Hứa Vị Trọng Sinh Ký
|
|
Chương 10: Trúc mã [ lục ][EXTRACT]Ngày hôm nay là mười bốn tháng bảy . Thanh Dương Huyền vào ngày mười bốn tháng bảy có một phong tục : tiểu hài tử không thể ra đường phố, vào đêm phải đóng cửa, còn phải tế bái tổ tiên, ven đường hóa vàng mã . Đối với phong tục này , nhà Hứa Vị xưa nay đều không tin . Nhưng cha hắn lại nói, nhập gia tùy tục, cho nên, tuy rằng không tin nhưng người ta hóa vàng mã , bái tổ tiên, Hứa gia cũng hóa vàng mã , cũng bái tổ tiên , còn chuyện cấm tiểu hài tử ra đường thì cha Hứa Vị cho tới bây giờ đều là mở một con mắt nhắm một con mắt , thỏa mái để Hứa Vị tiến tiến xuất xuất …… Vì thế, ngày hôm nay , trời còn chưa sáng , Hứa Vị đã rời nhà . Hôm nay là ngày mười bốn tháng bảy , cũng là sinh thần của Mặc Tam, Hứa Vị đem một tiểu ngoạn ý mới làm hôm qua nhét vào trong bao , cột vào trên lưng, liền vội vàng xuất môn . Một đường chạy nhanh , đi đến chân núi cũng không thấy Mặc Tam chờ hắn như lúc trước . Hứa Vị ngẩn ra. Mặc Tam sao không tới ? Trong lòng Hứa Vị bỗng nhiên có chút trống vắng , có chút bất an, Mặc Tam sinh bệnh? Hay là làm sao vậy? Ân, có thể là có việc gì đó . Hứa Vị tự an ủi bản thân , nhưng trong lòng lại luôn bất an …… Dùng tốc độ nhanh hơn chạy đến Ngọc Hoa tự , còn chưa vào thì đã thấy Tuệ Viễn đại sư đứng ở ngay cửa . Hứa Vị sửng sốt , chạy về phía trước “Sư phó?” Tuệ Viễn vẻ mặt ngưng trọng nhìn Hứa Vị, nói “Vị Vị, Mặc Tam hôm qua cả đêm không về , hiện tại tất cả mọi người đều đi tìm Mặc Tam , ngày thường ngươi cùng Mặc Tam thân nhất , ngươi có biết Mặc Tam đi đâu hay không?” Hứa Vị ngẩn ngơ, vội vàng nói “Sư phó, ta không biết! Mặc Tam hắn rất ít nói chuyện của hắn, sư phó, ta hiện tại đi tìm Mặc Tam!” Tuệ Viễn ngẩn ra, đang muốn nói thêm mấy lời , Hứa Vị lại đã vội vàng xoay người chạy hướng sau núi. Trong đầu Hứa Vị hiện tại chỉ còn lại một câu: Ngày mười bốn tháng bảy là sinh thần của ta , nó sẽ tỉnh lại…… Mặc Tam, là bởi vì dấu hiệu tỉnh lại sao? Chạy vào sau núi , Hứa Vị nhất thời có chút mờ mịt, Mặc Tam hiện tại sẽ ở đâu nha ? Hắn tìm thế nào bây giờ a! Lòng như lửa đốt , Hứa Vị theo bản năng liền chạy tới phía sau núi , hiện giờ, lại không biết đi tìm như thế nào …… Khi đang mờ mịt, bỗng nhiên một bóng trắng vọt ra , Tiểu Bạch một thân là huyết hướng Hứa Vị vội vàng ô ô kêu. Hứa Vị cả kinh, vội hướng Tiểu Bạch chạy tới “Tiểu Bạch, làm sao vậy?!” Tiểu Bạch cắn ống quần Hứa Vị , kéo kéo . Trong đôi mắt là một mảnh lo lắng. Hứa Vị sửng sốt , lập tức kinh hỉ nói “Tiểu Bạch, ngươi biết Mặc Tam ở đâu sao?” Tiểu Bạch một bên buông ống quần Hứa Vị ra , một bên gật đầu. Hứa Vị vui vẻ “Mau dẫn ta đi!” Tiểu Bạch vì thế mạnh mẽ xoay người chạy đi . Hứa Vị vội vàng đuổi kịp. Ba chuyển bốn rẽ sau , Tiểu Bạch liền mang Hứa Vị chạy vào phía sau sườn núi , trước một sơn động bí mật . Hứa Vị ngẩn ra, sơn động bí ẩn như vậy, trước kia hắn đều không có phát hiện qua . Vào sơn động, Hứa Vị liền ngây dại, trong lòng càng lạnh . Mặc Tam cả người đều là vết thương, ngã vào trong một vũng máu , da trên lưng đã bị rách ra , một con rồng màu đen ước chừng một cánh tay đang hung hắn cắn lấy vai Mặc Tam . Trời ạ! Hứa Vị từ kinh ngạc sợ hãi lấy lại tinh thần, vội xông lên “Không được !” Tiểu hắc long quay đầu, hướng Hứa Vị hung ác gầm rú . Tiểu Bạch theo sát phía sau Hứa Vị lúc này vọt đến trước mặt Hứa Vị, hướng hắc long gầm rú không chút nào yếu thế. Thanh âm Tiểu hắc long tuy rằng không lớn, nhưng Hứa Vị cũng không khỏi không run lên, trên lưng mồ hôi lạnh ứa ra. Hứa Vị nuốt nuốt nước miếng, cẩn thận chậm rãi tiến lên trước , trong lòng hiểu vết thương trên thân Tiểu Bạch từ đâu mà tới . “Cái kia…… Ngươi không thể ăn Mặc Tam……” Hứa Vị run rẩy nói, trong lòng cố gắng nghĩ nên làm cái gì bây giờ, trực tiếp đem con rồng này túm lấy sao ? Nhưng nhìn Tiểu Bạch to lớn hơn nó mà còn chật vật như vậy, mình có thể được không? Hay là cố gắng dẫn dắt rời đi chú ý của nó ? Hay là tìm sư phó lại đây? “Tiểu Bạch…… Ngươi đi tìm sư phó đến……” Hứa Vị nhỏ giọng nói. Tiểu Bạch đình chỉ gầm rú, hướng Hứa Vị ô ô kêu hai tiếng, liền xoay người chạy. Hứa Vị chậm rãi từng bước một đến gần, thừa dịp tiểu hắc long kia còn đang gầm rú với Tiểu Bạch đã chạy mất , muốn kéo Mặc Tam ra , lại kinh ngạc phát hiện cái đuôi của tiểu hắc long kia lại dính thật sâu vào trên vai của Mặc Tam , khi Hứa Vị đang kinh ngạc, tiểu hắc long kia quay đầu, hung mãnh hướng Hứa Vị há mồm, Hứa Vị muốn buông tay, nhưng thoáng nhìn bả vai Mặc Tam đã bị cắn đến mức có thể nhìn thấy xương , liền cắn chặt răng, tùy ý để tiểu hắc long cắn tay mình — Đau — Hứa Vị thiếu chút nữa khóc ra nước mắt , nhìn tiểu hắc long cắn tay mình sau , tay mình đã bị cắn rớt mất một miếng thịt , Hứa Vị cắn răng, nhẫn! Chờ sư phụ lại đây! Mà tiểu hắc long kia cũng kỳ quái, cắn rớt một miếng thịt của Hứa Vị sau lại không có nuốt vào , ngược lại lại phun ra , mở to đôi mắt , bình tĩnh nhìn về phía Hứa Vị, Hứa Vị lúc này mới phát hiện, mắt của tiểu hắc long này là màu tím ?! Lúc sau, tiểu hắc long kia cũng chậm rãi bò lại đây, Hứa Vị nghĩ rằng nó còn muốn cắn mình tiếp , vì thế vội vàng gắt gao nhắm mắt lại, cắn chặt răng, nhưng hồi lâu, Hứa Vị chỉ cảm thấy trên tay một trận ướt át , chậm rãi mở to mắt, chỉ thấy tiểu hắc long kia nhẹ nhàng liếm ngón tay đang đổ máu cực nhiều của mình …… ( Hô hô , con long nào cũng không xơi con phượng … kiểu này đâu =)) ) Hứa Vị ngẩn ra. Mà tiếp theo, đầu của tiểu hắc long kia nhìn về phía Hứa Vị, bình tĩnh nhìn một hồi lâu, mới chậm rãi rụt về, cuộn thành một đoàn rồi biến thành một cái dấu hiệu như thường . Hứa Vị ngây người. Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến thanh âm khẩn thiết của Tuệ Viễn đại sư “Vị Vị! Tiểu Mặc!” Hứa Vị lấy lại tinh thần, một bên vội trả lời “Sư phó, ta ở đây!” Một bên cúi đầu nhìn về phía Mặc Tam đang nằm sấp bất tỉnh nhân sự, cẩn thận vươn tay dò xét hơi thở, phát hiện có hô hấp mỏng manh, mới thở nhẹ một hơi , nhớ tới trên người mình có bách thảo đan mà sư phó cho , vội từ trên người lấy ra một viên , nhét vào miệng Mặc Tam. Lúc này, Tuệ Viễn đã vọt vào, thấy Hứa Vị không việc gì, thở phào nhẹ nhõm, quay đầu , khuôn mặt ngưng trọng hướng đến Mặc Tam còn đang bất tỉnh . “Sư phó……” Hứa Vị nhẹ giọng kêu. Tuệ Viễn khoát tay , thấp giọng nói “Yên tâm đi, thân thể hắn còn thì sẽ không sao đâu .” Hứa Vị sửng sốt, cái gì mà thân thể còn thì sẽ không sẽ không sao ? Tuệ Viễn nhìn nhìn Mặc Tam, ngẩng đầu nhìn hướng Hứa Vị, vẻ mặt nghiêm túc “Ngươi thấy hắc long ?” Hứa Vị nhẹ nhàng gật đầu “Sư phó, nó muốn ăn Mặc Tam.” Tuệ Viễn trầm mặc, ánh mắt có chút phức tạp nhìn về phía Hứa Vị “Nó không có ăn ngươi sao ?” Hứa Vị khó hiểu, nó nếu đã ăn hắn thì sao hắn còn ngồi ở chỗ này được nữa . Tuệ Viễn nhìn vẻ mặt Hứa Vị khó hiểu, nhẹ nhàng thở dài “Là sư phó hỏi bậy . Vị Vị, hắc long kia không có thương tổn ngươi sao ?” Hứa Vị chỉa chỉa vết thương trên tay “Sư phó, nó chỉ cắn ta một ngụm, liền biến trở về thành dấu hiệu .” Tuệ Viễn đăm chiêu, nhìn Mặc Tam còn đang hôn mê , lại nhìn Hứa Vị, hình như có sở ngộ liền mỉm cười “Vị Vị, ngươi không sợ?” Hứa Vị lắc đầu, rất là kiên định “Sư phó, Tiểu Mặc một chút cũng không đáng sợ!” Tuệ Viễn vừa lòng gật đầu, vỗ vỗ đầu Hứa Vị, ôn nhu nói “Vậy nha Vị Vị, về sau ngươi cần chiếu cố Tiểu Mặc hơn , biết không?” Hứa Vị hí mắt cười “Sư phó, ta sẽ !” Trong lòng thầm nghĩ, không cần sư phó nói, hắn cũng sẽ làm như vậy ! ********* Thời điểm Mặc Tam tỉnh lại, chỉ thấy cái tên trong mộng kia thà rằng bị cắn cũng không chịu né tránh đang ghé vào bên giường của mình , khuôn mặt đang ngủ rất thỏa mãn. Trên tay còn bao một lớp vải , trên lớp vải còn có máu thấm ra . Mặc Tam kinh ngạc mà nhìn . “Tỉnh?” Thanh âm đè thấp vang lên. Mặc Tam ngẩng đầu, chỉ thấy Tuệ Viễn mang vẻ mặt ngưng trọng đứng ở cửa. “Sư phó……” Mặc Tam cũng hạ giọng kêu. Tuệ Viễn lắc đầu , đi đến bên giường, nhẹ nhàng nâng tay, điểm vào trên cổ Hứa Vị. Mặc Tam nhíu mày, huyệt vị kia là huyệt có thể khiến người ta ngủ say tận hai canh giờ . “Tiểu Mặc, Vị Vị vẫn không nên biết nhiều mới hảo .” Tuệ Viễn thoáng nhìn thấy Mặc Tam nhíu mày, nhẹ giọng cùng mỉm cười nói. Mặc Tam trầm mặc, đúng vậy, biết nhiều thì đối với tương lai cũng không phải thứ gì tốt . “Đối Mặc quỷ mà nói, sinh thần hàng năm chính là ngày đi qua quỷ môn quan , rất nhiều Mặc quỷ còn chưa kịp lớn lên, đã bị dấu hiệu cắn nuốt. Một số Mặc quỷ có thể lớn lên đều là do dấu hiệu của họ đã chết …… Có được dấu hiệu chân chính mà vẫn sống bình an , thì chỉ có năm người . Ngươi, là một trong số đó.” Tuệ Viễn ngồi vào bên giường, thở dài nói “Ta nghĩ rằng ngươi sẽ lựa chọn Giác Viễn sư huynh của ta , dù sao…… Hắn là Mặc quỷ lớn tuổi nhất có được dấu hiệu chân chính mà vẫn sống đến giờ …… Nhưng ngươi lại lựa chọn ta.” Mặc Tam ngẩng đầu nhìn Tuệ Viễn, vẫn như cũ diện vô biểu tình. “Ta vẫn lo lắng, ngươi sống không qua tối hôm qua , dù sao, ngay cả sư huynh ta đều nói , không có hàn băng Thiên Sơn ngàn năm, ngươi tuyệt đối không thể sống sót, trước kia , ngươi ở trong hoàng cung, có hàn băng ngàn năm của Cảnh Trữ vương gia nên ngươi còn sống, nhưng Đại Ngọc sơn của ta cái gì cũng không có , vậy mà tối hôm qua ngươi còn sống …… Tiểu Mặc, là bởi vì Vị Vị sao?” vẻ mặt Tuệ Viễn ngưng trọng hỏi. Mặc Tam chậm rãi quay đầu nhìn về phía Hứa Vị đang ghé vào bên giường , vẫn như cũ ngọt ngào say ngủ , sau một lúc lâu, mới hạ giọng nói “Ta…… Nhìn thấy hắn …… Trong mộng, ta bị nhốt ở một nơi toàn là hắc ám , thời điểm ta chạy thế nào cũng không thoát ra được thì ta nhìn thấy hắn…… Cho nên, ta tỉnh……” Tuệ Viễn sửng sốt, lập tức ngưng mi trầm tư . “Sư phó…… Vị Vị…… Thế nào ?” Mặc Tam ngẩng đầu hỏi. Đôi mắt băng lãnh ngày xưa tràn đầy quan tâm . Tuệ Viễn ngẩn ra, lập tức gật đầu trấn an, mỉm cười nói “Yên tâm, hắn không có việc gì, chỉ là buổi sáng đi tìm ngươi thật lâu, trên tay lại bị thương, không có việc gì ……” Mặc Tam mới thở phào nhẹ nhõm. Tuệ Viễn đứng dậy, đối Mặc Tam mỉm cười nói “Tốt lắm, ngươi hảo hảo nghỉ ngơi đi.” Mặc Tam muốn đứng lên chỉ lễ, Tuệ Viễn vội ấn hắn nằm xuống , ôn nhu nói “Thương thế trên lưng ngươi còn chưa tốt , hảo hảo nghỉ ngơi đi.” Mặc Tam lúc này mới nằm xuống. Nhìn Tuệ Viễn rời đi rồi đóng lại cửa phòng , khóe miệng Mặc Tam gợi lên nụ cười tự giễu . Vì sao lựa chọn ngươi, mà không chọn Giác Viễn? Bởi vì hắn không muốn đi con đường từng có …… Hắn muốn nhìn một chút, không có hàn băng ngàn năm, không có linh kiếm, mình có thể đi đến đâu ? Hoặc là…… Mình có thể sống sót sau khi dấu hiệu Mặc quỷ hồi sinh hay không ? Vốn nghĩ rằng , hắn sẽ chết vào tối hôm qua, lại không ngờ …… Quay đầu nhìn về Hứa Vị vẫn say ngủ như trước , đôi mắt Mặc Tam ấm áp. Nâng nhẹ tay khẽ vuốt tóc Hứa Vị, Mặc Tam nghĩ, cái này có tính là kinh hỉ ngoài ý muốn hay không ?
