Chỉ Có Hoa Hồng Mới Nở Rộ Như Một Đóa Hồng
|
|
Chương 5: Ảnh đế I (2)[EXTRACT]“Xin chào.” “Mất ngủ, ù tai…” Y cười nhẹ một tiếng, “Tóc tai so với trước đây cũng rụng nhiều hơn.” “Tôi ở đây nói ra tất cả, đều là bảo mật, đúng không?” “Năm ngoái mẹ tôi đột nhiên bắt đầu thúc dục kết hôn, rất nhiều lần, thậm chí an bài cho tôi đi xem mắt. Vào lúc ấy tôi gặp áp lực rất lớn, cũng bắt đầu có vài triệu chứng nhỏ, nhưng không có nghiêm trọng như gần đây. Ngài biết không? Năm ngoái ầm ĩ một trận thật nghiêm trọng, đầu tiên là nói tôi lúc ở đoàn phim quan hệ vớ va vớ vẩn cùng mấy người, sau thì đặt bẫy để tôi bị tóm, nói tôi chơi ma túy, trên mạng internet thì bị hắc thảm hại (bịa đặt tin xấu), còn có bộ phim gần đây của tôi, họ nói tôi mười lăm, mười sáu tuổi đã bò lên giường đạo diễn.” Y cười một tiếng. “Mẹ tôi không thích tôi tham gia vào vòng giải trí, thế nhưng không ép buộc được tôi. Mẹ… mẹ tôi cũng là lo lắng cho tôi, tôi biết, nhưng mà tôi rất yêu thích đóng phim, tôi cũng từng nghĩ qua nếu tôi không đóng phim nữa thì sẽ như thế nào, mà nói thật, tôi không biết khi tôi không đóng phim nữa thì còn có thể làm cái gì chứ, tôi một là không có học lực tốt, hai là không có nhiều bản lĩnh… Bất quá mẹ tôi vẫn luôn đề cao tôi, tôi cũng đang có suy nghĩ, có thể thừa dịp trước mắt còn trẻ tuổi, coi như có chút nhân khí, có thể tiếp cận nhiều công việc để tích góp chút tiền, làm một ít đầu tư, sau đó không làm nghề này nữa, mặt khác đi học ít món ăn, bồi dưỡng cho mẹ tôi. Năm ngoái mẹ tôi bắt đầu thúc dục tôi kết hôn, cũng là bởi vì lúc đó xảy ra chuyện, mẹ tôi cũng thấy tôi không có ai theo đuổi… Còn có một chuyện, có lẽ mẹ tôi cũng không nắm chắc được lần hắc đó mấy phần thật mấy phần giả, bà sợ tôi thật sự làm loạn nên muốn tôi nhanh chóng yên ổn. Tôi…” Y hít một hơi, “Từ bốn năm trước, tôi có một mối tình khá lâu dài. Nhưng đối phương là một nam nhân.” Nguyên Sơ thấy mặt bác sĩ kia không hề kinh ngạc, tâm lý âm thầm thở phào nhẹ nhõm. “Các cậu làm nghề này, những truyện ly kỳ hơn, trước kia tôi cũng từng nghe qua, nếu không tôi cũng thật lạc hậu quá rồi.” Nguyên Sơ cười cười hóa giải bầu không khí, nói tiếp: “Hai ngày trước mối quan hệ của bọn tôi kết thúc. Thời điểm hắn nói lời chia tay, tôi có chút mờ mịt, lúc trước tôi có loại ảo giác, chính là mối quan hệ này có thể vẫn luôn tiếp tục kéo dài, thật giống như không có kết thúc vậy. Bởi vì chúng tôi cũng coi như tương đối hiểu nhau, khắp mọi phương diện, ở chung cũng rất khoái hoạt, thông thường rất ít can thiệp đến sinh hoạt của đối phương, cuộc sống của chúng tôi cũng cơ bản không giao nhau, cho nên… rất thoải mái. Ngày đó hắn nói lời chia tay, trái tim của tôi chết lặng một chút, lúc đầu cũng không có cảm xúc gì quá