Trước Kia Có Một Đôi Kẻ Thù
|
|
Tạp Liệt Phu Tư Cơ Chương 30 Nhìn từ xa động phủ của tà tu như ở trước mắt, tới khi đi về phía trước một hồi lâu, giống như cả ngọn núi không ngừng lùi về sau, khó có thể tới gần. Đời trước Sở Mộ Nhiễm tới động phủ cùng với chủ nhân của nó, khi Minh Trạm tìm được thì toàn bộ động phủ đều bị huỷ hoại bởi tự bạo linh khí gây ra, hai người ai cũng không có xâm nhập vào thời điểm động phủ còn hoàn hảo, thế nên đều không có phát hiện trước động phủ này có bố trí mê trận. Sở Mộ Nhiễm rút bội kiếm ra, một bên đi về phía trước, một bên dùng mũi kiếm phác họa trên mặt đất, đi vài bước lại quay đầu nhìn lại, tất cả nét mũi kiếm vẽ ra đều không thẳng tắp, mà là nghiêng lệch vặn vẹo, giống như người cầm kiếm ở tại chỗ trái rẽ phải quẹo mà vẽ vòng vòng. Hai người liếc nhau, trăm miệng một lời nói: “Kết giới Lệch Vị Trí.” Kết giới Lệch Vị Trí là một loại kết giới không gian, không gian trong kết giới có thể tự do ghép nối, chỉ cần kết giới mở cực đại, chân kết giới có thể cùng bên ngoài ngàn dặm nối tiếp nhau, có thể một bước ngàn dặm, cũng có khả năng đem mấy khối không gian nối vòng với nhau, như vậy người trong đó bất kể đi như thế nào đều chỉ là lòng vòng tại chỗ. Kết giới trước động phủ của tà tu chính là loại này. Sở Mộ Nhiễm vung tay lên, lộ tuyến vặn vẹo vẽ trên mặt đất liền bị xóa đi, đồng thời một lần nữa dùng mũi kiếm vẽ ra lộ tuyến khác, một đầu tuyến mới vẫn là thẳng tắp, tới giới điểm nào đó bỗng nhiên vặn vẹo, mũi kiếm lập tức dừng lại: “Nơi này.” Không cần dùng ngôn ngữ, Minh Trạm đi đến chỗ thẳng tắp bị cong chiết, phát hiện trên mặt đất xuất hiện cầu vồng lập loè cực ảm đạm mà người bình thường khó có thể chú ý tới. Cổ kiếm nhanh chóng toát ra linh khí, “Phập” một tiếng cắm thẳng tắp vào điểm cong chiết, không gian trước mắt bỗng nhiên giống như màn nước có sóng nước lóng lánh lưu động chợt lóe lên. Sở Mộ Nhiễm từ chỗ cong chiết lại phác họa tiếp phía sau, lần này vẽ ra thẳng tắp, cho đến khi xuất hiện điểm cong chiết tiếp theo, lại nhờ Minh Trạm chém đường nối không gian, cứ thế lặp lại. Vốn tưởng rằng như thế là có thể nhanh chóng tiến vào hang ổ của tà tu, đi đi vẽ vẽ, bỗng nhiên Sở Mộ Nhiễm phát hiện Minh Trạm vẫn luôn đi theo phía sau hắn đã lâu không lên tiếng, tay cầm chuôi kiếm chợt nắm chặt, hắn lập tức xoay người, cảnh trí trước mắt nhanh chóng luân chuyển, nhật nguyệt sao trời đổi dời, núi biển đảo vị trí, thương hải tang điền. Cuối cùng, Sở Mộ Nhiễm đứng trước một ngọn núi xanh um, sao trời nhấp nháy, liếc mắt một cái vậy mà đã vạn năm! “Minh Trạm?” Màn đêm yên tĩnh, chỉ có văng vẳng tiếng trùng kêu. Hắn ngạc nhiên nhìn quanh, bỗng nhiên nghe được tiếng thở dốc kịch liệt, tìm theo tiếng nhìn lại, nơi xa xuất hiện một thiếu nữ áo hồng, thiếu nữ đỡ một ông lão nghiêng ngả lảo đảo chạy vội, giống như là không có nhìn thấy Sở Mộ Nhiễm, từ bên người hắn chạy qua. Thiếu nữ không dám quay đầu, mỗi một lần quay đầu lại, hai cái quỷ ảnh âm hồn bất tán đuổi theo càng ngày càng gần, nàng xoay người ném xuống một lá bùa, “Phanh” một tiếng, bụi mù phía sau nổi lên bốn phía, cát bay đá chạy. Bùa chú bạo phá uy lực cực nhỏ, chỉ có thể tạm thời che đậy tầm mắt người truy đuổi phía sau, nàng trái phải nhìn xung quanh, mắt thấy giữa rừng cây thấp thoáng một lối đi nhỏ, lập tức mang theo ông lão vọt vào bụi cây dọc theo đường nhỏ chạy trốn. “Cô nương!” Sở Mộ Nhiễm hô một tiếng. Thiếu nữ giống như hoàn toàn không nghe được có người nói chuyện, đỡ lão nhân tiếp tục chạy trốn, Sở Mộ Nhiễm duỗi tay bắt ống tay áo của thiếu nữ, quần áo hồng nhạt vừa chạm vào tay hắn dần dần tan biến. Là ảo cảnh! Ngọn núi này là nơi nào? Hình như không giống cảnh lúc nhìn thấy động phủ…… Sở Mộ Nhiễm đuổi theo thiếu nữ, xuyên qua rừng cây xanh um, xa xa thấy được một khối cột mốc không đáng chú ý, khó có thể tin mà