Xao Động
|
|
Chương 35: Giao triền[EXTRACT]Nụ hôn kia nhẹ nhàng tựa như lông vũ, lại mang theo nồng đậm sự thương tiếc. Tần Tự cảm nhận được xúc cảm mềm mại trên môi, nhịn không được vươn tay ôm lấy sau gáy của Diệp Địch Sinh, nhiệt tình đáp lại hắn. Y há miệng, chủ động vươn đầu lưỡi ra, liếm láp cánh môi của Diệp Địch Sinh. Đầu lưỡi cẩn thận miêu tả hình dáng đôi môi của hắn, nhẹ nhàng liếm qua từng chiếc răng trắng bóng. Trong miệng Diệp Địch Sinh vẫn còn mang theo hương vị trà xanh còn sót lại sau khi đánh răng, khiến Tần Tự có chút say mê trong lòng, càng thêm vội vàng dùng lưỡi khiêu khích môi lưỡi hắn. “Ân……” Không biết từ lúc nào, Tần Tự tách hai chân ra, tư thế khóa ngồi trên người hắn, Diệp Địch Sinh ôm eo y, rõ ràng có thể cảm nhận được thứ giữa hai chân nam nhân đang dần dần phồng lên. Hắn hơi hơi ngẩng đầu, tạm thời muốn trốn tránh nụ hôn nhiệt tình khiến hắn không thể thở nổi của Tần Tự “Tần Tự…… Đợi đã…… Ngày mai ta vẫn còn phải thi.” Tần Tự đang gặm cắn cái cằm duyên dáng của hắn, nghe hắn nói như thế, không nỡ dừng động tác, liếc mắt lên nhìn hắn, khó hiểu nói “Sáng mai ngươi thi sao?” Diệp Địch Sinh gian nan gật đầu “Ân, sáng sớm mai ta đã phải đi thi rồi.” “Nhưng mà…..” Tần Tự kẹp eo hắn vào giữa hai chân, có ý ám chỉ, lỗ tai đỏ bừng, nói “Phía dưới của ngươi…… Cũng cứng rắn……” Mặt của Diệp Địch Sinh xẹt qua một tia xấu hổ, đang muốn nói chuyện, Tần Tự đã đem tay trượt vào bên trong cái quần ngủ rộng rãi của hắn, cách qua một lớp vải quần lót, đè cái phần nổi lên dưới khố bộ của hắn, nhẹ nhàng xoa nắn. “Ta giúp ngươi……” Tần Tự bỗng nhiên trượt xuống khỏi đùi của hắn, sau đó khom lưng, tháo thắt lưng quần của hắn ra, quỳ trước người hắn, vùi đầu vào giữa hai chân hắn. “Ân……” Diệp Địch Sinh phát hiện chính mình hoàn toàn nói không nên lời cự tuyệt, hắn nhìn Tần Tự vươn đầu lưỡi đầy phiến tình, liếm láp cái núi nhỏ hơi gồ ra giữa hai chân hắn, cứ việc cách một lớp vải quần lót mỏng manh, nhưng vẫn làm cho hắn cảm nhận một sự kích thích vô cùng lớn. “Thoải mái sao?” Tần Tự ngẩng đầu nhìn hắn, hai tay cũng không nhàn rỗi, ôn nhu vuốt ve hai quả trứng căng tròn ở phía dưới. Diệp Địch Sinh ân một tiếng, liếc mắt nhìn xuống, ánh mắt có chút mê ly. Hắn hơi hơi xê dịch thân thể về phía trước, khiến cho tính khí nóng bỏng của mình có thể tới gần gương mặt phiếm hồng ướt át của người nọ “Tần Tự……” Tần Tự nhận ra khát vọng trong ánh mắt của hắn, y kéo quần lót của thanh niên xuống, khiến cho tính khí đã trướng lớn kia được phóng ra. Tay phải y nắm gốc của tính khí sát lộng vài cái, y thử vươn đầu lưỡi, liếm liếm lỗ nhỏ trên đỉnh của nó. “Ân……” Diệp Địch Sinh tăng thêm lực đạo của cánh tay đang đặt trên gáy của y, cổ họng phát ra một tiếng rên rỉ khàn khàn. Điều này giống như một lời cổ vũ rất lớn dành cho Tần Tự, y nắm côn th*t cứng rắn nóng bỏng của thanh niên, bắt đầu từ dưới đáy của hai viên tinh hoàn, liếm một đường đầy tinh tế đến đầu của tính khí, cuối cùng há miệng, đem đầu nấm trướng lớn ngậm vào trong miệng, hơi hơi mút vào. Cơ đùi của Diệp Địch Sinh mạnh mẽ co rút, khoái cảm cự đại giống như thủy triều bao phủ lấy hắn. Hắn khó nhịn căng vòng eo, đem tính khí của mình mạnh mẽ đưa vào bên trong miệng của Tần Tự. Nam nhân thập phần thuận theo ý nguyện của hắn, chủ động dùng miệng lưỡi mềm mại bọc lấy hắn, nuốt sâu côn th*t thô cứng vào bên trong cổ họng. Diệp Địch Sinh nhận ra cảm giác khi được bên trong khoang miệng trơn ướt mút lấy, thoải mái mà nheo nheo đôi mắt, gương mặt trắng nõn phiếm hồng, ngón tay không kìm được mà vuốt ve mái tóc đen ướt mồ hôi của Tần Tự. Nhận thấy côn th*t bên trong khoang miệng bắt đầu đột ngột nảy lên, Tần Tự càng dùng lực hóp chặt hai gò má, nuốt lấy tính khí của thanh niên. Khoái cảm tích lũy tầng tầng lớp lớp, cuối cùng trong lúc mà không ai kịp phản ứng nó bỗng dưng lên tới đỉnh, khiến toàn thân Diệp Địch Sinh đều run rẩy, trước mắt tựa hồ xẹt qua một tia sáng, dục vọng đứng thẳng đem toàn bộ dịch thể đậm sệt đều bắn vào trong miệng của nam nhân. “Hô……” Diệp Địch Sinh mở đôi mắt còn đang mờ mịt, ngưng mắt nhìn xuống cái người đang ghé vào giữa hai chân hắn, đột nhiên nhận ra Tần Tự hình như đã nuốt toàn bộ dịch thể của hắn vào trong miệng, trong ánh mắt nhất thời nhiễm lên vài phần hối hận. Hắn lấy hai tờ giấy ăn ở trên bàn, xoa xoa khóe miệng cho Tần Tự. Không nghĩ tới người kia đỏ ửng của hai má, ngẩng đầu lên nhìn hắn, thậm chí còn dùng đầu lưỡi liếm liếm môi “Hương vị rất ngon……” “Ngươi……” Diệp Địch Sinh nhất thời không biết nói cái gì, kéo hắn đứng dậy, ánh mắt lại rơi xuống giữa hai chân hắn “Cần ta giúp ngươi không?” “Lấy tay là được.” Tần Tự ôm lấy cổ hắn, hôn một cái lên miệng của hắn “Chúng ta lên giường đi.” “Ân.” Hai người chen chúc trên cái giường đơn nhỏ hẹp, thân thể không thể không dính sát vào nhau. Tần