nhìn bọn họ, thỉnh thoảng che miệng cười khẽ, bọn thị vệ canh giữ ở cách đó không xa, thân thể thẳng tắp, trong ánh nắng khô nóng ngày hè nhưng vẫn bất động, như từng toà tượng điêu khắc. “Trường Sinh, Trường Sinh, ta bắt được ve sầu rồi! Ngươi mau nhìn!” Trường Phong rõ ràng sinh ra muộn hơn hắn, lại không chịu thừa nhận chính mình là đệ đệ, cũng không chịu gọi Trường Sinh “Ca ca”, một lần lại một lần chỉ chịu gọi tên của hắn, phảng phất như vậy hắn chính là ca ca, trong tâm Trường Sinh cười hắn ấu trĩ, liền chê hắn ồn ào, cũng không muốn phản ứng hắn. “Trường Sinh, Trường Sinh, ta thật sự bắt được ve sầu, ngươi mau đến xem xem a!” Trường Phong ngồi ở dưới bóng cây, tiếng gió kéo lá cây sàn sạt mà vang lên, trong gió mùa hạ mát mẻ hắn có chút buồn ngủ, âm thanh Trường Phong lại không hề dừng, vẫn luôn vang vang, bỗng nhiên có khoảnh khắc, âm thanh Trường Phong im bặt đi, như là bị thứ gì chặt đứt, đột ngột đến làm tim người gia tốc đập thình thịch. Tiếng nha hoàn kêu, âm thanh thị vệ rút đao liên tiếp vang lên. Trường Sinh mở to hai mắt, phát hiện đệ đệ ở cách đó không xa liên tục hướng hắn gọi không thấy đâu, giỏ trúc bị hắn cầm trong tay bắt ve sầu rơi xuống đất, ve sầu bên trong được tự do, vèo một cái mất bóng… Cửa sổ mở ra, gió từ bên ngoài từng tia một thổi vào trong, Mục Trường Sinh gấp rút thở hổn hển, mở mắt ra nhìn trần nhà tài nhợt trước mắt. Hắn đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, không để ý tại đại não bị động tác này làm cho mê muội, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm tivi LCD treo ở trên vách tường đối diện. “Cho ta thấy tình huống Trường Phong bây giờ.” Màn hình đen như mực bỗng nhiên chợt lóe vài đạo điện quang, sau đó liền trở nên yên lặng. “Ta nói, cho ta thấy tình huống Trường Phong bây giờ!” Mục Trường Sinh nhìn chằm chặp màn hình, hạ thấp giọng, đầy mặt âm trầm. Màn hình đen bóng treo trên tường phảng phất run lên, mấy vệt màu trắng như hoa văn từ trên màn ảnh bò qua, sau đó dần dần hiện lên mấy cái đường viền mơ hồ, đường viền dần dần rõ ràng, là một gian phòng ngủ bố trí thanh nhã. Mục Trường Sinh viền mắt nóng lên, hắn nhận ra, này chỗ ở của hắn, như vậy Trường Phong hắn… Bên trong phòng ngủ, một thanh niên nhìn qua cùng hắn giống nhau như đúc đối diện gương cẩn thận cố định bao tóc trên đầu, thần sắc nhìn qua có chút sốt sắng. Nghĩ đến hắn đã hiểu tình cảnh của mình, chỉ lo tóc rơi xuống bị người vạch trần. Nhìn người thanh niên thận trọng này, Mục Trường Sinh không nhịn được bật cười, nụ cười này liền tác động khoang ngực, làm cho hắn không khống chế được mà ho khan. Một tiếng ho khan, giống như là thức tỉnh thứ gì, màn hình lóe lên ba vệt sáng, tắt đi. Bất quá Mục Trường Sinh đã không thèm để ý, hắn hiện tại chỉ cảm thấy cao hứng cực kỳ, hận không thể chạy đi ra bên ngoài sông lớn mênh mông hoặc là bò trên núi đối trùng trùng điệp điệp hát vang một khúc. Cũng do quan tâm sẽ loạn, hắn thay thế Trường Phong xuất hiện ở đoàn kịch trường quay phim, Trường Phong làm sao lại không thể có thể thay thế hắn xuất hiện ở Mục gia? Chuyện đơn giản như vậy, trước đó hắn làm sao vẫn luôn không nghĩ ra? Cố nén cười thấp ho khan một trận, hắn mới bình phục