Trọng Sinh Chỉ Thuộc Về Hoàng Hậu
|
|
Chương 50: Huynh đệ Tiêu Minh Xuyên tuy rằng phế đi vương vị Tiêu Nghiên Đường, nhưng đối với hắn cùng Tiêu Chuẩn vẫn là tương đối hữu hảo. Bởi vì tân Vinh Thân Vương còn chưa có tới, hắn không để Nội Vụ Phủ buộc bọn họ chuyển nhà, mà cho họ đủ thời gian chậm rãi thu dọn.
Ngoài ra, Tiêu Minh Xuyên chỉ thu hồi phủ đệ cùng Vĩnh nghiệp điền, những gì vương phủ tích lũy mấy năm qua đều cho phép cha con Tiêu Nghiên Đường mang đi.
Bởi vì Tiêu Minh Xuyên xử trí phi thường phúc hậu, Cố Thái hậu không có tỏ vẻ dị nghị. Chỉ là suy xét đến Tiêu Nghiên Đường không thông công việc vặt, Tiêu Chuẩn lại quá mức trẻ tuổi, đã gọi Cố Tương qua hỗ trợ, khiến cho Cố Tương hơi có chút khó xử.
Cho tới nay, Cố Tương đều không quen nhìn Tiêu Nghiên Đường thiên vị, hắn cùng Tiêu Tuyển giao tình tốt, cùng Tiêu Chuẩn quan hệ tất nhiên chính là thường thường. Kết quả ai có thể nghĩ đến, Tiêu Tuyển căn bản không phải con Tiêu Nghiên Đường, mà thật ra Tiêu Chuẩn ngược lại là do Tiêu Nghiên Đường " sinh".
Tiêu Nghiên Đường là biểu đệ tổ phụ, nên Tiêu Chuẩn tuy rằng thiếu niên lại cũng là tiểu biểu thúc của Cố Tương hàng thật giá thật. Cố Thái hậu lên tiếng, Cố Tương không có khả năng không tòng mệnh, chính là thời điểm hai bên giao tiếp khó tránh khỏi có chút nho nhỏ xấu hổ.
Tuy nói tội phạm lẫn lộn huyết thống hoàng gia là Hỗ Khải cùng Củng thị, nhưng Tiêu Chuẩn cũng không thể nói là hoàn toàn vô tội.
Nếu thẳng tay Tiêu Minh Xuyên phải chém Tiêu Tuyển cũng không quá. Nhưng Hoàng đế không có làm như vậy, hắn chỉ phế đi tước vị Thế tử, xoá tên Tiêu Tuyển trong họ tộc, cũng không tiếp tục truy cứu.
Tiêu Minh Xuyên tin tưởng Tiêu Tuyển đối với Hỗ Khải hận ý một chút cũng sẽ không ít so với Tiêu Chuẩn. Vì người sai khiến Bạch thị hạ độc giết Củng thị không phải Tiêu Nghiên Đường mà chính là Hỗ Khải.
Điều Tiêu Minh Xuyên để ý chính là tìm người kế nhiệm thay thế vị trí Hỗ Khải.
Phúc Hải không phải địa phương bình thường, nó là cửa khẩu phía nam Đại Chu, thương nghiệp phi thường phát đạt, mỗi năm lợi nhuận và thuế nộp lên trên cũng thực khả quan. Mặt khác, căn cứ hải quân cùng đội thuyền lớn nhất Đại Chu cũng ở Phúc Hải, nơi đó vẫn là nơi có khoảng cách gần nhất với các đảo của Nam Dương.
Hỗ Khải có lẽ người đạo đức kém, nhưng năng lực lại tốt không có gì phải chê trách. Tiêu Minh Xuyên muốn bắt tội Hỗ Khải không khó. Nước quá trong ắt không có cá, người phạm tội ắt có lưu dấu vết, chỉ cần có tâm đi tìm, luôn có thể tìm ra sai lầm.
Mấu chốt vẫn là người kế nhiệm, nếu tìm không thấy người cùng năng lực Hỗ Khải, Tiêu Minh Xuyên không dám manh động, để tránh ảnh hưởng thế cục Phúc Hải.
Nhưng Cố Du lại phi thường quan tâm hậu quả của chuyện này, còn cố ý truyền Cố Tương tiến cung một chuyến.
Cố Tương nói với Cố Du, dù Tiêu Minh Xuyên nói không vội, nhưng Tiêu Nghiên Đường cùng Tiêu Chuẩn vẫn vào ngày hôm sau liền dọn ra khỏi Vương phủ.
"Bọn họ sao gấp như vậy? Có tìm được chỗ ở chưa?"
Đại khái tình cảnh Tiêu Nghiên Đường trải qua quá thảm, Cố Du đối với hắn có chút tội nghiệp.
Cố Tương gật đầu nói:
"Bệ hạ chỉ là thu hồi Vương phủ, biểu thúc công còn có vài tòa nhà, cũng không cần đi tìm chỗ khác, tìm một chỗ gần đây là có thể dọn qua."
Truyền thừa hơn hai trăm năm, tài sản riêng nơi nào sẽ thiếu, Tiêu Nghiên Đường thiếu cái gì cũng sẽ không thiếu tiền.
Cố Du vừa lòng gật đầu:
"Có chỗ ở là được rồi, chỉ lo lắng thời gian quá ngắn tìm nơi tốt cũng khó."
Kinh thành tấc đất tấc vàng, đặc biệt là nội thành, có tiền cũng không phải có thể mua được nhà, còn nữa thời gian bị hạn chế. Có ai không muốn đến ở gần hoàng thành một chút đâu.
"Tiền không là vấn đề, biểu thúc công có tiền nhiều hơn so với nhà của chúng ta nữa, ông ta còn có một đứa con không tồi, về sau sẽ không khổ sở."
Từ Vương gia thành người bình thường thân phận quá chênh lệch, đây mới là vấn đề của Tiêu Nghiên Đường, ngày sau ai cũng không giúp được hắn.
Cố Du nghe vậy sửng sốt, kinh ngạc nói:
"Tiêu Chuẩn?"
"Ta phát hiện Tiêu Chuẩn tuổi không lớn, tố chất tâm lý lại cũng không tệ lắm. Đột nhiên trải qua biến cố như vậy, cũng không có trở nên cực đoan, còn an ủi biểu thúc công."
Xem ra Tiêu Nghiên Đường yêu thương dạy dỗ Tiêu Chuẩn quả thật là không có uổng phí.
Cố Du nhướng mày, chỉ ra chỗ sai của Cố Tương:
"Cái gì Tiêu Chuẩn, Nhị ca phải kêu là biểu thúc."
Cố Du là Hoàng hậu, cha con Tiêu Nghiên Đường là người bình thường có thể gọi thẳng tên thì thực bình thường. Nhưng Cố Tương phải theo bối phận Cố gia.
Cố Tương chẳng hề để ý mà cười cười:
"Ta trước vẫn là kêu tên Tiêu Tuyển đó thôi."
Cố Tương nói xong mới ý thức được Tiêu Tuyển về sau không còn gọi Tiêu Tuyển, bởi vì hắn đã bị Hoàng đế khai trừ khỏi họ tộc.
"Tiêu Tuyển đi nơi nào? Ca biết không?"
Nói đến Tiêu Tuyển, Cố Du tò mò hỏi.
Cố Tương lắc đầu, biểu tình buồn bã:
"Hắn từ trong cung đi ra ngoài liền không biết tung tích, cũng không biết còn ở kinh thành không nữa."
Cố Du thở dài, Tiêu Tuyển sinh ra đã có tội, Tiêu Minh Xuyên khai ân lưu hắn một mạng, đã xem như thực nhân từ. Hắn sau này muốn sống như thế nào, chỉ có thể do hắn quyết định. Con đường Tiêu Tuyển phía trước so với Tiêu Chuẩn càng thêm gian nan.
Nói chuyện nhà Tiêu Nghiên Đường xong, Cố Tương chuyển đề tài tới trên người Cố Du :
"Đệ cùng bệ hạ rốt cuộc sao lại thế này? Là thật sự tha thứ cho hắn sao?"
Cố Tương sớm đã muốn hỏi Cố Du, chỉ là vẫn luôn không có cơ hội.
Cố Du trầm mặc không nói, thật lâu sau mới nói:
"Ta cũng không biết, dù sao...... dù sao chính là như vậy."
Tiêu Minh Xuyên không để ý tới, Cố Du có thể làm được đối với hắn chẳng quan tâm. Mà khi Tiêu Minh Xuyên biểu hiện ra ôn nhu cùng kiên nhẫn xưa nay chưa từng có, Cố Du phát giác mình chống cự không được. Đó là người từ nhỏ Cố Du luôn khát vọng có được, nên làm không được việc lấy tay đẩy ra.
"Đệ sẽ không sợ......"
Vì là ở trong cung, Cố Tương nói chuyện tương đối kềm chế, hắn biết Cố Du có thể nghe hiểu.
Cố Du lúc này thật ra không có do dự, không cần nghĩ ngợi nói:
"Sao có thể không sợ?"
"Sợ mà còn ngây ngốc lại rơi vào sao?"
Chỉ cần nhớ tới lúc trước Cố Du bộ dáng thê thảm, Cố Tương liền hận không thể làm cho Tiêu Minh Xuyên không bao giờ tìm Cố Du nữa. Nếu hắn không muốn, thì dứt khoát để cho Cố Du hoàn toàn hết hy vọng đi.
Cố Du bị hỏi đến choáng váng, sau một lúc lâu mới tự cười nói:
"...... Ta làm không được."
Cố Tương tức giận đến không nói nên lời, đã không biết nên nói Cố Du cái dạng gì. Hoàng đế rốt cuộc chỗ nào tốt, đáng giá khăng khăng một mực yêu như vậy.
Không đợi Cố Tương mở miệng, Cố Du đột nhiên hỏi:
"Nhị ca từng có thích người nào sao?"
Cố Tương khó hiểu cười hỏi:
"Như thế nào, mẫu thân lại thúc giục đệ tìm người cho ta sao?"
Mỗi khi nghĩ đến chuyện đó, Cố Tương đối với mẫu thân đều là không lời nào để nói, bà muốn dâu đến điên rồi sao, còn tìm tới Cố Du hỗ trợ. Quả thực chính là cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng.
Cố Du lắc đầu nói:
"Không phải, ta phỏng chừng mẫu thân đã từ bỏ hy vọng."
