Thanh Xuyên
|
|
Chương 25[EXTRACT]Đến nới Thập tam A ca báo danh, khác với các hoàng tử khác đều là bối lặc, bối tử chỉ có hắn không có tước phong nên vẫn là Thập tam A ca. Hắn cười khổ nói: “Mộc Thái, ngươi cũng bị sung quân sao?” Ta không nói gì đáp lại. “Kia vừa vặn, hôm nay chúng ta hai người thất ý cùng nhau uống rượu.” “Vâng.” Vị Thập tam gia này có thể ca có thể phú, tài hoa phong nhã, ta nghe không hiểu, đáp không được, bổn miệng chuyết lưỡi nhưng là thắng tại uống rượu sảng khoái. Này uống rượu hai người tựa hồ thật vui vẻ. Không quá mấy ngày, Thập tam gia đem ta thăng lên thống lĩnh thị vệ, bởi vì phía trước thay đổi địa vị, vì tiền đồ của chính minh. Người trong phủ a ca thiếu rất nhiều, Thập tam gia cũng không nhượng ta tìm người tiến thêm vào, chỉ nói “hãy dùng người nguyện ý lưu lại”. Trong phủ cơ bản không có phòng khách, Thập tam gia cũng không xuất môn, người tuy rằng thiếu cũng miễn cưỡng đủ dùng. Tâm của ta cũng từ từ kiên định. Kết quả cố nhiên là không thể thay đổi nhưng về phương diện khác, ta đem hắn trở thành bán bằng hữu cũng không nhẫn tâm tại thời điểm hắn thất ý rời đi. Về phần sao lại là “bán hữu”, hắn dù sao cũng là hoàng tử, ta cũng không hi vọng xa vời cùng một hoàng tử trở thành bằng hữu tri giao, thân phận chênh lệch thể hiện rõ ràng cho nên vô luận hắn thất ý hay là đắc ý, ta vẫn nghiêm khắc tuân thủ toàn bộ lễ tiết “chủ tử cùng nô tài”. Về nhà, thay đổi quần áo, trước đi cấp Mã Pháp thỉnh an. Hắn không có giống bình thường lưu ta lại hạ bàn cờ hoặc là nhượng ta đi làm việc của mình mà là mang ta vào nội thất mật đàm. “Thời gian trước ngươi phiền toái không ngừng, tâm tình cũng không hảo cho nên ta vẫn không đề cập tới. Hiện tại ngươi nói cho ta nghe một chút, ngươi thường xuyên không trở về nhà có phải hay không bên ngoài dưỡng nữ nhân?” Ta trầm mặc chốc lát: “….là Minh Hi”, ta không muốn nói dối Mã Pháp. “Cái gì?” Mã Pháp ngừng lại trong chốc lát rồi chống quải trượng đi tới đi lui trước mặt ta vài lần mới nói: “Nếu mười năm trước, ta không đánh gẫy chân ngươi là không được. Nhưng hôm nay ngươi trưởng thành, ta cũng già, quản không được ngươi”. “Tôn nhi không dám”, ta quỳ xuống. Thật lâu sau, Mã Pháp thở dài nói: “Mà thôi, tiểu tử kia vận mệnh nhấp nhô, xác thực đáng thương. Ta mặc kệ ngươi cùng hắn thế nào nhưng ngươi cũng không nên vắng vẻ thê tử mình. Nàng vì ngươi quản hậu viện, chăm sóc hài tử, còn phụng dưỡng ta, không dễ dàng a.” “…..Vâng, tôn nhi nhớ kỹ.” “Được, đứng lên đi. Ta nói như thế nào ngươi trong phòng đã nhiều năm lại không cho ta thêm tôn tử. Sự tình ngươi cùng tiểu tử kia ta mặc kệ nhưng ngươi phải cho ta nhiều cái tôn tử, nghe hiểu chưa?” “Này….tôn nhi đã muốn có ba nhi tử…” “Còn có người ngại nhi tử cỡ này? Như thế nào? Ngươi vì hắn liền nối dõi tông đường cũng không làm? Phải hắn quản ngươi? Ta nhớ rõ tiểu tử kia từ nhỏ liền xảo quyệt lợi hại.” “Cũng không phải. Tôn nhi suy bụng ta ra bụng người mà thôi, hắn nếm qua đau khổ, khó tín nhiệm người khác, ta không muốn hắn khổ sở.” “….Ngươi thật đúng là đối hắn dụng tâm. Ta hỏi ngươi, trong lòng ngươi, hắn cùng thê nhi ngươi bên nào trọng bên nào khinh?” “Tự nhiên thê nhi trọng yếu”, đây là trách nhiệm cùng tình thân, với ta mà nói, trách nhiệm quan trọng hơn tình yêu. Mã Pháp nhìn ta hồi lâu mới nói: “Tương lai ngươi cũng đừng quên lời hôm nay đã nói”, xoay người mở ra ám cách, bên trong xuất ra một hộp gỗ giao cho ta, “Đây là một ít ngân phiếu, điền sản, bất động sản cùng mấy chỗ sản nghiệp, ta tuổi lớn lưu lại cũng vô dụng. Ngươi A Mã mất sớm, cho dù ngươi là tôn tử ta thích nhất, ta sau trăm tuổi tước vị cũng