Nhất Trạch Tam Sinh
Chương 68
Với sự uỷ thác của ký hiệu tạm thời, chốt khống chế tinh thần lực của Ngân Dực cũng không có dấu hiệu bài xích, Chu Cẩn không cần dùng tinh thần lực bạo lực cắt ngang. Chu Cẩn để Ngân Dực nhấc chân trái lên, xác định hết thảy đường dây đều đã kết nối xong xuôi. Ngân Dực cúi đầu nhìn, quơ quơ cái chân mới: "Tui cảm thấy nhẹ ghê nơi."
"Đúng thế." Toàn cảnh Ngân Dực nhìn thấy đều lập tức hiện ra trong đầu Chu Cẩn, cậu nhìn chân trái của Ngân Dực rồi nói, "Sau khi cải tiến toàn bộ xong, trọng lượng tổng thể của ngươi sẽ nhẹ hơn so với ban đầu 45%, thời điểm đó ngươi có thể tự xưng là người nhẹ như én."
Ngân Dực: "Quào!"
"Đừng vội cảm thán." Chu Cẩn trực tiếp đưa ra mệnh lệnh với dây thần kinh, chân phải của Ngân Dực trong lúc mọi người nhìn kỹ rút nhỏ 70%. Hiện trường vốn yên tĩnh lập tức bạo phát một trận hoan hô, trên mặt Chu Cẩn xuất hiện một vệt ý cười, lập tức kết nối để đưa ra mệnh lệnh, chân Ngân Dực nhanh chóng lớn lên, sau khi nhỏ lại gấp ba lần lúc thường, liền nhanh chóng biến thành một vuốt động vật cự đại.
"Hoắc!" Ngân Dực kêu to, "Sau này tui có thể lớn lên hoặc nhỏ lại bất cứ lúc nào sao?" Nó kích động đến hận không thể nhảy dựng lên.
Khóe miệng Chu Cẩn ngậm lấy ý cười, quan sát dữ liệu đánh giá, đem chân trái biến thành vuốt của Ngân Dực tùy cơ rút lại, mặc dù còn chậm trãi, bất quá đều đạt tới mục tiêu. Cậu thoả mãn vỗ vỗ tay: "Chờ cải tiến hoàn thành, biến đổi như thế nào đều phải xem ý tứ của Aldrich."
Ngân Dực đối với tương lai có thể tùy ý thay đổi của mình dị thường mong đợi, một vòng kích động qua đi, lúc này mới phát hiện biến hóa của Chu Cẩn: "Ơ! Cái mùi này..."
Chu Cẩn buông lỏng kết nối với dây thần kinh, mỉm cười hỏi: "Cái gì?"
Ngân Dực thề nó từ trên người Chu Cẩn nhận ra được tia sát khí, nó phi thường cơ trí đổi giọng: "Tui là muốn nói, mùi vị trên người Chu Cẩn tiên sinh rất dễ chịu. Cảm thấy..."
"Cảm thấy giống như đã từng quen biết đúng không?" Chu Cẩn mượn cớ nói.
"Khà khà khà..."
Chu Cẩn vỗ vỗ dây thần kinh của Ngân Dực: "Ta trước đây có chút ý muốn đem ngươi cách thức hóa, một lần nữa sửa lại thiết lập. Bây giờ cư nhiên cũng cảm thấy thật đáng yêu, hẳn là bởi vì tin tức tố. Một chiếc cơ giáp song S, với một tính cách như vậy, ngẫm lại kỳ thực cũng không tồi."
Ngân Dực nghe xong nửa đoạn trước không khỏi run lẩy bẩy, vừa nghĩ chính mình xém chút nữa đã bị loài ngời hủy diệt quả thực muốn phát điên, hoàn hảo Chu Cẩn nói ra nửa đoạn sau, khiến Ngân Dực thoáng giải trừ cảm giác nguy hiểm.
Nó cẩn thận từng li từng tí một hỏi: "Chu Cẩn tiên sinh, cậu đây là triệt để phát hiện chỗ tốt của tui rồi đó hả?"
"Có thể tính như vậy đi." Chu Cẩn nhún nhún vai, "Thêm vào hợp kim mới và sắp xếp lại đường dây, còn phải thay đổi khung xương, dằn vặt một vòng mệt mỏi đến nỗi nhìn thấy cái gì có sẵn đều sẽ cảm thấy tốt ấy mà."
