Xúc Xắc
|
|
Chương 45: Ký ức đồng hồ Cát (6) TrướcTiếp
Dịch Tú An
"Chào chủ tịch!"
Trên tầng cao nhất của cao ốc tập đoàn Lục thị, nhân viên của văn phòng chủ tịch đứng thành hai hàng chỉnh tề, đồng thanh chào hỏi sếp lớn đã hai tháng không gặp.
Lục Ninh Chu mặc âu phục cao cấp đặt may riêng màu xám bạc, anh đi lướt qua gật đầu ra hiệu với họ, bước chân hướng về phía văn phòng. Mặt không cảm xúc, anh lấy một bản văn kiện trong lòng thư ký đi theo rồi lật xem, thư ký chỉ cảm thấy chủ tịch đã trở nên lạnh lùng hơn trước rất nhiều từ khi trở về.
Cô ấy cũng không thấy người đàn ông luôn dính lấy sếp nữa.
Lục Ninh Chu nhàn nhạt lườm cô ấy một cái, thư ký chợt run rẩy trong lòng, vội vàng cúi đầu không dám suy nghĩ lung tung nữa, cô ấy vừa đi vừa báo cáo lịch trình trong khoảng thời gian này.
"Mời giám đốc Vương và giám đốc Chu qua đây." Lục Ninh Chu đặt văn kiện lên bàn làm việc, xoay người ngồi xuống ghế, gõ nhẹ ngón trỏ trên bàn, căn dặn bằng giọng nhàn nhạt.
Họ là CEO và CFO của công ty, gọi họ đến chắc là muốn giao việc cần làm gần đây.
Sau suy nghĩ đó thư ký lập tức gật đầu đáp: "Vâng chủ tịch." Cô ta ra khỏi phòng đi mời hai vị sếp cấp cao.
Một tuần sau, Lục Ninh Chu hầu hết đều bận giao thiệp, sắp xếp kế hoạch và dự án lúc chưa mất trí nhớ vào lịch trình trong ngày.
Advertisement / Quảng cáo
Ví dụ như làng du lịch đặc sắc đã quy hoạch xong từ rất lâu trước đó, gần đây hoạt động gọi đấu thầu của Cục Quản lý Đất đai Quốc gia sắp bắt đầu, anh phải tranh thủ có được xác nhận cuối cùng của kế hoạch dự án.
Trong nơi ở lâu đời nhà họ Lục, Lục Ninh Chu đặt bút ký tên xuống, đóng hợp đồng lại sau đó đẩy sang một bên, ngẩng đầu nhìn người phụ nữ trong trang phục màu đỏ đang ngồi uống cà phê đợi anh trên chiếc sô pha cách đó không xa.
"Dương Chá, mọi chuyện thật sự đã được xử lý xong hết rồi chứ?" Anh thả lỏng người tựa lên lưng ghế, giọng nói mang theo sự lười nhác tuỳ ý thuộc về đêm tối.
Dương Chá đặt tách cà phê xuống, đứng dậy chầm chậm bước đến ngồi trên mép bàn gỗ trinh nam, điệu bộ tuỳ ý, giống như rất nhiều năm trước đây cô ta đã từng làm vậy.
Cô ta gật đầu, cười đáp: "Đã xử lý xong rồi, tất cả tai mắt của không gian chủ thần ở vị diện này, đều đã bị em dọn sạch."
Ngón tay Lục Ninh Chu gõ nhẹ lên tay vịn, nhíu mày hỏi: "Vậy khi nào thì cô đi?"
"Em sẽ đi ngay. Bên chủ thần đã nghi ngờ em rồi." Nói đến đây, Dương Chá đứng thẳng người, nhìn người bạn thân duy nhất mà mình có thể tin tưởng, nghiêm túc dặn dò: "Ninh Chu, vài năm trước kể từ khi anh bị chủ thần nhắm vào thì thế giới này đã không còn an toàn nữa. Hiện tại em bỏ hết tâm tư để giúp anh thoát ra tất cả những thứ này, chỉ hy vọng anh có thể thực hiện lời hứa, bảo vệ tốt người nhà của em."
Nghe vậy Lục Ninh Chu nhìn thẳng vào Dương Chá, ánh mắt mang theo cảm giác an toàn quen thuộc, anh nói: "Cô yên tâm, chỉ cần không gian chủ thần không thể chọn tôi, người nhà của cô tuyệt đối an toàn."
"Việc này vẫn phải cảm ơn Mục Thiên." Dương Chá nghiêng đầu, bỗng nói: "Anh ta đã góp công rất lớn, làm quỷ chết thay cho anh một lần."
Nghe cô ta đột nhiên nhắc đến hắn, Lục Ninh Chu không nhịn được mà nhìn đi nơi khác. Cô ta không nhắc còn tốt, vừa nhắc đến thì anh liền cảm thấy rất hoang đường: "Chuyện này tôi vẫn chưa tìm cô tính sổ, không phải chỉ có một cách này đối phó với chủ thần, tại sao lại muốn dùng đến nó?"
Nghe cô ta đột nhiên nhắc đến hắn, Lục Ninh Chu không nhịn được mà nhìn đi nơi khác. Cô ta không nhắc còn tốt, vừa nhắc đến thì anh liền cảm thấy rất hoang đường: "Chuyện này tôi vẫn chưa tìm cô tính sổ, không phải chỉ có một cách này đối phó với chủ thần, tại sao lại muốn dùng đến nó?"
Khiến anh đột nhiên mất trí nhớ, để Mục Thiên thay anh loại bỏ mối đe doạ, nếu như sơ ý, Mục Thiên sẽ bị kéo vào thế giới vô hạn, đời đời kiếp kiếp không thể thoát khỏi.
Tại sao phải làm như thế, anh đã đuổi Mục Thiên đi Đông Nam Á, hai người vốn không còn quan hệ gì nữa, vậy mà lại rơi vào mối quan hệ dây dưa phức tạp bởi vì sự nhúng tay của Dương Chá.
Nhìn dáng vẻ chống cự của anh, Dương Chá thầm thương xót, cô ta hạ thấp giọng hỏi: "Ninh Chu, em chỉ hỏi anh, trong khoảng thời gian ở cạnh Mục Thiên, anh có vui không?"
Bị cô ta hỏi như thế Lục Ninh Chu hơi không vui mà ngắt lời: "Dương Chá, cô đã vượt giới hạn."
Dương Chá vội giơ hai tay tỏ ý mình sẽ im miệng, nếu anh không vui, cô ta sợ rằng không chống lại nổi cơn giận của anh.
