Không Biết Vị
|
|
Chương 15[EXTRACT]Đoàn Hạc Thừa không nói nữa, đến bên giường bắt đầu cởi quần áo, Chu Dục Cảnh mới thả vali trong tay xuống, giương mắt đã thấy cơ thể trắng nõn của Đoàn Hạc Thừa hoàn toàn lộ ra ngoài, đôi chân trong quần tây dài thẳng tắp, cơ thể gầy mà rắn chắc, đường cong cơ bụng hoàn mỹ, đường nhân ngư chữ v hai bên càng hoàn mỹ hơn, Chu Dục Cảnh đỏ mặt ánh mắt chuyển xuống dưới, cự vật ngủ say ẩn núp trong rừng cây màu đen bí ẩn, cậu nhìn ngây người một lát, đến khi Đoàn Hạc Thừa quét mắt qua, mới nhanh chóng quay người. “Tránh cái gì.” Đoàn Hạc Thừa nhíu mày. Chu Dục Cảnh vội vàng ngồi xổm xuống, lắp bắp mở vali của mình ra: “Em, em tìm quần áo để, để thay giúp anh Cửu.” Đoàn Hạc Thừa hỏi: “Quần áo tôi trong vali của em?” Chu Dục Cảnh lại hoảng vội vàng đứng dậy, tìm vali của Đoàn Hạc Thừa trong tủ treo quần áo, tai cũng dựng thẳng lên, nghe thấy tiếng đóng cửa phòng tắm, mới thở phào nhẹ nhõm, trong đầu cậu toàn là dáng vẻ trần trụi vừa rồi của Đoàn Hạc Thừa, càng nghĩ càng đỏ mặt. Lấy được quần áo, ngoan ngoãn đứng đợi trước cửa phòng tắm. Đoàn Hạc Thừa tắm xong mở cửa, Chu Dục Cảnh không dám ngẩng đầu đưa áo choàng tắm cho hắn, Đoàn Hạc Thừa mặc áo vào nói với cậu: “Em tắm đi.” Chu Dục Cảnh nghe lời, cầm quần áo để thay chạy vào phòng tắm. Chờ cậu đi vào, Đoàn Hạc Thừa ngồi lên ghế sofa đơn trước cửa sổ, chân dài tùy ý gác lên đầu gối, áo choàng tắm màu tím tự nhiên rũ xuống theo đường cong của đùi, bắp chân thẳng tắp, bàn chân xỏ dép lê. Chu Dục Cảnh ra khỏi phòng tắm, đúng lúc thấy cảnh này, bên ngoài cửa sổ cao là bầu trời đêm trong vắt, rèm cửa khẽ lay động, gió nhẹ cuốn qua mang theo tiếng sóng biển đánh váo đá ngầm, Đoàn Hạc Thừa ngồi ở đó, tựa như vương tử cao quý dưới biển sâu bí ẩn, hắn nghe thấy tiếng động, giương mắt nói với Chu Dục Cảnh: “Lại đây.” Chu Dục Cảnh mặc áo ngắn tay quần đùi đi qua, họng hơi khô: “Anh Cửu…” Trong lúc ánh mắt Đoàn Hạc Thừa đung đưa, quyến rũ khó tả, hắn duỗi tai ôm lấy eo Chu Dục Cảnh, kéo người vào lòng, ngón tay chui vào áo, lòng dàn tay dán lên da thịt căng cứng chậm rãi dạo chơi, ngứa ngáy đến nỗi lưng Chu Dục Cảnh như nhũn ra. Thấy cậu đứng không vững, Đoàn Hạc Thừa thoáng dùng sức, kéo người lên đùi ôm ngang, để hai chân gác thoải mái trên tay vịn của sofa, sau đó lại tiếp tục động tác lúc nãy, vén áo lên, vân vê đầu v* nhạy cảm đứng thẳng lên, dùng móng tay cắt gọn gàng gãi ở xung quanh, cảm giác ngực tê dại còn có hơi thở nóng ẩm gần trong gang tấc, đều khiến Chu Dục Cảnh ngóng nhìn Đoàn Hạc Thừa có thể hôn xuống, hơi thở lướt qua môi, cậu vội nhắm mắt lại, đôi môi run run chờ đợi, chợt nghe Đoàn Hạc Thừa nén cười hỏi: “Em muốn làm gì?” Chu Dục Cảnh lại vội vàng mở mắt ra. Đoàn Hạc Thừa nói: “Em không nói, tôi không biết em nghĩ gì.” Tay rời khỏi trước ngực Chu Dục Cảnh, đầu v* đứng thẳng xuyên thấu qua áo thun mỏng dính, giống như ám chỉ cơ thể này đang khao khát. Vành tai Chu Dục Cảnh đỏ thấu, không tự chủ khép hai chân lại, cậu còn biết vì mình di chuyển ánh mắt, đối mắt với Đoàn Hạc Thừa: “Em… em muốn hôn anh Cửu, có thể không?” Đoàn Hạc Thừa nâng cằm cậu lên, cong khóe miệng: “Đương nhiên có thể.” Nhận được đồng ý, Chu Dục Cảnh liền ngẩng đầu hôn lên đôi môi khát vọng đã lâu, đầu lưỡi cẩn thận từng li từng tí liếm láp mỗi một góc trong miệng Đoàn Hạc Thừa, cậu vốn cho rằng hôn có thể che giấu đi thay đổi của cơ thể mình, nhưng mà ai biết, hai chân kẹp chặt vẫn bị hai tay khớp xương của Đoàn Hạc Thừa mở ra, Chu Dục Cảnh cuống quýt muốn rời đi, lại bị Đoàn Hạc Thừa đè sau gáy, môi lưỡi dây dưa sâu hơn. Trong lòng Chu Dục Cảnh cảm thấy xấu hổ, nhưng cơ thể lại cảm thấy hưng phấn, cậu thích Đoàn Hạc Thừa, cậu muốn Đoàn Hạc Thừa đụng vào như thế này, thân dưới đột nhiên mát lạnh, quần đùi rồi đến quần lót bị kéo xuống dưới mông, hai chân kẹp chặt lúc này hơi mở, dương v*t trần trụi trong lớp lông nhạt màu đứng thẳng tắp. Chu Dục Cảnh căng thẳng nắm chặt áo choàng tắm của Đoàn Hạc Thừa, đột nhiên rên một tiếng, cậu lờ mờ nghe thấy tiếng nước dinh dính, dương v*t ngẩng đầu bị Đoàn Hạc Thừa nắm trong tay, vẻn vẹn lộ ra quy đầu căng tròn, lúc này lỗ nhỏ trên quy đầu đang