Kỳ Huyễn Dị Điển
|
|
Chương 135[EXTRACT]Toàn bộ màu sắc tòa nhà đã biến thành đen trắng. Cửa mở rộng ra, nhấc lên thật cao linh đường, di ảnh gia gia Thâm Bạch được bày ở một vị trí bắt mắt nhất. Đó là một bức di ảnh trắng xóa, tuổi già sức yếu, là gia gia Thâm Bạch tự chọn cho mình. Thâm Trạch —— tên của gia gia Thâm Bạch, Lâm Uyên vẫn là lần đầu tiên biết. "Có một ngày, lão gia bỗng nhiên nói, để người tới nhà chụp cho ngài một tấm hình đi, tôi nói, ngài muốn chụp ảnh gì, lão gia tử nói là di ảnh..." Quản gia nhẹ giọng ở bên Thâm Bạch vừa nói, khóe mắt phiếm hồng, tuổi của hắn cũng không trẻ, ba của hắn là quản gia cho gia gia Thâm Bạch, sau lại biến thành hắn, hôm nay, hắn cũng lão rồi, nhi tử ghét bỏ làm quản gia liền phát triển đi ra ngoài tự làm việc, hắn hôm nay mang theo tôn tử bên người, đại khái là muốn đem tôn tử bồi dưỡng thành quản gia đời tiếp theo. "Lão gia... Chắc là khi đó đã..." Thanh âm của hắn cuối cùng biến mất, lấy khăn tay xoa xoa nước mắt, hắn chấn tác tinh thần, đi chiêu đãi khách nhân đến đây phúng viếng. Độc ngồi nửa cái địa bàn Sơn Trạch thị, trong những người có mặt mũi ở Sơn Trạch thị, hầu như không có người nào không cùng gia gia Thâm Bạch qua lại, hôm nay hắn vừa mất đi, người phúng viếng tự nhiên rất nhiều. Nhưng mà, đến đây phúng viếng "Người"... Lại không chỉ là người thường. Còn có "Ma vật". Mà "Nhóm ma vật ", còn lại là do một vị quản gia khác chiêu đãi. "Thiếu gia, viện trưởng bệnh viện đối diện tới, hắn muốn cùng cậu chào hỏi." Một gã hắc y nhân âm thầm xuất hiện trước mắt Thâm Bạch, hắn tứ chi thon dài, nhìn không vóc người thì chỉ là một gã người thường mà thôi, nhưng mà mặt của hắn lại đủ để khiến bất luận người nào nhìn thấy bị dọa cho giật mình. Đó không phải là một khuôn mặt nhân loại,... ít nhất... Phân nửa điều không phải. Đây là một vị quản gia khác của "Thâm trạch" có địa vị rất lớn, phụ trách công việc gặp gỡ giữa gia gia Thâm Bạch và thế giới kia, tên của hắn là "Tuyền Thủy", ngay khi gia gia Thâm Bạch chết đi một khắc kia, hắn cầm một phần hiệp nghị cố dùng ( thuê) xuất hiện ở trước mắt Thâm Bạch. Hắn là một phần di sản cuối cùng gia gia lưu cho Thâm Bạch. Ký tên của mình, từ đó về sau, Tuyền Thủy cố chủ liền từ gia gia Thâm Bạch biến thành Thâm Bạch. Mà dưới hắn quản hạt còn có rất nhiều ma vật, đều là nhân viên tạm thời toà nhà này, Thâm Bạch cũng từ khi đó mới biết được trong nhà này nguyên lai có nhiều nhân viên tạm thời đều là ma vật, chỉ là hắn mới tới một hai ngày, chưa kịp đem viện một lần nữa xem xét, tự nhiên cũng không phát hiện. Cũng phải, làm người bình thường - gia gia muốn cùng cái thế giới kia buôn bán, giao tiếp, tự nhiên không thể sử dụng nhân viên tạm thời phổ thông. Chỉ bất quá gia gia không có mướn dị năng giả, mà trực tiếp mướn ma vật, điểm ấy cũng làm cho Thâm Bạch có chút ngoài ý muốn. "Hảo." Đáp ứng, Thâm bạch lập tức nói với Lâm Uyên: "Như vậy bên này xin A Uyên hãy giúp em cố một chút." Lâm Uyên lập tức gật đầu. Hai người đều là lần đầu tiên qua tay lễ tang, cũng may quản gia cấp lực, còn có gia gia Thâm Bạch đã biết chính mình gần tử vong, sớm hồi lâu liền đem lễ tang cần gì đó chuẩn bị xong, thế cho nên sau khi hắn qua đời mới một hai tiếng đồng hồ, lễ tang đã tượng mô tượng dạng tổ chức lên, cực kỳ có thể diện. Thâm Bạch và nhóm đồng bọn làm ăn "Thế giới kia" của gia gia vừa thấy mặt, nắm tay, tiếp nhận đối phương ân cần thăm hỏi, cuối cùng còn nói vấn đề sinh ý sau này. "Em có chút muốn biết gia gia vì sao vẫn nhớ tới bổn gia." Một ngày đêm thật dài sau khi chấm dứt, Thâm Bạch nói về hôm nay trải qua: "Những người này thực sự khó đối phó." Hắn khó có được nhíu mày một cái: "Cản vào loại thời điểm này cùng em nói chuyện làm ăn, em nếu thật là một học sinh lớn bình thường, không chừng thực sự sẽ bị bọn họ khi dễ. Ý của bọn họ chính là nhìn em lớn thành cái dạng gì, một khi không được sẽ đem quy tắc trước đây đẩy xuống, thậm chí còn nghĩ chiếm tiện nghi, bất quá nghe được em muốn phù linh quay về bổn gia, trái lại tất cả đều biến thành hình dạng bằng hữu làm ăn thông thường của gia gia." Thâm Bạch sờ sờ cằm: "Em đã cho mình coi như lợi hại, không nghĩ tới ở trong mắt bọn họ còn là cái gì cũng không phải, bọn họ sợ hãi vẫn là cái kia bổn gia." Trong miệng mặc dù nói, thế nhưng hắn lại một điểm bị đả kích cũng không có, con ngươi dạo qua một vòng, Thâm Bạch nhìn về phía Lâm Uyên: "A Uyên, em đối cái bổn gia kia trái lại bỗng nhiên cảm thấy hứng thú." Hắn là tính cách gì, hôm nay trên cái thế giới này đại khái không ai so Lâm Uyên hiểu rõ hơn, liếc mắt nhìn hắn, Lâm Uyên hỏi: "Muốn đi xem?" Chính như gia gia Thâm Bạch nói, có trở về bổn gia hay không, lúc này quyền lựa chọn ở Thâm Bạch. Trước khi hắn biết Thâm Bạch là "Dị năng giả", gia gia Thâm Bạch đại khái là quyết tâm phải đưa Thâm Bạch trở về, "Trở lại", như vậy mới có thể khiến bổn gia tiếp tục che chở hắn, ba ba Thâm Bạch thì hoàn toàn không cách nào làm được điểm này —— gia gia Thâm Bạch rất rõ ràng; Mà trước khi chết, gia gia Thâm Bạch đã biết Thâm Bạch chính là dị năng giả, nên cái ý niệm này bỗng nhiên phai nhạt, vì vậy có trở về hay không liền biến thành lựa chọn của riêng hắn. "Muốn." Thâm Bạch thẳng thắn thành khẩn nói. "Vậy quay về đi xem." "Anh theo em?" "Tự nhiên." Liếc nhau, hai người ăn ý nở nụ cười. Hai người coi chừng linh vị gia gia, cứ như vậy qua suốt đêm. Tự thủy chí chung, Thâm Bạch chỉ chảy một giọt lệ mà thôi. Nhưng mà Lâm Uyên lại biết hắn rất khó chịu. Lẳng lặng, Thâm Bạch một câu cũng chưa nói, có hai lần Lâm Uyên đều không cẩn thận ngủ gục, nhưng mà chờ hắn lúc tỉnh lại, phát hiện Thâm Bạch vẫn đang lưng cao ngất địa ngồi xếp bằng trước linh đường gia gia. "Anh cứ ngủ một hồi, ngày mai em sẽ phải rất mệt, đến lúc đó còn cần anh giúp em trông chừng." Ngược lại thì Thâm Bạch đắp thảm cho hắn, ôn ngôn muốn hắn nghỉ ngơi một chút. Trong nháy mắt, Lâm Uyên đột nhiên cảm giác được Thâm Bạch "Trưởng thành". Chuyện phù linh gia gia đi về cư nhiên cũng sớm có sắp xếp, hắn đã sớm để lão quản gia còn có Tuyền Thủy làm chuẩn bị. Dẫn đội chính là bản thân Tuyền Thủy. "Tuyền Thủy, trên đường ngươi phải chiếu cố thật tốt thiếu gia a, ta lớn tuổi, không có cách nào khác đi theo, chỉ có thể ở đây thay các ngươi giữ nhà." Nhìn bộ dáng lão quản gia thuần thuần căn dặn Tuyền Thủy, Thâm Bạch đột nhiên cảm giác vừa kỳ dị vừa buồn cười. Kỳ dị là lão quản gia cư nhiên biết Tuyền Thủy tồn tại ← bất quá hắn rất nhanh thì nghĩ lúc này mới là chuyện đương nhiên, làm quản gia thiếp thân của gia gia, không biết Tuyền Thủy tồn tại mới kỳ quái đi? Buồn cười còn lại là một đôi hợp tác nói chuyện với nhau có điểm sai vị, bởi nhìn không thấy hình dạng Tuyền Thủy, quản gia chỉ có thể quay không khí nói, thực sự · quay không khí nói, Tuyền Thủy căn bản là đứng ở