Xuyên Việt Chi Gia Hữu Sỏa Phu
|
|
Chương 55[EXTRACT]Tiểu Ngốc Tử vừa nghe phu quân muốn đi, lập tức liền buông bữa sáng trong tay xuống, lảo đảo tính toán theo Lục Thanh cùng đi. Trước đây, khi còn ở huyện Phương Lâm, mỗi lần Lục Thanh đàm sinh ý đều sẽ mang theo Tiểu Ngốc Tử. Tuy rằng Tiểu Ngốc Tử không nói lời nào, cũng giúp không được gì, thế nhưng có thể đi theo phía sau Lục Thanh như vậy thì y cũng đã cảm thấy mỹ mãn rồi. Bất quá nay không giống ngày xưa, trong bụng Tiểu Ngốc Tử có hài tử, Lục Thanh tự nhiên là không đồng ý cho y ra ngoài chạy loạn. Lúc sắp đi hốc mắt Tiểu Ngốc Tử rưng rưng, đáng thương hề hề nhìn Lục Thanh. Lục Thanh đã ra vương phủ, khi quay đầu thì thấy Tiểu Ngốc Tử còn lẻ loi đứng ở cổng lớn ngóng trông nhìn chính mình, Lục Thanh trong lòng ai thán một tiếng, đành phải quay trở lại. Nắm tay phu quân, Tiểu Ngốc Tử mặt mày hớn hở, chẳng còn thấy một chút thương tâm nào. (^_^) Ngã tư đường ở kinh thành náo nhiệt hơn nhiều so với huyện Phương Lâm, may mà hiện tại canh giờ còn sớm, trên đường không có vài người, Lục Thanh cùng Tiểu Ngốc Tử đi một chút lại dừng, chỉ chốc lát sau liền đến cửa Trạng Nguyên lâu. Hiện tại Lục Thanh được xem như một cổ đông của Trạng Nguyên lâu, cho nên muốn gặp Ngôn Phi không khó. Khi gặp Ngôn Phi, trong phòng hắn còn có một thanh niên khác đang ngồi trên ghế. Mày kiếm mắt sáng, Thiên Đình phong phú, làm người ta cảm thấy quý khí bức người, tâm sinh thần phục. Lục Thanh âm thầm đánh giá, thân phận thanh niên này nhất định không giống người thường. Chỉ là có khách quý ở đây nhưng Ngôn Phi lại vẫn là phái người thỉnh chính mình vào cửa, chỉ sợ ý đồ của người này là vì hắn mà đến. “Ca ca!” Tiểu Ngốc Tử từ phía sau Lục Thanh nhô đầu ra, có chút kinh ngạc kêu lên. Tiểu Ngốc Tử cùng phu quân gặp lại, tâm tình tự nhiên tốt rất nhiều, trên mặt toàn là nét vui mừng, hai tiếng ‘Ca ca’ này cũng là thanh thúy dễ nghe đến cực điểm. Cảnh Dật không nghĩ tới ở chỗ này lại nhìn thấy Tiểu Ngốc Tử, vẻ mặt rõ rệt sửng sốt một chút, sau đó ánh mắt liền chuyển dời đến bàn tay mà hai người gắt gao nắm chặt. Trong lòng đột nhiên bị kiềm hãm, không thể ức chế xót xa, trong ngực Cảnh Dật đau đớn, cơ hồ muốn thụ nội thương. Bất quá hắn dù sao cũng là vua của một nước, bản sự không lộ thanh sắc vẫn phải có, chỉ thấy khóe môi Cảnh Dật hơi hơi gợi lên một chút, sau đó nhẹ giọng nói: “Bảo Bảo cũng đến đây.” “Bảo Bảo đến cùng với phu quân.” Tiểu Ngốc Tử cười tủm tỉm kéo tay Lục Thanh, y lại không biết hành động này khiến Cảnh Dật càng thêm tâm tắc. Tâm tư nhạy bén như Lục Thanh, tự nhiên là có thể suy đoán ra thân phận của vị thanh niên này, tuy rằng Cảnh Dật cường trang trấn định, nhưng lại không thể che dấu tình cảm dao động trong ánh mắt của hắn, nghĩ đến trận đấu vào một tháng trước trên quan đạo ở huyện Phương Lâm huyện, ánh mắt Lục Thanh ám ám. “Hảo hảo, Lục Thanh ngươi cùng nương tử của ngươi mau ngồi xuống đi, vị Hoàng công tử này chờ ngươi đã lâu.” Lục Thanh nhướn mày,“Nga? Không biết có chuyện gì đáng giá mà Hoàng công tử lại chờ đợi một thảo dân như ta.” Hoàng công tử, tên này ngược lại là vi diệu. Ánh mắt Cảnh Dật trực tiếp đối diện Lục Thanh, khí thế hai người ai cũng không chịu nhườn ai, chỉ là trong trận cờ này, Cảnh Dật đã chú định là người thua cuộc …… “Ta nghe nói Lục công tử ngươi khoác lác muốn trở thành phú khả địch quốc, mộ danh tiến đến chiêm ngưỡng một phen, xem coi có thể can thiệp vào chuyện làm ăn của ngươi hay không.” Cảnh Dật mỉm cười nói. Nếu hắn đã quyết định buông tay, tự nhiên sẽ không ngăn trở Lục Thanh cùng Tiểu Ngốc Tử ở chung một chỗ, hắn cũng có nghe thấy điều kiện hà khắc của Phong vương phi, nếu có thể giúp đỡ Lục Thanh thì cũng coi như là tặng phần hạ lễ cho việc hôn nhân của Bảo Bảo. Lời đồn đãi như lửa, cuối cùng Lục Thanh cũng nếm đến tư vị này, hắn hiện chỉ có thể cầu nguyện lời đồn đãi này đó không có gì ảnh hưởng đối với kế hoạch sau này của hắn.Lục Thanh khiêm tốn nói: “Không dám lỗ mãng trước mặt Hoàng công tử, Lục Thanh chỉ làm sinh ý nhỏ mà thôi, không đáng được nhắc đến.” Đối với hai người dối trá, Ngôn Phi ở một bên nhìn rốt cuộc nhịn không được, nói với hai người: “Các ngươi đủ a, cứ tiếp tục dối trá như vậy thì ta liền muốn đuổi khách, toàn nói cái gì loạn thất bát tao không!” Cảnh Dật cùng Lục Thanh đối diện thật lâu, sau đó rốt cuộc thoải mái. Lục Thanh gặp thời cơ đã đến, liền đem ý tưởng về xây dựng ngân hàng và phát hành tiền giấy nói ra, Cảnh Dật cùng Ngôn Phi đều rơi vào một trận trầm tư. Cảnh Dật đầu óc linh hoạt, đầu tiên liền nghi vấn nói: “Không đúng, ngươi nói kêu gọi dân chúng đem ngân lượng gởi vào trong ngân hàng, muốn gởi thì gởi, muốn rút thì rút, nhưng ngươi có nhiều ngân lượng như vậy trong tay cũng không có tác dụng, chung quy cũng là phải trả về cho dân chúng, huống chi, ngươi dựa vào cái gì có thể hấp dẫn dân chúng đem ngân lượng giao cho ngươi bảo quản.” “Tồn tiền tự nhiên là có lợi tức, dân chúng đem ngân lượng đặt ở trong nhà dù sao vô dụng, nếu là đặt ở trong ngân hàng còn còn có thể sinh lợi, vậy thì làm sao mà không vui lòng chứ?” Lục Thanh dừng một chút, lại tiếp tục giải thích:“Về vấn đề ngân lượng có hữu dụng hay không, thì lại càng không cần lo lắng, những thương gia muốn mở rộng sinh ý của mình cùng với những quý tộc muốn trang hoàng lại mặt tiền cửa hàng, chúng ta sẽ cho bọn họ vay, sau đó thu lợi tức cao hơn lợi tức gởi vào một chút, như thế tự nhiên sẽ có lời.” Ý tưởng làm sinh ý như vậy chưa từng xuất hiện qua trong lịch sử của Tây Lưu, có thể nói là trước đó không có ai, Cảnh Dật làm hoàng đế của Tây Lưu, tự nhiên có thể nhanh chóng minh bạch ý tứ của Lục Thanh. Nếu Lục Thanh chân chính làm xong phần sinh ý này, như vậy đối với việc phát triển của Tây Lưu mà nói là tuyệt đối có lợi. Hơn nữa tuy rằng Tây Lưu đất rộng của cải nhiều , nhưng bởi vì thường niên đem thu nhập tiến cống cho vài vị tiên nhân, cho nên quốc khố hư không cũng là chuyện bình thường, nếu có ngân hàng, như vậy hắn là có thể dùng danh nghĩa của triều đình mà hướng ngân hàng mượn kim ngân, sau đó lại dùng thu nhập của quốc khố mà trả nợ nần. Nếu như vậy , Kể từ đó, vấn đề quốc khố khó khăn trong rất nhiều năm qua liền có thể giải quyết dễ dàng, hơn nữa đó cũng là một loại chế hành đối với vài vị tiên nhân cao cao tại thượng kia. Thay vì đem ngân lượng tặng không cho vài vị tiên nhân căn bản không quản sự kia, vậy thì không bằng đem bạc lưu cho Lục Thanh kiếm. Mà phát hành tiền giấy cũng là như thế, hàng năm đều hướng tiên nhân tiến cống kim ngân tài bảo, dẫn đến trữ tồn Bạch Ngân cùng hoàng kim giảm bớt rất nhiều, dùng tiền giấy thay thế kim ngân lưu thông trên thị trường thật là chủ ý không sai. “Ngươi nói rất có đạo lý, bất quá tiền giấy vẫn nên để cho triều đình làm ……” tuy rằng Ngôn Phi ở mặt ngoài vẫn là tùy tiện, thế nhưng khi suy nghĩ vấn đề lại rất khắc sâu. Tuy rằng Lục Thanh có chút danh tiếng, thế nhưng ở trước mặt nhiều thế lực như ở thì căn bản không tính cái gì, nếu là nhạc phụ Phong thiên của hắn ra mặt thì còn có chút tin tưởng, chỉ tiếc bát tự đều còn chưa nhất phiết, Phong thiên khẳng định sẽ không giúp hắn. Cho dù Lục Thanh thật sự đẩy ra tiền giấy, thì việc mở rộng cũng chính là một quá trình cực kỳ dài dòng. Khóe mắt Lục Thanh liếc thấy Cảnh Dật đang trầm mặc không nói, thầm nghĩ loại chuyện này vốn chính là triều đình làm mới đáng tin, bất quá tiền giấy xuất hiện chính là một cường lực nhằm giúp kinh tế phát triển, nếu kinh tế phồn vinh đến giai đoạn nhất định, Tây Lưu biến thành chế độ tư bản chủ nghĩa cũng không phải không có khả năng. Bất quá Lục Thanh nghĩ một ngày như thế hắn hẳn là không thấy được, cho dù là nhục thân thập giai cao thủ, thọ mệnh cũng chỉ khoản ba trăm tuổi. Ba trăm năm, nếu đem so sánh với lịch sử hồng lưu, thật sự là quá mức bé nhỏ không đáng kể ……Chính là bởi vì như thế, cho nên phàm nhân mới có thể theo đuổi sinh mệnh vĩnh hằng, theo đuổi linh hồn bất hủ, ý đồ chứng kiến tất cả lịch sử. Bất quá Lục Thanh có Tiểu Ngốc Tử, nếu là trong dòng sinh mệnh dài lâu đó mà không có người mình làm bạn, như thế thì còn có ý nghĩa gì nữa. Trừ phi Tiểu Ngốc Tử cũng có thể trường sinh bất lão, bằng không hắn tuyệt sẽ không sống một mình trên thế gian tạm bợ này. Trong lòng tính toán lợi hại một lúc lâu, lúc này Cảnh Dật mới nói:“Tiền giấy, để cho ta làm.” Một câu này của hắn vừa ra, Ngôn Phi nháy mắt yên tâm. Quân vô hí ngôn, Cảnh Dật nếu nói như vậy, liền tỏ vẻ hắn đồng ý với cái nhìn của Lục Thanh, chuyện tiền giấy cũng liền không cần bận tâm. Hai chủ ý này của Lục Thanh quả thật rất lợi hại, làm cho Ngôn Phi cùng Cảnh Dật đều thay đổi cái nhìn về hắn, cả hai dần dần buông xuống cảm giác bản thân ưu việt hơn Lục Thanh, cho nên sau đó ba người trò chuyện với nhau thật vui. Về phần Tiểu Ngốc Tử, liền ngoan ngoãn ngồi ở bên người Lục Thanh, không sảo không nháo. Ngẫu nhiên khi ba người nói đến chuyện gì đó kích động, Tiểu Ngốc Tử cũng sẽ mở to hai mắt nhìn, cẩn thận nghe vài câu, phát hiện chính mình nghe không hiểu, sau đó buồn bực tự mình chơi. Thời gian nhoáng lên một cái mà qua. Cảnh Dật công vụ bận rộn, lấy cớ vội vàng trở lại trong cung phê tấu chương. Mà sau khi Cảnh Dật đi, Ngôn Phi đối với Lục Thanh tề mi lộng nhãn nói: “Không nghĩ tới a, tiểu tử ngươi cư nhiên nhanh như vậy mà có thể tìm đến thế tử của Phong vương phủ làm nương tử, thật sự là lợi hại!” “Nói bừa cái gì, Bảo Bảo vốn chính là nương tử của ta.” Lục Thanh rất là không biết nói gì, tiểu tử này quả thực rất bát quái …… “Nga ~ Bảo Bảo ~” Ngôn Phi nhìn Lục Thanh cùng Tiểu Ngốc Tử, sau đó là một trận cười gian. Tiểu Ngốc Tử nghe được Ngôn Phi nói Bảo Bảo, lập tức liền ngẩng đầu lên nghi hoặc nói:“Ai đang gọi Bảo Bảo?” [yuki-hana: cưng quá]Ngôn Phi cũng mặc kệ sắc mặt Lục Thanh đã xanh mét, trực tiếp đi đến trước mặt Tiểu Ngốc Tử, nhéo nhéo khuôn mặt đầy đặn, khả ái của y nói: “Đương nhiên là ca ca ta a, Bảo Bảo có đói bụng không, ca ca có rất nhiều món ăn ngon nga ~” Tiểu Ngốc Tử thích ăn hàng, vừa nghe thấy có món ăn ngon lập tức trước mắt sáng lên:“Muốn muốn!” Thế nhưng nói xong lời y lại quay đầu liếc nhìn Lục Thanh, ánh mắt đen láy có chứa một tia khẩn cầu, vậy nên Lục Thanh làm sao có thể nói không cho phép được. Tính cách của Ngôn Phi chính là tiểu hài tử, Tiểu Ngốc Tử căn bản là một tiểu hài nhi, khi hai người này ở cùng một chỗ có rất nhiều đề tài chung, cả hai chơi với nhau thật sự rất vui vẻ. Đợi đến giữa trưa, Lục Thanh muốn dẫn Tiểu Ngốc Tử về nhà, hai người đều mang bộ dáng lưu luyến không rời, thẳng đến Lục Thanh đáp ứng ngày mai còn mang theo Tiểu Ngốc Tử lại đây, Ngôn Phi mới bằng lòng phóng hai người đi. Ngày một ngày một ngày qua đi. Bụng Tiểu Ngốc Tử chậm rãi phồng lên, mà sinh ý của Lục Thanh cũng giống như quả cầu tuyết, càng lăn càng lớn mạnh. Ba tháng sau Lục Thanh xây dựng ngân hàng thành công, chúng có mặt khắp những thành thị lớn, mà Phong vương phi cũng rốt cuộc đồng ý việc hôn nhân giữa hai người.
|
Chương 56[EXTRACT]Hồng sắc đại biểu cho vui vẻ phủ đầy mọi góc trong Phong vương phủ. So với trận hôn lễ đơn sơ lúc trước thì hôm nay phô trương quả là vô cùng đại khí cùng trang trọng. Bụng Tiểu Ngốc Tử phồng lên rất lớn, mới năm tháng mà nhìn bề ngoài giống như là bảy tháng. Sau khi ngự y bắt mạch khẳng định, trong bụng thế tử hẳn là song thai. Tại Tây Lưu, song thai xem như là dấu hiệu phi thường cát tường, hơn nữa rất ít người có thể hoài thượng. Dân gian đồn đãi rằng, có thể khiến hai hài tử cùng nhau đuổi tới đầu thai, cha mẹ như vậy nhất định là đời trước tích rất lớn công đức mới được tài năng như thế. Tiểu Ngốc Tử thì không hiểu cái gì gọi tích công đức, từ khi y được mọi người báo cho biết trong bụng có hai Bảo Bảo thì luôn có chút lo lắng. Vào ngày thành thân, y rốt cuộc nhịn không được nghi hoặc hỏi vì mẫu thân vốn đang giúp y mặc quần áo trang điểm: “Mẫu thân, hai tiểu Bảo Bảo ở trong bụng Bảo Bảo có thể đánh nhau hay không?”(^_^) “Ha ha, đương nhiên có a, Bảo Bảo hẳn là có cảm giác được đi.” Phong vương phi vừa thay nhi tử cài vạt áo, vừa cười ha hả nói. Trải qua mấy tháng ở chung, cái nhìn của vương phi đối với con rể Lục Thanh này cũng là cải biến rất nhiều. Trước kia, nàng cảm giác Lục Thanh chỉ là một nhân vật nhỏ xuất thân từ một thị trấn nhỏ mà thôi, nhưng không ngờ Lục Thanh cư nhiên có thể làm nên sinh ý lớn như vậy ở kinh thành, phong cảnh nhất thời không có người sánh kịp, thậm chí ngay cả Phong vương cũng đều không so được. Huống chi Lục Thanh đối Phong Mặc, cũng chính là Tiểu Ngốc Tử, có thể nói là toàn tâm toàn ý. Tại mấy tháng này, cũng có rất nhiều nữ tử không có mắt muốn câu dẫn Lục Thanh, nhưng đều bị Lục Thanh dùng lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt, không chừa một chút cơ hội nào. Ngày thường Phong vương phi cũng nhìn thấy Lục Thanh luôn che chở Bảo Bảo, điều này làm cho vợ chồng Phong vương cảm giác người này quả thật là có bản lĩnh có thể chiếu cố Bảo Bảo của họ. Huống chi lúc trước hoàng đế Tây Lưu muốn tiếp Bảo Bảo tiến cung, nàng sợ vương phủ cùng Lục Thanh đều ngăn cản không được uy áp của hoàng đế, ai ngờ ngay cả hoàng đế cũng ngầm đồng ý quan hệ của hai người. Thậm chí đến cuối cùng, nàng ngẫu nhiên nghe Phong vương nói rằng người hợp tác với Lục Thanh làm sinh ý cư nhiên chính là vị Hoàng Thượng cao cao tại thượng kia, lúc này nàng càng thêm cảm giác Lục Thanh đáng tin. Ngay khi Lục Thanh đem ngân hàng chính thức mở ra khắp nơi ở Tây Lưu thì Phong vương phi cũng rốt cuộc gật đầu đồng ý việc hôn nhân này. Tiểu Ngốc Tử nghe được lời nói của mẫu thân, như có chút đăm chiêu sờ sờ bụng. Đột nhiên, tiểu Bảo Bảo trong bụng động một chút, Tiểu Ngốc Tử đầy mặt hoảng sợ buông tay ra, lôi kéo tay áo mẫu thân nói: “Xong đời rồi, hiện tại tiểu Bảo Bảo đang đánh nhau, có thể đánh vỡ cái bụng của Bảo Bảo mà chui ra hay không?” (^_^) Phong vương phi bị Tiểu Ngốc Tử làm cho tức cười, vội vàng ôm lấy Bảo Bảo an ủi nói:“Yên tâm đi, tiểu Bảo Bảo cũng ngoan như Bảo Bảo, cho nên sẽ không đi ra bây giờ.” Tiểu Ngốc Tử phồng khuôn mặt mượt mà lên, ánh mắt đen láy hiện lên một tia khác thường, không biết trong lòng suy nghĩ cái gì. Phong vương phi nhìn thấy Bảo Bảo như thế cũng không khỏi cảm thán trong lòng, hài tử thật là trưởng thành, cũng bắt đầu có tâm sự của mình. Nàng trước kia luôn cảm giác Tiểu Ngốc Tử là một hài tử không bao giờ lớn lên, là người không thích hợp nói chuyện yêu đương, thế nhưng sau này nàng mới hiểu được, trí lực của Tiểu Ngốc Tử