Kỳ Huyễn Dị Điển
|
|
Chương 223[EXTRACT]Thâm Bạch cảm thấy mình rơi vào một mảnh hắc thủy nồng đậm. Trong quá trình này, thân thể hắn bị ép "Xé rách", hắn có thể vô cùng rõ ràng nhìn thấy thân thể của chính mình bị xé nát thành bụi phấn, xen lẫn trong hắc thủy nồng nặc xung quanh. Quá trình này vừa cấp tốc vừa thong thả. Tốc độ phát sinh cực nhanh, Thâm Bạch căn bản không kịp chống cự, song ở trong mắt Thâm Bạch lại trở nên cực kỳ thong thả. Hắn là chân rơi xuống dưới, cho nên từ đầu ngón chân bắt đầu nát bấy, hắn nỗ lực một lần nữa tụ lại thân thể của mình, nhưng vẫn không có một tia công dụng, chung quanh "Hắc thủy" không gì sánh được trầm trọng, tụ rồi lại bị không ngừng tách ra. Hắn thấy được A Bá Lợi Tạp. Hít một hơi thật sâu xì gà trong tay, A Bá Lợi Tạp phun ra một ngụm nồng đậm hắc vụ, lượng khói hắc vụ tuyệt đối không phải chỉ một hơi xì gà phổ thông là có thể phun ra được, hắc vụ như vô cùng vô tận, quấn ở thân thể A Bá Lợi Tạp, ngay từ đầu Thâm Bạch còn có thể từ hắc vụ trông thấy, đến cuối cùng, người đã hoàn toàn biến mất, vị trí trước đó đã triệt để bao phủ trong hắc vụ như khói đặc! Mà sương mù đặc còn đang không ngừng tăng mật độ, đến cuối cùng, chúng nó thoạt nhìn đã cùng hắc thủy xung quanh hoà làm một. Lúc đó Thâm Bạch cách A Bá Lợi Tạp coi như gần, hắn có thể tinh tường cảm giác được lực lượng ẩn chứa trong đoàn hắc vụ kia! Đó là một loại lực lượng cường đại, mạnh mẽ hơn rất nhiều so với trước kia hắn tiếp xúc qua A Bá Lợi Tạp! Đây mới là lực lượng hoàn chỉnh của A Bá Lợi Tạp —— không biết vì sao, trong đầu Thâm Bạch bỗng nhiên hiện ra cái ý niệm này. Mà hình thái này, cũng là hình thái cường đại nhất của A Bá Lợi Tạp. Thân thể tiếp tục phân liệt, Thâm Bạch thấy A Bá Lợi Tạp cũng bắt đầu xuyên qua hắc thủy. Không, xác thực nói, A Bá Lợi Tạp không phải xuyên qua hắc thủy, hắn là cùng hắc thủy hòa làm một thể. Trong quá trình này, tình huống của hắn tốt hơn Thâm Bạch rất nhiều, hình dạng coi như ổn định, Thâm Bạch có thể quan sát được: Hắn và hắc thủy xung quanh còn là phân chia rất lớn, nhưng loại ổn định đó cũng không có duy trì liên tục lâu lắm, Thâm Bạch thấy trong hắc thủy xuất hiện một đầu bóng đen thật lớn, chính là móng ma thú trước từ trong hắc động lộ ra! Còn không chỉ một đầu! Chúng nó hung mãnh vây quanh A Bá Lợi Tạp, sau đó —— Bắt đầu cắn xé A Bá Lợi Tạp?! Hắc thuỷ đại biểu A Bá Lợi Tạp rốt cục bắt đầu triền đấu với đám ma thú kia, thân thể hắn ngay từ đầu hoàn toàn bị bao vây trong hắc thủy, sau lại bắt đầu như ẩn như hiện, đến cuối cùng, tất cả "Hắc thủy" xung quanh A Bá Lợi tạp đều tản ra trong quá trình cắn xé, Thâm Bạch liền thấy được vẻ mặt ngoan ý - A Bá Lợi Tạp. Mà lúc này, hắn và A Bá Lợi Tạp đã tiếp cận đầu cuối hắc thuỷ. Thâm Bạch thấy được bầu trời. Ở dưới nước, hắn thấy được bầu trời lờ mờ đối diện. Quanh thân hắc thủy đã toàn bộ tiêu thất, trên người cũng nhiều hơn rất nhiều vết thương, máu loãng hóa thành hắc vụ hòa tan trong hắc thủy, A Bá Lợi Tạp một thân chật vật, nhưng vẫn bảo vệ thân thể, thân thể hắn cũng không có như Thâm Bạch hóa thành hắc vụ, vẫn là hình người, Thâm Bạch thấy hắn dùng tốc độ nhanh vẩy nước, tựa hồ muốn nhanh chóng xuyên qua hắc thủy đến bầu trời bên kia. Nhưng mà —— Gia tốc vẩy nước - A Bá Lợi Tạp không có chú ý tới, thân thể gần như hoàn toàn tản ra - Thâm Bạch lại dùng ý thức sau cùng "Nhìn" thấy. Ngay bên trái đằng sau A Bá Lợi Tạp, một bóng đen to lớn đang bơi tới chỗ hắn. So với tất cả ma thú xuất hiện trước đó đều cực lớn hơn, đầu bóng đen thoạt nhìn như một con cá, hình dạng tuy rằng kỳ quái nhưng vẫn nhìn ra hình cá. Ngay khi nửa người A Bá Lợi Tạp lao ra mặt nước trong nháy mắt, đầu cá lớn đã cấp tốc bơi tới bên cạnh, mở to miệng lớn, cắn xuống nửa người A Bá Lợi Tạp, sau đó miệng của nó cố sức khép kín lại —— Thâm Bạch thấy A Bá Lợi Tạp phát ra một tiếng kêu thảm thiết, sau đó, nửa người dưới của hắn cấp tốc hóa thành hắc vụ tiêu tán trong miệng cá lớn, ngay sau đó, nửa người trên của hắn cũng cấp tốc biến thành hắc vụ, biến thành một mảnh to lớn yên vụ, mạnh xuất hiện ở trên hắc thủy. Cùng lúc đó, thân thể Thâm Bạch cũng rốt cục hoàn toàn tản ra. Một đoàn nho nhỏ hắc vụ đi qua hắc thủy, xuất hiện ở trên hắc thủy. Đoàn hắc vụ kia thực sự nhỏ vô cùng, không nhìn kỹ hầu như nhìn không ra sự tồn tại của nó, không chỉ nhỏ, hơn nữa màu sắc thực sự rất nhạt. Bất quá nó thoạt nhìn lại linh khí mười phần. Tuy rằng lại nhỏ lại đạm, cả một hình dạng cố định cũng không có, bất quá cũng đã khác với những hắc vụ khác. Chỗ này khắp nơi đều là hắc vụ, hoặc dầy đặc, hoặc nông cạn, thế giới trở nên mù mịt. Những hắc vụ lớn hơn một chút đậm hơn một chút đó giống như có ý thức, bắt đầu dung hợp lẫn nhau. Ở đây đoàn hắc vụ nồng nặc xuất hiện sớm hơn với nó chính là đối tượng được chú ý nhất, hắc vụ xung quanh cấp tốc hướng nó tụ lại, hấp thu một nhóm sương mù đặc cuối cùng hóa thành hình dạng một cái bóng ma thú phiêu hốt không ngừng, nhìn thoáng qua bốn phía, con ma thú kia bắt đầu mờ mịt chọn một cái phương hướng đi đến. Nhìn bóng lưng của nó, hắc vụ nhỏ đạm cúi đầu nhìn thoáng qua dưới chân... Ách, tuy rằng nó không có chân, nơi đó chỉ là một đoàn cát, cát màu đỏ. Hình như đã gặp qua cát ở nơi nào như vậy... Nó nông cạn ý thức mông lung nghĩ. Ở đây hình như không phải là cát... Nó lại nghĩ đến. Ách... cát là cái gì chứ? Gió thổi qua, ý thức nó tựa hồ lại phai nhạt một tầng, hầu như cả trụ cột tự hỏi đều không làm được. Ngơ ngác phiêu diêu ở trên cát đất, gió thổi qua, nó lại càng phai nhạt. Thẳng đến một lát sau, một con cá nho nhỏ từ trong đất cát bên chân nó nhảy ra ngoài. Thở một ngụm bọt khí, cá nhỏ giống như cực kỳ mệt mỏi nằm phịch trên cát đất buổi sáng, mắt mở thật to, thân thể không có một tia phập phồng, thoạt nhìn tựa như một con cá khô chết. Một đoàn hắc vụ sắp tán đi, một con thoạt nhìn như cá khô chết... Thẳng đến cá khô rốt cục phát hiện hắc vụ tồn tại, như là phát hiện cái gì, nó mạnh nhảy dựng lên bơi ở trong nước, lo lắng vòng quanh đoàn hắc vụ nho nhỏ gần tán đi một vòng lại một vòng, nó không ngừng mổ cái gì đó ở trong không khí, qua lại giữa hắc vụ nhỏ đạm và không khí khắp xung quanh, dưới nỗ lực của nó, nguyên vốn đã nhạt đến hầu như lập tức biến mất - đoàn hắc vụ nho nhỏ tựa hồ đen thêm một chút? Sau đó lại đen thêm một chút nữa. Đoàn hắc vụ kia cuối cùng cũng không có tán đi. Bất quá, không có ý thức mà thôi. Nhưng cá nhỏ không có buông tha, nó kiên trì không ngừng tiếp tục ngậm bột phấn hắc sắc xung quanh trở về, giống như đút đồ ăn đem hắc sắc bột phấn phóng tới trong thân thể hắc vụ nhỏ mà nhạt, rốt cục, đoàn hắc vụ miễn cưỡng có thể tiếp tục. Tái sau đó, nó liền bắt đầu chủ động hấp thu hắc vụ nhỏ yếu xung quanh. Thân thể cũng bắt đầu càng đổi càng lớn, tuy rằng vẫn đang rất lớn. Sau đó, bỗng nhiên có một chốc, nó bắt đầu cấp tốc rút nhỏ. Đợi được đoàn hắc vụ kia áp súc đến mức tận cùng, "Meo meo" một tiếng, mèo mun nho nhỏ cả người đen thùi xuất hiện ở vị trí vốn là hắc vụ. Nhìn thoáng qua cá nhỏ bên cạnh, nó ngoắc ngoắc cái đuôi, cũng đi theo một cái phương hướng.