"Vậy sao còn hỏi?"
Cố Tương không lắm ưu nhã mà trợn trắng, ở trước mặt Cố Du hắn luôn thực thả lỏng.
"Ta nói Nhị ca không có thích ai, cho nên sẽ không rõ loại cảm giác này."
Cố Du luôn cảm thấy các ca ca thật sự không hiểu gì về mặt tình cảm. Từ nhỏ đến lớn, trong thế giới Cố Du cũng chỉ có một mình Tiêu Minh Xuyên.
Cố Tương tức khắc bị nghẹn, dứt khoát liền xem thường cũng lười quan tâm, chỉ đạm nhiên nói:
"Lần sau lại bị thương tâm, cũng không nên ôm ta khóc đó."
Cố Du ánh mắt quá kém, mà người kia thân phận quá cao không thể đụng vào, nhà mẹ đẻ muốn giúp trút giận cũng không có khả năng.
Cố Du không xác định Cố Tương là nói giỡn hay là giận dỗi nói như vậy, đứng lên đi đến phía sau Cố Tương, giống khi còn nhỏ ôm lấy hắn, ghé vào trên vai nhẹ giọng nói:
"Tuy rằng ta sẽ không lại ấu trĩ, ta cũng biết Nhị ca trong lòng không phải nghĩ như vậy, nhưng nghe được Nhị ca nói lời này, ta thực thương tâm."
Rõ ràng trong nhà tuổi tác gần Cố Du nhất chính là Cố Chiết, nhưng Cố Du cùng Cố Chiết từ trước đến nay không thế nào tâm sự được. Nếu có chuyện Cố Du đã có thói quen tìm Cố Tương. Nếu Cố Tương không để ý tới mình, Cố Du không thể tưởng tượng tình cảnh như vậy.
Cố Tương hận sắt không rèn được thành thép mà thở dài, vỗ vỗ mu bàn tay Cố Du nói cái gì cũng chưa nói.
"Cha! Nhị cữu !"
Tiêu Lĩnh ngủ trưa tỉnh, nghe nói Cố Tương tiến cung, liền hối nhũ mẫu nhanh đem nó ôm đến đây.
Cố Tương nhìn thấy cháu trai, vẻ giận trên mặt trở thành hư không, cười tươi hớn hở, ôm Tiêu Lĩnh, ở trên mặt còn hôn hôn.
Tiêu Lĩnh ôm cổ Cố Tương, hỏi:
"Nhị cữu, búp bê Tây Dương tới rồi sao?"
"Nhị ca, các người đang nói cái gì búp bê Tây Dương?"
"Ta lần trước đáp ứng Lĩnh Nhi, phải mang cho nó hai búp bê Tây Dương để chơi."
Cố Tương lại giải thích với Tiêu Lĩnh:
"Nhưng Lĩnh Nhi à, búp bê Tây Dương ở rất xa, cữu cữu đã gửi thư đi, chúng nó sẽ ngồi thuyền tới, con kiên nhẫn chờ một chút được không?"
"Dạ, Lĩnh Nhi đã biết."
Cố Du sắc mặt lúc xanh lúc trắng, Cố Thái hậu đã nói qua rất nhiều lần, nói Lĩnh Nhi được nuôi dưỡng giống một Công chúa. Cố Du đang do dự làm như thế nào chỉnh lại tính tình Lĩnh Nhi, Cố Tương còn ngược lại, cho Lĩnh Nhi búp bê Tây Dương, thật xem nó như bé gái sao.
Cố Tương liếc mắt một cái liền hiểu thấu tâm tư Cố Du, nhướng mày nói:
"Lĩnh Nhi tính tình như thế nào, cùng nó mê chơi cái gì không quan hệ. Ta khi còn nhỏ phải ôm búp bê hổ mới ngủ được, hiện tại không phải cũng đâu ảnh hưởng. Lĩnh Nhi chơi búp bê Tây Dương, thì có chuyện gì."
Nhắc tới búp bê hổ, Cố Du bỗng nhiên nhớ tới khi mình năm tuổi có thời điểm không cẩn thận kéo rách lỗ tai búp bê hổ của Cố Tương, sau đó bị hắn đuổi theo chạy nửa cái sân. Cuối cùng trốn đến sau lưng tổ phụ mới miễn cưỡng tránh thoát ma trảo.
Ngẫm lại Cố Tương văn võ song toàn, lại nhớ đến Tiêu Minh Xuyên từng nói chờ Lĩnh Nhi bắt đầu đi học sẽ dọn đến Từ Ninh Cung, Cố Du thoáng yên tâm một chút.
|
Chương 51: Bạn cùng chơi Cố Du tuyên Cố Tương tiến cung Tiêu Minh Xuyên đã biết, nhưng huynh đệ bọn họ hàn huyên cái gì Tiêu Minh Xuyên không biết.
Có thể đoán được tám phần là Cố Tương sẽ không nói tốt về hắn, bất quá thấy Cố Du thích Nhị ca, Tiêu Lĩnh thích nhị cữu, Tiêu Minh Xuyên quyết định cắn răng nhịn.
Chu Tước nằm ở trên xà ngang cắn hạt dưa, thấy Hoàng đế phê duyệt tấu chương mà vẻ mặt thất thần, lại thấy trong ngự thư phòng không có những người khác, đứng dậy nhỏ giọng nói:
"Bệ hạ, ngài nếu thật tò mò, thuộc hạ đi giúp ngài tìm hiểu?"
"Không cần, tiếp tục cắn hạt dưa đi."
Tiêu Minh Xuyên thật lòng muốn biết, nhưng hắn trong lòng cũng rõ nếu làm như vậy Cố Du khẳng định sẽ không vui, cho nên hắn chỉ là nghĩ, liền từ bỏ ý niệm này.
"Dạ."
Hảo ý bị Hoàng đế cự tuyệt, Chu Tước một lần nữa nằm trở về chỗ cũ. Về cung mỗi ngày đều nhàm chán, không có chuyện làm thật nhàm chán.
Tiêu Minh Xuyên phê xong tấu chương, ngẩng đầu nói:
"Chu Tước, ném chút hạt dưa xuống đây."
Chỉ cần là ở trong cung, thời điểm Chu Tước đi theo hắn mười lần có tám chín lần là cắn hạt dưa. Tiêu Minh Xuyên ngẫu nhiên cũng hứng thú, cũng sẽ xin hắn một ít.
Chu Tước không có đáp lời, chỉ nghe 'vèo' một tiếng, một cái bao giấy kín miệng chuẩn xác dừng ở trước mặt Tiêu Minh Xuyên.
Tiêu Minh Xuyên mở bao giấy ra, cầm lấy hạt dưa cắn, lại phát giác hạt dưa này vị rất lạ cũng khá ngon. Mới vào miệng bùi bùi, nhai lên có thêm vị tựa như cam thảo, lưỡi Hoàng đế lần đầu nếm vị mới lạ, liền hỏi:
"Đây là hạt dưa gì, không là loại bình thường sao?"
Hương vị thực không tồi.
"Hương vị không tồi, lần sau đem nhiều hơn cho trẫm, trẫm muốn mang tới để Hoàng hậu cũng nếm thử."
Chu Tước nhẹ giọng đáp ứng, Tiêu Minh Xuyên lại hỏi:
"Thanh Loan thế nào? Tới Vân Phù Trai có thích ứng không?"
Thanh Loan lúc vừa trở về, Cố Du ở trong cung tìm tiểu viện yên tĩnh cho nó ở dưỡng thương, lại phái Thi Như và Đoạn Mặc hai tiểu thái giám chăm sóc nó. Mới đầu, nó còn lạ nước lạ cái, lại thêm bị thương chưa lành thể lực không đủ, không có làm gì. Sau đó dưỡng thương tốt liền bắt đầu náo loạn nơi nơi, có hai lần còn lẻn ra bên ngoài viện, làm Thi Như và Đoạn Mặc đuổi theo mệt muốn chết, căn bản đuổi không kịp nó. Tiêu Minh Xuyên nghe nói tình huống như vậy, lệnh cho Thanh Long đem Thanh Loan mang về Vân Phù Trai, đỡ phải cho nó xông ra ngoài gây họa.
Vân Phù Trai là nơi huấn luyện ảnh vệ, nơi đó mỗi người đều là cao thủ, dù Thanh Loan náo loạn như thế nào, cũng không ra khỏi.
Ban đầu, Tiêu Minh Xuyên còn muốn đem Thanh Loan huấn luyện thành ảnh vệ, sau lại biết nó có khả năng là con Ôn Huyền liền gạt bỏ cái ý tưởng này. Bất quá Thanh Loan dã tính quá nặng, để ở Vân Phù Trai mài giũa hai năm cũng tốt, bằng không trả về Ôn gia, họ cũng khó dạy nó trở lại bình thường.
Nghe được Tiêu Minh Xuyên hỏi về Thanh Loan, Chu Tước lập tức vẻ mặt đau khổ trả lời:
"Quá thích ứng, nó cùng Chu Nhan hợp tác thiếu một chút hủy hoại cả Vân Phù Trai."
Ảnh vệ đều là từ nhỏ huấn luyện, trong suốt quá trình không ngừng loại bỏ bớt, có thể tiến vào Vân Phù Trai đều là có thực lực. Cho nên bình thường Vân Phù Trai sẽ không có trẻ con, bởi vì có thể tới nơi này nhỏ nhất cũng là mười ba mười bốn tuổi.
Duy nhất ngoại lệ là đệ tử thân truyền của Tứ Đại Ảnh Vệ, nhưng đây là hữu duyên không thể cầu, không phải ai cũng có thể nhặt được đứa trẻ có thiên phú dị bẩm. Trước mắt trong Tứ Đại Ảnh Vệ chỉ có Chu Tước có được một tiểu đệ tử năm tuổi là Chu Nhan, những người khác tạm thời chưa có truyền nhân.
Chu Nhan vẫn là bé con duy nhất ở Vân Phù Trai, mà Vân Phù Trai lại không có nữ nhân, liền có thể hiểu được tính cách lỗ mãng của nó từ đâu mà ra. Lại đến thêm một Thanh Loan mười phần dã tính, hai đứa gặp mặt liền kêu lên một tiếng "hợp ý". Cũng chẳng sợ ngôn ngữ không thông vẫn có thể chơi cùng nhau, không ai tách ra được.
Từ đó, sự thanh tĩnh vốn có của Vân Phù Trai liền hoàn toàn một đi không trở lại.
