Bất Tiểu Tâm
|
|
Kiều Tu Hồ La Bặc Chương 10: Vua trì độn tỉnh lạiđi Thường Kiện khó chịu đẩy xe mua sắm đến quầy cuối cùng, cứ việc xem người trong siêu thị không nhiều, nhưng mà trước quầy vẫn là có một hàng dài người đang đợi. Hà Luật cứ như vậy đứng cuối đoàn người, trên mặt một chút nôn nóng cũng không có. Thường Kiện nhìn một chút người đằng trước đằng sau, vô cùng linh hoạt mà lùi về phía sau, đến sau Hà Luật. Đứng sau Hà Luật, cảm thấy hành vi nhiệt tình mà hờ hững này... Lại có chút muốn ngừng mà không được. Thường Kiện đem hai tay đút vào túi quần, nhận mệnh đến có chút ủ rũ. Hà giáo sư trả xong tiền, tay còn chưa đưa đến hai cái túi to, liền bị Thường Kiện từ phía sau nhấc lên. Hà lão sư ngàn năm khó gặp thoáng tự kiểm điểm một chút, cảm thấy có hay không đối với bạn nhỏ Thường Kiện có chút lạnh nhạt. Mặc kệ có phải là lưu manh, tốt xấu gì đứa nhỏ này từ trước tới nay đối với mình vẫn là rất cung kính, lời nói và hành động chẳng hạn, trừ bỏ có chút ngả ngớn thì không có mặt xấu nào khác. Cho nên Hà Luật khẽ ho khan một tiếng: "Buổi chiều có lớp sao?" "Không có." Thường Kiện hai tay nhấc lên, hai túi đồ to liền xách ở trên tay. Đại khái là thực phẩm đông lạnh linh tinh gì đó, hai cái túi nilon trọng lượng không nhẹ, "Làm sao vậy?" "Khụ khụ," Yết hầu Hà Luật hơi ngứa, tuy rằng thời điểm cảm mạo mà mời khách thì có chút không lễ phép, bắt quá nhìn vẻ mặt Thường Kiện như là chịu ủy khuất, so với thân hình to lớn, thực sự là có chút thê thảm, "Nếu như không có lớp," Hà lão sư chỉ chỉ túi nilon, "Buổi tối đến chỗ tôi ăn đi." Hai con mắt Thường Kiện sáng lên, thế nào cũng đều cảm thấy cái đề nghị cùng nhau ăn cơm kia có khả năng thực hiện, vội vàng gật đầu, vội vàng xách túi nilon ra ngoài cửa, bộ dạng kia, chính là sợ Hà giáo sư nói không giữ lời. Đây là lần thứ hai Thường Kiện đến nhà Hà giáo sư,nhất thời có chút cảm giác quen thuộc, xuống xe buýt, lên tầng, đều là Thường Kiện đi đằng trước. Hà Luật đi dằng sau, cảm giác như mang về một con chó dẫn đường. Chính mình chỉ là mù màu, không phải mù đường đi... Thưởng thức món ăn Hà Luật làm, có cá có thịt, ba món một canh, nói như thế nào đây, nhìn như giống theo khuôn mẫu, màu sắc cùng hương vị khiến cho người ta thèm nhỏ dãi, sau đó vào miệng thì lại hầu như không có mùi vị. Nhạt nhẽo. Thường Kiện cảm thấy không còn từ thích hợp hơn có thể hình dung. Thật giống như Hà giáo sư sinh sống giống nhau, không có gì theo đuổi, không có dã tâm gì. Thường Kiện nhớ rõ từng có hồ cẩu bằng hữu nào đó vỗ vai mình giả bộ thuyết: người theo đuổi khẩu vị đồ ăn gì chính là trải qua cuộc sống như vậy. Cho nên cuộc sống của Hà giáo sư chính là như vậy sao, chỉ cần ăn no, không cần mùi vị. "Không thể ăn?" Đôi đũa của Hà Luật dừng giữa không trung, bởi vì khách mời tựa hò có điểm bất mãn mà nhíu mày, "Khẩu vị tôi nhạt một chút, có phải ăn không quen?" Thường Kiện gãi gãi tóc: "Có chút... Nhạt." Hà Luật vẫn tiếp tục để đôi đũa dừng giữa không trung, nam nhân luôn luôn tự tại quá mức này, ngay khi món ăn mình làm lại bị khách mời rõ ràng ghét bỏ, lúc này lại lộ ra một loại thần thái không biết làm sao. Luống cuống đến làm cho Thường Kiện thực có cảm giác phạm tội, nhưng đồng thời cũng thấy thực mới mẻ. Thường Kiện nhịn xuống xúc động muốn giải vây cho đối phương, cứ như vậy ngồi trước mặt Hà giáo sư, thưởng thức người này hiếm khi thất thố. "Trong tủ lạnh còn một con cá, thịt bò cũng còn ít, nếu không chính cậu tự nấu ăn?" Hồi lâu Hà Luật thăm dò lên iếng. Thường Kiện đứng dậy, xem như là chấp nhận ý kiến Hà Luật đưa ra. Thường Kiện ở nhà bếp vòng quanh một vòng: "Tạp dề đâu?" "Nga, ở đây" Hà Luật cầm lấy cái tạp dề đang mắc trên ghế dựa, dùng một loại ân cần khó có được đưa đến trước mặt Thường Kiện, "Trong nhà không có cái mới, hay cậu dùng cái của tôi được không?" "Được a." Thường Kiện đang xử lý thịt bò, không quay đầu lại, "Tay em đang bận, thầy giúp em mang đi." Hà Luật đem tạp dề tung ra, Thường Kiện rất hợp tác cúi đầu, đem đầu hạ thấp xuống để Hà Luật tròng vào gáy hắn. Thường Kiện vừa ngẩng đầu lên liền thấy được một mảng phấn hồng lớn trước ngực mình, tiếp cận với cái loại màu hồng mơ mộng kia, Thường Kiện cả đời cũng không dám thử qua màu sắc thiếu nữ này. Phía sau Hà Luật đang dừng ở hông hắn, muốn cố định hai cái vạt áo còn lại. "Thầy thích cái màu sắc này?" Thường Kiện bất động thanh sắc chờ Hà Luật giúp hắn mặc xong, mới sâu kín hỏi một câu. "Màu sắc làm sao vậy?" Cái vấn đề này khiến Hà Luật rất không tự tin, "Thời điểm siêu thị giảm giá liền mua, cảm thấy màu sắc cũng không tệ lắm, sao vậy, không nhìn được sao?" Thời điểm Hà Luật hỏi vấn đề này, từ âm điệu đến vẻ mặt đều lộ ra một cỗ bất an, tự hỏi. Một người