không đến phiên ngươi kế thừa. Ngươi đi theo vị Thập tam gia kia tiền đồ còn chưa biết, Mã Pháp đem đồ này giao cho ngươi, cho ngươi thêm điểm phòng thân. Đó là tất cả vốn riêng của ta, chưa từng có trong công trướng của phủ, ngươi cũng không cần lo lắng có ngươi biết lại ghen tị.” “……”, ta có chút xót xa, Mã Pháp hắn cái gì cũng nghĩ tới ta. “Còn có, những người hầu hạ ta đều là lão nhân, ta giao cho ngươi tới an trí, ngươi khác ta không tin.” “Vâng, Mã Pháp yên tâm”, ta trầm giọng nói. “Đừng dùng khuôn mặt khóc tang như vậy, ta không thích xem. Đi tới chỗ tức phụ ngươi đi”, Mã Pháp trách mắng. “Không”, ta lắc đầu, “Hôm nay ta muốn ăn cơm cùng Mã Pháp”. “Xú tiểu tử”, Mã Pháp tâm tình tốt cười mắng ta. Dùng xong cơm chiều, trở lại trong viện hỏi việc học hành của ba nhi tử, về phần nữ nhi, ta không biết dạy nàng như thế nào, cũng không thể cứ sủng nịnh, yêu thương. Thời đại này nữ tử thật không dễ dàng, các loại quan hệ gia tộc đặc biệt phức tạp, hầu hạ cha mẹ chồng, quản gia, giúp chồng dạy con còn muốn cùng các nữ tử khác tranh đấu. Ta không có cách nào biết được trượng phu tương lai của nàng là cái dạng người gì cho nên nàng không thể giống nữ tử kiếp trước đơn thuần, vừa không thể kiêu căng lại không thể nhu nhược, phải có nội tâm và khả năng. Ta nghĩ mẫu thân nàng có thể dạy nàng bản sự đó. Ba nhi tử trừ bỏ học văn, học địa lý, ta còn thỉnh thoảng nghiêm khắc dạy bọn hắn tập võ cùng kỵ xạ. Tại phương diện này, thái độ của ta và Mã Pháp giống nhau, nam hài tử vẫn là thân thể cường tráng, giỏi võ. Bất luận cái khác có học tốt hay không nhưng thân thể nhất định phải khỏe mạnh. Thời điểm bắt đầu, mấy tiểu tử ăn không ít khổ, thời điểm từng hài tử học võ, ta đều tự mình dạy bọn hắn một đoạn thời gian làm cho bọn hắn hình thành thói quen cố định. Trưởng tử Ngạch Đằng Y thật hiểu chuyện, cũng có phong phạm ca ca, có hắn làm gương, lão nhị, lão tam cũng đi theo hắn học tập. Cho nên tuy rằng ba nam hài tuổi tác khác biệt không lớn nhưng cũng không tranh cãi ầm ĩ. Tại phương diện văn chương, ta có thể dạy bọn họ không nhiều lắm, xem bọn hắn hoàn thành bài tập, soạn ra bài văn liền cho hai đứa nhỏ đi ngủ trước. Ngạch Đằng Y đã muốn chín tuổi, ta chuẩn bị cho hắn một tiểu mã câu, để bồi dưỡng sự ăn ý từ nhỏ. Nhìn hắn vui sướng cùng tiểu mã câu một chỗ, ta không khỏi mỉm cười. “Cám ơn A Mã”, thanh âm hắn non nớt, “Bọn đệ đệ không có sao?” “Bọn họ còn nhỏ, chờ bọn hắn trưởng thành cũng có.” “Kia Thụy An có không? Ta nghĩ muốn cùng hắn xem ai dưỡng tốt hơn.” Thụy An là nhi tử của Minh Hi, thời điểm hắn sau tuổi ta liền đem hắn đưa vào trong học viện trong tộc cùng Ngạch Đằng Y cùng nhau đọc sách tập võ, bọn họ kết thành hão hữu, tựa như Minh Hi và ta lúc trước. Bất quá hắn vẫn đang ở tại biệt viện cùng sinh hoạt với lão quản gia. Ta đã sớm đưa khế ước cho lão quản gia, thân phận lão cùng dân chúng bình thường giống nhau. Bất quá hắn đã quen chăm sóc ta cho nên vẫn ở biệt viện chăm sóc sinh hoạt cho ta. “Yên tâm đi, ta cũng tặng hắn một con”, ta đem hắn ôm vào lòng, Ngạch Đằng Y tính cách ôn hòa rộng lượng, so với ta trầm mặc ít lời hắn càng giống A Mã đã mất của ta. “A Mã lần trước dạy ngươi đề số học, làm được chưa?”, ta dạy hắn một ít đại số đơn giản, tương lai không dùng đến nhưng có lợi cho việc khai phá trí lực. “Học xong, A Mã muốn kiểm tra sao?” Lại dùng nửa canh giờ dạy hắn số học, sau đem đuổi hắn về phòng, chính mình thong thả bước về phòng. Nghĩ nghĩ lời Mã Pháp nói, ta trời sinh không phải đồng tính luyến ái, tự nhiên thích nữ nhân. Nhưng trong lòng có Minh Hi, đối với chuyện này vốn không có như trước nóng bỏng.
