“Rất lâu rất lâu trước đây có một vị thần tướng tạo phản, Thiên Đình lâm vào nguy cơ nhưng cuối cùng vị thần tướng đó lại bị một vị thượng cổ đại thần đánh bại. Trước khi chạy trốn, vị thần tướng đã đem thần khí của mình giấu trong đại hải, hi vọng có một ngày ngóc đầu trở lại. Nhưng chuyện này đều bị một tên tiểu binh bên người thấy được. Tiểu binh ham thần khí, chờ thần tướng đi rồi thì đem lấy nó ra. Hơn nữa, để tránh bị người Thiên Đình đuổi bắt nên đã xuống nhân gian lấy vợ sinh con.”
A Bảo trợn mắt há mồm nói, “Lucifer?”
Tả Khả Bi sửng sốt, “Không phải, đây là cố sự của phương Đông.”
A Bảo nói, “Này, cái tiểu binh kia có đầu thai kiếp khác hay không?”
Tả Khả Bi lại càng mờ mịt, “Không có.”
Ấn Huyền nói, “Kì Lân thế gia?”
Tả Khả Bi gật gật đầu, “Đúng vậy, tổ tiên chúng ta chính là tiểu binh đã phản bội thần tướng.”
A Bảo nói, “Quả là một cố sự đầy cẩu huyết.”
Tả Khả Bi bất đắc dĩ, “Có lẽ nhân tính thâm căn cố đế, trải qua bao nhiêu năm rồi mà vẫn như cũ.”
A Bảo nói, “Gia phả nhà anh và an nguy thế giới quan hệ gì với nhau?”
Tả Khả Bi trầm giọng, “Bởi vì trước khi tôi sinh ra đột nhiên không thấy thần khí.”
A Bảo nghe cố sự thấy buồn ngủ, xoa xoa mắt nói, “Bị trộm sao? Thật phiền toái. Đã báo cảnh sát chưa?”
Ấn Huyền hỏi, “Thần khí gì?”
Tả Khả Bi nói, “Toái Nguyệt Trảm Nhật Tuyệt Tình Đảng (Chả biết nó là cái gì nữa. Có ai gợi ý cho ta được không. Nguyên văn là 碎月斬日絕情钂。)
“.....” A Bảo nghi hoặc, “Thần khí đều có bảy chữ sao?”
Tả Khả Bi nói, “Toái Nguyệt Trảm Nhật Tuyệt Tình Đảng không phải là thần khí bình thường. Tuy năm đó tổ tiên dùng máu để dẫn nó về nhà nhưng qua nhiều năm vẫn không thể sử dụng, hiện tại lại mất tích. Chuyện này có lẽ do....”
A Bảo nói, “Chủ nhân của nó trở lại?”
Sắc mặt Tả Khả Bi ngưng trọng.
A Bảo nói, “Đó không phải là chuyện của nhà anh sao? Từ khi nào mà nhà anh đại biểu cho thế giới?”
“Cậu không nghĩ là thần tướng trở về chỉ để tìm vật bị mất chứ?”
“Tôi đoán hẳn là ông ta sẽ trả thù một phen, ép cho thế gia các người chết đi sống lại.”
“Người ông ta hận nhất không phải chúng tôi.”
“Thượng cổ đại thần?”
“Còn có Thiên Đế.”
A Bảo lẩm bẩm, “Cho nên, cố sự vốn là thần quái nháy mắt đã tiến hóa thành thần thoại tu chân giới?”
Tả Khả Bi không để ý đến cậu, nhìn Ấn Huyền, ngượng ngập một lát rồi mới nói, “Hiện tại chỉ có tiền bối mới có khả năng ngăn cản người của ông ta.”
Ấn Huyền nói, “Thiên Đế sẽ nhúng tay.”
Tả Khả Bi thở dài, “Ngài là truyền nhân của Quỷ Thần tông, hẳn là biết thần đã không quản sự tình nhân gian từ lâu rồi. Ai có thể báo cho ông ta?”
A Bảo nói, “Thần không gì là không làm được! Chúng ta phải tin tưởng là hiên tại Thiên Đế gì đó đã chuẩn bị một thiên đoàn diệt ma, chỉ chờ thần tướng xuất hiện là đem tử hình tại chỗ.”
Tả Khả Bi nói, “Nếu không có thì sao?”
A Bảo kêu lên, “Một Thượng Vũ đã khó đối phó, lại thêm một thần tướng. Anh tưởng tổ sư gia có ba đầu sáu tay sao?
