Ba Ba Môn Đích Tiểu Vương Tử
|
|
Chương 75[EXTRACT]Bởi vì có những câu chuyện đầu giường của tiểu vương tử nên Dumbledore bố trí sớm, lại có gia tinh lợi khí làm bừa thần kỳ, Dumbledore đã sớm an bài một đống chuyện, mỗi người đều bị phái đi làm việc, thậm chí cả Sirius luôn quấn quýt với chuyện của Harry và Remus luôn lâng lâng. Trên thực tế sau khi giải quyết tất cả trường sinh linh giá, Voldemort cũng không phải địch nhân đáng sợ nhất, Dumbledore biết rõ vậy nhưng ông không dám lộ ra ý gì, chỉ nói chuyện với người bên cạnh Harry và yêu cầu bọn họ giữ bí mật — không kể cả Hagrid miệng rộng — nghĩ đến Hagrid, Dumbledore có cảm giác đau răng, ông rất tin tưởng Hagrid, còn tin tưởng cậu ta hơn mình, nhưng là…… Hagrid miệng rất rộng a! Lão hiệu trưởng tóm râu, lại an bài Remus và Sirius dẫn người đi mai phục ở bộ pháp thuật — Prince nói Voldemort sống lại sẽ cho người đi chỗ đó trộm quả cầu cầu tiên tri cho nên bọn họ cầm làm tốt bẫy rập trước. Kỳ thật khi nói về cảm tình với Tom, Dumbledore không phải là không có, Tom là một học sinh ưu tú nhất. Nhưng đó cũng không phải cái cớ đáng tha thứ Voldemort vì hắn không đáng tha thứ, khi hắn dùng đũa phép của mình giết chết người vô tội thứ nhất kia, hắn đã mất đi tư cách được tha thứ. Nhưng dù là như vậy, Dumbledore vẫn hy vọng có thể cho hắn đủ tôn trọng, đây là tôn trọng cường giả, đương nhiên, cũng không ảnh hưởng ông xem thường hắn — vì Tom xé rách linh hồn của chính mình. Hai trường sinh linh giá hiện tại ở chung càng ngày càng tốt, bọn họ cũng càng có ăn ý, chuyện dung hợp cũng sắp thành công làm cho Gellert không thể không càng càng bận rộn. Cách trận đấu thứ ba còn rất lâu, Harry tận lực tránh tiếp xúc với Karkaroff, Snape cũng chui đầu vào trong độc dược, Prince vì thân phận đặc thù, Winky chưa bao giờ cách cậu quá một mét, đương nhiên, không có người phát hiện Winky, nó giấu mình rất khá. Đau khổ luyện Phòng chống nghệ thuật hắc ám hai tuần, Harry được một chút thời gian buông lỏng, mà cậu thì như bình thường không có loại biểu hiện “Chúa tể hắc ám sắp tiến đến” làm cho Karkaroff yên tâm, nhưng Harry kỹ thuật diễn còn chưa đủ để trở thành ảnh đế cảm thấy rất thống khổ, nhưng loại thống khổ này rất nhanh đã bị đánh phá. “Sirius, sao chú lại tới đây?!” Cửa hầm hơi kém bị tạc nổ mở ra, Harry vội vàng chạy tới mở cửa thì thấy cha đỡ đầu mình vẻ mặt phẫn nộ đứng ở cửa ra vào, thoạt nhìn trạng thái thật không tốt a — lại muốn tìm Severus sao a, Harry lo lắng nghĩ. “Không có gì, chú nhớ con, Harry.” Vẫn bảo trì biểu tình phẫn nộ, câu Sirius nói không chút liên quan đến phẫn nộ, anh vừa nói vừa ngồi vào cạnh Prince nhìn Prince chơi trò chơi,“Thứ này rất vui.” “Ưm, rất thú vị!” Prince gật gật đầu, đưa cho anh một cái máy,“Chơi như vậy, chúng ta đánh một ván!” Có tiểu vương tử điều động, tâm tình Sirius khá hơn một chút, hơn nữa anh vốn thích chơi, tại loại trò chơi thần kỳ này Sirius quyết đoán vứt bỏ chút mặt trái tâm tình vừa rồi, bắt đầu sa vào trong trò chơi không tự kềm chế được. “Nhảy! Nhảy lên! Đúng, ăn hết cái nấm kia!” Tiểu vương tử chỉ huy Sirius, “Né con rùa đen, giết chết nó, đúng! A, Sirius giỏi quá!” “Cái này rất đơn giản!” Đại cẩu cha đỡ đầu lập tức sinh ra cảm xúc tự hào và kiêu ngạo, bắt đầu chơi vô cùng vui vẻ với tiểu vương tử. Khi Snape trở lại hầm trông thấy cảnh tượng — Harry, rất bình thường, nhu thuận làm trà sữa; Prince, rất bình thường, làm xong bài tập đang chơi trò chơi…… Nhưng ai nói cho anh biết đại cẩu Gryffindor ngu xuẩn vào bằng cách nào?! “A, Snape, chào.” Sirius rất có lễ phép chào hỏi sau đó tiếp tục chơi Super Mario cùng Prince,“Hi, Harry con đỡ đầu thân ái, có cái gì ăn không? Một ngày chú chưa được ăn gì a!” “Hừ.” Không có châm chọc, Snape cho rằng không cần mình mở miệng châm chọc — nếu như vì con chó ngu xuẩn này mà làm cho Harry của mình cãi nhau với mình thì không có lời. “Ách, Sirius, sao chú một ngày chưa ăn cái gì vậy?” Harry tìm một ít bánh nhỏ đưa cho Sirius. “Vốn không có cảm giác nhưng vừa ngửi thấy mùi trà sữa thơm, chợt nhớ mình còn chưa ăn gì!” Sirius không chút văn nhã nhét bánh vào trong miệng,“A, không thể trách chú cái đó nhưng chú cảm thấy chuyện này tuyệt đối không thể để yên! Hừ! Đúng rồi, chú có thể mượn phòng khách sao?” “Vì sao không trở về ổ chó của ngươi đi?” Snape nhịn không được, anh không muốn tên ngu xuẩn này dọn vào. “Hey, tôi đang nói chuyện với con đỡ đầu của mình!” Sirius suýt phun ra một miệng bánh bích quy,“Anh thật là đáng ghét! Thật hoài nghi sao bảo bối Harry có thể dễ dàng tha thứ anh – a, Prince cũng vậy!” “Cha rất tốt.” Prince cố gắng giải thích,“Cha chưa bao giờ hung dữ, đối ba ba rất tốt, còn rất trung thành — trung thành là phẩm chất đẹp nhất tốt, Albus nói vậy.” “Không sai! Trung thành là phẩm chất tốt nhất!” Sirius lớn tiếng khiển trách,“Cho nên không cần để ý tới những người không trung thành! Hoàn toàn không cần để ý!” Sirius đứng lên, làm cho mình có khí thế hơn,“Snape, tôi nhất định phải mượn phòng khách của anh, không để ý anh có đồng ý không, dù sao tôi là cha đỡ đầu của Harry, nếu anh không đồng ý tôi sẽ cổ động Harry mang Prince rời nhà trốn đi! Tôi nói được làm được!” Được rồi, người lời lẽ hùng hồn như vậy ở giương oai trên địa bàn tại người khác cũng chỉ có tên Gryffindor ngu xuẩn này. Khóe miệng Snape run rẩy một chút, không trả lời, xoay người cầm tay Harry vào phòng ngủ, còn mang đi trà sữa Harry vừa làm xong. “Nha, cha đồng ý.” Prince nhún nhún vai, thoạt nhìn rất quen thuộc. “Chú đã nói cá tính của anh ta không làm người khác thích được.” Sirius liếc Prince. “Thích đại bộ phận là lẫn nhau.” Prince cũng liếc Sirius. Đương nhiên, Sirius có tâm sự cũng không kỳ cục nửa đêm đi nghe lén phòng ngủ của người ta hoặc là làm cái gì ngăn cản, anh chỉ thành thật ngủ một giấc ở trong phòng khách sau đó ngày hôm sau đi làm, buổi tối về chơi trò chơi cùng Prince rồi lại thành thật ngủ. “Giáo cẩu của em rốt cuộc khi nào đi.” Vì Sirius tới mà không thể tận tình ôm người yêu nhỏ của mình, Snape tại ngày thứ ba nhịn không được, tuy anh thừa nhận mấy ngày nay Gryffindor ngu xuẩn kia còn không bằng cự quái rốt cục ở trong đầu có một cây cỏ lác cho nên không quấy rầy đến cuộc sống bình thường của anh nhưng là nghĩ đến sự tồn tại của tên kia anh vô pháp tùy tâm sở dục ôm Harry, cảm giác này thật không thoải mái. “Em cũng không biết, Sirius giống như……” Harry cởi áo sơmi,“Xuất hiện vấn đề gì với Remus, hình như là như vậy……” Lại cởi quần, cậu chuẩn bị thay áo ngủ. “Hừ, bọn họ sẽ có vấn đề?” Điểm ấy làm cho người khác ngạc nhiên, Snape lạnh lùng hừ một tiếng, đi qua kéo quần dài của Harry,“Thật sự là kỳ tích.” “Có lẽ Sirius suy nghĩ nhiều.” Harry nhìn quần dài của mình bị túm đi, cậu chỉ còn lại một cái quần lót nhỏ, hình như hơi lạnh,“Anh biết, Remus vẫn rất yêu Sirius nhưng hình như Sirius bị tiểu vương tử của chúng ta dọa.” Cái quần nhỏ màu trắng rất đáng yêu, tiểu Harry bên trong cũng rất đáng yêu. Snape ôm Harry vào trong ngực, lúc này anh không muốn thảo luận gì về tổ hợp chó săn kia. “A, Sev!” Harry giãy giãy,“Kkhông công bằng! Anh còn chưa cởi a!” Hiển nhiên tiểu sư tử càng lúc càng lớn mật, tuy còn thẹn thùng nhưng đã học được tranh thủ quyền lợi “ngang hàng”, không phải vậy sao? Harry chu môi vươn tay ra kéo áo choàng của Snape, những cái nút làm cho mắt người nhìn chóng mặt,“Hay là anh tính lại dùng chú ngữ cởi chúng?” “Pháp thuật……” Giọng Snape nhu hòa và thong thả vang lên,“Trên thực tế, không thú vị như tay em…… Không phải sao Harry?” Không thể không thừa nhận, những lời này rất đúng ! Harry chu môi, cởi những cái nú trên người Snape — tổng cộng hai hàng, rất nhiều, Harry cởi nút ở cổ áo trước, năm cái, không lao lực nhưng Harry cởi cực kỳ chậm, cởi xong vừa vặn lộ ra áo sơmi bên trong, mà Harry cũng thuận tiện cởi nút áo lộ ra — hầu kết lộ ra, xương quai xanh cũng có thể thấy được! Harry cười hì hì gặm hầu kết của Snape, không dùng sức nhưng hàm răng vẫn lưu lại một ấn ký trên cổ Snape,“Càng tình cảm.” Tiểu sư tử liếm liếm dấu răng kia, cười híp mắt không ngừng cố gắng. Rất tốt, tiểu quỷ học rất nhanh! Snape thầm nghĩ nhanh chóng cởi bỏ vướng víu trên người mình nhưng Harry không cho anh làm vậy, đầu ngón tay thon dài nhỏ nhắn từng chút một giày vò giáo sư độc dược của cậu — đây là thu hoạch lớn nhất tớ giờ của cậu! “Nhớ kỹ, từ nay về sau không cần phải mặc quần áo phức tạp như vậy……” Harry thở dài, tiếp tục phấn đấu,“Thiết kế quá phức tạp…… Không thích hợp ban đêm.” Đúng vậy, rất không thích hợp! Snape nắm chặt tay tiểu sư tử ôm lên giường, đợi Harry chậm rãi cởi bộ quần áo này cho anh, trời cũng đã sáng. Harry hét lên một tiếng giống như là một con thỏ sắp bị con sói lớn ăn hết vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn ủy khuất:“Sev…… Tắt đèn!” “Ta nghĩ, em có thể thích ứng đèn.” Snape áp lên người Harry đè eo cậu,“Có lẽ, em có thể thử tiếp?” “Nha, chán ghét!” Lần trước thử ở trên — được rồi, ở trên…… Còn chờ thương thảo, nhưng Harry lúc ấy đúng là ở trên — huyên náo uống vài bình độc dược và thoa ngoài da nhiều lần ngày hôm sau mới có thể xuống giường, lần này lại đến…… Harry không khỏi rùng mình một cái, nhưng lại cảm giác hưng phấn,“Nhẹ…… nhẹ thôi!” Rất hài lòng tiểu sư tử thức thời — a, được rồi, những lời này hẳn là có tinh thần thăm dò — Snape quơ quơ đũa phép, kéo hai cánh tay Harry lên đỉnh đầu trói lại. Bởi vì dùng chú ngữ cho nên có thể hoàn toàn dựa theo ý của mình, dây thừng co duỗi và trói rất phù hợp, không xúc phạm tới thiếu niên của anh, rất tốt. Sau đó lại huy động đũa phép, kéo hai cái dây thừng từ trên trần nhà xuống, vừa vặn dán ở phần eo của Harry. “A, không đau chứ?” Harry có chút sợ. “Không.” Nếu là trên sách ghi, hẳn là thuộc về phạm trù bình thường, Snape nghĩ, sau đó treo chân Harry lên — vừa vặn đến đầu gối, sau đó mở hai đùi của Harry ra, lộ ra tiểu Harry và đóa hoa nhỏ đáng yêu kia.“Trong sách viết như vậy, ta nghĩ có thể thử.” “A! Em cũng đã xem cái này!” Harry nghiêm túc gật gật đầu, yên lòng,“Chúng ta có thể thử cái này trước, sau đó em có thể thử nội dung trang 300 được chứ Sev?” “Đúng vậy, ta nghĩ, có thể.” Nội dung trang 300 cũng không sai, Snape gật gật đầu, quyển sách kia rất dầy, bọn họ có thể cùng nhau nghiên cứu — được rồi, không thể không thừa nhận, tiểu sư tử của anh còn là người rất hiếu học. Kỳ thật cái này không trách giáo sư, giường bạn trước kia, anh đều đi thẳng vào vấn đề, không có tiền hí, mà như vậy không tốt cho Harry nên hai người cùng nhau nghiên cứu một ít sách cùng loại với ‘Bí mật của con trai’ thật lâu. Snape trấn an tiểu Harry mà Harry khi được vuốt ve thì không ngừng thét lên, rên rỉ mãi cho đến khi cậu tiết, Snape mới buông tay, làm cho Harry có thể ôm mình. Tay Harry mỗi lần bị buông ra liền không thể chờ đợi được sờ loạn lên ngực giáo sư độc dược, không ngừng châm ngòi thổi gió, tuy tiểu Harry đã phun ra một lần nhưng không đủ — thân thể không ngừng kêu gào muốn càng nhiều, mà cảm giác đó chỉ có tình nhân có thể cho cậu…… Lung tung giữ chặt tay Snape, Harry mơ mơ màng màng cầm nó tới phía sau của mình…… “Tiểu sư tử đáng chết, em đùa với lửa!” Lúc này Snape không chút âm trầm, anh tràn đầy nhiệt tình. Nên may mắn chân của mình bị treo ngược lên, Harry khi bị tiến vào nghĩ như vậy, sau đó cậu đánh mất lý trí, chỉ còn tiếng hét — tư thế như vậy cậu không cần dùng sức, thật nên may mắn! Sáng ngày thứ hai, trên bàn ăn Harry xấu hổ nhìn Sirius cũng xấu hổ, hai người không nói gì mà chỉ là ho khan — không trách bọn họ, ai bảo đêm qua Harry kêu quá lớn a? Mà Snape lại quên cách âm…… “Khụ khụ……” Sirius ho khan một lần nữa,“S…… Snape, cái kia…… Harry còn nhỏ……” “Ách…… Sirius, con thấy cũng không tệ lắm, rất thoải mái ……” Đây là Harry thần kinh không ổn định. (=))))))) chết cười, bé Har thật đáng yêu)
|
Chương 76[EXTRACT]Sự hỗ trợ kỳ quái Sirius vô hạn hối hận cho con đỡ đầu đáng yêu nhìn quyển bí mật con trai, tuy anh vốn tính cho con đỡ đầu của mình tìm người yêu nhưng hiện tại…… Nguyện vọng này thất bại, con đỡ đầu đáng yêu của anh bị Snivellus đáng ghét bắt cóc, còn hàng đêm vận động?! A, không, thật là đáng sợ! Sirius lập tức quyết định mua cho con đỡ đầu một đống sách lớn về sinh lý khỏe mạnh, anh không thể để cho Snivellus đơn giản ôm con đỡ đầu của mình lăn trên giường như vậy, quá đáng sợ! Vừa nghĩ tới Snape ôm Harry lăn trên giường, Sirius đã muốn trực tiếp vọt tới sơn cốc Godric khóc…… Gạc Nai nhất định sẽ không tha thứ anh…… Ô ô ô…… Bên này Sirius khóc trời khóc đất thương tâm muốn chết, Harry lại chạy tới Grimmauld, cậu tìm Remus hỏi chuyện gì xảy ra. Mà Snape không muốn chen vào chuyện một sói một chó nhưng lo lắng Harry một mình nên anh chỉ có thể đi theo. Nhà Black truyền đến một tiếng thở dài, ánh sáng xuyên qua cửa sổ rơi vào phòng nhưng trong phòng không sáng mà bảo trì hôn ám. Remus vừa trở về từ bộ pháp thuật hít một hơi, anh tìm những nơi Sirius có khả năng đi kể cả Hogwarts nhưng anh không đi quấy rầy Snape và Harry, đây là rất bình thường, Sirius không thích Snape cũng không muốn Harry và Snape ở cùng nhau nên Remus cho là Sirius sẽ không đi đến chỗ đó. Đương nhiên Remus đánh giá cao độ mẫn cảm của Sirius. Kreacher cũng không vui, lão ngồi đối diện Remus cùng thở dài, vì ngôi sao hy vọng Sirius Black không ở đây, lão không hào hứng làm việc. “Ai……” Một người sói một gia tinh thở dài. Harry đi vào nhà Black thấy vậy……. “A, Harry, Severus, hai người tới?” Remus muốn chuyển chỗ để hai người ngồi vào trên ghế thoải mái nhưng anh phát giác động tác này quá khó khăn, tứ chi của anh cứng lại. “A, chủ nhân Harry, ngài Snape……!” Kreacher dịch sang bên cạnh giống như một con ếch,“A, vậy phải làm sao bây giờ…… ngôi sao hy vọng của lão!” Kreacher lại cố gắng dịch chuyển, nó có thể làm cho lão bớt cứng ngắc,“Hai ngài muốn hồng trà hay là cà phê?” “Không cần đâu Kreacher.” Harry hiền lành nói, cậu đi qua ôm Kreacher lên ghế,“Nói cho ta có chuyện gì? Ngôi sao hy vọng gì?” “Rất rõ ràng, ngôi sao hy vọng Black, chính là cẩu cha đỡ đầu ngu xuẩn của em, Harry.” Snape ngồi vào một cái ghế dựa to rồi vẫy Harry,“Ta nghĩ hắn bỏ nhà đi.” “Đúng vậy, bỏ nhà đi.” “Bỏ nhà trốn đi?!” Giọng Remus nghe như bình tĩnh làm Harry hô to lên,“Vì sao?!” “Rất kỳ quái, chú cũng không biết vì sao.” Remus lắc đầu,“Kreacher, lão biết không?” “Lão Kreacher không biết, lão Kreacher cảm thấy ngôi sao hy vọng quá ngây thơ!” Gia tinh cử động cái chân cứng ngắc đứng lên,“Lão Keacher đi chuẩn bị bữa tối, a, không biết chủ nhân Sirius như thế nào, năng lực chăm sóc chính mình của chủ nhân cơ hồ bằng ‘0’, ngoại trừ biến thành đại cẩu đi ăn những thứ vớ vẩn không có bất kỳ chỗ tốt cho thân thể gì đó, chủ nhân không thể chăm sóc tốt cho mình! Hơn nữa lão Kreacher cũng không nỡ…… Nha, thật sự là làm gia tinh thương tâm!” Keacher đi đến phòng bếp, miệng còn động,“Cho dù chủ nhân không thích Tonks, nhưng cô ta là con Andromeda, a, đó là cháu ngoại của chủ nhân a! Đúng vậy đúng vậy, đều đã lâu như vậy, hết thảy rồi sẽ khá hơn, nữ chủ nhân đáng thương a…… Black gia không có người nào, chỉ cần cô ta có thể gả cho thuần huyết, như vậy hãy thu lưu cô ta a…… Nhưng là cô ta không thể gần gũi Remus quá, tuyệt đối không thể……” A! Được rồi! Một gia tinh già lại lải nhải nhưng không nên xem thường con gia tinh này, lão là gia tinh cuối cùng của nhà Black, lão có âm hiểm xảo trá mà gia tinh nhà khác không có – là lão học được từ chủ nhân. “Nói cách khác, Andromeda tới thăm mấy người ?” Snape nhướng mày. “Đúng vậy…… Anh cũng biết, Severus, Andromeda là thành viên hội phượng hoàng…… Đó cũng không phải bí mật, chị ấy gả cho Ted Tonks, cho nên……” Remus mím môi,“ Nymphadora Tonks, con gái bọn họ, cũng đi theo, gần đây đều là cô ấy làm nhiệm vụ với tôi.” “Cái — cái gì?” Harry không hiểu, cái này liên quan gì đến Tonks? Harry đã gặp Nymphadora, là một cô gái rất đáng yêu, lớn hơn cậu vài tuổi, đã tốt nghiệp, cô ấy có thể tùy ý biến hình, rất thú vị. “Nói đơn giản, chính là Nymphadora thân cận quá với Lupin làm cho giáo cẩu của em vô cùng bất mãn nên hắn bỏ nhà trốn đi, chiếm cứ phòng khách của chúng ta.” Snape cảm thấy chuyện này không có ý nghĩa, ghen với cháu ngoại của mình, rất mới lạ. “Cái này có liên quan gì đến Nymphadora?” Harry liếc Snape,“Chị ấy rất trẻ a!” “Lời này con không nên nói Harry, cô ấy con lớn hơn con vài tuổi.” Remus cũng liếc Snape,“Nói cách khác Sirius mấy ngày nay đều ở chỗ mấy người?” Remus âm thầm phàn nàn,“Chú lại không nghĩ tới…… A, trên thực tế đó là nơi thứ nhất chú gạch đi — chú cho là cậu ta sẽ không quấy rầy mấy người, thật sự là…… A, thần kinh quá thô, quả thực có thể thô hơn xúc tua của bạch tuộc khổng lồ trong hồ đen.” Không cần hoài nghi, người sói đã thấy con bạch tuộc kia. Bất quá cái này là ngôn ngữ nghệ thuật tinh tế nhất của Gryffindor. Nhưng dù nói thế nào, cuối cùng có được tin của Sirius, Remus và Kreacher đều yên tâm, Remus và Snape không giống nhau, anh cũng không phải là Slytherin không được tự nhiên nên anh chạy đi đón Sirius thân ái của mình về nhà. Đến khi mọi người ở trong phòng khách nói chuyện hai giờ, Snape không có chút hứng thú nào mà Harry thấy tư thế đi đường của cha đỡ đầu mình không được tự nhiên sau cũng cùng Snape mười phần ăn ý không hỏi. Quấy rầy người khác yêu đương sẽ bị ngựa đá . Nhưng mà đại khái Merlin thấy Harry quá nhàn nên ở trận thi đấu cuối cùng còn chưa tới đã tìm một đống phiền toái cho cậu. Hiện tại phiền toái đang ở trước mắt Harry, không cho cậu một chút thời gian thở dốc. “Nghe, Harry, cậu phải giúp mình.” Hermione mở vở, chỉ cho cậu nội dung, “Mình dùng rất nhiều phương pháp, mình đã biết là ai đang theo dõi mình nhưng hiện tại mình không thể trở mặt với người này, đúng vậy, tuyệt đối không thể.” Cô gái vò mái tóc vốn đã rối của mình,“Cho nên cậu phải giúp mình.” “Nhưng mình không biết chuyện gì xảy ra.” Harry bình tĩnh tự thuật sự thật, cậu thật sự không rõ ràng lắm, chỉ là một vũ hội giáng sinh mà thôi, vì sao Hermione lại bị theo dõi? “Cậu không cần biết rõ, vấn đề này rất phức tạp, cậu chỉ cần…… Giúp mình một chút…… Đúng, một chút……” Hermione do dự, nét mặt cô làm Harry không thể tin, điểm này cũng không bình thường. “Nhưng cậu không nói gì mình sẽ không giúp cậu.” Harry kiên trì muốn biết rõ ràng, cậu không phải là Harry trước kia, ở lâu với độc dược đại sư, Harry biết rõ độc dược Đa Dịch — Hermione quá kỳ quái, cậu không thể mạo hiểm,“Cậu biết cậu bây giờ không giống cậu bình thường, tốt nhất đừng để mình lấy đũa phép ra, Mione!” Nơi này là Hogwarts, bất luận cái gì đáng sợ, không nên tồn tại cũng sẽ bị khu trục. Hermione lo lắng, cô vươn tay ra, dùng biểu lộ bình thường nhất của mình — tư thái dạy bảo bọn họ nói:“Được rồi Harry, đừng, xúc động là ma quỷ! Được rồi, mình cho cậu biết nhưng cậu phải cam đoan, không thể nói cho bất cứ ai!” Được Harry cam đoan, Hermione lập tức dùng một tá chú ngữ phản nghe trộm, chú tĩnh âm, chú cách âm rồi mới nói cho Harry, cô và Draco đang hẹn hò. A, không phải chỉ là hẹn hò sao, không phải là cùng Draco…… hẹn hò?! Harry mở to mắt nhìn Hermione giống như cô đeo một cái mặt nạ cự quái. “Đừng trừng mình như vậy.” Hermione cau mày, rất bất mãn biểu tình của Harry,“Không phải mình có thể khống chế !” “A, mình…… không phải nói Draco không tốt…… Nhưng là…… A, Mione, chỉ là mình cảm thấy…… Mình không nghĩ tới cậu ta…… A, được rồi, mình thật sự không nghĩ tới!” Harry lắp bắp, cậu vẫn cho là Draco ghét Hermione, mà Hermione cũng ghét Draco, nhưng nhìn lại…… Cũng không phải như vậy. “Đúng vậy, mình cũng không nghĩ……” Hermione thở ra,“Nhưng là mình thích cậu ra, tuy cậ ta là một tên khốn kiếp.” Nghĩ tới điều gì đó, tiểu nữ vương Gryffindor cười,“Có lẽ lưu manh được mọi người đặc biệt thích?” Không sai, vì là lưu manh nên mới đặc biệt được yêu mến! Harry gật gật đầu, cậu cũng cho rằng Snape đặc biệt lưu manh nhưng cũng đặc biệt được yêu mến. “Vậy cậu muốn mình giúp như thế nào?” Harry chớp mắt mấy cái, cậu không thể tưởng được mình có cái gì có thể giúp Mione. “Tìm Slytherin, thông báo.” Hermione nghĩ rất đơn giản,“Vốn mình tính nhờ Dumbledore ra tay nhưng dường như quá khó khăn, Harry, cậu xem, cậu là đầu lĩnh Gryffindor, nếu như cậu yêu Slytherin, ưm…… Mình nghĩ tìm một gia tộc nổi danh, nói như vậy không phải là có thể mở ra một lối đi sao? Cũng có thể dời đi tầm mắt, để mình có chút thời gian kéo dài, mình thể không muốn Lucius Malfoy chạy tới Hogwarts tìm mình.” “Mình cũng không muốn gia trưởng nhà người ta tới tìm phiền toái.” Harry buồn bực gãi gãi đầu,“Bằng không cậu chịu đựng, đợi cho chấm dứt thi đấu?” “Có lẽ có thể……” Hermione gật gật đầu,“Lúc đó mình có thể tìm được biện pháp nên cậu cố gắng giúp mình dời tầm mắt mọi người đi, nha, Harry!” “Nhưng vì sao không tìm Ron?” Harry cảm thấy cái này Ron cũng có thể giúp. “A, cậu tính nhìn cậu ta rít gào sao?” Hermione không đồng ý,“Thành kiến giữa các nhà mình chịu đủ rồi, Harry, nhìn Slytherin a, các cô gái đó đều rất xinh đẹp đúng không? Mặc dù nói chuyện không quá dễ nghe nhưng cũng là ưu điểm hạng nhất! Phải biết rằng…… Đã vài thập niên không có Slytherin và Gryffindor yêu nhau – chứ đừng nói là kết hôn!” Cô vuốt tóc ra sau làm cho mình nhẹ nhàng một chút,“Điều này thật là đáng sợ, Harry, thật là đáng sợ!” Nói cách khác Hermione và Draco yêu nhau rất sâu đậm rồi? Harry đảo mắt rồi nhếch môi: “Hermione, Draco là cháu trai của mình, mình nghĩ cậu biết.” “A, cậu tính bảo mình gọi cậu là chú sao?” Nữ vương bạo phát, không sai biệt lắm có thể vượt Bạo Long,“Harry, hiện tại không cần phải nói giỡn với mình! Cậu biết Lucius Malfoy để một gia tinh đến giám thị mình không, cảm giác đó rất hỏng bét!” “Nhưng…… sao cậu phải tìm mình?” Harry vẫn không hiểu. “Vì Draco phát hiện cậu năm học này không vào phòng nghỉ Gryffindor Harry.” Hermione vỗ vỗ vai Harry,“Mình nghĩ cậu có thích cô gái nào đó, nhưng không thể là Gryffindor, cũng không phải Ravenclaw và Hufflepuff, một chút manh mối cũng không có nên mình mới muốn mời cậu giúp.” Đúng vậy, suy nghĩ một chút a, ngay cả vũ hội Harry cũng là tìm Prince, Hermione cho là Harry thích Slytherin cao ngạo mà người ta còn chưa trả lời rõ ràng cho Harry. May mắn không bị bọn họ biết nhiều hơn! Harry âm thầm vỗ vỗ ngực, cậu thật sự không thể làm loại chuyện đó giúp bọn họ nhưng cậu có thể làm những chuyện khác giúp bọn họ. “Mione, nghe, mấy tháng này không cần đi để ú Lucius, chú ấy không có chút uy hiếp nào.” Harry biết không có thể nói chuyện về Voldemort,“Cậu xem chuyện thi đấu a, rất nhiều việc, chú ấy vừa tiếp nhận việc của Barty Crouch, sẽ không thuận lợi, cậu không cần lo lắng. Chờ sau khi trận đấu chấm dứt chú ấy mới có thời gian để ý chuyện của hai người nha, không phải sao?” “Nhưng là……” “Mình còn có thể nhờ giáo sư Snape hỗ trợ, tìm chút cớ kéo dài.” Harry không ngừng cố gắng,“Nhưng vũ hội giáng sinh hai người như thế nào mà công khai quan hệ? A, không có, hai người còn chưa công khai, nhưng cũng không xê xích gì nhiều……” “Đây là Draco nghĩ, cậu ấy cho rằng…… Cậu ấy có thể phản nghịch, mình chỉ đồng ý quan điểm của cậu ấy.” Hermione cất quyển vở đi,“Chẳng lẽ mình phải để cho bạn trai mình làm một con búp bê ngoan ngoãn nghe lời sao? Merlin! Rất đáng sợ đó! Cậu ấy cần mạnh hơn cha cậu ta mới được! Cho nên chúng mình đang suy nghĩ đối sách.” Được rồi, hai cô bé cậu bé 14 tuổi, chiến lược của hai người trên thực tế cũng không phải rất hữu dụng. Nhưng là không nhất định, ai biết được, Lucius Malfoy chính là một người cố chấp.
