Độc Thử
Chương 16: Du lịch mùa xuân
Mỗi lần Đường Uyển nhìn ra Hành Vu Uyển sẽ có một loại cảm giác vô cùng tự hào. Ở nơi rách nát, nhỏ bé lại có một vườn hoa đẹp tới nhường này.
Buổi tối hôm đó, Hòa Quân nói với Đường Uyển. "Anh, thầy giáo hỏi em sau khi thi cuối kỳ xong muốn học ở trường nào? Thầy ấy có thể giúp em liên lạc với bên ấy."
Thật ra ý tứ của thầy chủ nhiệm rất đơn giản, đó là muốn giúp Hòa Quân học trong lớp có đầy đủ học sinh ưu tú, nơi cậu có thể phát huy hết khả năng của bản thân.
Đường Uyển nghe cậu hỏi, trong lòng cảm thấy lo lắng. Anh cũng muốn Hòa Quân học lên, thế nhưng trong thôn này không có trường trung học, trường trung học tốt nhất cũng ở trong thành phố, còn nếu gần thì là huyện thành. Nếu từ nhà bọn họ đi xe máy tới đó ít nhất cũng phải mất một tiếng.
Cuối cùng, anh nói. "Hòa Quân, em để anh suy nghĩ chút đã."
Hòa Quân gật đầu. "Vâng."
Thực ra vừa rồi Hòa Quân chưa nói hết, cậu gạt Đường Uyển đôi điều. Ví như, thầy giáo còn nói, dựa vào thành tích này của cậu, trường trung học trên huyện có thể miễn tiền nhập học cho cậu. Hơn nữa trường còn có cả học bổng, thầy nói, với thiên phú của cậu, lấy học bổng cũng chẳng thành vấn đề.
Nhưng cậu không muốn rời khỏi đây.
Cho cậu tiền cậu cũng không muốn đi.
"Còn có một chuyện nữa..." Hòa Quân ấp úng nói.
"Hả?"
"Trường em tổ chức du lịch mùa xuân." Cậu nói.
Thật ra cậu cũng chẳng có cảm giác gì với chuyến đi này, cũng chẳng có hứng thú, Đường Uyển đưa cậu đi một vài nơi nhưng cậu cảm thấy nơi đẹp nhất vẫn là căn nhà này. Tổ tiên Hòa gia thật biết chọn, nơi này dựa vào núi, cũng ở cạnh sông, phong cảnh tuyệt trần.
Đường Uyển khẽ cau mày, Hòa Quân càng lớn thân thể càng yếu đi, anh không muốn cậu vận động quá nhiều.
"Có nói đi đâu không?" Chuyện đi du lịch trước nay trường học vẫn chưa tổ chức lần nào, ở tiểu học nơi nông thôn này, thỉnh thoảng cũng chỉ đi viếng mộ liệt sĩ mà thôi. Bên cạnh bọn họ cũng có rất nhiều phong cảnh đẹp, chỉ là họ chưa từng thấy mà thôi. Vì mùa xuân là mùa gieo trồng, nông dân rất bận, ai mà có thời gian rảnh nhìn ngắm đó đây chứ. Nghe Hòa Quân bảo là có một phụ huynh học sinh khóa trên tài trợ.
"Không nói." Thực ra học sinh ai chẳng giống nhau, chỉ cần nghe đi chơi là đã vui rồi, ai còn quan tâm nhiều như vậy.
"Được rồi." Đường Uyển không nghĩ thêm nữa, đồng ý.
Anh lại không nghĩ tới chuyện hôm sau Hòa Quân đổ bệnh.
Nhiệt độ chỉ hơi cao một chút thôi, thân thể vẫn còn tỉnh táo, người cũng xinh đẹp, hai gò má của cậu đỏ bừng, nhưng rất dễ nhìn.
Đường Uyển không biết nên nói cái gì.
Anh nấu xong thuốc, cho Hòa Quân uống. Theo lý thuyết, Hòa Quân phải tĩnh dưỡng, bây giờ thân thể cậu đã chuyển biến xấu, đáng lẽ anh phải cho Hòa Quân ở trên giường nghỉ ngơi. Thế nhưng...