|
Chương 26[EXTRACT]Đem đồ Mã Pháp đưa ta cho Minh Hi, về phần cái gì không đưa Nhan Trát Thị, bởi vì qua tay nàng không khỏi làm cho người trong phủ để ý. Ta hi vọng nàng đem tinh lực đặt ở việc chăm sóc Mã Pháp cùng bốn hài tử. “Oa, Mã Pháp ngươi thật sự là đại tài chủ”, Minh Hi cảm thán, “Nhìn xem, nhiều ngân phiếu như vậy, thôn trang, cửa hàng, phòng ở, so với A Mã ta còn hào phóng hơn.” A Mã hắn ngày lễ tết sẽ cho ngươi đem bạc hoặc khế ước lại đây nhượng ta đưa cho Minh Hi. Ta coi đây là ý tứ đem toàn bộ tài sản riêng cấp cho nhi tử. Minh Hi ở mặt ngoài vẫn không muốn thấy A Mã hắn kì thật đã muốn lượng giải rất nhiều. “Vốn muốn giao cho ngươi quản lý nhưng là thân thể ngươi…”, ta có chút đau đầu, ta thật không am hiểu quản lý tiền bạc cùng san nghiệp, bên người cũng không có người khôn khéo có năng lực có thể tín nhiệm a. “Giao cho ta? Ngươi liền như vậy tin tưởng ta, nguyện ý đem gia sản đều giao cho ta quản?”, hắn mở to mắt. “Tự nhiên tin ngươi”, ta cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, “Ngươi nếu tình nguyện muốn tiền cũng không muốn ta, ta sẽ đưa cho ngươi.” “Ta đương nhiên muốn ngươi”, hắn cao hứng, hưng trí bừng bừng đi lấy tráp đến, lại lấy ra xấp này xấp nọ, “ Này là vài năm ta kiếm được, còn có của A Mã cấp. Gia, chúng ta không nói phú khả địch quốc nhưng cũng coi như là rất có tiền đi?” “Đó là ngươi chưa thấy qua tham quan cùng cự phú”, ta buồn cười búng trán hắn, ta thật cao hứng hắn có hứng thú làm việc. Từ khi hắn yên tâm về sau, cả người không có tinh thần lại dễ dàng miên man suy nghĩ, tưởng đông tưởng tây. Hắn là nam nhân, ta không muốn độc chiếm hắn lưu hắn vĩnh viễn tại hậu viện mà nguyện ý hắn thần thái phi dương đi làm việc của mình. Hắn có thiên phú buôn bán, so với ta lại khôn khéo hơn nhiều, việc này giao cho hắn vừa vặn, chỉ là thân thể hắn…. “Việc này cứ giao cho ta, ngươi cứ yên tâm”, hắn cam đoan. “Nhưng là thân thể ngươi….”, ta đem hắn kéo vào trong lòng, “Đại phu nói ngươi cần tĩnh dưỡng”. Hắn ngồi trên đùi ta, chỗ ngồi của hắn, ôm lấy cổ ta nói: “Không phải việc gì cũng cần tự mình làm, ta là làm tổng quản nha~”. “Tái thỉnh đại phu đến xem, nếu hắn nói được liền đi, hắn nói không được liền không được”, ta quyết định. Đại phu nói làm chút sự không ngại, chính là không thể mệt nhọc. Ta tiễn bước đại phu trở về thấy Minh Hi đang cười trộm, niết mặt hắn một phen, “Về sau mỗi tháng thỉnh đại phu một lần, thân thể không hợp cách phải ở nhà tĩnh dưỡng”, vừa lòng nhìn hắn đô đô miệng, nói tới việc khác “Còn có, lời đồn đãi gần đây có phải hay không là chuyện tốt ngươi làm?” “Ân”, hắn tựa vào trong lòng ta đáp, “Ai kêu bọn họ muốn hại ngươi. Kia đều là trước đây ta tra được một ít, hiện tại vừa vặn dùng tới.” “Về sau làm việc phải tận lực điều thấp một chút, ta không ở bên thái tử cũng sẽ không còn tầng bảo hộ. Thập tam gia hiện tại thất thế, có người muốn đối với ngươi hoặc ta làm cái gì cũng sẽ không có bao nhiêu cố kỵ. Sinh ý làm được điệu thấp một chút, nếu thật làm không tốt liền không làm nữa, chuyển sang mua điền trang đi.” “Ta biết, ngươi cứ yên tâm”, hắn ôm cổ ta hôn, “Mộc Thái, ta quản này đó cho ngươi, ngươi nói …ta giống người nào của ngươi?” “Quản gia?” “…..”, hắn bỉu môi, tay nhéo một miếng trên lưng ta. “Nội nhân?”, ta nhíu mày nhu nhu eo, chiêu thức ấy của hắn càng ngày càng lợi hại. “Chúng ta là người một nhà?”, hắn tựa trên vai ta thấp giọng hỏi. “Đúng vậy”, ta nhẹ nhàng đáp, cùng một chỗ đã muốn sáu năm, có cảm giác như lão phu thê, “Ngày mai theo ta hồi phủ một chuyến.” “Hồi phủ?”, hắn lắp bắp kinh hãi, “…Đi làm gì?” “Mã Pháp đã biết quan hệ của chúng ta. Hắn nhượng ta đem ngươi mang về, đại khái có chút chuyện muốn nói với ngươi. Ngươi không cần lo lắng, hắn đã nói không quản chuyện chúng ta. Hắn là nói chuyện khác.” “…..Hảo”, thanh âm hắn có chút run, là khẩn trương sao? “Gặp qua Mã Pháp, chuyện chúng ta liền một đường bằng phẳng. Về sau có việc ngươi cứ đến phủ tìm ta, cứ thoải mái đến không cần dùng võ nghệ. Bảo tiêu kia của ngươi kỳ hạn đã hơn một năm đi?” “Ân”, hắn gật đầu. “Ta sẽ nghĩ biện pháp cho ngươi một cây súng Tây Dương phòng thân, biết dùng không?” “Đừng xem nhẹ ta, cái kia ta cũng từng chơi đùa a.” “Ta sẽ tìm hai người tin cậy đi theo ngươi, sau khi bảo tiêu của ngươi đi, ngươi chỉ một mình không an toàn.” “Có gì không an toàn, ta đã chừng này tuổi còn sợ người có chủ ý xấu với ta?” Ta coi sắc mặt hắn hồng hào, mi mục như họa, hai mắt ẩn tình, dụ hoặc căn bản không bớt, ai biết có thể hay không đúng trúng nam nhân t*ng trùng thượng não. “Ngươi coi như nhượng ta an tâm đi.” “Được rồi, ta nghe lời ngươi. Bất qua đêm nay ngươi phải nghe ta”, hắn tại bên tai ta nói nhỏ. “Tiểu yêu tinh…”