dừng lại. Vừa vượt qua tấm bia đá không dễ bị nhìn thấy, bước chân ông lão chợt dừng, thiếu nữ đi phía trước cố lôi lão cũng không lôi được, vội la lên: “Gia gia, bọn họ đang đuổi theo, còn thất thần làm gì!” Theo tầm mắt ông lão, thiếu nữ lẩm bẩm đọc ra ba chữ trên bia đá: “Thiên Môn Sơn?” Nàng nhảy dựng lên: “Chúng ta tới địa giới Thiên Môn Sơn!” Nơi này…… Là Thiên Môn Sơn? Tính cả mấy năm nguyên thần phiêu đãng kia, hắn ở Thiên Môn Sơn đã có hơn ba mươi năm, nơi này hẳn là sơn môn có khí thế rộng rãi của Thiên Môn Sơn, tại sao chỉ còn lại có một cái cột mốc biên giới nho nhỏ? Ông lão kia sợ hãi nói: “Thiên Môn Sơn không cho phép người ngoài tự tiện xông vào, đổi đường khác đi thôi!” Thiếu nữ cắn chặt răng, được ăn cả ngã về không: “Trở về nhất định đụng phải hai tên tà tu kia, lúc này đổi đường đi chính là tìm chết!” Nàng vừa dứt lời, hai bóng người đã xuất hiện ở đầu con đường nhỏ, thấy ông lão còn đứng tại chỗ do dự không đi, thiếu nữ dứt khoát kiên quyết lôi kéo lão lướt qua tấm bia tiến vào bên trong Thiên Môn Sơn. Sở Mộ Nhiễm ngây người hồi lâu, dời chân đuổi theo. Một đen một trắng hai tên tà tu đè thấp thân thể lướt qua cây cối đuổi sát phía sau, cùng hai người tập tễnh chạy phía trước cách nhau chỉ vài chục bước, bỗng nhiên đồng tử tà tu áo đen co rụt lại, thân thể lập tức ngửa ra sau dưới chân thắng gấp, một cánh tay dang ngang ngăn cản đồng bạn. Ngắn ngủi mấy hơi thở, thân ảnh áo hồng kia đã biến mất trong rừng cây xanh um, tà tu áo trắng nổi giận: “Ngươi cản ta làm gì, tiểu nha đầu kia quỷ kế đa đoan, muộn thêm chút nữa là bọn họ sẽ chạy thoát!” Thấy hắn vẫn muốn đuổi theo, tà tu áo đen tức thì đè lại bờ vai hắn: “Ta thấy ngươi chắc là không muốn sống nữa, cũng không nhìn xem đây là nơi nào!” Tà tu áo trắng buồn bực, nhìn chung quanh một vòng, vừa định hỏi nơi này là chỗ nào, liếc mắt một cái thấy được tấm bia đá chỉ cao tới cẳng chân người kia, hoảng sợ nói: “Thiên Môn Sơn! Đây là……” Tà tu áo đen lòng còn sợ hãi nói: “Trong Thiên Môn Sơn có kết giới Kiếm Khí của Hàn Minh Quân, nếu không phải ta mắt sáng thấy được cột mốc biên giới, chỉ sợ ngươi ta đã sớm bị băm thành trăm mảnh!” Hàn Minh Quân? Danh hiệu trong Tu Chân Giới, chữ “Quân” không phải tùy tiện là có thể gọi, chỉ có được công nhận là cường giả mới xứng đáng làm “Quân”, ngay cả sơn chủ ở bên ngoài cũng chỉ được xưng hô là Thừa Hạc Tán Nhân, Thiên Môn Sơn khi nào có một vị Hàn Minh Quân? Thịt mỡ dâng đến miệng lại chạy thoát dưới mí mắt, tà tu áo trắng không cam lòng: “Chẳng lẽ để cho một già một trẻ kia như vậy chạy thoát sao?” Tà tu áo đen nói: “Hễ có tu sĩ xâm nhập vào Thiên Môn Sơn, bị trảm không tha, hai người kia tất nhiên đã chết. Chúng ta vẫn là mau mau rời đi, chớ có chọc giận Hàn Minh Quân.” Hai tên tà tu bỏ chạy, chim yên cây lặng. Tránh ở sau cây, ông lão lập tức run rẩy hướng phía phương bắc mà quỳ gối trên mặt đất, dập đầu nói: “Tạ ơn Hàn Minh Quân đã tha không giết! Lão già này lập tức mang cháu gái rời đi.” Dứt lời lôi kéo thiếu nữ không rõ vì sao xuống núi từ một con đường khác. Một già một trẻ vừa đi, kết giới Kiếm Khí đang co rút lại lần nữa mở ra bao phủ Thiên Môn Sơn. Kết giới to lớn, so với kết giới hộ sơn bao phủ Thiên Môn mười hai phong lớn hơn gấp mười lần! Người nào có năng lực như vậy, có thể mở ra kết giới to lớn như thế? Sở Mộ Nhiễm mặc kệ một già một trẻ, dọc theo đường núi tìm đường trên đỉnh, dõi mắt nhìn lại, xa xa trên ngọn núi tựa hồ có một bóng người, hắn lập tức ngự kiếm bay qua, dừng trên đỉnh núi. Nơi này cực kỳ giống Khâu Loan Phong, nhưng so với quá khứ rộng lớn rất nhiều, bên vách núi đặt một cái bàn đá, bên cạnh bàn có một người ngồi, đúng là bóng người mà Sở Mộ Nhiễm nhìn thấy ở nơi xa. Người nọ ngồi đưa lưng về phía Sở Mộ Nhiễm, một thân áo đen, hàn sắt cô tịch, có loại…… cảm giác quen thuộc đến khó hiểu.
