Mạc Thần Hoan
Chương 127
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Làm một bộ road movie, «Ba nghìn hai trăm dặm» cũng không thuộc về loại road movie hài kịch, ngược lại, nó là một bộ road movie hành động.
Trong tất cả những phim truyền hình, điện ảnh Dung Hủ từng quay, chỉ có «Mai phục» và «Trang hoa la» có một chút cảnh hành động, nhưng nói tóm lại, nhân vật của cậu lấy cảnh bình thường là đa số, cảnh hành động rất thưa thớt. Chẳng hạn như «Trang hoa la», phần lớn cảnh hành động đều đặt ở trên người Tần Trình và nam số hai, tận đến đại kết cục cuối cùng, Dung Hủ mới cần quay một cảnh hành động ngắn gọn.
Cảnh hành động nếu tương đối đơn giản, vậy có thể tiến hành chỉ đạo động tác tại hiện trường, chỉ cần quay ra hiệu quả là có thể qua. Nhưng nếu muốn đảm nhiệm nhân vật chính phim hành động, thì bình thường sẽ cần tiến hành một ít huấn luyện trước tiên.
Trước khi Tần Trình quay phim «Sứ giả gió bão», liền tiếp nhận kỳ hạn huấn luyện hai mươi ngày, phải huấn luyện ra cơ bắp, huấn luyện ra hình thể thon dài có lực, còn phải quen thuộc động tác đánh võ.
Mà hiện giờ, sau khi Dung Hủ đến Washington, giữa trưa cùng ngày, cậu liền được Clemens Hult an bài vào doanh trại đặc huấn.
Đây là một cái lều thật lớn, vào cửa, có thể nhìn thấy rất nhiều nhân viên công tác qua lại bận rộn. Trong đó nhiều nhất là nhân viên tổ đạo cụ, tổ bom đạn và tổ chỉ đạo động tác, bọn họ đang chuẩn bị cho đông đảo cảnh nổ của bộ phim điện ảnh này.
Mới vừa đi không được mấy bước, Dung Hủ liền nghe được một giọng nữ kinh ngạc vang lên phía sau mình: “Há, Dung?”
Bước chân phút chốc khựng lại, thiếu niên xoay người, liền thấy một cô gái tóc vàng tuấn tú đang mỉm cười đi về phía mình. Cô có làn da màu đồng cổ, diện mạo cũng không tính là nhu hòa cỡ nào, giờ phút này cô mặc một cái áo tập gym* màu trắng, hai tay cơ bắp rắn chắc, lại không có vẻ tráng kiện, mang theo một loại suất khí trẻ tuổi có thể gọi là anh tuấn.
*Áo tập gym

Khóe môi Dung Hủ hơi cong, mỉm cười nói: “Jennifer.”
Không sai, người tới đúng là ảnh hậu hạng một Hollywood Jennifer.
Trước hôm nay gặp mặt, bởi vì cùng đóng chung bộ phim, Dung Hủ và Jennifer thường xuyên ở trên mạng nói chuyện phiếm, vô cùng quen thuộc. Tuy nói là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng chỉ trò chuyện hai câu, hai người liền quen thuộc lên.
Jennifer cười nói: “Hôm trước tôi vừa mới vào đoàn, Cullen rất dọa người, cậu cần phải chuẩn bị sẵn sàng.”
Cullen là đạo diễn động tác của «Ba nghìn hai trăm dặm», chuyên môn phụ trách thiết kế cảnh hành động và huấn luyện diễn viên.
“Tôi có nghe nói, ” mày hơi hơi nhăn lại, thiếu niên than nhẹ một tiếng: “Jennifer, nếu Cullen tiên sinh ăn hiếp tôi, tôi chỉ đành trông cậy vào chị giải cứu tôi ra từ trong ma chưởng của hắn rồi.”
Lúc này Dung Hủ đã cởi áo khoác, thay áo thể thao đoàn phim chuẩn bị. Kế tiếp cậu phải đi tiến hành một vài đợt huấn luyện động tác, còn phải treo dây thép, huấn luyện đánh nhau, tự nhiên không có khả năng mặc áo khoác lộn xộn, nhất định phải quần áo nhẹ nhàng ra trận.