chỉ là kém hơn người thướng một chút mà thôi, cho nên y cũng có người mình thích, và y cũng sẽ vì người đó mà chịu đựng thống khổ sinh tiểu Bảo Bảo. Phong vương phi lấy qua tấm vải đỏ thêu uyên ương hí thủy, dặn dò nói:“Mẫu thân giúp Bảo Bảo che khăn đỏ lên, trước khi phu quân nhấc khăn voan lên, Bảo Bảo không được lộn xộn nga.” Tiểu Ngốc Tử rất nhu thuận gật đầu,“Bảo Bảo biết!” Dù sao trước lạ sau quen, y đã đội khăn đỏ một lần, tự nhiên biết quy củ này. Nói xong, Phong vương phi liền thay Tiểu Ngốc Tử đội khăn đỏ lên, sau đó chậm rãi cùng hạ nhân ở bên cạnh đồng loạt nâng Tiểu Ngốc Tử đứng dậy. Dưới sự giúp đỡ thật cẩn thận của mọi người, tân nương tử chậm rãi đi vào bên trong đại đường. Vì chiếu cố thân mình của Tiểu Ngốc Tử, trong vương phủ đã sớm dỡ bỏ hết tất cả mọi thứ có khả năng gây vấp chân, thậm chí ngay cả bàn và ghế dựa, cũng bị đổi thành loại không có góc cạnh. Lục Thanh đứng ở cách đó không xa, ánh mắt nhập định, trừ tiểu nhân nhi mang trên người một bộ hồng y kia, thì cái gì cũng đều không có thể đi vào ánh mắt hắn. Một ngày này, hắn đã chờ đợi lâu lắm lâu lắm …… Trước mắt Lục Thanh chợt lóe lên hình ảnh hắn vừa mới xuyên việt, cùng một nương tử, nhưng tâm tình lại khác nhau rất lớn. Có lẽ ngay khi Lục Thanh đẩy khăn đỏ ra, một tiếng nói ngọt ngào ‘Ca ca, Bảo Bảo đói bụng’, đã chú định hết thảy. Vận mệnh của hắn nhất định là phải xuyên việt đến thời không này, mà số mệnh của Tiểu Ngốc Tử cũng nhất định là phải rời nhà mà đi để gặp chính mình. Trong ánh mắt Lục Thanh chợt lóe qua ngày tháng hai người ở chung, đột nhiên cảm giác thời gian qua thật nhanh. Hình ảnh Tiểu Ngốc Tử luôn theo sau hắn, họi hắn là ca ca, ca ca kia giống như vừa mới ngày hôm qua, mà nay, trong bụng Tiểu Ngốc Tử đã có hài tử của hai người. Lục Thanh tiến lên một bước, kéo bàn tay nhỏ mềm mại của Tiểu Ngốc Tử, thật giống như là dắt toàn bộ thế giới của mình. Bởi vì Tiểu Ngốc Tử có thai, cho nên hai người bái đường đều chỉ là hình thức, không quỳ trên mặt đất tam bái cửu khấu giống như người thường. Phong vương phi nhìn bộ dáng hai người dắt tay cúi đầu, nhất thời đỏ đôi mắt. Ngay cả Phong Thiên; người mà Thái Sơn sụp ngay trước mắt cũng bất động thanh sắc; hiện tại nếu nhìn kỹ thì cũng sẽ thấy hai tay đang run rẩy. Hai vợ chồng vốn có thẹn với Tiểu Ngốc Tử vì không mang đến cho Tiểu Ngốc Tử tình cảm thuần túy mà y muốn, bởi vì bọn họ có nhi tử thứ hai, cho nên không có khả năng chỉ toàn tâm chú ý Tiểu Ngốc Tử. Nay rốt cuộc có người có thể mang đến cho Tiểu Ngốc Tử một tình yêu trọn vẹn thuần khiết, hai người làm sao không khỏi vì thế mà kích động. Sau khi bái đường xong, Lục Thanh không giống như lần trước phải lưu lại kính rượu, mà là trực tiếp mang theo Tiểu Ngốc Tử trở về phòng nghỉ ngơi. Không đợi Lục Thanh xốc lên khăn voan, Tiểu Ngốc Tử cũng đã khẩn cấp xốc lên khăn voan của mình, làm nũng nói: “Phu quân, Bảo Bảo đói bụng ~” Dù sao cũng là trong bụng còn có hai tiểu hài nhi, cho nên tốc độ đói thật không giống như bình thường, trước khi bái đường, Phong vương phi đã cho Tiểu Ngốc Tử ăn hết một chén trứng gà chưng, mới có một lát như vậy liền lại kêu bụng đói. Bất quá may mà Lục Thanh có chuẩn bị sớm, trên bàn đặt đủ loại điểm tâm cùng với dược thiện. “Bảo Bảo muốn ăn sao?” Lục Thanh cầm lấy một khối bánh quy xốp, cười nói. Tiểu Ngốc Tử vội vàng ân hai tiếng, trong ánh mắt tràn đầy khát vọng nhìn Lục Thanh, thậm chí trực tiếp há to miệng chờ đợi phu quân uy. Ai biết hôm nay thái độ Lục Thanh khác thường, thế nhưng lập tức ngồi ở bên người Tiểu Ngốc Tử, sau đó đem bánh quy xốp đưa vào trong miệng mình, sau đó ăn ngon lành. Tiểu Ngốc Tử ủy khuất cực kỳ, ánh mắt đen láy chợt lóe một tia giảo hoạt, lập tức cắn miếng bánh quy xốp ngoài miệng Lục Thanh. Hai người miệng đối miệng, không uống rượu giao bôi, nhưng lại ngọt ngào hơn rất nhiều so với rượu giao bôi. “Vì cái gì bánh quy xốp trên miệng phu quân ăn càng ngon hơn?” Sau khi Tiểu Ngốc Tử cố gắng nuốt vào trong bụng, có chút hảo kì hỏi. Khóe môi Lục Thanh khẽ nhếch,“Bởi vì miệng phu quân có mật ong, cho nên càng ngọt.” “Phu quân lừa Bảo Bảo!” Tiểu Ngốc Tử kháng nghị nói:“Phu quân cũng không phải ong mật, miệng như thế nào sẽ có mật ong!” (^_^) Lục Thanh không nói hai lời liên hôn Tiểu Ngốc Tử, dùng hành động chứng minh chính mình. Hồi lâu sau, Tiểu Ngốc Tử vựng hồ hồ dựa vào trong ngực Lục Thanh, thầm nghĩ trong lòng, chẳng lẽ phu quân chính là ong mật yêu quái biến thành? (^_^) Đợi đến khi Lục Thanh từng thìa một uy đầy cái bụng Tiểu Ngốc Tử, hai người rửa mặt, sau đó nằm ở trên nhuyễn tháp, Tiểu Ngốc Tử định nằm ngủ ở trên cánh tay của Lục Thành như bình thường, ai ngờ lại bị phu quân lột sạch quần áo. Tiểu Ngốc Tử trừng Lục Thanh, rất là nghi hoặc nói: “Phu quân cùng với Bảo Bảo yêu sao, nhưng đại phu nói vì tiểu Bảo Bảo, không thể làm nha?” (^_^) “Đại phu nói cho phu quân, hiện tại đã có thể.” Lục Thanh nhẹ nhàng hôn hôn ánh mắt Tiểu Ngốc Tử, tràn ngập trìu mến nói. Hắn còn không nhắc tới là, Ngự y còn nói, vì cam đoan sinh sản thuận lợi, trong mấy tháng sau này càng phải thích hợp gia tăng chuyện phòng the, bất quá điểm này Lục Thanh không cần nói cho Tiểu Ngốc Tử, trực tiếp làm là được. Tiểu Ngốc Tử vốn cũng rất thích chuyện này, lúc trước khi bị cho là biết không thể làm, y còn buồn bực đã lâu, nay rốt cuộc được đền bù cho nên nào có không bằng lòng. Hai người cùng nhau vượt qua một đên động phòng tốt đẹp và sung sướng, Lục Thanh nghĩ, chuyện hắn từng tiếc nuối trước đây, giờ rốt cuộc đã được đền bù. Sáng sớm ngày hôm sau, Tiểu Ngốc Tử không thể thức sớm như mọi khi, mà là ngủ ở trong lòng Lục Thanh cho đến khi mặt trời lên cao. Thẳng đến giờ ăn cơm trưa thì y mới lười biếng được Lục Thanh hầu hạ rời giường. Từ sau khi bụng phồng lên, phạm vi hoạt động của Tiểu Ngốc Tử liền bị rút nhỏ rất nhiều, mỗi ngày cũng không thể lại cùng Lục Thanh chạy sinh ý như trước kia. Bất quá hiện tại y cũng lười nhác rất nhiều, không hoạt bát hiếu động giống như trước kia vậy. Ngày thành thân Cảnh Dật không có xuất hiện, nhưng ngày hôm sau lại đến đây vương phủ. Nhiều ngày cùng làm việc chung với nhau cho nên địch ý của Lục Thanh đối với Cảnh Dật cũng biến mất không thấy, chung quy hắn minh bạch, liền tính Cảnh Dật có tâm tư bất chính với Tiểu Ngốc Tử thì đối phương cũng tuyệt đối không có khả năng làm ra sự tình gì. Đối với Tiểu Ngốc Tử mà nói, đối phương chính là một ca ca thân mật mà thôi, không có ý nghĩa nào khác nữa. Cảnh Dật đến lần này là cố tình mang đến cho Tiểu Ngốc Tử một quả linh đan. Đây là thứ trân quý nhất trong hoàng thất Tây Lưu, nó do một tiên nhân trong truyền thuyết luyện chế mà thành, chỉ cần người không chết thì có thể chữa khỏi tất cả mọi đau xót trên cơ thể. Hắn nghe nói trong bụng Tiểu Ngốc Tử là song thai, cho nên lập tức lấy đan dược trân quý nhất này ra, hắn thật lòng mong muốn Tiểu Ngốc Tử có thể bình an. Thế nhân chỉ biết song thai Cát Tường, lại là không biết sinh song thai là nguy hiểm đến cực điểm, liền tính là nữ tử thì cũng đã rất khó xử, huống chi Tiểu Ngốc Tử là tiểu ca nhi, cái gì cũng đều không hiểu. Hắn lại không biết, trong tay Lục Thanh cũng có thứ có thể so sánh với linh đan gì đó, đầy đủ đảm bảo Tiểu Ngốc Tử bình an sinh sản.