Tả Khả Bi cúi đầu, không dám nhìn ánh mắt Ấn Huyền, nhỏ giọng nói, “Tôi biết yêu cầu này rất bất cận nhân tình, nhưng đây là trách nhiệm của Ấn Huyền tiền bối, không phải sao?”
A Bảo bị lời nói đương nhiên của hắn chọc giận, “Pháp luật nào quy định chuyện ấy? Đã thông qua đại hội đại biểu sao?”
Ấn Huyền nói, “Trách nhiệm của ta chỉ có Thượng Vũ.”
A Bảo dùng sức gật đầu. Chỉ là Thượng Vũ thôi, chẳng liên quan gì đến thần tướng cả....Di? Vì sao Thượng Vũ lại là trách nhiệm của tổ sư gia? Hơn nữa lời này nói ra khiến cậu không thoải mái.
Tả Khả Bi lại thở dài, “Không liên quan. Tôi chỉ tới nói chuyện còn lại thì do ngài quyết định. Ai, thật là ép buộc. Lại nói tiếp, có lẽ đây là báo ứng của Kì Lân thế gia đi. Mẫu thân bảo tôi đến, kì thật còn phải nhắc nhở Ấn Huyền tiến bối, lai lịch Thượng Vũ hắn là ngài đã biết rồi, chúng ta đến giờ vẫn không hiểu được vì sao y không nên biến thành cương thi vương, tu vi của y đã đủ để tung hoành tam giới rồi. Hiện tại chỉ lo thần tướng liên thủ với Thượng Vũ. Nếu như vậy thì cứ cho là Thiên Đế có ra tay thì cũng chưa chắc đã thắng. Dù sao thượng cổ đại thần trong truyền thuyết đã.....”
Cốc cốc.
Tiếng đập cửa thanh thúy vang lên.
Điêu Ngọc đứng ngoài cửa, “Tôi vào được không?”
A Bảo vô thức cầm chén trà sờ tới sờ lui, “Tổ sư gia, buổi tối thật náo nhiệt.”
Tả Khả Bi thừa cơ đứng lên, “Tôi đã nói xong, quấy rầy hai người nghỉ ngơi.”
Hắn và Điêu Ngọc đi lướt qua nhau, hai người vô tình vô ý, không giống như tình lữ.
Điêu Ngọc cười hì hì ngồi xuống, đối lập hoàn toàn với Tả Khả Bị ủ rũ.
A Bảo nói, “Cô cũng có cố sự muốn nói sao?”
Điêu Ngọc nói, “Cậu muốn nghe cố sự gì?”
A Bảo ngây ngẩn.
Ấn Huyền nói, “Ngươi tới có mục đích gì?”
Điêu Ngọc nói, “Cha tôi nói hai người có khả năng dùng đến tôi.”
A Bảo nói, “Hôm nay cô bỏ phiếu gì?”
Điêu Ngọc cười nói, “Đương nhiên là không đồng ý.”
A Bảo, “....” Tổng cộng có 3 cái “không đồng ý” Tư Mã Thanh Khổ một cái, Tả Khả Bi một cái, Điêu Ngọc một cái vậy Phan Triết bỏ phiếu gì? Không lẽ là....Không biết tại sao, lưng cậu rét run.
Điêu Ngọc nói, “Nhưng mà Ấn Huyền tiền bối căn bản là không thèm để ý đến kết quả đúng không?”
Ấn Huyền nói, “Ta muốn biết cái gì ngươi đều nói được?”
Điêu Ngọc nói, “Tôi là truyền nhân Tàng Kinh thế gia, chỉ cần chuyện Tàng Kinh thế gia biết thì tôi đều biết.”
A Bảo bật thốt lên, “Chuyện của tổ sư gia cô cũng biết?” Cậu hỏi xong mới nhớ chính chủ còn đang ngồi đây không khỏi đỏ mặt.
Điêu Ngọc mặc kệ cậu đang xấu hổ, cười hì hì, “Không biết quá nhiều nhưng cũng không phải quá ít.”
A Bảo nhìn sắc mặt Ấn Huyền, cười gượng hai tiếng, “Này, hắc hắc, chuyện của tổ sư gia thì đương nhiên tôi muốn nghe tự tổ sư gia nói cho tôi biết.”
Ấn Huyền chọn mi, từ chối cho ý kiến.
A Bảo rụt đầu, không dám nói lung tung.
Ấn Huyền nói, “Nhược điểm của Thượng Vũ là gì?”
Oa~ Mở miệng một cái là hỏi ngay một nan đề.
A Bảo đồng tình nhìn Điêu Ngọc.
