Nam Vu
|
|
Chương 10: Ốc đảo[EXTRACT]Tiếng voi gầm vang lên trong sa mạc, thân hình to lớn, tượng trưng cho sức mạnh vô địch. Cùng sự xuất hiện của voi ma mút, tiếng gầm của thú địa hành cũng từ xa truyền tới, vảy giáp giăng phủ như cá sấu, tứ chi thô tráng, cái đuôi đáng sợ, răng nhọn thật lớn, chúng là đồ đằng và tượng trưng của man tộc phía tây. “Man tộc!” Hạn hán nguy kịch, kích động mâu thuẫn của phần đông đại lục Aram, man tộc ở phía tây cũng nhân cơ hội xâm nhập, tại địa giới hoang mạc biên cảnh, xung đột thường xuyên xảy ra. So với man tộc đã quen với thời tiết khắc nghiệt ở phía tây và kẻ mạnh ăn kể yếu, các bộ lạc phía đông rõ ràng ở thế hạ phong. Trừ số ít thành phố và nơi phụ thuộc, những bộ tộc khác hoặc nhiều hoặc ít đều chịu thiệt trong tay man tộc. Phần đông và phần tây đại lục Aram kết huyết thù. Cho dù hạn hán thời gian dài có thể kết thúc, hòa bình cũng rất khó tới đây. Tiếng gầm của voi ma mút và địa hành thú vang vọng hoang mạc, các kỵ sĩ của thành Burang vội rút kèn lệnh trong ngực ra, liên tục thổi vang. Tiếng kèn lệnh thấp trầm kéo dài truyền ra xa, cửa thành Burang mở ra, kỵ sĩ võ trang toàn bộ từ trong thành nối đuôi đi theo tiếng kèn lệnh lao vào hoang mạc. Hai mắt đỏ máu của thằn lằn đen nhìn chằm chằm voi ma mút phía trước, tựa hồ căn bản không đặt thằn lằn xanh nằm dưới đất và Hà Ninh vào mắt. Kẻ địch và con mồi của nó đều phải là kẻ mạnh. Lúc này thằn lằn xanh quá mức nhỏ yếu, nhỏ yếu đến mức có thể dễ dàng bị giết chết. Trong ngực Hà Ninh tràn đầy lửa giận, ngọc thạch đen trên tai đã bị nhuốm máu đỏ. Đột nhiên, một kỵ sĩ kinh ngạc kêu lên: “Không có người man tộc!” Khi voi ma mút và địa hành thú lại gần, các kỵ sĩ mới phát hiện, trên lưng chúng nó ngay cả bóng dáng man tộc cũng không có! “Chuyện gì vậy?” Nếu không có man tộc thúc roi, những cự thú này căn bản sẽ không lại gần hoang mạc phía đông, một khi đi lầm vào, rất có thể vì thiếu nước mà chết, trở thành mỹ thực của chim ăn thịt thối. Cường đại, thì tất phải bỏ ra cái giá, đó là quy tắc tự nhiên. Man tộc phía tây có thể thuần phục cự thú tác chiến cho mình, nhưng nhất định phải cung cấp đủ thức ăn và nước cho cự thú, đó cũng là lý do tại sao man tộc võ lực chiếm ưu thế, nhưng không thể nào đi sâu vào đại lục phía đông. Không có nước, không có thức ăn, man tộc hết tám chín phần sẽ trở thành vật trong bụng cự thú. Thuần phục thì thế nào? Trước cơn đói khát, roi của chủ nhân gì đó chỉ là cặn bã. Các kỵ sĩ thành Burang một mặt phải chống đỡ sự công kích của các động vật, một mặt kinh ngạc nhìn ma mút và địa hành thú càng lúc càng gần, ngà voi thật lớn, sức mạnh đáng sợ, loan đao và cung tiễn căn bản không có chút tác dụng, lạc đà thì càng không cần nhắc, chỉ có thằn lằn đen mới có thể đối kháng với nó. Hà Ninh đứng lên, móng tay mang đất cát bắt đầu biến đen từ phần đỉnh. Giết! Giết hắn! Nhìn Mudy, ý thức của Hà Ninh giống như không còn thuộc về mình, sát ý ngập trời tựa hồ muốn chấn nứt thân thể y. Có một thoáng, Hà Ninh cảm thấy không đúng lắm, nhưng, cảm giác này rất nhanh đã bị lửa giận và sát ý cực lớn nhấn chìm. Thằn lằn xanh nằm dưới đất, phần bụng nhấp nhô, hơi thở xuy yếu. Hà Ninh đứng trước người thằn lằn xanh, thân hình thon dài nhưng hơi gầy, giống như có thể chống cả khoảnh trời. Cát bụi từ xa, cho thấy viện quân của thành Burang đã sắp tới nơi. Hà Ninh đột nhiên giơ ngang hai tay, ngẩng đầu, phát ra âm thanh kỳ quái, như tiếng kêu của động vật, lại giống như đang ngâm cổ ngữ. Lỗ tai ong ong, các động vật bắt đầu phát cuồng. Tiếng gầm của ma mút càng vang lớn, mỗi một bước chân, đều như khuấy lên một trận động đất. Địa hành thú dùng sức di động tứ chi và cái đuôi thật lớn, sắp sửa xé nát tất cả con mồi. Các lạc đà dưới người kỵ sĩ bắt đầu xao động bất an. Chỉ còn một mình thằn lằn đen là giữ được ‘bình tĩnh’. Nhưng, sự bình tĩnh này không duy trì quá lâu. Rất nhanh, thằn lằn đen bắt đầu hồi ứng lại tiếng kêu của Hà Ninh, quẫy cổ và người, như muốn hất Mudy xuống đất. “Ady!” Mudy kéo chặt dây cương cũng không thể khống chế sự cuồng loạn của thằn lằn đen, Ady từ khi mới sinh đã ở bên cạnh hắn, tình trạng như hôm nay chưa từng xảy ra. Trước khi bị thằn lằn đen hất xuống, Mudy một tay chống lên lưng thằn lằn đen chủ động nhảy xuống, trường bào màu đen bị gió thổi tung, mái tóc dài phất lên, hắn rút trường đao ở giữa không trung. Mãnh cầm và chim tước xám đột nhiên bay lên, sói và cáo cũng nhanh chóng lùi lại, linh dương không còn lao tới, thỏ và chuột sa mạc nhảy lên nhanh chóng, ma mút và địa hành thú như bão cát cuốn tới chỗ kỵ sĩ thành Burang. Thằn lằn đen cuồng bạo gầm lên, đột nhiên tông vào một con ma mút đang dẫm lên một con lạc đà. Tiếng kêu thảm, lạc đà gào rú, tiếng gầm của cự thú, máu tươi nhiễm đỏ cát vàng. Sắc mặt Hà Ninh thoáng chốc trắng bợt, Mudy giơ trường đao lên, mũi đao chỉ vào y, “Ngươi làm?” Không có câu trả lời, bóng dáng thon dài lao tới ánh đao, móng tay sắc bén toàn bộ biến đen, giống như bảo thạch đen điêu khắc thành, lấp lánh ánh sáng lạnh lẽo dưới mặt trời. Lao tới hai bước, lại không động được nữa. Không biết từ lúc nào, thằn lằn xanh đã đứng lên, cắn lấy Hà Ninh, răng nanh sắc nhọn cẩn thận khống chế lực đạo, không tổn thương tới người trong miệng nửa phân. Bất kể người và cự thú đang đánh nhau dữ dội, nó chỉ co chân chạy. Bị cắn trong miệng thằn lằn xanh, Hà Ninh ngây ra nửa ngày, màu đen trên móng tay dần lui đi, cố gắng muốn tách miệng thằn lằn xanh ra, “Thả tao xuống!” Không phản ứng, tiếp tục chạy. “Anh bạn, tao đang trút giận cho mày!” Vẫn không phản ứng, tiếp tục chạy. “Nhẹ chút, cắn rách da rồi đó!” Lần này có phản ứng rồi, lực cắn lại nhẹ hơn chút, bước chân thì vẫn nhanh như cũ. “Tao nói này, anh bạn, vừa rồi mày rốt cuộc… a!” Một tiếng kêu thảm, cắn phải đầu lưỡi, chạy tốc độ cao không thể nói chuyện. Bạn đồng hành tốt của người họ Hà nào đó chỉ lo chạy thật nhanh, khuấy lên một đống bụi. Mãnh cầm và chim tước xám trong không trung là phản ứng lại trước tiên, đập cánh, như một đám mây đen bay đi xa. Động vật đã lùi khỏi vòng chiến cũng theo sát sau đó, vừa truy, vừa phát ra tiếng kêu bất đồng, rất giống như đang oán trách: “Không trượng nghĩa, quá không trượng nghĩa! Nói chạy là chạy, cũng không biết gọi một tiếng.” Địa hành thú chiến đấu cùng các kỵ sĩ quẫy mạnh đuôi, mở to miệng, hất bay mấy con lạc đà gần đó, lao tới bên hồ nước uống mấy ngụm lớn, rồi lao vào sâu trong hoang mạc. Thằn lằn đen có thể giết chết ma mút, nhưng phải chiếm ưu thế về số lượng, chỉ có một căn bản không thể làm gì con cự thú này. Vòi voi thật dài quẫy một cái, ngà voi cực đại xém chút đã đâm lủng bụng thằn lằn đen, lỗ tai quạt quạt đi tới cạnh bờ hồ, căn bản không có