sau lưng hắn. Thâm Bạch có điểm hiếu kỳ hai người bọn họ là thế nào trao đổi. Sự nghi ngờ này cũng rất nhanh chiếm được giải đáp —— "Đi qua điện thoại di động". Điện thoại quản gia cầm ở trong tay rất nhanh vang lên, cúi đầu mở điện thoại nhìn một chút, quản gia gật đầu, cuối cùng còn đem thân thể chuyển đến phương hướng chính xác, sau đó —— Tiếp tục lải nhải. Tuyền Thủy ngay hắn đối diện nghe, không có một chút mất kiên nhẫn hình dạng. Thâm Bạch lần thứ hai tấm tắc hiếu kỳ. "Hai chúng ta là cùng nhau lớn lên, quan hệ tự nhiên cùng người bên ngoài bất đồng." Trên đường, lúc Thâm Bạch hỏi hắn cái vấn đề này, Tuyền Thủy nói với hắn. Đoàn xe không lớn, bất quá vẫn có sáu chiếc, tất cả đều là xe màu đen có rèm che Lâm Uyên nhìn không ra hãng thế nhưng vẫn cảm thấy rất có danh giá, thủy tinh đen thùi, người bên ngoài căn bản nhìn không thấy bên trong, phía trước hai chiếc xe và phía sau ba chiếc xe là hộ vệ kiêm vận chuyển, bọn họ ngồi ở trong chiếc xe thứ ba, trên chiếc xe này chỉ có ba người, Tuyền Thủy tự mình làm tài xế của bọn họ. Cũng chính là đợi được lúc này, Thâm Bạch mới hỏi hắn. "Ta là được lão gia từ bổn gia... Ngô... Cũng không thể nói rõ là bổn gia, xác thực nói là ở một chỗ vốn có của bổn gia nhặt được." Tuyền Thủy đối với hắn thêm vào nói thân thế của mình: "Khi đó, ta hầu như sắp chết, bởi vì năng lực rất yếu, bổn gia bên kia ý tứ buông tha ta, là lão gia nhận ta, từ bổn gia bên kia đem ta mua về, hắn nhìn không thấy ta, bất quá vẫn tìm lão sư dạy ta đọc sách nhận thức chữ, sau lại còn muốn ta phụ trách cùng bên kia gặp gỡ, để ta biết thêm một ít người, bởi vì ta và A Kỳ —— cũng chính là quản gia niên kỷ không sai biệt lắm, cho nên đôi ta hầu như toàn bộ chương trình học đều là cùng tiến lên." "Ai?" Thâm Bạch kinh ngạc một chút: "Hắn nhìn không thấy ngươi, biết có ngươi cùng học sao?" Tuyền Thủy cười cười: "Ngay từ đầu ta không để ý tới hắn, hắn tự nhiên không biết, bất quá sau ta đã nghĩ thông, bắt đầu để ý đến hắn rồi, liền biến thành hắn mỗi ngày nghi thần nghi quỷ bị dọa đến chết khiếp." "Thời điểm đó A Kỳ rất hoạt bát ni ~" Tuyền Thủy cười vang. Lâm Uyên:... Thâm Bạch:... Bọn họ hình như hiểu rõ hơn hai vị quản gia một chút rồi. "Bất quá..." Lâm Uyên không có tiếp tục nói xuống. Nhưng mà Tuyền Thủy lại đoán được trước hắn muốn nói cái gì, sau đó nói: "Chúng ta niên kỷ không sai biệt lắm, thậm chí A Kỳ còn nhỏ hơn ta hai tuổi, nhưng bây giờ A Kỳ cũng đã là một lão nhân, ta... Mặt của ta các ngươi đại khái nhìn không ra đi, thế nhưng ta ở trong ma vật coi như tuổi còn trẻ đấy." Tuyền Thủy lẳng lặng mắt nhìn phía trước, hai tay đặt ở trên tay lái, vững vàng lái xe. Chuyển qua một khúc cua, hắn mới nói: "Thời gian của chúng ta không giống nhau." Cái đề tài này có chút thương cảm. Thâm Bạch rất nhanh nói: "Không quan hệ, không phải có thuốc không già sao? Gia gia để lại cho ta văn kiện có một phần về quản gia, gia gia vì hắn đã đặt hàng một châm ni ~ " "Lão gia đối với chúng ta từ trước đến nay vô cùng tốt." Tuyền Thủy vừa cười: "Bất quá A Kỳ không nhất định cam tâm tình nguyện, hắn là muốn như bộ phận người bình thường sinh lão bệnh tử, trên cái thế giới này, luôn luôn có người như vậy, ta tôn trọng ý kiến của hắn." Thâm Bạch trảo cái ót, những lời sau liền có chút không tiếp nổi. Cuối cùng vẫn là Tuyền Thủy chủ động thay đổi trọng tâm câu chuyện: "Thiếu gia, cậu đại khái không biết, khi cậu còn bé, ta vẫn đi theo bên người cậu ni ~ " "Ai? Lẽ nào ——" Nhướng mày, Thâm Bạch bỗng nhiên có dự cảm không ổn. "Còn nhớ rõ thiếu gia cậu khi còn bé thường ở nhà xem viễn trình dạy học không? Cậu khi còn bé liền thích học, nhìn các loại chuyên mục học tập, mỗi lần chú ý tới cậu xem thời gian quá lâu, ta liền đổi thành 《 Gia viên tiểu meo meo 》cho cậu." "A!?" "Sau cậu lại nghiện xem phim hoạt hình, ta buộc lòng phải khi cậu xem phim hoạt hình thời gian quá dài, cho ngài cắt thành viễn trình dạy học tuần hoàn." "Nguyên lai là ngươi!!!" Thâm Bạch kêu to thành tiếng. "Thiếu gia làm hư tranh chữ của lão gia, tự mình khổ luyện vẽ mấy bức, lão gia không phát hiện, là ta nói cho lão gia." "A! Đây cũng là ngươi!" "Ha hả, lão gia tuy rằng mắng cậu, thế nhưng thật lòng rất vui vẻ đấy ~ nói cậu vẽ đẹp hơn bức gốc nữa, thiếu gia xin tha thứ ta nói cho lão gia, không có biện pháp, bởi vì đó là tranh lão gia muốn tặng cho bổn gia, không thể sai sót a..." "A... Phải rồi, bây giờ không phải gọi cậu là thiếu gia, nên đổi tên lão gia nhỉ?" Tuyền Thủy cười tủm tỉm. "... Không, xin đừng." Đầu vừa cúi, Thâm Bạch quyết đoán cự tuyệt. Cứ như vậy, ba người một bên nói chuyện phiếm, một bên lái xe, ba giờ sau, bọn họ đã đúng lúc tới thành thị - chỗ ở trong truyền thuyết của bổn gia —— Dã Sơn thị.
|
Chương 136[EXTRACT]Có ký ức lần đầu tiên bước trên thổ địa Dã Sơn thị, nơi trước mắt giờ đã khác trong tưởng tượng của bọn họ, cũng khác với hình ảnh bọn họ thấy qua trên mạng. Đứng ở bên ngoài xe, Thâm Bạch hướng thành thị phía trước nhìn lại, dừng lại một chút, hắn suy tư một hồi, ngay sau đó nói: "Rất phục cổ." Không sai, chính là phục cổ. Trước Sơn Trạch thị kỳ thực cũng rất phục cổ, bất quá trong thành thị vẫn có rất nhiều kiến trúc kiểu mới, tới Dã Sơn thị rồi, ở đây quả thực là một tòa đô thị được tạo thành từ kiến trúc cổ điển! Tường cổ kính, trong núi rừng tươi tốt thấp thoáng kiến trúc tứ giác đầy phục cổ, không thể nói ở đây không có nhà cao tầng, nơi này kiến trúc kỳ thực khá nhiều vẫn tính là cao, đường cao tốc không trung trải rộng trên bầu trời Ửu Kim thị ở chỗ này cũng là cực kỳ thông thường, bất quá vô luận là nhà cao tầng cũng tốt, hay là đường cái không trung cũng được, phong cách và những kiến trúc khác hoàn toàn thống nhất, cả tòa thành thị thoạt nhìn có một loại cảm giác kỳ diệu cân đối. Đáng tiếc những nơi này không thể chụp ảnh, bằng không Thâm Bạch rất có một loại xung động muốn đứng ở chỗ này chụp chung một tấm lưu niệm với thành thị phía trước ni ~ "Kế tiếp chúng ta làm sao đây?" Tuy rằng đã khẩn cấp tiến vào thành thị nhìn, bất quá Thâm Bạch vẫn không có quên chính sự, hắn quay đầu lại nhìn về phía Tuyền Thủy. Vẫn đang ngồi ở bên trong xe lái xe - Tuyền Thủy đang cười híp mắt, hắn nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay, nói: "Ta muốn đi bổn gia trình một cái thiếp, lão gia trước khi đi kỳ thực đã viết xong một tấm, bất quá làm người thừa kế, thiếu gia cũng phải tự mình viết một phần bái thiếp, thanh minh thân phận của mình cùng với ý đồ đến, ta sẽ đem thiếp đưa tới, sau đó bổn gia mới thông báo cho cậu phương tiện thích hợp đi vào bái phỏng." Thâm Bạch liền thổi thanh huýt sáo: "Cái giá thật lớn." "Bất quá đối với rất nhiều chủ nhân gia phóng khách mà nói, như vậy ngược lại cũng không có gì đáng trách." Hắn đối với lần này cũng không có ý kiến gì. Thâm Bạch là đem bản