Có điều cô ta đã đoán được đại khái tám, chín phần suy nghĩ trong lòng Lục Ninh Chu, người bạn thân của cô ta cần thời gian để đón nhận những chuyện này và đưa ra quyết định cuối cùng.
Dương Chá bỗng nhớ lại một năm trước, ngày mưa tang lễ của cụ Lục, Lục Ninh Chu là tân chủ tịch của tập đoàn Lục thị, đứng trước mộ của bố mình.
Anh có xuất thân danh gia vọng tộc, sở hữu địa vị cao nhất, vô số người theo đuổi anh.
Thế nhưng bóng lưng của anh lại lẻ loi đến vậy.
Trước nay người ở đỉnh kim tự tháp đều làm bạn với sự cô độc...
Cô độc ư...
Dương Chá bước đến bên cạnh Lục Ninh Chu, nói câu từ biệt cuối cùng: "Ninh Chu, em phải đi rồi, sẽ không quay về nữa."
Lục Ninh Chu cũng đứng dậy, vẻ mặt vẫn luôn sắc sảo suốt những ngày qua hiếm khi dịu đi, anh ôm Dương Chá, nói: "Bảo trọng."
Chỉ cần có người không màng mọi thứ yêu Lục Ninh Chu, có thể làm anh hạnh phúc, vậy thì người bạn thân của cô ta, tại sao phải cô độc chứ?
"Bảo trọng." Lục Ninh Chu không nhìn thấy viền mắt Dương Chá ửng đỏ.
Họ khác nhau, cô ta vốn bạc tình, không chịu được sự trói buộc. Nhưng Lục Ninh Chu không như vậy, anh nên được cưng chiều và yêu thương.
Cho nên cô ta đã cho Mục Thiên một cơ hội, còn sau này cả hai tiến triển thế nào, phải xem nỗ lực của Mục Thiên rồi.
Dương Chá chớp mắt, kết thúc cái ôm này, cô ta ngắm kỹ gương mặt của Lục Ninh Chu lần cuối, để hình bóng của anh in thật sâu vào tâm trí mình.
Sau đó cô ta lùi về sau từng bước, xoay người biến mất trong vòng xoáy xuất hiện giữa không trung.
Chúc anh hạnh phúc, Ninh Chu.
Advertisement / Quảng cáo
Advertisement / Quảng cáo
Lục Ninh Chu đứng đó hồi lâu, nhìn căn phòng chỉ còn lại một mình anh, nó trống trải, chẳng còn vết tích nào nữa, anh hạ tầm mắt.
Chúc cô chơi đùa vui vẻ, Dương Chá.
...
Sau một tháng liên tục chuẩn bị, Lục Ninh Chu đích thân dẫn các nhân viên nòng cốt đến nơi đấu thầu của Cục Đất đai.
Mảnh đất mà lần này chính phủ gọi thầu nằm ở khu vực tây nam nước Z, bồn địa trung tâm luôn là nơi có non nước đẹp nhất của nước Z, còn một điểm khác với phía bắc và thành phố ven biển: thị trường nơi đây vẫn chưa bão hoà, là thời điểm xuất hiện "đại dương xanh"*.
*Đại dương xanh là những khoảng trống thị trường chưa được khai phá, đầy giá trị tiềm năng, còn vô số cơ hội phát triển hứa hẹn lợi nhuận cao.
Những năm gần đây, xu thế phát triển vùng tây nam ngày càng rõ rệt, nhiều thị trường ven biển không thể sánh bằng, trong khi mảnh đất này lại có không gian phát triển cực lớn, các nhân tài, viện nghiên cứu cùng với doanh nghiệp lớn đều tranh nhau tràn vào.
Mảnh đất đấu thầu lần này là một khu thắng cảnh nổi tiếng của tây nam, làng du lịch đặc sắc quy mô lớn đều sẽ giao cho một công ty xây dựng, lợi nhuận thu về dĩ nhiên không cần bàn tới.
Huống hồ đây còn là một khâu cực kỳ quan trọng trong kế hoạch phát triển quốc gia, mang ý nghĩa chiến lược trọng đại.
Do tính chất đặc biệt, phía chính phủ vẫn chưa thể xác định kỹ quy định và yêu cầu cụ thể, vì thế, lần này chính phủ áp dụng phương thức gọi thầu là đưa ra lời mời và đàm phán mang tính cạnh tranh. Đương nhiên tập đoàn Lục thị cũng được mời.
Cục trưởng Cục Quản lý Đất đai đích thân ủng hộ cuộc hội nghị gọi thầu này.
Sau khi nghi thức cắt băng dài dằng dặc kết thúc, cuộc đàm phán bắt đầu.
Công ty hàng đầu của những nước lớn trổ hết thế mạnh trong buổi đấu thầu, từng bản kế hoạch dự án hoàn hảo và bản dự toán tương đối hấp dẫn được trình bày trước người phụ trách của chính phủ.
Cuộc cạnh tranh vô cùng khốc liệt, nhưng Lục Ninh Chu chưa từng để thua trên bàn đàm phán.
Người đàn ông với gương mặt tuấn tú, thân hình cao lớn đứng trên bục, cử chỉ tràn đầy sự tự tin vốn có. Lục Ninh Chu kết hợp nguồn gốc văn hoá lâu đời của vùng tây nam với chiến lược quốc gia về tương lai đô thị, nêu dẫn chứng kinh điển, trình bày quy hoạch làng du lịch của tập đoàn Lục thị một cách hoàn mỹ.
Anh sinh ra đã là vua giữa chiến trường.
Phần dự toán được hoàn thành bởi CFO - cũng là một nhân tài của công ty, quy hoạch một cách hợp lý làm những người phụ trách đang tham dự đều vô cùng hài lòng.
Buổi đấu thầu kéo dài rất lâu, gần bốn mươi ngày, nhưng những khâu cần Lục Ninh Chu đích thân đến tây nam không nhiều như thế.
Sau khi kết thúc khoảng thời gian đàm phán này, Lục Ninh Chu xoa giữa chân mày, lúc anh định dẫn người về chỗ ở tại thành phố C thì cục trưởng Triệu của Cục Quản lý Đất đai gọi anh trò chuyện riêng.
"Ngài Lục." Cục trưởng Triệu gọi Lục Ninh Chu, gương mặt đã có tuổi để lộ một vài nếp nhăn, dù vậy phong thái của ông vẫn hơn người: "Chẳng hay ngài có thời gian cùng tôi ăn một bữa cơm?"
Trong lòng Lục Ninh Chu đã có dự tính, anh mỉm cười nhưng không mất đi sự tôn kính mà trả lời: "Cục trưởng Triệu nói đùa rồi, đây là vinh hạnh của hậu bối, nên là tôi mời ngài."