ai cản trở, cũng cản không được. Sau khi bọt nước văng tứ phía, tiếng bước chân thật lớn, ầm ầm men theo vết chân thằn lằn xanh và địa hành thú lưu lại mà đi. Còn về cung tiễn của các kỵ sĩ bắn tới đằng sau, bất luận là ma mút hay địa hành thú, đều da dày thịt thô, người ta không chút để ý. Đợi viện quân của thành Burang tới nơi, chỉ còn lại một đống phế tích, Mudy đứng bên cạnh thằn lằn đen, nhặt một khúc roi bị đứt, vỗ vỗ cái đầu cúi xuống của thằn lằn đen, vẻ mặt trầm tư. Một đầm nước trong vắt, ở ngay không xa. Các kỵ sĩ đang ở bên đầm uống nước, xử lý vết thương, lạc đà nóng nảy cũng hồi phục bình tĩnh. Talkin tướng quân dẫn quân tăng viện ngây ra tại chỗ. Man tộc đâu? Kẻ địch đâu? Đầm nước này là chuyện gì nữa? Talkin nhảy xuống lạc đà, bước nhanh tới trước mặt Mudy, một tay đặt lên ngực: “Thành chủ đại nhân.” “Talkin, để lại một phần trông chừng nơi này.” Mudy ném roi xuống, lại đứng lên lưng thằn lằn đen, “Về thành rồi, phái người tới lấy nước.” “Vâng!” Không giải thích nguyên nhân xuất hiện đầm nước, cũng không nói hướng đi của man tộc, hai di thể của địa hành thú đủ để nói rõ tất cả. Hắn không nói, không đại biểu các kỵ sĩ mắt thấy cảnh tượng kỳ dị vừa rồi có thể quản được cái miệng mình. Giữa trời đột nhiên xuất hiện thác nước, cầu vồng rực rỡ, động vật như phát điên, ma mút và địa hành thú không có man tộc thuần phục. Tất cả nghe có vẻ như thần thoại. Về thành rồi, Mudy lại đến nhà lao giam giữ Danda, sau đó thì lại chui vào tàng thư quán. Một lần nữa gặp được Hà Ninh, không những không giải đáp được nghi hoặc trước đó, ngược lại nghi hoặc càng thêm đậm. Hắn không còn tin tưởng cách nói ‘tế phẩm’ của Danda, hắn có một suy đoán mới về thân phận của Hà Ninh, một kết luận có vẻ hoang đường. Nếu muốn chứng minh điểm này, rất khó. Lấy hộp xuống khỏi giá gỗ, Mudy lại lật cuộn da dê chữ vàng kia ra. Tin tức phát hiện nguồn nước mới truyền ra, rất nhiều người theo hướng các kỵ sĩ tới đầm nước canh giữ, đội ngũ lấy nước cũng nườm nượp không ngớt. Nước trong đầm trong vắt thấy đáy, chỉ cao hơn mắt cá chân, nhiều người đến lấy như thế, căn bản rất nhanh sẽ cạn, nhưng ngày qua ngày, đầm nước vẫn tồn tại như cũ. Dần dần, bên đầm nước bắt đầu mọc cỏ xanh, nở ra từng đóa hoa, lữ nhân và đội thương buôn nghe tin mà tới, một ốc đảo xuất hiện giữa trời, trở thành truyền thuyết mới trong sa mạc. Hà Ninh sáng tạo ra truyền thuyết này, lúc này lại bị thằn lằn xanh ngậm trong miệng mà chạy. Sau lưng là một đống lớn động vật, hướng phía trước, chính là hoang thành ở trong đại mạc. “Anh bạn, chúng ta có thể đổi tư thế không?” “Tao nói, mày không mệt à?” “Muốn uống nước không?” Câu nói này, bất cứ lúc nào cũng có thể hiệu quả. Hà Ninh được đặt xuống đất, sơ mi thân trên đã không còn, khăn trùm đầu của Sekurus cũng mất, xoa xoa mũi, lẽ nào thật sự phải trở về cuộc sống của người hoang dã? Thằn lằn xanh cúi đầu, tràn đầy trông chờ nhìn y, Hà Ninh chép miệng cười, búng tay một cái, một dòng thác như ngọc xuất hiện trong không trung. Cát vàng khô ran được nước thấm ướt, một đầm nước còn lớn hơn cái ở ngoài thành Burang xuất hiện trước mắt. Các động vật đã chạy thời gian dài tập trung bên bờ đầm, làm dịu cổ họng khô cằn. Tiếng voi gầm tràn đầy thỏa mãn, Hà Ninh ngẩng đầu nhìn con bự chảng trước mặt, so với vị này, y là con kiến à? Vòi voi đưa tới trước mặt, Hà Ninh nghiêng đầu, đây là chào hỏi? Không đợi y vươn tay, một dòng nước đã phun thẳng lên người y. Hà Ninh: “…” Lau mặt, làm gì lại phun nước vào y? Không kịp nổi điên, vòi voi đột nhiên lại cuốn y lên, đặt lên đỉnh đầu, lại một tiếng rống dài. Ngồi trên đầu ma mút, có thể cảm nhận được niềm vui và thiện ý của nó, cúi đầu nhìn thằn lằn xanh đang ngửa cổ, Hà Ninh cười. Vỗ vỗ ma mút, tuy nói xui xẻo đã không ít ngày, cũng không phải không có chuyện tốt nào xảy ra, quả nhiên con người nên lạc quan. Trèo ra sau một chút, thử câu thông với ma mút, ma mút lắc đầu, lại câu thông, hứa rất nhiều chỗ tốt, không lắc đầu. Vòi voi cuốn thằn lằn xanh lên, đưa tới cạnh Hà Ninh. “Anh bạn, thấy tao tốt với mày chưa?” Nhìn thằn lằn xanh hai chân sau duỗi ra trước, ngồi trên lưng ma mút, Hà Ninh cười càng vui vẻ. Thân hình thằn lằn xanh tạo nên một phần bóng râm, Hà Ninh ngồi khoanh gối, tay giơ lên, “Xuất phát!” Đàn động vật khổng lồ lại đi tới, lưu lại một ốc đảo trong sa mạc.
|
Chương 11: Lại về hoang thành[EXTRACT]Trên đường về hoang thành không mấy yên tĩnh, đàn động vật xảy ra hỗn loạn. Nguyên nhân rất đơn giản, sói sa mạc đói quá giết chết một con thỏ, địa hành thú lại nuốt luôn sói sa mạc. Mấy con cáo ăn mất chuột sa mạc trong đội ngũ, còn lén tập kích chim tước xám giữa trời. Không đợi liếm sạch vết máu và lông vũ ở khóe miệng, đã gặp phải sự vây công của đàn chim tước xám, hoảng không còn đường, chạy tới bên miệng địa hành thú, kết quả không nghĩ cũng biết, toàn bộ trở thành điểm tâm cho địa hành thú. Chim tước xám tức giận không nơi phát tiếc, dứt khoát vây quanh địa hành thú phát động tiến công, đừng thấy dáng người nhỏ, mỏ và vuốt lại vô cùng sắc bén, không tới mấy phút vảy giáp của địa hành thú đã bị mỏ thành túi ăn mày, lộ ra máu thịt đỏ hồng. Hà Ninh coi như được kiến thức sự lợi hại của chim tước xám, khó trách chim ăn thịt thối và diều hâu thà bắt thỏ bắt chuột, cũng không đi chọc tới loại chim này. Thấy cục diện càng lúc càng hoảng loạn, thằn lằn xanh ngồi trên lưng ma mút rục rịch muốn thử, Hà Ninh thở dài, nhân tâm loạn rồi, đội ngũ thật không dễ dẫn dắt mà. Đứng lên, thanh thanh cổ họng, một tiếng kêu thanh thoát truyền ra theo gió nóng trong hoang mạc, an ủi sự nóng nảy của các động vật. Có trượng nghĩa, cũng không thể chống lại bản năng. Hà Ninh có thể cung cấp nước cho chúng, lại không thể cung cấp thức ăn. Sói và thỏ đã định là yêu nhau giết nhau cả trăm năm, quy luật của đại tự nhiên, bất cứ ai cũng không thể thay đổi. Ngược lại linh dương sừng dài lại khiến Hà Ninh hoàn toàn thay đổi cách nhìn, mười mấy con linh dương tụ lại, sừng dài bén nhọn cứng chắc đối ngoại, giống như chiến trận hình tròn của đoàn quân La Mã cổ, đụng vào, đâm trúng thì chính là bốn lỗ máu, địa hành thú cũng đừng mơ toàn thân mà lui. Tiếng kêu kéo dài mấy phút, các động vật nhe răng đối đầu dần bình tĩnh lại. Đảo mắt nhìn quanh, là y không đúng, để động vật ăn thịt và động vật ăn cỏ đi với nhau, thuần túy là não giật gân. “Mọi người tản ra đi.” Hà Ninh một tay vuốt qua tóc trước trán, giọng không lớn, “Ai về nhà nấy.” Năng lực sinh tồn của các động vật ở nơi hoang dã mạnh hơn nhân loại, đầm nước đã lưu lại suốt đường, khẳng định đều nhớ. Hà Ninh không thể tiếp tục dẫn chúng đi nữa, cho dù có tới hoang thành, cũng không thể cung cấp đủ thức ăn cho chúng. Tản