Đường Xuân Xuyên Qua Làm Ruộng
|
|
Ôn Thôn Đích Nữ Nhân Chương 5: Mẹ kế Đường Xuân Minh thật sự để Đường Xuân Vanh ở lại,cũng nhờ Trương Tú nhờ người tiện thể nhắn cho a sao Đường gia ở thôn Trấn Sơn cách thôn Bình Sơn hai mươi mấy dặm. Vừa mới sáng sớm ngày thứ hai, mẹ kế Vương Anh liền nhanh chóng từ thôn Trấn Sơn, nhìn hoàn toàn khác so với Đường Xuân Vanh thẹn thùng da dẻ trắng nõn, mẹ kế Vương Anh là một ca nhi cao lớn, hơn nữa bởi vì thường làm lụng vất vả ngoài đồng ruộng, da dẻ ngăm đen, Vương Anh mới ngoài ba mươi lại nhìn như bốn mươi. Đường Xuân Minh nhìn giống mẹ đẻ, Đường Xuân Vanh lại giống cha hơn, cũng yêu thích đọc sách như cha hắn, cũng bởi vậy, Vương Anh tuy rằng không được Đường Thăng yêu thích, nhưng đứa con trai này lại rất được lòng ông ấy, đã giúp hắn đọc chữ từ lúc còn rất nhỏ,trước khi tạ thế nói nhất định phải cho hắn học ở học đường thi đậu công danh. Vương Anh không muốn theo ý của hán tử nhà mình, Đường Thăng cho đến chết cũng chỉ là một người học trò nhỏ, đọc sách cả đời đều không đỗ, cả đời đọc sách có ích lợi gì? Chuyện trong nhà chuyện bên ngoài còn không phải đều là dựa vào hắn một ca nhi gia đình nhà nông lo liệu? Hơn nữa bởi vì trước đó có một phu lanh là ca nhi nhà tú tài biết chữ thông văn, khiến cho Đường Thăng đến chết cùng còn nhớ, ấn tượng của Vương Anh với người đọc sách cũng không có ấn tượng gì tốt. Đọc sách phí tiền nhất, lại đọc thêm hai năm chỉ cần không phải đứa mù chữ, Đường Xuân Vanh có thể theo hắn về nhà làm ruộng, chút ruộng trong nhà như vậy tương lai còn không phải là cần hắn tới làm, quen thuộc sớm một chút đỡ cho lại giống cha hắn tay không thể cầm vai không thể gánh sau đó còn muốn dựa vào ca nhi nuôi gia đình. Vương Anh hấp tấp đẩy cổng nhà Đường Xuân Minh ra, khiến cho hai huynh đệ đang trò chuyện trong sân sợ hết hồn, Lâm ca nhi được Đường Xuân Vanh ôm suýt chút nữa bị dọa khóc, bởi vì Triệu a ma cũng thường xông tới mà không chào hỏi như vậy, sau đó chỉ vào a mẫu hắn mắng to. “Tốt, tên tiểu tử thối nhà ngươi thậm chí ngay cả lớp học cũng không đi, như vậy rất tốt, sau này cũng không cần đọc sách, về nhà cùng a mẫu đi.” Vương Anh rống một trận với nhi tử, Đường Xuân Vanh thấy tiểu chất tử co vào trong lồng ngực bộ dáng như muốn khóc đến nơi, nhìn thấy dáng vẻ của a mẫu cũng thấy khó khăn. “A mẫu, ngươi dọa tiểu ca sợ, ngươi còn chưa thấy đúng không, đây là tiểu chất tử của ta, Lâm ca nhi, mau gọi a ma.” Trong lòng Đường Xuân Vanh vẫn luôn sợ a mẫu mình, hắn là hán tử, nhất định phải có chính kiến của mình, tương lai mới có thể bảo vệ a mẫu cùng ca. Vương Anh nhìn về phía đứa bé nhưng không phát hỏa, chỉ tiếc mài sắt không thành kim trừng mắt nhìn nhi tử một chút, quay đầu nhìn về phía một người khác, ánh mắt lạnh lẽo như hàng ngàn thanh đao nhỏ bắn về phía Đường Xuân Minh, “Đây là làm sao? Hán tử vừa mới chết liền không sống nổi? Đem con trai của ta kéo đến đây làm gì? Ta nói cho ngươi biết, ngươi không thể quay về Đường gia.” Chẳng lẽ còn muốn trở lại Đường gia để hắn nuôi sống hai mẹ con này hay sao? Nghĩ hay lắm! “A mẫu…” Đường Xuân Vanh giậm chân. Đường Xuân Minh tiến lên một bước, một chút cũng không để thái độ của Vương Anh để vào trong mắt, “Đường gia có tiểu đệ, sau này cũng phải dựa vào tiểu đệ chống đỡ nhà cửa, nhưng mà a mẫu đến cũng được, đỡ phải để cho người khác nói người của Đường gia chết hết rồi, dù nói thế nào ta cũng đi ra từ Đường gia, nếu là ta ta cũng không còn mặt mũi nhờ cậy đến tiểu đệ mình.” “Phi! Chuyện của ngươi có liên quan gì đến A Vanh, hắn là một hán tử ở nông thôn, chỉ cần ngươi không cần làm phiền hắn, những ngày sau này sẽ rất vừa lòng.” Vương Anh tức giận nói, ai cũng đừng nghĩ đến chuyện đánh chủ ý lên người con trai hắn. .”Coi như hắn là một hán tử ở nông thôn, chẳng lẽ không cần qua lại với huynh đệ thân thích, dù nói thế nào hắn cũng là tiểu đệ của ta, ta làm sao lại có thể nổi ý xấu với hắn.” Đường Xuân Minh lơ đễnh nói. Vương Anh liếc xéo hắn một chút: “Không phải ta xem thường ngươi, như ngươi mà còn muốn giúp A Vanh? Đừng tưởng rằng ta không tới thôn Bình Sơn liền không biết tình huống của ngươi, của hồi môn cha ngươi tốn hết tâm tư lưu lại bây giờ ở nơi nào? Hiện tại chỉ sợ một chút cũng không còn sao, ngươi chỉ còn nước không bị Triệu gia ăn tươi nuốt sống thôi, ta còn sợ A Vanh bị ngươi liên lụy không có kết quả gì tốt a, phi!” Đối với đứa con riêng này, tuy rằng hắn không hết sức quan tâm, nhưng mà hai thôn cách nhay quá gần, ở giữa chỉ có một thôn khác, có chuyện gì cũng bị truyền qua, những tên phu dài lưỡi kia đã sớm đem chuyện này nói rõ rõ ràng ràng, dưới cái nhìn của hắn thuần túy là đáng đời, hán tử đương gia ngàn chọn vạn chọn không nghĩ tới vẫn là có mắt không tròng, đem ca nhi đưa đến cửa để người ta bắt nạt, hắn nhìn liền thấy trong lòng thoải mái. “A Mẫu…” Đường Xuân Vanh buồn bực, hóa ra tình huống của ca a mẫu đều biết, nhưng một chữ đều không đề cập với hắn, bất kể nói thế nào, đây cũng là ca ruột của hắn. Đường Xuân Minh đau đầu, oán khí lần này đủ sâu, buông tay nói, “Hôm nay ta đang chuẩn bị tìm Triệu gia xé rách quan hệ với bọn hắn, không bằng a mẫu cũng đi qua xem một chút, sau khi xem xong liền ra quyết định có được hay không? Ngươi không để ý đến mặt mũi của ta cũng không quan trọng lắm, cũng nên vì A Vanh suy nghĩ một chút.” Vương Anh tuy là một hãn phu, nhưng cũng là một từ mẫu, quay đầu lại liền nhìn thấy ánh mắt khẩn cầu của nhi tử, lời nói hung ác đến bên miệng liền không nói lên được. Tuy rằng trong lòng tạm thời thỏa hiệp, nhưng trên mặt vẫn lạnh lùng như trước, “Ta ngược lại muốn xem ngươi có tài cán gì có thể làm, a, thật sự cho rằng có thể ỷ vào trong bụng ngươi liền có thể làm cho hắn dập tắt tâm tư ép ngươi tái giá?” Mấy năm nay chuyện có liền quan đến Triệu gia hắn nghe được không ít, cũng coi như đã mò được tâm tư của lão kia, trong mắt chỉ có bạc cùng tiểu nhi tử, đứa con riêng này không chỉ có của hồi môn nằm hết trong tay hắn, ngay cả người cũng bị hắn đem bán lấy bạc đi. “Vậy chúng ta đánh cuộc thì thế nào? Nếu như ta có thể xé rách quan hệ với Triệu gia, vậy thì ngươi không thể ngăn cản A Vanh đến chỗ ta.” Đường Xuân Minh khích tướng. Vương Anh trợn mắt: “Nếu như ngươi có thể làm được, vậy ta để A Vanh tự ý đến là được.” Không phải là hắn xem thường đứa con riêng này, nhưng trời sinh tính tình nhu thuận, nhưng mà biểu hiện này hôm nay đã khiến cho hắn nhìn với cặp mắt khác xưa, Trương Tú ở nhà nghe thấy tiếng động bên này liền chạy tới, vừa vào sân liền nhìn thấy Vương Anh, trong lòng tuy rằng kinh ngạc nhưng vẫn kêu một tiếng “Vương a sao.” “Là Tú ca nhi a, vừa nhìn ngươi là biết sống rất tốt.” Vương Anh đánh giá Trương Tú một chút, lại liếc mắt về phía Đường Xuân Minh thân thể gầy yếu sắc mặt tái nhợt, ý tứ, Đường Xuân Minh chính là một người không biết cách sống tốt, nhiều của hồi môn như vậy lại đem mình dằn vặt đến mức này, ở trong mắt Vương Anh cũng là một bản lĩnh. Tuy rằng tạm thời có thể thỏa hiệp vì nhi tử, nhưng trong miệng vẫn phải nắm cơ hội đâm hắn một cái. Trương Tú bất đắc dĩ cười cười, chuyện của Đường gia thật đúng là hắn không nên xen mồm. Đường Xuân Minh cũng không thèm để ý mẹ kế chiếm chút tiện nghi về mồm mép, hắn là đại nam nhân lòng dạ cũng nên rộng lượng hơn một chút, nhận lấy con trai từ trong lòng A Vanh, kêu: “Nhi tử a, hai chúng ta đến nhà a ma đòi lẽ phải đi, không phải sợ, qua ngày hôm nay, nhà a ma không thể bắt nạt phụ tử chúng ta nữa, sau đó chỉ có hai ta sinh sống có được không?” “Được, con cùng a mẫu đi, Lâm ca nhi không sợ.” Triệu Lâm mềm mại nói, hắn mới không thích những người nhà a ma kia, bọn họ đều không thích Lâm ca nhi, còn muốn bán Lâm ca nhi không cho nó cùng a mẫu ở với nhau. “Ha ha, con trai ngoan, để ta hôn một cái.” Đường Xuân Minh vui cười hớn hở hướng về phía mặt Lâm tiểu ca nhi, dán lên khuôn mặt của hắn thơm thơm, đây là trò chơi gần đây của hắn cùng Triệu Lâm tiểu ca nhi, tiểu ca nhi thấy a mẫu thân thiết với hắn như vậy đương nhiên cũng yêu thích. “Chuyện này… Đây là làm cái gì?” Trương Tú nhất thời đứng ngốc tại chỗ, nghe không hiểu Minh ca nhi nói cái gì. “A Tú ca, ” chơi đùa cũng con trai xong, Đường Xuân Minh ngẩng đầu nhìn về phia Trương Tú, “Nhờ ngươi giúp ta một chuyện, giúp ta đem những trưởng lão trong thôn gọi đến Triệu gia đi, ngày hôm nay ta phải cố gắng xả bài với bọn hắn, A Tú ca, nhờ ngươi. Con trai, A Vanh, đi áp trận cho ca nào!” Nói xong Đường Xuân Minh ôm nhi tử khí phách hiên ngang xuất phát, Đường Xuân Vanh việc nghĩa chẳng từ, hắn theo sát ca đi ra ngoài, hắn là hán tử, hán tử phải bảo vệ ca nhi mới đúng. Ngược lại hai người phía sau đều ngốc rớt cả tròng mắt, sau khi hai huynh đệ đi mất Trương Tú mới nhìn về phía Vương Anh tìm cách chứng thực, “Vương a sao, rốt cuộc là Minh ca nhi muốn làm gì? Thật sự muốn mời những trưởng lão bên trong tộc đến sao?” Vương Anh nhíu mày lại, hiện tại nếu như còn không biết ý định của con riêng, hắn cũng uổng công sống lâu như vậy, “Xem ra là chuẩn bị lập hộ sống một mình, đã như thế tuy rằng phải nộp thêm chút thuế, nhưng để cho những người Triệu gia kia không tiếp tục đánh chủ ý tới mẹ con bọn họ đã là tốt rồi.” Vương Anh tuy không lọt mắt đứa con riêng này, nhưng cũng không thể không nói đây là một lối thoát tốt, nhưng cũng phải nhìn xem ca nhi này có thể đảm đương nổi trọng trách sau này