Tự vừa leo lên giường liền đè Diệp Địch Sinh xuống, vội vã gặm cắn cổ cùng với xương quai xanh của hắn. Diệp Địch Sinh bị y làm cho nổi giận, trở tay một cái, tư thể của hai người liền lập tức thay đổi, biến thành hắn ở mặt trên, cúi sát người nhìn xuống Tần Tự ở bên dưới. “Chỉ một lần này, xong lập tức đi ngủ.” Diệp Địch Sinh thò tay xuống giữa hai chân y, nhẹ nhàng vỗ về cái khối nhỏ lồi ra, ngữ điệu mềm nhẹ, nhưng không cho phép phản kháng. “Được……” Tần Tự nhìn con ngươi đen láy sáng ngời của hắn, vội vàng cong lưng hướng lên trên “Có thể nhanh lên không…… Ta sắp bạo tạc đến nơi rồi……” “Gấp cái gì.” Diệp Địch Sinh cắn một ngụm ở bên ngoài miệng y, lập tức ghét bỏ nhíu nhíu mày “Toàn hương vị của tiểu tôm hùm, lần sau đừng ăn nhiều như vậy.” “Đều nghe ngươi.” Khoảng cách giữa những lần gắn bó quấn quýt lấy nhau, tay người nọ cũng với vào bên trong quần ngủ rộng rãi, an ủi dục vọng cấp bách cần được giải phóng của y. Tần Tự ôm lấy eo của thanh niên, thò tay vào bên trong áo ngủ vuốt ve tấm lưng bóng loáng của hắn, cùng với hắn tạo nên một nụ hôn sâu, chỉ cảm thấy bản thân tựa hồ cứ như vậy mà đắm chìm ở bên trong sự ôn nhu. Tay của Diệp Địch Sinh rất nhanh liền mang y vào bên trong cao trào, giây phút đó, toàn thân y co rút, trong mắt hoàn toàn mất đi sắc thái, chỉ còn biết đến đôi mắt đen trầm tĩnh của Diệp Địch Sinh, giống như một cơn lốc xoáy, cuốn y vào trong đó….. “Cáp a…..” Tinh dịch màu trắng phun ra ở trên tay Diệp Địch Sinh, còn có một ít bắn lên áo ngủ của hắn. Tần Tự cảm thấy áy náy, vừa suyễn khí, vừa nói “Ngày mai…… ta……. giặt cho ngươi……” Diệp Địch Sinh ngưng mứt nhìn y vẫn còn đang thất thần sau cao trào, cúi đầu, hôn lên trên mi mắt của y “Được a, bất quá không cần giặt tay, trên ban công có máy giặt.” Tần Tự gật gật đầu, ngón tay vuốt ve ngũ quan tuấn tú của hắn, mất một lúc lâu sau, mới nhẹ giọng nói “Địch sinh, ta cảm giác hình như ta giống như đang nằm mơ vậy.” “Nằm mơ?” Diệp Địch Sinh không biết nghĩ đến cái gì, hắn cười cười, nhéo một cái ở phần thịt ở đùi trong của y “Giờ đã tỉnh chưa?” Tần Tự bị hành động của hắn làm cho có chút ngứa, khóe môi cong lên, cười hắc hắc “Tỉnh rồi. Nhưng mà trong giấc mơ ngươi vẫn ôn nhu hơn một chút.” “Phải không? Xem ra ta không thô bạo còn không được.” Diệp Địch Sinh hung tợn nhéo một cái mạnh ở đùi trong chân của hắn một cái nữa, Tần Tự không trốn được, đành phải dùng cách chọc lét lại hắn để phản kháng. Hai người ở trên giường lăn lộn thành một đoàn, cười đùa không ngớt.
|
Chương 36: Ghen tuông[EXTRACT]Ngày hôm sau, lúc trời vừa mới tờ mờ sáng, Tần Tự liền tỉnh. Có lẽ là do y muốn đi gặp mặt cái người mang danh phụ thân mà rất lâu y chưa từng biết mặt, cả một đêm cũng không thể ngủ ngon, kể cả đã ngủ, cũng liên tiếp mơ từ giấc mơ này đến giấc mơ khác. Đồng hồ báo thức của Diệp Địch Sinh còn chưa vang lên, Tần Tự cẩn thận dè chừng đứng dậy, tránh không quấy rầy đến người vẫn đang nằm ngủ say sưa ở bên cạnh. Chờ đến khi y đánh răng rửa mặt, đi xuống dưới lầu mua bữa sáng trở về, Diệp Địch Sinh cũng tỉnh. Hắn động động thân mình, gương mặt nhập nhèm vì vẫn còn đang ngái ngủ, quét mắt nhìn một vòng xung quanh, cuối cùng cũng dừng ở cái người đang đứng ở đầu giường nhìn hắn chăm chú. “Làm sao lại dậy sớm như vậy?” Hắn cầm lấy di động đặt ở bên gối nhìn thoáng qua, còn chưa đến bảy giờ. “Dù sao cũng tỉnh, liền dậy.” Tần Tự nhìn thấy mái tóc rối loạn cùng với bộ dáng mơ hồ sau khi thức dậy của Diệp Địch Sinh, nhịn không được đưa tay hất hất tóc mái của hắn, hôn lên khóe miệng của hắn một cái. Diệp Địch Sinh trừng mắt nhìn y, bị nụ hôn này làm cho triệt để thanh tỉnh, hắn bất đắc dĩ vừa cười vừa xoa xoa mái tóc của Tần Tự, bỗng nhiên ngửi thấy hương vị của sữa đậu nành cùng với bánh quẩy, cau cau mũi “Ngươi xuống dưới lầu mua bữa sáng?” Tần Tự ân một tiếng, đồng hồ báo thức ở bên cạnh theo lập trình vang lên tiếng chuông báo thức “Lúc nào ngươi bắt đầu vào thi?” “Tám rưỡi, còn sớm.” Diệp Địch Sinh xuống giường, đi vào toilet rửa mặt. Tần Tự vừa dùng di động xem tin tức, vừa ngồi đợi hắn ra cùng nhau ăn bữa sáng. Chờ Diệp Địch Sinh rửa mặt xong đi ra, sữa đậu nành nóng bỏng cũng kịp lúc trở nên ấm áp, Tần Tự thử trước độ ấm của cả hai ly sữa, sau đó mới đưa một ly cho Diệp Địch Sinh. “Ngươi cứ ở phòng ngủ chờ ta, khoảng mười giờ là ta thi xong. Sau đó chúng ta thu dọn một ít đồ đạc, rồi đi đến thành phố A.” “Được, lái xe đi.” Tần Tự cắn bánh quẩy, mơ hồ nói “Lái xe đi tiện hơn.” Diệp Địch Sinh cũng không ý kiến gì với phương án này, thành phố A cách nơi này cũng chỉ khoảng bốn giờ lái xe, khoảng cách cũng không tính là xa. Hắn âm thầm cảm thấy may vì hai năm trước đã đi thi lấy giấy phép lái xe, vạn nhất trên đường Tần Tự lái xe quá mệt mỏi, hắn còn có thể đổi vị trí với y. Ăn xong bữa sáng, Diệp Địch Sinh trực tiếp