Bên Trái
|
|
Chương 25: Ràng buộc Beta: nohan1929
Dạ Bạch vành mắt đo đỏ mở cửa ra, Chi Thu trước mặt Trì Duẫn có thể đơn giản phá đi tầng ngụy trang kiên cường kia.
Phùng Vũ Nhật sắc mặt như mọi khi thối thối , ngồi ở trên ghế sa lon nhìn hai tiểu thụ trong lúc đó không thể rung chuyển giai cấp cảm tình, cảm giác bị lão bà hoàn toàn bỏ qua.
Trì Duẫn hơi run rẩy, hoàn toàn không có vẻ thành thạo lúc gặp lại Tiết Trích Dạ. Chi Thu ngồi ở một bên không biết nên nói cái gì, cậu chưa từng có kinh nghiệm như vậy, dù cho rất thương tâm, cậu cũng không có nghĩ qua dùng cái chết để giải thoát.
Có lẽ, đây là chỗ đặc biệt nhu nhược của Trì Duẫn, tự dưng làm cho lòng người đau.
"Không có việc gì ." Chi Thu mỉm cười, nụ cười kia mang lại cảm giác an tâm đến lạ kì, tựa như bản thân cậu, nhàn nhạt lại ấm áp.
"Ừ." Trì Duẫn kiên định gật đầu một cái, mặc dù mất đi hết thảy, anh còn có bằng hữu không phải sao?
"Nên làm cái gì bây giờ, tôi nghĩ hắn đã chú ý tới tôi." Trì Duẫn nói có chút vô lực, thanh âm rung động mang một điểm sợ hãi.
"Rời đi, lúc này rời đi thôi, đến thành thị khác đi." Phùng Vũ Nhật đưa ra một đề nghị, dưới loại tình huống này, rời đi không thể nghi ngờ là phương pháp tốt nhất.
"..." Trì Duẫn trầm mặc.
Rời đi, anh có chút không nỡ.
"Trì Duẫn, tôi cảm thấy cậu đang lừa mình dối người." Phùng Vũ Nhật nhìn bộ dạng do dự của Trì Duẫn, không chút khách khí cho Trì Duẫn một cái đánh giá, "Nếu đối với hắn còn lưu luyến, nên một lần nữa cho hắn cơ hội."
"Tôi đối với hắn... Không có lưu luyến." Trì Duẫn cãi lại, lại ngay cả mình đều cảm thấy thiếu thuyết phục.
"Vậy cậu vì cái gì biết rõ ở chỗ này một ngày nào đó sẽ bị Tiết Trích Dạ phát hiện, lại cố chấp phải ở lại chỗ này." Phùng Vũ Nhật ánh mắt sắc bén, cứ như vậy thẳng tắp nhìn Trì Duẫn, có một loại trực chỉ nhân tâm sắc bén.
"Tôi..." Trì Duẫn không cách nào cãi lại, Phùng Vũ Nhật nói mỗi câu đều là sự thật.
Chi Thu nhìn Phùng Vũ Nhật đối Trì Duẫn chất vấn, không có mở miệng ngăn cản. Cậu biết rõ, những lời này đối Trì Duẫn tuy rất tàn khốc, nhưng anh nhất định phải đối mặt với tàn khóc.
Loại giãi bày khiến tâm can đau nhức này, cũng không phải người nào cũng có thể làm được.
"Tiểu Duẫn, Vũ Nhật nói rất đúng, hiện giờ cậu đối mặt với Tiết Trích Dạ, có phải cậu nên xem lại lòng mình, cậu... Còn thương hắn sao?" Chi Thu nhìn Trì Duẫn, làm cho linh hồn mê võng của Trì Duẫn dần dần rõ ràng.
Mình... Còn thương hắn?
Trì Duẫn rất mơ hồ, lúc anh ôm tâm tình muốn chết để thành toàn chuyện cuối cùng cho Tiết Trích Dạ, cũng cho rằng mình cuối cùng cũng tự do.
Nhưng từ sâu bên trong anh vẫn còn chút lưu luyến, hận hắn như thế nhưng cũng yêu hắn như thế. Có lẽ anh điên rồi nên mới khao khát đau đớn cùng ràng buộc của Tiết Trích Dạ
Giờ khắc này, anh mới hiểu được.