lại, rảnh rỗi quan sát xung quanh. Trong phòng trắng lóa như tuyết, cả rèm cửa sổ cũng trắng noãn đến không một vết bẩn, nơi này hiển nhiên không phải phòng ngủ Trường Phong, như là phòng bệnh trong trí nhớ của tiểu côn đồ. Y phục trên người hắn cũng bị thay đổi, là một bộ đồng phục bệnh nhân sọc trắng xanh giao nhau. Chắc là Vinh Thành nhìn hắn thổ huyết hôn mê bất tỉnh, sợ hãi, liền vội vã đem hắn đưa đến bệnh viện. Đúng dịp, Mục Trường Sinh mới vừa nghĩ như vậy, Vinh Thành liền đẩy mở cửa đi vào, nhìn thấy Mục Trường Sinh đã tỉnh lại, hắn thở phào nhẹ nhõm. “Cậu tối hôm qua có thể làm tôi sợ hết hồn. May là không có việc lớn gì.” Vinh Thành không rõ ràng Mục Trường Sinh nói triệu hoán là chuyện gì xảy ra, nhưng nhìn hắn cắt cổ tay còn thổ huyết, người bình thường cũng bị giật mình, cũng may kiểm tra ra ngoại trừ thân thể suy yếu cũng không có bệnh gì lớn. “Bác sĩ nói muốn cậu ở lại quan sát hai ngày, không có chuyện liền có thể xuất viện.” Vinh Thành dừng một chút, nói bổ sung: “Há, nơi này là bệnh viện, là cứu trị bệnh nhân, xuất viện chính là khỏi bệnh rồi rời đi bệnh viện.” “Ân.” Mục Trường Sinh vào lúc này tâm tình vô cùng tốt, đáp, “Không cần ở lại hai ngày, ta hiện tại liền có thể xuất viện.” Trải qua phen dằn vặt này, Mục Trường Sinh cho là mình phải nằm hơn mười ngày nửa tháng mới có thể khôi phục như cũ, mà ngoài ý liệu là, trừ một chút mệt mỏi, cũng không có vấn đề gì khác, chẳng lẽ thế giới này y thuật cao minh như vậy? Vinh Thành còn muốn khuyên một chút, mà lại nghĩ tới tối hôm qua tờ giấy ở trước mặt Mục Trường Sinh không hỏa tự cháy, gật gật đầu nói: “Vậy cũng tốt.” Vừa dứt lời, trong tay hắn bỗng nhiên xuất hiện cây chủy thủ, ngoan tuyệt độc ác mà đâm tới bụng Mục Trường Sinh. Ánh đao sáng chói chiếu sáng Mục Trường Sinh hai mắt, hắn thuận thế ngả về sau một cái, tránh được một đòn trí mạng này. Vinh Thành trợn mắt lên, trên mặt biểu tình như thấy quỷ, trên tay lại không khống chế được mà đâm tới Mục Trường Sinh. Mục Trường Sinh thân thể lăn một vòng từ trên giường xuống dưới, tiếp theo một cái chớp mắt, roẹt một tiếng, đệm chăn trên giường bệnh để lại năm vết trảo thật sâu. Mục Trường Sinh thở một hơi, mi tâm nhíu chặt, nhìn Vinh Thành nói: “Ngươi làm sao vậy?” Vinh Thành nếu là thật muốn hại hắn căn bản không cần chờ tới bây giờ động thủ. Vinh Thành vẻ mặt đau khổ, thân thể lại một khắc không ngừng mà hướng về Mục Trường Sinh công kích, “Tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra a!” Ngoại trừ còn có thể suy nghĩ nói chuyện, hắn cảm giác thân thể cùng những bộ vị khác đều không phải là của mình. “Trường Sinh ngươi cẩn thận a, ta liền muốn chém ngươi!” Lời còn chưa nói hết, thân thể của hắn lăng không nhảy một cái, dùng tư thế hắn thấy bất khả tư nghị mềm mại ở giữa không trung đảo lộn hai vòng, chủy thủ trong tay nhắm lấy góc độ vô cùng xảo quyệt đâm tới điểm yếu hại của Mục Trường Sinh. Thế ngàn cân treo sợi tóc, Vinh Thành nhìn gương mặt Mục Trường Sinh, không đành lòng mà nhắm hai mắt lại. Cùng lúc đó, Mục Trường Sinh mở miệng nói: “Đình.” Rầm! Vinh Thành dừng ở giữa không trung nặng nề rơi trên đất. Hắn đau đến muốn quát to một tiếng, thân thể lại như một kiện cơ khí bị bấm tạm dừng, không thể động đậy, khóe miệng còn duy trì đống tác mới vừa khẽ nhếch, ngậm không xuống mà mở cũng không được.