|
Chương 225[EXTRACT]So sánh với thể tích hắc vụ hình thành từ ám vật chất xung quanh, mèo mun một đầu quả thực có điểm thương cảm, bất quá nó dù sao cũng là có thân thể ngưng thật, có móng, có răng, rất nhanh, nó vô sự tự thông học xong săn thực hắc vụ xung quanh, vóc dáng nó bé, cũng đủ linh động, lại thêm bên cạnh còn có một con khác giúp đỡ → một con cá nhỏ, hai tiểu tử kia thấy yếu liền khi dễ, thấy mạnh liền trốn đi, gặp được hai bên cường cường đánh cho lẫn nhau tàn phế, chúng nó liền cùng nhau vụng trộm tiến lên, ăn hài cốt còn dư lại liền chạy. Như vậy qua một đoạn thời gian, cả hai chúng nó cùng nhau dài mập. Cá nhỏ hoàn hảo, chỉ là trường mập một vòng mà thôi, con mèo mun kia cũng mập thêm rất nhiều so với trước đó, thoạt nhìn đã không phải là một con mèo mun, mà như một con hắc báo vậy. Bộ dáng của nó cũng cùng trước đây không giống, thoạt nhìn đã hoàn toàn không quan hệ gì với cái từ "Vô hại" nữa. Nó đang "Tấn cấp". Đồng thời còn đang kéo dài tấn cấp. Đến rồi sau lại, nó đã trở thành quái vật lớn! Thoạt nhìn rất giống đầu thú đã từng chở qua Lâm Uyên ở tuyết sơn Vương gia, nhưng mà lớn hơn nữa, thân thể ngưng thật, quanh thân tản ra dính liên hắc vụ, nhìn rất đáng sợ. Đôi mắt to lớn của nó hướng chân trời nhìn sang, trong ánh mắt nhắm ngay thiên địa bên này ngoại trừ nó bên ngoài, chỉ còn sót lại đầu ma thú cuối cùng —— Là phiến yên vụ to lớn do A Bá Lợi Tạp hóa thành. Trước đó, phân nửa thân thể hắn bị cá lớn cắn, rơi xuống miệng cá lớn, một nửa kia lại lao ra mặt nước, hóa thành tảng lớn hắc vụ tràn ngập mảnh đất này, hắn tản ra hắc vụ là như vậy nồng nặc, thế cho nên trong không khí đều trở nên u ám, hắc vụ vừa tản ra biến thành từng cổ một, một bộ phận rải rác trong không khí, biến thành nhiều mảnh nhỏ hắc vụ, một bộ phận thì bị hắc vụ vốn có ở đây chiếm đoạt, mà cùng lúc đó, phiến hắc vụ kia đã cắn nuốt những hắc vụ xung quanh khác. Hiệu suất của nó so mèo mun nhanh hơn nhiều, thế cho nên vóc dáng bây giờ cũng lớn hơn mèo mun. Nhưng có chỗ bất đồng, nó hoàn toàn không có cấu thành hình thể, chỉ là đem hắc vụ nuốt đến phóng tới trong thân thể mà thôi, nó bây giờ nhìn lại quả thực là quái vật, do vô số hình thù kỳ quái hắc vụ tạo thành, có thấy qua ngọn núi rác thải bao giờ chưa? Bộ dáng bây giờ của nó còn có chút như núi rác. Các loại vật bất đồng chồng chất cùng nhau, không có bất kỳ thứ tự, thoạt nhìn quả thực loạn thất bát tao. Nó còn vừa đi vừa rơi, bất quá lực hấp dẫn đối ám vật chất của nó hiển nhiên là lớn, một bên rơi một bên hút, ân... vì vậy hình dạng của nó càng phát ra kỳ quái. Biến thành một đầu quái thú chắp vá. Mèo mun theo dõi nó. Thận trọng đi theo sau lưng nó, hai đầu ma thú một trước một sau hướng thoạt nhìn vô biên vô tận màu đỏ sa mạc đi đến... Kế tiếp quá trình đại khái chính là quái thú yên vụ thật lớn trước mặt vừa đi vừa rơi, sau đó một bên rơi một bên một lần nữa hấp thu, bất quá lần này nó hút ám vật chất rơi xuống không có nhiều như vậy ← Một đầu ma thú phía khác nhân cơ hội ăn vụng ni ~ Cùng yên vụ thờ ơ qua loa xây đắp bất đồng, đầu quái thú kia cũng có quy hoạch cực kỳ, cảm giác mình phải có sừng, nó liền dùng ám vật chất mới hấp thu tới làm sừng; nghĩ có lân phiến sẽ đẹp hơn, nó cứ tiếp tục hết sức chuyên chú làm lân phiến... Như vậy xuống tới, hình thể của nó cũng không có tăng lớn bao nhiêu, nhưng mà toàn thân lại càng phát ra tinh xảo. Thế nhưng, nó lại luôn cảm thấy hình dạng có chỗ không đúng lắm. Nó là ai? Từ đâu mà tới? Tại sao phải ở chỗ này? Bỗng nhiên có một thời khắc, ngực nó xuất hiện ý niệm "Ăn" cùng "Tố hình" trong đầu, nó có ý thức! Quả thực tựa như một đạo thiểm điện, ý thức một lần nữa trở về một khắc kia, nguyên bản quái thú còn đang dùng ám vật chất vừa hút tỉ mỉ mài lân phiến bỗng nhiên thanh tỉnh. Hắn là Thâm Bạch a! Hắn là từ Ửu Kim thị tới tham gia yến hội A Bá Lợi Tạp - Thâm Bạch a! Mà hắn sở dĩ xuất hiện ở nơi này, là bởi vì hắn muốn tìm Lâm Uyên đã rơi vào trong hắc thủy a a a a! Thâm Bạch thoáng cái thanh tỉnh lại. Mà khi hắn lần thứ hai nhìn đến đầu yên vụ thú to lớn phía trước, cả người chợt giật mình một cái: Chờ một chút —— Người kia... Sẽ không phải là A Bá Lợi Tạp đi? Chờ một chút! Đại gia hoả trước hắn tựa hồ một đường đuổi theo ăn tới, chẳng lẽ... Hắn ăn là A Bá Lợi Tạp sao? Đính chính! Là ám vật chất A Bá Lợi Tạp rơi xuống! Há miệng, hắn nỗ lực đem ám vật chất ăn trước đó nhổ ra, nhưng mà cái gì cũng không có, ám vật chất sớm bị hắn tỉ mỉ mài thành đầy sừng và vảy màu đen chiếu lấp lánh. Cho dù biến thành dã thú hắn cũng là một con thú tinh xảo nhá ~ ( ôi tự luyến quá em ơi) Trong đầu ma tính xuất hiện những lời này, Thâm Bạch lắc đầu: Hiện tại không thể vào thời điểm như vậy nghĩ tới điều này. Nhìn thoáng qua cá nhỏ đồng dạng tinh xảo không ít bên cạnh, Thâm Bạch thầm nghĩ: Lúc này phải làm phiền con rồi! Con trai ngoan Cá khô nhi! Sau đó hắn liền bắt đầu thử hóa thành hình người, nhưng quá trình cũng rất khó, cấu tạo của thân thể con người phức tạp xa với quái thú, muốn biến thành hình người phải cần nhiều ám vật chất hơn, trước mắt ám vật chất không phải là không có, thế nhưng nó là của A Bá Lợi Tạp, tuy rằng trước cũng ăn, thế nhưng khi đó không ý thức ma ~ hiện tại có ý thức, đã biết nó là ai vậy còn ăn... Nghĩ đến hình dạng A Bá Lợi Tạp, Thâm Bạch bĩu môi, luôn cảm thấy có điểm kinh tởm. Bất quá A Uyên rốt cuộc ở nơi nào? Cá khô nhi còn ở, nếu không ở, thoạt nhìn còn rất khỏe mạnh... A Uyên sẽ không có chuyện gì đi. Nghĩ một điểm như vậy, Thâm Bạch tổng yên tâm một ít. Nghĩ rõ ràng trạng huống Lâm Uyên, lại bỏ qua dự định tiếp tục ăn A Bá Lợi Tạp để hoá hình người, Thâm Bạch bắt đầu ngắm nhìn bốn phía địa phương đại lượng hiện tại đặt mình. Hắn chỉ có thể nói cái chỗ này rất kỳ quái. Thổ nhưỡng màu đỏ, không khí thì xám tối u ám, mặt trời không giống bình thường sáng sủa, ánh trăng còn lại màu tím. Dị giới? Thâm Bạch chỉ có thể nghĩ ra một từ như vậy. Dùng móng vuốt góp nhặt một ít đá và cát trên đất, Thâm Bạch đem mấy thứ này giấu ở trong bộ lông. Có thể nói rất dã thú —— trong lòng hắn nghĩ. Sau đó, sự tình lại có biến cố. Ngay khi Thâm Bạch đem một viên đá mới