Hảo Tưởng Lộng Tử Nam Chủ A
|
|
Chương 18 Tạ Sâm đang chuyên tâm mà "chém" trúc, Ôn Duyên nhìn thân ảnh tới tới lui lui của đối phương, nhịn không được dò hỏi: "Cậu biết tôi có thể làm cậu thanh tỉnh, vì cái gì ngay từ đầu còn nói phải đi?" Động tác của Tạ Sâm dừng một chút cũng chưa, khi Ôn Duyên cho rằng đối phương sẽ không trả lời, chỉ nghe Tạ Sâm nói: "Cậu cảm thấy vì sao?" Ôn Duyên lặng im hai giây, nguyên bản còn muốn nói ra "cảm tưởng", nhưng tưởng tượng đến lúc ấy đối phương ngồi ở bên cạnh mình nói, "Có một số việc, nếu không rời đi, sẽ không chịu khống chế", còn có lời nói lúc trước và loại ánh mắt đối phương dành cho mình........ Hắn cũng là nam nhân, hắn đương nhiên cũng có cảm xúc mà nam nhân bình thường có, loại ánh mắt này đại biểu cái gì hắn cũng quá minh bạch. Chỉ là hắn không rõ, Tạ Sâm chính là nam chính a? Nam chính như thế nào sẽ...... Như thế nào sẽ đối với hắn sinh ra loại cảm xúc không bình thường này? "Cậu làm nhanh đi, tôi qua bên kia thu thập đồ vật." Cũng không quản phản ứng của Tạ Sâm, Ôn Duyên nói xong liền xoay người hướng về chỗ đặt vật tư chồng chất, trong một chốc suy nghĩ trong đầu quá nhiều, hắn không có cách nào bình tĩnh đối mặt Tạ Sâm, kỳ thật nói đến cùng bọn họ cũng mới nhận thức mấy ngày mà thôi, hắn thật sự không cách nào lý giải Tạ Sâm vì cái gì có thể đối với hắn sinh ra hứng thú. Mắt Tạ Sâm nhìn Ôn Duyên đi tới phía trước, hắn cũng không nói cho Ôn Duyên biết, kỳ thực lúc trước nếu là phải đi, hắn cũng không định để Ôn Duyên rời khỏi tầm mắt của mình. Bởi vì hắn hiểu rõ, đối với hắn mà nói, Ôn Duyên cùng người khác tuyệt đối là bất đồng, ngay cả chính hắn cũng không thể giải thích, vì cái gì trong tiềm thức cứ như vậy để ý sự tồn tại của Ôn Duyên, nhưng không thể phủ nhận chính là, bọn họ thật là có duyên, mà loại duyên phận này, sớm không biết từ trước kia bao giờ, cũng đã tồn tại. ................................. Một phòng thí nghiệm ngầm rộng lớn, đèn chiếu sáng tái nhợt chói mắt cơ hồ che kín trần nhà, phía vách tường giống như loại bể cá gắn trên tường, mà bên trong chính là tràn đầy chất lỏng ghê tởm màu bọt biển không ngừng sôi sục. Bên ngoài chất lỏng đó là một tầng thủy tinh dày, bên trong chất lỏng lại được pha lê ngăn cách chia thành nhiều khối khu vực, có nâu thẫm có xanh xám còn có đỏ rực. Trên tường gắn đèn pha huỳnh quang, những chất lỏng quỷ dị nguyên bản không rõ lý do vẩn đục, bị ánh đèn chiếu đến trở nên âm trầm đáng sợ cực kỳ. Nếu đến gần một chút, sẽ thấy bên trong mỗi một ngăn là một sinh vật bất đồng. Có nhân loại, có động vật thường thấy, có sinh vật cơ hồ chỉ tồn tại trong truyền thuyết, mà nhiều nhất, chính là dị dạng quái vật đáng tởm. "Dùng điện giật!! Mau dùng điện giật!!!!!" Theo âm thanh hoảng loạn nôn nóng vang lên, tiếng điện giật "chi chi", cơ hồ giống như dùng máy khuếch đại âm lượng, vang vọng khắp bên trong phòng thí nghiệm trống trải. Ở giữa phòng thí nghiệm, có một cây khoan dài gần ba mét cắm trên mặt bàn cực lớn. Giờ khắc này, phía trên mặt bàn to rộng đang mạnh mẽ buộc chặt một sinh vật hình người cả người mọc đầy bọc mủ ướt. Có lẽ sinh vật làm theo bản năng, động tác không ngừng giãy giụa vặn vẹo, bọc mủ trên người cùng bướu, không ngừng thấm ra chất lỏng màu vàng bên ngoài, mà chỗ bị trói chặt, bởi vì áp lực, những chất lỏng cơ hồ bị đè ép văng tung tóe. "Tê dát...... Dát!!!" Nghe sinh vật gào rống lên âm thanh khiến người ta phải sợ hãi, mấy nhân viên nghiên cứu mặc hai lớp trang phục thí nghiệm nhìn mặt nhau, bọn họ kề miệng bên máy khuếch đại âm lượng, bên trong phòng thí nghiệm tuyệt đối phong kín, cho dù chỉ là tiếng người thở dốc, đều có thể thông qua loa lớn treo bốn phía trong nhà truyền phát tin tới. "Kim tiến sĩ, tôi xem tình huống của N1 hiện tại, vẫn là quá không ổn định, không bằng chờ thêm một khoảng thời gian, chúng ta......" Nam nhân được gọi là Kim tiến sĩ, ở phía bên kia lớp kính trong suốt phòng hộ phục, nhìn lại thực nghiệm viên đang nói chuyện. Thực nghiệm viên kia nhận phải ánh mắt lạnh như băng của Kim tiến sĩ, thấy trái phải mấy thực nghiệm viên đều mắt nhìn mũi mũi nhìn tim trầm mặc không nói, lập tức đành phải cắn răng im miệng. Hắn chỉ là cảm thấy cứ tiếp tục như vậy quá nguy hiểm! Bởi vì virus tang thi bị truyền ra ngoài, các phòng thí nghiệm gần đây đều gia tăng tiến hành các thí nghiệm trên thân thể sở hữu cảm nhiễm. Bọn họ chưa bao giờ đuổi theo tiến độ đến như vậy, cũng đều ở tình trạng lửa sém lông mày tiến hành các hạng số liệu thực nghiệm. Bởi vì trong tương lai một ngày nào đó, các thí nghiệm về sở hữu năng lực nhất định đều phải từ bỏ! Không có tài liệu bên ngoài cùng với vật tư duy trì, cho dù bọn họ có thể chống đỡ trong phòng thí nghiệm một năm, nhưng kia cũng không phải kế lâu dài a! Một năm sau tất cả mọi người sẽ bị vây chết trong phòng thí nghiệm! Cho nên Kim tiến sĩ mới có thể khiến cho mọi người, trong nguy hiểm trở nên mạo hiểm, tiến hành các thực nghiệm điên cuồng trước kia sẽ không bao giờ dám đường đột làm! Mà cơ thể thực nghiệm của N1 này, chính là dung hợp sáu loại biến dị sinh vật virus đầu tiên. Những sinh vật biến dị nguyên bản có được năng lực kỳ dị người thường không thể tin được, trước mắt chính là nhờ dung hợp lượng lớn virus, càng dung hợp nhiều càng biến dị nhiều, biến dị đó mang đến hậu quả gì, bọn họ giống nhau đều không có chứng thực. Việc xử lý quá mức nhanh chóng, sẽ mang đến dạng hậu quả gì, tất cả bọn họ đều không cách nào đoán trước được! "Tê...... Dát!! Dát!!!" Thực nghiệm viên đứng trên mặt bàn bên trái nhìn chằm chằm lên màn hình số liệu, thứ đại biểu cơ năng trói trụ sinh vật không ngừng nhanh chóng tiêu hao, loại biến hóa bất thình lình xảy ra này, làm âm thanh nàng cơ hồ có chút khẩn trương, "Tiến sĩ! Tình huống N1 dường như rất không phù hợp! Cơ năng của nó sắp đột phá cực hạn! Còn tiếp tục như vậy........" "Bang!" Tiếng đứt gãy vang lên, hai thực nghiệm viên bên phải cả kinh hét lớn một tiếng rồi liên tiếp lui mấy bước, "Tiến sĩ!! Dây cột!! Nó, đem dây cột giật đứt!! Nó đem dây cột giật đứt!!!!" Tuy hai thực nghiệm viên này đã từng thấy qua đủ loại hoang đường sinh vật lực lượng, lời nói đến cùng, thế nhưng cũng là mang theo nỗi sợ hãi! Dây cột đó chính là thành quả nghiên cứu khoa học mới nhất được tiến