Đông Lai Bất Tự Bồng Lai Viễn
Chương 140: Lộ chân tướng
Mọi người suy đoán chưởng môn là vì Phương Khác không ngay lập tức đi bái kiến ông mà mất hứng, mới đặc biệt lệnh đệ tử đến ‘nhắc’ Phương Khác một câu. Vì thế trên mặt Phương Khác mới có vẻ mất tự nhiên trong thoáng chốc.
Nhưng thực tế họ đã đoán sai, khi Phương Khác xuất quan nhận được hạc giấy của Trí Tiêu bảo y bổ sung ‘công khóa’ của hai năm nay rồi hãy đến tìm ông, lão nhân gia không có thời gian để dạy bù cho Phương Khác. Cũng không muốn cùng một người lạc hậu tin tức hơn hai năm nói trời nói đất.
Câu nói mà đệ tử kia mang đến có càn khôn khác, nhưng nếu mọi người đã cho rằng Phương Khác là bị giáo huấn mới lộ ra biểu tình dị thường, vậy đương nhiên y cũng sẽ không giải thích quá nhiều, dứt khoát thừa nhận.
Phương Khác một mặt đi tới Cùng sơn cốc, một mặt suy nghĩ sư phụ nhà mình có phải đã đoán được gì không? Sao ông lại đoán được? Cũng không nghe nói có phong thanh gì về Thái A truyền ra ngoài mà?
Ngoài Cùng sơn cốc có mấy đệ tử mặc giáp tuần tra xung quanh, sơn cốc vốn thanh u hiện nay vì thân phận của chủ nhân mà nhảy vọt thành trung tâm chính trị của phái Côn Luân. Linh dược muôn hồng nghìn tía nở đầy sơn cốc tỏa ra hương thơm thanh u, linh thực trân quý mà người ngoài cốc tâm tâm niệm niệm tại đây có thể tùy ý thấy được. Nhưng đáng kinh ngạc hơn là, dưới chân cứ hễ vô ý sẽ lồi ra trận pháp cấm chế.
Phương Khác nhờ một tấm thẻ ngọc đi thông suốt không cản trở.
Khi thấy Tào Đoạt, Phương Khác nhướng mày đánh giá hắn một phen, thì ra hắn không phải là gián điệp của Phương gia mà là gián điệp của chưởng môn.
“Phương Khác, chưởng môn đã đợi ngươi ở thư phòng nhiều giờ rồi.” Tào Đoạt vô cảm nói.
“Chào Tào tiền bối.” Phương Khác mím môi cười, chắp tay hành lễ vãn bối.
Tào Đoạt gật đầu, trên mặt vẫn không có biểu cảm gì.
Phương Khác xoay người đẩy cửa thư phòng, thì thấy sư phụ đang tì lên án viết gì đó, thần sắc rất nghiêm túc. Nghĩ nghĩ, Phương Khác sờ mũi, sắn tay áo đứng cạnh bàn bắt đầu mài mực.
“Trên Vấn Đạo phong có gì thú vị không?” Trí Tiêu vừa móc móc vẽ vẽ vừa hỏi.
“Cũng không tồi.” Phương Khác đáp.
“Kiếm của ngươi là kiếm gì?”
“Đồ đệ ngu dốt, vẫn chưa thấu triệt kiếm tâm.” Phương Khác cúi đầu bình tĩnh nói. Y còn chưa làm rõ cái gì là kiếm tâm của mình, theo y biết trong đời đệ tử của y người ngộ ra kiếm tâm chỉ có Hách Liên Thập Cửu mà thôi.
Trí Tiêu buông bút, nhìn Phương Khác chỉ chỗ ngồi bên cạnh: “Ngươi ngồi.”
Phương Khác ngồi xuống, nhìn lão nhân dung mạo già nua. Nhìn mắt lão nhân này, y cũng không thể nào thăm dò được bất cứ cảm xúc gì, lần đầu tiên gặp mặt ra vẻ nóng nảy dễ giận, sau đó càng lúc càng thâm sâu khó dò.
“Tầng thứ tám trong mười lăm tầng nội tức, Luận Tâm nói gì?” Trí Tiêu hỏi.
“Tâm vong hư niệm, tâm vong hư cảnh, tâm như liên hoa.” Phương Khác nói, trong đầu dường như hiện lên một suy nghĩ.