đi đầu tiên là chim tước xám mỏ đỏ bay trên không, địa hành thú bị chim tước xám tập kích sắp nghẹn hơi cuối cùng, chim ăn thịt thối và diều hâu đang đợi một bữa no. Chuột sa mạc và thỏ sột soạt tản đi, cáo tai to và sói sa mạc đi ngay sau chúng. Linh dương sừng dài lắc lắc phần cổ, như đang cáo biệt Hà Ninh, một con linh dương đực cường tráng nhất dẫm dẫm chân trước, linh dương phân thành ba đàn, chia ra đi theo những hướng khác nhau. Cuối cùng ở lại bên Hà Ninh, chỉ còn năm con địa hành thú, một con ma mút và anh bạn tốt thằn lằn xanh. Chim ăn thịt thối và diều hâu bắt đầu đại tiệc, địa hành thú còn sống không vì tình nghĩa đồng loại mà xua chúng đi, ngược lại còn vây quanh. Chim ăn thịt thối và diều hâu không giành lại địa hành thú, kêu hai tiếng, xem như kháng nghị. Trong hoang mạc, thực lực đại biểu tất cả. Nhìn một màn này, Hà Ninh có thể làm cũng chỉ là ngồi khoanh gối trở lại, gãi gãi lông cứng trên đầu ma mút, “Chúng nó ăn thịt, mày ăn cái gì?” Một tiếng voi gầm ầm vang, Hà Ninh có chút kinh ngạc, vị này cũng là ăn tạp? Voi có phải ăn chay không? Chợt nghĩ lại, ma mút có thể sinh sống trong hoang mạc, thì chắc chắn không thể dùng thường tình để suy đoán, thằn lằn còn có thể bay trên trời mà, voi ăn thịt, có thể hiểu. Mười mấy phút sau, Hà Ninh lại đi tiếp. Lần này, cả đội ngũ rút ngắn hơn phân nửa, chim ăn thịt thối trở về vách núi, diều hâu luẩn quẩn trên không, tiếng kêu dai dẳng rạch phá bầu trời, mở rộng đôi cánh, lưu lại một bóng dáng khỏe mạnh giữa trời xanh. Hà Ninh ngồi trên lưng ma mút, một tay để trước trán, nhìn đường đất phẳng xa xa, không cần thằn lằn xanh chỉ đường, y cũng có thể cảm giác được, khoảng cách gần rồi. Sờ sờ tai trái, vết thương bị đâm rách bắt đầu kết vảy, không còn đau đớn, bảo thạch đen khảm trên khuyên tai màu bạc, có nhịp đập như sinh mạng. Mỗi bước của ma mút, mặt đất đều chấn động, gió sa mạc nóng bức thổi tung mái tóc của Hà Ninh, nhắm hai mắt lại, giống như dung hợp cùng hoang mạc. Đất rộng, trời xanh, gió nóng, động vật giãy dụa cầu sinh. Y cũng là một phần tử trong đó, cảm giác này khá kỳ diệu. Giữa đường lúc nghỉ ngơi, thằn lằn xanh tìm được mấy khúc cây còn chưa khô héo, cùng ma mút gặm vỏ cây. Địa hành thú là động vật ăn thịt, không cảm thấy hứng thú với vỏ cây, ngồi dưới đồn cát tránh mặt trời, trong lúc vô ý phát hiện một hang động của đàn mèo cát. Mèo cát hai màu xám trắng, đầu tròn mắt tròn vuốt tròn, thân thể cũng hình tròn, cuộn lại thì không lớn bằng hai nắm tay. Hà Ninh nhìn thấy mà thích, nhịn không được muốn sờ một cái, nhưng xém chút bị cào ra máu. Địa hành thú mở miệng muốn nuốt, lại bị Hà Ninh vỗ một cái lên đầu, một ổ thế này không đủ nhét kẽ răng của nó, vậy đừng động miệng làm gì. Địa hành thú kêu một tiếng, quẫy quẫy đuôi, cuốn lên một đống cát. Khụ khụ hai tiếng, tại sao y lại cảm thấy cái con to xác này giống như chó nhỏ không được gặm xương mà nghẹn ngào? Lỗi giác, nhất định là lỗi giác! Đợi đến khi thằn lằn xanh và ma mút gặm vỏ cây xong, đội ngũ tiếp tục lên đường. Khiến Hà Ninh ngạc nhiên là, hai con mèo cát tròn vo thế nhưng chủ động lại gần y, dùng thân mình cọ cọ chân y, híp mắt phát ra tiếng kêu meo meo. “Muốn tao mang theo tụi bây?” Meo! “Có thể thì cũng có thể, nhưng không được phép quấn tao.” Meo! Người và mèo nói một hồi, hai con mèo cát được Hà Ninh ôm lên, cùng ngồi trên lưng ma mút. Ma mút quẫy vòi kháng nghị, con thằn lằn đó thì thôi đi, hai con mèo cũng muốn nó chở, như vậy là sao? Kết quả kháng nghị vô hiệu, Hà Ninh vỗ đầu, to xác cũng chỉ có thể nhận thua. Quyền trượng dẫn Hà Ninh bay lên cao, không cảm giác được cự ly bao xa, nhưng đi trong hoang mạc mất đủ ba ngày, Hà Ninh mới về tới hoang thành. Đứng trên lưng ma mút, Hà Ninh có chút không dám tin vào mắt mình, một hồ nước hình bán nguyệt xuất hiện bên ngoài hoang thành. Từ cao nhìn xuống, có thể thấy rõ được một dòng sông từ trong thành chảy vào hồ. Xung quanh dòng sông và con hồ, thực vật không biết tên sinh trưởng xanh rì rậm rạp. Chuyện này là sao? Hà Ninh quay đầu nhìn thằn lằn xanh, được rồi, anh bạn đã trượt xuống lưng ma mút, chạy nhanh vào thành, niềm vui của ma mút cũng truyền vào lòng Hà Ninh. Ngẩng đầu nhìn trời, Hà Ninh cười một tiếng, “Bỏ đi, đi thôi.” Sau tiếng voi gầm vang dội, ma mút và địa hành thú trực tiếp lao về hồ nước, tiếng bước chân ầm ầm vang lên trong hoang mạc. Hà Ninh được đặt xuống đất, men theo con sông xuyên suốt hoang thành đi tới. Nước sông trong vắt, dưới mặt nước là đá vuông có khắc hoa văn. Không thể tin nổi là, trong nước lại còn có cá, chẳng qua dài bằng một ngón tay, rộng hai ngón, nhưng số lượng lại không ít. Cúi người vốc nước lạnh hất lên mặt, nhớ lại con đường lát đá vuông lúc đi vào hoang thành lúc trước, Hà Ninh không hiểu, chỗ này sớm đã thiết kế cho đường sông, hay là ngẫu nhiên? Nghĩ không rõ, lại đứng một hồi, quay người đi về hướng hồ nước đã phát hiện quyền trượng. Không lo lắng sẽ bị lạc đường, trong tối tăm, dường như có một âm thanh đang dẫn dắt Hà Ninh, từng bước đi tới hướng đã xác định. Tiếng nước róc rách càng lúc càng rõ, nhìn thấy hồ nước màu trắng đã thành ‘suối phun’, Hà Ninh bừng tỉnh, coi như đã hiểu được căn nguyên của dòng sông và con hồ ngoài thành. Nhiều nước như thế, có sông ngầm dưới đất? Nước rất mát, có thể thấy được cá sáng bạc từ trong nước nhảy ra, dưới mặt trời tỏa sáng chói mắt. Cây mây mọc gần hồ nước đã leo lên phần đỉnh trụ đá, dưới lá cây kết đầy qủa màu đỏ và màu xanh lục, màu sắc mê người, mùi vị cũng mê người. Bụng bắt đầu kêu ọt ọt, Hà Ninh dứt khoát cởi giày, lội nước đi tới hồ nước, hái một nắm quả màu xanh lục, liên tục bỏ vào miệng. Y từng ăn loại quả này, mùi vị giòn ngọt. Quả màu đỏ thì không động vào, đợi thằn lằn xanh tới, mới có thể xác định có độc hay không. Ăn xong một nắm, lại hái một nắm, ăn no mới thôi. Bụng no rồi, tâm tình cũng sẽ tốt hơn. Nhiều ngày đi đường, lại khiến Hà Ninh biến thành một người bùn, nước hồ trong vắt khiến người động tâm, cởi toàn bộ vải trên người xuống, cuối cùng sảng khoái tắm một lần. Còn về động vật bên ngoài liệu có uống phải nước tắm của y không, liệu có kháng nghị y không có lòng công đức không, người họ Hà nào đó tạm thời không suy nghĩ nhiều như vậy. Nhắm hai mắt lại, trầm vào nước, mái tóc đen nổi lên mặt nước, cảm thụ cả người được mát lạnh bao bọc, hơn hai tháng không tắm không rửa mặt, tưởng dễ chịu lắm à? Không khí trong phổi bắt đầu không đủ, Hà Ninh bật dậy khỏi nước, dọa bay mấy con chim nhỏ đậu trên dây mây mổ quả ăn. Chim nhỏ có lông vũ đủ màu, rất đẹp, đập cánh giữa không trung, hót lảnh lót, như đang oán trách, lại như đang làm nũng, Hà Ninh tâm tình tốt, vốc nước lên mặt, cười ha ha. Trong thần