Tay Chơi
|
|
Trì Đại Tối Cường Chương 30 Anh nhìn bức ảnh, hồi sau mặt nóng bừng. Chẳng qua chỉ là một tấm hình, thế nhưng lại chứa đựng sự quyến rũ vô hạn, cái gợi cảm tinh tế vẫn còn man mác. Anh tuyệt nhiên không nghĩ rằng vấn đề nằm ở tay anh, mà chính là vì người dâm làm gì cũng dâm, Văn Diên chụp anh quá mức tình sắc. Thật sự không biết nên trả lời tấm ảnh này như thế nào, thế nên Yến Vũ bèn gửi lại dấu chấm lửng.
Anh không về nhà ngay, gọi điện xác nhận Trình Sở có nhà, rồi lái xe đến đấy. Hiếm khi Trình Sở không ra ngoài mây mưa, cũng chẳng biết có phải do đêm trước quẩy khiếp quá không, tên đó ra mở cửa mà vẫn còn mơ mơ màng màng, nhìn thấy Yến Vũ rồi thì lại hận không thể đeo dính trên người Yến Vũ, nũng nịu bảo em đói đến bấn loạn rồi.
Yến Vũ có chút kì thị, đẩy người ra, tự đi đến sô pha ngồi xuống. Lần này anh đến là có việc, Trình Sở cũng thu lại bộ dạng thiếu đứng đắn, gãi đầu ngồi xuống theo, xòe tay ra, “Đồ đâu?”
Yến Vũ lấy hoa tai trong túi, đưa đến tay Trình Sở. Trình Sở đưa hoa tai ra sáng săm soi, “Chắc không có vấn đề gì, có thể tẩy sạch.” Yến Vũ nhìn hoa tai trân trân rồi mới hỏi, “Có thể làm sạch đến mức cho dù dùng Luminol, cũng không có phản ứng chứ?”, Trình Sở gật đầu, “Em có ông anh chuyên nghiên cứu ba cái này, không thành vấn đề.”
Có được đáp án chắc nịch, mặt Yến Vũ mới hiện lên nét cười, “Cám ơn, bao cưng ăn nhé.” Trình Sở cất hoa tai, nhào vào lòng Yến Vũ, cọ tóc tai lên cổ Yến Vũ tán loạn, “Ăn thì khỏi nè, lấy thân báo đáp đi! Yến Yến!” Trình Sở vừa mới nhuộm tóc đỏ, chất tóc đang rất tệ, đâm vào cổ Yến Vũ đau nhói, thế là lại bị Yến Vũ kì thị đẩy ra.
Trình Sở là một người bạn không tệ, không gạn hỏi lai lịch hoa tai, nhìn thì như vô tâm vô tư, nhưng kì thực là đại trí giả ngu. Cậu ta và Yến Vũ có quan hệ đồng sinh cộng tử, có thể coi là một người Yến Vũ tin cậy. Cuối cùng thì cũng giải quyết được gánh nặng trong lòng, Yến Vũ thở một hơi thả lỏng, nấu một bữa cho cái tên Trình Sở vẫn rên đói, xong mới đi về.
Về đến nhà thì trời đã khuya khoắt. Trên đường về, Yến Vũ cứ thấy cổ ngứa ngáy, không biết có phải bị dị ứng với hóa chất nhuộm tóc của Trình Sở không nữa, anh gãi gãi cào cào, nhưng vẫn chưa hết cơn ngứa bứt rứt. Khổ sở chịu đựng đến lúc về đến nhà, Yến Vũ xuống xe, vào trong sân.
Anh cúi đầu bấm nút điều khiển từ xa trên chìa khóa xe, khóa cửa xe lại. Bất chợt, anh ngửi được mùi thuốc lá nhàn nhạt. Ngấc mắt lên nhìn, một người bước ra khỏi góc cầu thang tối om, là Văn Diên đang hút thuốc. Yến Vũ không nói gì, Văn Diên cũng không lên tiếng, hai người họ đều lặng thinh.
Anh thấy Văn Diên đã đổi sang đồ trong nhà, chỉ là mặt mày có hơi u ám, hàm dưới ngoạm điếu thuốc khá ác liệt. Đèn đường ngoài sân hắt bóng vàng ảm đạm, nét mặt trông hơi dữ. Anh thấy Văn Diên nhìn anh chòng chọc một lúc, mới buồn bực phả ngụm khói, đường nhìn rơi xuống cổ anh, chân mày lại cau rúm ró, ngó hơi bị hung ác.
Yến Vũ không biết tên này lại lên cơn gì đây, chỉ nhìn Văn Diên chăm chú phòng bị, im lặng giằng co một hồi, Văn Diên mất kiên nhẫn tặc lưỡi, quay người bỏ lên lầu, không nói với anh bất kì câu nào, kết thúc cuộc chiến có phần khó hiểu, lại tấm tức mùi thuốc súng này. Yến Vũ tự dưng bị thế, đâm ra cũng khó chịu. Chừng đến khi anh vào nhà tắm, định rửa ráy rồi đi ngủ, nhìn mình trong gương, thì mới vỡ lẽ hóa ra Văn Diên nhìn cái gì.
Một mảng đỏ loang lổ trên cổ anh, chỗ đậm chỗ nhạt, nhìn giống y chang dấu vết sau cuộc truy hoan, lại liên tưởng đến chuyện anh đưa Tuyên Triết về nhà, tận mấy tiếng đồng hồ mới về, hiểu nhầm là chuyện bình thường như cân đường hộp sữa.
Yến Vũ hiểu ra rồi, nhưng lại thấy giận sôi gan. Anh nhìn mình trong gương, cố kiềm cơn giận dữ. Cầm di động lên, anh định bụng gọi cho Văn Diên. Bây giờ mà đến tận cửa chất vấn thì anh cũng mất giá quá, với cả cũng sợ mình động tay động chân. Màn hình sáng lên, thì thấy tin nhắn Tuyên Triết gửi cho anh một tiếng trước, hỏi anh đã về nhà chưa. Kiềm cơn lại, anh quyết định gọi cho Tuyên Triết, đến chừng kết nối được rồi, thì lại nghẹn lời một lúc.
Tuyên Triết bên kia điện thoại có phần ngái ngủ, nửa mơ nửa tỉnh, nhưng không trách anh, chỉ nhẹ giọng cười bảo, “Tối nay mọi ngươi làm sao vậy, hết người này đến người khác đều gọi điện. Mới nãy Văn Dịch còn hỏi tớ, đã về đến nhà chưa.”
Văn Dịch cũng gọi điện ư? Đằng sau Văn Dịch chắc chắn là Văn Diên. Dụng ý của cú điện thoại ấy là muốn tra xét bạn trai cũ, hay là không yên tâm về anh? Yến Vũ bồn chồn trao đổi với Tuyên Triết vài câu, rồi chào tạm biệt.
Nếu Văn Diên đã thông qua Văn Dịch biết anh không ở chỗ Tuyên Triết, vậy cái bồ lửa ấy sao còn lớn đến vậy? Trái phải đều là hiểu lầm, thế nhưng sự hiểu lầm này lại khiến tâm trạng Yến Vũ bình tĩnh hơn nhiều. Yến Vũ cầm di động lắc đầu, biết rõ là không nên, nhưng vẫn bật cười thành tiếng. Không ngờ lại có ngày nhìn thấy Văn Diên ghen tuông, đây có thể chứng minh rằng cách mạng có hi vọng thành công hay không?