Ai ngờ, Điêu Ngọc chỉ cười cười, “Nhược điểm Thượng Vũ không ghi lại nhưng tôi có thể đem hết những điều tôi biết nói ra. Bản thể của Thượng Vũ là Thượng cổ thần thú nhưng hay bị nhận lầm.”
A Bảo nói, “Lầm với cái gì?”
Điêu Ngoc nói, “Đầu trâu.”
“...Nghe không có chút thần thú nào cả.”
“Đúng vậy. Thần thú bản thể được xếp hạng ba trên bảng xếp hạng thần thú, tuy gọi là Thần thú nhưng lại chẳng khác gì yêu. Nhưng vận khí của Thượng Vũ vô cùng tốt, khi còn nhỏ gặp được một vị thượng cổ đại thần chỉ điểm nên có thể sớm phi thăng thiên giới. Vì thượng cổ đại thần thanh tâm quả dục nên sau khi phi thăng đã biến mất. Chuyện y có thể gặp được thượng cổ đại thần là cực kì hãn hữu.”
A Bảo nói, “Vận c*t chó a.”
Điêu Ngọc nói, “Bản tính ghen tị không chỉ có người mà thần và thần thú cũng không ngoại lệ. Thượng Vũ từng bị nhốt trong Khốn thú trận, cuối cùng được thượng cổ đại thần phá trận cứu ra.”
“Chẳng lẽ vì thế mà y nảy sinh tư tưởng vặn vẹo?”
“Xem như vậy đi. Truyền thuyết kể rằng sau khi phá trận, thượng cổ đại thần bị thương, không lâu sau thì không thấy tung tích đâu nữa.”
A Bảo giật mình, “Không thấy? Là chết hay là trốn đi dưỡng thương?”
Điêu Ngọc nói, “Chuyện đó không ai biết cụ thể nhưng từ đó về sau tinhd tình Thượng Vũ đại biến.”
“Trước khi đại biến thì thế nào?”
“Thực ôn hòa.”
A Bảo nói, “Tổng kết lại thì nhược điểm của y là....thượng cổ đại thần?”
Điêu Ngọc gật đầu, “Có thể nói như vậy.”
A Bảo vỗ bàn, “Làm sao tìm được thượng cổ đại thần. Từ từ, vừa này tôi vừa nghe xong cố sự, cũng có thượng cổ đại thần...”
Điêu Ngọc nói, “Cậu nói là người có ân oán cùng chủ nhân Toái Nguyệt Trảm Nhật Tuyệt Tình Đảng?”
A Bảo trợn mắt há mồm, rốt cuộc tin tưởng lời đồn đại Tàng Kinh thế gia không gì không biết.
Điêu Ngọc mỉm cười, “Tuy rằng không có chứng cứ chứng minh hai người đó là một nhưng vị thượng cổ đại thần xuất hiện ở hai giới trước đó là một người.”
A Bảo nói, “Cho nên nhiệm vụ của chúng ta là tìm vị thượng cổ đại thần đó?”
Điêu Ngọc nhún vai, “Chuyện này tôi không có manh mối. Nhưng tôi nghĩ nếu có thể tìm được thì Thượng Vũ và vị thần tướng kia trăm phần trăm tìm được trước chúng ta.”
A Bảo nghẹn lời. Đúng vậy, bọn họ mới sống có vài chục năm, cho dù là thọ mệnh dài nhất là Ấn Huyền mới có hơn trăm năm sao có thể so được với lão yêu vạn năm Thượng Vũ. Ngay cả nhóm của y đi tra tin tức cũng không có, chẳng lẽ vị đại thần kia muốn ở ẩn sao?
Điêu Ngọc nói, “Hai người còn gì muốn biết không?”
A Bảo nói, “Cô gấp lắm sao?”
Điêu Ngọc nói, “Không, tôi chỉ lo lắng sau đêm nay chúng ta sẽ không còn cơ hội tốt để nói chuyện phiếm như vậy nữa.”
A Bảo nhớ tới Ấn Huyền bị ám sát, tâm tình lại nặng nề. Đầu tiên là Tư Mã Thanh Khổ ám chỉ trong tam tông lục phái có nội gián, sau là ba phiếu “không đồng ý” khiến mọi người nghi kị lẫn nhau, chưởng môn Phan Triết cũng không biết là có tín nhiệm được không cuối cùng lại nghe được hai cố sự về thần tướng và Thượng Vũ...Quả thực đây chính là bốn quả bom nguyên tử nổ cùng một lúc! Nhưng cho dù là có một boss siêu cấp mà đồng đội lại không trang bị thần kĩ...
Tổng hợp lại chính là – Đối thủ tựa thần đồng đội tựa heo, không có tương lai a.