Anh cỡ nào khát vọng sự đáp lại của Tiết Trích Dạ, tâm của Tiết Trích Dạ.
Yêu một người, nhất định sẽ muốn độc chiếm tâm của hắn, bất luận kẻ nào đều đồng dạng. Nếu như không có tâm tình như vậy, thì chỉ có thể nói rằng bản thân không đủ thương hắn.
"Là, tôi không thể nào quên hắn." Trì Duẫn rốt cục thừa nhận, hai mắt nước mắt mơ hồ.
Sự thật này, rất tàn khốc.
Nhưng mà Phùng Vũ Nhật cùng Tằng Chi Thu đều thở dài một hơi, chỉ cần Trì Duẫn còn có thể nhìn thẳng chính mình, thì có thể làm cho chính mình cùng Tiết Trích Dạ đều thoải mái.
Yêu nhau, nguyên bản nên cùng một chỗ.
Trước đây thật lâu, Trì Duẫn nghe qua một câu, gọi là "Thiên hạ người có tình sẽ thành thân thuộc ", anh hôm nay càng hi vọng "Thiên hạ thân thuộc đều có tình nhân" .
Trầm mặc thật lâu, Trì Duẫn cuối cùng cũng quyết tâm.
"Tôi nghĩ muốn cho hắn cơ hội lần nữa, nhưng không phải muốn sự day dứt của hắn đối với Trì Duẫn, cũng không phải giả tạo của Dạ Bạch, mà là tôi." Trì Duẫn nín khóc mỉm cười, ánh mắt kiên quyết, theo khóe môi bắn ra một loại không hề mê mang xinh đẹp, "Tôi muốn hắn yêu tôi, không phải Trì Duẫn, cũng không phải Dạ Bạch."
Đúng vậy a, muốn hắn yêu tôi. Bởi vì, tôi là như vậy yêu hắn...
-
Tiết Trích Dạ đúng là âm hồn bất tán xuất hiện ở trước mặt Dạ Bạch, Dạ Bạch sửa sang bán hàng nên cũng không để ý tới hắn.
"Uy, hôm qua mới cùng một chỗ ăn cơm xong, hôm nay gặp lại đã quên, em thật đúng là vô tình." Tiết Trích Dạ nhìn Dạ Bạch, trên mặt treo nụ cười không rõ ý nghĩa.
Dạ Bạch trắng không còn chút máu liếc Tiết Trích Dạ, như cũ không để ý tới hắn.
"Tiết tiên sinh, phiền anh không nên ở chỗ này ảnh hưởng sinh ý của tôi."
"Như thế nào? Em xem anh đây một người đại suất ca đứng ở chỗ này không biết sẽ có bao nhiêu người yêu mến." Tiết Trích Dạ nói, chỉ chỉ đối diện có hai cái nữ học sinh cấp 3 nhìn hắn chằm chằm không tự chủ được mà đi tới.
Quả nhiên như Tiết Trích Dạ sở liệu, hai nữ sinh thẳng đến trong tiệm, còn kèm theo một hồi tất tất tác tác tiếng thảo luận.
"Oa, tiểu công rất đẹp trai ."
"Tiểu thụ cũng rất đáng yêu a."
"Chính là, tình huống hiện tại hình như là tiểu công truy tiểu thụ ôi chao."
"Hảo tiếc nuối, bọn họ khi nào thì mới có thể phát triển đến tình trạng OOXX?"
"Không lâu đi, xem bọn hắn đẹp quá."
"..."
Dạ Bạch nghe được hai người đối thoại dở khóc dở cười, nhưng vẫn là mỉm cười hỏi:
"Xin hỏi hai vị muốn dùng cái gì?"
"Oa ~ thanh âm cũng dễ nghe như vậy..." Hai cái hủ nữ tỷ tỷ nhắm mắt ảo tưởng, trong đầu không biết hiện lên hình ảnh gì nhi đồng không nên thấy, "Trên giường hẳn là cũng sẽ rất êm tai..."
Tiết Trích Dạ cũng nhận thức chịu không được hai người ảo tưởng, đứng ở trước mặt hai người nghiêm mặt nói: "Cậu ấy thanh âm trên giường, không phải các ngươi có thể tưởng tượng được!"