Trong lòng Lục Ninh Chu đã có dự tính, anh mỉm cười nhưng không mất đi sự tôn kính mà trả lời: "Cục trưởng Triệu nói đùa rồi, đây là vinh hạnh của hậu bối, nên là tôi mời ngài."
Nghe vậy cục trưởng Triệu cười vui vẻ phủi ta, nói: "Ài, đừng khách sáo như thế, tôi đến tìm anh bàn chuyện quan trọng."
Hai người vừa trò chuyện vừa lên xe đi về hướng tiệm cơm. Lục Ninh Chu đã sớm có sự chuẩn bị, chủ động mở lời: "Là có liên quan đến lần gọi thầu này? Cục trưởng Triệu có chuyện gì cứ việc nói với hậu bối, tập đoàn Lục thị có thể giải quyết mọi vấn đề."
Nghe lời hứa đầy tự tin của anh, cục trưởng Triệu thầm cảm khái người trẻ bây giờ thật không tồi. Trên đường đi, ông và Lục Ninh Chu đã trao đổi rất nhiều về dự án lần này.
Cuộc trò chuyện diễn ra vô cùng vui vẻ.
Xe đến nơi, sau khi bước xuống hai người đến phòng ăn theo hướng dẫn của nhân viên phục vụ.
Thang máy đi lên, cục trưởng Triệu bỗng dừng câu chuyện, sau đó hơi chần chừ nói với Lục Ninh Chu: "Lục này, dự án này công ty các anh đã nắm chắc rồi, có điều..."
Sắc mặt Lục Ninh Chu không thay đổi, khẽ nghiêng người tỏ ý mình đang lắng nghe.
"Có điều cấp trên vừa ra thông báo, tháng trước đột nhiên có một công ty nước ngoài ngỏ ý, lãnh đạo đã hợp tác với họ, dự định để họ tham gia vào dự án lần này."
Nghe tới đây Lục Ninh Chu cuối cùng không nhịn được mà nhướng mày, đây là có ý gì, anh phải nhường một nửa chiếc bánh lớn này?
Advertisement / Quảng cáo
"Cục trưởng Triệu đùa rồi, chuyện quan trọng như vậy, dường như tôi không đọc được trong văn kiện gọi thầu từ trước?" Ánh mắt của Lục Ninh Chu từ từ mang theo sức ép, như cười như không nhắc nhở đối phương.
"Ài." Cục trưởng Triệu cũng có chút bối rối: "Chuyện này tôi biết là chúng tôi làm việc không hợp lý, nhưng..."
"Đinh." Thang máy đã đến tầng cao nhất. Nhân viên phục vụ dẫn đường cho họ đến phòng ăn nằm ở cuối hành lang.
"Đây cũng là điều mà tôi do dự." Cục trưởng Triệu nén thấp giọng nói với Lục Ninh Chu: "Bởi vì chủ tịch của công ty đó đã thẳng thắn rằng muốn đích thân bàn chuyện hợp tác với chủ tịch Lục, còn bảo là tuyệt đối sẽ không để chúng ta thiệt thòi."
"Tôi đã đọc dự án của họ, thật sự nhường đi rất nhiều lợi ích... Ài, tôi cũng nghĩ không thông, họ làm kinh doanh lỗ vốn như thế là có mục đích gì, hiện tại, tôi phải đưa anh qua đó gặp anh ta thử."
Nghe đến đây Lục Ninh Chu đã thấy tim mình giật một cái, chính vào lúc anh định nói gì đó, cửa phòng ăn đã bị nhân viên phục vụ mở ra.
Sau khi cánh cửa mở ra, một người đàn ông dáng người cao lớn dần dần xuất hiện trong tầm mắt của hai người.
Thân hình bên trong lớp âu phục của người đàn ông cường tráng mạnh mẽ, ngũ quan anh tuấn sắc nét khiến người khác không thể rời mắt. Ánh mắt vốn dĩ thẳm sâu khó đoán của hắn, lại ửng đỏ vào khoảnh khắc nhìn thấy Lục Ninh Chu.
Nhìn người đàn ông đã lâu không gặp này, Lục Ninh Chu hiếm khi thất thần suy nghĩ.
Nếu cục trưởng Triệu biết mục đích Mục Thiên làm kinh doanh lỗ vốn chỉ là vì để theo đuổi đàn ông, liệu có bị tức chết ngay tại chỗ hay không...
|
Chương 46: Mục Thiên cầu hôn (1) TrướcTiếp
Dịch: Tú An
Có lẽ vẫn luôn có sự chuẩn bị tâm lý nên lúc nhìn thấy Mục Thiên, Lục Ninh Chu không ngạc nhiên cho lắm.
Anh còn phản xạ có điều kiện mà nhìn những món ăn trên bàn, quả nhiên, có thể bỏ tâm tư để nhiều món Quảng Đông xuất hiện ở vùng Xuyên Du như thế, là chuyện Mục Thiên có thể làm ra.
Cục trưởng Triệu ở bên cạnh nhìn hai người đều đứng đó không nói gì, bị tình huống lạ lùng này khiến cho mơ hồ, còn tưởng là một nước không thể có hai vua nên họ đang đọ sức với nhau.
Nhưng nếu cuộc thảo luận hợp tác này thành công, thì cho dù đối với chính phủ hay là tập đoàn Lục thị, đều là một chuyện thuận lợi. Thế nên ông nhanh chóng giới thiệu Lục Ninh Chu: "Lục, đây là ngài Mục của bên Đông Nam Á, cũng là đối tượng hợp tác lần này của các anh."
Advertisement / Quảng cáo
Lục Ninh Chu định thần lại, chỉ im lặng mỉm cười, lịch sự gật đầu, không làm hành động nào tiếp theo. Lúc vừa gặp hắn anh có hơi cảm khái, cảm xúc vốn dĩ vẫn cần thời gian để điều chỉnh, hiện tại càng không biết nên bắt đầu điều chỉnh từ đâu.
Cục trưởng Triệu định nói với Mục Thiên, nhưng Mục Thiên không chờ ông lên tiếng. Hắn lau vội mắt, sau đó thẳng thừng đi lướt qua cục trưởng Triệu, nắm lấy tay của Lục Ninh Chu và nói: "Không cần giới thiệu, tôi ngưỡng mộ ngài Lục đã rất lâu rồi." Hắn nói với ông ta, nhưng mắt vẫn không rời Lục Ninh Chu, tay cũng nắm thật chặt.
Cục trưởng Triệu: Đây là kiểu bắt tay mới sao?
Lục Ninh Chu hạ tầm mắt nhìn tay trái của mình bị hắn nắm chặt đến nỗi anh thấy hơi đau, thử rút ra nhưng không được.
Ngón cái của Mục Thiên lưu luyến vuốt ve mu bàn tay của Lục Ninh Chu, hắn gọi cục trưởng Triệu ngồi trước, tiếp theo hắn dắt Lục Ninh Chu đến chỗ ngồi.
Lúc dùng bữa, tâm trí của Mục Thiên cũng chưa lần nào rời khỏi Lục Ninh Chu, hắn ân cần bày biện món ăn, chốc chốc sáp lại gần nhỏ giọng hỏi anh ăn có quen không.
Lúc dùng bữa, tâm trí của Mục Thiên cũng chưa lần nào rời khỏi Lục Ninh Chu, hắn ân cần bày biện món ăn, chốc chốc sáp lại gần nhỏ giọng hỏi anh ăn có quen không.
Thấy vậy, nhiều lần Lục Ninh Chu muốn lên tiếng, nhưng đều bị Mục Thiên nhanh chóng ngăn lại. Anh nhìn chàng trai bên cạnh đã tiều tuỵ nhiều đi thấy rõ, dần dần cũng không định làm rõ nữa, chỉ cúi đầu dùng bữa, thỉnh thoảng cười đáp chủ đề của cục trưởng Triệu.
Trên bàn ăn nhất thời hình thành cục diện: Lục Ninh Chu và cục trưởng Triệu bàn chuyện, Mục Thiên ở bên cạnh phục vụ anh.
Đây là trạng thái quen thuộc nhất từ trước tới nay của hai người, nhưng cục trưởng Triệu chỉ cảm thấy kỳ lạ.
Ông không thể không chủ động bàn chuyện chính: "Ha ha ha, ngài Mục thật có thành ý. Lục, hay là các anh thảo luận chi tiết chuyện hợp tác lần này?"
Nghe vậy Mục Thiên cuối cùng đã phân tán sự chú ý, hắn chỉ nói rằng: "Không cần thảo luận, "Vật liệu xây dựng Mộc Chu" sẽ cung cấp mọi nguyên vật liệu mà tập đoàn Lục thị cần vô điều kiện, giấy tờ của dự án đã gửi vào hộp thư của ngài Lục."
"Vật liệu xây dựng Mộc Chu", cái tên này...
Lục Ninh Chu chợt ngẩng đầu nhìn Mục Thiên, anh lấy khăn tay chấm khóe môi, ngồi vắt chân, thể hiện thái độ trên bàn đàm phán. Ánh mắt sắc bén nhìn kỹ Mục Thiên, anh nhàn nhạt nói: "Ngài Mục nói đùa rồi. Về khoản vật liệu xây dựng này, tập đoàn Lục thị vốn cũng định nhập từ công ty xây dựng khác, lần có thể hợp tác cùng ngài Mục, vừa vặn là chuyện cùng nhau có lợi."
Cục trưởng Triệu nghe Mục Thiên nói vậy cũng giật mình, vội nói theo: "Ha ha ngài Mục thật biết nói đùa, giá cả mà trước đó ngài bàn bạc với chúng tôi đã rất nhượng lợi rồi." Ông nâng ly rượu lên, gọi hai người: "Xem ra lần hợp tác này không vấn đề gì, nào, chúng ta hãy uống một ly trước, chúc cho dự án lần này có thể thành công mỹ mãn."
Cả ba cụng ly. Lục Ninh Chu ngửa đầu khẽ nhấp rượu trong suốt, yết hầu tinh xảo chuyển động, anh hạ tầm mắt, hàng mi tựa cánh quạt nhỏ rũ xuống tạo bóng râm hình vòng cung.
Mục Thiên liếc nhìn, thu hết vào đáy mắt, giống như đang che đậy điều gì đó, hắn một hơi uống hết ly rượu.
Advertisement / Quảng cáo
Ngừng một lúc, hắn vẫn kiên trì nói: "Chuyện này không cần bàn bạc nữa, tôi có quyết định như vậy, một là vì để mở rộng thị trường trong nước, nên cục trưởng Triệu không cần lo lắng vấn đề về chất lượng, đây là lần đầu công ty chúng tôi làm kinh doanh trong nước, dù thế nào cũng không thể làm hỏng thương hiệu của chính mình."
Lục Ninh Chu nhíu mày suy nghĩ, thấy anh im lặng, cục trưởng Triệu cũng suy xét một lúc, ông vê ngón tay, nói: "Muốn mở rộng thị trường trong nước, cũng không cần bỏ ra nhiều công sức như vậy. Thị trường vật liệu xây dựng trong nước không giống như thị trường gọi xe, bên phía internet có thể vung tiền, chứ các anh đâu cần thiết."
Không phải ông không muốn nhân cơ hội, nhưng mà cơ hội này cũng thật khó hiểu, có khi bên trong ẩn chứa điều gì đó.
Dĩ nhiên, lúc nãy Mục Thiên chỉ nói một trong số đó: "Nguyên nhân thứ hai thì sao? Ngài Mục đừng ngại nói thẳng." Lục Ninh Chu hỏi, ngón trỏ của anh gõ nhẹ vào thành ly, cánh môi được thấm ướt bởi rượu khiến cho hơi thở nguy hiểm trên người anh cũng thay đổi theo.
"Mục đích thứ hai." Ánh mắt nhìn chằm chằm vào anh trở nên dịu dàng hơn, Mục Thiên kìm nén nỗi nhớ bấy lâu, cầm khăn tay lên vừa nhẹ nhàng lau môi cho Lục Ninh Chu vừa nói: "Là muốn mời ngài Lục, ghé thăm làng du lịch sa mạc mới xây của công ty tôi, nếu như hài lòng, sau này chúng ta có thể hợp tác lâu dài vô số năm."
Thu khăn vào lòng bàn tay, cuối cùng hắn đã chuyển sang chạm ngón cái vào khóe môi của anh. Giọng của hắn càng mềm mại hơn, ánh mắt không nhịn được mà mang theo khẩn cầu mong mỏi: "Cứ coi như số tiền đó là để trả vì sự có mặt của ngài Lục, có được không?"
Ba từ cuối khẽ đến mức tựa lời thì thầm giữa những người đang yêu.
Lục Ninh Chu bị Mục Thiên nhìn thật lâu, như đột ngột rơi vào cảm xúc mãnh liệt trong đôi mắt của hắn, nhất thời không nói gì, càng không ngăn cản hành động của hắn.
Từ khoảnh khắc nhìn thấy Mục Thiên, Lục Ninh Chu đã biết rằng mình không thể thoát ra khỏi hắn nữa.