Những người khác nhìn hai đứa nhỏ tung tăng nhảy nhót cũng cười ha ha, chỉ có Chu Tước thực khó chịu. Bởi vì hắn phát hiện sức ảnh hưởng của Thanh Loan đối với Chu Nhan còn nhiều hơn đối với hắn. Hai đứa nhỏ không hề xa rời nhau, kết quả chính là thành hai con khỉ con, hậu quả không dám tưởng tượng.
Tiêu Minh Xuyên dở khóc dở cười, hắn ngay sau đó như là đột nhiên nghĩ tới cái gì, ngược lại hỏi:
"Chu Nhan nghe lời không ?"
Chu Tước không rõ nguyên do thành thật nói:
"Hiện nay thực nghe lời, về sau không biết."
Tiêu Minh Xuyên nghĩ nghĩ, nói:
"Ngày mai ngươi đem Chu Nhan tiến cung, trẫm để nó làm bạn chơi cùng với tiểu Hoàng tử."
Chu Tước ngạc nhiên mở to hai mắt nhìn, có ảnh vệ nhỏ như vậy đã phải nhận nhiệm vụ sao. Nhưng mà tiểu Hoàng tử ôn nhu ngoan ngoãn, Chu Nhan gặp sớm một chút cũng là chuyện tốt, dù sao đó cũng là người về sau nó phải bảo vệ. Nếu bị Thanh Loan hoang dã dẫn đi, hắn mới thật sự muốn khóc cũng tìm không ra chỗ ngồi khóc.
Khi Tiêu Minh Xuyên tới Khôn Ninh Cung, Cố Tương đã cáo lui, Tiêu Lĩnh vui vẻ mà nói cho hắn, nó sẽ có búp bê Tây Dương.
Tiêu Minh Xuyên đột nhiên thấy ảo não, Lĩnh Nhi thích được tặng đồ vật hắn sao không sớm nghĩ đến. Nhưng hắn thực nhanh chuyển sang hôn hôn Tiêu Lĩnh ôn nhu nói:
"Lĩnh Nhi búp bê Tây Dương còn chưa tới, phụ hoàng cho Lĩnh Nhi một người bạn cùng chơi, ngày mai là có thể gặp được."
"Thật sự sao? Thật tốt quá!"
Tiêu Lĩnh ánh mắt sáng lấp lánh, trong mắt toàn là sắc thái vui mừng.
Cố Du nghe vậy hiếu kỳ nói:
"Bệ hạ chọn trúng công tử nhà ai?"
Tiêu Lĩnh cần có thư đồng hay ít nhất là bạn cùng chơi, Cố Du đã sớm nghĩ đến điểm này, chỉ là tuyển người thật khó khăn, cho nên tiểu Hoàng tử vẫn luôn chỉ có thể cô đơn một mình.
Vốn dĩ làm thư đồng hoặc là bạn chơi cùng của Hoàng tử không dễ dàng. Nếu canh giữ quá kỹ lưỡng tiểu Hoàng tử không được tự nhiên, mà trẻ con chơi với nhau sẽ khó tránh va chạm, lại có vẻ vô lễ thất kính, cái này rất khó giữ.
Tiêu Lĩnh thân thể còn không tốt, luôn phải cẩn thận, mà bạn cùng chơi cùng tuổi có biết những chú ý này hay không, còn với bạn tuổi lớn chỉ sợ lại chơi không hợp.
Cố Hạ cùng Tiêu Lĩnh chơi rất hợp, Cố Du nhìn ra được Cố Hạ là người ca ca chu đáo điển hình sẽ chiếu cố đệ mình thật tốt.
Tuy là như thế, Cố Du cũng không muốn ép buộc cháu nhà mình. Để Cố Hạ ngẫu nhiên tới cùng Tiêu Lĩnh chơi, nó sẽ cam tâm tình nguyện làm ca ca tốt nhường nhịn Tiêu Lĩnh. Nhưng mà thời gian trường kỳ dài như vậy, Cố Hạ khẳng định không vui. Nó cũng là đứa bé hiếu động cũng sẽ có thời điểm tùy hứng.
Lúc này nghe được Tiêu Minh Xuyên nói hắn tìm được người, Cố Du không khỏi giật mình. Vốn nghĩ mấy năm này bọn họ ở bên cạnh Lĩnh Nhi nhiều một chút. Chờ nó bắt đầu đi học, cũng hiểu chuyện, sẽ tuyển thư đồng, lúc ấy nó cũng đã lớn tìm người tuổi tác lớn một chút ở chung cũng dễ dàng.
"Không phải con nhà quan, là ảnh vệ tương lai của Lĩnh Nhi."
Trong triều con cháu quan viên tam phẩm trở lên ở tuổi Lĩnh Nhi có đưa nào không phải được nâng niu che chở ở lòng bàn tay. Có muốn cũng không ai cho tiến cung, mà cũng không thể cam đoan những đứa bé đó có thể cùng Tiêu Lĩnh ở chung hòa hợp, còn không bằng tìm đứa bé biết nghe lời.
Cố Du nháy mắt ngây dại, sau một lúc lâu mới nói:
"Đứa bé kia bao lớn rồi?"
Có thể làm bạn chơi cùng Tiêu Lĩnh thì cũng chỉ là năm sáu tuổi. Nhưng nhỏ như vậy sao có thể xác định là ảnh vệ bảo vệ Tiêu Lĩnh về sau. Cố Du không rõ.
Tiêu Minh Xuyên biết Cố Du đang lo lắng cái gì, liền giải thích:
"Chu Nhan so với Thanh Loan nhỏ hơn một chút, công phu lại khá tốt, lại biết nghe lời."
"Thanh Loan gần đây tốt chứ?"
Từ khi Tiêu Minh Xuyên đem Thanh Loan vào Vân Phù Trai, Cố Du chưa gặp qua nó.
Tiêu Minh Xuyên bật cười nói:
"Chính là Thanh Loan quá nghịch ngợm, trẫm mới đem nó cùng Chu Nhan tách ra, bằng không sẽ có hai con khỉ nhỏ, sẽ rất đáng sợ."
"Con khỉ nhỏ? Chơi vui sao?"
Tiêu Lĩnh nghe được đồ chơi nên hứng thú.
Phu phu Hoàng đế nhìn nhau, rồi bật cười, cười đến Tiêu Lĩnh không thể hiểu được.
Cười một lúc, Tiêu Minh Xuyên lại nói:
"Hoàng hậu, Nội Vụ Phủ báo lên đã tìm được vài đối tượng có thể kế thừa Vinh Thân Vương, tuổi dưới năm có bốn, nhỏ nhất còn chưa có cai sữa, chúng ta ngày khác đi chọn xem."
"...... Đa tạ bệ hạ."
Chuyện tới hiện giờ Cố Du cũng đã rõ ý định của Tiêu Minh Xuyên.
Tiêu Nghiên Đường vô năng khiến huyết mạch hoàng thất bị lẫn lộn. Tiêu Minh Xuyên đoạt vương vị của hắn là không thể tranh cãi.
Chính vì Vinh Thân Vương là phong hào từ thời Cao Tổ Hoàng đế, trừ phi con cháu đời sau phạm phải tội lớn, nếu không khẳng định không thể đoạt tước. Nhưng vài thế hệ người Vinh Thân Vương phủ đã tầm thường còn vô vi, đã cho Vương vị còn nuôi không bọn họ, Tiêu Minh Xuyên thật sự không cam lòng. Cho nên hắn suy nghĩ biện pháp vẹn toàn, chính là chọn một đứa bé kế thừa Vương vị, hắn cùng Hoàng hậu tự mình nuôi nấng.
Ở trong cung, chỉ có một Hoàng tử thật là quá ít. Cố Du có thể sinh nữa hay không chuyện này khó mà nói. Cố Du lại không chịu để hắn sinh, nên có thể khẳng định Tiêu Minh Xuyên cần phải chuẩn bị tốt tâm lý.
Hoàng đế khẳng định là không thể nhận con nuôi, điều đó chỉ càng đem phiền toái cho mình. Nhưng đem tiểu Vinh Thân Vương huyết thống xa nuôi dưỡng ở trong cung, tính chất liền khác nhau. Trên danh nghĩa, đó là cháu họ hàng xa của Hoàng đế, nhưng thực tế đãi ngộ chính là theo tiêu chuẩn Hoàng tử.
Dù sao Hoàng tử trưởng thành phải phong Vương, còn đây là tự mang Vương vị, không có chỗ nào không có lời. Lại nói Vinh Thân Vương từ thế hệ đầu tiên không phải hậu duệ Cao Tổ Hoàng đế, nên dù trở thành Hoàng tử cũng sẽ không mang đến cho Lĩnh Nhi một chút uy hiếp nào.
"Hoàng hậu muốn cảm tạ trẫm, cũng không thể chỉ là nói suông."
Tiêu Minh Xuyên đắc ý nhướng mày.
Cố Du đảo mắt nhìn xung quanh, mấy người hầu hạ người đều rất hiểu ý lui xuống, rất nhanh Cố Du tiến lên dùng môi chạm nhẹ vào má Tiêu Minh Xuyên.
Tiêu Minh Xuyên trong lòng thực vui vẻ, trên mặt lại bất động thanh sắc, còn làm bộ oán giận nói:
"Hoàng hậu thành ý có không đủ nha!"
Tiêu Lĩnh ngẩng đầu lên, lớn tiếng la lên:
"Cha hôn phụ hoàng, Lĩnh Nhi cũng muốn hôn hôn......"
Vì thế, Tiêu Minh Xuyên chỉ có thể trơ mắt nhìn Cố Du bế con lên dùng sức hôn thật kêu, lại không chịu làm như vậy với hắn.
Lần sau phải tìm chỗ tốt thân thiết với Cố Du, muốn được ưu tiên hắn phải nhớ kỹ đem Tiêu Lĩnh tránh đi nơi khác. Tiêu Minh Xuyên âm thầm hạ quyết tâm như thế.
Hôm sau, Chu Tước khi đến thay ca đã xách Chu Nhan tới. Đây là đứa bé có đôi mắt to và sáng, vẻ ngoài của nó cùng tên của nó không thế nào tương xứng.
Tiêu Minh Xuyên nhìn diện mạo Chu Nhan vui mừng, tức khắc liền vui vẻ. Trực giác nói cho hắn biết Lĩnh Nhi sẽ thích người bạn nhỏ này. Kiếp trước, Tiêu Minh Xuyên không có gặp Chu Nhan còn nhỏ, nhưng Chu Nhan theo hắn vài thập niên, làm việc đáng tin cậy trung thành và tận tâm là không thể nghi ngờ.
