Chẳng lẽ tình địch của mình lại là mình?Sau cơn mưa là một ngày mai tươi sáng.
Chủ đề từng bị cấm nay lại có thể thoải mái bàn luận.
Mèo đen múa vuốt kể lại hết mọi chuyện. Sau khi phát hiện tính tình Ansbach càng lúc càng tàn nhẫn, nó vô cùng lo lắng bàng hoàng. Kể đến chuyện quyết định phong ấn Ansbach, nó chợt ngừng chân, đôi mắt đảo tròn trộm liếc xem sắc mặt anh một cái, thấy không có sự giận dữ như mình tưởng tượng, nó mới thở phào nhẹ nhõm, ngã nghiêng xuống bàn nằm phịch ra đó, bốn chân chổng vó, đuôi nhỏ ngoe nguẩy làm nũng.
Ansbach đang tập tung tiếp thu.
Dáng vẻ của mình năm đó thế nào anh là người rõ hơn ai hết.
Những suy nghĩ trong tim anh nói phức tạp thì rất phức tạp, nói đơn giản cũng rất đơn giản. Anh muốn hoàn toàn độc chiếm Oregon.
Nếu đã là yêu nhau, anh muốn đối phương phải dâng hiến cả người lẫn tâm cho mình.
Nếu đã là chiến đấu, anh muốn giành được thắng lợi áp đảo!
Nhưng tính cách trời sinh của Oregon lại định sẵn, bất luận anh có cố gắng tiếp cận y đến mức nào, ngoài mặt y vẫn tỏ ra thờ ơ dửng dưng, có cũng được không cũng chẳng sao. Dù là hiện tại biết được nội tâm y nào có bình tĩnh như bề ngoài, trong lòng anh vẫn khó tránh cảm thấy bất mãn.
Tại sao không thể bày tỏ tất cả quan tâm ra ngoài như anh?
Tại sao không thể ở sát ngay bên cạnh anh, để anh chỉ cần quay đầu là có thể nhìn thấy, chỉ cần vươn tay là có thể chạm vào?
Tại sao không thể…
Lúc ấy trong đầu anh toàn những nghi vấn, vì vậy sự uất ức tích tụ mỗi lúc một nhiều, hành vi mỗi lúc một điên cuồng, cuối cùng dồn cả hai đến sát bờ vực.
Nếu không cùng nhau sa đọa, thì chỉ có một bên giành được chiến thắng.
Giờ đây nghĩ lại, có lẽ chiến thắng của Oregon là lối giải thoát tốt nhất.
Nếu mình thắng, với tâm lý biến thái khi ấy của mình, quan hệ giữa hai người sẽ càng ngày càng mâu thuẫn, càng ngày càng biến chất… Kết quả biết đâu còn be bét hơn hiện tại.
…
Đúng là khó có thể tưởng tượng nổi, bây giờ mình lại bình tâm suy xét được như vậy.
Có lẽ lúc mô phỏng Oregon, anh đã bị ảnh hưởng quá sâu.
Ansbach đang lâm vào trầm tư, bị đuôi mèo quét trúng mấy cái mới hoàn hồn, thấy dáng vẻ nũng nịu của nó thì sự lạnh lẽo trong lòng vơi đi quá nửa. Anh đưa tay đè xuống bụng nó: “Sao nữa đây?”
Mèo đen hơi ngẩng đầu lên nhìn mấy ngón tay đang chọt chọt bụng mình, chắc chắn anh không nổi giận mới yên tâm dùng lưỡi liếm móng, ra vẻ mình viết nhiều nên mệt rồi.
Ansbach cầm lấy chân nó và nhẹ nhàng xoa bóp.
Được hầu hạ thoải mái, mèo đen sung sướng híp mắt, vẻ mặt thỏa mãn đến phát ghét.
“Tức là em liên lạc với mười ba trưởng lão phong ấn tôi là vì muốn tốt cho tôi?” Ansbach bình tĩnh hỏi.