Hôm đó ở Đông Nam Á, anh khôi phục lại ký ức, bỗng nhiên không tài nào định nghĩa được thân phận của Mục Thiên, hắn làm cấp dưới mười mấy năm của anh, sau đó lại vì nhiều nguyên nhân mà trở thành tình nhân mấy tháng của anh.
Anh vốn đã quen một mình, suốt bao năm qua vẫn luôn sống những ngày tháng đơn độc, khi đã có được ký ức hoàn chỉnh, anh không biết có nên phá vỡ thói quen đó không.
Nghĩ không thông suốt, thế thì khoan hãy nghĩ, anh vẫn còn chuyện quan trọng cần xử lý nên đã trở về thành phố S.
Nghĩ không thông suốt, thế thì khoan hãy nghĩ, anh vẫn còn chuyện quan trọng cần xử lý nên đã trở về thành phố S.
Từ trước đến nay trái tim, cảm xúc của anh đều lạnh lẽo, anh không giỏi giải quyết chuyện tình cảm, nên cứ để nó qua một bên trước, thuận theo tự nhiên.
Nhưng Mục Thiên không cho anh cơ hội trốn tránh.
Dù sao cả hai vốn dĩ không có duyên phận, toàn dựa vào hắn mặt dày.
"Có được không?" Mục Thiên hỏi lại thêm lần nữa. Chuyện này không thể để một mình Lục Ninh Chu suy nghĩ rõ ràng, phải nhân lúc anh chưa thông suốt liền trói buộc anh lại mới được. Mục Thiên hiểu rất rõ điểm này.
Advertisement / Quảng cáo
Lục Ninh Chu nắm tay hắn, gỡ bàn tay đang không ngừng vuốt ve khóe môi của mình xuống, khẽ gật đầu, đáp lại Mục Thiên bằng giọng lạnh lùng: "Được, ngài Mục đã nhiệt tình mời, tôi không có lý do gì không đồng ý."
Lần kinh doanh này anh không tìm được lý do để từ chối, dù là đứng ở vị trí của người làm kinh doanh, hay ở vị trí của cá nhân. Anh cần cơ hội để làm rõ tình cảm của mình dành cho Mục Thiên.
Nghe vậy Mục Thiên bỗng cười vui vẻ, không ngăn nổi niềm vui dâng trào từ tận đáy lòng, hắn biết bản thân đã đi đúng bước.
Hắn nắm lại tay của Lục Ninh Chu thật chặt, rất lâu sau cũng không muốn buông ra.
...
Cục trưởng Triệu bị làm lơ sang một bên: "..."
|
Chương 47: Mục Thiên cầu hôn (2) TrướcTiếp
Dịch: Tú An
Mọi chuyện liên quan đến hợp tác đều đã được quyết định xong, dự án làng du lịch của khu thắng cảnh nổi tiếng ở tỉnh S thuộc vùng tây nam cứ thế được triển khai.
Từ việc quy hoạch cho đến liên hệ các công ty công trình lớn, Lục Ninh Chu liên tục bận rộn đi đi về về giữa thành phố S và làng du lịch.
Mục Thiên không còn lý do để cùng anh về thành phố S, nhưng chỉ cần Lục Ninh Chu đến vùng tây nam thì hắn luôn đi theo bất cứ lúc nào, sắp xếp việc ăn uống nghỉ ngơi của anh, thi thoảng giúp đỡ giải quyết công việc sau đó dẫn anh đi khắp nơi dạo chơi.
Tỉnh S là nơi đất thiêng, ngoài khí hậu ôn hoà và non nước xinh đẹp, còn có gấu trúc - quốc bảo của thành phố C thuộc thủ đô.
Vài năm trước khi Lục Ninh Chu đến đây đều không có thời gian tham quan xung quanh. Bây giờ Mục Thiên đặc biệt liên hệ với vườn thú của thành phố C, liền lập tức dẫn Lục Ninh Chu qua đó.
Trước khi đến Lục Ninh Chu mang theo tâm lý cự tuyệt, anh cảm thấy giống loài mềm yếu như động vật không thích hợp để tiếp xúc với mình.
Nhưng lúc gấu trúc nhỏ lông xù ngoan ngoãn bò trên đùi anh, giương đôi mắt viền đen trông cực kỳ vô tội lên nhìn anh, chẳng hiểu vì sao, Lục Ninh Chu lại giơ tay nâng nhóc con ấy lên.
Phút chốc cái đầu ngốc nghếch đáng yêu của gấu trúc nhỏ và gương mặt không cảm xúc của Lục Ninh Chu hình thành hai hình ảnh song song kỳ lạ.
Nhìn nhân loại xinh đẹp trước mắt, gấu trúc nhỏ yên tĩnh chưa được bao lâu, liền bắt đầu chầm chậm giơ bốn chân bé nhỏ lên, hai chân trước ôm lấy cổ tay trắng như tuyết của Lục Ninh Chu, cứ như thế vừa bò vừa kéo.
Advertisement / Quảng cáo
Advertisement / Quảng cáo
Chân mày mảnh và dài của Lục Ninh Chu chợt nhướng lên, tay anh mất thăng bằng khiến nhóc con ngã nhào vào lòng, giống như hơi bị giật mình, anh vội ôm chặt lấy nó, còn như có chút sầu não mà "chậc" một tiếng.
"Phì." Mục Thiên đứng bên cạnh lặng lẽ ngắm nhìn, không kìm được mà co tay thành nắm đấm che miệng cười.
Lần đầu tiên hắn nhìn thấy Lục Ninh Chu như vậy, vừa vui vẻ lại chân thật.
Lục Ninh Chu cúi đầu nhìn quốc bảo trong lòng, mặt anh bị nó đột nhiên nâng lên, ngửa cái đầu nhỏ hôn miệng anh một cái.
Mục Thiên không cười được nữa.
Người đẹp và vật cưng dễ thương, các nhân viên cho ăn nữ ở xung quanh nhìn thấy cảnh này đều bị sự đáng yêu làm rung động tâm can, đều thì thầm thảo luận vui vẻ, điều này làm lòng Mục Thiên nổi lửa.
Hắn đen mặt bước tới, xách gáy của gấu trúc nhỏ định lôi nhóc con lợi dụng này đi.
Lục Ninh Chu vừa bị hôn trộm nên ngẩn ra giờ đã định thần lại, vội vàng ngăn hắn, nhíu mày có chút không vui nói: "Cậu làm gì thế, nó không đau sao?"
Mục Thiên nhìn tình địch mang hình hài vật cưng nằm trong lòng Lục Ninh Chu, hơi ấm ức, nhưng cũng không dám hành động lỗ mãng nữa, chỉ đành nhẫn nhịn cơn ghen mà giải thích: "Không đau đâu, mẹ nó cũng ngậm nó như vậy."