thoải mái phun ra chất lỏng trong suốt, Đoàn Hạc Thừa tách môi lưỡi ra với cậu, nheo mắt nhìn người nằm trong khuỷu tay mình, hít thở dồn dập. Chu Dục Cảnh chưa từng tự an ủi, khoái cảm xa lạ lúc này như vọt lên đỉnh, cậu nhịn rên rỉ muốn bật ra, gương mặt ửng hồng, quần đùi trên bắp chân đã rớt xuống đất từ hồi nào, ngón chân theo động tác trên tay Đoàn Hạc Thừa cuộn chặt không dám buông lỏng. Đoàn Hạc Thừa vươn đầu lưỡi liếm khóe miệng, nhìn dáng vẻ Chu Dục Cảnh đắm chìm trong dục vọng, cậu chịu đựng không kêu ra tiếng, Đoàn Hạc Thừa liền ôm lấy cậu nói chuyện: “Thích không?” Chu Dục Cảnh sẽ không nói dối hắn, cảm giác thế nào, thành thật nói cho hắn biết. “Thích, thích….” Ngón tay trên đỉnh căng tròn, dính chất lỏng đảo quanh: “Rất thoải mái?” “Thoải mái, a…. Anh Cửu, em rất thoải mái…” Lòng bàn tay nắm chặt, tốc độ vuốt rất nhanh trong một lúc lâu, Đoàn Hạc Thừa hỏi: “Chỗ nào thoải mái?” Chu Dục Cảnh vội nói: “Chỗ nào, chỗ nào cũng thoải mái, anh Cửu, anh Cửu, em, em muốn…” “Muốn gì?” Chu Dục Cảnh từ từ mở mắt, ngoài miệng có nước bọt không kịp nuốt, cậu hít thở nóng bừng, giống như do dự. Đoàn Hạc Thừa lại hỏi cậu: “Muốn gì?” Chu Dục Cảnh bị suy nghĩ trong lòng mình làm cho xấu hổ đến nỗi muốn chui xuống đất, cậu vội nhắm mắt lại bịt tai trộm chuông: “Em muốn, muốn xin anh Cửu làm em, làm em bắn ra…” Vừa dứt lời, tiếng rên rỉ dồn dập trong miệng Chu Dục Cảnh tràn ra theo một ít nước bọt, mấy dòng dịch trắng đục cũng rung động không tự chủ theo cơ thể, phóng ra, bình tĩnh mất một lúc lâu, Chu Dục Cảnh tỉnh táo lại trong dư vị, mở mắt ra nhìn thấy trên tay Đoàn Hạc Thừa dính tinh dịch của cậu, đáy mắt ngậm cười: “Cảm ơn tôi thế nào đây?” Chu Dục Cảnh mím môi, không nghĩ ngợi, thành thật đứng dậy khỏi đùi hắn, vành tai đỏ lên trèo lên giường, đợi Đoàn Hạc Thừa theo tới, cậu quỳ sấp trên giường, nâng mông lên, vùi mặt vào chăn, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn anh Cửu…” Đoàn Hạc Thừa thật sự không ngờ cậu thật thà thế này, duỗi tay “bốp” một tiếng vả lên mông cậu hỏi: “Học ở đâu.” Cái mông vểnh cáo của Chu Dục Cảnh run lên, sau đó cảm giác được Đoàn Hạc Thừa nằm xuống, len lén nghiêng gương mặt đỏ bừng qua, ánh mắt né tránh nói: “Học, học trong sách.” Đoàn Hạc Thừa kéo cậu vào ngực, ngón tay ướt át thăm dò xuống phí dưới, thăm dò mà ấn phía sau cậu, xung quanh huyệt sau mặc dù ẩm ướt, thế nhưng cửa huyệt rất chặt chưa mở rộng, hôm nay ngồi xe một ngày, có lẽ Chu Dục Cảnh cũng không thoải mái, Đoàn Hạc Thừa không vội vàng vào lúc này, hắn bảo Chu Dục Cảnh rút hai tấm khăn ướt ở đầu giường, lau tay giúp mình, còn nói: “Lau cho mình đi.” Tay Chu Dục Cảnh không bẩn, cầm lấy khăn ướt mới biết được Đoàn Hạc Thừa nói lau chỗ nào, cậu đỏ mặt lau sạch sẽ vật nhỏ mềm oặt giữa hai chân, lại ngoan ngoãn chui vào ngực Đoàn Hạc Thừa. Đoàn Hạc Thừa hỏi cậu: “Học được gì trong sách?” Chu Dục Cảnh nói: “Rất nhiều… Phải, phải đi vào từ phía sau, phải bôi, bôi trơn trước…” Đoàn Hạc Thừa còn tưởng rằng cậu không biết gì cả, không khỏi cảm thấy mình xem nhẹ cậu, lại hỏi: “Tự thử rồi?” Chu Dục Cảnh lắc đầu: “Không có.” Đoàn Hạc Thừa hỏi: “Không muốn?” Chu Dục Cảnh như cún con cọ cọ lồng ngực hắn, nghiêm túc nói: “Em là người… của anh Cửu, muốn đợi anh Cửu đến thử…”
|
Chương 16[EXTRACT]Hôm sau tỉnh dậy, Đoàn Hạc Thừa ăn sáng xong, dẫn Chu Dục Cảnh đến phòng sách xử lý chuyện công việc. Lần này tới đây, là vì một công ty phá sản, lúc đầu chuyện không lớn, thế nhưng chủ tịch công ty không chịu được kích thích, dẫn theo một nhà già trẻ mười mấy miệng ăn tự sát, việc này gây ồn ào không nhỏ, liên lụy cũng nhiều, không nằm trong ranh giới của Mậu Thành, xử lý cũng phiền phức. Thế là Đoàn Hạc Thừa phải đến xem sao, thuận tiện dẫn theo Chu Dục Cảnh từ nhỏ đến lớn hầu như chưa hề rời khỏi Mậu Thành ra ngoài chơi. Không có người ngoài, Chu Dục Cảnh thường đứng sau lưng Đoàn Hạc Thừa, cuối cùng đều sẽ biến thành ngồi trong lòng hắn, hoặc là tìm cái ghế ngồi cạnh hắn. Trước kia Đoàn Hạc Thừa xử lý công việc cha giao cho, Chu Dục Cảnh sẽ xem sách giáo khoa của mình, bây giờ tốt nghiệp rồi, tạm thời không có gì muốn học, đành phải dựng tai nghe gió