phát hiện phóng tới trong bộ lông, hắn chợt thấy ở phía trước, sương mù đậm đặc thuộc về A Bá Lợi Tạp tản ra một chút. Tựa như hét lên một tiếng —— Thâm Bạch trong lòng suy nghĩ, ngay sau đó, hắn thấy được A Bá Lợi Tạp, nơi đó chẳng biết lúc nào, vô thanh vô tức xuất hiện một người. Chắc là một người. Có người liền đại biểu có đối tượng có thể câu thông, theo lý thuyết đây vốn phải là chuyện cao hứng. Điều kiện tiên quyết là trong tay đối phương không có vũ khí, không có công kích A Bá Lợi Tạp mà nói. Thâm Bạch thấy đối phương cầm trong tay một kiện vũ khí cực tương tự cung, trước A Bá Lợi Tạp chắc hẳn là bị vật này công kích, sau đó, ngay trước mặt hắn, đối phương lần thứ hai công kích A Bá Lợi Tạp, vũ khí không nhìn ra được là gì dĩ nhiên uy lực vô cùng cường đại, Thâm Bạch mắt mở trừng trừng nhìn thân thể A Bá Lợi Tạp lại tản ra một lần, tuy rằng cực nhanh tụ lại, nhưng đúng là bóc ra không ít ám vật chất, đối phương chỉ tấn công hai cái mà thôi, thân thể A Bá Lợi Tạp liền thiếu sót một khối lớn. Mà công kích của đối phương vẫn đang tiếp tục. Không được, tiếp tục như vậy A Bá Lợi Tạp không chừng sẽ treo! Bất đồng A Bá Lợi Tạp hắn gặp trước đó, "A Bá Lợi Tạp" hình thái ma thú hiện tại xem ra chưa dậy nổi một điểm ý thức, cũng không thể nói chuyện, hắn tốt xấu còn có ý thức ăn cơm, a... Thâm Bạch thấy hắc vụ thuộc về A Bá Lợi Tạp bắt đầu phản kích, được rồi, hiện tại lại có ý thức công kích. Phương thức công kích dạng ma thú và phương thức công kích dạng người của A Bá Lợi Tạp có chút giống, đều là sử dụng yên vụ, Thâm Bạch không rõ ràng lắm quy luật loại công kích này là cái gì, hắn chỉ có thể từ phía sau xa xa thấy địa phương A Bá Lợi Tạp và đối phương thoáng cái bị hắc vụ bao phủ, tầm mắt của đối phương bị quấy rầy, cứ như vậy, đối phương đối A Bá Lợi Tạp tiến công cũng mất đi chính xác. Nhưng cũng chỉ là chốc lát mà thôi, hắn thấy đối phương từ trong hắc vụ nhảy ra, cung trong tay ném xuống, lập tức từ bên cạnh thân rút ra một bả... Trường đao màu đen? Thâm Bạch không biết trình độ sắc bén của cây đao kia làm sao, nhưng trên cây đao kia truyền tới cảm giác quỷ dị ngay cả cách cự ly xa xôi như hắn đều đã nhận ra. Không được —— A Bá Lợi Tạp chính là muốn hỏng bét! Thâm Bạch trong lòng suy nghĩ, ở đối phương huy khởi trường đao, hướng A Bá Lợi Tạp trong khói mù chém tới trong nháy mắt, hắn cũng từ địa phương ẩn thân nhảy ra, kích động tiến tới nơi A Bá Lợi Tạp trong hắc vụ, cắn tới cánh tay đối phương —— Không có chú ý tới ở đây lại còn có một đầu ma thú khác, Thâm Bạch công kích có hiệu quả, tay phải đối phương bị hắn mạnh cắn, nhưng không có đứt, thậm chí không có phá!? Lúc rút ra cánh tay, người nọ lấy cùi chỏ hung hăng đập hàm dưới của Thâm Bạch. Đau đớn trước nay chưa từng có... Bị đau buông ra miệng, Thâm Bạch lập tức nặng nề rơi xuống mặt đất. Đối phương cũng không có truy tới. Con mồi hàng đầu trong mắt hắn vẫn là A Bá Lợi Tạp, đối phương phản kích Thâm Bạch đồng thời, đơn đao tiếp tục huy hướng A Bá Lợi Tạp, chỉ bất quá bởi Thâm Bạch trước quấy rầy, quỹ đạo công kích của hắn rốt cuộc xảy ra cải biến, trong hắc vụ phát sinh một tiếng điếc tai nhức óc thảm thiết, Thâm Bạch lúc này mới chú ý tới A Bá Lợi Tạp trong hắc vụ nguyên lai là có hình thể, chỉ bất quá thể tích bị bao phủ so với hắn lớn hơn mấy lần mà thôi, đối phương một đao kia vốn là nhắm vào cổ chém, bởi Thâm Bạch cản trở, chỉ đâm trúng ngực A Bá Lợi Tạp, nhưng rốt cuộc vẫn là trọng thương, hắc vụ quanh thân A Bá Lợi Tạp nhanh chóng lại bị vỡ một tảng lớn. Làm sao bây giờ? Đánh không lại đối phương. Đồng thời bởi đòn công kích vừa rồi cũng làm cho hắn phát hiện ra mình, giải quyết xong A Bá Lợi Tạp, mục tiêu tiến công kế tiếp nhất định là hắn. Trong đầu Thâm Bạch cấp tốc chuyển các loại ý niệm, nhưng không có một phương pháp nào thoạt nhìn kháo phổ hữu hiệu, không có biện pháp, hắn từ trong hắc vụ cấp tốc nâng lên A Bá Lợi Tạp, thật nhanh hướng phía sau chạy đi. Hắn chạy theo hướng lúc tới, ở một hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ, cùng với theo những phương hướng khác chạy trối chết, hắn tình nguyện trở lại con đường đã đi qua. Tốc độ của hắn đã rất nhanh, nhưng tốc độ của đối phương cư nhiên không chậm chút nào, vững vàng đi theo sau Thâm Bạch, nhiều lần thậm chí còn đuổi theo sát nút bọn họ! Đây là quái vật gì? Thâm Bạch trong lòng suy nghĩ, tăng nhanh tốc độ chạy trốn, sau đó, hắn chạy trốn đến địa phương ban đầu, thấy được hắc thủy phía trước! Cùng trước lúc đến nơi này thấy diện tích hắc thuỷ bất đồng, lúc này, diện tích đã nhỏ đi rất nhiều, giống như bị chưng phát đại bộ phận. Cũng không biết Thâm Bạch khi đó nghĩ như thế nào, mắt dòm đoạn đường quen thuộc đã toàn bộ chạy xong, hắn nhìn thác nước, một giây kế tiếp, thả người nhảy, hắn đúng là nhảy vào. Hắc thủy lập tức nuốt sống hắn cùng với A Bá Lợi Tạp trên lưng. Lúc rơi vào trong nước, hắn thấy người nọ cũng nhảy theo vào, nhưng một màn bất khả tư nghị đã xảy ra: Trong nháy mắt khi tay của đối phương tiếp xúc mặt nước liền nổ tung lên. Nhưng người kia phản ứng cực nhanh, phát hiện chuyện này trước tiên không có thét chói tai, mà là nhanh chóng lộn mèo trên không trung, đúng lúc thoát đi mặt nước, sau đó, cũng một chốc ly khai, hắn ghé vào trên mặt nước nhìn xuống dưới. Cách càng ngày càng sâu hắc thủy, Thâm Bạch rốt cục thấy được mặt của người kia. Chỉ một hồi mà thôi, lập tức hắc thủy càng ngày càng sâu, hắn cái gì cũng nhìn không thấy. Cũng may Cá khô nhi vẫn theo hắn, bình thường nó ở bên ngoài bộ dáng nâu xám tầm thường nhưng ở trong nước đúng là hơi phát quang, hoàn toàn không biết đường ở phương nào - Thâm Bạch liền theo Cá khô nhi, hắn không nghĩ qua Cá khô nhi có nhận biết đường hay không, cũng không nghĩ qua Cá khô nhi sẽ đưa hắn đến địa phương nào, trong bóng tối, Cá khô nhi quả thực giống như là bóng đèn duy nhất, sau đó, lại một lát sau, thân thể của nó không tái phát sáng nữa. Bởi vì ánh sáng trước mắt đã sáng hơn cả Cá khô nhi. Thâm Bạch nhìn đến bên ngoài đủ ngọn đèn mọi màu sắc, hắn liều mạng bơi vài bước về phía trước, một giây kế tiếp, hắn lao ra mặt nước, một lần nữa hô hấp đến không khí?!