hay không. Tuy rằng trên đời hầu hết đương gia đều là hán tử, tuy nhiên có vài ca nhi mạnh mẽ vần có thể làm chủ nhà mình, tuy nhiên ca nhi ở bên ngoài làm việc có nhiều chỗ bất tiện, nếu như không phải vạn bất đắc dĩ thì không có ca nhi đồng ý lựa chọn con đường này. Chính hắn cũng như vậy, nếu như không phải có di ngôn của đương gia trước khi chết lưu lại, để hắn cố gắng nuôi nấng con trai của bọn họ, lại lấy ba mẫu đất trong tám mẫu đất để cho tộc, lúc này trong tộc mới không còn âm thanh, hơn nữa bản thân mình cũng cao tuổi rồi, không phải là ca nhi trẻ tuổi, có thể coi là như vậy, coi như hắn luôn có tiếng là hãn phu, dù cho thời điểm đương gia vẫn còn cũng chưa chắc có bao nhiêu trợ giúp với cái gia đình này, nhưng sau khi đương gia đi rồi, hắn mới cảm nhận được gian khổ trong đó, dù cho đương gia này không làm nhiều, nhưng thời điểm hắn ở, cũng thêm một phần sức người. Hắn hi vọng con riêng có thể làm cho hắn nhìn với cặp mắt khác xưa, cũng đỡ phải khiến cho đứa con trai luôn ghi nhớ ca ca này của hắn, sau này nếu như ca ca này không được, thì không cần phải giấu lão già là hắn lén tiếp tế hắn, trước đây còn nhỏ chính mình có thể ngăn được, nhưng càng lớn lá gan cũng càng lớn, chẳng phải chính mình mới hơi mất tập trung liền chạy đến chỗ ca hắn rồi. Một ca nhi chống đỡ môn hộ cũng gian nan, ngay cả tiền thuế nộp hàng năm cũng là một khoản không nhỏ rồi. Nếu nói đến thuế triều đình Đại Chu thì chia thành hai loại là thuế thân với thuế đất đai, thuế thân bao gồm thuế nhà cùng thuế đầu người, thuế hộ cũng mặc kệ đương gia là hán tử hay là anh em, vẫn trưng thu giống như là hán tử, nói cách khác, thuế hàng năm giao nộp của hai ca nhi là Đường Xuân Minh cùng Triệu Lâm, cũng giống như là lúc Triệu Đại Hổ vẫn còn sống, cũng cùng một mục như một nhà bốn người nhà Trương Tú, một đại gia đình giống như Triệu gia kia cũng phải nộp thuế giống như vậy, vì vậy người trong thôn này thường thường sống thành một đại gia đình không ở riêng một chỗ, thuế hộ giao nộp này cũng là một trong những nguyên nhân. Còn có lao dịch hàng năm, một hộ đơn độc như vậy cũng nhất định phải phục dịch lao dịch, trong nhà không có hán tử thành niên cũng chỉ dùng tiền bạc đến làm thay, quan phủ đến thống kê nhân khẩu đi lính, từ trước đến giờ đều là trước tiên đè hộ đến tra tìm, sau đó sẽ thống kê nhân khẩu của từng hộ, vì vậy, cho dù nhà chỉ có hai ca nhi, một người trong đó chỉ có ba tuổi, cũng nhất định phải tham dự, chuyện này lại gia tăng thêm gánh nặng ngoài thuế hộ. Hơn nữa thuế khai hoang đất rừng núi ba năm sắp hết thời hạn, các loại thuế lung ta lung tung phải nộp cũng là một khoản thu lớn, quanh năm suốt tháng khổ cực làm lụng chỉ sợ cũng đều phải nộp thuế, làm gì còn tiền dư ra nuôi sống mình cùng tiểu ca nhi. Vì vậy, dù cho Trương Tú nghĩ đến con đường tái giá, cũng không nghĩ được Minh ca nhi lại đánh chủ ý này, một năm hai năm, có thể chống đỡ, nhưng mười năm tám năm ca nhi thân thể không tốt làm sao lại chịu được? Hết chương 5 Tác giả có lời muốn nói: vấn đề liên quan đến lập hộ cùng thu thuế, hi vọng không cần quá mức để ý, tất cả đều để phục vụ tình tiêt, ha… Có liền quan đến thuế hộ, nội dung liên quan trên baidu, ban đầu phải giao, sau đó gần dần biến mất, đặc biệt là sau này triều Thanh than đinh nhập mẫu, thuế đầu người đều bao gồm bên trong thuế đất. Bên trong truyện ca nhi cũng có thể lập hộ, nhưng trọng trách phải gánh chịu tương ứng cũng vô cùng lớn, thường thường các ca nhi sẽ không lựa chọn con đường này, thêm vào đó trong suy nghĩ của mọi người, ca nhi cũng cho rằng mình cũng phải dựa vào hán tử để tồn tại, Nhưng nam chính lại là người xuyên qua, hơn nữa hắn vẫn tự nhận là đại nam nhân, có thể không ủng hộ thân phận ca nhi giống như nữ nhân, lại nói ỷ vào không gian ngọc khẩu, hắn vẫn rất có cớ để tức giận, ha ha.
|
Ôn Thôn Đích Nữ Nhân Chương 6: Nhiều chuyện Có thể, Trương Tú thầm nghĩ, Minh ca nhi muốn trước tiên sống qua thời gian hai năm này rồi tìm kiếm một hán tử thật tốt, dù sao cũng tốt hơn Triệu a ma ép hắn tái giá để lấy bạc. Nghĩ như vậy trong lòng Trương Tú liền thấy thông thoáng hơn nhiều, cũng âm thầm quyết định, sau này nhất định phải cố gắng tìm một trượng phu thật tốt cho Minh ca nhi, nhà ca nhi vẫn không thể rời khỏi hán tử. Trương Tú liền nói, “Vương a sao, ta đi tìm người giúp Minh ca nhi, chậm một bước liền không được, còn không biết một đại gia đình Triệu gia kia bắt nạt Minh ca nhi như thế nào a.” Nói xong Trương Tú cũng vội vã đi. Vương Anh xoay người nhìn cái sân vắng vẻ, trong lòng thở dài, cuối cùng vẫn không nhẫn tâm, có thể lại nuốt không trôi cơn giận này, nếu như ở nơi A Vanh không nhìn thấy đứa con riêng này bị hán tử bắt nạt hắn cũng không thèm rơi một giọt nước mắt, nhưng hiện tại có A Vanh tìm tới hắn cũng không thể coi đứa con riêng này không tồn tại. Nhíu nhíu mày, nghĩ đến những câu nói nghe qua kia, liền biết được mỗi người trong Triệu gia đều lòng đầy ác ý, hắn cũng không yên tâm về A Vanh, hắn liền đi xem con trai vậy, dù sao cũng nên tính toán vì nhi tử, cũng không thể thấy hắn bị Triệu gia bắt nạt, Vương Anh suy nghĩ một chút liền hướng về phương hướng nhà Triệu gia. &&& Đường Xuân Minh cũng không biết Trương Tú lĩnh hội sai ý của mình, dù cho là có sai, nhưng cửa ải này vẫn phải xông qua. Ôm con trai, dọc theo con đường này không tránh được đụng phải thôn dân, nhìn thấy sau khi Triệu a ma đại náo một hồi Minh ca nhi lại có hành động, một ít ca nhi quen biết cùng một ít ca nhi muốn buôn chuyện không nhịn được muốn đi lên hỏi Minh ca nhi một chút đây là định làm gì. Đường Xuân Minh còn đang lo thiếu người đi xem náo nhiệt a, liền giương mi lên nói, “A ma của A Lâm mấy ngày trước đến đây muốn cho ta tái giá còn không nói, lại còn muốn đem tiểu ca nhi của ta đến nhà người khác làm đồng phu lang, ta muốn đi nói chuyện với a ma của nó một chút, sau khi A Lâm được sinh ra cũng chưa từng ăn được một khối đường của a ma a bá a thúc, tại sao vẫn không buông tha hai mẹ con chúng ta, ta dù cho chịu khổ cũng không muốn đem ca nhi của mình đến nhà người khác chịu khổ, dù cho những ngày sau này có không tốt nhưng cha đẻ nhà ai lại sẽ cam lòng a?” “Ta không muốn rời a mẫu a, ta không muốn đến nhà người khác.” Triệu Lâm tiểu ca nhi liền khóc không ngừng. Thanh âm của Đường Xuân Minh không nhỏ, những người vốn không ở gần cũng bị hấp dẫn lại đây, những thôn dân này vốn còn không dám xác nhận có chuyện như vậy, cũng chỉ âm thầm truyền miệng nhau, hiện tại chính mồm Đường Xuân Minh xác nhận liền kinh ngạc không thôi, sau khi Triệu Bình Xuyên đỗ đồng sinh Triệu gia ở thôn Bình Sơn cũng coi như có chút máu mặt, sao lại làm được chuyện nhẫn tâm như vậy, hơn nữa mới mấy ngày trước chính hán tử chân thọt nói Triệu a ma thu của hán tử kia mười lăm lượng bạc, những người vốn trung lập liền nghiêng về phía Đường Xuân Minh, suy nghĩ đến trước kia Triệu Đại Hổ hiếu kính Triệu a ma đến mức nào, nhưng người này vừa mới chết lão mẫu hắn vẫn luôn hiếu kính lại muốn bán người nhà hắn, mọi người cũng không nhìn nổi. Đường Xuân Minh một đường vừa đi vừa rêu rao, còn chưa đến cửa nhà Triệu gia liền có một đống người theo, Đường Xuân Vanh vốn đang nghĩ thầm trong bụng làm sao để xé rách quan hệ với Triệu gia cũng phải ngốc rơi tròng mắt, ca ca thật sự không giống, ca ca trước kia, chỉ sợ có khổ cũng chỉ giấu kín trong lòng không dám nói với người trong thôn, hiện tại ca ca đi một chuyến liền lôi kéo nhiều người đứng bên cạnh hắn như vậy, điều này khiến cho Đường Xuân Vanh vốn không tự tin lắm cũng cảm thấy lớn gan hơn. Hôm nay thôn Bình Sơn nhất định phải rối loạn, một nhóm lớn người đi theo Đường Xuân Minh hướng về phía Triệu gia mà đi, thôn Bình Sơn nằm ở trên đường đi ra ngoài thôn, hai hán tử mặc áo vải thô cao to khỏe mạnh đi tới. (*Công lên sàn a~ đố biết là ai đó*) Hai người cũng nghe được động tĩnh trong thôn, bởi vì Đường Xuân Minh cố ý rêu rao, động tĩnh này cũng không nhỏ. Một người trong đó nói với tên còn lại rằng, “Đi theo đại ca suốt một đường, cũng là thôn này náo nhiệt nhất a, đại ca, nếu không chúng ta đi xem náo nhiệt đi, sau đó mới về nhà chúng ta?” Tên còn lại lông mày rậm mắt to nguyên bản nhìn có một cỗ khí chất chân chất của nông thôn hán tử, nhưng khi nghe thấy người kia nói, liếc mắt sang nhìn một cái, lại khiến người khác cảm thấy khí chất đại biến, không còn là hán tử bận rộn công việc đồng án ở nông thôn, mà là hãn tướng ẩm huyết (*uống máu ~ ta thấy để nguyên nghe hay hơn nên không đổi*) chinh chiến sa trường, đặc biệt trên mặt có một vết sẹo đang mờ dần, làm cho cả người trở nên dữ tợn, sát phong từng trận, khiến người cảm thấy run rẩy. Hán tử bị nhìn lướt qua lập tức đổi giọng, “Ta đi về nhà, xem trò vui đều là ca nhi, chúng ta là hán tử không chấp nhặt cùng ca nhi, đi mau, đại ca, là nhà nào nhanh chỉ cho ta a, còn nữa đại ca, ngươi thật sự không nói với người nhà ngươi về thân phận của ngươi?” Đại ca kia thu hồi ánh mắt, lại khôi phục nguyên dạng, quay đầu nhìn về phía trong thôn, ánh mắt thâm thúy nói, “Đợi đến nơi ngươi sẽ biết vì sao ta không nói, nếu ngươi không muốn ở thì cút trở về.” “Đương nhiên muốn ở, làm gì có chuyện đại ca sai bảo tiểu đệ lại không nghe.” Hán tử cũng không phải nói không, càng đến gần thôn Bình Sơn hắn đi bên cạnh càng cảm nhận được áp lực lớn, người không có tâm nhãn cũng đoán được đại