biển, thừa dịp Đoàn Hạc Thừa không chú ý, trộn nhìn hắn. Chu Dục Cảnh thích thế này, không muốn bởi vì tâm sự rối rắm của mình mà phá vỡ loại cân bằng vi diệu này, cậu bèn để vấn đề của mình trong lòng, trân quý ngay lập tức lại hiểu được thỏa mãn. Cậu thích Đoàn Hạc Thừa, chỉ muốn ở bên hắn bảo vệ hắn đối xử tốt với hắn. Đoàn Hạc Thừa muốn hôn cậu, cậu sẽ học cách hôn, Đoàn Hạc Thừa muốn cậu, cậu sẽ chuẩn bị sẵn sàng, cho hắn toàn bộ. Xử lý xong việc, Đoàn Hạc Thừa để văn kiện xuống nhìn về phía Chu Dục Cảnh, trùng hợp bắt gặp đôi mắt tràn ngập yêu thường không che giấu, ánh mắt không kịp né tránh, Đoàn Hạc Thừa liền kéo người đến trước mặt, rất tự nhiên hôn khóe miệng cậu, đứng lên nói: “Đi thôi, dẫn em xuống núi ngắm biển.” Chạy xe dọc theo con đường quanh núi hơn nửa giờ, xuống khỏi sườn núi, đi qua một con đường rợm bóng cây rừng cành lá tươi tốt, trước rộng rãi sáng sủa, nhìn thấy trời nước một màu. Dừng xe bên đường, Chu Dục Cảnh xuống xe, chạy sang bên kia mở cửa xe giúp Đoàn Hạc Thừa, trong mắt không nén được hào hứng: “Anh Cửu đến rồi.” Lúc này bọn họ đứng trên sườn núi cách biển mười mấy mét, đập vào mặt là không khí mang theo mùi của gió biển, Đoàn Hạc Thừa dẫn Chu Dục Cảnh đi xuống từ con đường mòn, đến khi giẫm lên cát mịn, mới dừng lại. Khu vực này thuộc khu vực biển tư nhân, trên bờ có một chiếc thuyền gỗ sơn màu xanh lam, còn có mấy chiếc ca nô, trên bờ biển có dù che nắng bằng gỗ, dưới dù có hai cái ghế có thể nghỉ ngơi, bãi biển không lớn, không có khách du lịch, Đoàn Hạc Thừa đến chỗ cái ghế ngồi xuống, nói với Chu Dục Cảnh: “Cởi giày ra rồi hãy đi chơi.” Chu Dục Cảnh nghe lời, cởi giày cởi tất, đi chân trần giẫm lên cát mịn, lấm tấm mềm mềm, cậu chưa từng nhìn thấy biển, càng chưa từng giẫm lên cát, lúc này làm gì cũng đều cảm thấy mới lạ. Đoàn Hạc Thừa nhìn cậu chạy đến bờ biển, chôn chân trong cát, đợi sóng đánh lên, phá tan phòng nhự của cậu, lại đổi chỗ khác, tiếp túc động tác vừa rồi, chỉ chơi một mình như vậy, nhìn qua ấy vậy mà rất vui vẻ. Mặt mày Đoàn Hạc Thừa giãn ra, tâm trạng cũng vui theo, Chu Dục Cảnh đi theo hắn bao nhiêu năm nay, đã thấy không ít phân tranh quyền lợi đẫm máu tàn nhẫn ở Đoàn gia, Chu Dục Cảnh chững chạc lên nhiều, cũng hiểu được rất nhiều điều, may là, bất kể trải qua chuyện gì, đôi mắt trong sáng của cậu, lúc nhìn về phía mình, từ đầu đến cuối vẫn trong veo lấp lánh, chưa từng thay đổi. Đang nghĩ ngợi, đột nhiên liếc về một cái vỏ nhọn cứng bên chân, tránh cho lát nữa Chu Dục Cảnh chạy qua đây bị đâm vào chân, hắn nhặt vật kia lên, nhặt lên rồi mới phát hiện, vậy mà lại là một vỏ ốc đuôi phượng có đường vân đều đặn, Đoàn Hạc Thừa đưa mắt nhìn Chu Dục Cảnh lần nữa, cậu đang ngồi xổm trên cát không biết đang làm gì. Đi dọc bãi cát bên bờ biển một lượt từ trái sang phải, Chu Dục Cảnh so sánh năm sáu cái vỏ sò xếp cẩn thận trên mặt cát, cuối cùng chọn một cái đẹp nhất hoàn chỉnh nhất, đứng dậy chạy về, lúc này Đoàn Hạc Thừa đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe thấy Chu Dục Cảnh gọi hắn, đành lười biếng nâng nắng lên hỏi: “Làm sao?” Chu Dục Cảnh giơ tay lên, đưa vỏ sò nhặt được ra trước mặt hắn, giống như hồi nhỏ, mím môi cười: “Tặng cho anh Cửu.” Đoàn Hạc Thừa nhận lấy nắm trong tay, Chu Dục Cảnh đang định đi giày, chợt nghe Đoàn Hạc Thừa nói: “Dưới chân có đồ, nhặt lên.” Chu Dục Cảnh cúi đầu, quả nhiên thấy có cái gì màu trắng giấu dưới cát, cậu nhặt lên nhìn, là một con ốc biển có hình dáng cực kỳ đẹp, đẹp hơn cái vỏ sò tặng cho Đoàn Hạc Thừa nhiều, vừa định đưa cho Đoàn Hạc Thừa, lại nghe nói: “Là tôi nhìn thấy.” “Hả?” Chu Dục Cảnh không hiểu. Đoàn Hạc Thừa nhíu mày nhận lấy: “Tôi nhìn thấy trước thì là của tôi.” Chu Dục Cảnh cảm thấy hắn nói có lý. Đoàn Hạc Thừa cầm cái vỏ ốc đuôi phượng thấy lần thứ hai trong tay, xoay hai vòng lại trả lại cho Chu Dục Cảnh: “Cho em đó.” Đôi mắt Chu Dục Cảnh chợt lóe rồi nhận lấy, có chút vui vẻ nói: “Cảm ơn anh Cửu!” Đoàn Hạc Thừa đáp một tiếng, bảo cậu đi giày vào, cụp mắt chơi vỏ sò trong tay, sau khi đồ ngốc lớn cũng biết đồ đẹp đồ xấu rồi, nếu như đổi trực tiếp, có thể sẽ cảm thấy quà tặng cậu chọn tỉ mỉ không lấy ra được rồi không?
