Bạch Vũ Một Thạch Lăng
|
|
Chương 29[EXTRACT]Lăng Thư Minh thì thào nói một câu gì đó, Sở Dự không có nghe rõ ràng. Hắn chậm rãi đi đến chậu nước, cúi người lấy nước ở trên mặt nhu nhu, trên khuôn mặt hiện lên nếp uốn, đem cái mặt nạ giả trên mặt tháo xuống. Hai tay chà xát, ngụy tan trên tay cũng biến mất. Hình ảnh phản chiếu trong chậu nước, vẫn như cũ là Cảnh vương gia Tiêu Lâm phong hoa tuyệt đại, dung mạo diễm lệ vô song khiến Tiêu Lâm giận tím mặt, một quyền nện xuống, chậu nước xao động, hắn mặc vào ngoại bào đơn giản. “Khấu khấu khấu” Cửa sổ vang lên ba tiếng,“Vương gia, đã bố trí thỏa đáng.”. Tiêu Lâm ừ một tiếng xem như trả lời, xoay người hướng Lăng Thư Minh đi đến. Vẫn là quang cảnh đó, Thư Minh cũng là như vậy vô lực bất động nằm ở trước bàn. Tiêu Lâm ngồi xổm trước người hắn, tay nhẹ nhàng vén vài sợi tóc rối loạn trên mặt hắn, lộ ra một khuôn mặt bóng loáng. Hắn nhìn thật kĩ, vuốt ve một phen, lại có nước mắt từ hai má mình chảy xuống. Hắn tỉnh tỉnh mê mê lau một phen, đặt ở đầu lưỡi, chua sót nan kham.. “Thư Minh, ngươi nếu tỉnh, chỉ sợ càng hận ta. Chẳng những ta lại lừa ngươi, còn lại…….”. Hắn đang nói bỗng dừng lại, nhắm chặt hai mắt, khắc chế một phen tình ý, đáy mắt lại không một chút do dự. Bên ngoài, Hạ Tiến Thông đã sớm chuẩn bị tốt nhuyễn kiệu, Tiêu Lâm ôm Lăng Thư Minh đi ra, chui vào trong kiệu Hạ Tiến Thông không dám chần chờ, phất tay, hai gã hộ vệ bên người Tiêu Lâm liền nhanh chóng nâng kiệu chạy nhanh mà đi. Thời gian một chén trà nhỏ, liền đi tới bên trong một thạch động, trong động ấm áp dị thường, lại có một cỗ khí thảo dược, giữa động có một mộc dũng, nhiệt khí tỏa ra “Vương gia, thỉnh giúp Lăng tướng quân bỏ quần áo tiến vào dược thủy.”. Hạ Tiến Thông nói xong, liền xoay người đưa lưng về phía hai người. Hắn cũng xác định được, cái gì nên xem cái gì không nên xem. Tiêu Lâm chỉnh tư thế Lăng Thư Minh cho hắn ngồi dựa vào lòng mình, tay kia thì rất nhanh cởi bỏ y phục của hắn, y phục của người nọ liền bị hắn nhanh chóng thoát hết, hắn cũng nhìn không chớp mắt, tâm cũng chuyên chú hết mức, thật cẩn thận đem người đặt vào trong mộc dũng. Hạ Tiến Thông reo lấy ra kim khâu, ở đỉnh đầu Lăng Thư Minh xuất thủ như chớp châm mười cây, đối Tiêu Lâm nói “Vương gia, sau khi nước lạnh, đến lúc đó Vương gia liền dựa theo phương pháp, thay Lăng tướng quân đả thông kinh mạch. Ta liền canh giữ ngoài cửa động, Vương gia vận công xong, cứ gọi một tiếng là ta có thể nghe được.”. Tiêu Lâm gật gật đầu, chờ Hạ Tiến Thông đi ra ngoài, tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve Lăng Thư Minh không tự chủ được cắn lên đôi cánh hoa của hắn. “Thư Minh, hẳn là rất đau a? Lần này nhất định phải làm, nếu không sẽ đau. Từ nay về sau, ngươi vẫn như cũ là thiếu niên tướng quân hăng hái.”. Lăng Thư Minh trước đó cùng Đừng Hác giao đấu, rồi sau đó bỗng nhiên té xỉu, đều không phải là không có nguyên nhân. Hạ Tiến Thông bắt mạch, phát giác hắn kinh mạch hắn sau khi trải qua thời gian chăm sóc, bất quá chỉ tốt hơn một chút. Mà công lực hắn, thế nhưng lại bị đè nén. Làm cho hắn suy yếu không chịu nổi, một khi vận dụng công lực, thân mình liền chịu không nổi. Từ nay về sau nhẹ thì công lực mất hết, nặng thì thành một cái phế nhân. Vô luận như thế nào, Tiêu Lâm đều không tiếp thụ được. Thư Minh của hắn, sao có thể biến thành một cái phế nhân? Hắn sao có thể nhìn Thư Minh lý tưởng hào hung biến thành không thể thực hiện? Thế là, sau khi Hạ Tiến Thông nói ra phương pháp, Tiêu Lâm cơ hồ không chút nghĩ ngợi đáp ứng. Bất quá chỉ là một thân tu vi của hắn mất hết? Cho dù không có võ công, Tiêu Lâm hắn cũng tự có thể bảo vệ mình. Huống hồ, hắn sao có thể cho người khác tới làm loại chuyện này? Cho dù chính là công lực, hắn cũng không cho phép công lực người khác truyền vào thân thể Lăng Thư Minh. Công lực cho Lăng Thư Minh chỉ có thể là hắn. Đến nỗi những chuyện sau này, hắn cũng nghĩ xong, tuyệt đối sẽ không tái làm cho Thư Minh chịu thiệt. Thư Minh tuy nói tuyệt tình yêu, không hề