đi đến phòng thi. Tần Tự liền ở trong phòng ngủ, vội vàng thay giặt đệm trải giường, chờ y giặt xong đệm trải giường, đang muốn cho vào bên trong chậu quần áo mang đi phơi nắng, cửa phòng ngủ bỗng nhiên bị gõ vang. “Địch — ngươi là?” Trịnh Minh Vũ đứng ở ngoài cửa, kinh ngạc nhìn nam nhân xa lạ xuất hiện ở phía sau cánh cửa. Đây không phải là phòng ngủ của Diệp Địch Sinh sao, hắn không dám tin, lùi lại vài bước, quay đầu nhìn nhìn bảng hiệu trước cửa phòng, xác định bản thân không có đi nhầm. “Ngươi là…… Trịnh Minh Vũ?” Tần Tự nghe Diệp Địch Sinh từng nhắc tới hắn, hai người không chỉ là đồng hương, còn cùng ở chung một khu ký túc xá. Trong giây phút nhìn thấy Trịnh Minh Vũ, y không phải không ghen tị, nam nhân trước mắt sáng sủa mà tuấn lãng, trong ánh mắt luôn mang theo tươi cười, vừa nhìn qua liền biết hắn lớn lên trong một gia đình hạnh phúc, cùng với một người có nội tâm cố chấp như y rõ ràng đối lập hoàn toàn. “Đúng vậy, ngươi là gì của Địch Sinh?” Trịnh Minh Vũ hoang mang nhíu mày. “Hắn là bạn trai ta.” Diệp Địch Sinh không biết từ lúc nào đi tới bên cạnh, hắn vừa thi xong, trong tay còn cầm một túi đựng hồ sơ đơn giản. Ngữ khí của hắn lạnh nhạt, phảng phất căn bản không ý thức được câu nói nhẹ bẫng kia của mình lọt vào trong tai của Trịnh Minh Vũ tạo nên một trận trùng kích như thế nào. “Ngươi…… Ngươi nói cái gì? Bạn trai?” Trịnh Minh Vũ sợ tới mức lắp bắp, đầu tiên hắn nhìn Diệp Địch Sinh, sau đó lại không dám tin nhìn sang Tần Tự cao cao to to, hoàn toàn không thể đem người trước mắt liên hệ với cái danh bạn trai của Diệp Địch Sinh. Lúc trước, kể cả khi hắn phỏng đoán Diệp Địch Sinh thích nam, nhưng hắn lại tưởng tượng người mà Diệp Địch Sinh thích phải là một người có ngoại hình thanh tú, nhưng người trước mắt…… Không chỉ mình Trịnh Minh Vũ bị dọa nhảy dựng, kể cả Tần Tự khi nghe được lời nói của Diệp Địch Sinh, trong lòng cũng chấn động, lập tức mừng rỡ như điên. Y kiềm chế kích động mà nhìn về phía Diệp Địch Sinh, người kia lập tức đáp lại y một nụ cười ấm áp. Thấy Trịnh Minh Vũ vẫn còn ngốc ngốc đứng giữa cửa ra vào, Diệp Địch Sinh nhìn không được, vỗ vỗ bờ vai của hắn “Đừng đứng đực ra đó nữa, có chuyện đi vào rồi nói.” Mười phút sau. “Trời ạ, hai người các ngươi thật……” Trịnh Minh Vũ ngồi ở trên ghế, giống như người thần kinh không bình thường, thì thào tự nói. “Chúng ta một lát nữa có việc ra ngoài. Ngươi muốn làm gì? Ở lại phòng của ta ngủ sao?” Diệp Địch Sinh nhét thẻ sinh viên cùng với chìa khóa vào trong túi nhỏ bên cạnh ba lô, cuối cùng kiểm tra lại đồ ở trong ba lô một lần nữa, mới ngẩng đầu, nhìn Trịnh Minh Vũ bất mãn. Lúc này, Tần Tự cũng đã phơi đệm trải giường xong, đi vào trong phòng, Trịnh Minh Vũ nhìn cái chậu trống không ở trong tay y, lại nhìn nhìn trên giường rõ ràng mới được thay đệm trải giường mới, chỉ cảm thấy mặt đỏ lên, lúng túng nói “Ngươi, tối hôm qua ngủ lại phòng của Diệp Địch Sinh a……” Tần Tự gật gật đầu, không có chút ý tứ ngượng ngùng nào “Đúng vậy.” Tối hôm qua ngủ cùng nhau, hôm nay đổi sàng đan mới…… Trên chiếc giường này đã phát sinh chuyện gì tự nhiên không cần nói cũng biết. Trịnh Minh Vũ đầu tiên đánh giá Tần Tự vóc người cao ngất, lại liếc mắt nhìn Diệp Địch Sinh thân hình gầy còm, đột nhiên đứng lên, vỗ vỗ bả vai Diệp Địch Sinh “Sách, huynh đệ, ngươi rất không dễ dàng…… Không cần nói nữa, bạn hữu ủng hộ ngươi !” Người này lại đang hiểu lầm cái gì? Diệp Địch Sinh cũng lười giải thích, huống chi bọn họ cũng không rảnh kéo dài thời gian, hắn đem cánh tay đang khoát lên vai hắn của Trịnh Minh Vũ đẩy ra, mỉm cười, nói “Hôm nay không phải cuối tuần sao, không cần đi bồi bạn gái?” “A, thiếu chút nữa quên, nàng còn đang chờ ta !” Trịnh Minh Vũ vỗ mạnh trán, vội vàng nói câu cảm tạ huynh đệ, liền vội vàng giống như đào mệnh, kéo cửa phòng chạy ra ngoài. “A” Diệp Địch sinh nhìn bóng dáng vội vã của hắn, lắc đầu cười cười. Chỉ là nụ cười này dừng ở trong mắt Tần Tự, liền mang theo chút ý tứ khác. Trong lòng Tần Tự lập tức chua loét, đặt chậu quần áo ra ban công, rầu rĩ không vui đi trở lại trước người Diệp Địch Sinh. “Đi thôi.” Y xách ba lô của Diệp Địch Sinh khoác lên người. “Làm sao?” Diệp Địch Sinh lúc này mới nhận ra Tần Tự khác thường, hắn cẩn thận đánh giá sắc mặt y, đột nhiên cười rộ lên “Ghen a?” Tần Tự tức giận hừ một tiến, di động bước chân đi ra ngoài. “Hắn có bạn gái.” Diệp Địch Sinh đi theo phía sau giải thích. “Ta biết.” Tuy rằng biết, nhưng mà vẫn rất giận. “Ta cũng có bạn trai.” Phía sau lại vang lên thanh âm trong trẻo. Cái này khiến cho Tần Tự không nhịn được, khóe môi chậm rãi nhếch lên một nụ cười đắc ý, y quay đầu liếc nhìn Diệp Địch Sinh, đột nhiên vươn tay về phía hắn. Diệp Địch Sinh ngưng một lát, sau đó cũng vươn tay, cầm lấy tay y. Bàn tay của hai người gắt gao siết lại với nhau, đi vào thang máy.
