Thảo Thảo
Chương 17: Chân tướng 1
Từ lúc Hàn Tử Tự rời đi, đã qua nửa tháng.Mạc Ly vốn tưởng bản thân sớm quen với thân phận “khách qua đường” của hắn, vậy mà lần này ly biệt lại đau thấu lòng.Ngày ngày mặt trời lặn, mỗi lần đóng cánh cửa nặng nề, Mạc Ly lại không thểngừng việc dõi mắt về con đường mòn xa xăm. Thi thoảng gió lay, đám cỏ rung rinh, bất giác nhớ tới bước chân cố nhân.Mỗi lần như vậy, Mạc Ly chạy về phía trước vài bước, đứng đó nhìn bến đò một lúc, sau cùng vẫn xoay lưng cúi đầu, có chút cô độc.
Ngày vắng khách, Mạc Ly đóng cửa sớm, lững thững bước theo con đường mòn ngày nào tới bến sông.Chiếc thuyền nhỏ cũ mục, lênh đênh theo dòng nước.Hôm nay gió nam ấm áp chuyển lạnh, không biết người ở phương trời ra sao?Mạc Ly chỉ có thể thầm lặng khấn cầu, mong cho hắn được bình yên vô sự.
Tâm tư cứ miên man như vậy, từ lúc trăng lên đến lúc sao xuống, Mạc Ly vẫn cứ như vậy.Trong lòng chỉ toàn ký ức và ký ức, tháng ngày ngọt ngào cùng người ấy hôm qua đã cạn khô thành nỗi nhớ da diết chua xót hôm nay.
Lẽ nào, đây là mùi vị tình yêu?
Cũng may, sự cô đơn này không tiếp tục nữa, Dược Lang cùng Trình Cửu Nhụ đã trở về sau nhiều ngày rời khách điếm.Mạc Ly phấn chấn bắt lấy cả hai, kiểm tra từ trước ra sau, từ trên xuống dưới một lần, không thấy ai bị thương tổn gì mới yên lòng.
Dược Lang vừa nhìn thấy Mạc Ly, lập tức quăng luôn Trình Cửu Nhụ, phóng tới bế bổng y lên.Trình Cửu Nhụ vẫn ôm bộ dạng vân đạm phong kinh, thâm nho bí hiểm, nhìn Dược Lang hí ha hí hửng cũng chỉgiật giật khóe môi rồi thôi.
Bôn ba mấy tháng, con sâu tham ăn trong bụng Dược Lang kháng nghị đã lâu, hơn nữa còn gặp lại Mạc Ly sau một thời gian dài như vậy, nhất định phải ăn uống linh đình mới thỏa.
Bận rộn suốt một buổi chiều, trên bàn đã đầy ắp thức ăn, Dược Lang chẳng thèm khách khí, múa đũa liên tục, ngấu nghiến như hổ đói.
Mạc Ly lau tay lên tạp dề: “Ăn chậm thôi, nghẹn bây giờ.”Lại chợt nhớ đến nồi canh, liền vội vàng vào bếp trông.
Lát sau, chừng hai phút, Mạc Ly đã bưng ra một bát canh tỏa hương. Vừa đẩy cửa ra phòng ngoài đã bị dọa sợ hết hồn. Bên ngoài, Dược Lang nhàn nhã ngồi trên đùi Trình Cửu Nhụ, ăn cá được đối phương tách xương, đút tới tận miệng.
Dược Lang ngả ngả say, không phản ứng gì. Mà có muốn phản ứng cũng vô ích, bởi tay Trình Cửu Nhụ đang ôm chặt lấy hông cậu.
Không khí đang như vậy, bỗng nhiên Mạc Ly ôm bát canh xuất hiện, Dược Lang giật mình nhảy dựng lên, kéo theo vô số bát đĩa nhảy theo.
Thấy Mạc Ly “chết lặng”, Dược Lang cũng máu dồn lên não, mãi không bật nổi câu nào biện bạch.
Trình Cửu Nhụ nhìn hai bên lặng câm một lúc thật lâu, thở dài, mặc kệ Dược Lang giãy giụa thế nào cũng vẫn ấn cậu ngồi xuống lòng mình, “Mạc Ly chẳng phải người ngoài, chuyện chúng ta sao giấu hắn được?”
Thấy Trình Cửu Nhụ chưa nhận được sự đồng ý của mình mà đã thú nhận, Dược Lang bừng bừng lửa giận, đẩy Trình Cửu Nhụ một cái, “Khốn nạn, ai cho ngươi lắm miệng chứ, chưa đến mức đó!”Dứt lời, cơm cũng bỏ, chạy biến đi.
Mạc Ly bây giờ mới hoàn hồn, đặt bát canh nóng xuống, “Dược Lang, không uống canh ư?”