|
Chương 11: Trúc mã [ thất ][EXTRACT]Lúc Hứa Vị tỉnh lại chỉ thấy Mặc Tam đang dùng khuôn mặt diện vô biểu tình nhìn mình , đầu tiên là ngẩn ra, lập tức Hứa Vị kinh hỉ “Tiểu Mặc, ngươi không có việc gì chứ ?” “Ân.” đôi mắt Mặc Tam ấm áp nhìn Hứa Vị, chỉa chỉa bả vai. Nhãn tình Hứa Vị sáng lên, bả vai Mặc Tam rõ ràng đã bị tiểu hắc long cắn tới tận xương , nhưng chỉ một lát này đã hoàn hoàn chỉnh chỉnh lại . Hứa Vị vội đứng dậy, nghĩ muốn nhìn tỉ mỉ hơn. Nhưng vừa định động thân , mới phát hiện mình đang năm trên giường , không khỏi sửng sốt, hắn nhớ rõ mình chỉ ghé vào bên giường thôi nha . Hứa Vị nhìn về phía Mặc Tam “Tiểu Mặc, ngươi đem ta kéo lên sao?” Mặc Tam khẽ gật đầu “Ngươi nằm sấp bên giường sẽ không thoải mái.” Hứa Vị nhíu mày “Trên người ngươi còn thương đó nha ! Sao có thể loạn động tay như thế ? Ngươi kêu sư phó hoặc sư huynh là được mà .” “Trừ bỏ sư phó cùng ngươi, những người khác đều không biết.” Mặc Tam đột ngột nói. Hứa Vị sửng sốt. “Thương của ta đã khá lên nhiều lắm .” Mặc Tam lại chỉa chỉa bả vai, đôi mắt nhu hòa “Không có việc gì.” Hứa Vị nhìn qua , cẩn thận nhìn nhìn, ai, thật sự là giống như thực hoàn chỉnh nha ? Hứa Vị mở to mắt , nhìn về phía Mặc Tam, ánh mắt tỏa sáng “Hảo thần kỳ.” Trong mắt Mặc Tam hiện lên tiếu ý , trên mặt vẫn thản nhiên như cũ , nói “Bởi vì ta còn sống, cũng giống như con rắn lột da thôi, miệng vết thương này tự nhiên liền tiêu thất.” Hứa Vị vừa nghe, giật mình , sau một lúc lâu, mới nhẹ nhàng hỏi “Sinh thần hàng năm đều như vậy sao? Trưởng thành sẽ không mất đi sao ?” Mặc Tam khẽ lắc đầu “Cho dù trưởng thành cũng sẽ ……” ngữ khí Mặc Tam rất khinh đạm “Trừ phi…… Ta chết .” Hứa Vị nhìn Mặc Tam diện vô biểu tình , trong lòng phát đau, cho nên, Mặc Tam từ khi sinh ra đến giờ đều chịu đau đớn như thế ? Mỗi một năm đều vùng vẫy với quỷ môn quan như thế sao ? Vĩnh viễn cũng không biết bản thân có thể tiếp tục sống nữa hay không? Hứa Vị miễn cưỡng cười, nói sang chuyện khác “Đúng rồi, ta làm một túi bách thảo cho ngươi đó .” Hứa Vị nói rồi vội bò xuống giường, chạy đến bên bàn tìm kiếm cái bọc nhỏ của mình , rốt cục cũng kiếm ra một cái túi nhỏ làm thủ công vô cùng vụng về . Hứa Vị cầm lấy cái túi nhỏ, hướng giường chạy tới, trèo lên giường, đối Mặc Tam ngượng ngùng cười, có chút quẫn bách đem cái túi đưa qua “Cái này …… Cha ta nói, tặng đồ cho người khác nhất định phải tự tay làm mới có thành ý, khụ khụ,…… Này, là lần đầu ta làm ……” Mặc Tam nhìn chằm chằm cái túi được may vụng về , có chỗ đường chỉ còn méo lệch trong tay Hứa Vị , cái túi nhỏ tỏa ra mùi dược hương , chỉ dùng để đựng dược thảo nên dùng vải bông thô kết thành . Vụng về như vậy …… So với những túi hương mình từng dùng qua thì thấp kém gấp nhiều lần …… Chỉ là…… Cũng là thứ đầu tiên , món quà sinh thần đầu tiên của mình . Kiếp trước hay kiếp này , món quà đầu tiên …… Biết mình là Mặc quỷ, vẫn còn tặng mình Mặc Tam nhìn Hứa Vị bức rức bất an, vươn tay chậm rãi tiếp nhận, cúi đầu, thấp giọng nói “Cám ơn.” Hứa Vị san nhiên cười , gãi gãi đầu “Tuy rằng nhìn không đẹp lắm …… Bất quá cái túi này là ta dùng mười nhánh bách thảo để đan lại , ta tự mình làm , đương nhiên…… Không dám so với thứ mà thợ nghề làm , bất quá, cũng được .” Hứa Vị vội vàng nói, lại nhìn ngón tay, nột nột nói “Ngươi nếu không thích…… Ta sẽ chuẩn bị cái khác……” “Ta thực thích.” Mặc Tam ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm túc, lại trịnh trọng nói “Ta thật sự thực thích.” Hứa Vị thấy Mặc Tam nói nghiêm túc như thế , ngại ngùng cười, thở phào nhẹ nhõm “Vậy là tốt rồi……” “Vị Vị, sinh thần của ngươi vào lúc nào ?” Mặc Tam hỏi. “Ta? Mười lăm tháng tám .” Hứa Vị một bên nhìn lại , một bên cười ha hả nói.“Ngươi muốn tặng ta đồ gì sao ?” “Ngươi thích cái gì?” Mặc Tam quay đầu hỏi. Hứa Vị sửng sốt, Mặc Tam nói thật ? Thấy vẻ mặt của Mặc Tam rất nghiêm túc , liền ha hả cười nói “Ngươi mời ta ăn hoành thánh là được nha . Ta thích ăn.” Hoành thánh ? Mặc Tam nhìn Hứa Vị cười tủm tỉm, trầm mặc quay đầu. Cách mười lăm tháng tám còn một đoạn thời gian nữa đi ? Mặc Tam cân nhắc trong lòng. Lại quay đầu nhìn về phía tay đã được băng bó lại của Hứa Vị, thấp giọng hỏi “Đau không?” Hứa Vị cúi đầu nhìn tay mình , tuy rằng vẫn có chút đau, nhưng Hứa Vị lại ngẩng đầu , lắc đầu cười tủm tỉm “ Không sao cả.” Mặc Tam bình tĩnh nhìn về phía Hứa Vị, sau một lúc lâu, mới chậm rãi nói “Ngươi thật khờ!” “A?” “Nhưng ta thích.” Mặc Tam chậm rãi nở nụ cười . Hứa Vị ngây dại, Mặc Tam cười rộ lên…… Thật đúng không phải dễ xem bình thường nha …… Mặc Tam nâng nhẹ tay sờ sờ đầu Hứa Vị, thản nhiên cười nói “Về sau, ta gọi ngươi Vị Vị nha .” Hứa Vị mê hoặc, người quen biết với hắn đều gọi hắn là Vị Vị a, Mặc Tam chẳng lẽ ban đầu không gọi hắn là Vị Vị sao ? ******** Khi Hứa Vị về đến nhà, sắc trời đã ám trầm . Nhìn nhìn mảnh vải băng bó trên tay, Hứa Vị quyết định vụng trộm về nhà, thế nào cũng không thể làm cho cha nương hắn phát hiện, đặc biệt nương hắn …… Khi nương nổi nóng , chính là…… Thực đáng sợ . Hứa Vị đang muốn lặng lẽ về nhà, phía sau lại truyền đến một tiếng thanh âm pha đủ uy nghiêm “Vị Vị!” Hứa Vị dừng bước , lập tức chậm rãi quay đầu, ngô? Là lão cha hắn ? Hứa Vị thở phào nhẹ nhõm, hoàn hảo, hoàn hảo, không phải nương . “Cha…… Ngài dọa chết người!” Hứa Chính Nhất ho nhẹ một tiếng, ra vẻ tức giận nói “Nếu ngươi không làm chuyện vụng trộm , sợ cái gì!” Hứa Vị ngượng ngùng cười. Theo bản năng để tay sau lưng , ngửa đầu hỏi “Cha, ngài tìm con có việc sao ?” Hứa Chính Nhất lúc này mới chính sắc hỏi, vẻ mặt có chút ngưng trọng “Vị Vị, ngươi…… sư huynh kêu Mặc Tam kia thế nào ?” Hứa Vị sửng sốt, cha sao lại biết Mặc Tam ? Hắn từng cùng nương nói qua …… Nương nói cho cha sao? Còn có , cha sao nghiêm túc như vậy? “Cha, Mặc Tam hắn rất tốt , làm sao vậy?” Hứa Vị hỏi. Hứa Chính Nhất hơi trầm ngâm một hồi, mới thở dài, xoay người, phất tay nói “Không có việc gì! Cha chỉ tiện nên hỏi , ngươi đi ngủ đi!” Dứt lời, Hứa Chính Nhất bước đi . Hứa Vị có chút sững sờ nhìn bóng lưng của cha hắn , cha hắn hỏi Mặc Tam làm cái gì? Mặc Tam làm sao vậy ? Hứa Vị sững sờ một hồi, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài, đem nghi hoặc giải thích rằng lão cha hắn gần nhất rất nhàn ! Bước đi trở về phòng, mỏi mệt mà ngủ. Mà lúc này ở Ngọc Hoa tự, trong phòng Mặc Tam. Phương Tung quỳ rạp trên đất, cung kính nói “Huyện lệnh Thanh Dương Huyền , Phương Tung bái kiến tam hoàng tử!” Mặc Tam ngồi ở trên giường, diện vô biểu tình, ngữ khí thanh lãnh , nói “…… Ngươi tới gặp ta có gì chuyện quan trọng sao ? ” Phương Tung cung kính nói “Thần là tới vấn an tam hoàng tử, cũng là đến đưa một kiện lễ vật cho tam hoàng tử .” Dứt lời, hai tay cung kính trình lên một cái hộp. Mặc Tam nhìn chằm chằm cái hộp hồi lâu, mới chậm rãi vươn tay tiếp nhận, mở ra, không khỏi ngẩn ra, giữa hòm là một nửa khối ngọc bội màu trắng được khảm lệnh tự . Đó là một trong nhưng lệnh bài đại biểu cho thập nhị gia tộc , ngọc bội màu trắng chính là lệnh bài đại biểu Phương gia . “Bởi vì phụ thân cùng thần ý kiến không hợp, cho nên, thần