|
Chương 17[EXTRACT]Trở về từ bãi biển, ăn cơm trưa đơn giản, lại nghỉ ngơi một lát, đến ba bốn giờ, mặt trời không còn chói lắm, Đoàn Hạc Thừa mới ra khỏi phòng xuống hậu viện, ngoài chuyện quan trọng ra, hắn cũng thật sự coi chuyến đi này thành nghỉ phép. Hậu viện khác tiền viện, không có bãi cỏ rộng, mà có hoa và cây cảnh được cắt tỉa gọn gàng tươi tốt, bên ngoài có sàn nhà được phủ gỗ chống ăn mòn, bên trên đặt mấy cái sofa, phía sau có một hàng giá đỡ bằng gỗ thô dây leo xanh bám đầy lên đó, sau giá đỡ là một con đường bằng đá, hai bên trồng hoa cỏ, đi thẳng đến tiền viện. Chu Dục Cảnh bưng đĩa nho người làm đã chuẩn bị xong đi ra, đặt lên cái bàn nhỏ trước sofa hỏi: “Khách anh Cửu hẹn vẫn chưa đến à?” Đoàn Hạc Thừa bảo cậu ngồi cạnh mình, nói: “Không vội”. Chu Dục Cảnh ngồi xuống bóc vỏ nho giúp hắn, cậu đang định bóc thêm mấy quả bỏ trong cái cốc thủy tinh đợi lúc Đoàn Hạc Thừa muốn ăn lại lấy cho hắn, ai biết một quả còn chưa bóc xong đã nghe Đoàn Hạc Thừa nói: “Đút cho tôi.” Chu Dục Cảnh vội vàng đưa quả nho còn dính ít vỏ đến trước mặt hắn, vỏ và thịt nho tách ra, nước từ từ trượt theo ngón trỏ khớp xương của Chu Dục Cảnh, cậu không kịp lau, đầu lưỡi mềm ướt đã nhanh nhẹn quấn lên, chẳng biết lúc nào ngón tay đã bị Đoàn Hạc thừa ngậm lấy, theo quả nho đưa vào miệng hắn, liếm láp một phen, lúc nhả ra trên bụng ngón tay còn dính vỏ nho màu tím đậm. Chu Dục Cảnh luyện súng trong thời gian dài, trên tay có khá nhiều vết chai, vân tay rõ ràng, thậm chó còn hơi thô ráp, cậu xấu hổ muốn rút tay về, lại bị Đoàn Hạc Thừa kéo mạnh lại, khều vỏ nho trên tay Chu Dục Cảnh, đan năm ngón tay lại với cậu, ngón cái gãi lên gan bàn tay hơi thô, cảm giác ngứa ngáy giống như xuyên qua vết chai dày, gãi da thịt mềm bên dưới. Cái tay kia của Đoàn Hạc Thừa lặng lẽ bò lên gáy cậu, khóe mắt Chu Dục Cảnh tự nhiên rũ xuống, lông mi run run, chờ nụ hôn sắp đến, đột nhiên bên tai vang lên một loạt âm thanh khác thường, Đoàn Hạc Thừa buông lỏng tay, trong giây lát, người trong lòng đã vọt ra ngoài từ sofa, vọt ra sau giã đỡ chắn tầm mắt. Lúc này Đoàn Hạc Thừa ôm không khí, khẽ nhíu mày. Mấy giây sau, tiếng đánh nhau vang lên, quả nhiên có người trốn sau giá đỡ, người đến mặc áo đen che mặt, rất cao, động tác của Chu Dục Cảnh lưu loát, ra tay quyết đoán, từng quyền kéo gió, không dây dưa dài dòng chút nào, đối phương không phải loại lương thiện, trốn tránh kịp thời, lần thứ hai vung nắm đấm qua, nháy mắt đỡ được, giằng co một giây, bụng dưới đau nhói, bỗng nhiên Chu Dục Cảnh đá người kia một phát bay xa nửa mét, vẫn chưa đứng vững, Chu Dục Cảnh lại nhanh chóng áp sát, người kia lập tức vươn tay ra đỡ, mấy chiêu tiếp theo, bị Chu Dục Cảnh luồn vào chỗ sơ hở, kéo cánh tay quật ngã, đè người kia xuống đất, sợ người chạy, lại vặn ngược tay lại đè xuống, triệt để khóa người kia dưới đầu gối. Người kia nằm rạp trên mặt đất thở hổn hển, khẩu trang bị Chu Dục Cảnh kéo xuống, sau đó gào to: “Phắc! Gãy tay! Đoàn Hạc Thừa! Mau lôi tiểu bảo bối nhà chú ra cho anh!” Rống lên hai tiếng, trước mắt mới xuất hiện một đôi giày da, y nằm rạp trên mặt đất dùng lực trợn mắt lên nhìn: “Nhìn cái gì! Để anh đứng lên!” Đoàn Hạc Thừa rũ mắt, vẻ mặt không vui, hắn ra hiệu cho Chu Dục Cảnh đứng lên, thấy cậu không bị thương, mới nói: “Kỹ năng tiến bộ không ít.” Người nằm trên đất nói: “Anh đã bị đánh thành thế này…” Đoàn Hạc Thừa sửa lại: “Tôi nói Chu Dục Cảnh.” Chu Dục Cảnh buông thõng con mắt, hỏi Đoàn Hạc Thừa: “Người này là…” “Vị khách hôm nay, Liễu Kiều.” Chu Dục Cảnh nhìn về phía mặt đất, lập tức xin lỗi: “Xin lỗi tôi không biết.” Liễu Kiều bò dậy khỏi mặt đất, phủi đất trên người: “Không sao, là tài nghệ của tôi không bằng cậu.” Lúc này Chu Dục Cảnh mới nhìn rõ mặt mũi người đến, cường tráng đẹp trai, cao ngang Đoàn Hạc Thừa, Liễu Kiều xem