thân định thành "Phóng khách". Vẫn đang cười híp mắt, Tuyền Thủy xuống xe tự mình kéo cửa xe ra cho thiếu gia, đợi được Thâm Bạch một lần nữa lên xe, đoàn xe mới chậm chậm động, lướt qua cửa thành thời gian ← không sai, ở đây lại còn có cửa thành, Thâm Bạch chú ý tới, ở đây ngay cả người gác cửa thành cũng là dị năng giả. Ngoài ra hắn còn chú ý tới vòng tay trên cổ tay đối phương. Kiểu dáng không giống hắn, bất quá chất liệu cũng không sai biệt lắm. Thâm Bạch nghĩ, hắn đại khái đã tìm được một loại phương pháp khác phân chia người thường và người có dị năng cao cấp. Ngồi trên xe, Thâm Bạch bất động thanh sắc quan sát hoàn cảnh bên ngoài, hành sử một hồi, hắn lúc này mới hỏi Tuyền Thủy: "Chúng ta ở chỗ nào? Tửu điếm?" Dựa theo trước hắn đối Dã Sơn thị lý giải, ở đây giá phòng khá cao, hơn nữa hầu như không có phòng nguyên, người đại lý đất đai hắn nhờ vả đến nay vẫn chưa thể giúp hắn mua được phòng ở; làm ôn tuyền thắng cảnh nghỉ phép, Dã Sơn thị trái lại có rất nhiều ôn tuyền lữ quán, nhưng mà những lữ quán này cũng rất khó đặt. "Nếu như thiếu gia muốn ở tửu điếm, ta lập tức giúp thiếu gia đặt, bất quá lão gia tại Dã Sơn thị có phòng ở, đương nhiên, hiện tại phòng này đã là của thiếu gia, trên thực tế, phòng đó là một trong tửu điếm ôn tuyền bản địa rất nổi danh..." Tuyền Thủy cười híp mắt nói. Thâm Bạch:... "Nếu trong phòng ở chính là tửu điếm ôn tuyền nổi danh, vậy trước cứ ở nhà mình đi." Thâm Bạch rất nhanh làm ra chỉ thị. "Vâng." Tuyền Thủy tiếp tục cười tủm tỉm. Sau đó nhóm đoàn xe bọn họ tiện chân chạy đến một tòa tửu điếm ôn tuyền. Hoàn toàn khác với đại trạch phục cổ ở Sơn Trạch thị, tửu điếm Dã Sơn thị gia gia Thâm Bạch cầm quyền lại là kiến trúc kiểu tây phương, diện tích không tính là lớn, nhưng mà thiết kế tuyệt đối xưng là điệu thấp xa hoa có nội hàm! Thâm Bạch bọn họ đi qua thời gian, bên trong tửu điếm một người khách cũng không có, trước đài phòng khách quán rượu cực lớn chỉ có đoàn người bọn họ, càng có vẻ yên tĩnh. "Biết thiếu gia đại khái muốn đi qua, ta sớm một tháng liền đem lịch đặt trước trong khoảng thời gian này toàn bộ hủy bỏ, hôm nay trong tửu điếm chỉ có đoàn người chúng ta." Tuyền Thủy giải thích. Thâm Bạch lúc này mới gật đầu: "Làm ta sợ thót tim, ta còn tưởng rằng tửu điếm nhà chúng ta sinh ý kém đến nổi một người khách cũng không có ni ~ " Tuyền Thủy:... ^_^ "Chỗ ở của lão gia tại Sơn Trạch thị là kiến trúc tinh khiết phục cổ, còn ở các nơi tạm cư thì thích dùng chút phong cách khác, ở đây là phong cách hậu hiện đại kiểu tây phương giản xa, mong thiếu gia sẽ thích." Trước đem quan tài lão gia tử an trí hảo, ngay sau đó, Tuyền Thủy xách hành lý đưa Thâm, Lâm hai người đến căn phòng tầng cao nhất, vừa nhìn diện tích phong cảnh phía ngoài theo thang máy lên từ từ tăng lớn, Tuyền Thủy một bên tiếp tục giới thiệu. "Hai vị thiếu gia ở tầng cao nhất, tầng cao nhất chỉ có một phòng xép, ân... Một phòng xép chiếm cả một tầng lầu, ta ở lầu dưới, nếu có cần gì cậu cứ gọi điện thoại cho ta là tốt rồi." Cả toà đại lâu tửu điếm liền 27 tầng, đối với địa phương đã sinh trưởng lớn lên ở Ửu Kim thị, nhìn quen các loại nhà cao tầng - Thâm Bạch, lầu này thực tại không tính là cao, không bao lâu, bọn họ đã tới phòng xép tầng cao nhất. "Thiếu gia nghĩ tửu điếm nhà chúng ta có điểm thấp sao?" Phảng phất biết đọc nhân tâm thuật, Tuyền Thủy biết trong đầu Thâm Bạch đang suy nghĩ gì. Thâm Bạch hồ nghi nhìn hắn, thậm chí vòng quanh hắn đi một vòng. "Ha hả, yên tâm, thiếu gia, ta chính là ma vật thông thường mà thôi, không có thuật đọc tâm, cũng không có cái gì năng lực đặc thù, chỉ là rất nhiều người đều sẽ nghĩ như vậy mà thôi." Tuyền Thủy cười híp mắt giải thích, tựa hồ hoàn toàn không có ý thức đến mình giải thích đúng là chứng cứ hắn lần nữa đoán đúng tâm tư Thâm Bạch. Thâm Bạch:... Đem hành lý hai người đặt trên kệ hành lý, Tuyền Thủy vì hai người xuất ra dép, ngay sau đó mình cũng thay dép, sau khi đi vào hắn thuần thục tìm được phòng bếp, nấu nước, pha trà, không bao lâu liền bưng hai ly trà đi ra. Hiển nhiên, đây đều là những việc hắn bình thường hay làm. "Ở Dã Sơn thị, thổ địa cực kỳ trân quý, nếu như may mắn thu được một khối thổ địa mà nói, trên nguyên tắc đều phải tận khả năng xây cao tầng, đương nhiên... Cái cao tầng này cũng là có hạn chế, ngược lại nếu xây tầng dưới cần nộp vào một số tiền lớn, mà cái tầng dưới này nga... Thấp hơn 50 tầng hết thảy đều gọi là tầng dưới." Đem chén trà đưa tới trước mặt hai người, Tuyền Thủy tiếp tục đề tài mới vừa rồi. "Nguyên lai là cái dạng này ~" Thâm Bạch gật đầu. Tuyền Thủy cả cười cười. Nhìn hai người cũng bắt đầu ngồi xuống uống trà, Tuyền Thủy lại đi tới một cái phòng, lát sau trở lại, trên tay đã thêm một khay gỗ. Trên khay đặt mấy tờ giấy trắng tinh, sau đó là bút mực. Bút là bút lông, mực là cái loại mực nước cần nghiền nát, lại còn có một nghiên mực! Mắt dòm Tuyền Thuỷ đem đồ trên khay lấy xuống bày ở trước mặt mình, Thâm Bạch mục trừng khẩu ngốc nói: "Đây... Đây là muốn để làm chi?" Trên mặt lại hiện nụ cười nhàn nhạt, Tuyền Thuỷ nói: "Tự nhiên là viết bái thiếp." "Để không làm lỡ sự, ta phải vào sáng nay đem bái thiếp đưa qua mới được." Thâm Bạch há hốc miệng, vẻ mặt cổ quái chỉ vào bút lông trước mắt: "Dùng bút lông?" "Đúng vậy." "Đầu năm nay còn có người dùng bút lông?!" Vẻ mặt hắn bất khả tư nghị. "Đúng vậy, hơn nữa thiếu gia cậu phải tập quen với cái này, thư gửi bổn gia toàn bộ cần viết bằng bút lông, đây là quy củ của bên kia." "..." "Ta nhớ kỹ thiếu gia trước đã luyện tập qua viết bút lông?" Tuyền Thuỷ nhìn Thâm Bạch. Vai thoáng cái sập xuống, Thâm Bạch uống một hớp lớn trà: "Vậy cũng là chuyện trước khi ta năm tuổi ở cùng gia gia mà, đợi được sau khi trở về, hoàn toàn không có chạm qua bút lông." Mặt nhăn nhíu, hắn móc ra một cây bút máy: "Dùng bút máy được không? Ta dùng bút máy viết thư pháp tương đối khá." Hoàn toàn không nghĩ qua thiếu gia nhà mình "Không thông viết văn", Tuyền Thuỷ nhất thời cũng có chút khó xử, buông đồ trong tay, hắn nhìn tay của mình, xác thực nói là nhìn móng vuốt của mình: "Cái kia... Ta bởi vì hình dạng tay, nên bút lông thư pháp hoàn toàn không được..." "Bằng không, đi cửa hàng bút mực bên ngoài tìm cá nhân viết thay? Bên này vẫn lưu hành dạng này, người như thế hẳn là tìm được... chứ?" Trong lúc nhất thời, luôn luôn toàn năng - Tuyền Thuỷ quản gia đều toát ra thần sắc không xác định. Ngươi nhìn ta một chút, ta nhìn ngươi một chút, Thâm Bạch và Tuyền Thuỷ - cặp chủ tớ mới ra lò hai mặt nhìn nhau, ngây ngẩn cả người. "Tôi đến đi." Cuối cùng vẫn là một thanh âm toát ra bên cạnh, phá vỡ mê mang giữa hai người. Là Lâm Uyên. Từ đầu tới đuôi im lặng, chưa từng mở miệng đề cập qua một vấn đề, chỉ ở sau khi an trí quan tài gia gia Thâm Bạch lão nhân cúi mình vái chào, liền lần nữa im lặng