|
Chương 9[EXTRACT]Vinh Thành trợn tròn mắt, thân thể cứng ngắc nằm trên đất. Mục Trường Sinh đi tới bên người Vinh Thành, đem toàn thân hắn quan sát một lần, làm thế nào cũng không có phát hiện dị thường. “Năng lực thiên phú có thể khống chế thân thể người có vài loại, mà vô luận một loại nào, cũng sẽ lưu lại vết tích ở bên trong thân thể bị khống chế, đó là “tuyến” trên người bị khống chế thân thể, có sức mạnh liên kết với người khống chế. Nhưng bây giờ trên người Vinh Thành lại không hề có một chút vết tích, sao có khả năng? Rốt cuộc là năng lực nào?” Mục Trường Sinh tự lẩm bẩm, ánh mắt của hắn nhìn lên không, tựa hồ hồi tưởng dị năng nào có thể khống chế thân thể người. Ngay tại lúc đôi mắt Mục Trường Sinh nhìn chằm chằm vào Vinh Thành, cái bóng tối đen như mực từ trên cái bóng Vinh Thành chia lìa, hóa thành một đường chỉ nho nhỏ tinh tế, như một tiểu xà, lặng yên không một tiếng động uốn lượn đi về phía cửa. Mắt thấy nó sắp rời khỏi phòng bệnh, vào lúc này, một đạo âm thanh thanh lãnh bỗng nhiên vang lên, “Nếu ngươi yêu thích cái bóng Vinh Thành như vậy, thì cứ ở bên trong, mãi mãi cũng đừng rời đi.” Dứt tiếng, dây nhỏ giống như cái bóng đang tháo chạy ra cửa bỗng nhiên dừng lại, quay đầu xông vào bên trong cái bóng Vinh Thành. Đợi đến khi tiến vào bên trong cái bóng Vinh Thành, nó giống như mới nhớ tới dự định ban đầu của chính mình, không ngừng giằng co, càng dài càng lớn. Xuất hiện nhiều thêm một cái bóng, cái bóng Vinh Thành nguyên bản yên tĩnh nằm ở dưới đất bỗng nhiên vặn vẹo bành trướng lên, một cái bóng khác cái có bóng dáng của hắn bên trong không ngừng hóa thành các loại đồ vật, không ngừng đâm bành trướng, thật giống muốn đem cái bóng Vinh Thành đâm thủng thành động hoặc là đem căng nứt để trốn ra. Vinh Thành trợn tròn mắt, hoảng sợ nhìn tình cảnh này, không đợi Mục Trường Sinh giải trừ Ngôn linh thuật trên người liền hôn mê bất tỉnh. Sau một tiếng, Vinh Thành mơ hồ tỉnh lại, phát hiện mình dựa vào trước giường bệnh Mục Trường Sinh, mà Mục Trường Sinh ngồi ở trên giường bệnh, trong tay mở ra một quyển sách. “A, tôi làm sao đang ngủ.” Vinh Thành nói. Mục Trường Sinh liếc mắt nhìn hắn, không nói gì. “Trường Sinh tôi nói với cậu, tôi vừa nãy có một giấc mơ rất kỳ quái, trong mộng có cái quái vật tiến vào cái bóng tôi, còn tại bên trong đâm đông đâm tay, muốn từ bên trong chạy đi ha ha… Cậu nói có mắc cười ha hả!” Vinh Thành cười ha ha, đã thấy Mục Trường Sinh đem sách khép lại, đôi mắt kỳ quái theo dõi hắn. “Làm sao vậy? Trên mặt tôi có gì?” Vinh Thành sờ sờ mặt của mình, vẫn rất nhẵn, hắn thầm nghĩ. “Không có gì, ngươi xem xem cái bóng của mình.” Nghe vậy, Vinh Thành không tự chủ được hướng trên đất xem, tại phát hiện trên bóng dáng của hắn nhiều ra một chân sau, hai mắt một phen liền muốn ngất đi. Nhưng mà hắn đã vừa mới ngất xỉu một lần, tái muốn ngất đi cũng không quá dễ dàng. Hắn nhẫn nhịn sợ hãi cùng buồn nôn nhìn cái bóng một cái, quay đầu qua đối Mục Trường Sinh nói: “Đây rốt cuộc là quái vật gì?” “Không phải quái vật, là quý tộc.” Mục Trường Sinh nói. “Quý