CHƯƠNG 18: MỘT VÒNG MẠT THẾ (6) Cẩm Liên dựa lưng vào thân cây, đôi tay không ngừng bát điện thoại liên hệ vào số máy di động của ba mẹ mình, bên kia lúc này không có gì âm thanh, ngay cả tiếng thông báo máy móc cũng không có. Đôi mắt Cẩm Liên dần đỏ lên, đôi mắt đen ngập nước, bên trong tràn đầy lo âu, sợ hãi. Mấy ngày đầu nàng gọi còn có ít tín hiệu làm nàng có chút an ủi, hôm nay mới qua có năm ngày thế nhưng đến cả chút niềm tin nhỏ nhoi ban đầu cũng bắt đầu sụp đổ.
Chu Tuấn dàn xếp xong xuôi cho nhóm người, đưa mắt nhìn về phía Cẩm Liên đang ngơ ngẩn ngồi dựa cây. Hắn biết Cẩm Liên đang lo cho gia đình, tiếp xúc chỉ vài ngày hắn cũng nhận ra Cẩm Liên rất đơn thuần, sống tình cảm, hoạt bát; ở trải qua nhiều lừa gạt, bán đứng hắn cảm thấy phần này cảm tình chân thật của Cẩm Liên dành cho gia đình khiến hắn ấm áp hơn. Nghĩ, nghĩ, hắn quyết định an ủi một chút Cẩm Liên, ít nhất hắn không muốn làm phần này âm áp cũng bị mạt thế mài mất.
Từ Bội trong lúc vô tình, nhìn thấy Chu Tuấn đang hướng về phía Cẩm Liên đi đến, liền vội kéo Tô Anh sang:
- Biểu tỷ, Cẩm Liên cảm xúc không đúng lắm, ngày thường hai người hay tâm sự cùng nhau tỷ giúp bạn ấy được không.
Tô Anh theo cái nhìn của Từ Bội nhìn thấy Cẩm Liên cùng hành động của Chu Tuấn, tâm trạng căng thẳng. Nàng không tin được mấy người mới hợp tác này, mới không cần để đơn thuần Cẩm Liên bị cái kia nam nhân lừa gạt. Từ Bội nhìn Tô Anh nhanh chóng rảo bước nhanh hơn về phía Cẩm Liên, khẽ thở phào một hơi, theo sau kêu lại Chu Tuấn:
- Chu Tuấn!
Nghe có người gọi tên, Chu Tuấn ngừng lại bước chân, theo hướng âm thanh nhìn lại. Từ Bội chạy nhanh đến bên cạnh hắn, chỉ tay về phía nhóm người đang chuẩn bị phân phát lương thực, vờ vịt nói:
- Nhóm người kia lại bắt đầu nhao nhao lên, ta thật sự đau đầu, Ly Nguyệt đang đi rửa sạch tang thi xung quanh chưa về, nhóm Dư Á tỷ lại đang bận dựng lều trại, làm phiền Chu Tuấn ca giúp một chút được không?
Chu Tuấn nhíu mày, nhìn nhóm người kia đang ồn ào lên; hơi chút lo lắng nhìn qua chỗ Cẩm Liên, liền thấy không biết Tô Anh đã ngồi cạnh cô nàng khi nào, cả hai đang nói gì đó, khuôn mặt của Cẩm Liên không quá mất mát, lo âu nữa; hắn biết nhóm người Từ Bội không an tâm bản thân, lúc này đành phải gật đầu đồng ý thay đổi hướng đi về phía nhóm người đang dần mất kiểm soát kia.
Thấy Chu Tuấn theo ý mình không tiếp cận Cẩm Liên, Từ Bội yên tâm, quay về tiếp tục phụ nhóm Dư Á tỷ dựng lều trại, chuẩn bị phân phát chăn mềm để ngủ ngoài trời đêm này.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, cái lạnh buốt giá của đêm tối thay thế sự nóng bức điên người vào ban ngày, Từ Bội nhìn về phía xa xa, trong lòng nôn nóng, Ly Nguyệt nhóm người vẫn chưa về, sẽ không gặp cái gì nguy hiểm đi. Từ Bội quyết định nếu một tiếng nữa họ vẫn chưa về cô cùng Dư Á tỷ phải đi tìm.