|
Chương 27[EXTRACT]Mã Pháp đem ta ngăn ở bên ngoài, một mình cùng Minh Hi nói chuyện, ta tùy tiện cầm sách dạy đánh cờ. Cũng không phải không lo lắng nhưng hai người nói chuyện ở trong khiến ta thực yên tâm. Qua nửa canh giờ, bọn họ đi ra, biểu tình hai người đều thực bình tĩnh nhượng ta không xem ra chút manh mối gì. Trên mã xa, ta hỏi hắn cùng Mã Pháp nói gì. “Lão nhân gia nói nếu chúng ta đã muốn ở cùng nhau hắn cũng không kiên trì phản đối. Nhưng là hy vọng ta ở bên ngươi có thể giúp đỡ ngươi, không cần trở ngại tiền đồ của ngươi cũng không muốn ngươi rơi vào mĩ sắc”, Minh Hi tựa vào lòng ta nhẹ giọng nói. “Chỉ vậy thôi?” “Còn có…hắn nói tâm ngươi dù ở trên người ta nhưng chiếu cố thê nhi là bổn phận không thể không làm”, hắn chớp mắt nói. Ta cười khẽ, “Vậy ngươi trả lời như thế nào?” “Ta có thể nói cái gi?”, hắn tức giận nói, “Tự nhiên là nói ta đã biết”. “Mã Pháp còn nói gì nữa?” “Không có, hắn chỉ đưa ta cái ngân bài này”, hắn đưa cho ta xem. “Mã Pháp như thế nào cho ngươi cái này?”, ta giật mình nói. “Đây là cái gì?” Ta cười nói: “Phàm là gả vào nhà ta làm tức phụ sẽ có bài tử giống như vậy, có thể dùng nó lĩnh bạc, sai khiến hạ nhân. Là đại biểu thân phận nữ chủ nhân trong phủ. Mặt trái còn có con số, cho thấy là tức phụ của con cháu nào ni”, Mã Pháp thật là lão ngoan đồng, thế nhưng cho Minh Hi một khối bài tử như vậy. Sắc mặt Minh Hi một trận trắng một trận hồng, vừa thẹn vừa giận. “Đừng tức giận, Mã Pháp chỉ muốn trêu chọc ngươi thôi, đại khái không cam lòng tôn tử thế nhưng chung tình với một nam nhân đi”, ta an ủi hắn. Hắn trắng mắt liếc ta một cái, lại đem cái ngân bài kia treo lên cổ, nghênh đầu chọn mi nói: “Lão nhân gia hắn nếu thừa nhận thân phận ta, ta làm gì lại không mang theo”. Ta cười ha ha, Minh Hi tiến vào trong lòng ta buồn rầu nói: “Đầu gỗ, kỳ thật hôm nay ta thật cao hứng.” Ta yêu thương đem hắn ôm trên đùi, ta xưa nay không phải là người mềm lòng, ngẫu nhiên làm việc thiện cũng bất quá là lương tri tồn tại cùng với việc xác định không nhạ phải phiền toái mà thôi. Lúc trước đối với Minh Hi cũng là như thế sau lại thuận tay cứu Bảo Âm cũng vậy. Nhưng việc làm này dẫn ta đi trên một con đường mà ta chưa bao giờ nghĩ tới, thời điểm ban đầu là đối với hắn thương tiếc cùng hắn đối với ta ngày càng hấp dẫn, khi đó không có cái gì là tình cảm chỉ là thõa hiệp với thực sắc cùng với tâm lý tìm kiếm cái lạ. Sau chậm rãi đối tốt với hắn trở thành thói quen, mới biết tình cảm cũng là do thói quen dần dần tính lũy thành. Ngay từ đầu thầm nghĩ bảo hộ hắn chu toàn dần dần ngay cả tâm tình của hắn cũng bận tâm, bởi vậy liền thê thiếp trong nhà cũng dần dần không lui tới nữa. Đây chính là tình yêu đi, ta nghĩ. Kỳ thật hậu viện nữ tử không phải không có người đáng giá để yêu quý, cũng không phải không thể hợp ý tâm đầu. Chỉ là thời đại này nữ tử phụ thuộc vào nam tử, nói chuyện làm việc đều phải đúng mực. Ta lại là người thẳng thắn, dù biết nhưng cũng không thích suy đi đoán lại thế nên khi ta yêu thượng một nam tử cũng không phải chuyện gì kỳ quái. Minh Hi đối mặt với ta luôn thẳng thắn trực tiếp, cảm tình cũng thật sâu đậm đối với chính mình lại không lưu lại đường sống, hắn cũng hợp với tính cách ta. Trước đây ta cũng chí thích những người bạn đơn giản, lớn lên lại yêu người yêu ta không giữ lại gì cũng là điều có thể hiểu được. “Cao hứng cái gì?”, ngón tay khẽ vuốt đường cong cằm hắn. “….Ngươi trong lòng đặc biệt thích ta, có phải hay không?”, hắn cười đến giống như hồ ly. “Ân”, ta gật đầu. Mắt hắn ửng đỏ, lại cười nói: “Ta đã biết, bằng không ngươi làm gì muốn Mã Pháp thừa nhận ta đâu?” “Xác thực”, ta ôm chặt hắn cười khẽ. Ngày nghỉ mang theo Minh Hi