thương hắn, nhưng hắn biết trong lòng Thư Minh sẽ không thoải mái như mất đi miếng thịt, hắn luyến tiếc Thư Minh bị đau lòng, trong lòng hắn liền có một tia đau đớn. Thư Minh nếu thanh tỉnh, mặc kệ là Sở Dự hay là Tiêu Lâm, hắn cũng sẽ không nhận hảo ý này, thế là chỉ có thể làm hắn hôn mê. Mê đảo thư minh, Tiêu Lâm là lo lắng, nếu có biện pháp khác, hắn cũng không dám lại dùng phương pháp này. Chính là, trời phụ lòng người, chỉ có kế này. Tiêu Lâm một lần mê đảo Lăng Thư Minh Sở Dự lại một lần mê đảo Lăng Thư Minh. Hắn thật sự là phiền lòng không thôi, không biết tương lai phải lấy mặt mũi nào ở bên người canh giữ Lăng Thư Minh. Trong mộc dũng đã không còn nhiệt khí tỏa ra, Tiêu Lâm giơ tay thử, quả nhiên lạnh. Lại nhìn Lăng Thư Minh, hoảng sợ. Chỉ thấy làn da Lăng Thư Minh hồng hồng như sắp chảy máu, trên trán mồ hôi cuồn cuộn chảy xuống. Tiêu Lâm sờ soạng một chút, nóng phỏng tay. Hắn cắn răng, đem Thư Minh ra khỏi mộc dũng, dùng khăn bố đã sớm chuẩn bị lau khô người Lăng Thư Minh, giúp hắn xếp bằng ngồi xuống. Chính mình ngồi phía sau, cũng thoát quần áo, vận công, đôi tay hướng đến Lăng Thư Minh. Hắn trước dẫn đường chho chân khí còn sót lại trong cơ thể Lăng Thư Minh di chuyển quanh thân, rồi mới giúp hắn đưa về đan điền, sau đó đem chân khí mình một phần một phần đưa vào. Lăng Thư Minh cả người lại toát ra mồ hôi nóng, làn da tựa hồ lại càng đỏ thêm một ít, người giống như cũng không kiềm chế được, khó khăn rên rỉ. Hắn muốn động, lại giống như có người trói tay trói chân không thể động đậy, toàn thân cao thấp chỉ có một cảm giác, khó chịu. Tương phản với hắn là Tiêu Lâm ở phía sau Hắn tuy rằng cũng từ dưới nước bước lên, nhưng là sắc mặt tái nhợt, dưới làn da ẩn ẩn có thể thấy được gân xanh, ngón tay trắng xanh, lạnh tới cực điểm. Cuối cùng một tia chân lực cũng tẫn, thân mình Tiêu Lâm ngả lên phía trước, dựa vào trên lưng Lăng Thư Minh, hắn dùng tay xoay đầu Lăng Thư Minh, ở trên đôi môi hắn in lại dấu hôn, độ ấm của Thư Minh cơ hồ như hòa tan đôi môi của hắn. Hắn còn muốn làm, bất đắc dĩ thân hình như nặng ngàn cân, chỉ có thể nằm phía sau Lăng Thư Minh thở dốc.
|
Chương 30[EXTRACT]Phản công. Vốn là thời điểm cấp bách, Tiêu Lâm ngay cả khí lực nâng ngón tay cũng không có. Hai người da thịt thân cận, Lăng Thư Minh nóng bỏng trước ngực hắn quả thực biến thành bùa đòi mạng, nhìn thấy làn da đỏ như máu, người nọ càng ngày càng run rẩy lợi hại, biểu tình càng ngày càng khó nhọc, còn có cho dù hôn mê vẫn không chịu được huyết khí bốc lên mà thốt ra tiếng gầm nhẹ đứt quãng. Đang muốn lo lắng có phải hay không kêu Hạ Tiến Thông tiến vào, bỗng nhiên trước mắt một trận hư nhuyễn, bị người khác đè dưới thân, Lăng Thư Minh mở mắt nằm trên người hắn, ánh mắt đỏ đậm nhìn cũng không nhìn hắn. Tiêu Lâm nuốt nước miếng, Thư Minh như vậy quá mức xa lạ. Giống như dã thú giận dữ, khiến cho hắn không tự giác hơi hơi tránh ra, không ngờ hai cổ tay sớm đã bị Lăng Thư Minh nắm lấy, giống hai gọng sắt. Tiêu Lâm hoảng hốt, “Thư Minh?” Hắn khinh hô một tiếng, muốn mượn việc này xác định cái gì…… Người nọ làm như nghe được, bất quá ánh mắt đang ở trên mặt hắn, chậm rãi chuyển qua hầu kết của hắn. Tiêu Lâm rụt lui cổ, Lăng Thư Minh một ngụm cắn xuống. Hắn cắn thật, thẳng đến khi máu chảy ra, Lăng Thư Minh mới vươn đầu lưỡi liếm đi. Tiêu Lâm cười khổ, nghĩ Lăng Thư Minh cắn xuống cũng không có gì, hay là nghĩ muốn làm cho hắn động tình. Lăng Thư Minh xác thực không biết nên làm thế nào cho phải, mỗi gân mạch trong cơ thể hắn đều bị lấp đầy, cực kì khó chịu, trong đầu hỗn độn không chịu nổi,, trước mắt mê sương mù mông lung khôn thấy rõ không biết đang ở nơi nào. Nhưng mà xúc cảm trơn bóng lạnh lẽo phía sau liền như hồ nước giữa sa mạc, làm cho hắn không tự chủ được dựa vào. Hắn không chỉ muốn vậy, hắn càng muốn càng nhiều, thế là cả người đều dựa lên, cảm giác mát mát mang theo mùi hương hoa mai, rất là quen thuộc, hắn cố gắng mở mắt, chỉ nhìn thấy mông lung như có một người. Mặc cho hắn nhìn gần lại, hắn rõ ràng cảm giác được, lại vẫn là thấy không rõ. Chỉ cảm thấy, đó là một người rất đẹp. Người nọ nói một câu, hắn cũng nghe không rõ, lực chú ý đều bị hầu kết nho nhỏ kia cao thấp di chuyển làm cho hấp dẫn, nhịn không được há mồm dùng răng nanh đuổi theo, mới vừa tiếp xúc lại như châm ngòi phiền muộn trong lòng hắn, hắn dùng lực cắn nát tầng da nhẵn nhụi kia, thẳng đến khi máu ngọt chảy vào trong miệng, mới thoáng trấn an tâm trạng đang xao động không thôi của hắn. Rồi sau đó như là nghĩ gì, hắn đã biết chính mình muốn cái gì phải làm cái gì. Hắn muốn đem người này sách cốt nhập phúc ( cái này ta không hiểu nhưng mờ cũng nhờ gg search ta tìm được bộ sách cốt nhập phúc), muốn xâm chiếm thân thể này. Một đôi tay vội vàng di chuyển trên thân thể bạch ngọc, dùng lực khiến từng nơi di chuyển qua đều lưu lại hồng ngân. Tiêu Lâm lúc này khí lực hồi phục một ít, gặp Thư Minh vẫn là không thể chịu đựng, duỗi cánh tay ôm lấy hắn hướng miệng hắn hôn tới, không cần hắn chủ động, sau đó liền có một nụ hôn mang ý tứ xâm lược mười phần đánh úp lại, làm cho hắn ứng phó không nổi, lưỡi của hắn mê loạn ở trong miệng dây dưa, hôn long trời lỡ đất, tùy ý những sợi tơ bạc từ miệng rơi ra. Hắn tách hai chân ra vòng qua thắt lưng Thư Minh, nhiệt vật hai người để cùng một chỗ, hai người hô hấp đều là suyễn. Tiêu Lâm hít sâu mấy hơi thở, phiêu liếc mắt một cái nhìn Thư Minh ngây thơ đang khát vọng, đỡ lấy dục vọng của hắn hướng phía sau huyệt khẩu đưa đến. Cứng rắn như thế…….. Tiêu Lâm ánh mắt ngưng lại, tâm hung ác, thân mình đưa lên phía trước…… Dục vọng của Thư Minh liền tiến vào. “A” Một giọt nước mắt chảy ra, Tiêu Lâm khổ sở. Nguyên lai là đau như thế, hắn còn làm chút chuẩn bị, cũng không thể chịu được đau đớn xé rách như thế. Kia lúc ấy…… Thư Minh…… “Ngô ~” Hắn thay Thư Minh ủy khuất, cũng thay chính mình ủy khuất. Tình cảnh này ở trước mặt Thư Minh chỉ sợ tự rước lấy nhục. “A” Lăng Thư Minh cũng kêu một tiếng, không phải đau, cũng không phải thoải mái, hắn chưa bao giờ hưởng qua loại tư vị này, động cũng không muốn động. Thoáng thanh tỉnh nghĩ tới hắn vừa bỏ qua cái gì, hắn nheo lại ánh mắt muốn nhìn rõ ràng người dưới thân. Tiêu Lâm âm thầm kinh hãi, cũng không nghĩ nhiều, nhịn đau, chậm rãi đẩy mạnh. Lăng Thư Minh hoàn toàn bị động tác của hắn lấy đi tâm thần, cảm giác toàn bộ đều tập trung ở dưới thân. Làm tình, sẽ không cần người khác dạy. Tiêu Lâm chính mình chỉ động vài cái, sau đó Lăng Thư Minh liền ôm chặt hắn dứt khoát ra vào. Đơn thuần trừu sáp, không kĩ xảo gì, Tiêu Lâm ở trong lòng oán thầm, cũng may Lăng Thư Minh tuy rằng nóng lòng phát tiết, lại vẫn như cũ ôn nhu. Rất đúng tính cách hắn. Nghĩ như thế, Tiêu Lâm trong lòng lại thấy thương tiếc, nâng người đón lấy hắn, miệng cũng theo tiết tấu của hắn mà rên rỉ. Tiếng nói khan khan trầm thấp, giống như đang thúc giục, Lăng Thư Minh chỉ cảm thấy hạ thân như trướng lớn, hắn nắm lấy vai người phía dưới, đem hắn ôm vào trong ngực, hạ thân mạnh mẽ đẩy vào rút ra, vui thích kia như sóng biển đánh tới, hai người đều bị quấn vào biển sâu tình dục. Không biết qua bao lâu, cũng không biết Lăng Thư Minh phát tiết mấy lần. Tiêu Lâm trợn mắt, dời cánh tay Lăng Thư Minh đang ôm lấy hắn, mặc quần áo hảo cho hắn cùng Thư Minh, thế này mới lên tiếng gọi Hạ Tiến Thông. “Thư Minh ít nhất sẽ mê man một ngày, ngươi đưa hắn trở về, dựa theo phương pháp trong sách mà xem xét kinh mạch của hắn.”. Hạ Tiến Thông đáp,“Dạ, Vương gia ngươi?”. “Ta có ảnh vệ bảo hộ, ngươi đi trước đi.”. Hạ Tiến Thông lớn gan nhìn kĩ Cảnh vương gia, xác định không có gì, thế này mới khom người lui ra. Rồi sau đó tiến vào một gã ảnh vệ ôm lấy Lăng Thư Minh, Tiêu Lâm ngăn hắn lại, dùng áo choàng che lấy khuôn mặt Thư Minh,“Một ngày này ngươi phải cẩn thận chăm sóc.”. Chờ bọn hắn đều đi rồi, Tiêu Lâm thế này mới ra khỏi thạch động, ngồi vào nhuyễn kiệu đã được chuẩn bị tốt. “Hồi doanh.”. Cỗ kiệu vững vàng nâng lên, Tiêu Lâm trong lòng như hạ được một tảng đá. Bất quá ánh mắt lại nổi lên ưu sầu.
