Yêu Hậu Không Dễ Làm
|
|
Chương 45[EXTRACT]Từ mấy ngàn người lúc ban đầu tới thời điểm hiện tại, nhân tộc đã phát triển đến mấy vạn người. Đây là một con số mà không một chủng tộc nào có thể bì kịp, ban đầu yêu tộc có ba mươi vạn yêu, phát triển tới hiện tại, bất quá được hơn tám mươi vạn yêu. Nhưng yêu tộc và vu tộc đã trải qua gần hơn vạn năm. Hơn vạn năm qua, tân sinh nhi ở yêu tộc chỉ có ba vạn, vu tộc lợi hại hơn một tí, mấy chục vạn. Đã vậy tỉ lệ giữa các con số nếu nói sinh dục của yêu tộc là 1, vậy vu tộc là 10, còn nhân tộc…. 100. Đây là một con số đủ để khi ai đó nhìn vào cũng phát hoảng, nhưng lúc này, ngoại trừ Thường Hi có được cơ sở giáo dục ở hiện đại, thành tích về khoa học tự nhiên không tồi ra, chỉ có Lục Áp mới hiểu, tiềm lực của nhân tộc đáng sợ như thế nào. Trong cuộc đời của một cặp Yêu, mấy ngàn năm có lẽ chỉ có một đứa con, nhưng là một cặp nhân tộc trong một trăm năm, lại có thể không dưới ba đứa, lợi hại hơn thì được tám… Thậm chí nhiều hơn. Cái đáng sợ của nhân tộc không chỉ dừng lại ở việc sinh sản, tuy họ không có tu vi, nhưng nhân tộc trời sinh trăm mạch thông suốt, ấu kì ngắn ngủi chỉ có ba năm, sau ba năm, bọn họ có thể vận dụng khả năng học tập thiên bẩm, tu luyện, thuật pháp, sinh tồn, đi săn vân vân… bất quá chỉ tu luyện vài thập niên, liền bằng yêu tộc tích lũy mấy trăm năm. Còn yêu tộc? Ấu nhi của yêu tộc khi sinh ra cũng phải mất mấy trăm năm mới có thể biến hóa, tư chất càng cao, yêu cầu biến hóa cũng càng cao, mà khoảng cách bọn họ có được tâm trí đủ tư cách, cần ít nhân mấy chục đến trăm năm, nếu trúng tên đặc biệt ngốc, như ngưu yêu chẳng hạn, mấy trăm năm cũng không nhất định đủ để bọn họ thông minh một ít. Chênh lệch đối lập như vậy, không trách được nhân tộc sau này sẽ trở thành vai chính trong thiên địa…. Thiên đạo, khó tránh khỏi quá mức yêu quý nhân tộc. Nếu không có Thường Hi và Lục Áp coi trọng, có lẽ Đế Tuấn nhìn phần tư liệu cũng không để ý bao nhiêu, trăm năm nhân tộc đối với vu yêu, bất quá chỉ là phù du mà thôi, hướng sinh tịch tử (sáng sinh chiều chết), quá ngắn ngủi để yêu tộc nổi lên tâm cảnh giác. Nhưng bây giờ lại có sự coi trong của Thường Hi và Lục Áp, khi Đế Tuấn nhìn phần tư liệu này… không khỏi cả kinh. Ngay khắc này Đế Tuấn thanh tỉnh lại sát tâm, một chủng tộc như vậy, nếu không nghĩ biên pháp ngăn nhặn, vậy chỉ còn cách diệt sạch, giờ khắc này hắn nghĩ tới Lục Vu Kiếm, nếu lấy máu huyết hồn phách của nhân tộc đi giết vu tộc, chẳng phải nhất tiễn song điêu? Nhưng lập tức hắn tỉnh táo, Lục Áp thỉnh cầu, Thường Hi lo lắng, nhân tộc được tạo ra từ Thánh nhân Nữ Oa, ba vị thánh nhân lập giáo vì nhân tộc, toàn bộ mọi người thành Thánh nhờ vào nhân quả của nhân tộc, cả phương Tây giáo cũng có liên hệ, thậm chí cơ hội thành Thánh của Thường Hi cũng ở trên những người này… Đế Tuấn hít sâu, áp chế ý niệm đang rục rịch trong đầu. Mà nhân tộc, nháy mắt liền tới. Lúc này là chạng vạng, nắng chiều rực lửa dừng trên những ngọn núi xa xa, trong bộ lạc nho nhỏ tràn ngập hương vị rộn ràng vui mừng, lửa trại bốc cháy ở trung tâm bộ lạc, ánh lửa hắt lên khuôn mặt của những hài đồng, ánh lên màu đỏ rực nóng của lửa, con mồi to lớn nằm xen kẽ nướng trên lửa, từng giọt từng giọt mỡ óng ánh sắc vàng rơi xuống, đi vào trong ngọn lửa, phát ra tiếng vang lách tách, các nữ nhân thì dùng sữa tươi đút cho hài tử, để các nhóc không phát ra tiếng gào khóc, mà bên kia, những chiếc lá cây đang bọc lấy các loại dã quả không cùng màu sắc, phân phát vào tay mọi người. Tiệc tối chính thức bắt đầu. Đầu tiên tất cả mọi người quỳ lạy thiên địa, cảm tạ vì đã ban thức ăn cho họ, tiếp theo cắt xuống phần ngon nhất của con mồi, đặt cùng với dã quả trước những bức họa, trong tranh này lại có vài người cả hai rất quen thuộc…. Nữ Oa, Tam Thanh, Lục Áp, mà điều khiến Đế Tuấn kinh hãi là, trên những bức họa kia còn có những yêu giống như Thanh Long, Kim Sí Đại Bằng và Khổng Tước. Nhân tộc xưng các bức họa kia là hộ pháp. Sau khi bày thức ăn, cầu nguyện xong, bọn họ mới cởi xuống vẻ mặt trang nghiêm, cùng đi vào đám người đang vui vẻ, vừa múa vừa hát, các cô nương trẻ tuổi cùng các chàng trai nổi bật bên đám lửa, sau khi liếc mắt đưa tình liền cùng hẹn ước đi vào rừng. ….Người nguyên thủy chính là cởi mở như vậy! Thường Hi lúng túng thu lại ánh mắt, nhìn về trung tâm của đám người, nơi đang có vài người vô cùng quen thuộc đang đứng. Có một người khuông mặt tương tự Thường Hi, trong tay còn ôm một con thỏ, mà người còn lại, rất giống Đế Tuấn. Lúc này Đế Tuấn cũng nhìn người kia không chuyển mắt. “Đó là nhóm nhân loại Nữ Oa tạo ra đầu tiên, theo tướng mạo của chúng ta mà tạo ra, ngoài ra, còn có Tam Thanh, bản thân Nữ Oa, Phục Hy, Hồng Vân, Trấn Nguyên Tử không một ai chạy thoát.” Mà những người kia, giống Nữ Oa thì bị nàng đem vào Oa Hoàng Cung, ban thưởng danh Huyền Nữ, Hồng Vân và Trấn Nguyên Tử chưa từng xuất hiện, cùng người có khuôn mặt tương tự Lão Tử bị đưa đến Thanh Cung, ban thưởng tên Kế Đồ, thu làm đệ tử, người giống Nguyên Thủy ban thưởng tên Thái Ất, cũng bị thu làm đồ đệ, mà người giống Thông Thiên cũng bị hắn dẫn trở về. Nhân loại giống Phục Hy thì cùng sinh hoạt trong bộ tộc của nhân loại, có Thanh Long, Kim Sí Đại Bằng và Khổng Tước chiếu cố, sinh hoạt rất tốt, hơn nữa do là nhóm nhân loại đầu tiên, tư chất của những người này đều là tốt nhất. Cho nên hiện tại, người có tu vi cao nhất cũng đã đạt huyền tiên. Đế Tuấn nhìn tộc tràn trề sinh cơ này, đi đến trước mặt người rất giống mình: “Ngươi tên là gì?” Cho dù thấy một người vô cùng giống mình, nhưng thần sắc người nọ cũng cực kỳ bình tĩnh: “Ngô danh Toại Nhân Thị.” Mà Thường Hi cũng đi đến trước mặt người cùng khuôn mặt, vừa vặn nghe người này trả lờ: “Ngô danh Hữu Sào Thị.” Thường Hi có chút hoảng hốt… Toại Nhân Thị, Hữu Sào Thị… Hóa ra, đây là tổ tiên của nhân tộc sao? Nhưng cậu rất nhanh phục hồi lại tinh thần, vừa lúc nghe Đế Tuấn nói: “Ngô danh Đế Tuấn, Hoàng của