Quả nhiên, ánh mắt Tiêu Lĩnh lần đầu tiên nhìn thấy Chu Nhan liền tò mò qua đi, đi quanh Chu Nhan hai vòng, nhỏ giọng nói:
"Ngươi là tới chơi với ta sao?"
Chu Nhan ngẩn người, sư phụ từ nhỏ nói với nó, học giỏi võ công là để bảo vệ tiểu Hoàng tử, nhưng mà ......
Cùng tiểu Hoàng tử chơi cũng là nhiệm vụ sao? Thật là kì quái nha!
Thấy Chu Nhan không nói lời nào, Tiêu Lĩnh dùng ngón tay chọc chọc gương mặt phúng phính của nó, không vui nói:
"Ngươi vì cái gì không để ý tới ta?"
Chu Nhan nhanh nhạy gật đầu:
"Bệ hạ để cho thuộc hạ tới chơi cùng điện hạ."
Cùng chơi cũng có thể bảo vệ tiểu Hoàng tử, nó đã nghĩ thông suốt.
"Ngươi tên là gì?"
Chu Nhan trời sinh có đôi mắt cười, Tiêu Lĩnh thực thích, nên đồng ý cùng nó chơi.
|
Chương 52: Phong Vương Nghe được Tiêu Lĩnh hỏi, Chu Nhan hơi ngẩn người. Ảnh vệ tên đều là tạm thời, tùy thời có thể sửa, bất quá là phương tiện xưng hô mà thôi. Nó là đệ tử Chu Tước, tên cũng là do sư phụ thuận miệng gọi, bất quá ở Vân Phù Trai chỉ có Chu Nhan là trẻ con, nên cơ bản ai cũng sẽ kêu tên của nó. Tiểu Hoàng tử hỏi Chu Nhan cũng nghĩ nghĩ mới trả lời:
"Thuộc hạ gọi là Chu Nhan."
"Nhan Nhan, ta dẫn ngươi đi xem đồ chơi."
Tiêu Lĩnh vừa nói vừa dắt tay Chu Nhan, dẫn vào trong.
Chu Nhan tuy rằng cảm thấy xưng hô này có chút kỳ quái, nhưng tiểu điện hạ là tiểu chủ nhân, cũng có thể sửa tên của nó, huống chi chỉ là đổi cách gọi, cho nên cái gì cũng không có nói, ngoan ngoãn đi theo Tiêu Lĩnh.
Phu phu Hoàng đế tránh ở chỗ khuất nhìn Hoàng tử cùng bạn nhỏ của nó ở chung. Không hẹn mà cùng cảm thấy may mắn, Chu Nhan đứa bé này tuyệt đối nghe lời, nếu là đứa trẻ khác khẳng định sẽ dắt tiểu Hoàng tử đi thì nguy.
Tiêu Lĩnh cùng người ngoài giao tiếp quá ít, trong cung là đứa trẻ duy nhất. Từ Cố Thái hậu đến Hoàng đế, Hoàng hậu, còn có người Cố gia không một ai không đem nó nâng niu. Các cung nữ, thái giám, nhũ mẫu đối với nó lại là làm theo chức trách, nó đối với người xung quanh không hề có tâm phòng bị.
Nếu chọn bạn cùng chơi là con cháu các triều thần cơ bản trung tâm có thể cam đoan. Nhưng sau lưng bọn nhỏ đều có trưởng bối, bọn họ đối với Tiêu Lĩnh không có khả năng vô dục vô cầu, sẽ tìm mọi cách lấy lòng nó lôi kéo quan hệ.
Tiêu Minh Xuyên ngó trái ngó phải đều cảm thấy Tiêu Lĩnh quá đơn thuần, vừa lúc Thanh Loan cùng Chu Nhan không thể nuôi cùng nhau, hắn liền đem Chu Nhan đến đây. Qua hai ngày, hắn cùng Cố Du sẽ đem tiểu Vinh Thân Vương vào cung để Tiêu Lĩnh hưởng thụ cảm giác làm ca ca.
Tiêu Minh Xuyên tin tưởng, với sự thông minh của Tiêu Lĩnh sẽ phân biệt được sự khác nhau giữa quan hệ với Cố Hạ và Chu Nhan. Đến khi chính thức học vỡ lòng là có thể phân rõ tâm tư thư đồng của mình, không đến mức sẽ bị người khác đùa bỡn lợi dụng.
Tiêu Lĩnh cùng Chu Nhan ở chung hòa hợp, bên cạnh còn có nhũ mẫu cùng cung nữ nhìn, Tiêu Minh Xuyên cảm thấy không vấn đề gì, liền đem Cố Du vào thư phòng Khôn Ninh Cung. Có chuyện hắn đã sớm muốn cùng Cố Du nói, chỉ là vẫn luôn không rảnh, hôm nay cuối cùng cũng có thời gian.
Đem Cố Du ngồi xuống trên tràng kỷ ở gần cửa sổ La Hán, Tiêu Minh Xuyên do dự nói:
"Hoàng hậu, người bên Lĩnh Nhi đều là khanh chọn lựa sao?"
Cố Du ánh mắt lập tức có vài phần ưu sắc, gật đầu nói:
"Dạ, có vấn đề gì sao?"
Cũng không phải tất cả, vẫn là Cố Thái hậu tự mình xem qua.
Tiêu Minh Xuyên do dự, nhíu mày nói:
"Chúng ta trước khi ra cung, trẫm có mang Lĩnh Nhi đi ngự thư phòng chơi, nhìn thấy nó chơi hạt trân châu đen mà Tấn Dương Vương tiến cống từ Nam Dương, hình như quá mức xa xỉ một chút, trẫm nghĩ ......"
Không đợi Tiêu Minh Xuyên nói cho hết lời, Cố Du vội la lên:
"Cái gì? Lĩnh Nhi đem trân châu đen làm đạn chơi! Bệ hạ sao không sớm nói cho thần biết?"
Thấy Cố Du quả nhiên không biết, Tiêu Minh Xuyên vội nói:
"Hoàng hậu đừng vội, trẫm đã phân phó người đem trân châu đen thu hồi rồi, sau đó đem đạn châu đổi thành đạn bạc cho Lĩnh Nhi chơi. Bất quá người Khôn Ninh Cung vẫn là Hoàng hậu tự mình xử lý cho tốt, trẫm không tiện làm thay."
Nghe lời này, Cố Du sắc mặt hơi có chuyển biến tốt đẹp. Là do bản thân sơ sót, cứ nghĩ Tiêu Lĩnh tuổi còn nhỏ, cuộc sống hàng ngày chỉ chú ý ăn mặc, lại không chú ý tới chi tiết quan trọng này. Nếu không chú ý sẽ để Lĩnh Nhi dưỡng thành thói quen xa hoa lãng phí thì thật là sai lầm.
Tiêu Minh Xuyên đúng lúc ngăn lại được, không có tự mình ra tay, mà lựa chọn nói cho Cố Du tự xử lý, làm cho Cố Du trong lòng thực cảm kích. Chỉ là trân châu đen đổi thành bạc, thực tế ý nghĩa khác nhau sao, Cố Du tỏ vẻ không hiểu.
Thấy Cố Du không có hiểu lầm mình, Tiêu Minh Xuyên cười nói:
"Đương nhiên có khác, trân châu có thể làm trang sức cũng có thể làm thuốc, bị Lĩnh Nhi lăn qua lăn lại giống cái gì. Bạc hoàn toàn khác, chờ Lĩnh Nhi chơi chán còn có thể nấu lại thành thỏi căn bản không có hao tổn."
Cố Du bật cười, muốn phản bác Tiêu Minh Xuyên, lại phát hiện hắn nói rất có lý mình không biết nói gì.
Tiêu Minh Xuyên nói là muốn cùng Cố Du chọn người kế thừa Vương vị Vinh Thân Vương. Kỳ thật sớm nghe nói tuổi tác những đối tượng kia, hắn trong lòng liền ẩn ẩn có chủ ý, nếu không có vấn đề khác, hắn sẽ chọn đứa nhỏ tuổi nhất.
Cố Du có cùng ý tưởng với Tiêu Minh Xuyên, tuổi càng nhỏ càng dễ dạy dỗ.
Tin tức Tiêu Nghiên Đường bị tước đoạt Vương vị truyền ra ngoài, mọi người trong họ tộc đều kinh hoàng. Sau lại nghe người Nội Vụ Phủ nói, Hoàng đế chỉ là phế Tiêu Nghiên Đường, vị trí Vinh Thân Vương được giữ lại còn muốn chọn người kế vị mới. Mọi người tức khắc đều không bình tĩnh, ai cũng hi vọng vị trí kia có thể rơi xuống trên đầu mình.
Trong tình huống bình thường, dòng chính không may bị phế đi, muốn chọn người đều sẽ chiếu theo thứ tự từ lớn đến bé. Họ cũng nghĩ Vinh Thân Vương là chọn như thế, vì vậy âm thầm đắc ý, ngồi ôm đùi chờ đợi.
Cuối cùng Hoàng đế lại nói chọn người tuổi tác nhỏ, chọn xong liền đem lưu trong cung, Hoàng hậu tự mình nuôi nấng. Mọi người đều trợn tròn mắt.
Mặc kệ cách nói của Hoàng đế có bao nhiêu hoa mỹ, kỳ thật tính chất không khác. Đứa nhỏ được chọn cùng phụ mẫu thân sinh liền không còn có quan hệ gì, nếu muốn làm thân thích đi ôm đùi ít nhất chờ mười mấy hai mươi năm sau, đến lúc đó Vương gia có còn muốn nhận thân hay không lại là một chuyện khác.
Mặc kệ bọn người kia nghĩ gì Tiêu Minh Xuyên sẽ không đi để ý, hắn chính là không muốn tiếp tục nuôi một đám phế vật. Nếu không có di chỉ Cao Tổ Hoàng đế đè nặng, hắn trực tiếp liền đoạt Vương vị. Nếu đoạt không được, cũng nên nuôi dưỡng người hữu dụng, hắn không phải dư bạc không chỗ dùng.