sĩ Kim cho dùng ở phòng thí nghiệm, thông qua kỹ thuật phân tích hạt vật chất ngoài không gian, toàn bộ đội ngũ nghiên cứu gần một năm rưỡi mới có được số liệu đáng tin cậy. Các chất có tính kiềm cao chất ăn mòn đối với nó hoàn toàn không có hiệu quả, cho dù là chất ăn mòn mới được tạo ra gần đây, cũng không có cách nào gây tổn hại lên nó! Chỉ riêng trọng lượng của nó đã đạt đến con số không thể tưởng tượng hơn bảy trăm tấn! Ở nhiệt độ gần như hai ngàn sáu trăm độ, nó vẫn cứ có thể bảo trì nguyên trạng không bị tổn hại! Ở dưới nhiệt độ đóng băng hơn một trăm bốn mươi độ nó vẫn có thể duy trì được tính mềm mại và dai! Chỉ là tài liệu chế tác quá mức thưa thớt cùng khó tìm, cho dù là nguyên vật liệu làm từ bên ngoài không gian trong tình huống đặc thù, cũng là yêu cầu cao độ tinh khiết tinh luyện cùng đại lượng xóa giảm mới có thể có được đến một chút gia công nguyên liệu. Đừng nói lượng sản, liền tính là phòng thí nghiệm phân lượng bọn họ cũng khó lấy được. Nếu không phải bọn họ ở nghiên cứu mấy thứ vật chất bình thường không thể trói buộc được, Kim tiến sĩ như thế nào lại đem chúng đi phí phạm của giời?! Chỉ là đồ vật cơ hồ dùng phương pháp vật lý không cách nào phá hủy được, cư nhiên lại bị tên quái vật này dễ như trở bàn tay chặt đứt! Mắt nhìn dây cột đứt gãy càng ngày càng nhiều, sinh vật hình người cả người chảy dịch nhầy màu vàng không ngừng phát ra tiếng tru chói tai rên rỉ. Những nghiên cứu viên đã sớm thối lui ra phía sau mặt bàn đến mấy thước. Tuy rằng bọn họ từ ngày đầu tiên mới vừa tiến vào phòng thí nghiệm, đã biết mạng này tùy phía trên mà phụng hiến, mà thời điểm khi nhân loại gặp phải đe dọa liên quan đến tính mạng, đặc biệt là loại thời điểm không biết sợ hãi cùng đã biết nguy hiểm đồng thời quay quanh họ, vẫn cứ có thể kiên định đứng ở mặt bàn biên kiên nhẫn quan sát, chỉ sợ cũng chỉ có một người được gọi là Kim tiến sĩ Kim Văn Tu! Mắt nhìn sinh vật hình người nọ đang tránh thoát khỏi trói buộc, Kim Văn Tu chỉ vào nghiên cứu viên đứng cách gần phòng chỉ huy nhất, âm thanh phát ra bình tĩnh đáng sợ, "Mười hai, đem cửa khoang mở ra." Cùng lúc lệnh được truyền ra, cơ hồ tất cả mọi người có thể nghe được, âm thanh thở dài nhẹ nhõm truyền tới lẫn nhau từ loa. Số mười hai bên cạnh phòng chỉ huy cánh tay cơ hồ nhũn ra đẩy chốt mở, trong nháy mắt, toàn bộ mặt tường bao lấy chất lỏng ở phía Tây hoàn toàn giảm xuống đến bên dưới, mà mặt sau của nó, dần dần hiển lộ một cái thông đạo sáng rộng ước chừng ba cửa, đèn bên trong thông đạo cơ hồ từ tường rơi xuống đồng thời tự động mở ra, mấy nghiên cứu viên thấy Kim tiến sĩ hướng về phía bên này đi, lập tức một chút cũng không dám chậm trễ chạy theo hướng trong. Thời điểm đoàn người thấy quái vật hình người ở kim tiến sĩ bước vào "cửa khoang" hoàn toàn từ mặt bàn ngồi đứng dậy, theo cánh "cửa khoang" kim loại từ từ nâng lên, tất cả mọi người thấy được quái vật hình người nọ quay đầu lại, dùng ánh mắt hết sức dữ tợn đáng sợ mà nhìn bọn hắn chằm chằm! "Nó...... Nó, nó giống như...... Còn có ý thức......" Cửa khoang sau im ắng, nhưng không chờ hai giây mọi người liền cảm thụ được cảm giác cơ hồ coi như đất rung núi chuyển chấn cùng nứt toạc, mấy cái nghiên cứu viên yết hầu không ngừng nuốt, tuy rằng thực tự tin khoang an toàn này trước mắt tuyệt đối còn chưa có vật chất có thể hủy diệt nó, nhưng dây cột vừa rồi cũng không phải đồ vật bình thường, còn không phải bị kia quái vật dễ như trở bàn tay phá hư sao...... "Đi." Mấy người nghe tiếng nhìn về phía Kim Văn Tu, Kim Văn Tu tựa như không có cảm nhận được ánh mắt của bọn họ, vừa đi phía trước vừa nhíu nhíu mày, "Phòng thí nghiệm hẳn là không thể dùng, thật nhiều đồ vật...... Đều lãng phí." Mấy thực nghiệm viên đi phía sau Kim Văn Tu quay đầu lại xem, khoang cửa hậu gần như ba mét cư nhiên có dấu hiệu biến dạng! Kim Văn Tu bước chân tuy rằng không chậm, nhưng mọi người tâm đều đã loạn cả lên! Quái vật kia xem ra thật là có ý thức! Loại ánh mắt trước khi cửa khoang đóng lại này của nó, giống như là hận bọn hắn! Tuy rằng lúc ấy...... Chỉ là, chỉ là làm sao đã đến tình trạng này, lại vẫn còn ý thức?! Nếu làm nó chạy đi ra ngoài, nó có thể hay không có năng lực khác, lại ở bên trong đám người tìm kiếm bọn họ, sau đó thực thi báo thù...... .................................... Ôn Duyên nhìn căn nhà trúc giản dị trước mắt, biểu tình ngàn năm không đổi trên mặt vì quá khiếp sợ mà hơi hơi mở miệng. "Nơi này không có mưa cũng không có tuyết, chỉ cần làm ra cái khung là được, tuy rằng có chút đơn sơ, nhưng người có thể ở được." Ôn Duyên không rảnh trả lời Tạ Sâm, ngực hắn vì chịu đựng cảm giác phù phù kinh hoàng, nhẹ nhàng mở cửa trúc hướng vào trong đi. Phòng trong diện tích không quá lớn, thế nhưng lại có một cái giường trúc cực kỳ to! Hơn nữa trên mặt giường, chỗ hai phiến trúc giao nhau, đều được Tạ Sâm bổ ra cố định lại! Ôn Duyên chậm rãi dùng tay vịn sờ lên, cư nhiên một chút đều không cảm thấy đột ngột bất bình! Hắn ở trong miệng cắn môi làm chính mình bình tĩnh, duỗi tay nhẹ nhàng mà lắc lắc chân giường, thấy chân giường không chút sứt mẻ, từ cắn môi biến thành cắn răng, lại đột nhiên dùng sức lắc lắc, nhưng mặt giường cư nhiên vẫn là không chút sứt mẻ! "Mặc dù có hơi đơn sơ, nhưng vì nghĩ cho bản thân, tôi cũng sẽ không làm nó quá rời rạc." Ôn Duyên cơ hồ không có cách nào nghe Tạ Sâm nói những lời "vì nghĩ cho bản thân" này, hắn thực sự không có cách nào tiếp thu tình huống hiện tại...... Chẳng lẽ thân là nam chủ, liền nên hù chết người qua đường Giáp sao? Cái loại kỹ năng dùng thủ đao cuống chém cây trúc cũng dã đủ lóe mù đôi mắt chó oxy hóa hợp kim của hắn! Chính là thứ này! Tại! Bây! Giờ!! Ôn Duyên nhịn xuống suy nghĩ trong lòng, liều mạng cúi xuống nhìn đồng hồ trên tay, thời gian cơ hồ chỉ qua đi chưa đến hai giờ! Chỉ không đến hai giờ a nima!! Nam chính Tạ Sâm vĩ đại của bọn họ! Tạ Sâm đồng hài vĩ đại! Cư nhiên chỉ dùng hai giờ tạo ra được một căn nhà trúc cùng một giường trúc!!! Chỉ! Trong! Hai! Giờ! Tạ Sâm thấy Ôn Duyên vẫn luôn trầm mặc, vừa định mở miệng nói vài câu, kết quả ai ngờ Ôn Duyên nguyên bản đối với chính mình còn hờ hững, mắt kia nhìn về phía mắt mình, lập tức từ thâm thúy đến không cảm xúc, trong nháy mắt liền quá độ trở nên bóng lưỡng dọa người......