|
Chương 226[EXTRACT]Nơi này là... Bố Lý Tháp Ti Vấn? Mặc dù là một địa phương xa lạ, bất quá Thâm Bạch rất nhanh nhận ra nơi này là nơi nào, bởi vì bầu không khí ngày lễ rất rõ ràng, ca khúc tiết khánh trước ở trong thành thị nghe được vẫn còn đang vui vẻ phát, các thứ trang trí ngày lễ treo khắp nơi thành thị cũng vẫn đang ở nơi đó, đèn nê ông đủ mọi màu sắc, tại kiểu ngày lễ nhưng không phải lễ như thế, không phải Bố Lý Tháp Ti Vấn còn có thể là nơi nào? Bất quá không có thời gian để hắn tự hỏi nhiều, ngay khi hắn mới vừa từ "Hắc thủy" lao ra, thân thể còn không có đứng vững, bên cạnh bỗng nhiên truyền đến một tiếng hét lớn: "Lại thêm hai con tới nữa! Mau tới!" Là thanh âm nhân loại, nhưng mà ngữ điệu trong miệng bọn họ rất điên cuồng, Thâm Bạch mạnh ngẩng đầu một cái, chỉ thấy một đầu dị hoá thú bị người chỉ huy hướng cổ hắn cắn tới. Hắn tránh con đầu, con thứ hai, nhưng không né tránh con thứ ba, ngay khi hắn bưng cái cổ né sang bên cạnh, thì thấy từ một nơi bí mật gần đó, lại có một người luân khởi một nhát búa lớn chém tới địa phương hắn vừa mới ly khai —— Là A Bá Lợi Tạp! Xác thực là A Bá Lợi Tạp mang hình thú! Con ngươi Thâm Bạch nhìn xuống phía dưới, lúc này mới phát hiện mình nguyên lai còn mang thú hình. Thảo nào bị người công kích —— hắn lập tức hiểu rõ nguyên nhân, nhưng mà một chốc không dễ biến thành hình người, mắt nhìn hôn mê - A Bá Lợi Tạp gần bị người công kích, không có cách nào, cắn răng, Thâm Bạch chỉ có thể dùng thú hình vọt tới, một ngụm cắn đứt búa lớn trong tay đối phương. Một cổ ám vật chất trong nháy mắt từ nơi cổ họng chảy vào trong bụng hắn, Thâm Bạch kinh ngạc phát hiện búa lớn cư nhiên cùng ám vật chất của hắn dung nhập một thể, hắn mạnh đứng dậy nhìn sang đối phương, đã thấy thân thể đối phương run lên, một giây kế tiếp cũng không quay đầu lại chạy mất. Chỉ chạy mất một người mà thôi, rất nhanh có nhiều người hơn hướng bọn họ vọt tới, đem thú hình Thâm Bạch và A Bá Lợi Tạp trở thành hai khối thịt béo bở vờn quanh, không chỉ có như vậy, bởi lúc này thân thể khổng lồ, Thâm Bạch càng thấy xa xa có vô số con dã thú xúm lại phương hướng của hắn. Đính chính, không phải dã thú, là ma thú. Đứng trên một điểm cao nhìn xuống, Thâm Bạch thình lình phát hiện Bố Lý Tháp Ti Vấn chẳng biết lúc nào cư nhiên biến thành hải dương ma thú và dị năng giả! Trong thành thị giai điệu vui tai ngày lễ vẫn còn tiếp tục truyền phát, tiếng nhạc, tiếng mọi người kêu to, tiếng ma thú đan vào một chỗ, đèn nê ông đủ mọi màu sắc phản chiếu trên tóc, trên y phục, trong con ngươi mọi người... Toàn bộ thành thị vậy mà lại tràn đầy bầu không khí cuồng hoan. Đúng rồi, đây là nguyên nhân đám người này tới Bố Lý Tháp Ti Vấn, cũng là nguyên nhân cả Bố Lý Tháp Ti Vấn tràn đầy không khí ngày lễ, bọn họ chính là đang đợi giờ khắc này, liệp sát ma thú từ dị giới vượt biên mà tới, khiến đám dị năng giả cuồng hoan! Điên rồi. Đám người này tất cả đều điên rồi. Thâm Bạch híp mắt một cái, ngẩng đầu lên trời rống lớn một tiếng, để A Bá Lợi Tạp ở phía trên, hắn lập tức gia nhập trận cuồng hoan này! *** "Trời ạ! Đây, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Ba ba rốt cuộc làm sao vậy? Vừa ông nói... nói ông muốn chết... Có phải thật vậy hay không?" Sau khi phát sinh biến cố một đoạn thời gian thật lâu, Mỹ Đăng vẫn không kịp phản ứng trở lại. Còn là Nạp Đức Lý Khắc mang theo nàng từ trong "Hải đăng" trốn thoát, chạy tới trên đường cái. "Ta không có cách nào khác trả lời vấn đề của ngươi, bất quá ——" Hung hăng chặt đứt cổ ma thú vừa xông tới các nàng, không để ý tới chà lau máu tích trên mặt, Nạp Đức Lý Khắc nói: "Nếu ngươi lại tiếp tục quấn quýt cái vấn đề này, ta sợ ta không che chở được ngươi lâu lắm." "Dù sao ta bây giờ là nhân viên văn phòng a!" Nạp Đức Lý Khắc nói, nhìn về phía trước chém đứt một viên đầu ma thú xông tới, chậc miệng liếc mắt, nàng lại nâng lên đao. "Thế nhưng... Thế nhưng..." Mỹ Đăng vẫn đang vẻ mặt hoảng loạn, một giây kế tiếp, một con ma thú từ sau lưng nàng đánh tới, Mỹ Đăng không có chú ý, Nạp Đức Lý Khắc lại chú ý tới, nghĩ không ra biện pháp nào có thể bức lui đối phương, không còn cách nào, Nạp Đức Lý Khắc ôm lấy Mỹ Đăng, dùng lưng của mình ngạnh sinh sinh giúp nàng gánh lần công kích này. Máu —— ở trước mắt Mỹ Đăng, phun tung toé sau lưng Nạp Đức Lý Khắc. "Mặc dù biết nhau không lâu, bất quá không nghĩ tới cư nhiên... không lâu như thế..." Trong miệng lầm bầm cái gì, Nạp Đức Lý Khắc yếu đuối ngã trong lòng Mỹ Đăng. "Không... Nạp Đức!" Mỹ Đăng cuống quít ôm lấy nàng. Nhưng mà Nạp Đức Lý Khắc đã hôn mê bất tỉnh. Nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt Nạp Đức Lý Khắc, Mỹ Đăng nhẹ giọng kêu nàng hai tiếng, nhưng mà vị quản gia bình thường luôn luôn cười tủm tỉm nhìn nàng lại như đang ngủ, tuy rằng còn có hô hấp, cũng rất yếu ớt. Mỹ Đăng ngẩng đầu, thấy con ma thú công kích Nạp Đức Lý Khắc đang dùng chân trước bào bào mặt đất, hai tròng mắt phát quang nhìn chằm chằm nàng, tư thế tùy thời chuẩn bị công kích. Mỹ Đăng nuốt nước miếng một cái. "Ta... Ta cũng không có kinh nghiệm thực chiến a..." Nàng nhỏ giọng nói. Tuy rằng trong trò chơi rất am hiểu đả đả sát sát, nhưng nàng ở cuộc sống thực tế hoàn toàn chưa từng có kinh nghiệm tranh đấu qua, mặc dù là ma vật nhưng trải qua cuộc sống của nhân loại, còn là cuộc sống nhân loại ở thời đại hòa bình phổ thông. Con ma thú kia đúng là vẫn còn vọt tới! Tránh thoát một lần, hai lần... Mắt nhìn cũng không thể tránh khỏi nữa, Mỹ Đăng cõng lên Nạp Đức Lý Khắc bắt đầu chạy, nàng vận khí không tệ, ở đây vừa lúc là đường nhỏ, là loại đường nhỏ nhất trong thành thị, dọc theo đường liều mạng chạy về phía trước chính là lộ khẩu, nhìn sẽ sắp chạy ra rồi, nhưng mà —— Một con ma thú bỗng nhiên từ trên trời giáng xuống, ngăn chặn lộ khẩu đồng thời, nó mở miệng khổng lồ, hướng nàng phát ra một tiếng kinh thiên động địa rít gào. Giống như cùng nó phân cao thấp, phía sau Mỹ Đăng, con ma thú vẫn truy đuổi nàng cũng phát ra một tiếng rống to lớn hơn —— "Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?" Trong miệng lầm bầm, Mỹ Đăng nhìn thoáng qua tình huống chung quanh, cúi đầu nhìn chính mình, nàng chỉ có thấy được lễ phục váy xinh đẹp, giày cao gót tinh mỹ lấp lánh, cùng với túi dạ tiệc đồng bộ hoàn mỹ. Là ba ba vừa dẫn người thay cho nàng, cũng là một trong trang phục nàng bình thường quen thuộc nhất. Mặc dù có thời gian sẽ chán ghét sinh hoạt như trong lồng tước, nhưng đây quả thật đã là thói quen sinh sống của nàng. Tuy rằng muốn thoát đi bảo