|
Tạp Liệt Phu Tư Cơ Chương 31 Trống tim Sở Mộ Nhiễm đập liên hồi, bỗng dưng cảm thấy khẩn trương mà dẫm lên từng nhánh cây, viên đá hư ảo, vòng qua bàn đá, thấy được một gương mặt góc cạnh rõ ràng, vô cùng quen thuộc! Sở Mộ Nhiễm không khỏi khiếp sợ: “Minh Trạm?” Là Minh Trạm sao? Trong mắt người này đều là hững hờ, một thân áo đen sắp cùng đêm tối hòa thành một thể, thanh lãnh cô hàn, khuôn mặt, cổ và đầu ngón tay ở dưới ánh trăng nhiễm sắc bạc lạnh lẽo, như là…… một pho tượng băng. Trên bàn đá trước mặt Minh Trạm vẽ một cái pháp trận hình tròn, mấy chỗ đầu trận tuyến đặt mấy viên đá, Sở Mộ Nhiễm tràn đầy nghi hoặc đem tầm mắt từ trên người Minh Trạm chuyển qua pháp trận, đột nhiên cả kinh —— pháp trận này cùng kết giới bao phủ Thiên Môn Sơn giống nhau như đúc! Hàn Minh Quân…… Chẳng lẽ là nói Minh Trạm? Bên cạnh pháp trận đặt một bức tranh cuộn tròn, ngón tay Minh Trạm vuốt ve mặt mày người trong tranh, dần dần ngơ ngẩn. Gió nhẹ vừa thổi, Minh Trạm ngẩng đầu, thấy một lão nhân tiên phong đạo cốt đứng ở trước mặt, hắn khẽ nói: “Sư phụ.” “Sơn chủ!?” Sở Mộ Nhiễm hoảng sợ nói. Thiên Môn Sơn không một người biết tuổi tác của sơn chủ, chỉ biết ít nhất là ba bốn trăm tuổi, thoạt nhìn như là một người trung niên ba bốn mươi tuổi. Vì sao, vì sao lại già như vậy rồi? Sơn chủ gật đầu: “Ta vừa mới phát hiện kết giới Kiếm Khí của ngươi có dị động, đặc biệt đến xem.” Minh Trạm cúi đầu, tiếp tục nhìn bức tranh cuộn tròn trong tay, nói gọn: “Không có gì.” Sơn chủ vừa thấy bức tranh trong tay hắn, liền biết hắn lại nghĩ tới vị đệ tử đã từng là tuyệt diễm thiên tài lại sớm tẩu hỏa nhập ma kia. Sơn chủ thở dài: “Người chết như đèn tắt, ngươi tội gì phải thế?” Sở Mộ Nhiễm như có linh cảm, vội vàng đi xem bức tranh cuộn tròn trong tay Minh Trạm, quả nhiên, đúng là chân dung của hắn! Minh Trạm thấp giọng nói: “Ta quên không được.” Sơn chủ lại thở dài nói: “Từ sau khi Mộ Nhiễm chết, ngươi chưa từng bước ra khỏi Thiên Môn Sơn, trăm năm như một ngày ngày tu hành, ngàn năm nay nếu không phải xuất hiện lôi kiếp lần sau hùng vĩ hơn lần trước, chỉ sợ tu sĩ trong thiên hạ sẽ không biết trên Thiên Môn Sơn còn có một vị Hàn Minh Quân tu vi cao thâm.” Sơn chủ chính mắt nhìn thấy mấy trăm năm qua ý chí tinh thần của Minh Trạm ngày càng sa sút, vô cùng đau đớn nói tiếp: “Ngươi có chấp nhất thêm nữa, cũng không thay đổi được sự thật là người chết không thể sống lại.” Một cái ý nghĩ khiến người kinh hãi dần dần thành hình ở trong đầu Sở Mộ Nhiễm —— chẳng lẽ…… Đây là sự việc đã phát sinh sau khi hắn chết ở đời trước? Minh Trạm nắm bức tranh rồi từ từ dùng sức, hắn bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn chưởng môn Thiên Môn Sơn tiên phong đạo cốt, chậm rãi nói: “Ta nguyện dùng tu vi cả đời của ta, đổi lấy một lần gặp lại hắn.” “Thiêu đốt tu vi cả đời đổi lấy thời gian hồi tưởng, mấy ngàn năm qua chưa từng có người thành công, bí pháp này vốn là nghịch thiên mà đi, nếu như không thành, ngươi sẽ phải tan thành tro bụi. Ngươi đã sắp phi thăng, vì sao còn muốn đi tử lộ này?” Sơn chủ tận tâm khuyên nhủ, nhưng khi nhìn đến vẻ mặt Minh Trạm không chút gợn sóng, có trong nháy mắt kinh ngạc, rồi sau đó toàn bộ hiểu ra—— đồ đệ này của lão trong ngàn năm qua tâm như nước lặng, tập trung tu hành, lão còn cho rằng Minh Trạm đã buông khúc mắc nhiều năm một lòng tu đạo. Thì ra mục đích không phải là hướng vào phi thăng…… Mà là tâm như tro tàn. Minh Trạm đứng dậy, nhấc lên vạt áo màu đen, quỳ trên mặt đất, dập đầu lạy sơn chủ, trịnh trọng kêu một tiếng: “Sư phụ.” —— ngàn năm trước, một tiếng “Sư phụ”, thầy trò kết duyên. Ngàn năm sau, một tiếng “Sư phụ”, ân duyên từ đây đoạn tuyệt. Gió núi thổi qua, đạo bào màu trắng của sơn chủ bị thổi bay