cùng phụ thân chia nửa khối ngọc ra .” Mặc Tam sửng sốt, trong lòng lập tức cười trào phúng, đây là vì để ngừa vạn nhất đi? Ở đại Sở , nếu hoàng tử được dự đoán sẽ kế thừa ngôi vị , nhất định phải được có được lệnh bài của mười hai gia tộc , nói như vậy thôi chứ nếu hoàng tử sinh ra có dấu hiệu màu trắng , khi hoàng tử này được phong vị thì tất cả mười hai gia tộc đều sẽ tự dâng lệnh bài của mình lên làm hạ lễ . Ở Đại Sở , trong một ngàn năm qua , hoàng tử có được dấu hiệu màu trắng là phi thường thưa thớt, mỗi một hoàng tử vào khi trọng yếu sẽ cố tranh đoạt lệnh bài , lấy đa số để thắng. Nhớ tới kiếp trước, tuy rằng hắn cũng có dấu hiệu, đáng tiếc là dấu hiệu Mặc quỷ màu đen, vì tranh đoạt lệnh bài, hắn diệt vài gia tộc, trong đó…… Phương gia tuy rằng thấy tình thế không ổn nên dâng lên Phương thạch màu trắng này , nhưng hắn đăng cơ sau vẫn lấy cớ Kiến Minh dư nghiệt, diệt toàn tộc Phương gia…… Hiện giờ, gia chủ kế tiếp của Phương gia – Phương Tung, trưởng tử của thừa tướng Phương Dung , sớm như vậy đã hiến Phương thạch màu trắng này sao ? “Vì cái gì? Người khác có lẽ không rõ ràng, nhưng ngươi là trưởng tử của Phương gia, gia chủ đời kế , ngươi hẳn rất rõ ràng, ta là Mặc quỷ chứ ?” Mặc Tam diện vô biểu tình , hỏi. Phương Tung vẫn cung kính quỳ rạp trên đất như cũ, thấp giọng nói “Thần tin tưởng ánh mắt của mình , thần tin tưởng, tam hoàng tử dù lưng đeo dấu hiệu sống mà còn có thể sống sót đến nay cũng ắt không phải kẻ tầm thường .” “Ngươi có biết?” trong mắt Mặc Tam xẹt qua một tia lãnh ý, trong cung người biết dấu hiệu của hắn là dấu hiệu sống chỉ có mình thúc công …… “Thần may mắn được cùng Cảnh Trữ vương uống trà ……” Uống trà? Mặc Tam trầm mặc. Là ý của thúc công ? Sau một lúc lâu, Mặc Tam khép lại hộp , thản nhiên nói “Phân lễ này , ta nhận.” Phương Tung vui vẻ, ngẩng đầu cung kính khấu tạ nói “Thần tạ ơn tam hoàng tử!” ********* Trời còn chưa sáng , Hứa Vị vẫn giống như bình thường , nhẹ nhàng mở cửa nhà ra , khi Trung bá đang dặn dò cái gì mà phải cẩn thận nha , nhớ nhìn đường nha thì hắn đã chạy khỏi cửa , vừa mới bước ra khỏi phố Long Tĩnh , Hứa Vị không khỏi dừng lại cước bộ. Cách đó không xa, Mặc Tam lẳng lặng nhìn hắn. Hứa Vị ngẩn ra, lập tức tươi cười, hướng Mặc Tam chạy tới. Mặc Tam nhìn Hứa Vị hướng chính mình chạy tới, khóe miệng hơi hơi nhất loan. “Tiểu Mặc, ngươi tới đón ta ?” Hứa Vị chạy đến trước mặt Mặc Tam, cười tủm tỉm hỏi. Đột nhiên phát giác ống quần bị kéo lại, cúi đầu, chỉ thấy hai mắt Tiểu Bạch đang nước mắt lưng tròng nhìn mình, miệng bị mảnh vải trói chặt , chỉ có thể thấp giọng ô ô. Hứa Vị hoảng sợ, vội ngồi xổm xuống, một bên cởi bỏ mảnh vải, một bên ngẩng đầu nhìn Mặc Tam , hỏi “Tiểu Bạch , nó làm sao vậy?” “Nó rất ồn , nhất quyết đòi theo tới .” Mặc Tam nhíu mày nói, đôi mắt lạnh lùng quét về phía Tiểu Bạch đang dùng móng vuốt kéo Hứa Vị. Tiểu Bạch run lên, sợ hãi , không dấu vết lặng lẽ thu hồi móng vuốt. Hứa Vị sửng sốt, lập tức cười nói “Tiểu Bạch nó nghe hiểu được , Tiểu Mặc, ngươi về sau nói cùng nó, kêu nó không được ồn ào nữa , nó sẽ nghe .” Đối với một con đậu hũ trắng để dự trữ lương thực thì cần chi phải tốn nhiều võ mồm chứ ? Nhưng Mặc Tam chỉ trầm mặc gật đầu, nâng tay , lắc lắc bao giấy trong tay , giấy gói được xé một nửa , lộ ra miếng bánh nướng thơm ngào ngạt “Ăn không?” Nhãn tình Hứa Vị sáng lên, cười tủm tỉm gật đầu “Ăn!”
|
Chương 12: Trúc mã [ bát ][EXTRACT]Tuy rằng buổi sáng đã ăn, nhưng Hứa Vị vẫn cầm lấy bánh nướng ăn ngon lành như cũ . Mặc Tam đi ở bên người Hứa Vị, nhìn Hứa Vị từng ngụm từng ngụm cắn bánh nướng, trong mắt hiện lên tiếu ý . Lên núi, đến chào Tuệ Viễn sau, Hứa Vị mang theo Tiểu Bạch đến hậu sơn hái thuốc, Mặc Tam đi theo nhị sư huynh luyện võ. Mặc Tam luyện võ xong, liền đi ra hậu sơn. Phía hậu sơn , Hứa Vị vạch ra bụi cỏ, tỉ mỉ tìm thảo dược. Tiểu Bạch khi thì chạy đông chạy tây , khi thì lăn tròn trên mặt đất . Hứa Vị đang tìm thảo dược, cách đó không xa có một cây thảo dược có hoa nhỏ màu tím đang lay động trong gió , nhãn tình Hứa Vị sáng lên “Thu Anh hoa?” Vận khí thật tốt, có thể thấy Thu Anh hoa hiếm có này . Hứa Vị mặt mày hớn hở, thật cẩn thận đem Thu Anh hoa hái tới , tính toán sau khi trở về liền thử xem tác dụng thế nào . Đang muốn đứng dậy, liền thoáng nhìn đóa hoa màu lam nhỏ cách đó cũng không mấy xa , màu sắc kia , hình dạng kia, sẽ không là…… “Khiên Mộng Ấn” khó hái nhất Đại Ngọc sơn chứ ??? Hứa Vị kích động trong lòng, vội chạy tới, lại phát hiện kia Khiên Mộng Ấn mọc ở bên cạnh huyền nhai, Hứa Vị ghé sát vào bên huyền nhai, thật cẩn thận vươn tay , ân? Với không tới…… Hứa Vị cắn răng, tái cố gắng đem thân mình nhích về phía trước , thật cẩn thận vươn tay lần nữa , lần này , thân thể lại trượt đi theo , Hứa Vị kinh hô, mắt thấy sẽ ngã xuống — “Vị Vị!!!” Phía sau một tiếng giận hô , lập tức, Hứa Vị bị một cỗ lực mạnh mẽ kéo trở về. Hứa Vị nhân cơ hội đem Khiên Mộng Ấn kia chộp vào trong tay . Thở hổn thở hển, Hứa Vị quay đầu nhìn về phía Mặc Tam đứng phía sau vẫn như cũ túm chặt lấy mình , ngượng ngùng cười “Tiểu Mặc, cám ơn ngươi……” “Ngươi đang làm cái gì?!” Mặc Tam cả giận nói, đem Hứa Vị kéo về , trong lòng vừa sợ vừa giận, nghĩ lại khi nãy lúc hắn mới vào hậu sơn , thật vất vả mới tìm được Hứa Vị, lại đập vào mắt cảnh Hứa Vị lung lay sắp trượt xuống huyền nhai , tam hồn thiếu chút nữa không còn lưỡng phách ! Liếc mắt đóa hoa nhỏ màu lam mà Hứa Vị đã nhanh tay chộp được , trong lòng giận quá, chỉ vì hoa này thôi sao ?! Thiếu chút nữa tặng cả mệnh mình?! Hứa Vị thấy Mặc Tam xưa nay diện vô biểu tình hiện tại trên mặt lại một mảnh thịnh nộ, trong lòng không khỏi có phần không yên , nhược nhược nói ra, nói “Tiểu Mặc, thực xin lỗi…… Ta khiến ngươi lo lắng ……” Mặc Tam lạnh lùng nhìn chằm chằm Hứa Vị hồi lâu, nhìn đến nỗi Hứa Vị nhịn không được gục đầu xuống, mới nói ra “Không chuẩn lại có lần sau !” Hứa Vị vội gật đầu. Mặc Tam lúc này mới dắt tay Hứa Vị, hơi hơi hoãn hoãn thần sắc, nói “Đi trở về.” Hứa Vị lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi a , sao Mặc Tam rõ ràng là một tiểu hài tử thôi mà lại làm cho người ta bị áp lực lớn như thế a?? Nhìn bóng lưng của Mặc Tam trước mặt mình , Hứa Vị lúng túng trong lòng, mình sao lại sợ hãi khi đối mặt với Mặc Tam chứ ? Có lẽ , nhất định là do mình mới làm cho Mặc Tam lo lắng , cho nên bản thân chột dạ , mới có thể sợ như vậy…… Ân, nhất định là như vậy! Lúc này hoa dại ven sơn đạo đang nở rộ , tay phải Hứa Vị bị giữ chặt ở trong tay trái của Mặc Tam, vì thế, tay trái thuận tay hái mấy đóa cúc dại , cười tủm tỉm nhìn Mặc Tam nói “Tiểu Mặc, trở về, ta phao trà hoa cúc cho ngươi uống.” Mặc Tam quay đầu nhìn Hứa Vị đang tươi cười hớn hở , đôi mắt ấm áp “Hảo.” Chậm rãi đi giữa sơn đạo , nghe Hứa Vị lẩm bẩm tên hoa nha thảo dược nha , trong lòng Mặc Tam thực sự an tường. Nghĩ tới một màn mạo hiểm vừa mới kia, Mặc Tam theo bản năng giữ chặt tay Hứa Vị hơn , bỗng nhiên nhớ tới lời thúc công từng nói — Khi biết sợ hãi mất đi , ngươi sẽ hiểu được, cái gì mới là thứ ngươi muốn . Như vậy, tiểu hài tử mà