Sang ngày hôm sau, Yến Vũ dậy rất sớm. Anh dắt Tiểu Tư ra ngoài tản bộ, xong đến khi dắt cún trở về thì thấy Văn Diên đang tưới cây trong sân, quầng mắt đen thui, chỉ thiếu điều viết ba chữ ‘ngủ méo ngon’ trên mặt. Vốn dĩ đã mua sẵn cho người ta một phần điểm tâm, giờ người đã ở đây, khỏi cần mất công lên lầu nữa.
Anh bình thản chào hỏi Văn Diên, rồi đưa bánh bao sữa đậu nành qua. Văn Diên khẽ nói cảm ơn, cầm đồ ăn, rồi ngồi chồm hổm xuống, ôm cổ Tiểu Tư, thơm trán cu cậu. Tiểu Tư vẫy đuôi nhiệt liệt, hận không thể treo luôn trên người Văn Diên. Yến Vũ đứng đấy, cúi đầu nhìn xoáy tóc của Văn Diên, không nén được vươn tay ra xoa.
Tóc Văn Diên mềm mại đến không ngờ, lành lạnh cọ vào lòng bàn tay anh, vài sợi mượt mà chảy xuyên qua kẽ tay. Văn Diên nhấc tay lên bắt lấy tay anh, dưới ánh dương ngước mặt lên nhìn anh, nắng mai nhuộm đôi mắt một màu trà đẹp xinh, dịu dàng đến tan chảy. Tim Yến Vũ hẫng nửa nhịp, kiềm lòng không đậu, trong tư thế vuốt tóc, Yến Vũ cúi người xuống, nhích dần nhích dần đến gần Văn Diên.
Anh không nhắm mắt, Văn Diên cũng không nhìn đi đâu khác. Cho đến khi bờ môi cận kề, anh có thể thấy rõ rèm mi Văn Diên chấp chới, bèn nhắm mắt lại, che đi cặp sắc hổ phách say lòng người. Môi anh không đáp đúng chỗ, mà chỉ đậu trên gò má mềm mại, Văn Diên tránh mặt đi. Đây là lần đầu tiên Văn Diên không phối hợp, Yến Vũ khom lưng, thoáng kinh ngạc.
Anh chưa kịp phản ứng, thì đã nghe Văn Diên thở một hơi nặng trĩu, bắt lấy cằm anh khóa môi. Cái hôn vừa dữ dội vừa ác độc, day nghiến môi anh như trả đũa, chốc sau Yến Vũ đã nếm được vị máu, môi dưới anh bị cắn rách, đau đến nhăn mày.
Trầy trật mãi Văn Diên mới buông anh ra, Yến Vũ đứng thẳng lưng, trừng mắt với Văn Diên, đằng này không có vui đâu đấy. Văn Diên vẫn nhìn anh bằng ánh mắt bứt rứt như tối qua, chỉ một chốc sau, Văn Diên lại kinh ngạc đứng lên, tay sờ lên cổ anh, nghi hoặc nói, “Sao mất rồi?”
Yến Vũ bịt miệng không thèm đáp, trong lòng thầm trợn mắt khinh bỉ, dị ứng bôi chút thuốc, uống thêm vài viên thuốc, qua một đêm là hết rồi, huống chi anh đâu bị dị ứng nghiêm trọng lắm. Yến Vũ nhỏ giọng gọi Tiểu Tư, chúng ta đi thôi. Đã định là đưa điểm tâm, nếu đã đưa rồi, thì cũng nên đi. Nào ngờ Văn Diên ở đằng sau bỗng kéo lại, hung hăng ngoạm gáy anh một phát. Cú phập rất ác, đau không chịu nổi.
Lần này Yến Vũ giận thật, anh đẩy Văn Diên ra, “Điên à!”, nhưng Văn Diên không buông tay, chỉ nhả hàm ra, rồi vô cùng tỉ mẩn liếm liếm láp láp, liếm tới liếm lui chỗ vừa mới ngoạm xong. Vừa để lại dấu vết, vừa để lại mùi. Thứ hành vi giống như đánh dấu này, vừa đáng yêu lại buồn cười.
|
Trì Đại Tối Cường Chương 31 Dù biết Văn Diên đang ghen, song Yến Vũ không định nói toạc ra. Anh bưng gáy mình, bảo muốn tẩn chó dại. Văn Diên ngó dấu răng, quả là cắn rất ác, còn ri rỉ máu li ti. Yến Vũ nhìn ngón tay dính máu, hít khe khẽ. Văn Diên cắn xong lại hối hận vì cắn thái quá, ngó ngó cổ anh một hồi, bảo Yến Vũ, “Đi theo tôi bôi thuốc cho.” Yến Vũ đẩy tay đối phương ra, nói, “Đừng có hành nhau nữa, tôi bị muộn giờ làm rồi.” Nói đoạn dắt Tiểu Tư về nhà thay đồ.
Cho đến chiều tan tầm về, Trình Sở kêu anh đến quán bar, cậu ta ở đấy đợi anh, Yến Vũ nhìn tin nhắn, nghĩ bụng có nên mượn xe Văn Diên xài đỡ không. Ai dè lên lầu mới hay Văn Diên không có nhà. Điện cho đối phương thì Văn Diên bảo đang có công chuyện bên ngoài, tạm thời không về được, bảo anh tự vào nhà lấy chìa khóa đi. Vừa vặn hôm nay gã không chạy mô tô, mà lái SUV, do nhu cầu công việc, vận chuyển mấy thứ đồ chụp ảnh kiếm cơm không thể để bị ngã đổ.
Thế là Yến Vũ xu được mật mã, anh cũng chẳng mó máy lung tung khi chủ vắng nhà, chỉ lấy chìa khóa rồi đi ngay. Đến điểm hẹn thì thấy Trình Sở. Lúc Trình Sở trả hoa tai lại cho anh liếc thấy dấu máu lên mài trên gáy Yến Vũ, cậu ta sửng sốt, “Đứa tiện tì lẳng lơ nào, dám to gan cắn Yến Yến của ta! Lại còn cắn ác ôn vại nữa chớ!”
Yến Vũ nâng ly lên, miệng ngậm thành ly liếc xéo Trình Sở, cười như có như không, “Sao nào, cưng muốn cắn lại giúp anh à?” Trình Sở lập tức bưng mặt ửng đỏ vì say men, thẹn thùng ỏn ẻn nói, “Thôi nào, anh có thả thính em cũng vô ích hoy, em đã chai sạn trước nhan sắc của anh lâu rồi!” Trình Sở vừa ba hoa vung vít vừa kéo Yến Vũ lên sàn nhảy nhót.
Tiếc rằng đêm nay Yến Vũ đã định là an phận thủ thường, nhảy nhót cũng rất giữ kẽ, không cởi cái cúc nào hết, xong quay về quầy, yên phận uống rượu, ngoan hiền không phóng chút điện nào luôn. Chừng ngồi cũng hòm hòm, anh bèn định đứng lên đi về. Định kiếm Trình Sở báo một tiếng, ai dè kiếm một vòng cũng không thấy tăm hơi đâu.
Yến Vũ lấy di động ra, mới phát hiện mười phút trước Trình Sở nhắn tin cứu mạng, kèm theo đó là năm dấu chấm than. Tuy biết Trình Sở cái gì cũng thích làm quá lên, nhưng Yến Vũ vẫn cứ cuống. Trình Sở báo là bị chặn trong WC thứ 3 bên phải, Yến Vũ ba chân bốn cẳng phi đến đó.