Người mèo đen hơi cứng lại, nó nhìn anh một cái, “Meo.” Tiếng kêu vừa ngọt vừa dịu.
Ansbach nói: “Sau khi phong ấn, em đến Trung Quốc là để tìm cách khống chế tính nóng nảy của tôi?”
Mèo đen gật đầu thật mạnh, hơn nữa còn ngồi dậy, ưỡn ngực ra vẻ ta đây thật lòng.
Ansbach suy nghĩ rồi nói: “Thảo nào sau khi phong ấn, tôi không bị đưa đến vùng đất phong ấn mà được giấu trong nhà của em.” Thấy mèo đen gật đầu lia lịa, anh phì cười, chậm rãi nói tiếp: “Hóa ra em muốn nhốt tôi lại để độc chiếm.”
Mèo đen: “…” Thật ra là do mười ba trưởng lão lười phải đưa anh đi, mà tôi cũng… lười.
Vừa nghĩ đến chuyện người yêu phải chạy đôn chạy đáo vì mình, trong lòng Ansbach thấy ngọt ngào êm dịu, nhưng vấn đề vẫn cần phải hỏi: “Vậy tại sao gặp tôi ở Trung Quốc, trông em lại kinh hãi và rầu rĩ như vậy?”
Nếu không phải lúc gặp lại nhau, sự kinh hoàng và thất vọng của Oregon thể hiện quá rõ trên mặt, anh cũng sẽ không mất đi chút lý trí cuối cùng.
Mèo đen nghĩ: Tại bản mặt của anh lúc đó quá sức hãi hùng chứ bộ!
Đương nhiên, dù có muốn nói sự thật thì cũng phải dùng kỹ xảo để biểu đạt.
Nó vẫy đuôi lướt qua bình trà thấm chút nước rồi từ từ viết chữ.
Rốt cuộc Ansbach vẫn biết xót mèo, thường nó mới viết được một nửa chữ, anh đã đoán ra trước ý của nó: “Em lo lắng cho tôi càng lúc bệnh càng nặng hơn. Sợ không chữa khỏi được cho tôi thì hai đứa không được ở bên nhau.” Miệng anh nhoẻn lên, dường như muốn cười nhưng khi ánh mắt nịnh bợ của mèo nhìn qua, anh lấy lại vẻ lạnh lùng. “Lời em nói càng ngày càng ngọt nhỉ.”
Mèo đen cúi đầu xuống, dùng đầu cạ vào cánh tay anh.
Lòng Ansbach lại chộn rộn, anh bèn hắng giọng một tiếng: “Làm sao em biết ở Trung Quốc có cách giúp tôi?”
Mèo đen viết ra một cái tên.
Ansbach cau mày, “Trưởng lão?”
Chỉ mèo đen đến Trung Quốc hóa ra là trưởng lão của Malkavian.
Mèo đen gật đầu, ngẫm nghĩ một chút rồi lại dùng đuôi viết tiếp. Ý nó muốn khuyên anh đừng bao giờ hận trưởng lão Malkavian. Nó vẫn nhớ rõ cơn giận của anh khi biết trưởng lão của Malkavian liên kết với trưởng lão các tộc khác. Phải biết chứng điên loạn này vốn di truyền từ trưởng lão, thường ngày ông ấy vô cùng dung túng bao che cho con cháu, lần đó không chỉ Ansbach thấy khó tin, những trưởng lão khác cũng vô cùng ngạc nhiên. Chỉ có mèo đen biết, ông ấy vì muốn giải quyết triệt để chứng điên loạn của dòng họ Malkavian.
Nhưng vẻ mặt Ansbach vẫn rất lạ.
Sợ anh để bụng chuyện vụn vặt, mèo đen cố dùng đầu huýnh anh.
Ansbach vuốt lưng nó, chậm rãi nói: “Em có biết là ai giải bỏ phong ấn và thả tôi ra không?”