Chu Nhan tiến cung hai ngày, Nội Vụ Phủ người đem vào bốn đứa bé phù hợp yêu cầu của Hoàng đế cho vị trí kế thừa Vương vị. Bốn đứa bé tuổi tác khác biệt là bốn tuổi, ba tuổi, hai tuổi cùng nửa tuổi.
Phu phu Hoàng đế tự mình chọn người. Tiêu Lĩnh cũng mang theo Chu Nhan đến, dù không thể làm chủ, nhưng có thể đưa ra ý kiến.
"Con tên là gì? Năm nay mấy tuổi?"
Tiêu Minh Xuyên hỏi từ đứa lớn tuổi nhất.
"Thưa bệ hạ, con là Tiêu Gia Ngôn, năm nay bốn tuổi. Đó là đệ đệ con Tiêu Ý Hành."
Tiêu Gia Ngôn giơ tay chỉ chỉ em bé được nhũ mẫu ôm.
Thì ra là hai huynh đệ. Tiêu Minh Xuyên gật đầu. Hắn đi đến đứa thứ hai cũng hỏi cùng vấn đề. Đứa nhỏ này là ba tuổi, thân nhỏ nhắn hơi hơi phát run, Tiêu Minh Xuyên vừa hỏi nó, nó liền sợ tới mức khóc lên, ai cũng đều dỗ không được. Tiêu Lĩnh thấy thế hảo tâm lấy khăn tay đi lau nước mắt cho nó.
Tiêu Minh Xuyên đột nhiên câm nín, đứa nhỏ này lá gan quá nhỏ, trực tiếp loại bỏ không cần suy xét.
Hắn đã tận lực bày ra vẻ mặt ôn hoà, còn có thể đem bé con dọa khóc. Nếu truyền ra bên ngoài khẳng định sẽ bị cho rằng hắn có bộ dáng hung thần ác sát, thật quá tổn hại hình tượng Hoàng đế nhân từ mà.
"Con tên gọi là gì? Mấy tuổi?"
Tiêu Minh Xuyên tiếp tục hỏi đứa thứ ba, biểu tình cùng ngữ khí càng tận lực nhu hòa.
Đứa thứ ba thật bụ bẫm, thịt đô đô, so với Chu Nhan còn muốn mập mạp hơn. Nó thấy Tiêu Minh Xuyên mà không hề sợ hãi, còn gặm ngón tay cái không nói lời nào. Sau khi Tiêu Minh Xuyên lặp lại câu hỏi một lần nữa, nó rốt cuộc đem ngón cái ra khỏi miệng, nước miếng cũng chảy ra, nói:
"Con đói bụng......"
Thì ra là heo con tham ăn. Tiêu Minh Xuyên không do dự loại bỏ.
Cuối cùng là Tiêu Ý Hành không cần phải hỏi. Nó không thể trả lời, chỉ trừng mắt nhìn Tiêu Minh Xuyên, cũng không sợ hắn.
"Hoàng hậu, khanh lại xem một chút?"
Phu phu Hoàng đế nói là chọn người, kỳ thật chính là xem có vừa mắt hay không thôi.
Cố Du mím môi, đi đến trước mặt Tiêu Gia Ngôn hỏi:
"Con muốn lưu lại trong cung hay không? Vì cái gì?"
Tiêu Gia Ngôn gật đầu:
"Con muốn, như vậy đệ đệ có thể về nhà."
"Trong cung không tốt? Con muốn mình lưu lại còn muốn cho đệ đệ về nhà?"
Cố Du tiếp tục hỏi.
Tiêu Gia Ngôn ngây ngẩn cả người, nó không dám nói không tốt như vậy Hoàng đế sẽ tức giận. Nhưng nếu là nói tốt, đệ đệ sẽ không thể về nhà.
Cố Du không có buộc Tiêu Gia Ngôn trả lời, mà xoay người trở lại bên cạnh Tiêu Minh Xuyên, ở bên tai hắn thấp giọng nói mấy câu.
Tiêu Minh Xuyên cười cười, chỉ vào huynh đệ Tiêu Gia Ngôn nói với Tiêu Lĩnh:
"Lĩnh Nhi, con muốn chọn ai trong bọn họ ở lại cung cùng chơi với con?"
Tiêu Lĩnh không cần nghĩ ngợi nói:
"Con muốn Hành Hành, con đã có một Nhan Nhan, lại đến một người cao hơn con sẽ khó phân biệt."
Dù lý do của Tiêu Lĩnh tương đối kỳ lạ, nhưng phu phu Tiêu Minh Xuyên vẫn tiếp thu.
Tiêu Ý Hành nửa tuổi cái gì cũng không hiểu trở thành Vinh Thân Vương mới. Tiêu Minh Xuyên phái người đem mặt ba đứa kia về nhà. Đi ra cửa, Tiêu Gia Ngôn không yên tâm hỏi:
"Bệ hạ, con về sau còn có thể nhìn thấy đệ đệ không?"
Tiêu Minh Xuyên ôn hòa cười nói:
"Đương nhiên có thể, Hành Hành vĩnh viễn đều là đệ đệ con."
Ánh mắt Tiêu Gia Ngôn đột nhiên sáng lên, nó chạy tới hôn hôn hai mà Tiêu Ý Hành, rồi lưu luyến mà đi theo người Nội Vụ Phủ ra cung.
Xong việc, Tiêu Minh Xuyên hỏi Cố Du vì cái gì lựa chọn Tiêu Ý Hành từ bỏ Tiêu Gia Ngôn.
Cố Du cười nói:
"Nếu Tiêu Gia Ngôn nói là thật, thì đúng là một ca ca tốt, như vậy trong lòng nó đã có đệ đệ thích nhất, chúng ta không thể chọn nó. Nếu lời nói đó chính là lời nói dối, ta càng không thể chọn nó......"
Tiêu Minh Xuyên ôm lấy Cố Du thật lâu mà không nói gì, bởi vì hắn cũng là nghĩ như thế.
Sau một lúc lâu, Tiêu Minh Xuyên trịnh trọng nói:
"Hoàng hậu, trẫm tính toán phong Vương cho Lĩnh Nhi. Bằng không Tiêu Ý Hành là Vương gia, nó vẫn là Hoàng tử, thật không dễ nghe."
"Cái gì?"
Tiêu Minh Xuyên nói quá đột ngột, lại không cho Cố Du có thời gian suy nghĩ. Tiêu Minh Xuyên lại nói:
"Hoàng hậu, khanh xem Ung Thân Vương cái phong hào này như thế nào?"
Cố Du hoàn toàn sợ ngây người. Đại Chu chỉ một người được sắc phong là Ung Thân Vương khi còn là Hoàng tử, chính là Cảnh Cùng Hoàng đế.
|
Chương 53: Phát sốt Trẻ nhỏ không dễ nuôi, đặc biệt là trong cung. Đại Chu lập quốc ba trăm năm, tỷ lệ Hoàng tử Công chúa chết non không thấp.
Lại nói khi còn quá nhỏ cũng nhìn không ra tính tình như thế nào, thông minh hay không. Cho nên trong lịch sử Đại Chu, Hoàng đế thích Hoàng tử nào đó hoặc là Trưởng Hoàng tử muốn chính thức sắc phong Thái tử cũng phải chờ đến sau khi Hoàng tử bắt đầu đi học vỡ lòng.
Tiên đế xem như là trường hợp đặc biệt, mới vừa tròn một tuổi liền phong được phong Thái tử. Vì tình huống lúc đó có tính đặc thù, Cảnh Cùng Hoàng đế có con nối dõi thật sự quá gian nan, đại hôn mười năm mới sinh được một bảo bối, căn bản không có đối thủ cạnh tranh.
Nên Cảnh Cùng Hoàng đế đã dùng cách mà Vạn Xương Hoàng đế đã làm trước đây. Khi còn nhỏ phong Hoàng tử là Ung Thân Vương, lớn một chút lại lập Thái tử. Phải biết rằng, khu vực quanh Thượng Kinh là Ung Châu, thực ấp Ung Vương chính là vùng chung quanh Thượng Kinh biểu thị này là gì chẳng phải quá rõ ràng.
Tiêu Minh Xuyên muốn phong Tiêu Lĩnh là Ung Thân Vương, không ngoài ý muốn nói lên ý định lập nó làm Thái tử. Cố Du không thể không khiếp sợ.
"Bệ hạ, ngài không phải đang nói giỡn chứ?!"
Sau một lúc lâu, Cố Du run rẩy cất giọng hỏi.
Cho tới nay, Cố Du cũng chưa từng nghĩ tới Tiêu Minh Xuyên sẽ lập Tiêu Lĩnh làm Thái tử. Không chỉ vì Tiêu Lĩnh thân thể không tốt, quan trọng hơn là Tiêu Lĩnh có huyết thống Cố gia. Hoàng đế chán ghét Cố Thái hậu khống chế triều đình, sao có thể ......
Tiêu Minh Xuyên thở dài, nghiêm túc nói:
"Hoàng hậu, khanh cảm thấy trẫm sẽ lấy việc đại sự nói giỡn sao?"
Tiêu Lĩnh là Trưởng Hoàng tử, mặc kệ về sau có đệ đệ hay không về tình về lý đều là đối tượng chọn lựa đầu tiên cho vị trí Thái tử.
Dù là ở kiếp trước, khi Tiêu Lĩnh còn sống, Tiêu Minh Xuyên cũng không có ý niệm lập Tiêu Lam làm Thái tử. Bởi vì hắn biết rõ, Tiêu Lĩnh làm Thái tử, Tiêu Lam có thể vui vẻ làm Vương gia. Nhưng nếu Tiêu Lam là Thái tử, Tiêu Lĩnh sẽ trở nên phi thường xấu hổ.
"Thần không có ý đó."
Cố Du hoảng loạn lắc lắc đầu.
"Thần là lo lắng Lĩnh Nhi thân thể......"
Cố Du làm sao không biết, Tiêu Lĩnh kỳ thật là không có đường lui. Nó vừa là "Trưởng tử " cũng là hoàng tử "Độc nhất". Nếu sau này có thêm Hoàng tử khác, cho dù là đệ đệ ruột thịt chỉ sợ thời gian dài, cũng sẽ chướng mắt ca ca này.
Tiêu Minh Xuyên ôm lấy Cố Du đang khẩn trương, hòa nhã nói:
"Trẫm đã lệnh Ôn Huyền đi tìm danh y trên phạm vi cả nước, dân gian ngọa hổ tàng long, khẳng định có thể có người chữa hết cho Lĩnh Nhi."
