Xuyên Qua Thành Tiểu Ca Nhi Chủng Điền Ký
|
|
Chương 15: Thái độ[EXTRACT]Edit: tiểu khê Mùa đông nơi này chẳng những lạnh, mà còn rất dài, bắt đầu từ giữa tháng mười cho đến tháng hai năm sau mới có thể kết thúc, ít nhất là bốn tháng. Trong lúc này, có ít người nuôi heo, cho nên ít có thịt tươi, do đó Diệp Thanh Tri chỉ có thể mua nửa phiến thịt heo, hơn nữa trước khi mùa đông bắt đầu Trình Huy đã săn được không ít con mồi, cũng coi như đủ rồi. Mấy ngày nay có mặt trời, vừa lúc có thể phơi thịt, hầu hết tất cả đều làm thành thịt muối, còn có một ít thịt ba chỉ hắn làm thành tương thịt. Chính là dùng nước tương lại thêm chút rượu ngâm với thịt, để nơi thoáng mát vài ngày là có thể ăn. Tương thịt làm ra ăn rất ngon, chỉ là rất lãng phí nước tương, ở nông thôn mà nói là rất xa xỉ rồi, ít nhất hiện tại ánh mắt Trần phu lang nhìn Diệp Thanh Tri như kẻ phá sản. Diệp Thanh Tri chỉ cười cười, rốt cuộc giá trị con người bất đồng, ý tưởng cũng bất đồng, lại nói, hắn không thiếu tiền, năm nay địa tô một trăm ruộng tốt kia tri phủ lão gia cũng không thu để lại cho hắn, năm nay thu hoạch tốt, đổi thành bạc có chừng bốn trăm hai. Thêm Trình Huy cũng không phải người vô dụng, sau thành hôn y săn thú kiếm được hai mươi mấy lượng bạc, ở nông thôn này tiền đó đủ một nhà ba người bọn họ sinh hoạt thoải mái một năm. Đương nhiên, theo mức độ Diệp Thanh Tri tiêu dùng, vẫn là có chút không đủ, đặc biệt khi vào đông, hắn nhàn rỗi không có việc gì liền vẽ tranh viết chữ, giấy trong nhà đều nhanh chóng dùng hết, giấy bút tại niên đại này, tuyệt đối tính là hàng xa xỉ, cũng là một khoản chi không nhỏ. Nghĩ nghĩ, hắn có nên nghĩ cách kiếm tiền không, bằng không theo mức tiêu thế này tiền gởi ngân hàng đều không có, dù nhà hiện đang dư nhưng cũng không thể yên tâm, tổng muốn trữ một ít tiền. "Thanh ca nhi, tương thịt nhìn không tồi, ta lần đầu tiên thấy cách làm này đấy." Trần phu lang ở một bên hỗ trợ treo thịt lên, một bên cười nói. Diệp Thanh Tri cười nhạt, "Cũng tạm thôi." Hắn biết ý tứ Trần phu lang, đơn giản là muốn hắn đưa cho một ít, lời này trước kia hắn sẽ nói, nhưng hiện tại sẽ không. Nguyên nhân là chuyện trước đó vài ngày, hắn làm điểm tâm, bởi vì loại điểm tâm này rất tốn công, hắn cũng chỉ làm cho hắn cùng Cẩn ca nhi ăn, Trình Huy bởi vì không thích ăn ngọt nên không có làm, vừa lúc Trần phu lang mang theo Viên ca nhi lại đây chơi. Lúc ấy chỉ còn lại có hai cái, là hắn muốn giữ lại cho Cẩn ca nhi, không nghĩ Viên ca nhi vào cửa nhìn thấy liền nói với Trần phu lang muốn ăn điểm tâm kia, mà Trần phu lang cũng thuận miệng liền nói câu, "Đây là cho Cẩn ca nhi, sao ngươi có thể ăn." Sau đó Diệp Thanh Tri rõ ràng nhìn thấy ánh mắt Viên ca nhi theo ủy khuất cùng ghen ghét. Hắn thật sự bị loại này ánh mắt này làm cho hoảng sợ, loại này ánh mắt hắn không xa lạ, khi còn nhỏ, mỗi lần về quê chơi, hắn mặc quần áo và giày mới, có mấy người bạn chơi cùng dùng loại ánh mắt này nhìn hắn, chờ sau khi cha mẹ ly hôn, hắn nghèo túng trở lại nông thôn, những đứa cái ánh mắt đấy liền bắt đầu thường xuyên khi dễ hắn, cười nhạo hắn. Không nghĩ tới hôm nay lại thấy được ánh mắt đó từ Viên ca nhi, kế tiếp, hắn bắt đầu cẩn thận quan sát Trần phu lang, quả nhiên qua hành vi cử chỉ nhìn ra được. Không biết từ khi nào bắt đầu, Trần phu lang từ ca nhi nhiệt tinh không câu nệ biến thành ca nhi ghen ghét bất mãn kia. Cũng từ khi đó, Diệp Thanh Tri không hề khách khí hào phóng nữa, hắn không thiếu chút đồ này, nhưng là cũng không đạo lý cho bạch nhãn lang, tuy rằng nghĩ như vậy có chút cực đoan, hiện tại Trần phu lang cũng không có thật sự làm chuyện gì có lỗi với hắn. Nhưng ở kiếp trước hắn thấy chuyện như vậy còn thiếu sao? Thường xuyên cho người ta đồ vật, ngược lại làm người ta cảm thấy đương nhiên, Trần phu lang lúc này chính là có chút tâm tính như vậy. Trần phu lang thấy Diệp Thanh Tri chỉ cười cười, cũng không hào phóng như trước, trong lòng nhất thời có chút sinh khí, bất quá lại nhanh chóng cười nói: "Thanh ca nhi gia làm thịt muối, tất cả đều là dùng muối tinh ướp, tất nhiên so với thịt xông khói ăn ngon hơn đi." "Ta cũng không rõ lắm, bằng không đến lúc đó chúng ta đổi một ít nếm thử." Diệp Thanh Tri cười cười, nói. "Thật sự, kia được, lát nữa ta trở về thương lượng với a ma một tiếng, ngươi nhất định phải đổi với ta." Trần phu lang cao hứng không được, thịt xông khói chỉ tốn chút rơm rạ, mà thịt muối kia, lúc hỗ trợ làm thấy toàn dùng muối trắng bóng, chính là muối tinh, bình thường hắn xào rau đều tiếc cho nhiều. Thịt xông khói ở đây kỳ thật Diệp Thanh Tri đã ăn qua, là Đào a ma đưa, nói thật, cùng thịt xông khói hiện đại hoàn toàn không giống nhau, không có hương vị thì không nói, toàn mùi khói, rất khó ngửi. "Được." Không chờ Trần phu lang cao hứng, Diệp Thanh Tri lại nói: "Có điều nhà ta làm cũng không tồi, liền đổi với ngươi hai cân ăn thử, nếu ăn ngon, lần tới ta cũng làm thịt xông khói." Liền biết lại nghĩ muốn chiếm tiện nghi, Diệp Thanh Tri trong lòng thở dài, không thể để vấn đề tiếp tục. Nụ cười trên khuôn mặt Trần phu lang cứng lại, lên tiếng