Nhà Có Omega Mới Trưởng Thành
|
|
Thu Thiên Tại Thời Chương 60: Phiên ngoại 1.5 Thời gian bước vào tháng tám, nhiệt độ bắt đầu dần cao hơn, trở nên khá táo bạo, đối với người mang thai rất không dễ chịu. Đồng Yến không có tinh thần, khẩu vị vừa trở lại một ít cũng rất nhanh biến mất, thường xuyên có thể nhìn thấy cậu ngồi ăn, nhưng thịt trên người cũng
không nhiều hơn chút nào.
Lúc này Trác Hướng Minh đã nghỉ phép ở nhà, bởi vì vấn đề cân nặng của Đồng Yến sinh lo lắng còn không có biến mất, Đồng Yến bởi vì thời tiết nên không có tinh thần, sau khi hỏi qua bác sĩ, hắn dứt khoát dẫn Đồng Yến rời khỏi Giang Đô.
Bên kia của trái đất đang nghênh đón mùa đông, trong trấn nhỏ khắp nơi là những tòa tháp nhà màu đỏ, nhân khẩu thưa thớt, cửa hàng tiện lợi phần lớn mở cửa 24h, hai người cũng không hay ra ngoài, Đồng Yến lâu nhất đã từng năm ngày chưa từng thấy người xa lạ. Thỉnh thoảng có vài trận tuyết lớn, giống như thật sự đến một thế giới đồng thoại bí ẩn nào đó.
"Em cảm giác như đang đuổi theo mùa đông." Tuyết đang rơi, Đồng Yến dựa vào trên ban công nhìn ra bên ngoài.
Trác Hướng Minh dùng chăn từ phía sau bọc lấy cậu "Em chạy theo mùa đông, anh chạy theo em."
Đồng Yến cười một tiếng, quay đầu lại nhìn hắn, phát hiện dáng vẻ hắn vẫn đàng hoàng trịnh trọng như vậy.
Trác Hướng Minh tùy ý cậu nhìn, cũng không tránh né tầm mắt, trái lại từ từ ủ ấm tay cậu đưa vào trong áo lông "Lúc này không làm rộn sao?"
"Không có." Đồng Yến lui về sau tới gần lồng ngực của hắn, cách quần áo nắm tay che ở trên mu bàn tay cậu, quay đầu tiếp tục nhìn tuyết, "Nó lại không muốn thành thật ngồi yên, đi dạo lập tức không lộn xộn nữa."
Thai máy lần đầu tiên xảy ra vào buổi tối ngày nào đó lúc Trác Hướng Minh hôn bụng Đồng Yến, hai người đều bối rối, chẳng qua lần thứ hai ra chân rất nhanh lại tới nữa, Đồng Yến phản ứng lại trước tiên, chỉ lo làm sợ bé con, cầm tay Trác Hướng Minh kề sát ở nơi mới vừa hôn, nhẹ giọng nói cho hắn biết "Là bảo bảo động."
"Anh, anh biết." Đồng Yến nhớ lúc đó hắn khó khăn mà nói.
Trác Hướng Minh như kẻ ngốc nói với bụng Đồng Yến vài câu, không biết làm sao đêm đó bảo bảo không quấy cậu nữa.
Đến bây giờ Alpha bảo bảo đã lớn hơn rồi, thai động với Đồng Yến mà nói cũng không phải chuyện mới lạ, lòng hiếu kỳ của Trác Hướng Minh thì lại không ít đi một chút nào.
"Không bớt lo." Trác Hướng Minh nói.
Lần này Đồng Yến không có dạy bảo hắn, bởi vì ngữ khí của hắn nghe thực sự không giống như là đang nói lời gì không dễ nghe.
"Có muốn ngủ một lát hay không?" Trác Hướng Minh nói, "Lúc này không ngủ sẽ đến khi ăn cơm."
"Thời tiết tốt, không ngủ, chơi với anh một lát."
Sau khi trải qua giai đoạn mê man ngắn ngủi, quãng thời gian trước Trác Hướng Minh thường phải ôm cậu mới có thể ngủ, mãi đến lúc gần đây, giấc ngủ Đồng Yến mới tốt hơn rất nhiều, bản thân mang một bảo bảo quá mức hoạt bát là một sự tình hết sức uể oải, tình huống sức khỏe của Đồng Yến cũng không phải rất tốt, cho nên gần đây ban ngày cũng thường hay ngủ.
Đồng Yến tự mình chú ý thân thể và đứa nhỏ trong bụng là đủ rồi, không có tâm tư để ý nhiều chuyện hơn, nhiệt độ thích hợp và hoàn cảnh còn có thể giúp cậu ổn định tâm tình, mà nghĩ cũng biết, chuyện rời khỏi quốc nội, sống ở nước ngoài, không có công việc, không có xã giao, đối tượng chăm sóc lại thường xuyên ngủ say, đối với Trác Hướng Minh mà nói nhất định là cực kỳ tẻ nhạt.
"Sáng hôm nay anh làm cái gì?"
Nghe cậu hỏi xong, Trác Hướng Minh đột nhiên nở nụ cười "Thật ra có một món đồ, đi ra ngoài cho em xem."
Hai người nắm tay đi từ từ, sau khi đi tới cửa sau, Đồng Yến ngồi ở trên tủ thấp, Trác Hướng Minh giúp cậu quấn khăn quàng cổ đội mũ, lại ngồi xổm xuống mang ủng cho cậu, cuối cùng là đeo khẩu trang.
Nhà của bọn họ là một căn lầu nhỏ ba tầng, đi ra ngoài từ cửa sau có một mảnh đất trống, thảm cỏ không ở trong phạm vi này, chỉ có một cây thông noel chủ nhà cũ đã dùng mấy năm trước để lại, hơi đột ngột, Đồng Yến đã từng nhớ tới mảnh vườn hồng trong nhà Trác Hướng Minh ở trong nước.
Tuyết đã rơi xuống hơn một giờ, không ngập đế giày, Trác Hướng Minh đổi thành một tay dìu Đồng Yến, một tay khác vững vàng che chở eo cậu, bên trái mảnh đất trống có một cái hộp bán thành phẩm, Đồng Yến liếc nhìn, kích động nói "Là chuồng chó sao?"
Trác Hướng Minh ừm một tiếng.
Mấy ngày trước đi ra ngoài tản bộ, Đồng Yến nhặt về một con Bẹc Gê chưa đủ tháng.
Đó là một ngày nắng sau cơn bão tuyết, trong rừng cây khắp nơi bừa bộn. Rất nhiều cây linh sam không đủ cứng cáp đều bị gẫy ngang, thậm chí bị nhổ cả rể lên cũng không tính là ít.
Bọn họ luôn tản bộ trên một con đường cố định, đi trong rừng cây khoảng mười phút thì ngang qua một gian nhà gỗ đơn sơ, bên ngoài đã vô cùng rách nát, rất rõ ràng đã bị bỏ hoang, lúc trước Đồng Yến không đặc biệt chú ý tới, chỉ là từng đi qua, nhưng hôm nay bọn họ lần thứ hai đi ngang qua, cậu nghe thấy bên trong truyền ra vài tiếng nghẹn ngào yếu ớt.
Trác Hướng Minh để Đồng Yến chờ bên ngoài, mình đi vào xem, mới phát hiện bên trong góc có một ổ chó Bẹc Gê con.
Năm con chó nhỏ, bị chết cóng ba con, còn lại hai con chỉ có một con còn kêu vài tiếng nghẹn ngào, Trác Hướng Minh ôm con chó nhỏ còn hơi ấm bỏ vào trong mũ trùm chống lạnh, trong lồng ngực ôm một con khác thoạt nhìn còn có thể sống, đi ra ngoài nói với Đồng Yến "Là chó Bẹc Gê, tuyết rơi bốn ngày, chắc là chó mẹ đi ra ngoài tìm thức ăn chết rồi, ở đây quá lạnh, chúng nó đói bụng lắm."
Đồng Yến nhận chó con từ trong tay hắn, chó con vẫn chưa có mở mắt, lông cũng không có bao nhiêu, phát ra tiếng nghẹn ngào trầm thấp, men theo nhiệt độ lủi vào trong lồng ngực của cậu, tay cậu mới vừa đưa qua, chó con lại duỗi đầu lưỡi ra liếm. Đồng Yến bối rối, nhưng Trác Hướng Minh không cho cậu đi nhanh, cuối cùng vẫn là gọi điện thoại gọi người lái xe tới đón bọn họ trở lại.
Một con chó con không thể vượt qua buổi tối hôm đó, một con khác vẫn còn sống, Đồng Yến từ đầu tới cuối chỉ biết là có một con, chỉ hay là bởi vì chó mẹ chết đi nên có chút đau lòng.
Đồng Yến cảm thấy mới mẻ mà vây quanh chuồng chó cả nửa ngày, cười cong đôi mắt, quay đầu lại khen Trác Hướng Minh "Giỏi thật a."
Trác Hướng Minh nói với cậu, "Như vậy đi, trước tiên san phẳng bên trong, sau đó thêm một cái đỉnh ở phía trên."
Đồng Yến nghĩ kế "Phải lót bên trong cho thật dày."
Gần đây chó con ngủ trên một chiếc áo lông của Đồng Yến, ngày đó Đồng Yến và Trác Hướng Minh đút sữa cho nó, chăm sóc cả tối, nó liền nhận chủ, trên áo lông có mùi của Đồng Yến, sau khi cắt đi ống tay áo hơi ngắn, nó mới không lên tiếng nữa.
"Được." Trác Hướng Minh hôn nhẹ lên trán cậu.
Gõ gõ đập đập làm đến giữa trưa, vào lúc này nhìn cậu cười một cái.
Hai người lại cùng nhau đến nhìn chó.
Khuya ngày hôm trước chó con mới vừa mở mắt, lùi lại trước đó nửa tháng, Trác Hướng Minh định ngày sinh nhật cho nó, Đồng Yến còn đang suy nghĩ tên.
Sức sống của chó Bẹc Gê mạnh mẽ, sau khi thoát khỏi nguy hiểm rất nhanh lại hoạt bát lên, lúc chưa mở mắt chỉ bò chung quanh, hai ngày nay càng làm ầm ĩ, nghe thấy tiếng bước chân của Trác Hướng Minh và Đồng Yến từ xa xa đã bắt đầu sủa.
Trác Hướng Minh ôm nó một cái, sau đó đặt nó ở trên đùi Đồng Yến "Ba ba ôm xong đến ma ma ôm."
Nó duỗi đầu lưỡi liếm đầu ngón tay Đồng Yến, Đồng Yến cười rộ lên "Nhột quá."
Trác Hướng Minh cũng cười "Có thể nó nghĩ là đang bú sữa."
Một câu nói vô tâm, cũng không ngờ chọc phải Đồng Yến. Đồng Yến trước hết đỏ mặt, rất nhanh lại nghiêng đầu đi không để ý tới hắn.
Trác Hướng Minh nói gì thì nói, Đồng Yến lại nhịn rất giỏi, hai người sau khi ôm chó cùng đi rửa tay thay quần áo, tiếp theo ăn cơm, trở về trong phòng, sau khi tắm rửa, Đồng Yến được hắn cẩn thận đỡ lên dựa vào giường, mặt vẫn vậy.
"Anh thật sự sai rồi." Trác Hướng Minh chịu thua đè thấp giọng nói, "Thật sự biết sai rồi."
Tuyết ngừng, trời quang mây tạnh, bởi vì tuyết dày, vào ban đêm lại có vẻ rất sáng. Đồng Yến trong lúc lơ đãng quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, tầm mắt Trác Hướng Minh cũng dõi theo, ký ức tối hôm qua lập tức nổi lên trong đầu, ngay sau đó dự cảm bất thường bao phủ trong lòng.