Nhìn mặt Tiết Trích Dạ mang chút tức giận, hai nữ sinh không có biểu hiện ra một chút sợ hãi mà không lên tiếng, lại một hồi không giải thích được hưng phấn nói một câu cường hãn:
"Cái này tiểu công thật đáng yêu, tham muốn giữ lấy thật mạnh, hắn là ghen ôi chao!! !"
Dạ Bạch nghiêm mặt đem hai vị đại thần tiễn đi, cảm thán nữ sinh ngày nay thật sự là như lang hổ cường hãn phi thường.
"Trì Duẫn." Tiết Trích Dạ thật sâu nhìn hắn, ánh mắt như vậy làm cho anh quên muốn phủ nhận xưng hô này, "Các nàng nói chúng ta rất xứng đôi ."
Dạ Bạch cũng nhìn xem Tiết Trích Dạ, trên gương mặt quen thuộc hi vọng tìm ra chán ghét quen thuộc, nhưng mà, không có.
Đúng vậy, anh hoài nghi chân thành của Tiết Trích Dạ, hoài nghi Tiết Trích Dạ là vì cảm tình, còn là vì không cam lòng.
"Tôi không phải Trì Duẫn." Dạ Bạch rất dứt khoát phủ nhận, không nhìn Tiết Trích Dạ.
"Thực xin lỗi, nhưng là, anh hi vọng có thể có một lần cơ hội." Tiết Trích Dạ nói rất chân thành, thậm chí, có chút bi thương run rẩy.
"Tôi không phải hắn, không có cách nào cho anh cơ hội." Dạ Bạch trong lòng có một tia nho nhỏ rung động, nhưng mà lại kiên quyết vô vị nhìn Tiết Trích Dạ, "Nếu như là bởi vì áy náy muốn đền bù, thì cùng tình yêu không quan hệ ."
"Không phải áy náy, là yêu."
Tiết Trích Dạ cũng nói chắc chắn, đó là hứa hẹn.
Hứa hẹn cũng là một loại trói buộc, khiến chúng ta vì tin tưởng mà bị giam cầm; tình yêu rõ ràng là một ly độc dược, lại khiến chúng ta vì yêu mà đánh mất chính mình.
Dạ Bạch nhìn Tiết Trích Dạ con ngươi loé sáng, hắn không giống trong trí nhớ là một người lạnh như băng. Vậy thì kết cục , có phải sẽ khác những gì mình tưởng tượng?
|
Chương 26: Mạt yêu Beta: nohan1929
"Là yêu sao?" Dạ Bạch thì thào, ngữ khí có vẻ nghi hoặc.
"Là yêu!" Tiết Trích Dạ lại chắc chắc.
Dạ Bạch lắc đầu, chỉ nói câu: "Tôi không phải Trì Duẫn."
Tiết Trích Dạ nắm chặt hai vai Dạ Bạch : "Em là Trì Duẫn!"
Ánh mắt nghiêm túc làm cho người ta không dám nhìn lại.
Dạ Bạch nở nụ cười, xinh đẹp như vậy lại bi thương.
"Tôi có phải là Trì Duẫn hay không, rất trọng yếu sao? Trì Duẫn có thể, tôi không được sao?"
Tiết Trích Dạ khiếp sợ trong chốc lát, Dạ Bạch nói như vậy là muốn... Cho hắn cơ hội lần nữa sao? Không phải là Trì Duẫn, mà là Dạ Bạch.
"Đương nhiên có thể, chỉ cần là em, mặc kệ em là Dạ Bạch hay Trì Duẫn." Tiết Trích Dạ nhìn Dạ Bạch một mực cúi đầu, nói như vậy, ánh mắt lại thiếu đi thành kính, "Thực xin lỗi..."
Tiết Trích Dạ thanh âm khàn khàn, dùng loại âm thanh ôn nhu làm cho người ta mê say, sau đó thử thăm dò đem Dạ Bạch ôm vào trong ngực.
Không có cự tuyệt, chỉ là tùy ý Tiết Trích Dạ như vậy ôm mình. Lòng ngực này, đã từng là chỗ quen thuộc, tim đập trống ngực cũng quen thuộc.
Dạ Bạch không khỏi rơi lệ , nước mắt chậm rãi tràn ra hốc mắt, không âm thanh, Tiết Trích Dạ lại rành mạch cảm nhận được nóng ướt xuyên thấu qua vải vóc áo sơmi truyền đến lồng ngực hắn.