Nghe vậy, Jennifer cười nói: “Tôi nghe nói Hoa Hạ các cậu có một câu thành ngữ, là anh hùng cứu mỹ nhân. Dung, tiếng Trung của tôi không tốt, cậu cũng đừng gạt tôi nha, cậu xác định muốn để tôi cứu cậu à?”
Dung Hủ cười quay đầu nhìn về phía trợ lý nhà mình: “Chị cảm thấy Jennifer có phải anh hùng không?”
Từ một khắc Jennifer xuất hiện, tầm mắt La Thiến liền chưa từng dời khỏi người cô ấy. Nghe Dung Hủ nói xong, cô dùng sức gật đầu, liên tục nói: “Đương nhiên! Jennifer cực ngầu, em rất thích series «Virus A» của chị, đây chính là kinh điển trong kinh điển, ngầu đến không có bạn bè!”
Jennifer cười ha ha, dần dần trò chuyện với La Thiến.
Rất nhanh, liền có nhân viên công tác kêu Dung Hủ đi qua tiến hành chạy bộ làm nóng người, vì thế hai cô gái ấy liền đứng ở trong lều lớn khoái trá nói chuyện phiếm, tùy ý một mình Dung Hủ không biết làm sao mà đi ra dưới mặt trời nóng bỏng, bắt đầu chạy bộ.
Trong bộ phim điện ảnh «Ba nghìn hai trăm dặm» này, Dung Hủ sắm vai một đứa trẻ còn chưa thành niên. Cậu ta trẻ tuổi nhát gan, từ nhỏ bị bạn bè ức hiếp, nhưng mà trong phút khẩn cấp cậu ta lại có thể trực tiếp nã súng giết một cảnh sát, còn cưỡng ép con tin tự tìm ra lối thoát.
Đổ máu rồi, rất nhiều chuyện liền khác đi.
Trong kiếp sống chạy trốn ba nghìn hai trăm dặm ấy, Roy nhanh chóng tỉnh lại từ trong kinh hoảng ban đầu, cậu ta lãnh huyết trói nữ chính lại, lái xe chạy trốn. Trên đường, cậu ta lại giết một ông chủ khách sạn vô tội và một cảnh sát giao thông bình thường cái gì cũng không biết, tâm tính cậu ta biến hóa cực lớn, là một điểm sáng lớn trong kịch bản.
Rõ ràng, nhân vật chính bộ phim điện ảnh này là một tội phạm ác ôn từ đầu đến đuôi. Nhưng mà trong kịch bản, nửa đoạn trước cậu ta lãnh khốc vô tình, sau khi giết người liền giống như cái gì cũng không quan tâm, cái gì cũng không kiêng kỵ. Nhưng phần sau, cậu ta đã từ từ bị nữ chính cảm hóa.
Đây không tính là một câu chuyện thuần tình yêu, nữ chính Natasha mà Jennifer sắm vai lớn hơn Roy tròn mười hai tuổi, càng như là chị gái cậu ta. Trong một lần Roy bị thương hôn mê, cô nhanh chóng xoay người rời đi, nhưng mà không bao lâu, cô vẫn trở lại, mang cậu trai trẻ tuổi ấy đi.
Sau đó Roy chậm rãi chấp nhận sự tồn tại của người chị này, nhưng cậu ta không biết, cô gái cứu vớt cậu ta lên từ trong vực sâu, kỳ thật là một cảnh sát. Lúc cuối cùng giằng co với cảnh sát, cậu ta che ở phía trước cô gái ấy, nhưng không ngờ phía sau truyền đến một tiếng súng, bắn trúng bụng cậu ta.
Sau đó là bị đưa ra toà, tiếp nhận thẩm phán, ba mươi năm tù có thời hạn.
Kết cục của bộ phim này tuyệt đối không tính là tốt đẹp, nhưng bỏ qua tiết tấu cực nhanh, cảnh hành động khiến người ta hoa mắt của bộ phim, Cle đem sự châm chọc chất chứa trong kịch bản.
Cả bộ phim đang châm chọc hai hiện thực trong xã hội, cái thứ nhất là kì thị chủng tộc.