Mèo đen ngây ra, cái đuôi xìu xuống một lúc mới viết lên bàn:
Gordon.
Ansbach lắc đầu: “Là trưởng lão.”
Mèo đen sửng sốt.
Hành vi của trưởng lão nhà Malkavian dù giải thích bằng góc độ của mèo đen hay Ansbach đều rất vô lý.
Mèo đen nghĩ: Ông ấy vì muốn cứu Ansbach, vì muốn tìm cách giải thoát cho gia tộc.
Ansbach lại nghĩ: Ông ấy muốn giúp mình nên mới lật mặt với những trưởng lão khác.
Nhưng nếu hai mạch suy nghĩ này hợp lại, hành vi của Malkavian lại chỉ có thể dùng từ “quái dị” để miêu tả.
Tại sao ông ấy lại làm như vậy?
Mèo đen ngẫm nghĩ rồi tìm ra cách giải thích duy nhất: Ông ấy là trưởng lão tộc Malkavian.
Thân là người sáng lập ra dòng họ điên loạn, thỉnh thoảng lên cơn cũng là bình thường.
Ansbach cũng chỉ đành chấp nhận lời giải thích đó.
Đêm hôm ấy, khúc mắc giữa hai người đều được hóa giải, hai trái tim trở nên gần nhau hơn bao giờ hết.
Sau khi biến thành dơi, Ansbach tựa vào mèo đen ngủ yên. Hai trái tim vốn đã rất gần gũi, thể xác không cần tiếp xúc quá nhiều cũng cảm thấy vô cùng ấm áp.
Ngày hôm sau, trong tay Ansbach xách một cái giỏ to, mang mèo đen đi dạo khắp kinh thành một lần để mua đủ hết tất cả các món ngon bỏ vào giỏ. Mèo đen sung sướng, đoàn buôn ấy tốt thật, số bạc cho họ đều tiêu được cả.
Tiêu tiếp cho đến tối, Ansbach chỉ còn vài đồng trong túi.
Ansbach nghiêm túc cân nhắc nên cướp hay trộm để có tiền nhanh hơn, hay cứ phát triển đời sau ở đây rồi thành lập một lãnh địa của Malkavian? Dù sao ngoài Oregon và anh cũng đâu còn huyết tộc nào đến để giành địa bàn. Người có tư cách tranh giành duy nhất là Vương Tiểu Minh, nhưng hơn trăm năm sau mới sinh ra cơ mà.
Mèo đen biết cách nghĩ của anh, đầu tiên nó nhấn mạnh với anh đây là một sự nghiệp vĩ đại, sau đó mới phát biểu cảm nghĩ cá nhân: Dòng tộc cao quý như Malkavian tuyệt đối không thể cứ tìm đại con chó con mèo nào để nối dõi, nhất định phải có thử thách nghiêm túc, nhưng hiện tại không đủ thời gian, ngày mai họ phải đến núi Vụ Linh thăm vị thầy pháp trốn ở Trung Quốc kia.
Ansbach nhìn vẻ mặt nghiêm túc của nó thì khóe miệng bất giác nhoẻn lên, “Không đồng ý thì cứ nói thẳng là được mà.”‘
Mèo đen cười thầm trong bụng. Ha ha. Đúng rồi, cứ nói thẳng là được, sau đó để anh lấy cớ ăn hiếp.
Dường như nhìn thấu suy nghĩ của nó, Ansbach nói: “Từ nay về sau, chỉ cần không vi phạm nguyên tắc, tôi có thể chiều ý em bất cứ chuyện gì.”
Mèo đen lại ha ha cười thầm. Đúng rồi, không vi phạm nguyên tắc. Nhưng nguyên tắc của anh là không có nguyên tắc gì hết.