Cũng không phải làm ở cửa sổ sát đất, chỉ là ở chỗ đó hôn một lát, Đồng Yến có chút động tình, mềm nhũn xin hắn nói muốn. Hơi tính toán lần trước đã cách đây hơn một tuần, Trác Hướng Minh cũng yên tĩnh lại, ôm cậu lên giường.
Giai đoạn cuối mang thai, mặc dù dưới ảnh hưởng của hoóc-môn, bộ ngực Đồng Yến thật ra cũng không phát triển rõ ràng, không nhìn bụng, vẫn là vóc dáng của một thiếu niên, chỉ là đưa tay vò lên sẽ cảm thấy mềm hơn so với trước đây một ít. Nhưng khi đó đầy đầu Trác Hướng Minh đều là ý nghĩ xấu, thân thể không thể tận hứng, ngoài miệng đương nhiên muốn làm sao có thể khiến Đồng Yến xấu hổ, càng khóc hắn càng không hé miệng, đi qua ôm đi tắm, nước mắt Đồng Yến vẫn không có ngừng.
Sau khi lên giường không bao lâu lại ngủ say, có lẽ là do quá mệt mỏi nên quên mất, ngày hôm nay cũng không tính sổ hắn.
Quả nhiên sắc mặt Đồng Yến âm tình bất định suy nghĩ một hồi, quay đầu trừng hắn.
"Anh chính là cảm thấy..."
"Không có!" Trác Hướng Minh lập tức nói.
Đồng Yến không tin mà nháy mắt mấy cái, tiếp tục trừng hắn, trừng to đôi mắt đỏ.
Trác Hướng Minh gấp không chịu được, điện thoại di động Đồng Yến vang lên, là Đồng Lịch Khâm.
Cậu nhận điện thoại "Ba ba?"
"Ừm." Đồng Lịch Khâm nói, "Bên con đã hơn bảy giờ, vẫn chưa ngủ sao?"
Đồng Yến nói "Vẫn chưa, mới vừa ăn xong cơm tối."
Trác Hướng Minh cầm chăn len tới đây, Đồng Yến vừa nghe điện thoại vừa điều chỉnh tư thế, để hắn tiện đắp cho mình.
Đồng Lịch Khâm hay hỏi mấy câu cố định, Đồng Yến lại nói với ông chuyện mình nuôi chó con, nhất thời hứng khởi muốn mở video đi ra ngoài cho ông xem chó, vẫn là Đồng Lịch Khâm bảo cậu đừng đi, cuối cùng đổi sang Trác Hướng Minh nhận điện thoại nói vài câu mới cúp.
Sau khi trò chuyện kết thúc, Đồng Yến phát hiện mình bị Trác Hướng Minh ôm.
Ôm ấp của Alpha có thể làm cho người ta cảm giác rất an toàn, cậu lôi chăn len ra sau dựa vào, xoay gò má nhìn Trác Hướng Minh "Ông xã..."
"Hả?" Trác Hướng Minh cũng cúi đầu nhìn cậu.
Đồng Yến ngọt ngào mà hôn cằm hắn, còn nói "Anh thật tốt."
Biết cậu đã quên mất chuyện vừa rồi, gần đây Đồng Yến luôn như vậy, Trác Hướng Minh quả thực cảm thấy như sống sót sau đại nạn, lại không nhịn được sờ lên gương mặt đáng yêu của cậu.
"Lúc nào mới có thể làm xong chuồng chó?"
Trác Hướng Minh nói "Ngày mai."
Đồng Yến nhanh chóng nói "Vậy ngày mai anh chờ em nhìn được không? Em muốn nhìn."
Chuyện này có gì không thể, Trác Hướng Minh nói "Được, chúng ta làm trong phòng chứa đồ."
"Anh hôn nhẹ em đi." Đồng Yến lại yêu cầu.
Trác Hướng Minh nắm cằm hôn cậu, dựa theo cách Đồng Yến thích nhẹ nhàng liếm đầu lưỡi cậu, Đồng Yến rất nhanh lại bắt đầu nhỏ giọng phát ra tiếng ô ô, tay khoát lên trên vai Trác Hướng Minh vô ý thức cuộn mình, đầu ngón tay lướt qua bên gáy Alpha.
Tiếp theo Đồng Yến còn theo thói quen để cho hắn sờ sờ bụng, rất ỷ lại mà núp ở trong lồng ngực Trác Hướng Minh, hai người ở dưới chăn len mười ngón đan chặt, thỉnh thoảng hôn môi, Trác Hướng Minh thấy cậu ngày càng ít nói, nâng tay chỉnh đèn tối lại, quả nhiên không bao lâu Đồng Yến lại bắt đầu mơ màng.
Cậu ngủ rồi, Trác Hướng Minh cẩn thận từng li từng tí một đặt cậu ở trên gối, lúc muốn đứng dậy, Đồng Yến nhỏ giọng gọi hắn "Ca ca..."
Trác Hướng Minh không xác định cậu có ngủ hay không, nhẹ giọng ừm một tiếng, Đồng Yến lại nói "Ngực không có to lên."
"Anh biết." Trác Hướng Minh ngồi xổm xuống ở bên giường, nhẹ nhàng hôn một cái lên đôi môi đỏ, "Không có to lên."
"Vậy lần sau anh không nên nói em có được hay không." Đồng Yến vô cùng đáng thương.
"Không nói nữa." Trác Hướng Minh cảm thấy mình chính là tên biến thái, như muốn thề với trời đất, "Chắc chắn sẽ không nói em nữa."
|
Thu Thiên Tại Thời Chương 61: Phiên ngoại 1 hết Tháng mười một bọn họ về nước, sau khi về nước vẫn ở nhà của mình, Trác Hướng Minh dời phần lớn công việc về nhà làm, thỉnh thoảng cũng sẽ đi ra ngoài, Lâm Duyệt Hoa thường xuyên đến đây, nói chuyện với Đồng Yến, cũng nhiều lần xác định chi tiết với nhóm hộ sinh.
Thật ra Đồng Yến cảm thấy trận chiến này làm có hơi lớn, bởi vì dựa theo lời cậu được báo, đến ngày dự tính sinh hôm ấy, cậu chỉ cần bị tiêm một mũi thuốc tê, lâu thì hai giờ, mau thì bốn mươi phút là có thể dỡ hàng.
Vết mổ chỉ khoảng sáu centimet, hiện tại kỹ thuật sản khoa đã rất phát triển, toàn bộ quá trình không cần con người ra tay, phần lớn người hậu sản ngày thứ ba đã có thể nhảy nhót tưng bừng, chờ thuốc tê hết hiệu lực, phỏng chừng dấu vết cũng biến mất, bây giờ một nhóm lớn người nhiều như vậy vây quanh ở đây thực sự không cần thiết.
Mà người làm việc không phải cậu, Trác Hướng Minh phải bận bịu mới an tâm vui vẻ, cậu chỉ cần ngoan ngoãn chờ sinh bé con là được.
Trác Gia Thước cũng sẽ dẫn Đồng Niên tới đây, cậu bé còn đang lóng ngóng mà chờ qua năm, lại không biết bảo bảo trong bụng mợ không chờ đến tết được.
Ngày sinh dự tính định là ngày 18 hoặc 19 tháng 1, trước ba ngày bọn họ đã vào bệnh viện ở, đợt đau bụng thứ nhất vào buổi tối ngày mười bảy, giằng co hết bốn mươi lăm phút đồng hồ, Trác Hướng Minh canh giữ ở bên giường bệnh cậu, nắm chặt lấy tay cậu, Đồng Yến đau đến nổi mồ hôi lạnh đầy trên trán, Trác Hướng Minh dùng lồng ngực vững chải che chở trên người cậu, vừa phóng thích tin tức tố vừa nhẹ giọng dỗ dành.
Tin tức tố Alpha rất dễ dàng san bằng sợ hãi và nóng nảy, Đồng Yến cảm giác mình không quá đau đớn nữa. Tay cậu không có bao nhiêu lực, rất cố gắng mới nâng lên, sờ sờ trên môi trắng bệch của Trác Hướng Minh "Không sao."
"Anh biết." Trác Hướng Minh khép mắt, cũng nhấc tay nắm chặt tay cậu, khẽ hôn trên đầu ngón tay lạnh lẽo, "Nhất định là không sao."
Sau đó hiệu quả của thuốc tê đến rất nhanh, lần sau mở mắt, Đồng Yến đã trở về phòng bệnh của mình.
Mà đầu óc giống như không thể hoạt động, trống rỗng, trước mắt mơ hồ, tay ở bên giường được người nắm lấy, lại ngửi thấy mùi thuốc sát trùng —— cậu mới nhận ra mình sinh rồi.
"Con đâu?" Giọng Đồng Yến khàn khàn hỏi ra một câu.
"Ở phòng bên cạnh." Trác Hướng Minh lấy khăn mặt giúp cậu lau mồ hôi trên thái dương, "Có muốn uống nước hay không?"
Cũng có hơi khát, chẳng qua Đồng Yến nói "Em xem con trước một chút."
"Được." Trác Hướng Minh đáp ứng, nhưng lại không nhúc nhích.
Có thể là thuốc tê vẫn chưa hết khiến đầu óc người trở nên dại ra, Đồng Yến cảm thấy mình nói chuyện chậm hơn so với bình thường "Anh mau lên đi."
Sau đó cậu nghi ngờ Trác Hướng Minh cũng bị trúng thuốc tê, bởi vì hắn nhìn mình chằm chằm, nửa ngày không có động tác nào, Đồng Yến lại muốn giục tiếp, hắn mới nói ra từng chữ từng chữ "Anh nhìn em trước một chút."
Tuy phẫu thuật thời gian ngắn, cũng có đủ thời gian để hắn đổi chiếc áo sơ mi bị Đồng Yến vò nhăn, thế nhưng hắn không đi, thậm chí lúc nóng nảy tháo caravat ra cũng không thắt trở lại, trạng thái "Quần áo xốc xếch" ở bên ngoài đối với Trác Hướng Minh mà nói tuyệt đối là lần đầu tiên —— trừ em bé đang oa oa khóc lớn phòng bên cạnh, ở đây còn có một Alpha cần an ủi gấp.
Đồng Yến nở nụ cười, đưa tay vẫy hắn "Lại đây."
Sắc mặt Trác Hướng Minh vẫn căng thẳng như trước, chần chờ bước lên trước, được tay Đồng Yến nắm nhẹ quơ quơ, mới không còn sức lực chống đỡ, ngồi xuống bên giường Đồng Yến.
Hắn từ từ cúi người, vùi mặt vào hõm vai Đồng Yến, Đồng Yến dùng bàn tay còn lại đặt ở sau gáy hắn nhẹ nhàng sờ sờ, như an ủi một con chó to xác bị sợ hãi.
"Em có yêu anh không?" Trác Hướng Minh buồn buồn hỏi.
Đồng Yến nói "Em rất yêu anh."
Trác Hướng Minh yêu cầu "Có yêu anh nhất không?"
Đồng Yến cười nói "Yêu anh nhất."
Trác Hướng Minh quay mặt sang, hài lòng hôn lên gò má Đồng Yến, lặng lẽ nói lời giống nhau "Anh cũng vậy."
"Cũng phải yêu Nha Nha."
"Em đặt tên là Nha Nha?"
Đồng Yến đỏ mặt nói "Là nhũ danh... Gọi Nha Nha không được sao? Em phải hy sinh hết hai cái răng khôn."