giống như người ẩn hình, Lâm Uyên uống xong nước trà trong chén, bỗng nhiên mở miệng nói. Vừa nói, hắn một bên cầm lên bút lông. "Ai? A Uyên anh biết viết bút lông tự?" Thâm Bạch rất là vô cùng kinh ngạc. "Trải qua lớp học thư pháp của Tạ gia gia, bà ngoại tống tôi đi qua." Lâm Uyên đáp. Nháy mắt mấy cái, Tuyền Thuỷ lập tức cầm lấy nghiên mực bên cạnh, dính nước, hắn bắt đầu thuần thục mài mực. Lấy ra một tờ giấy, Lâm Uyên chấm mực, cổ tay kéo bút lông chuyển động, trên giấy lập tức xuất hiện vài chữ mực tuấn dật. Là tên Thâm Bạch. Hàng chữ này cả thường dân cũng nhìn ra được cực kì xinh đẹp! Thâm Bạch chỉ cảm thấy lần đầu tiên thấy tên của mình được viết đẹp như thế, người ngoài nghề xem náo nhiệt, người trong nghề xem môn đạo, Tuyền Thuỷ lại trong mắt tràn đầy thở dài nói: "Nhìn không ra, A Uyên thiếu gia tự cư nhiên viết tốt như vậy! Tuy lời này không hay, nhưng so chữ của lão gia còn hoàn hảo hơn a!" "Lão gia nói qua, tập viết ngoại trừ phải tìm lão sư hảo bên ngoài, còn muốn có thiên phú và ngộ tính, trừ đó ra, còn cần đại lượng thời gian luyện tập." Lâm Uyên suy nghĩ một chút: "Tạ gia gia chữ viết rất khá, tôi chỉ học được lông mao mà thôi, ông ấy còn nói tôi không có ngộ tính thiên phú gì, có thể viết thành như bây giờ... Chắc là luyện tập thời gian dài đi?" "Trấn trên không có nhà trẻ, khi còn bé, bà ngoại một thời gian xem tôi liền đem tôi đưa đến lớp thư pháp của Tạ gia gia, sau lại vẫn đi qua, tan làm nhàn rỗi không chuyện gì cũng đi luyện tập, kiên trì đến bây giờ đã hơn hai mươi năm." "Nếu hai người thấy được, vậy thì do tôi làm đi, bất quá viết cái gì cần Thâm Bạch nói cho tôi biết, ngữ văn tôi không được, cổ văn càng không được." Lâm Uyên thẳng thắn nói. "Quả thực rất được a!" Thâm Bạch còn kém đứng lên hoan hô: "Để em nghĩ viết cái gì —— " Đào ra bút máy nhỏ của mình, Thâm Bạch rơi vào trầm tư. Không bao lâu, nhóm chữ hoa lệ phiêu dật dưới ngòi bút máy của hắn liền xuất hiện trên giấy, Thâm Bạch đưa tờ giấy này cho Lâm Uyên, cũng không bao lâu, đã có một trang giấy bên cạnh dựa theo hình thức chữ viết bút lông đem nội dung Thâm Bạch viết phục khắc lại một lần. Hành văn liền mạch lưu loát, không có bất kỳ chữ sai. Thận trọng tiếp nhận bái thiếp Lâm Uyên viết thổi khô, Tuyền Thuỷ quy củ gắp hảo giấy viết thư, để vào trong phong thư Lâm Uyên viết xong danh hàm. "Vậy ta phải đi bổn gia tống bái thiếp, dựa theo quy củ, bổn gia trong vòng hai ngày cũng sẽ không trả lời, các thiếu gia có thể nghỉ ngơi một chút, cũng có thể dạo quanh Dã Sơn thị." Nhìn đồng hồ đeo tay, Tuyền Thuỷ cười hì hì nói: "Vậy ta liền cáo từ."
|
Chương 137[EXTRACT]"Chúng ta ra ngoài đi vòng vòng nhé?" Đối nơi ở cũng không quá để ý, Thâm Bạch không có ý tứ ở trong phòng xép đi dạo, nhìn ngoài cửa sổ một lát, thấy trời còn chưa tối, hắn liền có chút dược dược dục thí. Lâm Uyên gật đầu. Xuất ra hành lý, hai người thay đổi một bộ áo thun quần Jean đơn giản, bỏ qua áo thun đẹp đẽ thích nhất lúc trước, hắn hôm nay mặc nguyên cây áo thun và quần Jean đen, trên đầu đội mũ lưỡi trai cũng màu đen, lúc này mới cùng Lâm Uyên xuất môn. "Thiếu gia là muốn đi dạo Dã Sơn thị sao? Có muốn chúng ta trực tiếp lái xe chở các ngài đi không?" Trước khi ra cửa, Thâm Bạch tìm được những người tiễn hắn tới, biểu lộ mình muốn ra ngoài đi dạo. "Không không không, chúng ta dự định hai người tự đi, tựa như du khách phổ thông thôi, các ngươi đề cử một ít điểm đáng giá đi dạo cho chúng ta là tốt rồi." Thâm Bạch cười hì hì nói. Nhóm bảo tiêu liền ngươi một câu ta một câu đem tất cả cảnh điểm tâm đắc bản thân nói ra, Thâm Bạch trí nhớ vô cùng tốt, cả bút ký một chút cũng không dùng, trực tiếp ghi tạc tất cả chi tiết vào trong đầu, hẹn nhóm bảo tiêu trước nửa đêm nhất định trở về, hai người lúc này mới ra tửu điếm. Cả hai đều thuê xe đạp thay đi bộ. Tửu điếm Thâm Bạch vị trí coi như khá vắng vẻ, đợi được bọn họ đạp xa một khoảng cách, trên đường mới từ từ náo nhiệt lên, chung quanh cao lầu san sát, còn có các loại chiêu bài "Ôn tuyền" của tiểu điếm. Nơi này cửa hàng thiết kế rất xảo diệu, bởi kiến trúc dùng đất quy định, lầu quả thực đều xây rất cao, bất quá cảm giác "Con đường ôn tuyền cổ kính" lại một chút cũng không có vì vậy cắt giảm, toàn bộ là bởi vì các loại "Đường không trung ", khi đường không trung hoàn mỹ đi qua các loại nhà cao tầng, đem chúng nó phân chia thành từng ngọn phòng nhỏ thoạt nhìn chỉ hai ba tầng lầu cao, khác với đường không trung Ửu Kim thị, "Không đạo" bên này do từng cục đá gạch xếp thành, hơn nữa trên đường không có xe cộ chen lấn, ngoại trừ xe đạp, xe buýt bên ngoài chỉ có du khách lẻ lẻ loi loi, thoạt nhìn quả thật là một trấn nhỏ u tĩnh cổ điển. Dừng xe lại một chút, như du khách phổ thông khác, Thâm Bạch và Lâm Uyên đi qua từng cửa hàng, gặp phải cửa hàng nhóm bảo tiêu đề cập qua thì đi vào nghỉ một lát, ăn chút gì đó, uống chút trà, Thâm Bạch là một người thích mua đồ, không bao lâu liền mua nhiều vật kỷ niệm, cũng may hầu như các chủ quán đều cung cấp phục vụ gửi qua bưu điện, đem địa chỉ tửu điếm lưu cho bọn hắn, hai người liền có thể tiếp tục thư giãn đi dạo. Cửa hàng nhóm bảo tiêu đề cử quả thật không tệ, đồ đều ăn thật ngon, bất quá —— Hai người chú ý tới: Người nơi này hầu như đều là người thường, chí ít thoạt nhìn đều là người thường, bọn họ chưa từng thấy qua ma vật, cũng chưa từng thấy qua dị năng giả, ngô...... ít nhất... Có thể bị bọn họ nhìn ra được, không có, thậm chí ngay cả tập hợp thể ám vật chất vừa hình thành đều chưa từng thấy qua, dị thường sạch sẽ. Hầu như sạch sẽ giống Sơn Hải trấn vậy. Bất quá đó là Sơn Hải trấn trước khi hai người bọn họ có thể thấy "Thế giới kia". Cứ như vậy, hai người một bên đạp xe đi dạo phố vừa quan sát chung quanh, đây đại khái là một "Đường dành riêng cho người đi bộ" kiêm "Đường buôn bán", may là hai người đều tính thể lực tốt, nhưng qua hơn ba giờ, vẫn là đều nghĩ có chút vừa đói vừa mệt. Tùy tiện đi vào một cửa tiệm, trong khi hai người đang ăn, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng nước lộp bộp. "Trời mưa, chúng ta không mang dù." Trong miệng còn hút mì sợi, Thâm Bạch dùng chiếc đũa đỡ mì, chuyển động con ngươi nhìn ra bên ngoài. "Không có việc gì, tôi thấy ven đường có bán dù, bất quá là dù giấy dầu." Lâm Uyên ăn so với hắn cẩn thận hơn, nuốt đồ ăn vào trong miệng xong mới trả lời Thâm Bạch. Tiệm này người vốn nhiều, hai người bọn họ vị trí cố định dựa vào cận cửa, bởi chưa đóng lại, Lâm Uyên thậm chí có thể cảm giác được gió mang theo mưa ẩm ướt đánh vào trên mặt hắn. Lâm Uyên cũng nhìn ra bên ngoài. Bởi trận mưa đột nhiên tới, nhiều người qua đường nguyên bản đang đi dạo phố đều chạy đến dưới mái hiên của các cửa tiệm tránh mưa, nơi bọn họ đang dùng bữa tự nhiên cũng không ngoại lệ. Nguyên bản phạm vi nhìn trống trải thoáng cái đứng