mình nắm trong tay này là thứ mình muốn sao ? Đột ngột “Đúng rồi, Tiểu Mặc, buổi tối ngươi theo ta về nhà ăn cơm đi ?” Hứa Vị nói. Mặc Tam chậm rãi nắm tay Hứa Vị đi trên sơn đạo , nghe xong hơi nghi hoặc , quay đầu hỏi “Buổi tối ngươi có việc sao ?” Mỗi ngày , Vị Vị đều làm bữa chiều cho mình xong rồi mới về nhà , muốn hắn đến nhà ăn , nhất định là có việc gì đó ? Hứa Vị gật đầu “Ca ca ta buổi tối về nhà, Tiểu Mặc, theo ta về nhà ăn cơm đi. Nương ta rất muốn trông thấy ngươi.” Dứt lời, Hứa Vị cười “Cha ta cũng rất muốn gặp ngươi. Nhà của chúng ta ít người , cũng chỉ có ta, đại ca, cha nương ta, còn có người nhà Trung bá. Ngươi yên tâm, sẽ không ồn ào ……” Hứa Vị đang muốn nói, Mặc Tam chen vào “Hảo.” Hứa Vị đầu tiên là sửng sốt, lập tức cười sáng lạn “Vậy nha .” Mặc Tam nhìn chằm chằm Hứa Vị, lại thản nhiên nói “Nhưng đừng chuẩn bị cơm cho ta , ta ăn cơm thừa là tốt rồi.” Hứa Vị ngẩn ra, lập tức trừng mắt “Không được ! Ta làm cơm cho ngươi là được mà !” Mặc Tam trầm mặc, sau một lúc lâu, mới thản nhiên nói “Tùy ngươi.” Dứt lời, Mặc Tam quay đầu không thèm nói lại. Hứa Vị nhìn bóng dáng Mặc Tam tựa hồ phiền muộn đi, trong lòng có hơi tê rần, hắn biết Mặc Tam đang cố kỵ cái gì, thân phận Mặc quỷ sao? Nhịn không được kéo kéo tay Mặc Tam . Mặc Tam quay đầu, mặt diện vô biểu tình nhìn Hứa Vị. “Tiểu Mặc…… Ta thật sự muốn mời ngươi tới nhà của ta ăn cơm .” Hứa Vị nột nột nói. Mặc Tam khẽ lắc đầu “Không có việc gì.” Kéo tay Hứa Vị , nói “Buổi chiều chúng ta xuống núi sớm một chút đi, ta muốn mua vài đồ .” Hứa Vị nhìn Mặc Tam tựa hồ không hề buồn rầu nữa , mới mỉm cười “Hảo! Ngươi muốn mua cái gì ? Ta cùng ngươi.” Mặc Tam nhìn Hứa Vị, đôi mắt nhất nhu. Đi nhà của Vị Vị ? Hắn còn chưa nghĩ tới, bất quá Vị Vị mời hắn đi, vậy chứng tỏ ở trong lòng Vị Vị thực đem hắn làm bằng hữu . Chính là…… Thân phận Mặc quỷ của mình , người nhà bọn họ sẽ đối đãi thế nào ? Vị Vị không quan tâm , người nhà Vị Vị cũng sẽ không quan tâm sao? Nếu…… Bọn họ phản đối Vị Vị cùng mình làm bằng hữu….. Trong mắt Mặc Tam hiện lên một tia lãnh ý. Vậy…… Không có biện pháp . *********** Đang lúc hoàng hôn, hướng Tuệ Viễn bẩm báo sau, Hứa Vị cùng Mặc Tam đã đi xuống núi . Lúc này nhóm tiểu thương ở Thanh Dương Huyền còn chưa dọn quán, Hứa Vị lôi kéo Mặc Tam, từng bước từng bước đi , Mặc Tam yên lặng đi theo, nhưng theo một hồi lâu, thấy Hứa Vị chỉ xem chứ không mua, liền lôi kéo Hứa Vị đi hướng một gian hàng bán điểm tâm. “Tiểu Mặc, ngươi đói bụng?” Hứa Vị nhìn quán điểm tâm trước mắt, quay đầu hỏi. Một canh giờ trước , hắn làm cho Mặc Tam vài cái bánh bao. Mặc Tam đều ăn xong rồi mà . Mặc Tam chỉ lắc đầu, liền đi vào quán. Thời điểm đi vào trong ***, chỉ thấy chưởng quầy đang ở tính sổ sách , liếc mắt thấy Hứa Vị cùng Mặc Tam, chỉ nhíu nhíu mày, liền cúi đầu tiếp tục tính sổ. “Vị Vị……” Mặc Tam mặc kệ chủ quán , một bên hỏi “Bá phụ thích ăn điểm tâm gì?” Đang nhìn điểm tâm thơm ngon ngào ngạt , Hứa Vị sửng sốt, quay đầu, nhìn về phía Mặc Tam “Tiểu Mặc, ngươi là……” Mặc Tam ừ một tiếng, thản nhiên nói “Tổng không thể đến bằng hai tay trống trơn” Hứa Vị san nhiên cười “Tiểu Mặc, không cần đâu .” Ngươi vẫn là tiểu hài tử nha , Tiểu Mặc, tiểu hài tử tới ăn cơm không cần long trọng như vậy nha . Hứa Vị yên lặng nghĩ trong lòng. Mặc Tam không để ý đến Hứa Vị, chỉ là đếm đếm mấy thứ điểm tâm , đối tiểu nhị vẫn miễn cưỡng đứng ở bên cạnh , nói “Mấy thứ này , gói lại hết đi ” Tiểu nhị liếc mắt Mặc Tam cùng Hứa Vị một cái, giả cười “Tiểu hài tử, có bạc không ?” Hứa Vị nhíu mày, đang muốn tiến lên, Mặc Tam lấy ngân lượng ra, hờ hững nói “Nhanh lên.” Tiểu nhị ngẩn ra, vội nịnh nọt cười “Vị tiểu công tử này , ngài chờ chút nha , rất nhanh là có rồi !” Chưởng quầy cũng kinh ngạc nhìn lại đây, lập tức đứng dậy, nịnh nọt cười, tiến lên nói “Vị tiểu công tử này đến đây lần đầu sao ?” Mặc Tam thản nhiên quét chưởng quầy liếc một cái, dắt tay Hứa Vị , hờ hững không nói. Hứa Vị nhìn chưởng quầy vẻ mặt xấu hổ, ha hả cười gượng một tiếng, nói “Chúng ta lần đầu tiên đến, lần đầu tiên đến.” Đợi tiếp nhận gói điểm tâm mà tiểu nhị đưa qua , Mặc Tam liền trầm mặc lôi kéo Hứa Vị đi ra khỏi quán. Đi ra khỏi quán , Hứa Vị kéo kéo tay Mặc Tam. Mặc Tam quay đầu. Hứa Vị nghiêm túc “Tiểu Mặc, ngươi không thể như vậy.” “Ân?” “Tuy rằng bọn họ cảu nhãn khán nhân thấp (1), nhưng, tục ngữ đã nói , trữ kết thập môn thân, bất kết nhất môn cừu (2), đừng đánh vào mặt kẻ đang cười đó thôi.” [ (1) Cẩu nhãn khán nhân thấp : mắt cẩu thì không nhìn được người khác thế nào , ý chỉ người không biết nhìn người ] (2) Trữ kết thập môn thân, bất kết nhất môn cừu : Thà thân 10 người còn hơn chuốc án 1 kẻ , nên thêm bạn không nên thêm thù .] Mặc Tam trong lòng lạnh lùng nghĩ, chỉ cần đủ cường, thì cần chi để ý mấy thứ đó ? Nhưng nhìn bộ dáng Hứa Vị quan tâm, Mặc Tam chỉ nhẹ nhàng gật đầu. Quên đi, Vị Vị không hiểu cũng không quan hệ. “Còn có…… Tiểu Mặc, ngươi thật sự không cần phải … mua mấy thứ này ……” Hứa Vị nhìn bao lớn bao nhỏ điểm tâm trong tay Mặc Tam , trong lòng rất bất đắc dĩ. “Nên có .” Mặc Tam nói xong, liền lôi kéo Hứa Vị , tiếp tục hướng phía trước đi đến. Hứa Vị than nhẹ trong lòng, nhà của Mặc Tam khẳng định phi thường có tiền, bất quá, tò mò ghê , cho tới bây giờ Mặc Tam cũng chưa đề cập đến người nhà của hắn…… Hơn nữa, Mặc Tam đã có nhiều tiền mua nhiều đồ này nọ như thế , vì cái gì hắn không mua cho bản thân một kiện quần áo tử tế chứ ? Hứa Vị nhìn bố y màu lam thẫm trên người Mặc Tam, bởi vì luyện võ mà đã bị sờn vài chỗ . Hay là …… Mặc Tam tiết kiệm tiền ?? Hứa Vị khó hiểu. Tuy rằng trong lòng rất ngạc nhiên cùng không đoán được nhà của Mặc Tam thế nào , nhưng mỗi khi Hứa Vị nghĩ đến kiếp trước, liền đè ép nghi hoặc cùng tò mò xuống , tuyệt đối, tuyệt đối không thể tái lặp lại sai lầm đời trước! ********** Đợi đến cửa Hứa gia . Vào cửa , đi vào nhà chính, cha nương Hứa Vị đều ngồi ngay ngắn ở thủ vị. Mặc Tam cung kính hành lễ “Mặc Tam kiến quá Hứa bá phụ, Hứa bá mẫu.” Nương Hứa Vị có chút vui sướng đứng dậy, nâng Mặc Tam dậy , cười dài nói “Ngươi chính là Tiểu Mặc? Bộ dáng thật không tồi ! Đến, bé ngoan, mau ngồi xuống.” Cha Hứa Vị cũng nhìn chằm chằm Mặc Tam sau một lúc lâu, mới cười nói “Mặc Tam? Đây chắc không phải tên thật của người nhỉ ?” Đang chuẩn bị châm trà , tay Hứa Vị cứng đờ. Mặc Tam căng thẳng. Nhìn về phía Hứa Chính Nhất, Hứa Chính Nhất tuy rằng tươi cười đầy mặt, nhưng là loại cười rất gian . Mặc Tam trầm mặc nhìn chằm chằm Hứa Chính Nhất, không khí nhà chính liền lâm vào một loại cứng ngắc. Hứa Vị có chút khẩn trương trong lòng, lão cha hắn làm sao vậy?! Là người đều nghe được, Mặc Tam không phải tên thật, nhưng Hứa Vị hắn cho tới bây giờ đều không hỏi, cha là người thông minh, loại chuyện có chút mịt mờ gì đó thì cha phải hiểu được mới đúng , vì sao lại vạch trần ra ? Cha suy nghĩ cái gì? Nương Hứa Vị cũng thực nghi hoặc quay đầu nhìn về phía Hứa Chính Nhất, Hứa Hạo Nhiên cũng có chút mờ mịt nhìn về phía Hứa Chính Nhất. Mà Mặc Tam trầm mặc cũng chậm rãi đứng dậy. “Mặc Tam…… Không phải tên thật của ta.”