Tiêu Minh Xuyên trông cậy lớn nhất chính là sư phụ của Thẩm Diễn Chi.
"...... Nhưng nếu trị không hết ?"
Không phải Cố Du bi quan, mà là Tiêu Lĩnh còn chưa bốn tuổi, cũng đã bệnh nặng vài lần, mỗi lần đều là ở ngưỡng cửa sinh tử. Trong cung ngoài cung không biết xem qua bao nhiêu danh y, những người này đều không thể tin tưởng Tiêu Lĩnh có thể khỏi.
Cũng có người xem qua bệnh Tiêu Lĩnh nói nó không thể lao tâm lao lực, nhưng là Thái tử sao chỉ có thể ngồi không, cũng không thể không làm việc. Cố Du trong nội tâm lo lắng Tiêu Lĩnh không đủ sức khỏe.
"Không có khả năng trị không hết!"
Tiêu Minh Xuyên không chút do dự trả lời Cố Du, ngay sau đó lại nói:
"Nếu thật sự không được, thì trẫm sẽ vất vả thêm một chút, nỗ lực chống đỡ cho đến khi tôn tử đủ tuổi, có khả năng đảm nhận trọng trách."
Cố Du ngẩn người, phì cười nói:
"Lĩnh Nhi còn chưa đến bốn tuổi, bệ hạ đã nghĩ đến ôm cháu, có phải quá sớm hay không?"
Tiêu Minh Xuyên nghiêm trang gật đầu.
"Hình như là có chút sớm. Vậy Hoàng hậu cho trẫm ôm Công chúa cũng được."
Cố Du nhịn không được đưa tay vỗ vỗ lên bàn tay Tiêu Minh Xuyên, hờn dỗi nói:
"Bệ hạ có thể nói chuyện đứng đắn hơn hay không?"
"Được, được, được, trẫm nói, mà Hoàng hậu đánh nhẹ nhẹ thôi. Qua tháng sau vào mùa thu, Hoàng hậu tính chúc mừng như thế nào?"
Thấy Cố Du xấu hổ buồn bực thành nổi giận, Tiêu Minh Xuyên thông minh nhanh chóng dời đề tài. Dù sao chuyện này hắn đã sớm muốn cùng Cố Du thương lượng.
Cố Du khó hiểu lại buồn bực nói:
"Trước kia làm như thế nào, năm nay lại như thế đó. Nội Vụ Phủ không phải có tiền lệ sao?"
Mừng sinh nhật loại sự tình này chỉ có trẻ con như Tiêu Lĩnh mới có hứng thú, Cố Du đã sớm không để trong lòng, chỉ làm lấy lệ.
Tiêu Minh Xuyên lắc đầu, dùng ngữ khí không tán đồng nói:
"Làm sao có thể giống năm rồi? Năm nay mừng thọ được không?"
Lời vừa nói ra Cố Du tức khắc cười đến đứng thẳng không nổi:
"Bệ hạ nói gì vậy, mừng thọ, thần tuổi đã già đến mức đó sao?"
Tiêu Minh Xuyên bất đắc dĩ nhìn nhìn trời. Hắn không thể nói mình là nhất thời nói sai.
Cố Du cười đủ rồi, nghiêm mặt nói:
"Bệ hạ, thật không cần làm gì phô trương."
Còn không phải chỉ là tiệc sinh nhật thôi sao, cũng không cần khiến cho hao tài tốn của, còn không bằng người trong nhà cùng nhau tụ lại ăn cơm.
"Hoàng hậu quản gia cần kiệm, giúp trẫm tiết kiệm tiền, tâm ý trẫm không thể không nhận. Nhưng Hoàng hậu có thể nói ra một yêu cầu với trẫm, cái gì cũng có thể nói."
Tiêu Minh Xuyên phải thừa nhận, có Cố Du ở hậu cung thật là tốt. Mặc kệ khi hai người bọn họ quan hệ không tốt, hậu cung chưa từng có xảy ra chuyện xấu.
Thấy Tiêu Minh Xuyên thành khẩn, Cố Du cười hỏi:
"Chuyện gì bệ hạ cũng đều sẽ đáp ứng sao?"
Tiêu Minh Xuyên gật đầu.
"Chuyện gì cũng có thể."
Hắn còn không hiểu Cố Du sao, dù đưa ra yêu cầu quá phận cũng không phải là phóng hỏa giết người linh tinh. Cho nên hắn không cố tình thêm điều kiện hạn chế, như vậy còn có thể tỏ vẻ hào phóng lại có khí độ.
Cố Du do dự, thật lâu sau mới nói:
"Thần có thể nghĩ trước nói sao hay không? Nghĩ xong lại nói cho bệ hạ."
"Đương nhiên có thể, bất quá Hoàng hậu đừng kéo dài quá lâu, trẫm sợ thời gian gấp rút không hoàn thành kịp."
Tiêu Minh Xuyên cũng để cho mình đường lui, hắn rốt cuộc không phải vạn năng, nếu Cố Du đưa ra chuyện vừa vặn hắn không làm được, cũng phải có thời gian chống đỡ, không thể để nước tới trôn mới nhảy được.
Cố Du vội nói:
"Sẽ không như vậy, cũng sẽ không khó đâu."
Tiêu Minh Xuyên cảm thấy mỹ mãn cười cười, tiến đến hôn trộm lên môi Cố Du, khi Cố Du còn chưa kịp phản ứng lại hắn đã xoay người chạy.
Cố Du bất đắc dĩ cười cười, chỉ cảm thấy Hoàng đế gần đây biểu hiện thật là càng ngày càng trẻ con, cũng không biết là học ai.
Khôn Ninh Cung thêm hai đứa nhỏ, náo nhiệt không ngừng tăng lên. Chu Nhan còn tốt, nó là điển hình ở cùng người nào hòa hợp người đó. Khi gặp gỡ Thanh Loan có thể điên đến vô pháp vô thiên, nhưng gặp gỡ Tiêu Lĩnh vì ý muốn bảo hộ tiểu chủ nhân nên ngoan ngoãn lại nghe lời.
Ở Vân Phù Trai với một đám hán tử, luận võ công ai cũng là cao thủ, nhưng luận chiếu cố người khác thì thật là thảm hại. Chu Nhan bình an sống đến năm tuổi sớm đã luyện ra năng lực tự gánh vác. Cố Du chỉ định hai người chăm sóc cơ hồ không có chuyện làm.
Tiêu Ý Hành năng lực bằng không, thân phận Vương gia không có giống Chu Nhan tự mang tay nải tới.
Chu Nhan ở cùng Tiêu Lĩnh, cuộc sống hàng ngày đều là các cung nữ và nhũ mẫu của Tiêu Lĩnh nhân tiện liền giải quyết.
Tiêu Ý Hành được đưa vào ở Khôn Ninh Cung, Cố Du lại dựa theo tiêu chuẩn Tiêu Lĩnh bố trí.
Tiêu Ý Hành tuổi nhỏ, đối với người nhà ấn tượng chưa sâu vào cung khóc náo loạn hai ngày liền thích ứng. Khi Tiêu Ý Hành không còn náo loạn, Tiêu Lĩnh mang theo Chu Nhan đi xem nó, thấy họ nó còn cười thật vui vẻ.
Đầu tiên là có bạn cùng chơi, sau lại có tiểu đệ đệ, Tiêu Lĩnh gần đây tâm tình thực tốt, ăn cơm cũng không cần nhũ mẫu đuổi theo đút, tự mình có thể ăn sạch sẽ. Còn thử bắt đầu học dùng đũa, bất quá tạm thời không có hiệu quả, kẹp đồ vật luôn rớt.
Chu Nhan có thói quen dậy sớm luyện công, thông thường sẽ ở trước sân luyện nửa canh giờ, rồi trở về rửa mặt chải đầu. Mà lúc này, Tiêu Lĩnh vừa thức dậy, hai đứa có thể cùng nhau dùng bữa sáng.
Chu Nhan là đứa trẻ thực dễ nuôi sống, cho cái gì cũng ăn, còn có thể ăn đến ngon lành, khiến cho người cùng nó ăn cơm có thể thèm thuồng ăn theo.
Cố Du biết Tiêu Lĩnh không ăn nhiều nhưng khi thấy bộ dáng Chu Nhan ăn đến thơm ngọt vô cùng, cũng ăn theo nhiều hơn một chén cơm.
Ngày nọ, Tiêu Lĩnh tỉnh dậy sớm hơn so ngày thường một chút, phát hiện Chu Nhan không ở trong phòng, liền hỏi nhũ mẫu. Nhũ mẫu nói với Tiêu Lĩnh, Chu Nhan ở trong sân đứng tấn, một lát liền trở về. Tiêu Lĩnh hâm mộ mà ghé vào cửa sổ nhìn thật lâu, ánh mắt đều luyến tiếc.
Cùng ngày vào thời điểm Tiêu Minh Xuyên tới xem Tiêu Lĩnh. Tiêu Lĩnh cắn cắn môi, hỏi:
"Phụ hoàng, con có thể học võ công không?"
Tiêu Minh Xuyên lúc ấy liền ngây ngẩn cả người. Hắn không nghĩ tới Tiêu Lĩnh hỏi ra vấn đề này sớm hơn so với kiếp trước. Hắn không có trực tiếp trả lời mà là hỏi Tiêu Lĩnh sao đột nhiên đối với học võ công có hứng thú.
Tiêu Lĩnh nói ngày hôm trước cùng Chu Nhan ở Ngự Hoa Viên chơi diều, diều vướn ở trên cây. Nó nói kêu thị vệ lại đây lấy, nhưng Chu Nhan nói không cần, tự mình liền bò lên trên cành cây lấy diều. Nhưng Tiêu Lĩnh không nói việc sau đó, Chu Nhan cầm diều liền không xuống được, vẫn là được thị vệ giải cứu.
Tiêu Minh Xuyên cười, ôm Tiêu Lĩnh ôn nhu nói:
"Lĩnh Nhi, mỗi người có thể làm những việc không giống nhau. Lần sau lại có diều lấy không được, con cũng có thể để Chu Nhan đi lấy, đó là việc nó nên làm. Con chỉ cần đọc sách là được."
Tiêu Lĩnh tim phổi quá yếu, tập võ vượt qua năng lực thân thể thừa nhận.
Tiêu Lĩnh nghe vậy có chút thất vọng, khuôn mặt nhỏ cũng suy sụp xuống. Tiêu Minh Xuyên đau lòng, ôm con lại hôn hôn an ủi, khó khăn lắm mới khiến Tiêu Lĩnh nở nụ cười.