đầy người, Lâm Uyên nghe được tiếng động lớn pha tạp với âm thanh đối thoại của bọn họ. "Thật kỳ quái a! Rõ ràng vẫn còn mặt trời, thế nào bỗng nhiên trời mưa ni?" "Nói đúng a ~ " "Có người nói đây là mưa mặt trời, một hồi sẽ dừng thôi, mọi người không nên gấp." "Không ngừng cũng không có việc gì a ~ ta đã sớm muốn mua dù giấy dầu rồi, cầm dù giấy dầu đi ở trên đường như vậy, mưa rơi lác đác, rất có cảm giác a!" "A! Có cầu vồng! Thật là lớn a!" Ngay từ đầu mọi người nghị luận ầm ỉ, nhưng đến cuối cùng, hầu như tất cả thanh âm đều biến thành tiếng kêu ngạc nhiên. Trên mặt Lâm Uyên cũng xuất hiện thần sắc kinh ngạc, mà Thâm Bạch so với hắn khoa trương hơn một điểm, "Xoạch" một tiếng, mì ngậm trong miệng đều rớt ra, toàn bộ rơi vào trong chén. "Trời ạ ——" Duy trì tư thế chiếc đũa ở giữa không trung gắp không khí, Thâm Bạch lẩm bẩm nói. Như các khách nhân trong tiệm, hai người cũng chạy ra ngoài xem. Bất quá thứ hai người chú ý lại hoàn toàn khác những người khác. "Cầu vồng! Đẹp quá a!" Những người chung quanh vui vẻ kêu lên. Mà Thâm Bạch lại ngẩng đầu nhìn về cuối đường phía trước, vẻ mặt bất khả tư nghị, hình như đã thấy được vật kì diệu trước đây chưa từng gặp. "Rồng... A..." Nhìn chằm chằm phía trước, Thâm Bạch dùng thanh âm không thể nghe thấy cảm thán nói. Ở bên cạnh hắn, Lâm Uyên mặc dù không nói gì, nhưng mà biểu tình cũng là kinh ngạc khó gặp. Còn hơn cầu vồng, "Rồng" loại sinh linh trong truyền thuyết mới có lúc này là tồn tại duy nhất chấn động đến hai người! Phía trước, ánh nắng sáng rực, vì là nắng buổi chiều nên không chói mắt, huống chi mặt trời bản thân đã không ở phương hướng này nữa, nơi này ánh sáng càng nhiều hơn là đến từ chính đá phiến, mưa vừa xuống, trên mặt đất đá gạch tích một tầng nước mưa hơi mỏng phản xạ ánh mặt trời, nơi đó vàng óng ánh một mảnh. Trên đá phiến chứa đựng ánh dương quang, trên bầu trời còn lại là một đạo cầu vồng rõ ràng, hoàn chỉnh vượt qua phía chân trời, vừa vặn đắp lên cả con đường buôn bán, mà ở giữa ánh dương quang và cầu vồng, trong phía chân trời đạm lam sắc, một con rồng phương đông to lớn chiếm giữ ở nơi đó, chỉ thấy nó lộn, bơi đi, trên không trung chậm rãi xoay vòng, chuyển thân. Mà trong mỗi lần lộn đó, liền có vân vụ tràn ra, cùng lúc còn có tí ta tí tách giọt nước nhỏ xuống. Nên nói như thế nào ni? Một màn này đơn giản quá thần kỳ! "Phía trước nổi mây lên a!" Chỉ có thể nhìn đến một phần nhỏ thế giới này - các du khách còn đang hưng phấn kêu to. "Là dị hoá thú." Lâm Uyên cũng đã từ ngắn ngủi kinh ngạc phục hồi tinh thần, nhìn chằm chằm phương hướng con rồng kia biến mất, hắn nói với Thâm Bạch. "Ân." Thâm Bạch cũng gật đầu. Một lần nữa trở lại trong tiệm, hai người cũng không có dục vọng tái ăn cái gì nữa, đến quầy thu tiền tìm lão bản trả tiền, Thâm Bạch bắt đầu hỏi thăm đối phương đường xá. "Lão bản, phía trước là địa phương nào a? Ta xem bên kia có khói lại có rừng rậm, nhìn kỹ còn có nhà, bên kia chắc là có người ở, tại sao không có đường đi qua?" Thâm Bạch hỏi chính là phương hướng bọn họ mới vừa thấy cự long biến mất. Lão bản nhìn Thâm Bạch, cười cười: "Bên kia là núi." "Chúng ta ở đây gọi Dã Sơn thị, tự nhiên là có núi, tiệm này xem như ở chân núi, bởi vì tầng trệt đủ cao cho nên mới có thể nhìn thấy kiến trúc trên núi đối diện không có quá lớn chênh lệch, bất quá trên thực tế cách khá xa đấy ~ " "Núi? Chúng ta có thể đi qua nhìn một chút không?" Thâm Bạch lập tức cười híp mắt truy vấn, cầm lấy nón bảo hộ xe mình, hắn nói: "Ta thích nhất ở trên núi đạp xe a ~ " Lão bản nhìn Thâm Bạch một chút, sau đó nói: "Có thể thì có thể, bất quá bên kia là toà nhà lớn của một ít người địa phương có tiền, cho dù tính có cảnh sắc hảo cũng đều ở trong nhà người ta, ngoại trừ phong cảnh dọc đường và bản thân toà nhà này, thật đúng là không có gì đẹp mắt, ngươi là học sinh kiến trúc chuyên ngành sao?Hay là lịch sử chuyên ngành? Thật ra có nhiều học sinh chuyên ngành thật xa đã chạy tới chính là vì nhìn tòa nhà này..." "Ân, ta là lịch sử chuyên ngành đát! Bất quá, ta chủ yếu chính là muốn đi trên núi đạp xe hơn." Thâm Bạch lộ ra một cái tươi cười "Đệ tử tốt". "Thành, qua bên kia có tuyến xe buýt chuyên môn du ngoạn, bất quá các ngươi là dự định tự chạy qua sao? Vậy ta sẽ cho ngươi biết làm sao đi qua——" Lão bản nói, bắt đầu chỉ dẫn Thâm Bạch. Lâm Uyên và Thâm Bạch liền lần nữa bắt đầu đạp đi. Lần này mục tiêu của bọn họ rất rõ ràng, chính là phương hướng trước thấy qua rồng, cho nên ven đường hoàn toàn không có dừng lại, bọn họ trực tiếp theo lão bản chỉ đường đi qua. Mặt trời gần xuống núi, bọn họ rốt cục chạy đến trên đường bàn sơn. Tới trước bọn hắn chính là một chiếc xe buýt màu vàng, không lớn, là loại nhỏ, đại khái là xe buýt ngắm cảnh trước lão bản nhà hàng đề cập qua đi, đại khái cũng là vừa tới, lúc Lâm Uyên bọn họ vừa đến, trên xe còn lục tục có hành khách xuống. Bọn họ đơn giản bỏ xe, lẫn trong hành khách xe buýt, hưởng thụ miễn phí hướng dẫn du lịch. ↑ Không sai, trên xe buýt còn có hướng dẫn viên du lịch ~ "Nơi mọi người hiện tại đang đứng là cửa ra vào Dã Sơn chân chính. Không sai, "Dã sơn", chính là Dã Sơn trong "Dã sơn thị"." Tiểu thư hướng dẫn du lịch đã bắt đầu giảng giải, lấy làm trung tâm, các du khách bắt đầu quan sát hoàn cảnh chung quanh. "Chỗ chúng ta trước đó đi vào thật ra là một mảnh bồn địa dưới chân Dã Sơn, dưới chân núi tuy rằng cũng có ôn tuyền, nhưng ôn tuyền tốt nhất lại ở trên núi, ở đây hầu như mọi nhà đều có ôn tuyền, bất quá có người nói nước suối ôn tuyền Dã Sơn do chảy xuôi từ cao tới thấp, cho nên ôn tuyền tốt nhất trong truyền thuyết sẽ ở trên núi, càng lên cao, ôn tuyền càng tốt, bất quá giá đất cũng càng đắt." "Lữ quán ôn tuyền nơi này có chỗ nào đề cử? Ta nghĩ một lát sẽ ở đây ngâm ôn tuyền!" Lúc này có du khách nêu vấn đề. Trên mặt như trước vẫn duy trì nụ cười chuyên nghiệp, tiểu thư hướng dẫn du lịch lắc đầu: "Thật đáng tiếc, nơi này thổ địa toàn bộ đều là tư hữu thổ địa, bao quát khối thổ địa dưới chân chúng ta, thậm chí cả đường cái, trên thực tế, nếu như sớm mười năm tới chỗ này, chúng ta căn bản vô pháp lên núi." "Cái gì?! Một ngọn núi lớn như vậy? Tất cả đều là tư hữu?" Du khách vừa nêu vấn đề kinh ngạc nói: "Ta cũng là tới nơi này mới phát hiện, giá đất Dã Sơn thị thế nhưng cực kỳ đắt a! Còn có vô giá..." Gật đầu, tiểu thư hướng dẫn du lịch lộ ra một cái tươi cười: "Trên thực tế, toàn bộ ngọn núi này đều là sản nghiệp của một gia tộc." "Gia tộc này họ Vương, có lịch sự lâu đời nhất toàn bộ tinh hiện nay, cũng là một trong những gia tộc cổ Hoa Hạ có hệ thống gia phả dài nhất..." Nghe nàng nói đến đây, Thâm Bạch nghiêng đầu qua chỗ khác cùng Lâm Uyên liếc mắt. "Xem ra, tổ tiên của em họ Vương." Hắn nhún vai: "May là nhà của em bị đá ra, bằng không "Vương Bạch"? Đây cũng quá đại chúng rồi đi?"