Là nước mắt của anh, cứ như vậy nhỏ giọt trong lòng của hắn.
" Anh không thể lại đối với tôi như thế." Dạ Bạch thanh âm có chút rầu rĩ , lại mơ hồ lộ ra mừng rỡ, "Tôi cũng không phải Trì Duẫn."
"Ừ, không phải."
Bất kể là gì, hắn chỉ cần anh.
Cái này ôm, hắn thiếu anh bốn năm. Chỉ có người nguyện ý quay đầu lại, mới minh bạch chính mình đã mất đi những thứ gì. Cho nên, mới không muốn buông tay.
"Anh tin tưởng một ngày nào đó, em sẽ dùng tay trái nấm lấy tay anh, chúng ta sẽ cùng nhau tiến tới ngày mai, tương lai tuy xa xôi nhưng sẽ trở thành hiện thực, nếu trái tim em cùng phía với trái tim anh, chắc chắn em sẽ nghe thấy anh nói anh yêu em..." CD truyền ra điệp khúc《 bên trái 》, Tiết Trích Dạ chưa từng nghe qua, mà Trì Duẫn lại bi thương khóc, anh đợi nhiều năm như vậy, rốt cục cũng đứng bên trái hắn.
Tiết Trích Dạ kéo tay của anh, đặt lên ngực trái chính mình.
"Em đã nghe chưa? Nó đang nói ' anh yêu em '."
Dạ Bạch cảm nhận được theo lòng bàn tay truyền đến , nhiệt độ cơ thể, nhịp tim dồn dập trong lòng ngực. Mà trên mu bàn tay lại tràn đầy chính là nhiệt độ bàn tay của Tiết Trích Dạ. Trái tim này là vì anh mà nhảy lên, đôi tay này cũng nắm lấy tay anh đi đến cuối cùng.
Lễ Giáng Sinh tuyết bay lả tả không ngừng, trên đường phố tràn đầy ánh đèn lập loè ấm áp. Dạ Bạch nhớ tới rất nhiều chuyện, Tiết Trích Dạ, Trì Mặc, Thành Vẫn, Chi Thu, Phùng Vũ Nhật, lễ Giáng Sinh, Ma Thiên Luân, canh cá còn có... cái ôm của Tiết Trích Dạ.
Có chút tuy nhiên thống khổ, nhưng mà cũng lộ ra nhàn nhạt hương vị hạnh phúc. Nhớ lúc trước mình như thế nào khát vọng một người, sao có thể dễ dàng buông tay? Huống hồ, hắn nói thương anh.
"Anh chưa từng nhận ra, anh luôn luôn dùng tay phải để nắm lấy tay em, nhưng nhịp đập trái tim anh lại nằm bên trái, khoản cách luôn làm sự thân mật của chúng ta trở nên xa cách, đáng tiếc rằng tình yêu không đủ. Em giơ tay phải muốn cùng anh bước tiếp, cảm giác nhịp tim anh yêu em đang ở bên trái. En yêu anh tha thiết, anh nhất định sẽ nhìn thấy được ." Trì Duẫn đi theo CD nhẹ nhàng ngâm nga, mỗi chữ mỗi câu đều là tiếng lòng.
Bốn năm tình yêu cay đắng, khi anh lựa chọn tin tưởng bên người người này bắt đầu chấm dứt, kết cục sẽ là hạnh phúc.
"Tiết Trích Dạ, anh là hỗn đản."
"Ừ, anh là đại hỗn đản, anh làm cho em khóc."
"Em không có khóc."
"Hảo, không khóc."
...
Ba năm sau --
"Tiểu Duẫn, cái này để chỗ nào." Tiết Trích Dạ mặc quần áo dày đặc, ôm một gốc cây Nô-en thật to.
"Đặt ở cửa ra vào cửa hàng đi, anh cẩn thận một chút, đừng làm hư ." Trì Duẫn đứng ở một đống tuyết nhìn Tiết Trích Dạ bận rộn, "Em thật vất vả mới trang trí tốt."
Bất tri bất giác đã qua ba năm, Trì Duẫn cười cười, so với Dạ Bạch thì anh vẫn là yêu thích cái tên Trì Duẫn này hơn. Cho nên trước khi đi Thụy Điển đăng ký kết hôn, cậu đã nhờ thần thông quảng đại Phùng Vũ Nhật mang tên sửa về .