đáp lại, cúi đầu tiếp tục hỗ trợ làm tương thịt, lúc sau làm xong, Diệp Thanh Tri vào nhà cầm hai cây cải trắng cùng hai củ cải để vào rổ đưa cho Trần phu lang. "Hôm nay thật là cảm tạ Trần ca sao, bằng không một mình ta cũng không biết phải làm tới khi nào." Diệp Thanh Tri điềm đạm tươi cười, một mảnh ôn hòa. Nếu là trước kia, hắn nhất định sẽ cho một bao điểm tâm hoặc là đường, thậm chí cho một khối vải còn thừa khi làm quần áo cho Cẩn ca nhi, nhưng tuyệt đối đủ cho Viên ca nhi làm một bộ, hiện giờ hắn sẽ không bao giờ cho nữa. Nếu tới ở nông thôn rồi, liền phải thích ứng phong tục ở nông thôn, hiện tại vẫn chưa muộn. Trần phu lang lại cứng người, hắn không biết sao lại thế này, Thanh ca nhi êm đẹp lại trở thành keo kiệt, cười tiếp nhận rổ, kéo Viên ca nhi trở về nhà mình. Vừa lúc thấy Xuân a ma ra tới, Trần phu lang liền nói chuyện này với ông. "Ngươi thật ngốc." Xuân a ma chỉ vào Trần phu lang, không nhịn được tức giận nói. Lúc này, hán tử Xuân a ma Diệp tam bá, trưởng tử Diệp Lai Phát và con thứ Diệp Lai Tài từ trong phòng ra, thấy Xuân a ma lớn tiếng trách cứ Trần phu lang, Diệp Lai Phát liền hỏi nói: "A ma, đây là làm sao vậy?" "Làm sao vậy? Hỏi ca nhi nhà ngươi xem xảy ra chuyện gì đi." Xuân a ma hiển nhiên nhịn không được, "Vốn dĩ là hàng xóm, giúp đỡ lẫn nhau là hiển nhiên, sao lại có thể cầu hồi báo, vả lại, nhà chúng ta thuê ruộng của Thanh ca nhi, thu địa tô ít, đốt đèn lồng đều tìm không ra, ngươi không nói lời hay với Thanh ca nhi thì thôi, còn ngược lại oán trách Thanh ca nhi bắt đầu keo kiệt." Thấy Xuân a ma phát hỏa, Trần phu lang thực sự bị dọa, nhà Diệp tam bá hiền lành, sau khi hắn gả vào Diệp gia, trưởng bối chưa bao giờ lớn tiếng với hắn, thai đầu lại là tiểu ca nhi, người trong nhà cũng không nói nửa câu khó nghe, hôm nay đây chính là lần đầu. "Ta muốn hỏi ngươi, ngươi oán trách Thanh ca nhi keo kiệt, vậy điểm tâm, kẹo, còn có vải vóc ngươi thường mang về, chẳng lẽ đều từ trên trời rớt xuống, ngươi thật là cho rằng giúp một chút liền có nhiều thứ tốt thế này sao, hay là ngươi cho rằng ngươi là biểu ca sao của Trình hán tử liền có thể như vậy, cho dù thân ca sao cũng không như vậy." Xuân a sao nghĩ nghĩ, thở dài nói: "Ta cũng sai, sớm biết rằng ngươi nghĩ như vậy, nên nói với ngươi." Thấy rổ đồ ăn đằng sau, Xuân a ma lại thở dài, "Thanh ca nhi không phải nói muốn nếm thử thịt xông khói sao, đi trong phòng lấy một ít đưa đi, là đưa, không phải đổi, biết không?" Lát sau lại nói, "Thôi, ta đi cùng ngươi đi."
|
Chương 16: Gặp qua[EXTRACT]Edit: tiểu khê Lúc Diệp Thanh Tri mở cửa, có chút kinh ngạc khi thấy Xuân a ma cùng với Trần phu lang lại đây, Trần phu lang không phải mới trở về sao? Chỉ ngây ra một lúc, liền cười dẫn bọn họ vào nhà. Vừa lúc đi ngang qua sân, Xuân a ma thấy tương thịt, liền cười nói: "Không hổ là công thức từ trong thành, thịt này vừa nhìn liền biết ngon rồi." Diệp Thanh Tri chỉ cười cười, vẫn chưa nói. Nói thật, tính cách hắn thật sự không quá thích giao tiếp, nếu không phải Trần phu lang còn có Đào a ma là người nhiệt tình, lại thường tới tìm hắn, bằng không đến bây giờ hắn cũng không kết giao không bọn họ. Hiển nhiên, lấy tuổi tác của Xuân a ma sớm đã nhìn ra tính hắn, cho nên cũng không để ý, tiếp tục cười nói: "Nghe a ma Viên ca nhi nói ngươi chưa ăn qua thịt xông khói, vậy đi, ta cho ngươi một ít đây ha ha xem, nếu ăn ngon, sẽ cùng nhau làm." Diệp Thanh Tri cười cười, thì ra là tới đổi thịt, liền nói: "Xuân a ma này bao nhiêu cân, để ta đi lấy thịt muối tới." Xuân a ma cả giận, "Nói cái gì, đều là hương thân quê nhà, huống chi ca nhi còn chiếu cố ta như vậy, một chút thịt xông khói, ca nhi thích ăn chính là phúc khí chúng ta." Diệp Thanh Tri lắc đầu, "Nhà nào cũng không dễ dàng, sao có thể lấy thịt không." Người nhà quê gia quanh năm suốt tháng ít có thịt ăn, nuôi heo tới rồi mùa đông cũng là bán đi, chính mình chỉ để lại đầu heo cùng ít thịt, trong nhà nếu không quá khó khăn, sẽ lưu lại khoảng mười cân thịt, đó cũng là lưu lại chiêu đãi khách nhân hoặc là khi tết mới có thể ăn. Thịt trong rổ trên tay Xuân a ma, ít nhất cũng có năm sáu cân, sợ là hơn phân nửa của nhà bọn họ, nói sao Diệp Thanh Tri cũng không muốn. "Coi Thanh ca nhi nói kìa, chỉ là một chút thịt xông khói, hay là Thanh ca nhi coi thường nên không lấy." Xuân a ma cười nói. "Sao lại coi thường chứ." Nhìn làn da đen nhánh của Xuân a ma, khóe miệng khóe mắt đều có nếp nhăn, nếu nhớ không lầm thì mới khoảng bốn mươi đi, thế nhưng lại già như vậy. Xuân a ma lần này tới sợ không phải chỉ đơn giản là tới đưa thịt như vậy, hẳn là Trần phu lang trở về oán giận hắn, nên mới phải mang thịt lại đây để xin lỗi. Quả nhiên, Xuân a ma lại nói: "Lần này tới để nói với Thanh ca nhi, nhi sao của ta, tuổi còn nhỏ, chưa trải qua nhiều chuyện, hương thân quê nhà giúp đỡ lẫnnhau, nào lại muốn đồ vật gì." "Nào phải đồ gì, là ta cho Trần ca sao, cũng không phải là thù lao, chỉ là kết giao với Trần ca sao, Xuân a ma đừng ghét bỏ mới đúng chứ!" Diệp Thanh Tri cười nói. "Đúng là người đọc sách, không giống chúng ta." Xuân a ma khen