|
Chương 77[EXTRACT]Món quà tốt nhất Rốt cục trường sinh linh giá bắt đầu dung hợp. Nắm chặt vài ngày cuối trước trận đấu cuối cùng, Dumbledore đã chuẩn bị tốt mọi thứ, ông và Gellert nằm trong bệnh thất, hai người nắm chặt tay nhau. “Tốt lắm, bắt đầu.” Bà Pomfrey nhìn Snape đứng bên cạnh một cái giường khác,“Severus, tôi đếm một hai ba, cậu lấy một miếng thịt của Gellert ra, tôi lấy ra một miếng thịt của Albus, động tác cần đồng bộ, thịt cần đồng thời lấy ra.” Bà phân phó,“Remus, cậu và Sirius — Sirius, cậu phải làm giống Remus, hai người bôi thuốc cho họ, nhớ rõ chưa?” “Dạ.” Sirius khẩn trương gật đầu, anh chưa từng làm chuyện nào kích thích như vậy. Đương nhiên, những hình ảnh huyết tinh như vậy không thích hợp trẻ con thấy nên Harry và Prince bị đưa đến số 12 Grimmauld ở hai ngày, về phần trong hai ngày này Kreacher sẽ hỏi về “tiểu chủ nhân Regulus” như thế nào, không tính là vấn đề gì lớn. Bệnh thất vì lần này dung hợp, tất cả mọi người đã chuẩn bị đủ hết, Bà Pomfrey cũng đặc biệt tách một căn phòng nhỏ cho Dumbledore và Grindelwald — rất tốt, tất cả mọi người tập trung tinh thần, đợi mệnh lệnh của bà. “Một!” Pomfrey và Snape cầm một con dao bạc, dao đã tiêu độc, lưỡi dao cũng rất sắc. “Hai!” Hai con dao đặt ở trên ngực hai người, lạnh buốt lạnh buốt, không quá thoải mái nhưng không sao, bọn họ đều đã uống thuốc giảm đau, trong miệng còn ngậm độc dược bổ huyết. “Ba!” Dao thuận lợi cắt xuống, ngay chỗ trái tim, gỡ xuống hai khối thịt vuông rồi chỗ đó bắt đầu đổ máu, Remus nhanh chóng phản ứng, Sirius cũng lập tức đổ thuốc cầm máu lên, như vậy làm cho hai người không thống khổ như vậy — kỳ thật bọn họ cũng không thống khổ vì bọn họ đã sớm uống độc dược mất đi cảm giác đau, đại khái còn nửa giờ mới có thể khôi phục. Để hai khối thịt cạnh nhau, Snape lập tức lấy ra một cái vạc lớn bằng bạc ném hai khối thịt vào sau đó bắt đầu làm cái gì đó ngay tại bệnh thất — thịt, máu tươi, sau đó là bỏ vào một cây cỏ sống lại mà Grindelwald và Dumbledore dùng ma lực nuôi, lại bỏ vào mấy thứ — thậm chí còn có Mandrake — sau đó quấy theo trình tự bình thường. Cái này phải nói đến Prince gia anh kế thừa, có được cách điều chế thần kỳ này, a, phải nói là chiếm được rất nhiều cách điều chế thần kỳ. Không đun độc dược cũng sôi trào. Khi bắt đầu bốc khói, Snape ném hai cái trường sinh linh giá vào. Vạc lại khôi phục bình tĩnh. Lại bắt đầu quấy, thuận kim đồng hồ ba vòng, nghịch kim đồng hồ nửa vòng, lặp lại bảy lần, vạc lại sôi trào lần nữa, ba phút sau thêm hai chai gì đó màu tím bạc vào, vạc lại khôi phục bình tĩnh, độc dược sôi trào không thấy, trong vạc có một đứa bé mập hồ mạp, mắt to nhìn quanh. Rất tốt, thành công. Đứa trẻ chỉ tầm hai ba tháng, tròn vo, rất xinh xắn, một đôi mắt to xinh đẹp lại là màu lam, thuộc về hàng ngũ tóc vàng mắt xanh nhưng bây giờ còn chưa nhìn ra là giống ai. Vết thương trên người hai người đã sớm khép lại, bọn họ an tĩnh đứng ở một bên nhìn pháp thuật này hoàn thành, khi đứa bé xuất hiện, Dumbledore không có cách nào kiềm chế kích động, ông lau khóe mắt, mấp máy cái mũi giống như cho tới bây giờ chưa thấy qua trẻ con. Đây là Percival. Tất cả mọi người yên tâm, thở dài một hơi. Grindelwald đi ôm đứa trẻ lên, cẩn thận sợ đụng xấu tay chân của đứa bé, bọn họ không rõ nó còn trí nhớ trước kia không nhưng từ giờ khắc này, đứa bé này thuộc về ông và Albus, nó không phải Tom Marvolo Riddle, cũng không phải trường sinh linh giá. Khi Grindelwald cẩn thận đưa đứa bé cho Dumbledore, đứa bé một cái tay đập đến cái mũi Dumbledore làm cho cái mũi vốn không thẳng càng thêm lệch, rất thú vị! Cậu bé cười ha hả, hai cái chân ngắn thịt thịt bắt đầu lúc ẩn lúc hiện, một móng vuốt nhỏ tóm mặt lão ma vương kéo, một cái khác thì giữ chặt râu ria lão hiệu trưởng túm. Thật muốn hô cố gắng lên a — đây là tiếng lòng Pomfrey, bà rất vui. “Nha! Ngoan, ngoan…… Nha, Percival, ngoan, buông râu ba ba ra a……” Dumbledore cũng không để ý gì nhiều, hơn một trăm tuổi làm cha, ông rất hạnh phúc,“A, mấy người xem tôi có nên cạo râu đi không? Như vậy nhìn cũng trẻ hơn chút đúng không?” Dumbledore ngửa mặt lên nhìn những người đã từng là học sinh của sinh, bọn họ chứng kiến con ông sinh ra a. “Ta thấy em có thể thử cắt chúng.” Grindelwald ở một bên trợ uy,“A, Percival, ngoan, đến, hôn cái!” Được rồi, trên thực tế không chỉ có lão hiệu trưởng không cần mặt già, hai người tuổi cộng lại quá ba trăm không quan tâm người ta nghĩ như thế nào — có lẽ sẽ cho rằng bọn họ càng già càng dẻo dai?! Đứa bé tên Percival, bây giờ nó không có biện pháp làm gì hai người này, huyết mạch trời sinh làm nó cũng không không thích hai ba ba này, đương nhiên, nó hôn “Bẹp” lão ma vương một cái, lại bôi lên mặt lão hiệu trưởng đầy nước. Người một nhà vui vẻ hòa thuận a! “Thoạt nhìn…… không tồi.” Chân Nhồi Bông vụng trộm kéo Mộng Mơ, lúc trước anh thấy Harry và Snape mang theo Prince thì cảm thấy cũng không…… Thoải mái như vậy, vì một đứa bé trai lớn lên sẽ rất làm ầm ĩ, tuy Prince không tính vào hàng ngũ ầm ĩ nhưng vẫn hoạt bát hơn những cô bé bình thường, hơn nữa chính anh khi còn bé gây sức ép, Sirius cảm thấy một đứa bé là một loại tra tấn, nhưng là hiện tại…… Thoạt nhìn không tệ — đúng vậy, ít nhất tiểu vương tử có huyết thống của Snape nên nhiệt tình yêu thương độc dược, cho dù Prince không ầm ĩ nhưng chỉ trong mắt cũng đã rất Sirius là đáng sợ …… Tuy anh thích chơi đùa cùng Prince…… Được rồi, Chân Nhồi Bông lý giải ầm ĩ không giống người thường. “Muốn một đứa sao.” Remus nhìn rồi ghé vào lỗ tai Sirius nói,“Chúng ta bảo Severus, anh ta sẽ đưa độc dược.” “Cái kia…… Anh phải thề không cười