trời sinh đối với màu sắc không mẫn cảm, làm sao có khả năng tự tin với thẩm mỹ? Thường Kiện nhìn vẻ mặt nghi hoặc xen lẫn mong chờ, che giấu lương tâm thẩm mỹ mà gật đầu: "Rất đẹp, hợp với màu da của thầy." Lần này đổi thành Thường Kiện nấu nướng, Hà Luật lại nhàn rỗi, cũng không thể mặc kệ khách mời trong nhà bếp mà tự mình ăn trước, vẫn là tựa bên cạnh cùng Thường Kiện nói chuyện. Hà giáo sư một chút cũng không lo lắng, rảnh rỗi đứng một bên, thỉnh thoảng còn vô cùng khắc chế khụ khụ hai tiếng, thế này ngược lại nhắc nhở Thường Kiện: "Thầy, thầy uống thuốc chưa?" Hà Luật cúi xuống, quả nhiên thuốc cảm mạo vẫn còn phình bên trong túi tiền. "Đại nam nhân, ốm yếu như vậy là không được a," Thường Kiện vừa thuần thục đem nguyên liệu bỏ vào chảo, vừa hướng tới gói thuốc vẫn còn trong túi áo Hà Luật thuyết giáo theo kiểu khuyên bảo, "Đại hội thể thao tháng mười một cũng có hạng mục của giáo sư mà, thầy cố lên, cũng nên tham gia một cái hạng mục chứ." Hà Luật nhìn cánh tay cùng đôi chân nhỏ của mình một cái, không tự tin. "Quên đi, tế bào vận động trời sinh trì độn. Còn cậu,cậu có tham gia hạng mục sao?" "Bóng rổ, nhảy cao cùng chạy tiếp sức." Thường Kiện tuy rằng thần kinh vận động phát triển, nhưng cũng không phải chủ lực hạng mục tập thể, lúc đó báo danh những hạng mục này, thuần túy là bị mỹ nữ ban cán bộ quấy rầy đến phiền mà thôi, bất quá bây giờ ở trước mặt Hà giáo sư,Thường Kiện nhất thời cảm thấy chuyện này thực sự là rất đắc ý. Hai món ăn của Thường Kiện làm xong, cũng đã thuyết phục được Hà Luật "Khi nào rảnh rỗi thì luyện." Trời thu ánh chiều tà tà rọi vào trên lưng rất thoải mái, Thường Kiện bưng bát cơm của mình, cảnh vật đằng sau lưng tràn ngập ánh sáng, hướng Hà lão sư lộ ra khuôn mặt tươi cười: "Nếm thử xem, chuyên nghiệp!" Sự thực chứng minh chuyên nghiệp quả nhiên không tầm thường, Hà Luật ngoài miệng không nói, thế nhưng rõ ràng lượng cơm so với bình thường tăng mấy lần. Thậm chí Hà giáo sư còn phi thường tự nguyện chủ động nhận công việc rửa chén mà thường ngày mình ghét nhất. Bạn học Thường Kiện lau lau khóe miệng, cảm thấy ngày hôm nay thật kì diệu, nam nhân trong phòng bếp đeo một cái tạp dề màu phấn hồng, đeo một cái kính độ dày không nhỏ ngoan ngoãn biết điều thế nhưng đã có thể ảnh hưởng không nhỏ đến hỉ nộ của mình. Thường Kiện liếm liếm môi, có một luồng kích động mãnh liệt tập kích đại não. Cái eo bên trong tạp dề kia, như thế nào lại muốn đi tới sờ một phen a?
|
Kiều Tu Hồ La Bặc Chương 11: Lưu manh mang theogiáo sư vận động thể thao đừng có ý nghĩ không đứng đắn Cuộc hẹn đến sân bóng rổ của Hà giáo sư, mãi cho đến nhiều tuần sau mới có thể thực hiện. Thường Kiện đã ở sân bóng rổ hơn hai giờ, mới nhìn thấy người kia mặc quần áo thể thao, khoan thai mà tới. Thường Kiện đem Hà Luật đánh giá từ đầu tới chân, đây là lần đầu tiên trong mấy ngày qua có cơ hội quan sát người này gần như vậy, tuần trước nhiều tiết của Hà Luật bị hệ hóa học thay thế, theo lý mà nói không nên có một cảm giác đói khát gặp mặt như vậy. Thế nhưng nghĩ đến mấy ngày nay một vị giáo sư áo mũ chỉnh tề đứng dạy học nhiều lần xuất hiện trong giấc mơ vủa người nào đó, cố tình vẫn là không nói ra được loại cảm xúc mãnh liệt kia, nhiều lần như thế Thường Kiện cũng quen rồi, cũng là vẫn thấy một loại bức thiết bên trong không dễ chịu. "Thầy Hà!" Thường Kiện cầm trong tay chai nước suối mới mở còn chưa uống ném qua cho Hà Luật, vô cùng thành công che dấu chính mình không được tự nhiên khi nhìn thấy Hà Luật một khắc đó. Vô nghĩa, tuy rằng bạn học Thường Kiện không bởi vì mấy giấc mộng kia mà đối với xu hướng tình dục của mình nảy sinh hoài nghi to lớn cùng kinh hoàng, thế nhưng hắn vẫn lo lắng đến giáo sư nhà hắn sẽ nhìn ra cái gì không đúng a. Thản nhiên tiếp thu hiện thực không phải là thản nhiên đối mặt với đương sự. Không biết có phải là em gái ánh mắt khá là tinh, ngược lại Thường Kiện trong tiết học lần trước đã bị bạn học Tiểu Tích phê phán "Dùng một loại ánh mắt nóng bỏng nhìn chăm chú Hà giáo sư tuổi trẻ mỹ mạo". "Hắc, hóa ra là giáo sư a!" Bọn con trai chơi cùng Thường Kiện phấn khởi vỗ vai Hà Luật, "Chúng ta thuộc hệ Quản lý, giáo sư dạy cái gì?" "Hệ vật lý cùng hệ hóa học tin học." Hà Luật không dấu vết đem bàn tay dính đầy mồ hôi cùng bụi bẩn của nam sinh lấy xuống. Quả nhiên áo mới trên vai đã đen một mảnh. Một nam sinh vóc dáng nhỏ bé cũng tiến đến: "Thường đội, ngươi hẳn là nên mang một mỹ nữ giáo sư đến đây đi. Soái ca chỉ có thể cùng chúng ta tranh đoạt tầm mắt của mỹ nữ a. Thiệt thòi lớn rồi!" Thường Kiện vỗ một cái vào đầu nam sinh: "Nói linh tinh gì đó." Cái kí bộp một tiếng Hà Luật nghe đều cảm thấy đau, bất quá Thường Kiện tựa hồ yêu thích phương