tiêu, thế nhưng hôm nay không có bảo tiêu, nàng... Mỹ Đăng nhấp mím môi, nàng bắt đầu tựa như điên tìm vũ khí trên người, cuối cùng cả túi dạ hội cũng không buông tha, biết rõ trong cái túi xách này giống nhau đều thả son môi các loại đồ, nhưng nàng vẫn mở ra túi, không ngờ —— Nhìn thứ duy nhất đặt bên trong giờ này khắc, Mỹ Đăng sợ ngây người. Thận trọng, nàng đem đồ vật bên trong lấy ra. Một khẩu súng? Bên trong lại là một khẩu súng? Mỹ Đăng lại nhìn thoáng qua trong túi, phát hiện cùng nằm ở nơi đó còn có một tờ giấy nhỏ. "Ta nghĩ con sẽ cần nó. Nếu con tự lựa chọn tới, cũng không cần đứng ở bên cạnh làm vật trang trí, cầm lên nó, dùng nó bảo hộ chính con, và bằng hữu của con đi. Con không phải nói mình ngoài ý muốn phát hiện thuật bắn súng không sai sao? Vậy hãy thử nhìn một chút." Chữ viết phi thường qua loa, nhưng phi thường tuỳ ý đại khai đại hợp, là phong cách của A Bá Lợi Tạp. Mỹ Đăng trừng mắt nhìn. Hai tay nắm súng, nàng lập tức hướng con ma thú truy đuổi nàng thật lâu nổ một phát súng. Hét thảm một tiếng, trước ngực con ma thú kia bị đánh trúng, ngay sau đó, không đợi nó trọng chấn kỳ cổ, Mỹ Đăng nổ thêm, một phát này canh chuẩn, ở giữa mi tâm. Con ma thú kia ở trước mắt Mỹ Đăng biến thành ám vật chất, ám vật chất dạng yên vụ lập tức hướng chỗ nàng phiêu tán, tay của Mỹ Đăng không cẩn thận nhiễm đến những hắc vụ này, lập tức cảm thấy trong cơ thể mình sinh ra một cổ năng lượng mới. Híp mắt một cái, nàng hình như hiểu cái gì. Vì vậy, trở tay lại là một phát, nàng lần nữa tinh chuẩn đánh trúng con ma thú ngăn trở đường ra —— *** Toàn bộ Bố Lý Tháp Ti Vấn, việc chiến đấu như thế đều phát sinh khắp mọi ngõ ngách thành phố này. Có như Thâm Bạch rơi vào bầy ma thú; có như Mỹ Đăng một người một thú đơn độc chiến đấu; có quần tam tụ ngũ cộng đấu ma thú; còn có chém giết giữa các ma thú đồng loại... Ngũ quang thập sắc đèn nê ông từ từ bị yên vụ màu đen bao phủ, trong hắc vụ, ánh sáng của chúng nó trở nên quỷ dị kỳ lạ thêm, lại qua một đoạn thời gian, bởi huyết vụ tăng nhanh, trong hắc vụ lại thêm một cái màu đỏ, ca khúc ngày lễ vẫn đang phát trong toàn bộ ngóc ngách thành phố, toàn bộ Bố Lý Tháp Ti Vấn lâm vào hải dương cuồng hoan quỷ dị! Có tay không tấc sắt, có sử dụng dị hoá thú, còn có sử dụng dị hoá vũ khí, đừng động ngươi là chủ động đến đây hay là vô tình cuốn vào, giờ khắc này, chỉ cần là người hay ma thú xuất hiện ở cái thành phố này, toàn bộ đều không cách nào tránh khỏi bị quấn vào trận cuồng hoan. Không cần đi cái gì khu vực săn bắn, thời khắc này Bố Lý Tháp Ti Vấn chính là một khu vực săn bắn lớn nhất, chính mình đếm không hết con mồi, hiện trường mỗi người đều có thể là thợ săn. Thổi một cái họng khói, nam tử nhìn con ma thú bị đánh trúng chỗ hiểm tán thành một mảnh yên vụ trước mắt, hắn vươn tay ra, yên vụ liền bị hắn thu hết vào bàn tay. Hắn cứ như vậy đứng tại chỗ, cho đến khi yên vụ bị hắn hấp thu hầu như không còn, lúc này mới thở thật dài một cái, sau đó, hắn mở mắt, thấy yên vụ đối diện, trên đất trước không có một bóng người bỗng nhiên nhiều hơn một người. Nếu như đám Thâm Bạch ở đây, hắn nhất định có thể nhận ra người này là ai. Là Tháp Lâm, lúc này xuất hiện ở nơi này chính là ở trên xe taxi liền biến mất - Tháp Lâm. "Người đánh chết Tháp Tháp là ngươi." Tháp Lâm dùng câu khẳng định. Nam nhân nhíu mày: "Tháp Tháp là ai?" "Con cá thú chở chúng ta tới, khi đi qua sa mạc, bị ngươi bắn trúng, đã chết." Tháp Lâm tiếp tục bình thản nói. "Nga ~" Nam nhân nắm tóc: "... Thật đáng tiếc, còn là nghĩ không ra, ngươi nói sa mạc là khu vực săn bắn sao? Nơi đó ma thú bị ta đánh chết nhiều lắm, nói một con hai con, hoàn toàn nghĩ không ra ni ~ " "Con ma thú kia là ngươi nuôi sao? Ngươi hỏi như vậy, là muốn thay nó báo thù?" Nam nhân nói, một đôi con ngươi đen nhắm ngay Tháp Lâm. "Không phải ta nuôi, nó là con cá thú tối chọc người ghét đến từ một mảnh hải vực, là ta đem nó đánh tới nguyện ý dẫn chúng ta qua." Tháp Lâm bình thản nói. "Vậy thì không sao ma ~" Nam nhân cười cười. "Thế nhưng, ta không nghĩ để cho nó chết." Tháp Lâm nói, ánh mắt đạm mạc đánh về phía trước, đúng ngay nam tử. Nam tử tức thì nâng súng lên. Hai người chiến đấu hết sức căng thẳng. *** Trận cuồng hoan lấy danh ngày giỗ càng lúc càng quyết liệt. Hầu như không ai không cuốn vào chiến đấu, chỉ có một người ngoại lệ, mà người kia chính là sớm hơn Thâm Bạch một chút rơi vào hắc động - Lâm Uyên. Trong hoang dã, Lâm Uyên vô thanh vô tức tỉnh lại.
|
Chương 227[EXTRACT]Hắn phát hiện mình xuất hiện ở trong một mảnh hoang mạc không người. Trăng tròn màu tím treo cao trên trời, xung quanh không có sao, hắn cảm giác rất lạnh, rất khát lại rất đói. Sau đó hắn liền thấy người kia. Xác thực nói là thấy được một đám lửa, bên cạnh ngồi một người mặc áo choàng. Lâm Uyên đi tới. Đợi được hắn đến gần mới phát hiện phía sau người kia có một con dã thú rất lớn, tướng mạo của nó Lâm Uyên trước đây chưa từng gặp, vậy chắc là ma thú. Con ma thú kia thoạt nhìn đã chết đã lâu, tử tương dữ tợn, vừa nhìn chỉ biết trước khi chết nhất định trải qua một phen đã đấu, mà người mặc áo choàng thì cứ như vậy tựa ở trên người nó, yên lặng, trong tay còn cầm một quyển sách, hắn đúng là đang đọc sách?! "Xin hỏi, ta có thể ngồi xuống bên này không?" Đi tới bên cạnh đống lửa, Lâm Uyên nhẹ giọng hỏi. "Đương nhiên có thể, thỉnh." Đối phương mới ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn, sau đó lại thêm vào đống lửa mấy cây củi. Lửa thiêu đắc vượng hơn. "Muốn uống ít đồ không? Sữa hoặc nước trái cây... Chỗ ta có nước tra tra thụ, chua chua ngọt ngọt rất ngon nga ~" Người nọ lập tức hỏi hắn, hắn nói không nhanh cũng không chậm, thanh âm nghe vui vẻ mà trẻ tuổi, cũng còn là vị thiếu niên. Đại khái là đối phương quá nhiệt tình, nhiệt tình đến Lâm Uyên vô pháp chống cự, hơn nữa hắn cũng quả thực khát, vì vậy hắn nói: "Cái gì cũng tốt, cảm tạ." "Vậy nước tra tra thụ đi, ta gần nhất rất thích uống cái này." Đối phương nói, từ bên trong túi đeo lưng phía sau xuất ra một cái chai tinh xảo, rót một bát lớn dịch thể lục sắc ra, chính là "Nước tra tra thụ". Tiếp nhận uống một ngụm, trong nháy mắt Lâm Uyên cảm giác yết hầu khô khốc chiếm được tư nhuận, bất quá kế tiếp liền đổi thành dạ dày đang kháng nghị. Hai người đồng thời nghe được dạ dày Lâm Uyên cô lỗ lỗ kêu một tiếng. Cái chén trong tay còn không có buông, Lâm Uyên hơi lúng túng nhìn đối phương, mà lúc này, đối phương lần thứ hai thiện giải nhân ý nói: "Ta đã quên nước tra tra thụ có tác dụng trợ tiêu hóa, bất