Cùng lúc đó hắn giơ tay ra sau ra hiệu cho nhân viên chăn nuôi nhanh chóng bế vật nhỏ đáng ghét này đi.
Advertisement / Quảng cáo
Advertisement / Quảng cáo
Cho dù nhân viên chăn nuôi không nỡ thế nào đi nữa cũng không dám đắc tội ông chủ người đã bao hết toàn bộ khu gấu trúc này, liền gấp rút đi tới nhẹ nhàng bế bé gấu trúc đi.
Nhóc con bị bế đi còn đang không cam tâm mà nhoài người vào lòng Lục Ninh Chu.
Lục Ninh Chu nhìn nó, gương mặt lạnh lùng cuối cùng đã hiện đôi chút lưu luyến. Nhưng trước khi anh lên tiếng, Mục Thiên đã nhanh nhẹn kéo anh lại, cúi người hỏi bên tai anh: "Anh Chu, trưa nay anh định ăn gì?"
Đương nhiên Lục Ninh Chu biết ý định của hắn, chỉ nhàn nhạt lườm hắn một cái không nói gì.
Mục Thiên nổi thuộc tính M, càng thêm được nước làm tới: "Đừng nghĩ về nó nữa anh Chu, lúc em ghen lên ngay cả chính em cũng sợ."
"Hừ." Lục Ninh Chu nghe vậy khẽ châm biếm, đôi mắt đẹp quét một đường, đuôi mắt hơi hẹp dài mang chút lạnh lùng kiêu ngạo, như một chiếc móc nhỏ móc vào trái tim của Mục Thiên: "Cậu còn có thể làm gì được tôi."
Mục Thiên cười xoà: "Không dám." Em chỉ muốn nuốt anh vào bụng.
Chuyến hành trình cứ tiếp tục như thế, cuối cùng đã đến nghi thức cắt băng khánh thành công trình.
Sau khi các sếp lớn và người phụ trách lên sân khấu phát biểu, mọi người lên đài thắp hương tế trời, dự án làng du lịch đã chính thức bắt đầu xây dựng.
Giao việc giám sát công trình cho người phụ trách của vùng tây nam xong, Mục Thiên chính thức gửi lời mời tham dự nghi thức kết thúc dự án "Ốc đảo trên biển cát" đến Lục Ninh Chu cùng những nhân vật quan trọng của các ngành.
|
Chương 48: Mục Thiên cầu hôn (3) - Hoàn TrướcTiếp
Dịch: Tú An
Xa tận trung tâm sa mạc Tariq tại Nam Cương nước Z, "Ốc đảo trên biển cát" to lớn chính là một ngôi sao sáng từ từ dâng cao của nơi này.
Thành phố sa mạc do chính phủ và thế lực của Mục Thiên cùng cải tạo, một nửa nằm trên bờ biển sa mạc, một nửa ở sâu trong ốc đảo, có thể thấy nhân lực và kinh phí đầu tư vào những công trình kiến trúc hiện đại đồ sộ không thể đếm hết.
Dưới ánh mặt trời chói chang của sa mạc, cửa sổ thông minh được tô vanadium oxide đang phản chiếu ánh sáng, khiến những kiến trúc của toàn bộ ốc đảo đều trông hùng vỹ đến lạ.
Bầu trời của sa mạc lưu luyến mây khói chập chờn, nổi bật nhất vẫn là vùng biển màu tím nằm giữa ốc đảo cùng với khinh khí cầu đang cột ở bên cạnh.
Các quan chức chính phủ và các nhân vật nổi tiếng của các giới được mời đến không ngừng ca ngợi. Mục Thiên sắp xếp để mọi người đến đây, nghi thức cắt băng lần này được cử hành ở chính nơi này.
Lục Ninh Chu ngồi ở hàng ghế khách đầu, hôm nay âu phục của anh toàn bộ đều màu trắng, là Mục Thiên chọn.
Advertisement / Quảng cáo
Tuy anh cảm thấy tham dự những nơi như thế này mặc như vậy trông rất không hợp khuôn phép, nhưng vẫn chịu không nổi trước sự kiên trì của Mục Thiên.
Lục Ninh Chu ngồi trên ghế, nhìn cánh đồng dạ lan hương tím trước mặt, biển hoa cuộn thành từng đợt sóng trong gió, vừa xinh đẹp lại thơ mộng, thoáng chốc đã mê hoặc tâm trí anh.
Đây là hoa dạ lan hương mà mẹ anh yêu thích nhất. Bản thân anh không quan tâm sở thích của các cô gái, nhưng loài hoa này đối với anh mà nói, luôn rất đặc biệt.
Sau đó ánh mắt anh hướng về chàng trai anh tuấn đứng trước biển hoa kia. Hắn mặc âu phục màu đen, chàng trai tôi luyện qua bao mưa gió tuy vẫn còn trẻ, nhưng khí chất toát ra thông qua gương mặt cùng với sự trầm ổn từ cử chỉ, đều làm hắn trở nên đáng tin và trưởng thành.
Không giống với cấp dưới trong ký ức của Lục Ninh Chu mấy.
Mục Thiên là người phát biểu cuối cùng.
Hắn đứng trước biển hoa, cầm micro cỡ nhỏ không dây, dịu dàng cong một bên khóe môi, nói: "Xin chào các vị, hôm nay là một ngày đặc biệt, những vị trước gần như đã hoàn thành những gì cần biểu đạt rồi, hiện tại điều mà tôi muốn nói, là chuyện quan trọng nhất đối với tôi."
Như có linh cảm, ánh nhìn của Lục Ninh Chu chạm vào đôi mắt của hắn luôn chăm chú vào anh. Những người khác cũng cảm thấy hứng thú, đều mong chờ người trẻ tuổi ưu tú mới xuất hiện trong giới này phát biểu cảm nghĩ cuộc đời của mình.
Thế nhưng điều mà chàng trai ưu tú ấy nói lại là: "Ngày hôm nay có ý nghĩa đặc biệt nhất với tôi, do sự có mặt của ngài Lục Ninh Chu, tôi muốn mời anh ấy cùng tôi bước lên khinh khí cầu đằng sau để hoàn thành nghi thức cắt băng sau cùng này."
Thế nhưng điều mà chàng trai ưu tú ấy nói lại là: "Ngày hôm nay có ý nghĩa đặc biệt nhất với tôi, do sự có mặt của ngài Lục Ninh Chu, tôi muốn mời anh ấy cùng tôi bước lên khinh khí cầu đằng sau để hoàn thành nghi thức cắt băng sau cùng này."
Nghe vậy, mắt phải của cục trưởng Triệu giật một cái.