|
Chương 37: Lữ đồ[EXTRACT]Hai người ăn xong bữa trưa ở khu vực quanh quanh đại học T, sau đó lại trở về chung cư của Tần Tự, lấy một ít đồ dùng rửa mặt cất vào trong xe, mới xuất phát đi thành phố A. Đi đến khu vực ngoài lề thành phố , xe liền đi vào cao tốc. Ban đầu đường đi còn tương đối thông thuận, đến khi ra hẳn khỏi khu vực thành phố, bời vì hai người đi vào sát giờ tan tầm, dòng xe cộ bắt đầu trở nên chen chúc. Diệp Địch Sinh dùng điện thoại, tra xét trạng huống của giao thông trong khoảng thời gian hiện tại, phát hiện đoạn đường bọn họ đang đi bị ùn tắc nghiêm trọng nhất, ngay cả làn đường dành cho xe khẩn cấp cũng chật ních. “Sách, nửa giờ mới đi được năm km.” Tần Tự quay cửa kính xe xuống, nhìn nhìn ra bên ngoài, chau mày. “Phía trước hình như xảy ra tai nạn xe cộ.” Diệp Địch Sinh nhìn tin tức trên màn hình di động, báo đưa tin đoạn đường phía trước vừa mới phát sinh một vụ tai nạn giao thông vài xe ô tô liên tiếp tông vào đuôi nhau, cảnh sát giao thông cùng với bác sĩ đã đi tới địa điểm phát sinh tai nạn, bởi vì để giữ an toàn, đoạn đường kia tạm thời bị phong tỏa. “Chờ một chút đi, cũng không phong tỏa lâu lắm.” Diệp Địch Sinh kiên nhẫn an ủi Tần Tự, hắn lấy một thanh chocolate từ trong ba lo ra, bóc gói giấy, đưa tới bên miệng Tần Tự “Có đói bụng không, ăn chút gì đi.” Tần Tự hai tay còn nắm tay lái, y thoáng quay đầu sang, cắn mất hơn nửa thanh chocolate. “Còn có bánh quy.” Diệp Địch Sinh sợ Tần Tự ăn không đủ no, lại lôi ra một gói bánh quy. “Ta không ăn, ngươi ăn đi.” Đường phía trước hình như bắt đầu được khai thông, Tần Tự đạp chân ga cùng với ly hợp, chăm chú nhìn chằm chằm phía trước, không có chú ý tới ánh mắt có chút lo lắng của Diệp Địch Sinh. Từ lúc hai người bắt đầu lên xe, Tần Tự liền trở nên rất ít nói, thậm chí vài lần Diệp Địch Sinh nói chuyện với y, y đều chỉ biết không yên lòng ân một tiếng. Đây là biểu hiện cực kì khác thường, Diệp Địch Sinh đem gói bánh quy đang bóc giở đóng lại, nhét trở lại ba lô, vẻ mặt như có đăm chiêu. Tốc độ của xe dần dần nhanh hơn, Diệp Địch Sinh nhìn cảnh vật xẹt qua cửa sổ xe, đột nhiên, ánh mắt ngưng đọng. Bọn họ vừa đi qua hiện trường vụ tông xe liên hoàn, năm chiếc xe tư nhân, đầu xe vì va chạm khiến cho hiện trường trở nên vô cùng thảm thiết. Bên cạnh còn đậu xe cứu thương cùng với xe cảnh sát, mấy nhân viên y tá đang nâng cáng, vẻ mặt nghiêm túc mà vội vã. Tuy rằng chỉ thoáng nhìn qua một cái, nhưng cũng có thể nhìn thấy người nằm trên cáng bị thương không nhẹ. Diệp Địch Sinh thu hồi tầm mắt, theo bản năng liền nhìn nhìn sắc mặt của Tần Tự. Người kia cũng chú ý tới màu máu đỏ lênh láng, y hơi mím môi, trong đầu hình như bắt đầu căng thẳng, một ít hồi ức không tốt bắt đầu hiện lên. “Tần Tự, ngươi đã lái xe hơn ba giờ rồi, cần đổi vị trí với ta hay không?” Diệp Địch Sinh vẫn luôn trong tư thế quan sát sắc mặt của Tần Tự, lúc sắp đến trạm xăng dầu, hắn rốt cuộc nhịn không được mở miệng. Tần Tự quay đầu, đưa mắt nhìn Diệp Địch Sinh, sắc mặt của y có chút tái nhợt “Được, đến trạm xăng dầu ở phía trước rồi đổi.” Mười phút sau, bọn họ chạy vào khu phục vụ. Diệp Địch Sinh đi ra ngoài đi toilet, lúc trở về liền nhìn thấy Tần Tự tựa lưng vào ghế ngồi, nhắm mắt, vẻ mặt có chút uể oải. “Mệt?” Diệp Địch Sinh đưa tay sờ lên trán y, xoa xoa mái tóc ngắn ngủn của y. Tần Tự mở to mắt, trong mắt chợt lóe qua một tia mờ mịt, khóe môi hơi nhếch lên, bắt lấy cánh tay của Diệp Địch Sinh, ghé sát vào má mình “Không mệt. Ở một chỗ cùng với ngươi, vĩnh viễn đều không mệt mỏi.” Diệp Địch Sinh bỗng nhiên rất muốn cúi đầu xuống hôn y, nhưng mà bọn họ đang dừng xe ở khu phục vụ, người đến người đi, thật sự không tiện cho lắm. Hắn kìm nén phần tình cảm đang dâng trào, dùng ngón tay cái lướt qua cánh môi mềm mại của nam nhân, khẽ ừ một tiếng. Hai người nghỉ ngơi một lúc xong tiếp tục lên đường. Lần này là Diệp Địch Sinh lái xe, Tần Tự ngồi ở ghế phó lái. Nơi này cũng cách thành phố A rất gần, tính tính đến trung tâm thành phố cũng chỉ mất chưa đến một tiếng đồng hồ. “Phỏng chừng lúc đến nơi cũng khoảng tám giờ, chúng ta trước cứ nghỉ ngơi một đêm, ngày mai đi tìm ba ngươi, được không?” Không nhận được câu trả lời, Diệp Địch Sinh dời tầm mắt khỏi màn hình hướng dẫn đường đi, quay đầu nhìn Tần Tự, kinh ngạc phát hiện y thế nhưng đang ngủ. Ánh mắt của Diệp Địch Sinh lóe ra một tia suy tư, hắn hơi nhíu mi, chạy xe đến một nhà nghỉ nhanh ở trong nội thành thành phố A, chờ hắn đậu xe xong xuôi ở trong bãi đỗ xe, đã gần đến tám giờ, mà người bên cạnh vẫn chưa tỉnh. Tần Tự trước kia chưa bao giờ ham ngủ giống như hôm nay, Diệp Địch Sinh tắt xe, tháo dây an toàn, lại nghiêng người tháo dây an toàn cho Tần Tự, lấy tay nhẹ nhàng vỗ lên mặt y. “Tần Tự, tỉnh, chúng ta đến thành phố A rồi.” Tần Tự mí mắt giật giật, một lúc lâu mới mở mắt ra nhìn hắn. Ánh mắt lo lắng của Diệp Địch Sinh dừng ở trên mặt y, nhíu mày nói “Có phải thân thể không thoải mái hay không? Sắc mặt ngươi không tốt lắm.” “Không có, khả năng là tối hôm qua ngủ không ngon.” Tần Tự không lưu tâm, cười cười. Hai người xuống xe, đi vào khách sạn làm thủ tục, khiêng hành lý bỏ vào trong phòng, lúc này mới đi đến tiệm cơm ở gần đó ăn cơm. Diệp Địch Sinh gọi ba món ăn, một món canh, cộng với hai chén cơm. Bát cơm của hắn đã được ăn sạch sẽ, lúc ngẩng đầu nhìn người đối diện, phát hiện trong bát cơm của Tần Tự cơ hồ còn nguyên si. “Làm sao? Không thích ăn đồ ăn của nhà này?” Diệp Địch Sinh gắp một đũa thịt xào ớt