ca về nhà chỉ sợ cũng không được hoan nghênh, đương nhiên đây cũng là tình huống không nói thật, chỉ sợ đại ca cũng đang thử những người trong nhà này đi. Nhớ năm đó, đại ca bị nói sai tuổi đưa tới biên quan, nhoáng một cái đã mấy năm, đại ca dựa vào quyết tâm làm nên được một đống thành tựu, người khác nhìn đơn giản, nhưng hắn nhìn thấy một đường đại ca đi tới hắn lại biết, đại ca đã mấy lần báo tên ở chỗ Diêm vương, hắn nhắm mắt theo lại đây cũng chính là muốn nhìn hạng người nào lại để cho hán tử chưa thành niên đi tòng quân. &&& Trên đường Đường Xuân Minh đến Triệu gia còn gặp ca sao của thân chủ đi xem trò vui từ nhà người khác, đại phu lang Triệu gia Vương Xuân Hoa. Vương Xuân Hoa nhìn thấy Đường Xuân Minh đầu tiên là kinh ngạc, tiếp theo liền âm dương quái khí nhìn về phía bụng Đường Xuân Minh, “Số phận của đệ sao này khiến cho ca sao là ta biết nói cái gì đây, thời điểm nên đến thì không đến, không nên đến nhưng một mực đến, cái này không phải là cố ý khiến a ma khó chịu sao? A ma còn không phải là thấy ngươi là ca nhi một thân một mình gian nan nên lúc này mới bỏ mặt mũi để ngươi còn ở hiếu kì gả cho một hán tử sẽ yêu thương ngươi, thực sự là không thấy được lòng tốt, còn không mau xin lỗi a ma bồi tội, mấy ngày nay a ma bị ngươi làm cho tức giận đến mức đau cả người nằm trên giường đấy.” Đường Xuân Minh không thèm quan tâm Vương Xuân Hoa, dưới chân bước nhanh hơn, Vương Xuân Hoa vốn cùng Đường Xuân Minh nguyên bản không hợp nhau, suốt ngày không ít lần gây chuyện xấu trước mặt Triệu a ma, hắn dám đánh cuộc, tình cảnh hiện tại của hắn cùng Lâm ca nhi tuyệt đối không thiếu người này đứng đằng sau thò tay khuyến khích, hắn hiện tại chỉ cần bắt bí Triệu a ma là được, quản ca nhi hay a sao nào nói cái gì. Đường Xuân Minh không để ý tới hắn, nhưng người bên cạnh lại không vậy, cái gì mà nói là hán tử biết yêu thương, sao Vương Xuân Hoa không tự mình đi xem đi, chuyện này không chỉ phát sinh hai, ba lần, có chuyện gì là không dò ra được, cái gọi là hán tử biết yêu thương không chỉ thân thọt lại còn là một người bạo lực gia đình, phu lang trước chính là không chịu đựng được trong cơn tức giận liền nhảy sông, để lại hai đứa bé suốt ngày lôi thôi lếch thếch, ngày một lớn mà không chịu làm việc gì đàng hoàng, cả ngày ở trong thôn trộm chó bắt gà, ca nhi có gia thế tốt căn bản không nhìn trúng người như vậy, người nào còn không biết Triệu a ma chính là vừa ý bạc của hán tử kia mới đẩy Minh ca nhi vào trong hố lửa. Huống hồ gia đình như vậy căn bản không bỏ ra được nhiều bạc như vậy, còn không phải là vì cưới ca nhi mới vay mượn xung quanh, một khi gả còn phải gánh khoản nợ trên người, còn yêu thương người? Nực cười. Lại nói Triệu a ma đau trong lòng, người nông thôn có mấy lời không tiện nói ra, tuy nhiên tránh không được nói thầm trong lòng, lão già Trệu gia này thường thường sẽ bị đau trong lòng, dù cho như vậy, hán tử nhà mình không còn, con trai chính trực tráng niên cũng không còn, nhưng một lão a ma như hắn còn sống rất tốt, bình thường mắng cũng khiến cho người khác cảm thấy đau cổ thay. Hiện tại chân trước không thể khiến cho Minh ca nhi tái giá, chân sau liền phát bệnh, còn không phải là muốn dùng thủ đoạn để làm Minh ca nhi chịu khuất phục. Không cần Đường Xuân Minh nói những ca nhi khác liền mồm năm miệng mười khiến Vương Xuân Hoa không nói lên lời, nhưng mà từ trước đến nay hắn da mặt dày đổ mọi thứ lên người Triệu a ma, “Ta còn không phải là nghe a ma nói sao, Triệu gia chúng ta đều là nghe a ma.” Trương Tú đi nhanh, chạy từ phía sau tới vừa vặn nghe được những lời này của Vương Xuân Hoa, lúc này lớn tiếng nói, “Yêu, sao ta lại nghe nói hán tử kia vẫn là phía nhà mẹ Vương Xuân Hoa tìm đến, lẽ nào hán tử kia không phải là người phía bên nhà mẹ ngươi? Người nào trong thôn còn không biết ngươi suốt ngày hủy hoại danh tiếng của Minh ca nhi ở trong thôn, nói cái gì mà hết ăn lại nằm không để ý đến hán tử nhà mình, Vương Xuân Hoa ngươi cũng có thể nói suốt một đêm. Dã vật Đại Hổ đánh trở về đều tiến vào trong bụng ai? Nhìn ngươi ăn đến mặt mày hồng hào lại nhìn lại Minh ca nhi cùng tiểu ca nhi nhà hắn đi, phi! Cũng không cảm thấy ngại ngùng khi nói người khác hết ăn lại nằm!” Mọi người cũng không ngừng hùa theo, Vương Xuân Hoa còn to gần gấp đôi Minh ca nhi, Vương Xuân Hoa bị nói đến phát hoảng, lòng bàn chân như có lửa đốt, nhưng ngoài miệng cũng không buôn tha, “Lời này không phải là ta nói ra, lại nói, ở Triệu gia cũng không phải ta làm chủ.” “Ngày đó con nghe được đại bá sao cùng a ma nói muốn đem con tặng cho người khác, có thể đổi được mười lượng bạc.” Triệu Lâm tiểu ca nhi tuy rằng hồ đồ, nhưng vẫn có thể dựa vào trực giác cảm thấy được giờ khắc này không giống lúc trước, có nhiều người nói chuyện giúp a mẫu như vậy, liền bạo dạn lại tàn nhẫn cắm Vương Xuân Hoa một đao. Vương Xuân Hoa bị đâm bất ngờ một cái, hận không thể quay đầu lại mắng tên tiểu tử chết tiệt kia một trận, có thể hắn cũng biết tình thế không thuận lợi cho hắn, chỉ có thể chạy về nhanh hơn một chút, hắn vẫn luôn luôn trốn sau lưng Triệu a ma, có gì thì để a ma đi ra ngoài làm là được, hắn chỉ cần ở phía sau chiếm tiện nghi thôi. Đường Xuân Minh dừng bước nhìn về phía con trai trong lồng ngực, trong trí nhớ của hắn nhìn thấy ngày ấy cùng Lâm ca nhi đi Triệu gia, hắn bận rộn ở trong phòng bếp, Lâm ca nhi đột nhiên khóc lóc chạy tới nói rằng Triệu a ma cùng đại bá sao muốn đem hắn tặng cho người khác, lúc này mới khiến cho hắn cùng Triệu a ma náo loạn một hồi, nhưng hắn cũng không biết hóa ra Lâm tiểu ca nhi cũng bị bán lấy bạc, tốt, trong lòng Đường Xuân Minh càng thêm hận đám người Triệu gia vô liêm sỉ.! “A Lâm, đại bá sao cùng a ma của con thực sự nói như vậy, nói đổi mười lượng bạc?” “A Mẫu, bọn họ nói vậy, bọn họ còn mắng con là hàng lỗ vốn.” Triệu Lâm tiểu ca nhi ủ rũ nói. Đường Xuân Minh nhắm hai mắt lại, trong miệng không ngừng an ủi, “Không cần nghe bọn họ, A Lâm là bảo bối của ta, ta thích A Lâm nhất, ai cũng không được cướp A Lâm đi.” “A Lâm ngoan, còn có cậu a, cậu sẽ bảo vệ A Lâm của chúng ta.” Đường Xuân Vanh cũng tức giận đến đỏ cả mắt. Lần này sẽ không còn ai nghi ngờ chân tướng của chuyện này, có lúc trẻ con là thành thật nhất, huống hồ nhìn Minh ca nhi cũng không biết chuyện ca nhi nhà mình bị đổi bán lấy tiền, người lên tiếng phê phán Triệu gia càng ngày càng lớn. Một đám người hướng về phía Triệu gia mà đi, Trương Tú thấy tình hình không tệ, liền quẹo đi hướng khác hướng về phía nhà lý chính trong thôn chạy nhanh tới, Vương Anh đi phía đằng sau đội ngũ nhìn thấy Đường Xuân Minh này, trong mắt có chút kinh ngạc, chẳng lẽ đứa con riêng này thực sự thay đổi rồi? Nếu như là trước đây sẽ không có tâm cơ đến mức này, tuy nói không thích, cùng nhau sinh hoạt nhiều năm như vậy, hắn rất hiểu rõ đứa con riêng này. Nếu như thực sự thay đổi tính tình, đối cới A Vanh cũng là vệc tốt. Lại nói Vương Xuân Hoa chạy một đường về phòng của mình, hán tử trong nhà còn kì quái sao hắn lại về sớm như vậy, từ trước đến giờ đều là đến lúc ăn cơm mới về nhà, mà Triệu a ma ở trong nhà chính cùng Triệu Bình Xuyên vẫn luôn ở trong phòng đọc sách ít khi ra khỏi cửa, còn chưa biết một nhà ba người do Đường Xuân Minh dẫn đầu dang hiên ngang khí phách đi về phía bọn họ. Thời điểm này chính là lúc rảnh rỗi đến phát hoảng, có náo nhiệt mọi người đều cùng nhau tập hợp đi xem chút, huống hồ Triệu a ma cùng đại phu lang nhà Triệu gia này cũng không được người khác ưa thích, một người cay nghiệt, một người yêu thích nói xấu người khác, ngày xưa còn xem Triệu gia có đồng sinh lại có Đại Hổ là người thành thật mà nể mặt một chút, nếu không có gì quan trọng cũng không muốn truy cứu quá nhiều. Mọi người vừa đến Triệu gia liền thấy cửa lớn đóng chặt, lập tức có người kêu lên, “Vương Xuân Hoa không phải là vừa mới trở về sao? Ta thấy là do hắn chột dạ đi, Minh ca nhi, có muốn ta gọi cửa giúp ngươi hay không?” “Để ta, đây là chuyện của bản thân ta, mọi người có thể cùng nhau đến làm chứng đã cho ta mặt mũi rồi, việc này cũng không thể lại làm phiền mọi người.” Đường Xuân Minh đứng ra khoác tay áo một cái, một tay ôm lấy Lâm tiểu ca nhi đi lên trước dùng sức gõ lên cửa. Sau mười mấy lần mới có âm thanh vang lên, “Ai lại ban ngày ban mặt lại đóng cửa lại? Lão đại, nhà lão đại, còn không mau đi ra bên ngoài xem là ai? Không biết chuyện này sẽ làm ảnh hưởng đến đệ đệ ngươi đọc sách sao?” Sau đó lại nhỏ mồm không biết nói cái gì. Lão đại Triệu gia nghe thấy a mẫu lên tiếng muốn mình ra mở cửa, còn kỳ quái tại sao Vương Xuân Hoa về lại đem cổng đóng lại, trong thôn ban ngày ban mặt có rất ít nhà sẽ làm như vậy, vừa định ra nhưng lại bị Vương Xuân Hoa kéo lại thấp giọng nói, “Đừng đi ra ngoài, ca nhi của đệ đệ tốt của ngươi lôi một đám người đến cửa nhà chúng ta tính sổ rồi, ngươi lúc này đi ra còn không phải là bị người ta chỉ vào mũi mắng sao” “Không thê đi.” Triệu lão đại gọi là Triệu Đại Ngưu, thời điểm cha hắn còn sống không thích nhất chính là lão đại thích ăn trộm cùng dùng mánh lới, nói thực sự sai lầm với cái tên Đại Ngưu này, Triệu Đại Ngưu cũng vô dụng càng ngày càng lười biếng, cùng Vương Xuân Hoa thực sự là không phải một nhà không tiến vào cùng cửa, sau khi cha hắn đi hắn liền dựa vào Vương Xuân Hoa địa vị liền vượt qua được lão nhị, khiến cho hắn cũng càng ngày càng coi trọng Vương Xuân Hoa.