Ansbach thật sự bị ánh mắt quá sức biểu cảm quá sức phức tạp của nó chọc cười, “Nguyên tắc duy nhất của tôi chính là em phải mãi mãi yêu tôi, mãi mãi không được rời khỏi tôi, không làm bất cứ chuyện gì phản bội tôi nữa, nếu có ý kiến hoặc quyết định gì phải thương lượng với tôi, nhỡ mà…”
Ban đầu mèo đen còn lắng tai nghe, đến cuối nó híp mắt lại và ngáp dài một cái.
Ansbach dùng tay chọt nó, nó rơi thẳng xuống đất. Vừa tiếp đất, lông trên người mèo ta dựng ngược lên, cả người cong lại, cảnh giác nhìn chung quanh, thấy chỉ có Ansbach mới thả lỏng.
“Buồn ngủ vậy cơ à?” Ansbach nửa đùa nửa thật.
Mèo đen vẫy đuôi, dùng nước viết lên bàn:
“Nguyên tắc duy nhất của anh nói xong chưa?” Nó cố ý viết chữ “duy nhất” thiệt to.
Ansbach mỉm cười đáp: “Chỉ cần không liên quan đến em, tôi đều nghe lời em hết.”
…
Cũng tức là từ nay về sau nó chỉ có thể vì dân vì nước, không còn được mưu lợi cá nhân nữa rồi.
Mèo đen rầu rĩ ngã xuống bàn.
Trời hơi âm u, mây có vẻ chìm, gió khá lớn, mưa phùn bị thổi lất phất, có mang theo dù vẫn bị tạt dính vài giọt.
Nhưng Ansbach bồng mèo đen di chuyển bằng tốc độ phi thường đến thẳng dưới chân núi, cả người không hề dính một giọt nước mưa nào.
Mèo đen lười biếng đứng dậy duỗi người, nhìn cả tòa núi bị vây trong mây mù, bắt đầu lục lại lộ trình trong ký ức xa xăm, một lúc thật lâu mới vươn móng ra chỉ đường.
Thật ra còn ba ngày nữa mới tới cuộc hẹn của Oregon và thầy pháp, nhưng để tránh Ansbach suy nghĩ hồ đồ thật sự phát triển tập đoàn huyết tộc ở Trung Quốc, nó mới vội đến đây. Dù sao thầy pháp đó từng nói, ba ngày trước ả không có nhà, mình và Ansbach có thể thỏe thuê dạo chơi trên núi.
Ansbach đi theo đường nó chỉ, nhìn thấy căn nhà nhưng không có khói bếp thì cảm giác là lạ, “Tại sao không có ai?”
Mèo đen vươn vuốt cào lên cổ anh. Dù sao có cào thành chữ anh cũng không thấy, vậy nên nó cứ cào bừa.
Ansbach đang vui nên cũng hùa theo đoán mò, chốc chốc thì nói đường xá không phát triển, chưa có xe hơi và tàu điện ngầm, nơi này cách thành thị lại xa, đi tới đi lui mua đồ không tiện, chốc chốc lại bảo thời tiết nơi này giống với London nên người dân mới chán ngán bỏ đi.
Để anh đoán sai mãi mèo đen bắt đầu thấy ngứa ngáy tay chân, nó nhảy khỏi người anh, lấy đuôi cuộc một cành cây viết xuống đất.
“Núi bị phong tỏa?” Ansbach nhún vai, “Đáp án chẳng thú vị gì hết.”
Lúc đó, hai người đã lên đến vị trí cao hơn tầng mây, dõi mắt nhìn ra xa, bốn bề đều là tầng tầng lớp lớp những đám mây nhưng không dày lắm, vẫn có thể thấy được phong cảnh dưới chân núi mờ mờ ảo ảo, như thật như giả.
Mèo đen ngồi xổm xuống một hòn đá ngắm nhìn đắm đuối như hoàn toàn bị phong cảnh trước mặt mê hoặc.