nói, "Như vậy, thịt xông khói này là đáp lễ của chúng ta, lúc trước được ca nhi cho nhiều thứ tốt hơn, giờ chỉ lấy chút thịt như vậy để đáp lễ khiến ta cũng cảm thấy xấu hổ, còn thỉnh ca nhi nhất định không cần ghét bỏ." Diệp Thanh Tri tiếp nhận rổ, "Vậy cảm tạ Xuân a ma." Trong lòng thở dài, Xuân a ma xin lỗi, tất nhiên là có ý tứ kết giao giữa hàng xóm, đặc biệt đất hắn cho bọn họ thuê là chiếm phần lớn, có điều Xuân a ma cũng là người biết điều, mới có thể nghĩ sâu xa như vậy, cho nên hắn tiếp nhận thịt, chính là tha thứ cho bọn họ, cả nhà Xuân a ma mới có thể yên tâm. Chờ bọn họ đi rồi, Diệp Thanh Tri mang thịt xông khói vào nhà, vừa lúc Trình Huy trở về, trong tay mang theo rổ lớn thịt gà, vịt đã được rửa sạch sẽ. Này đó là dùng để làm tương vịt cùng tương gà, dù sao đã làm tương thịt rồi, nước tương dư lại còn rất nhiều, không làm cũng lãng phí. "Sao lại giết?" Gà vịt là đi mua một hộ trong thôn, khó trách đi lâu như vậy, thì ra là để rửa sạch sạch sẽ. "Không phải, ta nói với tứ bá không cần ruột, hắn muốn, lúc này mới cùng nhau giết." Hơn nữa nhiều gà vịt như vậy, về nhà làm sẽ mang mùi tanh, Thanh ca nhi cũng không thích. Ước chừng phơi năm ngày, mới được coi là không sai biệt lắm, cổ đại không khí thực tốt, càng không có tro bụi gì, Diệp Thanh Tri liền đem thịt treo ở dưới mái hiên hong gió, sẽ càng ngon miệng. Ngày này thời tiết hiếm khi không lạnh, Diệp Thanh Tri liền nghĩ đi một chuyến lên trấn, hắn tính mua một ít bông, làm cho người trong nhà bộ áo bông, chờ khi tết đến là có đồ mới, còn có muối cùng gia vị cũng mau hết, đều cần phải mua. Ngày này không ít người lên trấn, bọn họ ngồi xe bò nhà lí chính, Cẩn ca nhi lớn như vậy còn chưa đi lên trên trấn bao giờ, hôm nay thời tiết cũng không khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo, Diệp Thanh Tri dứt khoát ôm nó đi cùng. Phu lang Lí Chính thấy Diệp Thanh Tri ôm Cẩn ca nhi, cười nói: "Sao còn mang theo tiểu ca nhi?" Thanh ca nhi đối xử với tiểu ca nhi cũng thật tốt, sợ là như a ma ruột. "Cũng không mua nhiều lắm, nên mang tiểu ca nhi lên trấn nhìn một cái." Diệp Thanh Tri cười cười, hắn vẫn luôn thực thích tiểu hài tử, đặc biệt Cẩn ca nhi ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, sao không đau lòng được... Đi lên trấn, Cẩn ca nhi chỉ cảm thấy đôi mắt mình không đủ nhìn, nhìn nhìn xung quanh, ôm cổ Diệp Thanh Tri, thanh âm mềm mại hỏi: "A ma, đó là cái gì?" Cẩn ca nhi luôn luôn ngoan ngoãn lại hóa thân mười vạn câu hỏi vì sao, hỏi Diệp Thanh Tri không ít vấn đề khiến hắn á khẩu không trả lời được, cũng không biết nên trả lời như thế nào, bất quá hắn cũng cao hứng khi Cẩn ca nhi cuối cùng có chút hoạt bát mà hài tử nên có. Trên đường nhìn thấy rao hàng đường hồ lô, Cẩn ca nhi lại kì lạ không hỏi đó là cái gì, chỉ dùng đôi mắt to chớp chớp nhìn. Diệp Thanh Tri nhìn nhìn nó, xoa bóp khuôn mặt nhỏ cuối cùng có chút thịt, đi qua bỏ tiền mua năm xuyến, đem một xuyến trong đó đưa cho Cẩn ca nhi, bốn xuyến còn lại để Trình Huy bỏ vào giỏ mang về nhà, để Cẩn ca nhi chậm rãi ăn. "A ma ăn." Cẩn ca nhi cong mắt, đem đường hồ lô đưa tới trước miệng Diệp Thanh Tri. Diệp Thanh Tri nhẹ nhàng chạm vào một chút, "Ân, ăn ngon thật, a ma ăn, cẩn ca nhi cũng ăn đi." Tiểu ca nhi chớp chớp mắt, nghi hoặc một hồi, liền quyết định tin tưởng a ma, lại đem đường hồ lô đưa tới trước miệng Trình Huy, kêu cha ăn, Trình Huy học bộ dáng Diệp Thanh Tri, chỉ chạm chạm, liền nói ăn ngon, bảo nó cũng ăn đi. Cẩn ca nhi vui vẻ giơ đường hồ lô liếm vỏ bọc đường bên ngoài, ngọt ngào, thì ra đường hồ lô là hương vị này, quả nhiên ăn rất ngon. "Thật là đồ nhà quê, một xuyến đường hồ lô muốn còn làm tới làm đi như vậy." Đột nhiên một thanh âm xuất hiện phía sau Diệp Thanh Tri, ngữ khí toàn là trào phúng. Diệp Thanh Tri nhíu mày xoay người, liền thấy một cái hán tử mang theo một tiểu ca nhi nhìn rất yếu đuối đứng ở bọn họ phía sau, nói chuyện đúng là hán tử kia. Trình Huy nhíu mày, thả ra sát khí nhè nhẹ. Hán tử đối diện thấy Trình Huy, hiển nhiên ngây ra một lúc, đáy mắt hiện lên một tia hoảng loạn, ra vẻ trấn định nói: "Sao hả? Chẳng lẽ ngươi còn dám đánh người giữa đường?" Hung danh Trình Huy đã truyền khắp làng trên xóm dưới, người đối diện hiển nhiên nhận ra y, cho nên mới có thể khẩn trương như vậy. Diệp Thanh Tri giữ chặt tay Trình Huy, lắc đầu với y, nghiêng đầu liếc mắt nhìn hán tử kia một cái, lôi kéo Trình Huy rời đi. Nếu hắn nhớ không lầm, hoặc là nói ký ức nguyên chủ không sai, thì người này là đệ đệ cùng cha khác a ma với hắn, cũng chính là nhi tử kế a ma thân xác này của hắn. Không nghĩ tới lại gặp được tại, đối với mà Diệp Thanh Tri nói, vẫn là không cần tranh luận với gã làm gì, bằng không cha và kế a ma biết hắn ở thôn Lĩnh Nam, sau này hắn tuyệt đối không những ngày tháng yên tĩnh. "Đó là đệ đệ cùng cha với ta." Diệp Thanh Tri nhẹ giọng nói một câu bên tai Trình Huy, y liền buông một ít hỏa khí. Quen biết Diệp Thanh Tri lâu như vậy, cũng chỉ ngẫu nhiên nghe hắn nói qua cha cùng a ma, nhưng cũng không nghe hắn nói qua đệ đệ, nghĩ cũng không phải là người tốt.