tộc?” Vinh Thành nhớ tới đồ vật lúc trước nhìn thấy, lộ ra biểu tình buồn nôn. Mục Trường Sinh giải thích: “Ở nơi ta đến, có một loại người trong thân thể chảy xuôi huyết thống kỳ lạ bắt nguồn từ thượng cổ, bọn họ vừa sinh ra, bên trong thân thể liền kế tục năng lực tổ tiên, đợi đến độ tuổi đặc biệt, có thể triệt để thức tỉnh. Sau khi giác tỉnh, thân thể của bọn họ tố chất vượt xa người bình thường, tuổi thọ cũng sẽ kéo dài, đồng thời có một loại năng lực thiên phú, có thể ẩn hình, có thể biến thành các loại mãnh thú, có thể làm cho thời gian nghịch chuyển, có am hiểu đọc tâm… Người như thế tự xưng là sinh mà cao quý, bởi vậy mệnh danh là quý tộc.” Vinh Thành trợn to hai mắt, cảm giác mình như nghe một bộ tiểu thuyết huyền ảo, hắn chỉ vào cái bóng dưới đất, âm thanh run rẩy: “Kia sao? Cái quỷ quái vật không biết là gì này cũng là quý tộc?” Mục Trường Sinh gật đầu nói: “Không sai. Có chút năng lực tương đối đặc thù, như là ngươi gặp phải loại này. Nó tên là Ảnh sát thuật, tên như ý nghĩa, đó là có thể biến thành cái bóng, dung nhập vào bên trong những cái bóng người khác, cũng thông qua thao túng cái bóng người khác, gián tiếp thao túng thân thể người khác, dùng để đạt mục đích của chính mình.” Nghe Mục Trường Sinh giải thích, Vinh Thành nhớ tới từng trải thân thể bị thao túng lúc trước, sởn cả tóc gáy, “Vậy nếu là muốn đem người nào giết chết, trực tiếp ẩn bên trong cái bóng người khác, thao túng người khác đem mình đâm chết…” Người kia chẳng phải là chết cũng không biết kẻ thù là ai? Mục Trường Sinh nói: “Có thể thao túng thân thể người khác cũng không tính cái gì, nghe đâu Ảnh sát thuật luyện tập đến cuối cùng, có thể thao túng cái bóng của mình giết chết cái bóng người khác, mà cái bóng bị thương tổn, sẽ trực tiếp phản ứng đến trên người chủ thể.” Vinh Thành “…” Mẹ nó thật biến thái! Đợi đã, Mục Trường Sinh làm sao biết điều này? Vinh Thành nhìn người ngồi ở trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt lại khí định thần nhàn, thử dò xét nói: “Làm sao cậu biết điều này? Lẽ nào cậu cũng vậy… Quý tộc?” “Không sai.” Mục Trường Sinh nhíu mày nhìn về phía Vinh Thành, tựa hồ cảm thấy được vấn đề của hắn hết sức kỳ quái. Vinh Thành: “…” Trước khi nhận thức Mục Trường Sinh, Vinh Thành cảm thấy được chính mình là người hoàn toàn theo chủ nghĩa duy vật, sau khi biết Mục Trường Sinh… Thôi, nói nhiều rồi đều là nước mắt. “Trong bệnh viện là không thể ở lâu, ngươi đi làm thủ tục xuất viện cho ta, ta hiện tại muốn xuất viện.” Mục Trường Sinh nói. “Đi ra ngoài? Vậy nếu có sát thủ ở bên ngoài mai phục làm sao bây giờ?” Sát thủ khác thường, phòng cũng không phòng ngự được a! “Vô sự, đến nhiều ít ta thu nhiều ít.” Mục Trường Sinh liếc cái bóng Vinh Thành một cái.”Bất quá bây giờ Ảnh sát này bị ta trói lại, coi như bên ngoài thực sự có người trong coi, bọn họ cũng không dám manh động.” Vinh Thành lúc này mới thoáng yên tâm lại. Đã xảy ra sự kiện cái bóng giết người, hắn cũng cảm thấy bệnh viện này không thể ở lâu, đồng ý liền muốn đi ra ngoài, lúc này Mục Trường Sinh đột nhiên gọi hắn lại. “Chờ đã.” Mục Trường Sinh hỏi, “Quần áo là ngươi giúp ta đổi?” “Là ta!” Lúc đó Mục Trường Sinh thổ huyết hôn mê, Vinh Thành