Trì Duẫn, Tiết Trích Dạ. Đọc thế nào cũng thấy xứng đôi a.
"Tiểu Duẫn, đừng đứng ở đàng kia nữa, chú ý cảm mạo." Tiết Trích Dạ nhìn Trì Duẫn đứng ở trong đống tuyết cười ngây ngô, có chút sủng nịch nói.
"Không, em muốn đắp người tuyết!" Trì Duẫn đối với nhân viên trang trí Tiết Trích Dạ quát, như giống hệt tiểu hài tử.
Từ nhỏ anh đã mất đi ấm áp gia đình, cho nên Tiết Trích Dạ nghĩ rằng mình nên dung túng anh a.
Nhìn Trì Duẫn vui vẻ lăn cầu tuyết, Tiết Trích Dạ có chút hối hận, điều anh muốn đơn giản như vậy, đơn thuần như vậy, chính mình sớm nên cho anh.
"Ơ. Tiết tổng tài hiện tại lại làm osin a." Phùng Vũ Nhật cùng Tằng Chi Thu không biết là lúc nào xuất hiện , Phùng đại thiếu trước sau như một miệng tiện châm chọc nói.
"Tiết tiên sinh anh hảo." Tằng Chi Thu nhưng lại hô rất có lễ phép.
Tiết Trích Dạ thật sự nhìn hai người thế nào cũng giống hai cái trống đánh xuôi, kèn thổi ngược không hiểu vì sao hai người lại đến được với nhau. Hơn nữa, nhìn thế nào đều là Phùng Vũ Nhật không xứng với Tằng Chi Thu.
"Vũ Nhật, Chi Thu các cậu đã tới?" Trì Duẫn mang cả người đầy tuyết chạy tới, cao hứng hô.
"Cậu kết hôn tròn một năm chúng tôi dám không đến sao? Chúng tôi mà không tới, lão công của cậu chắc chắn sẽ không giúp chúng tôi làm quảng cáo a." Phùng Vũ Nhật trêu đùa, cuối cùng còn trắng không còn chút máu liếc Tiết Trích Dạ, cảnh cáo hắn chú ý quảng cáo chất lượng.
"A Vẫn cùng Trì Mặc hôm nay cũng từ Thổ Nhĩ Kỳ trở về, muốn cùng chúng ta cùng một chỗ qua lễ Nô-en." Chi Thu có chút sợ hãi liếc nhìn Tiết Trích Dạ, sợ hắn xấu hổ.
Tiết Trích Dạ ngược lại là không có tỏ vẻ nhiều, ngược lại là Trì Duẫn có vẻ thật cao hứng.
"Bọn họ đều đuổi tới Địa Trung Hải đi a." Trì Duẫn cảm thán, hai người kia tinh lực thật đúng là không phải bình thường.
"Tốt lắm tốt lắm, mọi người hay là đi lên lầu a, ở đây rất lạnh." Phùng Vũ Nhật oán khí nói, mọi người đều biết bảo bối lão bà nhà hắn rất sợ lạnh a.
Trì Duẫn tri kỷ đem ấm lò sưởi tay Tiết Trích Dạ chuẩn bị cho mình kín đáo đưa cho Chi Thu, "Cầm, bằng không lão công nhà của cậu không biết sẽ đau lòng như thế nào nữa."
Hiện tại Chi Thu xem như cảm giác được cái gì gọi là gần mực thì đen, vừa mới gặp được Trì Duẫn thời điểm là một người cỡ nào yên tĩnh, hiện tại tiếp xúc cùng Phùng Vũ Nhật học cách nói năng ngọt xớt, làm cho hắn đều cảm thấy có điểm thực xin lỗi Tiết Trích Dạ.
Trì Duẫn mở cửa hàng nhỏ trên lầu là một gian nho nhỏ nhà trọ, là ba năm trước đây anh cùng với Tiết Trích Dạ tiêu tan hiềm khích lúc trước mua lại , tuy không lớn, lại được Trì Duẫn bố trí rất ấm áp.
