Nhãn Ba Hoành
|
|
Chương 10[EXTRACT]Lúc này đáp tuy là mơ hồ không rõ, nhưng có thể buộc một Vô Ảnh kiêu ngạo lạnh lùng nói ra những lời này, đã là một chuyện không dễ dàng. Hoắc Niệm Hoài sau khi nghe thấy, tất nhiên là đắc ý cười ha ha, con ngươi xinh đẹp chớp chớp, hai chân nhẹ nhàng rung động, mượn lực trở thân. Sau đó ở trên vai Vô Ảnh giẫm một cước, cả người bật nhảy lên, lại ở giữa không trung trở mình vài vòng, cuối cùng vững vàng đứng trở về đỉnh núi. Động tác này của hắn như mây bay nước chảy lưu loát sinh động, hành văn liền mạch lưu loát, một chút cũng không giống người bị thương, làm phai càn người tới cứu? Cho nên khi Vô Ảnh bò lại lên đỉnh núi, khuôn mặt tuy rằng che dưới mặt nạ, hàn khí quanh thân lại càng lúc càng mãnh liệt hơn trước. Nhưng Hoắc Niệm Hoài một chút cũng không hề sợ hãi, ngược lại vươn ngón tay lắc lắc, gần như khiêu khích mỉm cười: “Lần này, ta cuối cùng xem như thắng ngươi một bàn?” Hắn cho tới bây giờ đều là không tin tình yêu, đời này cũng sẽ không yêu bất kì ai. Mà hiện giờ Vô Ảnh đối hắn động tình, đương nhiên là không còn phần thắng. Nghe vậy, Vô Ảnh cũng không đáp lời, chỉ hung hăng trừng hắn. Hoắc Niệm Hoài lại là một trận cười to, nhẹ nhàng tinh xảo chuyển thân, bước đi xuống núi. Hắn rõ ràng đã đi rất xa, tiếng cười kia lại vẫn quanh quẩn trong núi, hiển nhiên là cố ý dùng nội lực chấn ra, mỗi tiếng mỗi thanh đều truyền vào trong tai Vô Ảnh. Vô Ảnh đứng yên tại chỗ, từ xa nhìn theo thân ảnh đã không còn nhìn thấy, mới vừa rồi tay trái bắt lấy vách núi đã bị thương, máu từng giọt từng giọt chậm rãi chảy xuống. Y lại tựa như hồn nhiên không phát hiện, nắm chặt nắm tay, chậm rãi cười lạnh. “Có cái gì cao hứng?” Y nâng tay lên, từng chút liếm lên vết máu đỏ sẫm, mặt nạ màu bạc ở dưới ánh trăng có vẻ phá lệ băng lãnh, lầm bầm lầu bầu nam đạo, “Ai thua ai thắng, thắng bại chưa phân.” Dứt lời, tay áo giương lên, lại thi triển khinh công đuổi theo cước bộ Hoắc Niệm Hoài. Đợi khi Vô Ảnh trở lại khách ***, trong phòng một mảnh tối đen, Hoắc Niệm Hoài sớm nằm ở trên giường. Hắn khẽ nghiêng đầu, cười dài khoát tay áo, nói: “Ngươi không phải mỗi ngày vào thời điểm uống thuốc mới có thể hiện thân sao? Như thế nào hôm nay lại hiện ra vào canh giờ này?” Ngữ điệu thật dài, rõ ràng chính là có tâm trêu đùa. Đáng tiếc Vô Ảnh một chút cũng không tức giận, chỉ chậm rãi đi đến bên giường đứng yên, nhìn thẳng Hoắc Niệm Hoài, thanh âm lạnh lùng nói: “Ngươi nếu thắng ta, chẳng lẽ sẽ không muốn có chút tiền thưởng sao?” Hoắc Niệm Hoài ngây người ngẩn ngơ, lập tức hiểu được ý tứ trong lời nói của y, trong máu chợt lóe một tia sắc bén, thân thủ kéo lấy áo Vô Ảnh, khuynh thân hôn đến. Hắn hôm nay cũng không biết sao lại thế này, sau khi sử dụng kế bức Vô Ảnh nói ra lời thực tâm, tâm tình đúng là dị thường vui sướng, thậm chí ngay cả vết thương đau nhức nơi ngực cũng biến mất vô tung. Nhiếp hồn đại pháp của hắn độc bộ thiên hạ, tùy tiện một ánh mắt cũng có thể mê hoặc lòng người, vô luận là tiểu thư khuê các ôn nhu uyển chuyển hàm xúc hay là hiệp sĩ giang hồ tuổi trẻ đầy hứa hẹn, tất cả đều nguyện ý thần phục dưới chân hắn. Hai chữ yêu mến này, nhiều hay ít, căn bản không có gì hiếm lạ. Nhưng là nghĩ đến ngay cả thủ lĩnh Ảnh môn cũng bị bản thân hắn mê hoặc đến thần hồn điên đảo, có thế nào không thống khoái? Nếu hiện tại không phải đang cùng Vô Ảnh gắn bó triền miên, hắn quả thực lại muốn cười to một trận. Có lẽ là có chút quá mức đắc ý vênh váo, thời điểm Hoắc Niệm Hoài bị hôn đến động tình, Vô Ảnh đột nhiên nâng tay trên bả vai hắn phong tỏa một số huyệt đạo. Hắn cả người chấn động, thân thể mềm nhũn lảo đảo ngã về giường, lập tức bị Vô Ảnh chế trụ hai tay. “Uy, ” Hoắc Niệm Hoài lắp bắp kinh hãi, vội vàng kêu ra tiếng, “Rõ ràng người thắng là ta, ngươi như thế nào……” Vô Ảnh khẽ hừ nhẹ hanh, há mồm ở trên cổ của hắn cắn một ngụm, không nói lời nào. Hoắc Niệm Hoài lại ngẩn ra, không khỏi thấp cười ra tiếng, trong lòng biết Vô Ảnh hận bản thân quá mức kiêu ngạo, phải hòa nhau một bàn. Hắn nếu muốn giãy giụa, bất quá thật sự không khó, lúc này lại chỉ nhắm lại đôi mắt, mặc cho Vô Ảnh loạn động trên người mình. Trong mông lung, trước mắt đột nhiên xuất hiện gương mặt của hắc y thanh niên. Người kia vì bảo hộ Triệu Băng, ngay cả tính mạng của bản thân cũng không quan tâm, là bởi vì yêu thương sao? Nếu Vô Ảnh cũng bằng lòng vì hắn đấu tranh quên mình, hắn nên…… như thế nào lợi dụng y mới tốt? (anh ko có suy nghĩ nào khác sao?