Ngân Dực: "..." Nguy cơ vẫn chưa được giải trừ triệt để!
Chu Cẩn còn chưa kịp ra ngoài từ chỗ thoát ở phía trên, mọi người đã vui vẻ đến phát rồ liền lập tức cùng nhau tiến tới, phi thường ngầm hiểu đem Chu Cẩn nhấc lên, nói một hai ba rồi đem người liên tục ném trên không trung. Mãi đến lúc Chu Cẩn cười xin tha, mọi người mới để cậu xuống.
Dịch Minh quả thực không thể càng hưng phấn hơn, ngay cả Michelson lấy tay khoát lên bả vai ông cũng lười tính toán: "Hợp kim còn lại có thể bắt đầu nung nấu lượng lớn rồi."
Thời điểm Chu Cẩn đứng trên mặt đất đầu còn có chút quay cuồng, cậu trừng mắt nhìn chậm một chút rồi mới nói với Dịch Minh: "Phải chờ thêm mấy ngày."
Tạm dừng vào thời điểm này? Dịch Minh đầy nhiệt huyết cơ hồ muốn phun trào: "Tại sao!" Phản ứng đầu tiên của ông là liên bang hối hận rồi, không muốn đem thành quả chắp tay nhường đi.
"Không còn Thiết Giáp độc ngao." Chu Cẩn buông tay, "Trên người con chỉ còn lại một con, vật chất chiết xuất ra từ trung khu thần kinh miễn cưỡng chỉ đủ nửa chân."
Còn chuyện gì đáng buồn hơn hay không? Dịch Minh dò xét, phát hiện Tống Tinh Viễn đang ngẩn người nhìn chân trái của Ngân Dực, rống giận sải bước đi qua: "Tống Tinh Viễn, ông không đi tìm sâu đến mà còn chờ gì nữa hả? Ấp trứng à!"
Tống Tinh Viễn bị khí thế Dịch Minh dọa sợ đến lui về sau nửa bước, liên tục giải thích: "Không phải không phải, trước kia tôi cũng kêu người đi lùng bắt Thiết Giáp độc ngao rồi, ngay cả chợ đêm cũng không buông tha. Thế nhưng Thiết Giáp độc ngao vốn cũng không phải là đồ vật tốt gì, toàn bộ liên bang lật cả đáy lên trời, cũng bất quá tìm được hai con. Đang trên đường đưa tới."
"Hai con, lớn bao nhiêu?" Chu Cẩn hỏi.
"Nghe nói là thành niên."
Chu Cẩn lập tức tính toán: "Ít nhất phải ba con thành niên mới đủ."
Tống Tinh Viễn cũng không có cách nào: "Trên thực tế tổng thống đã thông báo với đế quốc, bây giờ đang ở chờ tin của đế quốc. Lorrin hoàng đế biết là vì cải tiến cơ giáp của con trai, tin rằng cho dù không tìm được cũng sẽ phái người đi săn giết."
Mọi người lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Chu Cẩn không thèm để ý: "Đường dây vẫn chưa hoàn toàn được cải tiến xong, lại nói còn phải thay đổi dây thần kinh và khung xương. Sau khi làm xong toàn bộ, kỳ thực nung nấu hợp kim là nhanh nhất, chỉ cần vật liệu nằm ở đúng nơi, bắt đầu sử dụng toàn bộ bếp nung mà nói cũng sẽ không chậm trễ."
Tống Tinh Viễn cảm kích liếc mắt nhìn Chu Cẩn một cái, tạm thời không nói Dịch Minh là người cuồng công việc, bởi vì ngoại lực đánh gãy công việc nên ông mới phát điên, liền ngày qua ngày nhìn Dịch Minh đánh Michelson tơi bời, Tống Tinh Viễn từ trong nội tâm sinh ra cảm giác kính nể Dịch Minh —— so về giá trị vũ lực, ông thực sự không phải đối thủ của Dịch Minh.
Cơn phẫn nộ của Dịch Minh tiêu tan hơn nửa: "Hai con kia chừng nào mới đến?"
"Trong hai ngày."
Dịch Minh gật gật đầu: "Vậy chúng ta trước tiên giải quyết xong đường dây và khung xương đi." Ông chỉ chỉ Michelson, "Dây thần kinh của ông làm thế nào rồi?"
"40%." Michelson đắc ý nói.
"Quá chậm." Dịch Minh rõ ràng bất mãn đối với tiến độ này, "Ít nhất cần phải 50% trở lên."