hòa ái với Nymphadora như vậy mới được.” Sirius hiển nhiên vẫn canh cánh trong lòng. “Hey, cô bé là cháu ngoại em!” Ngài người sói bất đắc dĩ liếc mắt,“Được rồi, anh thề, ngày mai chúng ta đi đăng kí kết hôn.” “Ta nghĩ hai người còn chưa quên — nguy hiểm sắp tới gần.” Snape phun ra, anh không thể dễ dàng tha thứ Gryffindor biểu đạt tình ý không phân biệt được trường hợp. “Đúng vậy đúng vậy, Severus, nguy hiểm gì đó, tôi nghĩ một ngày nào đó sẽ đi qua.” Remus cười ha hả hóa giải nguy cơ Snape mang tới,“Chờ chúng tôi có con sau sẽ rất bận rộn, cho nên hiện tại trước hơi chút thả lỏng, kế hoạch không tồi đúng không?” Nói cách khác, khi bọn họ có con, anh biết sử dụng con kéo Sirius làm cho Sirius không có thời gian và tinh lực tìm Snape và Harry gây chuyện. Snape chỉ có thể nặng nề thở ra lần nữa — khi tìm về lý trí của mình, đầu con sói này tốt hơn đầu con chó kia rất nhiều. Nghe rõ Remus đề nghị, Snape cân nhắc trong lòng một chút, xác thực, vấn đề này đáng giá anh dùng một chút đầu óc để so sánh — không tồi, về phần nguyên liệu, Black gia nhất định cam tâm tình nguyện cung cấp nên hoàn toàn không bồi thường, một vụ mua bán tốt a, ít nhất có thể mua được yên tĩnh. Percival nhỏ như không hài lòng lực chú ý của mọi người không ở trên người cậu nên cậu bé kêu “A a”, mông nhỏ nhún nhún làm cho lão cha ma vương đưa mình đến trước mặt Snape, sau đó móng vuốt thịt thịt vỗ độc dược đại sư, có lẽ là tỏ vẻ cảm ơn? Hoặc là chúng ta đều sai rồi! Percival rất hứng thú với những nút thắt liên tiếp trước ngực Snape, cậu bé “Phốc phốc phốc” phun nước miếng ra sau đó nhìn những cúc áo kia bị nước miếng của mình thấm ướt, cười ngửa tới ngửa lui. “Ha, tôi đã nói hắn ta không được người khác yêu mến!” Sirius ở một bên nói nói mát — Percival chú ý, cậu bé lại xoay xoay cái mông nhỏ sau đó cha cậu lại đưa cậu đến trước mặt Sirius, người này ăn mặc rất chói mắt, hoa văn màu vàng đỏ ở trên áo choàng màu đen hiện ra hình con sư tử giống như sợ người khác không biết anh ta là Gryffindor. “Phi! Phốc phốc!” Đứa trẻ phun nước miếng lên những hoa văn kia nhưng Sirius cảm thấy rất thú vị, anh yêu những đứa bé không ầm ĩ như vậy — được rồi, đầu người này không giống những người khác, tiêu chuẩn cũng không giống người khác — cho nên Sirius muốn ôm, đứa bé thịt thịt mềm nhũn, thật đáng yêu, huống chi còn là con Dumbledore, nhất định là một tiểu sư tử sức sống mười phần! Percival rất nể tình để hai chân nhỏ lên tay Sirius sau đó xê dịch mông nhỏ, khi Sirius còn không có bất kỳ phản ứng nào cậu càng thêm nể tình lưu lại một bãi nước tiểu cho cái tên kiêu ngạo này sau đó nhanh chóng thu chân, trở về ngực cha mình. Cha Percival rất vui vẻ, con ông quá thông minh nhưng ông cũng thấy có lỗi, ông cho Snape một cái “Thanh lý đổi mới hoàn toàn” sao rồi lại lập tức cho Sirius một cái. “Thật thú vị!” Grindelwald cười ha hả ôm con đưa về ngực ba của nó,“Nhìn xem, con thật thông minh, biết rõ phải nhả nước miếng lên người người khác, cũng biết vung nước tiểu lên người khác, không nhả cho ba của mình!” Cái này cũng đáng giá khoe khoang sao?! Snape cho rằng hai người này điên rồi — đương nhiên, anh không nghĩ đến trong mắt mình Prince của mình cũng ưu tú như vậy, không, là rất rất ưu tú, không ai có thể vượt! Qua cuối tuần khi Harry trở lại Hogwarts đã nhìn thấy hai người vây quanh một đứa bé, mà thật đáng tiếc, đứa bé cũng khóc to không để ý bọn họ. “A!” Prince tiến lên,“Là Percival! Con đã thấy ảnh khi bé của anh ấy!” Percival? Harry nhìn chằm chằm vào đứa bé đang khóc rống không ngớt, cậu không thể tưởng tượng được, hiệu trưởng của cậu sao có thể cùng lão ma vương…… Ách…… Có đứa bé này? Giống như chính là ngủ một buổi tối, ngày hôm sau sáng sớm ra con?! Harry run rẩy một chút, ý nghĩ của cậu biểu hiện hết ở trên mặt, mà Snape thu hết những biểu lộ này vào trong mắt khóe miệng cũng run run, về phần hai ba ba? Bọn họ không để ý, họ đang chuyên chú tìm nguyên do đứa bé khóc rống. “Có phải đứa bé đói bụng không?” Harry nghiêm túc đưa ra quan điểm của mình,“Hai người xem, tã cũng không ướt.” “Nhưng buổi sáng vừa mới cho con uống sữa.” Grindelwald phản bác, ông chưa bao giờ chăm sóc trẻ con. “A, trẻ con cần hai giờ cho ăn một lần! Gael, không phải anh nói con đã ăn rồi sao! Được rồi, anh nói là buổi sáng!” Dumbledore vội vàng lấy ra bánh ngọt, ông cho rằng bơ có thể thay thế sữa. “Dừng tay!” Snape vội vàng cướp bánh ngọt ném qua một bên — từ khi anh biết mình sẽ có con trai sau thì đã tra không ít tư liệu phương diện này, còn bắt buộc Harry xem cùng mình, đôi khi Prince cũng sẽ gia nhập,“Ông sẽ làm thằng bé nghẹn chết, Albus!” Gà bay chó chạy! Cuối cùng, hai ba ba biết Percival của bọn họ không thể uống sữa tươi, hơn nữa cần cách hai giờ uống một lần sữa dê ấm áp sau còn phải do bọn họ giúp đỡ làm một ít “Vận động” vừa phải, ví dụ như duỗi tay chân gì đó. “Phiền toái lớn a.” Râu của Dumbledore sắp hỏng, hai ngày này, ngay cả ngủ ông cũng không ngủ được,“A, thật sự là bội phục Molly, cô ấy nuôi bảy đứa!” Nhưng hiển nhiên hai vị cha không có ý định ném con mình cho một chuyên gia, bọn họ miệng phàn nàn nhưng trên thực tế rất hưởng thụ cuộc sống như vậy — nhưng nếu như nguy hiểm đến, giao con mình cho chuyên gia vài ngày cũng là tất nhiên. Giằng co gần một ngày — ngoại trừ thời gian lên lớp, Harry đều ở phòng hiệu trưởng hỗ trợ, cậu cảm thấy mình nên làm quen một chút, mà Prince thấy thú vị, cũng chơi xấu ở phòng hiệu trưởng hỗ trợ. Trước khi nguy cơ sắp xảy ra, một đứa con, quả thực chính là món quà tốt nhất từ Merlin. Khi mọi người luống cuống tay chân đùa Percival, trận đấu thứ ba sắp xảy ra.