Dù hiện giờ Hoa Hạ có lớn mạnh như thế nào đi nữa, nhưng trên thực tế, người kì thị chủng tộc vẫn còn nấp ở trong đám người. Ngày thường bọn họ vẫn giống như người bình thường, đi làm tan tầm, đi chín về năm. Nhưng nếu bạn tán gẫu với họ một chút về vấn đề chủng tộc màu da, họ sẽ như lẽ đương nhiên mà hỏi lại bạn: “Chẳng lẽ cậu không thấy là, đám da đen và khỉ da vàng kia, tựa như trò cười mà thượng đế chế tạo ư?”
Roy là người châu Á da vàng, cậu ta bị bạn bè ức hiếp, chính là vì nguyên nhân đó. Trong nội dung phim không có trực tiếp làm rõ, nhưng không một chỗ nào không châm chọc loại hiện thực xã hội này.
Mà điểm thứ hai, lại là hiện nay nước Mỹ vô cùng tôn sùng luật bảo hộ thanh thiếu niên.
Kỳ thật ở nước Mỹ, luật bảo hộ này cũng không tính là quá nghiêm trọng. Ở vài quốc gia, dù bạn giết hơn mười người, dù bạn dùng thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, táng tận lương tâm mà ngược đãi một một thiếu nữ vô tội đáng thương đến chết, chỉ cần bạn chưa đạt tới tuổi pháp định, thì thậm chí truyền thông còn không thể công khai tên và ảnh chụp của bạn, bạn chỉ cần bị giáo dục một đoạn thời gian, là có thể thay tên đổi họ, có được cuộc sống mới của mình.
Ở kết cục, Roy nhận được hình phạt của mình, Natasha đến ngục giam thăm cậu ta.
Natasha khuyên cậu ta hối cải cho tốt để làm con người mới, chờ ba mươi năm sau, cậu ta còn có thể trở lại thế giới này, có thể đạt được một sinh mệnh mới tinh. Nhưng Roy lại hỏi cô: “Vì sao, cô không giết tôi ngay từ đầu?”
Nửa phần đầu phim tay chân Natasha bị trói, chỉ có thể mắt mở trừng trừng nhìn Roy giết người. Nhưng về sau, cô đã sớm chiếm được sự tín nhiệm của thiếu niên ấy, hoàn toàn có thể giống như rất nhiều cảnh sát khác, trực tiếp tìm cơ hội, không nói hai lời, có quyền bắn chết người.
Nhưng nữ cảnh sát tư thế oai hùng hiên ngang lại nghiêm túc nói rằng: “Tôi tin tưởng, cậu có thể nhận được sinh mệnh mới ở nơi này.”
Nhưng mà nghe lời nói thiện lương của cô, cậu tội phạm trẻ tuổi đó lại lạnh lùng mỉm cười: “Ở nơi này, pháp luật không thể cho tôi sinh mệnh mới. Tánh mạng của tôi, đã sớm chết rồi.”
Nội dung «Ba nghìn hai trăm dặm» tuyệt đối không tính là một bộ phim đoàn viên mừng rỡ, thậm chí có hơi khiến người ta nghĩ lại mà hậm hực, nhưng đây cũng là một lần thử nghiệm của Clemens. Cảnh hành động hút mắt của hắn đủ để giúp hắn kiếm được phòng bán vé, vậy thì kế sau phòng bán vé, hắn liền muốn đi tìm kiếm một vài thứ đặc biệt.
Cho nên mới có một bộ phim không chút hoàn mỹ như vậy.
Nam chính không phải là người tốt, nữ chính cũng không hoàn mỹ.
Tất cả nhân vật đều không có câu chuyện viên mãn, đều có chỗ thiếu hụt cực lớn, nhưng đây chính là một bộ phim hướng về phía giải thưởng. Có lẽ bởi vì tính thương nghiệp quá mạnh, nó không thể thật sự đạt được quá nhiều giải thưởng, nhưng nếu nó quay phim thành công, đối với tất cả diễn viên và đạo diễn, đều là một lần trải nghiệm mới.
Kỳ hạn bảy ngày huấn luyện đặc biệt, Dung Hủ nhanh chóng thích ứng.