Ông cũng không để ý Michelson như khí cầu đang xẹp xuống, quay đầu bố trí nhiệm vụ cho mọi người: "Lỗ Chính Hàm, bản đồ có chỉnh sửa của đường dây đã hoàn thành toàn bộ, sau này cậu liền phụ trách sửa chữa đường dây. Tiết Vũ, các cậu phụ trách tiếp tục cải tiến khung xương, phối hợp với nhau một chút, tranh thủ trong vòng một tháng hoàn thành. Ta và Michelson tranh thủ trong vòng một tháng rưỡi hoàn thành hết thảy dây thần kinh."
Michelson nhanh chóng phục hồi đầy máu, Dịch Minh tự động không nhìn ông: "Chu Cẩn, ta cảm thấy cậu nên nhân cơ hội này nghỉ ngơi thật tốt đi." Ông đón lấy ánh mắt không đồng ý của Chu Cẩn, "Còn lại đều là chút việc chân tay, giao cho chúng ta là được rồi. Lại nói cũng không phải là để cậu hoàn toàn dừng lại, cậu còn phải kiểm tra và xử lý dữ liệu hôm nay mà, nhìn xem còn có chỗ nào cần phải cải tiến không, cuối cùng tất cả chuyện gỡ rối liền giao cho cậu. Chờ Thiết Giáp độc ngao đến nơi, cậu còn phải tiếp tục phụ trách nung nấu hợp kim nữa."
Xác thực cũng không có an bài nào hợp lý hơn vậy, kỹ năng làm dây thần kinh của Chu Cẩn cũng không xuất sắc, lúc này đi làm dây thần kinh không khác nào thêm phiền phức.
Dịch Minh thấy cậu đồng ý, vỗ tay một cái: "Nhanh chóng tản đi, hôm nay nghỉ ngơi trước, bắt đầu từ ngày mai xin mọi người tăng ca thêm một chút!"
Bọn học sinh dạ một tiếng rồi tản ra, bước nhanh đến vây quanh chân trái của Ngân Dực sờ soạng một hồi lâu mới lưu luyến không rời bị Dịch Minh đá đi. Chu Cẩn chụp một tấm hình của Ngân Dực, gửi cho Aldrich.
"Cậu đang gửi tin nhắn cho chủ nhân sao?" Ngân Dực hỏi.
"Đúng thế." Chu Cẩn nhìn trên màn ảnh hiện lên ba chữ đã gửi đi, để tay xuống.
"Nhớ nhất định phải tập trung khích lệ tui anh minh thần võ nha."
Chu Cẩn nhịn không được bật cười, trong phòng lắp ráp giờ khắc này chỉ còn lại một mình cậu, Chu Cẩn thẳng thắn ngồi xếp bằng trên mặt đất. Cậu mở quang não ra, từng chút kiểm tra dữ liệu: "Ngân Dực, ta đang xem video."
"Video gì?" Ngân Dực cúi đầu nhìn Chu Cẩn, tuy rằng nó cũng rất muốn ngồi xuống, nhưng lúc này nó chỉ là một khung xương, rất nhiều đường dây trên người đều bị tháo xuống rồi, duy nhất hoàn hảo chỉ có đoạn đường từ trung tâm đến chân trái này, căn bản không có cách khống chế bản thân, không thể làm gì khác hơn là liền bỏ cuộc như vậy.
"Video ngươi và Aldrich cùng nhau tác chiến." Chu Cẩn ngẩng đầu liếc mắt nhìn Ngân Dực một cái, xét thấy đối phương thực sự quá cao to, chỉ có thể nhìn thấy khung xương ngực của Ngân Dực.
Nhưng trên mặt Chu Cẩn là nụ cười nhu hòa hiếm thấy, không hề ngụy trang, "Thời điểm chuẩn bị khoang đào mạng cho Aldrich ngươi đang nghĩ gì?"
"Cái này a..." Ngân Dực suy nghĩ một chút, "Cũng không suy nghĩ gì, chẳng qua là lúc đó xác thực rõ ràng bản thân là một chiếc cơ giáp, nhiệm vụ to lớn nhất là bảo đảm an toàn của chủ nhân."
"Thời điểm đánh không lại chiếc cơ giáp màu đen kia thì sao?"