vội vã đem hắn đưa bệnh viện, muốn kiểm tra thân thể, Mục Trường Sinh mặc cổ trang đương nhiên không thể, y phục trên người hắn thực sự rườm rà, cô y tá vừa nhìn liền choáng đầu, hắn không thể làm gì khác hơn là giúp Mục Trường Sinh thay y phục. Bởi vậy Vinh Thành trả lời chuyện đương nhiên, hoàn toàn không có bất kỳ gánh nặng, ai ngờ ánh mắt Mục Trường Sinh nhìn hắn lại càng ngày càng quỷ dị. “Ngươi thay quần áo xong sau, ngoại trừ bác sĩ làm kiểm tra cho ta, có những người khác đến gần hay không?” Mục Trường Sinh lại hỏi. “Không có a?” Vinh Thành suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: “Xem bệnh cho cậu chính bác sĩ nổi danh nhất trong bệnh viện, năm nay sáu mươi tuổi, kinh nghiệm rất phong phú. Làm sao, có phải là thân thể không thoải mái?” “Quả thật có chút không thoải mái.” Mục Trường Sinh nói, gỡ bỏ vạt áo, chỉ thấy giữa xương quai xanh trắng như tuyết, thình lình in một dấu hôn hồng diễm diễm. Vinh Thành: “…” ヾ(? `Д′?) Ngọa tào, ai lớn mật như thế? Cùng với…”Thật sự không là tôi làm ra a Trường Sinh! Cậu phải tin tưởng tôi!” “Ta đương nhiên biết không phải là ngươi làm ra.” Mục Trường Sinh ánh mắt quái lạ, “Chỉ là trong bệnh viện nhiều nữ y tá như vậy, ngươi tại sao trước tiên nghĩ tới không phải là y tá nào tiếp xúc kiểm tra cho ta, mà là sốt ruột phủ nhận?” Vinh Thành: “…” Đúng vậy hắn tại sao muốn sốt ruột phủ nhận? Lẽ nào… Là bởi vì Mục Trường Sinh này có khuôn mặt cùng Trường Phong giống nhau? Đình chỉ đình chỉ! Vinh Thành bỗng nhiên nhớ đến bây giờ trừ hắn cũng không người biết Trường Sinh không phải Trường Phong a, như vậy, cái bóng sát thủ… Là tới hại Trường Phong! Mục Trường Sinh có siêu năng lực, thế nhưng Trường Phong không có a! Kia Trường Phong hiện tại đến cùng ở nơi nào, có không có nguy hiểm? Đối với dấu hôn trên xương quai xanh, Mục Trường Sinh cũng không tính truy cứu, dù sao chỉ là cái thừa dịp hắn hôn mê lén lút làm việc tiểu nhân, nếu đối phương dám xuất hiện ở trước mặt hắn, bất cứ lúc nào cũng có thể giải quyết.”Quần áo của ta đâu?” Mục Trường Sinh hỏi. “Ngạch, ở chỗ này.” Vinh Thành mở ra tủ trong phòng bệnh, từ ngăn giữa lấy ra quần áo được xếp lại chỉnh tề. Thấy Mục Trường Sinh không có chút cổ nhân thận trọng nào, không hề cấm kỵ liền bắt đầu thay quần áo, Vinh Thành do dự một hồi, vẫn là nói: “Cậu biết Trường Phong ở nơi nào sao? Cậu ấy đã gần một ngày một đêm không tin tức.” Vinh Thành trong lòng gấp, tốc độ nói không khỏi nhanh hơn một chút. Mục Trường Sinh đang chỉnh lại thắt lưng, nghe hắn nhắc đến Trường Phong, không nhịn được ngoắc ngoắc khóe miệng, nói: “Vô sự, Trường Phong về nhà, hiện tại rất an toàn.” Khi hắn ở Khanh quốc mỗi ngày đọc “Trường Phong bình an vô sự” không phải là uổng phí, trước đây Trường Phong ở thế giới này không có cách nào ứng nghiệm, hiện tại cậu trở lại, này đó hắn ngày xưa đã nói, tự nhiên sẽ từng cái ở trên người cậu tạo tác dụng, tại Khánh quốc, không có bất kỳ người nào có thể tổn thương cậu! “Về nhà?” Vinh Thành một chút liền phản ứng lại, có thể bị Mục Trường Sinh xưng là “Gia” còn có thể là cái nào? “Cậu nói là cậu ấy đi cố hương cậu?” Mục Trường Sinh đem ngoại bào phủ thêm, xoay người nói: “Sai rồi, là hồi cố hương.”
|