phất phới, sau một lúc lâu, lão không có nâng dậy Minh Trạm quỳ rạp trên đất, thu hút cuồng phong, cưỡi gió mà đi. Đêm hôm ấy, hơn chín trăm đạo thiên lôi rơi xuống Thiên Môn Sơn, sấm sét ầm ầm, bụi bay cuồn cuộn, đại địa đình trệ, từng khối từng khối núi đá bị bắn bay. Liệt hỏa đốt trời, một đỉnh núi ngàn năm cô độc bị oanh thành hoang tàn, phạm vi một dặm lún sâu, mà Thiên Môn Sơn mười một phong còn lại đều bị kết giới Kiếm Khí cuồng bạo bảo hộ chu toàn. Bức tranh kia, bàn đá kia, còn có người có khuôn mặt kiên nghị, thân như cổ tùng đều ở dưới thiên lôi liên tiếp không ngừng hóa thành bột mịn, ánh lửa chiếu sáng lên mặt Sở Mộ Nhiễm, một mảnh góc áo màu đen từ trước mặt hắn thổi qua, hắn vội vàng giơ tay bắt lấy, phiến góc áo kia ngay khi chạm vào tay hắn trong nháy mắt tan nhập vào hư không, cơn gió nhẹ từ khe hở ngón tay hắn bay ra, ở bên trong đốm lửa chợt nổ tung hóa thành tro tàn. Đầu Sở Mộ Nhiễm một mảnh trống rỗng, lồng ngực không hiểu sao cảm thấy thực ngột ngạt, khiến cho hô hấp có chút khó khăn, hắn một bên thở hổn hển một bên mờ mịt nỉ non: “Minh…… Trạm……” Mấy ngày liền lửa lớn cháy mãnh liệt, đốt hủy hết cây cối chung quanh, núi đá bị oanh thành bột phấn. Thế giới trước mắt bỗng nhiên dừng hình ảnh, tầm nhìn bắt đầu từ chỗ giáp ranh, vỡ thành tinh phiến. Đốm lửa như gương đồng vỡ vụn, ào ào rơi xuống, lộ ra ánh mặt trời, một bàn tay hướng về phía hắn duỗi tới, nhẹ nhàng chạm vào mặt hắn, thanh âm ôn nhu đến cực điểm vang lên: “Sư huynh, ngươi tại sao lại khóc?” Minh Trạm một thân áo đen, không biết vì sao trong mắt giăng đầy tơ máu, cực lực áp chế hô hấp kịch liệt phập phồng, dùng động tác cẩn thận mà lau đi nước mắt cho Sở Mộ Nhiễm, giải thích: “Đường nối bám vào ảo trận, là ta nhất thời không quan sát, khiến sư huynh phải chịu tội.” Lúc này Sở Mộ Nhiễm mới phát hiện linh khí cuồng bạo ở chung quanh đã bị dẹp yên, một cái khe rãnh bị kiếm khí bổ ra thẳng tắp thông hướng tới cửa động của động phủ —— kết giới Lệch Vị Trí bị phá! Cùng lúc đó, sâu trong động phủ truyền đến một trận ầm ầm trầm đục, giống như có một con rồng lớn ở trong huyệt động chật hẹp đấu đá lung tung. Đá vụn từ trên đỉnh cao ào ào lăn xuống, cây cối xanh um lung lay, cả ngọn núi rung động không ngừng, tựa như một gã khổng lồ từ trong giấc ngủ say trăm ngàn năm vừa tỉnh lại, ngay sau đó liền duỗi tay chân đội trời đạp đất đứng lên! Sở Mộ Nhiễm không có thời gian suy xét hồi ức ảo cảnh vừa mới nhìn thấy đến tột cùng là thật hay giả, linh áp khiến huyết sắc trên mặt hắn lập tức rút đi, hắn không lùi bước, toàn thân căng thẳng, cơ hồ sắp đem xương quai xanh co rút lại, kiên trì nói: “Tu vi của tà tu vốn không cao, nhưng trong động phủ có rất nhiều vật chứa cung cấp linh khí cho hắn hấp thụ, hơn nữa kết giới Trói Linh chứa đựng linh khí, cũng đủ cho hắn trong thời gian ngắn ——” Âm thanh trầm đục dần dần trở nên rõ ràng, chói tai, Minh Trạm bắt lấy cổ tay của hắn đẩy về phía sau, trầm giọng nói: “Mau lui ra sau!” Vừa dứt lời, tiếng huýt gió đã gần ở bên tai, cửa động đen sì phun ra một con rồng dài bằng cát đá, tức khắc tầm mắt vốn có thể nhìn khắp núi đồi đều bị bụi đất che lấp. Một cơn lốc nhào tới trước mặt, sau một tiếng “Ong”, tất cả âm thanh trong nháy mắt biến mất, cây cối núi đá tất cả đều trút bỏ màu sắc trở thành trắng bệch, quanh mình đột nhiên lạnh xuống, giống như thân đang ở trong chốn băng tuyết ngập trời, hàn khí không lọt chỗ nào hoàn toàn bao vây lấy Sở Mộ Nhiễm, sau gáy chợt dâng lên một trận tê dại —— Bỗng nhiên, tia lửa trước mắt thi nhau bắn tung toé! Linh khí khuấy động hình thành kình phong, tạm thời đẩy lui cát bụi cuồn cuộn, một đen một tím hai người đã lâm vào cảnh dùng mũi kiếm giằng co, cùng xông vào nhau!