xét tường tận Chu Dục Cảnh một hồi nói: “Nhìn ngoan thế này, mà động thủ ác thật, ái chà, sao vành tai cậu đỏ bừng lên thế?” Đoàn Hạc Thừa nhíu mày, kéo Chu Dục Cảnh ra sau lưng mình, thờ ơ hỏi Liễu Kiều: “Đồ đâu.” Suýt nữa Liễu Kiều quên mất chuyện chính, lấy ra một cái USB trong túi, đưa cho hắn: “Tư liệu đều ở trong này.” Đoàn Hạc Thừa nhận lấy, quay đầu nói với Chu Dục Cảnh: “Ngoan, đi ăn nho.” Chu Dục Cảnh đáp một tiếng ngoan ngoãn quay lại ngồi xuống sofa. Liễu Kiều huýt sáo: “Tiểu bảo bối nhà chú cũng nghe lời quá đi?” Đoàn Hạc Thừa không nói tiếp, hắn với Liễu Kiều có chuyện khác cần nói, chuyện trong Đoàn gia lộn xộn, một số chuyện Chu Dục Cảnh có thể nghe, một số chuyện cậu không được nghe, thường là biết càng ít, ngược lại sẽ an toàn hơn. Hai người đến phòng sách, để lại Chu Dục Cảnh ngồi một mình trên sofa ở hậu viện. Cậu mím môi, con người đen bóng đảo tới đảo lui, không biết nghĩ đến cái gì, từ cổ đến mang tai đỏ bừng. Xưng hô lúc nãy Liễu Kiều gọi, Đoàn Hạc Thừa không bác bỏ, Chu Dục Cảnh sẽ lén coi như hắn chấp nhận, nghĩ như vậy, không ngăn được khóe miệng đang cong lên. Cậu sợ không giấu được tâm trạng này, vội vàng bóc một quả nho bỏ vào miệng. Nhưng lại cảm thấy nho hôm nay hình như trộn mật ong, ngọt lạ thường, mặc dù xưng hô này gọi ra từ miệng người khác, nhưng Chu Dục Cảnh vẫn cảm thấy vui vẻ.
|
Chương 18[EXTRACT]Người tên Liễu Kiều này, nài ép lôi kéo để có thể kéo lên quan hệ thân thích với Đoàn Hạc Thừa, là anh họ bà con xa, coi như là người nhà mẹ đẻ duy nhất còn liên hệ với Đoàn Hạc Thừa. Nói chuyện xong, Liễu Kiều nghịch bật lửa trên tay hỏi: “Nếu sau này bố chú biết chú không có ý định tiếp nhận sự nghiệp của ổng, có phải tức chết không?” Đoàn Hạc Thừa dựa vào ghế, nét mặt lãnh nhạt: “Ai biết.” “Có điều nếu chú muốn tự nhận công ty nhà này, trong thời gian ngắn không có khởi sắc gì, không bằng chú trực tiếp rút một doanh nghiệp từ tay bố mình cũng không tệ lắm, có được nó trong tay, mạnh hơn cái nhà mắc nợ đầy rẫy này.” Đoàn Hạc Thừa rút USB ra, vẫn trả lại cho Liễu Kiều: “Công ty nhà này kinh doanh sạch sẽ.” Liễu Kiều giơ tay nhận lại: “Sạch sẽ, một nghèo hai trắng đấy [1], còn nợ của nhà chú không ít tiền, thôi bỏ đi, kế hoạch từ trước đến giờ của chú, anh cũng không xen vào.” Vừa nói vừa đi về phía cửa sổ: “Nhưng mà tiểu bảo bối nhà chú ngoan thật.” [1] 一穷二白: ẩn dụ nghèo nàn, nền tảng mỏng, trình độ văn hóa vật chất thấpSo với họ hàng xa, Liễu Kiều và Đoàn Hạc Thừa giống bạn bè hơn, y lớn hơn Đoàn Hạc Thừa hai tuổi, làm người cũng không phản một người hẳn hoi. Y đã sớm biết có người tên Chu Dục Cảnh, lúc đầu Đoàn Hạc Thừa quản người này gọi là đồ ngốc, Liễu Kiều thật sự coi cậu là đồ ngốc, cũng gọi theo, Đoàn Hạc Thừa nghe được mắt sắc như đao liếc qua mấy lần, Liễu Kiều thành thật ngậm miệng. Y dần dần phát hiện, đồ ngốc cái gì, rõ ràng là một bảo bối quý giá, vòng cổ rẻ tiền đeo đã nhiều năm, kẹp trái cây ăn từ nhỏ đến lớn, nói là một vệ sĩ, phạm vi trong biệt thự Mậu Thành bảo vệ trong hộp kín cực kì chặt chẽ, không trưởng thành cũng không dẫn ra ngoài. Liễu Kiều dừng ở cửa sổ nhìn xuống, Chu Dục Cảnh vẫn ngồi đàng hoàng bên dưới như cũ: “Bây giờ chú dẫn cậu ta ra ngoài, không sợ gặp nguy hiểm hả?” Đoàn Hạc Thừa đứng lên: “Bây giờ cậu ấy bảo vệ mình được rồi, hơn nữa cậu ấy vẫn luôn muốn ở bên cạnh giúp tôi.” Nói rồi nhếch miệng, bước ra khỏi cửa: “Không vừa lòng cậu ấy sẽ đáng thương trông mong nhìn tôi, chịu không nổi.” Liễu Kiều quay người mắng hắn: “Còn có cái để chú chịu không nổi cơ đấy? Mẹ kiếp mau lượn đi.” Giờ cơm tối, Chu Dục Cảnh đứng sau lưng Đoàn Hạc Thừa, có khách ở đây, thầm nghĩ không thể ngồi cùng bàn, ai ngờ Đoàn Hạc Thừa vẫn như hôm qua, bảo cậu kéo ghế ngồi bên cạnh, Chu Dục Cảnh nghe lời ngồi xuống. Liễu Kiều ngồi trước bàn dài nói sắp xếp cho