Tối ngày đầu tiên, Cullen tiên sinh liền hết sức kinh ngạc nói với Dung Hủ rằng: “Thật sự là không thể tin nổi, thế mà cậu lại thật sự chống đỡ được? Dung, biểu hiện của cậu tốt ngoài dự đoán của tôi, có điều tôi thật tiếc phải nói cho cậu biết, ngày mai tôi sẽ tăng lớn lượng huấn luyện của cậu. Cậu phải biết, khán giả nước Mỹ không thích phái nam đẹp đẽ nhu nhược thuần túy, bọn họ càng thích nam sĩ có lực lượng.”
Xoa cẳng chân đau nhức, thiếu niên ngẩng đầu hỏi: “Chẳng hạn như ngài sao?”
Cullen tiên sinh triển lãm cơ bắp mạnh mẽ trên cánh tay mình “Đúng, tựa như tôi vậy.”
Jennifer bên cạnh vô cùng thành khẩn vạch trần: “Tin tưởng tôi đi, Dung, bọn họ càng thích giống như cậu. Bằng không thì «Trang hoa la» cậu đóng, sao lại trở thành á quân phòng bán vé của thị trường điện ảnh nước Mỹ chứ?”
Hai người nhìn nhau, ăn ý nở nụ cười.
Cách đó không xa, đạo diễn Clemens đang răn dạy một nhân viên công tác trẻ tuổi. Tính tình đạo diễn tương đối nóng nảy, nói nhân viên đó đến ngay cả đầu cũng không nâng nổi, La Thiến nhìn mà liên tục nhíu mày: “Tiểu Hủ, sao đạo diễn Cle lại biến thành như vậy? Tôi nhớ lần trước lúc tới, hắn cũng không giống thế này mà?”
Dung Hủ cũng nâng mắt nhìn sang hướng đối diện, còn chưa thấy rõ ràng, đã nghe Jennifer nói rằng: “Nghe nói tháng trước, lão Hult tiên sinh tới Washington, đánh con ông ấy một trận.” Mới vừa nói xong, Jennifer liền che miệng lại, cười nói: “Dung, tôi chưa nói gì đâu nha, cậu cũng không nghe thấy gì đâu đó.”
Trên khuôn mặt tuấn tú xinh đẹp lộ ra nét dở khóc dở cười, Dung Hủ cười nói: “Được, tôi không nghe thấy gì cả.”
Jennifer cười cười: “Có điều tôi cũng rất ngạc nhiên, sao lão Hult tiên sinh đột nhiên lại tới đánh Cle một trận vậy? Hình như ngay cả Cle cũng không rõ là nguyên nhân gì, hắn nhất định là đã tức đến sắp phát điên.”
Dung Hủ: “Tôi cũng không rõ lắm ^_^ ”
Nguyên nhân gì?
Ừm, lão Hult tiên sinh thật sự là đủ nghĩa khí, không chỉ không khai ra Tần Trình, thậm chí ngay cả nguyên nhân cũng không khai ra.
Bảy ngày trôi mau mà qua, rất nhanh, cuộc họp báo khởi động máy «Ba nghìn hai trăm dặm» cử hành ngay tại Washington. Đạo diễn Clemens cố ý mời phóng viên truyền thông các nơi trên toàn cầu, dưới thế tấn công tuyên truyền của hắn, tất cả mọi người đều biết, hắn sắp quay một bộ phim hành động hoành tráng đầu tư cực lớn, mà fan điện ảnh toàn cầu đều đang chờ đợi bộ phim thương nghiệp phong cách hành động này của Clemens.
«Ba nghìn hai trăm dặm», bộ phim mày chưa quay đã nổi.
Từ hai tháng trước, Clemens đã bắt đầu thả tin tức ra ngoài giới, khiến fan điện ảnh toàn thế giới đều biết hắn sắp quay một bộ phim, hơn nữa là một bộ điện ảnh chi phí cực lớn. Bộ phim này hao tổn của cải gần sáu mươi triệu USD, thuê cả một con đường quốc lộ, từ nửa năm trước đã bắt đầu lấy cảnh ở các nơi trên nước Mỹ.