Hòa Quân chuẩn bị rất nhiều đồ. Cậu rất mong chờ chuyến du lịch mùa xuân này.
Giống như bây giờ, Hòa Quân phát hiện ra bệnh của mình nhưng lại không nói cho anh biết. Thế nên chờ khi anh phát hiện Hòa Quân sốt cao đã là buổi tối.
Bây giờ cậu ngồi trên băng ghế, ngoan ngoãn nhìn anh, trên tay còn cầm mấy tờ giấy. Vừa nhìn đã biết lại muốn ra ngoài vẽ vời rồi.
Đường Uyển tức giận nói: "Hòa Quân, em không phải một đứa trẻ ngoan." Cậu phải nói sớm cho anh biết, như vậy có thể chỉ cần uống một chén thuốc thôi thì sẽ không phát sốt nữa..
Đường Uyển từng học qua Đông y, người dạy Đông y cho anh là một giáo sư, lúc đó anh không thấy thú vị, học cũng là do bị ép. Sau này anh xem hết sách Đông y, cũng hiểu được chút ít, còn giúp Hòa Quân điều chế mấy phương thuốc nữa.
Hòa Quân ngoan ngoãn ngồi đó. Lần này cậu không ngoan thật.
Hòa Quân biết lần này đi đâu, cậu muốn đi, nếu như đổ bệnh Đường Uyển sẽ không cho cậu đi nữa. Vậy nên, cậu phải gạt Đường Uyển.
Trong lòng cậu âm thầm nói: "Em không phải đứa nhỏ nữa."
Vậy nên đừng đối xử với cậu như trẻ con nữa.
Đường Uyển nấu một bát thuốc cho cậu, lần này không cho Hòa Quân mứt hay đường nữa. Sau khi Hòa Quân uống xong, cả khuôn mặt đều nhíu lại, nhìn Đường Uyển lên án.
Đường Uyển: "..."
Hòa Quân (nước mắt lưng tròng): "Anh...."
Đáng lẽ cậu lớn rồi, không nũng nịu được nữa. Thế nhưng bây giờ cậu càng nũng nịu, anh càng mềm lòng.
Đường Uyển: "..." Thất bại.
Anh nhận lệnh đi lấy mậy ong mang đến cho Hòa Quân. Mật ong pha nước dù có vị ngọt cũng không ngọt như mật ong chưa pha, nhưng lại át đi vị đắng của thuốc Đông y.
Hòa Quân ở sau lưng anh không nhịn được cười.
Thắng rồi.!
Tận lúc trước khi đi ngủ, Đường Uyển đều không nhắc tới chuyện không cho cậu đi du lịch. Chỉ dặn dò cậu tránh gió, đi đường cẩn thận. Mấy hôm nay tuy trời không mưa, nhưng con đường nhỏ vẫn rất trơn.
Hòa Quân vâng dạ, sắc mặt tái nhợt nhưng rất có tinh thần, cũng rất mong đợi chuyến đi này.
Cuối cùng, Hòa Quân cũng không nói cho Đường Uyển biết cậu đi du lịch ở đâu.
Thật ra bên nó họ đi thị trấn.
Thị trấn có rất nhiều đồ, cũng rất phát triển. Rất nhiều cô gái mặc váy đỏ đã không còn nữa, thay vào đó là giày cao gót, còn có cả tủ lạnh, máy giặt.
Phòng chơi game to có, nhỏ có mọc lên như nấm, làm rất nhiều người trẻ tuổi thích thú không thôi.
Lần này Hòa Quân đi thị trấn, mang theo toàn bộ tiền tiết kiệm của cậu bởi cậu muốn mua một thứ, thứ này sẽ giúp Đường Uyển không còn khổ cực nữa. Vì thứ này nên Hòa Quân mới giấu chuyện mình đổ bệnh.