Dư Á nhóm người nghe ý định của Từ Bội cũng đồng ý, Ly Nguyệt mấy ngày này chưa từng đi lâu như vậy, lần này đúng thật bất thường.
Ở một ngôi làng cách đó không xa, Ly Nguyệt ánh mắt hứng thú đánh giá hai người trước mặt, một lớn một nhỏ, hai tỷ muội. Vốn dĩ nhóm người bọn họ đã thanh lí xong đám tang thi gần đây, không nghĩ đến lúc chuẩn bị đi về lại gặp hai người này chạy đến theo sau còn có một đoàn tang thi làm quà tặng kèm, nếu không phải mọi người phản ứng liền khó nói có trở về được hay không.
Tạ Hoan nghẹn ngào cố nói tình huống bản thân với nhóm người trước mắt , thỉnh thoảng liếc nhìn về phía Ly Nguyệt. Khi nãy ở xa nàng liền quan sát thấy được người này chính dẫn đầu đoàn người, nhìn vẻ mặt cười cười thâm ý của Ly Nguyệt cả người Tạ Hoan lạnh toát. Bên cạnh Tạ Hoan, tiểu nữ hài Tạ Mạc run lập cập, không dám nhìn bất kỳ ai, nếu quan sát kỹ sẽ thấy con bé không ngừng né tránh tiếp xúc với Tạ Hoan. Vài người đi cùng Ly Nguyệt tuy bất mãn Tạ Hoan dẫn đám tang thi đến chỗ họ nhưng nghe qua lý do lại thấy mỹ nhân sợ hãi khóc thút thít kia liền mềm lòng, một số người bắt đầu an ủi lên.
Ly Nguyệt phóng ánh mắt nhìn mọi người, tai nghe tiếng an ủi có lệ cùng miệng đầy lời nói dối của Tạ Hoan, ánh mắt theo tầm nhìn quan sát tiểu cô nương đang run rẩy kia khóe môi vẽ nên một độ cung. A! Thật hay! Một đám người giả tạo cùng kẻ lừa đảo đào hố cho nhau, quá thú vị. Thấy Tạ Hoan đôi mắt còn rơi lệ nhìn về phía chính mình, đầu óc Ly Nguyệt tưởng tượng đến cảnh cô ta bị lột xuống da mặt thật sẽ thế nào càng vui vẻ, liền vờ như theo ý mọi người gật gật đầu lên tiếng:
- Nếu ai cũng muốn cứu hai người này vậy liền làm đi, dù sao cũng là một “việc thiện”.
Tạ Hoan thấy Ly Nguyệt rốt cuộc đồng ý làm mình đi theo nhóm người bọn họ liền mừng rỡ, vội vàng cảm ơn liên tục. Ly Nguyệt không đáp lại, bây giờ cảm ơn không biết sau này sẽ hận cỡ nào đâu; Ly Nguyệt đi đến cạnh tiểu cô nương tên Tạ Mạc, nhẹ nhàng vỗ về, trấn an cô bé, chỉ có cô bé này thật sự vô tội.
- Về thôi, có lẽ mọi người cũng đang lo lắng chúng ta.
Quay người Ly Nguyệt dắt theo Tạ Mạc thong thả đi trở lại địa điểm cắm trại đã định, nhóm người kia cùng Tạ Hoan chạy nhanh đi theo, họ đói lắm rồi, nên nghỉ ngơi a.
Ly Nguyệt vừa đi đến gần lều trại đã thấy một người đứng ở đó chờ bọn họ, ánh mắt nàng nhiễm chút ý cười, vẫy vẫy tay ra hiệu người kia liền nhanh chóng chạy về phía Ly Nguyệt.
- Ngươi cuối cùng cũng về nha – liếc nhìn thấy hai người lạ mặt trong đoàn, Từ Bội nhíu mày vội hỏi nhỏ - hai người họ ở đâu ra?