thức phản bác ý kiến phóng khoáng lại bạo lực này. "Thầy à, thầy trước tiên làm nóng một chút, sau đó liền gia nhập đội của em." Thường Kiện nói xong liền quàng cổ nam sinh vóc dáng nhỏ bé chạy đi. Hà Luật một bên hoạt động gân cốt, một bên chú ý đến động thái trên sân. Thường Kiện không thể nghi ngờ là thành viên xuất sắc nhất trong đội, động tác mạnh mẽ lại không thiếu linh hoạt, nam sinh vóc dáng nhỏ bé kia tốc độ cực nhanh, mấy lần ném bóng đều rất chuẩn, nhưng thật ra nam sinh vừa chụp bẩn vai Hà Luật lúc mới đến tốc độ cùng kĩ thuật cũng chỉ bình thường. Hà Luật không yêu vận động, nhưng không có nghĩa là hắn không có mắt nhìn. Tuy rằng có lúc dựa vào quần áo mà phán đoán thuộc đội nào có chú khó khăn. Sau mười phút, Thường Kiện thở hồng hộc chạy đến trước mặt Hà Luật. "Đi, vào sân." Lại sau mười phút, Thường Kiện bất đắc dĩ, nhưng dù bất đắc dĩ Thường Kiện vẫn còn hi vọng Hà Luật không phải là gỗ mục không thể điêu khắc, hắn tin là Hà giáo sư chỉ là trường kì không vận động nên chưa quen thôi. Lại qua hai mươi phút, cánh tay Thường Kiện dùng sức, thân thể Hà Luật đang xông về phía trước, thái độ tin chắc đã hoàn toàn sụp đổ. Thần kinh vận động không tốt, nguyên lai không có chút nào là khiêm tốn. "Hà... Hà giáo sư...Lúc thầy đi học....Đều không có trải qua tiết bóng rổ đúng không?" Thường Kiện vừa thở hổn hển vừa kinh ngạc nhìn kĩ trên người Hà Luật hầu như không chảy tí mồ hôi nào, ngay cả sắc mặt cũng bình thường, đương nhiên cánh tay đặt ở phần eo Hà giáo sư đã lưu luyến mà kiên quyết thu hồi. "Trải qua..." Hà giáo sư trả lời, " Nhưng dưới tình huống không nhường thì không đạt tiêu chuẩn." Thời đại thiếu niên kéo bè kéo lũ đánh nhau có thể đuổi theo xe máy của người bị thua chạy suốt mấy con phố bạn học Thường Kiện đương nhiên không thể vì thế liền từ bỏ như vậy, sau khi đợi đội bóng rổ theo thường ngày tản đi, Hà giáo sư bị giữ lại tiếp tục tiếp thu khóa huấn luyện của bạn học Thường Kiện. Sau hai giờ, dưới mồ hôi như mưa, Thường Kiện vậy cũng không ra mồ hôi mới đối với Hà giáo sư hoàn toàn tuyệt vọng rồi: "Hà giáo sư, thầy vì sao vận động như vậy mà không ra mồ hôi?" "Trời sinh thể chất chính là như vậy, dù vận động như thế nào cũng rất ít có mồ hôi." Hà giáo sư đối với cậu học sinh trưng ra khuôn mặt ủ rũ có phần đồng tình. Từ nhỏ đến lớn đại đa số giáo viên thể dục đối với mình đều bắt đắc dĩ như thế, nhưng chưa từng có người bất đắc dĩ đến không cam lòng như thế. "Quên đi," Thường Kiện vẻ mặt quyết tâm, "Bóng rổ không được, lần tới thay cái hạng mục vận động khác, em không tin không được." Từ bóng rổ đến bóng đá bóng chuyền, lại tới cầu lông bóng bàn, Thường Kiện rốt cục chịu thua, một người nếu như không am hiểu đều có thể không am hiểu đến như vậy toàn diện, Thường Kiện cho rằng Hà Luật cũng không có tư cách tiếp thu khinh bỉ. "Thầy đến tột cùng là có thể tham gia hạng mục thể thao gì?" Thường Kiện đã tuyệt vọng vừa ăn như đùi gà trong tay là hùm sói, vừa không ôm hi vọng hỏi Hà Luật. Hà Luật bình tĩnh trả lời: "Đánh cờ." "Ha?" "Cờ vua Trung Quốc, cờ vua, cờ vây, cờ năm quân." Hà giáo sư câu khóe miệng, "Ngoại trừ không tham gia thi đấu cờ năm quân, các cái khác đều đạt đến giải thưởng cấp thị. Có hứng thú đánh một ván?" "Dựa vào, cái kia tính là hạng mục thể dục gì a?" Thường Kiện gục đầu, sống chết không thừa nhận bởi hắn không biết chơi cờ mà ủ rũ. Hà giáo sư thiện lương không có tiếp tục tiến hành đả kích học sinh nhà anh: "Nhanh ăn đi, buổi chiều không phải còn có lớp?" "Làm sao thầy biết buổi chiều em có lớp?" Thường Kiện cắn đùi gà có chút mất tập trung, như thế nào cùng Hà Luật quen biết mình xem ra càng ngày càng giống như tứ chi phát triển đầu óc đơn giản đây? Hà giáo sư hơi ngập ngừng: "Tôi nhớ tới cậu thật giống như nhắc qua, buổi chiều thứ năm có lớp..." Thường Kiện ngốc lăng ừm một tiếng, ánh mắt chậm nửa nhịp mới sáng lên, trong lòng khẽ động ý xấu, mới chuyển đề tài: "Thầy, người còn không có bạn gái chứ?" Kì thật trong lòng bạn học Thường Kiện cũng đã nắm rõ đáp án. Hà Luật dùng khăn tay lau lau, mới chậm rì rì mà lắc đầu một cái: "Không có." Hà Luật đại khái là nhớ tới cái gì đó, lông mày có hơi nhăn lại, nhất là bạn học Thường Kiện bày ra nụ cười trộm từ nội tâm, nhất thời kích thích tâm hồn pha lê của Hà giáo sư: "Cười cái gì, em thì có?" Em đương nhiên không có, nếu không còn cần phải buồn phiền như thế sao. Thường Kiện ở bên trong yên lặng nói, trì độn không phải đức tính tốt, vì lẽ đó bạn học Thường Kiện sau khi phát hiện mình đối với giáo sư mù màu này sinh ra ảo tưởng đẹp đẽ, cũng đã quả quyết tiếp nhận hiện thực rồi. Thường Kiện rất muốn như thế nói cho anh: Lão tử chính là đang trên con đường truy đuổi bạn gái!