yêu tộc, ngươi có nguyện cùng ta ở trên thiên đình.” Có Nữ Oa,Tam Thanh làm tiền lệ, Thường Hi vốn tưởng rằng gặp được cường giả như Đế Tuấn, Toại Nhân Thị hẳn là thật vui vẻ đi theo, dù sao bọ họ cũng đã ở đỉnh Chuẩn Thánh, nhưng Toại Nhân Thị kiên định lắc đầu: “Ngô làm thủ lĩnh nhân tộc, lúc này lấy tộc đàn làm trọng, bái tạ Yêu Hoàng bệ hạ.” Lúc này Hữu Sào Thị cũng chạy tới bên cạnh Toại Nhân Thị, nhìn Đế Tuấn và Thường Hi tràn đầy kiên định. Có lẽ, y cũng đoán được ý tưởng của Thường Hi. Thường Hi cùng Đế Tuấn nhìn nhau, bọn họ chậm chân hơn người khác một trăm năm, trước mắt Toại Nhân Thị và Hữu Sào Thị đã làm thủ lĩnh của nhân tộc, cảm tình cùng nhân tộc thâm hậu, tuy cả hai có tướng mạo rất giống bọn họ, nhưng Thường Hi và Đế Tuấn không nghĩ muốn bức bách cả hai. Dưa hái xanh không ngọt. “Nếu như thế,” Đế Tuấn nói tiếp: “Ngô ban thưởng ngươi danh Đế Khốc.” “Ngô ban thưởng ngươi danh Thường Nghi.” Trong đầu Toại Nhân thị và Hữu Sào thị đồng thời hiện lên hai bộ công pháp, một thuần dương, một thuần âm, phù hợp thuộc tính của cả hai. Thường Hi nhìn con thỏ trong ngực Hữu Sào thị, mỉm cười. “Ngươi cùng ta có duyên, vẫn nên đi theo ta đi.” Con thỏ kia cũng có linh tính, nhảy khỏi ôm ấp của Hữu Sào thị, lạy ba lạy với các tộc nhân, rồi đi theo sau Thường Hi, trở lại Thái Âm tinh cùng hai người. ————— Đế Khốc: một trong ngũ đế. Thường Nghi: Là thê tử của Đế Khốc, mẹ Đế Chí. Có tên khác là Thường Hi, người chưởng quản ánh trăng trong truyền thuyết thần thoại dân tộc Hán, vợ Đế Tuấn. Sau khi Đế Tuấn thành Hoàng Đế, trở thành đại thần chưởng quản lịch pháp, là Nguyệt Thần, tương ứng với Hi Hòa – Nhật Thần.
|
Chương 46[EXTRACT]Tại thời điểm Thường Hi và Đế Tuấn rời đi nhân tộc, cùng lúc đó trong điện nghị sự của vu tộc, Tổ Vu nhìn cái bụng to hở ra của nữ tử nhíu mày. Không khác tình huống hiện tại của yêu tộc, trong vu tộc, số lượng nữ vu, vu tộc ít đến đáng thương, nhưng tỉ suất sinh dục của vu tộc, yêu tộc không thể so bì nổi, vì vậy số lượng tăng trưởng so với yêu tộc vẫn cao hơn nhiều, nhưng không nghĩ tới lúc bọn họ không chú ý một cái, đám con cháu trong tộc lại đi tìm một nữ tử ngoại tộc, đã vậy còn làm cho nữ tử này có thai. Đây quả thực là sỉ nhục của vu tộc! Tuyệt đối không thể nhân nhượng! “Một mình tư thông với ngoại tộc, loại việc này không thể nhân nhượng.” Người đầu tiên mở miệng là Đế Giang. Họ là một trong những tộc thuộc về địa, trời sinh có thể nắm trong tay lực lượng vô cùng tận của đại địa, bọn họ tự hào vì chính dòng máu dang chảy trong cơ thể mình, bây giờ cư nhiên có vu không thèm để ý cái vinh dự ấy, tư thông với ngoại tộc, quả thực là sỉ nhục. Dĩ vãng không phải không có vu yêu tiểu yêu, nhưng kết cục thường vô cùng thê thảm, không phải yêu tử, thì là vu chết, song phương cùng chết cũng không phải không có, hơn nữa huyết mạch của vu yêu không tương hợp lại thêm con nối dòng khó khăn, cho nên song phương chưa tạo ra hậu quả nào không thể vãn hồi. Nhưng hiện giờ, cư nhiên có vu tư thông với nhân tộc, đã vậy còn lưu nghiệt chủng? Điều này quả thực xúc phạm quyền y của tất cả vu. “Đây là sự sỉ nhục, cư nhiên để nhân tộc lẫn lộn với huyết mạch vu tộc ta, cái loại sinh vật hèn yếu nhút nhát đó thì có gì tốt, cả ngày khóc khóc và khóc, lại còn mảnh mai yếu đuối, coi kìa, lại khóc, làm từ nước hay sao vậy?” Chúc Dung tính khí bạo liệt nhíu mày nói. “Nước thì đã sao? Không có nước cái trong các ngươi sống được? Ngươi dựa vào cái gì xem thường nước hả? Lại còn nói một nữ tử dị tộc làm từ thủy? Đừng tưởng có Hậu Thổ ngăn cản thì ta không dám đánh ngươi!” Cộng Công nghe Chúc Dung vũ nhục hắn, rất tức giận. Mắt thấy hai tên vu này lập tức lại muốn đụng tay đụng chân, chúng vu nhíu mày, mấy năm nay, hai người kia gần như gặp một lần sẽ đánh một lần, nếu không phải có Hậu Thổ ở chính giữa hoà giải, hai tên này đã sớm phân một mất một còn, hiện giờ, vốn chỉ là một chuyện không liên quan, cũng có thể bị hai tên này moi ra liên lụy, trong lòng chúng vu đều mỏi mệt. “Dừng tay! Nếu các ngươi còn muốn đánh nhau, vậy một tên đi hoả sơn, một kẻ tới tuyết sơn, bế quan ngàn năm.” Chúc Dung và Cộng Công đương nhiên sẽ không cho rằng Chúc Dung đi hỏa sơn còn Cộng Công đi tuyết sơn….. Thấy tình hình như vậy chỉ có thể hừ lạnh một tiếng, âm thầm ghi nhớ, chẩn bị tìm cơ hội nhất định giết chết đối phương. Cú Mang nhìn nữ tử nhân tộc, một đoàn sinh cơ trong bụng rất dày đặc: “Vậy bây giờ nên làm gì?” “Vu tư thông với ngoại tộc tử hình tại chỗ…. Về phần nữ tử này, xử tử luôn đi.” Đế Giang chần chờ nói. Nếu tân sinh nhi là vu tộc thì bây giờ nói không chừng Đế Giang rất cao ứng đâu, nhưng cố tình, lại là hỗn huyết nhân vu…. Cũng chỉ có thể thở dài một tiếng. “Phải xử tử thật sao?” Hậu Thổ nhìn đoàn sinh cơ kia trên mặt lộ vẻ không đành lòng: “Sinh xong rồi xử tử đi… Hài tử vô tội.” Đế Giang nhíu mày: “Đây là hỗn huyết! Vu tộc ta làm hậu duệ Bàn Cổ, con của đại địa, làm sao có thể để chủng tộc do yêu thần sáng tạo ra làm bẩn huyết mạch? Hậu Thổ…. Ta biết xưa nay tâm địa muội mềm mại, nhưng đây không phải việc nhỏ.” “Nhưng mà tiểu vu cùng nử tử này chỉ một lần tham hoan liền dựng dục huyết mạch…. Hơn nữa yêu tộc luôn luôn bảo hộ nhân tộc, có lẽ thực sự nhân tộc có nơi nào bất phàm thì sao?” “Yêu tộc đã che chở nhân tộc, vậy chúng ta càng phải cảnh giác.” Đế Giang tranh cãi với Hậu Thổ, hai người một kẻ đứng đầu mười hai Tổ Vu, một người lại là muội muội nhỏ nhất, mọi người nhìn cả hai, do dự, không biết nên giúp bên nào. Cuối cùng vẫn là Huyền Minh nhìn hai người không ai nhường ai, do dự nói: “Không bằng chờ hài tử sanh ra, nếu có vấn đề gì xử tử cũng được.” Đế Giang và Hậu Thổ đồng thời tỉnh ngộ, nghĩ đến cuộc cãi vã lúc nãy, sắc mặt đỏ bừng, vì vậy việc này cứ quyết định như thế. Xuân đi thu đến, chớp mắt đi qua sáu tháng, khiến vu tộc kinh ngạc là, không nghĩ tới nữ tử nhân tộc chỉ trong mười thánh đã sanh hài tử, nghĩ đến vu tộc một lần dựng ba năm, trong