|
Chương 19 "Ba anh em kia, có phải đặc biệt không dễ khống chế?" Ôn Duyên nghĩ nghĩ, vẫn là đem nghi vấn xoay vòng nãy giờ trong lòng hỏi ra. Tuy rằng tình hữu nghị giữa Chu béo và Tạ Sâm hẳn là không ít năm, nhưng trực giác hắn mách bảo Tạ Sâm không phải loại người vì đối phương là bằng hữu, liền sẽ đem toàn bộ tâm sự nói ra. Chu béo có lẽ cũng biết tính nết này của Tạ Sâm, cho nên khi nãy cũng không tiếp tục đề tài này. Nghe được vấn đề của Ôn Duyên, Tạ Sâm cũng không có phản ứng gì ngoài ý muốn, trong đầu hắn vẫn còn đang dừng lại ở ánh mắt bóng lưỡng vừa rồi của Ôn Duyên. Tuy rằng sự việc chỉ xảy ra trong vài giây, Ôn Duyên sau khi phản ứng nhanh chóng thu liễm yên lặng không một tiếng động, nhưng Tạ Sâm hắn xác thực nhìn thấy Ôn Duyên như vậy, là vì một hành động nào đó của mình, khiến Ôn Duyên sinh ra cảm giác không giống...... Giờ này khắc này hai người nằm song song trên giường trúc, tư thế lấy tay gối sau đầu. Nhờ độ ấm trong không gian, cơ hồ là không lạnh cũng không nóng, cho nên không có chăn cũng không sao, tuy rằng "ván giường" dưới thân có hơi cứng, nhưng trong hoàn cảnh cả người được bao bọc bởi mùi trúc, tâm hai người đều trở nên trầm tĩnh. "Không phải bọn họ không dễ khống chế, mà vì bọn họ cũng giống như cậu, mỗi người trên người đều có một cái Linh Khí." Vẻ mặt Ôn Duyên giống như gặp quỷ chậm rãi nghiêng đầu nhìn về phía Tạ Sâm. Tạ Sâm không cử động, khóe miệng cong lên nói: "Cho dù mỗi người bọn họ có một cái, Linh Khí vẫn là bảo bối cực kỳ hi hữu, huống hồ Linh Khí trân quý nhất trong các loại chính là không gian Linh Khí, mặt dây chuyền của cậu vẫn rất quý giá, không cần lo lắng." Ôn Duyên bị nói trúng tâm sự, tai có chút hồng quay đầu lại, lần này đổi lại làm Tạ Sâm quay đầu nhìn về phía hắn, câu môi tiếp tục nói: "Nhưng mà, càng là đồ vật trân quý càng dễ dàng bị người mơ ước, nói như vậy, người có Linh Khí có thể cảm nhận được Linh Khí đã kích hoạt trên người người khác, nhưng ta cũng không nhìn ra ngươi có cảm ứng gì đối với ba người kia...... Bất quá nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ba người bọn họ, đều đã biết trên người của cậu có một cái, so với đồ vật của họ cộng thêm việc ở bên nhau, còn có khả năng kiếm thêm vài món tốt." Ôn Duyên nghĩ tới Hình Nhị lúc trước thân cận trợ giúp, không biết như thế nào, sau lưng đột nhiên xuất hiện một cỗ lạnh lẽo vô pháp khắc chế. "Bất quá, nếu Linh Khí không có kích hoạt, cho dù là người mang theo Linh Khí, cũng không thể cảm thụ được. Cho nên ba người kia có lẽ cũng đã biết rằng cậu đã phát hiện ra sự tồn tại của Linh Khí trên người...... Linh Khí đã kích hoạt rồi, dù cướp đi cũng không dễ dàng khống chế, nhưng mà......" Tạ Sâm nhìn biểu tình có chút cứng đờ của Ôn Duyên cùng sắc mặt hơi trắng bệch, độ cong khóe miệng lại ngày càng lớn, "Nếu chủ nhân Linh Khí đã chết, thì lại là chuyện khác." A...... Ha hả...... Ôn Duyên có chút cứng đờ mà duy trì tư thế nhìn về phía trần nhà, ngàn vạn con thảo nê mã bị bệnh trĩ, kết bè kết đội trong đầu hắn cuồng dã lao nhanh! Ý của Tạ Sâm mà nói, nếu xuất hiện một nhân vật tương đối lợi hại trâu bò, như vậy một giây sau, không gian liền có thể nhận đối phương là chủ phải không?! Như vậy không khoa học a!! Khác với mạt thế tiểu thuyết, tu chân tiểu thuyết a!! Rõ ràng là lấy máu nhận thân a phi! Là lấy máu nhận chủ a!! Vì cái gì hắn đến nơi này!! Cái không gian này một chút tiết tháo đều không có!! Sau khi chủ nhân đã chết!! Liền có thể cùng người khác đi a a a a a này quá không có trung trinh xem a đi!!! Từ từ...... Ôn Duyên chậm rãi chớp mắt, giả thiết như không phải nhằm vào hắn đi...... Tạ Sâm nếu nói ai khác cũng có Linh Khí, như vậy nói cách khác...... Cái giả thiết này!! Vẫn là do Tác! Giả! Khốn! Khiếp! nghĩ ra?! Mệt hắn lúc ấy sau khi đánh -2 còn cảm thấy hối hận! Mệt hắn còn cảm thấy thật! Hối! Hận! (Jeje: Cho những ai không nhớ thì bạn Duyên lúc đầu đọc truyện ghét thánh phụ quá nên đánh -2, đoạn này nằm trong văn án) Tạ Sâm nhìn sắc mặt Ôn Duyên giống như nuốt phân, nhịn không được lộ ra nụ cười hiếm hoi lại bị Ôn Duyên bỏ lỡ, "Bất quá, tôi vẫn có một biện pháp, giúp cậu che giấu Linh Khí." Ôn Duyên trong lòng vội vàng ngừng cuồng dã phun tào vị tác giả này, hắn quay đầu nhìn về phía Tạ Sâm vẻ mặt đứng đắn, nhất thời cũng không làm ra vẻ mặt đứng đắn được như vậy mà đặt câu hỏi nói: "Biện pháp gì?" Ánh mắt Tạ Sâm lộ ra một cỗ cảm xúc Ôn Duyên xem không rõ, hắn cảm thấy biểu tình của Tạ Sâm lập tức liền trở nên thật....... Rất giống loại ý cười không tiếng động, lại như một loại tâm tình không được đùa giỡn, lại hoặc là đối với sự thức thời của hắn vừa lòng......? Tóm lại thực phức tạp, hắn thật sự không biết nên làm sao đơn thuần định nghĩa. "Đem Linh Khí của cậu và tôi, hợp lại thành một." Ôn Duyên trầm mặc, hắn vô luận như thế nào đều không thể tưởng tượng được còn có loại khả năng này....... Loại đồ vật như phỉ thúy, cũng có thể hợp hai thành một?! ...... Cũng đúng, đến không gian đồ vật còn có, còn thứ gì là không có khả năng...... Chỉ là hắn vẫn không biết nên như thế nào trả lời Tạ Sâm, nói đến việc này, hắn cự tuyệt còn có đường sống sao, hình như là không. Tuy rằng hắn biết Tạ Sâm hẳn là sẽ không hại hắn, nhưng từ đáy lòng khó tránh khỏi cũng có chút biệt nữu không thể nói tới. Nói khó nghe chút, kỳ thực phương pháp giết chết chủ nhân Linh Khí, sau đó thô bạo đem Linh Khí cướp đi, Tạ Sâm cơ hồ tùy thời tùy chỗ đều có cơ hội làm được đi? Cho dù hắn không động thủ, chỉ có mỗi cái nhẫn kia cũng có thể làm hắn vạn kiếp bất phục đi? Lúc trước hắn còn hoài nghi rằng nhẫn này chỉ là ngụy trang thôi, nhưng từ lần toàn bộ tay đều bị đau như rút gân, hắn rốt cuộc không còn hoài nghi nữa việc chiếc nhẫn này còn có tác dụng không ai biết. Nếu đối phương không được sự đồng ý của hắn, cũng có thể dễ như trở bàn tay cướp đi không gian, hắn còn có tư cách gì đi đề phòng cùng hoài nghi đối phương? Thời điểm một người năng lực cường đại đến nhất định nông nỗi, nếu hướng trên người này sử dụng một ít phỏng đoán ác ý, đều có vẻ vô lý. Chính hắn cũng không nghĩ sớm như vậy đã sinh ra quan hệ ràng buộc sâu như thế với nam chính, hắn càng không có biện pháp khống chế tâm tình không xác định trong lòng mình. Từ nhỏ ở bên ngoài đã độc lập sinh hoạt, tính cách cũng là nguyên nhân dẫn đến trong trường không có bạn bè tâm sự, người mà hắn tưởng là thân mật nhất khi còn nhỏ, không phải sau khi có được hài tử của chính mình, liền đối với hắn xa cách lạnh nhạt sao? Đến người thân nhất đều có khả năng tùy thời vứt bỏ chính mình, bằng hữu? Có thì thế nào, không có thì thế nào? Loại tâm tính này vẫn luôn cùng với hắn lớn lên, tốt nghiệp, công tác, thẳng đến trước khi xuyên qua. Hắn trước nay đều không thích đem cảm xúc của chính mình để cho người khác biết, nói trắng ra, hắn cũng không tin tưởng những người khác, hắn một chút đều không nghĩ đến việc đem sinh hoạt của mình cùng bất luận người nào chia sẻ, hắn không có thói quen để người khác quấy nhiễu sinh hoạt cùng tư ẩn của hắn. Hắn nguyên bản cho rằng không gian là một bí mật lớn cho đến chết cũng không thể nói ra, nhưng mới từ ngày đầu tiên gặp mặt Tạ Sâm, hắn liền không thể hiểu được đem tiết lộ bí mật này. Rồi sau đó, cơ hồ là một đường không thể vãn hồi...... Từ từ...... Tạ Sâm nói...... Hợp hai làm một?! "Cậu! Cậu cũng có loại Linh Khí này?!" Thông qua lời nói vừa rồi của Tạ Sâm, hắn cũng biết rõ ràng cái gọi là "Linh Khí", cũng không phải chỉ có mỗi loại không gian, có lẽ còn có những thuộc tính thần kỳ khác hắn chưa biết, nhưng Tạ Sâm chưa nói, hắn cũng không đặc biệt cảm thấy hứng thú. Phảng phất như đang cười phản ứng trì động của Ôn Duyên, Tạ Sâm đang kề sát thân hắn lấy từ trong quần áo đen một