=”=) Đang nghĩ ngợi, hắn bỗng nhiên cảm thấy được hạ thân truyền đến một trận đau nhức, dục vọng cứng rắn đã xâm nhập vào cơ thể. “Ân……” Hoắc Niệm Hoài thấp kêu một tiếng, thân thể tuy rằng không thể nhúc nhích, nội vách lại gắt gao bao bọc vật thể cứng rắn kia, theo va chạm mãnh liệt há mồm thở dốc. Tiếng thở dốc càng ngày càng nặng, cách hồi lâu mới bình phục, trong phòng thủy chung một mảnh tối đen. Hoắc Niệm Hoài huyệt đạo sớm đã được giải khai, người lại như cũ bị Vô Ảnh ôm vào trong lòng ngực, ngón tay sờ soạng xoa lên chiếc mặt nạ băng lãnh kia, nhẹ nhàng hỏi: “Ngươi khi nào thì yêu mến ta?” Vô Ảnh giống như cực kì chán ghét vấn đề này, lặng im hồi lâu, mới cứng nhắc phun ra bốn chữ: “Nhất kiến chung tình.” Nha, những lời này hắn từng nghe qua rất nhiều lần, đáng tiếc cho tới bây giờ cũng không tin. Hoắc Niệm Hoài nghĩ đến đây, nhịn không được lại cười rộ lên, nhẹ nhàng đẩy ra tóc đen trên mặt, lộ ra một nửa gương mặt kia, hỏi: “Ngươi yêu nơi nào của ta? Khuôn mặt này sao?” Con ngươi của hắn đen láy lại phủ đầy tơ máu, khủng bố như khuôn mặt của quỷ trong đem tối càng thêm dọa người. Nhưng Vô Ảnh cố tình nhìn cũng không nhìn hắn, một lát sau… chậm rãi hôn lên một nửa gương mặt đáng sợ kia. Y là người băng lãnh vô tình, duy độc động tác này…… cũng là dị thường ôn nhu. Hoắc Niệm Hoài tâm đầu nhất khiêu, rõ ràng không bị điểm trụ huyệt đạo, thân thể lại vẫn hư nhuyễn, thân thủ vội vàng thôi y một phen, đạo: “Ta còn chưa từng thấy qua mặt của ngươi.” Vô Ảnh im lặng, bỗng nhiên chặt chẽ bắt được tay Hoắc Niệm Hoài, ngữ khí trước sau như một đạm mạc vô tình: “Ta ngày trước nói qua đều là nghiêm túc, ngươi nếu muốn xem mặt của ta, ngàn vạn lần không được hối hận.” “Sau khi xem qua, phải cả đời không rời khỏi ngươi? Ta cũng không có lá gan lớn như vậy a.” Hoắc Niệm Hoài chớp chớp mắt nhìn, hì hì cười, mạnh mẽ thu hồi tay, xoay người vào bên trong ngủ. Vô Ảnh ngây người một chút, tay như cũ ngưng ở giữa không trung, cách một hồi lâu mới thu hồi thành nắm tay. Đang muốn thở dài ra tiếng, Hoắc Niệm Hoài lại đột nhiên quay đầu lại, hướng về phía y cười trong sáng yếu ớt, sau đó ra tay như điện, không hề dự triệu xả rơi mặt nạ màu bạc kia.
|
Chương 11[EXTRACT]“Ha ha…… Ha ha ha……” Hoắc Niệm Hoài ngủ thẳng đến giữa trưa ngày hôm sau mới thức dậy, một bên mặc y phục một bên cười to, gương mặt xinh đẹp hiện lên thần thái bay bổng, nhưng so với ngày thường càng thêm tuấn mỹ vài phần. Tiếng nói của hắn nguyên bản thập phần động lòng người, nhưng bởi vì cười quá lâu mà giờ phút lại nghe được thanh âm khàn khàn, ẩn ẩn lộ ra chút phong tình khác. Đáng tiếc Vô Ảnh nằm bên cạnh hắn một chút cũng không thưởng thức, hừ lạnh một tiếng, nói: “Ngươi đã cười suốt một buổi tối, không biết mệt sao?” Hoắc Niệm Hoài “Ôi”, “Ôi” kêu hai tiếng, tà tà liếc nhìn y, vừa cười vừa nói với: “Đương nhiên mệt chết, chỉ là ta ngừng không được, ha ha.” Dứt lời, mà ngay cả xiêm y cũng không mặc, loan loan thắt lưng tiếp tục cười to. Vô Ảnh trừng mắt nhìn, nhẹ nhàng mắng một tiếng”Nhàm chán”, thân thủ đem chăn đá qua một bên, tính toán xoay người xuống giường. Hoắc Niệm Hoài từ phía sau ôm lấy thắt lưng y, con ngươi đen láy chớp a chớp, cười khanh khách tháo mặt nạ y xuống. Vô Ảnh mâu sắc trầm xuống, tựa hồ muốn ngăn cản, nhưng cuối cùng vẫn là nhịn xuống, mặc cho Hoắc Niệm Hoài tháo xuống chiếc mặt nạ màu bạc, cầm ở trong tay tùy ý thưởng thức, tiếng cười càng ngày càng vang dội. Tuy rằng đêm qua đã xem rành mạch, nhưng lúc này nhìn lại, Hoắc Niệm Hoài vẫn kìm lòng không được mà nhìn thẳng Cẩn thận xem xét tường tận gương mặt của Vô Ảnh —— bởi vì đeo mặt nạ quanh năm, nên làn da trắng nõn như ngọc, vô cùng mịn màng, một đôi mắt mèo vừa to vừa tròn, xung quanh phiếm thượng thủy quang, ngũ quan thanh tú xinh đẹp, bên trái gương mặt thậm chí lộ ra một cái lúm đồng tiền nhàn nhạt, lúc không cười, cũng giống như ôn nhu ẩn tình, thật sự đáng yêu đến cực điểm. Hoắc Niệm Hoài thấy trong lòng ngứa ngái, hận không thể ở trên gương mặt kia cắn một ngụm, ha ha cười nói: “Không nghĩ tới thủ lĩnh Ảnh môn thế nhưng lại có mặt gương mặt như vậy, khó trách ngươi chết sống không chịu