|
Kiều Tu Hồ La Bặc Chương 12 Thường Kiện không chút nghi ngờ nào chính là theo phái hành động, cậu cũng coi như hiểu rõ Hà Luật là thể chất thụ động, phải đợi cậu đưa tới cửa, nếu không đến đời sau cũng chưa chắc đợi được. Hà giáo sư bắt đầu có điểm phiền muộn, đối với lời mời nhiều lần của một học sinh, muốn nói chán ghét cũng không thể nói được, Hà giáo sư chỉ là không thích ồn ào, không có nghĩa là hưởng thụ cô quạnh, bên cạnh có người đi tới đi lui ồn ồn nhiệt nhiệt kỳ thực cũng không sai; nhưng Hà giáo sư vẫn có chút ưu sầu, cùng bạn học Thường Kiện xem như là bạn học lâu năm sao? Cái kia phải là mình lấy tư thái của trưởng bối mà quan tâm đến tiểu bối nhiều hơn mới đúng, tại sao lúc cùng nhau ăn cơm ngược lại là Thường Kiện thu dọn bàn, trong nhà thời điểm nấu cơm cũng hầu như là Thường Kiện nấu chính, ra ngoài cũng là Thường Kiện đi cùng mình? Những câu hỏi khó hiểu này quấy nhiễu Hà giáo sư, kết quả Hà giáo sư không quen suy nghĩ nhiều quyết đoán vung tay, nghĩ nhiều thế làm gì, miễn là vui là được a! Cùng Thường Kiện ở chung đúng là vui vẻ, dù cho Hà giáo sư cũng thừa nhận tính cách của mình cũng không phải quá tốt để ở chung. Thường Kiện bao dung, ôn nhu, phần lớn thời gian còn rất tri kỷ. Trần lão sư gõ gõ đầu, khẳng định là nơi nào hỏng rồi mới cảm giác học sinh của mình đối với mình lại rất ôn nhu. Hà giáo sư đầu hỏng rồi cuối tuần này lại cùng thường kiện đi xem phim, có người nói là phim 3D mới, phải ở rạp chiếu phim xem mới có cảm giác. Bây giờ: chuyện này đối với một người xem phim hầu như đều là trên máy tính như Hà giáo sư mà nói, là một hồi trải nghiệm khá là mới mẻ. Vừa mới vào rạp chiếu phim, Thường Kiện danh chính kéo tay người yêu của mình xuyên qua chỗ ngồi, thỉnh thoảng còn quấy nhiễu một đôi tình nhân đang dây dưa. Thường Kiện cười đến trong lòng nở hoa, loại bầu không khí này, thật là TMD hấp dẫn a. Trên tay Thường Kiện chính là vé xem phim của em gái, cái công tử nhà giàu đang theo đuổi em gái kia thật là có lòng, lấy được cái vé như vậy thật có điểm vi diệu. Góc độ không tính là quá lệch, nhưng ở trong rạp chiếu to lớn này lại là góc duy nhất, vừa vặn ở góc chết, hết sức thích hợp làm chút hành vi không hài hòa. Thường Kiện trong lòng vừa cười trộm vừa thầm mắng, mầy hàng ghế ngồi này quả thực như là rạp chiếu đặc biệt thiết kế bán cho mấy người có tâm cơ. Nghĩ đến vị công tử kia vốn là muốn hẹn em gái mình đi xem phim, Thường Kiện tàn nhẫn mà nắm tay, tiểu tử chết tiệt đừng để cho ta thấy ngươi bắt nạt em gái ta. "Sao vậy?" Hà Luật ở phía sau Thường Kiện trầm thấp hỏi. Thường Kiện lúc này mới phát hiện mình vô tình nắm đau tay Hà giáo sư, nhất thời một trận đau lòng: "Không có chuyện gì, không có chuyện gì, trong này khá nóng, chảy mồ hôi, sợ không nắm được tay thầy." Hà Luật nghi ngờ rút tay của mình, tìm đế chỗ của mình ngồi xuống. Thường Kiện đem đồ hắn nhét vào tay cậu, Hà Luật dở khóc dở cười: "Tôi không phải là tiểu cô nương, cậu cho tôi những thứ này làm gì?" "Này cùng tiểu cô nương không liên quan, đây là bầu không khí xem phim." Thường Kiện cũng không biết bên trong có cho ăn đồ ăn hay không, những thứ này là cậu lén mang vào, vì lấy lòng người yêu mà bạn học Thường Kiện nghĩ trăm phương ngàn kế, nhưng mà xem ra đối phương không thể nào cổ vũ được rồi. Hà Luật không thích đồ ăn vặt, hai tay Thường Kiện vừa thu về, một bộ không muốn cầm lại, Hà Luật bất đắc dĩ, liền đem túi đồ ăn ôm vào trong ngực. Hà giáo sư rất u buồn, học sinh của cậu lại coi cậu như hài tử mà đối xử. Ra khỏi rạp chiếu phim cũng đã gần tới khuya, may mà rạp chiếu cách