Neleta
Neleta - Chương 28-1
Tỉnh lại chỉ thấy đầu đau đến sắp phát nổ, Khổng Thu khẽ rên một tiếng, ôi, đã gần một giờ trưa rồi. Sờ sang bên cạnh, không thấy Blue đâu, cậu vội xoay người gọi: “Blue! Blue!”
“Meo meo.” Một con mèo nhanh như chớp từ phòng khách phóng vào.
“Ta đói bụng.”
“Meo meo ô.”
Nhảy lên giường, Blue liếm liếm cằm cằm Khổng Thu, rồi mới đến môi.
“Blue… mi đánh răng?” Đặt tay lên người con mèo nào đó, Khổng Thu cố mở được nửa mắt, lầm bầm: “Nhóc hư, lợi hại, lợi hại nha, còn biết tự đánh răng nữa.”
Blue chui ra, liếm liếm lên mắt Khổng Thu, rồi khẽ đẩy đẩy cậu.
“Ưm… không muốn dậy đâu…” Thanh âm mang theo vài phần làm nũng, Khổng Thu ôm lấy Blue, đem mặt chôn vào chăn. Do sai múi giờ chưa thể điều chỉnh lại, nên lúc này cậu vẫn còn muốn ngủ, nhưng bụng lại không ngừng gõ trống khua chiêng.
Chuông điện thoại vang lên, Khổng Thu mắt còn chưa mở lên nổi, tay vội sờ soạn lên đầu giường tìm điện thoại, bấm nút bắt máy: “A lô….”
“Trọng Ni, là tôi, thật có lỗi khi quấy rầy giấc ngủ của cậu.”
“A, là Mục Dã sao?’ Khổng Thu thanh tỉnh được một chút, rất nhanh sau đó, một tiếng sói tru đầy giận dữ của con mèo nào đó vang lên. Vội vàng che miệng Blue lại, cậu ngồi bật dậy.
“Không có, tôi cũng vừa mới dậy, do lệch múi giờ, vẫn chưa điều chỉnh lại kịp, nên không muốn đi đâu thôi. Bây giờ, bụng tôi đang biểu tình nè, không đứng dậy nổi, cũng chưa đi đâu được.”
“Ha ha, tôi nghe thấy tiếng Blue kêu, lại cáu chuyện gì à?”
“Ách, à, nó cũng đói bụng, đang đòi ăn ấy mà.”
“Ô ô……” Con mèo bị bịt miệng chỉ có thể phát ra những tiếng gầm gừ nho nhỏ, nó vô cùng vô cùng không thích cái tên Mục Dã siêu cấp phá đám này!!!
Mạnh mẽ vò vò đầu Blue, Khổng Thu nói: “Mục Dã, tôi phải đi gọi cơm ăn đã, đói lắm rồi, có gì chút nữa tôi điện thoại lại cho anh nhé.”
“Ha ha, được rồi, đi nhanh đi.”
Cúp điện thoại, trước khi buông tay ra, Khổng Thu nhìn Blue, nghiêm túc nói: “Blue, Mục Dã là bạn của ta, và mãi mãi cũng chỉ là bạn thôi. Nếu mi hứa mi sẽ không giận, thì ta sẽ kể cho mi nghe những chuyện xảy ra giữa ta và Mục Dã lúc ở Đức.”
Phẫn nộ trong mắt mèo liền biến thành ngoan dịu, liếm liếm lòng bàn tay của Khổng Thu, Blue đặt người ngồi xuống.
“Hứa rồi đó nha. Ta đi rửa mặt trước đã.”
Xuống giường gọi điện đặt cơm. Khổng Thu nhanh đi rửa mặt, thay đồ. Blue ngồi trên ghế sofa, ra sức kêu gào, nó gấp rút muốn biết lúc hai người đi Đức, có xảy ra chuyện gì “đặc biệt” hay không.
Rót một cốc nước, Khổng Thu tựa vào thành ghế sofa, Blue thấy vậy liền nhảy lên đùi cậu: “Meo meo ngao.”
“Nhóc hư.” Kiên quyết nhào nhào cái đầu mèo của Blue, Khổng Thu cười nói: “Gấp vậy sao. Ta với Mục Dã lúc ở Đức cái gì cũng không có, và sau này cũng sẽ không.”
“Meo meo!” Kể chi tiết một chút đi.