|
Chương 138[EXTRACT]Kế tiếp, hướng dẫn du lịch dẫn theo một đám du khách dọc theo con đường đá phiến đi lên. Đến khi tường cao màu đỏ thắm xuất hiện trong mắt mọi người, trước mắt họ đều sáng ngời. "Nga nga ~ quả nhiên là cổ kính, loại màu đỏ này được gọi là màu son, sắc điệu đại khái ở giữa màu cam và màu đỏ, là màu sắc tường cung cổ Hoa Hạ thường dùng..." Một nam tử trung niên thoạt nhìn hào hoa phong nhã, hơi có chút khí chất học giả lập tức gật đầu nói, ở bên cạnh hắn còn có vài thanh niên bộ dáng học sinh, xem chừng, bọn họ đại khái chính là học sinh chuyên ngành lịch sử hoặc kiến trúc lão bản nhà hàng nói tới. "Nhìn tường thể xây dựng cao to đôn hậu, bên trong chắc là cư thất các chủ nhân hoạt động..." Vỗ vỗ thân tường dày, nam tử bộ dáng học giả cảm khái nói. Tiểu thư hướng dẫn du lịch nháy mắt một cái: "Không phải nga ~ đây là buồng vệ sinh cấp các du khách dùng mà thôi." "Hắc?" "Để cho nhiều du khách tiện du ngoạn, Vương gia chuyên môn ở chân núi xây phòng vệ sinh như thế, cả tòa núi chỉ một cái như vậy, cho nên khách nhân nào có nhu cần thỉnh nên đi ngay bây giờ, cho dù không có cũng có thể đi xem, phòng vệ sinh này thiết kế phi thường cổ kính, có người nói cùng cái Vương gia dùng như nhau ni ~ " "..." ← Đây là học giả nam tử lúng túng còn đang sờ tay trên vách tường WC. Vì vậy, leo núi mới vừa bắt đầu, đoàn người trước tiên luân phiên đi buồng vệ sinh thăm một chút. Thâm Bạch cũng lôi kéo Lâm Uyên tham gia náo nhiệt. Ly khai phòng vệ sinh đi qua một đoạn sơn đạo, phòng vệ sinh từ từ bị cây cỏ tươi tốt che lấp, bọn họ lúc này mới gặp được hồng tường chân chính của Vương gia. So với màu sắc trước đó thấy rõ ràng đỏ hơn một ít, tiểu thư hướng dẫn du lịch giới thiệu: "Loại màu sắc này, mới thật sự là màu son." "Toàn bộ tường ngoài Vương gia đều thống nhất màu đỏ thắm, chúng ta có thể thấy chỉ là tường ngoài, bên trong có người nói còn có mấy trọng tường khác nữa, bởi giữa tường và tường có bố trí cây cối tinh xảo, cho nên từ góc độ của chúng ta trên căn bản sẽ nhìn không thấy tình hình bên trong tường, cũng rất khó nghe đến thanh âm bên trong." "Tường ngoài cao tới 4 mét, bởi bên ngoài cũng có cây cỏ cao, nên từ hiệu quả thị giác coi như cũng không có cao lắm." Tiểu thư hướng dẫn du lịch nói, dẫn mọi người dọc theo đường đá phiến tiếp tục đi lên, từ góc độ này đi lên nhìn lại, bên trái trải dài không dứt đều là màu đỏ thắm, mọi người lúc này líu lưỡi: "Vương gia này... Rốt cuộc bao lớn nga!" Tiểu thư hướng dẫn du lịch mỉm cười: "Cả tòa núi a ~ nhà bọn họ căn cứ thế núi kiến tạo." "Không hổ là đại gia tộc hơn bốn trăm năm a... Nhà bọn họ nhất định nhân khẩu thịnh vượng đi?" "Chắc hẳn, lập tức sẽ đến mùa xuân, các vị xem như may mắn, bắt đầu từ ngày mai ở đây sẽ phong bế, nguyên nhân vì người Vương gia ở các nơi cũng sẽ trong khoảng thời gian này về với ông bà mừng năm mới, mọi người có cảm giác hay không gần nhất lữ quán Dã Sơn thị phi thường không dễ đặt? Cũng bởi vì Vương gia quá nhiều người, mà bọn họ có tại bổn thị cũng không chỉ bất động sản, đã sớm đem lữ quán toàn bộ bỏ túi." "Phải Phải! Lần này lữ quán chúng tôi trọ đã sớm một năm trước đặt, có bằng hữu chậm một tháng sau đặt, họ nói tất cả lữ quán đều bị đặt sạch hết cả!" Lập tức có du khách phụ họa nói. Tiểu thư hướng dẫn du lịch mỉm cười: "Cho nên, mọi người chính là nhóm du khách cuối cùng năm nay tới Dã Sơn thăm quan a ~ " Thời gian đã không còn sớm, sau đó cũng không có các xe lữ hành khác lái tới. Ven đường vẫn có thể nghe được thanh âm suối nước, không bao lâu có người ở hai bên đường đi phát hiện nước suối ào ạt chảy xuống, thỉnh thoảng, còn có người ở bên trong phát hiện ếch xanh nhỏ các loại, theo thời gian trôi qua, sau cùng ánh nắng dần dần bị ám sắc thay thế, hai bên đường bỗng nhiên sáng lên đèn màu đỏ. "Loại đèn này gọi là đèn lồng, cũng là công cụ chiếu sáng cổ Hoa Hạ thường gặp." Tiểu thư hướng dẫn du lịch hợp thời giới thiệu. Lâm Uyên và Thâm Bạch liền nhìn nhau liếc mắt. Đối với mấy thứ trước mắt này, bọn họ cảm khái sâu đậm hơn các du khách khác: Cung tường đỏ thắm cũng tốt, đèn lồng đỏ cũng tốt, tất cả đều quen thuộc, như khi bọn họ ở nhà gia gia Thâm Bạch tại Sơn Trạch thị thấy qua... Giống nhau như đúc. Trong khoảng thời gian ngắn, bọn họ dường như lại về tới Sơn Trạch thị, nơi có gia gia Thâm Bạch. Gia gia rốt cuộc có bao nhiêu muốn trở về, mới có thể đem nhà xây giống như đúc nơi đây ni? Chỉ có địa phương thường trụ mới làm như vậy, địa phương tạm cư lại không, có thể, gia gia là ở chỗ như vậy lớn lên? Có thể, đối với gia gia mà nói, chỉ có chỗ như vậy... Thoạt nhìn mới như "Nhà"? Thâm Bạch không thể nào hiểu được. "Gia gia đại khái là ở loại địa phương này lớn lên, ba em thì không phải, ông đối kiến trúc cổ không có chút nào hảo cảm, cũng không hề nghiên cứu." Thâm Bạch nhỏ giọng nói. Theo đèn lồng đỏ đi lên một đoạn đường, có đôi khi, bọn họ còn có thể xuyên thấu qua cung tường thấy bộ phận kiến trúc bên trong, điểm chút xíu phát hiện này đã có thể khiến các du khách hoan hô không dứt, thỉnh thoảng nghe được bên trong một chút động tĩnh, đoàn người sẽ càng kích động hơn. Bất quá chủ đề toà đại trạch thủy chung vẫn an tĩnh cùng thần bí, cuối cùng, mọi người chỉ có thể cách rậm rạp cây cỏ xuyên thấu nhìn qua ngọn đèn dầu bên kia. Sau đó bọn họ liền đi tới đầu cùng đèn lồng đỏ. Một đại môn màu đỏ sừng sững ở nơi đó, đóng lại toàn bộ phong cảnh phía sau. "Ai? Đây là đến cùng rồi sao? Đây là đại môn trong truyền thuyết Vương gia sao?" Có hành khách lập tức hỏi. Tiểu thư hướng dẫn du lịch nở nụ cười: "Chắc là đi. Dù sao, cuối đường chính là chỗ này. Vào cửa là chuyện không thể nào, trên thực tế phiến đại môn trên cơ bản vẫn là đóng chặt, ta chưa từng thấy nó mở, nếu có khách nhân trọng yếu tới chơi, Vương gia còn có thể đóng cửa Dã Sơn, tựa như ngày mai." "Được rồi, hôm nay du lãm liền tới đây, bên kia còn có xe cáp, tiện cho chúng ta một bên thưởng thức cảnh đêm một bên xuống núi..." Khoát khoát lá cờ nhỏ trong tay, tiểu thư hướng dẫn du lịch mang theo các du khách đi đến một con đường nhỏ khác. Lần này, Lâm Uyên và Thâm Bạch không cùng bọn họ ly khai. "Đây là cửa hông." Như trước đứng trước phiến đại môn, Thâm Bạch nói. Lâm Uyên gật đầu. Tầm mắt hai người lập tức nhìn sang bên phải-- Một đại môn cực kỳ cao lớn xuất hiện theo tầm mắt hướng bên phải của hai người. Trong mắt người thường có thể nhìn đến là một cánh cửa, nhưng trong mắt hai người bọn họ, đây chỉ là một bộ phận cánh cửa. Tựa như cửa toà nhà gia gia Thâm Bạch ở Sơn Trạch thị, tổng cộng có ba cánh cửa, trong đó có hai cửa hông. Người bình thường thấy chỉ là cửa hông bên trái mà thôi. Vẻn vẹn một đạo cửa hông đã khiến cho bọn họ hiểu lầm đó là cửa chính, có thể nghĩ cửa chính chân chính xem ra có bao nhiêu lớn! Vòng cửa to lớn đối xứng treo trên đại môn đỏ tươi thật cao, độ cao đó, khiến người hoài nghi cửa kia căn bản không phải để cho người dùng gõ cửa, trừ đó ra, trên ván cửa còn khảm thật nhiều đinh đồng chỉnh tề, đinh đồng cũng không phải hình tròn đơn giản, mà mỗi mai hình dạng đều là quái