lớn, nhưng sau mấy ngày mới càng ngày càng cảm giác không đúng, chính là cảm giác thiếu đi một thứ gì đó. Tôi nghĩ rằng nguyên nhân có phải là bởi vì thói quen?” “Không, không phải. Tôi trước đây, chưa từng quen bạn trai, tôi là yêu người khác giới. Thời sơ trung có quen một người bạn gái, có điều vào lúc ấy còn nhỏ, hiện tại nhớ tới cảm giác khá giống anh em trong nhà; thời cấp ba cũng có quen một người, nhưng sau đó tôi chạy đi đóng phim rồi cũng là đứt đoạn mất; thời điểm hai mươi tuổi lại quen một người nữa, quen nhau cũng khoảng một năm rưỡi, khi đó tôi còn quá trẻ, vừa mới bắt đầu tham gia vào vòng giải trí không lâu, có chút tầm thường, tình hình cũng không quá tốt, sau đó cô ấy liền đem tôi quăng đi. Trước sau qua hai năm, mẹ tôi giới thiệu cho tôi hơn mười người nữ sinh, tôi tiếp xúc hai, ba người, mà cảm giác cũng không phải như vậy.” “… Tính về phương diện. Thực ra hiện tại tôi có chút hoảng loạn, cảm giác giống như bởi vì tôi duy trì mối quan hệ quá lâu cùng nam nhân thế này, nên trở thành đồng tính luyến ái.” “Khi tôi phát hiện vấn đề này, tôi cũng đi tìm hiểu một chút kiến thức liên quan về tính hướng, mà nói như thế nào đây, mặc dù đối với nữ nhân mất đi cảm giác như lúc trước, nhưng mà tôi cũng không lập tức đối với nam nhân nảy sinh hứng thú. Cho nên tôi nghĩ tôi có phải là… Còn có thể cứu? Tôi nói có hơi khó hiểu một chút, nhưng ngài hẳn là rõ ràng ý của tôi. Thân thể mẹ tôi mấy năm gần đây vẫn luôn không tốt, nếu như có thể, tôi cũng muốn mau chóng tìm một người thích hợp rồi kết hôn, sinh con.” “Người đặc biệt? Cậu là nói… hắn?’’ “Chúng tôi không phải nói chuyện yêu đương.” Nguyên Sơ không vô thức nhiều lần vặn đi vặn lại cái nắp bút màu đen trong tay, tạo ra tiếng vang trong phòng “Cùm cụp cùm cụp” có thể nghe đến rõ ràng. Y có chút hỗn loạn khi tự thuật mối quan hệ khá hoang đường trong những năm qua, từng trải, nghi hoặc, mãi đến khi cả phòng đột nhiên yên tĩnh, y mới bỗng nhiên ý thức được động tác của chính mình, lập tức lúng túng ngừng lại. “Tôi làm nghề này, lúc nào cũng có áp lực. Thực ra tôi sớm đã muốn tìm bác sĩ tâm lí trò chuyện một chút, nhưng mà để tới nơi này cũng phải đấu tranh tâm lý rất lâu, dù sao bản thân cũng coi như là nhân vật của công chúng, rất nhiều chuyện không thể nói nói ra. Tất cả mọi người đều như vậy, ống kính vừa mở, điều không tốt, đau khổ gì đó đều phải cất vào, không ai muốn nhìn chúng ta khóc lóc, cay đắng khổ sở cả, mọi người xem TV cũng là muốn thấy một minh tinh tốt đẹp, vui vẻ. Tính ra, nghề này của ngài mới là không dễ dàng, suốt ngày phải nghe nước đắng của người khác.” Bác sĩ ôn hòa nở nụ cười, lật bút lên, cấp cho Nguyên Sơ vài lời kiến nghị, kê khai ít thuốc. “Được, rất tốt. Cảm ơn ngài. Tôi đi trước.”