quá không quan hệ, chúng ta nơi này có sẵn thịt nướng có thể ăn nga ~ " Nói, hắn chẳng biết từ nơi này biến ra một cây đao, từ trên người ma thú phía sau lưng cắt tiếp một khối thịt lớn, sau đó gác ở trên đống lửa có sẵn nướng lên. Bởi vì phải nướng thịt, hắn để sách xuống, gáy sách hướng lên trên, trang sách dưới áp trên mặt cát, Lâm Uyên cũng bởi vậy thấy được tên quyển sách này ——《 Tiểu tinh tinh bí mật 》 Như là bị lật nhìn chẳng rõ bao nhiêu lần, trang sách và bìa sách đều rất cũ, nhất là vị trí tên sách, còn có một khối vết tích mài mòn nghiêm trọng, nếu như không phải Lâm Uyên cũng xem qua quyển sách này, hắn phỏng chừng rất khó nhìn ra tên sách. "Ta cũng xem qua quyển sách này." Quỷ thần xui khiến, Lâm Uyên nói rằng. Hắn rất ít đối người xa lạ làm cái loại tán gẫu na ná bắt chuyện này, cũng không biết chuyện gì xảy ra, vừa rồi, những lời này liền dễ dàng nói ra khỏi miệng. Sau đó hắn liền thấy tay cầm bàn chải của người đối diện đều run run một chút, một giây kế tiếp, đối phương "Phần phật" thoáng cái nấp đến trước người hắn. Thành thật mà nói, loại cự ly quá mức đến gần này, cũng may là lãnh tĩnh như Lâm Uyên, chứ lá gan hơi nhỏ một chút sợ rằng sẽ thét ra tiếng tại chỗ. Bởi vì đối phương trên thực tế là một đoàn hắc vụ a! Một đoàn hắc vụ bị áo choàng bao lấy, vị trí mắt là hai cái vòng màu trắng, giữa vòng trắng là hai tròng mắt đen vô tận, mà miệng thì lại một mảnh hồng vụ, nhìn miệng của đối phương vừa mở lại hợp, luôn cảm thấy sẽ bị đối phương nuốt vào vậy... "Thật vậy chăng?! Quyển sách này thực sự xem rất hay nột! Tiểu tinh tinh thực sự là một tên đặc biệt đơn thuần, phía trước tuy rằng người người đều nói hắn là tên đại bại hoại thế nhưng ta cuối cùng không muốn tin tưởng, ngươi xem chính là thượng sách hay là hạ sách? Nhà của ta chỉ có thượng sách, thế nào cũng tìm không được hạ sách thực sự là đặc biệt đáng tiếc, ta đều đem thượng sách lật tới hai nghìn lần rồi a!" Đối phương lập tức mở ra thuộc tính nói lao, một đoạn thật dài nói cả một hơi, cả một dấu chấm câu cũng không có, hơn nữa đối với phương cư nhiên chưa từng thở hổn hển. Ta tin tưởng ngươi lật qua hai nghìn lần —— nhìn sách cũ nát, Lâm Uyên nghĩ. "Ta xem chính là thượng sách và trung sách." Nửa bước cũng không lui lại, Lâm Uyên đáp. "A? Còn có trung sách sao?" Lâm Uyên mắt nhìn hắc vụ đại biểu đối phương dưới lớp áo choàng lắc qua lắc lại. "Ân... ít nhất... Nhà của ta có trung sách." Lâm Uyên gật đầu. "Đây là bản đồng thoại rất cũ, bây giờ thư điếm cũng quả thực mua không được, ta sau lại có đi thư điếm hỏi qua, bất quá nhà thư điếm duy nhất trên trấn, bọn họ cũng không có." Lâm Uyên liền nghĩ tới một ít chuyện khi còn bé. Phòng của hắn không tính lớn, bất quá thứ nên có vẫn ngũ tạng câu toàn, có một cái giường gỗ, một cái tủ sách, trên bàn sách có giá sách, toàn bộ đều là thủ công làm bằng gỗ. Trên giá sách còn có tràn đầy sách. Là người kia chuẩn bị. Bất quá cùng bà ngoại như nhau, người kia tựa hồ cũng không đem chuyện mang hài tử để ở trong lòng, hắn chuẩn bị sách không sai, nhưng mà chuẩn bị sách dị thường gian nan, hoàn toàn không thích hợp tiểu hài tử xem. Phía trên thư tịch lấy địa lý và lịch sử làm việc chính, tất cả đều là các loại thư tịch cao thâm vĩ đại, đối với Lâm Uyên lúc đó một chữ cũng không nhận ra mà nói... Dù sao một bộ sách duy nhất thích hợp tiểu hài tử xem người kia mua về, chính là bộ này 《 Tiểu tinh tinh bí mật 》, thượng trung hạ, tổng cộng ba bản. Lúc người kia rời đi, Lâm Uyên vừa vặn đọc được trung sách, về phần thượng sách và hạ sách là lúc nào không thấy, hắn không có ấn tượng. "Nói như vậy tiểu tinh tinh bí mật rốt cuộc là cái gì, ngươi cũng không biết lâu?" Lâm Uyên nghe được người đối diện hỏi như vậy, lúc này mới đem lực chú ý một lần nữa dời về lập tức. "Ân." Lâm Uyên gật đầu. "Bất quá ngươi xem qua trung sách, chí ít có thể đem trung sách nói cái gì nói cho ta biết chứ?" Bất quá người nọ rất nhanh tỉnh lại, hăng hái bừng bừng hỏi Lâm Uyên nội dung trung sách. "Để ta suy nghĩ, quyển sách kia phải trước đây thật lâu nhìn rồi." Lâm Uyên nói, tiếp tục hồi tưởng nội dung quyển sách. Hai người một kể một nghe, tuy rằng năng lực kể chuyện của Lâm Uyên rất kém cỏi, nhưng đối phương thật sự là một người nghiêm túc lắng nghe, trong lúc kể, Lâm Uyên lại uống một chén nước tra tra thụ cùng với một chén sữa đà thú, lại ăn một khối lớn thịt nướng. Thành thật mà nói, những thực vật trước hắn chưa từng ăn này đều mỹ vị cực kỳ. Hơn nữa, không biết có phải hay không là do nước tra tra thụ có chút cồn, hắn nghĩ có chút cảm giác choáng váng. "Được rồi, ta vừa vẫn muốn hỏi, ở đây là địa phương nào?" Rốt cục có thể nhớ lại toàn bộ nội dung trung sách, Lâm Uyên lúc này mới có thời gian hỏi. "Ai? Ngươi cư nhiên không biết ở đây là địa phương nào sao?" Người nọ giật mình, bất quá vẫn trả lời vấn đề của hắn: "Nơi này là ЖЮ." Người kia nói một phát âm Lâm Uyên chưa từng nghe qua. "Nơi này là nơi săn bắn nhóm ma vật tha thiết ước mơ nga ~ " "Bởi nơi này kết cấu đặc thù, bình thường có những ma thú vượt biên từ giới khác đi tới, cho nên, người muốn săn bắt ma thú đặc thù, đi tới nơi này luôn sẽ có kinh hỉ." "Người tới đây đều biết nơi này là nơi nào, không biết nơi này chỉ có một loại, ta có thể cho rằng ngươi thật ra là —— " Dưới áo choàng, vẫn biểu hiện nhiệt tình hữu thiện "Hắc vụ" bỗng nhiên đọng lại, một đôi mắt màu trắng tinh chuẩn nhìn thẳng hai tròng mắt Lâm Uyên, Lâm Uyên thấy hắn lộ ra một cái mỉm cười đỏ thắm. Sau đó —— Lâm Uyên còn không có phát hiện cái gì, tầm mắt của người này bỗng nhiên dời đi. Theo tầm mắt của đối phương nhìn sang, Lâm Uyên mới mao cốt tủng nhiên chú ý tới nơi đó chẳng biết lúc nào đứng sừng sững một đầu quái vật lớn. Một con ma thú to lớn, chẳng biết lúc nào xuất hiện ở nơi đó, mà hắn cư nhiên một điểm cảm giác cũng không có?! Con ma thú kia chăm chú nhìn hắn, không hề nghi ngờ, mục tiêu của nó đúng là mình. Ngay khi Lâm Uyên tự hỏi kế tiếp phải làm gì, hắn chợt nghe bên cạnh truyền đến một đạo thanh âm quen thuộc —— "Cút ngay." Thanh âm thiếu niên trong suốt, chính là cùng hắn hàn huyên nửa ngày trời, thiếu niên vẫn tích cực lắng nghe chuyện xưa. Thanh âm không lớn, không có bất kỳ lực uy hiếp, Lâm Uyên thấy con ma thú kia giật giật đầu, sau đó một lần nữa đường nhìn nhắm ngay chính hắn. Sau đó —— "!!!!!!!" Một trận gió xuy rối loạn tóc Lâm Uyên, một cảm giác hôn mê càng thêm nghiêm trọng tập kích hắn, cảnh sắc chung quanh trong mắt Lâm Uyên đều không được bình thường, khắp nơi đều là bóng