món đồ vật, Ôn Duyên hơi hơi khởi động cánh tay nhìn kỹ qua, là một đoạn đen nâu...... "Đây là cái gì? Là ngọc? Hay là......?" "Hàm răng Lang Vương." Ôn Duyên khóe miệng giật giật, hàm răng Lang Vương? Thứ quái dị này cũng có thể xem là Linh Khí? Tạ Sâm có phải hay không cố ý đùa hắn?! Nhìn thấy biểu tình của Ôn Duyên, Tạ Sâm liền biết đối phương suy nghĩ cái gì. Chỉ là nhìn nanh sói trong tay hắn, lời giải thích đã đến miệng, lại không biết nên nói từ đâu. Ôn Duyên nhìn bộ dáng Tạ Sâm như đang chìm vào hồi ức, lập tức cũng phản ứng lại biểu tình khi nãy của mình cũng quá không đạo nghĩa, nhanh chóng mở miệng nói: "Chỉ là...... Hai thứ này làm sao hợp hai thành một? Còn có, Linh Khí này của cậu...... Là thuộc tính gì?" Nguyên bản biểu tình của Tạ Sâm còn đang bình tĩnh, không biết vì câu nói nào của Ôn Duyên, hay do ngữ khí mà xúc động thần kinh, hắn hơi hơi nhíu mày, dùng khóe mắt liếc Ôn Duyên. Thời điểm Ôn Duyên nhận ra ngữ khí của mình có chỗ sai, chỉ nghe Tạ Sâm chậm rãi mở miệng nói: "Cậu đã biết chuyện tôi có Linh Khí, nếu cậu không đồng ý......" "Tôi đồng ý!!" Cơ hồ không đợi Tạ Sâm nói dứt câu, Ôn Duyên liền gấp không chờ nổi nói ra lập trường của hắn! Bởi vì hắn thề hắn vừa rồi thấy được Tạ Sâm trong mắt chợt lóe qua sát khí! Hắn quả thực là muốn điên rồi! Chẳng lẽ đối với một người cảm thấy hứng thú, không phải là...... Không phải là nên ôn nhu một chút sao?! Vì cái gì nam chính của bọn họ là quỷ dị như vậy?! Nói trở mặt liền trở mặt không tính!! Nima động cũng chưa động lại nổi sát khí!!! Đây là muốn nháo thế nào a?! Tạ Sâm không để ý đến biểu tình muốn nằm liệt ra của Ôn Duyên, hắn đương nhiên không biết, mỗi lần Ôn Duyên ở trong lòng phun tào, trên mặt chỉ có mỗi loại biểu tình này. Tạ Sâm đứng lên, Ôn Duyên cũng ngồi dậy theo, Tạ Sâm vươn tay, Ôn Duyên nhìn biểu tình của đối phương cùng ánh mắt, mặt đơ ngoan ngoãn lấy mặt dây chuyền từ trong cổ ra, rồi sau đó lại nhìn nhìn Tạ Sâm, tiếp tục mặt đơ, tháo mặt dây chuyền từ trên vòng cổ xuống. Nhìn đối phương đem mặt dây chuyền đưa cho mình giống như đứa bé ngoan, Tạ Sâm đem cái của mình túm lấy rồi sau đó ném cho Ôn Duyên. "Sau khi đeo nó lên, thời điểm trăng tròn mỗi năm, tôi đều sẽ mất đi một đoạn thời gian ký ức." Tuy rằng tò mò đối phương như thế nào sẽ mất đi ký ức, nhưng nghĩ đến giả thiết Tạ Sâm là 【 nam chính 】cho nên trong lòng Ôn Duyên cũng không thấy lo lắng gì. Dù sao nam chính vô luận có việc gì đều không sao là được rồi! Tuy rằng trong nguyên tác không có viết về chuyện này, cũng có lẽ hắn chưa đọc tới lúc đó? Nhưng Tạ Sâm nếu biết mang nó có hậu quả, như vậy đại biểu, dù có không tốt, mang vẫn đỡ hơn là không mang! Ôn Duyên yên tâm thoải mái ngừng suy nghĩ, cẩn thận cảm thụ nanh sói trong tay. Loại lạnh lẽo này, theo lý thuyết mang bên người không thể lạnh như vậy, hay tại nanh sói nên mới vậy? Hắn nhẹ nhàng chuyển động một chút, phát hiện mặt trái răng nanh có hoa văn thực rườm rà, có chỗ như bụi gai, có chỗ như dây mây, ở giữa là có những ký hiệu văn tự hắn xem không hiểu, thoạt nhìn có chút ngỡ ngàng. "Đeo nó lên." Tay cầm nanh sói của Ôn Duyên ngừng lại một chút, yết hầu không tự giác nuốt một cái, đeo nó lên? "Sau khi tôi đeo nó lên," Ôn Duyên nỗ lực điều chỉnh ngữ khí của mình, nhìn thẳng Tạ Sâm nói: "Có thể hay không cũng giống cậu?" Ôn Duyên không nói hết, nhưng Tạ Sâm nghe hiểu, đối phương là đang hỏi hắn sau khi đeo nanh sói lên, thời điểm trăng tròn có thể bị mất đi ký ức hay không. Hắn không có lập tức phủ định, mà là hơi hơi rũ mắt xuống, làm Ôn Duyên không thấy rõ lắm cảm xúc bên trong. Thời gian phảng phất yên lặng, ở thời điểm Ôn Duyên nhịn không được muốn hỏi một lần nữa, Tạ Sâm đứng phía trước hắn, chậm rãi mở miệng. "Nếu tôi nói, cũng giống như tôi thì sao." ............
|
Chương 20 "Nếu tôi nói, sẽ giống như tôi thì sao." Tạ Sâm ngẩng đầu, thậm chí là có hơi quá, bởi vì ngửa ra sau, hắn rũ mắt nhìn thấy ánh mắt Ôn Duyên, giống như một vị thần tà ác coi khinh nhân loại, càng đừng nói khóe miệng kia mang theo ý cười chói lọi "ác liệt". "Hai chủ nhân của hai Linh Khí, trao đổi Linh Khí lẫn nhau đeo vào, là loại biểu hiện hòan toàn tín nhiệm đối phương bậc nhất. Linh khí cảm nhận được từ trường biến hóa của chủ nhân, cũng sẽ làm ra điều chỉnh tương ứng. Cái gọi là hợp hai làm một, chính là ý này. Trong ngươi có ta, trong ta có ngươi......." (Jeje: Hint bắn tung tóe mù mắt đám cẩu độc thân =_=") Ôn Duyên ngẩng đầu nhìn Tạ Sâm giờ khắc này có hơi biến thái, rồi sau đó da đầu có chút tê dại nhìn nanh sói trong tay, hắn tin tưởng nếu không làm theo lời Tạ Sâm nói, dù Tạ Sâm sẽ không lập tức giết chết hắn, nhưng cũng tuyệt đối làm ra những việc rất đáng sợ, hắn cũng không biết căn cứ vào đâu có loại cảm giác này, nhưng hắn biết là thế. Suy nghĩ lợi hại trước sau hơn bốn mươi giây, Ôn Duyên cắn răng nhắm hai mắt, nếu đang ở tư thế đứng thẳng, chỉ sợ cũng muốn dậm chân một cái! Đôi tay hắn cầm lấy dây thừng buộc nanh sói phảng phất giống anh dũng hy sinh! Rồi đem nó tròng lên cổ của mình! Thời gian phảng phất yên lặng một khắc, Ôn Duyên nhắm mắt lại lẳng lặng nghe động tĩnh xung quanh, chờ đến khi xác định thật sự không có dị tượng gì phát sinh, hắn mới chậm rãi mở mắt. Tạ Sâm đứng đối diện hắn, vẻ mặt mang theo ý cười nhẫn nại, loại vẻ mặt này thật sự chưa bao giờ xuất hiện qua trên mặt hắn, cho nên Ôn Duyên trong lúc nhất thời ngốc lăng một chút. Đến khi phản ứng lại ý cười của đối phương, vẻ mặt Ôn Duyên thẹn quá thành giận! "Cậu vừa rồi là đang lừa tôi!" Ý cười của Tạ Sâm giảm bớt, rồi sau đó đột nhiên vươn tay nắm lấy cằm Ôn Duyên, hắn hơi cúi người xuống, trên mặt biểu tình cũng càng ngày càng đứng đắn. Thẳng đến khi Ôn Duyên nhịn không được muốn lui ra sau, chỉ nghe Tạ Sâm dùng loại âm thanh cơ hồ là thì thầm nỉ non, đối với hắn nói: "Tôi nói cái gì, cậu cũng đều tin?" Nguyên bản hẳn là một câu nói ngả ngớn, nhưng ngữ khí Tạ Sâm làm Ôn Duyên trong lúc nhất thời hoàn toàn phản ứng không kịp. Bởi vì đó là một loại...... Đó là một loại ngữ khí trào phúng phảng phất cô tịch nhiều năm, là thứ hắn chưa bao giờ cho rằng sẽ xuất hiện trên người Tạ Sâm...... Một loại cao ngạo yếu ớt. Cảm nhận này làm Ôn Duyên cả người đều mờ mịt, yếu ớt? Tạ Sâm sao? Nhưng việc này còn chưa tính là gì, đáng sợ nhất là...... Giờ khắc này, Tạ Sâm dùng ngữ khí như vậy, hỏi hắn vấn đề như vậy. Hắn thế nhưng nói không lên lời phủ nhận...... Hắn biết chính mình không có bị Tạ Sâm khống chế, cũng biết chính mình không có bị Tạ Sâm quấy nhiễu. Đã có thể như vậy, đối phương nói cái gì, hắn cư nhiên đều sẽ tin? Này thật là đáng sợ......
Trong bóng tối, Hình Tam đột nhiên mở hai mắt. Cho dù là ở đêm khuya tối đen, hắn vẫn mang kính râm và khẩu trang trên mặt như võ trang hạng nặng, đôi mắt giấu sau kính nhẹ chớp hai cái. Hình Tam chậm rãi mở miệng nói: "Không thấy bọn họ." Nghe Hình Tam nói như thế, Hình Nhị một bên chậm rãi mở mắt ra. Hắn làm như nghĩ tới cái gì, đột nhiên khẽ cười một tiếng, nói: "Tạ Sâm này thật ra có chút ý tứ. Hôm nay đám người kia nhận ra cậu, hắn không có khả năng không nhìn ra. Nếu từ sớm đã biết năng lực của cậu, vậy càng nên biết tình huống hiện tại, cậu đều có thể dò xét ra. Hắn đây rõ ràng là muốn nói ra lập trường của hắn, Ôn Duyên kia...... Thật đúng là không động vào được." Hình Đại vẫn luôn nhắm hai mắt, giờ này hai tay trước ngực thay đổi vị trí, hắn nhíu mày mở miệng nói: "Cậu ngay từ đầu không nên đánh chủ ý lên Ôn Duyên, đừng nói vô nghĩa nữa, mau ngủ!" Hình Nhị bị Hình Đại nói nghẹn một chút, lập tức chỉ hừ nhẹ một tiếng không nói chuyện nữa, Hình Tam cũng nhắm mắt lại không đi quấy nhiễu hai người bên cạnh, trong lúc nhất thời cả không gian tối đen, lại trở nên yên tĩnh.