"Đương nhiên là được." Trác Hướng Minh dùng ngữ khí dửng dưng như không mà nói, "Kêu làm người ta ghét thôi."
Đồng Yến vừa cười "Sao anh lại ấu trĩ như vậy a?"
Trác Hướng Minh không chịu trả lời, hai người ôm nhau, Đồng Yến mới từ từ phát giác căn phòng bệnh này tràn ngập tin tức tố Alpha. Tiếp theo Đồng Yến ý thức được, cậu không nghĩ Trác Hướng Minh vẫn lo lắng như vậy.
Cậu không nhịn được oán giận "Rốt cuộc có gì mà sợ sệt? Bao nhiêu người đã nói với anh, quá trình giải phẫu an toàn gấp mấy lần so với nhổ răng nữa, bao nhiêu... trăm phần."
"Chín mươi bảy."
"Chín mươi bảy, Trác Hướng Minh, anh vừa ấu trĩ lại nhát gan."
Trác Hướng Minh cam chịu toàn bộ cười nhạo, hắn cẩn thận từng li từng tí một không để mình đè tới Đồng Yến, đồng thời lại đuổi theo thân thể ấm áp của Đồng Yến, tựa như chỉ có cảm nhận trực tiếp như vậy mới có thể làm cho hắn an tâm.
Cuối cùng Đồng Yến vẫn gặp được bé con Nha Nha, một bé trai Alpha. Phát dục nhanh chóng lại hoạt bát hiếu động, lúc cậu mang thai đã ý thức được tám chín phần mười sẽ là một Alpha.
Trác Hướng Minh tiện đường đi kêu bác sĩ, Lâm Duyệt Hoa ôm bé con tới trước, sợ quấy rầy Đồng Yến nghỉ ngơi, những người khác tới lộ mặt đều đi về trước, chỉ để lại Lâm Duyệt Hoa.
"Có thể do hoảng sợ, lúc mới vừa ôm ra còn dùng sức khóc một hồi." Vẻ mặt Lâm Duyệt Hoa đầy tươi cười, "Hướng Minh ôm một hồi lâu mới dỗ được."
"Trác Hướng Minh cũng ôm sao?"
"Con của nó, không muốn ôm cũng phải ôm." Bị dáng vẻ sững sờ của Đồng Yến chọc cười, Lâm Duyệt Hoa nói, "Biết nó không, mũi như chó con, ngửi thấy chút mùi là không khóc nữa."
Đồng Yến được y tá nhắc nhở lao lực bày ra tư thế chính xác ôm bảo bảo, sau đó Lâm Duyệt Hoa từ từ đặt bảo bảo ở trên cánh tay cậu.
Nhỏ như vậy, một cục thịt mềm mại vô cùng, chỗ nào cũng trắng hồng, nghe Lâm Duyệt Hoa nói là mới vừa uống sữa, lại được ba ba Alpha của bé ôm dỗ, cho nên tâm trạng rất tốt, mở to đôi mắt đen lay láy, miệng nhỏ màu đỏ non nớt hơi nhếch lên, thỉnh thoảng phát ra một tiếng "A" rất nhỏ, lòng Đồng Yến mềm thành một vũng nước, vẫn cảm thấy khó có thể tin bé con này là do cậu sinh, là cục thịt rơi xuống từ trên người cậu, cậu và Trác Hướng Minh cẩn thận từng li từng tí một trông mong hơn chín tháng, bây giờ cuối cùng cũng tới rồi.
Lâm Duyệt Hoa cũng lại gần xem cùng cậu "Đôi mắt giống Trác Hướng Minh, miệng giống con. Y tá còn nói, ít có đứa nhỏ nào mới vừa sinh ra đã đẹp như vậy, da dẻ không nhăn một chút nào, con xem, tóc tai cũng không ít đâu."
Đồng Yến căn bản không dời nổi mắt, bé con nha nha a a, từng tiếng đều chạm vào đầu quả tim cậu.
Lâm Duyệt Hoa nói chuyện, Trác Hướng Minh đẩy cửa vào trong, vừa vào cửa vừa nói "Bác sĩ sắp đến rồi, mẹ đi nghỉ ngơi trước đi."
Lâm Duyệt Hoa đáp ứng một tiếng, Đồng Yến quay đầu nhìn hắn, tầm mắt Trác Hướng Minh cũng vững vàng dính chặt ở trên người cậu, trái tim Đồng Yến không có lý do mà dùng sức ầm ầm nhảy dựng, Trác Hướng Minh đi tới, đứng ở bên cạnh cậu, ánh mắt thâm thúy nhìn hai cha con bọn họ.
Trước đây hai người ở cùng nhau, từ hôm nay sẽ trở thành ba người.
Đồng Yến còn chưa kịp nhịn xuống, viền mắt lập tức đỏ lên, Trác Hướng Minh khom lưng ôm eo cậu, hôn lên ánh mắt cậu "Bảo bảo đừng khóc."
"Đừng khóc." Lâm Duyệt Hoa lặng lẽ đi ra ngoài, Đồng Yến cũng rất nhanh thu lại nước mắt, Trác Hướng Minh ngồi sát bên giường với cậu, Đồng Yến dựa vào trong lồng ngực của hắn, cúi đầu nhỏ giọng nói chuyện với bé con "Nha Nha, Nha Nha."
Đúng lúc bạn nhỏ phát ra tiếng "A", Đồng Yến lập tức cười rộ lên "Thật thông minh, con biết con tên là Nha Nha, có đúng hay không? Cục cưng ngoan của ba ba."
Trác Hướng Minh một tay ôm vai Đồng Yến, đôi mắt của hắn cũng có hơi hồng, muốn nghiêm mặt, nhưng khóe miệng lại hơi giương lên, ôn nhu lại không được tự nhiên, sau cùng lấy một cái tay khác rất nhẹ rất nhẹ như mây chạm xuống khuôn mặt bạn nhỏ, nhẹ giọng nói "Thật đáng ghét."
——
Ba năm sau.
——
Thứ sáu tuần trước Trác Hướng Minh mang bệnh vẫn đi công tác, trước khi lên máy bay vẫn còn nóng sốt, Đồng Yến không yên lòng, nên đi cùng, nhưng con trai cậu mới vừa tròn ba tuổi có vẻ bị lây bệnh, không dám mạo hiểm mang đi ra ngoài, nên gửi ở nhà Đồng Dương.
Đồng Niên đã được nghỉ hè hơn nửa tháng, mới vừa đi chơi cùng người lớn một chuyến trở về, sau khi về nhà mỗi ngày đều ồn ào muốn em trai Nha Nha, bây giờ em trai dĩ nhiên có thể cả ngày ở tại nhà cậu bé, buổi tối đều không trở về, bạn nhỏ Đồng Niên quả thực đắc ý.
Đi cùng Nha Nha còn có bảo mẫu và một bạn nhỏ người máy làm bạn, nói là chăm trẻ, thật ra việc vặt đều do bảo mẫu làm, Trác Gia Thước chỉ cần xem hai bạn nhỏ xưa nay không đánh nhau bảo đừng đánh nhau, rồi ôm Nha Nha gọi video cho hai ba ba bé.
"Anh của em lúc nào trở về?" Trác Hướng Minh và Đồng Yến mới vừa về khách sạn, Trác Hướng Minh mới vừa lộ mặt, đi gọi bữa ăn, Đồng Yến ngồi ở trước màn ảnh, "Trong nhà chỉ có một mình anh sao?"
"Sắp rồi, thường về vào giờ này." Nha Nha ngồi trong lồng ngực Trác Gia Thước, bên cạnh là Đồng Niên, cậu bé cầm lấy tay Nha Nha quơ quơ trước camera "Còn con nữa nha."
Nha Nha mới vừa ăn xong bữa phụ, ban đầu không quá vui vẻ, sau khi nhìn thấy Đồng Yến lập tức nhảy nhót muốn bò tới trong màn ảnh "Ba ba, ba ba."
Bé con một thân mùi sữa, đôi mắt to khuôn mặt đô đô, thân thể tròn vo uốn tới ẹo lui trong lồng ngực Trác Gia Thước, sức lực còn không nhỏ, Đồng Yến sợ bé ngã, nhanh chóng hù dọa bé "Con còn làm ồn sẽ không thấy ba ba nữa."
"Ô..." Vẻ mặt muốn khóc lại không dám khóc, lông mi dài chớp chớp nhìn chằm chằm Đồng Yến trong màn ảnh, ngoan hơn rất nhiều, "Ba ba, muốn ba ba về nhà."
Đồng Yến đi hôm nay nữa là ngày thứ ba, đây là lần đầu tiên tách khỏi bạn nhỏ, hơn nữa hai ba ba cũng không ở đây, Nha Nha trước khi ngủ không ngừng khóc, thật ra hai người kia cũng rất khó chịu.
Nhưng cậu cũng không lộ ra trước mặt con, ngữ khí bình thường hỏi Trác Gia Thước "Ngày hôm nay nó ăn cơm có ngoan hay không?"
Trác Gia Thước nói "Ngoan, vốn không quá vui vẻ, thế nhưng mở nhạc thiếu nhi lên là ngoan ngoãn ăn."
"Có khóc không?"
Trác Gia Thước nói sự thực "Ngủ dậy có khóc, muốn ba ba mặc quần áo cho con, cuối cùng được Đồng Dương ôm tới thư phòng đi một vòng mới dỗ được. Tối nay ngủ cũng là một vấn đề."
Nghe thấy tên Đồng Dương, Nha Nha lập tức bi bô kêu một tiếng "Cậu."
"Đúng, là cậu." Trác Gia Thước cười khen bé, "Giỏi quá."
"Chẳng qua không phải nó vẫn luôn khóc, ôm đi hai vòng, đưa cho đồ chơi mới là quên mất, trong nhà còn có Niên Niên chơi với nó, cậu đừng quá lo lắng, không phải nói ngày mốt sẽ trở về sao?"
"Đổi thành buổi tối ngày mai." Trác Hướng Minh đi tới, Đồng Yến chỉnh ống kính, hai người cùng xuất hiện trong màn hình, Nha Nha vẫn không nhịn nổi nước mắt, đậu vàng rơi rào rào, nghẹn ngào nhiều lần nói "Muốn ba ba, muốn ba ba... Ô... Nha Nha muốn ba ba..."
Bé con vừa khóc, Đồng Yến cũng không nhịn được, tay Trác Hướng Minh vịn trên vai Đồng Yến nhẹ nhàng vỗ, lại nhỏ giọng dỗ Nha Nha "Nha Nha ở đâu?"
Nha Nha vừa khóc vừa trả lời "Nhà cậu, mợ."
"Thật tốt." Trác Hướng Minh nói, "Ba ba nhớ lần trước con còn nói, nhà cậu chơi rất — vui, chẳng qua ba ba quên mất là tại sao rồi, con có thể nói với ba ba không?"
"Bởi vì, có anh trai, anh Niên Niên, ô ô... Ba ba... Nha Nha yêu ba ba..."
"Ba ba cũng yêu Nha Nha. Anh và con chơi cái gì?"
Nha Nha nhớ lại nói "Cưỡi ngựa, xe đẩy."
"Giỏi quá, ai đẩy xe cho con?"
Nha Nha nói "Anh."
"Vậy con có cám ơn anh không?"
Nha Nha nhìn Trác Hướng Minh một chút, lại xoay qua chỗ khác nhìn Đồng Niên "Cám ơn anh."
Đồng Niên khách khí mà xua tay "Không cần cám ơn không cần cám ơn! Cậu! Ngày mai con sẽ dạy em nhiều hơn! Con có giỏi không?"
"Niên Niên cũng rất giỏi." Trác Hướng Minh cười nói, "Cậu còn muốn cám ơn con hai ngày nay đã chăm sóc cho Nha Nha."
