Phụ Tử Thâu Hoan
|
|
Chương 4: Phòng tắm tiêu hồn (thượng) Tháng sáu, mặt trời tàn sát, nóng cuồn cuộn, nóng đến người mồ hôi ướt đẫm, tâm tình bực bội. Tống Triết là sinh viên năm nhất khu đại học danh tiếng thành phố -- H đại, vừa vào tháng sáu, các cuộc thi cuối kỳ lục tục bắt đầu. Tống Triết ở nhà, biệt thự cách trường học không xa, lái xe không đến mười phút, trước khi vào đại học bọn họ một nhà ba người là ở nơi này, là sau khi cậu thi đậu đại học, ba vì để cậu thuận tiện đi học, dọn đến nơi này. Đối với điềi này, Tống Triết cảm thấy bất đắc dĩ, so với ở nhà, cậu càng hy vọng có thể ở ký túc xá trường học, khống chế dục ba ba quá cường, luôn không cho cậu làm cái này, không chuẩn cậu làm cái kia, Tống Triết có đôi khi ăn không tiêu, bức thiết hy vọng mình có một chút không gian riêng, một không gian không bị ba ba quản thúc tự do. Hai ngày cuối tuần qua đi, sáng thứ hai một vài tiết có kiểm tra, Tống Triết ăn xong bữa sáng, đi tới cửa, Vương thúc đã ở bên ngoài chờ cậu. Vương thúc là ba ba chuẩn bị tài xế chuyên dụng cho cậu, thứ hai đến thứ sáu phụ trách đưa đón cậu đi học. Tống Triết là có bằng lái, nhưng ba ba nói trước hai mươi tuổi không cho cậu lái xe, Tống Triết hỏi qua vì cái gì, hắn đưa ra lý do muốn người giận sôi: "Ba nói hai mươi tuổi mới có thể lái xe chính là hai mươi tuổi mới có thể lái xe, không có cái gì vì cái gì!" Tống Triết giận mà không dám nói gì, nếu dám phản bác một câu, kết cục liền sẽ là bị lão Dâm Côn ném lên giường hung hăng giáo huấn một trận. Tống Triết được Vương thúc đưa đến trường học, vừa đi vào phòng học, liền nghe được có người kêu: "Triết tử, nơi này nơi này!" Tầm mắt Tống Triết đảo qua từng hàng, thẳng quét đến cuối mới phát hiện nam sinh hướng cậu phất tay. Đó là bạn tốt của cậu Lưu Tư Hạo. Một kẻ cơ bắp, dáng người to lớn, làn da phơi ngăm đen, thời điểm cười rộ lên lộ ra hàm răng trắng chỉnh tề. "Hạo tử, sao lại đổi tính, vào đại học tới nay không thấy cậu đến như vậy, liền tính không muộn, cũng là một giây đồng hồ cuối cùng mới đến lớp, hôm nay hay là bị quỷ ám." Tống Triết ngồi xuống bên cạnh Lưu Tư Hạo, ngữ khí trêu chọc nói. Lý Tư Hạo tay chống đầu, cười đến vẻ mặt nhộn nhạo, hướng về phía Tống Triết vứt ánh mắt tự cho là phong lưu tiêu sái, nói: "Tống đại soái ca, một ngày không gặp như cách ba thu, hai ta hai ngày không gặp, như cách sáu thu, thật sự là nhớ a! Bổn thiếu gia không lười không ngủ, chính là vì có thể sớm một chút lại đây nhìn cậu, Tống đại soái ca có phải hay không thực cảm động!" Tống Triết ghê tởm nổi lên một thân da gà, đối hắn giả vờ nôn mửa, như đuổi ruồi bọ vẫy vẫy tay, vẻ mặt ghét bỏ trách mắng: "Với lão tử thì nói tiếng người!" Lý Tư Hạo lúc này mới thu liễm tươi cười, bày ra bộ dáng đứng đắn nghiêm túc, sửa cổ áo sơ mi trắng, sau đó ho nhẹ vài tiếng, nói: "Triết tử, cậu khách quan đánh giá, anh em ta lớn lên soái hay không soái?" Tống Triết trong lòng âm thầm trợn trắng mắt, không biết nhị hoá này lại điên cái gì! "Soái, quả thực soái đến chân trời không người bì kịp." Tống Triết thuận miệng có lệ, không để ý tới hắn, từ ba lô lấy ra một quyển tiểu thuyết trinh thám xem.《 hiềm nghi người X hiến thân 》 (Vì không có bản raw nên mình để theo QT), gần đây cậu yêu thích nhất, ba ba đều phải xếp thứ hai. Lưu Tư Hạo một tay đoạt lấy quyển sách trên tay Tống Triết, bất mãn nói: "Nói đứng đắn, xem sách cái gì a! Tôi chính là nghiêm túc, cậu đừng qua loa cho xong, nghiêm túc trả lời, độ soái bao nhieu, cậu cảm thấy anh em ta có thể được vài phần?" Tống Triết bất đắc dĩ bĩu môi, dưới ánh mắt nóng bỏng của Lưu Tư Hạo, chỉ có thể căng da đầu phối hợp hắn. Từ đầu đến cằm Lưu Tư Hạo đánh giá một lần, không thể không thừa nhận, Lưu Tư Hạo cũng có thể đưa về hàng ngũ soái ca, nếu phân loại, Lưu Tư Hạo hẳn là thuộc loại soái ca rắn rỏi. Tống Triết âm thầm cân nhắc, nếu đem Lưu Tư Hạo kéo đến Gay bar đi một vòng, khẳng định sẽ có một đoàn tiểu thụ phong tao nảy lên tới cầu hắn. Bất quá, những khát vọng đó của nhóm tiểu thụ phỏng chừng phải thất vọng. Lưu Tư Hạo này là thẳng nam không hơn không kém! "Gương mặt này......" Tống Triết nhéo cằm Lưu Tư Hạo trái nhìn, phải xem, chậm chạp không nói tiếp. "Thế nào? Gương mặt này soái bao nhiêu phần?" Lưu Tư Hạo vẻ mặt mong chờ nhìn Tống Triết, vội vàng hỏi. "Ha hả! Để tôi xem, nhiều nhất là ba bốn phần đi!" Tống Triết cố ý nói. "Cái gì!" Lưu Tư Hạo đập bàn dựng lên, cau mày trừng mắt Tống Triết. Tiếng hắn quá lớn, làm người sôi nổi kinh ngạc quay đầu nhìn. "Cậu kêu cái gì, mất mặt không a!" Tống Triết vội vàng đem Lưu nhị hoá ấn ngồi xuống, không thể hiểu được hỏi: "Cậu sáng sớm phát cái gì điên a, tóm tôi hỏi soái hay không, độ soái có thể vài phần, làm cái gì?" Lưu Tư Hạo nhấp nhấp miệng, từ ba lô mình móc ra một biểu báo danh biểu. Tống Triết nhìn nhìn nội dung biểu báo danh: "Siêu cấp nam tinh?" Cái quỷ gì? Lưu Tư Hạo giải thích: "Đây là tổ chức tuyển chọn, quán quân có thể đóng nam chính《 Tru Ma 》." 