xanh vào trong bát y. “Không phải.” Tần Tự miễn cưỡng cười cười, không biết nên giải thích như thế nào cái loại cảm giác buồn nôn thình lình ập đến này. Y nhìn miếng thịt xào ở trong bát, ánh mắt xẹt qua một tia khó chịu, lại nhanh chóng bị y áp xuống. “Là quá mệt mỏi sao, ngươi đi về trước nghỉ ngơi đi, ta đi xung quanh xem có nhà nào bán bánh mì, mua một ít về cho ngươi ăn khuya.” “Được.” Diệp Địch Sinh nhìn thân ảnh của Tần Tự biến mất khỏi tiệm cơm, lúc này mới đứng dậy tính tiền. Hắn nhanh chóng đi mua bánh mì, trở lại phòng nghỉ. Khiến hắn sửng sốt là, trong phòng không bật đèn, chỉ có đèn phòng tắm sáng, bên trong truyền đến tiếng nước ào ào. “Tần Tự?” Diệp Địch Sinh buông cái túi to trong tay xuống, tim đập có chút nhanh, hắn đi tới trước cửa thủy tinh ngăn phòng tắm, dùng lực đẩy. Tần Tự trần trụi, ôm đầu ngồi dưới vòi hoa sen, mặc dòng nước chảy xuôi xuống mái tóc cùng với lưng y. Sắc mặt của y mờ mịt mà thống khổ, giữa mi nhãn mơ hồ có một tia chán ghét bản thân. Diệp Địch Sinh đến gần, mới phát hiện y tắm bằng nước lạnh, sắc mặt hắn biến đổi, đi qua đóng vòi hoa sen. “Lần trước bị cảm mạo giáo huấn còn chưa đủ sao?” Hắn vừa tức giận vừa đau lòng, kéo khăn tắm treo ở trên tường xuống, trùm lên người Tần Tự, cường ngạnh kéo y từ trên sàn đứng lên “Tần Tự, ngươi nhìn ta !” Ánh mắt không có tiêu điểm của Tần Tự chậm rãi ngưng tụ ở trên mặt hắn, mái tóc đen của y vẫn đang chảy nước ròng ròng, vẻ mặt yếu ớt mà mờ mịt “Địch Sinh……” Càng đến gần thành phố A, đến gần cái người thân ảnh mà y từng mong chờ vô số lần kia, y lại càng cảm thấy sợ hãi cùng khẩn trương. Mà buổi chiều khi chứng kiến trận tai nạn giao thông kia, khiến cho thần kinh vốn không chịu nổi gánh nặng bị đè thêm một tảng đá lớn. Y cảm thấy con thú dữ yên lặng đã lâu trong ngực y bắt đầu rục rịch trở lại, y không dám đối mặt với Diệp Địch Sinh, không dám đối diện với chính mình, chỉ có thể dùng đến thủ đoạn tra tấn bản thân để trốn tránh toàn bộ. Diệp Địch Sinh ôm cả người lẫn khăn vào trong lòng, hắn vuốt ve mái tóc ngắn cũn của Tần Tự, an ủi nói “Nếu ngươi không muốn gặp ba ngươi, chúng ta có thể trở về bất cứ lúc nào.” Tần Tự tựa đầu vào vai hắn, nhắm mắt lại, lắc lắc đầu “Không…… Ta là sợ ta không khống chế được chính mình, ta cảm giác ta rất vô dụng…… Bệnh này, mặc kệ ta có cố gắng như thế nào, chỉ cần gặp một chút kích thích, liền sẽ tái phát….” “Đây không phải lỗi của ngươi.” Diệp Địch Sinh chỉ cảm thấy toàn bộ trái tim của hắn đều bị siết chặt, hắn hôn lên trên mi mắt của Tần Tự, đau lòng nâng mặt của y lên “Ngươi đã làm rất tốt, tin tưởng ta, ngươi sẽ không phát bệnh lại lần nữa…….” “Địch Sinh……” Tay của Tần Tự siết chặt lấy bờ vai của hắn, ngữ điệu của y tựa hồ mang theo tiếng khóc, ánh mắt tràn đầy u ám “Nếu ta thương tổn ngươi, ngươi nhất định phải trói ta lại…… Hoặc là báo nguy…….” Sắc mặt của Diệp Địch Sinh thay đổi một chút, hắn thở dài, kéo Tần Tự lên trên giường, lau khô thân thể cho y, lại sấy khô tóc. Làm xong toàn bộ, hắn nằm xuống bên cạnh Tần Tự, kéo người kia vào trong lòng, ngữ điệu mang theo một chút thở dài “Không có việc gì, ngươi thương tổn ta đi. Ta nếu nhẫn không được, sẽ đáp trả lại.”
|
Chương 37: Lữ đồ[EXTRACT]“Địch Sinh…..” Tần Tự ngẩng mặt lên nhìn hắn, y nhìn đáy mắt của người nọ hoàn toàn không hề sợ hãi, còn có cả sự bao dung, ngực bị một loại cảm động khó nói thành lời tràn ngập. Giống một con thuyền đã phiêu bạc rất lâu trên mặt biển, rốt cuộc có thể tìm đến cái cảng để dừng lại. Diệp Địch Sinh hôn lên mặt y một cái, lại đứng dậy tắt đèn, chỉ để lại một ngọn đèn vàng nơi đầu giường đầy ấm áp. Hắn trở lại nằm xuống bên cạnh Tần Tự, đôi mắt đen dần dần trở nên sâu thẳm “Để ta kể cho ngươi nghe một chuyện cũ.” Tần Tự gật gật đầu, ánh mắt chuyên chú nhìn hắn. “Thực ra ta có tỷ tỷ, ta vẫn luôn chưa từng kể với ngươi……” Diệp Địch Sinh cụp mắt, giọng điệu bình tĩnh giống như là đang kể lại một câu chuyện cũ cho người khác nghe. Vết sẹo chôn giấu nhiều năm trong lòng chậm rãi được hắn lộ ra, đau đớn ban đầu đã qua đi, ngược lại là một loại cảm giác giải thoát trước nay chưa từng có. “…… Mãi sau này ta mới hiểu được, khi đó nàng đã bị trầm cảm nghiêm trọng, nhưng trong nhà không ai để ý…… Ta cũng rất ngốc, còn khuyên nàng không nên luẩn quẩn trong lòng, nói cái gì mà ba mẹ khẳng định đều vì muốn tốt cho nàng. Nhưng thực ra, ta tuyệt đối không chịu hiểu nàng, chưa bao giờ đứng ở góc độ của nàng mà nghĩ tới……” “…… Có đôi khi ta thường xuyên nghĩ rằng, nếu lúc đó ta sớm nhận ra nàng không thích hợp, để ba mẹ ta đưa nàng đến bệnh viện sớm hơn một chút, có phải bi kịch xảy ra sau đó sẽ không xuất hiện hay không?” Đồng tử của Tần Tự co rụt một chút, y nhìn đôi lông mi dài cụp xuống của Diệp Địch Sinh, đột nhiên nắm chặt cánh tay hắn. Cảm nhận được cỗ lực đạo kia cứ im lặng truyền đạt lời động viên, Diệp Địch Sinh khẽ nhếch khóe miệng, lộ ra một nụ cười nhợt nhạt “Cuộc sống vốn dĩ tàn khốc như vậy, vĩnh viễn sẽ không cho ngươi cơ hội làm lại lần nữa. Trước kia ta không nghĩ ra, bao giờ cũng vây bản thân ở bên trong nhà giam hối hận và tự trách. Nhưng hiện tại không giống, ta bắt đầu hiểu ra, nhân sinh khổ đoản, ngươi sẽ không biết được ngày nào nó sẽ rời khỏi ngươi mà đi. Cùng với việc oán giận quá khứ, oán giận thế giới, không bằng chấp nhận nó mà sống vì chính mình một lần.” Tần Tự nghe đến đó, biểu tình dần dần trầm tĩnh lại, y nhẹ nhàng ân một tiếng. Thật kỳ quái, nghe được câu nói này của Diệp Địch