|
Chương 31[EXTRACT]Còn chưa trở về, Tiêu Lâm liền chống đỡ không được, công lực đã tan hết, lại trải qua một hồi tình dục, chỗ phía sau còn bị thương, cộng thêm lúc này tâm thần buông lỏng, liền sốt cao, cuối cùng dựa vào nhuyễn kiệu mê man. Đến nơi, ám vệ thấy hắn nửa ngày không hề có động tĩnh, hô một tiếng Vương gia, vẫn là không có phản ứng. Mở rèm nhìn vào, thầm nghĩ không tốt! Gương mặt vương gia đều ửng hồng, mà thân phận Vương gia lúc này không thể bại lộ, đành phải lấy ra thuốc tùy thân, lấy thuốc theo bệnh cho hắn ăn vào, rồi mới gọi người lặng lẽ đi tìm Hạ Tiến Thông. Tiêu Lâm mê mang, mất đi tri giác. Giống như đang ở trong một đại dương mênh mông, chẳng qua nước đáng lẽ lạnh như băng lại trở nên nóng bỏng, hắn không thể động, chịu đựng đau khổ, cả người đau đớn không chịu nổi. Ẩn ẩn phía trước nổi lên một đám sương mù, càng ngày càng đậm, đưa chính mình bao phủ trong đó. Giơ tay lên phía trước, chạm được một mảnh da thịt lạnh lẽo. Trong lòng sửng sốt, há mồm liền kêu “Thư Minh”. Sương mù đột nhiên tan hết, quả nhiên là Lăng Thư Minh. Bất quá hắn còn không kịp vui mừng, đã bị Lăng Thư Minh đâm một kiếm vào ngực. “Thư Minh ngươi……”. Tiêu Lâm miệng nôn ra một búng máu, nói năng không rõ. Lăng Thư Minh cười lạnh nói,“Ta cái gì? Ngươi làm cái gì nghĩ ta không biết sao? Ngươi nhục ta sâu vô cùng!”. Tiêu Lâm la lớn “Ta không phải muốn làm nhục ngươi, ta…….” Lời còn chưa dứt, Lăng Thư Minh đẩy kiếm, đâm thẳng vào ngực, xuyên qua! Tiêu Lâm ngực bỗng dưng lạnh,“Thư Minh…..!” Một tiếng kêu thảm! “Tốt lắm tốt lắm, tỉnh lại rồi!” Hạ Tiến Thông reo lấy ra kim châm, mồ hôi như mưa hạ,“Mau mang dược đến!”. Tiêu Lâm bị người nâng dậy, nhìn chén dược lớn đang đưa tới miệng, hắn cố gắng mở to mắt, tầm mắt dần dần nhìn rõ, nhìn kĩ một phen, nhìn Hạ Tiến Thông hỏi,“Ngươi sao lại ở chỗ này? Thư Minh như thế nào?”. Hắn hơi thở suy yếu, một câu nói thanh âm cực kỳ bé nhỏ. Người bên ngoài cũng chưa nghe rõ, Hạ Tiến Thông lại có thể đoán được, nhẹ trả lời,“Vương gia yên tâm, Lăng tướng quân đã bình yên vô sự, giờ phút này đang ngủ yên. Vương gia nếu đã tỉnh lại, liền không sao, thuốc này cách một canh giờ liền uống một lần, thuốc ta đặt ở đây, ta biết Vương gia lo lắng, ta liền trở về chiếu cố Lăng tướng quân.”. Người này tâm tư thật là sâu, Tiêu Lâm nhìn hắn thật sâu, gật đầu nhận lời,“Ở bên ngoài không được nhiều lời.”. Hạ Tiến Thông trong lòng cả kinh, tái ngẩng đầu, đã thấy Tiêu Lâm đã muốn nhắm mắt dưỡng thần. Những lời này xem như cảnh cáo. Vương gia tinh xảo, chính mình một chút tâm tư cũng không được có. Thôi, như thế liền nhìn tạo hóa của hai người. Lăng Thư Minh thể xác và tinh thần thư thái, gân mạch chân khí mạnh mẽ hung hậu, hắn đang ngủ chân khí tự hành lưu chuyển, đợi cho đến trưa, hồi phục tất cả, tự mình tỉnh dậy. Hắn mở to mắt, chóp mũi ẩn ẩn ngửi được hương vị thuốc đông y quen thuộc, đệm giường dưới thân xúc cảm cũng quen thuộc, xem ra đang ở trong phòng của mình. Hồi tưởng một lần, hắn trong lòng có nghi vấn. Ho khan một tiếng, từ trên giường ngồi dậy. Hạ Tiến Thông canh giữ một bên thấy thế, quỳ xuống nói,“Chúc mừng tướng quân.”. Lăng Thư Minh dấu diếm nghi vấn, khóe miệng nhất loan, cười hỏi,“Chúc mừng cái gì?”