|
Chương 57[EXTRACT]Lục Thanh cùng người trong vương phủ cơ hồ xem Tiểu Ngốc Tử như là oa nhi mà phủng trong lòng bàn tay, vậy mà vẫn không tránh khỏi có người dám làm chuyện phiêu lưu. – liền tỷ như nói, Lục San San. Nhắc đến Lục San San liền có chuyện để nói. Lục San San là muội muội cùng cha khác mẹ của Lục Thanh, thể chất thu hút thị phi trời sinh , giống như đúc với người mẹ chết trong tuyết của nàng. Từ sau khi Lục gia nghèo túng, Lục San San sống tại nhà của đồ tễ tại huyện Phương Lâm càng không dễ chịu.Vốn đồ tể chỉ là bất đắc dĩ mới cưới nàng, nếu không phải coi trọng năm trăm lượng bạc đồ cưới của Lục gia thì với lão bà dữ như cọp mẹ ở nhà, đánh chết hắn cũng không dám cưới Lục San San về nhà. Tục ngữ nói rất đúng, ác nhân có ác nhân trị. Năm đó, Lục San San vu hãm Lục Thanh, làm hại Lục Thanh bị đánh đòn hiểm, lúc đó nàng cỡ nào dương dương đắc ý, sau này nàng bất đắc dĩ gả vào nhà đồ tể, ngày đầu tiên cọp mẹ liền dám giơ lên bàn tay tát thẳng vào mặt nàng. Vài năm trước, cọp mẹ có luyện qua công phu, Lục San San làm sao là đối thủ của nàng, Lục San San càng phản kháng thì càng bị đánh nhiều hơn. Đợi đến lúc nàng nhẫn không được muốn thu thập một chút để về nhà mẹ đẻ thì lại nghe được Lục gia sụp đỗ. Hơn nữa đánh bại Lục gia, lại là kẻ yếu đuối mà nàng đã từng hãm hại, Lục Thanh! Như vậy, không thể nghi ngờ Lục Thanh là chán ghét Lục San San, cho nên Lục San San chỉ có thể cắn răng chịu đựng. Nhưng sau khi Lục gia suy sụp, cọp mẹ càng thêm không sợ hãi, hơn nữa lúc này đây, đồ tể cũng sẽ không nói chuyện giúp nàng.Toàn bộ quần áo trong nhà đều để một mình nàng giặt, cơm cũng là một mình nàng làm, ngay cả tiểu nha đầu Xuân Hương đều thanh nhàn hơn nàng rất nhiều. Lục San San xem như nhìn ra, cọp mẹ kia là đang cố ý chỉnh chính mình. Từ nhỏ sống an nhàn sung sướng cho tới lớn cho nên chỉ có Lục San San khi dễ người khác, nơi nào cam tâm tình nguyện chịu người khi dễ, cho nên mỗi ngày khi nàng nấu cơm đều sẽ nhổ nước miếng vào trong bát cơn của cọp mẹ để bài tiết mối hận trong lòng, không nghĩ tới có một ngày vừa lúc bị cọp mẹ thấy, cho nên nàng bị treo lên, bỏ đói suốt ba ngày ba đêm. Lục San San ở trên xà nhà đau khổ cầu xin ba ngày, đến cuối cùng cũng được thả xuống, lúc này tay thiếu chút nữa bị cắt đứt. Đồ tể cũng không thỉnh thầy thuốc cho nàng, hắn chỉ bảo nàng nằm nghỉ trên giường vài ngày. Lục San San nằm trên giường nhìn vào gương, phát hiện người trong gương già nua không chịu nổi, nàng xót xa trong lòng, liền bật khóc. Nhớ năm đó khi nàng vẫn là nhị tiểu thư Lục gia, sinh hoạt như thế nào, nay gả cho một người nam nhân phụ lòng nàng như vậy. Nàng không phục, nàng không cam tâm! Dựa vào cái gì nàng phải ở trong này bi thảm già đi, mà Lục Thanh lại có thể ở trong Lục phủ cùng ngốc tử kia ăn hương uống lạt. [yuki-hana: tới giờ mà cũng còn đỗ lỗi cho người khác]Khó có thể ngăn được uất ức trong lòng, Lục San San lớn mật ra tay. Năm trăm lượng bạc làm đồ cưới lúc trước luôn được cọp mẹ để dưới đáy hòm giấu ở đầu giường, chưa động chút nào. Cho nên Lục San San lập kế hoạch, thừa dịp cọp mẹ về nhà mẹ đẻ, dùng cây trâm cạy khóa, mang theo năm trăm lượng bạc trốn khỏi nhà đồ tể. Nàng vốn định về Lục phủ, thế nhưng lại biết Lục Thanh cùng Tiểu Ngốc Tử cư nhiên đã đến kinh thành phát triển.Tại Phương Lâm huyện nàng cũng không có thân nhân, Lục San San suốt đêm gấp rút lên đường, muốn rời đi địa phương tràn ngập thương cảm này. Lục San San là một nữ nhân, thủ không thể đề, kiên không thể kháng, trên người còn mang theo năm trăm lượng bạc, nàng dùng bạc sắm sửa cho mình, lúc này liền bị một nhóm cường đạo theo dõi. Vài cường đạo kia không chỉ giật tiền, còn muốn đem Lục San San bán vào thanh lâu để kiếm thêm một khoản. Cho nên cứ như thế, Lục San San cũng đi tới kinh thành. Hiện tại, nàng tuy rằng là một người nghèo trắng tay, thế nhưng vẫn còn cao ngạo, nói cái gì cũng không chịu bị ngàn nhân nằm vạn nhân kỵ. Cho nên dưới tình thế cấp bách, Lục San San nói ra tên của Lục Thanh. Hôm qua, tú bà của thanh lâu kia mới mượn một khoản trong ngân hàng của Lục Thanh, nàng đang lo lắng không biết làm sao để có thể nhanh trả. Tuy rằng nàng đối với việc Lục San San nói là bán tín bán nghi, nhưng cuối cùng cũng có chút hy vọng. Nhưng Lục San San không nghĩ tới là, Lục Thanh rất nhanh liền phái người truyền lại tin tức, nói là căn bản không biết nàng. Dưới cơn khó thở, Lục San San nhảy cửa sổ chạy trốn, vừa vặn gặp Tiểu Ngốc Tử đang đi dạo trên phố. Nhìn cái bụng phồng lên của Tiểu Ngốc Tử, Lục San San liền mở to hai mắt. Tuy rằng nàng cũng nghe nói qua có một loại nam nhân có thể sinh hài tử, thế nhưng tận mắt nhìn thấy vẫn là lần đầu tiên. Ánh mắt của nàng lập tức sáng lên, đến trước mặt Tiểu Ngốc Tử nhận thân. Hôm nay Lục Thanh lại không đi cùng Tiểu Ngốc Tử, vài thị vệ của vương phủ lập tức muốn ngăn cản Lục San San. Thế nhưng Lục San San kêu lớn: “Tiểu Ngốc Tử, ngươi còn nhớ rõ ta không, ta là muội muội của Lục Thanh a.” Tiểu Ngốc Tử chậm chạp quay đầu, nhìn Lục San San thì hơi chần chờ gật gật đầu. Y thật là biết nữ nhân này, nhưng Tiểu