Đáp lại y chỉ có một loạt âm thanh loảng xoảng lẻng xẻng.
Mạc Ly liếc Trình Cửu Nhụ một cái: “Huynh cũng đừng có ép hắn quá, cẩn thận hắn trốn đi đấy.”
Trình Cửu Nhụ làm như không có chuyện gì xảy ra, đôi đũa vẫn tiếp tục chiến đấu với đồ ăn, “Trước giờ ta để hắn tự do quá rồi, hắn cũng chẳng trốn; không bằng cứ bức hắn một tí, rồi sẽ quen.”
Mạc Ly trợn mắt, ngồi xuống bê bát.
Trình Cửu Nhụ gắp một miếng thức ăn vào bát Mạc Ly, “Giờ hắn đã là của ta rồi, chỉ là da mặt mỏng. Nếu tiện thì ngươi khuyên hắn hộ ta, xưa nay hắn hay nghe ngươi.”
Mạc Ly và vài miếng cơm, ậm ừ.
Ăn uống thu dọn xong, y hâm lại một bát canh rồi bưng vào phòng.Lúc đẩy cửa vào, quả nhiên Dược Lang đang vắt chân nằm khểnh trên giường mình, nhìn trần giường suy nghĩ.
Thấy Mạc Ly vào, Dược Lang trở mình, ai biết tư thế thế nào mà eo lưng mềm oặt, ngã lại giường.
“Sao thế, tự nhiên đau lưng?”Mạc Ly vội lại gần, vén áo Dược Lang lên, xoa xoa lưng cho cậu.
Dược Lang đau tới nghiến răng, lầu bầu: “Mẹ nó, tất cả là do cái tên tướng số chết tiệt…”Câu nói mang theo âm sắc oán thán của cô dâu mới cưới khiến Mạc Ly thình lình nhớ tới chuyện mình cùng Hàn Tử Tự hôm nào, quả thật mệt lắm…Sắc mặt y đỏ ửng lên.
Dược Lang được xoa một lúc thắt lưng mới đỡ đau, bèn xuống giường ăn canh.Dây thần kinh của cậu ta trước nay thô kệch, buột miệng không nghĩ mà hỏi: “Ngươi thay giường mới à? Không giống ngày trước.”
“Ừm…”Mạc Ly hơi chút xấu hổ, “Có muốn uống thêm canh không? Ta múc thêm một bát.”
Dược Lang đoạt lại chiếc bát không từ tay Mạc Ly, “Không uống nữa, no quá rồi.”
Mạc Ly nhớ tới lời nhờ vả của Trình Cửu Nhụ, đang nghĩ phải nói sao với Dược Lang. Chuyện này thật khó mở miệng, “Chuyện ngươi, ngươi và Cửu Nhụ, ừm, đại khái ta cũng biết…”
“Cái gì?!”Dược lang như ngồi phải lửa, nhảy phắt lên, “Khốn nạn, ông đây tìm hắn tính sổ! Hắn không xấu hổ nhưng ta có!”
Mạc Ly vội vàng kéo cậu ta lại, “Đừng thế chứ, lưỡng tình tương duyệt mà, người khác ao ước còn không kịp, xấu hổ cái gì?”
“Hừ!”Dược Lang tức giận vung tay ra, “Ta bị thượng chứ có phải hắn đâu?Hắn đương nhiên là ung dung rồi!” Dược Lang càu nhàu.
“Hả? Ngươi nói gì?” Nhất thời Mạc Ly không nghe rõ.
“Ơ, không, không có gì, ha ha…”Dược Lang rất đểý vấn đề này, phải mau mau chuyển đề tài. Cậu nghĩ nghĩ một chút: “Phải rồi, Sửu Nô đâu? Sao không thấy hắn hả?”
“A?” Không ngờ Dược Lang đột nhiên lại hỏi tới người đó, Mạc Ly thoáng sửng sốt, “Ừm, thì… Hắn đi rồi…”
Dược Lang nổi cơn tam bành: “Tên nhãi đó, giải độc cho hắn, đừng nói vài trăm nghìn hoàng kim, đến ngay một lời tạ ơn cũng không có đã bỏ đi?! Tưởng Độc Dược Lang ta là ai, ở đâu ra cái giá rẻ bèo thế? Lần sau thấy hắn thì nhất định phải nhốt lại khách điếm làm cu li tám mươi năm!”
“Đừng mà…”Mạc Ly đang muốn biện giải thì bị Dược Lang cắt lời.
“Ta nói này Tiểu Ly, ngươi tốt bụng quá đấy. Nhìn cái tên Sửu Nô kia chẳng phải người tốt, chúng ta không ở đây, hắn có bắt nạt ngươi không? Có không? Nói đi ta trả thù cho!”