ngày mai, thỉnh thoảng liếc về phía Chu Dục Cảnh, thấy cậu đang bóc vỏ tôm, bóc từng con từng con, đặt ngay ngắn trong đĩa của Đoàn Hạc Thừa, Đoàn Hạc Thừa vừa nghe Liễu Kiều nói chuyện vừa gắp tôm chấm tương bỏ vào bát Chu Dục Cảnh, đợi cậu ăn xong lại gắp một con cho cậu. Liễu Kiều không biết hai người hoàn toàn không giao lưu ngoài miệng, bàn tay còn có thể náo nhiệt như thế, y nhìn con tôm đã bóc vỏ trên đũa, nháy mắt mất hết khẩu vị. Ăn xong cơm tối, Đoàn Hạc Thừa đến phòng sách nghe điện thoại, Liễu Kiều ngồi trong phòng khách ngẩng đầu đúng lúc nhìn thấy Chu Dục Cảnh đi qua định lên lầu, vội vàng vẫy tay: “Ha ha, Tiểu Cảnh Cảnh lại đây một lát.” Đã biết thân phận Liễu Kiều, Chu Dục Cảnh cũng bỏ hết phòng bị, cậu đi đến trước mặt Liễu Kiều hỏi: “Liễu tiên sinh có chuyện gì không?” Liễu Kiều nháy mắt ra hiệu với cậu: “Cậu cảm thấy dáng dấp tôi thế nào?” Chu Dục Cảnh xem xét kĩ mấy giây, nghiêm túc trả lời: “Liễu tiên sinh tuấn tú lịch sự.” Liễu Kiều lại hỏi: “So sánh với Đoàn Hạc Thừa thì sao?” Chu Dục Cảnh tôn trọng khách, lại không muốn nói dối, hơi xoắn xuýt: “À… cái này, không so được, anh Cửu, anh Cửu và anh Liễu không cùng một phong cách, tôi cảm thấy, cảm thấy…” “Cảm thấy cái gì?” Đương nhiên, cảm thấy A Cửu ca ca đẹp trai hơn chứ sao… Liễu Kiều thấy cậu không trả lời, đùa cậu: “Tôi nghe nói cậu đi theo Đoàn Hạc Thừa cũng nhiều năm rồi?” “Phải.” “Vậy cậu không cảm thấy hắn có gương mặt đẹp, nhưng tính cách vừa lạnh lùng vừa cao ngạo, lúc nóng tính lên còn dọa chết người, thủ đoạn trừng trị người phạm lỗi cũng vô cùng tàn nhẫn, căn bản cũng không phải là người tốt đâu.” Nghe Liễu Kiều nói xong, Chu Dục Cảnh không khỏi nhíu mày, từ trước đến nay cậu bảo vệ Đoàn Hạc Thừa, không phải nghe người khác nói hắn không tốt dù là một câu, bèn hỏi lại: “Liễu tiên sinh cảm thấy người như thế nào là người tốt, người như thế nào là người xấu.” Liễu Kiều cảm thấy vấn đề này rất sâu sắc. Chu Dục Cảnh nói: “Anh Cửu sống trong hoàn cảnh như vậy, anh ấy cũng không có cách nào dùng vẻ mặt ôn hòa đối đãi với người khác, nói thủ đoạn của anh ấy tàn nhẫn, nhưng người kia đều muốn mạng của anh Cửu, súng đều đưa lên tận ngực, bóp cò rồi mạng cũng không còn nói gì tốt xấu. Nếu như đặt anh Liễu trong hoàn cảnh này, có thể vui vẻ hòa nhã thả người đi, đợi hắn quay đầu lại cho anh một phát súng sao.” Liễu Kiều không ngờ chỉ thuận miệng đùa vậy thôi, lại giống như khiến Chu Dục Cảnh tức giận. “Nếu là tôi, tôi không thể, tôi nghĩ phần lớn người cũng không thể, như vậy dựa theo suy luận của anh Liễu, phần lớn người trên đời này đều không phải người tốt, đã như vậy, tại sao anh Cửu phải cố ý đi làm người tốt.” Mắt Chu Dục Cảnh đen láy, lóe vẻ không vui: “Liễu tiên sinh nghỉ ngơi sớm đi, tôi lên lầu trước.” Liễu Kiều không ngờ cậu nghiêm túc như vậy, vội vàng nói: “Này này, tôi nói đùa thôi!” Chu Dục Cảnh cảm thấy tức giận, mím môi ngực hơi phập phồng, đi đến bậc thang cuối cùng, thoáng bình tĩnh lại, mới đứng trước cửa phòng sách, vừa định đi vào, cửa phòng khép hờ đột nhiên mở ra, ngay sau đó người bị kéo mạnh vào, Chu Dục Cảnh kịp phản ứng, đã bị Đoàn Hạc Thừa đè lên tường, nắm cằm hôn lên. Đầu lưỡi đảo qua khoang miệng, dữ dội hơn trước kia rất nhiều, trước kia ôm hôn, Chu Dục Cảnh đều phải hỏi ý Đoàn Hạc Thừa, hôm nay lại chủ động víu vai hắn, đáp lại nóng bỏng. Thật lâu sau, hai người thở hổn hển, bàn tay Đoàn Hạc Thừa vuốt ve đôi môi đọng nước của Chu Dục Cảnh, ánh sáng trong mắt chuyển động, khiến cả người cậu có phần xinh đẹp ma mị: “Chu Dục Cảnh.” “Vâng, anh Cửu.” “Vì sao lại nói những lời kia với Liễu Kiều.” Chu Dục Cảnh không ngờ hắn sẽ nghe được, nháy mắt hơi đỏ mặt, Đoàn Hạc Thừa đợi cậu mở miệng, cũng không thúc giục, Chu Dục Cảnh cụp mắt, giọng không lớn: “Em biết anh Cửu vất vả, em đau lòng vì anh Cửu.”