|
Chương 78[EXTRACT]Quán quân mất tích Sân bóng Quidditch bị lật lên, thay đổi một bộ dạng mới, từ Hogwarts cũng nhìn thấy, sân bóng rộng rãi thoáng đoãng chỉ còn lại những bụi cây dưới tác dụng của pháp thuật trong vòng một đêm thành tường thành. Bên trong có cái gì, tất cả mọi người đang suy đoán nhưng không ai dám đi vào, ngay cả Gryffindor yêu náo nhiệt có thể nhất gây sức ép nhất cũng không tới gần — bọn họ biết rõ nơi đó rất nguy hiểm, thậm chí có thể chết. Bụi gai quấn quanh, những sợi dây leo giống như là làm đẹp, không thể nhìn vào bên trong bức tường màu xanh, bên trong giam giữ những nguy hiểm không ai biết. Krum đi đến sân bóng nhìn nhìn, cậu biết mình là người thứ hai đi vào trong đó, bên trong đầy loại sinh vật, đó là những chướng ngại bọn họ phải vượt qua để tìm được cúp vàng đạt được thắng lợi. “Cẩn thận cỏ nam phác.” Luna đi tới, đến bên cạnh Krum nói,“Nghe nói rắn hỏa bụi sẽ xuất hiện ở nơi sao khi đốt lửa, trên thực tế ở trong bếp lạnh như băng cũng sẽ có tung tích của bọn nó.” Chỉ là tung tích? Krum vẫn cảm thấy cô bé này kì quái, cô bé không giống những cô bé bình thường. Anh từng nhìn chăm chú cô gái tên Hermione ở Gryffindor nhưng cô bé đó cự tuyệt anh mà vừa vặn làm cho anh chú ý tới Ravenclaw cũng thích xem sách này, không thể không nói cô bé này càng không chú ý tới thân phận của anh – một ngôi sao? Quidditch? Có lẽ còn không bằng cái đuôi của chó đuôi én — cô nói nó có thể mang đến vận may cho mình! Nhưng Krum cảm thấy cô bé này có năng lực hơn những cô bé bình thường, đôi khi anh cho rằng cô bé giống như là một nhà tiên tri chân chính. “Anh không biết trong này có thể có rắn hỏa bụi hay không, có lẽ sẽ đốt hết chúng ta.” Krum nói rất chân thành, anh không nói đùa. “Có lẽ trong thời gian biến mất nó sẽ biến thành một con vật xinh đẹp!” Luna vui tươi hớn hở, khuyên tai cà rốt của cô bé rất thú vị. Nói chuyện với Luna không cần suy nghĩ gì vì đại bộ phận những gì cô bé nói người khác đều không hiểu, mà những gì người khác nghe hiểu được là cô bé nói trắng ra cho nên Krum rất thoải mái, anh thích nói chuyện với cô bé này — tuy anh biết rõ vì mình tiếp cận, hiện tại cô bé cũng gặp nhiều phiền toái. Hai người bọn họ đi, Fluer tới, hiển nhiên cô chờ bọn họ đi rồi mới tới gần — đi theo phu nhân Maxime. “Lúc này, em nhớ kỹ phải cẩn thận.” Bà Maxime có dáng người to nhưng bà rất đẹp,“Nếu như gặp nguy hiểm thì lập tức ra, không cần phải thể hiện.” “Em……” Phù dung xấu hổ há mồm, cô rất hy vọng có thể chiến thắng, hơn nữa năng lực của cô cũng mạnh hơn người bình thường, bà cô là một Veela nên ma lực của cô rất lớn, làm Fluer quen không coi ai ra gì nhưng trận đấu lần này lại cho cô một cái đánh cho cô biết rất nhiều, cũng hiểu ra rất nhiều. “Còn một năm em sẽ tốt nghiệp, ta cảm thấy như vậy cũng rất tốt.” Maxime đi chậm lại để Fluer có thể thích ứng tốc độ như vậy, hai người vòng quanh sân Quidditch một vòng rồi trở về. Chỉ có Harry không đi xem, cậu cũng không cần đến nhìn. “Người đều an bài đủ?” Snape xác nhận một lần cuối cùng với Dumbledore, anh không thể dễ dàng tha thứ thất bại cũng không thể nhận thất bại. “Đã sắp xếp xong.” Dumbledore gật gật đầu, ông muốn một cú là trúng, hơn nữa thuận đường kéo Fudge xuống – là bạn già của Fudge, Dumbledore hiểu rất rõ ông ta, năm xảy ra chuyện mật thất và sự kiện Quidditch World Cup, người bạn già này làm một ít chuyện không tốt lắm, nếu như lại tiếp tục, thế giới pháp thuật không hủy ở trên tay Voldemort thì cũng sẽ hủy ở trên tay phù thủy. Kỳ thật, người chính trực và hiểu được biến báo không phải không có. Dumbledore rà lại danh sách những người bạn cũ, ông phát hiện năm đó đề cử Fudge là một sai lầm lớn, người này không khác Slughorn lắm nhưng không có độ mẫn cảm của Slughorn! “Không cần phải phí đầu óc .” Grindelwald rút đi danh sách kia,“Rất nhanh, dựa theo năm lão ta cũng phải xuống đài .” “Nhưng là tôi sợ ông ta làm gì bất lợi cho Hogwarts!” Lão hiệu trưởng quen đi sờ râu của mình, sờ không được ông mới nhớ tới râu của mình đều bị cắt đứt, thật thương tâm a,“Skeeter đưa tin, có hình ảnh làm bằng chứng nhưng Fudge hoàn toàn không tin, tôi không biết ông ta đang sợ cái gì.” “Ông ta đang sợ mình không thể khống chế cổ họng của dân chúng.” Grindelwald rất quen thuộc,“Cho nên, đợi chân tướng bày ra ánh sáng thì ông ta không còn làm được chuyện gì .” “Cũng đúng.” Dumbledore gật gật đầu, một khi dân chúng phát hiện chân tướng, cho dù Fudge không muốn cũng phải từ chức — cũng không phải không thể cho phép ông ta giấu dân chúng nhưng là nguyên nhân giấu lại là từ sợ hãi. Dumbledore cho rằng nếu như không để tạo thành khủng hoảng mà gạt, sau đó tận tâm tận lực giải quyết vấn đề thì không có gì nói, tất cả mọi người là bạn tốt, nhưng là vì mình sợ hãi mà không dám tin tưởng, cách làm đó, ông không có cách nào đồng ý! Kỳ thật người không đồng ý Fudge có rất nhiều cũng không chỉ có Dumbledore, còn có những tử thần thực tử nhận được tin tức nhưng không được triệu — Malfoy, Nott, Lestrange. Không có bị triệu hoán đại biểu cái gì? Một, chủ nhân không tín nhiệm bọn họ; Hai, chủ nhân đã không có năng lực khống chế bọn họ; Ba, cả hai. Cái nào cũng đáng sợ, Malfoy bắt đầu lấy lòng hội phượng hoàng, đương nhiên, Lucius Malfoy sẽ không hành động rõ rệt, anh nghĩ tới lợi dụng bạn gái của con mình, cô bé có máu Muggle, họ Granger…… A, anh từng tưởng rằng cô bé là thân thích của ngài Granger…… Nhưng, huyết thống Muggle, anh không thoải mái. Muốn rửa trắng, không phải một ngày hai ngày có thể làm được nhưng là nếu có người tin tưởng thành ý của bọn họ, như vậy anh chính là trắng. Lucius vuốt gậy đầu rắn, tâm tình sung sướng suy tư. Lúc này anh hoàn toàn không biết vợ con của mình đã giúp mình đả thông. Rất nhanh, trận thứ ba mở màn, Lucius Malfoy ở trong bộ pháp thuật cũng đến Hogwarts, bọn họ cần chứng kiến thời khắc lịch sử đó. Ba quán quân đứng cửa mê cung, Bagman nhiệt tình đọc diễn văn, giống như ở Quidditch World Cup, lời nói đường hoàng nhiệt tình:“Như vậy, hiện tại, ba vị quán quân của chúng ta đã chuẩn bị tốt!” Ông dùng pháp thuật truyền lời nói ra vài km,“Hiện tại, tôi nói đến tên ai, người đó đi vào mê cung — Harry Potter!” Harry nghe tên của mình, cậu điềm nhiên như không đi lên phía trước hai bước, vẫy tay với đám người hoan hô sau đó giơ đũa phép bước vào mê cung. Tất cả đều được chuẩn bị, không cần sợ hãi! Đũa phép tản ra ánh sáng xanh, Harry hít sâu một hơi, cậu dùng vài chú ngữ “Chỉ đường”, chú ngữ này cũng không khó, quá đơn giản — trước khi vào mê cung Severus nói cho cậu biết có thể dùng chú ngữ này đến chỗ cúp vàng nhưng khi thấy cúp vàng, cậu cần nhanh chóng thông báo cho bọn họ — dùng kính hai mặt, đúng vậy, cậu mang theo một khối kính hai mặt — không chỉ vậy, Harry mang theo rất nhiều thứ, đều được thu nhỏ lại để ở trong túi áo, cái túi kia ở trên cổ tay cậu, giống như là một thứ trang sức nhỏ. Khi các quán quân đều đi vào mê cung, người bên ngoài không nhìn được cái gì nhưng cũng không làm khó được Dumbledore, ông đã sớm nghĩ ra một biện pháp tốt, khi ba người đều vào mê cung, tất cả mọi người đã phát hiện phía trên xuất hiện hình ảnh của mê cung — chỉ là mê cung trong suốt, giống như là thủy tinh! Karkaroff luống cuống nhưng có người nhanh hơn lão — Snape ngăn cản đường đi của lão. “Tôi, tôi chỉ là muốn đi tiểu……” Karkaroff cười nịnh nọt. “Tôi nghĩ ông không cần nhiều thời gian đúng không?” Snape túm cánh tay lão hô một tiếng,“Dobby!” “Có Dobby!” Gia tinh lập tức xuất hiện. “Mang vị này trở lại trường học, ngươi phải đi sát, sau đó mang ông ta về đây.” Snape lành lạnh phân phó,“Ông ta là người quan trọng, không thể vắng.” “Dạ! Dobby hiểu!” Duỗi ra cách tay khô gầy dài nhỏ nắm chặt cánh tay Karkaroff, Dobby mang theo Karkaroff “Ba” một tiếng biến mất, rất nhanh, chỉ có hai phút, lại “Ba” một tiếng, Karkaroff về tới chỗ ngồi, hiển nhiên, Karkaroff không đi. Dobby khóc lớn, nó cầm lấy lỗ tai của mình đi đụng đầu vào tường, Snape ngăn nó nhưng không thể ngăn nó khóc