Chỉ mỗi việc thuê một con đường quốc lộ thôi, đã đủ để cho «Ba nghìn hai trăm dặm» nhận được nhiệt độ siêu cao. Mà hiện tại, khi đoàn phim mở cuộc họp báo khởi động máy, fan điện ảnh toàn cầu rốt cuộc cũng nhìn thấy đội hình đoàn phim xa hoa này.
Đạo diễn Clemens Hult, đạo diễn thế hệ mới nổi tiếng nước Mỹ, am hiểu cảnh hành động hoành tráng, đặc biệt am hiểu cảnh bom đạn, cảnh nhà ga và cảnh bắn nhau. Phim thương nghiệp hắn quay có thị trường rất tốt trong nhóm người trẻ tuổi, là thần tượng của rất nhiều khán giả trẻ.
Nữ chính Jennifer, là ngôi sao nữ hạng một Hollywood, gợi cảm mạnh mẽ, thường xuyên đóng nữ chính phim hành động.
Còn có đại sư chụp ảnh Cardo Fran từng lấy giải Oscar, đội êkip hậu kỳ nổi tiếng từng lấy giải thưởng Kim Phượng Hoa Hạ…
Cuối cùng, là Dung Hủ.
Khi thiếu niên tuấn mỹ tú lãng đó xuất hiện trên màn hình trực tiếp TV, có vài khán giả Mỹ vẻ mặt hoang mang, hoàn toàn không rõ diễn viên trẻ tuổi xa lạ này là ai. Nhưng vẫn có một phần rất lớn khán giả sau khi xem trực tiếp họp báo, đột nhiên phát hiện: “Cậu ta là thái tử trong «Trang hoa la»!”
Không sai, đối với khán giả Mỹ mà nói, có lẽ bọn họ không biết Dung Hủ, nhưng họ tuyệt đối biết về «Trang hoa la» gần đây đang cực hot, thậm chí còn có khả năng từng đến rạp chiếu phim xem qua bộ phim điện ảnh này.
«Không tiếng động» chỉ chiếm suất chiếu rất ít tại Mỹ, nhưng «Trang hoa la» và «Tầng mây màu đen» thì lại có phòng bán vé cực hot ở nước Mỹ.
Hiện trường họp báo, các phóng viên không ngừng đặt vấn đề, đề tài bén nhọn, thậm chí trực tiếp ép hỏi một ít vấn đề scandal riêng tư của nhân viên đoàn phim.
Chờ đến cuối cùng, rốt cuộc bọn họ mới bắt đầu hỏi về chuyện có liên quan đến phim, chuyện thứ nhất chính là hỏi Clemens: “Xin hỏi Che, vì sao cậu lại lựa chọn Dung làm nam chính một bộ phim hành động lớn như vậy? Cậu cảm thấy, thân thủ của cậu ấy tốt, có thể bày ra công phu Hoa Hạ xinh đẹp ư?”
Đối mặt vấn đề như vậy, bất luận là Dung Hủ hay là Clemens, đều đã sớm có chuẩn bị.
Clemens mỉm cười nhìn về phía Dung Hủ, vị đạo diễn tóc vàng tuấn lãng ấy nhẹ nhàng mỉm cười, vô cùng đương nhiên mà bắt đầu khen ngợi: “Tuổi tác của Dung tuy rằng nhỏ, nhưng cậu ấy là một trong những diễn viên có linh khí nhất mà tôi từng gặp qua. Cậu ấy diễn xuất rất tuyệt, công phu Hoa Hạ cũng đặc biệt tốt, tôi tin tưởng chờ sau khi các bạn vào rạp chiếu phim, xem cậu ấy diễn, nhất định sẽ bị sự suất khí của cậu ấy hấp dẫn, tựa như tôi vậy.”
Nghe thế, Dung Hủ cũng cười hồi đáp: “Tôi rất vinh hạnh có thể có cơ hội, tham diễn «Ba nghìn hai trăm dặm».”
Tiếng Anh lưu loát duyên dáng từ miệng thiếu niên chậm rãi nói ra, mang theo một chút khẩu âm kiểu Âm, phát âm chuẩn xác, cắn chữ rõ ràng, giống như một thân sĩ hoàn mỹ nhất.