cho người ta thấy.” “Hoắc Niệm Hoài, ngươi đừng được một tấc lại muốn tiến một thước.” Vô Ảnh hung hăng trừng hắn một cái, trên mặt giống như phủ một tầng sương lạnh, vẻ mặt lạnh thấu xương chứa đầy hàn ý, quanh thân lộ ra sát khí. Biểu hiện này trên gương mặt thanh tú đáng yêu kia, không những không hề hiệu quả, ngược lại khiến Hoắc Niệm Hoài càng cười càng thêm vui vẻ. “Ai nha, Môn chủ đại nhân làm nũng như vậy, ta thật sự ăn không tiêu.” Nói xong, cố ý chỉ chỉ trạc trạc lúm đồng tiền bên má Vô Ảnh, buồn cười không thôi. Vô Ảnh chán ghét nhíu nhíu mày, lập tức liền huy chưởng chụp lấy tay hắn, đồng thời đoạt lại mặt nạ màu bạc kia, nhanh chóng đeo lên mặt mình, bước xuống giường. Hoắc Niệm Hoài vẫn cười, lười biếng nghiêng đầu nhìn bóng dáng y, mắt thấy y đã đi tới cửa, rồi lại bỗng nhiên khuynh thân trở lại, duỗi tay ra, nói: “Lược.” Hoắc Niệm Hoài giật mình, từ trong đống quần áo hỗn độn kia lấy ra một chiếc lược ngà voi, cười tủm tỉm đưa đến. Vô Ảnh sau khi tiếp lược, thuận thế ở bên giường ngồi vào chỗ của mình, cẩn thận chảy vuột một đầu tóc đen kia, cuối cùng động tác thành thục vãn thành búi tóc, lấy ngọc trâm chặt chẽ cố định. Hoắc Niệm Hoài mị liễu mị nhãn, bỗng nhiên cười khúc khích, nói: “Mặt của ngươi……” Vô Ảnh dự liệu hắn sẽ không nói lời hay ho gì, vội vàng lên tiếng cắt ngang, ngữ khí cứng cỏi nói: “Ngươi nếu nhìn thấy mặt của ta, nên biết quy củ của ta mới đúng.” “Ân?” Hoắc Niệm Hoài vô tội cười cười, cố ý tha thất ngôn tử, “Cái gì quy củ?” (anh giả ngu hay thiệt=]]) Vô Ảnh thấp đầu nhìn thẳng hắn, con ngươi đen bốn bề sóng dậy, nhẹ nhàng phun ra vài từ: “Chỉ có người cùng ta làm bạn cả đời, mới có tư cách xem khuôn mặt này của ta.” “Nếu ta đổi ý?” Nghe vậy, Vô Ảnh nhẹ nhàng buông tay, chiếc lược lặng yên rơi xuống trên mặt đất. Mà đầu ngón tay của y chạy dọc xuống, chậm rãi ách trên cổ Hoắc Niệm Hoài, từng chữ từng chữ nói: “Ta đây sẽ giết ngươi.” Lời nói này của y khinh miêu đạm tả nhẹ nhàng bâng quơ, đáy mắt lại đằng đằng sát khí, hiển nhiên là đang nghiêm túc. Hoắc Niệm Hoài trất trất, nhất thời nhưng lại nói không ra lời. Vô Ảnh nhìn hắn một trận, bên môi bỗng nhiên gợi lên nụ cười lạnh, ngón tay từng chút buông ra, nhẹ nhàng gảy ra mái tóc bên mặt Hoắc Niệm Hoài, làm cho mái tóc đen kia che khuất gương mặt đáng sợ, sau đó nói cái gì cũng không nói thêm nữa, đứng dậy bước đi. Hoắc Niệm Hoài thoát lực dựa ở bên giường, nâng tay sờ sờ bên mặt mình, cảm giác miệng vết thương cũ ẩn ẩn đau, cả người lại có chút hoảng hốt. Hắn rõ ràng là tính toán lợi dụng Vô Ảnh, như thế nào sau khi gặp qua khuôn mặt kia, thế nhưng lại do dự? Là bởi vì vi xác định người kia thực tâm, cho nên có cảm giác tội ác? Hay là…… Hoắc Niệm Hoài con ngươi khẽ chuyển, rất nhiều ý niệm trong đầu hiện lên, cuối cùng lại chỉ ngưỡng đầu, cất tiếng cười to. Cọ xát hồi lâu, mới rốt cục đứng dậy xuống giường, lung tung nếm qua chút cơm trưa, liền tức bước ra khách ***. Hắn hôm qua đã nghĩ muốn đi đến phường hoa một chuyến, đáng tiếc nửa đường gặp bọn nhân sĩ giang hồ kia, không đi được. Hôm nay cuối cùng cũng như nguyện, ở trong một kĩ quán lớn nhất thành bao lấy một sương phòng, còn tìm đến một đám hoa nương mỹ mạo bồi rượu. Nguyên lai Lạc Hoa các xưa nay đều là đem thanh lâu kĩ quán trở thành cứ điểm, hắn giờ phút này nghĩ muốn liên lạc một số thủ hạ, hỏi thăm hỏi thăm tin tức phía kinh thành. Không ngờ hắn từ chiều đợi cho đến tối, uống rượu một ly lại một ly, người hắn đang đợi lại chậm chạp không đến. Hoắc Niệm Hoài mày nhíu lại, mơ hồ cảm thấy được điều gì đó không quá thích hợp. Bách Hoa lâu bị người cho nổ, Các chủ như hắn lại biến mất không thấy, thủ hạ của hản nên ở phụ cận tìm người mới đúng, như thế nào hiện tại lại bặt vô âm tín? Hơn nữa ngay cả đám nhân sĩ giang hồ kia cùng phát hiện hành tung của hắn, thuộc hạ của mình như thế nào lại không tìm ra hắn? Chẳng lẽ…… có chuyện gì đã xảy ra? Đang nghĩ đến thất thần, bên ngoài đột nhiên truyền đến chút thanh âm la hét ầm ĩ, ngay sau đó còn có một tiếng nổ, cửa sương phòng bị người một cước đá bay, vách tường bên cạnh cũng bị ảnh hưởng mà sụp hơn phân nửa, vừa lúc có thể nhìn thấy hắc y nam tử ở bên ngoài, mặt nạ màu bạc phiến hiện một tia lãnh khốc. Hoắc Niệm Hoài biến sắc, nhưng lập tức vỗ tay hoan nghênh mà cười, nói: “Ngươi tới thật đúng