"Vậy hai người đưa Nha Nha cho con đi, bây giờ con nghỉ hè mỗi ngày đều không có gì làm, con sẽ dạy em nói chuyện!"
Nha Nha không nói quá nhiều, nhưng người lớn nói bé đều có thể hiểu, nghe vậy mới vừa nhịn trở lại một chút nước mắt lại rơi ra "Không cho... Không cho... Ô ô..."
"Em cứ khóc cậu sẽ tặng em cho anh!" Đồng Niên cảm giác mình gây họa, nhanh chóng cứu vãn, "Đúng không cậu?"
Nha Nha thương tâm không chịu được, dừng khóc, nước mắt lưng tròng nhìn Trác Hướng Minh trong màn ảnh.
"Không thể cho." Trác Hướng Minh nói, "Có thể khóc, ba ba không đưa con cho anh, để mợ mang anh cho con, có được hay không?"
Đồng Niên cảm thấy như vậy cũng được, so với Nha Nha còn tích cực hơn "Có thể có thể! Vậy sau này con sẽ gọi cậu là ba ba rồi!"
Trác Gia Thước vội vàng đánh con trai ngốc nhà mình, Nha Nha thấy anh bị đánh thì cười rộ lên, trên khuôn mặt mềm nhũn còn mang theo nước mắt, Đồng Yến cũng cười, nói với Nha Nha "Cục cưng lau mặt đi."
Nha Nha lấy tay nhỏ bụ bẫm lau nước mắt, Trác Gia Thước dùng khăn giấy lau mặt giúp bé, bé còn nói "Cảm ơn mợ."
Lúc kết thúc video, Nha Nha cầm trong tay bóng chày Đồng Niên mới vừa tìm cho bé chơi, Đồng Yến nói tạm biệt cục cưng, bé lại nói "Tạm biệt ba ba, Nha Nha yêu ba ba."
Đồng Yến nói "Ba ba cũng yêu Nha Nha."
Mắt thấy cảm xúc hai cha con lại không đúng, Trác Gia Thước tay mắt lanh lẹ tắt video.
Buổi tối Nha Nha ngủ chung phòng với Đồng Niên, Đồng Niên ngủ giường trên, Nha Nha ngủ dưới, chẳng qua sau khi người lớn đi ra ngoài, Đồng Niên còn muốn leo xuống chơi một lát.
"Anh." Nha Nha nhỏ giọng hỏi, "Ba ba em khi nào về nhà?"
Một buổi tối bé đã hỏi nhiều lần lắm rồi, Đồng Niên kiên trì nói "Tối ngày mai."
"Vậy buổi tối ngày mai, em về nhà." Nha Nha chậm rãi nói.
Đồng Niên nói "Em không muốn ở đây chơi với anh sao? Nhà chúng ta có nhiều đồ chơi như vậy. Anh không tốt với em sao?"
Nha Nha suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng vẫn nói "Xin lỗi anh."
"Em đừng khóc a." Đồng Niên nhanh chóng nói, "Anh đến nhà em ở, ba ba anh đánh anh, anh có thể ngủ phòng em không?"
Lúc này Nha Nha trả lời rất nhanh "Có thể, em đưa hết đồ chơi của em cho anh chơi, có xe xe, xe đẩy."
|
Thu Thiên Tại Thời Chương 62: Phiên ngoại 2. Kế hoạch trưởng thành của Nha Nha 1 Thời gian quay ngược về hơn hai năm trước
Ngày mùng 3 tháng 2, căn biệt viện Ngân Ngạn 68 khu 6 Giang Đô đã trống rỗng gần nửa tháng lại một lần nữa náo nhiệt lên, trước khi rời đi một nhà hai người, khi trở về nhiều hơn một bé Alpha mềm nhũn nãi hề hề, trước khi sinh ra ba ba bé đã quyết định nhũ danh, gọi là Nha Nha.
Xe dừng hẳn, Trác Hướng Minh xuống dưới trước, lập tức xoay người lại nhận lấy một tã lót màu lam đậm trong lồng ngực Đồng Yến.
Bạn nhỏ Nha Nha chưa đầy tháng nằm ở trong chăn, bên ngoài còn bao một lớp chăn thông khí dùng cho bé, y tá xem như chuyện cười, gộp lại không quá ba kí rưỡi, được ba ba vững vàng ôm một đường.
Giữa trưa nhiệt độ không thấp, nhưng vẫn có gió, Trác Hướng Minh kéo chăn thông khí che mặt Nha Nha lại, trong xe phía sau mấy người bảo mẫu và hộ sĩ cũng xuống xe, rất nhanh lại đến ôm lấy Nha Nha, Đồng Yến mới vừa thu dọn xong đồ cho bé trên ô tô, cũng đang định chui từ trong xe ra, chẳng qua mới chui ra một nửa lại bị Trác Hướng Minh đè đỉnh đầu đẩy vào, chính mình cũng thò người đi vào, đội mũ cho cậu, lại kéo dây kéo áo khoác, mới thành công xuống xe.
Hắc Bối đã sớm nghe thấy tiếng xe, nguyên bản đang canh giữ ở cửa, một lát sau trở nên rất vui mừng.
Sau khi về nước, Trác Hướng Minh lập tức tìm người đến huấn luyện cho Bẹc Gê con, loài chó này trung thành cũng thông minh, người huấn luyện dạy dỗ nó, nhưng nó vĩnh viễn rõ ràng chủ nhân của mình là ai.
Khoảng thời gian Đồng Yến nằm viện, Trác Hướng Minh chỉ trở lại hai, ba lần, nhiều lần nó đều ngồi xổm ở cửa sân, nhìn đuôi xe đi xa một lúc lâu.
Lần này cuối cùng cũng chờ được Đồng Yến trở về nhà, Đồng Yến đi trong phòng khách, nó lại đi phía sau Đồng Yến, Đồng Yến ngồi ở trên ghế sa lon, nó lại vùi ở bên chân Đồng Yến.
Sau khi về đến nhà, Nha Nha mới vừa uống sữa no nê đã bắt đầu ngủ say như heo con, trước mặt còn có người trông coi, Đồng Yến mới phát giác mình chỉ cần gác tay một cái, quần áo có thể thay, cũng có thể không thay, hoàn toàn không có gì để làm.
Mười mấy ngày không gặp, cậu cảm thấy tẻ nhạt chó con hình như lại lớn thêm một chút, xoa nhẹ đầu nó, xoay mặt hỏi Trác Hướng Minh "Có phải nó lại lớn lên thêm không?"
Trác Hướng Minh đang tập pha sữa, nhỏ một giọt lên trên mu bàn tay thử nóng, với kinh nghiệm chăm trẻ con còn có chút mê man, ngẩng đầu lên nói "Có đúng không?"
"Không có lớn thêm... Có hơi nóng." Suy nghĩ một chút, hắn vẫn quyết định đổ đi pha lại một lần nữa, còn nói, "Hình thể như vậy là thích hợp, lớn hơn nữa nói không chừng Nha Nha sẽ sợ."
Chờ Đồng Yến đi tới, Trác Hướng Minh đã gây họa tới bình sữa thứ tư.
"Khó như thế sao?" Đồng Yến ghét bỏ nói, "Thật là ngốc a, để em thử xem."
Trác Hướng Minh nói "Em không cần học cái này."
Đồng Yến vốn chỉ tùy tiện nói một chút, nghe vậy nở nụ cười "Tại sao em không cần học a."
Trác Hướng Minh cầm bình sữa cọ rửa, năm ngón tay khớp xương rõ ràng dường như không giữ được một cái bình sữa nho nhỏ, có vẻ hơi luống cuống tay chân.
"Cái gì tại sao." Trác Hướng Minh nói, "Không dạy cho em."
Đồng Yến trừng mắt "Anh là con trâu."
Trác Hướng Minh nở nụ cười, rất nhanh nhịn xuống, tiếp tục lành lạnh mà nói "Ai bảo vì anh tuổi con trâu chứ."
Đồng Yến cười ha ha ha ha ha, sau đó ôm lấy hắn, không biết làm sao chiều cao không đủ, Trác Hướng Minh ôm cậu phía sau, có thể chống cằm trên đỉnh đầu cậu, muốn cúi đầu hôn, nhưng cậu ôm Trác Hướng Minh từ phía sau, giống như trẻ con ôm người lớn, mặt kề sát ở trên lưng người ta, nghĩ như vậy, có chút cam chịu.
Đồng Yến thở dài, Trác Hướng Minh mới vừa để xuống bình sữa mới vừa trải qua tàn phá, trở tay lập tức kéo cậu đến trước người, dùng sức lức không lớn cũng không nhỏ ôm một cái.
Hắc Bối cũng theo tới, nằm úp sấp bên chân hai người bọn họ, mùi sữa trên người chó con còn chưa trút hết, nhưng đã có thể nhìn ra dáng dấp hung hãn sau khi trưởng thành. Chân Đồng Yến đụng trúng móng vuốt của nó một cái, nó cũng không để ý, trái lại còn lại gần cọ lên mắt cá chân cậu.
Lười biếng ôm một lát, Đồng Yến nói "Buồn ngủ."
Trác Hướng Minh lập tức nói "Lên lầu ngủ một lát đi."
Đồng Yến nói "Xem Nha Nha một chút đã."
Hai người dắt tay lên lầu, cửa phòng trẻ nửa khép nửa mở, Nha Nha ngủ ở trong chăn, Toàn Quy lặng yên trông coi ở một bên, người trông trẻ dựa vào trên ghế ngồi.
Cô mỉm cười không lên tiếng xem như chào hỏi hai phu phu, Đồng Yến cũng cười với cô, Trác Hướng Minh gật đầu một cái, lại dẫn Đồng Yến đi tới giường cho bé.
Nha Nha ngủ rất say, quả đấm nhỏ màu hồng nhạt nắm chặt để tại bên mặt, bé ở trong bụng Đồng Yến đợi hơn chín tháng, đối với mùi vị của ba ba mình dị thường mẫn cảm, đôi môi màu đỏ vô ý thức mím mím, cổ họng hừ hừ hai tiếng.
Đồng Yến dời bước chân, có vẻ không để yên, Trác Hướng Minh nhẹ giọng nói với cậu "Không đi nữa đợi chút nữa Nha Nha tỉnh rồi, em mới đi ngủ sao?" Cậu mới đi.
Hắc Bối không cùng họ đi ra ngoài, chỉ xoay quanh giường cho bé mấy vòng, lại tìm một góc đối diện tiểu bảo bảo gục xuống.
Đồng Yến tắm rửa sạch sẽ trước, tắm được một nửa Trác Hướng Minh cũng đi vào, hai người quy củ đứng dưới vòi hoa sen, Đồng Yến tự mình đi tới, sau khi tắm xong được Trác Hướng Minh ôm ra.
Trên người cậu quấn một chiếc áo tắm, Trác Hướng Minh lõa thể, ôm lấy cậu trong ổ chăn, thấp giọng dỗ dành "Ngủ đi."
Nước nóng xác thực làm người uể oải, đôi mắt Đồng Yến đã có chút không mở ra được, đắp kín chăn, cậu ôm eo Trác Hướng Minh, hai người mặt đối mặt dán chặt vào nhau, hô hấp hòa vào nhau, một chút biến hóa của Alpha đều có thể cảm giác được.
"Muốn làm sao?" Đồng Yến nhỏ giọng hỏi, "Làm một lần rồi em ngủ tiếp."
Trác Hướng Minh nói rất mau "Không làm."