《 Tru Ma 》 Tống Triết có nghe nói qua, một bộ tiểu thuyết, lúc trước làm thành trò chơi, gần đây tuyên truyền tiến hành điện ảnh hóa. "Cậu muốn tham gia cái này? Còn muốn làm nam chính?" Tống Triết hỏi. Lưu Tư Hạo một chút ngượng ngùng cũng không có, ngược lại vẻ mặt nghiêm túc nói: "Ân, nam chủ《 Tru Ma 》 thân hình cao lớn, cơ bắp rắn chắc, anh tuấn tiêu sái, soái khí bức người, cậu xem tôi, có phải hay không cùng hình tượng nam chính thực phù hợp?" Khóe miệng Tống Triết run run. Phù hợp muội cậu a! "Ha hả!" Tống Triết cười gượng một tiếng, nhìn bạn tốt biểu tình nghiêm túc, không muốn đả kích hắn, trái lương tâm nói: "Phù hợp, quả thực quá phù hợp!" Lưu Tư Hạo lập tức cao hứng: "Ha ha, đúng không, tôi cũng cảm thấy như vậy, tối qua tôi đã soi gương một đêm, càng nhìn càng cảm thấy tôi cùng nam chủ lớn lên rất giống." Tống Triết hoàn toàn hết chỗ nói, khóe miệng run rẩy chỉ có thể đáp hắn tươi cười cứng ngắc. "Cậu muốn báo danh thì báo đi, đến lúc đó tôi nhất định đến ủng hộ cậu." Nói đến báo danh, trên mặt Lưu Tư Hạo lúc này mới toát ra một tia quẫn bách, hắn cười gượng, chỉ vào biểu báo danh để Tống Triết xem, cứng ngắc mà nói: "Triết tử, cái kia...... thời gian báo danh tháng trước đã hết hạn." Tống Triết mắt trợn trắng, vẻ mặt khinh bỉ nói: "Hoá ra nói nhiều như vậy đều vô nghĩa, hết hạn cậu còn cùng tôi thương lượng cái rắm a! Lăn lăn lăn, tìm chỗ nào mát mẻ ngồi ngốc đi, không rảnh bồi cậu nổi điên!" "Không đúng không đúng, cậu nhìn tên đơn vị tổ chức đi!" Lưu Tư Hạo chỉ vào phía dưới biểu báo danh để Tống Triết xem. Chủ đơn vị tổ chức có vài người, trừ bỏ nhà đài, còn có vài công ty, trong đó bất quá Tống Triết lại quen thuộc. Công ty giải trí Thịnh thế! -- là tập đoàn của Trịnh Đức Minh. Trong nháy mắt, Tống Triết bừng tỉnh đại ngộ. "Cậu muốn tôi giúp cậu đi cửa sau!?" (ý nói nhờ vào quan hệ~) Lưu Tư Hạo mãnh liệt gật đầu, dừng một chút, lại mãnh liệt lắc đầu, ngữ khí vội vàng: "Tôi chỉ cần cậu giúp tôi báo danh là được, có thể đi bao xa tôi sẽ dựa vào nỗ lực chính mình. Hảo huynh đệ, tôi có thể hay không làm nam chính, hoàn toàn nhờ cậu!" Hoá ra cậu cho rằng chỉ cần cậu báo danh tham gia tuyển chọn, nam chính liền là của cậu đúng không! Tống Triết nhìn bạn tốt, thật muốn tát một cái nhị hóa này! ............ Tan học về nhà, Tống Triết vẫn đem chuyện tuyển chọn cùng Trịnh Đức Minh nói một chút. Đêm nay trên bàn cơm chỉ có cậu cùng ba ba hai người, mẹ còn ở bệnh viện bồi dì Tú, nói là tối nay mới có thể trở về. Trịnh Đức Minh nghe Tống Triết nói, chiếc đũa tay dừng một chút, nhìn Tống Triết hỏi: "Con thế nào đột nhiên quan tâm cái này? Con tưởng đóng phim điện ảnh?" Tống Triết còn chưa kịp nói gì, Trịnh Đức Minh trầm ngâm một khắc, còn nói thêm: "Con muốn chơi một chút cũng có thể, nhưng là diễn vai chính không được, quá phí thời gian. Như vậy đi, tuyển chọn lung tung rối loạn không cần tham gia, ba lên tiếng, để bọn họ đến lúc đó an bài nhân vật khách mời cho con, một hai ngày là có thể quay xong, cũng không chậm trễ con đi học." Tống Triết nuốt xuống bò kho trong miệng, buông chén đũa, vô lực: "Ba, nói cái gì đâu, con lúc nào nói qua muôn đóng phim?" Trịnh Đức Minh gắp rau xanh cho nhi tử: "Tới, ăn nhiều rau xanh một chút, không thể ăn thịt nhiều. Con không muốn đóng phim điện ảnh, vậy con tham gia tuyển chọn làm gì? Trước nói hảo, cái kia so với đóng phim còn phí thời gian hơn, ba không đồng ý con đi tham gia." "Không phải con muốn tham gia tuyển chọn, là bạn học muốn tham gia, chính là bỏ lỡ thời gian báo danh, cho nên cầu con giúp đỡ." Tống Triết nói xong tạm dừng một chút, lại vội vàng bổ sung: "Nếu không được thì thôi, cũng không tên kia biết phát điên cái gì!" Đánh giá hai câu, tuy rằng nghe không