Nơi này và trấn nhỏ của bọn họ khác nhau hoàn toàn. Đoàn du lịch tới đây cũng vì muốn cúng tế các liệt sĩ, sau khi cúng tế xong, bọn họ chia thành nhiều đội, dưới sự dẫn dắt của thầy giáo, đi thăm thú khắp thị trấn. Đặc biệt là mấy trường trung học.
Đường trên thị trấn đã biến thành đường xi măng, điều này làm cho mấy đứa trẻ con cảm thấy kinh ngạc. Mấy loại xe ba bánh đã đổi thành xe ô tô bốn bánh. Thầy giáo nói là do Trung Quốc đã tiến hành cải cách, sau đó, khuôn mặt mấy đứa trẻ giống như là tỉnh ngộ, "Ồ" một tiếng.
Hòa Quân: Nếu như thị trấn nhỏ của cậu có đường xi măng, chắc hẳn cũng xe có loại xe ô tô bốn bánh kia.
Thế nhưng, Đường Uyển lại không cảm thấy vui vẻ như Hòa Quân.
Chỉ trách anh suy nghĩ, làm việc không chu đáo, không biết Hòa Quân cùng nhà trường tới thành phố, nếu không làm sao anh có thể nhàn nhã để Hòa Quân tới trường học như vậy. Anh vốn cho là cái gọi là du lịch mùa xuân cũng chỉ là đi đi lại lại trong thôn thôi.
Thế nên, khi anh biết cậu đi tới thị trấn, trong lòng cảm thấy sững sờ.
Hơn nữa, còn đi xe buýt với trường.
Đường Uyển bất đắc dĩ, đau lòng móc tiền ra, ngồi lên xe ba bánh tới thành phố.
Xe ba bánh không êm như xe buýt, nếu như xe buýt xóc nảy hai phần, thì xe ba bánh xóc nảy 10 phần, khiến người ta cảm giác đây không phải là xe mà là một con gì đó đang nhảy múa trên đường không chừng.
Đợi đến khi Đường Uyển xuống xe, cảm thấy xương cốt muốn rã rời hết.
Thế nhưng tài xế vẫn còn cười tươi, lộ cả răng trắng. Mỗi ngày tài xế đều nhờ chuyện lái xe đưa bọn họ lên trên trấn để kiếm tiền.
Anh bắt đầu vừa đi dạo vừa tìm Hòa Quân.
Thị trấn này lớn hơn trong thôn rất nhiều, cũng có hai con đườn nhưng tốt hơn trong thôn nhiều. Bốn phương đều có ánh nắng, hai bên đường đi có hàng cây che phủ, bên cạnh còn có hoa nở, nhưng không biết hoa này là gì.
Mặc dù lớn nhưng cũng chẳng có nơi nào đẹp, chỉ có một công viên và một con đường nhỏ.
Đường Uyển đi tới công viên, muốn nhìn xem Hòa Quân đang làm gì.
Sống cùng Hòa Quân lâu như vậy, anh biết cậu chưa từng dối mình. Giống như chuyện đến trấn, Hòa Quân không nói cho anh vì thị trấn này quá xa, nhưng hình như cậu còn có gì đó giấu anh.
Đường Uyển muốn biết là chuyện gì, thế nên anh không nói cho Hòa Quân chuyện mình tới đây. Anh cũng không định mới đến đã mang Hòa Quân về.
Đường Uyển cũng không nghĩ tới chuyện cậu có lá gan lớn như vậy.
Sau khi cùng nhau cúng tế xong sẽ có thời gian hoạt động tự do, cũng do giáo viên trông nom học sinh.
Công viên này đối với đám trẻ con nông thôn đều quá mới mẻ, nhưng cũng không được bao lâu, rất nhanh bọn nhỏ liền cảm thấy nơi này không có sân sau, không có đồ ăn, không có ruộng đồng. Hòa Quân cũng nghĩ vậy, nơi này không đẹp bằng Hành Vu Uyển.
Sau đó...
Cậu chuẩn bị đi khỏi đây.
Hòa Quân là một đứa nhỏ nhưng lại thông minh, biết điều, vậy nên thầy giáo không quá chú ý cậu, để cậu trốn ra ngoài.