Ngốc Tử không có chút hảo cảm nào đối với Lục San San, cơ hồ là từ đáy lòng, y có chút chán ghét đối phương. Lục San San thấy Tiểu Ngốc Tử gật đầu, dương dương tự đắc nở nụ cười, chỉ cao khí ngang nói: “Hảo cẩu không chắn đường, cẩu nô tài các ngươi này còn không nhanh chóng tránh ra, ta là thân muội muội của chủ tử các ngươi.” Nàng có thể nói ra lời này, kỳ thật cũng là cáo mượn oai hùm. Bởi vì Lục San San thực minh bạch nếu trước mặt bọn thị vệ mà yếu khí thế, thì những người này sẽ không tôn trọng nàng, liền tính đến lúc Lục Thanh biết chuyện này, cũng sẽ không bởi vì vài cái hạ nhân mà giận chó đánh mèo với nàng. Ai ngờ người tính không bằng trời tính, nàng cho rằng mình có thể trốn thoát thanh lâu, ai ngờ người của thanh lâu sao có thể nhìn nàng thoát đi như thế, bọn họ phát hiện không đúng liền lập tức đuổi tới. Các thị về bởi vì khí thế của Lục San San mà đã tránh đường, Lục San San cười đắc ý, đang định tư thái ưu nhã đi đến trước mặt Tiểu Ngốc Tử, lại không nghĩ rằng phía sau truyền đến một trận kêu đánh làm cho nàng mất tập trung, chân trái bám trụ chân phải, bùm một tiếng ngã xuống đất. Này còn không phải đáng sợ nhất, ngươi nói Lục San San ngã thì cứ ngã đi, nàng cư nhiên còn muốn kéo người khác đệm lưng! Thực không may, người này chính là cách nàng gần nhất, Tiểu Ngốc Tử…… Bụng của Tiểu Ngốc Tử đã bảy tháng, vì là song thai nên theo lý thuyết thì cũng sắp đến ngày sinh, y vốn nên ngoan ngoãn tĩnh dưỡng trong vương mới đúng. Nhưng Tiểu Ngốc Tử tuy rằng khó cử động, thế nhưng đối với thế giới phồn hoa bên ngoài vẫn luôn thực cảm thấy hứng thú, cho nên y sảo nháo muốn đi ra ngoạn, thừa dịp Lục Thanh không ở nhà, liền mang theo một đám thị vệ trùng trùng điệp điệp ra vương phủ. Cũng là trời cao sắp xếp, cố tình khiến y gặp phải Lục San San tai tinh này, còn chưa trốn đi được bao liền bị không cẩn thận kéo lại. Lần này nhưng không xong, Tiểu Ngốc Tử vốn mang bụng to cồng kềnh, làm sao có sức mà lôi kéo, cho nên dưới tình huống đó, mắt thấy y liền muốn cùng té lăn trên đất. Nói thì chậm, khi đó thì nhanh. Một thân ảnh màu xanh từ trong đám người nhanh chóng xuyên qua, dùng cánh tay của mình đở lấy Tiểu Ngốc Tử trước khi y rơi xuống đất. “Hù chết phu quân, Bảo Bảo vì cái gì không ngoan ngoãn ở trong vương phủ?” Người tới chính là phu quân Lục Thanh của Tiểu Ngốc Tử. Lục Thanh vội vã làm xong mọi việc, lập tức chạy về vương phủ, tìm vài vòng cũng không có tìm thấy Tiểu Ngốc Tử, cuối cùng mới biết được Tiểu Ngốc Tử vụng trộm đi ra ngoài chơi. Bất đắc dĩ Lục Thanh đành phải đi ra ngoài tìm Tiểu Ngốc Tử, sợ y xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Sợ cái gì liền đến cái đó, Lục Thanh vạn vạn không nghĩ tới là, khi hắn nhìn thấy thân ảnh Tiểu Ngốc Tử thì cũng là lúc chứng kiến cảnh tượng kinh tâm động phách như vậy. May mà hiện tại tu vi của Lục Thanh đã là bát giai, lại được Phong Thiên truyền thụ vũ kỹ, cho nên tốc độ tăng nhanh, vì thế lúc này mới có thể vất vã cứu lấy Tiểu Ngốc Tử. Nhưng là cho dù là không có ngã sấp xuống, trong lòng Lục Thanh cũng là một trận tim đập thình thịch.Nếu thật sự ra chuyện gì, chỉ sợ hắn thật sự sẽ giết chết Lục San San kia. Tiểu Ngốc Tử nhăn cái mũi khả ái, hơi có chút không có đạo lý làm nũng nói:“Ai bảo phu quân không cùng Bảo Bảo, Bảo Bảo rất nhàm chán!” Lục Thanh chậm rãi nâng Tiểu Ngốc Tử dậy, rất là bất đắc dĩ thay y sửa sang lại quần áo cùng đầu tóc. Thị vệ ở một bên đều toát mồ hôi lạnh, đang muốn buông lỏng một hơi, đã thấy sắc mặt thế tử đột nhiên biến đổi, sau đó lấy tay bưng kín bụng. “Đau quá!” Tiểu Ngốc Tử luôn luôn đều không có từng đau qua như thế, thật giống như là đau xé nát thân thể vậy, cho nên y vô cùng khó chịu mà chảy nước mắt. Lục Thanh cũng kích động, lập tức ôm Tiểu Ngốc Tử an ủi nói: “Bảo Bảo không sợ, ta mang ngươi trở về xem đại phu.” Miệng thì khuyên Tiểu Ngốc Tử không sợ, nhưng bản thân Lục Thanh thì lại sợ quýnh lên. Tiểu Ngốc Tử bị đau, sắc mặt trắng bệch, còn thỉnh thoảng còn đỗ mồ hơi rất nhiều. Lục Thanh cảm giác được tay mình ôm Tiểu Ngốc Tử đều đang run rẩy, hắn một mạch chạy nhanh về vương phủ. Trong vương phủ có Ngự y, đồng thời còn có bà mụ cùng bà vú. Sau khi đem Tiểu Ngốc Tử đặt ở trên giường, Lục Thanh cầm linh tuyền cho Tiểu Ngốc Tử uống vài hớp, lúc này mới làm cho sắc mặt Tiểu Ngốc Tử dần dần hồng nhuận lên. Tiểu Ngốc Tử hết đau, liền có khí lực nói chuyện cùng Lục Thanh. Giống như là linh tính, Tiểu Ngốc Tử thập phần bình tĩnh nói với Lục Thanh: “Phu quân, tiểu Bảo Bảo giống như muốn đi ra.” Trong lòng Lục Thanh căng thẳng, lập tức cầm tay Tiểu Ngốc Tử. “Phu quân sẽ vẫn ở bên cạnh Bảo Bảo, nếu Bảo Bảo còn đau thì cứ cắn vào tay phu quân.” Tiểu Ngốc Tử hướng tới Lục Thanh gợi lên một nụ cười ngọt ngào, sau đó nhẹ nhàng cắn ngón tay Lục Thanh, hơi hơi liếm láp giống như một con mèo con, ngứa, trong lòng ấm áp. Rất nhanh, Ngự y và những người khác đều đến, tất cả vây quanh bên người Tiểu Ngốc Tử. Vừa thấy tình trạng của Tiểu Ngốc Tử, bà mụ lập tức nói: “Đây là muốn sinh, song thai bảy tháng đã xem như đủ tháng, kéo dài hơn nữa chỉ sợ không tốt.”