phải lời hay gì, nhưng cũng không phải giọng chán ghét, quan hệ thân mật sẽ nói đối phương như vậy. Trịnh Đức Minh híp híp mắt, bất động thanh sắc uống một ngụm canh, nhàn nhạt hỏi: "Bạn học con là nam hay nữ?" "Nam." Tống Triết kẹp rau xanh trong chén bỏ vào miệng nhấm nuốt, thanh âm hàm hồ: "Là sau khi vào đại học giao hảo bằng hữu, hắn tuy rằng rất ngốc, nhưng lớn lên còn rất soái, nếu tham gia tuyển chọn, hẳn là sẽ không bị loại nhanh như vậy. Ba nơi nếu thuận tiện nói, vậy giúp hắn đi." "Lớn lên còn rất soái a!" Trịnh Đức Minh nhẹ giọng lặp lại những lời này, đáy mắt hiện lên một mạt phức tạp, ngay sau đó nói: "Bậy, nếu là bạn con, giúp hắn một lần cũng không sao." Nói tới đây, Trịnh Đức Minh lại gắp một đũa rau xanh Tống Triết, ngữ khí tự nhiên dời đi đề tài: "Con hôm nay ở trường học làmcái gì? Giữa trưa có phải đánh bóng rổ hay không?" "Đúng vậy, ba con cùng ba nói, con hôm nay còn đoạt ba cái bảng rổ......" ............ Buổi tối 9 giờ, Hà Văn Huệ gọi điện thoại về nói dì Tú đột nhiên xuất hiện xuất huyết, nàng muốn lưu tại bệnh viện bồi, đêm nay không trở lại. Mẹ không trở lại, buổi tối cũng chỉ có cậu cùng ba ở chung một phòng, Tống Triết lập tức cảnh cáo ba ba: "Đêm nay ba cũng không thể làm bậy, con và bạ đã hẹn, ngày mai đội cùng học viện khác chơi bóng." Trịnh Đức Minh đáp ứng hảo hảo, nhưng thời điểm Tống Triết tắm rửa tẩy một nửa, hắn lặng lẽ vào phòng tắm, từ sau lưng một tay đem Tống Triết cả người trần trụi ôm chặt lấy. Tống Triết chấn động, nổi giận mắng: "Ba làm cái gì? Đã nói đêm nay không làm bậy!" Trịnh Đức Minh một bàn tay vỗ về chơi đùa dương cụ cùng tinh hoàn Tống Triết, một tay khác nắm tay Tống Triết sờ đến giữa háng hắn. "Bảo bối, con sờ sờ ba ba này, đều cứng thành như vậy, con nhẫn tâm để ba ba chịu đựng khó chịu sao?" Tống Triết bị tay ba ba sờ đến bắt đầu động ý, dương cụ ngẩng đầu lên chậm rãi biến thô biến ngạnh, mà cậu vuốt nam căn ba ba thô to, trong cơ thể vô pháp kiềm chế tình dục bốc cháy lên. Nhưng là, lão Dâm Côn lật lọng, quả thực đáng giận! Tống Triết trở tay về phía sau tìm kiếm, bắt lấy mông ba ba rắn chắc dùng sức vuốt ve, hung hăng cào ra vài đạo vệt đỏ. Trịnh Đức Minh bị động tác nhi tử khiến cho trong lòng càng là lửa nóng, hắn cũng bắt lấy cánh mông Tống Triết dùng sức vuốt ve vài cái, sau đó hướng hai bên banh ra, đem côn thịt chính mình ngạnh đến phát đau đỉnh lên. Đại quy đầu mới vừa đụng chạm đến huyệt khẩu, Trịnh Đức Minh lại gấp không chờ nổi mà thẳng lưng, đem nguyên cây côn thịt lớn đưa vào bên trong tao huyệt nhi tử. "Ân hừ......" Tống Triết môi hé mở, phun ra một tiếng rên rỉ hưởng thụ. Trịnh Đức Minh liếm cổ nhi tử, ở bên tai cậu thổi một ngụm nhiệt khí, nói: "Bảo bối, đại côn thịt ba ba ở bên trong con, thích sao?" "Lăn!" Tống Triết mạnh miệng. "Ai sẽ thích Dâm Côn ba a!" Trịnh Đức Minh cười: "Tao nhi tử không phải thích nhất ba ba dùng côn thịt thao con sao? Giống như vậy......" Côn thịt chậm rãi đâm vào rút ra, ma sát huyệt thịt mềm mại, ma sát ra từng đợt khoái cảm. "Thế nào, bảo bối, thoải mái sao?"
|
Chương 5: Phòng tắm tiêu hồn (hạ) Trong phòng tắm hơi mờ mịt, không khí kiều diễm tăng thêm vài phần mông lung. Tay Tống Triết chống trên vách tường bị hơi nước làm ướt, thân thể gầy nhưng rắn chắc, đường cong vòng eo tuyệt đẹp mà gợi cảm, mông tròn trịa cao cao nhếch lên, tiểu nhục động giữa hai cánh mông gắt gao ngậm lấy đại côn thịt ba ba. Trịnh Đức Minh thong thả trừu sáp nam căn thô tráng, mang ra một mảnh mị thịt nhỏ tươi hồng nhạt, Trịnh Đức Minh dùng móng tay nhẹ nhàng xoa xoa. "A ân......" Thân thể Tống Triết kịch liệt run rẩy một chút. Trịnh Đức Minh lại đem côn thịt cắm vào, đem mị thịt đâm vào trong tao huyệt, sau đó bắt đầu thong thả mà ôn nhu đâm vào rút ra. "Ân......" Tống Triết thoải mái kêu to. Tuy rằng trong lòng bất mãn ba ba lật lọng, nhưng là bị Dâm Côn ba ba cắm vài cái, liền khuất tùng, khoái cảm không dứt làm cậu muốn ngừng mà không được. Nhụccoin giữa háng đã hoàn toàn cương cứng, không ngừng chảy dâm dịch. Tống Triết nhịn không được duỗi tay cầm nhục côn chính mình tuốt động, nhưng chưa tuốt được vài cái, tay đã bị ba ba bắt lấy từ nhục côn rời đi. "Ba làm cái gì không cho con tự sướng?" Tống Triết quay đầu vẻ mặt lên án trừng mắt ba ba, một đôi mắt đào hoa mê mang hơi nước, Trịnh Đức Minh xem trong mắt, chỉ cảm thấy