|
Chương 13: Trúc mã [ cửu ][EXTRACT]“Vậy ngươi tên là……” Hứa Chính Nhất hí mắt hỏi. “Mặc.” Mặc Tam thản nhiên nói “Tên của ta là Mặc.” Hứa Chính Nhất nhìn chằm chằm Mặc Tam, sau một lúc lâu, đột ngột ha ha cười “Ha ha. Tên này không tồi. Mặc mặc vô danh! Mặc mặc vô danh! Hảo. Ha ha……” Hứa Vị đầu tiên là ngẩn ra, lập tức trong lòng xấu hổ, lão cha hắn rốt cuộc đang làm sao nha? Giương mắt nhìn về phía Mặc Tam, đã thấy Mặc Tam vẫn diện vô biểu tình mà đứng . Hứa Vị không khỏi trong lòng không yên, Mặc Tam…… Không sinh khí chứ ? Nương Hứa Vị lúc này mới lên tiếng “Tốt lắm, tốt lắm, thời điểm không còn sớm . Chúng ta chuẩn bị dùng cơm đi.” Hứa Vị vội đứng dậy , cười nói “Nương, ta đến giúp ngươi .” Đôi mắt của nương Hứa Vị hơi hiện ra tiếu ý , nói “Hảo!” Hứa Vị đi theo nương hắn vào trù phòng, Trương mụ đã chuẩn bị đầy đủ . Hứa Vị nhìn đồ ăn đã được chuẩn bị, rất là phong phú nha, nghĩ tới điều Mặc Tam cố kỵ, Hứa Vị nhẹ giọng nói “Nương, đồ ăn của Tiểu Mặc để ta làm đi .” Nương Hứa Vị sửng sốt, lập tức nhíu mày nói “Không cần! Nương làm cũng như nhau mà .” Hứa Vị lắc đầu nói “Nương, Tiểu Mặc chỉ ăn đồ do ta làm thôi .” Nương Hứa Vị sửng sốt, lập tức nghĩ nghĩ, thở dài “Cũng được . Vậy ngươi làm đi.” Mà lúc này, trong nhà chính . Không khí…… Có chút lạnh lẽo quái dị. Hứa Chính Nhất vừa thấy Mặc Tam ngồi ngay ngắn, giả cười thử hỏi “Tiểu Mặc nha, ngươi cùng Vị Vị nhà ta quen nhau bao lâu rồi ?” Một bên , Hứa Hạo Nhiên đang bưng bát trà lên , tay liền đình lại chút, hơi có chút vô lực nhìn về phía Hứa Chính Nhất đang giả cười, sao lão cha hỏi câu như thế …… Kỳ quái?? “61 ngày .” Mặc Tam diện vô biểu tình hồi đáp. Hứa Chính Nhất giật mình , ha hả giả cười “Tiểu Mặc nhớ thực rõ ràng nha.” Mặc Tam chỉ trầm mặc. Hứa Chính Nhất ngượng ngùng cười, cảm thấy không thú vị, sờ sờ cái mũi, liền cũng mang bát trà lên uống hết . Trong lòng nói thầm , tam hoàng tử này…… Thật đúng là không phải không thú vị bình thường! Bất quá, rất không đơn giản. Không biết vì sao, Hứa Chính Nhất đối hài tử mới mười tuổi trước mắt này không có hảo cảm . Hứa Hạo Nhiên nhìn nhìn Mặc Tam, lại liếc mắt nhìn Hứa Chính Nhất một bộ nhàm chán uống trà, trong lòng thở dài, cảm thấy cha hắn thật sự là…… Không biết nói cái gì cho phải. Vì thế nên không khí trong phòng giờ phút này có chút ngưng trệ khó xử , Hứa Hạo Nhiên mỉm cười hỏi “Tiểu Mặc, ngươi đi theo Tuệ Viễn đại sư học cái gì vậy ? Học y như Vị Vị sao ?” Mặc Tam chậm rãi lắc đầu “Ta cái gì cũng học.” Hứa Hạo Nhiên có chút không tin, một hài tử mới mười tuổi nào có nhiều tinh lực như vậy? Cái gì cũng học?? “Vậy ngươi học cái gì?” “Vũ kỹ, văn thao, binh pháp, dược thảo, cầm kì thi họa” Mặc Tam chậm rãi nói. Hứa Hạo Nhiên chọn chọn mi, Hứa Chính Nhất cũng có chút đăm chiêu. “Nga. Ngươi học vũ kỹ?” Hứa Hạo Nhiên đứng lên, nhướng mày nói “Vậy đi , chúng ta so tài một chút đi , thế nào ?” Mặc Tam chậm rãi đứng dậy, gật đầu nói “Hảo.” Đợi Hứa Vị bưng đồ ăn vào nhà chính, liền thấy trong phòng chỉ còn lại có Hứa Chính Nhất, nghi hoặc hỏi “Cha, ca ca cùng Tiểu Mặc đâu?” Hứa Chính Nhất miễn cưỡng chỉa chỉa phía sau “Đến phía sau so tài rồi .” Hứa Vị sửng sốt, vội buông đồ ăn, chạy qua , trong lòng có chút tức giận, ca ca cũng thật là! Tiểu Mặc mới mười tuổi, sao có thể cùng hắn so tài vũ kỹ chứ ? Nếu Tiểu Mặc bị thương thì làm sao bây giờ?! Tới hậu viện , thấy rồi , Hứa Vị ngây dại. Mặc Tam không biết làm thế nào mà đặt được đại đao lên cổ đại ca hắn , mà trường thương trong tay đại ca hắn bị ngã lăn lóc trên đất . Thấy Hứa Vị ngẩn ngơ , Mặc Tam vội thu hồi đại đao, nhìn chằm chằm Hứa Vị, có chút cứng ngắc nói ra “Ta không làm bị thương hắn.” Hứa Vị lấy lại tinh thần, nhìn nhìn Hứa Hạo Nhiên một bên sắc mặt có chút trắng bệch sợ run, lại quay đầu nhìn về phía Mặc Tam, có chút khó có thể tin hỏi “Tiểu Mặc, ngươi thắng ? Mặc Tam trầm mặc gật đầu. Hứa Hạo Nhiên lúc này lại cười cười, tươi cười rất chân thành, nói “Tiểu Mặc thật lợi hại, ta thua.” Mặc Tam vẫn diện vô biểu tình như cũ . Hứa Vị lại rất kinh ngạc trong lòng, Mặc Tam thông minh, cũng thực cố gắng, nhưng niên kỉ của ca ca lớn hơn Mặc Tam , hơn nữa, ca ca cơ hồ một lòng nhào vào vũ kỹ , Mặc Tam mỗi ngày lại học rất nhiều, vũ kỹ bất quá là một trong số đó mà thôi , luận về chuyên tâm cùng tốn sức , sao có thể hơn đại ca nha ? Khi Hứa Vị đang kinh ngạc, Hứa Chính Nhất lại bước đến , nghe thấy Hứa Hạo Nhiên nói, Hứa Chính Nhất dừng bước , nhìn về phía Mặc Tam diện vô biểu tình, trong lòng cũng kinh ngạc, nhưng nhớ tới xuất thân của Mặc Tam, Hứa Chính Nhất nhẹ nhàng thở dài, Mặc quỷ hoàng tử nha. ********** Khi dùng cơm , Hứa Chính Nhất thấy Mặc Tam trầm mặc dùng cơm , cũng chỉ dùng đồ ăn được đặt trước mặt . Nương Hứa Vị gắp một miếng thịt bò vào bát Mặc Tam, rất thân thiết nói “Đến, Tiểu Mặc, ăn nhiều một chút.” Mặc Tam cứng đờ, lập tức yên lặng gật đầu, nói “Cám ơn Hứa bá mẫu.” Nhưng không có ăn. Vẫn như cũ tự cố mục đích bản thân , ăn đồ ăn trong bát mình . Hứa Chính Nhất chau mày, Mặc quỷ hoàng tử này ghét bỏ đồ ăn của thê tử hắn sao ? Há miệng thở dốc muốn nói cái gì đó , khóe mắt thoáng nhìn Hứa Vị đang cười tủm tỉm đem thịt bò trong bát gắp tới bát của Mặc Tam. Mà Mặc Tam vẫn diện vô biểu tình gắp lên miếng thịt bò , chậm rãi nhai . Hứa Chính Nhất có chút đăm chiêu, Mặc quỷ hoàng tử này…… Dường như thực thân cận Vị Vị nha. Dùng xong cơm , Mặc Tam ngồi một hồi , liền đứng dậy cáo từ. Nương Hứa Vị cùng Hứa Hạo Nhiên rất nhiệt tình đưa Mặc Tam xuất môn. Đi ra phố Long Tĩnh , Mặc Tam liền quay về phía sau nói với Hứa Vị “Vị Vị, ngươi trở về đi . Ta tự mình đi về là được rồi .” Hứa Vị nhìn nhìn sắc trời, lúc này, sắc trời mặc dù có chút hôn ám, nhưng hoàn hảo là chưa đến đêm . Liền gật đầu nói “Vậy Tiểu Mặc , ngươi cẩn thận một chút.” Mặc Tam khẽ gật đầu, liền xoay người đi nhanh. Nhìn Mặc Tam đi xa , Hứa Vị mới xoay người chậm rãi trở về. *********** Ban đêm, Hứa Chính Nhất nằm ở trên giường , có chút đăm chiêu. “Chính Nhất, ngươi còn chưa ngủ sao ?” Nương Hứa Vị có chút mệt mỏi hỏi. “Chân Chân , ngươi cảm thấy Mặc Tam kia thế nào?” Hứa Chính Nhất chuyển đầu hỏi. Nương Hứa Vị nghĩ nghĩ, hồi đáp “Là hài tử thực thông minh, bất quá…… Dường như có chứng tự bế ( tự kỉ ) a?” Hứa Chính Nhất bĩu môi “Hắn là Mặc quỷ, lại sinh