nhà Hà giáo sư không xa, hai người liền từ từ đi về, phim không thể nói là đẹp, nội dung vở kịch cũng giống như vậy, nhưng thắng ở cạnh tượng hoa lệ, nhưng nghĩ đến người bên canh năng lực cảm nhận màu sắc không được đầy đủ, Thường Kiện có điểm rầu rĩ. Ở thời điểm quan hệ không co gì tiến triển thì xem phim không phải là sự tình sáng suốt gì, không nói đến cái gì cũng không làm được, còn muốn ở trong rạp chiếu phim hai giờ, chuyện này đối với một người năng động như bạn học Thường Kiện chẳng khác nào tra tấn. Tiến vào khu nhà của Hà Luật vài bước, hai người liền nghe thấy một tiếng mèo kêu khẽ truyền đến, ở trong bóng tối có vẻ yếu ớt lại nhẹ nhàng. Hà Luật dừng bước lại, dùng ánh mắt không xác định nhìn Thường Kiện, Thường Kiện liền trực tiếp hướng về chỗ phát ra âm thanh đi qua. Giữa lúc Thường Kiện tìm kiếm một vòng cũng không thu hoạch được gì, lại một tiếng mèo kêu nhẹ nhàng vang lên, trong yên tĩnh phá lệ rõ ràng. Thường Kiện cùng Hà Luật đi về phía trước, liền thấy cuối con đường, một con mèo nằm trong bụi cỏ, hơi ngẩn đầu lên, sợ hãi kêu một tiếng. Dưới ánh đèn đường yếu ớt ở phía xa, đôi mắt đen láy của con mèo nhỏ làm cho người lạnh lùng như Hà Luật nháy mắt thay đổi sắc mặt. Thường Kiện ôm lấy con mèo nhỏ: "Con mèo này hẳn là bị người vứt bỏ sao?" Hà Luật vốn là muốn khuyên can, dù sao con mèo hoang trên người có khả năng là không sạch sẽ, nhưng nhìn thấy con mèo nhỏ mềm nhũn nằm trên bàn tay Thường Kiện, nhất thời không đành lòng nói ra. Cách con mèo nhỏ không xa có một cái hộp nhỏ, dưới đáy hình như có đò vật vệ sinh. Hà Luật cùng Thường Kiện liếc nhìn nhau, nghĩ thầm con mèo nhỏ này xem ra không phải bị mất, quá nửa là người ta không muốn nuôi, liền không chịu trách nhiệm bỏ lại ven đường. "Giáo sư?" Thường Kiện dò hỏi nhìn về phía Hà Luật. "Cậu muốn nuôi nó?" "Nhưng em trọ ở trường." Thường Kiện phi thường vô tội nói rõ sự thực. "Vậy thì đưa đến nơi nhận nuôi động vật đi, hoặc là hỏi một chút xung quanh xem có ai đồng ý nuôi không." Thường Kiện không tính là người tốt, nhưng khi dao động cũng trở nên rất cố chấp, con mèo nhỏ ngay khi ngồi trên lòng bàn tay cậu, nhiệt độ ấm áp liền truyền đến tay cậu, có một cỗ mãnh liệt cảm xúc. "Nhưng là em nghĩ muốn giữ lạ nó." Hà Luật rốt cuộc chịu thua dưới con mắt đáng thương của con mèo cùng ánh mắt khiển trách của Thường Kiện: "ó thể nuôi ở chỗ tôi, nhưng mua thức ăn cho mèo, dọn dẹp gì đó, cậu làm." "Đương nhiên đương nhiên." Thường Kiện mạnh mẽ gật đầu, chuyện này quả thật là quá tốt, về sau không cần phải tiếp tục kiếm cớ đến nhà thăm hỏi, một câu "Chăm sóc méo con" liền giải quyết mọi vấn đề. "Miêu~" một tiếng kêu nhỏ vang lên, như là đang ăn mừng tìm được nơi ở, lại một tiếng "Miêu~", Thường Kiện ngẩng đầu nghi ngờ, bởi vì cậu khẳng định tiếng kêu sau đó không phải phát ra từ con mèo trong tay. Mấy giây sau, ngay phía dưới bụi cây, một con mèo đốm hoa loạng choạng đi ra, nhìn lên Thường Kiện, cọ cọ, lại cùng con mèo con trên tay này tựa hồ giống nhau như đúc. Hà Luật đỡ cái trán chịu thua giống như gật đầu, không chút nghi ngờ nào, từ xưa đến nay không có ý đinh nuôi sủng vật Hà giáo sư một liền liền bị ép nuôi hẳ hai con mèo nhỏ. Hai người chờ trong giây lất, cuối cùng cũng không có xuất hiện thêm con thứ ba. Thường Kiện cho hai con mèo của cậu hai cái tên khác loại, con mèo hơi hơi nhỏ hơn một chút gọi là Tướng Quân, con hơi lớn hơn một chút gọi là Công Binh. Thường Kiện nói, *điều này có thể quất tiểu vóc dáng cái* (ta chịu, không hiểu nổi o(╥﹏╥)o). Hà giáo sư lườm một cái, không có biểu thị bất kì ý kiến nào.
