Kỳ Thực Ta Cực Kỳ Có Tiền
|
|
Chương 139 Trên mặt Yuri mang theo tươi cười gọi một chiếc xe huyền phù chở các bà về nhà.
Nhìn đám rau củ xung quanh nàng cao hứng phấn chấn nói với hai người bạn thân của mình: "Hai người các cậu tới cũng thật đúng lúc, bằng không tôi cũng không đoạt được nhiều đồ như vậy."
Nghe xong Yuri nói "may mắn", A Mạn tỏ vẻ không thể hiểu được: "Yuri bà mua nhiều rau củ như vậy làm gì?"
Lúc trước khi tranh mua hàng bà còn chưa cảm thấy gì, nhưng hiện tại bình tĩnh lại liền đau đầu, nhìn nhiều rau củ như vậy, bà cảm thấy cho dù có thùng giữ tươi có lẽ cũng sẽ phải vứt đi rất nhiều, dù sao nhiều đồ vật như vậy trong khoảng thời gian ngắn cũng ăn không hết đi?
"Để ăn chứ làm gì." Yuri đúng lý hợp tình trả lời.
A Mạn & A Vân: "......" Này có thể ăn hết sao?
Thấy ánh mắt không tin của hai người bạn thân, Yuri nhịn không được giải thích: "Các bà yên tâm đi, thật sự có thể ăn hết, bà đừng thấy rau củ nhiều như vậy, kỳ thực nấu chín sẽ hụt đi rất nhiều, có lẽ còn chưa đủ cho ba người chúng ta ăn một tuần đâu."
Hai người ngẫm lại cũng phải, rau củ sau khi nấu chín đũng là không còn nhiều lắm, ăn nhiều rau củ, ăn ít cơm đi một chút, trong một tuần có lẽ sẽ ăn hết đám rau củ này cũng nên?
Nhưng nào biết chờ tới khi ăn cơm, các bà mới biết bản thân có bao nhiêu ngây thơ, còn đòi một tuần nữa, với cái lượng cơm ăn này của các bà có lẽ đám rau củ này nhiều nhất chống đỡ được chưa tới ba ngày đâu....
"Yuri bà cũng thật là, lúc ấy tranh mua nên nói chúng tôi mua nhiều một chút, hiện tại chút rau củ này ba người chúng ta sao đủ ăn đây."
"Đúng vậy, hơn nữa rau củ này cũng thật ngon, đây vẫn là rau củ lần đầu tiên tôi ăn thấy ngon như vậy đấy, hoài nghi lúc trước những thứ mình ăn đều là cỏ."
"Tôi hiện tại đã hiểu vì sao cậu tới trấn nhỏ Vân Quế lại không muốn quay về rồi, thì ra một người trốn ở đây ăn mảnh."
"....."
Yuri cười dịu dàng nghe hai người bạn thân "lên án" mình lại một chút cũng không thấy tức giận, ngược lại đắc ý dào dạt bắt đầu khoe ra: "Các bà cảm thấy rau củ này chính là cực phẩm? Ai u... vậy các bà cũng thật đúng là không có gặp qua rồi!"
"Tôi nói cho hai người biết, vừa rồi khi đi mua rau của có thấy cái đăng vân thê kia không? Bên trên chính là Phúc trang, những rau củ này chính là Phúc trang trồng ra, đương nhiên quan trọng nhất chính là chủ nhân Phúc trang nấu ăn đặc biệt ngon, dùng rau củ này tạo ra món ăn đó mới gọi là cực phẩm, nhưng mà tôi chỉ mới được ăn có hai lần."
Nấu ăn đặc biệt ngon?
Hai người nhìn nhau, nhịn không được ở trong lòng nghĩ rốt cuộc là nấu ăn ngon cỡ nào, dù sao miệng bạn thân của mình có bao nhiêu kén chọn các bà đều biết, có thể từ miệng nàng nghe được một câu lời hay thật không dễ dàng, huống chi cái này cũng không phải lời hay, mà là khen ngợi.
A Vân: "Thật hay giả?"
A Mạn: "Khi nào có rảnh mang chúng tôi đi ăn một bữa nhé?"
Còn mang các bà đi theo nữa, bản thân tôi cũng muốn đi ăn đồ ăn của Tiểu Lạc, đây không phải là không có cơ hội sao?
Nghĩ tới đây Yuri nhịn không được thở dài một hơi, tuy bản thân tới sớm cũng tới đúng lúc, nhưng thời gian dài như vậy bà cũng chỉ ăn qua hai lần Lạc Vân Thanh làm đồ ăn, một lần là cậu mang theo đồ ăn của mình tới chào hỏi hàng xóm, còn một lần là tiệc tụ hội ở Phúc trang, trừ lần đó ra thật đúng là không tìm được cơ hội nào để ăn cơm.
"Không phải các bà đều về hưu rồi sao? Tới bên này ở đi, chúng ta ôm cây đợi thỏ chắc chắn có cơ hội."
"Một bữa ăn còn muốn ôm cây đợi thỏ nữa?"
A Mạn nhịn không được nhìn thoáng qua Yuri, thầm nghĩ này không giống lời Yuri hay nói, bình thường không phải Yuri sẽ nói ngày mai tôi mang các bà đi ăn sao?