trưởng ở nơi hoàng cung quỷ quái, hừ! Bất quá ta xem thật không giống chứng tự bế , thật như là tâm tư thâm trầm !” Nương Hứa Vị khó hiểu “Chính Nhất, người hình như không thích Mặc Tam sao ?” Hứa Chính Nhất trầm xuống một hồi, mới giận dữ nói “Chân Chân, ta đối hắn không ý kiến gì, ta chỉ không muốn hắn cùng hài tử nhà chúng ta quá thân cận ! Ngươi có biết đại ca đến Thanh Dương Huyền là vì ai không ? Chính là vì Mặc Tam này! Phương gia hiện tại đã một phân thành hai, đại ca duy trì Mặc Tam, cha duy trì nhị hoàng tử, ai…… Vốn ta đã bị đuổi ra khỏi Phương gia, còn ngươi , trên danh nghĩa cũng đã chết, theo lý, việc này cùng chúng ta cũng không liên quan, nhưng hiện tại Vị Vị cùng Mặc Tam thân cận như thế , ta lo lắng na!” Nương Hứa Vị ôn nhu an ủi nói “Ngươi cũng đừng quá lo lắng, tiểu hài tử thôi, thân cận cũng không có gì đâu.” Vẻ mặt Hứa Chính Nhất đau khổ “Đối với ngươi thì không có gì , vừa nhìn thấy Mặc Tam cùng Vị Vị nhà chúng ta ở chung ta liền lo lắng ! Chân Chân …… Ta, ta cảm thấy , dường như Mặc Tam kia sẽ đem Vị Vị nhà chúng ta cướp đi……” ( Nguyệt : Linh cảm của người cha nha ^O^ ] Nương Hứa Vị nhịn không được bật cười “Ngươi là suy nghĩ nhiều quá đấy ? Chuyện đó sao có thể ? Tốt lắm! Mau ngủ đi!” Hứa Chính Nhất than thở một phen “Ai, thôi!” ********** Lúc này, trên sườn núi Đại Ngọc sơn , bên huyền nhai . “Bẩm chủ nhân, Cảnh Chân vương gia cùng Liên Nguyệt quận chúa mười ngày sau sẽ đến Ngọc Dương Huyền .” Liên Nguyệt? Ngọc Dương Huyền? Đôi mắt Mặc Tam hơi hơi chợt lóe, trầm mặc nhìn chằm chằm hắc y nam tử đang quỳ gối trước mặt mình. Hờ hững nói “Tất cả chuyện về Hứa Chính Nhất phải báo vào 3 ngày sau .” “Dạ!” Đợi hắc y nam tử biến mất ở trong bóng đêm, Mặc Tam gợi lên khóe miệng , cười trào phúng. Ngọc Dương Huyền? Nhị ca hắn đang ở Ngọc Dương Huyền, xem ra, vẫn như kiếp trước, hướng về phía nhị ca . Liên Nguyệt? Nàng kia mê luyến nhị ca hắn , không tiếc ủy thân gả cho hắn, chỉ vì lừa gạt tín nhiệm của hắn , cuối cùng, thiếu chút nữa hại chết hắn ? Nếu không phải cho tới bây giờ hắn chưa bao giờ tin bất luận kẻ nào , chỉ sợ đời trước hắn đã sớm chết rồi ! Đôi mắt Mặc Tam một mảnh hàn ý. Dưới tay , ngón tay chạm tới một túi hương bên hông …… Mặc Tam ngẩn ra. Lập tức , trong mắt có chút phức tạp, Vị Vị…… ******* Hôm sau, Hứa Vị thức dậy như bình thường , sắc trời chưa sáng liền rời nhà đi, vừa mới rẽ khỏi phố Long Tĩnh , liền thấy Mặc Tam chắp hai tay sau lưng đứng ở nơi đó, bên cạnh, còn có Tiểu Bạch ngồi chồm hổm cúi đầu nom rất uể oải . Hứa Vị cười, hướng Mặc Tam chạy qua “Tiểu Mặc, ngươi tới rồi sao ?” Mặc Tam giơ gói giấy to trong tay , trong giấy là bánh bao trắng đang tỏa hương thơm “Bánh bao, ăn không ?” Hứa Vị tươi cười sáng lạn “Có !”
|
Chương 13: Trúc mã [ cửu ][EXTRACT]Hứa Vị vẫn đều cảm thấy mình là người có tính cách tốt , cha cùng nương, còn có đại ca, sư phó vẫn đều nói hắn là một bé ngoan . Cho nên, giận dữ hay tương tự, Hứa Vị vẫn cảm thấy mình sẽ không bao giờ như thế . Nhưng, hiện giờ, Hứa Vị mới biết . Đó là bởi vì đời trước hắn chưa bao giờ gặp qua Mặc Tam — hỗn! đản! Bính! Hứa Vị vẻ mặt phẫn nộ đá văng ra cửa phòng của mình , ở trong ánh mắt khó có thể tin của Hứa Chính Nhất, nương Hứa Vị, Hứa Hạo Nhiên cùng những người liên can , cố gắng nặn ra tươi cười , cứng nhắc nói “Cha, nương, đại ca, ta ngủ trước a.” Dứt lời, đem cửa phòng đóng thật mạnh ! Hứa Chính Nhất nhìn chằm chằm cửa phòng đã đóng , sau một lúc lâu, ngẩng đầu nhìn trời , lúc này…… mới vừa qua buổi trưa thôi a. Hứa Hạo Nhiên cùng nương Hứa Vị liếc nhau, rất là kinh ngạc. “Nương, vừa mới, Vị Vị phát giận ?” Hứa Hạo Nhiên có chút không tin, từ nhỏ đến lớn, hắn chưa bao giờ gặp qua Vị Vị phát giận đâu. Hứa Vị nương nghĩ nghĩ, kéo qua Hứa Hạo Nhiên , nhẹ giọng nói “Hạo Tử, ngươi ra bên ngoài nhìn xem , nhìn xem Mặc Tam có đến hay không……” Hứa Hạo Nhiên quay đầu “Nương, ngươi là nói……” “Hừ! Vị Vị chơi thân với mình Mặc Tam, trừ bỏ Mặc Tam kia, còn có ai có thể chọc Vị Vị tức giận như vậy?” Hứa Hạo Nhiên ngẫm lại cũng phải , liền xoay người hướng ra ngoài đi đến. Lúc này, Hứa Vị đem chăn bông phủ kín mình , nghĩ tới chuyện vừa mới xảy ra, liền một bụng hỏa, lăn qua lộn lại , nghiến răng phẫn hận. Mặc Tam kia bất quá chỉ là một hài tử mười tuổi , hắn sao có thể như vậy…… Tâm ngoan thủ lạt !! Đó là người hầu của hắn a! Người hầu trung thành và tận tâm a!! Hắn cũng hạ thủ được?! Tối giận nhất chính là, dù mình cầu tình thế nào cũng vẫn lạnh nhạt hờ hững , còn tăng thêm hình phạt, sau đó thản nhiên nói “Cầu tình một lần, liền tăng thêm hình phạt một lần.” Hứa Vị giận dữ, nhưng lại vô kế khả thi, vừa không thể cứu đại thúc cùng Mặc Tam lên núi kia , cũng không nhẫn tâm nhìn đại thúc kia chịu hình, Hứa Vị dứt khoát xoay người, căm giận rời đi! Lăn qua lộn lại mãi , thật sự ngủ không được, Hứa Vị lại ngồi dậy. Đời trước chỉ làm một tẩu phương lang trung an phận thủ thường, đi qua rất nhiều địa phương, xem qua rất nhiều người , chuyện tình kỳ quái nào hắn cũng đều gặp qua, nhưng hắn chưa bao giờ gặp qua người giống như Mặc Tam , có thể bình tĩnh hạ lệnh dùng phương pháp tàn nhẫn xử phạt người hầu của mình như vậy? Dùng đao cắt xuống ba phiến thịt trên tay cánh tay??!! Hình phạt này quả thực quá dã man !? Hỗn đản! Phương pháp xử phạt nhiều như vậy, quỳ xuống cũng được , cái gì cũng được, dùng phương pháp như vậy tính làm cái quái gì nha ?! Hứa Vị vô phương tiếp nhân ! Hứa Vị cả đời phụng hành câu ‘ thân thể là do phụ mẫu ban cho’ , sao có thể dễ dàng phá hoại như thế?! Hắn vẫn là một y giả, y giả chi tâm sao có thể nào chấp nhận loại tàn nhẫn này ?! ************ Hứa Hạo Nhiên rời khỏi cửa đi ra bên ngoài , quả nhiên thấy Mặc Tam đứng ở gần phố Long Tĩnh đang thong thả đi qua đi lại . Hứa Hạo Nhiên dừng bước một chút , nhìn Mặc Tam diện vô biểu tình đi qua đi lại, lại nhớ tới Hứa Vị lúc này đang phát giận ở nhà, trong lòng buồn cười, cũng thực tò mò , rốt cuộc Mặc Tam này làm cái gì, nhạ Vị Vị hảo tính tình nhà hắn sinh khí như vậy? “Tiểu Mặc!” Hứa Hạo Nhiên giương giọng hô, đi nhanh qua . Mặc Tam dừng lại cước bộ, quay đầu nhìn về phía Hứa Hạo Nhiên. “Tiểu Mặc, nếu đã đến đây, sao không tiến vào?” Hứa Hạo Nhiên cười ha hả hỏi. “…… Vị Vị đã trở lại chưa ?” Mặc Tam do dự một hồi , hỏi. “Vừa mới