Ôn Duyên vốn tưởng rằng cả người mình sẽ mệt mỏi, sẽ không tỉnh nổi, kết quả không có, giống như lần ở hiệu thuốc, một giấc ngủ dậy cư nhiên một thân nhẹ nhàng, ngược lại so với chất lượng giấc ngủ bình thường, còn tốt hơn rất nhiều. Nguyên bản hẳn là ở trong không gian nghỉ ngơi, tuy rằng hai người cũng chưa nói rõ, nhưng hắn cùng Tạ Sâm đều rất rõ ràng bên ngoài giường trong phòng là giường đơn, nếu dùng tư thế bình thường ngủ, giường kia căn bản chứa không nổi hai đại nam nhân bọn họ. Chỉ là...... Tạ Sâm lấy lý do "Có thể làm Linh Khí càng thêm quen thuộc khí tràng hai người" cùng "Để ngừa vạn nhất có người gõ cửa", cùng hắn ra khỏi không gian, ở trên giường đơn kia, cùng nằm nghiêng song song ngủ. Ai cũng không có cách nào hiểu được đêm nay đối với hắn dày vò như thế nào. Nguyên bản hắn muốn cho Tạ Sâm ngủ ở bên trong, sau đó đưa lưng đối mặt Tạ Sâm, như vậy hoàn toàn liền không có áp lực. Nhưng Tạ Sâm nói hắn trước nay đều chỉ xoay ra ngoài mà ngủ, ngụ ý chính là, nếu Ôn Duyên muốn cùng hắn lưng tựa lưng ngủ, Ôn Duyên phải dựa vào tường kia, này Ôn Duyên sao có thể đồng ý?! Nguyên bản nằm chung một cái giường đã rất kỳ quái, nếu hắn còn dựa vào tường kia! Cảm giác trở nên rất nguy hiểm! Cho nên lập tức cự tuyệt! Hai người giằng co trong chốc lát, cuối cùng đối diện với biểu tình cười như không cười của Tạ Sâm, Ôn Duyên chỉ đành mặt vô biểu tình nằm ở bên ngoài, xoay người nhìn cửa phòng. Mà Tạ Sâm nằm ở phía sau hắn, hô hấp phả vào cổ hắn, không lạnh không nóng, không nhanh không chậm. Ôn Duyên ý đồ gì cũng không dám nghĩ, tuy rằng hắn là gay, nhưng hắn luôn cho rằng mình có tiết tháo của gay. Ít nhất hắn cũng không phải nhìn thấy bất kỳ nam nhân nào cũng nảy lên tâm tư ở phương diện kia, càng không phải tùy tùy tiện tiện liền có thể phát tình. Hắn thích nam, nhưng hắn không thấy việc này so với thích nữ thì có gì bất đồng? Chẳng lẽ thẳng nam nhìn thấy bất kỳ nữ nhân nào, đều sẽ lập tức suy xét muốn hay không cùng nàng làm một phát sao? Mập ốm cao thấp, cho dù là giữa nam nữ, cũng có sự phân biệt giữa thích và không thích đi? Cho nên nếu hắn thích nam nhân nào đó, cũng không phải tùy tùy tiện tiện chỉ cần giới tính là nam là được a. Hắn trước kia vẫn luôn cho là vậy a, cũng vẫn luôn là như vậy cho tới giờ a...... Chỉ là, như bây giờ thì tính là gì? Nguyên bản Ôn Duyên đầu óc thanh tỉnh, hiện tại có thêm chút hỗn độn, đêm qua Tạ Sâm như thế nào hắn không biết, nhưng hắn cũng thật chính là trời gần sáng mới chịu không được mà ngủ, hắn sống lâu đến vậy, vẫn là lần đầu cùng một con trai khác nằm ở khoảng cách gần như thế mà ngủ! Tuy rằng cái gì cũng chưa làm! Nhưng mà...... Ôn Duyên cảm giác mặt mình có hơi nóng, hắn cảm thụ được hô hấp của đối phương trên cổ mình, tiết tấu thực đều, hẳn là còn chưa tỉnh đi, chỉ là mới sáng sớm...... Trong đầu hắn, như thế nào lại có loại ý tưởng này liền không dừng được?! Ôn Duyên khẩn trương nhấp miệng nhắm mắt, không đợi chính hắn tìm ra manh mối, thứ phía sau kia không biết từ khi nào ngày càng dựa vào hắn như đá, tức thì làm hắn muốn cử động cũng không dám...... Phảng phất toàn bộ không gian trong phòng đều như nhau, Ôn Duyên hô hấp cũng ngừng lại, thứ cứng như đá kia, hắn là nam đương nhiên biết! Chỉ là hiện tại toàn bộ suy nghĩ của hắn đều dồn lên thứ đồ kia, trừ bỏ trong đầu kêu gào tình huống bên ngoài này, mặt khác hắn trong lúc nhất thời cái gì cũng đều nhớ không nổi! "Tỉnh?" Phía sau đột nhiên vang lên thanh âm làm Ôn Duyên giật mình một cái! Cảm giác trực quan nhất chính là, lông tơ từ cánh tay đến sau cổ, toàn bộ tựa như chịu đựng gió lạnh, cơ hồ căn căn dựng đứng theo hô hấp của Tạ Sâm mà đong đưa, hiện ra một cảnh tượng vui sướng hướng vinh phồn hoa! "Ha hả......" Tiếng cười không áp lực từ phía sau làm Ôn Duyên đột nhiên hoàn hồn, hắn lập tức chống đệm giường ngồi dậy, giây tiếp theo xoay người rời đi, đứng cách đầu giường trái phải ước chừng một thước, cơ hồ là lần đầu tiên, dùng ánh mắt mang theo tức giận nhìn Tạ Sâm. Tạ Sâm xem xét hắn liếc mắt một cái rồi thôi, ngáp một cái, sau đó dùng loại âm thanh giống như vừa tỉnh ngủ mở miệng nói: "Ngủ ngon sao?" Ôn Duyên nhìn Tạ Sâm ngồi dậy một chút, không có đáp lời, bởi vì trời mới biết, hắn đột nhiên cảm thấy phía dưới của mình giống như là cũng...... Như vậy? Cơ hồ mỗi nam nhân sáng sớm ngủ dậy đều phải trải qua quá trình tất nhiên này, vừa rồi hắn phản ứng lớn như vậy, có phải hay không hơi...... "Đi rửa mặt đi, bọn họ hẳn là đã tỉnh, gặp Ngô Mộng lấy đồ dùng rửa mặt." Tạ Sâm nói làm Ôn Duyên liên tục gật đầu, hắn có chút xấu hổ mà xoay người kéo cửa, thời khắc muốn bước chân ra, âm thanh Tạ Sâm không lớn không nhỏ mà nói: "Tốt nhất trước đi WC, sau đó mới hẵng tìm nàng." Ôn Duyên cắn răng đem cánh cửa không nhẹ không nặng đóng lại, sau đó tận lực mang vẻ mặt nghiêm túc đi từ lối nhỏ ra ngoài, tuy rằng trong lòng không rõ đang chờ đợi cái gì, nhưng nhìn thấy trong đại sảnh ba anh em Hình gia cùng Ngô Mộng hoặc đứng hoặc ngồi, Ôn Duyên vẫn là theo bản năng dùng dư quang nhìn lướt qua phía dưới chính mình. "Các người tỉnh rồi, ai? Như thế nào lại là cậu ra đâu? A Sâm đâu?" Ba anh em Hình gia thật ra cũng không sao cả, tất cả mọi người đều là nam, vốn cũng không có gì, nhưng Ôn Duyên thấy Ngô Mộng đều là vẻ mặt thản nhiên cùng chính mình nói chuyện, biểu tình tựa như căn bản không phát hiện lều trại nhỏ bên dưới của mình, tuy rằng nói không nên lời hiện nay trong lòng là cảm giác gì, nhưng Ôn Duyên vẫn là tận lực cười cười, "Hắn mới vừa tỉnh, còn ở phía sau, có thể cho tôi một bộ đồ dùng rửa mặt được không." "Nga, tỉnh thì tốt. Chúng ta đã sớm dậy, bởi vì vừa rồi dạo một vòng bên ngoài thấy còn an toàn, nên không tính đánh thức các người. Kia, cầm lấy, đi rửa đi." Ôn Duyên tiếp nhận công cụ rửa mặt Ngô Mộng đưa qua, không nhanh không chậm mà hướng buồng vệ sinh đi, sau khi đóng cửa lại, hắn hồi tưởng dặn dò của Tạ Sâm hôm qua trong không gian, lập tức nhấp môi khống chế được xúc động muốn tiến vào không gian một chuyến, thành thành thật thật đi ngoài, thành thành thật thật rửa mặt. Hắn vô tâm tư đi quản người bên ngoài đang nói cái gì, toàn bộ tâm trí đều lung tung rối loạn treo trên người Tạ Sâm, nếu nói là suy nghĩ về Tạ Sâm, hắn cũng nói không nên lời là nguyên do gì, nhưng loại cảm xúc này nhất định là cùng Tạ Sâm móc nối, trăm phần trăm là cùng Tạ Sâm có quan hệ. Này rốt cuộc là như thế nào thay đổi? Chẳng lẽ chỉ là bởi vì chính mình, đeo nanh sói thuộc về Tạ Sâm sao? Ôn Duyên dùng nước rửa kem đánh răng còn sót lại bên miệng mình rồi lại vội vàng lau mặt, sau đó hắn cau mày, đem nanh sói từ trong cổ lấy ra xem. Thời điểm sờ lên thứ này, cảm xúc vẫn giống như hôm qua lạnh lẽo thấu xương, nếu là mùa đông đeo thứ quỷ quái này không phải là thuần túy tìm ngược sao...... "Phanh! Phác phanh!!!!" Hẳn là từ nhà này cách đến cửa hàng ngũ kim không xa, xảy ra vài tiếng làm mặt đất cơ hồ phát run vang lớn! Cảm nhận được phương hướng thứ kia, Ôn Duyên đầu tiên là ngốc mặc hai giây, sau đó hoàn hồn nhanh tay đem nanh sói bỏ vào trong quần áo, tay trái đẩy cửa buồng nhà vệ sinh, nhìn bên ngoài thấy đám người kia cũng ngơ ngẩn, dưới tình thế cấp bách cơ hồ hô to nói: "Tạ Sâm đâu?! Mau đem người kêu hắn ra đây a!"
