Tiểu Mục
Quyển 2 - Chương 18: Hòe đồ (hạ)
Khi Đậu Lục mở mắt trời đã tối. Đâu đây văng vẳng tiếng quạ kêu nghe có chút rợn người.
Không phải trong mấy tiểu thuyết cùng phim kinh dị mỗi khi nhân vật chính nghe được tiếng quạ kêu là sẽ gặp điềm gở hay sao?
Đậu Lục rùng mình. Không phải hắn sợ cho hắn, mà là lo cho Liên Không.
Thôi đi, nhân vật Đậu Lục này dù sao cũng chỉ là người qua đường ╮(╯▽╰)╭, mấy chuyện xui xẻo sẽ đổ về đầu hắn hay sao? Không có! Cho nên an toàn của Liên Không, hy vọng y có thể tự mình lo liệu.
Đậu Lục làm ra vẻ ta là người qua đường, qua đường ‘may mắn’ nên sẽ chả sao. Hắn định ngồi dậy, lại chợt nhớ đến từ khi tỉnh dậy hắn vẫn luôn cảm thấy hình như có cái gì đè nặng lên người, không thể nhúc nhích.
Ánh sáng ở đây không tốt, Đậu Lục không thấy được cái gì đè trên người mình, trong lòng chậm rãi sinh ra sợ hãi. Lợi dụng tay còn thừa ra ngoài, hắn cẩn thận sờ thứ đè lên người mình.
Thứ hắn sờ được là một góc vải thô, một nhúm dài dài giống như là tóc, dây lưng.
Trong lòng thở phào. Hình như ở bên trên hắn là một người, hơn nữa dường như còn chưa chết, bởi vì hắn cảm nhận được hô hấp của người này rất chắc khỏe ổn định. Tựa hồ là nam nhân không sai.
Đậu Lục vung tay dùng pháp lực bật lên ngọn lửa. Lửa xanh tuy sáng nhưng lại làm rừng thêm lạnh lẽo, âm u. Nương theo ánh sáng nhìn một góc kẻ đang đè trên người mình. Khụ, ngoại trừ mặt có hơi đen ra thì ngũ quan đầy đủ, áo vải bình thường.
Đậu Lục quay đầu nhìn sang bên phải, quả nhiên là trong rừng ẩm ướt. Lại quay đầu nhìn sang bên trái.
“Má!” Định mệnh. Mồm rắn còn đang há, dọa hắn sợ hồn phi phách tán, thanh âm rung chuyển cả rừng cây.
Mà dường như vì thế mà người nằm trên hắn bắt đầu tỉnh dậy. Gã giống như khó khăn mở mắt, vừa vặn nhìn qua bên phải...
Miệng rắn há hốc, còn thấy cả được một đạo động đen ngòm. Răng được ánh sáng xanh chiếu vào trắng ởn ghê người. Lưỡi như đầu nơ lệch hẳn về một bên, máu từ đó rỉ ra không ngừng. Mùi tanh tưởi nồng đậm.
Tên này không ngần ngại liền giơ tay đập ‘bộp’ một cái, đầu rắn lập tức nát bấy. Đậu Lục cảm giác như có hàng vạn thứ gì nhớt nhớt bắn vào mặt mình, hét một tiếng rồi không kiêng nể đưa tay đấm một phát vào mặt gã.
“Ta thao!” Đậu Lục lăn một vòng, ở dưới đất chật vật đứng dậy, dùng tay áo cố gắng lau sạch vết nhầy nhụa dính trên mặt mình.
“Ta mới là người phải thao đây này!” tên bên kia cũng nói tục vài câu, không khác Đậu Lục từ dưới đất đứng lên.
Nương ánh trăng mờ nhạt, Đậu Lục nhìn được người trước mặt, không khỏi sửng sốt: “Ngươi!”
“Mạch Sửu!?” người nọ cũng nhìn thấy hắn, kinh ngạc nói: “Ngươi thế nào lại ở đây?”
“Hừ, ta sao lại không được ở đây!” Đậu Lục khoanh tay, quay đầu nhìn lại cẩn thận hỏi: “Mạnh Hoài Đông?”