lòng sinh ra một chút hâm mộ với nhân tộc. Trong cái ngày nữ tử nhân tộc sinh sản, cả bầu trời bỗng chốc tối đi, chỉ còn vài chấm nhỏ lấm tấm trên không trung, trong khi chúng vu còn giật mình, hài tử nọ đã ra đời. Nữ tử nhân tộc đã chết. Bời vì lấy thân thể nhân tộc dựng dục con nối dòng của vu tộc vẫn quá mức miễn cưỡng, tại một khắc hài tử thành hình gần như hấp thu toàn bộ tinh khí trong thân thể nữ tử mới có thể giáng sinh, cuối cùng nằm trong tay vu tộc, cũng chỉ có một hài đồng. Là một nam hài có vài phần tương tự nhân loại, nhưng so với hài tử nhân loại lại lớn hơn nhiều. Chúng vu cũng không quan tâm tướng mạo của nam hài tử, ngược lại bọn họ coi trọng huyết mạch của đứa trẻ kia, khi biết trong thân thể của hài tử này vẫn có ba mươi phần trăm huyết mạch của nhân loại, có vu đương trường muốn giết hài tử. Nhưng dị tượng khi sinh hài đồng ra vẫn khiến các Tổ Vu sinh tâm tư lưu lại hài tử này, dù sao nếu sinh ra tâm phản loạn, giết cũng không muộn. Hài đồng vẫn còn sống. Đến khi hài tử lên mười, chúng vu liền phát hiện chổ đáng sợ của hài tử kia. Lực lượng của vu đều dựa nồng độ huyết mạch tích lũy qua từng năm tháng, nhưng mà khi hài đồng này hấp thu khí gấp mười lần bọn họ, hơn nữa trời sinh trăm mạch thông thuận, học thứ gì đều rất nhanh, lại thiện sử dụng vũ khí, cư nhiên còn có thể kim loại ngũ hành do chính mình khai thác tạo ra một chiếc búa. Tổ Vu Nhục Thu thuộc kim thu hồi tâm ái tài, cố ý đặt tên cho hỗn huyết nhân vu này, Hình Thiên, còn cây búa của hài đồng cũng được thêm vào kim lực, tên ‘Thích’. Tư chất như vậy làm chúng Tổ Vu nổi lên một ít ý tưởng khác trong lòng, tuy rằng lẫn lộn huyết mạch là tội lớn, nhưng hiện tại vu yêu đại chiến, kẻ mạnh tranh thiên địa, huyết mạch như vậy chẳng phải tạo càng nhiều càng tốt? Không những thời gian ngắn lại, hơn nữa có thể để chúng nó làm quân tiên phong, đợi khi thắng lợi, giết cũng không muộn, chính yếu là, có thể giảm bớt tỉ lệ tử vong của con cháu vu tộc thuần huyết. Nhưng kế hoạch như vậy có thể làm được hay không vẫn còn phải cân nhắc nhiều, vì thế dưới sự thương lượng của chúng vu, rất nhiều vu đi bắt một nhóm nữ tử nhân loại, bí mật dưỡng trong bộ lạc, chuyên vì vu tộc dựng dục con nối dòng. Không phải vu tộc không nghĩ bắt thêm càng nhiều người, nhưng tâm cảnh giác của yêu tộc rất mạnh, lại bắt nhiều thêm chắc chắn sẽ bị phát hiện. Mà ngay giữa công cuộc thí nghiệm, đảo mắt lại qua một năm, khiến tất cả vu tộc kinh dị là, những nữ tử nhân loại kia cư nhiên đều mang thai, đã vậy còn sanh ra một nhóm hỗn huyết nhân vu. Những tân sinh nhi hỗn huyết nhân vu kia cực kỳ linh khí, phi thường có thiên phú trên đường tu luyện, chúng vu mặt mày rạng rỡ, mà bọn họ không chú ý tới, nơi mà những nữ tử nhân loại kia chết, từng đạo từng đạo sát khí huyết ô bốc lên ngất trời, những nữ tử kia vì không cam lòng chết thảm biến thành oan hồn lệ quỷ, ngày ngày không ngừng kêu to. Nhưng rất nhanh bọn họ liền phát giác. Bởi vì có một thanh niên tàn bạo của vu tộc, cư nhiên bị lệ lệ hồn của những nữ tử này phá tan ý chí…. Hút hết máu huyết toàn thân mà chết. Chúng vu không khỏi không rét mà run.
|
Chương 47[EXTRACT]Sương mù màu đỏ, thẫm đen, trôi nổi lơ lửng trên không trung, hiện ra những gương mặt dữ tợn như oán, như hận, các nàng thè ra chiếc lưỡi thật dài, hốc mắt toàn là vết máu cạn kiệt, cơ thể khô quắt như cương thi, bụng rách thành một cái động lớn, nội tạng toàn bộ lộ ra hết, các nàng gào thét, rống to trong không trung, chui vào thân thể thanh niên vu tộc trên mặt đất, thân thể đẫm đầy máu lại không thõa mãn rời đi. Đôi mắt các nàng đã hoàn toàn biến thành huyết sắc, mái tóc dài như những con rắn nhỏ uống éo trong không trung, con ngươi đỏ tươi gắt gao nhìn chằm chằm những vu tộc thực lực mạnh mẽ trên đất bằng, phát ra tiếng thét sắc nhọn, sau đó lao về phía họ, rồi đến khi gần chạm vào thân thể lại bị đánh văn. Đôi khi trong những nữ oán linh này cũng sẽ xuất hiện mấy thân ảnh nho nhỏ, bất quá bọn chúng chỉ là một đoàn sương mù màu đen, lại có tứ chi thon dài hoàn mỹ, phát ra tiếng gào khóc sắt bén của trẻ con, nhưng không hề ngoại lệ, trong ánh mắt của chúng tràn ngập hận thù, bọn chúng gào lên, bay theo bên cạnh những nữ oán linh cùng lao về vu tộc. — Cho dù chỉ là châu chấu đá xe. Đã thật lâu vu tộc không để ý tới nơi này, những nữ tử nhân tộc kia chẳng qua chỉ là con chuột trắng để bọn họ thí nghiệm, vừa là tù binh, vừa là công cụ sinh sản, về phần những công cụ đó khi chết có thống khổ hay không, thì đã làm sao, xuất hiện tình trạng gì, hiển nhiên cũng không thuộc phạm vi lo lắng của chúng vu. Nhưng những kẻ yếu đuối ngay cả điều an toàn sinh sản cơ bản nhất cũng không làm được, lại có khả năng giết chết một thanh niên vu tộc. Tuy tu vi của kẻ này không cao, nhưng sức mạnh chênh lệch rất lớn làm tất cả vu tộc cũng không thể không kinh hãi. Đương nhiên vu tộc mạnh, nhân tộc chết đi là yếu. Sinh sống ở Hồng Hoang nhiều năm, ngoại trừ yêu tộc, có thể nói vu tộc hoàn toàn xứng đánh với hai chữ hùng mạnh, cho dù người chết chỉ là thanh niên, nhưng có năng lực mạnh mẽ từ đại địa ban cho, khiến bọn họ có khả năng cơ bản nhất đao thương bất nhập nước lửa bất xâm. Nhưng chính vu tộc cường đại như vậy, cư nhiên bị một nữ tử nhân tộc giết…. Chết thảm, điều này làm sao không khiến tất cả thành viên vu tộc hoảng sợ? Trong lúc đó, chúng vu tản ra, nhường nơi cho vu chúc của bộ tộc đi tới xác định lý do, thời điểm chết của thanh niên vu tộc này, tất cả vu tộc ở đây mở to hai mắt chăm chú nhìn mọi chuyện. “Những nhân tộc này sau khi chết thành oan hồn lệ phách có được oán hận và năng lực mê hoặc cường đại, loại năng lực mỏng manh này đối mặt với các sinh linh khác có nguyên thần cũng không có tác dụng quá lớn, nhưng vu tộc ta không tu nguyên thần, sức mạnh của thân thể lại dựa vào năng lực của ý chí, dưới lúc không hề phòng bị bị loại năng lực này đem ý chí tách ra thì…. Vu tộc sẽ tử vong.” “Mà chổ này có huyết