điện Ortiramhs, đại vu mặc bạch bào đứng trước lăng kính bảo thạch thật lớn, lòng bàn tay khô đét như vỏ cây, tụ lại một luồng sáng trắng, máu đỏ tươi từ khóe miệng chảy vào trong luồng sáng, ngưng tụ thành một viên bảo thạch màu đỏ, không ngừng xoay chuyển trong luồng sáng. Lăng kính bảo thạch cũng bắt đầu biến hóa, bề mặt nhẵn bóng, hiện lên cảnh tượng trong hoang mạc, cự thú, cát vàng, thanh niên tóc đen ngồi trên lưng ma mút. Tay cầm quyền trượng màu vàng bắt đầu run rẩy, đôi mắt đục ngầu lập tức bừng lớn, gương mặt già nua mang theo không thể tin nổi. Không, sao có thể như vậy?! Bà muốn nhìn rõ hơn một chút, muốn nhìn rõ mặt mũi thanh niên, nhưng bảo thạch màu đỏ trong luồng sáng đột nhiên nứt vỡ, hóa thành một bãi máu đục. Cảnh tượng trong lăng kính bắt đầu uốn éo, tiếp theo là tiếng nứt vỡ răng rắc, cảnh tượng biến mất, lưng kính trơn nhẵn xuất hiện vết nứt. Đại vu ngã ngồi dưới đất, liên tục phun máu, trường bào màu trắng hoàn toàn nhếch nhác. Vu nữ Ortiramhs, mấy trăm năm trước chẳng qua là hạ nhân hầu hạ thần và đại vu. Quyền lực và địa vị do âm mưu giành tới, thì cuối cùng phải biến mất sao? Phía tây đại lục Aram. Bộ lạc Canyon lớn nhất man tộc, không lâu trước đó đã lạc mất một con ma mút và mười một con địa hành thú. Đáng sợ hơn là, ma mút bị mất là vật cưỡi của tộc trưởng Kony của bộ lạc Canyon. Nô lệ trông coi chuồng thú quỳ trước đại trướng, trán chạm đất, run run rẩy rẩy. Kony dựa nghiêng trên thảm do lông cự thú làm nên, mái tóc đen dài được gân thú cột sau đầu, dưới mắt trái là đồ đằng màu xanh của bộ lạc, chân mày rậm đen, con mắt màu hổ phách, làn da màu nâu, thân thể cao to cường tráng như thần mặt đất. Trong tay hắn cầm một con dao găm ngà voi, lưỡi dao sắc bén có thể dễ dàng rạch đứt cổ họng. Tế tự của bộ lạc ngồi ngay dưới hắn, trên đầu gối đặt ngang một cây quyền trượng bằng gỗ, giữa mái tóc xám bạc cột một vòng lông vũ của chim tước xám. Đế quốc Aram từng thống trị cả đại lục, man tộc từng là chiến sĩ trung thành nhất của đế quốc. Sau khi đại vu cuối cùng của đế quốc chết, Vu thành biến mất, đế quốc diệt vong, các vu nữ chiếm lấy thần điện Ortiramhs, man tộc cũng không còn có đối tượng để hiếu trung. Tín ngưỡng của man tộc đối với Vu, cũng như thờ phụng đồ đằng của tổ tiên. Sau khi đế quốc diệt vong, bất cứ nhánh bộ lạc man tộc nào cũng không còn Vu. Tế tự của bộ lạc là tôi tớ của thần linh, người đi theo đại vu. Tôn kính thần linh, tôn kính đại vu. “Tộc trưởng.” Tế tự ngẩng đầu, con ngươi màu xám trắng, nhìn không ra bất cứ thứ gì, “Đây là sức mạnh của đại vu.” Người Canyon không thể hoàn toàn thuần hóa ma mút, có thể khiến cự thú cam nguyện phục tùng chỉ có đại vu, không phải kẻ mạo danh của Ortiramhs, mà là huyết mạch của Vu từ thời đại đế quốc Aram. “Đại vu?” Kony xoay dao găm trong tay, ánh dao rọi lên gương mặt anh tuấn mang theo dã tính, “Đã mấy trăm năm rồi, còn có đại vu chân chính?” “Tộc trưởng, Appiah sẽ không nói dối.” Gương mặt già nua của tế tự lộ ra nụ cười, “Thần linh chăm sóc Aram, huyết mạch của Vu vĩ đại sẽ mang tới mưa rào và phồn vinh.” Huyết mạch của Vu, mưa rào và phồn vinh? Kony dựa lên da thú, híp hai mắt lại, dao găm trong tay bay ra, ghim sâu vào trong trụ gỗ của lều, tiếng gió phát ra ong ong.
|
Chương 12: Thú săn[EXTRACT]Đùng! Đùng! Đùng! Theo tiếng gõ, vũ nữ thân mặc sa đỏ, khoan thai bày ra vòng eo dẻo dai, uyển chuyển khiêu vũ. Chuông bạc ở eo và cổ chân, theo nhịp điệu của vũ nữ vang lên đinh đang, bàn chân màu mật bước trên thảm trải rực rỡ, sơn móng tay đỏ như nở ra một đóa hoa dụ người. Đây là yến hội của phủ thành chủ thành Burang, nội quan trong thành, các tộc trưởng bộ tộc phụ thuộc thành Burang, đều ngồi trong đại thính rộng rãi, trước mặt bày thịt nướng và hoa quả trên mâm lớn, mùi thơm thức ăn và hương rượu lan tỏa trong không khí. Trong tiếng trống còn vang lên tiếng huyền cầm cổ xưa, cùng tiếng nhạc là tư thế uyển chuyển của vũ nữ, trang sức màu vàng và khăn đầu màu đỏ phất phới, eo lưng dẻo dai, ngón tay thon thả, đôi mắt ánh màu hồng nhạt, chứa tình như nước. Đây là vũ điệu cổ xưa lưu truyền từ mấy trăm năm, nghe nói khởi nguồn từ Vu thành. Vào thời đại đế quốc Aram, vũ nữ ưu tú nhất là vu nữ hầu hạ thần linh, khi sa mỏng trên người họ phất phới nhanh chóng, gió thổi cát vàng cũng sẽ tạm thời ngừng lại, tán thưởng vẻ đẹp của họ. Chỉ đáng tiếc, sau khi đế quốc Aram diệt vong, vu nữ vu lực mạnh nhất vào thần điện Ortiramhs, vu nữ của các bộ tộc trở thành sứ giả truyền đạt thần âm, điệu vũ của vu nữ chỉ có thể trở thành truyền thuyết. Vũ nữ bắt đầu xoay chuyển, càng lúc càng nhanh, sa hồng giống như một đóa hoa yêu kiều nở rộ. Các nam nhân trong yến hội mở to mắt, trong tiếng đàn và tiếng trống, xen tạp tiếng nuốt nước miếng. Chủ nhân yến hội ngồi trên ghế đầu, Mudy một tay chống má, nhẹ lắc ly rượu màu bạc trong tay, rất nhàm chán. Vũ nữ trước mặt, kỹ thuật tinh xảo, mỹ diễm động nhân, nhưng lại không thể thu hút ánh mắt hắn, tiếng trống và tiếng đàn chỉ khiến hắn phiền chán. Khi điệu vũ vào tới cao trào, tiếng trống giống như trở thành trống trận, đôi mắt xanh lam đó, lại biến thành con ngươi dọc màu vàng. Mái tóc dài màu vàng rũ xuống, không ai phát hiện biến hóa trong lúc này. Đùng! Tiếng đàn huyền dừng lại, tiếng trống gõ vang kết thúc điệu vũ. Vũ nữ gập eo nằm trên thảm trải, khăn đầu trải ra một phiến đỏ yêu kiều. Lồng ngực trắng tuyết căng đầy nhấp nhô theo nhịp thở gấp rút, một viên bảo thạch lam thật lớn khảm trước ngực, bị mồ hôi thấm ướt, lờ mờ tỏa ra hương khí, câu hồn hút phách, khiến người điên cuồng. Quan viên của thành Burang, tộc trưởng bộ tộc tay cầm quyền trượng, đôi mắt nhìn cô chằm chằm dần trở nên nóng cháy, chỉ cần cô bằng lòng, những người này đều sẽ trở thành hạ thần dưới váy cô. Nhưng, nam nhân có quyền thế nhất, nam nhân cô khát vọng nhất, từ đầu tới cuối tiếc rẻ nhìn cô thêm một cái. Không vì gì khác, chỉ là không cảm thấy hứng thú. Vũ nữ chậm rãi đứng lên, hai tay giao chéo trước ngực, cong lưng với thành chủ. Chuông bạc trên eo lại vang lên. Mudy ngẩng đầu, tùy ý phất tay, lập tức có người đưa châu báu lên, đây là ban thưởng, cũng là truyền thống, chủ nhân của yến hội trước giờ không tiếc rẻ. Vũ nữ không cam tâm cắn môi lùi ra khỏi đại thính, đi lướt qua một đoàn vũ nữ khác đang đi vào, ánh mắt giao nhau, khinh thường, khiêu chiến, lửa giận, bùng lên trong mắt họ, nhưng đều hóa thành nụ cười nhẹ mê hoặc. Tiếng nhạc lại vang lên, các vũ nữ thân mặc sa đủ màu múa may xoay chuyển trong đại thính, như một đàn bướm được cánh hoa điểm xuyết. Không có tiếng trống khiến người buồn bực, tâm tình Mudy tựa hồ tốt hơn, nhẹ uống một hớp rượu, đôi môi tươi đỏ hiện màu tuyệt đẹp, ngón tay thon