- Không vội, chúng ta về tới lều trại trước rồi giải thích sau. – Ly Nguyệt nắm Từ Bội nhanh hơn bước chân.
Tạ Hoan nhìn thoáng qua hai người phía trước trong mắt lóe qua tia ghen ghét cùng hận ý, đôi mắt dần hiện lên một tia tính kế.
Rất nhanh mọi người hiểu biết được nguyên nhân Ly Nguyệt nhóm người về trễ, đồng thời nổi lên thương tiếc hai người Tạ Hoan cùng Tạ Mạc. Nhờ vẻ ngoài yếu ớt, Tạ Hoan nhanh chóng được mọi người quan tâm, dần hòa vào nhóm người ban đầu. Chu Tuấn phẫn hận nhìn nữ nhân tên Tạ Hoan, nếu không phải kiếp trước hắn chứng kiến cảnh cô ta đem bạn học hắn đẩy vào tang thi đoàn có lẽ hắn cũng sẽ thương tiếc cô ta, hiện tại hắn chỉ muốn bóp chết cô ta. Còn đang chìm trong thù hận, chợt Chu Tuấn cảm nhận được có người đang nhìn mình liền quay đầu về bên cạnh. Ly Nguyệt lạnh nhạt ánh mắt khiến hắn hoảng hốt, kia nóng cháy sát ý cũng hàng xuống, một cái nhìn đầy cảnh cáo ý vị. Chu Tuấn nghĩ một lúc lại cười, lúc này đây còn có một Ly Nguyệt đâu, không vội, hắn chỉ cần xem trò hay được rồi, việc gì phải làm bẩn tay mình vì một kẻ không đáng.
Ly Nguyệt thấy Chu Tuấn bình tĩnh lại liền dời đi ánh mắt, nàng còn chưa xem kịch đâu sao có thể để diễn viên chính bị giết được. Dư Á, Cẩm Liên, Tuệ Ý, Tô Anh cùng Từ Bội nhìn chằm chằm Ly Nguyệt, họ biết khi nãy cô nàng này chưa nói hết ý, vẫn còn giữ lại mấy câu đâu. Ly Nguyệt cười cười, theo sau cả đám liền đi vào lều trại của mình, bọn họ sáu người ở chung một lều, tuy không quá rộng nhưng cũng đủ dùng. Cả đám ngồi thành vòng tròn, tỏ vẻ có thể nói tiếp được rồi. Ly Nguyệt đem cửa lều vén lên, bên trong có thể nhìn rõ ràng bên ngoài, ánh đèn chiếu sáng lều, hoàn toàn quan sát được nếu có người cố ý nghe lén. Ly Nguyệt cũng không dây dưa, một câu nói thẳng:
- Cái kia Tạ Hoan không đơn giản, mọi người nên đề phòng cao độ. Tốt nhất lời cô ta nói một câu cũng đừng tin. Mình nghĩ nhóm cô ta diệt đoàn hoàn toàn do một tay cô ta gây ra.
- Tại sao?
Cẩm Liên ngây ngốc hỏi. Tô Anh liếc nhìn cô nàng một cái, vươn tay xoa xoa đầu tóc Cẩm Liên, chậm rãi giải thích:
- Khi nãy cô ta nói có quá nhiều chỗ sơ hở, nếu tinh tế nghe kĩ sẽ dề nhận ra mâu thuẫn trong đó.
- Lúc nãy nhìn Tạ Mạc tiểu nữ hài luôn run run mỗi khi Tạ Hoan đứng gần ta liền nghi ngờ rồi. – Tuệ Ý nhanh chóng nói.
- Đúng vậy – Dư Á thở dài, mạt thế mới bắt đầu đã gặp phải loại người như Tạ Hoan làm nàng quá khó chịu.
Cẩm Liên nghe mấy người nói, tâm tình ngã xuống đáy cốc, mới năm ngày thôi, sao có thể tàn nhẫn như vậy.
- Nếu thế - Từ Bội nghi hoặc nhìn Ly Nguyệt – sao A Nguyệt ngươi ...