phá lệ mê người. Trịnh Đức Minh bắt lấy tay nhi tử hôn vài cái, bắt đầu tăng lực độ đâm vào, đụng phải mông Tống Triết vang lên bạch bạch. "Ngoan, không cần chính mình sờ, con nếu muốn bắn, chỉ có thể bị ba ba thao bắn!" Trịnh Đức Minh ôn nhu mà bá đạo nói. Tống Triết đối ba ba bá đạo không còn từ ngữ, trong lòng vừa tức vừa bực, oán hận nâng chân lên giẫm chân ba ba, không lưu tình dùng sức nghiền áp. Trịnh Đức Minh ăn đau, nhịn không được kêu lên một tiếng. "Tiểu tao hóa, ỷ vào ba ba thương con, muốn tạo phản đúng không!" Nói xong, hắn dùng tư thế ôm tiểu hài tử đi tiểu đem Tống Triết một phen bế lên, bước nhanh ra phòng tắm, đến trước gương bệ rửa mặt. Tống Triết bị ôm như vậy phi thường bất mãn, giãy giụa muốn xuống dưới. Trịnh Đức Minh vội vàng trừu động côn thịt mạnh mẽ đâm chọc, thao đến Tống Triết thở gấp lãng kêu, trong thời gian ngắn không có công phu lại đi giãy giụa. "Bảo bối, nhìn trong gương, hảo hảo xem ba ba là thế nào thao tiểu tao huyệt con!" Trịnh Đức Minh ôm hai chân Tống Triết nâng lên, làm mặt kính phản chiếu rõ ràng bộ vị côn thịt cùng tiểu tao huyệt giưo hợp. Tống Triết ngước mắt nhìn kính, chỉ thấy hai mắt cậu hàm xuân, mặt ửng hồng, dương cụ giữa háng không ngừng chảy từng giọt dâm dịch, quả thực dâm đãng! Càng dâm đãng là, côn thịt ba ba thô dài ở trong tao huyệt bên ra ra vào vào, tao huyệt bị thao đến tao thủy chảy ròng, tao thủy văng khắp nơi, cảnh tượng dâm mĩ rành mạch hiện ra trước mắt cậu. Trịnh Đức Minh sắc tình liếm cổ Tống Triết, dùng giọng nói ôn nhu lưu luyến trầm thấp dụ dỗ: "Tao nhi tử, tự mình chơi tao đầu vú một chút, ba ba muốn nhìn." Tống Triết bị thao đến dục tiên dục tử, lý trí đã bị tình dục bao phủ, nghe xong ba ba, nói gì nghe nấy vuốt ve ngực mình, một tay nắm một viên tiểu đầu vú tự mình đùa bỡn. Có lẽ là tự mình chơi đặc biệt kích thích, tao huyệt Tống Triết kịch liệt co rút lại, càng kẹp càng chặt. "Úc...... Kẹp đến chặt!" Trịnh Đức Minh sướng đến cả người thư thái, nhẹ nhàng cắn lỗ tai nhi tử nói lời âu yếm: "Tao nhi tử, tiểu tao huyệt cũng kẹp thật chặt, con lại kẹp, ba ba sẽ chết ở tao huyệt con!" Hắn vừa nói lời âu yếm, một bên trát mã bộ dùng sức hướng lên trên đỉnh, khí thế hung mãnh mà hung hăng thao Tống Triết tao huyệt. Kia cổ hung ác kính, rất giống muốn đem Tống Triết thân thể xỏ xuyên qua giống nhau! "Ha a...... A ân...... Đừng...... dùng sức như vậy......" Tống Triết bị thao đến xin tha: "Điểm nhẹ...... A ha...... Ba ba điểm nhẹ ...... Cầu ba...... Tiểu huyệt bị cắm xuyên......" Trịnh Đức Minh gần tới cao trào, khoái cảm mãnh liệt làm hắn thú huyết sôi trào, càng thao càng tàn nhẫn. "Tiểu tao hóa, ba ba muốn thao chết con!" Trịnh Đức Minh trên mặt hiện ra một tia hung ác, hô hấp không ổn nói: "Con là của ba ba, ai cũng không thể đem con cướp đi!" Lời nói vừa dứt, côn thịt chôn thật sâu trong tao huyệt Tống Triết, cuồng loạn phun ra tinh dịch nóng bỏng! Tống Triết cảm nhận dương cụ thô to ba ba bắn tinh cuồng mãnh rung động không ngừng, từng luồng tinh dịch đánh sâu vào nhục bích, mang cho cậu khoái cảm mãnh liệt vô cùng kích thích. "A...... A ân......" Nhục côn giữa háng theo cậu dâm kêu run lên bắn ra, một cỗ tinh dịch đặc sệt phun ra đến mặt kính bóng loáng, chảy ra từng đạo bạch ngân dâm mĩ. Sau khi bắn tinh, ngực hai người dồn dập phập phồng, thở hổn hển bình phục hô hấp hỗn loạn. Sau một hồi tình cảm mãnh liệt, hai người đều đổ mồ hôi đầm đìa, toàn thân thấm ướt, Tống Triết vừa mới tắm xem như không. Trịnh Đức Minh hôn hôn lỗ tai Tống Triết, vô cùng ôn nhu cười: "Chảy mồ hôi nhiều như vậy, lại phải tắm một lần." Tống Triết bị ba ba thao đến thân thể mềm như bông dựa vào ngực hắn, hữu khí vô lực: "Con mệt chết, mặc kệ, con không tắm, ôm con đến trên giường đi, con muốn đi ngủ." Vừa nói xong, cậu liền nhắm hai mắt lại. Trịnh Đức Minh dở khóc dở cười: "Ngoan, trước đừng ngủ, ba ba ôm con tẩy rửa." Tống Triết nhắm mắt không để ý tới, phảng phất như đã ngủ. Trịnh Đức Minh lắc đầu bật cười, bất đắc dĩ ôm nhi tử đi vào phòng ngủ. Đem Tống Triết nhẹ nhàng đặt trên giường lớn, Trịnh Đức Minh đầu tiên là đem tinh dịch hắn bắn vào bên trong tao huyệt lấy ra, sau đó lại lấy tới khăn ướt xoa xoa thân thể Tống Triết. Hết thảy đều thu thập sạch sẽ, Trịnh Đức Minh tay chân nhẹ nhàng lên giường, vươn cánh tay đem nhi tử ôm sát vào lồng ngực, tắt đèn ngủ.