chồng, trên bầu trời ánh trăng màu tím thậm chí biến thành hai. Chuyện gì xảy ra? Vừa rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Rõ ràng thanh âm gì cũng không có, rõ ràng —— Trong choáng váng, Lâm Uyên quay đầu đi, hắn thấy hắc vụ dưới áo choàng bên cạnh còn không có khép kín "Miệng" màu đỏ, lúc này mới ý thức được: Vừa... Là hắn nói chuyện đi? Bởi vì con ma thú kia không có lên tiếng trả lời lui ra, nên hắn lại nói một lần? Chỉ bất quá lúc này đây, ngữ khí của hắn không hề ôn hòa, hắn là dùng một loại phương thức khác nói sao? Lâm Uyên cường chống mí mắt, lần nữa quay đầu, phát hiện ma thú nguyên bản còn đứng sửng ở bên kia không chịu rời đi giống như bị cái gì kinh hách, đúng là thật nhanh chạy trốn?! "A ~ nếu như ngươi là người bên kia, như vậy, ta vừa chiêu đãi khả năng đối với ngươi mà nói có điểm sơ suất ni ~" Ngay sau đó, hắn nghe được dưới áo choàng, người nọ lại dùng thanh âm ôn hòa đẹp đẽ nói chuyện với hắn. "Bất quá ta nhìn ngươi hoàn hảo, hẳn là ngủ một giấc liền không sao. Di? Ta thế nào đi ra? Nga nga nga! Lẽ nào ta vừa dừng lại địa phương vừa lúc là nơi hai giới trọng điệp sao?" "Này! 《 Tiểu tinh tinh bí mật 》! Ngươi phải thay ta giữ gìn kỹ a!" Ấn tượng sau cùng trong đầu Lâm Uyên chính là tiếng hô trung khí mười phần của thiếu niên. Hắn cảm giác mình lại chìm vào một mảnh hắc thủy, sau đó một giây kế tiếp, hắn liền một lần nữa đắm chìm trong đèn nê ông đủ mọi màu sắc của Bố Lý Tháp Ti Vấn. Hắn thấy một con ma thú màu đen nhảy lên, xuất hiện ở trên nóc nhà trên đỉnh đầu của mình, dáng dấp khá quen thuộc... Thâm Bạch? Bất quá cùng Thâm Bạch dĩ vãng hoàn toàn bất đồng, Thâm Bạch trước mắt một thân chiến đấu vết tích, trong mắt mang theo quang mang thú tính, tư thế còn đang tìm kiếm con mồi. "Thâm Bạch?" Lâm Uyên nhẹ giọng kêu một tiếng. Sau đó, hắn liền thấy đầu cự thú màu đen cúi đầu theo hướng hắn, một giây kế tiếp, nó thả người nhảy, đúng là từ vị trí ban đầu nhảy xuống tới. Nguyên bản còn là đầu quái thú màu đen to lớn, trên đường xuống, thân mình của nó liền bắt đầu biến hóa, đến cách Lâm Uyên hai ba thước độ cao, hắn liền nghiễm nhiên biến thành thân thể nam tử trẻ tuổi. Lâm Uyên hai tay tiếp nhận Thâm Bạch. "Cũng là anh tìm được em." Trong miệng lầm bầm một câu, huyết sắc trong mắt dần dần lui ra, Thâm bạch trở tay câu cổ Lâm Uyên, đại địa lập tức lần thứ hai truyền tới một lần rung động, sau một loại cảm giác vi diệu, Lâm Uyên bỗng nhiên cảm giác phạm vi nhìn đã trở nên rõ ràng rất nhiều. Lập tức, đạo ánh dương quang đầu tiên xuất hiện. Kèm theo một luồng ánh rạng đông, Bố Lý Tháp Ti Vấn thị bởi A Bá Lợi Tạp mang tới cuồng hoan cũng cuối cùng kết thúc.
|
Chương 228[EXTRACT]Là cảnh sát mang A Bá Lợi Tạp từ bên ngoài về. Trong đống hài cốt hải đăng kim cương giờ biến thành một mảnh phế tích trần trụi, trước mặt mọi người tuyên bố chính mình sắp chết - A Bá Lợi Tạp cư nhiên còn sống?! "Ta lần đầu tiên nhìn thấy ngươi dáng vẻ chật vật như thế." Tên cảnh sát kia nói. "Ha hả ~ đó là bởi vì chúng ta gặp nhau muộn, sớm vài năm, ta bình thường vẫn chật vật như vậy ni ~" Cười cười, A Bá Lợi Tạp trả lời đối phương. Người này chính là một trong những cảnh sát xuất hiện tại Băng Hoả hồ, cũng là cảnh sát cầm đầu, trước Lâm Uyên là xa xa cùng đối phương mặt đối mặt, hôm nay vẫn là lần đầu tiên cách gần như vậy tiếp xúc đối phương, niên kỷ của người này thoạt nhìn không thể lớn hơn hắn bao nhiêu, nhưng mà xem cảnh hàm, cấp bậc có thể sánh bằng cao hơn hắn. "Không chết thành, kế tiếp, ngươi đại khái còn phải cần tiếp tục theo ta..." A Bá Lợi Tạp vừa cười cười. Không có đáp lại câu này, người nọ chỉ là kéo thấp cảnh mạo kỳ, sau đó một lần nữa nhấc đầu lên cất cao giọng nói: "Trong sự kiện lần này chúng ta bắt được rất nhiều dị năng giả và ma vật nhân cơ hội dùng năng lực nguy hại sinh mệnh người khác, còn có một tên tội phạm nguy hiểm đang lẩn trốn, kế tiếp ta phải đem bọn họ áp giải quay về tổng bộ thụ thẩm." Nói xong, hắn lại lôi kéo cảnh mạo, sau đó liền dẫn thuộc hạ cũng không quay đầu lại ly khai. "Hắn kỳ thực rất quan tâm ta, ngươi xem, sự tình vừa kết thúc, hắn lập tức mang người tới tìm ta, tốc độ còn nhanh hơn thuộc hạ của ta nữa!" Quay đầu, A Bá Lợi Tạp nói với Lâm Uyên. Trước "Lễ mừng" điên cuồng kết thúc trong nháy mắt, dân vốn trụ ở Bố Lý Tháp Ti Vấn lập tức đi động, nên thu thập cửa hàng thì thu thập cửa hàng, nên quét dọn đường phố thì quét dọn đường phố, không biết là A Bá Lợi Tạp an bài quá tốt, hay là những thị dân sớm có kiến thức, đối mặt thành thị phát sinh biến động như vậy, bọn họ cư nhiên không loạn chút nào. Mà lúc xác định A Bá Lợi Tạp không có chết, đám nhân viên tạm thời cùng quản gia của hắn cũng lập tức chạy tới, hộ vệ hắn lên một chiếc limousine, kể cả Lâm Uyên và Thâm Bạch, đoàn người lái tới ẩn trạch vắng vẻ của A Bá Lợi Tạp ở ngoại ô thành phố. Mà trong khoảng thời gian này, Mỹ Đăng và Nạp Đức Lý Khắc cũng bị thuộc hạ A Bá Lợi Tạp từ trên con đường nhỏ nào đó trong thành thị lượm trở về. Lúc các nàng được tìm thấy, cả người đẫm máu, Nạp Đức Lý Khắc nghe nói còn là bị Mỹ Đăng ôm công chúa. Mỹ Đăng tự ôm Nạp Đức Lý Khắc đi tới hướng hải đăng, đi tới đi tới, liền bị nhặt được. Nàng nhìn hung hãn thêm không ít. "Ba ba! Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra a!" Vừa nhìn thấy A Bá Lợi Tạp, Mỹ Đăng đầu tiên là nói câu này. "Ha hả ~ ta biết các ngươi đều thật tò mò, bất quá không nên gấp gáp, ta nếu không có chết, thì có thời gian rất dài có thể cùng các ngươi hảo hảo giải thích hết thảy, bất quá trước đó, chúng ta có thể đi trước rửa mặt, thay bộ quần áo, để A Lặc chuẩn bị một ít mỹ vị thực vật cho chúng ta, sau đó vừa ăn vừa nói chuyện." Không chút hoang mang khoát khoát tay với Mỹ Đăng, A Bá Lợi Tạp dễ dàng đem chất vấn của nàng chặn trở lại. Đại khái là khó có được nhìn thấy ba ba của mình bộ dáng yếu ớt như thế đi, Mỹ Đăng mím môi một cái, đúng là vẫn còn lui xuống. Nói là tòa nhà nhỏ bí ẩn ngoại thành, kỳ thực chiếm diện tích tương đối lớn, phòng khách đếm không hết đủ để cung ứng mỗi người bọn họ một gian phòng tắm phân biệt tẩy trừ, ở đây thậm chí còn có ôn tuyền. Đợi được tất cả mọi người rửa mặt hoàn tất, thay quần áo sạch sẽ đi ra, quản gia A Lặc cũng đã chuẩn bị xong đồ ăn, để lại ở phòng ngủ A Bá Lợi Tạp, ngoài dự đoán mọi người, từ trước đến nay cầu kỳ - A Bá Lợi Tạp cư nhiên cho phép bọn họ ở phòng ngủ dùng cơm. Đó là một gian phòng ngủ tương đối lớn, lúc bọn họ đi qua, A Bá Lợi Tạp đang nằm ở giữa một chiếc giường duy nhất trong