dài khép lại, mở ra, ngón trỏ nhẹ chạm vào bụng ngón cái, giống như vẫn còn lưu lại xúc cảm của hai cổ tay kia. Tóc đen, mắt đen. “Ta phải giết mi!” Khi nói ra câu này, đôi mắt đó dường như biến thành bảo thạch đen vô giá, hiện giờ hồi tưởng, tâm tình có chút hoảng hốt. Đặt rượu xuống, cầm một quả màu đen lên. Gặp rồi, nhưng lại không thể giải đáp nghi hoặc, cuộn da dê đọc không hiểu cũng không thể giải đáp cho hắn. Có lẽ, nên vào trong hoang mạc lần nữa? Lần này, hắn sẽ không để con mồi dễ dàng chạy trốn nữa. Nhưng, sẽ không dùng roi bắt nữa. Hàm răng trắng bóc cắn lên quả, dịch ngọt ngào chậm rãi chảy ra, giống như mãnh thú cắn đứt cổ họng của con mồi, hút máu tươi. Trong hoang thành, Hà Ninh ngồi bên đống lửa, mấy xâu cá nhỏ gác ở trên, tỏa ra mùi cháy. Hít hít mũi, rất thơm, cho dù có nướng thịt cũng không thơm như thế. Đợi một xâu chín rồi, Hà Ninh vội cấp bách lấy ra, không sợ bỏng tay, kéo xuống một con, vừa thổi vừa đưa vào miệng. Thịt cá không thêm muối, cũng không có bất cứ gia vị nào, không mang theo chút mùi tanh, vào miệng liền tan. Tiếc nuối duy nhất là có hơi khét. Xương cá bị nướng giòn trong thịt, không cần lo lắng ghẹn cổ họng. Hà Ninh ăn rất nhanh, sau đó, không cần dùng tay xé, trực tiếp bỏ vào miệng nhai, trên môi dính vết đen, nhưng vị giác lại rất thỏa mãn. So với nuốt sống bò cạp, đây quả thật là mỹ vị vô thượng! “Như vậy mới là cuộc sống chứ!” Hà Ninh hiện tại, tương đối dễ thỏa mãn. Điều kiện có hạn, biết đủ mới có thể sống lâu. Ăn cá nướng xong, khúc gỗ bị ném vào trong lửa, trong ánh lửa màu vàng cam vang lên tiếng lách tách. Ăn no rồi, người dễ thấy buồn ngủ, ngáp một cái, có thằn lằn xanh và ma mút ở đây, Hà Ninh không lo lắng sẽ gặp tấn công lúc giữa đêm. Huống hồ, trong hoang mạc hiện tại, tính ra cũng không có động vật nào nghĩ không thông mà tấn công y, không sợ biến thành thức ăn đêm? Áo khoác mất rồi, sơ mi bị xé, khăn trùm đầu nửa đường cũng không thấy bóng dáng, nhiệt độ ngày đêm của hoang mạc chênh rất lớn, Hà Ninh không muốn bị bệnh, chỉ đành tạm thời từ bỏ nhà ở có nóc, màn trời chiếu đất nằm ngủ chung với ma mút. Lông dài toàn thân tuy cứng, nhưng có thể giữ ấm. Thằn lằn xanh rất bất mãn, Hà Ninh cũng không còn cách nào, nhiệt độ cơ thể của vị này vào ban đêm còn thấp hơn y. “Anh bạn, không thì qua ngủ chung?” Dựa lên người ma mút, Hà Ninh vẫy tay gọi thằn lằn xanh. Thằn lằn xanh quay đầu đi tới cạnh địa hành thú, địa hành thú bị đánh thức cũng không dám phản kháng. Hà Ninh không biết làm sao, hóa ra còn có kiêu ngạo? Lại ngáp một cái, bỏ đi, ngày mai tám phần là tốt thôi. Sắc trời dần đậm, trăng sáng giữa trời. Trừ thỉnh thoáng có gió thổi qua, trong hoang thành hoàn toàn yên tĩnh. Hà Ninh co người bên cạnh ma mút, ngủ rất ngon. Không biết từ lúc nào, thằn lằn xanh cũng lại gần, mấy con địa hành thú tự giác vây xung quanh, hình thành một ‘thành trì’ phòng ngự hình tròn. Dám tới gây sự? Nuốt ngay. Tiếng kêu của động vật săn đêm rất xa, vài cái không thể nghe. Hồ bán nguyệt bên ngoài thành giống như một mặt gương trong suốt, cỏ xanh bên hồ, dường như cũng mang ánh bạc. “Cứu mạng!” Tiếng kêu cứu và tiếng bước chân hỗn tạp đột nhiên phá vỡ màn đêm yên tĩnh. Hà Ninh lập tức tỉnh dậy, bật người dậy, nửa quỳ, một tay chống đất, nghiêng tai phân biệt hướng âm thanh truyền tới. Trong bóng tối, một đôi mắt màu đen đang lờ mờ phát sáng. Nơi hoang vu thế này, sao lại có tiếng cầu cứu? Nhìn về hướng âm thanh truyền tới, trên đồi cát ở xa xuất hiện từng điểm lửa chi chít, mấy bóng đen mơ hồ dìu đỡ nhau nhếch nhác chạy trốn. Sau lưng họ, mười mấy con lạc đà đuổi theo, nam nhân trên lạc dà giơ cao đuốc trong tay, giống như đang chơi đùa cùng con mồi, không nhanh không chậm đuổi theo sau lưng họ. Những người đó đang chạy về hướng hoang thành, Hà Ninh không xác định được họ là ai, nhưng không muốn đột nhiên lộ mặt rồi bị cuốn vào. Đây là một thế giới hoàn toàn bất đồng, y vẫn không hiểu quy tắc ở đây, cũng không đủ nghênh ngang hống hách, gặp người ở đây càng không phải là một chuyện tốt, không phải bị ném từ giữa trời xuống, thì chính là bị roi quấn. Vận rủi vừa có dấu hiệu giảm bớt, phiền phức lại tìm tới cửa lần nữa! Vỗ vỗ ma mút, biểu thị cậu chàng đừng lên tiếng, Hà Ninh cúi người. Hoang thành rất lớn, chỗ bọn họ nghỉ ngơi cũng coi như ẩn mật, trong bóng đêm, tường thành và kiến trúc đổ nát đều là thứ che giấu rất tốt. Tiếng kêu cứu nhỏ lại, tiếng bước chân càng lúc càng gần, Hà Ninh nhíu mày, thật là sợ cái gì tới cái đó, chỗ này lớn như thế, những người này sao lại đặc biệt chạy tới chỗ y?! Người chạy trốn chạy vào hoang thành, các nam nhân trên lạc đà lại không tiếp tục truy đuổi. Bọn họ đứng trên bồn cát, dường như bị hồ nước và bãi cỏ trong trời đêm làm kinh ngạc. Những người này là bọn cướp sa mạc dao dính máu tươi, quanh năm xuất hiện ở gần thương lộ và ốc đảo, đánh cướp các đội thương buôn, giết người là chuyện như cơm bữa. Lần này, bọn họ nhắm vào một đội thương buôn từ phương bắc tới, theo dõi mấy ngày, trả giá tử thương mười mấy người, mới giải quyết sạch sẽ hộ vệ của đội thương buôn, vải vóc tinh mỹ, lượng lớn hương liệu, thu hoạch hai mươi mấy con lạc đà cũng chỉ có thể coi như bình thường, không khiến cho bọn cướp thỏa mãn. Vì mạng sống, một thành viên đội thương buôn cho bọn cướp biết, thứ đáng giá nhất được chủ nhân đội thương buôn mang theo bên người, một gói bảo thạch màu máu đỏ. Tên cướp cười, giây tiếp theo, máu tươi nhiễm đỏ loan đao của hắn. Trong hỗn chiến vừa rồi, chủ nhân đội thương buôn và mấy tôi tớ bị tách ra, tiếng kêu thảm khiến bọn họ không dám quay đầu, chạy thẳng vào sâu hoang mạc, bọn cướp đuổi sát theo sau, cuối cùng tới tòa cổ thành sừng sững giữa đại mạc. Nghe nói, trong sâu hoang mạc có một tòa thành cổ trăm năm, từ thời đại đế quốc Aram nó đã tồn tại. Trong cổ thành có sức mạnh thần bí, người vào trong cổ thành, không có một ai sống sót đi ra. Nhưng truyền thuyết chỉ là truyền thuyết, mấy trăm năm nay, không có ai có thể chứng minh sự tồn tại của tòa thành cổ này. Hiện tại lại tình cờ bị một đám người chạy trốn xông vào. Một nam nhân cao to cưỡi trên lưng lạc đà, vẻ mặt âm trầm nhìn chằm chằm thành phố và hồ nước bán nguyệt dưới đồi cát. “Thủ lĩnh, có đuổi theo không?” Bọn cướp tính cách nóng nảy rục rịch muốn động, tài phú ở ngay trước mặt, lẽ nào dễ dàng thả đi? “Đuổi theo!” Tham lam và khát vọng đối với tài phú khiến bọn cướp không bận tâm gì nữa, hô lên rồi truy theo hướng các thương nhân chạy trốn. Một hàng ánh lửa lấp lánh uốn lượn, trong hoang thành bỏ phế, tựa như quỷ quái. Nguy hiểm chí mạng nhất, sớm đã ẩn trong bóng đêm. Trong hơi thở, con mắt màu đen, lặng lẽ chăm chú nhìn tất cả những gì xảy ra.