|
Chương 17: Ăn lẩu[EXTRACT]Edit: tiểu khê Gặp được người quen cũng không ảnh hưởng gì đến hắn. Ở đời trước, Diệp Thanh Tri liền khắc sâu cảm nhận được, có một số người, càng là để ý đến thì hắn nhảy nhót càng cao, ngượclại khiến mình không thoải mái, còn không bằng xem như không quen biết, chính là đối với loại người này là trừng phạt lớn nhất. Tới tiệm vải, Diệp Thanh Tri mua mấy cân bông tốt nhất, lại mua một cây vải bông, cũng đủ ba người đều làm mỗi người bộ đồ mới, thấy một ít tơ lụa, nghĩ nguyên liệu tốt mình mang ra khỏi phủ còn không ít, trở về lấy ra làm cho tiểu ca nhi kiện áo ngắn, nhất định rất đẹp. "Vị phu lang này, đó là tơ lụa thượng đẳng mới về, sắp ăn tết, không mua một ít về làm quần áo mới sao?" Tiểu nhị thấy Diệp Thanh Tri ra tay hào phóng, liền ra tiếng nói. Diệp Thanh Tri chỉ cười lắc đầu, "Trong nhà còn có chút tơ lụa thượng đẳng, nên không cần mua." Tiểu nhị có chút thất vọng, vải vóc đó xác thật tốt, nhưng đáng tiếc trên trấn người có thể mua nổi không nhiều lắm, cho nên nếu gã có thể đẩy mạnh tiêu thụ ra ngoài, sẽ có tiền thưởng, đáng tiếc trong nhà vị phu lang này đã có. Trình Huy nhìn tơ lụa vài lần, nói: "Không bằng mua một cây đi." Tuy rằng cần hơn mười hai lượng một cây, nhưng vẫn có thể mua nổi. Chỉ thấy mắt tiểu nhị sáng ngời, định mở miệng đẩy mạnh tiêu thụ, Diệp Thanh Tri vội vàng xua tay, cười nói: "Ngươi không phải không biết trong nhà còn chút nguyên liệu thượng đẳng như vậy, hà tất tiêu tiền mua thứ không cần phải mua, đi thôi, chúng ta còn muốn mua vài thứ khác đâu." Đi ra tiệm vải, bên cạnh chính là cửa hàng trang sức, Trình Huy muốn mua cho Diệp Thanh Tri một kiện, lại làm hắn xua tay ngăn cản, đùa cái gì vậy, trang sức trong nhà nhiều như vậy, lại nói hắn lại không thích mang loại này, hà tất lãng phí tiền. Chỉ là Trình Huy vẫn nhìn cửa hàng trang sức, lại thấy y phục và tóc Diệp Thanh Tri đơn giản, liền nghĩ chờ lần tới khi đi mua một mình rồi lại mua. Lôi kéo Trình Huy đến cửa hàng bán lương thực, mua đồ tết còn sớm, lại cũng có thể bị thiếu một ít, cho nên lần này cần không ít thứ, phía nam vẫn lấy lúa là chủ yếu, cây đậu linh tinh cũng có, lại ít có loại tiểu mạch, cho nên muốn mua ít bột mì. Bột mì có hai loại đen và trắng, Diệp Thanh Tri tự nhiên mua loại trắng, đắt hơn so với loại đen chừng bốn năm lần, người bình thường thật đúng là ăn không nổi, trừ bột mì trắng, lại mua một bình dầu thực vật, tính toán dùng để chiên, tiếp đến chính là gia vị. Nói đến gia vị, Diệp Thanh Tri lại không thể không cảm thán một câu, ai nói cổ đại không có tỏi? Gừng được sử dụng như một loại thuốc? Nước tương, dấm đều là vị nguyên thủy nhất? Hắn rất muốn mang một ít đến hiện đại để những người nói lời này người nếm thử, cổ đại không có chất phụ gia, sắc tố, đừng nói gì đến chất bảo quản cùng nguyên vật liệu lung tung rối loạn, là chân chính thuần thủ công, thuần thiên nhiên, thứ được làm tự nhiên như vậy, sao hương vị sẽ không tốt được. Lúc này toàn dùng tay nghề và danh tiếng để làm ăn, nếu nhà ngươi làm không tốt, lần sau sẽ không có người tới mua nữa, thả một truyền mười, mười truyền trăm, cửa hàng cũng không thể tiếp tục buôn bán nữa. Nguyên vật liệu cũng phân thứ bậc, tự nhiên phân loại tốt và xấu, giá cả cũng có cao thấp, đều tùy người dùng lựa chọn. Diệp Thanh Tri bảo chưởng quầy rót một bình nước tương cùng rượu, còn có một bình dấm, lại lấy mấy cân đường trắng cùng muối, gừng và tỏi này đó trong hậu viện hắn cũng có, không cần mua nữa. Cuối cùng đó là đồ khô, vào đông rau dưa thiếu, và rau dưa đặc biệt quan trọng. Kỳ thật phần lớn người nhà quê nếu không tệ lắm, liền sẽ không mang đồ ăn đi bán, đều sẽ phơi khô, chờ mùa đông ăn. Diệp Thanh Tri khi tới, rau quả đều đã qua mùa, tự nhiên cũng không có nhiều, càng không có phơi khô, mà Trình Huy, một hán tử mang theo ca nhi, đồ ăn đều mua từ nhà khác, làm sao phí công phu đi phơi. Làm việc này cũng không tốn kém, ít nhất là so với kiếp trước, không tính là tốn kém. Mua một cân nấm hương khô, một cân mộc nhĩ khô, lại có đậu đũa khô, măng khô linh tinh, mỗi cái nhìn không nhiều lắm, chờ về nhà dùng nước ngâm, liền trở nên nhiều. Sắp xếp đồ đạc xong, là Trình Huy mang, Diệp Thanh Tri vẫn là ôm Cẩn ca nhi. Có lẽ tới cổ đại rồi, chỗ tốt lớn nhất, chính là đồ ăn thật sự thuần thiên nhiên, Diệp Thanh Tri tự tiêu khiển nghĩ đến. Mua xong đồ rồi, nên trở về, tới cửa thành lâu, liền thấy lí chính đã chờ ở kia. Thấy nhà Diệp Thanh Tri, liền cười nói: "Nha! Này là mua cho năm mới?" "Vẫn chưa, cần dùng nên mới mua thôi, đến lúc đó còn muốn lại đi mua chuyến nữa." Diệp Thanh Tri cười để Cẩn ca nhi ngồi lên xe, nghĩ chờ đầu xuân, cũng đi mua bò, nếu như vậy, vô luận là trồng trọt vẫn là đi ra cửa, đều tiện hơn rất nhiều. Phu lang Lí Chính thấy Diệp Thanh Tri mua nhiều như vậy, nhịn không được nhắc mãi: "Thanh ca nhi, ngươi mua đều là đồ thượng đẳng, nên tiêu hoa không ít bạc đi? Như vậy không được, hiện tại chỉ có một mình Cẩn ca nhi còn dễ nói, sau này ngươi có tiểu tử, đến lúc đó tiêu phí còn lớn hơ đâu! Không vì mình tự ngẫm lại, cũng nên vì hài tử về sau ngẫm lại." Lí chính ngồi ở phía trước đánh xe thấy phu lang nhà mình càng nói càng không đúng, nhanh ho khan vài tiếng. "Ngươi khụ cái gì, ta nói cũng là vì tốt cho thanh ca nhi." Phu lang Lí Chính rõ ràng không muốn cho ông mặt mũi. Diệp Thanh Tri nghe vậy sửng sốt, sinh hài tử? Phu lang Lí Chính không nói, hắn cũng sắp quên hắn sẽ sinh hài tử, nghiêng đầu thấy đôi mắt Trình Huy quả nhiên lóe sáng, trong lòng một trận