phòng, trên giường chưng bày bàn ăn, mặc dù là vội vàng chuẩn bị bữa cơm, nhưng mà nội dung lại hoàn toàn không gấp gáp, có ăn sáng, món chính, món điểm tâm ngọt, thậm chí còn có rượu đỏ. Đồ ăn cho Lâm Uyên bọn họ cũng không sai biệt lắm, tất cả đều để trên bàn thấp dưới đất, trên mặt đất còn bày mấy cái đại bồ đoàn mềm mại, để cho bọn họ ngồi ở trên thảm dùng bữa. "Trời ạ ba ba, cả ngồi xuống ăn đều khó khăn sao?" Mỹ Đăng vẻ mặt quan tâm vọt tới. "Ách... Làm con nghĩ như vậy thực sự là xin lỗi, ta chỉ là sống sót sau tai nạn, bỗng nhiên muốn nằm ăn mà thôi." A Bá Lợi Tạp nhún vai, sau đó mở nắp bình, rót một ly rượu cho Mỹ Đăng, bởi vì nàng dùng cái ly của hắn, nên A Bá Lợi Tạp không có cái nào, hắn liền đơn giản quay miệng bình uống một hớp rượu lớn. Nhìn động tác như thường của hắn, Mỹ Đăng cuối cùng cũng yên tâm. "Được rồi, các ngươi cũng tự mình rót rượu uống đi, hôm nay là gia yến, không giảng cứu, mọi người ăn phải cao hứng thì tốt rồi, nếu như thiếu thì rung chuông gọi A Lặc mang cho các ngươi." A Bá Lợi Tạp nói xong, nam quản gia cao gầy mang nhóm bọn họ tới lập tức cung kính khom người, rồi ly khai, cửa cũng bị hắn khép lại. Lại uống một hớp rượu, thấy nhóm Lâm Uyên đã bắt đầu ăn, A Bá Lợi Tạp lúc này mới đem bình rượu đặt trên bàn nhỏ, bắt đầu nói chuyện —— "Các ngươi có nghĩ tới lực lượng chung cực là cái gì hay không?" "Ai?" Hoàn toàn không nghĩ qua ba ba vừa mở miệng nói câu đầu tiên là cái này, Mỹ Đăng nhíu nhíu mày. "Các ngươi có nghĩ tới thế giới này là cái gì hay không?" "Ngoại trừ thế giới chúng ta sinh hoạt, ở bên ngoài, có thể hay không sẽ có thêm thế giới khác ni?" "Ba ba, con không hiểu mấy ý tứ của người, bất quá...ba ba là nói ngoại tinh nhân sao?" Mỹ Đăng tiếp tục cau mày. A Bá Lợi Tạp vẫn không trả lời, bất quá bên cạnh lại truyền đến "Phốc" một tiếng, Mỹ Đăng theo thanh âm nhìn sang, liếc nhìn mặt Thâm Bạch. Quai hàm phình, hắn đang ăn vui vẻ. "Xin lỗi, ngoại tinh nhân từ trong miệng ngươi nói ra... Không biết vì sao luôn cảm thấy muốn cười." Trong miệng nhiều đồ ăn lắm, Thâm Bạch nói có chút gian nan: "Bất quá, thế giới khác... Ta nghĩ A Bá Lợi Tạp đại thúc nói phải là chỉ địa phương những ma thú kia tới?" "Những ma thú kia?" Mỹ Đăng méo đầu, tuy rằng đã trải qua một hồi kịch liệt tranh đấu, bất quá nàng hiển nhiên không có rõ ràng chuyện đầu nguồn là thế nào. "Chính là những ma thú trước từ dưới nền đất chạy đến kia, ngươi không phát hiện những ma thú kia cơ bản đều chưa thấy qua sao?" Nói xong câu này, Thâm Bạch cố sức nuốt, cuối cùng đem đồ ăn trong miệng toàn bộ nuốt mất, Lâm Uyên bên cạnh đưa một ly rượu sang, hắn nhãn tình sáng lên, nói một tiếng "Cảm tạ", lập tức mỹ tư tư uống một hớp rượu lớn. "Ai?" Mỹ Đăng giật mình. Mà A Bá Lợi Tạp đã gật đầu: "A Bạch nói không sai, những ma thú kia, chính là từ thế giới kia chạy đến." "Nói xác thực, là từ trong cái khe thế giới kia chạy ra ngoài." A Bá Lợi Tạp nói, khóe miệng cong lên. "Nhân loại cũng tốt, ma vật cũng tốt, khi trong cơ thể tích chứa năng lượng càng ngày càng nhiều, tới lúc đạt được một số lượng thập phần đáng sợ, hấp dẫn đến cũng không chỉ có cảnh sát nhân loại, còn có những thế giới khác nga ~ " A Bá Lợi Tạp nói, từ trong tay Mỹ Đăng cầm tới cái ly, sau đó giơ tay lên cái chai, bắt đầu rót rượu vào, rượu trong ly nguyên vốn có phân nửa, rất nhanh thì bị rót đầy, nhưng mà A Bá Lợi Tạp không có ngừng tay, trái lại tiếp tục trút hết. Rượu màu đỏ hơi lướt qua cái ly, gần tràn đầy, nhưng mà chưa tràn, không thể không nói, tay nghề A Bá Lợi Tạp thật khá ổn. Sau đó, A Bá Lợi Tạp nói chuyện: "Rượu này đã đầy." "Các ngươi nói, nếu như ta tiếp tục rót thì sao đây? Sẽ như thế nào?" "Đương nhiên là, rượu sẽ chảy tới trên thảm." Mỹ Đăng cau mày nói với ba ba mình. Đôi môi khẽ nhếch, A Bá Lợi Tạp tay nhất khuynh, rượu trong bình tiếp tục ngã xuống cái ly—— Rượu, từ trong ly tràn ra, theo thân ly chảy xuống phía dưới, chảy tới trên chăn thêu kim sắc tú văn của A Bá Lợi Tạp, tí tách ở trên giày Mỹ Đăng, sau đó chảy xuôi trên thảm. "Các ngươi nhìn, không chỉ trên thảm, bởi vị trí rót rượu bất đồng, rượu có thể sẽ chảy tới các loại địa phương nga ~ " A Bá Lợi Tạp nói xong, bỗng nhiên thoại phong nhất chuyển: "Rượu này là năng lượng trong cơ thể chúng ta, chúng ta là do năng lượng tạo thành, mà một ly rượu đây chính là thế giới giờ khắc này chúng ta đặt mình." "Có người trong cơ thể rượu có hạn, khả năng cả đời cũng sẽ không đầy, cho nên, rượu của hắn vĩnh viễn sẽ không chảy ra, mà có người lại đầy." "Đầy, thì sẽ tràn ra." A Bá Lợi Tạp nói, tiếp tục rót, mắt thấy dịch rượu đỏ làm ướt chăn trên người mình cũng không thèm để ý, hắn chỉ nói tiếp: "Người kia sẽ có cơ hội đi những thế giới khác." "Nếu nói "Đại môn thế giới mới mở ra", cũng không ngoài lệ như thế này." "Mà nếu cửa mở, trong quá trình vào cửa, một đầu cửa khác có thể sẽ có thứ gì đó theo cửa đi ra, nó không thuộc về thế giới này, từ đầu đến đuôi đều là sinh vật thế giới khác, sẽ nhân cơ hội theo cửa tiến đến." "Cho nên —— " "Ta chính là ly rượu này, mà các ngươi vừa săn giết đối tượng chính là sinh vật thế giới khác." Dừng lại động tác rót rượu, A Bá Lợi Tạp ngẩng đầu, mặt hướng mọi người nở nụ cười. "Quá trình này lại nói tiếp giản đơn kỳ thực rất phức tạp, cường đại tới trình độ nhất định mới có thể đi trước thế giới, nghĩ cũng biết toàn bộ đều là ma vật trình độ không sai biệt lắm với ngươi, lơ là sẽ thất bại, cho nên mọi người mới thường thường đem ngày này xưng là ngày giỗ. Không có ai biết ma vật hoặc nhân loại đi bên kia sẽ làm sao, bởi vì không có ai tái kiến qua bọn họ." "Mà ta ——" A Bá Lợi Tạp vươn ngón cái chỉ chỉ lồng ngực của mình, vừa chỉ chỉ Thâm Bạch: "Bởi vì ngươi, thành một người duy nhất sau "Chết" lại trở về." Môi mang nụ cười - A Bá Lợi Tạp và quai hàm lần thứ hai trở nên phình to - Thâm Bạch nhìn nhau. "Ta trước may mắn trải qua ngày giỗ của mấy đầu đại ma vật, ở trong những kinh lịch này tuy rằng thu hoạch được những điểm chú ý làm sao đi thế giới khác, bất quá người khác kinh lịch dù sao cũng là của người khác, thẳng đến tự mình trải qua một hồi, mới biết đến bên kia rốt cuộc sẽ phát sinh cái gì." Nói đến đây, A Bá Lợi Tạp không khỏi hướng đuôi giường nhìn qua, nơi đó cái gì cũng không có, hắn lại nhìn xuất thần. Một lát hắn mới thở ra một hơi thật dài: "Nguyên lai đi tới bên kia dĩ nhiên sẽ biến thành ma thú sao?" "Không cảm giác, một ma thú không ý thức, sảo lơ cũng sẽ bị ma thú hoặc ma vật bên kia liệp sát, thực sự là..." "Chuyện không nghĩ tới a..."
|