hô:“Dobby không hoàn thành mệnh lệnh của ngài Snape! Dobby muốn trừng phạt mình! Vị kia không chịu làm gì! Dobby rất xấu rồi! Dobby muốn trừng phạt mình!” Ngăn lại hành vi tự phạt mình của Dobby, Snape lại cảm thấy rất buồn cười — bị một gia tinh đưa đến phòng về sinh còn bị chằm chằm…… Loại kinh nghiệm này cũng không phải mỗi người có! Không phải Karkaroff kiếm được rất nhiều sao? Mà mọi người không bị tiếng kêu kia hấp dẫn ở. Bọn họ có thể trông thấy biểu hiện của các quán quân, mỗi người. Harry dùng chú ngữ gọi thần hộ mệnh xua đi một giám ngục Azkaban — đúng vậy, đây là giám ngục Azkaban thật, không phải dùng cái gì cổ quái biến ra, chính là công tác tổ công bố bọn họ chỉ thả boggart! Thần hộ mệnh của Harry là một con sư tử, bây giờ còn chưa thể nhận ra nhưng đã có thể trông thấy hàm răng thật to và tứ chi mạnh mẽ — giống như đúc thần hộ mệnh mới của Snape, xinh đẹp mà cường tráng. Có người thấy một thần hộ mệnh đầy đủ thân thể mà hoan hô. Nhưng không tính cái gì, thú mặt sư tử đuôi bò cạp cũng có! A, quái tôm đuôi nổ! So với Harry, Fluer Delacour tốt hơn một chút, không có những sinh vật kích thích như vậy nhưng đường không tốt lắm, luôn có những thứ quấy rối — nhìn xem mũ đỏ chết tiệt! Một đám yêu Cornish khiến cô phát điên. Khi cô nhìn thấy một cô bé toàn thân là nước thì cô không chịu được nữa, cô bắt đầu thét lên — đó là một boggart, nó biến thành em gái cô! Thật tàn khốc! Không chịu được kích thích này, cô gái xinh đẹp giơ đũa phép phát ra tín hiệu cầu cứu. Mà lúc này, Krum âm u xuất hiện ở sau lưng cô. “Cô muốn đi ra ngoài?” Krum hỏi. “Đúng, tôi không chịu được! Không chịu được!” Delacour khóc lớn ,“Mấy người đi đi, đi đi!” Krum không mở miệng an ủi, anh chỉ gật đầu nhẹ, cho cô một chú ngữ vui vẻ rồi xoay người đi. Khi mọi người đưa Delacour ra, cô đã bình phục tâm tình, Pomfrey cho cô một lọ độc dược hòa hoãn, uống xong, cô ôm em gái Gabrielle ngồi ở một bên ngẩng đầu nhìn hình ảnh trên không trung. Hiển nhiên, Harry đang vượt lên đầu. Nhìn không trung, Fluer không thể không bội phục Harry Potter, không hổ là cứu thế chủ, năng lực của cậu ta đã vượt qua rất nhiều học sinh năm thứ bảy, đương nhiên là ở Phòng chống nghệ thuật hắc ám, rất giỏi, Delacour nghĩ, cô chưa thấy qua một ai cùng năm mình có thể học Phòng chống nghệ thuật hắc ám tốt như vậy, đũa phép giống như là bàn tay thứ hai của cậu ta!“Thật đặc sắc!” Cô sợ hãi than lên,“Mau nhìn, cậu ta tìm được cúp!” Harry đã đứng ở trước cúp vàng, cậu hít sâu một hơi, cất kỹ đũa phép sau đó đụng vào cúp vàng, sau đó Harry không thấy! “Là khóa cảng!” Có người kinh hô. “Trời ạ! Là ai mang đi quán quân của chúng ta!” “Harry làm sao vậy?!” Ít nhất hơn ngàn người tận mắt nhìn thấy chuyện đã trải qua, không ai hoài nghi trong này có âm mưu to lớn! Dumbledore huy động đũa phép lớn tiếng hô:“Mọi người không cần phải sợ hãi, không cần phải kinh hoảng! Chúng ta bỏ thêm pháp thuật truy tung trên người tuyển thủ, chúng ta có thể tìm được Harry!” “A! Dumbledore! Ông phải nói cho tôi biết có chuyện gì?!” Fudge lớn tiếng rít gào, ông còn không cần dùng pháp thuật tất cả mọi người cũng có thể nghe rõ. “Cornelius, ông bạn của tôi, không cần lo lắng, chẳng qua là Voldemort đã trở lại.” Có lẽ là đã quên, có lẽ là cố ý , Dumbledore vẫn duy trì “Thanh âm to”. “Ông nói dối!” Fudge la lớn,“Ông đang nói dối! Không có khả năng! Hắn sẽ không trở về! Ông nói dối — nói dối!” “Có phải là nói dối, chúng ta đi rồi nói sau!” Dumbledore cũng không cho Fudge mặt mũi, ông kéo Fudge lớn tiếng nói,“Chúng tôi bây giờ đi tìm vị quán quân mất tích, các bạn, chúc chúng tôi gặp may mắn a!”
|
Chương 79[EXTRACT]Khu mộ hỗn loạn “Tôi thỉnh cầu đi theo phỏng vấn!” Một giọng nói bén nhọn và cay nghiệt giờ phút này rất kiêu ngạo, là Rita Skeeter, cô ta đi qua cầm tay Dumbledore,“Hiệu trưởng, tôi nghĩ ngài cũng không ngại, tôi có thể bảo vệ mình, xin ngài đồng ý.” “Được, cô Skeeter. Cầm tay tôi.” Đang chờ cô ta xuất hiện a, Dumbledore trong nội tâm đều vui đến nở hoa rồi, hôm nay là mấu chốt, ông sẽ không làm xuất hiện tình huống không thể đoán trước nào! Cảm giác độn thổ cũng không dễ chịu, cho dù là chính mình độn thổ, nhất là mục tiêu là mộ. Tất cả người ở Hogwarts đều bị tập trung vào một chỗ, bọn họ không thể tùy ý đi, kỳ thật bọn họ cũng không muốn cứ như vậy đi, Hogwarts cung cấp cách liên lạc với người nhà, nhất thời tin “(Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy” trở lại truyền khắp thế giới pháp thuật — lòng người bàng hoàng? Đúng vậy, tất nhiên là như vậy, nhưng mọi người cũng biết cứu thế chủ và Dumbledore đi tìm người kia quyết đấu — điều này làm cho bọn họ an tâm, chỉ cần chờ đợi kết quả là được, không cần chiến tranh, cũng không cần trận doanh, chỉ cần chờ đợi kết quả là đủ rồi! Không dao động đến trên người, điểm này cũng đủ để làm cho tất cả mọi người có thể yên tĩnh chờ đợi, đương nhiên chưa chắc là yên tâm. Gellert lúc này có chỗ dùng, ông tìm thủ hạ trung thành ở lại Hogwarts trấn an mọi người, khống chế bộ pháp thuật, đây là việc bọn họ thường làm nên khi làm rất quen thuộc. Giờ phút này Dumbledore đã mang người đến Little Hangleton. Chỗ mộ, Harry bị trói vào một khối bia đá, bên cạnh là một người đàn bà điên cuồng — Bellatrix Lestrange – người này vốn nên ở trong Azkaban nhưng được những người khác trợ giúp trốn thoát, chỉ là Fudge đè chuyện này xuống, sau Quidditch World Cup, lão đã làm rất nhiều chuyện ngu xuẩn. Bellatrix dùng đũa phép đâm mặt Harry, nụ cười của mụ làm cho mọi người run sợ, điểm ấy che dấu dung mạo đẹp đẽ của mụ.“Nhìn xem bảo bối,” Mụ nói, “Búp bê ngoan của Dumbledore — Harry Potter, hì hì, ha ha ha…… Ha ha, Potter, mày có một khuôn mặt ngu xuẩn!” Mụ giơ đũa phép lên giống như muốn trừng phạt Harry. “Để tôi nói chuyện với chủ nhân ngươi!” Harry đột nhiên nói, cậu rất tỉnh táo, đương nhiên tỉnh táo là giả, dù sao cậu cũng chỉ có 15 tuổi, còn là vị thành niên, dù có năng lực thế nào cũng sẽ không thể không sợ, nếu có người nghe tim đập của Harry thì sẽ biết rõ hiện tại câu sợ muốn chết,“Bà không có tư cách nói chuyện với tôi!” Harry nuốt nuốt nước bọt, dùng loại biện pháp này để che dấu khủng hoảng trong nội tâm, đè nén xuống đau đớn như bị lửa đốt ở cuống họng. “Thằng nhóc chết tiệt! Mày……” Người đàn bà điên cuồng giơ đũa phép lên muốn cho Harry không thức thời một chú ngữ hắc ám nhưng một người ngăn mụ. “Bella, dừng tay.” Khi phát ra âm tiết “s”, Harry cho là mình nghe thấy xà ngữ nhưng thực tế không phải, đây là tiếng Anh, phát ra từ trong miệng của một thằng bé quỷ dị — không, không phải một đứa bé, người này chỉ là thứ giống đứa bé mà thôi, một thứ đầy vẩy, mặt nó bẹp bẹp, vị trí cái mũi chỉ có hai khe hở dài nhỏ, hai mắt đỏ như máu, không có tóc. Harry biết rõ thứ đó là Voldemort nhưng cậu không nghĩ tới hắn có thể liên hệ Lestrange — đúng vậy, Bellatrix là con dâu nhà Lestrange. Harry đã nghe qua về mụ, một người điên cuồng, si mê nghệ thuật hắc ám, mê luyến chúa tể hắc ám. A! Một quái vật, có cái gì tốt mà mê! Harry quên sợ hãi, cậu rên rỉ trong lòng. “Harry Potter, lại gặp mặt.” Voldemort bị một người đàn ông ôm, bàn tay dài nhỏ khô héo vươn ra chỉ Harry,“Lại gặp mặt, cậu bé may mắn……” Hắn nghiên cứu Harry Potter, hắn tinh tế tự hỏi,“Rất tốt, ngươi rất có dũng khí……” Rất lâu hắn mới dám triệu hoán vợ chồng Lestrange, với Voldemort mà nói thì không đủ, nhưng nếu như hắn có thân thể chân chính sau thì vậy không phải bàn luận, lúc này tên người sói kia hắn cũng không dám triệu hoán, mà Bellatrix vì si mê hắn nên vẫn có thể lợi dụng …… Đúng vậy, hắn có thể khống chế tử thần thực tử vì dấu hiệu đen là ấn ký lên linh hồn, hắn có thể xác nhận điều đó. “Ta nghĩ ngươi không chỉ muốn nói những lời này.” Harry cố gắng làm cho mình tỉnh táo bình tĩnh nói chuyện, cậu giật giật bả vai,“Có lẽ ngươi nên thả ta ra, thủ hạ của ngươi cũng không phải yếu ……” “A, đúng vậy, nhưng là ta không thể không phòng bị mánh khóe nhỏ của ngươi.” Voldemort cũng không có ý thả Harry xuống, hắn giảo