|
Chương 13: Sông ngầm[EXTRACT]Ánh đao lóe màu máu, tiếng kêu thảm vang lên trong bóng đêm. Cho dù bị lòng tham thôi thúc, bọn cướp vẫn tồn tại kỵ húy với hoang thành, dùng tốc độ nhanh nhất đuổi theo thương nhân và tôi tứ của hắn, bắt đầu một màn giết chóc huyết tanh. Tôi tớ chạy ở sau chót bị loan đao chém đứt cổ, một người khác bị người bên cạnh ngán chân, ngã xuống đất, rất nhanh bị lạc đà dẫm thành bùn thịt. Bỏ mặc đồng bạn cũng không thể giảm bớt tốc độ của bọn cướp, đối diện loan đao sắp chém xuống, vì bảo vệ tính mạng, thương nhân đẩy tôi tớ cuối cùng ra trước người, tôi tớ đó không kịp phản ứng gì đã chết dưới lưỡi đao. Tất cả phát sinh quá nhanh, Hà Ninh trốn sau phế tích, siết chặt nắm tay. Mùi máu tanh khiến bọn cướp hưng phấn, cũng kích thích cự thú trốn mình trong bóng đêm. Ma mút và thằn lằn xanh còn có thể khắc chế, địa hành thú lại bị mùi máu hấp dẫn, chậm rãi, từng bước leo ra khỏi phế tích. Bản năng khiến bọn chúng bại lộ trong ánh lửa, thân hình khổng lồ, miệng rộng đầy răng nhọn, hai mắt mang theo ánh máu, khiến người run sợ. “Địa hành thú!” Sợ hãi, kinh hoảng, giăng đầy mặt bọn cướp. Một con, hai con… năm con. Khi tất cả địa hành thú xuất hiện, bọn cướp toàn bộ mặt xám như tro. Không ai nhìn tới thương nhân tê liệt dưới đất nữa, bọn họ chỉ nghĩ tới một chuyện, chạy! Chỉ duy nhất có man tộc phía tây mới có thể điều khiển địa hành thú, loại quái thú ăn thịt đáng sợ này, sao lại xuất hiện ở trong phế tích tại hoang mạc phía đông? Lẽ nào truyền thuyết đáng sợ của hoang thành là tới từ chúng? Năm con địa hành thú xuất hiện từ ba hướng, lờ mờ bao vây bọn cướp. Khoảng cách càng lúc càng gần, mở to miệng rộng, hàm răng sắc bén, có thể dễ dàng cắn đứt xương lạc đà. “Chạy!” Bọn cướp như phát điên vung roi đánh lạc đà, bản năng chạy trốn, sợ hãi đối với mãnh thú ăn thịt, khiến lạc đà tụ lại, thỉnh thoảng sẽ có mấy con đụng vào nhau. Va chạm kịch liệt, có tên cướp rớt xuống đất, tiếng kêu cứu bị bỏ lơ, thậm chí còn bị lạc đà của đồng bọn dẫm chết. Địa hành thú gầm lên, tăng nhanh tốc độ, cái đuôi thô to múa may trên đất, cuộn lên một đống cát vàng. Bọn cướp kinh hoảng, cây đuốc rớt xuống đất, lạc đà không chạy khỏi phế tích, tiếng gầm của mãnh thú, giao nhau thành một cảnh tượng như địa ngục. Hoang thành sâu trong sa mạc, giết chóc máu tanh sắp sửa bắt đầu. Ánh trăng, dường như cũng bị thấm lên màu máu đỏ. Trên người thương nhân dính máu của tôi tớ, liều mạng muốn đứng lên, hai chân lại không nghe sai khiến. Địa hành thú đuổi theo bọn cướp, tiếng kêu thảm và tiếng xương cốt vỡ nát truyền tới không xa, nói rõ nơi đó đang xảy ra những gì. Sợ hãi khiến gương mặt thương nhân uốn éo, một bóng đen thật lớn từ bóng tối xuất hiện, càng khiến hắn sợ hãi tới muốn ngừng thở. Tiếng bước chân của ma mút giống như sấm đánh, thằn lằn xanh đứng bên cạnh ma mút tầm vóc chỉ như bỏ túi, Hà Ninh gần như có thể bị bỏ qua không bàn. Nhưng thương nhân lại vẫn nhìn thấy được sinh vật hình người duy nhất trong bóng tối, cho dù hai mắt của sinh vật đó đang phát sáng như dã thú. Ực! Tiếng nuốt nước miếng, màng nhĩ phát đau vì cổ họng lên xuống liên tục. Hà Ninh càng lúc càng gần, thương nhân không còn do dự nữa, móc cái túi tinh mỹ ra, banh mở, bên trong là hai viên bảo thạch màu máu đỏ. “Tha cho ta, xin tha cho ta!” Đặt bảo thạch ở trước người, còn kéo xích vàng trên người xuống, cởi nhẫn trên tay, thấy Hà Ninh không có động tác, thương nhân cảm thấy tuyệt vọng. Quanh năm đi khắp nơi trên đại lục, truyền thuyết về hoang thành cũng có nghe qua, không ai có thể bước ra khỏi tòa hoang thành trong truyền thuyết này. Lẽ nào, hôm nay hắn chắc chắn phải chết ở đây? Hà Ninh không nói gì, ánh mắt bị bảo thạch đỏ dưới đất thu hút. Trong đầu tựa hồ có âm thanh đang nói với y, nó rất quan trọng với y! Tai trái bắt đầu nóng lên, khuyên tai màu bạc phát ra một tia sáng nhỏ, lỗ tai ong ong, chân mày nhăn chặt, ký ức xa lạ lại lần nữa ùn tới. Tiếng kêu thảm thiết cuối cùng ngưng bặt trong bóng đêm, tất cả bọn cướp đều không thể chạy thoát ra ngoài. Lạc đà kinh hoảng trở thành mỹ thực trong miệng địa hành thú, trên lưng lạc đà thồ một vài hương liệu quý giá, đều là cướp từ trong đội thương buôn, vì đuổi theo thương nhân chạy trốn, đa phần hàng hóa đều phái người vận chuyển về hang ổ. Chỉ có những hương liệu quý giá này, thủ lĩnh bọn cướp sẽ không giao cho bất cứ tên cướp nào khác trông coi. Hà Ninh hai tay ôm đầu, muốn khống chế tiếng ong ong trong đầu, nhưng căn bản không làm được. Thương nhân run rẩy trong bóng tối, đột nhiên nhảy vọt lên, quay người chạy. Hà Ninh ngã xuống đất, bảo thạch đỏ thương nhân lưu lại cùng bảo thạch đen trên tai y giao nhau phát sáng, khuyên tai màu bạc rớt khỏi dái tai, lại lần nữa biến thành quyền trượng, hai viên bảo thạch màu đỏ máu bắt đầu run động, va chạm vào nhau, bị một luồng sáng vàng bao quanh, chậm rãi biến nhỏ, trực tiếp biến mất. Luồng sáng vàng lớn dần, thương nhân đang chạy trốn không dám quay đầu, hắn liều mạng chạy, liều mạng chạy, chạy khỏi hoang thành, lao vào trong hoang mạc, chìm sâu trong bóng đêm. Ma mút và thằn lằn xanh đều không đuổi theo hắn, có thể sống sót hay không, phải xem chỉ ý của thần linh. Chúng phải ở bên cạnh Hà Ninh, đứng trong ánh vàng, không chút động đậy. Quyền trượng càng dâng càng cao, ánh vàng dần bao trùm cả hoang thành. Địa hành thú ngừng ăn, nhanh chóng chạy về hướng trung tâm tia sáng. Hà Ninh ngã dưới đất cũng bị kim quang bao trùm, hai mắt nhắm chặt, tóc đen đang dùng tốc độ mắt có thể thấy dài ra. Trong kim quang, ngà voi của ma mút phát ra ánh sáng như bạch ngọc, màu sắc của thằn lằn xanh cũng trong thoáng chốc trở nên xanh bích. Dòng sông chảy qua hoang thành cũng lấp lánh tia bạc, hồ bán nguyệt ngoài thành lăn tăn từng gợn sóng. Cá nhỏ màu bạc nhảy khỏi mặt nước, vây lưng và vây đuôi đỏ hồng óng ánh. Hà Ninh chậm rãi đứng lên, mái tóc dài rũ tới tận eo, giống như một dải lụa trơn mịn. Mở hai mắt ra, cảnh sắc trước mắt lại biến đổi, bầu trời đêm biến thành trong xanh, nhà cửa đổ nát và con đường trở nên phồn hoa, chỉ có con sông chảy ngang trong thành là không thay đổi, trong dòng nước, phiến đá dưới đáy có thể thấy rõ. Trong không khí phiêu bay hương hoa và hương quả, vu nữ mặc sa trắng, tay bưng mâm bạc đi vòng tới trước. Bờ vai tròn trịa, cánh tay phúng phính, da thịt như trân châu thượng đẳng nhất. Mái tóc dài buộc thành bím cao, giữa tóc điểm xuyết bảo thạch dùng xích bạc xâu lại. Nam nhân tóc đen bào đen đi đằng trước đội ngũ, nhìn không thấy rõ mặt, bóng lưng lại nghiêm túc trang nghiêm. Trên đường đội ngũ đi, tiếng cầu khấn thành kính của mọi người xuyên qua dòng chảy lịch sử, chảy vào tai Hà Ninh. Trong thần điện vang lên tiếng trống, nam nhân bước lên bậc thềm thần điện, các vu nữ thành kính dâng cống phẩm hiến cho thần, tiếp đó là trống điểm và tiếng đàn huyền, nhảy khúc vũ kính hiến cho thần linh. Đôi chân để trần, sa trắng tung bay, chuông bạc trên eo và chiếc xuyến trên cổ tay vang leng keng. Nhanh chóng xoay chuyển, sa trắng mông lung, giống như tiên cảnh. Nam nhân tóc đen bào đen giơ quyền trượng màu bạc, tiếng trống trở nên gấp rút, y quay người, đôi mắt màu đen, dường như trong một thoáng đã cùng Hà Ninh nhìn nhau. Gương mặt quen thuộc, nhẹ nhíu một bên chân mày. “Đại vu, ngài đang nhìn