|
Chương 58[EXTRACT]Giống như một chiếc thuyền nhỏ đơn côi phiêu bạc trong một đại dương mờ mịt. Không có đường lui, cũng không có đường tiến về phía trước. Đột nhiên một trận cuồng phong gào thét thổi, trong nháy mắt tất cả bị nước biển bao phủ, nhưng sau đó chiếc thuyền lại kiên cường mà tiếp tục đi về phía trước. Phong Mặc chính là người trên chiếc thuyền, mà Lục Thanh lại chính là chiếc thuyền cô độc kia. Từ đầu tới đuôi, Tiểu Ngốc Tử đều gắt gao nắm lấy hai tay của Lục Thanh, y sợ nếu mình buông thì liền sẽ mất đi hắn. Thống khổ khi sinh hài tử là khó có thể tưởng tượng, cho dù có linh tuyền cùng linh đan bảo mệnh, thế nhưng loại đau đớn này lại là không thể tránh được. Huyệt Thái Dương của Lục Thanh nổi đầy gân xanh, một lần lại một lần thay Tiểu Ngốc Tử lau khô mồ hôi trên mặt, hận không thể thống khổ thay y. Nếu ngay từ đầu biết sinh hài tử là thống khổ như thế thì Lục Thanh tuyệt đối sẽ không để cho Tiểu Ngốc Tử mang thai. Thế nhưng chuyện tới nay nói cái gì cũng đều chậm, hắn chỉ có thể yên lặng chờ đợi, hết thảy mạnh khỏe. Có lẽ là ông trời thương xót, hoặc có lẽ là tiểu Bảo Bảo trong bụng thương tiếc nương, sau khi đau đớn không bao lâu thì tiểu gia hỏa đầu tiền liền gào khóc chui ra. Bảo Bảo thứ nhất sinh ra xong thì Bảo Bảo thứ hai sinh ra càng thêm nhanh. Hài tử này trời sinh có một bộ dáng thông minh, không khóc không nháo, nếu không phải Ngự y chẩn đoán thân thể của hắn vẫn như thường, thì thật đúng là có thể nói hài tử bị bệnh. Toàn thân hai tiểu Bảo Bảo đều hồng, làn da ngũ quan đều còn chưa phát dục hoàn toàn, bọn họ giống như là hai tiểu lão thử chưa đủ lông đủ cánh vậy. [yuki-hana: bó tay, nghĩ sao mà tác giả so sánh với chuột con không biết]Lục Thanh vội vàng liếc mắt nhìn hai hài tử, sau đó toàn tâm toàn lực của mình đều dồn về trên người Tiểu Ngốc Tử. Người chú ý hài tử rất nhiều, thiếu hắn cũng chẳng sao, nhưng bên người Tiểu Ngốc Tử thì không thể thiếu hắn. Sinh hài tử xong, sắc mặt Tiểu Ngốc Tử thoạt nhìn tiều tụy rất nhiều, bộ dáng buồn bã ỉu xìu, thậm chí ngay cả một câu đơn giản mà nói cũng không ra. Lúc này, Lục Thanh chính là người chiếu cố toàn bộ mọi việc từ lớn đến nhỏ của Tiểu Ngốc Tử. Phong vương phi bưng tới chén canh tuyết liên nấu với nhân sâm, Lục Thanh một thìa một thìa uy vào miệng Tiểu Ngốc Tử, đợi đến khi Tiểu Ngốc Tử khôi phục một chút khí sắc thì mới buông bát xuống. Tiểu Ngốc Tử thật sự là bị mệt muốn chết rồi, sinh hài tử xong rồi ăn canh, ngay cả một chữ cũng đều không kịp nói liền buồn ngủ nhắm mắt lại hô hô ngủ. Dùng khăn tay mềm mại sạch sẽ tẩm qua chút nước ấm, Lục Thanh thật cẩn thận chà lau thân thể Tiểu Ngốc Tử, sợ đánh thức Tiểu Ngốc Tử. Phong vương phi cùng Phong vương đứng ở đầu giường nhìn nhi tử đã kiệt sức của mình, hốc mắt xoát một chút liền đỏ. Không nghĩ tới Tiểu Mặc của bọn họ cũng có một ngày sẽ trở thành phụ thân người khác, gánh vác trách nhiệm dưỡng dục hậu đại. “Vương gia, vương phi, nơi này giao cho ta chiếu cố đi.” Lục Thanh quay đầu nhìn vợ chồng Phong vương, thanh âm trầm thấp mà khàn khàn. Phong vương phi lắc đầu che miệng rơi nước mắt,“Không cần, Bảo Bảo là hài tử của ta, ta tới chiếu cố y.” Nàng tự cảm thấy từ khi sinh tiểu nhi tử thì đã thua thiệt Tiểu Ngốc Tử rất nhiều, cho nên lúc này là vạn vạn không thể rời đi. Tuy rằng hiện tại nàng ở trong này cũng giúp không được cái gì, thế nhưng có thể vẫn nhìn mặt hài tử cũng là tốt rồi. Phong Thiên nhướn mày, lôi kéo cánh tay vương phi nói:“Chúng ta ra ngoài đi, ngươi ở trong này lại không thể giúp được cái gì, ngược lại sẽ làm cho Lục Thanh thêm phiền.” “Ta ở đây thì thêm phiền chỗ nào!” Phong vương phi trừng mắt nhìn Phong vương, một đôi mắt hạnh giống hệt Tiểu Ngốc Tử mở to, khiến cho một người luôn luôn sủng ái lão bà như Phong Thiên có chút nghẹn lời. Bất quá mắt thấy lông mi Tiểu Ngốc Tử bởi vì câu này mà nhíu một chút, Phong vương phi lập tức ngậm miệng, biết điều lôi kéo Phong vương rời khỏi phòng. Bọn họ vừa đi, bên trong phòng liền triệt để im lặng xuống. Bọn hạ nhân vương phủ đều đứng ở ngoài cửa chờ lệnh, không có chuyện quan trọng thì tuyệt đối sẽ không gõ cửa ảnh hưởng hai người nghỉ ngơi. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn quen thuộc kia trở nên tái nhợt, bộ dáng cau mày, Lục Thanh liền nhịn không được muốn đưa tay vuốt lên, thế nhưng khi tay thò ra thì lại không dám chạm vào mà cứ dừng lại cách khuôn mặt khoảng một tất. Hắn cứ duy trì tư thế này liên tục hai canh giờ, cho nên sau đó hai tay của hắn đều bị tê đến không chịu được. Nhưng mà ngay khi Lục Thanh định rút tay lại thì Tiểu Ngốc Tử vốn đang ngủ say lại đột nhiên mở mắt, sau đó bắt được ngón tay Lục Thanh. “Thật đáng sợ, Bảo Bảo nằm mơ thấy phu quân không cần Bảo Bảo.” Tiểu ngốc nói như vậy, sau đó một ngụm cắn ngón tay Lục Thanh. Lục Thanh nhìn thấy bộ dáng Tiểu Ngốc Tử như thế liền hiểu trận này coi như đã vượt qua, gánh nặng trong lòng rốt cuộc buông xuống. Hắn không quản ngón tay còn bị Tiểu Ngốc Tử nhét vào trong miệng, liền trực tiếp ôm chặt Tiểu Ngốc Tử. “Bảo Bảo không có việc gì, thật tốt……” Lúc này, ngôn ngữ mà Lục Thanh nói ra cũng không thể hoàn chỉnh, hắn có khả năng làm duy nhất một việc đó là ôm chặt nam nhân này, người mà trọng yếu hơn cả sinh mệnh của chính hắn. Từ khi biết mình là một người đồng tính luyến ái, Lục Thanh luôn luôn không nghĩ tới chính mình sẽ có một thân sinh hài tử[con ruột].Nhưng hiện tại hắn không chỉ có hài tử, mà còn có đến hai. Trọng yếu nhất là, hài tử chính là do người mà là hắn yêu nhất mang đến cho hắn. “Phu quân đè nặng Bảo Bảo, rất nặng a ~” Tiểu Ngốc Tử cũng không biết giờ phút này tâm lý của Lục Thanh đang phức tạp cùng hưng phấn đến cỡ nào, y chỉ cảm giác mình bị ôm thật chặt, có chút thở hổn hển không thông. Nghe được lời nói của Tiểu Ngốc Tử, Lục Thanh mới chậm rãi buông tay ra, sau đó nhẹ nhàng hôn lên phiến môi quen thuộc kia. Tuy rằng Tiểu Ngốc Tử vừa mới trải qua một trận vô cùng đau đớn kéo dài, thế nhưng thân thể của y vốn rất tốt, hơn nữa vương phủ cùng Lục Thanh lại không tiếc đem nào là linh tuyền linh dược cho y ăn, cho nên hiện tại nghỉ ngơi một trận, liền cảm giác khí lực của mình đã khôi phục bảy tám phần. Y liếc nhìn về phía bụng của mình, tuy rằng cách chăn, thế nhưng cũng có thể nhìn đến rất rõ ràng, bụng đã bằng phẳng. “Tiểu Bảo Bảo đâu? Hắn ở nơi nào?” Trong ánh mắt Tiểu Ngốc Tử chợt lóe một tia quang mang, lập tức giãy dụa muốn đứng dậy đi xem tiểu Bảo Bảo. Lục Thanh làm sao cho y chạy loạn, vội vàng ấn Bảo Bảo xuống, khiến y an tâm nằm ở trên giường tu dưỡng. Thấy bộ dáng không phục của Tiểu Ngốc Tử, Lục Thanh giải thích: “Bảo Bảo chỉ có thể làm một việc, chính là nằm ở trên giường nghỉ ngơi nghỉ ngơi lại nghỉ ngơi. Về phần gặp tiểu Bảo Bảo, Bảo Bảo không cần sốt ruột, ta nói bà vú ôm tiểu Bảo Bảo lại đây là được.” Tiểu Ngốc Tử vẫn có chút không hài lòng bĩu môi, bất quá cuối cùng vẫn là ngoan ngoãn nghe lời Lục Thanh. Ngay từ đầu, Tiểu Ngốc Tử có thể có chút lo lắng tiểu Bảo Bảo từ trong bụng mình chạy ra có