lúc, đến đến đến, bồi ta uống rượu.” Vô Ảnh lạnh lùng liếc hắn một cái, quả nhiên tiêu sái bước vào phòng. Y hai tay phụ ở sau người, nhìn như không chút để ý, nhưng trên mặt đất lại lưu mấy dấu chân thâm sâu khó lường, đủ thấy giờ phút này có bao nhiêu tức giận. Bọn nữ tử bồi rượu trong sương phòng sớm đã sợ tới mức lập tức giải tán, duy độc Hoắc Niệm Hoài vẫn vững vàng ngồi ở chỗ cũ, trên mặt ý cười lưu chuyển, không chút hoang mang tiếp tục uống rượu. Đợi Vô Ảnh đến gần, mới đứng dậy xả lạc mặt nạ của y, chậc chậc khen: “Tối nay có mỹ nhân làm bạn, nói vậy sẽ không tịch mịch. Đến, cho ta hôn một cái.” (anh muốn chết =]]) Nói xong, giả vờ hôn lên, thái độ khinh bạc đến cực điểm. Vô Ảnh lại bắt lấy cổ tay hắn, lạnh giọng hỏi: “Ngươi ở trong này làm cái gì?” “Đương nhiên là tìm hoan mua vui a.” Hoắc Niệm Hoài không muốn cho Vô Ảnh biết chuyện Lạc Hoa các, vì vậy cười nói, “Như thế nào? Ta xem mặt của ngươi, sẽ vì ngươi thủ thân như ngọc?” Một câu này của hắn tự nhiên là đùa cợt, không nghĩ tới Vô Ảnh nhưng lại nghiêm trang gật gật đầu, nói: “Đúng vậy.” “A?” “Ngươi nếu dùng này hai tay này chạm vào người khác, ta liền chém tay ngươi; ngươi nếu dùng này ánh mắt nhìn người khác, ta liền móc mắt của ngươi; ngươi trong lòng nếu nghĩ người khác…… ta liền trực tiếp moi tim của ngươi ra.” Gương mặt của Vô Ảnh vẫn là đáng yêu đến cực điểm. Mi loan loan, mắt loan loan, má ẩn hiện cái lúm đồng tiền nhàn nhạt, cánh môi mỏng đỏ thắm như anh đào. (Kute>.<) Nhưng khi y nghiến răng nghiến lợi nói ra những lời này, khóe mắt đuôi lông mày lại hàm chứa sát ý. Hoắc Niệm Hoài nhìn đến ngây dại, động cũng không động chỉ cùng y nhìn nhau, cách hồi lâu mới thấp cười ra tiếng, mắng: “Ngươi kẻ điên này!” Miệng mặc dù nói như vậy, hai tay lại vòng quanh bả vai Vô Ảnh, chậm rãi hôn lên. “Ngươi sinh khí như vậy, là bởi vì ta nơi nơi dính vào, hay là bởi vì ta không nhận ra ngươi?” Hoắc Niệm Hoài thân thủ ở bên mặt của Vô Ảnh nhéo một phen, nụ cười xinh đẹp yếu ớt, cúi đầu niệm ra một cái tên, “Triệu Thanh An?”
|
Chương 12[EXTRACT]Ba chữ này thật sự rất bình thường. Bất quá khi Hoắc Niệm Hoài phun ra từ ‘Triệu” kia, cố ý tăng thêm ngữ khí, hiện ra chút ý tứ đến nghiến răng nghiến lợi. Vô Ảnh vừa nghe xong, thân thể lập tức đông lại, con ngươi hắc bạch phân minh chớp lại chớp, tại nới tối tăm này có vẻ sáng ngời động lòng người. Cách hồi lâu, mới khẽ thở dài: “Ngươi quả nhiên còn nhớ rõ.” “Đó là đương nhiên, ngươi tốt xấu gì đã ở nhà của ta hơn hai năm.” Hoắc Niệm Hoài vẫn cười, vừa nói chuyện, một bên tiếp tục vuốt ve hai má y, “Huống chi gương mặt này, thật sự giống hệt như trước.” Hắn đêm qua tháo xuống mặt nạ Vô Ảnh, đã nhận ra người này là ai, đơn giản vì thân phận Vô Ảnh quá mức đặc thù, cho nên mới chậm chạp không thể cho ra quyết đoán. Vô Ảnh gặp Hoắc Niệm Hoài một bộ thần khí tựa tiếu phi tiếu, nhiều ít cũng có thể đoán được tâm tư của hắn, con ngươi nhất thời âm trầm, mặt không chút thay đổi nói: “Ta sớm không cần tên này.” “Như thế nào? Cẩu Hoàng đế kia không cho ngươi nhận thức tổ tông?” Hoắc Niệm Hoài xuy cười một tiếng, ánh mắt lưu chuyển, đáy mắt lộ vẻ diêm dúa lẳng lơ phong tình, “Nhưng ta từ lâu đã nói qua, phàm là người họ Triệu…… toàn bộ đều là cừu địch của ta!” Khi nói chuyện, cổ tay vừa lật, lòng bàn tay đột nhiên xuất hiện một thanh chủy thủ, hung hăng hướng Vô Ảnh đâm tới. Vô Ảnh sớm có chuẩn bị, nhẹ nhàng tinh xảo chặn lại thế công của hắn, sau vài chiêu, chặt chẽ chế trụ cổ tay Hoắc Niệm Hoài, trực tiếp so đấu nội lực. Bọn họ hai người quen biết đến nay, số lần đánh nhau cũng không tính ít, còn chưa từng phân ra thắng bại, giờ phút này tự nhiên vẩn trong thế giằng co. Trong phòng một mảnh im lặng. Vô Ảnh động cũng không động nhìn Hoắc Niệm Hoài, con ngươi đen sâu kín âm trầm, đột nhiên nói: “Ngươi thật sao ngay cả ta cũng muốn giết?” Tiếng nói kia trầm thấp khàn khàn, thật sự băng lãnh làm người ta sợ hãi, nhưng ẩn ẩn lại lộ ra chút nhu tình, phảng phất lướt qua. Nghe vậy, ánh mắt Hoắc Niệm Hoài trở nên mờ mịt, giống như đột nhiên nhớ lại câu chuyện xưa nào đó, nhưng rất nhanh khôi phục lại như thường, cười lớn ra tiếng. Sau đó thoáng dùng sức, đem chủy thủ kia ném đi ra ngoài, phản thủ ôm lấy cổ Vô Ảnh. “Bất quá là đùa giỡn ngoạn thôi.” Hắn ngưỡng đầu, chậm rãi khuynh người hôn lên cánh