cái gì?” Một giọng nam đột nhiên vang lên, trước mắt Hà Ninh lóe qua tia sáng như ánh trăng, giây tiếp theo, cảnh tượng phồn hoa đột nhiên biến mất, y đang đứng trước kiến trúc coi như hoàn hảo duy nhất trong thành, trong hành lang, thần điện sừng sững những trụ đá to cao. Ma mút và địa hành thú dường như có chút sợ hãi, chỉ có thằn lằn xanh là bước sát theo cạnh Hà Ninh. Quyền trượng trôi nổi ở phía trước, tia sáng vàng dẫn dắt Hà Ninh bước từng bước vào đại sảnh thần điện, tranh khắc trên mái vòm tựa như thoáng chốc sống lại, thằn lằn xanh bên cạnh phát ra tiếng gào, không phải tiếng gào quen thuộc, mà giống như tiếng gào của thằn lằn đen. Hà Ninh quay đầu, hai chân sau của thằn lằn xanh chạm đất, ngửa đầu, mở miệng, đang kêu lớn với tranh trên mái vòm, bộ dáng đó, vô cùng ngốc nghếch. Che mặt thở dài, lần trước vào đây, thằn lằn xanh rõ ràng không như thế, rốt cuộc có chuyện gì? Quyền trượng cuối cùng dừng lại, hai giây sau, vù một cái bay lên, đâm một lỗ thủng trên mái vòm, ánh trăng và ánh sao chiếu vào, tia sáng vàng chậm rãi yếu đi, chậm rãi nhỏ lại, quyền trượng lại lần nữa hóa thành khuyên tai, ghim chặt vào lỗ tai trái của Hà Ninh. Dưới ánh trăng, mặt đất phủ đầy cát bụi đột nhiên sáng bừng lên, chùm sáng tạo thành đồ án kỳ quái, dưới đất vang lên tiếng ầm ầm. Tim Hà Ninh đập thật nhanh, không thể tiếp tục ở lại đây! Lý trí cho Hà Ninh biết nhất định phải chạy, nhưng thần điện lại giống như có một sức mạnh thần bí, trói chặt hai chân y, khiến y không thể bước một bước. Muốn cầu cứu thằn lằn xanh, y chạy không được, cũng có thể bảo thằn lằn xanh mang đi mà? Không ngờ tình trạng của thằn lằn xanh còn tệ hơn, y dù sao vẫn còn kiên cường đứng, vị này đã ngũ thể chạm đất. Ma mút và địa hành thú bên ngoài thần điện trở nên nóng nảy, tiếng voi gầm dính liền, nhưng chung quy không dám bước tới một bước. Tiếng ầm ầm giảm dần, sức mạnh trói buộc hai chân cũng thoáng chốc biến mất, Hà Ninh co chân muốn chạy, không quên dùng lực vỗ thằn lằn xanh vẫn còn nằm bẹp dưới đất. Còn nằm bẹp làm gì? Mau chạy! Ngay khi vừa mới bước bước đầu tiên, phiến đá dưới chân đột nhiên sụp xuống, rồi nhanh chóng rớt xuống, Hà Ninh lại lần nữa dựng ngón giữa với đại thần xuyên việt, chừng nào mới chịu ngưng hả? Còn muốn làm gì nữa?! Thật sự ngứa mắt khi thấy y sống an ổn được vài ngày sao?! Tõm! Tõm! Dưới thần điện có một dòng sông ngầm chảy qua, Hà Ninh may mắn không bị ngã chết , nhưng xém chút chết chìm. Cố gắng bơi tới bên bờ, hắt xì liền hai cái. Nước sông rất sâu, đủ ngập qua đỉnh. Cũng rất mát, lạnh tới xanh mặt. Thằn lằn xanh lên bờ trước Hà Ninh một bước, rõ ràng cũng bị lạnh. Nhảy mạnh vài cái, cởi quần xuống vắt khô, để thân thể ấm lại một chút, Hà Ninh lúc này mới chú ý tới, trên vách đá hai bên, không biết ai đã đục ra lỗ lõm, trong lỗ lõm, hạt châu màu trắng nhợt to bằng hạt đào đang tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ. Dòng sông dưới đất tựa hồ không có điểm cuối, minh châu trên vách đá cứ như một loại chỉ dẫn. Ngẩng đầu nhìn chỗ mình rớt xuống, cao như thế, không ngã chết, quả thật may mắn! Nghĩ cách leo lên, hay là đi tới trước? Hà Ninh quay đầu nhìn thằn lằn xanh, “Anh bạn, mày thấy sao?” Thằn lằn xanh: “…” Hà Ninh: “Được, vậy chúng ta cứ đi tiếp vậy. Không tìm được đường thì cùng lắm là quay lại thôi.” Thằn lằn xanh: “…” Một người một thằn lằn, giống như trở lại cuộc sống kết bạn sinh sống trong hoang mạc trước kia, trong ánh sáng trắng dịu nhẹ, men theo bờ sông bước đi từng bước. Hà Ninh vô thức sờ khuyên tai trên tai trái, có một chút thay đổi so với trước kia, từ dái tai trực tiếp kéo dài lên vành tai, bên cạnh bảo thạch đen có thêm hai viên bảo thạch màu máu đỏ, giống như khảm hai giọt máu tươi lên trên sắc bạc.
|
Chương 14: Hài cốt[EXTRACT]Nước sông lạnh lẽo quanh co khúc khuỷu dưới đất, Hà Ninh và thằn lằn xanh men theo bờ sông đi ngược dòng chảy, vòng qua một khúc quanh nhỏ hẹp, tầm nhìn chợt mở rộng. Nước sông trở nên chảy siết, đập vào tảng đá bên bờ, không ngừng có cát vụn bị xối rớt vào đáy sông, rất nhanh biến mất tăm. Mặt nước vẫn trong vắt, tại chỗ xoáy nước trên mặt sông, thỉnh thoảng có thể thấy cá bạc nhảy lên khỏi mặt nước. Rất giống loại cá nhỏ mà Hà Ninh từng ăn qua, độ lớn thì lại gấp chục lần, ít nhất cũng dài cỡ cẳng tay Hà Ninh, vây lưng và vây đuôi đỏ tươi như máu, thân cá nhỏ dài như một mũi mâu sắc bén, phóng vù ra rồi lại rớt vào nước. Nhìn những con cá này, Hà Ninh không khỏi liếm môi. Cá ăn trước khi ngủ đã tiêu hóa hết, lại thêm vừa kinh vừa sợ hồi nãy, bụng đã kêu ùng ục rồi. Nhưng y cũng biết, những con cá này chắc chắn khó bắt, cho dù bắt được, hiện tại cũng không cách nào đốt lửa, lẽ nào ăn sống? Hà Ninh do dự không thôi, thằn lằn xanh thì đã nhảy bõm vào nước, lao thẳng tới chỗ cá bạc nhiều nhất, chân trước thô ngắn và chân sau mạnh mẽ không phát huy được bao nhiêu tác dụng trong nước, ngược lại trở nên vụng về, cái miệng rộng và hàm răng sắc bén bù vào chỗ thiếu sót của động tác. Bì bõm tới thượng lưu, mở to miệng, khi cá nhảy ra khỏi mặt nước, cổ họng rướn ra, cắn lấy con cá giãy giụa, nuốt trọn vào bụng. Hà Ninh nhìn trợn mắt nghẹn họng. Đột nhiên, một con cá sống bị ném lên bờ, thằn lằn xanh quay nhìn Hà Ninh kêu một tiếng, rồi tiếp tục đi bắt cá. Rất rõ ràng, thứ tốt phải chia sẻ với anh em. Cá trên bờ tăng lên tới năm con, Hà Ninh vội quẫy tay với thằn lằn xanh, “Đủ rồi!” Thằn lằn xanh há to miệng, Hà Ninh có thể cảm thấy được sự vui vẻ của nó lúc này, cười dựng ngón cái khen ngợi: “Lợi hại!” Thằn lằn xanh tiếp tục bắt cá, vừa bắt vừa nuốt. Hà Ninh cúi người, năm con cá bạc đang cố gắng quẫy đuôi, miệng không ngừng khép mở. Ăn sống thì ăn sống vậy, máu linh dương, bò cạp sống, không phải cũng nuốt rồi sao? Cầm một con cá bạc trong tay, móng tay sắc bén đâm vào thân cá, trực tiếp thay thế dao nhỏ. Tuốt hết vây cá màu bạc, xé xuống một miếng, thịt cá trơn mịn, vào miệng sảng khoái, mang theo vị tanh cực nhạt, vị ngọt lại rõ ràng. Rất ngon. Đồ ngon khiến Hà Ninh híp mắt lại, như con mèo được thỏa mãn. Ba con cá vào bụng, chỉ no lưng lửng, xé con thứ tư, thằn lằn xanh đã lên bờ, trong ánh sáng dịu nhẹ, màu sắc trên người tựa hồ có thay đổi. Hà Ninh cắn thịt cá, nhai chem chép, nhìn kỹ thằn lằn xanh, màu xanh lục biến thành xanh đậm, tuyệt đối không phải vấn đề ánh sáng. “Anh bạn, sao mày lại biến thành màu này?” Thằn lằn xanh: “…” “Thời kỳ sinh trưởng?” Hà Ninh nuốt cá xuống, “Năm nay mày mấy tuổi?” Thằn lằn xanh dù có thông minh, cũng không thể biết đếm như người. Hà Ninh chỉ có thể suy đoán, vị này đại khái nằm ở thời kỳ thiếu niên. Cầm con cá cuối cùng, sờ sờ bụng, ra hiệu bảo thằn lằn xanh cuối đầu, trực tiếp ném cá vào miệng nó. Ngồi xổm bên bờ rửa tay, nghiêng đầu nhìn thằn lằn xanh một cái, không khỏi cảm thán, còn chưa thành niên, khó trách thỉnh thoảng kiêu ngạo. Ăn no uống đủ, hai người bạn tiếp tục lên đường. Tiếng nước chảy không ngừng đập vào màng nhĩ, nước sông phân nhánh ở phía trước, nói chính xác chút, là hai con sông khác nhau, đang ở điểm giao nhau, mới hình thành sông ngầm Hà Ninh thấy trước đó. “Đi bên nào?” Hà Ninh ôm vai nghiêng đầu, mái tóc dài màu đen đã khô ráo, theo động tác của y có hơi lay động. “Trái hay phải?” Hà Ninh ngẩng đầu nhìn thằn lằn xanh, thằn lằn xanh cũng không