|
Chương 6: Dã chiến trên núi (thượng) Trong phòng tắm tiêu hồn thực cốt đã qua một đêm, hôm sau có trận bóng rổ, học viện Tống Triết thua, hơn nữa là đại thảm bại. Trình độ bóng rổ hai học viện ngang nhau, có thể đánh giá, hai bên có thua có thắng, mỗi lần thi đấu là một trận chiến, điểm số sẽ không kém quá lớn. Lần này thảm bại, có một nguyên nhân là trạng thái Tống Triết không tốt, trong quá trình thi đấu, sở trường cậu là ném ba điểm nhưng đều thất bại, lại không vì đội bắt bóng được. Tống Triết là nhân vật linh hồn của đội bóng, trạng thái cậu không tốt, trực tiếp làm cho trình độ đội bóng trượt xuống nghiêm trọng. Cho nên, không thể tránh khỏi thảm bại. Trận bóng thua thảm làm Tống Triết phi thường uể oải, cậu một bên ảo não, một bên ở trong lòng đem lão Dâm Côn oán hận mắng đến cẩu huyết lâm đầu. Đều do lão Dâm Côn đáng chết, tối qua ở phòng tắm thao cậu cả người bủn rủn, làm hại cậu thi đấu thất thường. Sau, vài ngày liên tiếp Tống Triết chưa cho ba ba sắc mặt tốt, câuuj chiến tranh lạnh, khiến Trịnh Đức Minh vừa buồn bực vừa bất đắc dĩ. Trịnh Đức Minh nghĩ thầm mình thật oan uổn, thời điểm tiểu tao hóa bị thao rõ ràng sướng muốn chết, tao huyệt còn gắt gao kẹp dương cụ hắn không buông, rõ ràng là thực nguyện ý bị hắn thao, nhưng xong việc lại trở mặt không nhận, hắn thật sự nghẹn khuất. Trịnh Đức Minh đường đường là một tổng tài tập đoàn lớn, trong công ty cao cao tại thượng, chưa từng có người dám ở trước mặt hắn cho sắc mặt, nhưng hiện tại lại bị nhi tử nắm đến gắt gao. Càng muốn mệnh là, hắn vẫn cam tâm tình nguyện bị nhi tử nắm đến gắt gao. Không có biện pháp, không hoàn toàn trách chính mình, cũng chỉ có thể ăn nói khép nép mà dỗ. Chiều hôm nay, Tống Triết tan học đi đến cổng trường, nhìn trái phải, không nhìn thấy xe tới đón. Ngày thường thời gian này Vương thúc đều sẽ dừng xe trước cổng trường chờ cậu, hôm nay lại không thấy bóng dáng. Tống Triết cảm thấy kỳ quái, lấy ra di động vừa muốn gọi Vương thúc, lại nhìn thất cách đó không xa ven đường có một chiếc BMW màu đen mở ra cửa xe, một bóng dáng quen thuộc từ trên xe xuống. Dáng người kia thon dài mà rắn chắc, khuôn mặt tuấn lãng nho nhã, Tống Triết rành đến không thể lại rành hơn. Trịnh Đức Minh bước đến trước mặt Tống Triết, duỗi tay đáp trên vai Tống Triết, nói: "Vương thúc hôm nay có việc xin nghỉ, hôm nay vừa vặn ba ba tan tầm sớm, tiện đường lại đây đón con, đi thôi, ba ba trước mang con đi ăn cơm." Kỳ thạy Tống Triết đã sớm hết giận, bất quá là muốn nhân cơ hội này cho ba ba một chút giáo huấn, miễn cho lão Dâm Côn luôn không màng ý cậu dùng sức lăn lộn. Cậu còn tính toán tiếp tục cùng ba ba chiến tranh lạnh mấy ngày, không thể hoà hảo nhanh như vậy, cho nên hiện tại phải tiếp tục diễn kịch. "Con không cần ba đón, trường học gần nhà, con tưh mình trở về là được." Ném cánh tay Trịnh Đức Minh ra, Tống Triết lạnh mặt không quay đầu lại đi về phía trước. Trịnh Đức Minh bất đắc dĩ thở dài một hơi, chỉ có thể đuổi theo, một phen giữ chặt cánh tay Tống Triết. "Con đi về ít nhất là nửa giờ, lên xe đi, ba ba đưa con về." Hiện tại là thời gian tan học, dòng người qua lại, bọn họ ở bên này lôi lôi kéo kéo, người lui tới bốn phía đã chú ý tới bên này, không ít người khe khẽ nói nhỏ, chỉ chỉ trỏ trỏ. Tống Triết thấy tình huống không ổn, biết không nên nháo quá mức, đành phải ngoan ngoãn lên xe ba ba." BMW màu đen vững vàng chạy, Tống Triết ở trên ghế phụ không lên tiếng, mắt đăm đăm nhìn phía trước, một tia dư quang cũng không chịu bố thí cho ba ba. Trịnh Đức Minh thở dài, bất đắc dĩ nói: "Tiểu Triết, ba ba sai rồi, ba ba xin lỗi con, đều nhiều ngà ynhư vậy, còn giận ba ba sao?" Tống Triết khẽ hừ một tiếng, không để ý tới. Trịnh Đức Minh đột nhiên dẫm phanh, xe dừng lại. "Thời gian còn sớm, trước không vội đi ăn cơm, xuống dưới đi, bồi ba ba đi một chút." Trịnh Đức Minh nói, cởi bỏ dây an toàn, mở cửa xuống xe. Tống Triết không biết ba ba có chủ ý gì, nghĩ nghĩ, cũng từ trên xe xuống. Nhìn xung quanh, một mảnh trời xanh mây trắng, uốn lượn hai bên đường đều là thanh sơn, nơi này là khu yên tĩnh dành cho nhà giàu có của thành phố, giữa thanh sơn, cách một khoảng có thể nhìn thấy một đống biệt thự, lại đi phía trước đi mấy km, chính là biệt thự Tống Triết nhà. Nơi này mỗi ngày cậu đều đi qua, bất quá trước nay không xuống dưới đi. Trịnh Đức Minh chọn một con đường nhỏ, hướng trên núi đi, Tống Triết không nghĩ một người ngây ngốc đứng ở ven đường, đành phải đi theo hắn lên núi. Hai người yên lặng đi hơn mười phút, đi tới một mảnh khu rừng cây xanh dày đặc, mùa hạ đúng là thời tiết cành lá tươi tốt, mỗi cây ở đây đều vô cùng kiêu ngạo mà duỗi thân mở chạc cây, lá cây rậm rạp che trời, chỉ có mơ hồ vài tia ánh mặt trời xuyên qua khe hở lá cây chiếu xuống. Tống Triết ngẩng đầu thưởng thức một tảng một tảng màu xanh biếc, đột nhiên Trịnh Đức Minh phía trước xoay người lại, một tay ôm cậu vào trong lòng, Tống Triết vừa muốn kinh hô, môi Trịnh Đức Minh lửa nóng liền cường ngạnh mà dán lên. Miệng Tống Triết bị đầu lưỡi ba ba cạy ra, hai người môi lưỡi giao triền, hôn vô cùng kịch liệt. Đương nhiên, chủ động tiến công là Trịnh Đức Minh, Tống Triết hoàn toàn bị bắt thừa nhận, ô ô kêu to, dùng sức đẩy Trịnh Đức Minh, nhưng hoàn toàn đẩy không khai. Đang hôn lưỡi, Trịnh Đức Minh lại giơ tay cởi bỏ thắt lưng Tống Triết, cởi quần jean cậu xuống, cách quần lót tam giác hơi mỏng vỗ về chơi đùa côn thịt cậu. "Ngô...... Ân hừ......" Tống Triết thoải mái lại khó chịu, cổ họng phát ra âm thanh tựa rên rỉ lại tựa kêu gọi. Trịnh Đức Minh đùa bỡn côn thịt nhi tử, lại đưa một bàn tay sờ mông nhi tử, bàn tay ấm áp chui vào bên trong quần lót, một tay bao mông kiều thịt bóp nhẹ vài cái, sau đó dùng ngón tay sờ sờ lỗ nhỏ giữa hai mảnh mông thịt, chậm rãi cắm vào. Cả người Tống Triết nhẹ nhàng run lên, đầu ngưỡng cao, rốt cuộc có thể miễn cưỡng thoát khỏi ba ba hôn lưỡi kịch liệt. "Ha...... Ha......" Tống Triết bị hôn thở gấp, thở hổn hển mấy hơi mới trừng mắt ba ba nói: "Ba...... Buông ra!" "Không buông!" Trịnh Đức Minh ngữ khí cường ngạnh trả lời. Song, hắn lại đem đầu áp lên đuổi theo môi Tống Triết. Tống Triết trái phải liều mạng né tránh, gian nan kháng cự: "Buông con ra, ba điên rồi, đây là ở bên ngoài! Hơn nữa...... Hơn nữa con còn chưa có tha thứ ba đâu, con mới không cho ba làm!" Ánh mắt Trịnh Đức Minh thẳng lăng lăng nhìn Tống Triết: "Thật là càng lớn càng không nghe lời, ăn cứng không ăn mềm xú tính tình(tính xấu~), ba ba hảo hảo thao con một hồi, đem con thao thoải mái, con liền thành thật!" Vừa nói xong, hắn đem Tống Triết xoay người đưa lưng về phía chính mình, để giam cầm Tống Triết trong lồng ngực hắn, sau đó kéo khoá quần xuống, đem nam căn thô to sớm đã cương cứn móc ra, dùng sức đỉnh huyệt khẩu Tống Triết, hung hăng cắm vào. "Ha a......" Tống Triết bị cắm đến cả người nhũn ra, quay đầu oán hận trừng mắt na ba, nổi giận mắng: "Ba...... Hỗn đản! Đi ra ngoài, con không cùng ba làm!" "Chờ ba ba đem con thao sướng, con sẽ cầu ba ba cùng con làm." Nói xong, Trịnh Đức Minh mạnh mẽ đâm xuyên. Giữa núi từng trống trải, vang lên từng đợt âm thanh "Bạch bạch" dâm mĩ cùng tiếng thở dốc thô nặng.