|
Ôn Thôn Đích Nữ Nhân Chương 7: Mệnh môn A công Triệu gia lúc còn sống tuy nói khá vừa ý con thứ ba đọc sách tiến tới, nhưng thích nhất trong lòng vẫn là con trai thứ hai Triệu Đại Hổ. Triệu Đại Hổ giống hắn nhất rất thành thạo việc nhà nông, cho nên Triệu Đại Ngưu ở nhà là không có địa vị nhất, tuy Triệu Đại Ngưu rất vui vẻ khi đệ đệ đều ôm đồm mọi việc khiến hắn có thể thoải mái ung dung tự tại, nhưng cũng bởi vì như vậy mà đệ đệ càng được cha yêu thích hơn, trong lòng hắn vẫn đối với Triệu Đại Hổ cảm thấy khó chịu. Cho nên Triệu Đại Ngưu sau khi lão cha rời đi liền mắt lạnh nhìn Triệu Đại Hổ đem gánh nặng trong nhà đều gánh vác hết mà không có nửa câu nói, hắn biết a mẫu có bao nhiêu yêu thích với đứa con trai này, trong đó có cả chính mình, vừa ý chỉ có lão tam, chờ đến khi Triệu Đại Hổ cưới ca nhi a mẫu không thích thì địa vị của hắn đã thấp càng thêm thấp, trái lại hắn nhờ có phu lang của mình biết nhìn sắc mặt a mẫu mà làm việc nên Triệu Đại Ngưu ở trong nhà cũng có chút lời nói, Triệu Đại Ngưu càng thêm không nói nhiều một câu, mừng rỡ khi thấy Triệu Đại Hổ chịu khổ dưới tay a mẫu, thậm chí còn lén lút cười suy nghĩ của Triệu Đại Hổ, thật sự cho rằng a mẫu để ý tới hắn, không biết rằng hắn mệt gần chết đi cũng không lọt nổi mắt xanh của hai người trong nhà kia. Đệ đệ tốt của hắn Triệu lão tam chính là mắt mọc trên lỗ mũi, càng ở trong học đường càng lâu, càng xem thường hai huynh trưởng luôn luôn chịu khổ vì hắn. Triệu Đại Ngưu mặc kệ hắn có lọt nổi mắt xanh hay không lọt, chỉ cần hắn là đệ đệ mình, hắn có thể dựa vào là được. Nhà Đại Hổ cũng không bằng ca nhi nhà mình có nhãn lực biết lấy được niềm vui của a mẫu, Triệu Đại Ngưu mắt lạnh nhìn a mẫu giày vò đệ sao như thế nào, đệ sao cũng không dám phản kháng thậm chí cũng không dám lộ ra trước mặt Triệu Đại Hổ, vì vậy hắn căn bản sẽ không tin tưởng đệ sao nhu nhu thuận thuận tính tình thành thật trong miệng Vương Xuân Hoa lại có thể làm ra chuyện như vậy, ngoan ngoãn chờ ở trong nhà giữ đạo hiếu mới càng hợp với tính tình của hắn. “Ta còn có thể gạt ngươi sao? Trong nhà này ai có thể móc tim móc phổi vì ngươi, ta biết rồi, ngươi là ghét bỏ ta không được xinh đẹp như đệ sao, vừa hay, hiện tại huynh đệ ngươi cũng không còn… A…” Nói còn chưa dứt liền bị che miệng lại, Vương Xuân Hoa trừng mắt nghe đương gia không ngừng giải thích, “Lời này ngươi cũng dám nói bừa, lúc nào mà ta ghét bỏ ngươi, ta ở trong nhà này còn không phải là đều nghe lời ngươi, tiền bạc cũng đều giao vào tay ngươi, ngươi nói không cho ta mở ta liền không mở, cẩn thận a mẫu nghe được lại không để cho ngươi yên.” Triệu Đại Ngưu liên tục khuyên bảo, lúc này Vương Xuân Hoa mới vừa lòng đẹp ý, thậm chí vô cùng đắc ý, lớn lên xinh đẹp thì thế nào, còn không phải là không nắm được hán tử của mình, lại không sinh được tiểu hán tử, ở phương diện này hắn vô cùng đắc ý, cũng không cho rằng Đường Xuân Minh ngày hôm này có thể làm ra được chuyện lớn nào. A ma mình lợi hại đến mức nào sao hắn lại không biết, chờ đến khi a ma đánh một trận dập đầu trước, hắn lại ở phía sau quạt gió thổi lửa vài câu, đợi khi Đường Xuân Minh chịu không nổi, tức giận đến mức không giữ được nghiệt chủng trong bụng kia, lần này thì không có cớ không tái giá, Vương Xuân Hoa lại có thể tùy ý chửi bậy bên ngoài Triệu a ma, nói thầm bên tai Triệu Đại Ngưu, Triệu Đại Ngưu nghe được liền gật đầu liên tục, phu lang quả mình thật là tri kỉ, còn cân nhắc suy nghĩ cho hắn đi. Sáng sớm hôm nay Triệu Bình Xuyên ở trong thư phòng đọc sách, hắn vô cùng coi trọng lần viện thí lần này, chờ cơ hội là có thể thể hiện sở học nhiều năm, khiến người ta nhìn với cặp mắt khác xưa, từ đây một bước lên mây.. Nhưng vào lúc này, trong sân không ngừng truyền đến tiếng ồn ào khiến cho hắn rất tức giận, a mẫu thật là, có chuyện gì cũng không thể cố gắng nói, có a mẫu như vậy khiến hắn thật sự không muốn để trường thấy được, bởi vậy từ trước đến giờ chiêu đãi bạn học đều là ở trên trấn hoặc là ở trong thị trấn. Triệu Bình Xuyên “Đùng” một tiếng đóng sách vở lại ném lên bàn, đứng dậy bước nhanh ra ngoài, hướng về phía căn phòng của lão đại rống lên một tiếng, “Ầm ĩ cái gì thế, có muốn để cho người ta học hay không?” A Mẫu có lỗi hắn làm nhi tử không thể nói gì, nhưng đối với ca sao trong nhà hắn liền không cần tốt tính như vậy, những người này sau này còn không phải là dựa vào hắn để sống. Triệu a ma vừa nghe liền thấy không ổn, chỉ lo chửi bới bên ngoài cho sướng mà quên mất tiểu nhi tử đang ôn tập trong nhà, vội vã thả kim thêu trong tay xuống đi ra, trên mặt nở nụ cười, “Bình Nguyên a, đều là a mẫu không tốt, đại ca đại ca sao ngươi từng người đều là đại phôi phản, cái đứa chết tiệt A Mai kia cũng không biết là chạy đi đâu, ảnh hưởng Bình Nguyên ôn tập, xem ta làm sao xử lý các ngươi. Bình Nguyên, người vào phòng tiếp tục ôn tập đi, ta đi xem xem ai tới, cũng không thể để tiếp tục huyên náo.” A Mai là tiểu ca nhi nhà lão đại, vốn nên ở nhà làm việc, mở cửa, nhưng hiện tại hắn đang giặt quần áo của cả một đại gia đình này ở ngoài bờ sông, còn đại tôn tử, đã sớm không biết chạy đi nơi nào chơi. “Được rồi.” Triệu Bình Xuyên nhìn về phía a mẫu cũng thiếu kiên nhẫn, lạnh mặt nói, “Thấy trong nhà này huyên náo như vậy, làm gì còn chuyện tĩnh tâm, ta đi mở cửa, xem nhà ai lại làm phiền như vậy.” Gà trong sân kêu không ngừng, lợn trong chuồng cũng kêu to, điều này làm cho Triệu Bình Xuyên muốn chuyển lên trấn trên, hắn không chịu được hoàn cảnh như vậy, sau này để cho a mẫu chi chút bạc đến trấn trên thuê một cái nhà thảnh thơi ôn tập, nếu không thì trực tiếp trụ ở trấn trên là được. “Được, được, Bình Xuyên, a mẫu nấu cho người chút đồ ăn ngon bồi bổ thân thể, xem người con thật gầy a.” Triệu a ma đau lòng nói. Năm nay Triệu Bình Xuyên cũng mới có mười bảy tuổi, vốn nên sớm quan tâm đến chuyện cưới ca nhi, nhưng hắn tự nhận sẽ không mãi bị vây ở trong hương thôn này sớm muộn gì cũng sẽ nhảy ra khỏi lao tù này, làm sao lại giống đại ca cưới một ca nhi thô tục không biết lễ nghĩa, còn ca nhi biết chữ nhà lão đồng sinh Đường Thăng, lại có thể không có mắt nhìn trúng mãng phu như nhị ca, thật sự là phí lớn lên có hình dạng như vậy lại còn biết chữ thông văn. Không ngờ vừa mới mở cửa, trước mắt chính là ca nhi mình mới nghĩ đến, lập tức lạnh mặt, quả nhiên cùng nhị ca thời gian dài, cũng mất đi giáo dưỡng vốn có, cùng những ca nhi ở nông thôn thông đồng làm bậy, không nhanh không chậm nói, “Ngươi đang làm gì vậy?” Ca nhi vừa mới mất phu không ở nhà ngồi lại còn chạy đến đây mất mặt, nếu như nói theo cái nhìn của Triệu Bình Xuyên đối với Đường Xuân Minh, chính là hi vọng càng lớn thất vọng càng nhiều, hắn cũng có thời điểm thiếu niên mơ mộng, lúc đấy Đường Xuân Minh vô cùng phù hợp với ảo tưởng của hắn về ca nhi, khi đó hắn đối với nhị ca của mình nhìn ngang nhìn dọc đều không vừa mắt, quyết định sẽ có một ngày nhất định sẽ cứu Đường Xuân Minh ra khỏi khổ ải. Nhưng hắn nỗ lực vì Đường Xuân Minh như vậy, Đường Xuân Minh lại dần dần mất đi ánh sáng không giống với những ca nhi khác ở nông hôn trở nên ngu muội vô tri hết thuốc chữa như vậy, Triệu Bình Xuyên nhận định trong lòng là Đường Xuân Minh phụ lòng hắn, nguyên bản còn có tán thưởng hiện tại chỉ có căm ghét. Ngược lại, Đường Xuân Minh nhìn thấy vậy thì vui mừng trong lòng, hắn chính là chờ người này, đỡ cho hắn phải đại náo một trận mới có thể gọi được người này, lúc này thả nhi tử trong lồng ngực xuống, hai chân khẽ cong liền vững vàng quỳ xuống, dọa đến Triệu Bình Xuyên cùng Đường Xuân Vanh và những người khác đi theo tới giật nảy mình, đây là làm cái gì? Đường Xuân Minh lớn lên ở nông thôn, cha không có nhiều thời gian quản hắn, nếu quản cũng là gậy gộc hầu hạ, vì vậy hắn ở nông thôn xem không ít phụ nữ cãi nhau, quả thật nói mà như hát, cho dù hắn không học được như vậy nhưng cũng có thể dựa vào đó làm theo ít nhiều. Sau đó, Đường Xuân Minh không chờ đến khi Đường Xuân Vanh muốn đến kéo hắn lên, hắn nhìn về phía Triệu Bình Xuyên đầu óc vẫn mơ hồ khóc nức nở, “Thúc nó, ngày hôm nay ta mang theo chất nhi của ngươi đến van cầu ngươi, mấy năm này bạc Đại Hổ kiếm được phần lớn đều là để ngươi đọc sách, hiện tại hắn không còn, van cầu ngươi cho ta cùng chất nhi đáng thương của ngươi một con đường sống đi, van cầu ngươi cùng a mẫu đừng bán ta cùng A Lâm, ngươi muốn bao nhiêu bạc, ta lập tức bán phòng đưa cho các ngươi, mẹ con chúng ta dù ra ngoài xin cơm cũng không muốn nhảy vào hố lửa, thúc nó…” Triệu Lâm tiểu ca nhi vừa nhìn thấy a mẫu khóc, nhất thời cũng khóc lên, “Con không muốn bị a ma bán, con muốn cùng a mẫu, tiểu thúc, người muốn mười lượng bạc chờ đến khi A Lâm lớn liền kiếm cho người, oa oa…” Vì muốn đem màn trình diễn càng thêm chân thực, Đường Xuân Minh còn suy nghĩ một hồi, sau đó bôi ít gừng lên tay áo, một bên