cách nào cho y câu trả lời. “Đi bên trái trước.” Hà Ninh chỉ có thể tự quyết định, giống như trước kia, “Đi không được, thì lại trở về.” Sông ngầm bên trái rõ ràng rộng hơn bên phải nhiều, trên vách đá ven bờ, đồng dạng cũng đều có lỗ lõm chứa hạt châu. Khác ở chỗ trên vách đá còn có khắc tranh trừu tượng khá rõ, miễn cưỡng có thể nhìn ra ngoại hình của người và thằn lằn, trong tay người cầm một thứ giống như cây gậy, phần đỉnh cây gậy đang phát sáng, vóc dáng thằn lằn rất lớn, mỗi con thằn lằn đều mọc cánh. Vừa đi vừa nhìn, sau đó, Hà Ninh luôn cảm thấy những bức họa này rất giống cảnh tượng y thấy trong tia sáng vàng trước kia, nam nhân tóc đen ngồi trên lưng thằn lằn đỏ. Gào! Thằn lằn xanh đột nhiên kêu lên, Hà Ninh chuyển lực chú ý khỏi bức họa, nhìn về phía trước, lập tức kinh ngạc. Một bệ đá nổi lên giữa lòng sông, ba nữ nhân mặc sa trắng, dùng tư thế thành kính nhất quỳ ở trên. Sa trắng và tóc dài xõa trên lưng, gió do dòng chảy tạo nên thỉnh thoảng sẽ thổi qua mái tóc của họ, nhẹ bay lên giữa không. Các nữ nhân lặng lẽ quỳ, vô thanh, vô tức, như đang cầu nguyện với thần. Nhưng, ở nơi không thấy mặt trời sao? Hà Ninh nhíu chặt mày, thử gọi một tiếng, âm thanh vọng lại giữa những vách đá, luẩn quẩn, càng thêm trống trải, quái dị. Đi vòng qua? Hay lùi về? Hà Ninh không xác định được, trung tâm của bệ đá lại đột nhiên phát sáng, tai trái nóng rát, nữ nhân quỳ ở đó, bị xói mòn biến mất từng chút, hóa thành cát bụi màu trắng trong gió. Lúc này, Hà Ninh nhìn thấy trung tâm bệ đá, một chiếc hộp hình vuông màu đen, không biết làm từ chất liệu gì, kim quang nhàn nhạt từ khe hộp tỏa ra, phản chiếu xung quanh, như ánh sáng lưu động. Đi qua! Hà Ninh cắn chặt môi, hai chân như không nghe sai sử, bước vào lòng sông. Nước sông xung quanh bệ đá không sâu, chỉ mới qua khỏi eo Hà Ninh, một tay chống lên bệ đá, nhảy lên, quay đầu lại, thằn lằn xanh vẫn đứng bên bờ, không theo qua. Cẩn thận tránh cát bụi màu trắng bạc kia, nhặt hộp lên, từ đường vân nhìn chắc là bằng gỗ, còn về loại gỗ nào, Hà Ninh không cách nào phán đoán. Trên hộp gỗ không có khóa, mở nắp ra, trong hộp là một cuộn da dê, kim quang chính là từ nó phát ra. Mở cuộn da dê, văn tự màu vàng đang chảy như nước, mỗi một chữ đều chậm rãi lưu chuyển như có sinh mạng. Kiểu chữ uốn khúc, như bức tranh trừu tượng, rõ ràng không nhận ra, nhưng đập vào mắt, Hà Ninh lại có thể hiểu hàm nghĩa trong đó. “… Kẻ phản bội vĩnh viễn rơi vào địa ngục, tội nghiệt tham lam không cách nào xóa bỏ… dùng máu tươi và sinh mạng trả giá, cầu xin thần linh trừng phạt.” Cuộn da dê không hoàn chỉnh, đọc qua hai lượt, Hà Ninh xác định, đây chắc là quyển sau, phần ghi chép tội nghiệt và kẻ phản bội không nằm ở đây. Vậy thì, ba nữ nhân vừa rồi, là đang canh giữ thứ này? Nghĩ tới đây, Hà Ninh đột nhiên ngây ra, sao y lại biết những thứ này? Bệ đá đột nhiên bắt đầu lắc lư, thằn lằn xanh ở bên bờ nóng ruột kêu lên, không kịp nghĩ nhiều, Hà Ninh lập tức nhảy xuống nước, nhanh chống bơi vào bờ, tiếp đó là tiếng vang ầm ầm, bệ đá vỡ nát sụp xuống, chìm vào trong nước. Trong dòng nước nổi lên một đám vẩn đục, rất nhanh bị dòng nước xối đi, biến mất tăm. Mặt nước vẫn như cũ, như thể bệ đá đó và nữ nhân trên bệ đá chưa từng xuất hiện. Bóp chặt cuộn da dê, trong đầu Hà Ninh đột nhiên vang lên một âm thanh, lúc ẩn lúc hiện, dịu hòa, “Đại vu, đại vu tôn kính.” Trong âm thanh như có mang theo tiếng chuông, Hà Ninh vỗ mạnh lên mặt, tỉnh táo lại một chút! Sau lưng đột nhiên bị hích một cái, ngẩng đầu lên, có thể cảm nhận được sự lo lắng của thằn lằn xanh. “Không sao.” Hà Ninh vỗ thằn lằn xanh, cười nói: “Tao không sao.” Nhìn phía trước, trong lòng Hà Ninh trào lên không xác định, tựa hồ còn có thứ gì đang gọi y, nhưng y lại không muốn tiếp tục đi nữa. “Trở về thôi.” Tất cả quá mức khó tin, dù cho thần kinh có thô, sớm muộn cũng sụp đổ, “Dưới này quá lạnh, chúng ta lên trên cho ấm lại thôi.” Thằn lằn xanh không có dị nghị. Lúc trở về nhanh hơn khi tới, đi tới chỗ hai dòng sông giao nhau, bước chân Hà Ninh chậm lại, luôn cảm thấy sau lưng có một âm thanh đang gọi mình, thân thiết, hoài niệm, còn mang theo bi thương, xuyên qua trăm năm. Hà Ninh dừng lại, đột nhiên quay người, lội qua nước sông, chạy về hướng âm thanh truyền tới. Tiếng bước chân đang vang vọng, hơi thở cũng trở nên gấp rút, âm thanh trong đầu càng lúc càng rõ ràng, gần rồi, gần hơn rồi! Cuối cùng, cũng tới đầu nguồn dòng nước, nước chảy cuồn cuộn, trào ra từ một lỗ sâu như cối xay, sau nguồn nước, cạnh vách đá lởm chởm, một bộ hài cốt thật to nằm đó. Đầu lâu và xương chân còn hoàn chỉnh, xương sống và xương sườn thì đã vỡ vụn, mười mấy trường mâu khắc vu văn chằng chịt giữa bộ hài cốt, mũi mâu sắc bén, lóe tia sáng bạc. Có thể tưởng tượng, động vật cực đại này trước khi chết đã chịu đựng đau đớn cỡ nào. Xương sọ đặt lên xương chân trước, hốc mắt đen thui. Tại sao nó lại ở đây? Nó không nên ở đây! Mắt Hà Ninh đỏ lên, như phát điên lao về phía trước, cầm trường mâu dưới đất lên, bẽ gãy! Kẻ phản bội, đáng chết! Kẻ tội nghiệt, nên rơi vào địa ngục! Đôi mắt màu đen đỏ lên, mái tóc dài đen kịt múa loạn theo động tác của y, lòng bàn tay bị trường mâu gãy rạch phá, máu tươi rớt xuống, y lại không để ý. Phẫn nộ không cách nào phát tiết, chua xót trào lên ngực, mặt lạnh ngắt. Ngạc nhiên xoa mặt, y khóc sao? Đây là tình cảm thuộc về y? Ném trường mâu đã gãy đi, Hà Ninh ngồi quỳ trước đầu lâu cự thú, cánh tay run rẩy vuốt qua xương trắng, tiếng kêu không giống người trào ra từ cổ họng như muốn xé nát mặt đất. Xuyên qua vách đá, trào khỏi dòng sông, vượt qua mặt đất, gió vút qua sa mạc, cuộn lên phẫn nộ và oán hận, bi thương trầm nặng khiến sinh linh phát cuồng. Âm thanh trở nên khàn đi, nước mắt chảy khô, một nhúm kim quang dịu hòa bao bọc Hà Ninh, bi thương và phẫn nộ dần đi xa, hai mắt xung huyết chậm rãi nhắm lại. Thằn lằn xanh bước qua, cung kính cúi người trước hài cốt của cự thú, miệng lớn ngậm cuộn da dê lên, kim quang đưa Hà Ninh lên lưng nó. Cõng Hà Ninh, nó lùi ra khỏi chỗ hài cốt, bước từng bước quay trở về. Trong hoang mạc, mặt trời gay gắt như muốn nướng khô mỗi giọt nước cuối cùng trong không khí. Thương nhân chạy khỏi hoang thành, y bào nhiễm máu tươi, khóe môi nứt ra từng đường máu, lảo đảo bước cạn bước sâu. Ý chí cầu sinh chống đỡ cho hắn từ đầu tới cuối không quỵ ngã, nhưng, đã sắp tới cực hạn. Chim ăn thịt thối luẩn quẩn trên không, đang chờ đợi bữa ngon này. Tầm nhìn trở nên mơ hồ, tất cả trước mắt như sóng nước lưu động, tuyệt vọng gần như đè nghiến ý chí cầu sinh. Đột nhiên, thương nhân không dám tin mở to mắt, trong tuyệt cảnh, hắn nhìn thấy một đầm nước! Là ảo giác cũng được, là gì cũng vậy, dùng sức lực cuối cùng, hắn chạy qua. Bổ vào dòng nước trong vắt, đây không phải ảo giác! Vùi vào nước, hắn giống như lạc đà uống từng hớp lớn, căn bản không để ý tới vết thương bị đau. Bên tai truyền tới tiếng động vật, thương nhân ngẩng đầu lên, dê một sừng thành đàn, đang được người chăn lùa tới cạnh đầm nước. Khi đàn dê tới, hắn nhìn thấy trang phục của mục dân, vòng cổ màu sắc, khăn bịt đầu màu vàng nâu, múa may roi dài, làn da màu nâu nhạt, người Battier. Mục dân cũng nhìn thấy thương nhân, thúc lạc đà đi tới, thương nhân đã ngất lịm bên bờ đầm. (Mục dân: Dân chăn nuôi, du mục)
|