Bên cạnh nó sớm đã chẳng còn bóng người mà chỉ có một con dơi đang giang rộng cánh che trên đầu nó, ngồi sóng vai với nó cùng ngắm cảnh mây trôi lững lờ.
Mưa tạnh dần, mây cũng tan đi.
Mèo đen có vẻ buồn buồn.
Ansbach biến lại thành người bồng nó vào lòng, “Sao thế?”
Mèo đen u sầu ngước mặt lên, dùng cành cây viết xuống:
“Thèm kẹo bông đường quá.”Ansbach: “…”
Mèo đen nhìn khắp bốn phía. Những chiếc “kẹo bông đường” to tướng chẳng còn nữa rồi.
Ansbach mỉm cười nâng mặt nó lên để mắt hai người nhìn thẳng vào nhau, trong mắt nó chỉ còn hình ảnh phản chiếu của anh, “Tôi quan trọng hay kẹo bông đường quan trọng?”
Trong lòng mèo đen còn đang suy nghĩ xem vấn đề này có liên quan tới mình hay không.
Sự chần chừ của nó khiến sắc mặt Ansbach từ từ sầm xuống, còn u ám hơn cả màu trời ban nãy.
Mèo đen giật mình hoàn hồn, vung đuôi cuốn lấy cành cây viết xoẹt xoẹt xuống đất: “
Kẹo bông đường là cái quái gì mà dám so sánh với anh!”Sắc mặt Ansbach thay đổi trong vòng một giây, “Có tôi bên cạnh, em còn lý do gì để buồn?”
…
Anh có ăn được đâu, mà cũng chả ngon lành gì.
Mèo đen vừa nghĩ vừa vẫy đuôi tỏ vẻ em đây đang rất chi rất chi là vui vẻ!
Đêm hôm ấy, hai người tìm đại một căn nhà nào đó để ở tạm chứ không ở trong ở trong nhà của thầy pháp.
Một là do nơi ở của thầy pháp nhất định có đặt vài loại bùa phép mang tính nguy hiểm tương đối. Hai là bởi mục đích của họ là cọc gỗ, lần mèo đen được nhìn thấy là khi ả đang cầm trong tay, rất có khả năng lúc nào cũng giữ bên người, xâm nhập vào nhà cũng chỉ đánh rắng động cỏ.
Hiếm khi Ansbach không phản đối ý kiến của nó.
Trải qua bao nhiêu chuyện, tính nóng nảy của anh chẳng những đỡ hơn rất nhiều, khôi phục lại lý trí, mà gan cũng nhỏ lại như bình thường. Bị dạy dỗ một lần, anh mới rõ thì ra trên đời còn có việc anh không thể không sợ.
Nửa đêm trời lại đổ mưa.
Gió núi mạnh làm mưa ào ạt quất vào nhà hết đợt này đến đợt khác. Ngôi nhà này lâu năm chưa tu sửa, cửa sổ đã hư hại phần lớn, gió vừa thổi là bật tung ra.
Nước mưa tạt trúng vào đầu mèo đen, đôi tai nhỏ xíu run rẩy không ngừng do bị những giọt mưa đập trúng, cuối cùng nó cũng giật mình tỉnh giấc, mơ màng mở mắt ra.
Nó vừa nhúc nhích, con dơi bên cạnh cũng thức dậy, nhìn thấy đôi tai ướt sũng của nó cụp xuống trông vô cùng tội nghiệp thì lập tức biến lại thành người, lấy áo choàng xám đậm lau người cho nó, rồi kéo bàn đến dựng lên chắn ngay cửa sổ để mưa khỏi tạt vào.
Lúc đóng cửa sổ, anh nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang đi men theo đường núi cách đó không xa, chỉ chớp mắt là không thấy đâu nữa.
Dù có hóa thành tro anh cũng chỉ cần liếc một cái là nhận ra ngay.
Nhưng tại sao lại xuất hiện ở đây vào đúng thời điểm này?