Trí Tiêu nhẹ vỗ lên vai Phương Khác: “Đạo là thế, kiếm đạo càng là thế. Dùng kiếm nhập đạo, dùng tâm nhập đạo, hoặc dùng phù nhập đạo quy gốc rễ đều là đạo mà thôi. Cầm kiếm trong tay, kiếm chiêu là hư, kiếm ý cũng là hư, đây chính là hư niệm.”
Phương Khác nhíu mày, kiếm ý cũng là hư sao? Nhất thời, tựa hồ suy nghĩ kia càng thêm rõ ràng. Y chưa từng nghĩ tâm kinh của nội tức lại có thể lý giải như thế. Vì Tâm kinh này thực quá bình thường, bình thường đến mức ai ai cũng biết, vì đây là công pháp nội tức mà đệ tử nhập môn thậm chí đệ tử tạp dịch của Côn Luân đều cần phải tu luyện. Nhưng lại vô cùng quan trọng, vì tu vi của tất cả mọi người đều xây dựng trên mười lăm tầng nội tức đơn giản này.
“Chỉ có kiếm trong tay là thật, chỉ có kiếm trong tâm ngươi là thật, cái khác đều là hư ảo. Ngộ được điều này thì ngươi sẽ biết được kiếm tâm, nếu có một ngày ngươi hiểu ngay cả kiếm trong tay đều là hư, thì ngươi sẽ vượt khỏi được kiếm tâm.” Trí Tiêu nhàn nhạt nói, trên mặt xuất hiện một nụ cười.
Nói xong ông lại nhẹ vỗ lên đầu Phương Khác: “Phương tiểu tử, nghĩ kỹ lại những lời ta nói với ngươi.”
“Vâng.” Phương Khác thành khẩn nói, tiếc rằng suy nghĩ kia vẫn như cách một tầng sa, đã sờ được một chút nhưng lại như chưa sờ được.
Trí Tiêu thỏa mãn gật đầu, rồi nhàn nhạt nói: “Còn có câu này ta cũng hy vọng ngươi ghi khắc vào lòng. Thứ trên tay ngươi ta hy vọng vẫn luôn ở trên tay ngươi, nếu bị người khác lấy được, ta thà rằng ngươi hủy nó.”
Trong mắt Trí Tiêu lóe qua tia sáng lạnh.
Phương Khác nhướng mày, nghi hoặc khó hiểu.
Trí Tiêu một tay vuốt râu, như cười như không nhìn Phương Khác, đôi mắt đó dường như hiểu rõ tất cả.
Phương Khác chớp mắt, thản nhiên cười hỏi: “Sư phụ sao lại biết được?”
“Cha ngươi.” Trí Tiêu đáp.
Phương Khác lập tức hiểu ra, bày vẻ bừng tỉnh đại ngộ.
“Được rồi. Đừng mang vẻ ngu ngốc này, khi đi nhớ mang thêm vài người. Thái Hành có rất nhiều cặp mắt đang nhìn chằm chằm ngươi. Đó là thứ cha ngươi phong ấn, ngươi đi lấy là chuyện đương nhiên.”
Phương Khác bình tĩnh nhìn Trí Tiêu, rồi cười híp mắt nói: “Ta muốn cao thủ đi cùng.” Y hoài nghi rốt cuộc có chuyện gì giấu được sư phụ hay không?
“Không giả nữa?” Trí Tiêu hơi trào phúng hỏi.
Phương Khác sờ mũi, lúng túng cười: “Giả gì chứ, ta có thể giả với sư phụ sao?”
Một già một trẻ nhìn nhau cười.
Trí Tiêu vuốt râu hừ lạnh nói: “Cũng không biết là ai, xuất quan rồi chỉ gửi cho sư phụ một con hạc chứ bản thân thì cả nhìn cũng chẳng đến nhìn một cái.”
Phương Khác ngạc nhiên nói: “Không phải chính ngài không cho ta đến sao?”
“Ta bảo ngươi không đến ngươi liền không đến?” Trí Tiêu nhướng mắt, lạnh lùng nói.
Khóe môi Phương Khác giật mạnh.
Ra khỏi Cùng sơn cốc, trên mặt Phương Khác mang theo ý cười, vừa thấy đã biết tâm trạng rất tốt.
Người bên cạnh thấy thế thái độ càng thêm nhiệt tình, ôm quyền hành lễ muốn bắt chuyện với y. Dù sao đây là nhân vật nóng bỏng tay, đệ tử duy nhất của chưởng môn, quản sự trẻ tuổi chiếm một phần Duy Pháp đường.
“Sư huynh muốn đến sân diễn luyện quan sát sao?” Một người hỏi.