Đây là một đoạn Ngân Dực cảm thấy phi thường xấu hổ mỗi khi nhắc đến: "Là tui kéo chân sau, bất quá tui cũng thật sự chỉ chênh lệch một chút xíu so với nó thôi! Dù sao dung mạo của nó còn xấu hơn tui mà."
"... Vậy thì có quan hệ gì?"
"Đương nhiên, có câu thất chi đông ngung, thu chi tang du." Ngân Dực đắc ý khoe khoang, "Trưởng đến xấu như vậy, cũng chỉ có thể đem hết thảy điểm tiềm năng đều thêm vào tính năng thôi."
*
thất chi động ngung, thu chi tang du: mất cái này được cái khác.
Chu Cẩn kiên trì nghe Ngân Dực quỷ xả xong, giơ tay vỗ vỗ ngón chân Ngân Dực: "Yên tâm đi, sau này sợ rằng ngươi bây giờ đều không thể với tới ngươi của tương lai đâu. Phải một quãng thời gian nữa, ngươi liền có thể xưng bá toàn bộ vũ trụ."
Ngân Dực vui vẻ phát ra âm thanh "khà khà khà", chờ nó cười đủ xong, Chu Cẩn ác độc nói: "Bất quá dựa vào lý luận vừa nãy của ngươi, e rằng sau này ngươi chính là xấu nhất toàn bộ vũ trụ đó."
Ngân Dực: "... Tui, tui, tui vừa nãy đều là nói hưu nói vượn!"
Chu Cẩn nhìn xuống thiết bị giới hạn cá nhân, xác định Aldrich e rằng tạm thời không thể trả lời tin nhắn của cậu được, liền đem quang não đóng lại rồi đứng lên: "Không sao, ngươi vẫn có thể xinh đẹp theo kiểu lớn lên nhỏ lại nha."
Ngân Dực: "..." Chu Cẩn tiên sinh, cậu bắt nạt một chiếc cơ giáp như vậy thật không thành vấn đề ha!
Ba ngày sau, Thiết Giáp độc ngao liên bang thu nhặt được cuối cùng đã tới. Thời điểm đưa tới Tống Tinh Viễn không ở đó, trở về chủ tinh báo cáo công việc; Dịch Minh và Michelson mỗi ngày tăng ca thêm một chút để làm dây thần kinh, đi ngang qua phòng vô khuẩn nơi bọn họ làm việc, tất cả mọi người theo thói quen rón rén, phòng ngừa kích động đến đại bạo long Dịch Minh; Lỗ Chính Hàm bọn họ càng không cần phải nói, bận rộn đến trực tiếp ngủ trong phòng lắp ráp. Cả căn cứ thí nghiệm chỉ có một mình Chu Cẩn, huống chi Thiết Giáp độc ngao chủ yếu chỉ có một mình cậu sử dụng, thủ vệ đương nhiên báo chuyện cho Chu Cẩn.
Tiểu tử phụ trách vận chuyển Thiết Giáp độc ngao là một Beta, Chu Cẩn lần đầu tiên nhìn thấy y liền khó giải thích được mà cảm thấy từng quen: "Chúng ta không phải đã gặp nhau ở nơi nào rồi chứ?"
Đối phương không nghĩ lời mở màn của Chu Cẩn lại là cái này, nho nhỏ kinh ngạc rồi cúi đầu, ngại ngùng cười nói: "Tôi lớn lên tương đối đại chúng, rất nhiều người đều nói như vậy."
Gần đây tâm tư của Chu Cẩn hoàn toàn nhào lên người Ngân Dực, cảm thấy chính mình ước chừng thật sự hơi mệt chút, cậu nhẹ nhàng gõ gõ ở giữa chân mày mấy lần: "Như vậy, Thiết Giáp độc ngao đâu rồi?"
Tiểu tử để một chiếc nút không gian vào trong tay Chu Cẩn, Chu Cẩn mở ra nút không gian nhìn bên trong có thi thể của hai con Thiết Giáp độc ngao. Cậu gật gật đầu, thấy đối phương vẫn chưa có ý tứ rời đi liền hỏi: "Làm sao, còn có việc?"
"Trên đường đến đây nhận được tin tức của Tống bộ trưởng, nghe đâu đế quốc bên kia đưa năm con Thiết Giáp độc ngao qua đây."
Chu Cẩn sáng mắt lên: "Khi nào đưa đến?"