Tìm đến nơi rồi, thoạt tiên anh đứng trước cửa WC hét tên Trình Sở, không ai trả treo gì. Yến Vũ nhăn mặt, ước lượng độ dày cánh cửa, co chân đá một phát. May mà anh thường xuyên tập gym không gián đoạn, cộng thêm lâu lâu lại đi đá banh với đám bạn thời đại học. Cửa rất nể mặt bang một tiếng văng ra, suýt nữa đã phang trúng hai kẻ đang xoắn xuýt bên trong.
Yến Vũ thấy miệng Trình Sở bị nhét khăn tay, hai tay bị đóng đinh trên tường, rành rành ra dáng con dân sắp bị cường bạo, ánh mắt Yến Vũ tức thì thay đổi. Anh túm cổ áo gã kia, lôi hắn ra sau. Kẻ kia đương nhiên không phải thiện nam tín nữ, sức lực rất khỏe, lúc Yến Vũ túm lấy hắn suýt nữa là bị trúng đòn rồi.
Trình Sở được giải phóng hai tay, móc thứ trong miệng ra, hệt như một con thỏ bị hù dọa nhảy ra khỏi WC, nhào vào lòng Yến Vũ, rên ư ử Yến Yến. Xong rồi còn trừng trộ tên kia, mắng nhiếc, “Đã bảo mi là đằng này có bạn trai rồi, cái thứ cưỡng bức xấu xa như con ma!”
Gã kia hớt đầu đinh, trông rất đẹp trai. Thế nhưng trong tình hình hiện tại, Yến Vũ cảm thấy có đẹp cỡ nào thì cũng là cầm thú. Gã ta bị một câu nhiếc móc cưỡng gian của Trình Sở mà run rẩy cả người, kéo theo đó mặt mày sa sầm, hệt như muốn phản bác, nhưng vừa há mồm nói được chữ ‘anh’ thì không dè Trình Sở chẳng hề muốn nghe, kéo tay Yến Vũ chạy tuốt luốt ra ngoài. Dông thẳng một lèo đến tận chỗ đậu xe, trông Trình Sở mới như được thoát hiểm.
Yến Vũ nghiêm nghị, búng trán Trình Sở hệt như lên lớp con trẻ, “Rước đâu ra cái của nợ đấy, thành thật khai báo.” Trình Sở bưng trán, yếu ớt thở ra, “Đối tượng dạy học nhà em…” Yến Vũ bị đơ, hồi sau mới phản ứng được, khó khăn xì ra, “Sinh viên?”
Trình Sở vẫn giữ điệu bộ đáng thương, lắc đầu, “Học sinh cấp 3, vị thành niên… không hiểu sao trà trộn được vô quán bar nữa.”
Yến Vũ, “…”
Trình Sở ném xong những lời gây khiếp đảm rồi, lại đeo dính Yến Vũ, nũng nịu act cute đòi về nhà Yến Vũ ngủ. Nói như Trình Sở là, mắc công bị thằng ku kia chặn cửa nhà, để tránh cảnh đập chậu cướp hoa, cậu ta chỉ có thể qua nhà Yến Vũ tị nạn. Yến Vũ thở dài, gật đầu đồng ý. Anh dắt Trình Sở đi đến chỗ để xe Văn Diên, đến khi đưa mũ bảo hiểm cho Trình Sở, radar hóng hớt của Trình Sở mới khởi động chậm nửa nhịp.
Trình Sở trợn mắt líu lưỡi, chỉ trỏ xe rồi lại chỉa sang Yến Vũ, “Anh! Hắn! Các người!” Yến Vũ chân dài sải bước, leo lên xe ngồi, cười hết sức bông lơn với Trình Sở, “Sao nào?”, hệt như giác ngộ ra chuyện gì, Trình Sở tiếp tục há hốc chỉ Yến Vũ, “Trên gáy anh???”, Yến Vũ không trả lời, chỉ bảo, “Còn không lên xe, anh lượn trước đấy.”
Trình Sở vội vàng leo lên yên sau, ôm eo Yến Vũ lảm nhảm không ngớt, “Nguy rồi nguy rồi, hai người làm như vậy, thật lo cho tương lai chịch xã giao của đông đảo thụ chúng bọn này quá! Ai dô, tin tức thế này làm sao tui nói ra được đây, quá đáng, thật là quá đáng mà.”
Mặc kệ Trình Sở ngồi sau nói nhảm, Yến Vũ đưa người về nhà, lúc xuống xe anh ngó lên lầu, trên ấy vẫn tối hù, chủ nhà vẫn chưa về. Anh dẫn Trình Sở vào nhà, cho chơi với cún, mình thì đi tắm trước. Sang hôm sau, khi chuông cửa reo lên, Yến Vũ vẫn còn nằm trên giường, nửa mơ nửa tỉnh.
Trình Sở bên cạnh làu bàu mò xuống giường, lệch xệch dép lê đi mở cửa. Yến Vũ chau mày nằm trên giường trở mình một cái, đến chừng anh ý thức được chỉ có Văn Diên mới tìm anh vào lúc sáng sớm này, mắt mới mở choàng, tức tốc ngồi dậy, vội vàng khoác thêm cái áo tay ngắn, anh chạy ra khỏi phòng, thì thấy cơ thể nhỏ nhắn trắng bóc của Trình Sở đang ở ngoài đó, mặc mỗi cái sịp tứ giác đứng ngay cửa, bốn mắt nhìn nhau với người đến.
Yến Vũ day day thái dương, ho vội một cái, phá vỡ sự im lặng của hai tên kia. Anh nhìn Văn Diên, thấy mặt tên ấy không có biểu cảm gì, chỉ tựa vào khung cửa, nhìn Trình Sở từ trên xuống dưới. Trình Sở thì thôi khỏi nói, mắt móc chặt vào người Văn Diên, không dời đi một phân. Yến Vũ tiến lên mấy bước, kéo Trình Sở ra sau, hạ lệnh, “Đi mặc đồ vô!”
Trình Sở gật đầu dạ vâng, nhón chân thẽ thọt đi về phòng ngủ. Còn Văn Diên thì vẫn đứng khoanh tay như cũ, nhìn chòng chọc Trình Sở đi vào trong. Yến Vũ có chút cáu kỉnh, ngoái đầu lại ngó Trình Sở, thấy tấm tức trong bụng. Con người Trình Sở tuy có hơi thiểu năng, nhưng bo đì cũng không tệ lắm. Văn Diên cũng đâu phải chưa từng trải nghiệm phong phú, có cần nhìn chăm chú vậy không?
Anh nhìn đồng hồ, không quá sớm cũng chẳng quá trễ, bèn hỏi, “Qua lấy chìa khóa xe?”, Văn Diên lắc đầu, giọng có hơi khào, “Tôi phải đi công tác một thời gian, xe để cho anh.” Yến Vũ gật đầu, vẫn chưa hiểu tại sao Văn Diên đặc biệt đến tận nơi thông báo. Thì bất ngờ Văn Diên vươn tay tóm eo anh, kéo anh qua. Trước khi hơi thở ập đến, Yến Vũ vội lấy tay che miệng.
Tình huống khá bối rối, anh vừa mới dậy, không chịu nổi nụ hôn buổi sáng cuồng nhiệt đâu. Anh ngửi được mùi nước cạo râu thoang thoảng trên mặt Văn Diên, mát rượi, còn có mùi sữa tắm phảng phất, thanh sạch tinh lành. Văn Diên cười khẽ, không để bụng. Không hôn miệng được, bèn chuyển qua hôn mu bàn tay, thậm chí còn cắn khớp xương gồ lên trên mu một cái. Ươn ướt, lại nong nóng.