|
Tạp Liệt Phu Tư Cơ Chương 32 Linh khí kéo dài từ những chỗ lưỡi kiếm va chạm nhau nổ tung, chấn động đến cát đá tung bay, cây cối ngã nghiêng. Tà tu tất nhiên là đem linh lực của tất cả “vật chứa” có trong động phủ rút ra sạch sẽ, mới có thể có sức mạnh cường hãn như vậy, chỉ là Sở Mộ Nhiễm không nghĩ tới, tu vi của Minh Trạm vậy mà đạt tới trình độ này, hoàn toàn không rơi xuống hạ phong. “Đám trẻ thiếu hiểu biết, dám can đảm phá hỏng kết giới động phủ của ta, các ngươi đừng nghĩ còn sống trở về!” Gân xanh trên trán tà tu bỗng nhiên nổi lên, linh khí quanh thân tăng mạnh, dần dần đè hai thanh kiếm đang giằng co ép xuống người Minh Trạm. “Lạc lạp lạp” một tiếng, đất dưới chân Minh Trạm bị đạp nát, chân lui về phía sau nửa bước một lần nữa trụ lại đứng vững, hắn gầm nhẹ: “Sư huynh, ngươi lui ra phía sau!” Tà tu cười dữ tợn, lướt qua bả vai Minh Trạm nhìn về phía Sở Mộ Nhiễm: “Các ngươi ai cũng không được đi, bổn tọa sẽ mổ lấy Kim Đan của các ngươi, lại đem các ngươi chế thành vật chứa, cung cấp cho ta sử dụng!” Ánh mắt âm hàn giống như rắn độc dừng trên mặt Sở Mộ Nhiễm, khiến Sở Mộ Nhiễm run lên, cảm giác đau nóng rát trên lưng lần nữa truyền đến —— tâm ma ảo cảnh ngóc đầu trở lại. Quần áo sau lưng Minh Trạm căng cứng, trái tim hắn cũng thuận theo đó nhói lên, cảm nhận được hơi thở hỗn loạn của Sở Mộ Nhiễm, hắn khó có thể cùng tà tu tiếp tục giằng co, xoay người ôm lấy người phía sau, mũi chân lách sang bên cạnh né tránh kiếm khí sắc bén của tà tu. “Sư huynh!”. Minh Trạm lập tức móc ra một lá Bùa Thanh Tâm đánh vào người Sở Mộ Nhiễm, kéo thần trí hắn trở về, còn chưa kịp hỏi han gì, thế tấn công của tà tu đã tới trước mắt! Minh Trạm chỉ phải một tay ôm lấy Sở Mộ Nhiễm đang thất thần một tay rút kiếm đón đỡ, sau đó lập tức thối lui. Hắn một người đánh với tà tu có thể ngang ngửa không phân cao thấp, lúc này còn phải phân thần chăm sóc Sở Mộ Nhiễm, nhảy qua nhảy lại dần dần phản ứng không kịp, trên mặt, cánh tay xuất hiện vết thương càng nhiều. Máu từ một miệng vết thương trên mặt Minh Trạm chảy xuống cằm, rơi trên mặt Sở Mộ Nhiễm, hắn giơ tay lau đi vết máu, ngón tay mở ra, một mảnh đỏ thắm, tựa như mảnh góc áo đen cuối cùng trong ảo cảnh từ trong tay hắn xuyên qua, đau nhức đôi mắt hắn. “Minh Trạm……” Âm thanh trầm thấp nỉ non bị tiếng lửa bắn tung bao phủ, lòng ngực Minh Trạm chợt trống không, nguyên bản còn đang thất thần, Sở Mộ Nhiễm đã xoay người đứng bên cạnh hắn. “Sư huynh!” Tầm mắt tà tu giống như tôi độc quét qua quét lại giữa hai người, cuối cùng dừng ở trên người Sở Mộ Nhiễm, khặc khặc cười vài tiếng, “phanh” một tiếng, mặt đất dưới chân vỡ vụn, người đã bắn mạnh tới! “Đừng động vào ta!” Sở Mộ Nhiễm một bên hét lớn, một bên nhanh tay rút ra bội kiếm, kiếm khí âm hàn đã bổ tới chóp mũi, hắn ngửa người về phía sau né tránh, thân thể xoay chuyển rồi chống mũi kiếm ổn định thân hình. Không đợi tà tu quay đầu lại, Minh Trạm đã chặn đứng thế tấn công tiếp theo của hắn, cùng hắn triền đấu bên nhau. “Tí tách” —— máu loãng từ vạt áo Sở Mộ Nhiễm rớt trên mặt đất, lưu lại một ấn ký đen đỏ. —— Ta nguyện dùng tu vi ngàn năm, đổi lấy một lần gặp lại hắn. Hốc mắt bị thiêu đến phát đau, cho dù tâm ma ảo cảnh có tra tấn thân thể hắn, cũng không thắng nổi cảm giác tắc nghẽn trong lồng ngực. Hắn đã, không nghĩ lại để cho Minh Trạm vì hắn mà bị thương. Vết thương giống như từng con rắn máu bé nhỏ, ở trên người Sở Mộ Nhiễm bò lan ra, nhưng mà dường như hắn đã mất đi cảm giác đau, cầm kiếm gia nhập chiến cuộc. Minh Trạm nhận thấy trên người hắn dày đặc mùi máu, ánh mắt tức khắc u ám, linh khí như có thực chất, hóa thành ngọn lửa bơi lội ở quanh thân hắn! Tiếp theo thế kiếm nhanh như chớp, tà tu tránh né không kịp, nửa đoạn cánh tay theo tiếng thét rơi xuống, máu nóng đầy trời! “A a a a a a ——” Tà tu khó có thể ứng phó hai người, kêu thảm muốn trốn chạy, bóng đen trước mắt chợt lóe, trong bụng chợt lạnh, mũi kiếm sáng như tuyết đã xuyên qua! “Tiên Quân tha mạng! Ta nguyện dâng Kim Đan nhiều năm bắt được ——” Lời còn chưa dứt, mũi kiếm Sở Mộ Nhiễm động một cái, “Răng rắc” một tiếng, Kim Đan trong cơ thể tà tu vỡ vụn, từng ngụm từng ngụm máu tươi từ người tà tu cuối cùng trào ra, hắn thống khổ cầm chặt mũi kiếm, chậm rãi quỳ rạp xuống đất: “Tha……” Đầu rũ xuống, thanh âm đột nhiên im bặt. Ngụm khí nghẹn ở ngực rốt cuộc cũng phun ra, Sở Mộ Nhiễm muốn rút bội kiếm về, nhưng một kích vừa rồi đã dùng hết toàn bộ sức lực của hắn, chân cong mềm nhũn, ngã về phía trước. Minh Trạm lắc mình tiếp được hắn, lại cầm một tay đầy máu, ngón tay lập tức buông lỏng, vội la lên: “Sư huynh, ta mang ngươi về——” Sở Mộ Nhiễm chỉ nghe đến đó, trước mắt lâm vào bóng tối.