|
Chương 6: Ảnh đế I (3)[EXTRACT]Trở về tửu điếm đoàn phim quy định sẵn, Nguyên Sơ ăn một ít để uống thuốc, hy vọng đêm nay có thể ngủ ngon giấc. Nhưng mà vừa nằm vật xuống giường còn không quá hai phút, liền truyền đến tiếng gõ cửa. Nguyên Sơ phỏng chừng đoán được là ai, vẫn là cách cánh cửa trước tiên hỏi một câu “Là ai vậy?”. Người ngoài cửa dường như không nghe thấy, chỉ lo gõ cửa. Nguyên Sơ không thể làm gì khác hơn là mở khe cửa. Hạ Anh quần áo ướt nhẹp, áo ngủ dây mỏng, mím môi nở nụ cười: “Nguyên ca, máy sấy tóc trong phòng tôi hỏng, có thể qua phòng anh sấy tóc không?” Hạ Anh ở trong bộ phim này vai nữ thứ, phần diễn rất ít, mà tính cách thiết lập như những khuôn mẫu cũ trước đó. Tối hôm qua cô ta cũng đến gõ cửa mấy lần, Nguyên Sơ không phòng bị, vừa mở cửa cô ta liền lao vào. Ngã một lần khôn ra thêm, lúc này y không có ý định để Hạ Anh vào trong phòng, Nguyên Sơ cười cười xin lỗi: “Phòng tôi máy sấy tóc cũng hỏng, thật không tiện.” Lập tức đóng cửa lại. Hai ngày sau Nguyên Sơ thuận lợi diễn xong bộ phim. Bởi vì những người khác trong đoàn phim không quá thân, cho nên cũng không có tổ chức tiệc mừng phim hoàn tất, thấy thế Nguyên Sơ gọi Tiểu Lưu mua đồ ăn nước uống gửi cho từng người trong đoàn phim. Trên đường trở về nhà của mình, Nguyên Sơ hỏi Tiểu Lưu: “Về phía Mẫn đạo diễn diễn tình huống thế nào?” Tiểu Lưu: “Nói là kịch bản còn chưa thay đổi hoàn chỉnh, thời gian khởi quay có thể hoãn lại.” Bộ phim của Mẫn đạo diễn lần này là bộ phim quan trọng đối với Nguyên Sơ trong năm nay, hơn nửa năm còn có thể chạy vài cái hoạt động khác, nửa cuối năm lịch trình cơ bản trống không. Gần đây có nói tháng năm sẽ khởi quay, bây giờ tháng năm đã đi qua nửa tháng vẫn chưa thấy gì. Nhưng Nguyên Sơ cũng không gấp gáp, người ta hay nói, kịch bản hay và diễn viên giỏi đều cần có thời gian mài dũa. Tiểu Lưu liếc nhìn gương chiếu hậu một cái, Nguyên Sơ đang mệt mỏi xoa xoa cái trán. Tiểu Lưu do dự một chút, nói: “Tuần sau còn có một buổi phỏng vấn anh đi không?” Nguyên Sơ nghi hoặc mà ừ một tiếng, “Tôi không phải để Lương tỷ đi thay rồi sao?” “Lương tỷ chưa nói sẽ đi đâu.” Nguyên Sơ nhìn ngoài cửa sổ, nửa ngày, vẫn lắc đầu một cái. “Tại sao không đi a.” Tiểu Lưu lầm bầm một câu. Nguyên Sơ nhẹ giọng nở nụ cười, “Tuần sau tôi sẽ về nhà đi xem mắt.” Không biết tại sao, năm nay mẹ y đặc biệt sốt ruột như vậy, trước bởi vì y cùng Hạng Tri Lam đang trong mối quan hệ kia nên y cũng không nghĩ nhiều, nhưng bây giờ đoạn quan hệ cũng đứt đoạn mất, tuổi tác y cũng không còn nhỏ —— hai mươi bảy tuổi, đối với người bình thường cũng là thời điểm thích hợp để kết hôn rồi. Nguyên Sơ nhìn ngoài cửa sổ, vuốt ve vết sẹo nhỏ mà ngày hôm nay trong lúc quay phim không cẩn thận để lại trên cánh tay, suy nghĩ, dù thế nào cũng phải thử một lần, phải đi bước này thôi.