Đầu gối Đồng Yến cách áo tắm đụng xuống nơi lúc tắm rửa cho cậu đã nổi lên phản ứng "Làm sao bây giờ? Làm đi, bụng em không đau nữa." Cậu lại kéo tay Trác Hướng Minh chạm lên bụng mình, dấu vết lúc sinh con đã sắp biến mất, Trác Hướng Minh lại thường xuyên nhìn chằm chằm dấu vết lúc cậu thay quần áo, chính mình vẫn không biết sắc mặt luôn rất không tốt.
Đồng Yến nghĩ tới đây, lại dạy bảo hắn "Có phải anh không có chút kiến thức nào về y học không a? Sinh xong là tốt rồi, bây giờ đã lâu lắm."
"Không sao." Trác Hướng Minh sờ sờ gương mặt mơ mơ màng màng của cậu, thấy cậu uể oải không nói chuyện nổi, vô cùng đáng thương, còn quan tâm người như vậy, "Một lát là xuống."
Vào lúc này Đồng Yến cũng thật sự không phải rất muốn làm, nghe xong còn rất cảm kích chui vào hõm cổ hắn "Có thật không?"
Trác Hướng Minh dường như bất chấp ôm cậu vào trong lồng ngực xoa nhẹ một cái, thấp giọng nói "Thật."
Nói xong hắn lại phát hiện Đồng Yến ngủ rồi.
Từ bệnh viện về đến nhà, thay đổi một hoàn cảnh khác, cũng có thể là Nha Nha biết người chăm sóc mình rất nhiều, cho nên bé không sợ sệt một chút nào, miệng mở to uống sữa, ngủ cũng rất ngon, lúc muốn ba ba ôm mới khóc vài tiếng, còn không được như ý sẽ không buông tha, khi Đồng Yến hoặc Trác Hướng Minh ôm bé mới có thể ngừng rớt nước mắt, mắt to xoay tròn nhìn chung quanh.
Nha Nha và Hắc Bối học lật mình xong, lại bắt đầu bò, Hắc Bối là bạn tốt của bé.
Chú chó dáng dấp dữ dằn tính tình quá tốt rồi, còn nằm úp sấp ở trên thảm trải sàn vây quanh phía sau cái mông Nha Nha đẩy đẩy, bé con hự hự dùng sức, nó cũng mệt mỏi quá chừng.
Nha Nha béo đô đô không khí lực, Hắc Bối lại nhanh chóng chạy tới, nằm nghiêng dưới thân bé, để bé gối lên thân mình, bốn móng vuốt chó ôm viên thịt, không bao lâu bé con ngủ say, nó không hề động đậy mà chờ, bé con tỉnh dậy muốn uống sữa, nó sẽ sủa gâu gâu mà kêu người.
Nha Nha thích nhất đồ chơi chó bông, Trác Hướng Minh mua, mỗi ngày Nha Nha đều ôm nó ngủ, có ngày Đồng Yến giặt nó mang ra ngoài phơi, chọc bé rơi mất hai hàng nước mắt.
Một ngày cuối tuần Đồng Niên tới chơi, mới vừa ngồi chưa được bao lâu, liếc mắt lập tức thấy chó bông vứt ở trên ghế sa lon, cậu bé nói muốn, Hắc Bối biết chó bông là bảo bối Nha Nha mến yêu, không dám đưa cho cậu bé, còn đang do dự, ai biết Nha Nha cũng đưa tay "Muốn, muốn... Muốn!"
Hắc Bối nhanh chóng tha đến thả vào trong tay bé, Nha Nha ôm con thú, nhìn Hắc Bối, lại nhìn chằm chằm Đồng Niên, muốn đưa tới, nhưng tay quá ngắn, nhón nhảy mấy lần, một cánh tay thịt đô đô ôm con thú, một tay nắm lông Hắc Bối cố gắng đứng lên.
Bé con còn không biết sẽ làm đau nó, Hắc Bối cũng không nổi nóng, nhẫn nhịn không kêu tiếng nào, đứng tại chỗ đỡ bé.
Lần đầu tiên Nha Nha đứng lên không phải ba ba đỡ, trước mặt còn không có người lớn nào, cho nên sau khi đứng vững trong lúc nhất thời có hơi lắc lư, một tay ôm con thú một tay ôm cổ chó, không bao lâu, trong đôi mắt Hắc Bối đã dâng lên hơi nước.
Đồng Yến và Trác Hướng Minh từ phòng bếp đi ra, lập tức thấy được cảnh này.
Tim Đồng Yến rung lên, không phải lo lắng, phải nói là khó mà tin nổi. Cậu theo bản năng nắm lấy tay Trác Hướng Minh "Nha Nha..."
"Ba ba." Nha Nha nghe thấy được, vừa nghiêng đầu, trong đôi mắt hoảng hốt có thể thấy được, đứng đó không dám làm một cử động nhỏ nào, "Ba ba, ba ba."
Trước mắt Đồng Niên không có ba ba, không thể làm gì khác hơn là gọi "Cậu, mợ."
Cậu bé đưa ngón tay chỉ Nha Nha "Nha Nha bước đi."
Đồng Yến sốt sắng mà gật gật đầu, Trác Hướng Minh kéo tay cậu đi tới, hai người ngồi xổm ở trước mặt Nha Nha đưa tay ra "Nha Nha, cục cưng, tới đây."
Nha Nha lại kêu một tiếng ba ba, Đồng Yến vẫn đưa tay với bé, bé con nháy mắt một cái, cuối cùng cũng buông đồng bọn của bé ra, lắc lư bước ba, bốn bước nhào vào trong lồng ngực Đồng Yến.
Đồng Yến ôm lưng Nha Nha, Trác Hướng Minh lại ôm hai bọn họ vào trong ngực. Hoảng hốt qua đi, Nha Nha cũng cảm nhận được bước đi khá mới mẻ, hé miệng cười rộ lên.
Đồng Yến buông bé ra, lần này điểm đến của bé là Đồng Niên, Hắc Bối một bước không rời đi cùng bé, cuối cùng cũng nghiêng ngã đi tới trước mặt Đồng Niên, nghiêng thân, ôm con thú đưa cho Đồng Niên, hai cái tay nắm một cái so với một cái thịt càng nhiều hơn, xếp cùng nhau, Đồng Niên cười ha ha, gọi bé Nha Nha thối, Nha Nha cũng cười, mơ hồ không rõ mà nói "Đắc đắc, đắc đắc."
Bé dùng cả tay chân giao con thú cho Đồng Niên, cũng dán đầy nước miếng lên mặt Đồng Niên.
Hai đứa nhỏ quấn lấy cùng nhau lăn lộn, Hắc Bối chó bảo mẫu có thể là sợ hãi, đi vòng quanh ở bên cạnh, chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể cứu vớt cậu chủ nhỏ.
Cả ngày, Đồng Yến đều đắm chìm trong niềm vui sướng khi Nha Nha biết đi.
Buổi chiều Trác Gia Thước và Đồng Dương kết thúc buổi hẹn hò tới đón Đồng Niên, Đồng Niên không muốn đi, Nha Nha cũng không muốn, rưng rưng nước mắt ôm bàn chân nhỏ của Đồng Niên, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là quyết định ở lại đây ăn cơm tối.
Trác Gia Thước trổ tài làm món mới học xúc xích hun khói xốt mật ong, cho nên món ăn tối nay do y phụ trách, cũng không cần người giúp đỡ, ba người khác vây quanh ở phòng khách đùa trẻ nhỏ.
Thật ra chỉ có một mình Đồng Yến tham dự, Đồng Dương và Trác Hướng Minh đều ngồi ở trên ghế sa lon.
Đồng Yến cầm trong tay quả bóng màu sắc rực rỡ, một lát lại đi chỗ khác, đùa Nha Nha bắt lấy, Đồng Niên và Hắc Bối giúp bé gian lận, lén lút đẩy đẩy quả bóng, mỗi một lần Nha Nha trở về, Đồng Yến đều vui vẻ giống như lần đầu nhìn thấy bé bước đi, khóe miệng không khép lại được.
"Xem không hiểu?" Trác Hướng Minh đã không hề phát ra một tiếng động nhìn một hồi lâu, Đồng Dương không nhịn được có chút đồng tình mà nói.
"Hả?" Trác Hướng Minh nhất thời không hiểu nói, "Cái gì?"
"Qua một thời gian nữa là tốt rồi."
Dừng một chút, Đồng Dương nói "Không có gì. Chỉ muốn nói với anh, giai đoạn này bé con sẽ học rất nhanh, qua mấy ngày sẽ xem TV, sẽ gọi được tên chó, lại học được hôn hôn ba nó gì đó... Kiên cường lên."
Trác Hướng Minh nói "Cậu còn ghen tị với con trai?"
Đồng Dương "..."
Trác Hướng Minh nói "Không có gì, thành thục chút đi."
Buổi tối.
"Trác Hướng Minh..." Thật vất vả có thể lấy hơi, Đồng Yến giãy giụa nói, "Anh, anh nhẹ chút..."
"Hả?" Trác Hướng Minh lập tức dừng lại, tâm trạng không quá tốt mà đùa cậu, "Không thưởng cho anh sao?"
Đồng Yến bị làm cho không trên không dưới, nước mắt đều chảy ra, thống khổ nói "Anh muốn thưởng gì a..."
Trác Hướng Minh vén lên mái tóc có chút ẩm ướt mồ hôi, khẽ hôn cái trán và đôi mắt cậu, từ từ lưu luyến đến môi, ngửi hô hấp mà nói "Anh biết bước đi, Đồng Đồng không thưởng cho anh so?"
"Bệnh thần kinh." Đồng Yến ở trong ổ chăn quấn lấy eo hắn, sau một lát lại không nhịn được lấy lòng cọ, "Ca ca, ca ca."
Trác Hướng Minh từ từ khen thưởng cậu mấy lần, Đồng Yến lại cắn môi ô ô, chốc lát lại lẩm bẩm gọi hắn ca ca, Trác Hướng Minh lại hỏi "Có thưởng hay không?"
Đồng Yến như rơi vào trong sương mù, cái gì cũng không nghĩ rõ ràng, chỉ biết lúc này không thể đối nghịch với Trác Hướng Minh, rất nhanh lập tức ngoan ngoãn gật đầu đáp ứng "Sẽ thuởng cho anh, cái gì cũng cho anh."
Trác Hướng Minh không khỏi vui vẻ, từ từ nhận lấy phần thưởng của hắn.
|
Thu Thiên Tại Thời Chương 63: Phiên ngoại 2. Kế hoạch trưởng thành của Nha Nha 2 Sau khi Nha Nha hơi lớn hơn một ít, Đồng Yến muốn bắt đầu đi học lại, Trác Hướng Minh nhắc tới chuyện đi ra ngoài học, nhưng cậu đã học xong bốn năm khoa chính quy, cảm thấy thật ra mình rất thích khoa chính quy trường học, không cần đi ra ngoài học, cũng không muốn dọn nhà, cho nên cứ tiếp tục trở về trường cũ không quá xa nhà.
Chủ nhật trường học có chút việc, xế chiều Đồng Yến đi một chuyến, Trác Hướng Minh ở nhà chơi với Nha Nha, Nha Nha có vẻ không quá nguyện ý, quấy rối hồi lâu, cuối cùng vẫn được Trác Hướng Minh dụ dỗ nói tạm biệt ba ba.
Gần đây Đồng Yến mới vừa bắt đầu lái xe, vẫn còn cảm thấy mới mẻ, tạm thời cũng không cần tài xế, Nha Nha vẫn chưa cao đến cửa xe, được Trác Hướng Minh nâng nách nửa ôm lên, víu cửa sổ xe ba ba Đồng Yến, rồi chỉ huy cậu nịt giây nịt an toàn.