biệt nữu, hắn cũng không phải làm ra vẻ, chỉ là kiếp trước hắn là một đại nam nhân, tuy rằng thích cũng là nam nhân, nhưng là đối với chuyện sinh hài tử này, trong lòng nhiều ít có chút mờ mịt cùng sợ hãi. Sờ sờ còn Cẩn ca nhi đang liếm đường hồ lô, Diệp Thanh Tri nói: "Biết a ma là tốt với ta, chỉ là Cẩn ca nhi còn nhỏ, trong nhà ta không vội, chờ ca nhi lớn chút nữa rồi nói sau." Đúng, hắn quyết định thuận theo tự nhiên. Trình Huy nghe lời này, ánh mắt chọc không nhịn được có chút buồn bã, bất quá thấy Cẩn ca nhi mỉm cười ngọt ngào, lại khôi phục nguyên dạng, bọn họ mới thành hôn, không cần sốt ruột. Diệp Thanh Tri tự nhiên không biết dưới khuôn mặt nghiêm túc Trình Huy kia nghĩ cái gì, hắn chỉ biết là, có vài việc, nên thuận theo tự nhiên, cưỡng cầu cũng vô dụng. Về đến nhà, đem tất cả đồ vật buông xuống, vốn dĩ nghĩ hôm sau nếu thời tiết còn tốt như vậy, định đi lên trấn một chuyến nữa, không nghĩ thời tiết thay đổi bất thường, lập tức có tuyết rơi, còn lạnh hơn mấy ngày trước. Thu lại tất cả thịt treo dưới mái hiên, lại lấy áo bông đã làm xong ra, ở cổ áo cùng cổ tay áo hắn đều bỏ thêm lông hồ ly, rất là xinh đẹp, đặc biệt Cẩn ca nhi, hắn còn định làm mũ lông thỏ, khi mang lên, càng thêm có vẻ ngọc tuyết đáng yêu. Phía nam không có hầm, chỉ có bếp lò, kiếp trước Diệp Thanh Tri từng đi qua Đông Bắc, đột nhiên có chút tưởng niệm loại hầm này, mùa đông nhất định sẽ rất ấm áp. Thật sự quá lạnh, dù đã bọc mình thành quả bóng rồi, mà Diệp Thanh Tri vẫn cảm thấy lạnh từ trong xương cốt, dứt khoát ở phòng ngủ làm một cái bếp lò, đem than đã chuẩn bị tốt đốt lên, lại để một cái nồi ở mặt trên, định ăn cay để bớt lạnh. Ở phía nam ít ăn ớt cay, nhưng cũng không phải không có, chỉ là rất ít, Diệp Thanh Tri mang gia vị đã mua chuẩn bị kĩ càng. Cho vào hai, ba trái ớt cay, sẽ có một chút hương vị, không được cho quá nhiều, trừ bỏ rau cải trắng, củ cải và đậu hủ, chính là thịt viên mà Diệp Thanh Tri tự làm, mì khoai lang, chuẩn bị tốt nấm hương và mộc nhĩ, mấy thứ này ở nông thôn mà nói, cũng có không ít. Nước vừa sôi, trong phòng cũng ấm đi lên, vớt rau cải trắng đã chín gắp vào chén Trình Huy và Cẩn ca nhi, bên trong có nước chấm hắn tự làm, hương vị rất là không tồi, Cẩn ca nhi phồng quai hàm lên mà ăn chính là chứng minh tốt nhất. "Không nghĩ tới ớt cay cũng không tệ lắm." Y từng ăn qua ớt cay, vị cay kia, thật sự là muốn mạng người, không nghĩ khi nấu ăn cũng ăn rất ngon. "Này là còn ít đấy, ngươi chưa từng chân chính thấy qua thế nào là ăn cay đâu, trong nồi toàn là ớt cay, nhìn thôi cũng đã cay rồi." Diệp Thanh Tri cười cười, gắp viên thịt đã chín bỏ vào trong chén của Cẩn ca nhi. Thịt viên này được làm từ đậu hũ và thịt, Trình Huy và Cẩn ca nhi đều thích ăn, cho nên lần này hắn làm một tô lớn, đủ để ăn đến tết. "A ma, con muốn ăn trứng." Cẩn ca nhi nuốt thịt viên vào trong miệng, vội nói. "A ma trần cho." Từ trong chén bên cạnh lấy ra một quả, gõ một chút, thả vào trong nồi, lửa rất lớn, rất nhanh là có thể ăn được. Bởi vì nước canh có một chút vị cay, trứng trần qua tự nhiên cũng sẽ có chút vị, Cẩn ca nhi ăn mồ hôi ra đầy đầu, cái miệng nhỏ thỉnh thoảng xuýt xoa một tiếng, Diệp Thanh Tri nhìn mà vui vẻ không thôi. Bên ngoài tuyết rơi, trong phòng một nhà ba người hoà thuận vui vẻ ăn lẩu, lúc này, Diệp Thanh Tri cảm thấy lần này xuyên qua, là trời cao bồi thường cho kiếp trước ngắn ngủi và bấp bênh của hắn. Có một người bên cạnh ngươi tới già, vô luận là giàu hay nghèo, hắn đều thấy đủ rồi.
|
Chương 18: Người một nhà[EXTRACT]Edit: tiểu khê Trận tuyết này chừng ba ngày sau mới ngừng, bên ngoài tích một lớp tuyết thật dày, chỉ xét về phong cảnh mà nói, thực đẹp, nhưng Diệp Thanh Tri tình nguyện không cần nhìn loại cảnh đẹp này. Tuyết lớn như vậy, nếu là nhà tranh, phỏng chừng không trụ nổi sẽ sụp xuống. Quả nhiên, sáng sớm hôm sau, liền nghe Trần phu lang nói Trần Gia thôn có một hộ bị sụp mái nhà, chuyện này cũng không biết nói thế nào cho phải. Lúc nói lời này, đôi mắt Trần phu lang thỉnh thoảng cứ nhìn về phía Trình Huy, Diệp Thanh Tri có chút không rõ nguyên do, nghiêng đầu nhìn phía Trình Huy, đây là làm sao vậy? Đáng tiếc Trình Huy đang cúi đầu quét tuyết, mà Trần phu lang cũng không nói tỉ mỉ, thế nhưng lại làm Diệp Thanh Tri không quá thích quan tâm chuyện người khác nổi lên lòng hiếu kỳ, chủ yếu là vì thấy việc này có quan hệ với Trình Huy, hắn mới muốn biết. Chờ quét gần hết tuyết, Trần phu lang cũng đứng dậy cáo từ, Diệp Thanh Tri lúc này mới hỏi: "Hộ nhân gia ở thôn Trần Gia sụp phòng kia, có chút quan hệ với ngươi?" Trình Huy xuất thân từ Trần Gia thôn, không phải không có khả năng. Trình Huy nhìn Diệp Thanh Tri một cái, lát sau mới nói: "Là nhà Nhị bá ta." Đều nói trưởng tử địa vị tối cao, em út được sủng ái nhất, lão nhị kẹp ở giữa không ai thương, lời này mà xét trên người Nhị bá, tuyệt đối là lời lẽ chí lý. Nhị bá trong miệng Trình Huy là thân Nhị bá, mà cha Trình Huy còn là ấu tử, từ nhỏ Trình Nhị bá không được cha mẹ yêu thích, chờ cưới được phu lang càng rõ ràng, đợi khi chaTrình Huy cũng cưới phu lang, Trình gia liền phân gia, bên ngoài phân thành ba nhà đều không sai biệt lắm, nhưng lão đại phân đến tổ trạch, em út có a ma hỗ trợ, cũng xây được tân phòng, duy độc Trình Nhị bá, chỉ có chút đồ, sao có thể xây được phòng ở. Đều nói cuộc sống càng nghèo càng sinh, càng sinh càng nghèo, Trình Nhị bá chính là một ví dụ điển hình, trước khi phân gia phu lang sinh cho hắn sinh một tiểu tử, sau khi phân gia, lại càng giống như heo