|
Chương 21 "Tôi ở đây." Ôn Duyên theo âm thanh nhìn về hướng buồng vệ sinh bên phải, chỉ thấy Tạ Sâm đứng đó dựa tường, bên cạnh hắn còn có Vệ Bình cũng Phác Tĩnh Nghiên, biểu tình trên mặt Tạ Sâm do bị bóng tối che mất, cho nên có chút xem không rõ lắm. Ôn Duyên không nghĩ tới Tạ Sâm vẫn luôn đứng ở buồng vệ sinh bên cạnh, trong lúc nhất thời ngây ngẩn cả người chưa nói ra lời nào, Hình Nhị thần sắc nghiêm túc nói: "Nghe âm thanh này giống như nổ mạnh, chỉ là phương hướng không hợp cho lắm, nếu đem đường lấp kín, chúng ta sẽ phải vòng lại một đoạn dài." Ngô Mộng nghe vậy ngốc một chút, rồi sau đó có chút kinh sợ mà trừng mắt nói: "Không phải vì sợ ai cũng muốn hướng đến khu an toàn, cho nên sau khi đi qua, mới muốn làm hỏng đường đi?" Thật ra nàng đoán đúng rồi, nhưng chỉ đoán đúng phân nửa. Ôn Duyên ánh mắt phức tạp mà nhìn thoáng qua Ngô Mộng, kỳ thật thời điểm trải qua đoạn này, trong 《 Mạt thế thánh quang 》 thay đổi thủ pháp miêu tả thị giác. Một bên miêu tả khu an toàn trong lúc này đang nước sôi lửa bỏng, một mặt miêu tả vì đường bị nổ đã dẫn đến những hậu quả thế nào. Mà những gì nam chính trải qua cũng bị đơn giản hóa, rất nhiều chi tiết, hắn cũng không rõ ràng. "Các người trước ra ngoài xem đi. Tôi cảm thấy, chúng ta hẳn là nên thương lượng một vài đối sách rồi đi ra ngoài." Ôn Duyên mắt nhìn Tạ Sâm với Vệ Bình, rồi lại hướng đến trên người ba huynh đệ Hình gia. Hắn rất ít phát biểu ý kiến, cho nên lần này vừa nói xong, tất cả mọi người trong nháy mắt có phản ứng tiếp thu. "Tôi cảm thấy tiểu Duyên nói rất đúng, chúng ta nếu không chuẩn bị, bất luận tình huống bên kia thế nào, tùy tiện đi qua đều không khôn khéo, không nắm chắc không thể đánh a, vạn nhất là mai phục thì sao?" Hình Nhị nghe lời khẳng định của Hình Đại, hắn nhẹ nhàng gật gật đầu cau mày nói: "Nghe âm thanh này hẳn là đang phá đường, không giống như động tĩnh tang thi gây ra, không chuẩn bị thì không thể đi. Nhưng nếu cứ gây ra tiếng động thế này sẽ đưa tới tang thi, chúng ta nên đi mau." Hình Tam thu được ánh mắt của Hình Đại, đem người trong đại sảnh nhìn lướt một vòng, rồi sau đó rõ như ban ngày chỉ vài bước cư nhiên đã nhảy tới cái cửa sổ bên cạnh xa gần mười mét, không đợi Ôn Duyên và mọi người phản ứng lại, âm thanh kéo cửa sổ đã vang lên, thân ảnh hắn cũng không thấy tăm hơi! Ôn Duyên đem khiếp sợ nuốt ở trong lòng, hiện tại không có thời gian cảm thán này đó! Hắn rốt cuộc nên như thế nào giảng giải, mới có thể giúp mọi người chuẩn bị tâm lý thật tốt đây? Thanh âm này thật là nổ đường không sai, nhưng bọn hắn nhất định không thể tưởng tượng được, đường này cũng không phải bị người thường cho nổ, cũng không phải bị mai phục hay là gì khác, mà là...... 【 "Muốn duy trì khu an toàn sạch sẽ, phải nhanh chóng giảm bớt số lượng nhân viên tiến vào khu an toàn! Không nói đến virus kia khó khống chế biết bao nhiêu, thời điểm tỉ lệ nhân viên đạt đến ngưỡng cao nhất định, đối mọi người, cũng đều không có lợi! Đặc biệt là họ Lưu bọn họ đã sớm ở mưu đồ □□! Ánh mắt những dị năng giả đó đều thiển cận, có mấy ai kiên trì được tới cùng? Nếu ở thời khắc mấu chốt làm phản, Lương gia chúng ta chẳng phải muốn dẫm lên vết xe đổ?! Lão nhân già rồi, nhưng khí thế tuổi trẻ sát phạt quyết đoán vẫn còn! Chỉ khi khu an toàn nắm trong tay chúng ta, người sống sót mới có những ngày tốt lành! Nếu khu an toàn không thuộc về chúng ta, còn nói gì đến ngày lành! Mấy tên họ Lưu kia, ai có thể làm tốt quá mấy ngày?!" "Tam thiếu gia, xin ngài bớt giận." "Nguôi giận! Tôi lấy cái gì nguôi giận?! Hiện tại còn chưa có gì, qua thêm một đoạn thời gian lương thực sẽ thành vấn đề! Dị năng giả mỗi người lòng tham không đáy còn tham sống sợ chết! Nhiều người mới sống sót chạy đến như vậy, chỉ toàn một đám muốn đòi không muốn cống hiến! Lưu gia cho bọn hắn vài chỗ tốt liền lập tức cảm thấy như cha mẹ tái sinh! Những người như vậy sống sót mẹ nó có ích gì?! Mẹ nó!!!>" "Tam thiếu gia, ngài...... Có tính toán gì không?" ............ "Chúng ta cần người có năng lực, nhưng không phải người sống sót lòng tham không đáy. Nghĩ cách gia tăng khó khăn trên đường một chút, khôn sống ngu chết, nếu ở bên ngoài còn không thể sống sót, cho dù vào được, sớm hay muộn cũng chết vì phân tranh lợi ích! Nhớ kỹ, chỉ là khiến bọn họ đến chỗ này khó chậm một chút, tuyệt không phải muốn đem bọn họ đuổi tận giết tuyệt. Mấy ngày này chúng ta cần thời gian, Lưu gia đã sớm bắt đầu hành động, nếu người đến đây đều bị họ thu mua nhân tâm, còn không bằng ngay từ đầu liền không có! Chuyện này không cần lưu lại nhược điểm, nghe hiểu chưa?" "Vâng, tam thiếu gia yên tâm."】 Ôn Duyên cẩn thận hồi tưởng lại miêu tả trong sách, ấn tượng của hắn đối với vị tam thiếu gia này kỳ thực có hơi phức tạp, một mặt đối với người sống sót bên ngoài khu an toàn vô cùng máu lạnh, bày mưu đặt kế cho thủ hạ đi phá hư con đường nhất định phải đi qua để thông vào khu an toàn, nhưng rồi hắn lại bảo thủ hạ tuyệt không đối với người bên ngoài đuổi cùng giết tuyệt. Loại cách làm tràn ngập mâu thuẫn thế này, trong nguyên tác kỳ thật có ghi nguyên nhân, bởi vì khu an toàn cũng có phe phái phân tranh, thông qua một ít từ không quá khó nghe, kỳ thật Lương Gia Minh cũng không phải người đại gian đại ác, chỉ là loại cách làm này, nếu bị người sống sót bên ngoài biết là do hắn bày mưu đặt kế, chỉ sợ về sau hậu hoạn vô cùng. Thời điểm Ôn Duyên cân nhắc nên dùng từ như thế nào, Hình Tam lóe mấy cái đã nhảy về bên cạnh bọn họ, Ôn Duyên thề, hắn thật sự một tiếng bước chân cũng không nghe được. "Xung quanh không có người, nhưng vừa rồi có cái phi cơ bay ngang, là do nó làm." Âm thanh Hình Tam vừa rơi xuống, Hình Đại cùng Hình Nhị toàn bộ bất động thanh sắc mà nhìn về phía Tạ Sâm, Tạ Sâm vội vàng rửa mặt xong trên mặt còn treo bọt nước, đôi mắt vi liễm không nói gì, nhưng Phác Tĩnh Nghiên đã lau nước trên cằm, mở miệng nói: "Nếu là phi cơ, vậy không phải người thường, xung quanh đã không có người nào, chúng ta cũng nên nhanh rời đi, trên đường rồi nghiên cứu lại sau. Qua một hồi nữa, chỉ sợ tang thi kéo đến." Mấy người hạ ánh mắt, đều đồng ý phương án này, thời điểm mọi người muốn đi ra ngoài, đột nhiên nghe được âm thanh bước chân của tiệm ngũ kim bên cạnh...... "Bên trong có người không?! Có người hay không?!" Âm thanh này làm Hình Tam nhíu mày, không biết là nhíu mày vì vừa rồi thời điểm tuần tra rõ ràng không phát hiện người nào, hay nhíu mày vì cái gì khác, chỉ là hắn vẫn luôn mang kính râm lớn cùng tóc mái che lại, cho nên cũng không có người chú ý tới chi tiết biến hóa này. Tạ Sâm phảng phất nghe thấy được âm thanh không thể tưởng tượng nổi, hắn theo bản năng đem Ngô Mộng định đi ra mà ngăn trở lại, bước chân có chút mau mà đi tới cửa, đúng lúc này, người nói chuyện ngoài cửa cẩn thận đẩy cửa một cái, qua khe hở, người này cùng Tạ Sâm chính diện nhìn nhau. "Sâm tử?!" Tạ Sâm phảng phất ngây ngẩn cả người, mà cánh cửa vừa rồi trong nháy mắt bị đẩy ra toàn bộ, nam nhân hình thể có chút chắc nịch một phen vọt tới lấy tay ôm lấy bả vai Tạ Sâm, trong ngôn ngữ mang theo hưng phấn cùng kích động a, "Sâm Tử! Thật là cậu! Không nghĩ tới ở chỗ này cư nhiên có thể gặp được cậu! Tôi thấy hai chiếc xe dừng ở ngoài