|
Chương 7: Dã chiến trên núi (hạ) "Ân hừ...... A ân...... Ba không cần...... Không cần dùng sức như vậy...... điểm nhẹ...... A ha...... Nơi đó...... Nơi đó còn muốn......" Tống Triết tuy vừa mới bắt đầu kháng cự cực độ côn thịt ba ba, nhưng lúc sau bị thao sướng, kháng cự gì đều không còn, chủ động lắc mông làm côn thịt thao nơi cậu ngứa. "Tiểu tao hóa, ba ba thao con sướng hay không?" Trịnh Đức Minh hỏi. Tuy không hề kháng cự hắn thao lộng, nhưng đối ba ba bá đạo, Tống Triết vẫn cảm thấy tức giận. Cậu oán hận giẫm chân Trịnh Đức Minh, ủy khuất bực tức hô: "Ân...... Ba...... lão Dâm Côn này...... A ân...... chỉ biết khi dễ con......" Trịnh Đức Minh hiện giờ đối xưng hô "Lão Dâm Côn" này đã miễn dịch, trên mặt nho nhã lộ ra một tia dâm tà, nói: "Ba ba nếu không khi dễ con, sẽ làm thất vọng xưng hô 'lão Dâm Côn' này!" Tống Triết chán nản, không ngừng chân hắn, còn dùng sức chụp đánh đùi ba ba. "Tiểu tao hóa, còn không thành thật, là ngại ba ba thao con không đủ sướng đúng không!" Trịnh Đức Minh đột nhiên một tay đem Tống Triết bế lên, đôi tay phân biệt xuyên qua đầu gối Tống Triết, đem hai đùi tách ra, sau đó kích teo dùng sức hướng về phía trước đỉnh lộng. Tư thế này, so tư thế sau lưng cắm càng sâu. Rất nhiều lần, Tống Triết cảm giác huyệt tâm chính mình đều bị côn thịt đỉnh tới. Khoái cảm mãnh liệt làm người vô pháp kháng cự, làm nhục côn giữa háng cậu ngạnh đến phát đau, đỉnh quy đầu chảy ra dâm dịch. "Ân hừ...... A ân...... Đừng...... Đừng cắm sâu như vậy......" Huyệt tâm bị khoái cảm đỉnh lộng làm Tống Triết vừa sợ vừa yêu, tuy rằng sướng muốn chết, nhưng côn thịt cắm sâu như vậy, thân thể như bị đâm xuyên. Hơn nữa huyệt tâm bị hung hăng va chạm như vậy, cảm giác như sắp bắn ra. Trong lòng Tống Triết nghẹn một cỗ khí, cậu hạ quyết tâm không thể cao tràoa trước ba ba, cũng không biết dây thần kinh nào trong đầu nghĩ vậy. Trịnh Đức Minh thật ra muốn đem nhi tử thao bắn nhanh lên, cố ý dùng sức hướng tới huyệt tâm nhi tử điên cuồng va chạm, đỉnh lộng, nghiền nát. "Cắm đến càng sâu, không phải con càng sướng sao?" Trịnh Đức Minh một bên mãnh thao một bên cười nói: "Tiểu tao bức con kẹp càng ngày càng gấp, còn không phải là thích ba ba cắm sâu như vậy sao?" "Ha a......" Tống Triết vịt chết mỏ vẫn còn cứng nói: "Ai nói...... con thích...... ba nói xạo...... A ân......" Huyệt tâm bị đại quy đầu hung hăng nghiền nát lần nưa , tao huyệt Tống Triết không tự giác kịch liệt co rút lại, gắt gao kẹp chặt. "Nhìn, kẹp chặt như vậy, còn dám nói con không thích?" Trịnh Đức Minh liếm cổ nhi tử, cười tủm tỉm ở bên tai cậu nói: "Tao nhi tử thật là khẩu thị tâm phi!" Tống Triết nhìn không được bộ dáng ba ba đắc ý dạy dào, bàn tay trên đùi hắn sờ soạng vài cái, nhổ xuống một cọng lông chân. "Ân!" Trịnh Đức Minh kêu lên một tiếng, dở khóc dở cười mắng: "Nhóc con, dám rút lông chân ba ba, xem ba ba thu thập con tiểu hỗn đản thế nào!" Nói xong, Trịnh Đức Minh đặt Tống Triết trên cỏ mềm mại, đem hai đùi gấp đến trước ngực cậu, cong thành hình chữ U. "Con không cần tư thế này!" Tư thế như vậy vừa khó vừa mệt, Tống Triết không thích, liều mạng giãy giụa kháng cự: "Lão Dâm Côn, ba buông con ra, con không cùng ba làm!" Trịnh Đức Minh cúi người áp lên, đại côn thịt chuẩn xác không lầm nhắm ngay tiểu tao động nhi tử cắm xuống. "Tiểu tao hóa, hiện tại nơi nào tới lượt con nói không làm!" Trịnh Đức Minh cắm xuống mạng mẽ đâm vào rút ra, nói: "Ba ba muốn đem tiểu tao dương vật con thao bắn, lại dùng tinh dịch uy no tao huyệt con." Tống Triết tức giận trừng mắt, hô: "Ba mới là tiểu tao dương vật!" Trịnh Đức Minh câu môi cười, nói: "Ba ba dương vật là tiểu hay đại, tao nhi tử không phải rõ nhất sao?" Nói xong, côn thịt lớn điên cuồng thao lộng. "Ha a...... Nhẹ một chút...... A ân...... Quá dùng sức...... Nhẹ một chút......" Côn thịt vẫn như cũ tàn nhẫn hung hăng thao. Tống Triết mới đầu còn có thể cắn chặt khớp hàm chịu đựng, nhưng chốc lát sau liền hỏng mất, thanh âm mang theo nức nở xin tha nói: "Ân hừ...... Nhẹ một chút...... con không được...... Tha con đi......" Trịnh Đức Minh nhân cơ hội hỏi: "Còn dám sinh khí ba ba hay không?" "Không dám...... A ha...... con không dám......" Tống Triết phe phẩy xin tha: "Ba ba...... Tha con đi...... con thật sự không được...... bị đại dương vật thao hỏng......" Tống Triết tuy cầu xin, nhưng nhục côn giữa háng điên cuồng phụt lên dâm dịch. Trịnh Đức Minh chú ý tới điểm này, biết tao nhi tử muốn bắn, vì thế thẳng lưng đem côn thịt cắm xuống thật sâu, trực tiếp đỉnh tiểu huyệt mẫn cảm tao nhi tử dâm đãng dùng sức nghiền ép. "A ha...... Không cần đỉnh nơi đó......" Thán