"Mấy giờ ba ba, về nhà." Nha Nha hỏi chậm rãi.
Đồng Yến nói "Trước cơm tối, nhất định sẽ cùng ăn cơm với con."
"Cùng ăn với ba ba." Nha Nha xoay tay lại sờ mặt Trác Hướng Minh, vừa học dáng vẻ Trác Hướng Minh dặn Đồng Yến, "Lái xe chậm một chút, chú ý an toàn, con yêu ba, ba ba."
Đồng Yến nói "Ba yêu con, bảo bối."
Cậu hôn lên mặt Nha Nha, khởi động phải đi, Trác Hướng Minh lật cái mặt Nha Nha khiêng lên trên vai, cúi đầu cũng đòi cậu hôn "Đi đường cẩn thận."
Đồng Yến về đến nhà lúc sáu giờ, đèn ngoài cổng vòm đã sáng lên, phòng khách lại không người, nghênh đón cậu chỉ có Hắc Bối nghe thấy tiếng cửa mở từ trên lầu chạy xuống.
"Nha Nha đâu?" Đồng Yến hỏi.
Hắc Bối "Gâu gâu gâu!"
Chờ Đồng Yến thay dép xong, Hắc Bối thì ở phía trước dẫn đường, cậu cùng đi lên theo, đi qua phòng đồ chơi và phòng cho bé, nó không dừng lại, mà đi thẳng đến một căn phòng khách cuối hành lang, cửa mở hé, hai cha con đang ngủ trên một chiếc giường không hề lớn.
Nha Nha mặc một bộ quần áo dê con lông bù xù, ngủ ở chính giữa, trên người Trác Hướng Minh phối hợp với bé là một bộ đồ sói xám, một tay còn mang móng vuốt sói, nằm nghiêng một bên, thân thể cong lên, đưa lưng về phía cậu, cánh tay ngăn bụng Nha Nha, xem ra đã chơi mệt rồi, hai người ngủ rất say, tiếng hít thở đều đều.
Hắc Bối không hề có tiếng động đi vào, một lần nữa nằm ở góc phòng.
Đồng Yến đứng nhìn một lát, lén lút cười, lấy điện thoại di động ra lặng lẽ chụp một tấm.
Trong trường học chỉ có vài việc vặt, chạy tới chạy lui một buổi trưa, bạn học nói môi cậu khô, cậu mới nhớ phải uống nước. Lúc này nhìn hai cha con ngủ say, mềm mại và ấm áp vây lấy cậu, khiến lòng người sinh ra ỷ lại và sở hữu.
Cậu ngồi xuống ở bên giường, cũng không lâu lắm, Nha Nha muốn tỉnh rồi.
Dê con phơi bụng trở mình trong lồng ngực sói xám, ở trong mộng Trác Hướng Minh vẫn theo bản năng che chở bé, tay đặt ở sau lưng bé.
Mặt trời xuống núi, trong phòng rất mờ, sau khi Nha Nha tỉnh lại, trước tiên là lười biếng rúc trong lồng ngực Trác Hướng Minh, Đồng Yến vỗ một cái lên trên mông, bé mới phát hiện trong phòng còn có một người ba ba khác.
Nha Nha mắt sáng rực lên, há mồm lập tức muốn kêu ba ba, Đồng Yến đưa tay "Xuỵt", dê con lập tức yên tĩnh lại, dưới sự trợ giúp của Đồng Yến leo ra khỏi ôm ấp của sói xám.
Trên người Nha Nha mang theo mùi sữa, mặt đối mặt ngồi ở trong lồng ngực Đồng Yến, tay nhỏ nâng mặt của cậu, nghiêm túc mà nói "Ba ba, con rất nhớ ba nha."
Đồng Yến nói ba cũng nhớ con, sau đó cầm tay nhỏ của bé hôn một cái, lấy ống tay áo lau cái trán hơi hơi ẩm ướt mồ hôi "Nóng hay không?"
Nha Nha lắc đầu, dinh dính vô cùng mà ôm cái cổ Đồng Yến. Thân thể đô đô vô cùng ấm áp, Đồng Yến cũng ôm bé, hai người nhỏ giọng nói chuyện.
Sau một lát, Trác Hướng Minh cũng tỉnh dậy.
"Về rồi?" Hắn nhìn thấy Đồng Yến ngồi bên cạnh, bận chống người dậy, có hơi mơ hồ nâng tay sờ mắt, mới phát giác bao tay vẫn chưa gỡ xuống, cũng cười.
Đồng Yến thả Nha Nha xuống, đứng dậy kéo hắn một cái, Trác Hướng Minh nhỏm cơ thể ngồi dậy, ôm lấy Đồng Yến, vẻ mặt khốn đốn chôn ở trên bụng Đồng Yến. Nha Nha vồ vào trong lồng ngực Trác Hướng Minh, Trác Hướng Minh lập tức nhét bé vào giữa mình và Đồng Yến
Nha Nha nói chuyện ríu rít, Trác Hướng Minh ngủ nên trên người hơi nóng, bị Đồng Yến ôm lấy sờ đầu tóc, che chở Nha Nha không cho bé ngã xuống, thấp giọng hỏi "Mấy giờ rồi?"
Đồng Yến nói "Bảy giờ rưỡi."
Trác Hướng Minh nói "Tại sao lâu như thế?"
Đồng Yến khẽ ừ một tiếng, cúi đầu nhìn Nha Nha lộn xộn.
Trác Hướng Minh cũng cúi đầu nhìn, Nha Nha ở gần Trác Hướng Minh, trước hết hôn hôn Trác Hướng Minh mới vừa tỉnh lại, miệng còn nói cái gì ba ba chào buổi sáng ngủ ngon, dây kéo quần áo dê con mở ra một đoạn, sắp lộ ra cái bụng thịt.
Thật ra vẫn chưa ngủ bao lâu, bé còn buồn ngủ, Trác Hướng Minh ôm một lát, lại ngủ say. Trong phòng không lạnh, Đồng Yến kéo dây kéo lên cho bé, lại tiện tay dùng chăn che kín bụng bé.
Sau đó hai người rón rén đi ra ngoài, Trác Hướng Minh trở tay khép cửa phòng, ánh mắt vẫn chưa tỉnh táo lắm, tóc tai cũng có hơi rối.
Đồng Yến đánh giá hắn, lại không nhịn cười được "Giống như một thằng nhóc."
Trác Hướng Minh mặc cậu cười nhạo, sau khi tiến vào nhà bếp đặt cậu trên tủ lạnh.
"Làm gì!" Đồng Yến trừng hai mắt.
"Hôn em." Trác Hướng Minh cũng không khách sáo.
Hắn thế tới hung hăng, cuối cùng là nắm eo Đồng Yến, hai người quấn lấy triền miên miên hôn nhau.
Hôn xong Đồng Yến ăn chút ít, lúc này không tính quá đói, Trác Hướng Minh đơn giản lấy súp đặc, một người một món coi như bữa tối.
Ăn được một nửa, trước hết nghe tiếng chó sủa, tiếp theo có tiếng đứa nhỏ xỏ dép lê lẹp xẹp bước đi. Đồng Yến quay đầu, chỉ thấy Nha Nha xuống lầu được một nửa thì dừng lại, nắm vòng bảo hộ nhìn hai người bọn họ.
Thấy Đồng Yến quay đầu lại, Nha Nha há mồm gọi "Ba ba."
"Nha Nha đến rồi." Đồng Yến giơ tay với bé, "Lại đây."
Nha Nha mới vừa tỉnh lại, bên người chỉ có một con chó, xuống lầu lại phát hiện hai ba ba đang lén lút ăn cơm, ủy khuất, hơi khó chịu khi mới rời giường, không muốn đi, tay nhỏ vẫn nắm vòng bảo hộ, mếu miệng đứng ở đằng kia không nhúc nhích.
Đồng Yến nhìn bé nháy mắt mấy cái là hiểu sự việc như thế nào, cười đứng dậy ôm bé, bị Trác Hướng Minh cản lại "Em ăn đi."
Hắn đến ôm Nha Nha đến đây, đặt ở trên đùi, sát bên Đồng Yến.
Đồng Yến lấy nĩa vòng mấy sợi mì cho bé ăn, cười hỏi "Bé dê con sao lại giận rồi?"
"Không có giận." Nha Nha ngồi ở trong lồng ngực Trác Hướng Minh nuốt mì sợi xuống, chút khó chịu lập tức biến mất, đôi mắt tròn vo nhìn cậu, còn vỗ tay, "Mì sợi thơm quá thơm quá, ăn rất ngon."
"Sói xám làm." Đồng Yến chỉ chỉ Trác Hướng Minh.
Trác Hướng Minh nghiêm mặt cúi đầu đến trước mặt bé, Nha Nha lại nói "Cảm ơn sói xám!"
Sói xám nói "Cảm ơn ba thế nào? Cho ba ăn thịt đi."
Hắn cúi đầu hôn lên khuôn mặt Nha Nha một cái, còn nói "Thịt không nhiều, phải nuôi thêm mấy ngày." Sau đó ôm Nha Nha đi mở lửa dùng nước đun ít bông cải xanh và cà rốt, đựng ở trong bát của bé, Đồng Yến lại chọn cho bé hai cái nĩa, ba người cùng nhau ăn.
Ban ngày ngủ nhiều, buổi tối không buồn ngủ, cuối tuần bảo mẫu không đến, chín giờ Trác Hướng Minh dẫn bé đi tắm rửa sạch sẽ, Nha Nha chơi đến mười giờ rưỡi mới bắt đầu ngủ gà ngủ gật.
Bé nằm nhoài trên đùi Đồng Yến, vừa mở nhạc thiếu nhi vừa ngáp, Hắc Bối sủa gâu gâu, Đồng Yến lại ôm bé lên lầu.
Giường cho bé đã không biết đổi hết mấy lần, mỗi lần Đồng Niên lại đây hai đưa đều phải ngủ chung phòng, cho nên bây giờ bé dùng giường tầng trên dưới giống như Đồng Niên. Đồng Yến ôm bé tiến vào ổ chăn, Trác Hướng Minh ở bên cạnh đọc truyện.
Thường ngày Trác Hướng Minh chưa đọc xong một câu chuyện, Nha Nha đã ngủ, nhưng hôm nay Mary mua một câu truyện về dê con, ánh mắt của bé vẫn nửa khép nửa mở.
Đồng Yến nhẹ nhàng vỗ bé, sau một lát, Nha Nha nhỏ giọng hỏi "Ba ba, hai người sẽ chết sao?"
Tiếp theo là "Con từ đâu tới đây ", "Tại sao ba là ba ba con", sau đó "Tại sao con có hai ba ba", vấn đề này cuối cùng cũng tới.
Vấn đề nói trước đó nói khó cũng không khó, sau khi Đồng Yến trả lời xong thấy dáng vẻ Nha Nha cũng rất hài lòng, thế nhưng cái vấn đề có chết hay không này... Cậu theo bản năng nhìn Trác Hướng Minh.
Trác Hướng Minh nhẹ giọng hỏi "Vậy Nha Nha nói cho ba ba nghe trước, chết là như thế nào?"
Nha Nha suy nghĩ một hồi lâu "Rời khỏi con."
"Vậy thì không." Trác Hướng Minh lập tức nói, "Chúng ta mãi mãi cũng không rời khỏi con."
Câu nói này nằm ngoài dự liệu của Đồng Yến, cậu cho rằng Trác Hướng Minh sẽ nói luẩn quẫn cho qua.
Nha Nha dịch sát lại Đồng Yến, tay nhỏ bắt lấy cậu, rũ mắt nhìn Trác Hướng Minh ngồi ở bên giường "Có thật không?"