môi mỏng của Vô Ảnh, hàm hàm hồ hồ nói, “Đối với ta mà nói, ngươi đương nhiên là đặc biệt.” …… Đặc biệt hảo lợi dụng. Hoắc Niệm Hoài dưới đáy lòng âm thầm thêm một câu, cười đến không thể tốt hơn. Vô Ảnh thờ ơ, thả lỏng lực đạo trên cánh tay, nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng hứng, nói: “Ta không phải họ Triệu.” “Ha ha, nhưng dù sao vẫn là nhi tử của cẩu Hoàng đế kia. Ngươi ngày trước khi ở nhà ta, không phải hận nhất người khác cười ngươi là dã loại sao? Như thế nào hiện tại lại không chịu mang họ Triệu?” Vô Ảnh cả người chấn động, không đáp lời, vẫn như trước lẳng lặng nhìn Hoắc Niệm Hoài. Dưới ánh trăng, ánh mắt y sâu thẳm như nước, tựa như đa tình lại giống như vô tình, thật sự động lòng người đến cực điểm. Hoắc Niệm Hoài nhìn thấy tâm đầu nhất khiêu, lại có chút không được tự nhiên chuyển đầu đi, không dám cùng y tầm mắt tương giap, chỉ cười nói: “Ngươi trước đây đáng yêu như vậy, yêu mến quấn lấy ta không rời, bị khi dễ liền oa oa khóc lớn, như thế nào hiện tại lại biến thành bộ dạng này?” Vừa dứt lời, con ngươi Vô Ảnh hung hăng ác sát trừng hắn, hai tay vừa thu lại, hung hăng chặn lại môi Hoắc Niệm Hoài, thô bạo hôn lên. Nhưng cho dù mặt y có như hàn sương lạnh lẽo, một đôi con ngươi đen láy kia vẫn trong suốt như nước, không hề giống như đang sinh khí? Căn bản là đang làm nũng. Hoắc Niệm Hoài thấy vậy, bất giác cười ra tiếng, nâng lên một lóng tay, nói: “Mặt của ngươi……” “Câm miệng!” Vô Ảnh lại trừng hắn một cái, ngay cả bộ dáng cắn răng cũng vô cùng đáng yêu. Hoắc Niệm Hoài không khỏi càng cười càng lớn. Vô Ảnh không có cách nào, nhanh chóng chuyển thân Hoắc Niệm Hoài, đem cả người hắn ấn ngã lên tường, thô bạo áp lên, há mồm gặm cắn cổ hắn. Kể từ lúc đó, Hoắc Niệm Hoài tuy rằng không nhìn thấy mặt Vô Ảnh, tiếng cười vẫn như cũ không hề dừng lại, đứt quãng nói: “Ngươi về sau chống lại địch nhân, căn bản cũng không cần phải liều mạng, chỉ cần đem mặt nạ tháo xuống, đảm bảo cười chết một đống người.” Hắn biết rõ đang chọc Vô Ảnh sinh khí, lại cố ý cười không ngừng, thẳng đến khi cảm giác được Vô Ảnh kéo lấy vạt áo hắn, bàn tay lạnh như băng thám thính tiến vào, mới đột nhiên cả kinh, kêu lên: “Uy! Ngươi tốt xấu gì cũng phải trở lại phòng đi.” “……” Vô Ảnh hờ hững. “Ngô, hỗn đản…… Dừng tay……” Hoắc Niệm Hoài nghĩ đến khuôn mặt kia của Vô Ảnh, thật sự rất muốn giãy giụa một chút, nhưng thân thể quen thuộc lại rất nhanh trầm luân. Cho dù biết rõ cửa phòng đã bị đá bay, cho dù bị thô lỗ chống ở trên tường như vậy, cũng không tự chủ được cùng y hòa nhập. Bất giác, câu chuyện hơn mười năm trước lại hiện ra trước mắt. Khi hắn nhớ lại chuyện cũ, hơn phân nửa sẽ nhớ lại cảnh tượng huyết tinh thống khổ ngày đó, nhưng lúc này nhớ lại, lại là một thiếu niên tướng mạo thanh tú. Thiếu niên kia so với hắn nhỏ hon hai tuổi, tuy rằng là thân sinh cốt nhục của Hoàng đế, lại bởi vì quan hệ danh bất chính ngôn bất thuận, cả đời cũng không thể tiến nhập hoàng cung. Hoắc Niệm Hoài khi đó vẫn là thế tử Vương phủ được mọi người sủng ái. Mà thiếu niên ăn nhờ ở đậu kia, lại ở trong nhà hắn hai năm. Bọn họ hai người cơ hồ không cùng xuất hiện. Duy nhất nhớ rõ chính là, thiếu niên tựa hồ thực yêu mến hắn, luôn chạy phía sau hắn, kêu ‘ca ca’, ‘ca ca’ không ngừng. Lại rất dễ dàng bị khi dễ, chỉ cần lấy thân thể trêu ghẹo y, thiếu niên sẽ rớt xuống nước mắt, khóc không dứt. Lần cuối cùng gặp lại là khi nào? Hoắc Niệm Hoài nghĩ không ra, chỉ mơ hồ nhớ rõ bản thân lại khi dễ hắn một hồi, làm hại thiếu niên ngã thật mạnh xuống đất, nửa ngày đi không được. Dù như thế, thiếu niên lại vẫn giãy giụa ngẩng đầu lên, con ngươi đen bóng trong suốt đầy nước, thẳng ngoắc ngoắc nhìn hắn. Ánh mắt kia giống như yêu say đắm lại giống như oán hận, động cũng không động, thẳng tắp tiến đến đâm vào ngực hắn. Hoắc Niệm Hoài vẻ mặt sợ hãi cả kinh, giống như đột nhiên tỉnh táo lại, rồi lại giống như mơ hồ đi vài phần, dần dần cảm giác ánh mắt của thiếu niên trong trí nhớ cùng Vô Ảnh tương đồng hơn. Hạ thân truyền đến đau đớn quen thuộc. Hoắc Niệm Hoài “A” kêu ra tiếng, mặc dù nhìn không thấy biểu tình của Vô Ảnh, lại biết ánh mắt giờ phút này của y nhất định là đặt trên người mình. Rõ ràng là lạnh lùng vô tình, lại cố tình dấu diếm vô tận ôn nhu. Nhưng vẫn luôn nhìn mình như vậy, một khắc cũng không rời.