|
Chương 7: Bạch nguyệt quang I[EXTRACT]Du Tiến Chu ở Thượng Hải đợi hai ngày, rất nhiều bằng hữu biết tin liền rủ Du Tiến Chu đi đón gió tẩy trần. Đám bạn cũ gặp lại cùng nhau uống rượu, ca hát suốt nửa ngày trời. Tiệc tan, mọi người đều trở về quỹ đạo sinh hoạt cá nhân, Du Tiến Chu cầm chìa khóa mà Hạng Tri Lam đưa cho, đứng ở trước cửa nhà, ôm đầu do khi nảy đụng phải cánh cửa, tựa như một bệnh thần kinh. Lần này trở về tìm Hạng Tri Lam, Du Tiến Chu cũng không che giấu việc bản thân có ý muốn tái hợp lại với Hạng Tri Lam. Qua nhiều năm như vậy, mọi người đều đã thay đổi rất nhiều, kết hôn sinh con, hói đầu phát tướng… Qua ba mươi tuổi, cái thời cấp ba thiếu niên tràn đầy hăng hái, thật giống như mọi người đều dần dần sa sút tinh thần thành một nam nhân trung niên, có lẽ sau mười mấy năm ai cũng sẽ nhận ra thế giới mà thời thiếu niên tưởng tượng ra so hiện thưc hoàn toàn khác nhau, không có oanh oanh liệt liệt, cũng không có thoải mái chập trùng. Tất cả mọi người đều sẽ như nhau, chậm rãi đi qua một đời người bình thường. Du Tiến Chu đang đứng ngốc tại một chỗ, lưng dựa vào cửa, trong lúc ngà ngà say vừa suy tư, Hạng Tri Lam nhỏ nhẹ đi tới: “Mới đến à?” Du Tiến Chu liếc nhìn thời gian, trời đang hừng đông. Du Tiến Chu còn nhớ thời cấp ba, đại học, cũng có lần gặp nhau thế này. Du Tiến Chu nhìn một lúc, kìm lòng không được mỉm cười, phát ra ngữ âm trong quá khứ: “Tới cửa rồi, cậu cũng không tiếp tôi.” Ngày hôm sau, Du Tiến Chu thức dậy, xoa xoa cái đầu đau ê ẩm do hôm qua uống quá nhiều rượu, Du Tiến Chu theo thói quen với tay lấy điện thoại di động thì thấy trong hộp thư thoại vẫn còn lưu lại đoạn tin nhắn thoại với Hạng Tri Lam, Du Tiến Chu quên mất tối hôm qua bản thân đã làm cái gì, vì thế mở tin nhắn thoại ra, liền nghe được giọng nói của bản thân. Trong lúc nhất thời, Du Tiến Chu bị ngữ khí “hờn dỗi” của chính mình làm cho mặt cứng đờ, liền che mặt ngã xuống ghế salông. Sau chuyện đó, Hạng Tri Lam thân thiết mà giải thích hai câu, đại ý là công tác rất bận thực sự không phân thân ra được. Du Tiến Chu lúc đó cũng đã đang ngủ, cho nên chưa kịp nói qua. Buổi sáng mười giờ rưỡi, Du Tiến Chu run rẩy trả lời lại một câu: “Thật xin lỗi… Tối hôm qua tôi uống nhiều rượu.” Giải quyết xong chuyện của Hạng Tri Lam, Du Tiến Chu mới xem tin nhắn khác. Trong đó điều là tin nhắn do đứa em gái Hoàng Dật Dao gửi tới, hỏi khi nào có thời gian rảnh rỗi. Hoàng Dật Dao là em gái cùng mẹ khác cha của Du Tiến Chu, khi còn bé rất thân, sau đó Du Tiến Chu và mẹ ra nước ngoài, cùng cha dượng cắt đứt liên lạc, nhưng hai mẹ con vẫn luôn giữ liên lạc thân thiết với đứa em gái này. Chỉ là cha dượng không cho em gái đi tìm mẹ, còn mẹ thì bởi vì bị bệnh nên không thể về nước được, trước khi ra đi trong lòng vẫn tràn đầy tiếc nuối vì không thể gặp lại đứa con gái sau bao năm ra nước ngoài sinh sống. Du Tiến Chu trả lời: “Gần đây đều có thời gian rảnh, vốn là định đến gặp em trước.” Đối phương như là đang chờ đợi tin nhắn từ Du Tiến Chu, giây sau liền trả lời: “Quá tốt rồi! Em ngày mốt phải đi xem mắt, anh, anh có thể tới khảo sát giúp em chứ!” Du Tiến Chu trả lời “Được”, lông mày lại nhíu lại. Cha dượng kia quả nhiên vô lý, Hoàng Dật Dao mới tốt nghiệp được một năm đã bắt đi xem mắt, cũng quá gấp gáp rồi.