. Hạ Tiến Thông trả lời,“Tướng quân bệnh căn loại trừ, công lực lại tăng nhiều.”. Lăng Thư Minh ha ha cười, đứng lên, vỗ vỗ vai Hạ Tiến Thông nói,“Thật là mừng rỡ, Hạ đại phu công lớn. Ngươi hảo hảo ngẫm lại, bệnh của ta như thế nào loại trừ, công lực lại là như thế nào tăng nhiều.”. Hắn gọi gã sai vặt nói muốn tắm rửa thay quần áo, lưu lại Hạ Tiến Thông một người quỳ gối tại chỗ, cũng không cho hắn đứng lên. Hạ Tiến Thông cười khổ không thôi, như thế rất tốt, Vương gia không cho nói, tướng quân muốn hắn nói, nói hay là không? Sàn nhà bằng đá cức nhắc, buổi trưa mặt trời lên đỉnh liền hiện lên bóng người, Hạ Tiến Thông mồ hôi lạnh chảy càng ngày càng nhiều. Lăng Thư Minh cởi bỏ quần áo, tiến vào dục dũng. Che khăn lên mặt, ngẩng đầu hồi tưởng. Sở Dự mê đảo hắn. Hắn Lăng Thư Minh sống đến lớn như thế, không minh bạch bị mê đảo hai lần. Rồi chuyện tình sau đó, hắn đều không phải là hoàn toàn không có ấn tượng. Nếu mê đảo hắn là vì thay hắn chữa thương, có cái gì không thể nói, chẳng phải là giấu đầu hở đuôi? Còn nữa trong thân thể tràn đầy cổ nội lực này, tuyệt đối không phải nội lực của hắn. Như vậy Sở Dự đến tột cùng là ai? Đều nói mộng xuân khó tìm, đoạn phong cảnh tươi đẹp kia thực chính là mộng xuân sao? Vì sao người dưới thân trằn trọc hầu hạ lại có khuôn mặt cùng Cảnh vương gia giống như đúc? Đến tột cùng là trong lòng vẫn như cũ có hình bóng Tiêu Lâm không thể quên được hay là……. Hay là Sở Dự chính là Tiêu Lâm? Lăng Thư Minh ngực đau đớn, phiền toái bất an, dùng khăn hung hăng lau thân mình, dường như đang giận. Kia chẳng phải là chính mình lại mạc danh kỳ diệu cùng Tiêu Lâm có quan hệ? Lăng Thư Minh chán nản, nhẹ buông tay, khăn rơi vào trong nước, hắn đối Tiêu Lâm rốt cuộc là hận hay không, bởi vì hắn rõ ràng nhớ rõ người nọ là đau đớn như thế nào phía dưới hắn, chính mình lại là như thế nào càn rỡ không để ý. Hắn cuối cùng mềm lòng, cũng không nhớ rõ lúc trước chính mình chật vật không chịu nổi như thế nào. Thẳng đến khi nước trở nên lạnh, Lăng Thư Minh mới đứng dậy. Trở về phòng, gặp Hạ Tiến Thông còn quỳ, cũng vì vừa rồi đã thanh tỉnh vài phần, biết hỏi lại cũng là khó xử hắn. Thở dài một hơi nói,“Đứng lên đi.”. Hỏi ai cũng không bằng trực tiếp hỏi người khởi xuống,“Đi gọi Sở tướng quân lại đây.”. Hạ Tiến Thông vừa mới đứng lên chân mềm nhũn, ngoài cửa một gã tiểu binh đang ảo não. Lăng Thư Minh hỏi,“Chuyện gì?”. Tiểu binh trả lời,“Đột Quyết Đừng Hác đang ở Ngạc Ngươi hồ, muốn Sở tướng quân ứng chiến, Sở tướng quân vừa mang theo binh mã đi ra ngoài nghênh chiến.”. Hạ Tiến Thông trước mắt tối đen, hận không thể chính mình hôn mê cho xong. Lăng Thư Minh thấy hắn như vậy, dĩ nhiên sáng tỏ, trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, hỏi,“Sở tướng quân dẫn theo bao nhiêu nhân mã?”. Tiểu binh nói,“Hồi tướng quân, Sở tướng quân dẫn theo 400 người dưới trướng hắn.”. “Đừng Hác kia có bao nhiêu nhân mã?”. “Đừng Hác cũng dẫn theo 400 người.”. Lăng Thư Minh cười lạnh nói,“Ngươi đến chỗ của Sở Dự, chờ hắn trở lại, gọi hắn đến gặp ta”. Hạ Tiến Thông cúi thấp đầu cũng không dám ngẩng lên, chỉ ở trong lòng âm thầm cầu nguyện, Cảnh vương a Cảnh vương, ngươi trăm ngàn không thể có việc gì.