đi ngoại ô giải sầu, hắn nằm trên ghế nhìn ta bơi lội, tuy rằng thời tiết thực nóng, nước cũng không lạnh nhưng thân thể hắn nhược không thể xuống nước liền chống cằm nhìn ta bơi lội, chờ ta trở lên liền vội vàng đưa ta trở về phòng. “Làm sao vậy?”, ta buồn bực. “Ta muốn ngươi”, thân thủ hắn giải khai quần áo ta vừa mới phủ lên. “Hồ nháo cái gì?”, ta ôm hắn đến giường nằm, mặt hắn có chút nhiệt hay là bị cảm nắng. Hai chân hắn lại gắt gao cuốn chặt eo ta, gắt gao ôm cổ ta, “Vừa rồi thời điểm nhìn ngươi bơi lội ta nghĩ, ngươi đừng động để ta đến hầu hạ ngươi….” Ta vừa bực mình vừa buồn cười, ôm hắn đến giường nằm xuống, hắn ngồi trên người ta thoát quần áo ta, một bên thoát một bên nói, “Thân thể ngươi thật xinh đẹp, lưng, ngực, cánh tay, eo, đùi đều rắn chắc, ở trong nước lóe sáng làm cho ta đều nhịn không được….” Ta lần đầu tiên có cảm giác bị sắc lang tưởng nhớ làm nổi lên một thân da gà rồi lại không nhịn được bật cười. Minh Hi liếc trắng ta một cái, lại cúi người xuống hôn ta….. …..Hắn ngồi trên người ta lắc lư, thời điểm mệt mỏi tiết tấu chậm lại, ta chế trụ eo hắn, nhất nhất hướng về trước đỉnh vào chỗ sâu nhất trong thân thể hắn….Bởi vì sợ hắn vất vả, chúng ta rất ít dùng thức cưỡi nhưng là không thể phủ nhận tư thế làm thị giác của ta được hưởng thụ tối cao….Ánh mắt Minh Hi ướt át, hai má phiếm hồng, xấu hổ lắc lư thân thể tuyết trắng, hai chân mềm nhũn…. Minh Hi say mê, thõa mãn… không nhìn sót cái gì. Cảm tình cùng thân thể có thể tập trung vào một cá nhân thật sự là một loại phúc khí. Cái loại thỏa mãn này không chỉ trên thân thể mà còn là trên tâm lý. Ta ôm người này, hắn ngồi trên người ta lắc lư cố gắng lấy lòng ta, đây là người kiêu ngạo tùy hứng nhưng lòng luôn tràn đầy tình tình yêu với ta, ta cũng yêu người này. Đây không phải phúc khí thì là cái gì?
|
Chương 27[EXTRACT]Không có thái tử bảo hộ, mấy nhà bên ngoài của ta đều bán, âm thầm đổi thành ruộng đất, Minh Hi khôn khéo như vậy đương nhiên không ăn mệt. Ta thực lo lắng hắn chịu thiệt, hơi chú ý chút phát hiện hắn xử lý thật lão luyện, ta thực an tâm. Tương lai những thứ này lưu lại cho nhi tử làm tài sản, đồ cưới cho nữ nhi, còn có một phần của Thụy An. Minh Hi đem tất cả cho ta, tài sản của ta ít nhất có một nửa hắn mang đến hoặc là hắn kiếm ra. Tương lai ta cũng không thể để nhi tử hắn chịu thiệt. Trưởng tử của ta cùng Thụy An đọc sách vô cùng tốt, Thụy An tựa hồ càng thông minh hơn nhưng Ngạch Đằng Y tính tình ổn trọng lại là quý tộc người Mãn, tiền đồ mai sau so với Thụy An càng thêm dễ dàng. Thụy An trên danh nghĩa la người nhà lão quản gia, xuất thân là bình dân người Hán, muốn làm quan phải dựa vào khoa cử. Thứ tử cùng tiểu nhi tử còn nhỏ, bây giờ chưa nhìn ra cái gì. Chỉ là có ca ca ảnh hưởng, không cấu kết với đệ tử quý tộc làm một hoàn khố, ta đã thực vừa lòng. Tương lai tiền đồ như thế nào, trừ bỏ tư chất còn phải xem cơ duyên, ta sẽ không yêu cầu bọn hắn quá nhiều. Ta gần đây luôn suy nghĩ việc tư. Mã Pháp tuổi lớn đã không muốn quản lý gia sự. Sản nghiệp gia tộc đại bá phụ, nhị bá phụ, tứ thúc, ngũ thúc đều quản một ít. Mã Pháp sau trăm tuổi, tước vị đại khái là đại bá phụ kế thừa, nay tuy rằng hắn không quan chức nhưng chế độ trưởng tử kế thừa không phải dễ dàng sửa đổi. Huống chi trong gia tộc còn có trưởng lão dòng họ tọa trấn. Chỉ là chi thứ hai, tứ phòng, ngũ phòng không hẳn sẽ giao ra sản nghiệp trong tay họ, tuy rằng tài sản chung nhưng là đã qua tay họ sao có thể giao ra toàn bộ. Nói không chừng bọn họ sẽ đòi ra ở riêng. Không có chức quan, đại bá phụ không thể chế trụ được bọn họ, việc ra ở riêng trưởng lão dòng họ không chắc đã quản. Theo cá nhân ta mà nói, ở riêng không chiếm được lợi ích gì ngược lại không được tước vị che chở. Nhưng nếu ở riêng có thể cùng bọn họ phân rõ giới hạn, nếu đại bá phụ bọn họ bởi vì thái tử ngã, chúng ta về sau trên chính trị thân gia trong sạch, đối với con ta ngược lại là một chuyện tốt. Dưới sự che chở của gia tộc, chúng ta hằng năm đều thu không ít tiền. Nếu gia tộc không ngã, vô luận là tiền đồ của nhi tử hay hôn sự của nữ nhi đều sẽ rất tốt. Nhưng tối trong yếu là, Mã Pháp khẳng định không hy vọng thấy con cháu ở riêng. Hắn tuy nhượng