cửa thay đổi vị trí, liền biết ở đây khẳng định có người. Không nghĩ tới cư nhiên có cậu! Thật tốt quá, ha ha thật tốt quá!!" Ôn Duyên hoàn toàn bị biểu hiện của Chu béo chấn ngốc, đây là...... Chu béo phảng phất lúc này mới phản ứng lại xung quanh còn có một đống người đều đem ánh mắt tụ tập trên người hắn, vì thế cộc lốc mà sờ sờ cái ót ngượng ngùng mà cười cười: "Tôi họ Chu, gọi là Chu Phổ Thiên, bạn học đại học với Tạ Sâm, cũng là bạn cùng phòng bốn năm. Thật sự không nghĩ tới có thể ở chỗ này gặp được hắn, trong lúc nhất thời có chút kích động, mọi người đừng khách khí." Chu béo biểu hiện phi thường chân thật hàm hậu, cho nên ngay cả Ngô Mộng cũng nhấp nháy miệng chưa nói gì, ba huynh đệ Hình gia cũng là hữu hảo đối hắn cười cười cũng tự giới thiệu, Phác Tĩnh Nghiên cùng Vệ Bình càng sẽ không nói nhiều, chỉ là cười nói tên của mình, mà Tạ Sâm bị Chu béo ôm lấy bả vai thần sắc nhạt nhạt vẫn chưa nói gì, chỉ là, Ôn Duyên giờ này khắc này lại nhịn không được rũ mắt xuống liều mạng đem khẩu khí trước ngực kia chậm rãi nhổ ra, hắn thật không phải đối với Chu béo có ý kiến gì, chỉ là kỹ thuật diễn kinh thiên địa quỷ thần khiếp này của đối phương, thật sự là làm hắn vô cùng bái phục!!! "Vị tiểu huynh đệ này là ai?" Ôn Duyên nghe tiếng ngẩng đầu, chỉ thấy ánh mắt Chu béo cười khanh khách nhìn chính mình, dư quang quét đến Tạ Sâm cùng một đám người vô ý thức dùng ánh mắt nhìn chăm chú, hắn cư nhiên lần đầu tiên cảm thấy, mặt than gì đó, cũng là có chỗ lợi. "Chào anh, tôi tên là Ôn Duyên." Chu béo cười gật gật đầu, rồi sau đó nhìn mọi người một vòng, vô ý thức sờ sờ đỉnh đầu nói: "Tôi là từ đường Hồ Dương chạy tới, trên đường nguyên bản đi chung với bảy tám người, nhưng giữa chừng có chút chuyện....... phải tách ra. Xe ta rất rộng, tôi xem ra các người ngồi phân ra hai chiếc xe, nếu ngồi trong xe tôi một chiếc là đủ, các người...... Muốn hay không suy xét một chút?" Ngoài miệng nói "Các người", đến cuối cùng ánh mắt lại là dừng ở trên người Tạ Sâm, loại biểu hiện theo bản năng này, thật ra lại có vẻ phá lệ chân thật, mọi người thoạt nhìn đều không có hoài nghi gì, ít nhất thoạt nhìn đúng vậy. Bất quá Ôn Duyên thật ra cảm thấy, nếu hắn không đọc qua sách, nếu ngày hôm qua hắn không ở trong phòng, nếu hắn không phải trước tiên gặp qua Chu béo, kia, hẳn là đối với những lời nói này của Chu béo, rất khó sinh ra nghi ngờ đi. Không biết có phải do ảo giác của hắn hay không, giống như thượng đế đóng lại cánh cửa vào sẽ mở ra cánh cửa sổ, nếu một người gầy nhưng rắn chắc so với người bụ bẫm thực chắc nịch cùng nhau cười sờ sờ đầu nói ra một câu, nếu là hắn, dường như sẽ luôn tin người bụ bẫm kia nhiều hơn một chút...... Cảm thụ người khác như thế nào hắn không biết, chẳng lẽ đây là ảo giác sao?
|
Chương 22 Nguyên bản Ngô Mộng đáy lòng còn có chút không tình nguyện, rốt cuộc Chu Phổ Thiên này cũng mới tới, các phương diện đều còn chưa hiểu biết nhiều, nếu không phải là bạn học của Tạ Sâm mà Tạ Sâm cũng không cự tuyệt, nàng thật sự không quá tán thành cùng người này một đường a. Huống hồ mới vừa gặp mặt đã bảo bọn họ bỏ xe của mình, nếu trên đường có chuyện gì khác thì sao? Ngồi trên xe người khác cũng giống như ăn nhờ ở đậu...... Cái loại cảm giác ăn nhờ ở đậu này...... Ôn Duyên như thế nào cũng chưa nghĩ đến, Chu béo cư nhiên cả đêm liền có thể làm được tới trình độ này, đặc biệt là Hình Nhị, đang xem qua chiếc xe sau khi cải trang, trực tiếp cầm lòng không đậu mà huýt sáo, "Huynh đệ, xe rất tuyệt a." Chu béo cười ha ha, quay đầu đối với mọi người nói: "Nguyên bản muốn sửa lại xe theo phong cách mới, kết quả ai ngờ đâu lại xuất hiện dịch bệnh, bất quá xe này cấu tạo rất cứng, ngồi bên trong hệ số an toàn rất cao." Tạ Sâm chưa nói gì đã trực tiếp kéo cửa xe, hắn quay đầu liếc mắt nhìn Ôn Duyên một cái, Ôn Duyên cũng mặt mộc đi theo lên, hơn nữa còn ngồi bên cạnh hắn. Bởi vì bên trong xe đều được biến thành sofa dài, cho nên sau khi đi vào thân thể có thể thả lỏng đến cực hạn, thật sự rất thoải mái. Hình Nhị nguyên bản còn muốn đi đến phòng điều khiển tập thử, kết quả bị Chu béo một phen cười giữ chặt, "Thật không phải huynh đệ tôi keo kiệt, thời điểm cải tạo xe này, vì vài lý do yêu thích cá nhân, tôi cố ý thêm vào vài sử dụng đặc thù, trước kia đều không phải sử dụng đến, nhưng đặt ở hiện tại liền có khả năng phát sinh vấn đề. Hơn nữa các người mấy ngày này hẳn là cũng mệt mỏi, tôi hai ngày này đều ở cùng đám người kia không nhúc nhích, việc lái xe mệt mỏi này, cứ giao cho tôi đi." Hình Nhị không sao cả nhún vai gật gật đầu, xem xét ghế điều khiển phụ, nhe răng cười nói: "Tôi đây ngồi ở ghế phụ đi?" Chu béo ha ha cười gật gật đầu nói: "Đương nhiên không thành vấn đề a! Lên xe đi!" Đoàn người lên xe, cửa xe mới vừa đóng lại, ánh đèn vàng ấm áp phía trên liền chiếu sáng cả thùng xe, cửa sổ bên cạnh xe đều chặn ánh sáng lại, ngăn cách cùng phòng điều khiển là một màn hình tinh thể lỏng, lúc này mở ra, phía trên cho thấy, là tình hình giao thông phía trước chiếc xe, tầm nhìn tương đối trống trải, hẳn là trang bị theo dõi gắn ở phía trên xe. Vài người đối với nội thất xa hoa cùng tiên cơ phối trí còn có chút kinh ngạc, nhưng Ôn Duyên từ lúc bắt đầu đã có loại cảm giác không tốt lắm, lúc này càng là khống chế không được mà nhíu mày, hắn nhắm mắt lại lại lần nữa xác nhận một chút, đột nhiên nghiêng đầu mở mắt ra, tới gần Tạ Sâm thấp giọng nói: "Mau bảo hắn tránh hướng Đông Bắc, bên kia có tang thi lại đây, rất nhiều!" Tạ Sâm rũ mắt nhìn mắt Ôn Duyên, hắn không có động, chỉ là Ôn Duyên lại nhìn chằm chằm làm hắn nhíu mày. Tạ Sâm trầm mặc cùng hắn nhìn nhau hai giây, rồi sau đó quay người lại, ấn một cái nút trên cánh cửa kia. Mặt trên nút giống như trang bị hàng rào âm hưởng nhỏ, một giây sau từ bên trong truyền đến một tiếng rầm, rồi sau đó âm thanh cơ hồ vĩnh viễn ý cười của Chu béo kia thiếu tấu mà vang lên tới, "Có phải Sâm tử hay không a? Có phải hay không gấp không chờ nổi muốn cùng đại gia ta ôn chuyện a?" Chu béo lời này nói nửa thật nửa giả, ít nhất Ôn Duyên cảm thấy, hắn thật sự tưởng niệm Tạ Sâm. "Đi Tây Nam rồi nói." Nghe âm thanh không cao không thấp của Tạ Sâm, Chu béo hơi hơi nhướng nhướng mày, không có tình huống đặc biệt, Tạ Sâm sẽ không phí công cố ý nói với hắn một tiếng. Thoáng nhìn Hình Nhị đang hứng thú dạt dào đối với nội thất trong xe, Chu béo rũ mắt nhìn thấy hình ảnh trên màn hình tinh thể lỏng, bốn phương đều trống trải, nào có tình huống đặc thù gì, nhưng hắn biết Tạ Sâm sẽ không nói lời vô nghĩa, hơn nữa năng lực Tạ Sâm...... Từ từ, cũng không đúng a...... Năng lực Tạ Sâm trong bối cảnh hiện tại cũng không phù hợp phát huy a? Hơn nữa tuy rằng Tạ Sâm không có nói rõ, nhưng hắn nghe ra ý tứ của Tạ Sâm, chỉ sợ trừ bỏ con đường Tây Nam bên ngoài kia, bất cứ phương hướng nào khác, đều sẽ xuất hiện chuyện phiền toái? Chỉ là hành động này Tạ Sâm thật là làm được? Thấy thế nào đều không giống a. Tạ Sâm người kia a, nếu nói phản ứng phù hợp thì...... Hắn dù biết địa phương nào có tang thi, vẫn sẽ trầm mặc không nói ra, sau đó chờ đến thời điểm mọi người tao ngộ phải, hắn sẽ nói ra lời nói khiến cho người khác cảm thấy tang thi cũng không đáng sợ lắm. Đến lúc đó, người