|
Tạp Liệt Phu Tư Cơ Chương 33 Mấy ngày gần đây, Tu Chân Giới xảy ra một chuyện lớn —— hai vị Kim Đan tu sĩ của Thiên Môn Sơn tiêu diệt một tên tà tu, Thiên Môn Sơn gửi thư cho các đại tông môn, các tông các phái từ trong động phủ của tà tu tìm về được hơn trăm người mất tích gồm cả đệ tử lẫn tán tu. Lúc kê biên tài sản trong động phủ, tìm ra mấy viên thú đan linh khí tứ tán, loại linh khí này hỗn loạn chưa được rèn luyện, người sáng suốt lập tức nhìn ra đây là mắt trận kết giới Trói Linh. Trải qua điều tra, ngoại trừ Bách Hộ Trấn, những nơi nghe đồn có ma thú lui tới tác loạn thật ra là bị tà tu lấy kết giới Trói Linh phá hủy thành trấn lại có tới mấy nơi, phạm phải hành vi này, vậy mà có thể nghênh ngang hành tẩu trong Tu Chân Giới, nếu không phải bị Minh Trạm và Sở Mộ Nhiễm đụng phải, nói không chừng có không biết bao nhiêu bá tánh bình thường và tu sĩ lại gặp phải tai ương. Vì thế mỗi tháng, các đại tông môn ở Tu Chân Giới thay phiên nhau phái đệ tử đến các thành trấn đóng giữ, cùng hợp lực vây sát tà tu, ma tu, trong lúc nhất thời tà ma tu sĩ chạy vắt giò lên cổ, không còn chỗ ẩn thân, nhất nhất bị loại trừ. Ban đầu vốn nhờ vào thiên phú mà nổi tiếng ở Tu Chân Giới, thanh danh Sở Mộ Nhiễm và Minh Trạm lại bởi vì việc này càng vang dội, vô số đệ tử chen chúc bái nhập Thiên Môn Sơn, nhiều đến nỗi Hoa sư huynh và các sư huynh sư tỷ chưởng sự sứt đầu mẻ trán. Cùng bị sứt đầu mẻ trán còn có Sở Mộ Nhiễm. Ngày đó sau khi chém giết tà tu, hắn bởi vì kiệt sức lâm vào hôn mê bất tỉnh, đợi sau khi tỉnh lại, hắn phát hiện mình đang nằm trên giường ở một khách điếm, miệng vết thương trên người đã khỏi hẳn, áo trong đã bị người đổi qua một lần. Không cần nói liền biết là do Minh Trạm làm. Không bao lâu sau, Minh Trạm xách theo một cái bao trở về, bên trong là một bộ quần áo đen mới. Hắn hẳn là muốn giúp Sở Mộ Nhiễm thay, nhưng mà sau đó lại nghĩ đến cái gì, đem cái bao đặt ở mép giường, chính mình lui ra ngoài cửa. Tà tu đã bị Sở Mộ Nhiễm tự tay chém giết, những việc lúc trước không có thời gian nghiên cứu lại dồn dập tràn vào trong đầu hắn. Áo đen chân thực bị cầm trong tay, Sở Mộ Nhiễm nắm chặt vải dệt, quay đầu nhìn người đứng ở ngoài cửa, trong lòng chua xót mềm mại, ngũ vị tạp trần. Sửa soạn nửa ngày, hai người cùng ngự kiếm về tông môn phục mệnh. Sở Mộ Nhiễm vốn muốn hỏi Minh Trạm những việc chứng kiến trong ảo cảnh có phải là sự thật hay không, ai ngờ Minh Trạm cách xa xa mà đi theo phía sau hắn, không chịu tiến lên, nếu hắn đứng một chỗ chờ đợi, Minh Trạm cũng dừng bước không đi. Sau vài lần bày tỏ, Minh Trạm vẫn luôn tránh hắn như rắn rết, Sở Mộ Nhiễm nhịn rồi lại nhịn, thật sự không thể kéo xuống da mặt chạy tới truy vấn, lại bởi vì có chuyện quan trọng trong người, chỉ phải tạm thời đem việc này buông xuống. Trở về sơn môn đem những gì biết được bẩm báo với sơn chủ, hắn và Minh Trạm phân công nhau tiếp dẫn các đại tông môn đón tiếp các đệ tử về bổn phái, tới tới lui lui phí mất một tháng, chờ hết thảy dàn xếp xong xuôi, Sở Mộ Nhiễm mới kinh ngạc phát hiện, đã hơn mười ngày hắn chưa gặp qua Minh Trạm. Minh Trạm giống như hạ quyết tâm không muốn gặp hắn, mặc cho hắn lật tung toàn bộ Thiên Môn Sơn cũng tìm không thấy bóng dáng Minh Trạm, hắn tức giận đến mức chưởng nát bàn ghế trong viện môn ở Đệ Tử Ngọa. Lúc này hắn mới nhớ tới, từ sau khi Tiên Linh Đại Hội kết thúc, Minh Trạm đã bắt đầu trốn hắn, nếu không phải lo lắng hắn gặp phải tà tu, chắc là sẽ không đi theo hắn cùng nhau xuống núi. —— sư huynh chán ghét ta, có thể không nhìn ta. Ta khi nào nói qua chán ghét ngươi?! Lại ở nơi nào không nhìn ngươi?! —— ta đối với sư huynh chưa bao giờ là bố thí, là khát cầu. Khát cầu??? Trốn tránh không gặp như vậy cũng coi là khát cầu sao? “Rầm” một tiếng, một đạo kiếm khí phá nát nóc nhà Đệ Tử Ngọa. Gương mặt Sở Mộ Nhiễm tối sầm, ngự kiếm bay tới sau núi Tập Tú Phong đả tọa tĩnh tâm, nhưng mà vô số tiếng gọi “Sư huynh” hoặc trầm thấp, hoặc cấp bách, hoặc thương tiếc từ kiếp trước đến kiếp này cứ quanh quẩn ở bên tai hắn không chịu đi. Một màn lại một màn không ngừng tái hiện ở trong đầu hắn: Nơi vực sâu Vô Cực, một dáng người thân hình chật vật ngước nhìn lên thiên hà, mưa pháo hoa tuôn ngàn tia lửa bạc chiếu sáng khắp trời đêm, trong bóng đêm sống lưng như dây đàn sắp đứt cố chống kiếm mà đứng, run rẩy duỗi tay hướng về phía hắn…… Còn có, trênThiên Môn Sơn góc áo giống như bướm đêm nhẹ nhàng bay múa, cuối cùng bị ánh lửa cắn nuốt. —— nếu như có kiếp sau, ta sẽ rời khỏi ngươi thực xa, sẽ không bao giờ trêu chọc ngươi. Sở Mộ Nhiễm đột nhiên mở to mắt, cắn chặt môi dưới —— Minh Trạm là đồ ngốc sao? Lời nói đời trước làm sao có thể giữ lời? Nghiêm mặt đứng dậy, hắn nghiến răng nghiến lợi đứng đó một lúc lâu. Màn đêm buông xuống, một đạo lưu quang từ Tập Tú Phong lao vụt đi, dừng ở trước Trú Hạc Phong.