khí ngất trời cùng sát khí của đất trong khi chúng ta tu luyện đưa tới thành đồ tẩm bổ cho những hồn phách đã chết kia, hơn nữa nơi này lại không có ai chú ý, cho nên mới xảy ra.” Thanh niên này là vu thuộc bộ lạc Chúc Dung, Chúc Dung nghe thấy, nói: “Vậy có biện pháp nào tiêu diệt hồn phách nhân tộc không?” Vu chúc dùng khả năng cúng tế thử, các Tổ Vu khác cũng thử theo, ngoại trừ Hậu Thổ có được một phần áp chế được những thứ đó, thì chỉ có chân hỏa của Chúc Dung thiêu chết oan hồn. Mà trong thân thể vu tộc đã chết kia, còn có vô số oan hồn tụ cư, muốn tiêu diệt hết, chỉ có đại hỏa may ra làm được. Nhưng mà sau khi vu tộc chết phải hoàn chỉnh về đại địa, ngụ ý bọn họ đến từ địa, cũng phải trở về đại dịa, có lẽ còn dọng lại kì nguyện bị che giấu, hy vọng một ngày nào đó lại sinh ra một lần nữa. Nhưng oan hồn lệ phách không trừ được…. Chúc Dung cũng chỉ có thể chịu đựng bi ai đem thi thể của thanh niên này hỏa táng, cùng tiếng tru thê lương, biến mất tại thế gian. Hậu Thổ đem tro tàn còn sót lại của vu này dung nhập vào đại địa, Chúc Dung thiêu đốt tiêu diệt nơi này không còn, nhìn không trung lại sáng lên một lần nữa, vu tộc còn lại đều thối lui, nhưng lo lắng che phủ trong lòng mọi vu thật lâu không tiêu tan. Hóa ra nhân tộc, cũng không phải nhỏ yếu vô dụng. Trong Tổ Vu điện lúc này, mười hai Tổ Vu tề tụ. Sắc mặt của tất cả mọi người đều ngưng trọng, vốn chỉ là một vật thí nghiệm, không nghĩ tới cư nhiên có khả năng lớn như vậy, điều này làm cho vu tộc mấy ngàn năm qua vẫn đấu với yêu tộc sinh ra một loại cảm giác lo âu kỳ quái, bất quá chỉ là một tiểu vu nhỏ nhoi chết đi, nhưng vạn nhất nhân tộc chết càng nhiều, sức mạnh ngưng tụ càng mạnh hơn thì sao? Có thể hay không có một ngày đại vu cũng dễ dang bị giết chết, thậm chí…. Tổ Vu. Cho dù một đám hài tử mới sinh tư chất rất mạnh, cũng không cách nào triệt tiêu sầu lo trong lòng họ, giờ phút này bọn họ chỉ may mắn, yêu tộc còn chưa biết việc này, nếu biết… Mọi người mao cốt tủng nhiên. (sởn tóc gáy) Nếu yêu tộc thật sự để oan hồn nhân tộc sát diệt vu tộc…. Như vậy có thể khẳng định, đó chính là lúc tai ương ngập đầu của vu tộc. “Đi, sắc lệnh tất cả vu tộc ở đây hôm nay, không được đàm luận việc kia, không tuân, giết.” Đế Giang phân phó. Cú Mang lĩnh mệnh đi ra ngoài. Mười một Tổ Vu còn lại trong điện lâm vào im lặng. “Những nhân tộc đó… Nên xử lí như thế nào?” Trong giọng nói Huyền Minh mang theo một chút bất an khó phát hiện. Ngón tay Đế Giang gõ gõ mặt bàn làm từ đá, hắn tựa hồ đang suy tư về cái gì đó, hắn nhớ tới Hình Thiên năm nay chỉ mới mười ba tuổi cũng đã kiêu ngạo hơn tiểu bình thường, trong mắt hiện lên một tia do dự, hắn đang suy nghĩ nên đánh trước với yêu tộc một hồi là tốt, hay diệt nhân tộc – ngọn nguồn bất an này mới tốt, mà nữ tử nhân loại… Nên an bài như thế nào. Tối trọng yếu, nhân tộc có liên lụy cùng Nữ Oa, Tam Thanh, Lục Áp, trong số đó có hai yêu thần, ba thánh nhân nền móng lợi hại hơn bọn hắn một ít. Vì vậy dưới sự do dự, vẫn ra lệnh: “Tiếp tục đoạt nữ tử nhân tộc, nhưng phải quan sát chặt chẽ động thái của nhân tộc và yêu tộc.” Mệnh lệnh như thế khiến vu tộc, nhân tộc và yêu tộc lâm vào thời kỳ hòa bình, ngoại trừ có một ít nữ tữ nhân tộc mất tích làm cái tin đồn đãi cho yêu ma và trong vu tộc thường thường xuất hiện tam muội chân hỏa bốc cháy ra, thì tất cả đều thực bình tĩnh. Nhưng sự bình tĩnh này gần vượt qua tám trăm năm, rốt cục tuyên cáo phá vỡ. Nhóm Tổ Vu hiển nhiên giống Đế Giang, biết được năng lực sinh sản xuất sắc phi phàm đến khó tin. Ngắn ngủn mấy trăm năm, từ hơn vạn nhân nhân tộc đã phát triển tới hơn trăm vạn nhân…. Thậm chí bọn họ đã di tán đến sát bên cạnh vu tộc, trên cả đại địa hầu như nơi nơi đều có thân ảnh nhân tộc. Tổ Vu cuối cùng không chịu được nữa, hơn nữa mấy năm nay các Thánh nhân cũng không có nhiều chú ý nhân tộc —— này hiển nhiên cơ hội dành cho Tổ Vu. Cho nên sau khi thảo luận kịch liệt, Đế Giang rốt cuối cùng vẫn truyền đạt mệnh lệnh: “Vu tộc xuất sáu bộ lạc, bí mật đi trước Bất Chu Sơn, toàn lực giệt sạch nhân tộc, đoạt lấy tù binh nữ, nếu cướp không được… Giết tại chổ.” Tiếp theo xoay đầu nhìn Chúc Dung: “Bộ lạc của ngươi phải đi, oan hồn nhân tộc xuất hiện, từ ngươi hủy diệt, không cần phải lưu lại đồ vật tai hại vu tộc ta, tranh thủ một cái bất lưu.” Vu tộc tại đây không một người dị nghị mệnh lệnh này, chỉ có trong mắt Hậu Thổ hiện lên không đành lòng, nhưng trước mặt vu tộc, sinh mệnh của nhân loại tại giây phút này như hạt cát không đáng kể. Các bộ lạc vu tộc rất nhanh thu được mệnh lệnh. Thời gian đã đi qua gần ngàn năm, trong mấy trăm năm, số lượng nhân tộc rốt cục đạt tới trăm vạn, một cái con số khiến kẻ khác giật mình, đương nhiên, số ít nữ tử mất tích khiến trong lòng mọi người hơi hơi lo lắng, nhưng lúc này bọn họ cũng không nghĩ tới vu tộc —— dù sao thì hai bên vẫn hay qua lại với nhau, họ càng tin ma vật bị ô nhiễm ở phương Tây hơn, thích hút huyết nhục sinh linh. Cho nên tại một khắc bộ lạc bị vu tộc trùng kích thậm chí giết chết, trên mặt bọn họ vẫn lưu lại biểu tình kinh hoàng, nhưng rất nhanh máu tươi cuồn cuộn chảy xuống mang đi nhiệt độ còn lại của cơ thể và tư duy còn sót, trong nỗi khiếp sợ kết thúc sinh mạng mình. Trong bộ lạc nhân tộc vang lên âm thanh của công cụ cảnh báo bắt chước Hỗn Độn Chung của Thái Nhất mà thành, tiếng vang “Thùng thùng” chỉ khi phát sinh sự kiện trọng đại mới có thể vang lên, nhưng khi đó chỉ vang ba lần, không dồn dập như bây giờ, cơ hồ một tiếng đi liền với một tiếng. Tiếng chuông vang dội kêu liên tiếp qua mỗi bộ lạc, rất nhanh mọi người nhớ ra tiếng chuông báo hiệu trong trí nhớ, đó không phải tiếng chuông triệu tập, mà là —— Nguy hiểm! Cảnh báo! Tất cả mọi người không kịp thu thập đồ vật, chạy nhanh khỏi phòng, khi nhìn đến quân đội vu tộc tàn bạo, thần sắc họ như những người đã chết kia, biểu tình khiếp sợ, sau đó bọn họ nhanh chóng đem hài tử nhét vào phòng, rồi hiến tế cầu nguyện