trở lại.” Hứa Hạo Nhiên cười nhạo nói “Ngươi cùng Vị Vị cãi nhau ?” Mặc Tam ngẩn ra, lập tức trầm mặc. Đó có tính cãi nhau sao? Mặc Tam trong lòng bất giải . Hứa Vị thực tức giận , mắng hắn xong liền xoay người mà chạy, mà khi hắn bị Hứa Vị mắng luôn bảo trì trầm mặc, không có nói lại nửa câu, nghĩ rằng Hứa Vị nếu đã giận hắn thì cứ để cho y mắng hắn cho thỏa là được. Nhưng thật không ngờ chính là , Vị Vị mắng xong liền xoay người bỏ chạy…… “Tiểu Mặc, ngươi cùng Vị Vị sao lại cãi nhau ?” Hứa Hạo Nhiên rất ngạc nhiên. Mặc Tam lấy lại tinh thần, ngẩng đầu , thản nhiên nói “Ta đi về trước . Cáo từ.” “A?” Hứa Hạo Nhiên sửng sốt, nhìn Mặc Tam xoay người nghênh ngang mà đi, không khỏi khó hiểu, Mặc Tam này sao lại thế này? Mặc Tam vừa đi vừa nghĩ, nếu Vị Vị tức giận thôi thì chắc ngày mai sẽ lại bình thường . Mà lúc này , trong phòng Hứa Vị, Hứa Chính Nhất cười mị mị hỏi “Vị Vị nha, ngươi cùng Mặc Tam cãi nhau sao ? Tuyệt giao ?” Hứa Vị sửng sốt, hắn cùng Mặc Tam chỉ cãi nhau mà thôi, sao lại đã thăng cấp đến mức tuyệt giao rồi ? Hứa Chính Nhất xoa đầu Hứa Vị , cảm khái nói “Vị Vị, tính tình của ngươi , cha là tối hiểu rõ , khẳng định là lỗi của Mặc Tam ! Theo cha tính , nếu không, ngươi cùng Mặc Tam tuyệt giao đi?” Hứa Chính Nhất lại vỗ vỗ ngực rất chi là trượng nghĩa nói “Cha ủng hộ ngươi!” Hứa Vị vô ngữ , nhìn vẻ mặt trượng nghĩa của cha hắn – Hứa Chính Nhất , lại còn thêm vẻ mặt chờ mong, nhịn không được hỏi “Cha, ngươi thực ghét Tiểu Mặc sao?” “Ngạch…… Khụ khụ,” Hứa Chính Nhất ho nhẹ một tiếng, ngượng ngùng cười “Cái kia…… Cũng không phải chán ghét, chỉ là cha cảm thấy hắn làm cho Vị Vị của ta không vui , vậy liền ném hắn qua một bên cho hắn chơi một mình ! Vị Vị, ngươi nói xem , được không?” Hứa Chính Nhất cười tủm tỉm hỏi. Hứa Vị ngẩn ra, lập tức nột nột nói “Cha…… Chuyện giữa ta cùng Tiểu Mặc để chúng ta tự mình giải quyết đi .” Hứa Chính Nhất đang tính nói gì nữa , một thanh âm ôn nhu vang lên “Lão gia, ngài sao còn ở đây ? Không phải ngài nói muốn tới thư viện sao ?” Hứa Chính Nhất run lên, quay đầu chỉ thấy nương Hứa Vị đang đứng ở cửa, đôi mắt ôn nhu như nước nhìn mình, vội ngượng ngùng cười , đứng dậy “Cái kia…… Ta đi, ta đi.” Hứa Chính Nhất vừa nói xong , liền vội vàng ra cửa. Nương Hứa Vị lắc đầu thở dài, ai, người này sao càng sống càng thêm trẻ con thế chứ ? “Nương……” Hứa Vị xấu hổ cười, lúc này hắn mới bừng tỉnh , lúc mình về nhà đã có điểm thất thố , làm cho cha cùng nương đều lo lắng . Nương Hứa Vị mỉm cười, đi qua , sờ sờ đầu Hứa Vị, ôn nhu nói “Vị Vị, chuyện của ngươi thì tự ngươi phải xử lí , nếu thật sự không có biện pháp , liền cùng cha mẹ nói, biết không?” Hứa Vị nhẹ nhàng gật đầu. Nương Hứa Vị lại ôn nhu nói “Cha ngươi mặc dù có chút không uyển chuyển , nhưng là thực quan tâm ngươi.” Hứa Vị cười, quay đầu nhìn về phía nương hắn “Nương, ta biết.” Cha hắn nhìn qua thì thực không đứng đắn , nhưng rất nhiều chuyện so với bất luận kẻ nào đều nhìn thấu triệt, ngẫm lại kiếp trước, khi mình đi làm tẩu phương lang trung , ngay từ đầu cha đã phản đối, nhưng cuối cùng lại đột nhiên mạnh mẽ thúc đẩy, thậm chí kêu mình đừng về nhà…… Nhưng sau lại, mình vẫn nhịn không được trở về nhà, kết quả…… Khi đó, có lẽ cha đã nhìn ra đi . Kiến Minh dư nghiệt a. Chỉ là hắn vẫn không rõ, nhà bọn họ rốt cuộc sao lại có liên quan đến Kiến Minh dư nghiệt a ? ********* Mặc Tam trở lại Đại Ngọc sơn, không có lập tức quay về Ngọc Hoa tự, đầu tiên là đi vào sơn động bí mật ở trong núi . Trong sơn động, có một người nam nhân sắc mặt trắng bệch đang tự băng bó hai tay bị thương . Mặc Tam trầm mặc lấy ra thuốc mỡ trên người , ném qua . Nam nhân lúc này mới phát hiện Mặc Tam đứng ở cửa sơn động, vội cung kính hành lễ “Mặc Thất bái kiến chủ nhân.” “Ta nói rồi, không có việc gì thì không được đến Thanh Dương Huyền.” Mặc Tam lạnh lùng nói. Nam nhân thấp giọng nói “Thuộc hạ đáng chết!” lại thật cẩn thận nói ra “Thuộc hạ nghe nói Cảnh Vũ vương gia muốn tới Thanh Dương Huyền…… Thuộc hạ lo lắng, cho nên……” Mặc Tam mị hí mắt, Cảnh Vũ? Tam hoàng thúc? Cảnh Vũ vương gia cả đời ngay thẳng, đời trước toàn tâm toàn ý ủng hộ nhị ca hắn, cuối cùng bị chính mình giết? Mặc Tam cười lạnh trong lòng. Thanh Dương Huyền? Hắn nhớ rõ, đời trước, Cảnh Vũ cũng từng đến Thanh Dương Huyền trụ qua một thời gian , hình như là vì tìm thần y cho bảo bối nữ nhân của y ? Mặc Tam thản nhiên gật đầu “Lập tức trở về, không có việc gì thì không được tái đến Thanh Dương Huyền !” Nam nhân cung kính đáp ứng . Nam nhân lại thấp giọng hỏi “Chủ nhân, tiểu hài tử kia đã thấy thuộc hạ cùng chủ nhân nói chuyện…… Có cần hay không……” Mặc Tam hí mắt, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm nam nhân, chậm rãi nói ra “Không có mệnh lệnh của ta, ai cũng không được động đến một cọng lông tơ của hắn !” Nam nhân chấn động, chủ nhân coi trọng hài tử kia như vậy sao ? Nhưng trên mặt vẫn cung kính đáp ứng . ********* Hôm sau, Hứa Vị vẫn như bình thường , đi ra khỏi cửa nhà, liền thấy Mặc Tam đứng ở cạnh phố Long Tĩnh . Hứa Vị sửng sốt, lập tức ra vẻ nghiêm túc , coi như không phát hiện Mặc Tam, thẳng tắp hướng Mặc Tam đi đến. Nhưng không có cùng Mặc Tam chào hỏi, ngược lại đi thoáng qua Mặc Tam. Mặc Tam ngẩn ra, lập tức xoay người nhìn Hứa Vị nhưng Hứa Vị cũng không quay đầu nhìn lại , trong lòng đắn đo một chút, liền đi theo . Vị Vị còn đang sinh khí sao? …… Hắn nên làm như thế nào? Mặc Tam một đường nghĩ phương pháp , một đường theo sát phía sau Hứa Vị. Khi lên núi , Tiểu Bạch sưu một cái liền chạy ra , nịnh nọt phe phẩy cái đuôi, chạy vòng quanh xoay quanh vòng Hứa Vị. Hứa Vị cười, ngồi xổm xuống, sờ sờ đầu Tiểu Bạch “Tiểu Bạch, ngươi là quỷ tham ăn! Biết ta hôm nay mang theo thức ăn ngon sao ?” Hứa Vị cởi xuống cái bọc trên lưng , mở ra, Mặc Tam thoáng thấy là gà quay mà mình thích nhất ! Hứa Vị cười tủm tỉm lấy ra con gà quay , đưa cho Tiểu Bạch, Tiểu Bạch vui phe phẩy cái đuôi , hé miệng, đang muốn cắn xuống , nhưng đột nhiên, Tiểu Bạch run lên, sợ hãi lui ra, Hứa Vị sửng sốt, lập tức nhíu mày quay đầu, phía sau, Mặc Tam diện vô biểu tình nhìn chằm chằm Tiểu Bạch. Hứa Vị hung hăng trừng mắt. Mặc Tam yên lặng quay đầu. Hứa Vị vừa cười mị mị , quay đầu , đối với Tiểu Bạch đang sợ hãi , nói “Không có việc gì! Tiểu Bạch, nhanh ăn đi!”
|