Sinh, cỗ cảm xúc khó chịu ở trong ***g ngực không biết từ lúc nào đã biến mất không còn thấy bóng dáng. “Ta…… hình như có chút đói bụng……” Tần Tự sờ sờ cái bụng khô quắt của mình, ngượng ngùng nhìn về phía thanh niên. Diệp Địch Sinh cười khẽ một tiếng, bên trong đôi mắt đen nổi lên một tia sủng nịnh “Lần đầu tiên ta thấy có người nghe kể chuyện cũ mà nghe đến mức đói bụng, thật may là có mua bánh mì cho ngươi.” Hắn xốc chăn lên, đi xuống giường, lấy túi giấy đặt trên bàn trở lại. Bên trong ngoại trừ bánh mì, còn có hai chai nước chanh. Tần Tự ngửi thấy mùi thơm, lập tức có tinh thần, ngồi dậy ngóng trông nhìn Diệp Địch Sinh. “Ăn đi.” Diệp Địch Sinh đưa một cái bánh mì chà bông cùng với một chai nước chanh cho Tần Tự. Tần Tự uống vài ngụm liền hết luôn chai nước chanh, sau đó bắt đầu lang thôn hổ yết ăn bánh mì. Diệp Địch Sinh thấy thế, mở nắp chai nước chanh còn lại, đưa cho y. “Ngươi…… Uống đi.” Tần Tự biết Diệp Địch Sinh thích uống nước chanh nhất. “Ta đã ăn cơm tối rồi, vẫn còn no, ngươi uống đi.” Diệp Địch Sinh lại đẩy chai nước chanh về phía. Tần Tự cũng không tiếp tục ngại ngùng, dứt khoát ngẩng đầu lên uống cạn. Chờ y ăn uống no đủ, thoải mái mà nằm trở lại trên giường lớn, đã là mười hai giờ khuya. Ban ngày y ngủ quá nhiều, hiện tại tinh thần lại bắt đầu tỉnh táo. Nhưng Diệp Địch Sinh lại không như thế, lo lắng hãi hùng hơn phân nửa buổi tối, lúc này mới trầm tĩnh lại, mí mắt từ lâu đã bắt đầu trĩu xuống. “Ta cũng kể cho ngươi nghe chuyện cũ của ta đi.” Tần Tự bỗng nhiên chủ động mở máy nghe nhạc. Diệp Địch Sinh dù đã rất mệt mỏi, cũng phải cường ngạnh khởi động mí mắt cổ vũ, hắn âm thầm nhéo đùi mình một cái “Được a.” Vì thế Tần Tự liền ôm lấy cánh tay hắn, nói về những chuyện mà y đã trải qua hồi còn nhỏ. Tư duy của y vốn dĩ bộc phát, bao giờ cũng đột nhiên từ chuyện này nhảy sang chuyện khác, Diệp Địch Sinh nghe nghe, lại cũng chống đỡ không nổi, buồn ngủ nhắm mắt lại. “Hồi cấp hai, lần đó họp phụ huynh……” Nửa ngày không nghe được thanh âm của người nọ, Tần Tự di một tiếng, quay mặt sang, liền nhìn thấy đôi mắt của Diệp Địch Sinh đang lẳng lặng nhắm lại, sắc mặt lúc ngủ an tường mà nhu hòa. “Tính, lần sau nói tiếp cũng giống nhau.” Tần Tự bật cười thở dài, điều chỉnh chế độ chạy của điều hòa sang chế độ giấc ngủ, lại đắp chăn cho Diệp Địch Sinh, lúc này mới nằm trở lại giường, cảm thấy mĩ mãn ôm lấy eo Diệp Địch Sinh, nhắm mắt lại. Một đêm không mộng. Ngày hôm sau, hai người ngủ đến chín giờ hơn mới dậy. Vẫn là Tần Tự dậy sớm hơn, đi xuống dưới lầu mua bữa sáng. Đến khi Diệp Địch Sinh rửa mặt xong, hai người ăn bữa sáng xong, lên mạng tìm địa chỉ mà Tần Phi cung cấp. Là ở một tiểu khu mới xây, nhưng mà ngoài ý muốn là cách trung tâm thành phố rất gần, đi khoảng hai mươi phút là đến nơi. “Cần ta đi lên cùng với ngươi không?” Lúc hai người lái xe dừng dưới một tán cây xanh tán lá bao trùm cả cửa sau của tiểu khu, Diệp Địch Sinh không yên lòng, quay sang nhìn người đang ngồi ở ghế phó lái. “Không cần, ta chỉ nhìn mặt hắn một cái, rất nhanh liền xuống. Ngươi chờ ta mười phút là xong.” Tần Tự cười cười với hắn, một bên thoải mái mở cửa xe. Chỉ là Diệp Địch Sinh so với ai cũng rõ ràng, nụ cười kia vốn không thoải mái dù chỉ một chút. “Ta ngồi trong xe chờ ngươi, có chuyện gì gọi điện thoại cho ta.” Trong lòng Diệp Địch Sinh vốn đang treo cao không có cách nào hạ xuống được. Tần Tự ân một tiếng, vẫy vẫy tay với hắn, xoay người cất bước đi vào hành lang hẹp dài của tiểu khu. Diệp Địch Sinh nhìn thân ảnh của y biến mất phía sau bậc thang, cánh tay nắm vô lăng im lặng siết chặt. Tần Tự cầm tờ giấy, thấp thỏm ấn vang chuông cửa phòng 302. Mất một lúc lâu, cửa gỗ dày nặng mới mở ra, một nữ nhân mặc một cái áo trắng trong thuần khiết đang ở phía sau sợi dây xích phòng trộm cảnh giác nhìn Tần Tự. “Ngươi tìm ai?” Tần Tự nhìn nhìn nữ nhân xa lạ, âm thầm suy đoán đây có phải là vợ của Hứa Khiêm hay không, khẩn trương, nói chuyện cũng trở nên lắp bắp “Ngươi hảo, ta…… Tìm Hứa Khiêm tiên sinh một lát.” “Hứa tiên sinh không ở nhà, ta là bảo mẫu nhà bọn họ.” Nữ nhân cẩn thận đánh giá diện mạo của Tần tự, đột nhiên ánh mắt trở nên có chút vi diệu “Ngươi là?” “Ta là con trai của vợ trước của hắn.” Tần Tự phảng phất không có nhìn thấy sắc mặt của nữ nhân nháy mắt trở nên cổ quái, tươi cười ôn hòa lễ phép “Ngày mai ta liền rời khỏi thành phố A, trước khi đi muốn gặp Hứa tiên sinh một chút, ngươi có thể nói cho ta biết làm thế nào mới có thể nhìn thấy hắn sao?” Lúc cửa xe bị gõ vang, Diệp Địch Sinh mất nửa ngày còn chưa kịp phản ứng. “Làm sao nhanh như vậy?” Hắn sửng sốt nhìn Tần Tự đang ngồi lên ghế phó lái “Nhìn thấy ba ngươi không?” Tần Tự lắc lắc đầu “Không, hắn không có ở nhà. Bất quá ta gặp được bảo mẫu nhà họ, nàng nói hắn hiện tại hẳn là đang ở đại học A.” “Đại học A.” Diệp Địch Sinh khó hiểu nhăn nhăn mi “Hắn là giảng viên đại học sao?” “Không phải, hắn là một chủ xí nghiệp, hẳn là được mời đến diễn thuyết.” Tần Tự thở ra một hơi, hắn cúi đầu, bỗng nhiên khó chịu vò vò tóc của mình. “Địch Sinh, ngươi nói, ta không nên đi tìm hắn, có phải hay không?” Một đứa con trai đi gặp ba ruột của mình, chẳng lẽ điều này có gì đó không nên sao? Trái tim Diệp Địch Sinh hơi hơi run rẩy, hắn sờ sờ mặt Tần Tự “Đừng nghĩ nhiều như vậy. Đi thôi, chúng ta hiện tại đến đại học A.” Nếu ba của Tần Tự không muốn thấy y, vậy hắn lập tức sẽ dẫn Tần Tự đi, đi thật xa, vĩnh viễn không bao giờ đặt chân lên địa phương này lần nào nữa.