Mạnh Hoài Đông nhìn Đậu Lục gật gật đầu: “Đúng, chính là ta. Tiểu huynh đệ ngươi sao lại lạc ở đây?” hắn ở đây đã nhiêu ngày chưa từng gặp ai, không ngờ lúc này có thể gặp được bằng hữu, trong lòng cảm thấy thoáng an tâm hơn nhiều. Có người đồng hành là tốt rồi.
Đầu Lục phẩy tay: “Chuyện này nói ra dài lắm, chúng ta nghĩ cách rời khỏi đây trước đã”
“Huynh đệ, như ngươi nói có phải đã biết chỗ này nguy hiểm hay không?” Mạnh Hoài Đông có tật xấu là cứ xem ai như huynh đệ của mình, bất kể ai cũng đều không nhịn được vừa khoác vai vừa đi.
“Ta biết” Đậu Lục đáp, nhíu mày nhìn hắn: “Đứng cách xa ta ra một chút. Mùi tanh ghê chết!”
Mà Mạnh Hoài Đông đầu gỗ không thèm để ý, cứ một đường vừa đi vừa nói chuyện với Đậu Lục. Đậu Lục bi phẫn phát hiện, hóa ra hắn ngàn tránh vạn tránh vẫn vứ vô tình lạc vào trận pháp tự mình bày ra.
“Ngươi ở đây bao lâu rồi?” không lẽ đường ra rất khó thấy? Hắn không nghĩ trận pháp này cao siêu như thế.
Mạnh Hoài Đông cúi đầu tính toán: “Cũng không nhớ rõ, hình như đã thấy bốn buổi đêm rồi”
Đậu Lục bất đắc dĩ lắc đầu: “Ngươi đi đâu sao lại lạc vào đây?”
Mạnh Hoài Đông tìm trong người một tờ giấy, giơ lên cho hắn xem. Nội dung trong giấy chỉ sơ sài viết: Tìm được u hòe, ba nghìn ngân lượng về tay.
Đậu Lục nhìn một lúc, nói: “Ngươi lấy được tờ giấy này từ đâu?”
“Ta mấy năm nay đi ngao du giang hồ, ở Thiền Nguyệt lâu có người đưa cho ta, ta cứ thế tìm đến đây, ai biết được đường ra lại...” càng nói càng nhỏ, Đậu Lục cảm thấy hình như Mạnh Hoài Đông đã bắt đầu thoái chí.
Ngu ngốc!
“Ngươi đánh ta cái gì!” Mạnh Hoài Đông ôm đầu, trừng mắt với Đậu Lục.
Đậu Lục nhìn hắn bằng ánh mắt hận sắt không rèn được thành thép, lắc lắc đầu: “Ngươi có thể thông minh hơn một chút nữa được hay không? Với cái giá này mà bắt ngươi vào đây ngươi cũng nghe sao? Quá ngu!”
Mạnh Hoài Đông mờ mịt nhìn Đậu Lục hỏi: “Thế phải ra giá bao nhiêu mới được?”
“Ngươi lại đánh ta!” Mạnh Hoài Đông rú lên như heo chọc tiết. Đậu Lục nói: “Lúc này là lúc nào mà còn quan tâm đến tiền! Ngươi còn không biết chỗ này thế nào đã dám xông vào. Ta nói cho ngươi biết, tại đây vào được mà không ra được, kẻ may mắn vào mà muốn ra xác suất cũng chỉ có ba phần trăm thôi có biết không? Ngươi dám vào đây, đảm bảo đời tàn rồi con!”
Mạnh Hoài Đông ù ù cạc cạc nghe Đậu Lục nói, không biết nên đáp thế nào. Nếu nói muốn đưa tiền để đổi lấy mạng hắn, nhất định sẽ không có giá nào trả nổi. Nhưng hắn đây ngu ngốc, bất tri bất giác lại nghe người kia dụ vàu câu đã nghe theo. Vào đây nhiêud ngày mới biết, quả nhiên may thì sống mà ra, xui thì mất mạng. Nhìn biểu tình của vị bằng hữu này, có nghĩa là không thể ra được?