"Tôi so với tên Tiết Trích Dạ chưa biết ai hơn ai đâu, nhớ năm đó cậu giả chết đến, đến cái địa phương kia hắn cũng chết sống không cho cậu đến." Phùng Vũ Nhật đánh giá gian phòng nho nhỏ, xem chừng lão bà nhà mình ưa thích, hôm khác sẽ nhờ Trì Duẫn hỗ trợ làm một cái.
"Cậu biết cái gì, chỗ đó có tôi cùng Tiểu Duẫn đều luôn ghi nhớ." Tiết Trích Dạ không cam lòng yếu thế biện bạch nói.
Trì Duẫn thật sâu nhìn Tiết Trích Dạ liếc, có chút lộ ra tiếu dung.
"Ai, tiểu Thu, em xem bọn họ này một đôi ngọt ngào mật mật nhìn nhau, lúc này em có phải hay không nên cho lão công em một cái hôn ?" Phùng Vũ Nhật làm mặt lơ hướng Chi Thu muốn hôn.
"Anh điên a." Chi Thu đỏ mặt đến mang tai, tại sao lão công nhà mình lại sắc lang đến vậy chứ.
Tiếng chuông cửa đột ngột vang lên, Trì Duẫn vội vàng mở cửa.
"Tiểu Duẫn, lễ Nô-en vui vẻ!" Đầu tiên đập vào mi mắt là một con gấu khổng lồ, so với Trì Duẫn còn cao hơn, sau đó mới nhìn rõ khuôn mặt của người đứng sau.
"Bác sĩ Phùng, là chị a." Trì Duẫn mỉm cười cùng Phùng Nhuế chào hỏi.
"Vậy cậu còn tưởng rằng là ai." Phùng Nhuế nói, cố sức mang con gấu đẩy vào bên trong .
Mất đi gia hỏa ngăn trở tầm mắt mọi người, cho nên hai cái người luôn trốn sau con gấu cũng bị bại lộ.
|
Chương 27: Lễ No-en đầu tiên Beta: nohan1929
A vẫn, Trì Mặc? Các cậu... ?" "Ai nha, chúng tôi gặp nhau trên máy bay, nên cùng nhau đến a!" Phùng Nhuế hào sảng vào nhà , hoàn toàn không cần chủ nhân mời. "Trì Duẫn, lễ Nô-en vui vẻ." Trì Mặc khẽ mỉm cười cùng Trì Duẫn chào hỏi, còn nắm thật chặc tay Thành Vẫn. "Các ngươi..." Trì Duẫn đáng thương cảm thán "Các ngươi". "Chúng tôi đã kết hôn." Ngược lại Thành Vẫn lên tiếng giải thích, mục quang rơi vào trên người Chi Thu. Chi Thu mỉm cười, trong mắt là tràn đầy chúc phúc. Một bên Phùng Vũ Nhật nhè nhàng thở phào. "Mau vào đi, nhanh ăn cơm đi." Chi Thu mời hai người tiến đến, mặc dù biết không nên, nhưng đối với Trì Mặc cùng Tiết Trích Dạ nhiều ít có chút chú ý. Tiết Trích Dạ đi qua nắm chặc tay Trì Duẫn, để tại trước ngực của mình. Động tác này có ý gì, chỉ có chính bọn nó biết rõ. Trì Duẫn cười, cũng nắm tay Tiết Trích Dạ. Có những lời, vốn không cần giải thích cũng có thể minh bạch. Trì Duẫn làm cả bàn món ăn, sắc hương vị đều đủ, làm cho Trì Mặc không thể không cảm thán ca ca nhà mình thật hiền lành. Bởi vì đến bây giờ đều còn không có phân rõ hắn và Thành Vẫn rốt cuộc ai là lão bà, cho nên cũng không dám yêu cầu Thành Vẫn nấu cho mình ăn. Phùng Vũ Nhật ăn đặc biệt chăm chú, căn bản không để ý người bên ngoài. Người nào không biết lão bà nhà hắn quá tiết kiệm , khiến cho hắn rất lâu không được ăn thỏa thích. "Thật sự là quá ngon, Tiểu Duẫn câụ thật đảm đang nha." Phùng Nhuế nhanh mồm nhanh miệng, ngay lập tức cảm thụ của mình trực tiếp nói ra. "Trì Duẫn, ngày