|
Tạp Liệt Phu Tư Cơ Chương 34 Tu Chân Giới vây quét tà ma tu sĩ kết thúc, đệ tử các đại tông môn tới Thiên Môn Sơn đưa quà tạ lễ nối liền không dứt, hơn một tháng mới ngừng. Thải Vân sư tỷ dẫn dắt chúng sư tỷ sư muội ở Trú Hạc Phong hành lễ cảm tạ, rốt cuộc rãnh rỗi, tự mình đi Thao Thiết Sơn mời linh trù tới, tổ chức Sơn Yến ở Khâu Loan Phong. Lần này Sơn Yến có mỹ thực linh nhưỡng do các đại tông môn đưa tới góp thêm, so với các lần Sơn Yến trước xa hoa hơn nhiều, bàn tiệc thậm chí đặt tới trên đường núi! Mảnh đất trống ở trung tâm Khâu Loan Phong vẫn đặt một đỉnh rượu thật lớn, nhưng lần này bỏ đi máng đựng rượu, đổi thành trước mỗi bàn tiệc nổi lên một máng đá, linh nhưỡng chảy xuôi ở trong đó, mùi rượu tinh khiết và thơm bay tràn ngập khắp mười hai phong của Thiên Môn Sơn, cho dù có đệ tử không biết tới Sơn Yến, ngửi mùi rượu thơm nồng liền hiểu rõ hết thảy. Mâm ngọc chứa sơn trân hải vị, rượu ngon món ngon, hương bay mười dặm, lại có đệ tử múa kiếm trợ hứng, uống rượu hát vang, cực kỳ náo nhiệt. Cho đến lúc trăng treo đầu cành, đèn đỏ giăng khắp núi, ánh sáng mờ mịt ấm áp, máng rượu và thức ăn đều bị một tầng ánh sáng nhạt phủ kín, màu sắc thoạt nhìn càng thêm mê người. Bóng người lay động, dòng người chen chúc xô đẩy, tiếng cười đùa, tiếng hô quát, tiếng chạm cốc, liên miên không dứt. “Tại sao chỉ thấy Sở sư huynh, không thấy Minh sư đệ?” “A, Sở sư huynh sao lại uống nhiều như vậy?” “Ta nhớ rõ tửu lượng Sở sư huynh không tốt lắm, nghe nói lần trước say tới ba ngày ba đêm?” “Loại linh nhưỡng thế này say ba bốn ngày chẳng phải là chuyện thường sao? Hoa sư huynh và Thải Vân sư tỷ vẫn chưa mở miệng, không tới lượt chúng ta bận tâm.” “…… Cũng phải.” Sở Mộ Nhiễm đối với mọi âm thanh chung quanh đều ngoảnh mặt làm ngơ, giơ chén rượu lên đưa đến bên miệng, tay kia nâng lên che ở phía ngoài chén rượu —— trở lại Thiên Môn Sơn, Thải Vân sư tỷ lại đưa áo đỏ tới cho hắn, vì là Sơn Yến, không buộc tay áo lại, cổ tay áo to rộng lúc này buông xuống dưới che khuất động tác trên tay hắn, hắn hơi hơi cúi đầu tỏ vẻ uống rượu, kỳ thật chỉ nhẹ nhàng nhấp một ngụm, đem tất cả rượu còn dư đổ ở phía sau. Sau đó nhẹ nhàng nâng mắt, ở trong đám người ồn ào tìm kiếm một vòng, không nhìn thấy người muốn gặp, mím môi, lại từ bên trong máng rượu trước mặt múc tiếp một chén. Hoa sư huynh nhìn hắn vài lần, nghiêng đầu hỏi Thải Vân sư tỷ: “Sở sư đệ uống đã hơn mười chén, ngươi mau đi khuyên nhủ hắn.” Thải Vân sư tỷ nghiêng qua liếc mắt nhìn hắn, dùng khuỷu tay đẩy hắn một chút, nói: “Hoa sư huynh, ngươi lo uống rượu của mình đi.” Hoa sư huynh không rõ nguyên do, lúc này có đệ tử cười đùa đến trước mặt hắn kính rượu, hắn liền đem việc của Sở Mộ Nhiễm vứt ở sau đầu, một chân đạp lên bàn cùng đệ tử kia cạn chén. Linh nhưỡng đặc biệt say lòng người, lại thêm tửu lượng Sở Mộ Nhiễm thực sự quá kém, tuy chỉ là mỗi chén nhấp một ngụm nhỏ, nhấp qua mười mấy chén, đầu có chút phát nặng, giơ tay xoa nắn hai bên thái dương, khuỷu tay chống trên bàn, nhắm mắt nghỉ ngơi. Bỗng nhiên, bên trong khí tức hỗn loạn trộn lẫn vào một đạo khí tức trầm ổn, cho dù quanh mình có quần ma loạn vũ, hắn cũng có thể nhận rõ có một người đang chậm rãi đi về phía mình. Ngón tay siết chặt, hắn giả bộ không phát hiện, nhặt lên chén rượu lại múc một chén, đưa đến bên miệng, lần này thật sự uống hết, đang định múc thêm, có người cầm lấy tay hắn. “Ồ! Minh sư đệ!” Hoa sư huynh uống hơi nhiều, mới vừa cùng người cụng mấy chén, đang muốn tiếp tục, liếc mắt thấy Minh Trạm đứng trước bàn