"Đã nằm ở chủ tinh, chỉ là đối phương còn đưa một đống đồ đến đây, tôi nhớ người ta nói có không ít bánh cá sấu anh đào." Trên mặt đối phương hiện lên một loại sùng bái, nhiều bánh cá sấu anh đào nhưng là giá trên trời, "Cho nên Tống bộ trưởng để tôi mang lời nói đến, hỏi cậu một chút xem có muốn đích thân đi qua ký nhận hay không."
Chu Cẩn không khỏi nhớ lại lần trước Aldrich khoa trương đưa một đống đồ qua, bánh cá sấu hoa đào ăn còn một nửa chưa hết, cư nhiên nhanh như vậy đã mang đến tiếp?
Đối phương lại nói: "Bất quá Tống bộ trưởng cũng nói sợ là gần đây cậu có chút bận, nếu thực sự không được có thể để người khác đi thay một chuyến."
Chu Cẩn bất đắc dĩ gửi tin nhắn cho Tống Tinh Viễn, tuân hỏi đến tột cùng đưa tới bao nhiêu thứ. Tống Tinh Viễn cơ hồ trả lời trong mấy giây: "Nhiều đến nỗi cậu không thể nào tưởng tượng được."
Chu Cẩn: "..."
Trong căn cứ ngoại trừ Chu Cẩn, lại không có "người không phận sự" nào khác, hơn nữa đế quốc tặng đồ qua đây, để người khác ký nhận thay cũng không thích hợp. Chu Cẩn nghĩ một hồi, từ căn cứ thí nghiệm đến chủ tinh, nếu không dừng chân ở đâu mà nói cũng chỉ hơn một ngày đi lại, cũng sẽ không làm lỡ bao lâu.
"Được thôi, chờ tôi dọn đồ một chút." Cậu trở lại để nút không gian vào chỗ tốt, lại hỏi thăm Lỗ Chính Hàm một chút, liền theo người đến đây cùng nhau lên phi thuyền.
"Đúng rồi, không biết tên của anh."
"Tôi tên là Tần Châu. Cậu trước tiên nghỉ ngơi đi, chờ đến chủ tinh tôi sẽ thông báo cho cậu."
Đây là chiếc phi thuyền nhỏ chuyên dùng để vận tải hàng hóa, trên đó cũng chỉ có một phòng ngủ. Chu Cẩn hơi ngượng ngùng ngồi trên ghế sa lông trong phòng, từ khi Aldrich trở về đế quốc, ngoại trừ gửi tin nhắn báo cho mình đã trở về vệ đội ra liền không có tin tức nữa.
Chu Cẩn suy nghĩ một chút, vẫn mở thiết bị giới hạn cá nhân ra, một thoại hai thoại dò hỏi Aldrich đến tột cùng đã gửi sang cái gì, nhưng đều giống như đá chìm biển lớn.
Chu Cẩn chờ không được tin nhắn dựa lên ghế sa lông, rốt cuộc không ngăn được thân thể uể oải, lâm vào mộng đẹp.
Không biết qua bao lâu, Chu Cẩn đang ngủ say bị một tràng tiếng gõ cửa làm thức tỉnh.
Tần Châu ở ngoài cửa kêu lên: "Chu Cẩn, Chu Cẩn? Cậu không sao chứ?"
Chu Cẩn lau mặt, vội vàng đứng dậy mở cửa: "Đã đến chủ tinh?" Cư nhiên ngủ lâu như vậy!
"Không phải." Tần Châu nói, "Trên đường đụng phải hạm đội của Vạn đoàn trưởng, bọn họ vừa vặn cũng phải trở về chủ tinh, cho nên tôi yêu cầu đăng nhập."
Lông mày của Chu Cẩn không tự chủ được hơi nhíu lên, Tần Châu cũng không hề phát hiện động tác nhỏ này của cậu, vui vẻ nói: "Tôi vẫn luôn lo lắng trên đường không an toàn, lần này thì tốt rồi, ít nhất vấn đề an toàn không cần tôi quan tâm nữa."
Nếu đã hạ xuống mặt đất, Chu Cẩn cũng không tiện nói gì nữa, không thể làm gì khác hơn là cùng Tần Châu bước khỏi phi thuyền. Trước khi bước ra khỏi cửa khoang thuyền, Chu Cẩn theo thói quen nhìn xuống thời gian. Khi cậu bước ra cửa khoang, tay đã để xuống, bỏ lỡ đèn tín hiệu liên tục lấp lóe trên thiết bị giới hạn cá nhân.