Sắp xếp lại câu chuyện một chút, Khổng Thu mới nhìn Blue, thu hồi lại nụ cười trên miệng: “Lúc ở Đức…. Mục Dã đã từng nói với ta, anh ấy thích ta.”
“Meo meo ngao!!” Nhanh như chớp, con mèo nào đó liền bị chặn lại.
“Blue, mi đã đáp ứng là sẽ không nổi giận rồi mà.”
“Ô.”
Uống một hớp nước lớn, Khổng Thu bỏ ly xuống, ôm lấy Blue ghé vào trên ghế sofa. Đem Blue đặt dưới thân, cậu nằm kề bên Blue, chợt mặt cậu lại nóng lên, khẽ hôn lên khóe miệng của Blue một cái, rồi vội lui về phía sau.
“Ta đã từ chối.”
Hai mắt đang híp chặt của con mèo nào đó trong chốc lát đã to tròn trở lại: “Meo meo meo meo!!” Lưỡi mèo khẽ vươn ra, nhưng người phía trên lại né được.
“Blue….” Ngón tay khẽ xoa xoa miệng của Blue, Khổng Thu thấp giọng nói: “Cho ta một chút thời gian được không? Cho ta thêm chút thời gian, để ta có thể từ từ thích ứng với… tình cảm của mi.”
Trong đôi mắt mèo không gợn một tia phẫn nộ hay bất mãn nào, vươn lưỡi liếm liếm cằm cuả Khổng Thu, câu trả lời cuả Blue chính là nó nguyện ý chờ cậu.
Nghiêng người nằm bên cạnh Blue, Khổng Thu nhìn nó nói: “Ta, chưa bao giờ nghĩ bản thân sẽ cùng một con mèo phát sinh tình cảm kiểu này….”
“Meo meo…..” Thanh âm trầm thấp ôn nhu, đầu lưỡi lại liếm lên khóe miệng của cậu.
“Trong khoảng thời gian ở Đức, mỗi ngày ta đều nhớ đến mi, bản thân cũng vì vậy mà càng ngày càng lún sâu vào mâu thuẫn. Ta biết mình không nên ôm ấp loại tâm tư này với mi, nhưng ta phát hiện căn bản ta hoàn toàn vô lực phản kháng lại việc này. Blue, ta tin mi là một con miêu tinh, mi không đơn giản chỉ là một con mèo bình thường, nhưng trước mắt mà nói, mi cũng chỉ là một con mèo. Con người cùng mèo, mà nói chuyện yêu đương….” Khổng Thu ôm lấy Blue, gối đầu lên bụng nó. Blue khẽ dịch người sang một bên, để giúp Khổng Thu nằm thoải mái hơn, cũng giúp bản thân không bị ép đến nghẹt thở.
“Blue, mi có hiểu được khổ tâm của ta không?”
“Meo meo.”
Trái tim rung động, Khổng Thu giương mắt nhìn Blue: “Blue, mi… thật sự là miêu tinh sao?”
Liếm lên mắt Khổng Thu, trong đôi mắt mèo màu lam lóe lên tinh quang như khẳng định, lúc này, Khổng Thu còn có thể nghe rõ được tiếng tim mình loạn nhịp.
“Blue… mi, mi có thể biến thành người được sao?”
“Meo meo….” Khẽ liếm vành tai cuả Khổng Thu, Blue ghé vào tai cậu thấp giọng nói: “Meo meo ô, meo meo ô.” Thu Thu, chờ tôi.
Khổng Thu vội ôm chầm lấy nó, trong mắt cậu hiện lên niềm vui sướng hòa cùng khiếp sợ: “Blue, mi có thể chứ? Có thể chứ?”
“Meo meo ô….” Cắn mạnh lên vành tai cuả Khổng Thu một cái, trong mắt Blue chính là khẳng định chắc chắn.
Vành tai phát đau, Khổng Thu ngơ ngác nhìn Blue, khóe miệng cậu khẽ cong lên từng chút từng chút một.
“Meo meo meo meo… Meo meo ô…” Thu thu, chờ tôi.
Nhắm mắt lại thật chặt, rồi lại dùng lực mở to ra, Khổng Thu chủ động hôn lên miệng Blue một cái, thanh âm có chút khàn khàn, nói: “Blue, ta chờ mi, chờ đến một ngày nào đó khi mi có thể biến thành người, ta sẽ chờ, mặc kệ bao lâu ta cũng sẽ chờ.”