|
Chương 39: Phụ thân[EXTRACT]Diệp Địch Sinh lại mở chương trình hướng dẫn đường đi, khu vực trường đại học A nằm ở khu vực ngoại thành thành phố, cách nơi này khoảng nửa giờ lái xe, bây giờ xuất phát, hẳn là vẫn có thể theo kịp buổi diễn thuyết của ba Tần Tự. Dọc theo đường đi, hai người đều không nói chuyện, lúc đến cổng lớn của đại học A, Diệp Địch Sinh bảo Tần Tự xuống xe trước, đứng ở cửa trường học chờ hắn, còn hắn đi tìm một chỗ đỗ xe ngay gần đấy. Nhưng mà khi Diệp Địch Sinh đỗ xe xong quay lại, cửa trường học căn bản không có thân ảnh của Tần Tự. Tần Tự hẳn là tự mình đến lớp học trước, Diệp Địch Sinh nhíu nhíu mày, cầm lấy di động gọi vào số của Tần Tự. Đầu dây bên kia rất nhanh liền có người nghe máy, âm thanh vô cùng ồn ào, Diệp Địch Sinh phải rất cố gắng mới nghe được thanh âm của Tần Tự. “Ngươi đứng ở cổng trường học chờ ta, mười lăm phút sau ta tới tìm ngươi.” “Ân. Tìm thấy ba ngươi chưa?” Mi gian của Diệp Địch Sinh cau lại lo lắng. Tần Tự nhìn thân ảnh đứng trên bục giảng bị đa số học sinh vây quanh cách đó không xa, con ngươi giật giật “Thấy rồi.” Cắt đứt điện thoại, Tần Tự cất di động, đi ngược với dòng người, lên khu vực bục giảng của lớp học. Diễn thuyết đã kế thúc, học sinh bên trong phòng học đều từng tốp từng tốp một đi ra ngoài, còn có một số ít học sinh ở lại thì đều đang tụ tập trước bục giảng, đại khái là vì muốn có vật kỉ niệm, hoặc là muốn kí tên. Tần Tự đi tới gần khu vực bên ngoài đám đông, còn chưa mở miệng, liền có một nhân viên hỗ trợ gọi y lại. “Đồng học, phiền ngươi một chút, đồ kỉ niệm của chúng ta đã phát hết.” Nhân viên hỗ trợ đầy mặt xin lỗi nhìn y. “Ta không phải đến xin vật lưu niệm, ta muốn gặp Hứa tiên sinh một chút.” Tần Tự vẻ mặt bình tĩnh nói. “Cái này, giữa trưa Hứa tiên sinh còn phải đi tham gia yến hội với các đồng học, e là không có thời gian gặp ngươi –” “Tiểu Tạ, làm sao?” Âm thanh trầm thấp của một nam tử trung niên vang lên phía sau hai người. Cô nương trẻ tuổi gọi tiểu Tạ lập tức quay đầu lại, nhìn Hứa Khiêm đang đi xuống từ trên bục giảng, cười xin lỗi, nói “Có học sinh nói muốn gặp ngài một chút, nhưng ngài phỏng chừng không có nhiều thời gian……” “Vài phút thời gian thì ta còn có.” Hứa Khiêm mặc một bộ tây trang, đi giày da, sắc mặt ôn hòa, đi tới “Vị đồng học này, ngươi là sinh viên khoa nào?” Tần Tự quay đầu lại, nhìn Hứa Khiêm “Ta không phải học sinh của đại học A.” “Úc, là học sinh trường học gần đây sao, ngươi tên là gì?” Hứa Khiêm cho rằng Tần Tự là một học sinh trẻ tuổi nào đó hâm mộ hắn, muốn từ chỗ hắn xin một ít kinh nghiệm để xây dựng sự nghiệp. Kể cả đang vội vàng thoát thân, chủ một xí nghiệp thành công vẫn luôn nở ra một nụ cười ôn hòa. Tần Tự nhìn hàng tóc mai hoa râm rủ xuống khóe mắt của hắn, đang muốn nói gì đó. Một tiếng chuông di động chói tai bỗng nhiên vang lên, Hứa Khiêm đưa tay làm dấu hiệu xin lỗi với y, lấy di động ra, đi sang một bên nghe điện thoại. “Uy…… Ngươi đón tiểu Khải về rồi? Được được…. Ta bên này xong việc sẽ lập tức trở về…… Ta còn mua quà cho các ngươi…….” Đuôi lông mày cùng với khóe mắt Hứa Khiêm đều mang theo ý cười ôn hòa, nhìn qua giống như là đang nói chuyện với người thân trong gia đình. Nói vậy, đây là một gia đình hạnh phúc mỹ mãn đi. Tần Tự nhất thời có chút hoảng hốt, phảng phất giống như hắn đang trở lại lúc còn rất nhỏ, hắn ngồi ở trên sô pha trong nhà, chờ ba hắn tan tầm trở về, có khi ba hắn sẽ mang về cho hắn một món đồ chơi nhỏ Có khi ba hắn sẽ về nhà sớm, sắc mặt tươi cười bế hắn để lên đầu vai, chạy quanh quanh trong sân…… Có rất nhiều lúc, y sẽ hoài nghi những ký ức này có phải đã từng thật sự xảy ra hay không, chung quy đều đã là những chuyện xảy ra từ rất lâu trước kia. Con người, bao giờ cũng có khuynh hướng làm đẹp những hồi ức, không phải sao? “Kia liền như vậy…… Tạm biệt.” Hứa Khiêm tắt điện thoại, lập tức thu hồi nụ cười nơi khóe miệng. Hắn đi tới trước mặt tiểu Tạ, kinh ngạc nhìn nhìn chung quanh “Nha, học sinh vừa rồi đâu?” Tiểu Tạ nhún vai, chỉ chỉ cửa ra vào khu vực phòng cháy, cái bóng dáng cao lớn kia ở trong đám người phá lệ bắt mắt “Nơi đó đâu, cái gì cũng không nói, liền đi. Mạc danh kì diệu.” Hứa Khiêm ân một tiếng, nhìn cái bóng dáng kia biến mất khỏi dòng người, không biết vì cái gì, trái tim của hắn hung hăng đập loạn. Một cỗ bi