Nghe tới đây, Mạc Ly cứ như thể đi vào cõi tiên.Bắt nạt?Chắc là có, nhưng Mạc Ly không nhớ. Y chỉ nhớ, người ấy rất tốt.Y nhớ lúc mình bị rơi xuống bẫy, nhớ buổi chiều nhìn thuyền trên sông ngày dưỡng thương, nhớ lời thủ thỉ an ủi đêm nao.Nhớ hơi thở nóng rực của hắn, nhớ nụ hôn điên cuồng, nhớ sự chiếm giữ phóng túng…
Bỗng nhiên lòng đau thắt lại.Không kiềm được tiếng thở dài, vành mắt Mạc Ly xót xa, nước mắt bất tri bất giác rơi xuống.
Lần đầu tiên chứng kiến cảnh Mạc Ly khóc, Dược Lang cứng đờ, không dám nói bậy nữa, “Tiểu Ly, ngươi sao thế?Ngươi, ngươi đừng làm ta sợ!”
Thấy bản thân thất thố, Mạc Ly vội vàng quệt lệ, “Ta, ta không sao. Mấy hôm nay thất thường, ngủ một giấc là ổn thôi…”
Sợ Dược Lang gặng hỏi tiếp, Mạc Ly vội dọn bát, đứng dậy rời đi.
“Tiểu Ly, ngươi đứng lại, kể rõ ra hẵng…”
“Xoảng”
Bát rơi, vỡ tan thành từng mảnh.
Trong nháy mắt, những mảnh sứ trên đất gợi tới hình ảnh người nọ tràn trề máu tươi trong đầu Mạc Ly.Lẽ nào đây là điểm báo không lành?Đầu óc hỗn độn, Mạc Ly mềm nhũn ngồi xuống, nếu không có Dược Lang đỡ, có lẽ Mạc Ly đã ngã lên những mảnh vở rồi.
Ba chân bốn cẳng đem Mạc Ly về giường, Dược Lang theo thói quen bắt mạch cho y.
“Dược Lang, ta không sao, ngươi…”
Dược Lang dò mạch của Mạc Ly, thần sắc đột nhiên trở nên nghiêm trọng, “Đừng nói nữa.”
Mạc Ly đành phải im lặng.
Dược Lang lần thứ hai xác nhận chẩn đoán, đưa đốt ngón tay dò lại cổ tay Mạc Ly.
Thấy Dược Lang không nói chuyện, Mạc Ly sốt ruột, “Có gì không ổn sao?”
Dược Lang nhíu mày, “Người… gần đây có phải như đang thích ai đó không?”
“…”
“Cảm thấy tim đập mạnh, không gặp thì nhớ da diết, thi thoảng còn gặp ảo giác?”
“…”
“Im lặng tức là thừa nhận.”
Có cảm giác không ổn dâng lên.
Dược Lang nói: “Nếu không sai thì ngươi đã trúng loại độc gọi là‘ThểHồ ti’.”
[8: ti: tơ.]
Trái tim buốt rát, Mạc Ly chặn tay lên ngực, hít một hơi, “Thể hồ ti? Là cái gì?”
Dược Lang nhét Mạc Ly vào chăn, “Đó là một loại tơ do một loại cổ trùng tên ‘thể hồ’ nhả ra. Loại độc này được con gái Miêu Cương dùng rất phổ biến với người thương của mình, tuy là độc nhưng không gây tổn hại tới cơ thể, nhưng sẽảnh hưởng tới tâm trí.”
Thấy Mạc Ly chỗ hiểu chỗ không, Dược Lang thở dài, tiếp tục giải thích:“Con gái Miêu Cương thường hạ thể hồ cổ vào chính bản thân, sau đó đem chỗ tơ mà thể hồ cổ nhả ra lén cho người đàn ông mình thích ăn.Như thế, trong tâm trí người đàn ông sẽ bị mẫu cổ nhả tơ quấn lấy, dần dần yêu người con gái mang mẫu cổ.”
Mạc Ly nắm chặt vạt áo, “Nam giới cũng có thể dùng mẫu cổ ư?”
“Thể hồ cổ tuy là do con gái Miêu chế ra, nhưng ai dùng mà chả được.”
Trong đầu như bị ngũ lôi giáng xuống, đầu óc đặc dính lại. Giữa cơn mù mờ, từng chi tiết nhỏùa tới, lộn xộn xen lẫn.Ở đó, dường như có manh mối, nhưng không thể nào ngoi lên được, ép người ta tới giới hạn.
Đầu muốn nứt ra.Mạc Ly ôm lấy đầu mình, ngã vật xuống giường.Tai nghe thấy tiếng Dược Lang gọi một cách kinh hãi.