của Sở Mộ Nhiễm, vung tay tiếp đón: “Tới cùng ta uống một chén đi, Minh sư đệ!” Thải Vân sư tỷ một phen túm hắn kéo xuống dưới, nói khẽ với đệ tử chung quanh: “Hoa sư huynh của các ngươi uống nhiều rồi, mau đè hắn lại!” Hoa sư huynh hô to: “Ta không có say! Ta còn có thể uống nữa! Minh sư đệ! Sở sư đệ! Còn có Thải Vân, chúng ta cùng nhau uống! Cùng nhau uống!” Hoa sư huynh ngày thường nghiêm túc, cẩn thận vậy mà lại đạp bàn hô lớn, tất nhiên là say, chính là lúc này mấy tên đệ tử vây quanh người hắn cũng uống không ít, thần trí không được thanh tỉnh, vừa dỗ vừa đè trên người Hoa sư huynh, Hoa sư huynh bị ép suýt chút nữa đem tất cả rượu uống vào đều nôn ra, run rẩy mà duỗi tay: “Ta…… Ta không có say……” Thải Vân sư tỷ mặt vô biểu tình nói: “Hoa sư huynh của các ngươi say, mau kéo hắn đến bên cạnh nghỉ ngơi.” Bên kia kêu thảm thiết liên tục, đầu Minh Trạm cũng không ngoáy nhìn, ngón tay dọc theo bàn tay Sở Mộ Nhiễm hướng về phía trước nắm lấy, đẩy ra chén rượu hắn đang cầm trong tay, cùng hắn mười ngón đan nhau, thấp giọng nói: “Sư huynh, đừng uống.” “Khụ khụ.” Thải Vân sư tỷ dặn dò người kéo Hoa sư huynh đi rồi, đi tới nói: “Minh sư đệ, Sở sư đệ uống hơi nhiều, tự mình ngự kiếm trở về sợ là không được, phiền ngươi đưa Sở sư đệ trở về, có được không?” Một chén rượu kia Sở Mộ Nhiễm uống có chút gấp, không cẩn thận bị sặc, khụ ho nửa ngày, khóe mắt ửng đỏ, đập mạnh lên bàn, cả giận nói: “Ta không đi!” Rồi sau đó trừng mắt với Minh Trạm: “Đưa chén rượu cho ta!” Minh Trạm không những không đưa hắn, ngược lại hướng bên cạnh phất tay một cái, chén rượu bị chưởng phong thổi bay, rơi trên mặt đất lăn xa. “Minh Trạm!” Minh Trạm không nói một lời mà vòng qua lưng hắn, đem người kéo tới, lại chuyển thành ôm, vòng ra khỏi đám người múa loạn, triệu ra cổ kiếm, hướng về phía Đệ Tử Ngọa bay đi. Cảm giác say hơi có chút lên men, Sở Mộ Nhiễm khống chế không được, lên tiếng: “Ta bảo ngươi buông ta ra, ngươi không nghe thấy sao?” Minh Trạm hơi hơi cúi đầu, nói: “Sư huynh, an ổn chút.” Sở Mộ Nhiễm há có thể nghe lời của hắn? Giãy giụa không thôi, chỉ chốc lát sau liền đem vạt áo Minh Trạm vốn khép chỉnh tề trở thành rối loạn lung tung, trên mặt đỏ bừng, tức giận nói: “Bỏ ta xuống dưới, ta tự mình ngự kiếm!” Mặc cho hắn bằng mọi cách làm ầm ĩ, Minh Trạm vẫn lù lù bất động, chặt chẽ ôm vững hắn, đem hắn đưa đến Đệ Tử Ngọa, đặt ở trên giường, xoay người rời đi. Sở Mộ Nhiễm đâu chịu cho hắn đi, xoay người kéo lấy tay áo hắn, Minh Trạm quay đầu lại, liền hung tợn mà nhìn chằm chằm Minh Trạm, cáu giận nói: “Chỗ nào cũng không cho đi!” Minh Trạm ngỡ ngàng, đè lại tay hắn nói: “Sư huynh nằm ở chỗ này trong chốc lát, ta đi chuẩn bị nước giúp sư huynh lau mặt.” “Ta nói, chỗ nào cũng không cho đi!” Hai người nhìn nhau một lát, gan Sở Mộ Nhiễm càng lúc càng lớn, dùng sức kéo một cái, mượn lực bổ nhào vào người Minh Trạm, hôn lên môi Minh Trạm! Còn chưa kịp cọ xát vài lần, Minh Trạm lập tức kéo hắn ra, khắc chế thở hổn hển mấy cái, mới đè nặng thanh âm nói: “Sư huynh uống say rồi.” “Ta không có say!” Sở Mộ Nhiễm đẩy tay Minh Trạm ra, cả giận nói: “Lúc ở Bách Hộ Trấn ngươi hôn trộm ta, hiện tại giả làm chính nhân quân tử cái gì?” Dứt lời ngang ngược mà đè Minh Trạm, đem hắn ép tới cây cột bên giường, lần thứ hai hôn lên. Thân thể Minh Trạm chấn động, đồng tử hơi co lại, cứng ngắc tại chỗ. Sở Mộ Nhiễm không được thuần thục mà hôn nửa ngày, bỗng nhiên phía sau lưng bị người ôm lấy, thân thể vừa chuyển, bị đè ở dưới giường, hai mảnh môi mỏng đè ép xuống.
|