Tiến vào tháng mười, nhiệt độ liên tục giảm xuống, Tiêu Minh Xuyên cùng Cố Du liền khẩn trương lên. Tiêu Lĩnh sợ lạnh sợ nóng, mỗi năm mùa đông mùa hạ đều chịu khổ sở nhất, hơi không lưu ý liền sinh bệnh, bị bệnh còn không dễ dàng khỏi.
Năm nay cũng không ngoại lệ, tuy rằng phu phu Hoàng đế canh phòng nghiêm ngặt, nhũ mẫu cung nữ cũng chú ý hết sức, nhưng Tiêu Lĩnh mùa đông lại sinh bệnh, chuyện này thật là không thể tránh được. Nói phát sốt liền phát sốt, nóng đến cả người mơ hồ ý thức không rõ.
Mỗi năm vào mùa đông, Thái Y Viện đều điều các thái y đến Khôn Ninh Cung thay phiên canh giữ.
|
Chương 54: Lành bệnh Thái y Hứa Đạc vội vàng chạy tới Đông Điện đã thấy phu phu Hoàng đế nôn nóng ở nơi đó, trong lòng không khỏi cả kinh.
Trong quá khứ khi tiểu Hoàng tử sinh bệnh, các thái y chạy tới thông thường chỉ có thể nhìn thấy Hoàng hậu, Hoàng đế thường là một khoảng thời gian sau mới có thể đến.
Không phải Hoàng đế không yêu thương tiểu Hoàng tử, mà là tiểu Hoàng tử ở cùng Hoàng hậu, nên có phát sinh cái gì Hoàng hậu khẳng định biết trước tiên. Mà hoàng đế ở Càn An Cung tất nhiên sẽ đến chậm một chút.
Hiện giờ phu phu Hoàng đế đồng thời xuất hiện, có thể thấy được lời đồn trong cung đang lưu truyền mấy ngày nay không phải là tin đồn vô căn cứ. Hoàng đế thật sự lại coi trọng Hoàng hậu.
Vị Quý Quân tương lai không những không có tiến cung mà mấy ngày trước còn rời khỏi Thượng Kinh. Nhìn dáng vẻ Thế tử Định Quốc Công sẽ không lại tiến cung.
Hoàng đế ngày xưa đối với Hoàng hậu lạnh nhạt, bây giờ hàng đêm đều ngủ lại Khôn Ninh Cung, mặc kệ có phải mùng một hay mười lăm hay không.
Lúc này, chỉ thấy phu phu Hoàng đế ăn mặc tùy ý đầu tóc cũng rối tung, có thể nhìn ra bọn họ là vừa bị người kêu dậy.
Tiêu Lĩnh nóng đến khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, trong miệng vô ý thức nỉ non nghe không hiểu đang nói gì. Ngẫu nhiên sẽ gọi cha, Tiêu Minh Xuyên thấy mà đau lòng. Hắn trực tiếp miễn Hứa Đạc thỉnh an, lệnh hắn mau chóng chẩn trị cho Tiêu Lĩnh, lại cầm chặt bàn tay đổ mồ hôi ròng ròng của Cố Du.
Hứa Đạc không dám trì hoãn, chạy nhanh đến bắt mạch Tiêu Lĩnh. Khám qua xong hắn lại hỏi nhũ mẫu, tiểu Hoàng tử là khi nào sốt, ban đầu có dấu hiệu gì không, hôm qua ban ngày có chỗ nào không thoải mái hay không.
Nhũ mẫu trả lời rất chi tiết, nói là Tiêu Lĩnh ngày hôm qua không có việc gì, chơi bình thường, ăn cũng thực bình thường, rửa mặt đều dùng nước ấm, lẽ ra không có khả năng bị cảm lạnh. Trước khi đi ngủ còn kể chuyện xưa cho Chu Nhan nghe, lúc ấy tinh thần cũng khá tốt, ai ngờ ban đêm đột nhiên liền nóng sốt.
Hứa Đạc nghe vậy sắc mặt trầm xuống, lại tiến lên bắt mạch cho Tiêu Lĩnh lần nữa, nhìn nhìn đầu lưỡi, trầm ngâm một lúc lâu không nói.
Tiêu Minh Xuyên hao hết kiên nhẫn thấy Hứa Đạc còn không nói liền hỏi:
" Tình huống Lĩnh Nhi đến tột cùng là như thế nào? Ngươi nói thẳng đi."
Tuy rằng đã qua rất nhiều năm, nhưng Tiêu Minh Xuyên mơ hồ còn nhớ rõ, năm đó Lĩnh Nhi không có bệnh đến mức làm người ta lo lắng.
Hứa Đạc còn nỗ lực tìm từ để nói, lại bị Hoàng đế ra vẻ bình tĩnh kỳ thật tràn ngập uy hiếp, hắn xoa xoa hai tay trả lời.
"Khởi bẩm bệ hạ, tiểu Hoàng tử là phong hàn nhập thể làm cho sốt cao không lùi, đổ mồ hôi là sẽ khỏi."
"Đã là như thế, ngươi không chạy nhanh kê đơn sắc thuốc, cọ tới cọ lui làm cái gì?"
Sự tình liên quan Tiêu Lĩnh, Tiêu Minh Xuyên luôn luôn không đủ kiên nhẫn.
Hứa Đạc do dự, trầm giọng nói:
" Khởi bẩm bệ hạ, tiểu Hoàng tử thể chất đặc thù, có mấy vị thuốc không thể dùng, mà như vậy thì dược hiệu cũng sẽ mất chút tác dụng. Tiết thần y lần trước đã xem qua cho tiểu Hoàng tử, cũng lưu lại ba viên đan dược, nói là có thể dùng khi khẩn cấp, chỉ là......"
"Chỉ là cái gì, ngươi đem lời nói cho hết !"
Tiêu Minh Xuyên ngữ khí trở nên nghiêm khắc hơn, cùng vẻ bình thản lúc nảy khác một trời một vực.
Quả nhiên là thời gian trôi qua đã lâu, số lần Tiêu Lĩnh sinh bệnh lại quá nhiều, chi tiết trị liệu cụ thể Tiêu Minh Xuyên thật sự nhớ không ra. Cũng không biết đan dược kia đã dùng hay là chưa từng dùng qua. Nhưng hắn có thể xác định chính là Tiêu Lĩnh lúc này khẳng định là có thể khôi phục.
Kiếp trước không có sư phụ của Thẩm Diễn Chi , hắn cùng Cố Du cũng nuôi dưỡng Tiêu Lĩnh đến mười ba tuổi. Nếu không phải cung biến năm ấy bọn họ hoàn toàn có khả năng nhìn thấy Tiêu Lĩnh thành thân sinh con, chỉ tiếc......
Hứa Đạc bị khí thế của Tiêu Minh Xuyên làm sợ tới mức run run. Hắn bỗng nhiên ý thức được Hoàng đế lúc trước vẫn là kiềm chế, lúc này là thật sự nóng nảy, nhanh chóng trả lời:
"Ba viên đan dược đã dùng một, vi thần muốn hỏi bệ hạ cùng điện hạ, lúc này là không cần, hay là......"
Tiết Di có nói qua, ba viên thuốc kia là dùng khi khẩn cấp, cũng không thể dùng nhiều, cho nên không đến thời khắc mấu chốt, không được lạm dụng. Bởi vì dùng nhiều dược hiệu sẽ hạ thấp. Ba viên dùng hết về sau gặp tình huống nguy hiểm cũng không còn có thể mang ra dùng.
Tiêu Minh Xuyên nghe vậy nhíu nhíu mày, hắn thật sự nhớ không nổi, Lĩnh Nhi lần trước dùng thuốc là ở tình huống như thế nào, càng nhớ không được lúc này có dùng hay không, liền quay đầu hỏi Cố Du:
"Hoàng hậu, khanh thấy thế nào?"
Cố Du suy nghĩ rồi phân phó:
"Hứa thái y, trước tiên kê đơn sắc thuốc đi."
Hứa Đạc lo lắng cái gì Cố Du rất rõ ràng, bản thân Cố Du thậm chí so với hắn càng lo lắng hơn. Ba viên đan dược kia, không đến vạn bất đắc dĩ là tuyệt đối không thể dùng.
Hứa Đạc lĩnh lệnh mà đi. Phu phu hoàng đế song song ngồi ở bên giường. Cố Du nắm bàn tay nóng bỏng của Tiêu Lĩnh, nhìn không chớp mắt. Tuy rằng không phải lần đầu tiên, nhưng chỉ cần Tiêu Lĩnh sinh bệnh, Cố Du liền sợ muốn chết, sợ hơi có vô ý Lĩnh Nhi sẽ không tỉnh lại.
Tiêu Minh Xuyên bất chấp có nhũ mẫu Tiêu Lĩnh ở bên cạnh, cầm bàn tay khác của Cố Du ôn nhu lại khẳng định:
"Hoàng hậu yên tâm, Lĩnh Nhi của chúng ta thực kiên cường, nó nhất định sẽ khá lên."
"Bệ hạ, tiểu điện hạ khi nào tỉnh, chúng con nói ngày mai trời đẹp đi Ngự Hoa Viên bắt ếch."
Giọng nói trẻ con non nớt của Chu Nhan đánh vỡ sự yên tĩnh phòng trong. Nó nhìn Tiêu Lĩnh nằm ở trên giường khuôn mặt nhỏ luôn luôn cười giờ có vẻ nghiêm túc.
Tiêu Minh Xuyên quay đầu nhìn thấy Chu Nhan, không khỏi kinh ngạc nói:
"Sao Chu Nhan ở chỗ này?"
Trẻ con sợ nhất là lây bệnh cho nhau. Tuy rằng Chu Nhan thoạt nhìn khỏe mạnh, không giống bộ dáng dễ bị bệnh , nhưng Tiêu Lĩnh bị bệnh nên đem nó mang đi.
Nhũ mẫu của Tiêu Lĩnh tiến lên đáp lời, nói là tối nay Chu Nhan cùng Tiêu Lĩnh ngủ chung. Nó là người trước hết phát hiện nhiệt độ cơ thể Tiêu Lĩnh không đúng, đúng lúc nói cho các nàng hay. Lúc sau các nàng vội vàng kêu thái y, lại đi bẩm báo cho phu phu Hoàng đế.