|
Chương 32[EXTRACT]Hai quân đối trận, Đừng Hác rút nhuyễn tiên bên hông, chỉ Sở Dự nói,“Sở Dự, ta muốn cùng ngươi tái chiến một hồi.”. Sở Dự ngồi trên lưng ngựa, nghe vậy mỉm cười, nói,“Hảo, bất quá ta thân nhiễm bệnh nhẹ, không đấu nội lực với ngươi, như thế nào?”. Đừng Hác ngay cả lông mi cũng không động, sờ sờ râu cá trê, hỏi,“Ngươi xảy ra chuyện gì?”. Sở Dự nói,“Không đấu nội lực, ngươi liền không thắng được ta sao?”. Đừng Hác cũng không buồn bực. Hắn mỗi khi bị Sở Dự khi dễ, đơn giản là có đem hắn để ở trong lòng. Nay chuyện cũ cũng đã tiêu tan, tự nhiên cũng sẽ không bị khiêu khích này làm cho phiền não. “Ta phải đi, đến đánh với ngươi trận này.”. “Ta biết.” Sở Dự mím môi, thoát áo choàng, từ một tên binh lính lấy ra trường kiếm vẽ một vòng tròn,“Ngươi phải đi về an ổn làm Tả hiền vương của ngươi.”. Vừa dứt lời, Sở Dự liền huy kiếm bay qua, Đừng Hác nhìn hắn, cả giận nói,“Ngươi tại sao cũng không nói một tiếng?”. Sở Dự chỉ cười, đưa tay hướng cổ hắn, Đừng Hác dùng nhuyễn tiên ngăn cản, chỉ cảm thấy Sở Dự này, nửa điểm khí lực cũng không, hắn bỏ roi ra nắm tay Sở Dự kéo tới, thấp giọng quát hỏi,“Ngươi rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”. Quan tâm trong mắt hắn đều không phải giả bộ, Sở Dự cười nói,“Ta nội lực không có. Sau này sẽ đánh không lại ngươi.”. Đừng Hác quá sợ hãi, một đôi con ngươi đều là kinh ngạc,“Ngươi là Cảnh vương, ai dám thương ngươi?”. Sở Dự cười khổ,“Không có người thương ta.”. Tâm tư Đừng Hác hoảng hốt, thấy thần thái hắn, đã hiểu được hơn phân nửa, vui sướng khi người gặp họa nói một câu,“Xứng đáng.”. Lập tức thu tiên, đẩy tay Sở Dự ra, nhẹ nhàng nhún mình, đưa hắn đuổi về vệ quân bên kia,“Thôi, ta không khi dễ miêu bệnh. Hữu duyên tái chiến đi.”. Sở Dự dở khóc dở cười,“Không đánh? Ngươi kêu chiến kêu nửa ngày, ta cũng khởi binh điểm tướng chạy đến, liền như thế đi trở về, đại tướng quân còn không lột da của ta a?”. Đừng Hác nhãn câu chuyển động,“Đại tướng quân? Lăng đại tướng quân?” Hắn từ trên xuống dưới liếc mắt nhìn Sở Dự, lộ ra nụ cười yếu ớt ái muội, gằn từng chữ,“Nếu Lăng tướng quân lột da của ngươi, kia thật đúng là tiêu mối hận trong lòng của ta.”. Hắn xoay người lên ngựa, tay trái vung lên,“Rút quân!”. Binh lính Đột Quyết đi theo phía sau hắn lưu loát rút, Sở Dự nhìn hắn đi xa, trong lòng hơi hơi có chút phiền muộn. Hắn biết, Đừng Hác đi lần này, chỉ sợ là không hẹn lại gặp. Ôi chao, sau khi hắn bị cảm mạo, lại đa tình đa tâm. “Hồi doanh đi.”. Binh lính liên can cũng là không nghĩ gì, nghe nói không run trực tiếp đi trở về, cũng là cao hứng. “Sở tướng quân, đại tướng quân gọi ngươi đến chỗ của hắn.”. Sở Dự nghe vậy quả thực hồn phi phách tán, lúc trước hắn còn có thể may mắn giấu diếm được, một câu truyền đến này, dựa vào hiểu biết của hắn về Lăng Thư Minh, bỗng nhiên ý thức được quyết định không thể gạt. Phải làm gì mới hảo? Cảnh vương đáng thương, giống như đang khó xử, trong đầu có trăm ngàn cách nói, nếu cứ nhất nhất phủ nhận. Thư Minh nhất định sẽ không tha thứ hắn! “Sở tướng quân?” tiểu binh kia nhìn Sở Dự sau một lúc lâu không nói gì, thật cẩn thận nói thúc giục,“Đại tướng quân còn đang chờ ngươi!”. Sở Dự hít sâu một hơi, bất đắc dĩ thở dài,“Vậy đi thôi!”. Lúc này đã gần đến hoàng hôn, ngoài trướng đã đốt lửa trại, trong trướng cũng đốt hỏa lò. Lăng Thư Minh khoanh tay đưa lưng về cửa, đang nghiên cứu tấm bảng đồ bằng da dê trên tường. Sở Dự ngăn tiểu binh đang muốn thông báo, ở ngoài trướng lẳng lặng nhìn Lăng Thư Minh trong chốc lát. Thư Minh cả người quân trang, tuấn dật bất phàm. Dáng người cao ngất cùng khuôn mặt kia nhìn như là lấy bút vẽ ra cùng với lấy đao gọt thành. Hắn nhớ rõ khi Thư Minh múa kiếm, thiếu niên chấp kiếm, mày kiếm mắt sáng, cười yếu ớt trong suốt. Cũng không thể tiếp tục suy nghĩ, sở dự ho khan một tiếng, tiến đến quỳ gối,“Mạt tướng Sở Dự tham kiến đại tướng quân.”. Lăng Thư Minh không có quay đầu, hỏi,“Tiến vào quỳ lạy là Sở Dự Sở tướng quân?”. Sở Dự không hiểu ý nghĩa câu này, nột nột đáp,“Đúng là mạt tướng!”. Lăng Thư Minh vẫn như cũ không có quay đầu, cười lạnh một tiếng, quát,“Sở Dự không theo quân kỉ, đem ra ngoài lấy quân pháp quất ba mươi roi.”