|
Chương 8: Bạch nguyệt quang I (2)[EXTRACT]Nam nhân đến đúng giờ, rất chỉnh chu sạch sẽ, bình tĩnh mà xem xét, nhìn gương mặt kia một chút. Du Tiến Chu đóng điện thoại di động, đứng dậy bắt tay với nam nhân vừa đến, nói: “Xin chào, tôi là anh trai của Hoàng Dật Dao, em ấy vừa đi vào nhà vệ sinh.” “Chào anh.” Người đối diện cười cười, coi như cũng ôn nhu, từ tốn. Du Tiến Chu cảm thấy nam nhân này có chút quen mặt, nhưng không nhớ từng quen biết người nào như vậy. “Gọi tôi là Du Tiến Chu.” “Nguyên Sơ.” Du Tiến Chu đánh giá Nguyên Sơ, thực ra Du Tiến Chu không hài lòng lắm, dung mạo nam nhân quá mức xuất sắc sợ là từ nhỏ đều được nữ nhân nâng niu, không biết có bị chìu đến sinh tật xấu hay không, mà Hoàng Dật Dao cũng không phải người có tính cách chạy đến để nâng niu người khác, tuy nói nữ nhân ở cái tuổi này dù sao cũng hơi nhan khống (dễ xiêu lòng vì nhan sắc), nhưng nói chung cũng không tốt lắm. Du Tiến Chu bất động thần sắc, ước định nửa ngày, hỏi: “Nguyên Sơ, cậu làm nghề gì?” Nguyên Sơ theo quán tính nở nụ cười, Du Tiến Chu nhấp một hớp cà phê, nghe Nguyên Sơ nói: “Diễn viên.” Du Tiến Chu một bên cúi đầu gửi tin nhắn cho Hoàng Dật Dao, một bên trôi chảy hỏi một câu: “Diễn viên kiếm được không ít tiền nhỉ? Tác phẩm tiêu biểu của cậu là bộ phim, điện ảnh nào? Về nhà cũng có thể để cho Dao Dao xem qua a.” Trong hộp thoại với Hoàng Dật Dao, Du Tiến Chu: Anh cảm thấy không quá đáng tin. Cậu ta rất đẹp trai, nhưng là một diễn viên, vòng giải trí loạn như vậy… Hoàng Dật Dao: Đẹp trai!!!! Anh chụp trộm người ta một tấm gửi qua cho em nhìn với! Du Tiến Chu sắc mặt không thay đổi, khóa màn hình. Nguyên Sơ thấy Du Tiến Chu mật báo xong xuôi, liền nói: “Cũng không có tác phẩm gì tiêu biểu, nổi danh nhất hẳn là “Đa Tình Sơn”.” “Đa Tình Sơn” chính là cái bộ giúp Nguyên Sơ giành được giải “Nam diễn viên xuất sắc nhất”. Du Tiến Chu ngẩn ra, cuối cùng đã biết cảm giác quen thuộc kia là từ đâu mà đến. “Đa Tình Sơn” đoạt giải sau khi tái chiếu phim ở nơi công cộng, năm đó tình thế như dầu sôi lửa bỏng, tuy nói không sánh được với các đại chế tác thương mại, nhưng doanh thu phòng vé cũng ngoài dự liệu, được duy trì lên cao, cũng coi là danh tiếng cùng doanh thu đều được mùa. Đó cũng là lần cuối cùng Du Tiến Chu cùng Hạng Tri Lam xem phim. Năm đó Du Tiến Chu mới ra nước ngoài, còn cùng Hạng Tri Lam duy trì liên hệ đứt quãng, sau đó liên hệ đứt đoạn mất, có lúc nửa đêm thật sự khó chịu ngủ không được, Du Tiến Chu liền thuận theo ký ức đem những việc đã từng làm cùng Hạng Tri Lam, tự tái diễn lại một lần, chỉ là xem phim hai người thành một người, lúc vẽ vời cũng không có người mẫu, buổi sáng tỉnh lại cũng không có ai cho một nụ hôn. Hai người ngồi trầm mặc nhâm nhi cà phê, Hoàng Dật Dao mới khoan thai đến.