thú kỳ lạ, trợn mắt há mồm, giống như đúc, thoạt nhìn hung hãn dị thường. Quái thú trên những đinh đồng này thoạt nhìn cũng khiến người ta rung động, nhưng thực sự khiến hai người đứng dưới đại môn, thật lâu không thể dời mắt chính là cự long chiếm giữ ở trong hai cánh cửa. Một mâm long! Một con rồng phương Đông vô cùng lớn, chòm râu nhếch lên, hai sừng cao vót, mắt chuông đồng uy nghiêm nhìn người trước cửa, trong miệng nó hàm châu, lúc này hạt châu kia tuy rằng vẫn không nhúc nhích, thế nhưng hai người lại không chút nghi ngờ hạt châu kia thực sự linh hoạt có thể di động. Đầu rồng chân thật như vậy, thoạt nhìn quả thực tựa như đầu rồng bọn họ buổi chiều thấy qua, thân thể của nó lồi lên khỏi ván cửa, phảng phất một giây kế tiếp sẽ từ trên ván cửa thoát ra -- Ngoài ra phía trên phiến long môn uy phong lẫm lẫm có treo cao một khối bảng hiệu, bên trên dùng văn cổ Hoa Hạ rồng bay phượng múa viết chữ "Vương". "Có điểm lợi hại." Một lát, Thâm Bạch nói. "Chúng ta nên trở về, thời gian hẹn quay lại sắp tới." Lâm Uyên nhìn đồng hồ trên tay. "Hảo." Thâm Bạch từ trước đến nay nghe lời của hắn, không đứng trước cửa nữa, hai người bắt đầu trở về đường cũ. Bất quá đang lúc bọn hắn ly khai cánh cửa kia không bao lâu, trước mặt bỗng nhiên lái tới một đoàn xe đen thui, toàn bộ cửa sổ xe che đậy, bọn họ nhìn không thấy bất luận tình hình gì trong xe. Hai người qua trạm ven đường, tiếp tục đi về phía trước, chỉ bất quá, khi một chiếc xe cuối cùng vụt qua bọn họ, hai người vô ý quay đầu lại nhìn thoáng qua. "Xe từ cửa chính." Thâm Bạch nói với Lâm Uyên. "Ân." "Em đem tất cả bảng số xe nhớ kỹ." Thâm Bạch lại nói. Lâm Uyên: "..." "Phản xạ a phản xạ ~ dù sao thuận tiện mà thôi, lại không uổng khí lực" Thâm Bạch cười nói. Hai người thật nhanh xuống núi, cưỡi xe một lần nữa trở về đường buôn bán trước đi qua, lại ở bên kia ăn no một bữa, lúc này mới trở về tửu điếm. Về đến phòng không bao lâu, cửa liền truyền đến tiếng đập cửa lễ phép, là Tuyền Thuỷ. "Thiếu gia, xế chiều hôm nay ta đã đem bái thiếp của cậu đưa đến bổn gia." "Ân, khổ cực ngươi a ~" Thâm Bạch cười cười. "Nghe nói xế chiều thiếu gia đi bên ngoài chơi? Có đi Dã Sơn nhìn hay không?" Tuyền Thuỷ như trước cười tủm tỉm. "Ân, đi bổn gia cửa chính nhìn một chút." Thâm Bạch gật đầu, một lát tìm kiếm một hình dung từ thích hợp nhất: "Cái cửa chính kia, xây rất doạ người." "Không bao lâu thiếu gia có thể vào xem rồi." Tuyền Thuỷ nói với hắn: "Bổn gia nhận được bái thiếp sau, giống nhau sẽ ở hai ngày sau hồi phục, an bài cậu đi qua." Thâm Bạch lần nữa gật đầu: "Đã biết, thời gian không còn sớm, trở lại nghỉ ngơi thật tốt đi." "Hảo." Nhìn không đại môn cũng biết bổn gia không dễ chọc, nghĩ đến hai ngày nữa sẽ cùng một gia đình như thế giao tiếp, Thâm Bạch liền nghĩ hắn phải nghỉ ngơi thật tốt, có người nói nước nơi này cũng là nước ôn tuyền, không biết so với nước suối Sơn Trạch thị cái nào hảo hơn... Ngay khi Thâm Bạch đã cởi đến chỉ còn quần cộc, lúc gần nhảy vào bồn tắm, Lâm Uyên bỗng nhiên gõ cửa một cái, sau đó mở cửa phòng tắm ra. "Đợi lát nữa tái tắm, ba cậu tới." "Hắc?" Thiêu thiêu mi, Thâm Bạch đem quần cởi được một nửa nhấc lên.
|
Chương 139[EXTRACT]Bên trong phòng rộng mở, Thâm Bạch khoác áo choàng tắm cùng một nam tử thân tây trang ngồi đối diện nhau. Một mình Thâm Bạch kim đao đại mã ngồi trên sô pha ba người, nam tử thì ngồi trên ghế sô pha đơn, ở phía sau hắn, một cô gái tóc vàng trang điểm hoa mỹ mang theo một cô bé đứng bên cạnh. "A Bạch, con là tiểu bối, làm sao có thể cho ba con ngồi ghế đơn, mình lại nghênh ngang ngồi ghế chủ tọa ni?" Lâm Uyên bưng trà đi qua, vừa vặn nghe nữ nhân đối diện Thâm Bạch nói, thanh âm không lớn, cũng rất nhu hòa, tuy nghe không ra ý tứ chỉ trích, nhưng mà thấy thế nào vẫn là chỉ trích. Đem khay trà đặt trên bàn vuông giữa Thâm Bạch và nam tử, Lâm Uyên không có phân trà cho hai người, trực tiếp ngồi vào bên cạnh Thâm Bạch. "Còn có người này cũng vậy, đem trà bưng tới thì xong rồi sao? Còn ngồi vào bên cạnh chủ nhân..." Nữ nhân lại lên tiếng, lần này, không đợi Thâm Bạch nói, nam tử trực tiếp lên tiếng. "Câm miệng!" "Không gọi ngươi theo ngươi nhất định theo, rõ ràng nói đã lâu không gặp A Bạch muốn nhìn một chút, tiến đến lại nói những lời không làm cho người ta thích nổi, ngươi bây giờ liền đi ra ngoài." Khẽ nhíu mày, nam nhân cũng không quay đầu lại đối với nữ nhân nói. Nữ nhân cứng người. Ôm lấy thắt lưng nữ nhi, nàng biển biển khóe miệng, còn muốn nói điều gì, nhưng mà nam nhân rất nhanh lại lên tiếng. "Đi ra ngoài." Nữ nhân tựa hồ rất sợ nam nhân, nghe được câu này, tuy rằng không tình nguyện, nhưng vẫn kéo nữ nhi, nàng đã bắt đầu chuẩn bị đi ra ngoài. Không nghĩ Thâm Bạch lại gọi lại nàng: "Không muốn đi ra ngoài cũng được, chúng ta còn thiếu một người bưng trà rót nước..." Mắt mèo nhìn nữ nhân, Thâm Bạch khóe môi nhếch lên cười, nhưng mà nụ cười kia lại hoàn toàn không ăn nhập với ánh mắt hắn. "Ngươi ——" Nữ nhân lộ vẻ tức giận, nhưng mà —— "Đi ra ngoài, không đi ra thì lưu lại châm trà." Nam nhân lại lạnh lùng nói. Trên mặt vừa thẹn vừa giận, nữ nhân do dự chốc lát, rốt cuộc còn là lưu lại. "Tiểu Lam nột ~ đi ra ngoài chơi, cửa có một đại tỷ tỷ, nàng sẽ chơi với ngươi." Mắt dòm nữ nhân thật sự tính dâng trà, Thâm Bạch cười híp mắt nói với tiểu cô nương đang im lặng ở một bên. Sợ hãi nhìn mụ mụ liếc mắt, vừa liếc nhìn Thâm Bạch, tiểu cô nương gật đầu, một lát chạy ra khỏi cửa. Nàng là một hài tử rất hiểu quy củ, tiếng mở cửa rất nhẹ, ra cửa còn không quên đồng dạng nhẹ nhàng đóng cửa lại. Lúc này, trong phòng liền chỉ còn lại có nam nhân, cô gái tóc vàng, Thâm Bạch còn có Lâm Uyên. Lâm Uyên lẳng lặng đánh giá nam tử đối diện, trong lòng có cảm giác bất khả tư nghị. Nam tử trước mắt... rất giống Thâm Bạch, ngoại trừ kiểu tóc bất đồng, tuổi tác bất đồng, ngũ quan thật sự phi thường tương tự, khí chất cũng tương tự, thậm chí ngay cả một ít biểu tình đều cực kỳ tương tự. Trong khoảng thời gian này tới nay, hắn thấy qua niên thiếu Thâm Bạch ← gia gia, thanh niên Thâm Bạch ← bản thân Thâm Bạch, lão niên Thâm Bạch ← gia gia, hiện tại, dĩ nhiên lại gặp được trung niên Thâm Bạch. Ngô... Cũng không tính là trung niên đi? Ba ba Thâm Bạch thoạt nhìn tuổi còn trẻ, một tia nếp nhăn cũng không, chỉ là khí chất phi thường trầm ổn, thấy thế nào cũng không thể nói là thanh niên. Cũng không biết nhà Thâm Bạch rốt cuộc chuyện gì xảy ra, cả đám quả thực như phục chế lẫn nhau! Nữ nhân cúi xuống thân, chăm chú bắt đầu châm trà, theo nước trà bị rót vào chén, trong phòng nháy mắt tràn đầy trà hương. Nam nhân liếc nhìn chén trà, cầm lên khẽ nhấp một cái, lập tức nhướng mi: "Trà ngon!" "Đây là gia gia con đưa cho?" Bưng chén trà, nam nhân lời này là nhìn Thâm Bạch hỏi. "Không, là A Uyên cho con." Thâm Bạch lập tức liếc nhìn Lâm Uyên bên cạnh, khẽ mỉm cười với hắn một cái. "Nga?" Đường nhìn ba ba Thâm Bạch lập tức chuyển qua trên mặt Lâm Uyên, cảm giác mình bị người từ đầu tới đuôi cực kỳ sắc bén quét mắt một lần, Lâm Uyên nghe được đối phương nói với hắn: "Là bằng hữu A Bạch đi? Khuyển