hoạt nói,“Ngươi biết, ngươi hiện tại không hề giống trước, ưm…… Có bốc đồng, đúng vậy, mạnh mẽ đâm tới.” Hắn tìm từ đơn giản,“Có thể nói cho ta biết là ai dạy ngươi tỉnh táo không? Có lẽ ta có thể cho ngươi trở về, báo cáo tin này cho hiệu trưởng của ngươi, thế nào?” Thật là một điều kiện mê người. Nếu là lúc trước có lẽ Harry lập tức sẽ đồng ý nhưng hiện tại Harry sẽ không biết đáp ứng đề nghị vớ vẩn này — Severus nói cho cậu về Voldemort, thói quen và tính cách, cậu biết rõ dù đã không còn anh tuấn, Voldemort vẫn như là cao thủ đầu độc đầu người khác. “Cậu bé ngoan còn đang chờ cái gì a?” Voldemort thân thiết nói,“Chỉ là một cái tên, hơn nữa cậu có thể nói cho người đó biết cậu nói tên của hắn cho ta cho nên hắn cũng sẽ không gặp nguy hiểm nào, không phải sao? Nói ra đi.” Vì chiết tâm trí thuật thất bại, Voldemort muốn tìm được tin tức từ trong miệng Harry, cũng không dễ dàng. Nhưng Harry hiện tại cần kéo dài thời gian, chờ đợi viện binh của mình đến. Cho nên cậu phải đối thoại với Voldemort, còn phải chọc giận Bellatrix và chồng mụ cái người ôm Voldemort — làm cho bọn họ không ngừng nói chuyện, làm cho thời gian lặng yên trôi qua khi bọn họ nói chuyện. “Nói cái gì?” Harry đá đá chân, cậu tỏ ra cực độ chán ghét tình thế hiện tại của mình,“Voldemort, ngươi không có chút thành ý nào, hay ngươi sợ ta? Bởi vì ta là khắc tinh của ngươi!” “Ngu xuẩn!” Bellatrix không đợi chủ nhân mụ nói, mụ lập tức cho Harry một bàn tay, đánh cho Harry lỗ tai ù lên. “Đây là thành ý của ngươi sao Voldemort?” Harry nhổ máu và nước bọt trong miệng ra làm cho mình dũng cảm không sợ một chút nhưng hành động đó kích thích thần kinh của Voldemort, hắn thưởng thức nhìn cứu thế chủ, đôi mắt đỏ rực tràn đầy đồng ý — đúng vậy, cứu thế chủ như vậy, nếu như không nhìn kỹ ai có thể biết rõ hắn là cứu thế chủ a? A, Dumbledore nuôi một con rắn! Điều này làm cho Voldemort vui vẻ, hắn tê tê cười. Đây là thứ Snape dạy cho Harry, ngụy trang, ma túy cùng với…… Đón đầu một kích! Ngay tại Voldemort tê tê cười, Harry cảm giác dây thừng lỏng chút ít, tay cậu có thể tự do hoạt động — vì lúc cậu bắt lấy cúp đã cất đũa phép nên Voldemort và Bellatrix không lấy đi đũa phép của cậu, bọn họ còn không đến mức ra tay với cái đồng hồ điện tử chết tiệt trên cổ tay cậu, mà không phải là tiếc nuối thường, cái túi toàn những thứ linh tinh của cậu có bề ngoài là đồng hồ điện tử a! Bên người có khí tức quen thuộc, Harry biết rõ đây là áo choàng tàng hình của mình — không ai có thể xem thấu áo choàng tàng hình của cậu ngoại trừ cái mắt giả của Moody, nhưng hiển nhiên Voldemort không có một con mắt như vậy cho nên hắn không biết độc dược đại sư của hắn đang ở ngay bên cạnh đã làm xong hết thảy, kể cả cởi dây trói cho Harry. Khi tự do, Harry lập tức rút đũa phép hóa đá Bellatrix, mà chồng của mụ ôm Voldemort không kịp phản ứng — cho Harry thêm 10 điểm, bởi vì cậu biểu diễn tốt, Bellatrix đang cười với Voldemort nhưng sau một giây đã bị hóa đá. “A!” Voldemort hét lên, hắn còn chưa dùng Harry Potter lấy được thân thể, hiện tại hắn không có cách nào sử dụng những chú ngữ đầy sức mạnh kia! “Voldemort, ngươi xong rồi.” Harry dùng đũa phép chỉ vào Voldemort, cậu không dám thư giãn,“ Rodolphus Lestrange, đừng cử động, đừng cử động……” Harry chậm rãi đến gần Voldemort, nhưng lại nói nói với Lestrange, cậu không rõ có phải còn có người khác hỗ trợ Voldemort không cho nên Harry không thể không thận trọng. Snape nới lỏng cho Harry thì nhìn thấy Harry phản ứng nhanh chóng làm cho anh thật vui cũng rất kiêu ngạo, nhưng đồng thời, Snape ẩn thân dưới áo dùng đũa phép hung hăng nguyền rủa Bellatrix – ả điên này, anh rất ghét mụ, mà mặt Harry sưng làm cho Snape không chỉ là chán ghét Bellatrix, đúng vậy, anh cho rằng người này nên xuống Địa ngục! Vì vậy, Snape hung hăng nguyền rủa mụ, dùng Curcio nhưng mụ đã bị hóa đá cho nên ngoại trừ thống khổ trên linh hồn, bề ngoài cũng không nhìn ra mụ có chỗ nào bất thường. Voldemort sớm đã bị Harry giơ đũa phép mà tức ngất, hắn lớn tiếng gầm thét làm cho Rodolphus đi quản lí Bellatrix nhưng hắn đã quên không có ai hỗ trợ, hắn hiện tại ngay cả đi đường cũng khó khăn! Không, còn có rất nhiều người giúp hắn, hắn không phải cô đơn một người! Voldemort liều mạng cá chết lưới rách bắt đầu triệu hoán tử thần thực tử của mình, hắn biết rõ, đối mặt loại tình huống này, chỉ cần bọn họ bị hắn triệu hoán đến thì cũng chỉ có thể đứng ở bên hắn, bằng không…… Chỉ cần cứu thế chủ làm chứng, bọn họ sẽ chết không nơi chôn! Hừ, cũng chỉ là một thằng nhóc còn chưa tốt nghiệp. Quả nhiên, có rất nhiều tử thần thực tử đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Harry, bọn họ sững sờ — Bella bị hóa đá, Rodolphus ôm một vật thể giống một đứa trẻ con, cứu thế chủ cầm đũa phép chỉ vào vật thể kia…… “Giết nó! Giết nó!” Voldemort lớn tiếng nói,“Người hầu của ta, chủ nhân của các ngươi đã trở lại, giết cứu thế chủ, ta sẽ dẫn các ngươi đến huy hoàng!” Giết? Không giết? “Ba”! Vô số tiếng độn thổ truyền đến. Tử thần thực tử kinh hãi nhìn — bọn họ còn chưa hết khiếp sợ khi thấy Voldemort biến thành trẻ con thì đã phát hiện mình bị bao vây. Hiện tại, chỉ có cách bắt cứu thế chủ làm con tin! Một tử thần thực tử cầm đũa phép dùng một chú buộc chặt với Harry — nhưng là trước người Harry xuất hiện một cái Impedimenta đón chú ngữ này, không có người trông thấy cứu thế chủ đọc chú ngữ, không có người trông thấy cứu thế chủ huy động đũa phép…… Không có người trông thấy cứu thế chủ phân tán sự chú ý của mình – Harry Potter nhìn chằm chằm vào Voldemort! Có thể thắng hay không? Tử thần thực tử cũng không phải những kẻ ngu ngốc, bọn họ rất muốn biết phần thắng của mình có bao nhiêu, mà khả năng chạy trốn có bao nhiêu — đau đớn từ dấu hiệu đen làm cho bọn họ sợ hãi, đây là dùng khế ước đã được ký kết, bọn họ phải tuân thủ, nhưng nếu như không tuân thủ thì như thế nào? Chưa có người thử phản bội chủ nhân của bọn họ cho nên bọn họ không biết phản bội sẽ phải chịu trừng phạt thế nào — dấu hiệu đen trừng phạt và Crucio đủ khiến bọn họ sợ run. “Tom, không cần chống cự vô vị.” Giọng Dumbledore vang lên làm cho Voldemort tức giận đến mức có thể bằng vào ma lực cũng không nhiều lắm trong cơ thể trôi nổi nhưng Dumbledore không cho hắn cơ hội biểu hiện ra,“Tử thần thực tử, mấy người bây giờ là tử thần thực tử, nhưng nếu như mấy người nguyện ý, hiện tại đi đi, vĩnh viễn không còn trở thành cấp dưới của ai, như vậy mấy người cũng không phải là tử thần thực tử, không có người biết mấy người đã từng là tử thần thực tử, đây là tôi, Albus Dumbledore cam đoan.” Một sự cam đoan tuyệt vời, khó có thể chống cự! “Không — lừa gạt!” Voldemort thét chói tai giãy ra khỏi cánh tay của Rodophus, hắn chậm rãi trôi nổi chính mình giống như ma lực bạo động của trẻ con,“Đây là lừa gạt! Lão ta sẽ không bỏ qua người nào!” Hắn lớn tiếng tê tê nói, triệu hoán đến trợ thủ — Nagini. Lúc này, Harry cũng bắt đầu tê tê nói nhưng thứ Harry triệu hoán không phải là Nagini mà là một Nhãn Kính Vương Xà xinh đẹp — không sai, chính là con rắn bắt lấy Peter, nó được nuôi rất tốt, còn được tưới rất nhiều độc dược cho nên hiện tại càng thêm tươi sáng xinh đẹp, thậm chí nó còn ăn vài khối thịt tử xà làm cho nó lớn hơn rắn bình thường rất nhiều. Cứu thế chủ là xà lão khang! Voldemort cảm thấy thế giới của mình sụp xuống trong nháy mắt. Nhãn Kính Vương Xà mang theo mấy người anh em của nó – những con rắn cung cấp nọc độc cho Snape — xông về phía Nagini, mà tử thần thực tử đã có người bắt đầu độn thổ! Thắng bại, kỳ thật chính là chuyện trong nháy mắt. Rita Skeeter dùng cameras của mình không ngừng bấm, đương nhiên cô muốn bảo đảm an toàn của mình, bên người có một thần sáng đi theo, nhưng không phải rất đáng giá sao? Những người độn thổ cũng có những người điên cuồng với thuần huyết luận nhưng thức thời là kỹ năng phải có, bọn họ không thể bị mất tất cả trong này! Giờ khắc này, tử thần thực tử oán hận chủ nhân của bọn họ. “Thắng bại, chỉ vậy mà thôi, Tom Riddle!”
|