thương khó có thể nói thành lời bỗng nhiên thổi quét hắn. Phảng phất trong giây phút đó, có cái gì đó cực kỳ trọng yếu đang cách hắn đi xa. (N/A : ta đang phân vân không biết có nên đổi đoạn này không. Mặc dù đúng theo tác giả viết là như này, nhưng ta nghĩ cái câu này nên dành cho người yêu thì hơn.) Diệp Địch Sinh ngồi trên một cái ghế dài dưới hàng cây ngô đồng, thiếu chút nữa hắn muốn phá cái băng ghế gỗ này, Tần Tự rốt cuộc xuất hiện. Hắn nhìn thấy y, lập tức đứng dậy, khẩn trương đi tới trước mặt y, nhưng lại không dám trực tiếp mở miệng hỏi, ngập ngừng nửa ngày, mới thấp giọng nói “Thế nào?” “Ta gặp được hắn.” Tần Tự cười cười, chỉ là trong nụ cười kia cái gì cũng không có “Bất quá hình như hắn không có nhận ra ta.” Các ngươi mười mấy năm không gặp, hắn không nhận ra ngươi cũng rất bình thường. Diệp Địch Sinh muốn nói vài câu an ủi, nhưng nhìn ánh mắt tịch liêu của Tần Tự, cổ họng của hắn liền khô khốc, chỉ cảm thấy trong hoàn cảnh này, bất cứ một lời nói an ủi nào cũng đều khiến y tái nhợt và vô lực. “Không có việc gì, chúng ta trở về đi.” Tần Tự ngược lại dường như không có việc gì, an ủi hắn, y nhấc ba lô của Diệp Địch Sinh lên, khoác lên vai “Ta đói bụng, không bằng chúng ta đi ăn cơm trước?” Diệp Địch Sinh vội vàng gật đầu, đối diện cổng lớn của đại học A chính là một con phố ẩm thực. Hai người chọn một nhà bán cơm rang, gọi năm sáu đĩa rau, ngồi ở góc chậm rãi ăn. Diệp Địch Sinh chọn đồ ăn mà Tần Tự thích, gắp hết vào trong bát y. Tần Tự cũng có bao nhiêu ăn bấy nhiêu, ăn sạch sẽ toàn bộ đồ ăn trong bát. Hai người cơm nước xong, liền đi đến bãi đỗ xe lấy xe. Trên đường đi, lúc đi qua một cửa hàng nhỏ, cước bộ của Tần Tự bỗng nhiên ngừng lại. Diệp Địch Sinh dựa theo ánh mắt của y, nhìn vào trong, trong lòng vừa động. Đây là một cửa hàng bán kem được trang hoàng cực kì đẹp mắt, bảng hiệu ghi bán kem xoài cùng với kem tươi hồng trà. Hắn nhớ rõ hình như Tần Tự chưa bao giờ ăn cái loại đồ ngọt như kem, vì cái gì bây giờ y…… “Muốn ăn kem sao?” Diệp Địch Sinh thử thăm dò, hỏi. Tần Tự nhìn chăm chăm bức ảnh chụp hình kem trên bảng hiệu, gật gật đầu. Diệp Địch Sinh mơ hồ hiểu ra cái gì, hắn không tiếp tục hỏi đi đến trước quầy mua một ly kem xoài, nhét vào trong tay Tần Tự. Tần Tự cầm lấy kem, tren mặt hiện ra một tia thỏa mãn trẻ con. Y cúi đầu cắn một miếng kem, xúc cảm lại lẽo mà mềm mại khiến khóe miệng y không tự giác nhếch lên. “Ăn ngon sao?” Diệp Địch Sinh cũng cố không để ý ánh mắt đánh giá của nhân viên cửa hàng, nhìn y chăm chú. Tần Tự gật gật đầu, đồ ngọt đích xác có thể khiến cho người ta cảm thấy hạnh phúc. Tựa hồ có chút áy náy bản thân ăn mảnh, y nâng mắt lên, đưa ly kem về phía Diệp Địch Sinh “Ngươi cũng ăn một miếng.” Diệp Địch Sinh khẽ cười một tiếng “Không cần, ngươi ăn đi.” “Liền cắn một miếng.” Không biết vì cái gì, Tần Tự bỗng nhiên rất kiên trì. Diệp Địch Sinh do dự một chút, vẫn ghé lại gần, nhẹ nhàng cắn một miếng. Vị xoài thơm ngọt cùng xúc cảm trơn trượt của miếng kem lập tức tản ra khắp khoang miệng, còn mang theo hương vị mê người khó diễn tả. Rất ngọt, Diệp Địch Sinh nghĩ như vậy. Thẳng đến khi trở lại khách sạn, cỗ vị ngọt kia vẫn như cũ bám trụ trong cổ họng của Diệp Địch Sinh, không tài nào xóa đi được. Vừa trở lại phòng nghỉ, Tần Tự liền cởi áo, bên ngoài quá nóng, y từ sớm liền ra một thân mồ hôi. “Đi tắm rửa một cái đi.” Diệp Địch Sinh nói. Tần Tự gật gật đầu, cầm khăn tắm đi vào tắm rửa. Y tắm một cái mất hơn nửa giờ, trực giác của Diệp Địch Sinh mách bảo có chút không đúng, thiếu chút nữa có ý định phá cửa xông vào, cửa phòng tắm bị mở ra từ bên trong, Tần Tự bọc khăn tắm đi ra. Diệp Địch Sinh thấy tóc y đã gần khô, đáy mắt ẩn ẩn có tơ máu, liền hiểu được y khẳng định một mình trốn ở bên trong liếm láp miệng vết thương. Tức giận hòa với đau lòng tràn ngập ngực của Diệp Địch Sinh, hắn hơi mím môi, đang muốn nói chuyện. Bên hông bỗng nhiên bị một cỗ lực đạo ôm chặt. Tần Tự gác cằm lên đầu vai hắn, thanh âm khàn khàn “……. Địch Sinh, chúng ta làm đi.” Diệp Địch Sinh ngẩn người, thân thể tản ra cường liệt đau thương của Tần Tự ghé sát vào hắn, hắn có thể cảm thấy bản thân hắn đang bị khát cầu. Cảm xúc không thoải mái trong ***g ngực nhất thời tan thành mây khói, hắn nâng tay lên, ôm mạnh lấy eo của nam nhân, nhẹ nhàng ân một tiếng.
|