chúng ta bỏ đi tiền đồ nhưng cũng vì con cháu đời sau có thể giúp gia tộc quật khởi. Như vậy, gia tộc đến tột cùng có ngã hay không ngã? Đương kim Hoàng đế đối công thần tốt lắm nhưng Ung Chính tựa hồ là một Hoàng đế khắc bạc. Tiền đồ gia tộc thật sự khó nói. Bất quá, nếu ta phản đối ở riêng, lấy tình huống hiện tại của ta lời nói cũng không có bao nhiêu phân lượng, chỉ có thể nhìn một bước đi một bước. Hoàng đế ra ngoài du ngoạn, Thập tam a ca tuy rằng không có tước vị, không có chức vụ nhưng Hoàng đế nhiều lần mang theo hắn bên người. Nhìn không giống như một lần nữa đạt được sủng ái mà là mang theo bên người để an tâm. Ta không thử đoán trong đó đã xảy ra chuyện gì, ta chỉ tận lực làm tròn chức trách của mình. Khang Hi năm thứ năm mươi, ta lại lần nữa theo hắn đi tái ngoại. Tinh thần hắn vẫn thực sa sút, thân thể cũng không hảo cho nên đại đa số thời điểm chỉ nằm trong màn, chỉ khi bị điểm danh mới tham dự yến hội, cũng ít tham gia săn bắn. Ta sẽ không nói lời gì cũng không quan tâm chuyện gì. Ta chỉ trầm mặc mà kiên định cùng hắn. Thời điểm đang nhìn trời, chúng ta có thể làm gì đâu? Kiên nhẫn chờ hoặc là hường thụ hắc ám. Kỳ thực ta thực thích ở tại màn lý hoặc ngẫu nhiên đi theo Thập tam a ca đi địa phương người khác không đi săn. Nơi yến hội cũng không phải nơi thoải mái, có lẽ có người cảm thấy được tham gia là vô cùng vinh quang. Lấy thân phận thị vệ, luôn đứng còn không nói lại phải thường xuyên quỳ xuống trả lời cái này, giải đáp cái kia vấn đề. Ngẫu nhiên có nhóm chủ tử cao hứng thì phải giống như con hát đi lên luận võ, thưởng cho ngươi một ly rượu còn phải dập đầu tạ ơn. Đó cũng không phải những ngày thoải mái nhưng ta không thể lựa chọn. Ta cảm thấy người hiện đại thích ứng sinh hoạt thế này không khó. Nhưng trừ bỏ quan trường với những tên giảo hoạt cùng mã thí, có thể sinh hoạt như cá gặp nước chỉ sợ không nhiều lắm. Ít nhất ta không nằm trong đó. Ta tính tình bộc trực, liền tính đời này học được thõa hiệp biết quỳ xuống cũng không thay đổi được tính tình ta. Ta có thể tiếp nhận mệnh lệnh, chịu được bất công, lấy gia đình làm trọng nhưng ta vĩnh viễn không học được tươi cười nghênh đón người, không học được nói những lời hay, không học được ở thởi điểm chủ tử cao hứng đi chê cười người khác, không học được ở thời điểm chủ tử cần đi làm những việc mờ ám, cũng không học được hạ mấu chốt lương tri xuống thấp. Cho nên lúc ở phủ thái tử, ta không được xem là tâm phúc của hắn bởi vì ta vĩnh viễn sẽ không chủ động chém giết bá tánh bình dân, bắt người trộm đưa đến đông cung thái tử. Trừ phi hắn ra lệnh cho ta. Thật may mắn Thập tam gia tựa hồ cũng không thích những việc này. “Mộc Thái, người là người chăm làm việc lại bị bôi nhiều hắc oa như vậy lại có thế hệ trước làm chỗ dựa nhưng cuối cùng lại bị biếm đến chỗ a ca không có tiền đồ nhất, ngươi vì cái gì không sốt ruột, không uể oải?” Ta ngẩn ngơ, không nghĩ hắn sẽ đột nhiên cùng ta tâm sữ, nghĩ nghĩ đáp: “Còn chưa tới tuyệt cảnh.” Hắn nhìn ta trong chốc lất, bỗng nhiên nở nụ cười, “Mộc Thái, ngươi tốt lắm”, sau đó lại nói: “Tứ ca đối đãi với ta luôn tốt lắm, ta nghĩ ta hướng hắn đề cử người, hắn sẽ không cự tuyệt. Ta cũng biết ngươi là người chăm chỉ, từ ca thực thích người như vậy, ngươi cũng không cần vì ta mà chậm trễ tiền đồ.” Ta biết rõ nếu không muốn bị người nói thành Lã Bố loại “nô gia tam tính” tốt nhất nên giống như Trương Liêu, lão bản chết mới đổi chủ. Lần đầu tiên ta thay đổi chủ tử là bị thái tử ghét mà đuổi đi, không ai có thể nói gì ta. Nhưng nếu nay bỏ Thập tam a ca đang gặp vận rủi, ta đây sợ chính là không còn tiền đồ. Nơi đây xã hội rất coi trọng phẩm chất của người làm, ngôn hành không cẩn thận có khả năng bị chỉ trích thành phản bội. Vội vàng quỳ xuống nói: “Nô tài chỗ nào cũng không đi, nguyện ý đi theo Thập tam gia.” “Liền tiền đồ cũng không để ý?” Ta trầm mặc một lúc, “Nô tài ngu ngốc cũng không có bao nhiêu bản sự, chỉ biết thành thực làm việc, trung tâm với chủ mà thôi.” Hắn lộ ra một chút tươi cười, nâng ta đứng lên, “Hảo, vậy vẫn đi theo gia đi.” “Dạ”, mặt không chút thay đổi nhưng trong tâm ta nhẹ nhàng thở ra, mặc kệ có phải hắn thử ta không nhưng hẳn là ta lựa chọn đúng rồi.