. Ra lệnh một tiếng, bên ngoài liền có người tiến vào đem Sở Dự đi ra ngoài. Lăng Thư Minh ra sau, Sở Dự nhìn khí sắc trên mặt hắn rất tốt, nội tâm hơi cảm thấy an tâm, sau khi bi buộc dây thừng, hắn phục hồi tinh thần lại, khó hiểu nhìn Lăng Thư Minh. Lăng Thư Minh không nhìn qua. Lúc này vài tướng quân nghe thấy tin đi tới, vây quanh ở một bên thay Sở Dự cầu tình. “Đại tướng quân, Sở tướng quân phạm chuyện gì mà phải chịu quân pháp?”. “Đúng vậy, đại tướng quân, có thể có hiểu lầm?”. …… Lăng Thư Minh hờ hững, đối binh lính thi hành quân pháp quát,“Còn chưa động thủ?”. Hạ Tiến Thông thở một tiếng quỳ xuống, dập đầu nói,“Lăng đại tướng quân, vạn vạn không thể.”. Không nói đến Sở Dự là Cảnh vương, nói đến việc hắn vì Lăng Thư Minh mất toàn bộ nội lực, còn có thương trong người, càng không được trừng phạt. “Thỉnh tướng quân suy xét.”. Lăng Thư Minh hừ lạnh một tiếng,“Mới vừa rồi ta cho ngươi nói rõ, ngươi không nói, hiện tại muốn nói cũng đã muộn. Ngươi muốn nói cũng có thể, ngươi trước mặt mọi người nói, sở dự này vì sao ta không thể trừng phạt!”. Hạ Tiến Thông mồ hôi lạnh chảy ra, những chuyện này một chuyện cũng không thể nói a, hắn chỉ phải cứng rắn cúi đầu hỏi,“Xin hỏi đại tướng quân bởi vì chuyện gì mà phải trách phạt!”. “Nga?” Lăng Thư Minh cũng không trả lời hắn, đảo mắt nhìn về phía Sở Dự hỏi,“Sở tướng quân, ngươi nói ngươi là không chấp hành quân kỉ, ta Lăng Xa có nên đánh ngươi hay không!”. Hai người ánh mắt đối nhau, Lăng Thư Minh càng thêm xác định. Ánh mắt này, ánh mắt này hắn sao lại có thể nhận sai? Dù là cao thủ dịch dung, nhưng ánh mắt này rõ ràng chính là người nọ. Hắn lúc trước còn cảm thấy kỳ quái, nay nghĩ lại, thì ra là thế. Sở Dự cũng biết chính mình không thể gạt được, Lăng Thư Minh khẳng định là muốn đánh mình lần này mới hết giận. Hắn cúi đầu nói,“Đại tướng quân, Sở Dự không tuân quân kỷ, quả thật nên đánh.”. Vài vị tướng quân nghe hắn nói như thế, thấy cũng không oan uổng, huống hồ ba mươi roi xử phạt cũng không nặng, cũng liền im miệng không nói. Lăng Thư Minh hỏi,“Hạ đại phu, ngươi còn có việc gì sao?”. Hạ Tiến Thông thấy Sở Dự nhìn hắn, cũng chỉ câm miệng, lẩm bẩm nói,“Hạ quan vô phép.” Hắn cũng không đứng lên, liền quỳ như cũ, Lăng Thư Minh chỉ làm như không phát hiện, dương tay nói,“Hành hình!”.
|
Chương 33[EXTRACT]Sở Dự…… Không, hẳn nên gọi là Tiêu Lâm, ba mươi roi này nói oan uổng cũng không oan uổng, đánh xong, mới hảo hảo cùng ngươi phân trần rõ ràng. Lăng Thư Minh xoay người, không nhìn binh lính đang cầm roi da tới hành hình. Không khí như ngưng trệ, roi da ở không trung vẽ ra một đường cong hoàn mỹ,“Ba” một tiếng chạm lên người Sở Dự. Lăng Thư Minh lông mi vừa nhíu, nghe binh lính kia đờ đẫn nghiêm túc nói,“Một roi!”. Hắn trong lòng chấn động, hai tay nắm chặt, trong lòng bàn tay thấm ra một ít mồ hôi. Chỉ ba mươi roi, Tiêu Lâm không đến nỗi ngăn cản không được. Hắn mặc dù có thể xác định là Tiêu Lâm truyền công lực cho hắn, nhưng thật là không biết tiêu lâm là đem toàn bộ công lực truyền cho hắn. Phạt roi này chỉ vì trong lòng có một ngụm ác khí, chỉ vì Tiêu Lâm cả gan làm loạn, hai lần dùng mê dược hôn mê hắn muốn làm gì thì làm. Nghĩ đến lần thứ hai hắn hôn mê, lại có da thịt chi thân, Lăng Thư Minh nhận định hắn là mượn cơ hội này xằng bậy, ủy khuất hắn. Hắn không biết Tiêu Lâm thật oan uổng, một trận hoan ái kia, đều không phải là Tiêu Lâm muốn chiếm tiện nghi. “Hai roi!”. Binh lính hành hình chuyên làm việc này, từng roi rõ rang trừu qua. Không phải liên tiếp bình thường, mà là từng roi từng roi cách nhau một lút, chờ đau đớn roi trước chấm dứt mới tới roi thứ hai. Tiêu Lâm làm sao chịu được, roi thứ nhất chạm vào người hắn liền hối hận, hối hận vừa rồi cậy mạnh, còn không bằng trực tiếp nói chính mình là Cảnh vương. Hắn hiểu được Thư Minh vì sao muốn đánh hắn, nói vậy nếu đánh một lần thì…, hắn vẫn là cậy mạnh, khiến cho Thư Minh hả giận. Từng roi chạm vào người, đau đến nhe răng nhếch miệng. binh lính kia đánh xong mười lăm roi, liền chuyển tới phía sau hắn. “Ba” tiếng roi chạm da thịt vang lên, trên lưng đã trúng một roi. “Mười sáu roi!”. Tiêu Lâm hận nghiến răng, tâm nhớ kỹ từng roi, chờ bổn vương khôi phục thân phận, binh sĩ nho nhỏ như ngươi lại làm bổn vương như vậy, ta liền trả lại cho ngươi. Binh lính hành hình tự nhiên không nghe được hắn oán hận, tận trung cương vị công tác hoàn thành nhiệm vụ. “Mười bảy roi…… Mười tám roi…… Mười chín roi………… Hai mươi chín roi…… Ba mươi roi!”