tử nhận được chiếu cố." Nói xong, hắn còn hướng Lâm Uyên khẽ vuốt cằm một chút. Vừa có phong độ vừa có lễ phép, đối bằng hữu của nhi tử có cảnh giới tâm, bất quá là do lo lắng hài tử kết giao bằng hữu không tốt, một khi cảnh báo giải trừ, đầu đưa tới ánh mắt liền từ ái lại hữu hảo —— Lâm Uyên hơi nghiêng đầu, hắn có điểm không hiểu nổi phụ thân Thâm Bạch. Hắn cũng hướng đối phương hơi cung kính khom người, tỏ vẻ lễ phép. "Thân thể gia gia con có khỏe không? Ông ấy không chịu gặp ta, không cần đồ của ta, thậm chí không cho ta bước vào Sơn Trạch thị, ta đã thật lâu chưa thấy qua lão nhân gia ông ấy..." Nói câu nói này thời gian, trong mắt nam nhân hiện lên tia thương cảm. Lâm Uyên ngẩn người. Thâm Bạch cũng ngẩn người. Trên mặt vốn thoải mái lập tức tiêu thất, Thâm Bạch nói: "Không ai thông tri ba sao? Gia gia đã qua đời." "Cái gì?!" Nam nhân đứng lên, vào nhà lâu như vậy, Lâm Uyên vẫn là lần đầu tiên thấy hắn thất thố, hắn thậm chí còn làm đổ chén trà trong tay. Chén trà chưa uống xong ngã nhào trên sàn nhà, mặc dù không có vỡ hư, nhưng mà trên thảm lại ướt một mảnh. Cách chén trà gần nhất - nữ nhân căn bản không kịp thu thập, nghe được tin tức này, nàng cũng vẻ mặt khiếp sợ. "Xin lỗi, ta thất thố." Nam tử nói, khom lưng nhặt chén trà trên đất, sau đó một lần nữa ngồi về trên ghế sa lon. Lần này, hắn ngồi có chút nặng nề, ngồi trở lại sô pha sau, hắn đan tay cầm cái chén, tay kia che ở trên mặt, thật lâu... thật lâu... Mới đưa tay lấy xuống, sau đó đem cái ly trong tay nhẹ nhàng đặt trên bàn trà trước mặt. Một khắc kia, Lâm Uyên cảm nhận được nam nhân đau thương. Sau đó, cổ đau thương chậm rãi biến thành trầm mặc. Ba nam nhân trong phòng tản ra bầu không khí im ắng chết lặng, nữ nhân muốn nói chút gì, nhưng không khí này thực sự rất đáng sợ, nàng cuối cùng một câu cũng không nói ra. "Gia gia con hiện tại ở nơi nào? Ta muốn dâng nén hương cho ông ấy." "Tầng ngầm, băng thất, gia gia đã sớm an bài tốt chỗ đình quan cho mình." Thâm Bạch chỉ chỉ xuống phía dưới. Nam nhân liền gật đầu, đứng lên, hắn đúng là dự định ly khai. "Tối hôm nay ta cấp gia gia con túc trực bên linh cữu, chuyện này, con sẽ đồng ý chứ?" Đi tới cửa thời gian, tay vịn ở trên chốt cửa, nam nhân đột nhiên hỏi Thâm Bạch. "Đương nhiên sẽ không, bất quá, ba tới tìm con chính là vì hỏi cái này?" Thâm Bạch cũng đứng lên. Nam tử đem cửa vừa kéo lại đẩy trở về, xoay người lại, hắn vẻ mặt nghiêm nghị nói: "Con lập tức phải về bổn gia tế tổ không phải sao?" Thâm Bạch gật đầu. "Ta nguyên bản cho con một khoản tiền muốn chính con đặt mua lễ vật cấp bổn gia, bất quá như vậy không thích hợp, ta lần này là cố ý mang lễ vật đã mua tốt cho con, khoản tiền kia con cầm, làm tiêu vặt cũng tốt, nguyện ý lại mua chút lễ vật cũng được, tùy con." Nam nhân nói với Thâm Bạch. Thâm Bạch nhíu mày. Phụ tử hai người cách cự ly đối diện thật lâu, sau đó, ba ba Thâm Bạch mới mở miệng lần nữa: "Bổn gia, ta trước đánh giá thấp bọn họ." "Đó là một địa phương cực kỳ có nội tình, ngay cả chút tài phú của ta ở chỗ đối phương đại khái cũng không đáng giá nhắc tới, ta là sợ con chuẩn bị lễ vật quá trẻ con, làm cho đối phương tức giận, lúc này mới đặt mua lễ vật mới." "Không đủ làm cho đối phương thưởng thức, nhưng đủ không làm cho đối phương tức giận với con mà thôi." Nam nhân nói, một lát lại bổ sung một câu: "Nơi đó mặc dù là địa phương tốt từng người muốn đi, bất quá, nếu con không thích, thì làm chuyện cho xong rồi nhanh chóng trở về." Nói xong, hắn kéo cửa ra, bước tiến như gió đi ra. Tóc vàng nữ nhân theo thật sát phía sau hắn cũng ly khai. Trong phòng cuối cùng chỉ còn lại có Thâm Bạch và Lâm Uyên. "Ba ba cậu... thật không giống với tôi tưởng tượng." Một lát, Lâm Uyên nói. Nhìn chằm chằm phương hướng ba mình biến mất hồi lâu, Thâm Bạch nhẹ giọng nói: "Ông đối với em không kém." Sau đó, thật nhanh xoay người sang chỗ khác, đem áo choàng tắm trên người vứt trên ghế sa lon, Thâm Bạch đạp dép bôn tiến phòng tắm tiếp tục tắm. *** "Gia gia lão nhân gia ông ấy qua đời, A Bạch cả chuyện này chưa từng nói với chúng ta, hài tử này thực sự là... rất không nên..." Trong hành lang, nữ nhân vừa ra sức đuổi theo bước tiến của nam nhân, vừa thấp giọng nói. "A Bạch là tiểu hài tử, là thiếu gia, gặp phải loại sự tình này tự nhiên là hạ nhân thông tri, chuyện này không trách nó." Nam nhân lại không có chút nào ý tứ trách cứ Thâm Bạch. "Tiểu hài tử cũng không thể như vậy, nó đây là muốn, đây là muốn một mình độc chiếm lão gia tử tài sản ——" Nữ nhân cũng không buông tha, tiếp tục thêm mắm thêm muối. "Im miệng —— " Nam nhân quát bảo nàng ngưng lại. "Ngươi còn không nhìn ra được sao? Gia gia là người có kế hoạch, ông ấy đem địa phương đình quan tất cả an bài xong, những chuyện khác có thể không sớm an bài hảo sao? Dưới loại tình huống này, A Bạch chỉ cần theo kế hoạch của ông ấy chính là hiếu thuận, nó không nói đã là cho ta mặt mũi. Nếu như lão gia tử đã sớm lập kế hoạch có ý cho ta biết, như vậy nhất định có người cho ta biết, nếu không ai cho ta biết, vậy đã nói rõ lão gia tử là hoàn toàn không dự định để ta biết chuyện này, A Bạch nếu như cho ta biết, chính là đối gia gia bất kính." Đi lại liên tục, nam nhân sau khi tiến vào thang máy rốt cục dừng bước, nhưng mà sắc mặt cũng dị thường băng lãnh. Run rẩy nhìn nam nhân lạnh lùng, nữ nhân tựa hồ đang do dự có nên vào, nam nhân lại nói: "Về phần gia gia tài sản, này nguyên bản cũng chỉ có A Bạch, gia gia ngay cả ta cũng không muốn, ngươi lại coi là cái gì? Đàng hoàng chờ ta chia cho ngươi tài sản là được, đừng đi nhớ thương thứ ngươi không nên lo nghĩ." Nữ nhân bị hắn nói xong sắc mặt một mảnh trắng bệch. Nàng rốt cuộc vẫn là bước vào thang máy, bất quá không dám đến gần nam nhân, chỉ là gắng đứng cách xa, thay đổi trước giọng nói, nàng yếu thế nói: "Xin lỗi, ta ngày hôm nay... Nói chuyện không tốt lắm, còn không phải là bởi vì... Bởi vì thay lão gia ngài sao? Còn có chính là vì Lam Lam bất bình..." "Lam Lam chúng ta biết điều như vậy, bổn gia lại nói nó là tạp chủng, đây, đây cũng quá khi dễ người! Còn có lão gia không phải muốn cùng bổn gia buôn bán sao? Ngài không nói cho nó, ta sợ tiểu hài tử như nó cái gì cũng làm không tốt..." "Đi ra ngoài." Lạnh lùng nhìn nữ nhân, nam nhân nhấn xuống cái nút một tầng. Nhìn nữ nhân cứng ngắc bước ra thang máy, hắn lúc này mới một lần nữa nhấn nút đóng cửa, sau đó nhắm hai mắt lại. "Tạp chủng... Gia gia, đây mới là nguyên nhân người kiên quyết không để ta thú cô ta sao?" "Còn có A Bạch mẫu thân..." Trong thang máy, nam tử tự mình lẩm bẩm. "Đinh" một tiếng, thang máy đã tới tầng một dưới đất. Hàn khí đập vào mặt, trong băng thất to lớn, một quan tài màu đen lẳng lặng đỗ ở nơi đó, cho dù là tạm thời đỗ, nhưng vẫn có bàn thờ, có di ảnh, còn có hương thờ cúng cùng hoa quả tươi. Cầm lấy một nén nhang, nam tử cung kính dâng hương, ở trước di ảnh bái lạy, sau đó mới quỳ gối trên đệm quỳ cạnh đuôi hòm. Buông tay thả quỵ, nam nhân lẳng lặng cùng lão nhân trên di ảnh nhìn nhau. Hắn cứ như vậy quỳ, ở bên trong băng thất cấp lão gia tử giữ một đêm linh.
|