Anh nghe Văn Diên nói, “Cây cỏ trên sân nhà tôi, có rảnh thì tưới giùm nhé.” Yến Vũ vẫn bịt miệng, lúng búng nói, “Anh đi mấy hôm?” Văn Diên hạ giọng đáp, “Tùy tình hình.”
Yến Vũ nghĩ một thoáng, “Đợi anh về, tôi mời ăn khuya.” Văn Diên ôm siết eo anh mạnh hơn. Rồi buông tay thả anh ra, quay người đi về. Yến Vũ đóng cửa, xoay đầu lại thì thấy Trình Sở ló nửa đầu ra khỏi phòng ngủ, nhìn Yến Vũ không chớp mắt, thiểu não nói, “Thế này là thế nào, mấy người đã thành đôi rồi ư?”
|
Trì Đại Tối Cường Chương 32 Yến Vũ cười lấp lửng, đáp, “Thành rồi sẽ mời cưng ăn bánh cưới nhá.” Trình Sở lắc đầu liên tục, “Không biết xấu hổ, thật không biết xấu hổ mà.” Thế nhưng Yến Vũ còn chưa kịp lên nhà Văn Diên, thay đối phương tưới cây tưới cỏ, thậm chí anh còn chẳng thể chờ được Văn Diên về, mời người ta đi ăn khuya. Anh nhận được một cuộc điện thoại, đến từ vùng quê cách thành phố C xa xôi.
Nhận cuộc gọi đó xong, trước hết Yến Vũ xin phép công ty nghỉ dài hạn. Anh ôm Tiểu Tư mang đến nhà Tống Kiếm. Sau khi cẩn thận bàn giao Tiểu Tư xong, Tống Kiếm nhìn anh hỏi, “Xảy ra chuyện gì vậy?”, Yến Vũ lắc đầu, “Cụ nhớ cháu nội quá, muốn tao về thôi, không phải chuyện lớn.”
Bà cụ năm nay đã tám lăm tuổi, Yến Vũ nhớ lần gặp gần nhất, bà cụ vẫn còn xăng xái ra đồng hái rất nhiều rau cho anh. Bảo với anh rằng rau nhà rất tốt, thành phố không bằng được đâu. Yến Vũ mua vé tàu cao tốc, ngồi tàu bốn tiếng. Đến nơi thì trời đã tối. Gió đêm phe phẩy, hiu hiu lạnh. Anh kéo vali, ngồi xe buýt, lắc la lắc lư, đi qua đường lớn, chui vào đường nhỏ.
Đến tám giờ tối anh mới đến ngôi nhà đơn bé, thôn xóm rất im ắng, xung quanh tối thui tối mò. Bà cụ không có nhà, anh kéo hành lí vào nhà cất xong, đoạn qua nhà hàng xóm bên cạnh trước, biếu một phong bì đỏ. Bà cụ ra khỏi nhà bị té ngã, may mà có nhà kế bên phát hiện, kịp thời đưa đi bệnh viện, bằng không hậu quả đúng là khôn lường.
Yến Vũ nhuốm cả người phong trần mỏi mệt, đến bệnh viện. Bệnh viện ban đêm rất vắng lặng, cũng rất tối. Trước hết Yến Vũ đi kiếm hộ lý đăng kí thêm một giường, chuẩn bị túc trực tại bệnh viện cho đến khi bà nội xuất viện. Anh đến phòng bệnh, bà cụ đang ngủ lìm lịm trên giường, nom như một thoáng đã già đi nhiều. Bàn tay gầy sạm thò ra ngoài chăn, cắm kim.
Yến Vũ cẩn thận nâng bàn tay ấy lên, nhẹ nhàng đưa gò má mình cò cọ. Bà cụ thức giấc, mở mắt ra, gọi khẽ, “Lão đại, con về rồi…” Vành mắt Yến Vũ hoen hoen đỏ, bà cụ đang gọi con mình, nhầm anh với ba anh. Yến Vũ máy môi, không phủ nhận, chỉ nhẹ giọng hỏi, “Có còn đau không?”
Ánh mắt bà cụ hẵng còn mơ hồ, áp lòng bàn tay ấm áp lên mặt Yến Vũ, “Lão đại, lão đại có đói bụng không, trong bếp có thịt hầm, chốc nữa múc cho con một chén.”
Yến Vũ vuốt tóc mai bạc trắng của bà, “Ngủ đi, con tự đi ăn.” Đợi bà cụ ngủ trở lại rồi, Yến Vũ tìm một cái ghế, ngồi bên cạnh trông bà. Bà nội là một người đàn bà quật cường, ngày trước vốn dĩ là tiểu thư khuê các, về sau khăng khăng đòi gả cho ông nội. Tiếc rằng ngày vui ngắn chẳng tày gang, ông nội đi sớm, để lại cho bà nội một đứa con đang học đại học.
Thế nhưng đứa con mà bà hãnh diện hơn nửa đời người ấy cũng bắt bà tre già khóc măng non, chỉ đổi lại được một gánh nặng là anh đây. Tình cảm của anh dành cho bà nội vô cùng phức tạp, cũng như bà nội đối với anh vậy.
Yến Vũ thoáng mỏi mệt tựa vào giường bệnh, dần dà chìm vào giấc ngủ. Cơ thể dần nặng trĩu, cảnh trong mộng tưởng lại hỗn loạn khôn tả. Trong cơn mơ, anh nhìn thấy con đường nhỏ mình từng quen thuộc không gì bằng. Thậm chí anh có thể cảm nhận chân thực nhiệt độ của giấc mộng, tiếng ve kêu bên mình.
Đó là một mùa hè nóng phát ngốt, hôm ấy chuồn chuồn bay thấp, tầm năm sáu giờ chiều, trời đã ngả cái màu vàng sàm sạm, dấu hiệu chuẩn bị đổ một trận mưa tầm tã. Yến Vũ mới đi học về, lưng đeo cặp sách, tay cầm quyển truyện tranh, chạy về nhà. Hôm đó là sinh nhật anh, anh nghĩ bụng, hôm nay sẽ có quà, có thể ăn bánh kem, hết thảy đều khiến anh khấp khởi.
Anh huýt sáo, bước qua vũng nước nhỏ, tiện tay bắt một con chuồn chuồn bé xíu, cảm nhận cái rung động trong lòng bàn tay. Chẳng mấy chốc, mưa đã đổ xuống, lộp độp lộp độp, vỗ xuống mặt, xuống đầu Yến Vũ.
Anh kêu ối một tiếng, nhét truyện tranh vào cặp, rồi lấy cặp che đầu, chạy nháo nhác. Gió giục mây vần, trời nhanh chóng tối sầm, cơn gió ào ào thốc mạnh vào người anh, anh cảm thấy cơ thể ngả nghiêng lung lay, chỉ có thể tăng tốc, chạy không ngừng.
Cho đến khi người đẫm đầy bùn đất, ướt mem, Yến Vũ đẩy cửa nhà. Anh quẹt nước lên mặt, hô lên, “Con về rồi…”
Chào đón anh cũng là một màn khó coi không kém, còn tiếng của anh, cũng đã bị tiếng bình hoa vỡ nát, triệt để che lấp.
Anh nhìn thấy người anh gọi là chú Trần, Trần Thế Hoa, bạn rất thân của ba anh, đang ôm mẹ anh. Hai người họ quấn quýt tóc mai, tựa như những người thân thiết đến cực điểm. Trần Dung phát hiện anh về nhà trước hết, bà hoảng hốt đẩy người đàn ông đó ra, đi từng bước đến chỗ đứa con đã trắng bệch mặt mày, trong lúc vội vàng hấp tấp, đã gạt đổ cái bình hoa đẹp đẽ bên cạnh.