|
Chương 19[EXTRACT]Ngày hôm sau. Liễu Kiều đợi Đoàn Hạc Thừa xuống lầu, thấy Chu Dục Cảnh theo sau lưng, vẫy vẫy tay với cậu: “Ha ha, Tiểu Cảnh Cảnh.” Chu Dục Cảnh cũng biết thái độ hôm qua không tốt, chủ động xin lỗi: “Xin lỗi Liễu tiên sinh, hôm qua xúc phạm anh.” Liễu Kiều rất rộng lượng, tỏ vẻ không sao, sau đó ba người cùng nhau đi ra ngoài. Phong cảnh vùng duyên hải đang lúc đẹp, để tiện cho Liễu Kiều và Đoàn Hạc Thừa nói chuyện, Chu Dục Cảnh ngồi ở ghế phụ. Liễu Kiều lén cười toe toét, nói đến công việc lại vô cùng nghiêm túc, Chu Dục Cảnh trộn nhìn hai người qua gương chiếu hậu, cao ngang nhau, tướng mạo xuất sắc, nói chuyện gì cậu cũng không hiểu lắm, trong lòng khó tránh khỏi hơi ghen tị. Cậu rũ khóe mắt nghĩ: Cũng không biết lúc nào mình mới có năng lực, có thể giúp A Cửu ca ca xử lý công việc. Đoàn Hạc Thừa tai nghe Liễu Kiều nói chuyện, mắt thỉnh thoảng nhìn về phía Chu Dục Cảnh, đồ ngốc lúc đầu tràn đầy phấn khởi nhìn ra ngoài cửa sổ, sau khi liếc nhanh nhìn gương mấy lần, lại cúi đầu xuống, ngón tay Đoàn Hạc Thừa gõ lên tay vịn ghế, liếc xéo Liễu Kiều, Liễu Kiều dừng lại, hỏi hắn: “Sao thế?” Đoàn Hạc Thừa hỏi: “Chấn thương trên chân anh thế nào rồi.” “Chấn thương? Chấn thương nào?” Liễu Kiều không hiểu gì. Đoàn Hạc Thừa nhíu mày, giúp ý nhớ lại: “Bốn năm năm trước, trêu ghẹo bạn học nữ, bị chó nhà cô ta đuổi theo chạy ba con phố, định leo cây, kết quả quần bị cắn, vẫn leo lên cây được nhưng quần bị chó tha đi, ngồi trên cây muốn giật quần về, ngã xuống gãy xương…” “Ối đậu má! Mau ngậm mồm lại!” Liễu Kiều kêu lên. Chu Dục Cảnh nghiêng tai nghe, tưởng tượng ra dáng vẻ đó của Liễu Kiều, không nhịn được “phì” một tiếng bật cười, ý thức được mình không lễ phép, nhanh chóng nhịn xuống, Liễu Kiều nghe thấy tiếng cậu nhào về phía trước hỏi: “Tiểu Cảnh Cảnh, có phải cậu đang trộm cười không?” Chu Dục Cảnh vội vàng xấu hổ nói: “Xin lỗi Liễu tiên sinh, tôi, tôi nhất thời…” “Hừ hừ.” Liễu Kiều hừ hai tiếng, chuẩn bị trả đũa, y ghé vào tai Chu Dục Cảnh nhỏ giọng nói: “Đoàn Hạc Thừa có chuyện còn bựa hơn, muốn biết không.” Chu Dục Cảnh nháy mắt bị khơi tính tò mò, tuyệt đối không phải cậu muốn nghe chuyện cười của Đoàn Hạc Thừa, chỉ đơn thuần muốn hiểu hắn nhiều hơn một chút, thế là quay đầu nhìn Đoàn Hạc Thừa, thấy hắn nói xong chuyên cười vừa rồi, đã nhắm mắt lại dựa vào lưng ghế nghỉ ngơi, xoắn xuýt trong chốc lát, vẫn có chút mong đợi gật đầu với Liễu Kiều: “Muốn.” Liễu Kiều vỗ tay cái độp, vẫn chưa móc điện thoại ra, đã nghe Đoàn Hạc Thừa nói: “Dừng xe.” Lái xe lập tức dừng lại, Đoàn Hạc Thừa nâng một mắt lên nhìn về phía Chu Dục Cảnh, hỏi cậu: “Muốn gì?” Chu Dục Cảnh chớp lông mi, vội vàng ngồi thẳng người: “Không muốn nữa.” Lái xe chạy một đường, dừng trước một quán trà tư nhân. Hôm nay hẹn Ngô gia vùng Cố Chấu, Ngô gia khoảng bốn mươi tuổi, mặc áo sơ mi khóa cổ tròn vải đay, ngồi trong nhã gian đốt Long Tiên Hương [1] đợi vị tiểu bối là Đoàn Hạc Thừa. [1]Long Tiên Hương: là một chất sáp màu xám được tạo ra trong hệ tiêu hóa của cá nhà táng. Trước đây, long tiên hương được sử dụng trong ngành công nghiệp sản xuất nước hoa, nhưng ngày nay nó đã được thay thế phần lớn bằng vật liệu tổng hợp và chỉ còn được sử dụng trong một số loại nước hoa đắt tiền.Nhã gian cổ kính, vách ngăn bằng bình phong, tranh cổ quý báu, ở giữa đặt bàn trà gỗ đàn hương, mấy cái ghế chạm khắc xung quanh, Đoàn Hạc Thừa đẩy cửa vào, gọi một tiếng: “Bác Ngô.” Ngô gia giương mắt nhìn hắn: “Ôi, Tiểu Cửu lớn thế này rồi