|
Kiều Tu Hồ La Bặc Chương 13: Tướng quân ngươi nhưthế nào lại giống như là e thẹn Ngày thứ hai tan học Thường Kiện liền đến siêu thị mua thức ăn, cát cho mèo cùng với các loại vật dụng khi nuôi mèo, đến gần thời điểm ăn tối, Thường Kiện liền hí ha hí hửng chạy đến nhà Hà Luật. Hà giáo sư hôm nay không có tiết, ở nhà nhàn nhã xem phim cùng chơi với mèo, nói thật, trước khi nhận nuôi hai con mèo này Hà Luật còn có chút hoài nghi mình có thể cùng chúng nó sống chung vui vẻ hay không, thế nhưng sau nửa ngày, Hà Luật cảm thấy cảm giác cũng không tệ lắm. Thường Kiện gõ cửa đi vào, liền nhìn thấy dưới chân giáo sư nhà cậu có thêm một đôi dép lông xù. Miêu một tiếng, quả cầu vòng quanh chân Hà giáo sư vui chơi hai vòng mới nhìn thấy Thường Kiện bước vào cửa, liền cấp tốc chạy tới trước Thường Kiện đang đổi dép đi trong nhà, duỗi chân đẩy đẩy dép, Thường Kiện dừng lại, con mèo lại đẩy đẩy, lần này móng vuốt của nó rút ra một sợi len nhỏ. Mèo con ngẩng đầu nhìn chủ nhân đi dép, Thường Kiện tiếp tục bất động, lại tiếp tục cúi xuống, lại tiếp tục nghịch cái dép. Thường Kiện cười cười dùng dép đá đá bụng mèo con làm nó nhanh chóng chạy trốn khỏi Thường Kiện, miêu một tiếng dùng đôi mắt long lanh nhìn chằm chằm động tác kế tiếp của Thường Kiện. Thường Kiện nở nụ cười: "Công Binh, Tướng Quân nhà ngươi đâu?" "Vào nhà trước đã." Hà giáo sư híp híp mắt, chờ Thường Kiện đi vào mới đóng cửa lại, "Làm sao cậu biết đây là Công Binh mà không phải là Tướng Quân?" Hà Luật tuy rằng không có ý kiến gì về cái tên Thường Kiện đặt, nhưng là dễ gọi còn hơn là cầu kì. Nhưng mà hai con mèo màu sắc giống nhau, Hà Luật không rõ con nào là Tướng Quân, con nào là Công Binh, trừ khi hai con mèo cùng ở trước mặt, bằng không Hà Luật đều là kêu loạn. "Ầy," Thường Kiện ngồi xổm xuống, động tác vô cùng nhanh chóng bắt được Công Binh, kéo kéo lỗ tai phải, "Công Binh tai phải có một vết bớt màu vàng, Tướng Quân không có." Lúc này một tiếng mèo kêu yếu ớt từ sau ghế sô pha vang lên, Tướng Quân thò cái đầu tròn vo ra khổi ghế, Hà Luật đã thấy rõ, quả nhiên trên tai Tướng Quân không hề có vết bớt. Tướng Quân khẽ kêu một tiếng, Công Binh lập tức giãy khỏi tay Thường Kiện, Thường Kiện thả tay ra, Công Binh liền vọt tới chỗ Tướng Quân. Hai con mèo lăn thành một đoàn, Tướng Quân vóc dáng có điểm nhỏ, bị đụng phải cái bụng liền hướng lên trên trời. "Đây là thức ăn cho mèo, ta mua mấy loại không giống nhau." Thường Kiện đưa túi nilon đựng đồ vật ra, lại cùng Hà Luật nói một số lưu ý cậu tra được trên Internet. Hà Luật trầm mặc một hồi: "Kì thực ăn cơm là được rồi, Tướng Quân cùng Công Binh xem ra là đã cai sữa." Lúc này Tướng Quân đánh cái lăn từ trên mặt đất bò lên, sợ hãi chạy đến bên chân Hà Luật, Hà Luật cúi xuống, hứng thú chọc chọc bụng Tướng Quân: "Trước đây mẹ tôi cũng nuôi mèo, con mèo kia cai sữa liền được mang đến, mẹ tôi liền cho ăn cơm tẻ có lúc có thêm mấy con tôm tép nhỏ. Cậu nói xem thời cổ đại không có thức ăn mèo, mèo liền không thể sống sao? Cậu bây giờ nuôi sủng vật cũng thật là có chút chủ nghĩa giáo điều quá mức." Hà Luật rất ít khi nói nhiều như vậy, còn hơi có chút ý tứ biểu lộ cảm xúc, bạn học Thường Kiện suy tư một thoáng, dùng một loại ngữ khí nhu hòa từ trước tới nay chưa từng trải qua nhẹ nhàng hỏi Hà giáo sư: "Giáo sư...Không cùng cha mẹ thầy ở cùng sao?" "Bọn họ đều không ở," Ngón tay Hà Luật hướng bụng Tướng Quân vẽ vòng tròn, Tướng quân rất ngoan ngoãn phối hợp với cậu, khóe miệng Hà Luật giương lên một độ cung nhỏ, "Bọn họ đều không ở, trước khi tôi tốt nghiệp một năm, cha tôi mất, tốt nghiệp năm ấy, mẹ tôi cũng đi theo." Hà Luật quay đầu lại nhìn Thường Kiện vẻ mặt thành thật: "Kỳ thật tôi cũng không cảm thấy quá thương tâm, cha mẹ tôi cả đời này kỳ thực rất hạnh phúc, bọn họ hơn ba mươi tuổi mới có tôi, thời điểm rời đi thế giới này đã dắt tay quá bốn mươi năm. Một đời người, có thể cùng người mình quý trọng bốn mươi năm, còn có cái gì tiếc nuối." Nhưng là thầy nhất định thật đáng tiếc. Người chưa tới trung niên cũng đã mất cả cha mẹ, lúc có thể báo hiếu phụ mẫu thì cha mẹ đều đã không còn. Thường Kiện mũi chua xót, buồn buồn nói: "Giáo sư, thời điểm thầy cảm thấy cô quạnh, không muốn ở một mình, nhớ tới có thể tìm em a, gọi liền đến." Hà Luật nhẹ nhàng nở nụ cười, dùng một bàn tay khác vỗ nhẹ đầu Thường Kiện: "Nói tới nghiêm túc như vậy làm gì, cậu lại không phải vợ tôi." Thường Kiện ở trong lòng hừ nhẹ, em ngược lại càng muốn cho thầy làm vợ em. Miêu một tiếng, Tướng Quân vô tội nhìn Hà Luật, đối với lực đạo trên bụng bị mất khống chế