Trác Hướng Minh nắm chặt tay Đồng Yến, Nha Nha nhìn theo, Trác Hướng Minh nói "Dĩ nhiên là thật, ba ba không có lừa con. Chúng ta đều rất yêu con, con có biết không?"
"Dạ biết ạ." Nha Nha nói, "Con cũng yêu ba ba."
"Nha Nha sợ ba ba rời khỏi con sao?"
Nha Nha nhỏ giọng mà nói "Sợ ạ."
Trác Hướng Minh nói "Bây giờ con còn rất nhỏ, rất nhiều chuyện đều cần ba ba giúp, cho nên mới cần phải ở cùng với ba ba. Thế nhưng chờ con lớn lên thêm một chút, con sẽ bắt đầu đi học, không phải ở nhà học tập với thầy cô, mà sẽ đi trường học..."
Nha Nha nói tiếp "Có phải như anh Niên Niên!"
"Thật thông minh." Vì để cho bé rõ ràng, Trác Hướng Minh nói rất chậm, "Khi đó tuy rằng chúng ta không ở cùng nhau, nhưng chỉ cần con biết ba ba yêu con, vậy thì không phải là thật sự xa nhau, lại như ba đi làm, lúc ba ba Đồng Đồng đi trường học con nhớ chúng ta như vậy, con phải biết, tuy rằng chúng ta tạm thời không cùng nhau, nhưng chúng ta cũng không hề rời khỏi con, có đúng hay không? Những lúc như vậy sẽ thường xảy ra, nhưng không cần biết cách nhau bao xa, có thể gặp mặt hay không, chỉ cần có người thật sự thích con, sẽ mãi mãi không rời khỏi con."
"Chúng ta sẽ vĩnh viễn yêu con." Trác Hướng Minh nói.
Không biết nghe có hiểu không, không nói được mấy câu, Nha Nha đã ngủ, Đồng Yến rón rén xuống giường, Trác Hướng Minh đi tắt đèn.
Đồng Yến đi ở phía trước, sau khi về phòng ngủ, cậu yên lặng tiến vào buồng tắm, mới vừa cởi quần áo, Trác Hướng Minh cũng đi vào theo.
"Làm sao vậy?" Trác Hướng Minh ôm cậu từ phía sau lưng đứng ở dưới vòi hoa sen, cúi đầu hôn bả vai cậu, lại sờ mặt của cậu, thấp giọng hỏi, "Đang suy nghĩ gì?"
"Em nghĩ..." Đồng Yến dựa vào trong lồng ngực của hắn, "Em đang nghĩ, chúng ta sẽ sống thêm mấy năm."
"Chúng ta nhất định phải cùng con thật lâu." Đồng Yến nói, "Không thì chỉ còn lại một mình con thì phải làm sao?"
Ban đầu Đồng Yến bởi vì tình yêu nên quyết định sinh đứa bé này, quá trình mang thai cậu chịu không biết bao nhiêu khổ sở, thế nhưng chờ sau khi Nha Nha chân chính sinh ra, cậu mới phát giác, trả giá so với nhận được căn bản không đáng nhắc tới. Có lẽ yêu thương không nên đong đếm nhiều ít mà cân nhắc, nhưng tình yêu của Nha Nha đối với cậu và Trác Hướng Minh quả thật không bởi vì bé là một đứa nhỏ mà giảm bớt. Bé dùng toàn bộ, rừng rực yêu thương giao cho hai ba ba, Đồng Yến nhận trách nhiệm ngọt ngào này, thường xuyên cảm thấy hoảng sợ.
Nha Nha yêu cậu như thế, cậu lại không có cách nào thật sự mãi mãi làm bạn với bé.
"Con sẽ không một mình." Trác Hướng Minh nói, "Em cho rằng anh đang gạt con sao?"
"Em yêu con như thế, tuổi thơ con không có cô đơn, cũng sẽ không cô đơn trong thời kỳ trưởng thành, chờ con lớn lên, hai mươi tuổi, ba mươi tuổi, hoặc là bảy mươi, tám mươi tuổi, con sẽ có lúc thất bại, cũng sẽ có lúc thương tâm khổ sở, thế nhưng khi đó con nó cũng đã hiểu, cuộc đời chính là như vậy. Nhưng tình yêu thương của em đối với con, nó sẽ mãi mãi không quên."
Trác Hướng Minh mang theo cậu xoay người, khoát cánh tay cậu lên trên vai mình, từ từ bôi sữa tắm "Lúc anh mới vừa lên cấp ba, bởi vì vi phạm kỉ luật nên bị gọi vào phòng giám thị mời phụ huynh, đó là lần đầu tiên mẹ tới trường học, ngày đó bà ấy hình như như rất bận, hai người họ nói chuyện, anh chờ ở bên ngoài phòng làm việc, rất sợ hãi, cũng có thể nói là hổ thẹn, nhưng sau khi đi ra, bà ấy không mắng anh, câu nói đầu tiên là nói không sao, đừng lo lắng. Ngữ khí rất tốt. Anh vẫn luôn nhớ cho tới bây giờ."
Hắn như đang nói chuyện của người khác, biểu cảm trên mặt không có nhiều thay đổi lắm, Đồng Yến nghe lòng lại chua xót.
Bọn họ cũng biết, chỉ cần những chuyện kia không đâm vào lòng Trác Hướng Minh, sự tình của quá khứ thì chỉ cần để nó trôi qua, ai cũng không có trách nhiệm làm một người vô tư vờ tha thứ. Nhưng những chuyện đó xác thực, đã không làm đau Trác Hướng Minh được nữa.
"Tình yêu của ba mẹ rất hữu hiệu, lúc con gặp khó khăn." Trác Hướng Minh dưới màn nước cúi đầu nhìn Đồng Yến, ánh mắt thâm thúy chăm chú, nhìn giống như muốn lập tức giấu đi bảo vật, "Em cũng đã làm rất tốt, Nha Nha của chúng ta mang theo rất nhiều yêu thương đi khắp thế giới, con sẽ không thua thiệt."
|
Thu Thiên Tại Thời Chương 64: Phiên ngoại 3. Bé con và đại Trác thời không song song Hôm nay là thứ bảy, bạn nhỏ Đồng Yến bốn tuổi theo thường lệ dậy rất sớm, Đồng Lịch Khâm phải tăng ca, Đồng Dương đi học lớp năng khiếu, ngày hôm qua đã nói xong, hôm nay Trác Hướng Minh ca ca bên cạnh sẽ đến chơi với cậu. Trác Hướng Minh ca ca bằng tuổi Đồng Dương, đều mười ba tuổi.
Đồng Yến nghĩ mấy vấn đề này quá tẻ nhạt, nằm yên không muốn nhúc nhích.
Trước đây mẹ đều tới gọi cậu rời giường, lúc chưa có mở mắt ra sẽ được ôm hôn, nói với cậu cục cưng chào buổi sáng, sau đó cậu sẽ nói mẹ chào buổi sáng.
Tiếp theo mẹ sẽ giúp cậu thay quần áo, cậu sẽ trốn khắp nơi ở trên giường, cuối cùng vẫn sẽ bị bắt lấy, mẹ sẽ ôm cậu hỏi "Đồng Đồng, con có phải là cục cưng ngoan của mẹ không?"
Cậu sẽ nói phải, sau đó mẹ sẽ yêu cầu cậu ngoan một chút, thay xong quần áo, sau đó rửa mặt, ăn điểm tâm.
Chẳng qua đã một thời gian rất lâu cậu chưa từng thấy mẹ.
Đồng Yến trở mình, nằm lỳ ở trên giường, mặt vùi vào bên trong gối. Cậu khóc, bởi vì rất nhớ mẹ.
Bốn tuổi vẫn không phải lứa tuổi bởi vì khóc thút thít mà xấu hổ, cho nên cậu thuận theo cảm xúc khổ sở phát ra tiếng khóc, mãi đến khi cửa phòng bị mở ra, anh trai nhà hàng xóm gọi cậu "Đồng Đồng, em đã tỉnh chưa?"
Bởi vì khổ sở, cho nên Đồng Yến cũng không trả lời. Cậu nghĩ, mình không bao giờ là một đứa nhỏ ngoan.
"Đồng Đồng?" Trác Hướng Minh nghe thấy tiếng nghẹn ngào yếu ớt, hắn đi tới bên giường, lập tức thấy được bạn nhỏ mặc đồ tiểu hồ ly liền thân trên mặt dính đầy nước mắt.
Nữ chủ nhân nhà này mất chưa tới hai tháng, chết vì tai nạn giao thông, các gia đình xung quanh đều tham gia tang lễ, hai nhà bọn họ gần nhau, ông bà ngoại Trác Hướng Minh dĩ nhiên cũng trong phạm vi được mời.
Trác Hướng Minh còn nhớ, ngày đó thời tiết rất tốt, là một ngày nắng hiếm thấy trong mùa đông, Đồng Lịch Khâm dẫn theo Đồng Dương và Đồng Yến đứng ở cửa tiếp người đến đây phúng viếng, không giống với ba ba và anh trai, tuy rằng trên ống tay áo Đồng Yến cũng đeo băng đen, nhưng vẻ mặt cậu ngây thơ, không hiểu cuối cùng chuyện gì đang phát sinh.
Mỗi khi nhìn thấy cậu người lớn đều tiếc hận than thở.
Sau tang lễ mới thường xuyên nghe thấy cậu khóc, muốn mẹ, muốn anh trai, muốn ba ba.
Tính cách Trác Hướng Minh quái gở, trước đây không hề lui tới với người nhà này, chỉ là mẹ Đồng Yến làm món gì mới đều đưa cho ông ngoại bà ngoại hắn một ít, lúc hắn ở nhà sẽ nói mấy câu.
Có hôm Đồng Yến ngồi ở trong sân, khóc thảm thiết, Trác Hướng Minh làm bài tập xong nhanh chân chạy ra, nghe thấy còn tưởng rằng cậu té ngã, thấy trong nhà hình như không có ai, không thể không để ý, vốn đi qua ôm cậu đứng lên, không nghĩ tới lập tức bị ôm lấy cổ, khuôn mặt ẩm ướt nước mắt dán lên mặt Trác Hướng Minh, ô ô ô mà gọi ca ca.
Trác Hướng Minh có hơi khiết phích, hắn cứng đờ một chút, sau đó mới phát hiện mình chẳng hề bài xích. Bé con này dung mạo xinh đẹp, bình thường luôn sạch sẽ, ôm vào trong ngực còn có mùi sữa, không làm người ngại.
Hắn hỏi một hồi lâu mới rõ, đứa nhỏ vừa nãy chơi xe điều khiển từ xa một mình, sau khi lái vào trong thảm cỏ thì không đi ra nữa, làm sao cũng không tìm được.
"Anh mua cho em." Trác Hướng Minh thấy cậu khóc hết cách rồi, "Bây giờ anh đi mua nước tương, mua xong sẽ dẫn em đi ra bên ngoài siêu thị mua điều khiển từ xa có được không?"
Đồng Yến cầm tóc hắn gật đầu, nhỏ giọng nói được.
Vì thế hắn ôm đứa nhỏ đi mua nước tương, cầm về nhà sau đó lại chạy xe đạp đi mua xe ô tô điều khiển từ xa. Đứa nhỏ ngồi ở phía trước hắn, một tay hắn cầm lái một tay che chở đứa nhỏ, mùa đông gió lớn, Đồng Yến bị gió thổi tới run rẩy, nghe người lớn hô to gọi nhỏ, căn dặn cậu cẩn thận.