|
Chương 9: Bạch nguyệt quang I (3)[EXTRACT]*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hoàng Dật Dao trò chuyện cùng Nguyên Sơ thập phần vui vẻ, nhiều lần còn chọc nhau cười. Du Tiến Chu không yên lòng, lên Baidu* nhập tên Nguyên Sơ, trang web thứ nhất thì có tin xấu, Du Tiến Chu thuận mắt nhìn qua mấy cái, có vài tin rõ ràng vô nghĩa, cũng có vài tin rất có khả năng. Kỳ thực từ lúc Nguyên Sơ ngồi xuống đến bây giờ biểu hiện cũng khá tốt, chỉ là muốn làm em rể, thì vẫn còn thiếu rất nhiều. Thấy Hoàng Dật Dao cười đến xán lạn, Du Tiến Chu chỉ có thể ở trong lòng yên lặng thở dài. *Baidu: trang mạng của Trung Quốc, cũng giống như Google ở Việt Nam. Trà chiều uống hết, hai người trao đổi phương thức liên hệ và hẹn nhau khi nào có phim mới sẽ cùng đi xem, nói tóm lại cơ hội phát triển tình cảm khá lớn. Ngày hôm sau, Du Tiến Chu liền cùng Hoàng Dật Dao đi dạo phố, ăn cơm. Đứa em gái nhỏ này còn dự định giới thiệu đối tượng cho anh trai, nói mình lúc đại học có bạn cùng phòng, từ sau khi cho cô nàng xem hình của Du Tiến Chu, liền nghiêm nghị đem Du Tiến Chu xác định là tiêu chuẩn để kén chồng. Du Tiến Chu trêu chọc câu: “Lấy anh làm tiêu chuẩn, xem ra không dễ tìm a.” Hoàng Dật Dao thuận miệng, dẻo mồm mà khen Du Tiến Chu là tốt nhất. Buổi tối đưa Hoàng Dật Dao về nhà, tiểu cô nương lắc cánh tay của Du Tiến Chu, bắt sau này phải đến gặp nhiều hơn. Bận hết một ngày, Du Tiến Chu bắt đầu tìm việc làm. Hạng Tri Lam cũng thăm dò hỏi qua, có muốn hay không đến công ty hắn làm việc. Bị Du Tiến Chu cự tuyệt. Du Tiến Chu học mỹ thuật thiết kế, thời thiếu niên rất có dã tâm, hiện tại lại cảm thấy mệt mỏi, chỉ muốn trước tiên tạm thời tìm ít chuyện làm. Mẹ Du Tiến Chu nhiều năm như vậy tích trữ không ít, chính Du Tiến Chu cũng đầu tư một ít, tiền sinh hoạt lúc phổ thông là không thiếu. Cuối cùng Du Tiến Chu tự chọn mấy đơn vị tốt nộp hồ sơ vào, phỏng vấn, sau khi so sánh các yếu tố, Du Tiến Chu đi đến tòa soạn. Trước một ngày chính thức bắt đầu công việc, Du Tiến Chu mời Hạng Tri Lam ăn cơm, cảm ơn hắn khoảng thời gian này hỗ trợ và cung cấp nơi ở. Du Tiến Chu cũng đã thuê một căn nhà mới, khá tốt, cách tòa soạn rất gần. Du Tiến Chu lên app đặt trước chỗ ăn cơm, cuối cùng chọn được một nhà hàng lẩu nổi tiếng. Du Tiến Chu và Hạng Tri Lam mấy năm yêu đương, cũng thường đi ăn lẩu. Du Tiến Chu có chút căng thẳng, khoảng thời gian này bọn họ trò chuyện không tệ, cũng từ từ quen biết, ngầm kiếm chút dĩ vãng trở về. Du Tiến Chu muốn chính thức nói hợp lại, nhưng vẫn là có chút không nắm chắc. Ở trong mắt hắn, Du Tiến Chu thay đổi. Ở trong mắt Du Tiến Chu, hắn chẳng lẽ không phải cũng thay đổi như vậy hay sao. Hạng Tri Lam bây giờ thành thục thận trọng, bất