có năng lực tự nhiên có thể bảo vệ được chính mình, không có năng lực liền chết, Tạ Sâm cũng không có chút nào thẹn với tâm...... Dùng lý luận của Tạ Sâm chính là, nếu hắn là người thường, hành trình của bọn họ căn bản sẽ không thay đổi, thứ gì phải gặp thì nên gặp, có năng lực tự bảo vệ mình là được, không năng lực, thua kiếp này còn có kiếp sau, hoặc sớm hoặc muộn, hắn cũng không che chở ai cả đời được. Tuy rằng lý luận của Tạ Sâm bình tĩnh nói ra thì rất đúng, nhưng tới lúc trải qua trong thế giới hiện thực, nếu biết chân tướng, chỉ sợ không ít người nói Tạ Sâm máu lạnh. Nhưng không thể nghi ngờ, Tạ Sâm tuyệt đối là người lãnh đạo tốt đi, hắn biết, Tạ Sâm chính là thích làm bộ làm tịch, khiến người ta ảo giác rằng hắn đặc biệt hiền lành...... Chỉ là bọn hắn thật sự quá quen thuộc lẫn nhau, liền tính Tạ Sâm trên mặt cười đẹp, hắn cũng biết đối phương căn bản không quan tâm sống chết của bất luận kẻ nào bên ngoài trừ bỏ chính hắn. Có thể cùng người như vậy trở thành bằng hữu, hiện tại ngẫm lại, chính hắn cũng cảm thấy rất không thể tưởng tượng...... Hơn nữa, theo hắn biết, Tạ Sâm sở dĩ có tính cách như hiện tại, cũng không phải không có nguyên nhân. Giống như đạt được cái gì phải trả giá hệt như vậy, Tạ Sâm đối với địa phương huyết tinh dơ bẩn cùng với năng lượng tương đối nhiều, sẽ xuất hiện cảm ứng trời sinh. Trước kia mỗi lần hắn hỏi Tạ Sâm cảm giác ra sao, Tạ Sâm luôn là lạnh mặt ngậm miệng không đề cập tới, thẳng đến có một lần xảy ra chuyện phiền toái khá lớn, bởi vì phía trên yêu cầu bọn họ giải quyết tốt hậu quả, hắn cùng Tạ Sâm đều tham dự. Tạ Sâm trong tình huống không được cho biết trước vị trí chuẩn xác, lại chính xác không chút lầm lẫn trong hai giờ đã đến được hiện trường như tình báo. Bọn họ tránh ở một bên, thậm chí còn thấy được một tiểu đội giải quyết hậu quả đến trước bọn họ, đem mấy thứ đen đỏ sền sệt trên mặt đất tiến hành giải quyết sạch sẽ "hoàn nguyên hiện trường", cũng thấy được một vài giao lưu không ít, xem như chuyện cơ mật đi....... Nói ngắn lại, Tạ Sâm bởi vì bản thân mình, chỉ dùng tình báo phía trên trong hai giờ đến hiện trường, chuyện này là không thể nghi ngờ. Nếu tin tức này truyền đi ra ngoài, kia cũng thật chính là việc lớn không tốt. Mỗi đoàn đội đều phụ trách những trách nhiệm mà mỗi đoàn đội đó phải cố gắng hết mình, không có phụ khởi trách nhiệm phải bị trừng phạt, không có làm tốt nghĩa vụ cũng muốn bị trừng phạt. Nhưng là, nếu mạo muội thấy được trách nhiệm không thuộc về mình, thấy được nghĩa vụ bọn họ không nên thực hiện, sẽ không phải chỉ đơn giản trừng phạt như vậy. Nhớ thời điểm mới vào căn cứ trước đây, những người nằm trong danh sách lựa chọn, trực hệ vượt quá ba người, đều bị bài trừ bên ngoài...... Vào căn cứ, cơ bản cùng với thế giới năm tháng an bình kia không còn quan hệ gì nữa. Cũng chính là sau chuyện đó, bị hắn năn nỉ ỉ ôi chịu không nổi, Tạ Sâm mới rốt cuộc không kiên nhẫn mà nói vài câu. Tuy rằng không có đặc biệt minh xác miêu tả ra đó là cái gì, nhưng hắn thông qua miêu tả của Tạ Sâm, cũng đã cảm thấy sởn tóc gáy. Cảm xúc nhân loại có thể lây lan, khi một người trong thời gian dài đối mặt với những cảm xúc trái chiều đặc biệt mẫn cảm, liền tính dù là người dương quang (*), chỉ sợ đều khó có thể cam đoan bản thân không bị quấy nhiễu đi. (*) Dương quang: Chỉ người như ánh mặt trời, đại khái là vui vẻ hòa đồng ấm áp bla bla... Huyết tinh, bạo lực, dơ bẩn, dơ bẩn, hắc ám, đáng sợ, bi ai, bất đắc dĩ. Áp lực tình cảm như thế, chỉ cần Tạ Sâm còn có năng lực này, liền không có biện pháp tránh đi chúng nó. Thời điểm lúc cảm xúc khu tập trung đã đến điểm bão hòa, quấy nhiễu đối với tinh thần Tạ Sâm có thể nói là che trời lấp đất. Tạ Sâm đối những cảm xúc phản hồi lại cơ hồ là đồng cảm như bản thân mình cũng bị, những người đó có bao nhiêu thống khổ, hắn tựa hồ sẽ có bấy nhiêu thống khổ, nhưng hắn cũng không có biểu hiện ra ngoài, cũng có lẽ là nhiều năm qua sớm thành thói quen không lộ ra, lúc ấy Tạ Sâm nói vân đạm phong khinh, nhưng hắn nghe vào lỗ tai không khác gì sét đánh, tóm lại sau khi đã biết chuyện lúc ấy, hắn đối với Tạ Sâm bao dung nhẫn nại, là hoàn toàn đại đại đề cao. Hắn không phải đáng thương Tạ Sâm, mà là cảm thấy bội phục, cũng là do khởi đầu kia mà hắn mới có tính tình hiện tại, bởi vì nếu cùng Tạ Sâm so sánh, những chuyện kia chỉ cần phát sinh một chút trên người mình, thật sự đều không thể xem như chuyện nhỏ. Bất quá cũng chính là bắt đầu từ lúc đó, hắn càng thêm xác định một việc. Thượng đế đối với mọi người có công bằng hay không hắn không biết, nhưng hắn biết, những người có năng lực đặc thù giống như bọn họ, không trả giá một chút đại giới của bản thân, không có khả năng có được những năng lực nghịch thiên "không ràng buộc" như vậy. Ông trời chưa từng thiên vị riêng ai, dù là Tạ Sâm thoạt nhìn xem như một nam nhân hoàn mỹ không khuyết điểm, để đồng thời đạt được thần kỹ, cũng phải trả giá đại giới thật lớn. Lời nói vừa rồi của Tạ Sâm, người trong xe đều nghe được, chỉ là cũng không ai phát biểu ý kiến gì, lúc này mọi người dường như đều đang nghĩ tới việc của chính mình, bởi vì chỗ ngồi thực mềm mại thoải mái, tựa hồ càng thích hợp độc lập tự hỏi. "Tôi cảm thấy nếu đã có phi cơ, như vậy cũng không phải dân chúng bình thường đơn giản." Không có biện pháp, tất cả mọi người đều không nói lời nào, Ôn Duyên thật sự nghẹn đến mức khó chịu. Những việc này làm trong đội ngũ một lần, hắn cảm thấy vô luận như thế nào, cũng phải cho mọi người một cái dự phòng tốt trước. Chỉ là nói đến đây, hắn là một tên nhiều năm không cùng người khác câu thông, cư nhiên đầy trong óc đều là tiền căn hậu quả, nhưng lại không biết nên như thế nào tìm từ!!! "Tiểu Duyên nói đúng, lão Tam không phải nói đường kia là do phi cơ đó cho nổ sao, việc này như thế nào cũng không có khả năng là dân chúng làm a." Thanh âm Hình Nhị trong loa truyền ra, Ôn Duyên thở dài nhẹ nhõm một hơi, theo bản năng liền "Ân" một tiếng, hiệu quả của việc Hình Nhị mở miệng cùng hắn mở miệng khác nhau như trời với đất, mặc dù nhìn thoáng qua động tác người trong xe không có gì thay đổi, nhưng tinh thần đều tập trung lên cái loa kia. "Nhưng chuyện này cũng kỳ quặc....... Các người nghĩ xem a, từ phía trên phi cơ ném bom xuống, làm ra động tĩnh lớn như vậy, là vì cái gì? Là vì khiến cho người nào chú ý sao? Không phải, bọn họ nổ xong liền đi rồi. Đó là vì cấp cho người nào lưu lại tín hiệu sao? Cũng không phải, phía trước có trạm xăng, đem trạm xăng dầu nổ, mới lần tín hiệu chân chính dùng tốt. Bọn họ dùng thuốc nổ cũng không nhiều, thế cho nên chỉ phá hỏng một con đường, bọn họ để dành sao? Sẽ không, lão Tam nói bọn họ nổ xong liền đi rồi, có thể thấy được mục đích đạt thành. Như vậy...... Bọn họ vì cái gì cố tình muốn phá hư con đường kia, con đường kia, có tác dụng đặc biệt gì sao?" Toàn bộ người trong thùng xe nghẹn họng nhìn trân trối, nếu nói Hình Nhị cùng với bọn họ thương lượng, còn không bằng nói là tự lầm bầm làu bàu, loại tư duy vượt tốc độ này thật sự làm tất cả mọi người cảm thấy khiếp sợ! Một người chỉ bằng một sự kiện trong đầu cư nhiên có thể đồng thời nêu ví dụ ra nhiều khả năng như vậy...... Đây là người bình thường sao......
|