thể giống đệ đệ mà cướp đi phu quân, thế nhưng đợi đến khi sinh hài tử ra xong, y lại nhịn không được mà muốn nhìn thấy bọn hắn, y muốn xem bọn hắn có giống mình không. “Nhưng mà phu quân nói thử xem, bộ dạng của tiểu Bảo Bảo là cái gì dạng đâu?” Lục Thanh hơi nhíu mày, cố gắng nhớ lại hình ảnh mà vừa rồi hắn liếc mắt nhìn, sau đó nói: “Hồng hồng, nhỏ nhỏ, không có mấy sợi tóc.” Sau đó, hắn lại bổ sung một câu:“Bề ngoài rất giống tiểu lão thử.” [ẹc]“Không cần tiểu lão thử! không cần tiểu lão thử!” Tiểu Ngốc Tử rất sợ chuột, cho nên nghe được Lục Thanh miêu tả, lập tức bi thương trào ra không thể đoạn tuyệt. Y cố gắng nghĩ, tiểu Bảo Bảo là hài tử của mình cùng phu quân, bộ dạng hẳn là sẽ soái khí giống phu quân, thế nhưng lại không nghĩ rằng, cư nhiên là giống tiểu lão thử. Tiểu Ngốc Tử quả thực không dám tưởng tượng đến hình ảnh kia! Cũng là bởi vì nguyên nhân này, cho nên vài ngày đầu Tiểu Ngốc Tử cũng không dám gặp tiểu Bảo Bảo, sợ rằng khi mình nhìn thấy tiểu Bảo Bảo giống tiểu lão thử thì sẽ thương tâm. Sau này vẫn là Lục Thanh nói rằng tiểu Bảo Bảo đã biến hóa rất lớn, trở thành bảo bối khả ái xinh đẹp thì y mới dám cho Lục Thanh ôm tiểu Bảo Bảo đến để nhìn. Lúc này tiểu hài tử đã dần dần nẩy nở, rút đi nét ửng hồng trên mặt lúc ban đầu, trở nên vừa trắng vừa mềm, giống hệt bánh bao mới ra nồi hấp. Ba ánh mắt cực kỳ tương tự đều trừng to mà nhìn nhau, tràn ngập hảo kì, nhưng thực kỳ diệu cho nhau thân cận. Lúc này, Tiểu Ngốc Tử đều đã hoàn toàn phục hồi như cũ, thậm chí có thể nhảy nhót thoải mái hơn nhiều so với lúc trước khi mang thai. Y thử thò ngón tay, trạc trạc khuôn mặt mềm mại của tiểu Bảo Bảo, lập tức liền yêu phải loại xúc cảm này. “Mềm mềm, giống như kẹo đường vậy.” Nhìn bộ dáng Tiểu Ngốc Tử đầy mặt hưng phấn, làm người không tự chủ được mà suy đoán, phải chăng y muốn cắn khuôn mặt tiểu Bảo Bảo một ngụm. Bất quá hoàn hảo, phụ thân này cũng coi như đáng tin, không có thật sự cắn lên. Một trong hai tiểu tử kia bị phụ thân chọc trúng cư nhiên cũng không khóc, khóe miệng cong lên, liền gợi lên một nụ cười cực kỳ tương tự Tiểu Ngốc Tử. Tiểu hài tử này chính là đại nhi tử của hai người, nhũ danh gọi là Thần Thần, diện mạo rất là giống Tiểu Ngốc Tử, mà một hài tử khác thì trừ ánh mắt ra, chính là giống Lục Thanh tương đối nhiều một ít. Trừ bề ngoài, tính cách hai tiểu Bảo Bảo cũng khác nhau rất lớn. Thần Thần yêu cười, khóc lên cũng rất là kinh thiên động địa; Mà một hài tử khác thì im lặng hơn rất nhiều, trên cơ bản trừ muốn ăn muốn tiểu, ngay cả rầm rì cũng sẽ không rầm rì một tiếng. Hơn nữa quan trọng nhất là, Thần Thần cũng có thể chất giống Tiểu Ngốc Tử, có thể lấy thân thể nam tử mà dựng dục hài tử. Hai hài tử này quả thực giống như là phiên bản của hai người cha, bất quá khi trưởng thành sẽ là như thế nào thì còn rất khó nói. Chung quy tính cách của một người cũng sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều từ hoàn cảnh cùng bồi dưỡng. Bất quá mặc kệ thế nào, hai tiểu hài nhi xuất thân trong một gia đình như vậy tuyệt đối là lớn lên trong cẩm y ngọc thực, như thế đã là đầy đủ may mắn. Lục Thanh có tiền, vương phủ có thế, các phụ bối đánh hết thảy trụ cột vững chắc cho hai tiểu hài nhi, có thể mặc cho bọn hắn tự do vui vẻ trưởng thành. Có lẽ mười mấy năm sau, thiên hạ này liền là bọn họ. Bất quá hiện tại, nhiệm vụ của hai tiểu hài nhi liền là mỗi ngày vui chơi giải trí ngủ ngủ, tranh thủ làm cho chính mình sớm ngày cường tráng lên.
|
Chương 59[EXTRACT]Thời tiết cuối tháng tám chính là khô nóng dần dần rút đi, gió thu từ từ thổi tới. Tiểu hài tử sinh ra vào loại thời tiết này có thể nói là không thể tốt hơn.Không cần chịu đựng nóng bức giữa mùa hạ, cũng không cần chịu đựng băng lãnh của mùa đông, trong điều kiện vệ sinh cùng chữa bệnh đều thực lạc hậu như ở cổ đại, thì đối với anh nhi vừa sinh ra mà nói thì rét lạnh cùng nóng bức đều có thể mang đến thương tổn trí mạng. Hai tiểu hài nhi của Lục Thanh cùng Tiểu Ngốc Tử có thể nói là vô cùng may mắn, đợi khi trời đông giá rét đến thì bọn họ đã sớm thoát ly thời kì yếu ớt như thủy tinh lúc đầu. Không thể không nói, hai hài tử này quả thực là con cưng của thần. Ngày hôm sau khi bọn họ sinh ra, Tây Lưu vốn đang bị khô hạn nhiều nơi đột nhiên đón nhận một trận mưa kéo dài đến ba ngày, nhờ vậy mà đã giảm bớt vô số cực khổ cho dân chúng vì nạn hạn hán. Sau khi mưa ngừng, trên tất cả mặt đất của vương phủ đều mọc lên rất nhiều linh chi tiên thảo, phải biết rằng, đây chính là dị tượng chỉ xuất trong truyền thuyết lúc Thánh Nhân sinh ra mà thôi. Quốc sư của Tây Lưu biết được việc này liền nhìn thiên văn, hắn lớn mật khẳng định một trong hai hài tử này trong tương lai có thể thay đổi vận mệnh của Tây Lưu. Lời vừa nói ra, cả triều chấn kinh. Bất quá mặc kệ tương lai hai hài tử này sẽ trở thành người như thế nào, bọn họ sẽ làm ra ảnh hưởng gì đối với thế giới này đi chăng nữa, thì đối với Lục Thanh cùng Tiểu Ngốc Tử mà nói, bọn họ chính là hai đứa trẻ tròn tròn, thậm chí răng còn chưa có mà thôi, bọn họ cần người lới tùy thời tùy chỗ chiếu cố mới có thể bình an khỏe mạnh lớn lên. Lục Thanh vốn cho rằng, tâm tính giống Tiểu Ngốc Tử như vậy tuyệt đối sẽ không có cảm tình nhiều đối với tiểu Bảo Bảo. Chung quy lúc trước, Tiểu Ngốc Tử còn bắt Lục Thanh thề là không thể đối đãi tiểu Bảo Bảo tốt hơn chính mình; Nào biết từ khi y gặp được hai tiểu hài nhi phấn điêu ngọc thế, lập tức liền mê đắm hai tiểu gia hỏa còn chưa biết gì này. Thân thể Tiểu Ngốc Tử phục hồi rất nhanh, Ngự y cũng là ngạc nhiên không thôi, nói là chưa từng thấy tiểu ca nhi nào vừa mới sinh hài tử xong lại có thể nhanh chóng sinh long hoạt hổ như vậy. Tuy rằng vợ chồng Phong vương cùng Lục Thanh đều không rất nguyện ý Tiểu Ngốc Tử chạy trước chạy sau chiếu cố song bào thai, đáng tiếc Tiểu Ngốc Tử cố tình không theo ý bọn họ, chẳng những yêu cầu ngủ cùng một gian phòng với hai tiểu Bảo Bảo, thậm chí khi đi ngủ cũng đều muốn ôm tiểu Bảo Bảo cùng nhau ngủ. Nhưng Lục Thanh lại làm sao có thể để cho hai con thỏ con mới sinh ra đoạt đi Tiểu Ngốc Tử, cho nên đến nay, nguyện vọng của Tiểu Ngốc Tử còn không có đạt thành. Hai Bảo Bảo tuy rằng không thể cùng ngủ trong phòng của hai vị phụ thân, thế nhưng vì Tiểu Ngốc Tử cường liệt yêu cầu, cho nên bị chuyển đến căn phòng cách vách. Mà chiếc giường lớn của Lục Thanh cùng Tiểu Ngốc Tử cũng bị đổi thành một chiếc giường gỗ khắc hoa càng lớn hơn. Ban ngày khi không có chuyện gì, Tiểu Ngốc Tử liền sẽ bảo bà vú ôm hai tiểu Bảo Bảo đến trên giường của mình, sau đó y cùng đùa với hai hài tử. Tính cách song bào thai sai biệt rất lớn, Tiểu Ngốc Tử thích trêu đùa nhất chính là ca ca có cùng bộ dạng giống y. Tiểu hài nhi này nhìn thấy ai cũng đều cười tủm tỉm lộ ra vẻ vui tươi hớn hở, nhất là vừa thấy Tiểu Ngốc Tử, hắn liền vươn tay đến y y nha nha cầu ôm một cái, quả thực vô cùng khả ái. Một lớn một nhỏ hai người cứ như thế nằm cùng nhau, vô cùng phối hợp mà trao đổi cảm tình. Mặc dù ngày thường Tiểu Ngốc Tử hay tùy tiện, nhưng y đối đãi