Mọi người xôn xao, có điều mặc dù không rõ Mục Thiên và Lục Ninh Chu có quan hệ riêng tư gì, nhưng địa vị của Lục Ninh Chu quả thật xứng đáng.
Nghe nói hai công ty Lục - Mục muốn hợp tác lâu dài, xem ra là thật rồi.
Lục Ninh Chu biết sẽ không đơn giản như vậy, nhưng anh không từ chối lời mời của Mục Thiên.
Ngoài lý do tình hình không cho phép thì còn vì anh đã sớm quyết định thuận theo ý mình.
Trước tràng vỗ tay của mọi người, Lục Ninh Chu đặt chân đang vắt xuống, vững vàng đứng lên, khẽ gật đầu với hai bên, sau đó đi về phía Mục Thiên.
Âu phục màu trắng khiến thân hình cao lớn của anh như phả sáng. Lục Ninh Chu bước đi tao nhã chậm rãi, dù vậy vẫn không mất đi khí chất vốn có mà tiến về phía Mục Thiên. Anh nhìn gương mặt của hắn, nắng chiếu lên mặt anh, ngũ quan vốn dĩ không tỳ vết càng đẹp đến hư ảo, thậm chí xua tan vẻ lạnh lùng trước đó.
Duy nhất nét cao quý trên gương mặt anh vẫn không hề mất đi.
"Mục Thiên." Lục Ninh Chu dừng lại trước mặt người đó, nhẹ giọng gọi hắn, chất giọng nhàn nhạt được phóng to thông qua micro.
Mục Thiên khẽ cười, đôi mắt nhìn anh mang vẻ sâu xa. Sau đó hắn nhẹ nhàng nắm lấy tay phải của Lục Ninh Chu, dẫn anh vào khung gỗ bên dưới khinh khí cầu.
Flycam không góc chết vây xung quanh họ, chiếu rõ hình ảnh của cả hai lên màn hình lớn đặt ở bốn phía, chuyển động chầm chậm theo khinh khí cầu bay lên.
Trong suốt quá trình, Mục Thiên luôn nắm tay Lục Ninh Chu thật chặt, nhìn sâu vào mắt anh. Lục Ninh Chu cũng bình thản nhìn hắn.
Theo sự bay lên của khinh khí cầu, nhìn từ xa, hai người đàn ông mặc âu phục đen và trắng đứng cạnh nhau, phía trên họ là bầu trời bao la, dưới là biển hoa tím ngát, có khinh khí cầu sặc sỡ điểm tô ở giữa, vừa hài hoà lại đẹp mắt.
Khi khinh khí cầu lên cao nhất, khung gỗ bị dây giữ lại chợt rung, Lục Ninh Chu bất giác bị thu hút sự chú ý, lúc định thần lại, tất cả mọi người đều nhìn thấy chủ nhân của bộ âu phục màu đen quỳ một gối xuống.
Advertisement / Quảng cáo
Và cả một chiếc hộp nhỏ mà hắn giơ lên, mở ra bằng sự trân quý, một chiếc nhẫn bạc kiểu nam phát sáng nhẹ nhàng lặng lẽ nằm trên đó.
Lục Ninh Chu chợt ngây người: "Cậu..." Anh lẩm bẩm.
Mọi người bên dưới cũng bắt đầu xôn xao. Mục Thiên định?
Tiếng nhạc du dương lấp đi tiếng hô ngạc nhiên của họ, theo sau là giọng nói của Mục Thiên được phóng to rõ ràng, hắn tỏ bày với người đàn ông mà mình yêu thương bằng giọng dịu dàng nhất đời mình: "Hôm nay là ngày đặc biệt, chẳng vì ốc đảo sa mạc này được xây dựng thành công, cũng chẳng vì nguyên nhân nào khác, mà là vì, hôm nay, tôi muốn cầu hôn với ngài Lục Ninh Chu."
"Tôi yêu anh ấy mười bốn năm chín tháng ba ngày, trong những ngày tháng nhìn thấy nhưng không có được anh, mỗi giờ mỗi phút tôi đều đang tận hưởng sự giày vò ngọt ngào." Gương mặt anh tuấn của Mục Thiên hơi ửng đỏ: "Tôi xin thề, sau này tôi sẽ tiếp tục dùng sinh mạng để yêu thương ngài Lục Ninh Chu, không chỉ vì tôi không muốn chịu đựng giày vò nữa, mà càng vì, tôi muốn cho anh ấy hạnh phúc."
Nghe đến đây, ánh mắt của Lục Ninh Chu cuối cùng đã không kìm được mà dao động, anh đưa tay lên môi khẽ ho một tiếng.
"Yêu thương." Rốt cuộc tại sao loại từ ngữ này lại được dùng cho anh?
Mặc dù các nhân vật lớn bên dưới đều là những người đã từng trải qua sóng gió, nhưng đây cũng là lần đầu tiên họ chứng kiến một người đàn ông công khai cầu hôn một người đàn ông khác, nói những lời sến sẩm ở một bữa tiệc như thế này, lại thêm thân phận của cả hai... Họ đều cảm thấy ngày hôm nay tiến triển quá mức hư ảo.
Nói tới đây, Mục Thiên bỗng dừng lại một cách khó hiểu, vài giọt mồ hôi trên trán hắn, như là do quá đỗi căng thẳng. Lục Ninh Chu nhìn đến nỗi nhướng mày, sau đó liền nghe thấy hắn nói với vẻ khó nhọc:
"Trong The symposium Plato đã từng nói, từ rất lâu trước đây, ưm... loài người chúng ta... loài người chúng ta đều là..."
Trong lòng Mục Thiên sốt ruột, hình như hắn căng thẳng đến mức không thuộc nổi lời thoại đã chuẩn bị rồi.
Lục Ninh Chu không nhịn được mà khẽ cười một tiếng, nét lạnh lẽo nơi gương mặt cũng tan ra, đẹp đến Mục Thiên thất thần.
"Loài người chúng ta đều là "song thể", có hai đầu, bốn tay, bốn chân.
Nhưng do loài người kiêu căng ngạo mạn, Zeus - vua của các vị thần đã chẻ đôi con người, vì thế loài người không thể không khổ sở tìm kiếm một nửa của mình trong suốt cuộc đời.
Nhưng vì có quá nhiều người bị chẻ đôi nên việc tìm thấy "một nửa" đã trở thành một chuyện khó khăn nhất trên thế giới này."
Lục Ninh Chu đọc đoạn này bằng tiết tấu hoàn mỹ, đó là quyển sách mà anh thường đọc trong quãng thời gian sống ở ngôi nhà nhỏ tại bang Elk Creek. Có lẽ Mục Thiên vẫn luôn để tâm đến điều đó.