hôm qua em gọi điện thoại cho nhà." Trì Mặc có chút gian nan mở miệng, "Cha... Nói, nếu như có thể, muốn anh về nhà mừng năm mới." Trì Duẫn sửng sốt một chút, vội vàng nhẹ gật đầu, trong nội tâm không biết là cái tâm tình gì, chỉ cảm thấy giống như muốn khóc lên. Đồng ý, cái này là mẹ cho danh tự, rốt cục thực hiện sao? Thật vất vả mới giải tán bàn tiệc đông người này, Tiết Trích Dạ cùng Trì Duẫn nhìn nhau, không khí vốn là có một chút ngưng trọng , bất đắc dĩ Trì Duẫn "PHỐC" một tiếng bật cười. "Trì Mặc cùng Thành Vẫn kết hôn." Trì Duẫn ngữ khí như là chúc mừng, "Anh còn yêu Trì Mặc không?" Biết rất rõ ràng đáp án, Trì Duẫn chính là ý xấu muốn Tiết Trích Dạ chính miệng nói ra. "Em thật là tiểu bại hoại a, anh trên thế giới này bất luận đối với kẻ nào đều khó có khả năng đó." Tiết Trích Dạ hạ xuống hôn mũi Trì Duẫn, nhẹ nhàng nói ra, "Trừ em ra..." Trì Duẫn mặt có chút hồng hồng đẩy ra Tiết Trích Dạ, lại không biết nên nói cái gì, chỉ là đột nhiên trong lúc đó cảm thấy hảo yêu thích yêu người nam nhân này. "Tiểu Duẫn..." Tiết Trích Dạ thanh âm có chút trầm thấp khàn giọng, khí tức ấm áp cứ như vậy nhả tại cần cổ Trì Duẫn, "Muốn anh chứng minh anh yêu em sao? ." Đầu ngón tay nhẹ nhàng đụng vào vùng mẫn cảm sau tai Trì Duẫn, rước lấy có chút trốn tránh của Trì Duẫn. "Anh không cần phải... Ừ..." Trì Duẫn muốn cự tuyệt, Tiết Trích Dạ đầu lưỡi lại không an phận liếm qua lỗ tai của anh xâm nhập ốc nhĩ mẫn cảm của anh. "Tiểu Duẫn, em giống như đã quên một sự kiện." Tiết Trích Dạ thanh âm tràn ngập từ tính trầm thấp vang lên bên tai, khí tức xâm nhập ốc nhĩ làm cho Trì Duẫn run lên. "Cái gì, chuyện gì..." Trì Duẫn mềm ngồi phịch ở trong ngực Tiết Trích Dạ, thần trí có chút mê ly. "Quà giáng sinh a, Tiểu Duẫn đã quên chuẩn bị a." Tiết Trích Dạ vừa nói vừa đem áo ngoài của Trì Duẫn cởi xuống dưới cánh tay, ngón tay linh hoạt trêu đùa hồng nhụy trước ngực, "Cho nên đem mình đưa cho anh a." Dù sao hắn muốn cũng chỉ có cái này. "Ngô... Không cần phải..." Trì Duẫn thì thào cự tuyệt, thân thể nhưng lại không tự chủ được nghênh hợp với Tiết Trích Dạ. "Muốn." Tiết Trích Dạ một tay ôm lấy Trì Duẫn, vội vàng bế người vào phòng ngủ. Đem Trì Duẫn phóng trên giường, chui ở trước ngực nhẹ nhàng liếm mút, làm cho hai khoả đậu đỏ sung huyết đứng thẳng. "Ngô... Không cần phải, thật mất mặt..." Trì Duẫn vùi đầu vào gối đầu, rầu rĩ nói. "Không có mất mặt, là thật đáng yêu." Tiết Trích Dạ theo đường cong giữa ngực và bụng Trì Duẫn, một mực xuống phía dưới hôn tới, dùng hàm răng kéo ra khóa kéo quần dài, cách lý mặt quần lót nhẹ nhàng vuốt ve tiểu đông tây đã có chút đứng thẳng. Chỗ đó đã có chút ít hưng phấn, lối vào tiết ra một ít chất lỏng đem quần lót bạch sắc thấm ướt một điểm, lại thêm Tiết Trích Dạ liếm láp mà