Từ đó về sau hắn thường xuyên dẫn Đồng Yến về nhà, bé con thật sự rất ngoan, không thích khóc, mình làm bài tập, lấy một tờ giấy bút cho cậu chơi, để một ít đồ ăn vặt không cần người lớn nhìn cũng được.
Trác Hướng Minh ngồi ở bên giường, nâng tay ôm lấy cậu, vừa lau nước mắt cho cậu vừa hỏi "Đừng khóc, có muốn đi tiểu hay không? Ca ca dẫn em đi."
Thân thể đứa nhỏ mềm mại, được hắn ôm vào trong ngực cũng rất ngoan, nghẹn ngào kêu một tiếng ca ca, gật đầu nói "Muốn."
Trác Hướng Minh lại dẫn cậu tới bồn cầu nhỏ trong phòng vệ sinh, cậu kéo dây áo ngủ, Trác Hướng Minh đứng ở một bên mở nước vào trong bồn rửa mặt.
Tiếng xả nước ào ào ào trong bồn cầu, Đồng Yến đi tới kéo tay Trác Hướng Minh "Ca ca, em xong rồi."
Trong hai con mắt to còn có hơi nước, khuôn mặt trắng trẻo non nớt, tự mình mang mũ áo ngũ lên, tai hồ ly rũ xuống, thật sự như con hồ ly con bị ủy khuất.
Trác Hướng Minh dẫn cậu rửa sạch tay, sau đó ôm cậu ngồi ở bồn rửa tay, nhét bàn chải đánh răng vào trong miệng, tiếp theo lại rửa mặt.
Đồng Yến không khóc, ngồi ở bên giường đung đưa chân ngắn, Trác Hướng Minh tìm quần áo cho cậu, cậu lải nhải "Ca ca, ngày hôm nay anh không phải đi học sao?"
Trác Hướng Minh nói "Hôm nay là thứ bảy, được nghỉ."
"Nghỉ, đi ngủ."
"Nghỉ ngơi không nhất định phải ngủ." Trác Hướng Minh cầm cái tất mới, áo lông mỏng và quần đi tới, "Ngày hôm nay chơi với em. Em muốn chơi cái gì?"
Đồng Lịch Khâm mới vừa mua cho cậu một chiếc xe đạp, thế nhưng còn chưa kịp dạy cậu, Đồng Yến không nhịn được lén lút tự chạy, không biết sự việc như thế nào, mà làm rơi mất một cái bánh xe, mình còn té ngã một cái.
"Chạy xe." Đồng Yến nói.
"Em có xe sao?" Trác Hướng Minh chưa từng thấy xe của cậu, vừa mang tất cho cậu vừa nói, "Nếu muốn chạy chúng ta phải đi mua trước."
Đồng Yến sốt ruột nói "Có! Em giấu nó, ở đó!" Cậu chỉ chỉ phía bên ngoài cửa sổ.
Trác Hướng Minh nói "Lầu một?"
"Không phải."
"Sân sau?"
"Không phải." Đồng Yến nói, "Ca ca ngốc quá."
Cuối cùng mặc quần áo xong, Đồng Yến kéo tay Trác Hướng Minh đi xuống lầu tìm xe đạp, ở trong phòng đàn, nhìn dáng vẻ đã rất lâu không ghé thăm, trên đàn phủ vải trắng, trên sàn nhà đều là bụi bặm.
Trác Hướng Minh nhíu mày, rất mau đẩy xe đạp đi ra ngoài, sau đó đóng cửa.
Hắn thấy được chỗ hỏng, ngồi xổm xuống quan sát, Đồng Yến cũng ngồi xổm xuống, hai tay kẹp giữa thân thể và hai chân, làm như có thật nâng cằm, nhỏ giọng nói với Trác Hướng Minh "Cái này em không cẩn thận làm hư, làm sao bây giờ a, anh đừng nói với ba ba em nha."
"Không nói." Trác Hướng Minh sờ sờ đầu cậu, lại không nhịn được nhéo nhéo mặt của cậu, mềm mại đàn hồi, đáng yêu muốn chết, khiến người không ngừng tay được, "Chúng ta sửa nó lại là được rồi."
Đồng Yến vội vã cuống cuồng hỏi "Có thể sửa sao?"
Trác Hướng Minh nói chắc chắn"Có thể."
Hai bánh xe lần lượt chống ở phía sau đã rơi mất một chiếc, Trác Hướng Minh xem qua, phát hiện không phải Đồng Yến làm hư, nghĩ cũng biết không thể, cậu không nặng như vậy, do ốc lỏng ra, phỏng chừng mua về đã như vậy, do vẫn chưa có kiểm tra.
Ba cậu tại sao có thể vứt đồ chơi không an toàn như thế cho đứa nhỏ?
Trác Hướng Minh về nhà cầm thùng dụng cụ, dùng cờ lê vặn lại hết thảy đinh ốc to nhỏ trên xe một lần, cuối cùng lắp lại bánh xe.
Đồng Yến nhìn tới sững sờ, cảm thấy Trác Hướng Minh quả thực rất lợi hại, sờ sờ yên xe, ngọt ngào nói với Trác Hướng Minh "Cám ơn ca ca."
Ăn xong điểm tâm, Trác Hướng Minh một tay ôm cậu, một tay xách xe, khoá cửa đến tiểu khu có quảng trường chuyên dành cho trẻ nhỏ chạy xe chơi cầu trượt.
Đầu mùa xuân nhiệt độ có hơi tăng trở lại, bên cạnh có mấy đứa nhỏ thả diều, Đồng Yến ngửa đầu xem, Trác Hướng Minh lại nói "Ngày hôm nay chạy xe, tuần sau chúng ta sẽ đi thả diều."
Đồng Yến vây quanh khăn quàng cổ tiểu hồ ly, nửa khuôn mặt giấu ở bên trong, đôi mắt tròn vo xoay vòng vòng "Cuối tuần ca ca cũng tới sao."
"Có ngày nào anh không ở a?" Trác Hướng Minh mang bảo vệ đầu gối và bao cổ tay cho cậu, lại đội mũ bảo hiểm cho cậu, "Anh cầm tay lái, bánh xe cũng sẽ không rơi mất nữa, em đừng sợ, đạp cái này là được."
Hai người chạy quanh quảng trường ba, bốn vòng, Trác Hướng Minh buông lỏng tay ra, ở một bên. Đồng Yến chạy rất chậm, hắn đi bước nhanh chút là có thể đuổi kịp.
Chơi một lát Đồng Yến mệt mỏi, hai người đẩy xe đến chỗ ghế dài, vốn Trác Hướng Minh nói để cho cậu ngồi chờ, mình đi mua đồ ăn, cuối cùng vẫn dẫn cậu theo, vẫn là tư thế lúc mới ra cửa, một tay ôm đứa nhỏ một tay dẫn xe.
Hắn mua một túi hạt dẻ ngào đường, một ly nước lựu ép, tìm một chỗ khuất gió, ôm Đồng Yến vào trong ngực, trên tay không ngừng lột hạt dẻ, Đồng Yến nhai chậm, Trác Hướng Minh ăn hai hạt cậu vẫn chưa nuốt hết một hạt.
Trác Hướng Minh không thích ăn ngọt, hắn từ từ đút cho Đồng Yến, cất nửa túi còn lại, nhìn Đồng Yến vẫn tha thiết mong chờ, lại nói "Ăn quá nhiều không tiêu hóa được sẽ đau bụng."
Đồng Yến ôm lấy bụng, nhanh chóng nói "Không muốn đau bụng."
Trác Hướng Minh nhịn cười "Buổi trưa muốn ăn cái gì? Để bà ngoại anh làm cho em."
"Muốn ăn hạt dẻ." Đồng Yến suy nghĩ một hồi lâu, hưng phấn nói.
Trác Hướng Minh không còn cách nào mà nói "Mới vừa ăn hạt dẻ rồi, nghĩ món khác đi."
Sau một lát, Đồng Yến lại nói "Ăn hạt dẻ!"
Trác Hướng Minh không thể làm gì khác hơn là một lần nữa mở túi đóng gói, lại lột mấy hạt cho cậu ăn. Ôm đứa nhỏ nóng hầm hập vào trong lồng ngực của mình, cậu rất nịnh nọt mà đưa nước lựu đưa vào bên miệng hắn "Ca ca mệt rồi, ca ca uống nước đi."
Chơi đến buổi trưa, trong nhà gọi điện thoại về ăn cơm, Trác Hướng Minh và Đồng Yến bắt đầu về nhà.
Lần này Đồng Yến không muốn hắn ôm, tự mình chạy xe đi ở phía trước, trên đầu đội cái mũ bảo hiểm màu đen, nhìn rất ra dáng, Trác Hướng Minh nở nụ cười.
Bà ngoại Trác Hướng Minh ở cửa đón hai người bọn họ, thấy Đồng Yến lập tức rất khoa trương ngạc nhiên thốt lên một tiếng "Ai nha, xem ai đây, Đồng Đồng của chúng ta sao lại đẹp trai như vậy?"
Đồng Yến vui vẻ gật đầu "Con chính là rất đẹp trai, bà ngoại, con còn biết chạy xe, là ca ca dạy con."
Trác Hướng Minh đẩy xe của cậu đặt ở cửa, kêu một tiếng bà ngoại, sau đó dẫn theo Đồng Yến đi rửa tay lau mặt.
Cơm nước xong Đồng Yến lại bắt đầu ngủ gà ngủ gật, Trác Hướng Minh đã quen thuộc từ lâu lịch làm việc và nghỉ ngơi của cậu, ôm cậu đi vào phòng ngủ.
Hai cánh tay thịt đô đô của đứa nhỏ đặt ở trên bụng, đôi mắt chớp chớp, chờ đến lúc nằm trên giường vẫn không nhắm mắt.
Trác Hướng Minh sờ sờ mặt cậu "Mau ngủ đi."
"Em muốn mẹ." Đồng Yến nhỏ giọng nói, "Mẹ ru em ngủ."
"Ca ca cũng có thể ru em ngủ." Ngữ khí Trác Hướng Minh tốt hơn rất nhiều, hắn đắp kín mền cho Đồng Yến, nhẹ giọng nói, "Muốn nghe truyện cổ tích hay không? Ca ca kể em nghe truyện cổ tích có được không?"
Đồng Yến đỏ mắt nói "Mẹ em đâu? Em muốn mẹ."
Trác Hướng Minh suy nghĩ một chút, lên giường nằm cùng với cậu, ôm cậu nói "Đồng Đồng, em có thấy ngôi sao chưa?"
Đồng Yến nói "Thấy rồi."
"Rất nhiều người đều sẽ biến thành ngôi sao." Trác Hướng Minh nói, "Những người tốt đều sẽ biến thành ngôi sao, ngôi sao rất lợi hại, bởi vì nó ở một nơi rất cao, có thể nhìn thấy rất nhiều thứ, mẹ em đã biến thành ngôi sao, thật ra bà ấy luôn nhìn em, không hề rời khỏi em."
"Vậy ngày hôm nay em chạy xe, mẹ cũng nhìn thấy sao?"
"Dĩ nhiên là thấy được." Trác Hướng Minh nói, "Em lợi hại như vậy, bà ấy chắc chắn rất vui vẻ. Em có muốn học rất nhiều thứ, để mẹ nhìn thấy hay không?"
"Muốn." Đồng Yến đã rất buồn ngủ, miệng sắp không mở ra được, giọng nói nhẹ nhàng, Trác Hướng Minh nhìn thêm một lúc, cậu đã ngủ rồi.
Hoàn
- Đồng Đồng mất mẹ, nhưng sau này cậu đã có một ông chồng hết mực cưng chiều mình rồi!
|