bức họa trong phòng. Bọn họ không biết điều này có tác dụng hay không, ngay sau đó bọn họ cầm vũ khí tốt nhất của bản thân đi ra ngoài, nếu bọn họ nhất định phải tử, ít nhất còn có thể tranh thủ thời gian cho những đứa con của mình. Trong nháy mắt Thanh Long, Kim Sí Đại Bằng, Khổng Tuyên cảm nhận được tiếng nguyện cầu từ bốn phương tám hướng mà đến, chúng nó đồng thời lao về phía bộ lạc nhân tộc, nhưng lúc này lại chỉ thấy một mảnh biển lửa. Đó là ngọn lửa của Chúc Dung. Trong đại hỏa vang lên tiếng người kêu thảm, chỉ mấy trăm năm Thanh Long, Khổng Tước và Kim Sí Đại Bằng rất có hảo cảm với chủng tộc đơn thuần hay cảm ơn này, khi nhìn đến vũ khí vu tộc chỉ hướng nhân tộc, quả thực bọn họ không thể tin được… Vì vậy đầu tiên chặn công kích mãnh liệt của vu tộc, ngăn lại ý đồ hoàn toàn diệt sạch nhân tộc, đồng thời Thanh Long xoay cơ thể —— tuy bản thân là long thuộc hệ mộc, giờ phút này bản lĩnh hành vân bố vũ một chút cũng không giảm, đó là bản năng của nó, bản năng khắc vào thân thể tất cả long tộc. Mưa to như trút nước, giội tắt ngọn lửa đang bùng cháy, cảnh hoang tàn hiện trước mắt, mọi người mất đi gia viên của chính họ, khóc nức nở trong im lặng, lúc này Kim Sí Đại Bằng hướng về bọn họ rống giận: “Chạy mau!!” Số lượng chúng nó chỉ có ba, dù có linh bảo sư tôn ban, bảo vật mà Thường Hi bắt được rất nhiều ở Phân Bảo Nham, nhưng không thể bác bỏ sự thật bọn chúng chỉ có ba, thậm chí còn không có trảm thi… Chẳng qua có tu vi Đại La Kim Tiên, chống lại vu tộc nhiều như thế, cũng lực bất tòng tâm. Chỉ có thể tranh thủ một ít thời gian trốn thoát mà thôi. Nhưng, bọn họ tin tưởng viện quân đến rất nhanh, sư tôn sẽ không mặc kệ chúng nó, cũng không mặc kệ nhân tộc.
|
Chương 48[EXTRACT]Lúc này Đế Khốc và Thường Nghi tế khởi thánh khí thuộc về nhân tộc, đó là lúc bắt đầu của nhân loại, học đủ loại bản lĩnh sinh tồn, luyện từ công đức thiên đạo cảm ứng đánh xuống – có thể thông qua chui vào gỗ tạo ra lửa ngô đồng và một thạch phủ (búa đá)không thể coi là sắt bén. Ngô đồng nhóm lửa, thạch phủ lập nhà. Thánh khí hiện ra quang mang hoàng sắc bảo vệ nhân tộc, tập hợp huyết mạch của nhân tộc tụ lại cùng một chỗ, có thể nói đây là thời khắc mà đêm đen phải bỏ chạy, nhường nơi cho ánh sáng ấp ám này gần như là ngọn nguồn hy vọng của tất cả sinh linh nhân tộc, tất cả nhanh chóng chạy khỏi quân đội vu tộc, tại bộ lạc kia, nơi ba vị hộ pháp toàn thân đẫm máu, các bức họa của thánh nhân bốc cháy, khuôn mặt trên các bức họa hiện lên sự thương xót lại không mang đến trợ giúp gì, dù là uy áp. Có nhân tộc cầu nguyện với bầu trời, trong miệng họ nhớ kỹ Nữ Oa nương nương, nhớ kỹ Thánh Mẫu nương nương, nhớ mẫu thân của họ, vị đã sáng tạo ra loài người, nhưng không trung vẫn cứ một màu đen tối, không một chút tia sáng cứu giúp họ. Bọn họ chỉ còn cách tự cứu. Vu tộc dùng cách nghiền áp quyết đấu với nhân tộc, nhưng mới chỉ được ngàn năm, cho dù người có tư chất tốt nhất nhân tộc, như Đế Khốc và Thường Nghi có được công pháp của Thường Hi và Đế Tuấn, chỉ đạt được tu vi Kim Tiên mà thôi, mà thứ bọn họ đối mặt, đến cả yêu tộc cũng đánh không dễ dàng – vu tộc. Đối mặt vu tộc cường đại lại tàn bạo, nhân tộc chỉ còn cách lui về phía sau. Những người thuộc hàng tinh anh của nhân tộc đã chết trên lối mòn sau bước chạy của con dân nhân tộc, cho dù phút cuối cùng trước khi chết, họ vẫn dùng cả thân thể ngăn cản đôi chân vu tộc, nhân loại giảm đi từng chút từng chút, phần lớn còn lại là những đứa trẻ, vẻ mặt của chúng đã chết lặng, cái chết của phụ mẫu chỉ trong thời gian ngắn ngủi khiến thế giới quan của chúng sụp đổ thành những mảnh vụn, trong ý thức của chúng nó, chỉ còn lại ngọn lửa rực cháy ùn ùn kéo tới, màu đen của quân đội vu tộc… Và vũ khí ghim chặt vào cơ thể cha mẹ chúng. Đó là ác mộng của chúng nó. Nhưng cái ác mộng này cứ liên tục diễn ra không chịu tỉnh dậy, phụ thân của Thứ Vu đã chết, phụ thân của Lâu Y đã chết, phụ thân của Di Nhĩ đã chết, ngay cả phụ thân của Thương Thuật — Thương Hiệt, cái người sáng tạo ra văn tự cho nhân tộc, truyền thừa văn minh nhân tộc, cũng mang theo khảm đao và quy xác, đồng quy vu tận với quân đội vu tộc. Ban đầu trong đám người còn có tiếng khóc, nhưng đến bây giờ, hốc mắt họ vẫn ướt át như trước, nhưng đã không một ai khóc nữa, nét mặt vẫn chết lặng, nhưng ánh mắt lại hoàn toàn kiên định, trận đại kiếp này kéo nhân tộc ra khỏi sự nhàn hạ, dùng máu và lửa, đúc lại linh hồn họ. Người chết an bình, người sống hà tất níu kéo. Nhân tộc đã mất một phần ba. Nhân tộc có trăm vạn, trốn thoát được hai mươi vạn, mà hai mươi vạn này, trong một khoảng thời gian ngắn ngủi lần lượt chết đi, sốt sót chỉ còn mười ba mười bốn vạn. Thánh khí của nhân tộc vẫn tỏa ra quang mang hoàng sắc, để bảo vệ những người nó bao phủ khỏi tấn công của vu tộc, nhưng vầng hào quang này lại dần dần ảm đạm xuống, cuối cùng, nó như một ngọn đèn dầu chập chờn trong đêm tối. Trong bóng đêm không thấy rõ biểu tình của nhân tộc, bọn họ không biết mình chạy được bao xa, Đế Khốc ôm hài đồng trong ngực, nhẹ nhàng hỏi: “Ngươi có sợ không?” “Không sợ!” Hài tử vừa bi bô tập nói trả lời rõ ràng: “Ta không sợ!” “Không sợ thì tốt, đây mới chính là đứa nhỏ của nhân tộc ta! Huyết mạch của nhân tộc ta!” Đế Khốc cười to, nói, đưa thánh khí và hài đồng giao cho nhân tộc thế hệ sau, nói với Thường Nghi: “Ta đi trước một bước, dư mạch nhân tộc, giao lại cho ngươi.” Thường Nghi gật đầu, đôi mắt rưng rưng, lại không nói điều gì, mà tiếp tục kiên định chạy trốn về nơi không biết tên kia, họ không biết có thể chạy thoát được không, nhưng họ còn hy vọng. Trong khi Đế Khốc và Thường Nghi tốn nhiệt huyết vì nhân tộc, trong Thái Thanh Cung, Huyền Đô quỳ lạy: “Thỉnh Thánh nhân cho ta về tộc.” Trong Ngọc Thanh Cung, Thái Ất quỳ lạy: “Thỉnh Thánh nhân cho ta về tộc.” Trong Thượng Thanh Cung, Đa Bảo quỳ lạy: “Thỉnh Thánh nhân cho ta về tộc.” Trong Oa Hoàng Cung, Huyền Nữ quỳ lạy: “Thỉnh Thánh nhân cho ta về