sinh, chỉ năm năm mà sinh ba tiểu tử, thẳng đến ba năm sau, mới lại sinh một ca nhi. Bốn cái tiểu tử và một ca nhi, ca nhi còn dễ nói, tìm nhà có sính lễ đâu thiếu, lập tức là có thể gả ra ngoài, nhưng bốn tiểu tử trong nhà, mỗi người cao to, lượng cơm ăn không nhỏ, cái nào làm mai mà không cần bạc. Trong nhà được phân vốn dĩ không nhiều lắm, chỉ đủ ấm no, lấy đâu ra bạc làm mai. Trong nhà lão đại, vẫn là chờ tiểu ca nhi lớn lên để gả mới có tiền lấy phu lang, lão nhị thật ra tự mình cưới phu lang, đáng tiếc là góa phu lang từng có ca phu, lão tam đến nay chưa đón dâu, càng miễn bàn lão tứ phía dưới. Vốn dĩ cuộc sống đã túng quẫn, lần này nhà bọn họ bị sụp, càng thêm dậu đổ bìm leo, Trình a ma nếu là cô sao Trình Huy, tự nhiên cũng là cô sao hài tử nhà Trình Nhị bá, sao lại không lo lắng chứ, nghĩ Trình Huy còn có cái phòng ở không kia, sai tiểu tử nhà mình đến thôn Lĩnh Nam thôn một chuyến, hỏi ý tứ Trình Huy một chút, để y có thể giúp đỡ một chút, rốt cuộc người viết xuống thư đoạn tuyệt chính là đại ca Trình Huy, mà không phải Trình Nhị bá. Càng quan trọng hơn là, lúc trước khi Trình Huy bị đuổi ra, vẫn là Trình Nhị bá thu lưu hắn một đêm, cho bọn họ hai củ khoai lang đỏ cùng một chén nước cơm, bằng không đêm đó không nói đến Huy, Cẩn ca nhi sẽ chịu không nổi. Đã biết nguyên do như vậy, Diệp Thanh Tri trầm tư một chút, mới nói: "Vậy đem phòng ở cho bọn họ mượn ở một thời gian, chờ đầu xuân, lại làm cho bọn họ dọn ra ngoài, coi như trả ơn một đêm và một bữa cơm." Trình Huy đột nhiên ngẩng đầu, nói: "Ngươi đồng ý?" Cũng vì ca sao y khi bọn họ mới tân hôn được hai ngày liền tìm đến làm loạn, nhà Nhị bá cũng chưa từng gặp người, còn nghĩ rằng hắn không thích thân thích bên kia. "Ta là người không biết phân biệt thị phi như vậy sao?" Diệp Thanh Tri liếc y một cái, "Đại ca kia là ta không thừa nhận, còn Nhị bá ngươi là người như thế nào ta cũng không biết, thế nhưng một đêm thu lưu kia cùng một chén nước cơm, xác thật đã cứu ngươi và Cẩn ca nhi, cho nên ân tình này tất nhiên phải báo." "Tất nhiên, tất nhiên." Trình Huy gật đầu, câu môi cười nói. Kỳ thật Trình a ma lén đi tìm y, Nhị bá tuy đối hắn không tính là tốt, nhưng là ân tình đêm đó y xác thật nhớ rõ, dù sao phòng kia cũng để không, không có gì là không thể đáp ứng, kết quả Trình a ma lại nói sợ Thanh ca nhi không đáp ứng. Trình Huy lúc ấy liền cảm thấy Diệp Thanh Tri sẽ không không đồng ý, Trình a ma lại nói: "Ngươi nghĩ lại xem, lúc hai người các ngươi thành hôn, bên ngươi không có ai làm trưởng bối, sau khi thành hôn Nhị bá đến tìm các ngươi, ngay cả nhờ người nhắn gửi câu chúc mừng cũng không có, ngươi nghĩ phu lang nhà ngươi có thể không để ý sao?" Cho nên Trình Huy mới có thể cẩn thận hỏi Diệp Thanh Tri, khiến Diệp Thanh Tri dở khóc dở cười. "Sau này ngươi muốn làm gì, thì cứ làm đi, ta cũng đâu quản ngươi đâu." Nói xong, Diệp Thanh Tri lại trừng y một cái, trong lòng không cảm thấy vì Trình Huy không tin tưởng hắn, mà ngược lại cảm thấy bởi vì y coi trọng hắn, mới có thể như vậy khẩn trương để ý hắn như vậy. "Không có việc gì, ta thích thương lượng với ngươi." Trình Huy cầm tay trắng nõn của Diệp Thanh Tri, cười nói. Chọc đến Diệp Thanh Tri lại liếc y một cái, cũng không rút về tay, "Ngươi học lời này khi nào a?" "Cái gì?" Trình Huy vẻ mặt nghi hoặc hỏi. Làm trong lòng Diệp Thanh Tri càng cao hứng, cũng mặc kệ là thật là giả, chỉ cần hắn cho là thật sự là được. "Được rồi, nói vậy Nhị bá ngươi cũng chờ lâu rồi, mau đi đi." Rút về tay, từ tủ đầu giường tử lấy ra một chuỗi chìa khóa, đây là chìa khóa nhà Trình Huy ở Trần Gia thôn. Trước khi đi, Trình Huy hôn một cái vào trán Diệp Thanh Tri, nhanh chóng rời đi. "Nhị bá." Không có mặt Diệp Thanh Tri, mặt Trình Huy vĩnh viễn không có biểu tình, một bộ mặt cương thi, đây cũng là lý do mọi người cảm thấy vị đạo sĩ kia nói cũng không sai. Trình Nhị bá thấy Trình Huy, sắc mặt có chút xấu hổ, không nghĩ tới kết quả lại là đứa cháu trai không thân nhất sẽ giúp hắn. Phía sau Nhị bá sao thấy Trình Huy, vội cười nói: "Huy tiểu tử, lần này thật đúng là phải cảm ơn ngươi, cũng không biết gặp nghiệt gì, phòng kia nói sụp liền sụp, trong bụng đường nhị ca sao còn mang cháu trai nhỏ ngươi, này nếu xảy ra chuyện gì, ta cũng là sống không nổi nữa." Trình Huy đứng ở kia như pho tượng, không nói nửa câu, làm Nhị bá sao cũng xấu hổ, cuối cùng ngượng ngùng câm miệng, hai ca sao đằng sau cũng không dám mở miệng. Trình Huy mở cửa ra, nói: "Này nhà đã lâu không có người ở nên bụi bẩn, chỉ cần Nhị bá sao chính mình quét tước là có thể ở được." "Có sao đâu, cảm ơn ngươi hỗ trợ đều không kịp đâu!" Nhị bá sao là thiệt tình thực lòng. Đều nói dệt hoa trên gấm dễ hơn đưa than ngày tuyết, đây là đạo lý hắn đã sớm biết đến, cho nên lúc này Trình Huy có thể đem phòng ở cho bọn hắn ở lại, đã là đại ân đức. Trình Huy gật gật đầu, lại từ trên xe bò dọn lấy xuống hai sọt to, một sọt là cải trắng, một sọt là khoai lang đỏ, mặt khác còn có một bình dưa muối, một túi gạo trắng. Trình Nhị bá và Nhị bá sao nhìn thấy mấy thứ này, rất là kinh ngạc, Trình Huy hiển nhiên không có khả năng cẩn thận như vậy, chỉ cần nghĩ chút liền biết, chỉ có thể là phu lang Trình Huychưa từng gặp mặt kia. Trong lúc nhất thời, hai vị lão nhân càng có vẻ ngượng ngùng, hai vị nhi sao phía sau bọn họ lại rất cao hứng, cải trắng và khoai lang đỏ liền không nói tới, túi gạo trắng cùng dưa muối kia, chính là khiến bọn họ nhìn mà nước miếng đều chảy ra. Gạo trắng liền không nói, cơ hồ rất ít khi ăn đến, mà dưa