“Đúng vậy, ta bế quan hai năm cũng không biết những đệ tử đó học hành ra sao, có tu luyện đàng hoàng không…” Phương Khác cười đáp, thái độ ôn hòa hữu lễ.
Thấy Phương Khác như thế, những người khác càng có thêm hảo cảm. Chẳng ai biết lúc này Phương Khác đang làm hai chuyện cùng lúc, phân hơn nửa tâm thần ở trong thức hải của Thái A.
Phương Khác điểm lên bản đồ trên bàn, từ dãy núi Ba Ngạn Cách Lạp đến Tuyết Đỉnh sơn: “Ngươi nói di phủ đó ở chỗ này sao?”
Thái A nói: “Là địa cung, không phải di phủ.”
“Được rồi, địa cung vây khốn ngươi ở Tuyết Đỉnh sơn?” Phương Khác nhẹ chậc một tiếng.
“Đúng là chỗ này.” Thái A nhẹ vuốt lên thanh trường kiếm màu máu.
“Hình như ai đó còn có rất nhiều chuyện chưa nói cho rõ ràng, ôi, không rõ ràng kiểu này là không được đâu nha, phải biết ta mới kim đan đại viên mãn thôi, không chừng căn bản chẳng vào được địa cung, ngươi nói phải không nào?” Phương Khác tỉ mỉ gấp bản đồ lại, thở dài nói.
“Nhữ đang uy hiếp ngô?” Thái A dùng đôi mắt ảm đạm không ánh sáng trừng Phương Khác, ngặt nỗi Phương Khác sớm đã miễn dịch, lúc này đang lộ hàm răng trắng không mặn không nhạt nhìn lại.
“Bạch nhãn lang, bớt giả vờ đi, mau thẳng thắn sẽ được khoan dung.” Phương Khác nhe hàm răng trắng lóa, “Cho ta biết ngươi cũng không mất miếng thịt nào, ngươi có biết ta cứ đoán hoài đã chết mất bao nhiêu tế bào não không?… Đừng hỏi ta cái gì là tế bào não.”
“Năm đó Phương Minh Viễn đến địa cung nhưng chưa lấy đi Thái A kiếm, mà dùng ngũ đỉnh thần hỏa trận phong ấn Thái A kiếm.” Thái A vuốt lên đồ văn kỳ quái ở trán, bình tĩnh nói.
Ngũ đỉnh thần hỏa trận… chưa từng nghe qua. Nhưng… mày Phương Khác nhẹ động, khó trách khi đó thấy cuộn tranh của Phương Minh Viễn, cảm xúc của Thái A không ổn định lắm. Là vì nhìn thấy đầu sỏ phong ấn mình sao?
“Ừm.” Phương Khác gật đầu: “Hôm nay ngươi giao phó hết những thứ cần giao phó đi, chẳng hạn như Cốc Lương Thương, như tộc Thương Lục, rồi chế tạo linh thức.”
Phương Khác mỉm cười, nhưng ánh mắt lại bình tĩnh nhìn không ra một chút ý cười, bình tĩnh đến gần như lãnh khốc. Những thứ này đã vây khốn y rất lâu rồi.
Thái A thờ ơ đảo mắt nhìn Phương Khác: “Ba ngàn năm trăm năm trước tộc Cốc Lương diệt tộc, Cốc Lương Thương được tộc Thương Lục cứu rồi nuôi lớn. Sau đó tộc Thương Lục muốn rèn lại kiếm gãy, dùng thuật Thiên Chú đúc lại Thái A kiếm. Nhưng, tộc Thương Lục quá mức tham lam muốn dùng huyết nhục và linh hồn người sống để tế kiếm, từ đó tạo ra linh thức. Sau đó bọn họ thất bại.”
Phương Khác nhíu mày, những chuyện này y đều có thiết tưởng.
Thái A hơi nghiêng đầu, như đang chìm vào hồi ức.
“Bất luận là rèn lại kiếm gãy, hay chế tạo linh kiếm. Cốc Lương Thương đều không tán đồng, hắn không tin một thanh kiếm có thể có sức mạnh thống nhất thiên hạ. Hắn mang kiếm gãy muốn rời khỏi đại lục Thanh Hoa, nhưng vẫn bị tộc nhân Thương Lục tìm được. Hắn thấy tộc nhân thi nhau nhảy vào đúc kiếm trì, có tự nguyện cũng có bị ép. Dục vọng đã bức điên tộc Thương Lục. Tộc Thương Lục sợ nhìn thấy năm mươi tộc suy bại, muốn đúc lại hào quang của năm mươi tộc, bọn họ muốn như Cốc Lương Mâu hoành hành ba đại lục, cho nên họ cần thanh tuyệt thế thần khí Thái A kiếm.”