lưu lại nướt bọt, ở phía trên hình thành một mảnh thủy tích dâm mỹ mập mờ. "A..." Nhìn qua tại Tiết Trích Dạ vuốt ve hạ bộ không ngừng lớn mạnh, Trì Duẫn cũng rất nhanh đến phát ra rên rỉ thoải mái, "Ư...A..." "Thoải mái sao?" Tiết Trích Dạ ý xấu ở bên tai Trì Duẫn nói ra, động tác trên tay lại không gặp đình chỉ. "Ừm --" Trì Duẫn vịn vai Tiết Trích Dạ, nhẹ gật đầu, đáng thương nhìn Tiết Trích Dạ. "Muốn sao?" "A, anh cho em..." "Cho em cái gì?" "Anh..." Tiết Trích Dạ điên cuồng cắn xé môi Trì Duẫn, ôn nhu mút hôn, quấn giao đầu lưỡi khéo léo, liếm láp khoang miệng ấm áp mềm mại của Trì Duẫn. Vừa rồi Trì Duẫn đối với hắn lộ ra phóng đãng, Tiết Trích Dạ rốt cuộc kìm nén không được, đem chính mình cuồng mãnh tiến vào trong cơ thể Trì Duẫn. Nơi ấm áp căng trí đó là thuộc về hắn, một mình hắn . "Ngô... A a... Chậm một chút..." Trì Duẫn chăm chú ôm Tiết Trích Dạ, rên rỉ đều có chút nghiền nát, "Hỗn đản, đau quá..." "Chỉ có đau không..." Tiết Trích Dạ cắn bả vai Trì Duẫn, thì thào hỏi, "Nói cho anh biết, còn có cái gì?" "Ừ... Còn có... Ngô... em không biết." Trì Duẫn ngoài miệng tuy không thừa nhận, nhưng loại khoái cảm xấu hổ này lại làm cho anh không tự chủ được theo Tiết Trích Dạ phối hợp. "Chẳng lẽ, không có thoải mái sao?" Tiết Trích Dạ ngón tay nhẹ nhàng gãi lấy đóa hoa hồng sắc trước ngực Trì Duẫn, "Không nói thoải mái, anh liền đi ra." Trì Duẫn hờn dỗi liếc nhìn Tiết Trích Dạ, chăm chú bắt lấy bả vai Tiết Trích Dạ ngăn lại chuyển động của hắn. "Vô cùng... Thoải mái..." Trì Duẫn đỏ mặt nói lời nói thật, con mắt nửa khép lấy không dám nhìn Tiết Trích Dạ. "Anh thật sự rất yêu em Tiểu Duẫn." Tiết Trích Dạ hôn hôn mí mắt khép hờ của Trì Duẫn, đem anh khóa chặc vào lòng ngực. Hai người dây dưa, ở này rét đậm thế này dùng phương thức như vậy giúp nhau sưởi ấm, thật là ấm áp. Không biết phát tiết bao nhiêu lần, Trì Duẫn trong đầu chỉ còn là một mảnh chỗ trống hư vô, chỉ có nhiệt độ bao quacủ mình là chân thật. Trở lại ôm thân hình cường tráng, Trì Duẫn bướng bỉnh ghé vào trước ngực Tiết Trích Dạ nghe tim đập trống ngực trầm ổn hữu lực của hắn. Tiết Trích Dạ lôi kéo tay phải của anh, che tại ngực trái chính mình, dùng ngực của mình để cảm thụ được nhiệt độ tay anh, dùng tay của anh để chứng minh trái tim chính mình nhảy lên. Bọn họ, đã bỏ qua nhau quá lâu. Chỉ có dùng nhiệt độ cùng tim đập trống ngực đến trao đổi hứa hẹn mới có thể có dũng khí tương cứu trong lúc hoạn nạn, mới dám nói ra câu kia em yêu anh. Trì Duẫn nhìn khuôn mặt tươi cười của Tiết Trích Dạ, Tiết Trích Dạ cũng nhìn Trì Duẫn, sau đó liền cơ hồ đồng thời hôn đối phương. Bốn mắt nhìn nhau, giao cảnh triền miên. Giờ khắc này, lễ Giáng Sinh đầu tiên đoá pháo hoa ở phía sau bọn họ lấp lánh nổ tung. Đây là hạnh phúc của tình yêu. [[ HOÀN ]]
|
|