Dung Hủ tiếp tục nói rằng: “Trong bộ phim điện ảnh này, tôi sắm vai một cậu trai tính cách phức tạp. Cậu ấy lớn mật quyết đoán, nhưng cậu ấy lại nhát gan yếu đuối, nhân vật như vậy có mị lực và điểm sáng khiến người ta khó có thể không nhìn tới, tôi rất cảm ơn Cle, cho tôi cơ hội này.”
Cle cười ha ha: “Dung, cậu xuất sắc đến độ khiến tôi mê muội.”
Hai người thổi phồng nhau một phen, tiếp đó phóng viên lại bắt đầu hỏi vấn đề khác.
Từ trước lúc họp báo, đoàn phim cũng đã xác định rất nhiều chuyện, trợ lý đạo diễn viết không ít đáp án, giao cho Dung Hủ và Jennifer, trong đó liền bao gồm cả những tin tức phim có thể tiết lộ cho phóng viên.
Ngoài ra, kỳ thật căn bản không cần Clemens tận lực nói, Dung Hủ không phải một người mới, ai cũng biết, ở trường hợp này, nhân viên đoàn phim tất nhiên phải biểu hiện hòa hợp, đoàn kết nhất trí.
Như vậy, mới có thể mang đến lợi ích lớn nhất cho phim, cũng có thể làm cho bộ phim càng nổi tiếng.
Hơn nữa trong đoàn phim này, kỳ thật Dung Hủ mới là người không nổi tiếng nhất.
Clemens thành danh nhiều năm, phim có phòng bán vé hơn năm tỷ vượt qua mười đầu ngón tay, trên cơ bản là một năm một bộ phim thương nghiệp lớn. Mà Jennifer cũng là ngôi sao hành động nữ nổi tiếng Hollywood, tổng phòng bán vé lũy kế của cô cũng đã vượt qua bảy mươi tỷ.
Hai giờ sau, họp báo khởi động máy «Ba nghìn hai trăm dặm» chính thức chấm dứt.
Ngày hôm sau, trên các báo chí tạp chí lớn nước Mỹ, đều đăng tin tức về bộ phim này. Trên internet, êkip PR của đoàn phim cũng không buông tha cơ hội, tiến hành tuyên truyền toàn internet, hệt như cuồng oanh loạn tạc, khiến cái tên «Ba nghìn hai trăm dặm» xâm nhập trong lòng mỗi một cư dân mạng.
[ Nghe nói bộ phim này phải đợi mùa hè mới chiếu á, thật muốn xem! Clemens và Jennifer hợp tác, còn có một nam diễn viên Hoa Hạ đặc biệt xinh đẹp, nhất định cực kỳ hay! ]
Chính thế, ở trọng điểm tuyên truyền của bộ phim này, Clemens đắp nặn Dung Hủ thành một “nhân vật bình hoa”.
Khán giả đều biết Jennifer là ngôi sao đánh võ nổi tiếng, nhưng bọn họ lại không biết về Dung Hủ, nhiều nhất chỉ từng xem «Tầng mây màu đen» và «Trang hoa la». Vậy thì trước khi phim chiếu, Clemens không để ý việc khiến người xem hiểu lầm nội dung phim, rõ ràng trong bộ phim này, Dung Hủ mới là nhân vật hành động, tận đến kết cục, Jennifer mới có cảnh hành động của mình, nhưng hắn chính là muốn khiến khán giả đặt lực chú ý trên mặt Dung Hủ.
[ Diễn viên Hoa Hạ trẻ tuổi này, thật là dễ nhìn! ]
Không ít dân mạng cảm khái như thế.
Để cho bọn họ tiếp nhận “Dung Hủ xinh đẹp”, dễ dàng hơn tiếp nhận “Dung Hủ có công phu hành động lợi hại” nhiều.
Sau khi khởi động máy, không giống như tưởng tượng của cư dân mạng ngoài giới, mỗi ngày búp bê Hoa Hạ xinh đẹp tuấn tú trong lòng bọn họ đều phải tiến hành quay cảnh hành động cường độ mạnh, mà ngôi sao hành động Hollywood Jennifer, lại mặc một thân váy dài dịu dàng, mỗi ngày tiêu sái tự tại ngồi ở ghế sau xe hơi, làm một cái bình hoa thuần túy.