tộc.” Trong Phục Hy điện, Phục Hy quỳ lạy: “Thỉnh sư tôn cho ta về tộc.” Vài vị Thánh nhân và Phục Hy nhìn đệ tử quỳ dưới thềm, thở dài, chỉ nói “Được”, liền phẩy y tụ (ống tay áo), chờ cho bọn họ mở mắt lại, đã tới bên cạnh nhân tộc. Đế Khốc lúc này đã không trụ nổi, vết thương trên người nhiều vô số kể, mà vu tộc trước mặt lại vô cùng tận, thân thể sớm rách nát bất kham, đầu óc mơ màng muốn rơi vào giấc mộng, cho dù vết thương đau đến mất cảm giác, nhưng hắn tuyệt đối không thể ngủ. Phía sau hắn, là tộc nhân. Trên lưng lại chịu một kích, công kích này vô tình đè lên vết thương cũ, vết thương muốn lành ngay lập tức vỡ ra, máu tươi chảu ra lần thứ hai, trước mắt Đế Khốc chốc chốc tối sầm, dùng khí lực sót lại ném bay vũ khí trong tay, rồi ngã xuống. Sẽ chết sao….. Nhưng, tại lúc hắn nghĩ bản thân sẽ trúng một đao, thân vẫn, thì trong tầm mắt mơ hồ, đột nhiên xuất hiện khe hở, khác khe hở màu đen của vu tộc, nó như quang mang của linh bảo. “Thái Thanh Cung Huyền Đô tiến tương trợ!” “Ngọc Thanh Cung Thái Ất tiến tương trợ!” “Thượng Thanh Cung Đa Bảo tiến tương trợ!” “Oa Hoàng Cung Huyền Nữ tiến tương trợ!” “Phục Hy điện Phục Hy tiến đến tương trợ!” Sau khi năm âm thanh lần lượt vang lên, Đế Khốc bị vây vòng lại, sáu người trong đại quân vu tộc như nguồn sáng, nhưng ánh hào quang ấy lại rất ấm áp, khiến cả người Đế Khốc được sưởi ấm. “Đằng trước… Còn một đại đội….” Miệng Đế Khốc bị nhét thuốc trị thương “Nhanh… Nhanh đi… Tìm họ… Dư mạch… Nhân tộc….” Ánh mắt năm người ngưng lại, ngay lập tức mang Đế Khốc đang trọng thương sắp chết, đuổi tới phía trước, ngay khi đuổi tới nơi, nhóm người Thường Nghi đã bị chặn, gặp vu tộc vây công. “Chúng ta tiến tương trợ!” Có năm người gia nhập khiến sĩ khí nhân tộc tăng lên, nhưng cũng chỉ là sĩ khí mà thôi, dưới cuộc truy đuổi không bỏ của vu tộc, một chút ưu thế rất nhanh bị đánh bay, bảy người lại tiến vào khổ chiến. Đúng lúc này, đằng trước bỗng hiện ra một tòa kiến trúc. Tường đỏ ngói trắng cỏ xanh mọc trên lối mòn, ba chữ “Ngũ Trang Quan”, có hai tiểu đạo đồng thủ trái phải. Cầu cứu hay không? Đây là vấn đề trong lòng tất cả mọi người. Nhưng khi Thanh Phong Minh Nguyệt nhìn tất cả mọi người, cũng sửng sốt, do dự…. “Đại lão gia, Nhị lão gia?” Người họ kêu, đang đứng sau Đế Khốc, Thường Nghi, là nhân tộc giống như Trấn Nguyên Tử và Hồng Vân, ngay sau khi Thanh Phong, Minh Nguyệt gọi ra, liền phát hiện hai người nọ không phải là Đại lão gia, Nhị lão gia họ nghĩ tới, sắc mặt hơi quẫn bách, nhưng lại hoài nghi, nếu không Đại lão gia, Nhị lão gia tại sao giống y nhau vậy, chẳng lẽ là hài tử của Đại lão gia, Nhị lão gia? Không nói tới Thanh Phong Minh Nguyệt bắt đầu não động, đại môn Ngũ Trang Quan bỗng dưng mở ra, Hồng Vân và Trấn Nguyên Tử đi ra từ bên trong. “Sự tình khẩn cấp, thỉnh tất cả đi vào tạm lánh.” Nhân tộc nối đuôi nhau đi vào, vốn tưởng rằng nhiều người như thế thì sân trang này không thể chứa nổi, nhưng không nghĩ rằng nó lại khác xa bên ngoài, thoạt nhìn thì nhỏ, lại chứa đủ nhân tộc. Trong khi nhân tộc tạm thời an toàn, lúc này Thường Hi và Đế Tuấn đã điều binh, binh chia hai đường, một được Thái Nhất, Bạch Trạch dẫn dắt đi về đại bản doanh vu tộc, một tới nơi vu tộc đang tàn sát nhân tộc. Thường Hi và Đế Tuấn chạy trước một bước, tin cầu cứu của Thanh Long, Kim Sí Đại Bằng và Khổng Tuyên làm cả hai giật mình, gần như lấy tốc độ nhanh nhất lao tới đại bản doanh nhân tộc, nhưng vẫn chậm một bước. Đến khi nhìn thấy cơ thể Thanh Long bị lợi kích vu tộc bổ thành hai vắt ngang trên người Kim Sí Đại Bằng và Khổng Tước, Thường Hi chỉ kịp quát một tiếng “Không”, đã bị máu tươi của Thanh Long vẩy toàn thân. Cậu còn nhớ rõ khi Thanh Long còn là một Tiểu Tiểu Long, khi nhóc vẫn hay bất hòa với Đế Tuấn, luôn lấy bản thân điều hoà, cậu còn nhớ rõ lúc Thanh Long biến hóa, bản thân đặt cho nhóc cái tên Mạnh Chương, nhìn bộ dạng vô cùng cao hứng của nhóc, chính mình còn nhớ rõ khi Kim Sí Đại Bằng, Khổng Tước lần lượt xuất thế, tuy hai thằng bé vẫn hay muốn ăn Thanh Long, nhưng Thanh Long vẫn rộng lượng chơi với tụi nó…. Bây giờ, Thanh Long chết….. Thường Hi như thấy tâm cũng theo thân thể Thanh Long chém thành hai. Linh lực vô hạn của bỗng dưng bạo phát, ngoại trừ vu tộc đang đuổi theo hướng nhân tộc thì tất cả đều bị giết bởi băng giá cực lạnh, ngay cả ngọn lửa đang đốt cháy tức khắc bị đóng băng vĩnh viễn, chỉ có các anh linh nhân tộc vui mừng trong khí tức thuần âm này đây, sương mù màu đen vặn vẹo bay lên, đem nơi này thành địa ngục trần gian. Thường Hi đặt thân thể Thanh Long vào tu di châu, những vật được giữ trong này không sợ bị mục nát, nguyên thần của Thanh Long chỉ còn lại một đoàn nhỏ, Thường Hi che chở thật cẩn thận, đặt trong giả tiên săn sóc ân cần, đây là linh bảo có linh khí hệ mộc cực mạnh, hẳn có thể bảo hộ Thanh Long một phần. Còn bên Đế Tuấn, đang địch lại sáu Tổ Vu, có thái dương vô tận chân lực thêm vào, hiện tại có thể nói Đế Tuấn không có địch thủ, ngay cả Tổ Vu, nếu không phải sáu người cùng lên, sợ đã bị chém như thái rau, ngay khi đó, Thường Hi cũng nhảy vào xuất thủ, sáu Tổ Vu nhìn ánh mắt của Thường Hi và Đế Tuấn một trận hoảng sợ, không nghĩ tới qua mấy trăm năm, hai người kia đã mạnh tới mức độ này. “Đi!” Chúc Dung quyết định thật nhanh, sáu Tổ Vu xoay người, may có sự dẫn dắt của Tổ Vu Ngô Phong thuộc hệ gió, đám vu thoát thân rất nhanh. Không thể địch với Thường Hi và Đế Tuấn, không có chân thân của Bàn Cổ từ Đô Thiên Thần Sát không thể chiến một trận! Thường Hi nhìn thân ảnh rời đi của sáu Tổ Vu, cừu hận trong lòng cuối cùng cũng tràn ra. Vu tộc! Vu tộc!! Theo sau phương hướng vu tộc truy nhân tộc, quân đội yêu tộc đang đánh chiến với vu tộc, chỉ hy vọng nhân tộc chờ được tới khi họ đến. Nhưng bọn họ không chú ý tới, những anh linh sau khi nhân tộc chết đi, hiện tại đang đi theo họ, nồng đậm huyết sắc và hắc vụ, cuốn thành một dòng nước lũ, chảy theo sau Thường Hi, giống như lá cờ nhuộm máu.