khóc một bên dùng tay áo lau mặt cho con, nước mắt giống như nước lũ không ngừng chảy xuống, còn len lén liếc nhìn sác mặt Triệu Bình Xuyên, mặt đen giống như than vậy. Nên! Để ngươi cùng lão mẫu của ngươi bắt nạt người, lão tử ngày hôm nay không giết chết ngươi lão tử không phải họ Đường! Vì tuồng vui này, ngay cả bảo bối Lâm ca nhi hắn cũng cống hiến ra, cũng là vì tăng thêm nỗi khổ cho tiết mục này, con trai a, đây là lần cuối cùng, sau này a mẫu nhất định không để ngươi tiếp tục chịu ủy khuất, hắn là khóc giả, nhưng con trai là khóc thật. Hơn nữa lời con trai nói ra thực sự là có sức lực a, tuyệt đối vừa tàn nhẫn đam tiểu thúc nó một đao! Đứng ở phía sau cùng của đoàn người, Vương Anh thấy cảnh này miệng đều không ngậm lại được, xoa xoa con mắt, hắn không nhìn lầm đi, đây là đứa con riêng của hắn sao? Lẽ nào gả cho người liền có thể đem người hoàn toàn cải tạo thành một bộ tính tình khác? Nói đến đứa con riêng này, chính là người vô cùng sĩ diện a, nếu như trước đây làm thế nào cũng không thể không biết xấu hổ kêu khóc như vậy. Nhưng mà nhìn đến biểu hiện của Triệu lão tam, hắn hiện tại đã biết hướng đi của đứa con riêng này, không phải hắn nói, lúc này thực sự là tìm đúng phương pháp, Triệu lão ma lại khóc om sòm, lúc này cũng làm cho con riêng hắn tìm đến mệnh môn, nếu như hôm nay Triệu lão ma không giải quyết chuyện này, sau này Triệu lão tam liền khỏi đọc sách tiếp, người đọc sách coi trọng nhất chính là danh tiếng. Mọi người đều là yêu thích người yếu, huống hồ hai mẹ con này quỳ trên mặt đất khóc thành một đoàn càng làm nổi bật lên tình cảnh đáng thương của bọn họ, đã có người không nhịn được quở trách Triệu gia cũng Triệu lão tam. “Triệu lão tam a, tương lai đồ tú tài, tuy rằng ca ngươi không còn, nhưng Minh ca nhi dù sao cũng là ca sao của ngươi, Lâm tiểu ca nhi cũng là thân chất tử, ngươi nhẫn tâm bức bách bọn họ như vậy!” “Triệu gia chính là hạng thượng đẳng ở trong thôn, lẽ nào chi phí đi thì còn phải bức bách cô nhi quả phụ móc ra? Học trò như vậy ta thà rằng không có, sách đọc được đều trong bụng cẩu hết rồi.” “Đúng không vậy, Triệu lão ma suốt ngày ở trong thôn khoe khoang con trai nhỏ của hắn, lẽ nào Triệu Đại Hổ không phải con trai ruột của hắn? Lâm tiểu ca nhi mặc dù là ca nhi những trên người tốt xấu gì cũng có dòng máu của Triệu gia.” “Điều này cũng quá nhẫn tâm, cuối năm thật sự không người sống.” … Triệu Bình Xuyên giương mắt quét một vòng những người vây quanh, hầu hết người đều lộ ra vẻ xem thường trong mắt, đối với hai mẹ con đang quỳ trên mặt đất khóc lóc kia cũng đồng tình thương cảm, Triệu Bình Xuyên nhất thời mắt tối sầm lại thân thể hơi lung lay, giờ khắc này ngay cả suy nghĩ muốn bóp chết Đường Xuân Minh hắn cũng có, hắn lúc nào bức bách y? Bức bách y xưa nay đều là a mẫu cùng đại ca sao, hắn vẫn rất nhã nhặn! &&& Trương Tú chạy như bay đã tìm đến nhà lý chính, người bên trong đang nói chuyện cùng phu gia hắn, Lý gia cũng là một họ lớn ở trong thôn Bình Sơn, từ dường duy nhất ở trong thôn cũng là họ Lý, chỉ là sau đó nhiễu loạn cùng chạy nạn khiến cho không ít người dân ở nơi khác chạy đến, thôn Bình Sơn mới từ đó trở thành thôn có nhiều dòng họ, nhưng họ Lý vẫn như trước là một dòng họ lớn, các đời lý chính cũng đều là người nhà họ Lý. Hết chương 7.
|
Ôn Thôn Đích Nữ Nhân Chương 8: Ồn ào Trượng phu của Trương Tú – Lý Đại Sơn có chút quan hệ với Lý Chính, so với các nhà khác thì gần hơn, tiến vào bên trong nhà Lý Chính hắn liền to giọng gọi, “Đại bá sao, đại bá có ở nhà hay không?” Nhà của Lý Chính là nhà tốt nhất trong thôn, toàn bộ phòng đều là gạch ngói màu xanh, nhìn qua vừa chỉnh tề lại rộng rãi, trước sân còn trồng một gốc cây táo cùng một gốc lựu tượng trưng cho nhiều phúc nhiều lộc, đợi đến mùa xuân khí trời ấm áp, trong nhà sẽ tăng thêm mấy phần sức sống. Lúc này một ca nhi trung niên đi ra từ nhà Lý Chính, khuôn mặt hiền hòa, nhìn thấy người đến liền nở nụ cười, “Là A Tú nhà Đại Sơn a, làm sao vậy, vội vàng, lửa đốt mông hay sao?” Cũng là có quan hệ rất tốt mới nói giỡn với tiểu bối. “Không phải là lửa đốt mông,” Mặt của Trương Tú như bị người nói trúng rồi, “Đại bá có ở nhà không? Triệu gia có chuyện rồi, nhanh để đại bá đi cứu người, bằng không hai mẹ con Minh ca nhi sắp bị Triệu a ma đẩy đến đường chết rồi.” “Phi, cuối năm chết cái gì mà chết,” vẫn chưa hết tháng giêng, nói chữ chết sẽ không may mắn, nhưng mà hắn vẫn cao giọng hô, “Đương gia, Triệu gia có chuyện ngươi có muốn quản hay không? Hai ngày trước có tin đồn, Triệu a ma buộc Minh ca nhi đi tái giá để đổi bạc đấy.” Đang ở thời điểm nông nhàn, trong thôn có chuyện gì cũng được lan truyền hết sức nhanh chóng, phu lang nhà Lý Chính cũng được người quen biết báo cho. Vừa dứt lời, một hán tử trung niên biểu hiện nghiêm túc đi ra từ bên trong, nhìn qua có thêm vài phần uy nghiêm so với hán tử bình thường, “Triệu gia này cũng quá không ra gì, đi thôi, nhìn một chút, đừng để vẫn còn tháng giêng mà nháo ra mạng người.” Nếu thực sự xảy ra án mạng chính hắn cũng không được tốt gì, đây chính là bôi đen cho thôn Bình Sơn. Triệu lão hán thật là, không cưới phu lang tốt, phu lang này từ khi hắn mất không ngừng gây chuyện ầm ĩ, nếu như không phải nể mặt Triệu lão tam là học trò, Lý Chính cũng không chịu được lão ma như vậy. “Đi thì đi, người khác sợ Triệu lão ma khóc lóc om sòm nhưng ta không sợ, nếu không biết điều thì cho gậy đánh da thịt, A Tú, chúng ta đi trước, coi đại bá của ngươi chậm rãi đi phía sau đi.” Lý phu lang vỗ vỗ tay áo trắng, nhìn hán tử của mình một chút rồi bước ra ngoài, hắn cũng biết hán tử kia không có kiên nhẫn giao tiếp với lão ma kia, vì vậy nhất định phải đem mình lôi kéo đi cùng, nhưng mà hắn cũng không sợ. “Nhanh nào, đại bá ngài cũng không thể chậm a, tiện thể gọi những trưởng lão khác ở trong tộc đến nhờ họ phân xử xem thế nào, đỡ cho sau này Triệu lão ma lại oán trách nhà Lý Chính các ngài.” Trương Tú vui mừng đáp. Phu lang Lý Chính quở mắng Trương Tú một chút, dùng ngón tay chọc chọc gáy hắn, tâm nhãn này cũng dùng trên người đương gia nhà hắn, nhưng mà quên đi, hắn biết Trương Tú cũng là có lòng tốt, nói thật, đương gia vừa ý Triệu Lão tam, nhưng hắn cũng không lọt mắt tên cổ hủ như vậy, hai tiểu tử nhà hắn tuy rằng cũng đọc sách nhưng cũng làm không ít việc nhà nông, người có xuất thân từ nhà nông dù có đi tới chân trời cũng không nên quên mất nguồn cội. &&& Động tĩnh của Triệu gia ở thôn tây quá lớn, ngay cả các hán tử cũng bị kinh động vây ra xem. Khi Trương Tú cùng phu lang Lý Chính cùng với Lý Chính đi chậm hơn phía sau mấy bước đến, thì đã nghe thấy Triệu a ma khóc lóc om sòm. “… Đương gia tại sao ngươi lại chết sớm như vậy, để lại ta một cái lão ma bị người bắt nạt, ta mệt gần chết là vì cái gì, bị thiên lôi đánh, sau đó lại còn bị người đến bắt nạt tận cửa, đương gia ngươi mở mắt ra nhìn, sau này còn muốn để cho người khác sống tiếp hay không, không bằng ngày hôm nay ta đập đầu chết tại chỗ này luôn đi…” “Tên sao chổi này khắc chết mẹ để hắn, khắc chết cha, Triệu gia ta lòng tốt đem hắn cưới vào nhà, không được mấy năm liền đem lão nhị nhà ta Đại Hổ khắc chết rồi, từ khi hắn gả vào cửa Triệu gia đã làm cái gì? Không hiếu kính lão nhân không nói, còn khiến cho lão nhị nhà ta cách tâm, các ngươi nhìn đi hiện tại tiện nhân kia cũng không an phận, không cố gắng ở nhà sinh sống lại đến nhà lão ma ta, ngươi là cái tên sao chổi bị trời đánh.” Triệu a ma co quắp ngồi dưới đất nước mắt nước mũi khóc om sòm, cả đầu tán loạn, trên người cũng toàn bụi đất, vừa kêu khóc vừa dùng tay đánh mặt đất, hai mắt hung ác nhìn chằm chằm Đường Xuân Minh, hận không thể ăn thịt uống máu hắn, dám bắt nạt đến mệnh căn tử (*gốc rễ của tính mạng*) trên người hắn. Triệu lão tam đứng sau mặt cũng đỏ hồng, không biết là tức giận hay xấu hổ, “Ca nhi vô tri, chẳng trách thánh nhân đều nói chỉ có ca nhi cùng tiểu nhân là khó đối phó, ngươi nhục nhã danh tiếng người đọc sách không quan trọng, ta không chấp nhặt tới ngươi, nhưng ngươi không nên bất hiếu với trưởng bối, còn không mau nhận tội với a mẫu, tuy rằng a mẫu không ở, nhưng a mẫu là trưởng bối, a mẫu có thể làm chủ cho ngươi.” “Tam đệ nói rất có đạo lý, đệ sao không phải ta nói ngươi, ngươi xem một chút ngươi đã bức a mẫu đến mức nào? Ngươi xứng đáng với Đại Hổ a mẫu khổ tâm nuôi nấng lên một lòng muỗn dưỡng a mẫu sao? A mẫu, còn có ta cùng Đại Ngưu, còn có tam đệ, tuyệt đối không nghĩ đến, đệ sao, ngươi đang làm gì vậy! Còn không mau lại đây đỡ a mẫu lên, trái tim của ngươi sao có thể tàn nhẫn như vậy!” Vương Xuân Hoa không biết xông ra từ lúc nào, một mặt phẫn hận chỉ trích Đường Xuân Minh, từ ngữ như là hắn muốn giết chết Triệu a ma. Mà lão đại Triệu gia lại ở trong phòng, đệ sao đến nháo, hắn đi ra ngoài mặc kệ nói cái gì đều sẽ khiến người ta có ấn tượng không