|
Chương 29[EXTRACT]Nhanh chóng trở lại kinh thành, biết được tin bệnh tình Mã Pháp nguy kịch, lòng ta như lửa đốt, hướng Thập tam ca xin nghỉ sau đó chạy nhanh về nhà. Cố ý xem nhẹ sắc mặt của các thúc bá cùng hynh đệ, bởi vì người Mã Pháp thương nhất là ta, bọn họ hiển nhiên không hi vọng ta ở riêng cùng Mã Pháp – nguyên nhân vì tài sản. Ta đến bên giường Mã Pháp quỳ xuống, cũng không để ý đến nhóm thúc bá đi theo sau lưng ta, thứ cần chia tổ tôn đã sớm công đạo qua, ta chỉ là luyến tiếc người vẫn che chở ta, “Mã Pháp”. Mã Pháp suy yếu hướng ta mỉm cười, “Mộc Thái, ta sẽ đi, về sau phải nghe lời các thúc bá, bọn họ sẽ thay ta chiếu cố ngươi”, dứt lời ánh mắt liền đảo qua các thúc bá. Mấy thúc bá không ngừng gật đầu đáp ứng, nói về sau sẽ chiếu cố ta. Ta rơi lệ đầy mặt nhất nhất gật đầu. “Cung tiễn, khôi giáo, những vật trong thư phòng, còn có lão nhân vẫn hầu hạ Mã Pháp, Mã Pháp đều giao cho ngươi. Mã Pháp không giỏi kinh doanh, chỉ có ngàn lượng bạc vốn riêng cũng lưu lại cho ngươi.” “Mã Pháp…”. “Các bá bá cùng thúc thúc ngươi ta đã công đạo qua để họ đồng tâm hiệp lực. Chỉ có ngươi là ta không yên lòng, A Mã ngươi mất sớm, nhất phòng này phải nhờ vào ngươi.” Ta chỉ biết gật đầu, “Mã Pháp, người ít nói, kẻo mệt…” Hắn quay đầu đối thúc bá ta nói: “Đem tôn tử, trọng tôn tử của ta vào đây, nhượng ta nhìn.” Các thúc bá vội vàng kêu người tiến vào, ánh mắt Mã Pháp đảo qua từng người. “Tốt lắm”, nói xong câu đó, Mã Pháp mỉm cười rồi mất. Ta bổ nhào trên người Mã Pháp, lớn tiếng khóc. Là hắn bảo hộ ta, dạy ta cưỡi ngựa bắn tên, nhượng ta chân chính cắm rễ ở thời đại này. Tuy rằng hắn tuổi lớn không quản việc gì nhưng hắn vẫn là trụ cột tinh thần của ta, mặc kệ ta gây họa gì hoặc chịu bất công như thế nào, ta chỉ cần đến bên cạnh Mã Pháp, trong lòng liền không còn sợ hãi. Nhưng hôm nay, tâm giống như không còn nơi để về. Về sau chỉ có thể dựa vào chính mình. Nhìn đến thúc bá, huynh đệ không có bao nhiêu khổ sở, ta cũng không buồn bực. Có lẽ tâm tư bọn họ đang nghĩ về ích lợi nhận được. Sau khi mai táng Mã Pháp, ta liền đem đồ vật cũ của Mã Pháp mang về sân của mình. Cũng không phải không có người vụng trộm coi qua nhưng cũng không tra ra được cái gì, ta cũng lười so đo. Lão nhân đi theo Mã Pháp ta đều phân phát bạc, an bài tại thôn trang dưỡng lão. Người có thể sử dụng cũng lưu lại trong viện, bọn họ chỉ sợ là người tối trung thành với Mã Pháp. Không phải không có người đánh chủ ý lên ngàn lượng bạc kia nhưng khi biết ta phân phát bạc cho hạ nhân cũ, chính mình cũng không còn lại bao nhiêu nên cũng không nói gì. Trong gia tộc thật sự là loại người nào cũng có, dù trong tay mình có thôn trang cửa hàng vẫn đỏ mắt với ngàn lượng bạc của người khác, giống như không thu hết lợi ích vào túi mình liền không cam tâm. Nói thật, ta không thể lý giải bọn họ. Mai táng Mã Pháp xong, thánh chỉ ban xuống nhượng đại bá phụ kế thừa tước vị. Người trong nhà đều có chức quan trong người trừ bỏ đại bá phụ nhưng lại không ai nguyện ý vì Mã Pháp giữ đạo hiếu, tôn tử nhiều như vậy a. Ta báo với Thập tam gia nhà có tang, mang theo ba nhi tử cấp Mã Pháp giữ hiếu đạo. Ta an ổn ở nhà giữ hiếu đạo, không ra khỏi cửa, không thăm bằng hữu, giao cho Nhan Trát Thị thủ cửa nhà, ít cùng người thân lui tới. Ngay cả Minh Hi cũng không gặp chỉ liên lạc qua thư tín. Lúc này, thực là vì Mã Pháp giữ đạo hiếu, ta không nghĩ tại hiếu kì của Mã Pháp mà còn tận tình hưởng lạc. Về phương