Nước vung vẩy xuống sàn, cành hoa hất bay giữa không trung, hết thảy diễn ra rất chậm, rất lặng lẽ. Yến Vũ đứng ngay cửa, tim đập dồn dập, không thở nổi, hệt như bị kim đâm vào lục phủ ngũ tạng, đau đớn không thôi. Anh sợ hãi lùi ra sau, như thể Trần Dung là yêu quái ăn thịt người, đội lốt mẹ anh. Nụ cười trên mặt Trần Dung sượng đơ, tay bà siết chặt cổ tay Yến Vũ, toan kéo Yến Vũ lại.
Yến Vũ khi ấy mười bốn tuổi, dù chưa phát triển hết, nhưng sức lực thiếu niên vẫn đủ. Anh hung hăng rút tay lại, kéo Trần Dung loạng choạng theo. Gã đàn ông kia nhăn mày, ánh mắt Yến Vũ tức thời dữ tợn, như có thể nhào đến liều mạng với ông ta bất cứ lúc nào. Bản mặt ông ta treo nụ cười dối trá, nói với Yến Vũ, “Vừa rồi chú với mẹ con chỉ nói chuyện thôi.”
Ánh mắt Yến Vũ không hề dịu đi, lồng ngực anh phập phồng dữ dội, không ai có thể ngờ được, Yến Vũ nhặt một mảnh bình hoa vỡ, xông đến chỗ gã kia, hết thảy diễn tiến quá nhanh. Trần Dung thét lên thất thanh, ở đằng sau không ngờ kéo xé áo anh. Thế nhưng Yến Vũ vẫn chớp được cơ hội dùng mảnh sứ trong tay đâm bị thương gã ta. Gã ta tức giận rống lên, tát Yến Vũ một bạt tai.
Lực tát đủ mạnh khiến Yến Vũ ngã văng ra ngoài, đầu đập mạnh vào góc bàn, đồ ăn trên bàn rơi xuống, đổ lên người Yến Vũ, bánh kem chảy nhoe nhoét như một đống bùn nhão, Yến Vũ choáng váng, bạt tai đó khiến tai anh ù đi, trước mắt tối sầm không còn nhìn thấy gì nữa.
Anh giãy dụa dưới đất một hồi mới có người đỡ anh đứng dậy, khuôn mặt Yến Vũ sưng phù, ráng nhìn, nhận ra là ba anh. Ba anh vừa về đến nhà run rẩy sờ mặt anh, ánh mắt đau đớn. Yến Vũ khe khẽ hít hít, lệ rấn trong mắt tức thì sa xuống, anh kêu ba ơi, khóc không thành tiếng.
Yến Vũ khi ấy chẳng qua chỉ là một thằng bé xốc nổi, nhìn thấy mẹ mình ngoại tình chẳng khác gì một bầu trời sụp đổ, khi ấy ba anh trở về, hệt như trong chớp mắt tìm được cột chống trời. Cha anh nhẹ nhàng vỗ về mặt anh, như sợ anh đau, chỉ cẩn thận vuốt ve đường mép, rồi trầm giọng nói, “Ngoan, đừng sợ. Về phòng trước đi, chút nữa ba đưa con đi bệnh viện.”
Yến Vũ vốn dĩ không hề muốn, như vô số giấc mộng về sau, anh cũng không hề muốn. Hệt như lúc này, Yến Vũ như tách ra khỏi mộng, một bản thể trưởng thành đứng một bên, nhìn bản thể nhỏ của mình năm ấy ngoan ngoãn gật đầu, đi từng bước lên cầu thang, trở về phòng trên lầu. Yến Vũ nhìn bóng lưng của mình, không ngừng thét gào, đừng đi lên.
Lần phân ly ấy, cũng là vĩnh biệt. Đến khi Yến Vũ nghe tiếng rầm bên dưới, hết thảy đã quá muộn. Ngoài cửa sổ sấm rền từng chặp, tiếng này nối liền tiếng khác, khỏa lấp âm thanh đổ vỡ dưới lầu một cách hoàn mỹ. Yến Vũ ra khỏi phòng, xuyên qua tay vịn cầu thang cao nửa người, nhìn thấy bên dưới phòng khách, màu máu đỏ đập vào mắt.
Yến Vũ nhìn thấy ba mình, tựa như đang ngủ, nằm giữa vũng máu, trên bụng cắm một con dao nhỏ. Trần Dung ngất đi trong góc, chỉ có gã đàn ông kia, vẻ mặt kinh hoàng không ngừng lẩm bẩm, “Hắn ta ra tay trước, không liên quan đến tôi! Không liên quan đến tôi!”
Yến Vũ mất đi mọi cảm giác, hoang mang chạy xuống, tới mấy bậc cuối cùng thì bị hụt chân, té lăn xuống dưới. Anh ngửi thấy mùi màu gắt mũi, chảy xuống tay anh ấm nóng, trong hỗn loạn, Yến Vũ ngẩng đầu lên, nhìn ba anh cách đấy không xa đang nhắm mắt, không có hơi thở, im lìm bất động.
Khí lực không biết từ đâu sinh ra, Yến Vũ vùng bò tới, dùng cả tay lẫn chân để lê đến gần ba mình, anh tựa vào cơ thể ba, nhưng lại không dám chạm vào. Anh há miệng, nhưng lại chẳng thể nói được tiếng nào. Yến Vũ gấp gáp đến mức tự cấu mình, anh muốn cất tiếng, muốn gọi người đến cứu mạng, muốn làm hết thảy những gì có thể để cứu ba anh.
Nhưng anh làm không được, anh nghẹn ngào, há hốc miệng, ấy thế mà tuyệt vọng thay, dẫu chỉ một chút âm thanh, anh cũng không thể phát ra được.
|
Trì Đại Tối Cường Chương 33 Cho đến khi xe cấp cứu chạy đến, tiếng còi hụ rạch xé thinh không, Yến Vũ mới phát ra được một chút âm thanh, nhưng cũng chỉ là một chút. Anh kéo áo những người đó, khe khẽ nói, cầu xin các người. Ba nằm trên xe đẩy, ánh sáng trong bệnh viện mờ lu lu, tiếng bánh xe đẩy nghiến và tiếng giày y tá ma sát càng lúc càng lớn, hệt như nổ bùng bên tai, Yến Vũ mở choàng mắt, người nhễ nhại mồ hôi.
Bên ngoài phòng bệnh vừa có một bệnh nhân cấp cứu đẩy qua, bà cụ đã tỉnh giấc, đang ngồi trên giường hiếu kì ngóng ra ngoài. Yến Vũ dụi dụi đôi mắt nhức nhối, nhìn di động, đã qua sáng hôm sau, cả người anh đều thấy đau, do tư thế ngủ không tốt nên thấy rêm mình ngặt mẩy.
Bà cụ rất đỗi kinh ngạc vui mừng trước sự xuất hiện của Yến Vũ, vui đến mức khẩu thị tâm phi, nói mình có sao đâu, hàng xóm cần gì phải gọi điện cho Yến Vũ, mất công Yến Vũ chạy quãng đường quá xa về, công việc biết liệu tính sao, rồi lại lập tức chuyển qua quan tâm đến chuyện chừng nào Yến Vũ kết hôn, nhìn có vẻ gầy rạc đi rồi đấy, tinh thần bà cụ lên cao, còn bảo nằm viện chi cho phí, giờ là ra được rồi, xử con gà mái tơ trong nhà cho Yến Vũ bồi bổ thân thể.