Giây tiếp theo, miệng của cậu đã bị ngậm vào, Khổng Thu cẩn thận hé miệng ra, thử liếm nhè nhẹ lên lưỡi Blue. Trong lòng khẽ rung động, cậu vội theo bản năng mà thối lui.
Cả hai đều không lên tiếng, trong mắt chỉ có thân ảnh của nhau. Hai gò má của Khổng Thu bỗng chốc lại phát nóng, trong mắt phát ra quang mang lộng lẫy, cứ như thiếu niên đang đối diện với mối tình đầu của mình.
Một lần nữa nằm xuống, Khổng Thu hít thật sâu mùi hương trên người Blue, vừa giống mùi dầu gội của cậu lại vừa không giống, đây là mùi của Blue, không phải mùi của động vật, mà là một mùi hương khiến cậu thấy vô cùng bình yên.
“Blue… ta chờ mi… mi… cũng phải chờ ta đó.”
“Meo meo.” Được.
“Giờ ta vẫn chưa thể… không chút cố kỵ… mà…. ưm, cùng mi thân thiết.”
“Meo meo.” Tôi biết.
“Nhưng điều ta có thể làm được, chính là ta sẽ không thích ai khác nữa.”
“Meo meo!” Điều này nhất định phải làm!
“Ha ha….” Mặc cho hai chân trước của Blue ôm lấy cổ mình, Khổng Thu tiếp tục cúi đầu nói: “Mục Dã là một người tốt, vừa dịu dàng, lại rất có mị lực, nếu không phải vì đã có mi, ta nhất định sẽ thích y, người như vậy, khiến người ta khó lòng cự tuyệt được.”
“Meo meo ngao ngao!!” Hai chân mèo tăng thêm lực, ôm sát thêm một chút.
Khổng Thu thản nhiên cười: “Nhưng mà, ta đã có mi rồi.”
“Meo meo ngao….” Thanh âm tràn ngập vui mừng, cái lưỡi nham nhám liếm qua liếm lại thật nhanh.
“Chỉ cần rảnh một chút, là trong đầu ta lại hiện lên hình bóng của mi, mỗi ngày đều ngập tràn mâu thuẫn. Đêm đó, khi Mục Dã tỏ tình với ta, ta đột nhiên phát hiện mình làm không được, ta không thể nào bỏ mi lại để chấp nhận một tình cảm mới. Ta không muốn mi tức giận.”
Đầu lưỡi mang theo niềm sung sướng mãnh liệt liếm liếm Khổng Thu, liếm khắp mặt cậu, không chừa bất cứ chỗ nào.
Nhắm mắt lại, để lưỡi của Blue liếm qua mi mắt của mình, Khổng Thu lại tiếp tục phân tích thiệt hơn với con mèo nào đó: “Sau khi trải qua đoạn thời gian với Dư Nhạc Dương, tương tư đơn phương suốt tám năm trời, ta cần một tình cảm an toàn và ổn định hơn. Mục Dã rất tốt, vô cùng tốt, nhưng cũng không khiến ta ỷ lại được như mi. Blue, ta… thật sự rất ỷ lại vào mi.”
“Meo meo….” Vậy em cứ tận tình ỷ lại vào tôi đi. Đầu lưỡi nham nhám lại dịu dàng liếm qua đôi mi run rẩy cuả Khổng Thu.
“Blue, mi có xem thường ta không? Rõ ràng so với mi, ta là một con người to lớn, cường tráng, vậy mà lại muốn ỷ vào mi.”
“Meo meo ngao!”
Răng nanh mang theo ý muốn trừng phạt, cắn mạnh vào vành tai của Khổng Thu một cái.
“Blue…” Khổng Thu mở to mắt, trong mắt cậu có chút gì đó không muốn rời xa, hòa cùng ưu thương, “Mi là người đầu tiên mà ta có thể hoàn toàn tin tưởng, nói ra hết mọi ưu tư trong lòng.”
“Meo meo….”
“Không biết tại sao.” Thanh âm của cậu lúc này có chút run rẩy, “Ở bên cạnh mi, ta sẽ không kiềm chế được mà phải nói cho mi biết tất cả, sẽ nhịn không được mà đem mọi chuyên kể hết cho mi nghe”
“Meo meo meo meo….” Không cần kiềm chế, không cần kiềm chế….
“Blue…” Hốc mắt cuả Khổng Thu đỏ ửng lên, “Ở mãi bên cạnh ta nhé.”
“Meo meo ngao!” Khẽ cắn lên cằm Khổng Thu, đôi mắt mèo màu lam ánh lên sự chân thật cùng kiên quyết.
“Blue…” Khổng Thu nở nụ cười, tuy khóe mắt cậu đã ươn ướt, nhưng nụ cười trên môi lại vô cùng rạng rỡ. tình cảm giữa cậu và Blue sẽ vô cùng trắc trở, nhưng dù có trắc trở, chông gai đến đâu, cậu cũng sẽ không làm trái với trái tim của mình. Cả thế giới của cậu đều thu gọn lại trong con mèo này, trên đời này, chỉ cần có cậu và Blue.
Đem nước miếng trên cằm cọ cọ lên người Blue, Khổng Thu thoải mái nói: “Ta và Mục Dã đều cảm thấy cả hai vẫn thích hợp làm bạn bè nhất. Y cũng đồng ý điều này. Vì vậy, Blue, mi cũng nên chấp nhận bạn của ta, sau này không nên hung ác với Mục Dã nữa. Có được không?”
“Meo meo ngao ngao!!” Không tin!
“Blue.” Thân tình hôn lên trán Blue, Khổng Thu nghiêm túc nói: “Ta không có lừa mi. Sau khi Mục Dã bị ta cự tuyệt, chính y đã nói rằng y cũng đoán trước được kết quả. Y thật sự cho rằng hai chúng ta vẫn thích hợp làm bạn với nhau hơn. Blue à, ta cần có bạn bè, ta hy vọng mi có thể chấp nhận người bạn này của ta.”
Lam quang trong mắt Blue cứ lóe lên lóe xuống, Khổng Thu vội khẩn trương nói tiếp: “Ở chung với nhau một thời gian, mi sẽ thấy Mục Dã là một người rất tốt. Y là người bạn duy nhất mà ta có ở thành phố S xa lạ này.”
Thấy con mèo nào đó vẫn không chịu đồng ý, Khổng Thu đành phải hạ mình năn nỉ: “Chẳng lẽ mi muốn ta không có bạn bè gì hết sao? Blue à, chuyện gì ta cũng đều bàn bạc với mi, mi cũng nên nghĩ cho ta một chút chứ, đúng không?”
Xoay người đứng lên, Blue lắc mình mấy cái để chỗ lông bị đè bẹp nãy giờ xù lên như cũ, ngẩng đầu tâm không cam, tình không nguyện đáp: “Meo meo ô.” Được rồi.
“Hứa rồi đó nha.” Khổng Thu yên tâm mỉm cười.
Mắt mèo chớp động, nhún người nhảy lên vai Khổng Thu, Blue hé miệng cắn lấy cố cậu.
“A! Blue! Đau quá!”
Khổng Thu đau đến mức nhe răng trợn mắt, cậu xoa xoa lên chỗ bị con mèo nào đó cắn, không biết nhóc hư này đang âm mưu cái gì nữa.
“Meo meo ngao ” Liếm liếm chỗ mà mình vừa cắn qua, Blue vừa lòng nhảy xuống, lười biếng duỗi thắt lưng.
“Nhóc hư, lát nữa ta phải khấu trừ khẩu phần của mi!!!!” Kiên quyết nhào nhào cái đầu mèo, Khổng Thu đứng dậy đi vào nhà tắm soi gương, cổ nhất định là bị cắn rất sâu.
Mười giây sau, trong nhà tắm truyền ra tiếng hét đầy phẫn nộ của người nào đó: “Blue! Mi rõ ràng là cố tình mà! Đồ sắc miêu! Đồ sắc miêu tinh! Mi không lo tu luyện cho tốt đi, suốt ngày cứ nghĩ mấy thứ bậy bạ này làm gì! Trách không được đến giờ mi vẫn chỉ là một con mèo! Mi đem cái tâm tư này để tu thì đến khi nào mới được thành người hả!!!!!”
Phản chiếu trong gương, trên cổ Khổng Thu hiện lên một dấu hôn đỏ hỏn, vừa nhìn qua người ta đã biết là ấn ký này được lưu lại trong trường hợp gì.
Còn thủ phạm gây ra ấn ký, con mèo nào đó vẫn lười biếng duỗi lưng một cái thật dài đầy thỏa mãn trên sofa, bất quá khi nghe đến câu cuối của Khổng Thu, đôi mắt xanh lam chợt lộ ra một tia băng lãnh, móng vuốt bung ra tựa như muốn báo thù.