luận là ngôn ngữ hay là hành vi cử chỉ, đều tràn ngập phong độ, cũng tuân thủ nghiêm ngặt khoảng cách trong các mối quan hệ. Du Tiến Chu cảm thấy bọn họ thật giống như chỉ là bằng hữu xa cách lâu ngày gặp lại. Du Tiến Chu nhìn từ trong mắt Hạng Tri Lam không tìm được một thiếu niên nhiệt huyết, cũng như yêu thương khi đó… Nhưng Du Tiến Chu tự an ủi mình, bọn họ đều đã hơn ba mươi, cũng không thể còn giống như tiểu tử vắt mũi chưa sạch. Hạng Tri Lam so với thời gian ước định đã đến muộn hai mươi phút, bất quá trên đường đi đến đã gửi tin ngắn cho Du Tiến Chu, nói đang giờ cao điểm, đoạn đường này thực sự bị kẹt xe. Thời điểm hắn đến, Du Tiến Chu đã gọi xong nồi lẩu —— nồi lẩu uyên ương, cũng để vào chút thịt và đồ ăn. Du Tiến Chu dựa vào trong trí nhớ mà để vào những món Hạng Tri Lam yêu thích, đồng thời để bên cay của nồi lẩu uyên ương về phía Hạng Tri Lam bởi vì biết Hạng Tri Lam rất thích ăn cay, thường ăn đến trên trán đổ đầy mồ hôi, môi đỏ tươi. Du Tiến Chu mơ thấy rất nhiều lần, trong giấc mơ thấy chính mình hôn lên cái miệng đó, hôn đến hơi thở nóng bỏng, làm cho nhiệt độ toàn thân mình dần cao lên… “Xin lỗi.” Hạng Tri Lam cười cười, Du Tiến Chu nói không có chuyện gì, sau đó đưa Menu cho hắn, để cho hắn chọn món ăn. Hạng Tri Lam mang tính chất tượng trưng mà gọi thêm vài món. Ăn chút đồ ăn, sau đó uống rượu. Bọn họ uống cạn hết ly, Hạng Tri Lam nói: “Chúc mừng.” Chúc mừng Du Tiến Chu tìm được công việc, tìm được nhà mới. Đồ ăn dần dần dọn lên đầy bàn, bọn họ vừa ăn vừa nói chuyện, từ chuyện công ty đến việc tư, từ quá khứ cho đến hiện tại, cảm khái hiện tại tiền càng ngày càng mất giá, cảm khái tuổi tác thật mau trôi qua. Du Tiến Chu nói tới thời điểm mình vừa trở về cùng mấy người bạn học cấp ba hội tụ, phần lớn bạn học hiện tại đều có gia đình, coi đây là lời dẫn, Du Tiến Chu hỏi Hạng Tri Lam: “Cậu thì sao?” Hạng Tri Lam uống một hớp rượu, cười, “Tôi mỗi ngày bận muốn chết, làm sao có thời giờ nói chuyện yêu đương.” Hai bên cố ý, nói qua lại mấy câu, xem như là xác định quan hệ. Lúc này, Du Tiến Chu mới nói ra câu trọng tâm: “Những năm này tôi rất nhớ cậu.” Hạng Tri Lam nhìn Du Tiến Chu, nói: “Tôi cũng là… Tôi cũng nhớ cậu.” Du Tiến Chu cúi đầu nở nụ cười, Hạng Tri Lam xoay chuyển ly rượu hai vòng, bỗng nhiên nghĩ tới Nguyên Sơ. Hắn khẽ cau mày, lúc Du Tiến Chu ngẩng đầu, hai ánh mắt chợt giao nhau, hắn lúng túng lấy ra con tôm lán bóng từ trong nồi lẩu, nhét vào trong miệng, không biết tư vị mà nhai. Mặc dù hắn không muốn thừa nhận, thế nhưng một khắc nghĩ đến Nguyên Sơ, hắn liền ý thức được, chính mình nói câu kia “Tôi cũng nhớ cậu” quá nhiều trọng lượng, nhiều đến mức làm cho hắn cảm thấy bản thân đang nói dối. ——— *Nồi lẩu uyên ương:
|