Yến Vũ thấy bà cụ hào hứng quá đỗi, bèn cười đáp, “Con nhớ mấy con gà trong nhà nội lắm rồi đấy, nội mau chóng khỏe lại đi, mắc công con về rồi là lại hụt ăn.”
Bóp chân cho nội, rồi lại hầu chuyện cụ một hồi, bà cụ bảo, trước khi chết nhìn thấy cháu nội thì không còn gì nuối tiếc nữa. Yến Vũ vờ cụt hứng, nói nội bất công quá, khuôn mặt đẹp trai của anh bao nhiêu cô trong thành phố mê mệt, tại sao đến trước mặt cụ thì cụ toàn nghĩ đến cháu dâu, chả nghĩ đến cháu trai gì cả. Cũng may anh được hưởng ké hết gien trội của nội, cốt cách mỹ nhân, khôi ngô tuấn tú.
Dùng bao lời lẽ đường mật, dỗ dành bà cụ vui vẻ, cười không ngớt miệng. Hầu chuyện xong, Yến Vũ đi gặp bác sĩ tư vấn, bác sĩ lấy phim x-quang phân tích cho Yến Vũ nghe, rằng bà cụ xương cốt đã rệu yếu, may mà phát hiệp kịp thời, giờ cũng không có vấn đề gì, chỉ là sau này cần phải thận trọng để ý, không được ngã nữa.
Yến Vũ gật đầu ứng tiếng, vốn dĩ anh muốn đón bà cụ đi, hoặc dọn về quê sống cũng được. Bà cụ đã từng này tuổi rồi, bên cạnh không ai chăm nom thì tệ quá. Huống chi năm ấy sau khi xảy ra biến cố, Yến Vũ bị trầm cảm, không thể nói chuyện, càng không thể sống cùng với Trần Dung. Chính bà cụ lặn lội từ dưới quê lên, làm ma chay cho con trai, rồi đón cháu trai về sống cùng.
Người đàn bà sống dưới quê chẳng biết bao lăm mặt chữ, cũng chẳng biết bệnh của Yến Vũ thật chất là như thế nào, nhưng bà lặn lội tìm hiểu, hỏi han, mỗi ngày đổi cách thức giúp Yến Vũ ăn được nhiều hơn một chút, đưa Yến Vũ lần lần đến bệnh viện, điều trị, tái khám. Vì bệnh mà trắng đêm Yến Vũ không cách nào ngủ được, giờ nghĩ lại, anh chẳng có chút kí ức gì về khoảng thời gian đó, thậm chí là chẳng có bao nhiêu cảm xúc.
Anh hoàn toàn tê dại trước hết thảy mọi thứ, xám xịt, không nhìn thấy bất cứ màu sắc nào. Cho đến một lần, bà cụ cũng chẳng chịu nổi nữa, ôm anh khóc, bàn tay nhỏ bé khô ráp siết chặt cổ tay anh, lệ nóng lăn xuống bên tai anh, gò má, rồi cần cổ. Cảm giác ấy thật kì lạ, giống như bên cạnh có một cái gì đó rách toạc, tuốt tuột những âm thanh, màu sắc, giác quan, xuôi theo cái lỗ hổng ấy, tuôn trào lên người anh.
Theo dòng nước mắt ấm nóng, đến ánh mặt trời, thậm chí là hương hoa dìu dịu, dây thần kinh của Yến Vũ được kích thích.
Yến Vũ đưa tay lên ôm lấy cơ thể gầy guộc của bà nội, anh không hề biết là mình bị bệnh, khả năng nhận thức của anh về thế giới bên ngoài cực kì yếu ớt. Nhưng sau cùng anh đã tìm lại được cảm giác, anh chưa bao giờ cảm nhận được một cách chân thực đến vậy, rằng anh vẫn còn sống, Yến Vũ thở hổn hển, cảm xúc ứ nghẹn trong tim mấy tháng qua, cuối cùng tại khoảnh khắc đó, đã vỡ òa. Anh khóc rất khổ sở, gần như không thở nổi. Anh còn sống, nhưng ba anh, đã chết rồi.
Trần Thế Hoa tại nhà tang lễ đã thẳng thắn thừa nhận, có điều ba anh chết không phải vì bị dao đâm vào bụng, mà là do trong quá trình xô xát, không cẩn thận va trúng đầu, dẫn đến xuất huyết bên trong não. Oan ức như thế, hoang đường như thế. Một người sống sờ sờ, thế mà đã mất đi, mất thật đột ngột, đột ngột đến mức không thể nào định tội chú Trần. Chỉ vì kẻ ấy kịp thời báo cảnh sát, gọi xe cấp cứu, lại tham khảo thêm lời khai của Trần Dung, là ba anh ra tay trước, cầm dao trước.
Phán quyết đưa ra, phòng vệ chính đáng, không bị xử phạt.
Anh hận Trần Dung bao nhiêu, thì cũng hận bản thân mình bấy nhiêu. Anh hận bản thân bất lực, một người chính trực dịu dàng như ba anh, làm sao có thể giết người. Một mạng người đấy, làm sao có thể đến tận cùng, hung thủ chẳng phải gánh lấy một chút trách nhiệm nào. Anh không dám suy đoán sự thực bên trong, Trần Dung đến cùng sắm vai trò nào. Anh đã mất đi ba, anh cũng chẳng muốn mất thêm mẹ, nhưng anh lại chẳng thể nào tha thứ được, hối hận và thù hận dằn vặt hành hạ anh hết ngày này đến ngày khác.
Anh từng hỏi Trần Dung, anh nói, đó không phải là sự thật, ba chết oan có đúng không. Nhưng lần nào Trần Dung cũng ngước gương mặt trắng xanh, túm lấy Yến Vũ, giương mắt nhìn anh chòng chọc, the thé kêu lên, “Là ba con muốn giết người, ông ấy ra tay trước. Ba con không còn, nhưng mẹ vẫn còn đây, bất kể cảnh sát hỏi con thế nào, con không được nói gì hết.”
Yến Vũ có thể nói được gì chứ, căn bản là khi chuyện xảy ra, anh không có mặt, có thể nói được gì.
Mãi cho đến khi anh phát hiện ra cái hoa tai trong nhà mình. Anh có một suy đoán hoang đường, nhưng không đoan chắc lắm. Anh giao nó cho Trình Sở, bảo trước khi tẩy sạch, làm xét nghiệm máu đã. Kết quả đã có, quả nhiên là máu của ba anh. Trình Sở báo kết quả rồi, bèn hỏi anh, có tẩy nữa không. Yến Vũ im lặng bên điện thoại một lúc lâu, cuối cùng thấp giọng nói, “Không tẩy.”
Yến Vũ chầm chậm đi lên cầu thang bệnh viện, leo đến tầng cao nhất, đẩy cửa sắt ra, nắng xiên chói mắt anh, gió thổi lay cổ áo sơ mi, nắng trưa rất gay gắt, Yến Vũ đi men theo bóng râm ven mép tòa nhà, anh ngồi xuống một chỗ khuất bóng bám dày bụi bặm, tựa vào thành lầu, đôi chân đung đưa lơ lửng, châm cho mình điếu thuốc.