hai tiểu hài nhi này lại phi thường cẩn thận, ngay cả động tác niết khuôn mặt cũng đều rất mềm nhẹ. Hôm nay, Lục Thanh làm xong việc liền từ bên ngoài vội vàng chạy về vương phủ, nhìn thấy chính là cảnh tượng hai Bảo Bảo song song nằm ở trên giường, mà Tiểu Ngốc Tử ngồi ở trên mép giường, đang cùng Bảo Bảo nói chuyện. Tiểu Ngốc Tử sẽ không kể chuyện xưa, trong lòng nghĩ đến cái gì liền sẽ nói cho hai Bảo Bảo cái gì, đang nói cao hứng phấn chấnđột nhiên bị một đôi tay che lại ánh mắt. Đôi tay kia bởi vì thường xuyên cầm bút nên có chứa đôi chút kén mỏng, từ trong lòng bàn tay truyền đến độ ấm quen thuộc, khiến Tiểu Ngốc Tử căn bản không cần suy nghĩ cũng biết người đến là ai. “Là phu quân, Bảo Bảo đoán đúng hay không!” Khóe miệng Lục Thanh cong lên, cố ý đè thấp thanh âm, trầm giọng nói:“Đã đoán sai, phạt ngươi hôn ta một ngụm.” Nghe đến câu này Tiểu Ngốc Tử vui vẻ cười lên, trực tiếp xoay người, bĩu môi hôn vào trên mặt Lục Thanh. Lục Thanh buông ra hai tay, nhẹ nhàng ôm lấy Tiểu Ngốc Tử, sau đó đem y đặt ở trên giường, gia tăng nụ hôn này. Thẳng đến khi thở hồng hộc, hai người mới rời nhau. Lúc này, khuôn mặt Tiểu Ngốc Tử hồng toàn bộ, lại đột nhiên bưng kín miệng ‘Nha!’ một tiếng. “Làm sao?” Lục Thanh nhíu mày hỏi. Tiểu Ngốc Tử quay đầu, Lục Thanh cũng quay đầu theo, liếc mắt nhìn liền thấy được hai đôi mắt to đen nhánh đang nhìn chằm chằm bọn hắn. Mà khi nhìn thấy hai người đồng loạt quay đầu, Thần Thần lập tức nhếch miệng cười tủm tỉm nhìn hai người.(^_^) Trong lòng Lục Thanh đổ mồ hôi, loại hình ảnh không thích hợp thiếu nhi nhìn này tốt nhất không nên để hai hài tử thấy. Cho nên hắn lập tức lôi kéo Tiểu Ngốc Tử đứng dậy, sửa sang quần áo của hai người lại chỉnh tề, định gọi bà vú ôm hai tiểu hài nhi trở về. Ai ngờ lại gặp được một phụ thân khác cường liệt phản đối, Tiểu Ngốc Tử ôm hài tử, bộ dáng giống như nói muốn cho bọn họ đi ta cũng đi vậy, lúc này Lục Thanh đành phải bất đắc dĩ thỏa hiệp. Trong vương phủ, người hầu hạ hai tiểu tổ tông này rất nhiều, căn bản không tới phiên Lục Thanh chiếu cố, huống chi là, từng có một lần Lục Thanh thấy Tiểu Ngốc Tử rất là yêu thích hai tiểu hài nhi này, cho nên hắn cũng tính toán ôm một hài tử, nhưng vào lúc ban đêm Tiểu Ngốc Tử liền giận không để Lục Thanh lên giường ngủ. Cho nên, Lục Thanh cũng chỉ có thể thừa dịp Tiểu Ngốc Tử ngủ mới có thể vụng trộm ôm hài tử, bất quá côn việc của hắn luôn bận rộn, cơ hội như vậy cũng không phải rất nhiều. Nói như vậy cho thấy ngày tháng của Lục Thanh cũng không được dễ dàng a. Tính độc chiếm của Tiểu Ngốc Tử rất mạnh, căn bản sẽ không chấp thuận Lục Thanh cùng bất cứ ai có tiếp xúc thân mật, trừ y ra, vô luận nam nữ già trẻ đều không ngoại lệ, thậm chí là hài tử của hai người cũng không ngoại lệ. Trong mắt của Tiểu Ngốc Tử, tất cả tình cảm của phu quân đều phài là của y, chỉ có thể yêu một mình y, chỉ có thể hôn một mình y, và chỉ có thể ôm một mình y mà thôi. Về phần Lục Thanh, hắn cũng là cam tâm tình nguyện. Cảm tình giữa hai người đều luôn không có cái gì gọi là oanh oanh liệt liệt, có chăng chỉ là êm đềm như nước, hiểu lẫn nhau, không có ngờ vực vô căn cứ hoặc là khắc khẩu, Tiểu Ngốc Tử dùng cảm tình hồn nhiên nhất của chính mình cho cho người mà y yêu nhất trên thế giới này ; Lục Thanh, đồng thời Lục Thanh cũng xem Tiểu Ngốc Tử là duy nhất trong suốt đời này kiếp này của hắn. Mặc dù có một ngày, bọn họ đều già đi, trên thế giới này cũng không còn tồn tại Lục Thanh và Phong Mặc, Lục Thanh vẫn là muốn cùng Tiểu Ngốc Tử của hắn ở cùng một chỗ. Đời đời kiếp kiếp, vĩnh không phân ly. Có lẽ trong mắt người khác, trí lực Tiểu Ngốc Tử thực rất thấp, căn bản không hiểu được cái gì gọi là tình yêu; Nhưng Lục Thanh xem ra, kỳ thật người yêu của mình cái gì cũng biết, y chỉ là dùng một loại phương thức trực tiếp để biểu đạt ra mà thôi. Thích một người, kỳ thật rất đơn giản, luôn nghĩ toàn tâm toàn ý đối tốt với y, luôn muốn mỗi giờ mỗi phút đều ở bên cạnh y. Cho dù là ngay sau đó Lục Thanh liền sẽ chết đi, hắn cũng không oán không hối hận. Tiểu Ngốc Tử nói:“Phu quân, vì cái gì người sẽ chết, tiểu Bảo Bảo khả ái như vậy, cũng sẽ chết sao?” Lục Thanh không biết vì sao Tiểu Ngốc Tử sẽ nghĩ đến đề tài trầm trọng này, thế nhưng hắn lại không tính toán giải thích mơ hồ qua loa. “Chỉ cần là người đều sẽ chết, tiểu Bảo Bảo đương nhiên cũng không ngoại lệ.” Tiểu Ngốc Tử lại hỏi:“Mỗi người đều sẽ chết, vậy phu quân thì sao, phu quân cũng có một ngày sẽ rời đi Bảo Bảo sao?” Vừa nghĩ đến ngày đó, trong lòng Tiểu Ngốc Tử liền rầu rĩ khó chịu. Hiện tại trí lực của y cũng không quá kém, có thể tự hiểu rất nhiều đạo lý, nhưng hiểu là một chuyện, chấp nhận lại là một chuyện khác. “Không phải như thế, phu quân sẽ không rời đi Bảo Bảo, bởi vì vô luận ở nơi nào, chỉ cần trong lòng chúng ta luôn có nhau thì sẽ không có bất cứ điều gì có thể tách chúng ta ra, tử vong cũng không có thể.” Lục Thanh mỉm cười, ôm lấy Tiểu Ngốc Tử, tiếp tục nói:“Tử vong cũng không có nghĩa chia lìa, cho dù là ở một thế giới khác, Bảo Bảo cũng là nương tử của phu quân.” Lục Thanh thủy chung tin tưởng, giống như là ở bên ngoài địa cầu còn có một nơi như Tây Lưu, vậy thì trên thế gian này, ở một nơi nào đó nhất định còn có một thế giới khác tồn tại. Có lẽ ngay khi người trên thế giới này tử vong, thì họ sẽ đến thế giới kia, dùng một loại sinh mệnh khác để tiếp tục tồn tại.Bất quá mặc kệ ở trong thế giới nào, chỉ cần Tiểu Ngốc Tử xuất hiện trước mắt hắn, Lục Thanh tin tưởng hắn tuyệt đối sẽ nhận ra, người này, là nương tử kiếp trước của hắn. “Nhưng Bảo Bảo nghe nói sau khi người chết đi, thì phải uống một chén thuốc để quên đi chuyện cũ, nếu như thế thì phu quân sẽ không nhớ rõ Bảo Bảo, cũng nhận không ra Bảo Bảo.” Lục Thanh thầm nghĩ, ở triều đại này, trong truyền thuyết cũng có canh Mạnh bà, có thể làm cho người ta quên hết thảy. Nhưng là ký ức là có thể quên mất, như vậy còn tình cảm thì sao? Tình cảm đã khắc sâu vào cốt tủy thì làm sao chỉ vì một chén canh mà có thể bị quên hết được. Lục Thanh vươn tay, trương miệng cắn ngón tay, máu lập tức chảy ra. Hắn đưa ngón tay đầy máu tươi vào miệng Tiểu Ngốc Tử, để cho Tiểu Ngốc Tử nếm qua, sau đó Lục Thanh bắt đầu hôn lên đôi môi phấn nộn đã nhiễm đầu máu đỏ của y. “Cho sù có uống canh Mạnh bà thì cũng có hương vị máu của phu quân, như vậy Bảo Bảo sẽ vĩnh viễn trốn không thoát.” Tiểu Ngốc Tử ngây người một giây, sau đó vươn ra đầu lưỡi liếm hết máu trên môi. “Phu quân cũng không được phép quên Bảo Bảo.” Dứt lời, y liền cắn nát miệng mình, sau đó hôn Lục Thanh, hương vị máu của hai người giao hòa cùng một chỗ, phảng phất giống như là một loại rượu ngon nhất trên đời này vậy. Máu trên môi chứng minh tình yêu cùng quyết tâm của hai người. Cho dù là luân hồi chuyển thế, cũng không thể chia lìa. “Đợi đến khi chúng ta đều chết đi, thì ở một thế giới khác, chúng ta lại tiếp tục gặp nhau, đến lúc đó Bảo Bảo vẫn là nương tử của ta, ta cũng vẫn là phu quân của Bảo Bảo.” “Còn có! tiểu Bảo Bảo cũng là con của chúng ta!” “Ân!”
|