Roy do Dung Hủ sắm vai trước kia chỉ là tên côn đồ bình thường, chuyện ác liệt nhất từng làm chính là tống tiền, nhiều nhất chính là đã từng hỗ trợ buôn bán thuốc phiện. Nhưng sau khi trải qua vụ cướp ngân hàng kia, cậu ta lại nhanh chóng bắt đầu trưởng thành.
Clemens cũng không để ý nội dung này có bao nhiêu bất hợp lý, hắn chỉ cần bùng nổ màn ảnh. Cho nên sau khi tìm ra lối thoát, giá trị vũ lực của Roy lấy tốc độ mắt thường có thể thấy mà tăng lên, điều này cũng khổ cho Dung Hủ, thường xuyên phải quay cảnh hành động.
Lại là một cảnh hành động kịch liệt, thiếu niên phương Đông tuấn mỹ tinh xảo đầy người tro bụi, nhanh chóng chạy trốn khỏi trạm xăng dầu.
Dung Hủ lấy tốc độ cực nhanh chạy như bay về phía vách tường thấp bé của trạm xăng dầu, vách tường đó đại khái chỉ có độ cao 1m2, ở phía sau cậu, ba tên đàn ông dáng vẻ như bảo vệ vừa hô to, vừa vọt sang bên này.
“Đừng chạy! Chính là mày, tao biết là mày!”
“John, nhanh, bắt lấy nó, bắt lấy nó thì tiền thưởng chính là của chúng ta!”
Chỉ thấy dưới ánh mặt trời nóng bỏng, tay phải thiếu niên chống trên tường thấp, sau đó cổ tay dùng một chút lực, thân thể cứng cỏi thon gầy tựa như thanh trường đao, vẽ ra độ cong sắc bén trên không trung. Sau khi nhẹ nhàng rơi xuống dất, Dung Hủ nâng bước bỏ chạy, để lại ba tên đàn ông kia đứng ở sau bức tường thấp, nhanh chóng trèo tường đuổi theo.
Cảnh này Dung Hủ quay ước chừng mười một lần, rốt cuộc mới quay xong. Không phải là cậu diễn xuất không tốt, mà là Clemens thật sự quá mức hà khắc. Ba lần đầu, Dung Hủ làm thế nào cũng không nhảy qua được bức tường, sau đó cậu thật vất vả có thể nhảy qua, Clemens lại ngại động tác của cậu không đủ đẹp, không có hiệu quả bùng nổ thị giác.
“Dung, cậu phải ngầu, dùng hết lực lượng mà ngầu!”
Rốt cuộc như thế nào mới có thể gọi là ngầu?
Động tác lưu loát dứt khoát, ánh mắt tàn nhẫn lạnh lùng.
Một cái máy quay nhắm ngay ánh mắt Dung Hủ, khi cậu vượt qua bức tường kia, nhẹ nhàng lăn một vòng rơi trên mặt đất, cậu phút chốc ngẩng đầu, sợi tóc màu đen sượt ra sau đầu, lộ ra đôi mắt tối đen hung ác. Đây là ánh mắt thuộc về một đứa trẻ, nhưng mà đã trải qua nhiều chuyện như vậy, sau khi giết người, cậu ta bắt đầu trở nên nguy hiểm đáng sợ.
Ánh mắt đó khiến Clemens không ngừng kêu tốt, Dung Hủ lại bất đắc dĩ cười cười, vươn tay để La Thiến giúp mình khử trùng vết thương.
Liên tục mười một lần quay phim, không thể tránh né mà khiến Dung Hủ bị trầy da không ít. Đầu gối đập xuống đất, liền thành vết bầm; cả người ngã xuống đất, da cọ rách lại càng là lẽ đương nhiên.
Thân là diễn viên, đây là chuyện Dung Hủ tất phải trải qua. Mà bên kia, Jennifer có cảnh diễn vô cùng “thoải mái” đi lên trước, đưa một tuýp thuốc mỡ cho Dung Hủ, cười nói: “Trước kia lúc tôi quay phim, thường xuyên dùng thuốc mỡ này cho chỗ trầy da. Dung, hiệu quả thuốc này vô cùng tốt, cậu cũng thử xem. Đúng rồi, vừa rồi cậu thật sự rất bảnh, tôi tin tưởng chờ sau khi phim chiếu, toàn bộ khán giả nữ nước Mỹ đều sẽ bị cậu thuyết phục.”