Nghiến điếu thuốc, anh nheo mắt vọng nhìn đình hồ, cỏ cây xanh biếc dưới lầu, di động bỗng reo lên, có người đòi nợ. Anh đã hứa hẹn, rằng thì mời người ta ăn khuya. Hôm nay Văn Diên trở về nhà, không thấy bóng dáng Yến Vũ đâu, đừng nói là ăn khuya, ăn sáng còn chẳng có nữa là, đám hoa cỏ thì ôi thôi, ủ rũ héo hắt, nhìn là biết lâu ngày không được chăm bón gì hết.
Yến Vũ trước hết xin lỗi, xong trần tình nỗi khổ. Nhà có người bệnh, anh vượt bao nhiêu dặm trường xa xôi chỉ để chăm sóc bà cụ, còn phần chừng nào về, bản thân anh cũng không biết. Văn Diên bên kia điện thoại lặng thinh một chốc, rồi lại hỏi anh đang ở đâu. Yến Vũ không rõ nguyên cớ, cho hay địa chỉ. Miệng thì trêu chọc, có nhẽ nào Văn Diên định vì một bữa khuya chẳng đáng mấy đồng, mà lại hao tốn thời gian tinh lực, không quản ngại xa xôi, ngàn dặm tầm người chăng?
Văn Diên ho một tiếng, chất giọng từ tính tuyệt đối khẽ rung bên tai Yến Vũ, đối phương nói anh đừng có ăn dưa bở, hỏi địa chỉ chẳng qua là tính gửi một số đồ tẩm bổ thôi, chả có ý gì khác đâu. Yến Vũ cười khẽ mấy tiếng, trái tim thoáng hụt hẫng, nhưng cũng chẳng đến nỗi nào. Chỉ tám nhảm với Văn Diên một hồi, cúp máy xong, tâm trạng lại khá khẩm hơn nhiều, quay về chỗ bà nội rồi, nụ cười vẫn còn đọng chưa tan.
Bộ dạng ngu ngốc ấy lọt vào mắt bà cụ, chẳng khác nào hở đuôi. Lúc anh lột quýt, bà cụ bèn bóng gió hỏi phải anh có bạn gái rồi không, mà không chịu nói ra. Yến Vũ nhướng mày, tách một múi quýt, đưa lên miệng bà cụ, lắc đầu phủ nhận.
Bà cụ ngậm múi quýt, tủm tỉm cười nói, “Còn chối à, cái mặt này, giống y chang cái hồi ông nội con trồng cây si bà, chẳng khác gì hết. Ông con còn tưởng đâu bà không nhận ra tâm tư của ổng, y như con vậy, chút tâm tư ấy, bà biết hết.”
Yến Vũ bị bóc trần tâm tư vẫn cứ lắc đầu phủ nhận, đến chiều, anh lấy xe đẩy, dìu bà nội ngồi xuống, anh đưa cụ ra ngoài dạo mát cho khuây khỏa. Đi lòng vòng quanh vườn hoa nhỏ trong bệnh viện, bà cụ thấy có người chơi mạt chược, không muốn có ai đứng xớ rớ bên cạnh nhìn. Yến Vũ bèn để cụ lại đó, anh lên cơn thèm thuốc rồi.
Yến Vũ nhìn trái ngó phải, định bụng tìm một chỗ yên tĩnh, thì một người lọt vào trong tầm mắt anh. Người ấy thân nhuốm bụi đường mỏi mệt, đứng ngược sáng, nhưng cười rạng rỡ hơn cả chiêu dương. Người ấy buông túi hành lý xuống, hướng về phía khuôn mặt ngỡ ngàng của Yến Vũ, nâng máy ảnh trong tay lên, nhẹ bấm shutter, lưu giữ lại khoảnh khắc ấy, thành vĩnh cửu.
|
Trì Đại Tối Cường Chương 34 Nhìn thấy người đáng lý không nên xuất hiện ở đây, Yến Vũ sửng sốt không nói nổi. Có lẽ dáng vẻ ngu ngốc hiện giờ của anh trông rất buồn cười, Văn Diên chụp xong rồi, tiến đến chỗ anh. Anh nhìn bóng sáng biến thiên, nhìn được tới từng chi tiết nhỏ. Đôi mắt hằn nét mỏi mệt của Văn Diên, râu ria lấm tấm, tóc tai rối bời, tai phải đối phương sưng đỏ, ghim một cây tăm nhỏ.
Yến Vũ bình tĩnh dời ánh nhìn từ thùy tai lên khuôn mặt anh tuấn của Văn Diên, bẵng một thời gian không gặp, mới phát hiện ra nỗi nhớ khắc khoải trong tim. Yến Vũ kiềm chế không cho phép mình nhìn quá say sưa, chỉ nhìn lướt thoáng qua thôi, rồi dứt đi ngay, “Chẳng phải anh nói không đến à?” Văn Diên giơ tay lên bóp mặt anh, lực bóp hơi mạnh, nhưng đủ khiến Yến Vũ phải nhìn lại gã.
Anh bụm má phải nóng bừng, hoảng hốt ngó Văn Diên. Văn Diên có chút biếng nhác giang hai tay ra, “Tôi nhọc công đến thăm anh thế này, vậy mà anh chả có phản ứng gì hết.” Văn Diên khẽ hếch cằm, thế mà lại làm cái điệu bộ “ôm tôi đi nào”, Yến Vũ vô thức ngoảnh lại nhìn bà nội, thấy cụ vẫn đang say sưa với ván mạt chược. Văn Diên không chờ được ôm, bèn tự thân đến đòi.
Cặp đôi trốn dưới tàng cây trăm năm tuổi thọ, tia nắng tan tác xuyên qua kẽ nhánh, hắt xuống hai người họ. Yến Vũ ngửi được mùi hương nhàn nhạt trên người Văn Diên, khác với mùi cũ, hình như đã đổi nước hoa, không còn mời mọc trắng trợn như trước nữa, chuyển sang khêu gợi ẩn dụ. Văn Diên ôm anh, cọ quẹt gò má mép tai anh một hồi, mới bảo, “Mời tôi ăn đi, tôi đói lắm rồi.”
Yến Vũ chịu không nổi chuyện Văn Diên làm nũng anh như vậy, nhưng giờ làm sao anh đi được. Thấy ánh mắt Yến Vũ do dự, Văn Diên hạ giọng than thở, “Có thể đi chào hỏi bà nội anh không?” chuyện này thì có gì đâu mà không được, Yến Vũ bèn dẫn Văn Diên ra mắt bà cụ.
Văn Diên đi qua chào bà cụ, người gã cao to, lại có nhan sắc, bà cụ nhìn phát thích ngay, thẳng thừng kéo tay Văn Diên hỏi có bạn gái chưa. Yến Vũ đứng một bên mà thấy căng thẳng, Văn Diên cười bảo dạ chưa, còn vô tình hữu ý liếc anh. Văn Diên ngồi xổm trước mặt bà cụ, nắm tay bà, dáng điệu ngoan hiền lại càng được cụ thương yêu nhiều hơn.
Không lâu sau, Văn Diên phải đi kiếm chỗ nghỉ chân, bèn chào tạm biệt bà cụ và Yến Vũ, Văn Diên đi một mình. Người đi rồi, hồn Yến Vũ lại treo ngược cành cây. Văn Diên không biết đường sá, chưa từng tới đây, một thân một mình tìm chỗ ở, cũng chẳng biết người ta đã ăn uống gì hay chưa, anh thấy bứt rứt. Chỉ liên tục ngó di động, coi có ai gửi tin nhắn hay không.
Bà cụ lí nào lại không nhìn ra tâm trạng đó, bèn bảo cụ thấy nhạt miệng, muốn ăn cái gì đó mặn mặn, sai Yến Vũ đi mua quà vặt cho cụ. Hai mắt Yến Vũ sáng rực, anh nhìn bà nội, dặn dò kỹ lưỡng, “Nội đừng đi lung tung, thấy khó chịu nhớ phải tìm y tá.”