tốt. “Cũng chỉ Đại Hổ coi hắn là bảo bối, không suy nghĩ một chút ngay cả nhà mẹ đẻ cũng không có lui tới cùng hắn, có thể thấy được người này a… Chà chà.” Phu lang Lý Tòng Căn đứng bên cạnh xem trò vui cũng nhàn nhạt nói một câu, ai cũng biết, Lý Tòng Căn thân thiết nhất với Vương Xuân Hoa, âm thanh chà chà mang ý nghĩa sâu xa cùng lời nói chưa nói hết khiến người ta không tự chủ được suy nghĩ nhiều hơn, quan hệ của Đường Xuân Minh cùng nhà mẹ đẻ không biết mọi người đều biết, sẽ không ai nói mẹ kế không đúng, như vậy, chẳng lẽ Minh ca nhi là người bất hiếu? Những thanh âm này khiến cho Triệu a ma càng lăn lộn om sòm trên mặt đất hơn, gào đến khàn cả giọng, một ít hán tử ca nhi lớn tuổi đến xem cũng không khỏi nghĩ Đường Xuân Minh làm vậy có chút quá đáng, này đều đem lão nhân bức tới trình độ này, nếu như hán tử ca nhi trẻ tuổi đều học được cái này, sau đó ai còn chăm sóc báo hiếu những lão già như bọn họ, gió này không thể dài! Sau đó liền xuất hiện một số âm thanh hướng về phía Triệu a ma: “Minh ca nhi a, tuy rằng Đại Hổ đi rồi, nhưng ngươi vẫn là người Triệu gia, có chuyện gì người một nhà cũng nên đóng kín cửa thương lượng với nhau, nhìn xem thế này đã thành dạng gì.” “Đúng đấy, một ca sao lại cúi dầu trước tiểu thúc tử, thế này là thế nào, cũng không biết tránh hiềm nghi.” Triệu a ma cùng Vương Xuân Hoa nghe được âm thanh này trong mắt càng ngày càng đắc ý, ngày hôm nay chính là muốn đem Đường Xuân Minh này phong sát, sau này ca nhi này ở Triệu gia cùng trong thôn chẳng phải là mặc kệ cho bọn họ hành hạ, hừ, khó mà xoay người! Coi như lên được trời cũng phải kéo cho xuống dưới! Nhưng mà một ít hán tử ca nhi trẻ tuổi vẫn thiên hướng về phía hai mẹ con Đường Xuân Minh, thấy hai mẹ con này gầy yếu đến mức sắp ngất đi, làm sao so được với nhà Triệu a ma từng người mặt đỏ bừng, đặc biệt là Triệu a ma cùng Vương Xuân Hoa, thịt mỡ trên người không ngừng run run, bình thường không biết nhét bao nhiêu thịt vào trong bụng a. Đường Xuân Minh đối với phản ứng của lão nhân trong thôn cũng không cảm thấy kỳ quái, hắn cũng lớn lên trong thôn, một ít lão gia hoả cậy lớn tuổi mà lên mặt, vô lý cũng phải nói ba phần, muốn đem những tiểu bối kiêu ngạo trong nhà cùng trong thôn đè xuống, bằng không từng người từng người đều chạy đến trên đầu bọn họ, lão nhân gia bọn họ nói chuyện còn có ai nghe? Ở trong nhà cùng trong thôn còn có địa vị gì? Đường Xuân Minh một mực không để ý cái quỷ quái này, ngày hôm nay hắn không xả sạch quan hệ với nhà này hắn đừng mong sống yên ổn được sau này. Trực tiếp không quỳ nữa, lưu loát từ dưới đất đứng dậy, đem con trai nhỏ nhét vào trong lồng ngực A Vanh, hắn ngăn lại hành động muốn cùng tranh đấu với những người này của A Vanh, những người như thế không đáng để A vanh nói, hắn biết thời đại này rất coi trọng danh tiếng của học trò, hắn ngày hôm nay dám đến nháo cũng là vì Triệu lão tam là học trò muốn đi thi. Đường Xuân Minh nói với Đường Xuân Vanh: “Coi kĩ A Lâm, không cho phép lại đây, bằng không ta sợ những người này làm tổn thương A Lâm, những người này còn không bắt nạt được ta, ngươi cũng đừng dính líu.” Vừa nói liền một bên đem Đường Xuân Vanh đẩy ra ngoài, A Lâm khóc đến thở không ra hơi, Đường Xuân Minh cũng không nỡ lại làm khó dễ con trai. “Ta…” Đường Xuân Vanh vô cùng khó xử, nhưng đối với loại lão ma khóc lóc om sòm này hắn không có biện pháp nào. “Ta cái gì ta, còn không chăm sóc A Lâm thật tốt.” Lại đẩy Đường Xuân Vanh một cái, Đường Xuân Minh liền đi đến trước mặt những người họ Triệu, khóe mắt liền nhìn thấy có thêm mấy người nữa đến, trong đó có Trương Tú, nếu những người Triệu gia này không cần sĩ diện, hắn liền vạch trần toàn bộ. “Đại ca sao cùng Tam đệ chụp tội danh linh tinh ta không dám nhận, các ngươi nói ta không hiếu kính trưởng bối, vậy Triệu gia là ai trồng trọt? Quanh năm suốt tháng nhà ai là hiếu kính nhiều nhất, trong thôn này mọi người đều có mắt, không cần các ngươi nói lời vô căn cứ, các ngươi thật sự là coi mọi người đều mắt mù sao?” “Tam đệ, Đại Hổ vì sao chết còn cần ta nói lại lần nữa sao? Tam đệ ngươi là người đọc sách nói với ta rằng, sang năm ngươi cần gia phí tu bổ cùng phí đi thi, ngươi biết a ma mở miệng muốn bao nhiêu bạc của Đại Hổ hay không? Hai mươi! Hai mươi lượng bạc a, Tam đệ, ngươi là người đọc sách, ngươi nói một chút nhị ca ngươi làm sao lại lấy ra được hai mươi lượng bạc? Ngoại trừ liều chết tiến vào núi sâu còn có biện pháp khác không?” Đây chính là chuyện mọi người đều không rõ ràng, tính tình của nguyên chủ sẽ không đem chuyện rêu rao khắp nơi, nhiều nhất cũng chỉ là nói thầm với Trương Tú vài câu, tuy nhiên sẽ không nói toàn bộ, chuyện gì cũng đều cắn răng nhịn xuống. “Ngươi… Ngươi…” Chuyện này Triệu Bình Xuyên đương nhiên biết nhưng dưới cái nhìn của hắn, đây là nhị ca nên lấy ra, bằng không sau này dựa vào cái gì mà hưởng phúc của hắn? Chẳng lẽ để hắn một người đọc sách tự mình kiếm bạc sao? Nhưng mà biết những lời này cũng không thể nói ra được, “Ta là người đọc sách, sẽ không cùng ngươi tính toán đến những thứ tiền bạc này, ngươi chớ có làm bẩn người đọc sách!” “Ha, ” Đường Xuân Minh cất cao âm thanh giễu cợt nói, “Thứ tiền bạc? Ngươi là người đọc sách chẳng lẽ không cần ăn không cần uống hay sao? Quần áo mặc trên người ngươi là từ nơi nào? Tiền sửa chữa ngươi nộp là từ đâu? Thời điểm ngươi tiến vào tửu lâu có nghĩ đến mấy thứ tiền bạc không? Nói cho ngươi, những thứ tiền bạc ngươi xem thường chính là những thứ nuôi lớn cho ngươi đọc sách là do nhị ca ngươi dùng máu thịt đổi lấy, ta sớm biết ngươi xem thường nhị ca ngươi là kẻ thô lỗ, vậy tại sao ngươi còn không dám không dùng mấy thứ tiền bạc của nhị ca ngươi?” Bốn phía đều là tiếng cười nhạo, Triệu lão tam xem thường người nhà quê không phải lần đầu tiên người khác biết, còn không phải là, người đọc sách ăn uống mặc đều là do những lão nông này làm từ trong ruộng ra, trước đó bọn họ còn cảm thấy thấp đi một đấu trước mặt những người đọc sách, nhưng hiện tại những gì Đường Xuân Minh nói lại khiến cho bọn họ sáng mắt ra, cả người đều cảm thấy thoải mái. Mắt Triệu Bình Xuyên tối sầm lại muốn ngã xuống, trên mặt xấu hổ đến mức đỏ rực. Triệu lão ma vừa nhìn tình hình này cũng không còn lăn lộn trên mặt đất, xoay người bò dậy từ dưới mặt đất lên, đem Vương Xuân Hoa vốn đang giả vờ an ủi bị đẩy lảo đảo suýt chút nữa ngã xuống mặt đất. Triệu lão ma phẫn hận xông lại: “Tên sao chổi này ta muốn xé nát miệng ngươi, Triệu gia ta lúc nào đến phiên người ngoài là ngươi tới nói, Đại hổ chính là miếng thịt rớt xuống từ trên người ta, ta chính là muốn uống máu ăn thịt của hắn hắn cũng không dám nói một chữ “Không”?” Đường Xuân Minh mới không sợ hắn tác oai tác quái, ưỡn bụng về phía hắn nói: “Ngươi đến a, đánh vào bụng của ta đi, ngươi muốn bán ta mười lăm lượng bạc, vừa vặn đem bụng ta xóa bỏ đi rồi đổi bạc, đến a, còn có Lâm ca nhi, mười lượng bạc, vừa hay bán hai mẹ con ta được hai mươi lăm lượng bạc đủ để cho tiểu thúc tử, chỉ cần tiểu thúc không chê chút bạc này dính máu của tiểu chất tử thôi.” Đường Xuân Minh từ đầu đến cuối đều bám vào Triệu lão tam mà nói chuyện. Triệu lão ma cúi đầu liều mạng xông lại, chỉ chút nữa là đâm vào bụng Đường Xuân Minh, người vây quanh liền hét ầm lên, có người vọt đến muốn ngăn cản Triệu lão ma, nhưng động tác cũng không nhanh bằng Triệu Bình Xuyên, đảo mắt Triệu lão ma liền va vào một người, tiếp theo liên tục kêu ai ai. Triệu lão ma người ục ịch ục ịch, lại dùng hết sức lực muốn giết chết Đường Xuân Minh, vì lẽ đó đem người đụng vô cùng mạnh mẽ, Triệu Bình Xuyên chật vật đứng dậy từ trên mặt đất, cả người đau đớn, nhưng không kịp lo lắng cho chính mình liền quát a mẫu: “A Mẫu, ngươi là đang làm gì? Dù cho hắn không đúng hắn cũng là phu lang của nhị ca, bên trong bụng hắn là hài tử của nhị ca!” Nếu như thực sự đụng phải thì tội danh này Triệu Bình Xuyên hắn muốn xóa cũng không được, người khác nói nhất định là Triệu Bình Xuyên hắn vì bạc mà hại chết ca sao cùng chất nhi, coi như hắn thi được công danh thì cũng có vết bẩn, công danh có thể giữ được hay không cũng là vấn đề. Hắn cũng coi như nhìn ra, Đường Xuân Minh nhu thuận này hôm nay chẳng biết vì sao lại hướng hắn mà nhằm, muốn vấy bẩn thanh danh của hắn, hắn cũng thực sự hết cách rồi, từng chuyện từng chuyện này, tuy rằng không phải do hắn làm, nhưng người khác thấy a mẫu liều mạng muốn bạc để làm gì? Còn không là tiểu ở trên người hắn. “Hồ đồ! Ai muốn chết muốn sống? Ai muốn bán ai đổi hai mươi lăm lượng bạc a?” Tình cảnh loạn đến hỏng bét, có người lao ra muốn bảo vệ Đường Xuân Minh, muốn xông tới muốn ngăn Triệu lão ma, lúc này một thanh âm bao hàn tức giận vang lên, mọi người quay đầu nhìn lại, liền thấy Lý Chính quặm mặt lại âm u đứng ở nơi đó, phía sau hắn là những trưởng lão có uy danh trong thôn. Hết chương 8.