à? Trổ mã càng đẹp trai ra nhỉ.” Vẻ mặt Đoàn Hạc Thừa thản nhiên: “Khiến bác Ngô chê cười rồi.” “Nói gì vậy, bác đang khen cháu mà.” Liễu Kiều coi như người trong vùng của Ngô gia, đi theo góp vui: “Ngô gia đừng khen cậu ta như thế, không chừng ngày nào cánh cứng rồi, nổ quán trà này của chú.” Đoàn Hạc Thừa không nói gì nữa, giới thiệu người đứng sau với Ngô gia: “Chu Dục Cảnh.” Lại nói với Chu Dục Cảnh: “Gọi Ngô gia.” Chu Dục Cảnh vội vàng mở miệng: “Ngô gia.” Ngô gia nâng chén trà thổi ít hơi nóng, nghiền ngẫm trong mắt: “Đây là nhóc con mẹ cháu nói cháu mang từ viện mồ côi về nhà?” Đoàn Hạc Thừa nói phải. Ngô gia cảm thán: “Nhoáng một cái cũng lớn rồi, mau ngồi đi.” Nói về chính sự, để Ngô gia giúp đỡ nói một tiếng, những mối quan hệ liên đới của công ty phá sản kia cũng sẽ được giải quyết sạch sẽ, chỉ là phiền trưởng bối, vẫn phải ngay mặt xin nhờ. Trừ cái đó ra, nhiều hơn là ôn chuyện cũ nói chuyện phiếm, vợ Ngô gia là bạn của mẹ Đoàn, trước kia hàng năm đều sẽ dẫn Đoàn Hạc Thừa đến đây thăm hỏi mấy lần, hai, ba năm nay sức khỏe mẹ Đoàn không tốt, không ra ngoài được, cũng chưa đến đây. Chu Dục Cảnh vẫn ngẩn ngơ, cậu không nghĩ đến vậy mà mình có thể ngồi giữa mấy người này, cậu khác Liễu Kiều, ngay cả bạn bè của Đoàn Hạc Thừa cũng không tính, nhiều lắm chỉ là vệ sĩ tùy tùng nhỏ, mặc dù ngoài mặt Ngô gia hòa ái, nhưng quanh người vẫn mang theo khí tràng hùng mạnh khó mà diễn tả thành lời như cũ, Chu Dục Cảnh ngồi trên ghế, không khỏi len lén nhích gần về phía Đoàn Hạc Thừa một chút. Ngô gia chú ý tới, cố ý gọi cậu: “Tên là Dục Cảnh?” Chu Dục Cảnh vội vàng ngồi thẳng, quy củ đáp lời: “Vâng, Ngô gia.” “Ha ha, thả lỏng đi, đến đây coi như thành người nhà với tôi, bình thường thế nào thì giờ cứ thế, không cần câu nệ.” Ngoài miệng Chu Dục Cảnh nói vâng, nhưng vẫn hơi căng thẳng, cậu quay đầu nhìn về phía Đoàn Hạc Thừa, mím môi nhìn có vẻ đáng thương. Đoàn Hạc Thừa nói: “Không sao.” Cậu mới thoáng bình tĩnh lại. Ngô gia nhìn hai đứa trẻ, đáy mắt mang cười, đột nhiên nghĩ đến gì đó ý cười càng sâu hơn, ông hỏi Liễu Kiều: “Tôi nhớ có một năm, dì cậu dẫn hai người bọn cậu đến nhà tôi, có phải còn buộc bím tóc mặc váy cho Tiểu Cửu?” Liễu Kiều nghe xong cười “ha ha”: “Đúng đó, cháu còn có ảnh chụp.” Nói rồi chạy như bay đến cạnh Chu Dục Cảnh, mở ảnh chụp ra. Chu Dục Cảnh cũng cảm thấy tò mò, nhìn chằm chằm màn hình, Liễu Kiều chụp bức ảnh này từ trong album ảnh, trong đó là một cô bé mặc váy, tóc lượn sóng màu đen vắt qua vai, xinh đẹp nhỏ nhắn như búp bê, dưới góc phải tấm ảnh còn ghi thời gian, năm đó Đoàn Hạc Thừa mười tuổi, Chu Dục Cảnh thấy được nhất thời không dời nổi mắt, chẳng qua cảm thấy nhiều năm trôi qua, Đoàn Hạc Thừa càng ngày càng đẹp, không biết nếu như bây giờ mặc váy sẽ có dáng vẻ ra sao. “Tôi nhớ lúc đó Tiểu Cửu lại sống chết không mặc, lúc sau mẹ thằng bé nói gì nhỉ?” Ngô gia nhấp một ngụm trà ngẫm lại: “Đúng rồi, lúc đó mẹ thằng bé nói, nếu như hôm nay con không mặc váy mẹ mua, lúc mẹ về đến nhà, sẽ lén ném anh bạn nhỏ con mang về đi.” Ngô gia nói xong cười ha ha, lại quay đầu nhìn về phía Chu Dục Cảnh: “Cậu không biết, lúc đó vẻ mặt Tiểu Cửu nhắn nhó cỡ nào, nhưng lại sợ mẹ thật sự ném cậu đi, vẫn lạnh mặt mặc vào.” Chu Dục Cảnh không ngờ cái váy này mặc vì mình, trong lòng trộm cảm thấy vui vẻ, quay đầu nhìn về phía Đoàn Hạc Thừa lại nháy mắt rùng mình một cái. Lúc đó vẻ mặt Đoàn Hạc Thừa nhăn nhó cỡ nào, Chu Dục Cảnh không biết, nhưng bây giờ nhăn nhó bao nhiêu, cậu rất rõ ràng.
|