Tiêu Minh Xuyên vừa lòng gật đầu. Quả nhiên là đứa trẻ nghĩa khí hiểu chuyện. Tuy rằng cùng Tiêu Lĩnh ở chung chưa lâu nhưng nó đối với Tiêu Lĩnh lại rất quan tâm. Hắn giơ tay xoa xoa đầu Chu Nhan an ủi nó hai câu, rồi kêu nhũ mẫu đem nó về phòng.
Chu Nhan không chịu đi, ôm cột giường hỏi:
"Bệ hạ, con không thể lưu lại cùng tiểu điện hạ sao?"
Tiêu Minh Xuyên lắc đầu nói:
"Nơi này có thái y cùng nhũ mẫu, con lưu lại có thể làm cái gì, ngoan ngoãn trở về phòng ngủ đi."
Tiêu Lĩnh bệnh, Chu Nhan lưu lại không có việc gì để làm. Cũng nên đem nó về Vân Phù Trai mấy ngày để nó tập luyện công phu, để thôi lâu quá không tập lại quên.
Chu Nhan không cam lòng:
"Con ngày mai rời giường có thể tới xem tiểu điện hạ không?"
Tiêu Minh Xuyên nghĩ nghĩ, hỏi:
"Chu Nhan, con mỗi ngày chơi cùng Lĩnh Nhi, luyện công là khi nào?"
Ở trong kế hoạch của Tiêu Minh Xuyên để Chu Nhan làm bạn chơi với Tiêu Lĩnh nhiều nhất là đến khi Tiêu Lĩnh đi học. Hắn không thể để mai một võ công của Chu Nhan.
Chu Nhan chớp chớp mắt, hoang mang trả lời:
"Luyện công vào buổi sáng sau khi rời giường, sau bữa trưa, buổi tối sau giờ ăn cơm. Sư phụ cách hai ngày liền sẽ lại đây kiểm tra."
Khi ở Vân Phù Trai, mỗi ngày nó luyện công cũng không vượt quá hai canh giờ, tới Khôn Ninh Cung tất nhiên cũng không cần thay đổi.
Tiêu Minh Xuyên bừng tỉnh ngộ. Là người đứng đầu ảnh vệ trong tương lai khi còn bé cũng không thể thiếu tư chất cùng khổ luyện. Nhưng cũng không phải như hắn tưởng tượng là khổ luyện không ngừng nghỉ, cả thời gian nghỉ ngơi cũng không có. Vì thế hắn vẫy vẫy tay, cười nói:
"Mau đi ngủ đi, trẫm chuẩn con ngày mai lại đến đây."
Chu Nhan cười tủm tỉm mà cáo lui, Tiêu Minh Xuyên ôm Cố Du hỏi:
"Hoàng hậu, trẫm chọn bạn nhỏ này không tồi chứ."
Cố Du khẽ gật đầu, tầm mắt vẫn luôn dừng ở trên khuôn mặt Tiêu Lĩnh chưa từng rời đi một khắc. Các các cung nữ và nhũ mẫu không ngừng dùng khăn lạnh hạ nhiệt độ cho Tiêu Lĩnh, đáng tiếc hiệu quả không rõ ràng. Khăn lạnh như băng đắp lên không bao lâu liền ấm áp, cứ phải đổi mới liên tục.
Không bao lâu, thuốc hạ sốt cho Tiêu Lĩnh được bưng tới. Nếu là thời điểm bình thường, Tiêu Lĩnh uống thực ngoan, tuy rằng ngẫu nhiên sẽ đề ra điều kiện, nhưng đại đa số thời điểm đều là bưng chén thuốc trực tiếp liền uống hết.
Nhưng nếu khi Tiêu Lĩnh thần trí không phải tỉnh táo, phải đút thuốc sẽ rất khó khăn, bởi vì lúc này nó sẽ không phối hợp, còn sẽ liều mạng phản kháng.
Phu phu Hoàng đế tự nhận là không có can đảm hoàn thành loại công tác này, nên chủ động nhường vị trí, Cố Du thậm chí còn quay đầu không nhìn.
Nhưng chờ đến khi nhũ mẫu và hai cung nữ cùng nhau ra trận, Cố Du lại nhịn không được quay lại.
Tiêu Minh Xuyên vươn tay, cưỡng bách Cố Du cùng mình đối diện:
"Hoàng hậu, không muốn xem thì không cần xem."
Cố Du không lên tiếng, cũng không có kiên trì quay lại nữa, thật sự không đành lòng nhìn đến Lĩnh Nhi như vậy.
Tiêu Lĩnh nóng đến mơ mơ màng màng, cảm thấy toàn thân đều không thoải mái. Lúc này còn có người bóp miệng nó, đổ thuốc đắng vào trong, không giãy giụa là không có khả năng. Bất quá người nhỏ, sức lực cũng yếu, động tác giãy giụa phi thường mỏng manh, chỉ là trong miệng không ngừng phát ra thanh âm "Ô ô".
Tiêu Minh Xuyên không cho Cố Du nhìn, chính mình lại xem. Khi nhũ mẫu hoàn thành quá trình đút thuốc, hắn không đợi họ buông chén thuốc liền nhào tới ôm Tiêu Lĩnh đang nức nở, ôn nhu an ủi, chẳng sợ giờ phút này Tiêu Lĩnh cũng không biết hắn đang nói cái gì.
Có lẽ là nhận thấy được mình rơi vào ôm ấp quen thuộc, Tiêu Lĩnh rầm rì vài tiếng liền dừng. Nó vặn vẹo thân mình kéo vạt áo Tiêu Minh Xuyên tìm tư thế thoải mái rồi ngủ, thỉnh thoảng còn thấp thấp gọi một tiếng "Cha".
Uống thuốc xong, nhiệt độ cơ thể Tiêu Lĩnh rõ ràng không có giảm xuống, chỉ là ngủ an ổn một chút. Xem ra phương thuốc của Hứa Đạc vẫn là có chút hiệu quả.
Nghĩ đến Tiêu Minh Xuyên ngày mai còn có chính vụ cần xử lý, Cố Du vỗ vỗ bờ vai của hắn nhẹ giọng nói:
"Bệ hạ đi ngủ đi, thần ở cùng Lĩnh Nhi."
"Hoàng hậu khanh xem, Lĩnh Nhi bắt lấy xiêm y trẫm không bỏ ra. Nó thật vất vả mới ngủ say, nếu bây giờ thay đổi người đánh thức nó thì làm sao? Không bằng tối nay trẫm canh giữ, đêm mai lại đổi cho khanh được không?"
Tiêu Minh Xuyên cố ý bày ra một biểu tình thập phần khó xử.
Cố Du đồng ý. Bất quá cũng không về tẩm điện, trực tiếp ngủ ở trên giường phòng trong.
Nhưng Cố Du tuy rằng nằm xuống, trong đầu lại nghĩ loạn, cũng không thể ngủ. Cố Du nhớ tới Tiêu Lĩnh trước kia sinh bệnh Tiêu Minh Xuyên cũng sẽ sốt ruột, cũng nóng nảy mắng thái y, mắng người hầu hạ, nhưng trước nay sẽ không tự tay chiếu cố Lĩnh Nhi, càng đừng nói ôm nó ngủ.
Chính là từ ngày ấy Tiêu Minh Xuyên đột nhiên đi vào Khôn Ninh Cung, hắn thật sự là bắt đầu thay đổi. Hắn trở nên ôn nhu săn sóc, trở nên ôn hòa kiên nhẫn đối với Lĩnh Nhi ......
Trở nên có chút Cố Du nhìn không hiểu.
Đã từng có lúc Cố Du muốn điều này, nhưng khi đặt tới trước mặt, Cố Du lại sợ hãi lên.
Dựa vào cái gì phải tin tưởng Tiêu Minh Xuyên thay đổi sẽ không lại biến đổi.
Nhưng mà.......
Lĩnh Nhi thích hắn như vậy , mình cũng......
Thích hắn như vậy......
Cố Du suy nghĩ rất nhiều đến lung tung rối loạn, không biết khi nào mới ngủ, nhưng ngủ cũng không yên ổn, giống như vừa mới ngủ liền tỉnh.
Tỉnh lại, Cố Du không kịp rửa mặt chải đầu, khoác áo choàng liền từ phòng trong chạy đến bên ngoài. Lại thấy Tiêu Minh Xuyên ôm Tiêu Lĩnh, hai phụ tử đang ngủ ngon lành.
Cố Du nghi hoặc mà nhìn về người hầu đứng phía bên cạnh, cung nữ hạ giọng nói:
"Tiểu điện hạ đã hạ sốt, bệ hạ thời điểm gần bình minh mới ngủ."
Cố Du nghe vậy yên tâm một chút, đưa tay sờ sờ trán Tiêu Lĩnh. Tuy rằng nhiệt độ cơ thể còn có chút hơi cao, nhưng không đến mức dọa người.
Cố Du đang muốn thu hồi tay lại bị Tiêu Minh Xuyên cầm lấy, thấp giọng hỏi:
"Không mặc chỉnh tề liền chạy ra, khanh muốn sinh bệnh như Lĩnh Nhi sao?"
Nói xong kéo Cố Du ngồi xuống, cầm một góc chăn để ở trên đùi Cố Du.
Tiêu Lĩnh lúc này cũng tỉnh, xoa đôi mắt nói:
"Cha không thể sinh bệnh, cha sợ nhất uống thuốc."
Tiêu Minh Xuyên ôm con ở trong chăn lên tiếng khen ngợi:
"Đúng đúng đúng, cha không có dũng cảm bằng Lĩnh Nhi , Lĩnh Nhi lợi hại nhất."
Chỉ hạ sốt còn chưa đủ, còn phải phòng ngừa lặp lại.
Cũng may ký ức Hoàng đế vẫn là tương đối đáng tin cậy, không có dùng đan dược Tiết Di lưu lại cứu mạng. Nhờ các thái y nỗ lực, bệnh tình Tiêu Lĩnh lặp lại hai ba hồi, chung quy vẫn khỏe lên.
Bởi vì Tiêu Lĩnh sinh bệnh, sinh nhật Cố Du trong lúc nhất thời bị bỏ quên. Hiện giờ Tiêu Lĩnh hết bệnh rồi, Tiêu Minh Xuyên nhắc lại chuyện cũ:
"Hoàng hậu còn không đến nửa tháng, khanh đã nghĩ xong việc muốn trẫm làm chưa, quá thời hạn không được nha."
|