|
Chương 13[EXTRACT]Không biết vì sao, Hoắc Niệm Hoài bỗng nhiên cảm thấy trong lòng chấn động, ngực đột nhiên nổi lên đau đớn. Nhưng phía sau người bị gắt gao đè lại, dục vọng nóng bỏng lại không ngừng ở trong cơ thể ra vào, làm cho hắn tâm thần kích động, rất nhanh đã bị khoái cảm mãnh liệt cắn nuốt lý trí, mặt khác không thể tự ngẫm. Trong mơ mơ màng màng, Vô Ảnh đưa hắn theo vách tường kéo tới trên giường, sau đó lại như hờn dỗi mà áp lên, tiếp tục chà đạp. Hoắc Niệm Hoài tay chân như nhũn ra, thân thể tuy rằng mãnh liệt lay động, tinh thần lại thủy chung tập trung không được, khi thì nhớ tới bộ dáng trước đây của Vô Ảnh, khi thì lại nghĩ tới thù diệt môn đáng sợ kia, trong lòng khí huyết bốc lên, một mảnh mờ mịt. Dưới ánh trăng mông lung, ngay cả gương mặt thanh tú đáng yêu của Vô Ảnh cũng trở nên dữ tợn vạn phần. Hoắc Niệm Hoài vẻ mặt sợ hãi cả kinh, rốt cục nhớ lại người trước mắt này cũng đồng dạng họ Triệu, vô luận như thế nào, đều là một trong những cừu địch của hắn! Sát ý vừa khởi, lòng bàn tay liền xuất hiện mặt thanh chủy thủ, vì thế nâng lên cánh tay, không chút nghĩ ngợi ra sức đâm tới. …… Huyết nhục mơ hồ. Nhưng dù ở trong biển máu, Vô Ảnh vẫn như cũ vô tình, ánh mắt nhiều tình tự nhìn hắn, chậm rãi hỏi: “Ngươi thật sự ngay cả ta cũng muốn giết?” Hoắc Niệm Hoài cả người run lên, cảm giác ánh mắt kia như lợi kiếm đâm vào ngực hắn, nhất thời đau đớn tận xương. Trong nháy mắt, cả tay chân đều lạnh lẽo. “A ——” Hoắc Niệm Hoài há miệng thở dốc, bỗng dưng hô lên. Sợ hãi qua đi, sương mù cùng huyết vụ trước mắt lại thoáng chốc biến mất không thấy. Trong phòng im ắng, Hoắc Niệm Hoài nhẹ nhàng suyễn một hơi, phát hiện bản thân êm đẹp nằm trong ngực Vô Ảnh, đã không còn chủy thủ sắc bén, cũng không còn vết máu, hết thảy đều chỉ là cảnh trong mơ. Nguyên lai hắn lúc trước bị gây sức ép quá lợi hại, nhưng lại ở trong thời điểm hoan ái hôn mê bất tỉnh, thẳng đến vừa rồi bị cơn ác mộng kinh tỉnh lại. Mà Vô Ảnh nằm ở bên cạnh hắn vẫn không ngủ, ngón tay chậm rãi bò lên mái tóc đen của hắn, hỏi: “Sao vậy? Gặp ác mộng?” “Không có gì, ” Hoắc Niệm Hoài vẫn có chút kinh ngạc, cũng không nói cho Vô ảnh biết tâm sự của hắn, cho nên con ngươi vừa chuyển, khẽ cười nói, “Vì sao không đổi gian phòng khác?” Vô Ảnh nhẹ nhàng hanh một tiếng, không để ý tới. Hoắc Niệm Hoài biết tính tình của y, lường trước người này đang giận lẫy, không khỏi thấp cười ra tiếng. Hắn lúc này tâm thần chưa định, sớm không có ý mệt mỏi, liền tiến đến bên người Vô Ảnh, thân thủ sờ lên hai má bạch ngọc của y. Vô Ảnh nhíu mày, lập tức chụp lấy tay hắn. Hoắc Niệm Hoài thay đổi tay, lại đi niết niết cằm y. Vô Ảnh trừng mắt nhìn, lại một chưởng chụp được. Như thế qua lại mấy lần, Hoắc Niệm Hoài thẳng đem đậu hủ Vô Ảnh ăn sạch không sai biệt lắm, vừa mới dừng lại, tà tà nghĩ rồi chợt chế trụ y, cười hì hì hỏi: “Ngươi ngày trước đáng yêu như vậy, sau đó làm sao lại biến thành bộ dạng băng lãnh này?” Bên trong lời nói, rất có ý tứ tiếc hận. Vô Ảnh cũng không đáp, chỉ loan loan khóe miệng, khẽ cười lạnh. Y không cười tốt, cười xong, lúm đồng tiền bên má lập tức sâu sắc vài phần, phía trên một đôi con ngươi ngập nước, thật sự động lòng người đến cực điểm. Hoắc Niệm Hoài nhìn thấy ngẩn ngơ, nhịn không được cười ha ha, nhân cơ hội sở trường chỉ trạc hai má y. Vô Ảnh bị hắn huyên phiền lòng, một phen bắt lấy cổ tay hắn, hung hăng trừng hắn. “Nha, Môn chủ đại nhân như thế nào lại hướng phía ta làm nũng?” Đáng tiếc Hoắc Niệm Hoài không những không sợ, ngược lại cúi đầu ở bên môi Vô Ảnh hôn một cái, ngữ khí khinh bạc cười nói, “Ngươi còn như vậy trừng tiếp nữa, ta có thể không khách khí.” Khi nói chuyện, quả nhiên cực không khách khí gặm cắn lên. Vô Ảnh bị hắn đùa giỡn như vậy, trong lòng tự nhiên tức giận, thanh âm lạnh lùng nói: “Đừng hồ nháo.” “Cáp, ” Hoắc Niệm Hoài vẫn cười, cổ tay tuy rằng bị chế trụ, đầu ngón tay lại ở bên mặt Vô Ảnh vẽ vòng tròn, “Ngươi trước tiên trả lời vấn đề của ta, không thì muốn hay không để ta nháo tiếp.” Vô Ảnh mày nhíu lại, hồi tưởng từ nhỏ đến lớn, không phải một hồi vẫn bị y ăn gắt gao sao? Sau khi giằng co một trận, rốt cục thất bại, thở dài: “Sát thủ Lạc Hoa các các ngươi, hẳn đều là trăm dặm mới tìm được một tay tốt đi?” “Đương nhiên.” “Phải bồi dưỡng ra một sát thủ như vậy, nói vậy thực không dễ dàng?” “Còn cần phải nói sao! Sát thủ tối quan trọng chính là lãnh khốc vô tình, cho nên đầu tiên phải làm cho bọn họ tuyệt thất tình lục dục, trừ bỏ mệnh lệnh chủ tử, mặt khác một mực……” Nói xong, Hoắc Niệm Hoài bỗng nhiên dừng lại, giống như đột nhiên nhớ tới cái gì, thẳng ngoắc ngoắc nhìn Vô Ảnh. Vô Ảnh dưới sự quan sát chăm chú của hắn, không những không tránh không né, ngược lại khẽ động khóe miệng, chậm rãi lộ ra vẻ tươi cười.”