Anh cúi đầu nhìn gương mặt của Mục Thiên, nghiêng đầu hỏi hắn: "Vậy nên, em định nói gì?"
Mục Thiên thầm mắng chính mình ngốc nghếch, vì để khiến màn cầu hôn này trông xứng đôi, hắn cố tình đọc thuộc đoạn này, không ngờ vẫn làm hỏng, có điều việc này không ảnh hưởng hắn phát huy.
Mục Thiên thầm mắng chính mình ngốc nghếch, vì để khiến màn cầu hôn này trông xứng đôi, hắn cố tình đọc thuộc đoạn này, không ngờ vẫn làm hỏng, có điều việc này không ảnh hưởng hắn phát huy.
Mục Thiên vui vẻ cười đáp: "Em định nói, Plato nói tìm được một nửa khó đến thế, mà em lại may mắn như vậy, có thể sớm tìm được ngài Lục Ninh Chu."
Hắn đảo mắt, mặt dày nói tiếp: "Tiếp theo, nếu việc tìm được nửa kia khó đến thế, hay là ngài Lục Ninh Chu cân nhắc đến em một chút?"
Các chàng trai cô gái dưới kia không nhịn được mà che miệng cười.
Nghe vậy gương mặt Lục Ninh Chu cũng không kìm được mà hiện ý cười, Mục Thiên liền nhân cơ hội: "Mục Thiên tôi muốn cùng ngài Lục Ninh Chu ký kết thoả thuận hợp tác một trăm năm tới, nếu như ngài Lục hài lòng, em còn muốn ký hợp ước bạn đời kiếp sau, kiếp sau nữa, và vô số năm tới... Chẳng hay ý của ngài Lục thế nào?"
Lục Ninh Chu nhìn chàng trai quỳ một gối đã rất lâu trước mặt, chuyển ánh mắt từ chiếc nhẫn mà hắn đang giơ lên sang gương mặt của hắn.
Advertisement / Quảng cáo
Anh nhớ lại lời mà Dương Chá đã hỏi mình: "Ninh Chu, ngày tháng ở cạnh Mục Thiên, anh có vui không?"
Lục Ninh Chu khẽ nhắm đôi mắt, nhẹ nhàng gật đầu đồng ý, hỏi lại một câu: "Nếu như không hài lòng, tôi có thể huỷ hợp đồng chứ?"
"Không thể!"
Các cô gái bên dưới đồng thanh hét lên.
Nghe vậy Mục Thiên nở nụ cười tràn đầy hứng khởi, thậm chí còn hơi ngô nghê.
Hắn đột nhiên bắt lấy bàn tay của Lục Ninh Chu, nhanh nhẹn đeo nhẫn vào ngón áp út của anh, sau đó đứng phắt dậy tìm đến đôi môi vị hôn phu của mình.
"Em sẽ không để anh có cơ hội huỷ hợp đồng đâu..." Lời nói biến mất giữa nụ hôn của cả hai. Mục Thiên giơ tay kéo sợi dây trên cao, hàng nghìn cánh hoa rơi xuống từ khinh khí cầu, phút chốc hoa bay lả tả rơi khắp người cả hai, che khuất cảnh hôn đẹp đẽ của họ.
Biển hoa khắp trời rơi xuống, khiến toàn bộ thế giới mộng ảo đến mơ màng.
Trung tâm ốc đảo trên biển cát, dưới mưa hoa, bữa tiệc cầu hôn này hạ màn một cách hoàn mỹ.
Hạnh phúc của hai người, mới thật sự bắt đầu...
|
Chương 49: Phiên ngoại 1: Trứng màu + lời cuối sách TrướcTiếp
Dịch: Tú An
Ở một góc không ai biết của ốc đảo trên biển cát, một người phụ nữ mặc váy đỏ đứng nơi xa, lặng lẽ nhìn hai người đang ôm và hôn nhau trên khinh khí cầu.
Cô ta có chút cảm khái với suy nghĩ: Con trai đã gả như bát nước hắt đi...
Người phụ nữ âm thầm xoay người, giơ tay phải chỉ trước mặt, một vòng xoáy màu bạc dần dần mở rộng ở lòng bàn tay của cô ta, cho đến khi kích cỡ đủ để một người đi qua.
Người phụ nữ mặc váy đỏ bước vào bên trong, phút chốc vòng xoáy màu bạc biến mất giữa không khí, không còn tồn tại vết tích nào.
Cô ta đến không gian có hình thú kỳ quái, một giọng máy móc lạnh lẽo vang lên:
"Xác minh thân phận - người quản lý không gian. Chào mừng trở về "Đô thị bình minh", cô Dương..."
___
Lời cuối sách:
Câu chuyện đến đây là kết thúc!
Đầu tiên xin cảm ơn các chị em đã luôn sát cánh và khích lệ tôi, họ là:
Advertisement / Quảng cáo
Lục Sâm Châu
Arshra cách cách
Giấy mảnh béo lên
Và cảm ơn mọi người đã luôn ủng hộ tôi~
Nhờ các bạn mà lần đầu viết truyện tôi có thể kiên trì đến một trăm nghìn chữ.
Thật ra đề cương dự định ban đầu khi viết truyện này chỉ có ba chục nghìn chữ, về sau có thể là do tôi đã đánh giá thấp yêu cầu về tính hoàn chỉnh của viết truyện.
Thật ra trong quá trình sáng tác còn rất nhiều điểm cần viết thêm, cần hoàn thiện, cần chuyển tiếp,... Mà tôi vẫn chưa làm được cảnh giới thứ ba "nhìn núi vẫn là núi, ngắm sông vẫn là sông", việc hoàn tất một câu chuyện bằng số chữ ngắn ngủi vẫn còn rất khó khăn với tôi.
Vậy nên "Xúc xắc" vẫn luôn được viết đến bây giờ. Quyển sách này tôi vẫn chưa hài lòng lắm, nhưng cũng là thành quả cho lần đầu sáng tác của tôi, tôi rất yêu thương trân trọng nó...
Sáng tác tiếp theo là:
"Bất cẩn bao nuôi đại nhân vật phải làm sao", Bánh quy ngọt nhược cường nha~ Chuyện về công thiếu kinh nghiệm, bao nuôi tình nhân nhỏ, kết quả bao nuôi phải nhân vật lớn! Đây cũng là một câu chuyện dài, mọi người có thể xem văn án tại trang cá nhân của tôi, hy vọng mọi người có thể ủng hộ!
Năm mới may mắn, chúc mọi người đều ăn tết vui vẻ, vứt bỏ mọi phiền não, yêu các bạn
|