thể Tống Triết bắt đầu run rẩy: "Hảo trướng...... A ân...... Không cần đỉnh...... Chịu không nổi...... Ha a...... Muốn bắn...... bị đại dương vật thao bắn......" Giữa tiếng kêu dâm, côn thịt Tống Triết kịch liệt rung động, tinh dịch phun ra. Đại dương cụ Trịnh Đức Minh bị tao huyệt nhi tử kịch liệt kẹp gắt gao không ngừng quấy nhiễu, nhịn không được trái tim run rẩy, tinh quan rốt cuộc nhịn không nổi, gầm nhẹ đem tinh dịch phun vào chỗ sâu trong tao huyệt nhi tử. Bắn tinh xong, Trịnh Đức Minh đem coin thịt thoả mãn rút ra, từng luồng tinh dịch cùng tao thủy róc rách chảy ra, hảo dâm mĩ. Nhìn tinh dịch cùng tao thủy tiểu huyệt, Trịnh Đức Minh trong lòng một mảnh nóng rực, còn muốn tiếp tục thao lần thứ hai. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Tống Triết, đột nhiên sửng sốt. Chỉ thấy Tống Triết hai mắt nhắm nghiền, bị hắn thao ngất đi. Trong lòng Trịnh Đức Minh nhảy dựng. Xong rồi, lúc này đừng hy vọng nhi tử có thể nguôi giận! Trịnh Đức Minh bất đắc dĩ đỡ trán, thở dài, tay chân nhẹ nhàng đem tinh dịch trong tao huyệt Tống Triết ra, sau đó lau khô thân thể cho cậu, lại mặc xong quần áo. Kéo khoá quần lên, Trịnh Đức Minh ôm nhi tử ngất xỉu đi, chậm rãi xuống núi.
|
Chương 8: Phòng bếp play (thượng) Ở trên núi bị ba ba thao ngất đi, Tống Triết chịu đả kích, mấy ngày liền đều không cho ba ba sắc mặt tốt, Trịnh Đức Minh bất đắc dĩ, chỉ có thể nơi chốn cẩn thận, buổi tối cũng không dám lại động tay động chân, liên tục qua mấy ngày thanh tâm quả dục sinh hoạt cấm dục. Cùng nhi tử sinh hoạt dưới mái hiên, chỉ nhìn không thể ăn, trong lòng Trịnh Đức Minh ruột gan cồn cào. Nhẫn nại chịu đựng, cuối tuần liền đến. Hôm nay, Tống Triết dậy thật sớm ra ngoài chạy bộ, rèn luyện trở về nhìn ba ba trong phòng bếp đang bận rộn. Tống Triết đi qua đi, dựa khung cửa nhìn ba ba tay chân vụng về mà rửa, thái rau. Trên thớt gỗ nằm một con cá không biết loại gì, thân cá bị cắt tứ tung ngang dọc, huyết nhục mơ hồ thảm không nỡ nhìn, bên cạnh một đĩa sứ trưng một đoàn trắng bóng như bùn lầy không rõ là gì, Tống Triết nhìn kỹ, mới nhìn ra đó là đậu phụ. Này hai dạng nguyên liệu nấu ăn khác biệt, phỏng chừng ba ba là muốn nấu canh đậu phụ đầu cá. Nhưng mà, theo cậu biết, ba ba chưa bao giờ vào bếp, càng chưa từng tự tay làm canh. "Ba, làm gì vậy?" Tống Triết nhìn một hồi, rốt cuộc nhịn không được mở miệng hỏi. Trịnh Đức Minh quay đầu lại nhìn nhi tử một cái, cười nói: "Đã về rồi, trước rửa mặt đổi quần áo, chờ lát nữa xuống canh nấu tốt rồi." Tống Triết nhìn cá huyết nhục mơ hồ cùng như đậu phụ bùn lầy, khóe mắt co giật. Trước không suy xét trù nghệ ba ba, nhưng xem hai dạng nguyên liệu nấu ăn hoàn toàn khác biệt, có thể tưởng tượng nấu canh ra khó nuốt xuống cỡ nào. Nếu lại suy xét trù nghệ ba ba, hoàn toàn màu đen a. Tống Triết biết ba ba mất công nấu canh như vậy là vì lấy lòng cậu, kỳ thật cậu đã sớm không tức giận, cố ý lạnh mặt đơn giản là muốn cho ba ba một chút giáo huấn, miễn cho lão dâm tặc không có việc gì luôn lăn lộn cậu, nhưng hiện tại Tống Triết cảm thấy có chút hối hận, nếu sớm biết ba ba nấu canh như vậy chờ cậu, cậu liền không diễn lâu như vậy. Tống Triết trong lòng liều mạng tự hỏi nên thế nào đánh gãy ý niệm ba ba nấu canh, không đợi cậu nghĩ ra biện pháp, liền nhìn thấy ba ba xách lên cá huyết nhục mơ hồ, chuẩn bị bỏ vào nồi. "Từ từ......" Tống Triết muốn ngăn cản, đã không còn kịp, cái kia đáng thương đã thoát ly tay ba ba, tư một tiếng lọt vào trong nồi nước ấm. Trịnh Đức Minh đậy nắp nồi lại, quay đầu nhìn nhi tử, hỏi: "Làm sao?" Tống Triết cười gượng một tiếng, nói: "Không có việc gì." Hai mắt Trịnh Đức Minh hơi hơi nheo lại, nhìn biểu tình không tự nhiên trên mặt nhi tử vài lần, nói: "Con không phải là hoài nghi trù nghệ ba ba, cảm thấy ba ba nấu canh không ngon đi?" "Sao...... sao có thể!" Tống Triết biểu tình cứng đờ cười nói. Trịnh Đức Minh bước đi lại, một phen ôm eo nhi tử, xác nhận nói: "Thật sự không phải?" "Đương...... Đương nhiên không phải!" Tống Triết trái lương tâm. Trịnh Đức Minh chợt cười, nói: "Tiểu Triết, biểu tình trên mặt đã đem ý nghĩ con trong lòng nói ra tất cả, ba ba chưa bao giờ vào bếp, khó được nấu một lần canh cho con uống, con liền ghét bỏ như vậy?" Tống Triết cứng ngắc: "con lúc nào nói ghét bỏ! Ba...... ba vu oan con!" Trịnh Đức Minh cười không nói, ánh mắt sủng nịch nhìn Tống Triết, trong mắt tựa hồ còn toát ra một tia dâm dục. Sóng não Tống Triết lập tức nhạn thấy tín hiệu nguy hiểm. Lão dâm tặc gần một tuần không làm tình, hiện tại hai ngườiđến gần như vậy, giữa háng cùng giữa háng cơ hồ chặt chẽ dán sát, thật sự là quá nguy hiểm.