Ảnh môn cũng như vậy.” Chỉ có quái vật vô tâm vô tình, mới có thể ở Ảnh môn sống sót! Hoắc Niệm Hoài nghĩ đến đây, lại đột nhiên rất nghi hoặc, nói: “Ngươi tốt xấu gì cũng là cốt nhục của cẩu Hoàng đế kia, sao lại bị đưa đến nơi đó?” Vô Ảnh thu liễm ý cười, mặt không chút thay đổi đáp: “Ta lúc trước khi gặp người kia, hắn cho ta hai con đường để lựa chọn. Một là từ nay mai danh ẩn tích, hắn bảo hộ ta một đời vinh hoa phú quý.” “Ngươi tất nhiên là khinh thường như thế.” Hoắc Niệm Hoài xuy một tiếng nở nụ cười, nói. Vô Ảnh liếc nhìn hắn, vừa không gật đầu cũng không lắc đầu, nói tiếp: “Hai chính là dấn thân vào Ảnh môn, sống hay chết, mặc cho số phận.” “Nha, khó trách ngươi lại chọn con đường thứ hai.” Hoắc Niệm Hoài chớp chớp mắt nhìn, bừng tỉnh đại ngộ thấp giọng nói, “Dã tâm của ngươi quả nhiên rất lớn.” Lên làm thủ lĩnh Ảnh môn vẫn còn chưa đủ, thứ Vô Ảnh chân chính muốn, tất nhiên chính là ngôi vị Hoàng đế. Hoắc Niệm Hoài cực kỳ hận người Triệu gia, tốt nhất bọn họ tự giết lẫn nhau, cho nên nghĩ đến đây, không khỏi mặt mày mỉm cười, vô cùng thoải mái. Vô Ảnh thân thủ sờ sờ mái tóc Hoắc Niệm Hoài, nhẹ nhàng nói: “Đáng tiếc những thứ ta muốn, đến nay cũng chưa từng có được.” “Yên tâm, ” Hoắc Niệm Hoài tự nhận đã đoán được tâm tư của y, cười dài tiến đến bên tai y, khí tức ấm áp lan tràn, “Ta chắc chắn giúp ngươi một tay.” Nghe vậy, Vô Ảnh đúng là vẻ mặt biến đổi, mâu sắc nháy mắt chuyển ám vài phần. Nhưng lập tức khôi phục như thường, ngón tay xuyên qua tầng tầng tóc đen, từng chút xoa hai má gập ghềnh của Hoắc Niệm Hoài, từng chữ một niệm: “Đúng vậy, trừ ngươi ra, trên đời không ai có thể trợ giúp ta.” Hoắc Niệm Hoài thấy y tin tưởng chính mình như vậy, trong lòng quả nhiên rất thống khoái, con buồn ngủ cũng dần dần ập lên, bất tri bất giác đích tựa vào bên cạnh Vô Ảnh ngủ mất. Hắn tngủ thẳng đến buổi sáng ngày thứ hai mới tinh dậy, phát hiện cửa phòng vẫn mở rộng, Vô Ảnh lại sớm không thấy bóng dáng. Hoắc Niệm Hoài biết y xuất quỷ nhập thần, cũng không để ở trong lòng, chậm rãi đứng dậy xuống giường, tính toán gọi vài hoa nương tiến vào hầu hạ. Ai ngờ hắn vừa mới đi đến cạnh bàn, chỉ thấy một đạo bóng đen từ ngoài cửa sổ tiến vào. Hoắc Niệm Hoài hoảng sợ, sau khi nhìn rõ khuôn mặt người kia, lại giật mình không nhỏ. Nguyên lai hắc y nhân kia là sát thủ – thuộc hạ tối đắc lực của hắn, hiện giờ không những ban ngày mạo muội hiện thân, hơn nữa trên cánh tay còn có một đạo vết kiếm thật dài. “Thuộc hạ khấu kiến Các chủ.” “Sao lại thế này? Ngươi đã quên của quy củ của ta sao? Vì sao giữa ban ngày nơi nơi chạy loạn?” “Thuộc hạ bị người truy tung, trừ bỏ lúc này, thật sự không có cơ hội tới gặp Các chủ.” Hoắc Niệm Hoài nheo mắt, lập tức nổi lên lòng nghi ngờ, hỏi: “Những người khác đâu?” “Vài huynh đệ đi cùng thuộc hạ, đều trúng bẫy rập của quân địch, toàn quân bị diệt.”
|
Chương 14[EXTRACT]Hoắc Niệm Hoài tuy rằng có chút dự cảm, nhưng sau khi nghe hắc y nhân kia nói xong, vẫn rất chấn động. Dù sao lần này cùng hắn xuất môn đều là những sát thủ cực kì lợi hại, cho dù lấy một địch mười cũng chưa chắc sẽ thua, như thế nào có thể dễ dàng bị người ám toán? Hắn cầm nắm tay, chậm rãi nhăn mi, hỏi: “Truy giết các ngươi là người chung đường? Bộ khoái triều đình, hay là……?” “Là người của Ảnh môn.” “Ác.” Hoắc Niệm Hoài sớm liệu đến đáp án này, cho nên biểu tình trên mặt không hề biến hóa, chỉ là nắm tay nắm chặt lại một chút, “Bản lĩnh của đám người Ảnh môn kia ta biết, hẳn là không đến mức bức được các ngươi chật vật như vậy.” Kẻ từ Ảnh môn bước ra đều là lãnh huyết vô tình, nhưng sát thủ của Lạc Hoa các hắn cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ, đánh ngang tay cũng không sai biệt lắm, như thế nào có thể tất cả đều trúng bẩy rập? Hắc y nhân quỳ trên mặt đất vâng vâng ứng vài tiếng, giương mắt dò xét sắc mặt Hoắc Niệm Hoài, có chút chần chờ nói: “Nếu là đơn đả độc đấu, thuộc hạ đương nhiên sẽ không dễ dàng bị thua, bất quá……” “Như thế nào?” Hắc y nhân kia cúi thấp đầu, lại một trận do dự, sau một lúc lâu mới nói: “Đạn tín hiệu Các chủ đặc chế, có hay không từng đưa cho người khác?” Hoắc Niệm Hoài khẽ run một chút, lập tức hiểu được hắn vì sao hỏi điều này, trong lòng thầm mắng hoang đường, thân thủ vẫn hướng trong ngực dò xét thám thính, kết quả nhưng lại sờ soạng vào khoảng không. …… Kỳ quái. Hắn tâm đầu nhất khiêu, thân hình hơi lung lay, cơ hồ ngã xuống đất, may mà bên cạnh chính là vách tường, vội vàng chống đỡ đi vài bước, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh bàn. Dù là như thế, sắc mặt hắn vẫn là xanh xanh trắng trắng, vẻ mặt dần dần hung hăng, đáng sợ tới mức khiến hắc y nhân kia toàn thân phát run, không dám ngẩng đầu nhìn hắn. Kỳ thật Hoắc Niệm Hoài dưỡng thương nhiều ngày như vậy, y phục sớm đổi qua mấy bộ, cho dù không cẩn thận thất lạc đạn tín hiệu cũng là chuyện bình thường. Nhưng hiện giờ ra một hồi sự như vậy, hắn tự nhiên lập tức nghĩ đến có người âm thầm động thủ, sau khi đánh cắp đạn tín hiệu của hắn, nhân cơ hội đem sát thủ Lạc Hoa các một lưới bắt hết. Mà có thể làm được điều này…… Đương nhiên chỉ có một người. Hoắc Niệm Hoài thầm hít một hơi thật sâu, cảm giác tay chân lạnh lẽo vô cùng, trong lòng một mảnh mờ mịt, duy độc bên môi chậm rãi xả ra tươi cười, nói: “Chuyện ta ở đây dưỡng thương, trên giang hồ sớm chuyện mọi người đều biết đi?” “Dù có cũng không ai dám đem hành tung Các chủ tiết lộ ra ngoài, hiện tại rất nhiều nhân sĩ giang hồ đều ồn ào muốn lấy tính mạng Các chủ.” “Trừ bỏ Bách Hoa lâu, vài cứ điểm khác cũng sợ đã bị lộ đi?” “Thuộc hạ vô năng, Các chủ thứ tội.” “A, ngươi có tội gì? Người sai rõ ràng là ta.” Hoắc Niệm Hoài mị liễu mị nhãn, ngữ khí mềm nhẹ, tươi cười ngọt ngào, “Hảo một chiêu ‘minh tu sạn đạo, ám độ trần thương’.” Nói xong, tay phải nhẹ nhàng ở trên mặt bàn nhấn một cái, cũng không thấy dùng lực như thế nào, liền cắt nát một góc bàn. Hoắc Niệm Hoài hồi tưởng sở tác sở vi những ngày gần đây, thật sự cảm thấy cười đến cực điểm. Tháo được mặt nạ Vô Ảnh, thử được thực tâm Vô Ảnh, đương nhiên sẽ nghĩ người kia thực tâm yêu mền mình, sao dự liệu được y trong lời ngon tiếng ngọt đồng thời đi một bước phụng chỉ tiêu diệt Lạc Hoa các. Nha, sai lầm rồi. Tên kia căn bản ngay cả lời ngon tiếng ngọt cũng lười nói, từ đầu tới đuôi đều là hắn tự mình đa tình. Buồn cười hắn một lòng tính kế như thế nào lợi dụng Vô Ảnh, lại không biết bản thân mới là kẻ bị lợi dụng. Kỳ thật sớm đã có chút dấu vết để lại. Từ lúc hắn bị nhân sĩ chính đạo vây công, trong đầu cũng đã hoài nghi Vô Ảnh, chỉ là sau đó nhất thời mê hoặc, lại không suy nghĩ sâu xa thêm nữa. Từng bước từng bước sai. Hoắc Niệm Hoài nghĩ như vậy, cảm giác đau đớn quen thuộc lại phiếm lên, nhưng trên gương mặt lại càng đau đớn hơn, làm hắn lập tức dời đi lực chú ý, nâng tay đè lại nửa bên mặt dấu dưới tóc đen. Vết thương cũ hơn mười nam trước còn đang ẩn ẩn đau. Hắn như thứ nào nhanh như vậy đã quên, huyết hải thâm cừu này? Trên đời ngoại trừ bản thân, không có bất kì ai có thể tin tưởng. Này cái gọi là tình yêu, chỉ là một trò cười. May mắn, hắn sớm là một kẻ vô tâm vô phế. May mắn, hắn chưa bao giờ từng yêu thương Vô Ảnh. Ha ha, đáng tiếc người kia uổng phí nhiều công phu như vậy, vẫn không thể lừa được hắn. Hoắc Niệm Hoài một bên nghĩ, một bên cất tiếng cười to, tiếng cười bén nhọn chói tai, làm cho người mao cốt tủng nhiên. Nhưng sau khi hắn cười xong, lại đột nhiên phóng nhu thanh âm, liếc nhìn hắc y nhân quỳ trên mặt đất, nói: “Ngươi còn cúi đầu làm cái gì? Không dám nhìn ta sao?” Hắc y nhân kia không lên tiếng trả lời. “Sợ cái gì? Ta cũng sẽ không ăn ngươi.” Hoắc Niệm Hoài cười cười, tiếng nói lại khàn khàn vài phần, nhẹ nhàng nói, “Ngươi ngẩng đầu lên, nhìn ta một chút.” Hắc y nhân sợ tới mức không nhẹ, cũng không dám vi phạm mệnh lệnh chỉ tử, đành phải nâng đầu nhìn hướng Hoắc Niệm Hoài. Không ngờ Hoắc Niệm Hoài một tay trụ cằm, một tay kia thong thả chậm rãi đẩy ra tóc đen giáp bên mặt, lộ ra kia nửa bên mặt gập ghềnh, gương mặt làm cho người ta sợ hãi đến cực điểm. Đồng tử sung huyết, da thịt gồ ghề. Nửa khuôn mặt thanh tú tuấn mỹ, nửa khuôn mặt khủng bố như quỷ, mặc cho ai thấy đều phải sợ hãi. Hắc y nhân kia tuy có tố chất huấn luyện của sát thủ, nhưng vẫn cả kinh ngây dại, nhất thời không thể động đậy. Hoắc Niệm Hoài biết hắn đã trúng nhiếp hồn đại pháp, ý cười không rõ, thanh âm nhẹ nhàng ôn nhu, tràn đầy ý tứ hấp dẫn hàm xúc: “Ngươi lại đây, hôn ta một chút.” Trên mặt đất hắc y nhân vẻ mặt càng hoảng sợ rõ ràng, thân thể cũng không nghe sai sử đích đứng lên, từng chút hướng Hoắc Niệm Hoài bước đến. Sắp chạm được kia cháy đen đích da thịt là lúc, Hoắc Niệm Hoài đột nhiên cười lạnh một tiếng, mạnh khúc khởi đầu gối, một cước đem nhân đá ngả lăn trên mặt đất. Sau đó nhanh chóng dùng tóc đen giấu ở kia bán khuôn mặt khổng, lại cười ha hả. Khuôn mặt đáng sợ như thế, người thường nhìn một cái cũng cảm thấy ghê tởm, huống chi muốn hôn thân? Làm khó Vô Ảnh chịu nhiều ủy khuất như vậy, thế nhưng cũng phải diễn cho hết màn này. Cáp, chỉ bằng điểm này, tổn thất vài toà thanh lâu cùng vài sát thủ, cũng không đáng là gì. Hoắc Niệm Hoài sau khi cười đủ, mới đứng lên đá hắc y nhân kia một cước, nói: “Quên chuyện hôm nay phát sinh, ngươi có thể lăn.” Hắc y nhân cũng đã trúng nhiếp hồn đại pháp, sau khi nhận được mệnh lệnh, biểu tình trở nên một mảnh chết lặng, bò lên cái thân đáp “Vâng” một tiến, trực tiếp từ cửa sổ đi ra ngoài. Hoắc Niệm Hoài đợi sau khi hắn rời khỏi, bản thân cũng ra khỏi phòng, từng bước một hướng khách *** đi đến. Nửa bên mặt dưới tóc đen đau đến lợi hại, trong lòng trăm chuyển ngàn chuyển, bên môi lại thủy chung lộ ra mạt cười yếu ớt, gương mặt như họa, ôn hòa vô hại. Vô Ảnh nếu có thể vừa nói yêu thương, một bên lại âm thầm đối phó chính mình, hắn đương nhiên cũng có thể làm được. Hơn nữa, tuyệt đối so với người kia càng ác hơn càng tuyệt tình!
|