oan ức oán giận. Hà giáo sư rút tay về: "Đói bụng không, để cho cha các ngươi đi làm đồ ăn đi." Thường Kiện đứng dậy, quen thuộc mở cửa tủ lạnh tìm nguyên liệu nấu ăn, từ khi Thường Kiện ở nhà Hà Luật trổ tài xong, nhà Hà giáo sư cũng dần dần có dụng cụ nấu ăn thông thường, trong tủ lạnh cũng không còn trống rỗng một mảnh nữa. Thường Kiện lấy mấy quả trứng gà, lại rửa sạch rau cần, Thường Kiện không thành công chiếm lĩnh người và tâm Hà giáo sư, nhưng dĩ nhiên đã hoàn toàn chiếm lĩnh nhà bếp Hà giáo sư. Nhà bếp truyền ra hương vị đem Công Binh hấp dẫn lượn quanh chân Thường Kiện, Tướng Quân ngồi xổm ở cửa bếp nhìn dáo dác, thỉnh thoảng quay đầu nhìn Hà Luật đang thảnh thơi ngồi trên ghế salon xem ti vi. "Hà giáo sư, tuần này thầy có rảnh không?" "Hả?" Hà Luật đang chuyên tâm đang xem phân tích trận thi đấu cờ vây mấy ngày trước. "Em cùng mấy người bạn hẹn đi vùng ngoại thành, có chút tương tự nông gia nhạc, giáo sư có đi hay không?" Thường Kiện tùy ý hỏi, lỗ tai dựng thẳng chăm chú lắng nghe động tĩnh. "Cuối tuần? Cuối tuần này hẳn là rảnh rỗi đi," Hà Luật suy nghĩ một chút, "Nhưng mà cậu cùng bạn học đi, tôi đi các cậu chơi sẽ không dễ chịu. "Không có không có," Thường Kiện mặc cái tạp dề màu phấn hồng kia chạy thẳng đến phòng khách, vọt tới trước mặt Hà giáo sư, ân cần nói rõ, "Là bạn bè trước đây em chơi cùng, không phải bạn học, mọi người đều mang bạn bè cùng đi, nhiều người náo nhiệt mà." Hà Luật lại suy nghĩ một lúc, sau khi mỗi cái cuối tuần đều bị Thường bạn học quấy rối đến nhiệt tình lên, Hà giáo sư cảm thấy cuối tuần không có hoạt động gì kỳ thực có chút nhàm chán, vì lẽ đó Hà giáo sư gật gật đầu. Trong phòng bếp truyền đến tiếng dầu sôi, Thường Kiện bạn học ngâm nga trở lại phòng bếp, khà khà, lần này hai ngày một đêm phải đem vợ bắt được! Lúc này Hà giáo sư còn không biết gì, tâm tình không tệ mà mà đem Tướng Quân ôm ở trên đùi, Tướng Quân nhìn xuống từ đầu gối Hà Luật, cân nhắc trong chốc lát, lập tức ngoan ngoãn nằm ở trên đùi.
|
Kiều Tu Hồ La Bặc Chương 14: Rùa đen cũng có jq? Trước khi lên đường, Hà giáo sư băn khoăn hai con mèo không biết nên làm gì, tùy tiện gửi người khác nuôi khẳng định là không được, may là sau đó nữ giáo sư nhà bên biểu thị đồng ý giúp đỡ. Nữ giáo sư họ Hàn, trong nhà nuôi mèo nhiều năm, hôm đó Hà giáo sư ôm mèo qua đó vẫn còn chút lo lắng, hai con mèo từ nhỏ nuôi trong nhà, bỗng nhiên thay đổi có thể hay không không quen a? Công Binh ở trong ngực Hà giáo sư miêu mấy tiếng, biểu thị nghi vấn đối với Hà giáo sư đem thời gian nuôi một tuần định nghĩa thành "Nuôi từ nhỏ". Tướng Quân duỗi vuốt trái động vào đầu Công Binh, Tướng Quân không kêu nữa, lè lưỡi, ác liệt liếm mũi Tướng Quân. Hà Luật hôm nay chỉ có hai tiết, dạy xong liền chạy đi gửi mèo. Hàn giáo sư mừng rỡ tiếp nhận hai con mèo. Trời mới biết từ khi hai con mèo nuôi từ bé trong nhà sau khi lớn lên liền béo ú lại làm biếng không hề có chút dễ thương, Hàn giáo sư bây giờ nhìn thấy hai con mèo con này cỡ nào tình mẹ lan tràn a. "Mèo này tên là gì?" Hàn giáo sư ánh mắt lượng lượng, vẻ mặt vô cùng chờ mong. Hà Luật nuốt nuốt nước miếng: "Trên tai có vết bớt gọi là Công Binh, con không có gọi là Tướng Quân." "Phốc." Hàn giáo sư xoa xoa lỗ tai con mèo nhỏ, "Xem ra Tướng Quân còn muốn so với Công Binh nhỏ hơn một chút a. Lại nói," Nữ giáo sư cười híp mắt, "Vẫn là không nghĩ Hà giáo sư thích lấy tên kiểu này, Tướng Quân, Công Binh, rất thú vị." Thời điểm Hàn giáo sư nói đến hai chữ Công Binh, Công Binh ở trong lòng Hàn giáo sư đạp duỗi chân, trong trẻo kêu một tiếng, xem như xác định tên của mình. Hà Luật lắc lắc mặt, rất muốn nói mèo này kì thực cậu không quen biết. Lại nói, Công Binh một dạng lấy lòng, thật là có mấy phần cùng Thường Kiện giống nhau. "Thật đáng yêu, nó lại có thể nghe hiểu được tên của chính mình." Hàn giáo sư hưng phấn, "Đại Hoàng nhà ta phải gọi hai tháng mới có thể có chút mẫn cảm với hai chữ kia, mèo nhà cậu xem ra còn rất nhỏ a, thực sự là quá thông minh." Đại Hoàng cái gì, mới là tên mèo thông thường a, Hà Luật cảm thán, đối với vẻ mặt Hàn giáo sư như muốn đem hai con mèo nhỏ chiếm lấy như thế, Hà Luật nhất thời cảm thấy chuyện này làm được có chút vô căn cứ. Nhưng mà Thường Kiện đã vọt vào văn phòng: "Giáo sư thầy làm sao lại không ở trong phòng làm việc của mình? May là em ở bên cạnh liền nhìn thấy thầy." Hà Luật rất muốn ngăn lại Thường Kiện đang huyên náo không ngừng, đối với việc học sinh quá thân cận thậm chí có chút đối xử không phân biệt lớn nhỏ, Hà Luật không ngại, cũng không chán ghét, nhưng không