“A Nguyệt” hai từ vừa dứt cả Từ Bội lẫn Ly Nguyệt đều chợt giật mình. Ly Nguyệt đột nhiên chạm chạm thái dương, trong đầu thoáng qua một mạt hình bóng xinh đẹp xoay người mỉm cười, đôi môi đỏ chậm rãi thốt lên ‘A Nguyệt’ chứa đầy cảm tình. Từ Bội hoảng loạn nhìn Ly Nguyệt, hoàn toàn không rõ vì sao lại cảm thấy bản thân muốn gọi người trước mặt bằng ‘A Nguyệt’.
Dư Á mấy người thấy cả hai đột nhiên khác thường, hai mặt nhìn nhau. Tô Anh lo lắng hỏi han:
- Từ Bội, Ly Nguyệt hai người sao vậy?
Ly Nguyệt lắc đầu, nhìn sang Từ Bội, đen nhánh đồng tử trở nên sâu thẳm, cái cảm giác kỳ lạ này không phải lần đầu cả mùi hương kia nữa, có lẽ nàng nên quan sát kĩ hơn người này. Từ Bội nhìn đôi mắt Ly Nguyệt có chút xa lạ đánh giá bản thân liền cúi đầu, bỗng nhiên cảm thấy có phần ủy khuất, rõ ràng nàng cũng không biết lý do a. Trong lều trại, không khí quỷ dị lên, Miêu Miêu im lặng ngoi đầu nhỏ ra khỏi balo, móng vuốt sớm đập một lá bùa lên chiếc móc khóa hình cổ cầm đang lập lòe hồng quang, thầm may mắn vạn phần, may vừa rồi Miêu Miêu thấy cổ cầm phản ứng kịp thời che dấu nếu không lại thêm một lần thất bại.
Cẩm Liên không chịu nổi không khí như thế này, vội nói sang vấn đề khác:
- Ly Nguyệt, nhà của mình ở thành phố sắp tới thế nên mình muốn về đưa ba mẹ cùng đi.
- Đúng, đúng, mấy ngày này Cẩm Liên không liên hệ được với gia đình lo lắng sắp hỏng rồi – Tô Anh nhanh chóng hùa theo câu chuyện, đồng thời vỗ nhẹ lên tay Cẩm Liên an ủi cô nàng.
Ly Nguyệt điều chỉnh lại trạng thái, nhìn Cẩm Liên đôi mắt còn chút sưng đỏ:
- Đương nhiên, đến lúc đó chúng ta cùng đi.
- Còn nhóm người Chu Tuấn thì sao? – Dư Á liếc ra bên ngoài đám người thấp giọng.
- Chúng ta hợp tác chỉ tạm thời, lúc đó nếu hắn không muốn đi cùng càng tốt, sớm tách ra dễ hành động hơn – Tuệ Á bĩu môi, dựa người vào tay Dư Á – một đám giả nhân giả nghĩa, mỗi ngày thấy mệt mỏi thêm.
Ly Nguyệt đứng lên, phủi một chút bụi bẩn trên người, nhìn sắc trời quay đầu nói:
- Cũng tối rồi, ngủ sớm thôi, hôm nay để mình canh đêm ca đầu cho, khoảng hai giờ Dư Á tỷ thay ca nha.
Dư Á đồng ý, Ly Nguyệt nhanh chân đi ra bên ngoài hội họp với đội ngũ canh gác đầu đêm nay. Từ Bội nhìn theo bóng lưng Ly Nguyệt, tâm thế nhưng có chút chua xót. Tô Anh đem cửa lều thả xuống, quay đầu nhìn em họ khó chịu lại không biết nên nói thể nào, chỉ đành vỗ vỗ vai Từ Bội nói câu ‘ngủ đi’, sau đó nhìn em họ nằm xuống nhắm mắt lại mới thở dài một hơi, nghiêng người chuẩn bị nghỉ ngơi. Bên ngoài tiếng ồn ào dần lắng xuống, một đêm dài sắp đi qua.
|