Dung Hủ tiếp nhận thuốc mỡ, đưa nó cho La Thiến. La Thiến đau lòng bĩu môi, thật cẩn thận giúp Dung Hủ bôi thuốc, nhỏ giọng nói: “Lại cọ rách khuỷu tay, tiểu Hủ, cậu có đau không, đạo diễn luôn bảo cậu quay lại, nhưng như vậy cậu cũng bị thương quá nhiều rồi.”
Khởi động máy ba ngày, trên người Dung Hủ không có vết thương lớn, nhưng vết thương nhỏ lại không ngừng. Buổi chiều hôm qua lúc quay hình, mảnh thủy tinh cắt qua ngón tay cậu, để lại không ít máu, La Thiến sợ tới mức nước mắt cũng rớt xuống.
La Thiến nói tiếng Trung, âm lượng nhỏ, tốc độ nói lại đặc biệt nhanh, Jennifer nhất thời nghe không hiểu. Nhưng Dung Hủ lại dở khóc dở cười nói rằng: “Chị tiểu Thiến, chị ở trước mặt Jennifer nói tôi bị thương nặng, tôi thật sự là hổ thẹn đó.”
Lúc này Jennifer mới nghe hiểu ý của Dung Hủ.
Diễn viên bị thương vì quay phim là lẽ đương nhiên, ở đời trước của Dung Hủ, cậu có một người bạn là nữ minh tinh cũng bởi vì sự cố lúc quay phim mà rơi xuống từ dây thép treo, gãy xương cột sống, ngồi trên xe lăn cả một năm.
Mà thế giới này, Jennifer chính là một ví dụ rất tốt. Bốn năm trước Jennifer cũng bởi vì quay một bộ phim hành động, từ trên nhà cao tầng rớt xuống, nghe nói gáy cô đến nay còn có một vết sẹo, tuy rằng phần tóc khác che đi vết sẹo kia, nhưng ở quanh miệng vết thương thì một sợi tóc cũng không có.
La Thiến đương nhiên biết đạo lý này, nhưng mà: “Nhưng tôi chính là cảm thấy đau lòng…”
Dung Hủ bị chút vết thương nhỏ ấy cô đã đau lòng muốn chết, cô hoàn toàn không dám tưởng tượng, nếu Dung Hủ giống như Jennifer đột nhiên từ trên lầu cao ngã xuống, cả người ngất đi, máu tươi từng vũng từng vũng chảy ra từ sau gáy cậu, vậy cô nhất định sẽ đau khóc thành tiếng.
Nghe La Thiến nói, Dung Hủ chỉ cười cười, không có nói thêm nữa.
Nhưng trên thực tế, trên thế giới này đau lòng vì Dung Hủ nhất không phải La Thiến, mà là người đàn ông nào đó.
Ngày đầu tiên quay phim trên cằm Dung Hủ có một vết trầy da, không chảy máu, nhưng hơi rách chút da. Loại vết thương nhỏ này dùng phấn nền hoàn toàn có thể che đi, nhưng mà buổi tối tắm rửa xong, Dung Hủ căn bản là không có trang điểm, vết thương tự nhiên cũng che không được.
Khi đó cậu mở chat video, cười nói: “Ngày đầu tiên quay phim rất vất vả, có điều Jennifer cho em không ít kinh nghiệm. Trước kia em chưa từng quay phim hành động, lần này có cô ấy chỉ đạo, lại được lợi rất nhiều.” Hai đời cộng lại, Dung Hủ đều chưa từng quay phim hành động.
Nhưng mà những lời này nói xong, hồi lâu, cũng không nhận được hồi âm.
Dung Hủ: “…?”
Dung Hủ ngẩng đầu, ánh mắt kinh ngạc nhìn người đàn ông trên màn hình di động, không nhìn thì thôi, vừa nhìn, đã thấy Tần Trình nhăn chặt mày, hai mắt tối đen gắt gao chăm chú nhìn mặt thiếu niên.
Tần Trình: “Em bị thương à?”