muối cũng vậy, ở nông thôn làm phần lớn là rau khô, bởi vì làm dưa muối tốn rất nhiều muối, muối quá quý, ít có người nguyện ý dùng muối để muối dưa. Nhìn còn nước còn đọng lại ở dưa muối, ca sao con trai cả Trình Nhị bá gia đã cầm không được muốn cầm chén muốn lấy, những cái đó nhưng đều có chứa nước, lúc xào rau cho một chút là đã có hương vị rồi. Lúc nấu cháo không cần bỏ muối,nên một bình dưa muối như vậy, ít nhất có thể ăn được một tháng, như vậy hơn một tháng cũng không cần mua muối. Trình Huy tất nhiên sẽ không để ý tới bọn họ suy nghĩ cái gì, chỉ nói: "Nhị bá gia nhưng có gì đựng không, đem cái này bỏ vào đi, rổ cùng bình ta còn phải mang về nhà." "Có, có." Nhị bá sao vội vàng sai nhị nhi sao đi đem chậu cùng bình lấy tới, mấy thứ này, chính là thứ cứu mạng sống bọn họ vào mùa đông. Tuy là ngàn ân vạn tạ, nhưng là bởi vì muốn dọn đồ, thế nhưng cũng chưa ai hỏi Trình Huy một tiếng có ăn không. Giừa trưa, Diệp Thanh Tri ôm Cẩn ca nhi nằm trên giường, một bên đọc cho nó nghe Tam Tự Kinh, một bên thêu đồ vật. Thấy Trình Huy trở về, Diệp Thanh Tri cong môi tươi cười, ôn hòa hỏi: "Đã ăn chưa? Trong bếp ta có phần lại cho ngươi, lửa còn chưa tắt, vẫn còn nóng." Hình ảnh ấm áp, đọng lại đáy mắt Trình Huy, một câu hỏi đơn giản, tiến vào tai Trình Huy, chảy tới trong lòng, trong nháy mắt, cái gì Đại bá Nhị bá, đại ca đại đường ca, chỉ có bọn họ, mới là người nhà của y. - ------ sao không ai đọc hết vậy.....jhiu....hiu...buồn quá ;(
|
Chương 19: Gặp cố nhân[EXTRACT]*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: tiểu khê Thời gian nhanh như thoi đưa, chớp mắt đã là ngày 20 tháng 12, chỉ còn mười ngày nữa là đến tết, trong thôn khó có được sự náo nhiệt. Phu lang Lí Chính sớm tới tìm Diệp Thanh Tri, cũng may hôm nay hắn cũng không đi sớm, khi phu lang Lí Chính tìm đúng lúc hắn đang ăn sáng. Không có gì bất ngờ, khi phu lang Lí Chính nhìn thấy trên bàn ăn mỗi người đều có một chén cháo đặc, lại có ba món ăn cùng một đĩa lớn bánh bột ngô, thức ăn nhà Thanh ca nhi, vẫn luôn đặc biệt như vậy. Diệp Thanh Tri mời phu lang Lí Chính lại ăn, nhanh tay múc một chén cháo, để tới trước mặt ông, nhìn thấy Thanh ca nhi đã múc xong, phu lang Lí Chính cũng không khách khí, xì xụp ăn mấy ngụm, cảm giác toàn thân đều ấm lên không ít. "Ta đi kêu a bá tiến vào." Trình Huy mấy ngụm liền ăn xong bát cháo, cầm cái bánh bột ngô liền ra cửa. Lí chính biết nhà Diệp Thanh Tri không thiếu miếng ăn này, cũng không khách khí, ăn hai chén cháo lớn và một cái bánh bột ngô, chọc đến mức phu lang Lí Chính trừng mắt nhìn nhiều lần, trước khi tới rõ ràng bọn họ đã ăn rồi, ở nhà người khác sao có thể không khách khí như thế. Không nghĩ tới chính ông cũng ăn một chén cháo lớn, một cái bánh bột ngô, chủ yếu vẫn là Diệp Thanh Tri nấu cháo ngon, vả lại hắn làm bánh bột ngô cũng không phải là đơn thuần chỉ có bột ngô, bên trong còn bỏ thêm trứng gà, sao lại không thơm được. Lúc vừa ra cửa, Cẩn ca nhi ôm lấy cẳng chân Diệp Thanh Tri, ngưỡng đầu nhỏ, chớp mắt to, "A ma, Cẩn ca nhi cũng muốn đi." "Hôm nay chợ rất nhiều người, con ở lại trong nhà." Diệp Thanh Tri sờ sờ tóc tiểu ca nhi, trải qua non nửa năm điều dưỡng, tóc đen cũng mọc ra không ít. "Cẩn ca nhi sẽ ngoan ngoãn đi theo bên người a ma." Cẩn ca nhi đảo đảo tròng mắt đen lúng liếng, nói. Diệp Thanh Tri nhịn không được nhéo nhéo đôi má phúng phính của nó, cười nói: "Không được, Cẩn ca nhi phải ngoan ngoãn ở nhà chờ cha và a ma trở về, lần tới mang con đi biết không?" Đứa nhỏ này càng ngày càng hoạt bát, hắn thật cao hứng. "Được rồi, cha và a ma một hồi liền trở về, ngoan ngoãn ở nhà chờ." Trình Huy thay xong y phục đi ra, ôm Cẩn ca nhi vào buồng trong, hôm nay người trong thôn đều đi lên trên trấn họp chợ, để mua đồ tết, cũng may Xuân a ma bởi vì muốn chiếu cố tiểu tôn tử trong nhà cho nên không đi, Cẩn ca nhi liền đưa tới bên ông, để ông chiếu cô một lúc. Trấn trên người thật sự rất nhiều, cơ hồ nơi nơi đều có người, nếu không phải Trình Huy vẫn luôn nắm tay Diệp Thanh Tri, hai người sẽ bị tách ra, chẳng hạn như đã không thấy bóng phu lang Lí Chính. Kỳ thật Trình Huy và Diệp Thanh Tri cũng không có thân nhân, nên cũng không cần mua nhiều đồ tết, lần trước đi đã mua cũng được phần lớn, hôm nay đi chủ yếu là đến xem có thiếu gì nữa không. Hai người còn đang trong tân hôn, pháo nhất định phải mua, lại cần thịt tươi, hắn muốn mua về làm bánh bao, đồ ăn nói, Diệp Thanh Tri nhìn xung quanh, hiện tại không có nhà kính, tự nhiên không rau dưa tươi, cho nên chỉ có thể mua cá cùng gà vịt. Còn có bánh mật và bánh dày*, hai cái này đều dùng gạo nếp làm, giá cũng không tiện nghi, Diệp Thanh Tri mỗi thứ mua mười cân, cũng không mua nhiều lắm, lúc nhìn thấy đường, lại mua thêm một ít, ăn tết cần nhiều hơn. Nói là không mua gì, thế nhưng sau khi đi một vòng quanh chợ, sọt sau lưng Trình Huy lập tức liền chứa đầy, Diệp Thanh Tri nhìn nhìn, cảm thấy không có gì cần mua nữa, liền định đi đến cửa thành chờ Lí Chính và phu lang ông. "Đợi đã, còn câu đối chưa mua." Trình Huy nói. Diệp Thanh Tri lắc đầu, nói, "Cái kia không cần mua, chỉ cần mua chút giấy hồng, về nhà tự ta viết." "Tri ca nhi?" Mới đi vào hiệu sách, liền nghe được một ca nhi nhẹ giọng kêu lên. Diệp Thanh Tri cúi đầu tiếp tục chọn giấy hồng, hắn từ khi xuyên qua đến nơi đây, trước nay chưa từng nghe qua loại xưng hô này, cho nên nghe thấy cái này tên, không có một chút phản ứng. Vẫn là Trình Huy thấy ca nhi kia không ngừng nhìn phu lang nhà mình, mới nói bên tai Diệp Thanh Tri nói: "Ca nhi kia ngươi quen không?" Nghe được Trình Huy nói, Diệp Thanh Tri nghiêng đầu nhìn mắt, đầu tiên là lắc đầu, ngay sau đó sửng sốt, người này có chút ấn tượng, cúi đầu nghĩ nghĩ, người này giống như đã gặp qua ở nơi nào, nhưng lại nghĩ không ra. Người nọ thấy Diệp Thanh Tri nhìn lại đây, liền cười đi tới, "Không nghĩ tới thật đúng là ngươi, thật là trùng hợp." Vừa đến gần, bỏ qua lớp trang điểm diễm lệ và đầu cắm đầy trâm kia, Diệp Thanh Tri cuối cùng có chút ấn tượng, người này không phải bị bán vào cùng nơi với hắn, Diệp Thảo Nhi, nga, lúc tới trong lâu, đã đổi tên kêu Diệp Thanh Liễu, so với nguyên thân thì bán sớm một năm, hai người quan hệ giống nhau, cho nên ấn tượng không nhiều lắm, không nghĩ tới sẽ gặp được tại đây. Phản xạ có điều kiện quay đầu nhìn Trình Huy một cái, thấy y không có gì phản ứng, đột nhiên Diệp Thanh Tri giật mình, từ khi nào, hắn lại để ý tới điều đó? "Là Liễu ca nhi a? Quả nhiên có duyên, ngươi sao lại ở đây?" Nếu hắn nhớ không lầm, người lúc trước mua Diệp Thanh liễu hình như là một vị lão gia cử nhân còn chưa có thành hôn, trong lâu có không ít ca nhi còn hâm mộ, hiện tại sao lại ở trong trấn nhỏ này. Diệp Thanh Liễu cười một chút, khóe mắt đuôi lông mày toàn là phong tình, "Chính quân ta nhân từ, cho ta trở về thăm nhà, ngày mai liền phải đi." Chính quân? Diệp Thanh Tri nhìn nhìn Diệp Thanh Liễu một cái, vậy hiện giờ hắn chính thức được đề làm thiếp? Như biết nghi hoặc của Diệp Thanh Tri, Diệp Thanh Liễu cười nói: "Nơi này không phải nơi để nói chuyện, chúng ta đi tửu lầu đối diện ôn chuyện." Ánh mắt đảo qua Trình Huy, gật đầu cười. Diệp Thanh Tri cũng nhìn Trình Huy một cái, nói: "Đây là phu quân nhà ta, họ Trình." Diệp Thanh Liễu nhún thân, "Gặp qua ca phu." Trình Huy sắc mặt bất biến, chỉ gật đầu, cùng Diệp Thanh Tri đến tửu lầu đối diện, rồi sau đó chỉ ngồi ở dưới lầu, không nghe Diệp Thanh Tri cùng ca nhi xa lạ kia nói gì. "Y đối với ngươi thật tốt." Diệp Thanh Liễu xuyên qua cửa sổ nhìn Trình Huy dưới lầu, đáy mắt hiện lên chút hâm mộ. "Nhưng không mang được cho ngươi vinh hoa phú quý." Diệp Thanh Tri cười nói, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra người đối diện, càng yêu phú quý hơn. Lời này quả nhiên làm Diệp Thanh Liễu thu hồi suy nghĩ, cũng không sai, người nọ vừa thấy chính là người nông thôn, một năm tích cóp còn chưa đủ hắn mua một thân xiêm y. Ánh mắt chuyển đến trên người Diệp Thanh Tri, một kiện trường bào màu xanh lá, có điều chỉ là vải bông, trên đầu chỉ một cây trâm gỗ đàn, lại không có vật phẩm trang sức khác, vật duy nhất có giá trị, đó là áo choàng ở bên hông, có điều vẫn là nửa cũ nửa mới. "Ngươi sao lại gả cho hắn?" Trong lâu tất cả ca nhi đều tỉ mỉ bồi dưỡng, giá cả tự nhiên không tiện nghi, ít nhất đến năm ngàn lượng bạc, mà giống như Diệp Thanh Tri, tuyệt đối không có khả năng ít hơn một vạn lượng, cho nên tuyệt đối không phải phu quân hiện tại của Diệp Thanh Tri có thể mua. Diệp Thanh Tri nghe vậy cười, hỏi ngược lại: "Khó khăn lắm mới gả cho phu quân hiện tại, lại nói tiếp, lão gia nhà ngươi hiện tại vào triều làm quan?" "Không sai, lão gia nhà ta hiện giờ là huyện lệnh lão gia, Tri ca nhi nếu gặp việc khó, chỉ cần tới tìm ta." Diệp Thanh Liễu mắt mang vẻ kiêu ngạo. Diệp Thanh Tri không biết hắn, nhưng hắn lại nhớ kỹ Diệp Thanh Tri, tuy lúc trước bọn họ từ một nơi, cùng bị bán vào trong lâu. Trong lâu có phân cấp bậc, mà Diệp Thanh Tri bị phân tới giáp đẳng, mà hắn lại ở Ất đẳng, hắn sớm đã bị kéo ra ngoài tiếp khách bồi rượu, còn Diệp Thanh Tri lại có thể ở hậu viện an tâm viết chữ vẽ tranh. Hôm nay thấy Diệp Thanh Tri hiện giờ, trong nháy mắt, trong lòng Diệp Thanh Liễu hiện lên một mạt đắc ý. Diệp Thanh Tri nhìn Diệp Thanh Liễu một cái, trong lòng cười, "Mới vừa nghe ngươi nói đến chính quân, lão gia nhà ngươi đã thành hôn?" Nói tới đây, sắc mặt Diệp Thanh Liễu thay đổi, có điều nhanh chóng cười nói: "Không sai, sau khi lão gia thành hôn, ta cũng được nâng lên thị quân." Diệp Thanh Tri gật gật đầu, uống ngụm trà, mới nói: "Ta muốn nhờ ngươi một chuyện, mong rằng Liễu ca nhi đáp ứng?" Trong lòng Diệp Thanh Liễu càng thêm đắc ý, nâng nâng cằm, nói: "Nói đi, chỉ cần ta có thể làm được, nhất định hỗ trợ." Diệp Thanh Tri thế nhưng lại cầu hắn, thật là phong thuỷ luân chuyển. "Còn mong Liễu ca nhi ngàn vạn đừng nói ta ở trấm cho người trong nhà, tốt nhất là ai cũng không nói." Diệp Thanh Liễu cùng thôn với hắn, nếu nói cho cha và a ma Diệp Thanh Liễu, như vậy cha và kế a ma Diệp Thanh Tri cũng sẽ nhanh chóng biết được. Diệp Thanh Liễu nhìn hắn một cái, lập tức đã biết hắn vì sao lại làm như vậy, gật gật đầu, "Ta đã biết." Trong lòng nghĩ, nhất định Diệp Thanh Tri là cảm thấy mình gả cho nông dân, không có mặt mũi trở về. Theo lý thuyết, hẳn là nên nói việc Diệp Thanh Tri ở đây nói ra, như vậy mới càng có sự chênh lệch, bất quá nghĩ nghĩ, nói chung Diệp Thanh Tri và hắn cũng không có thù oán gì, hơn nữa hiện giờ lại nghèo túng, cho nên cũng không cần phải nói ra. Diệp Thanh Tri cảm tạ hắn, sau đó đứng dậy rời đi, Trình Huy còn ở dưới lầu chờ, còn có Cẩn ca nhi, cũng không biết ở nhà có sốt ruột hay không. Ra tửu lầu, Diệp Thanh Tri thấy Diệp Thanh Liễu trái phải có người hầu, phong cảnh vô hạn bước đi, cười cười, làm gì có người nào mà mọi chuyện như ý, người làm thiếp, trở về nhà mẹ để còn cần chính quân đồng ý, thì có gì tốt chứ. Hắn chỉ cần một người ấm lạnh cạnh bên, một hài tử đáng yêu lanh lợi là đủ rồi. (*) gốc là麻糍, kiểu ná ná như mochi á, mình nghĩ vậy -.-
|