"Ba, con muốn đi rửa mặt, mới vừa chạy xong, một thân mồ hôi, ba trước buông ra." Tống Triết đẩy ba ba nói. Trịnh Đức Minh không buông nhi tử ra, ngược lại cánh tay càng chặt càng thêm dùng sức đem người kéo vào trong lòng. Tống Triết hô hấp cứng lại, khẩn trương nói: "Ba ba ba...... ba muốn làm cái gì? Đừng xằng bậy, mẹ còn ở nhà đâu!" Trịnh Đức Minh nhìn nhi tử hơi hơi mỉm cười, thanh âm trầm thấp: "Mẹ con đã ra cửa, hôm nay cả ngày sẽ không trở về." Tống Triết kinh ngạc trợn tròn hai mắt, sau đó liều mạng muốn tránh thoát ba ba ôm ấp. Trịnh Đức Minh trên mặt lộ ra tươi cười gian xảo, gắt gao ôm nhi tử không buông, nói: "Canh nấu chút nữa mới có thể uống, ba ba ở phòng bếp moitj mình cũng nhàm chán, tiểu Triết không bằng lưu bồi ba ba hảo hảo tâm sự đi." "Tâm sự cái rắm a!" Tống Triết cảm giác được giữa háng ba ba nhanh chóng ngạnh lên, hữu lực đỉnh cậu, lập tức tạc mao: "Nói chuyện phiếm phải ôm chặt như vậy sao! Đừng cho là con không biết trong lòng ba lão dâm tặc đánh chủ ý gì, nhanh buông con ra, con phải về phòng tắm rửa!" Trịnh Đức Minh vùi đầu ở hõm vai nhi tử ngửi ngửi, ngửi được cỗ vị mồ hôi, mùi mồ hôi thuộc về tao nhi tử làm Trịnh Đức Minh cảm thấy dị thường hưng phấn, dương cụ giữa háng hoàn toàn thức tỉnh, đem đũng quần phồng thành lều trại. Cách vải cảm nhận côn thịt ba ba vừa thô vừa ngạnh, da đầu Tống Triết đều sắp nổ tung. "Ân, thật đúng là chảy rất nhiều mồ hôi." Tình dục trong mắt Trịnh Đức Minh cơ hồ sắp tràn đầy ra, thanh âm trầm thấp mà mê hoặc nói: "Không bằng...... Ba ba giúp con liếm sạch sẽ, thế nào?" Tống Triết trong lòng run lên, động tác giãy giụa tạm dừng một khắc, sau đó càng thêm phản kháng kịch liệt: "Ba...... ba lăn, ai muốn ba liếm a!" Tuy cậu liều mạng giãy giụa, nhưng giữa háng cũng bị trêu chọc đến khó khắc chế mà ngạnh lên. Trịnh Đức Minh một tay ôm eo nhi tử, một tay cởi quần áo vận động trên người nhi tử, một bên ha hả cười: "Thật là khẩu thị tâm phi, ngoài miệng nói không cần, thân thể lại thành thành thật thật! Ngoan, đừng lộn xộn, để ba ba hảo hảo yêu thương con!" Nói xong, hắn đã cởi quần Tống Triết, cách quần lót tam giác vuốt ve côn thịt nhi tử nửa cương cứng. "Ân......" Gần một tuần không làm tình đâu chỉ có Trịnh Đức Minh, Tống Triết cũng vậy, hiện giờ dương cụ bị sờ, quả thực thoải mái đến rối tinh rối mù, Tống Triết nhịn không được nhẹ giọng rên rỉ. Quần lót bao lấy dương cụ lập tức nhanh chóng cương cứng, trở nên càng thô càng dài, cũng càng thêm gắng gượng, đỉnh còn rỉ ra dâm dịch, quần lót đều lộng ướt. Trịnh Đức Minh cách quần lót vuốt dương cụ nhi tử, sờ soạng vài cái lại cảm thấy không đã ghiền, dứt khoát đem quần lót nhi tử cởi xuống, bắt lấy nam căn nhi tử vuốt ve. "Ân hừ......" Dưới bàn tay ba ba vuốt ve, Tống Triết cả người mềm mại, cũng không dùng sức giãy giụa. Trịnh Đức Minh ôm eo Tống Triết lại chậm rãi sờ xuống phía dưới đến kiều mông nhi tử, bàn tay bắt lấy hai cánh mông bóp nhẹ vài cái, sau đó đem ngón tay thăm rãnh mông, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve trêu huyệt khẩu đùa mềm mại, chọc thân thể Tống Triết khẽ run lên. Trịnh Đức Minh thừa cơ truy kích, không cho nhi tử cơ hội thở dốc, lập tức một phen bế nhi tử lên đặt bên cạnh bồn rửa tay, tay hắn nắm mắt cá chân nhi tử tách ra hai bên, sau đó cúi xuống, tiến đến mông nhi tử, sau đó vươn đầu lưỡi liếm hấp tiểu cúc hoa.
|