Đậu Lục nhìn mặt Mạnh Hoài Đông ngơ ngác, bất đắc dĩ lắc đầu, quả nhiên là đầu đất mãi không thay đổi, vỗ vai hắn: “Tìm u nhọt gì đó thì ngươi đừng mơ đến nữa, bây giờ ngươi chỉ cần nghe lời ta, đường sống có lẽ sẽ được đảm bảo.”
U của cây hòe, chính là tử huyệt. Hiện tại bọn họ đang lạc vào trận đồ dựng lên nhờ hàng vạn cây hòe ngàn tuổi này, phải là người thông thuộc phong thủy lắm, ít nhất mới có thể ra được. Nhưng mà hắn không, Mạnh Hoài Đông lại càng không. Chẳng qua hắn có nhiều ưu thế hơn một chút, chính là biết được chỉ cần tìm được một cây hòe đỏ độc nhất trong rừng, nhất định sẽ có người dẫn đường.
Về phần Liên Không cùng Hồng Yêu, sau khi chấn động của Đậu Lục qua đi, hai người lập tức đi nhìn xem, cuối cùng chỉ thấy núi đá đã lập một nửa, đập ra cũng không còn thấy người đâu. Ngẩng đầu nhìn Niệm Hoa lúc này, Liên Không cảm thấy vô cùng muốn giết người. Mắt y đỏ ngầu, cả người toát lên mùi vị nguy hiểm chớ tới gần, đến Hồng Yêu cũng phải đứng cách y một khoảng, chuyên tâm lật đống đất đá lên xem có phải người bị đè bên dưới hay không.
Niệm Hoa nhìn Liên Không, nhảy xuống dưới đất, hai người cùng nhau đối mặt.
Hắn nói: “Ngươi tại sao lại ngây thơ như thế, chỉ vì một chút cảm xúc kia ngươi lại cố chấp với hắn lâu như thế”
“Ngươi biết cái gì!” Liên Không nhìn Niệm Hoa, trên mặt ngoại trừ tức giận âm ỉ cùng hận thù thì chẳng còn gì khác.
Y là người trọng sinh, đã sớm nhìn thấu hết mọi thứ, chẳng qua đối với người kia, dù thời gian đã qua lâu nhưng không hiểu tại sao lại vô pháp buông tay.
Không giống như kiếp trước, nhưng hận thù giữa Niệm Hoa cùng y vẫn tồn tại. Không biết ân oán bắt nguồn từ khi nào, y chỉ biết, nếu hắn tới, giết!
Có cơ hội, không nhiều lời, hai người tự khắc lao vào đánh nhau kịch liệt.
Rẽ ra hai bên cành cây vướng víu, Đậu Lục cùng Mạnh Hoài Đông cuối cùng cũng tìm được hòe đỏ duy nhất, nằm tại nơi không ai nghĩ đến.
Mạnh Hoài Đông quay đầu chờ quyết định của Đậu Lục, thấy hắn phẩy tay, lập tức biết điều xông ra đạp đổ cây.
Đáng tiếc không thể dùng pháp lực, mà cây này sống lâu năm cũng không phải để cho người bình thường đạp một cái liền đổ. Đậu Lục đứng bên cạnh, nói: “Lão nhân gia thương tình, mang chúng ta rời khỏi đây”
Trời đã gần sáng, ngoại trừ tiếng gió, vạn vật đều yên lặng vô song.
“Ta biết khối u của lão để ở đâu. Còn muốn giữ trận đồ này, mời ra mặt” Đậu Lục gọi mãi không được, đành giở chiêu cuối ra nói: “Mạnh Hoài Đông này, chúng ta đi hướng nam mười lăm thước, rẽ bên trái ba mươi trượng, sau đó...”
“Hừ! Ngươi đừng có tự xem mình là giỏi” có người nói, thanh âm giống như từ đỉnh đầu truyền xuống, cây cối xung quanh rung lắc dữ dội. Từ trong cây hòe đỏ, một lão già lông tóc bạc phơ đi ra.