|
Ôn Thôn Đích Nữ Nhân Chương 9: Quyển sách Lý Chính ở thôn Bình Sơn từ trước đến giờ đều rất có uy tín, nếu nói hiện tại Triệu gia là hộ thượng đẳng, thì nhà Lý Chính chính là đứng trên mọi người. Bản thân Lý Chính làm việc công chính, cũng không dựa dẫm vào Lý đại gia tộc cậy thế ức hiếp người, tuy nói một chén nước khó tránh khỏi có chỗ không công bằng, nhưng hầu hết thời điểm mọi ngươi vẫn cảm thấy rất tin cậy. Tuy nói hai tiểu tử nhà Lý Chính vẫn chưa thi được công danh, không bằng danh hiệu đồng sinh của Triệu bình Xuyên, nhưng người nào lại không biết,, hai tiểu tử nhà hắn đều đọc sách ở trên thị trấn, quy cách của học đường ở thị trấn đương nhiên cao hơn một bậc so với trấn trên. Hai tiểu tử nhà Lý Chính còn được lòng người hơn Triệu Bình Xuyên, người ta đối với người khác đều là khách khách khí khí, nào giống như Triệu lão tam nhà người ta hận không thể đẻ cho tất cả mọi người đều biết hắn là người đọc sách nhất định phải bày ra thư thái Trong nhà Lý Chính còn có một ca nhi gả lên trấn trên, hán tử đương gia chính là bộ khoái ăn lương ở trong nha môn, ai nhìn thấy cũng đều phải khách khí. Từ xa Lý Chính liền nghe được cái gì bán với không bán người, lang phu mấy ngày nay cũng ghé tai hắn nói chuyện mà Triệu a ma làm ra, Lý Chính nghe thấy một bụng hỏa, hiện tại mọi người trải qua càng ngày càng tốt, thôn Bình Sơn cũng càng thêm thịnh vượng, hiện tại lại có chuyện muốn bán người đi, Triệu gia cũng không phải là không sống được, thực sự mất mặt, Triệu tam thúc công đi cùng trên mặt cũng đầy khó nhìn, cùng nhìn chằm chằm Triệu a ma cùng Triệu Bình Xuyên, đương nhiên Đường Xuân Minh gặp phải chuyện này cũng nhận đến ánh mắt không tốt. Triệu lão ma vốn cảm thấy con trai nhỏ không thấy được lòng tốt, hắn nhọc lòng kiếm bạc ra còn không phải là vì hắn, lại nói tên tiện nhân kia, tiện nhân kia quả nhiên là sao chổi, tuyệt đối không thể ở lại Triệu gia, hắn hiện tại cũng không hiểu được tại sao Triệu lão tam lại ngăn cản hắn. Hiện tại vừa nhìn thấy Lý Chính người liền rụt lại, hắn có thể bắt bí con trai của chính mình, hắn có thể giở trò ngang ngược với ca nhi trong thôn, chỉ là không dám tùy ý chửi bậy với những hán tử, dù sao hán tử mới là chủ nhà. “Cầu Lý Chính đại thúc cùng các vị trưởng lão làm chủ cho ta.” Trong lòng Đường Xuân Minh không cảm thấy sợ hãi, hắn chờ chính là cơ hội này, nói xong liền quỳ xuống, trong lòng âm thầm mắng, đời trước hắn chỉ quỳ cha, ngay hôm nay bút này chỉ có thể ghi trên người Triệu gia, trừ phi Triệu lão tam thi được công danh, bằng không bút này nhất định phải đòi lại.( Đường Xuân Minh căn bản không cho người khác có cơ hội mở miệng, há miệng liền đem mọi chuyện kể lại một lần, nói nguyên nhân Đại Hổ chết không rõ ràng, chuyện Triệu Bình Xuyên đi thi cần bạc nên bán ca sao chất tử, mặc dù biết những chuyện này tuyệt đối không thiếu bàn tay sau lưng của Vương Xuân Hoa, nhưng hiện tại Đường Xuân Minh không muốn truy cứu trách nhiệm thuộc về ai, hắn chỉ đẩy toàn bộ lên đầy Triệu Bình Xuyên, ai bảo ở Triệu gia cũng chỉ có hắn mới có thể quản chế được Triệu lão ma. Trương Tú cũng không lạc hậu, thẳng thắn sảng khoái đem chuyện hai nhà kia nói ra, ngoại trừ cái hán tử chân thọt kia, gia đình Triệu lão ma muốn đem Lâm ca nhi đem tặng cũng bị hắn tìm tới, ai bảo Vương Xuân Hoa suốt ngày lảm nhảm trong thôn, cho là Triệu lão ma ra tay không chuyện gì không thành, liền đắc ý liền khoe khoang, lúc này mới để cho Trương Tú tóm được nhược điểm. Gia đình kia chính là muốn tìm đồng phu lang cho hán tử ngu si nhà mình, tên tiểu hán tử kia không chỉ si ngốc ngơ ngác, lại còn nổi điên, điên lên sẽ đánh người, cũng chỉ có người mất đi nhân tính tâm địa đen tối mới đem tiểu ca nhi đưa đến nhà như vậy. Đường Xuân Minh ô ô khóc, sắc mặt trắng đến kinh người, thân thể gầy yếu không thể tả, thật giống như sẽ ngất ngay lập tức: “Lý Chính đại thúc, ta cùng A Lâm không cầu được hưởng phúc của tiểu thúc, chỉ cầu tiểu thúc thả ta cùng A Lâm một con đường sống, nếu như thật sự bị bán tới nhà như vậy, ta cùng A Lâm còn có đường sống sao? Còn không bằng nắm lấy mấy sợi dây thừng lớn treo trước cửa, sớm muộn cũng là một chữ “chết”, không bằng chết sớm sớm sạch sẽ, ta cùng A Lâm xuống dưới đất đoàn tụ với Đại Hổ đi.” “Hồ đồ! Hồ đồ!” Triệu tam thúc công tức giận đến râu mép đều vểnh lên, liên tiếp mắng mấy tiếng hồ đồ, “Triệu Bình Xuyên, ca sao ngươi nói có phải thật hay không? Các ngươi thực sự là tính toán như vậy?” Nói cho cùng hắn cũng là họ Triệu, nếu như thật sự để cho Đường Xuân Minh cùng tiểu ca nhi cùng nhau treo cổ trước cửa nhà, không chỉ có Triệu gia đen đủi, Triệu gia bọn họ cũng vô cùng mất thể diện, bức tử ca nhi sau này làm gì còn ai dám tiến vào Triệu gia? “Tam thúc công, ” Triệu Bình Xuyên đau buồn kêu một tiếng, “Ngài cũng biết sắp có viện thí, Bình Xuyên ôn tập cả ngày còn sợ không đủ thời gian, làm gì còn có thời gian làm ra chuyện này… Chuyện ô danh.” “Vậy chuyện a mẫu ngươi làm ngươi đều không biết? Triệu gia bây giờ cần nhờ bán người mới có thể đủ bạc cho ngươi thi?” Lý Chính chen miệng nói, ý tứ của Triệu lão tam chính là muốn đẩy chuyện này lên người người khác? “A Mẫu…” Triệu Bình Xuyên quay đầu nhìn về phía Triệu lão ma, trong mắt có bi thương, lần thứ hai nói, “Đều là Bình Xuyên bất hiếu, có thể là do a mẫu làm cũng không được tốt, một mảnh từ mẫu tâm Bình Xuyên cũng không đành lòng chỉ trích.” Chà chà, nhìn xem trình độ nói chyện của người đọc sách này, một cái từ mẫu một cái không đành lòng liền có thể đem tất cả mọi chuyện đều biến mất? Hơn nữa trong lời này từ trong ra ngoài đều có ý tứ là chuyện này đều do a mẫu làm ra, hắn là vô lực ngăn cản, lập tức đem trách nhiệm đều bỏ xuống hết. Triệu lão ma cũng nhân cơ hội ôm ngực kêu khóc: “Đương gia, tại sao ngươi lại chết sớm như vậy, tại sao ngươi không dẫn ta đi cùng a a, đương gia, ngươi để lại cho ta một gia đình thế này ta biết làm sao a a? Một chyện không chu toàn đều đổ hết tội lên người lão ma này, đương gia…” Mấy lão nhân này đều lộ ra vẻ không đành lòng, mấy năm nay Triệu lão ma không có công lao cũng có khổ lao, huống hồ còn nuôi ra được một học trò. Đường Xuân Minh cười gằn trong lòng, một đại gia đình kia còn không phải là dựa vào Triệu Đại Hổ nuôi, động một chút là nói với Triệu Đại Hổ a mẫu không dễ dàng thế nào, trong nhà vừa không có mỡ, đệ đệ lại gầy, trong lòng lại đau, mỗi lần cũng làm cho Triệu Đại Hổ ngoan ngoãn chịu thua, trong nhà có gì đều muốn hiếu kính lão mẫu trước tiên. Đường Xuân Minh móc ra một cuốn sổ ghi chép từ trong túi áo ra, nói: “Tiểu thúc, ngươi dám nói Đại Hổ bất hiếu a mẫu sao? Tiểu thúc, ngươi dám nói Triệu gia bây giờ thật khó khăn đến mức cần bán hai mẹ con chúng ta mới có thể sống được sao? Lý Chính đại thúc, tam thúc công, các ngươi cũng biết cha ta từ nhỏ đã dạy ta biết chữ, trong nhà làm gì không ghi lại liền không được, chỗ nào cần tiêu chỗ nào không cần tiêu đều ghi lại rõ rõ ràng ràng, tháng ngày rõ ràng cẩn thận, vì lẽ đó ta đều ghi lại những khoản chi tiêu trong nhà, hiện tại liền để Lý Chính đại thúc cùng tam thúc công một mảnh hiểu tâm của Đại Hổ nhà ta đi, đỡ phải cho Đại Hổ chết rồi còn gánh lấy tội danh bất hiếu, ô ô ô…Không thể để Đại Hổ chết cũng không nhắm mắt.” Rất nhiều người đều sửng sốt, liền Triệu Bình Xuyên cũng vậy, nhất thời tê cả da đầu. Trương Tú cũng không nghĩ tới, nhưng mà hắn phản ứng nhanh nhất, ngay lúc Triệu lão ma còn không khi phản ứng tiến lên một bước tiến lên đoạt lấy trước rồi đưa đến tay Lý Chính, có bản ghi chép này liền không thể tốt hơn, hắn hiểu được một nhà Triệu Đại Hổ hiếu kính Triệu lão ma chỉ nhiều hơn chứ không có ít hơn so với những gì hắn biết, hiện tại để cho mọi người nhìn xem một đại gia đình Triệu gia là nhờ ai nuôi sống. Vương Anh cũng chậm nửa nhịp mới đem miệng đóng lại, chiêu này của con riêng đủ độc, nhưng hắn thật đúng là không tưởng tượng ra được con riêng sẽ nghĩ như vậy. Vương Anh đoán đúng, Minh ca nhi nguyên bản không có phần tâm tư này, nhưng Đường Xuân Minh là ai, muốn ra chiến trường đương nhiên phải có chuẩn bị tốt. Cũng may lúc hắn vừa mới xuyên qua đã tiếp nhận toàn bộ kí ức của Minh ca nhi, từng hình