“Điên cuồng khiến họ diệt vong. Yên tĩnh an tường ngày xưa biến mất, các hài tử khóc gào, người lớn thì vẫn không sợ chết mải miết đi trên con đường tử vong. Cốc Lương Thương không cách nào ngăn cản, cũng vô lực ngăn cản, cho đến khi những người khác nghe được tin tức về Thái A kiếm lợi dụng sơ hở mà đến. Thương Lục diệt tộc, Cốc Lương Thương dùng Thái A kiếm đã đúc lại tạo ra một con đường máu, lưu hậu cho tộc Thương Lục.”
Thái A nhíu mày, dường như rất khổ não.
“Lúc này Thái A kiếm vẫn chưa có linh kiếm. Tộc Thương Lục dường như đã thất bại trong việc tạo linh kiếm. Cốc Lương Thương một mình ôm thanh kiếm dính đầy máu của tộc Thương Lục trở về đại lục Cửu Châu. Bế quan hơn mười năm trong địa cung, sau đó hắn dùng thân tế kiếm, rồi thành công. Thái A kiếm đã có linh kiếm là ngô. Về sau ngô vẫn luôn ngủ say trong địa cung.”
“Linh đến từ chấp niệm.” Mắt Thái A đen kịt, hắn nói xa xăm: “Ngô là chấp niệm của Cốc Lương Thương.”
Phương Khác nhíu mày, trong suy đoán của y, Cốc Lương Thương chính là Thái A, Cốc Lương Thương hóa thành kiếm linh. Vì rất dễ thấy… người hư hóa xuất hiện trong Tứ Phương Hư Hóa trận đều cần phải là tu sĩ mà người thi pháp đã đối chiến. Nếu không thì không thể nào hư hóa ra. Nếu Thái A không phải Cốc Lương Thương vậy hắn làm thế nào có thể thi triển được? Cả lúc Thái A nhìn thấy Thập Phương cũng từng nói, hắn và Cốc Lương Thương đi từ đại lục Thanh Hoa đến đại lục Hoang Mạc cuối cùng là đại lục Cửu Châu…
Thái A thấy Phương Khác nhíu mày, nói: “Nhữ còn gì nghi vấn?”
Phương Khác nói ra nghi hoặc của mình.
Thái A hơi ngửa đầu đáp: “Ngô là Thái A, không phải Cốc Lương Thương. Chỉ là sau khi hắn lấy thân tuẫn kiếm, ngô đã hóa thành dáng vẻ của hắn, có ký ức của hắn, nhưng linh hồn thì không phải một.”
Nói xong những điều này Thái A đứng lên, quay nhìn biển hoa: “Lời đã tận, nên biết nhữ đã biết hết rồi. Không nên biết nhữ cũng không cần hỏi nhiều.”
“… Phí lời.” Phương Khác thấp giọng rủa Thái A vài câu.
“Nếu nhữ có ý kiến, ngô nguyện ý cùng nhữ thảo luận chuyện hiến tế.” Thái A quay lại nhìn Phương Khác, không nhanh không chậm nói.
Khóe môi Phương Khác động động, giở khóc giở cười: “Không phải chứ, ngươi còn chưa từ bỏ?”
Thái A mở miệng: “Nhữ phải biết, ước định của ngô và nhữ là: Ngô giúp nhữ mạnh lên, nhữ mang bản thể của ngô ra khỏi địa cung. Đợi sau khi chuyến đi địa cung kết thúc, nhữ nên thế nào?”
Phương Khác híp mắt, há miệng muốn nói, giây tiếp theo đã bị Thái A ném ra khỏi linh thức.
… Lại trò này. Phương Khác cười lạnh hai tiếng biểu thị khinh bỉ hành động của Thái A, sau đó lại bắt đầu đau đầu.
“Bạch nhãn lang, Vệ sư đệ đã bói cho ta một quẻ, phía nam đại hung.” Phương Khác nói.
Thật lâu sau mới nghe Thái A phát ra hai tiếng cười lạnh, không khác chút nào với tiếng cười lạnh của Phương Khác vừa rồi.
Phương Khác cong môi, nên làm gì à? Nên làm gì thì làm thế thôi.
Đối với đệ tử bắt chuyện kia, y mỉm cười gật đầu đáp: “Ta đang định đến sân diễn luyện.”