Rời khỏi phòng bệnh, anh gọi điện cho Văn Diên, bắt máy rồi thì nghe tiếng nước ào ào, âm thanh hơi có tiếng vọng. Yến Vũ hỏi đối phương đang ở đâu, Văn Diên cười đáp, “Khách sạn đối diện bệnh viện.”
Yến Vũ hỏi số phòng, xong chạy qua. Anh có hơi kích động, tâm tình thăng hoa, lại mang theo hưng phấn mà bản thân không tự nhận thức được. Đi thang máy, băng qua tấm thảm màu kem, anh gấp gáp ấn chuông. Chưa đầy một khắc, Văn Diên đã mở cửa ra.
Văn Diên đã sửa sang bản thân gọn ghẽ, cạo râu mép, tóc ướt vén qua vành tai, trên bờ mi còn đọng giọt châu bé xíu, đong đưa không rụng. Văn Diên ở trần, chỉ quấn mỗi cái khăn tắm. Gã nhìn Yến Vũ chạy ào một hơi, có chút thở dốc, nụ cười dần rạng lên.
Cái cười pha lẫn đen tối, có chút trêu cợt, vô cùng mê hoặc, khàn khàn nói, “Sao thế, định mời tôi ăn à?” Yến Vũ liếm liếm môi dưới, đẩy Văn Diên một cái, xô người vào trong phòng, tay ngoặc ra sau đóng cửa lại, sẵn tiện nới cổ áo ra, “Mời anh ăn món khác.” Anh cởi áo xong, mới nói nốt nửa vế sau, “Chẳng hạn như… tôi.”
Yến Vũ có một khoảng thời gian không làm tình, từng nụ hôn, từng cái chạm, đều như châm một mồi lửa, lại bao bọc sóng tình rung rinh, vừa nóng, lại vừa ướt. Bàn tay Yến Vũ xiết bao lưu luyến cơ thể căng tràn sức hấp dẫn của Văn Diên. Thân thể dưới lòng bàn tay nóng lên, nhen ngòi lửa dục khiến hơi thở Yến Vũ nóng rẫy, mê mẩn say sưa hít vào mùi hương thuộc về Văn Diên.
Anh bị tấn lên vách tường, tấm lưng dán vào mặt tường lạnh ngắt, nhưng cũng chả giúp người anh hạ nhiệt là bao. Hạ bộ Văn Diên ép chặt giữa háng anh, anh còn chưa cởi quần, dục vọng bí bách trong lần vải, gồ lên cao, cọ sát lẫn nhau. Văn Diên hẩy hông một cách khiêu khích, liên tục chọc anh, thứ cách lớp khăn tắm lay lắt chực rớt xuống, xoạc thẳng vào giữa hai chân anh.
Cứng, căng đến phát đau, Yến Vũ thở hổn hển, anh liếm chung quanh lỗ tai vừa mới bấm không lâu của Văn Diên, không dám đụng vào vành tai còn sưng đỏ. Cơ thể Văn Diên khe khẽ run lên, gã rụt rụt cổ, như là sợ đau, hậu quả là bị Yến Vũ cười khẽ một trận, Văn Diên ôm mông anh, dùng sức tách ra, ngón tay len vào giữa đường khâu, đâm chọc chỗ ẩn kín.
Văn Diên thở gấp bên tai anh, tuyến giọng vừa khàn vừa rung, khiến lỗ tai anh đỏ bừng, hệt như một con sư tử không được thỏa mãn, gầm gừ, không ngừng cạ quẹt, có chút nôn nóng, tỏa ra hóc-môn, đòi hỏi giao phối. Còn đối tượng bị đòi hỏi Yến Vũ, thì lại hận không thể đè người xuống giường, nhai nuốt con sư tử to kềnh này cả da lẫn xương.
Anh có chút đói khát nuốt nước miếng, cổ họng bị Văn Diên nhìn trân trân khẽ mấp máy, mái tóc Văn Diên chưa khô còn rỏ nước, không ngừng chảy xuống thân trên trần trụi của Yến Vũ. Văn Diên nheo mắt, nhoài đầu đến ngực Yến Vũ, đến chỗ có hạt nước.Yến Vũ cúi đầu nhìn Văn Diên thè lưỡi ra, đầu lưỡi nóng ấm làm một động tác chậm thật chậm, từ dưới lên, liếm đi dấu vết để lại sau khi giọt châu lăn qua.
Yến Vũ nhìn hàm răng trắng bóc của Văn Diên, đầu lưỡi đỏ hồng quệt lên làn da anh, mềm mại và uyển chuyển liếm lên đến cổ họng anh, còn tạo ra một tiếng “chóc” khẽ, mút Yến Vũ đến là ngứa ngáy, anh thở dốc ngửa đầu lên, ôm bả vai Văn Diên, cơ thể dưới tay anh rạo rực ham muốn, đang thủ thế chờ bộc phát, đè ép anh dữ dội.
Lồng ngực đôi bên ép sát nhau, Yến Vũ có thể cảm nhận được tiếng tim đập tưng bừng của đối phương. Cái nhìn của anh rất si cuồng, không hề che giấu, nhìn Văn Diên một cách trắng trợn. Nhìn đến mức gò má Văn Diên hơi ửng đỏ, Văn Diên đưa tay lên che mắt anh lại. Anh nghe Văn Diên hỏi, “Sao lại nhìn tôi như vậy?”, đáp án khỏi cần suy nghĩ, liền bật thốt, “Vì anh đẹp.” Yến Vũ đáp.
Anh không nhìn thấy, chỉ nghe tiếng Văn Diên thở, có phần trầm trệ hơn, ngay sau đấy, ngực anh tê nhói, quả đúng là bị Văn Diên ngoạm một cái, cú táp rất chuẩn, bao hết lớp thịt da quanh quầng vú, nhay xong rồi, lại dùng vòm miệng ấm nóng ngậm hết đầu vú anh. Yến Vũ không nhìn thấy cái gì hết, chỉ cảm nhận được đầu vú thảng hoặc bị khảy một cái, càng đau càng sưng cứng, anh kéo tay Văn Diên đương che mắt mình xuống, liếm láp lòng bàn tay đối phương, mi mắt khẽ rũ, nhìn lỗ tai đỏ au của Văn Diên, không nhịn được cười khẽ.
Y như bị tiếng cười chọc giận, Văn Diên vận sức, xốc cơ thể Yến Vũ không kém cạnh bản thân là bao lên. Khăn tắm cũng hết trụ nổi, rơi xuống đất. Bị Văn Diên sốt ruột đá văng qua một bên, Yến Vũ bị ném xuống giường, tay cũng không ngưng nghỉ, nhanh chóng tuốt bỏ dây nịt, đạp tống cái quần vướng víu xuống, Yến Vũ trần truồng, thở phù phù, mắt nhìn chăm chăm Văn Diên tiến gần đến anh.
Văn Diên cùng với dục vọng nghẹt thở, khối cơ thể cường tráng tuyệt mỹ, dương vật giương cao, không điểm nào không mê chết người. Yến Vũ lần tay nâng cậu nhỏ của mình lên, ánh mắt không rời khỏi cơ thể Văn Diên, anh tự ve vuốt mình, day người hướng về phía Văn Diên, giạng chân, ưỡn thẳng lưng, như một lời tuyên bố đầy trắng trợn, rằng tôi muốn anh.
|