|
Chương 49[EXTRACT]Lúc này Đế Khốc và Thường Nghi tế khởi thánh khí thuộc về nhân tộc, đó là lúc bắt đầu của nhân loại, học đủ loại bản lĩnh sinh tồn, luyện từ công đức thiên đạo cảm ứng đánh xuống – có thể thông qua chui vào gỗ tạo ra lửa ngô đồng và một thạch phủ (búa đá)không thể coi là sắt bén. Ngô đồng nhóm lửa, thạch phủ lập nhà. Thánh khí hiện ra quang mang hoàng sắc bảo vệ nhân tộc, tập hợp huyết mạch của nhân tộc tụ lại cùng một chỗ, có thể nói đây là thời khắc mà đêm đen phải bỏ chạy, nhường nơi cho ánh sáng ấp ám này gần như là ngọn nguồn hy vọng của tất cả sinh linh nhân tộc, tất cả nhanh chóng chạy khỏi quân đội vu tộc, tại bộ lạc kia, nơi ba vị hộ pháp toàn thân đẫm máu, các bức họa của thánh nhân bốc cháy, khuôn mặt trên các bức họa hiện lên sự thương xót lại không mang đến trợ giúp gì, dù là uy áp. Có nhân tộc cầu nguyện với bầu trời, trong miệng họ nhớ kỹ Nữ Oa nương nương, nhớ kỹ Thánh Mẫu nương nương, nhớ mẫu thân của họ, vị đã sáng tạo ra loài người, nhưng không trung vẫn cứ một màu đen tối, không một chút tia sáng cứu giúp họ. Bọn họ chỉ còn cách tự cứu. Vu tộc dùng cách nghiền áp quyết đấu với nhân tộc, nhưng mới chỉ được ngàn năm, cho dù người có tư chất tốt nhất nhân tộc, như Đế Khốc và Thường Nghi có được công pháp của Thường Hi và Đế Tuấn, chỉ đạt được tu vi Kim Tiên mà thôi, mà thứ bọn họ đối mặt, đến cả yêu tộc cũng đánh không dễ dàng – vu tộc. Đối mặt vu tộc cường đại lại tàn bạo, nhân tộc chỉ còn cách lui về phía sau. Những người thuộc hàng tinh anh của nhân tộc đã chết trên lối mòn sau bước chạy của con dân nhân tộc, cho dù phút cuối cùng trước khi chết, họ vẫn dùng cả thân thể ngăn cản đôi chân vu tộc, nhân loại giảm đi từng chút từng chút, phần lớn còn lại là những đứa trẻ, vẻ mặt của chúng đã chết lặng, cái chết của phụ mẫu chỉ trong thời gian ngắn ngủi khiến thế giới quan của chúng sụp đổ thành những mảnh vụn, trong ý thức của chúng nó, chỉ còn lại ngọn lửa rực cháy ùn ùn kéo tới, màu đen của quân đội vu tộc… Và vũ khí ghim chặt vào cơ thể cha mẹ chúng. Đó là ác mộng của chúng nó. Nhưng cái ác mộng này cứ liên tục diễn ra không chịu tỉnh dậy, phụ thân của Thứ Vu đã chết, phụ thân của Lâu Y đã chết, phụ thân của Di Nhĩ đã chết, ngay cả phụ thân của Thương Thuật — Thương Hiệt, cái người sáng tạo ra văn tự cho nhân tộc, truyền thừa văn minh nhân tộc, cũng mang theo khảm đao và quy xác, đồng quy vu tận với quân đội vu tộc. Ban đầu trong đám người còn có tiếng khóc, nhưng đến bây giờ, hốc mắt họ vẫn ướt át như trước, nhưng đã không một ai khóc nữa, nét mặt vẫn chết lặng, nhưng ánh mắt lại hoàn toàn kiên định, trận đại kiếp này kéo nhân tộc ra khỏi sự nhàn hạ, dùng máu và lửa, đúc lại linh hồn họ. Người chết an bình, người sống hà tất níu kéo. Nhân tộc đã mất một phần ba. Nhân tộc có trăm vạn, trốn thoát được hai mươi vạn, mà hai mươi vạn này, trong một khoảng thời gian ngắn ngủi lần lượt chết đi, sốt sót chỉ còn mười ba mười bốn vạn. Thánh khí của nhân tộc vẫn tỏa ra quang mang hoàng sắc, để bảo vệ những người nó bao phủ khỏi tấn công của vu tộc, nhưng vầng hào quang này lại dần dần ảm đạm xuống, cuối cùng, nó như một ngọn đèn dầu chập chờn trong đêm tối. Trong bóng đêm không thấy rõ biểu tình của nhân tộc, bọn họ không biết mình chạy được bao xa, Đế Khốc ôm hài đồng trong ngực, nhẹ nhàng hỏi: “Ngươi có sợ không?” “Không sợ!” Hài tử vừa bi bô tập nói trả lời rõ ràng: “Ta không sợ!” “Không sợ thì tốt, đây mới chính là đứa nhỏ của nhân tộc ta! Huyết mạch của nhân tộc ta!” Đế Khốc cười to, nói, đưa thánh khí và hài đồng giao cho nhân tộc thế hệ sau, nói với Thường Nghi: “Ta đi trước một bước, dư mạch nhân tộc, giao lại cho ngươi.” Thường Nghi gật đầu, đôi mắt rưng rưng, lại không nói điều gì, mà tiếp tục kiên định chạy trốn về nơi không biết tên kia, họ không biết có thể chạy thoát được không, nhưng họ còn hy vọng. Trong khi Đế Khốc và Thường Nghi tốn nhiệt huyết vì nhân tộc, trong Thái Thanh Cung, Huyền Đô quỳ lạy: “Thỉnh Thánh nhân cho ta về tộc.” Trong Ngọc Thanh Cung, Thái Ất quỳ lạy: “Thỉnh Thánh nhân cho ta về tộc.” Trong Thượng Thanh Cung, Đa Bảo quỳ lạy: “Thỉnh Thánh nhân cho ta về tộc.” Trong Oa Hoàng Cung, Huyền Nữ quỳ lạy: “Thỉnh Thánh nhân cho ta về tộc.” Trong Phục Hy điện, Phục Hy quỳ lạy: “Thỉnh sư tôn cho ta về tộc.” Vài vị Thánh nhân và Phục Hy nhìn đệ tử quỳ dưới thềm, thở dài, chỉ nói “Được”, liền phẩy y tụ (ống tay áo), chờ cho bọn họ mở mắt lại, đã tới bên cạnh nhân tộc. Đế Khốc lúc này đã không trụ nổi, vết thương trên người nhiều vô số kể, mà vu tộc trước mặt lại vô cùng tận, thân thể sớm rách nát bất kham, đầu óc mơ màng muốn rơi vào giấc mộng, cho dù vết thương đau đến mất cảm giác, nhưng hắn tuyệt đối không thể ngủ. Phía sau hắn, là tộc nhân. Trên lưng lại chịu một kích, công kích này vô tình đè lên vết thương cũ, vết thương muốn lành ngay lập tức vỡ ra, máu tươi chảu ra lần thứ hai, trước mắt Đế Khốc chốc chốc tối sầm, dùng khí lực sót lại ném bay vũ khí trong tay, rồi ngã xuống. Sẽ chết sao….. Nhưng, tại lúc hắn nghĩ bản thân sẽ trúng một đao, thân vẫn, thì trong tầm