. “Hô!” Tiêu Lâm cuối cùng buông lỏng răng nanh đang cắn môi dưới, cả người hư nhuyễn, chân hắn cơ hồ không trụ được. Lòng bàn tay Lăng Thư Minh bị nắm đến bậc máu, giống như người chịu hình chính là hắn, trong lòng hận không nói nên lời. Hận Tiêu Lâm, hận chính mình, hận chính mình đã quyết tâm đánh hắn, nhưng roi này lại giống như đánh lên người mình. Tiêu Tâm đối hắn thương tổn, giống như mọi người ở đây không tồn tại, chỉ có Tiêu Lâm ẩn nhẫn chịu đựng. Là thật là giả, Lăng Thư Minh hắn phải phân cho rõ. Huống chi, quyết định đoạn tình đoạn yêu chính là Lăng Thư Minh hướng Cảnh vương giảo hoạt nói, hắn đã là người của mình. Nghĩ đến đây, Lăng Thư Minh hai má nóng lên, tức giận lại không thể nuốt xuống. Hắn chậm rãi xoay người, nhìn đên Tiêu Lâm bị thương, ánh mắt híp lại, tầm mắt một tấc một tấc nhìn kỹ đi qua, cuối cùng dừng ở trên mặt Tiêu Lâm. Vẫn là khuôn mặt của Sở Dự, hắn khẳng định Tiêu Lâm không phải la mạo danh thế thân, thiệt tình truyền thụ võ nghệ cùng cách tấn không không thể là giả bộ. Hắn lộ ra một cái tươi cười không rõ ý tứ, Tiêu Lâm quên đau đớn nhìn đến ngây người, hắn chưa từng nhìn thấy Lăng Thư Minh giảo hoạt tươi cười như vậy Đợi cho Lăng Thư Minh đi đến trước mặt hắn, hắn ngây ngốc cũng tươi cười đáp lại, thư minh miệng hé ra, cả kinh nói “Di? Trên mặt bị thương sao lại không thấy máu?”. Kỳ thật trên mặt căn bản không bị thương. Võ tướng vây quanh vừa nghe, liền thấy kỳ quái, ở bọn họ xúm lại phía trước, Lăng Thư Minh lấy tốc độ xét đánh không kịp bưng tai, miết nhẹ khuôn mặt Tiêu Lâm, liền đem nhân bì diện cụ kéo xuống dưới. Nguyên lai Tiêu Lâm bị đánh ra một đầu mồ hôi lạnh, mồ hôi sớm đem mặt nạ hiện lên một chút, bị mắt sắc Lăng Thư Minh nhìn đến, nhất thời tâm niệm vừa chuyển quyết định xé rách ngụy trang của hắn. Mặt nạ che ngọc diện, mi dài tinh xảo, nếu không phải đôi môi tái nhợt, quả thực chính là diễm lệ vô song. “A!”. Vài tướng quân nhất tề sợ hãi than, Hạ Tiến Thông cũng kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm, ngay sau đó vừa hận chính mình lúc nãy không nói ra! “Di?” Lăng Thư Minh cũng ra vẻ sợ hãi than,“Đây là…….?”. “Sở tướng quân đâu? Sao lại biến thành nữ nhân?” Có người phát ra nghi vấn. Khó trách những tướng quân này, hàng năm đóng ở biên quan, chưa từng vào kinh báo cáo công tác, sao có thể nhận biết Cảnh vương? Đem Cảnh vương cho rằng nữ nhân cũng có thể hiểu, nhất là không biết, nhị là Cảnh Vương gia xác thực hé ra khuôn mặt diễm lệ vô song, lúc này lại bị thương, thái độ yếu đuối, khiến người hiểu lầm. Tiêu Lâm cuối cùng phục hồi tinh thần lại, ánh mắt đảo qua, nghiến răng nghiến lợi nói,“Lớn mật, ngươi nói ai là nữ nhân?”. Mọi người đều là một bộ biểu tình biết rõ còn hỏi. Đáng thương Cảnh vương bị trói ở trên cột, nửa người trên vết đau đớn, Lăng Thư Minh cũng không tái trêu đùa hắn, miệng vết thương bên ngoài của hắn còn rách ra chảy máu. “Ai nha, mạt tướng biết tội, không biết Cảnh Vương gia đích thân đến đốc quân, thỉnh Cảnh Vương gia thứ tội!”. Hắn làm bộ dàng bừng tỉnh,“Người tới, mau đem Cảnh vương gia xuống!”. Không có người động, mọi người đều có chút hoảng sợ thất thần, nữ nhân này là Cảnh Vương gia? Như vậy nói đó là một nam nhân? Mọi người đều nhìn Lăng Thư Minh, Lăng Thư Minh ho khan một tiếng,“Là Cảnh Vương gia không thể nghi ngờ. Thật sự là hiểu lầm lớn a!”. Thế này mới có hai tiểu binh tới, vội vàng cởi dây trói cho Cảnh vương. Cảnh vương nhìn Lăng Thư Minh dở khóc dở cười, Lăng Thư Minh tiến lên bên cạnh hắn, thì thầm nói “Ta là thật không hiểu Cảnh Vương gia đại giá tới đây.” Tiêu Lâm hừ một tiếng, trong lòng có chút mừng thầm, này…… Này Thư Minh cùng hắn trêu ghẹo? Vừa định nói lại, không ngờ cơ thể chao đảo, hắn không thể đứng vững, hai đầu gối mềm nhũn, quỳ thẳng xuống. Lăng Thư Minh nâng cánh tay hắn, cho hắn tựa vào người mình, trong miệng vội la lên,“Hạ Tiến Thông, mau tới!”. Cảnh Vương gia cùng Hăng đại tướng quân còn có Hạ y quan đều vào trướng, mọi người thế này mới kịp tiêu hóa “Sở Dự Sở tướng quân bị đánh vừa rồi là Cảnh vương gia diễm lệ vô song, là cái nam nhân” một chuyện này là thật, bởi vì mọi người đều thấy rõ ràng, Cảnh vương kia đứng lên so với Lăng đại tướng quân cao hơn nửa đầu, sao có thể có nữ tử cao như thế? Kinh thành thực sự có một vị “Diễm danh lan xa” Cảnh Vương gia, cuối cùng xác nhận.
|