Cho dù lão có già như lão nhân gia gần đất xa trời bình thường, thì trên mặt lão ngũ quan dữ tợn cũng không giấu được sát khí nặng nề.
Đậu Lục nhún vai: “Không muốn chúng ta ra, vậy chúng ta đi hướng đông, rẽ hướng tây, đạp đổ hòe của ông, tới lúc đó...”
Lão già híp mắt: “Ngươi là ai, dám uy hiếp ta?”
Đậu Lục lắc đầu, chắp tay: “Thứ lỗi, tại hạ chẳng là ai cả, chẳng qua chỉ là một khách nhân vô tình lạc vào đây mà thôi, cầu ngài nương tay không đánh”
Lão nhân gia trợn mắt nhìn Đậu Lục. Đậu Lục lại nói tiếp: “Cây hòe phía tây hình như có cục nhọt ba đầu, nghe có thể đem đi chế...”
“Đủ rồi!” lão nhân gia nói: “Ngươi đuổi kịp ta thì đi theo” sau đó chống gậy đi tít đằng trước.
Mạnh Hoài Đông mờ mịt nhìn Đậu Lục, cuối cùng bị hắn đập thêm một phát nữa mới chịu tỉnh lại, mau chóng chạy theo lão nhân gia đằng trước.
Quả nhiên có người dẫn đường, rời khỏi trận đồ như trong tay nắm bản đồ, đi dạo một vòng trong rừng nguyên sinh.
Thẳng khi hai người được đưa tới bìa rừng, lão nhân gia mới cau mặt nói: “Cút, lần sau đừng có tới!”
Đậu Lục lắc đầu, kiên trì nói: “Ta có hai vị bằng hữu, một Liên Không hai gọi Hồng Yêu, không biết ngài có thể...”
“Chuyện của mấy người các ngươi, ta sao phải quản!”
Đậu Lục lơ đãng nói: “Ta biết vào Sinh lộ, ra Khai lộ...”
Lão nhân gia trợn mắt, đập cây gậy xuống đất thật mạnh, cây cối xung quanh đồng loạt hưởng ứng, mạnh mẽ rung động giữ dội.
Lão nhân gia mắng: “Đứa nào tên là Hồng Yêu cùng Liên Không, bắt hết ra đây!”
Dứt lời từ trên trời rớt xuống hai người, va chạm với đất phát ra tiếng động rất lớn. Đậu Lục định cảm ơn lão nhân gia, lại thấy ông ta đã sớm đi mất, đành chạy đến bên hai người, thương tích cũng không nhiều lắm.
Vừa kiểm tra xem người đã chết hay chưa, Liên Không đã đột nhiên mở lớn mắt, xác định người tới là Đậu Lục, mới thấy một tia yên tâm cùng không đành lòng xẹt qua. Cuối cùng không kịp nói gì, y đã nhắm mắt nghiêng đầu đi mất. Kiểm tra hai người, biết được vẫn còn sống, chẳng qua hô hấp lại hơi rối loạn mới yên tâm.
Bốn người lúc này đã ở bìa rừng. Mạnh Hoài Đông nói nhớ đường, Đậu Lục không cách nào chỉ có thể lựa chọn tin tưởng hắn. Đến lúc phân người ôm, Mạnh Hoài Đông hai mắt sáng ngời muốn bế Hồng Yêu, liền bị Đậu Lục đập thêm một phát nữa.
“Không nói nhiều, ngươi cõng Liên Không. Hồng Yêu để ta!” Đậu Lục thẳng thắn nói, lại nhìn Mạnh Hoài Đông dường như còn bất mãn liền trừng mắt: “Ngươi còn có dị nghị?”
Mạnh Hoài Đông lập tức lắc đầu, bày ra vẻ mặt đau khổ mang Liên Không từ dưới đất cõng trên lưng, Đậu Lục mới yên tâm đỡ Hồng Yêu vác lên vai. Cứ như vậy bốn người một đường rời khỏi khu rừng kia.