diện khác, tuy rằng không rõ thời gian thái tử bị phế nhưng tình hình trong kinh thành ngày càng quỷ dị, ta mẫm cảm phát hiện có khả năng xảy ra chuyện gì. Lúc này tị ở nhà, có lẽ là lựa chọn an toàn. Còn có, sau khi Mã Pháp qua đời, gia tộc nhất dịnh sẽ có một phen tranh đoạt cùng nội đấu. Đương kim Thiên tử coi trọng nhất hiếu đạo, cứ yên lặng giữ đạo hiếu mặc dù tại tranh đấu không được ích lợi gì nhưng cũng không bị người tính kế. Hon nữa, ta có thể dùng thời gian này hảo hảo giáo dục nhi tử. Bình thường cùng bọn hắn ở chung quá ngắn, ta có thể dùng thời gian này dạy bọn hắn kỵ xạ, suất giao cùng giải đáp những thắc mắc của bọn hắn. Mỗi ngày mang theo ba nhi tử cùng Thụy An luyện võ, sau đó cho bọn hắn học vị tiên sinh thỉnh đến nơi hậu viện, chuyên môn dạy bọn hắn đọc sách. Ta cũng thường cùng bọn hắn cùng một chỗ, chính mình tùy tiện đọc chút thư. Có lẽ trước kia rất ít ở cùng bọn hắn, bọn hắn thật hưng phấn và vui vẻ. Ta có chút cảm khái chỗ tốt của truyền thống, hiện đại tiểu tử toàn là tiểu bá vương làm gì có hài tử nghe lời phụ thân như vậy. Cái loại nhu mộ cùng tôn kính nhượng người làm phụ thân như ta có cảm giác tự hào. Buổi chiều ta tự mình dạy bọn hắn đọc cùng viết Mông ngữ cùng Mãn ngữ. Thời điểm nghĩ ngơi dạy bọn hắn chơi cờ vây hoặc bồi bọn hắn luyện chữ, viết công khóa tiên sinh giao. Phát hiện Thụy An đối hội họa có hứng thú, ta thỉnh một vị họa sư, năm ngày một lần dạy bọn hắn họa. Ngẫu nhiên dẫn bọn hắn ra ngoài thoáng khí, đến trang viên ngoài thành, cho bọn hắn cả ngày chạy điên, câu cá nướng thịt tự mình làm. Đương kim Thiên tử là một người bác học, ngoại ngữ cùng khoa học hắn đều biết một ít cho nên ta dẫn bọn chúng đi tham quan giáo đường vài lần. Đương nhiên không để cho bọn hắn thành tín đồ chỉ làm cho bọn hắn biết lễ nghi ngoại quốc, tìm chút sách lịch sử, đại lý nước ngoài làm cho bọn hắn mở rộng nhãn giới. Không muốn bọn hắn học ngoại ngữ, thứ nhất là không hữu dụng, thứ hai là học Mãn Mông ngôn ngữ hai dân tộc cũng đủ làm bọn hắn mệt, ta cũng không tính toán đem cả ngày dạy bọn hắn. Có đôi khi quản sự đến báo cáo, ta liền đem theo ba nhi tử cùng Thụy An, cho bọn hắn học hỏi quản lý gia nghiệp. Ta cảm thấy làm một quan viên cụ thể, so với chính trị gia chỉ biết nói an toàn hơn nhiều. Cho nên ta hi vọng bọn hắn có thể xem nhiều học nhiều. Ta xem bọn hắn học không sai, ta cho bọn hắn tự mình quản lý đất, tìm cách phối hợp, tỷ như gieo trồng cái gì, thu hoạch xong bán cho ai…., làm cho bọn hắn cùng phó quản sự tiếp xúc. Sau vụ thu hoạch, trừ cấp tiền công cho phó dịch tiền lời xem như hồng bao cho bọn hắn. Đến lúc đó xem ai nhiều liền biết ai quản lý tốt. Bọn họ nghiễm nhiên thành đại gia, trừ bỏ học tập văn võ còn phải thường xuyên vày bộ dáng tiểu đại nhân nghe quản sự báo cáo. Có đôi khi còn tự mình đi thị sất điền lý. Minh Hi biết còn nói ta rất sủng Thụy An, chỉ cần để hắn làm dân chúng bình thường qua ngày là được. Hắn lại không biết, con hắn ta cũng xem như nhi tử của mình mà dưỡng. Tuy rằng không cùng Minh Hi gặp mặt nhưng liên lạc cũng không thiếu. Ta thường xuyên dặn hắn phải thật cẩn thận, tận lực đừng làm cho người chu ý. Còn nhờ hắn giúp ta quản hảo những phó dịch. Điền trang ta không ít, bọn họ nếu không an ổn là dễ dàng gây họa cho ta nhất. Thập tam gia tới thăm ta một lần, nói chút khuyên giải cùng an ủi. Ta cũng khuyên hắn bảo trọng thân thể, hiếu kỳ qua nhất định trở về bên cạnh hắn đi làm.
|