ảnh như một cuộn phim chiếu qua trước mắt hắn, đặc biệt là ký ức mấy năm qua, vô cùng sống động, ngay cả những chuyện Minh ca nhi trước kia cũng không nhớ rõ được Đường Xuân Minh cũng nhìn ra rõ rõ ràng ràng, bởi vì những thứ kia đối với Đường Xuân Minh cũng chỉ là những chuyện xảy ra từ mấy ngày trước, vì vậy, mấy ngày nay hắn vắt óc tìm mưu kế làm ra những quyển sách này, lại cố ý đem quyển sách này làm cho cũ đi một chút, khiến người ta lầm tưởng quyển sách này đã có từ trước kia. Không gian là vạn năng, hắn còn có lực lượng tinh thần làm máy nói dối. Lý Chính cũng không khỏi đánh giá cao Đường Xuân Minh một chút, không nghĩ tới Minh ca nhi tính tình luôn luôn thành thật cũng có tâm tư đến mức này, lòng cảnh giác cao hơn, những việc Minh ca nhi làm hôm nay khiến hắn không thể tiếp tục coi thường ca nhi này. Nhưng mà nghĩ lại, nếu như không bị bức bách đến không còn đường thoát, chỉ sợ cũng không có lấy ra, trong lòng ai thán một tiếng, lật quyển sách trong tay lên, càng xem sức mặt càng khó coi. Từng chuyện từng chuyện này, nếu như nói Đại hổ không hiếu kính a mẫu, trên đời còn có ai là hiếu tử? “Tam thúc, ngươi cũng xem một chút đi.” Lý Chính xem xong quyển sách liền giao cho Triệu tam thúc công, đối với chuyện của Triệu gia, tam thúc công có quyền lên tiếng. Tam thúc công không biết chữ, nhưng mà tiểu bối Triệu gia đỡ hắn ở bên cạnh lại biết một vài mặt chữ, liền nhỏ giọng đọc cho tam thúc công nghe, mỗi người đều dựng thẳng lỗ tai lên nghe, xem bên trong quyển sách này đến cùng là ghi chép cái gì. Lý Chính cũng không quan tâm những chuyện đó, nhưng ánh mắt phức tạp liếc qua Đường Xuân Minh đang thương tâm, hắn không biết Đường Xuân Minh đánh chủ ý gì, nhưng nếu hắn muốn làm, hắn là Lý Chính liền giúp hắn một tay đi, bằng không thật sự có thể đem người bức chết. Nhưng qua ngày hôm nay, Đường Xuân Minh muốn tái giá sẽ càng khó khăn, danh tiếng khôn khéo tính toán này lan truyền nhanh chóng, nhìn những ma ma trong thôn nay, ai sẽ đồng ý cho con trai mình cưới một phu lang như vậy trở về, chỉ lo một ngày nào đó khắc nghiệt với hắn hắn lại đem những thứ này ra. Triệu gia có ô danh này, danh tiếng của Đường Xuân Minh này cũng không coi là tốt được, thậm chí cũng có ảnh hưởng với tiểu ca nhi của hắn. Nhưng mà suy nghĩ kĩ một chút, nếu như hôm nay hắn không lấy ra, chỉ sợ không thoát khỏi Triệu a ma bức bách, sau ngày hôm nay, khẳng định Triệu a ma càng hận Đường Xuân Minh, vì vậy hắn cũng chỉ có thể dứt khoát ra ngoài đi. Lại nhìn tiểu hán tử ôm Triệu Lâm tiểu ca nhi, rõ ràng không phải người trong thôn, trong lòng Lý Chính khẽ xoay chuyển vài vòng, lộ ra vẻ bừng tỉnh, lần này Triệu a ma tính toán nhất định phải thất bại, tiểu hán tử này nhất định là người họ Đường đi, từ trước Triệu lão ma ỷ vào Đường Xuân Minh không có chỗ dựa là nhà mẹ đẻ mới dám làm càn như vậy. Giờ thì hay rồi, cũng nên để hắn nhận chút giao huấn, đỡ cho suốt ngày quấy nhiễu an bình của thôn Bình Sơn, có người nhà họ Đường đứng ra, tam thúc công xử lý mọi chuyện cũng không thể chỉ bận tâm Triệu gia. Từng khoản từng khoản, những người xung quanh nghe được kinh ngạc không thôi, có chút khoản, ngay cả Triệu lão ma cùng Vương Xuân Hoa đều không nhớ rõ, từ trước đến giờ bọn họ đều là đưa tay ra lấy không quan tâm, làm gì nhớ đã cầm bao nhiêu tiền từ chỗ Triệu Đại Hổ, xưa nay đều ngại ít. “Hóa ra Triệu a ma thực sự là giỏi tính toán, đã đem con thứ hai phân ra rồi mà vẫn còn muốn nó phải nuôi cả một đại gia đình Triệu gia đi.” “Hóa ra nhìn ba gian nhà lớn của Minh ca nhi tưởng rằng những ngày tháng trải qua rất tốt, làm sao biết được chỉ là bề ngoài đẹp đẽ, nói thêm lúc trước Triệu gia tách ra ở riêng cũng chỉ cho hai mẫu ruộng không còn thứ gì khác, ta nhớ ba gian nhà lớn này đều là dùng của hồi môn của Minh ca nhi để làm lên, chà chà, cả nhà Triệu gia thật là thông minh.” Triệu Bình Xuyên hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào, bởi vì rất nhiều chỗ Đường Xuân Minh đều viết cả cớ mà Triệu lão ma dùng để muốn bạc, cái gì mà thân thể tam đệ không tốt, cái gì mà tam đệ không mua được giấy bút và mực, cái gì mà tam đệ muốn tạo dựng quan hệ với đồng học… Chẳng trách thấy Triệu Đại Hổ ngoại trừ ngày mùa còn những lúc rảnh đều chạy vào trong núi, hầu như không có thời gian nghỉ ngơi, hóa ra là vội vàng kiếm tiền nuôi sống cả nhà hấp huyết trùng kia. Từ khi ở riêng, những khoản này cộng vào, sơ sơ cũng phải hơn năm mươi lượng bạc, nếu là những gia đình bình thường thì có thể sống được cuộc sống rất tốt, nhưng nhìn hai mẹ con Đường Xuân Minh, còn có thể nói cái gì đây. “Hồ đồ! Lão ma hồ đồ!” Tam thúc công tức giận ngón tay run run chỉ về phía Triệu lão ma cùng Triệu Bình Xuyên, “Đây chính là con bất hiếu cùng không hiếu kính lão nhân đúng không? Nếu như Minh ca nhi không hiếu thuận lão nhân thì sao lại không ngừng đem đồ chuyển tới nhà các ngươi? Còn nói Đại Hổ là bị Minh ca nhi bức tử, đây rõ ràng… Rõ ràng…” Tam thúc công tức giận đến lời cũng không nói hết được, cũng không thể nói a, nếu nói chuyện Triệu lão ma bức tử con trai của chính mình là sự thật, cái này cũng có thể khiến cho Triệu lão ma bị trục xuất khỏi thôn Bình Sơn. Tiểu bối bên cạnh liền vội vàng đem sách trả lại Lý Chính, cẩn thận mà thuận khí cho tam thúc công, khuyên bảo. Triệu lão ma hắng giọng chuẩn bị muốn khóc, tam thúc công quát một tiếng liền đem tiếng nói của hắn nghẹn lại cổ họng: “Làm sao? Ngươi còn có oan ức nào có thể nói? Hay là đứa nhỏ này nói lầm? Coi chúng ta là người hồ đồ không nhớ được, trên này còn ghi rõ cả ngày tháng, làm sao, thấy những lão nhân chúng ta không dám đem ngươi trục xuất khỏi thôn?” Triệu lão ma sợ đến run cầm cập, gấp đến mức không ngừng vỗ ngực, lần này thực sự là đau trong lòng. “Ngươi thực sự là hồ đồ a, Triệu Đại Hổ không phải con trai của ngươi? Ngươi chỉ có một người con trai là Triệu Bình Xuyên hay sao? Ngươi cũng thật là càng già càng hồ đồ, ngươi cho rằng làm như vậy là tốt cho lão tam? Ngươi có biết hay không làm như vậy chỉ có thể làm lỡ tiền đồ của lão tam, ngươi đi ra ngoài nghe một chút, làm gì có người đọc sách nào không cần danh tiếng, ngươi phá huỷ Đại Hổ không đủ, còn muốn phá huỷ lão tam?” Làm người nhà họ Triệu, hắn cũng hi vọng Triệu Bình Xuyên có thể thi được công danh, như vậy Triệu gia không chỉ càng thêm vững chắc ở thôn Bình Sơn, mà những thôn khác nhắc đến Triệu gia ở thôn Bình Sơn cũng phải nể mặt, có nhưng lão ma vô tri này đã làm gì a. Đường Xuân Minh cúi đầu khinh thường liếc nhìn, nếu như hắn không nắm lấy Triệu lão tam đem mọi chuyện đều đẩy về phía hắn, ngày hôm nay bị nói hồ đồ chắc chắn không phải là Triệu lão ma, mà Đường Xuân Minh hắn chắc chắn sẽ trở thành đối tượng bị khiển trách, bại hoại danh tiếng của Triệu gia. Nghe giọng điệu này, chính là coi trọng Triệu lão tam a. “Cái này không thể nào!” Triệu lão ma rốt cục thở ra một hơi, sợ sệt hét ầm lêm, vội vã quay đầu hướng về con trai nhỏ tìm chứng cớ, hoảng loạn nói: “Bình Xuyên, a mẫu không nghĩ tới, đúng, đều là tiện nhân Đường Xuân Minh kia nói sai, bằng không những chuyện này ai lại biết, phu lang nhà ai lại đem chuyện trong nhà nói ra ngoài? Bình Xuyên, sẽ không có ảnh hưởng với ngươi đúng hay không?” “A Mẫu, ” Triệu Bình Xuyên vô lực cúi đầu, “Ta đều nói ngươi phân một nhà nhị ca ra liền để hắn có cuộc sống của chính mình, nhưng mà ngươi…” Hắn quay đầu đi, hành động này rơi vào trong mắt người khác đều là tất cả những hành động này đều là do một mình Triệu lão ma tự mình làm, Triệu Bình Xuyên xưa nay không nghĩ tới chuyện cầm một đồng của Triệu Đại Hổ. Quả nhiên là người đọc sách, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu đều muốn khoác một tấm da cho mình, trong mắt Đường Xuân Minh, Triệu lão ma là vô tri, nhưng Triệu Bình Xuyên chính là bỏ mặc Triệu lão ma làm như vậy, bởi vì được lợi ích thực sự chính là Triệu Bình Xuyên hắn, nhưng đứng ở đằng trước chính là Triệu lão ma, nếu không phải Đường Xuân Minh nháo trò, ai sẽ chuyển hướng về phía Triệu Bình Xuyên hắn, đến lúc đó hắn chỉ cần nói thêm vài câu thì Triệu Bình Xuyên hắn chính là một người vô cùng tốt, lợi ích thực tế có danh tiếng cũng có. Hết chương 9
|