phủ nhận, cũng không muốn để nhiều người khác chứng kiến. Đặc biệt là đồng nghiệp. Quả nhiên Hàn giáo sư liền ngẩng đầu lên: "Học sinh của Hà giáo sư?" Hà Luật gật đầu, Thường Kiện lúc này mới phát hiện trong phòng còn có một vị nữ giáo sư, đồng thời trong lòng nữ giáo sư còn ôm hai con mèo con. Hà Luật vội vàng thừa dịp Thường Kiện chưa kịp nói gì liền giải thích: " Tôi đem mèo đem gửi nhà Hàn giáo sư mấy ngày." Thường Kiện cười hì hì, biểu thị hoàn toàn hiểu được. Hai người cùng nhau đi dạo trên con đường ven rừng rậm của trường, Hà Luật có chút nghi hoặc, chính mình tại sao lại có chút e ngại Hàn giáo sư biết chuyện mèo là mình và Thường Kiện nuôi cùng nhau. Thường Kiện nhìn dáng vẻ Hà giáo sư suy tư liền nhịn không được kề sát vào: "Giáo sư thầy không phải là nhớ Tướng Quân cùng Công Binh chứ?" Hà Luật sờ sờ mũi, không để ý đến hắn. Thường Kiện cùng bạn hẹn ở một khu ktv náo nhiệt, Hà Luật vừa nhìn thấy mấy người bận kia liền biết đây là danh xứng với thực hồ cẩu bằng hữu. Trong phòng khách rộng lớn tập trung mấy người, không thiếu nam nữ đang ôm nhau, huyên náo giống như cái loại ca hát trên phố khiến người ta nghe liền đau đầu đau tim. Thời điểm Thường Kiện đẩy cửa bước vào, một tiếng huýt sáo vang dội vang lên, một chàng trai nhuộm tóc đỏ một thân quần áo thể thao cầm điếu thuốc, phun ra một vòng khói hoa lệ: "Ai u, Thường lão đại mang theo bạn gái đến rồi?" Hà Luật nhíu mày, trong phòng khách truyền đến mùi khói dày đặc đến có chút sặc, nghe thấy một vài âm thanh khụ khụ trầm thấp vang lên, trong phòng liền có người phản ứng lại này Thường Kiện không phải lại mang đứa em gái ranh ma quỷ quái của hắn đến chứ? Một chàng trai cả người mặc âu phục trắng như chim công cười mà không cười nhìn sang: "U, Thường Lão đại đổi khẩu vị?" Hà Luật đen mặt, Thường Kiện bang bang gõ hai tiếng: " Các cậu mồm miệng cẩn thận chút cho tôi." Thường Kiện giáo huấn người xong, mấy tên kia cũng không phải dạng người mơ mơ màng màng, đương nhiên Thường Kiện đã quên sửa lại địa vị Hà giáo sư trong lòng mọi người. "Bây giờ, bốn giờ chiều, còn không đi, dự định qua đêm ở trên xe a?" Thường Kiện xoay người hô một vòng, từng người từng người ngồi trên sô pha vội vàng đứng dậy, "Đi, còn muốn đến chỗ kia ăn cơm. Cậu, còn cậu, đem thuốc dập tắt, cả người đều mùi khói rồi." Một đường cùng đi tổng cộng có tám người, bốn nam hai nữ cùng Thường Kiện và Hà Luật, thời điểm lên xe Hà Luật đứng ở sau cùng đoàn người, bước chân chậm như là đang do dự. Chàng trai mặc âu phục cười nhếch miệng: "Thường lão đại người đẹp nhà anh một bộ muốn chạy trốn a." Thường Kiện đau đầu cực kì, rõ ràng đã cùng bọn họ nói chuyện lần này mang người rất quan trọng, cũng rất chú trọng lễ tiết, để bọn họ có chút thu liễm, không nghĩ tới lúc trước đáp ứng đến cẩn thận mà bây giờ một đám loạn thành một đoàn. Thật là, đám người này, đối với bọn họ có chút chờ mong đúng là Thường Kiện TMD ý nghĩ kỳ lạ. Nhưng là Thường Kiện cũng thực sợ Hà Luật chạy trốn, vất vả mới đem tất cả đồ vật của Hà giáo sư cầm đến trên tay, nói là hiếu kính nhưng thật ra là áp chế. Sau khi lên xe Thường Kiện cùng Hà Luật ngồi hàng cuối cùng cách xa mọi người, bạn học Thường Kiện vô cùng lúng túng: "Hà giáo sư, cái kia, bọn họ ngoại hình có chút không được, nhưng mà, mọi người kỳ thực rất tốt." Hà Luật tựa bên cửa sổ, không tiếng động mà gật gù. "Hà giáo sư?" "Hả?" "Em kể chuyện xưa cho thầy đi." Hà Luật mở hai con mắt đã nhắm lại, tựa hồ đối với tên học sinh côn đồ trên chiếc xe ồn ào này kể chuyện xưa cảm thấy thật không thể tin nổi, nhưng mà Hà giáo sư vẫn là thân thiện gật gật đầu, đem đầu bị nghiêng chỉnh lại. "Em gái em nuôi hai con rùa đen..." "Hả?" "Một con gọi là Bình Tĩnh, một con gọi là Tự Treo." "...Cậu đặt tên?" "Không phải, em gái em lấy, bởi vì ngày mua hai con rùa đen, em gái em vừa treo cuộc thi toán cao cấp." "...Các cậu quả nhiên là anh em." "Cái này không phải là trọng điểm," Thường Kiện chính mình cũng cảm thấy lúng túng, "Em nói trọng điểm a. Bình tĩnh cùng Tự Treo nguyên bản là không nuôi dưỡng cùng nhau, đứa em gái của em kia...A, có chút ý nghĩ kì quái, nó nói nuôi hai con rùa màu đen cùng nhau sẽ không chịu nổi thử thách cô đơn, sẽ đối với đồng bạn cùng nuôi tạo thành cảm giác ỷ lại." "Hừm, sau đó thì sao?" "Thường lão đại, có muốn dùng đồ uống hay không?" Nương theo một tiếng hét cao, hai bình đồ uống rực rỡ bay đến, đem bầu không khí phía sau một mảng chờ mong bên trong bị phá sạch sành sanh. Thường Kiện cắn răng tiếp được đồ uống. May là Hà Luật không quan tâm: "Sau đó thì sao.
|