mắt mơ hồ, đột nhiên xuất hiện khe hở, khác khe hở màu đen của vu tộc, nó như quang mang của linh bảo. “Thái Thanh Cung Huyền Đô tiến tương trợ!” “Ngọc Thanh Cung Thái Ất tiến tương trợ!” “Thượng Thanh Cung Đa Bảo tiến tương trợ!” “Oa Hoàng Cung Huyền Nữ tiến tương trợ!” “Phục Hy điện Phục Hy tiến đến tương trợ!” Sau khi năm âm thanh lần lượt vang lên, Đế Khốc bị vây vòng lại, sáu người trong đại quân vu tộc như nguồn sáng, nhưng ánh hào quang ấy lại rất ấm áp, khiến cả người Đế Khốc được sưởi ấm. “Đằng trước… Còn một đại đội….” Miệng Đế Khốc bị nhét thuốc trị thương “Nhanh… Nhanh đi… Tìm họ… Dư mạch… Nhân tộc….” Ánh mắt năm người ngưng lại, ngay lập tức mang Đế Khốc đang trọng thương sắp chết, đuổi tới phía trước, ngay khi đuổi tới nơi, nhóm người Thường Nghi đã bị chặn, gặp vu tộc vây công. “Chúng ta tiến tương trợ!” Có năm người gia nhập khiến sĩ khí nhân tộc tăng lên, nhưng cũng chỉ là sĩ khí mà thôi, dưới cuộc truy đuổi không bỏ của vu tộc, một chút ưu thế rất nhanh bị đánh bay, bảy người lại tiến vào khổ chiến. Đúng lúc này, đằng trước bỗng hiện ra một tòa kiến trúc. Tường đỏ ngói trắng cỏ xanh mọc trên lối mòn, ba chữ “Ngũ Trang Quan”, có hai tiểu đạo đồng thủ trái phải. Cầu cứu hay không? Đây là vấn đề trong lòng tất cả mọi người. Nhưng khi Thanh Phong Minh Nguyệt nhìn tất cả mọi người, cũng sửng sốt, do dự…. “Đại lão gia, Nhị lão gia?” Người họ kêu, đang đứng sau Đế Khốc, Thường Nghi, là nhân tộc giống như Trấn Nguyên Tử và Hồng Vân, ngay sau khi Thanh Phong, Minh Nguyệt gọi ra, liền phát hiện hai người nọ không phải là Đại lão gia, Nhị lão gia họ nghĩ tới, sắc mặt hơi quẫn bách, nhưng lại hoài nghi, nếu không Đại lão gia, Nhị lão gia tại sao giống y nhau vậy, chẳng lẽ là hài tử của Đại lão gia, Nhị lão gia? Không nói tới Thanh Phong Minh Nguyệt bắt đầu não động, đại môn Ngũ Trang Quan bỗng dưng mở ra, Hồng Vân và Trấn Nguyên Tử đi ra từ bên trong. “Sự tình khẩn cấp, thỉnh tất cả đi vào tạm lánh.” Nhân tộc nối đuôi nhau đi vào, vốn tưởng rằng nhiều người như thế thì sân trang này không thể chứa nổi, nhưng không nghĩ rằng nó lại khác xa bên ngoài, thoạt nhìn thì nhỏ, lại chứa đủ nhân tộc. Trong khi nhân tộc tạm thời an toàn, lúc này Thường Hi và Đế Tuấn đã điều binh, binh chia hai đường, một được Thái Nhất, Bạch Trạch dẫn dắt đi về đại bản doanh vu tộc, một tới nơi vu tộc đang tàn sát nhân tộc. Thường Hi và Đế Tuấn chạy trước một bước, tin cầu cứu của Thanh Long, Kim Sí Đại Bằng và Khổng Tuyên làm cả hai giật mình, gần như lấy tốc độ nhanh nhất lao tới đại bản doanh nhân tộc, nhưng vẫn chậm một bước. Đến khi nhìn thấy cơ thể Thanh Long bị lợi kích vu tộc bổ thành hai vắt ngang trên người Kim Sí Đại Bằng và Khổng Tước, Thường Hi chỉ kịp quát một tiếng “Không”, đã bị máu tươi của Thanh Long vẩy toàn thân. Cậu còn nhớ rõ khi Thanh Long còn là một Tiểu Tiểu Long, khi nhóc vẫn hay bất hòa với Đế Tuấn, luôn lấy bản thân điều hoà, cậu còn nhớ rõ lúc Thanh Long biến hóa, bản thân đặt cho nhóc cái tên Mạnh Chương, nhìn bộ dạng vô cùng cao hứng của nhóc, chính mình còn nhớ rõ khi Kim Sí Đại Bằng, Khổng Tước lần lượt xuất thế, tuy hai thằng bé vẫn hay muốn ăn Thanh Long, nhưng Thanh Long vẫn rộng lượng chơi với tụi nó…. Bây giờ, Thanh Long chết….. Thường Hi như thấy tâm cũng theo thân thể Thanh Long chém thành hai. Linh lực vô hạn của bỗng dưng bạo phát, ngoại trừ vu tộc đang đuổi theo hướng nhân tộc thì tất cả đều bị giết bởi băng giá cực lạnh, ngay cả ngọn lửa đang đốt cháy tức khắc bị đóng băng vĩnh viễn, chỉ có các anh linh nhân tộc vui mừng trong khí tức thuần âm này đây, sương mù màu đen vặn vẹo bay lên, đem nơi này thành địa ngục trần gian. Thường Hi đặt thân thể Thanh Long vào tu di châu, những vật được giữ trong này không sợ bị mục nát, nguyên thần của Thanh Long chỉ còn lại một đoàn nhỏ, Thường Hi che chở thật cẩn thận, đặt trong giả tiên săn sóc ân cần, đây là linh bảo có linh khí hệ mộc cực mạnh, hẳn có thể bảo hộ Thanh Long một phần. Còn bên Đế Tuấn, đang địch lại sáu Tổ Vu, có thái dương vô tận chân lực thêm vào, hiện tại có thể nói Đế Tuấn không có địch thủ, ngay cả Tổ Vu, nếu không phải sáu người cùng lên, sợ đã bị chém như thái rau, ngay khi đó, Thường Hi cũng nhảy vào xuất thủ, sáu Tổ Vu nhìn ánh mắt của Thường Hi và Đế Tuấn một trận hoảng sợ, không nghĩ tới qua mấy trăm năm, hai người kia đã mạnh tới mức độ này. “Đi!” Chúc Dung quyết định thật nhanh, sáu Tổ Vu xoay người, may có sự dẫn dắt của Tổ Vu Ngô Phong thuộc hệ gió, đám vu thoát thân rất nhanh. Không thể địch với Thường Hi và Đế Tuấn, không có chân thân của Bàn Cổ từ Đô Thiên Thần Sát không thể chiến một trận! Thường Hi nhìn thân ảnh rời đi của sáu Tổ Vu, cừu hận trong lòng cuối cùng cũng tràn ra. Vu tộc! Vu tộc!! Theo sau phương hướng vu tộc truy nhân tộc, quân đội yêu tộc đang đánh chiến với vu tộc, chỉ hy vọng nhân tộc chờ được tới khi họ đến. Nhưng bọn họ không chú ý tới, những anh linh sau khi nhân tộc chết đi, hiện tại đang đi theo họ, nồng đậm huyết sắc và hắc vụ, cuốn thành một dòng nước lũ, chảy theo sau Thường Hi, giống như lá cờ nhuộm máu.
|