Ba người quen thuộc tới mức độ nào rồi, A Mạn nghĩ cái gì sao Yuri có thể không biết, buồn cười vỗ vỗ vai nàng: "Nghĩ gì thế, người ta cũng không phải đầu bếp, còn có thể mang các bà đi ăn! Tiểu Lạc là học sinh học viên Liên bang đệ nhất, hơn nữa còn là chủ nhân của Phúc trang, đâu ra nhiều thời gian nấu cơm cho chúng ta như vậy."
"Học sinh lợi hại như vậy sao." Hai người bừng tỉnh đại ngộ sau lại có chút khó hiểu. Khi nào thì học sinh đều biết nấu cơm như vậy?
"...."
"Các bà còn ăn nữa không? Không ăn còn lại thì để tôi ăn."
"Ăn chứ, Yuri bà đừng gắp, bà vừa rồi đã ăn nhiều như vậy, còn một chút này để lại cho tôi."
"Hai người các bà sao giống như quỷ đói đầu thai vậy? Thôi thôi, các bà hôm nay ăn ít một chút, ngày mai tôi mang các bà đi trà lâu ăn, đến lúc đó các bà có lộc ăn, phải biết là hiện tại quán ăn ở trấn nhỏ Vân Quế đại đa số rau củ đều xuất phẩm từ Phúc trang, mùi vị là số một."
A Vân và A Mạn nửa tin nửa ngờ đem chút cà chua còn dư lại này để cho Yuri, sau đó mang theo khát vọng tốt đẹp đi ngủ.
Ngày hôm sau, Yuri tuân thủ hứa hẹn mang theo hai người đi ăn gì đó, nhưng thời gian có chút sớm, vừa mới 6 giờ, trời mới tờ mờ sáng A Mạn và A Vân đã bị đánh thức. Rửa mặt xong ba người bạn thân hít thở không khí trong lành của sáng sớm, chậm rãi đi tới trà lâu.
Nguyên bản cho rằng mình đi sớm như vậy ông chủ trà lâu không nhất định đã mở cửa buôn bán đâu, kết quả đi tới mới phát hiện già già trẻ trẻ cơ hồ đều ngồi đầy hết chỗ, ngươi một lời ta một ngữ nói chuyện rất náo nhiệt. ADVERTISEMENT / QUẢNG CÁO
"Đợi lát nữa có người đẩy xe con tới đây, muốn ăn gì tự mình lấy, đồ ăn ở trên xe con." Yuri giới thiệu cho hai người bạn xong bắt đầu pha trà.
A Vân nhìn cảnh tượng náo nhiệt xung quanh trong lòng nhưng thật ra vui mừng: "Yuri, nơi này vẫn luôn có nhiều người như vậy sao?"
Yuri gật gật đầu: "Trước kia thì không biết, nhưng từ khi tôi tới đều nhiều người như vậy, đặc biệt là dạo gần đây, người tập thể dục buổi sáng càng ngày càng nhiều."
Nói xong Yuri hưởng thụ uống một ngụm trà, sau đó nói tiếp: "Trấn nhỏ Vân Quế này tuy nói là trấn nhỏ du lịch, nhưng cũng có rất nhiều cư dân bản địa, bởi vậy hơi thở cuộc sống cũng đủ, nhưng chủ yếu là người già và trẻ nhỏ là chính, người trẻ tuổi phần lớn đều ra ngoài làm việc và học tập."
"Nơi này không phải trấn nhỏ du lịch sao? Lại có nhiều người địa phương cư trú như vậy?"
"Người mới tới ở a, dù sao trấn nhỏ Vân Quế cũng không tính là trấn nhỏ du lịch quá náo nhiệt, mỗi ngày người tới du lịch cũng không nhiều như mọi người nghĩ, hơn nữa bên này đất đai rộng rãi, quy hoạch cũng tốt, khu du lịch cơ bản tập trung ở mấy con đường, những nơi khu dân cư thì khách du lịch đi ít, đối với cư dân cũng không ảnh hưởng lớn cho lắm."
"Như vậy a!" A Mạn như suy tư gì gật gật đầu.
"Đúng vậy, nơi này phân khu vẫn thực rõ ràng, khu vực vui chơi tập trung ở bên này, chính là nơi chúng ta đang ngồi đây, nhưng khu dân cư cũng có chỗ chơi vui, đặc biệt là ở cạnh bờ sông, nơi đó có rất nhiều người già về hưu bày quán, chờ buổi chiều tôi mang các bà đi nhìn xem."
"......"
Nói nói xe đẩy tới, ba người không rảnh nói chuyện, cầm lấy món mình thích bắt đầu ăn.
Ăn xong Yuri còn mang theo hai người đi leo đăng vân thê tiêu thực, trên đường gặp được vài lão nhân quen biết Yuri cùng người ta chào hỏi lại tiếp tục đi, chờ leo lên trên cao nhìn xuống toàn bộ trấn nhỏ Vân Quế dưới chân núi.
Giờ phút này....trấn nhỏ cổ xưa yên tĩnh tựa hồ như hòa hợp với trời đất!
Vẻ đẹp yên lặng này khiến người nhịn không được tâm sinh thân cận chi ý, tại giây phút này A Mạn vốn dĩ còn có chút bất mãn với trấn nhỏ Vân Quế liền tan thành mây khói, trong lòng yêu thích trấn nhỏ Vân Quế khiến bà suy xét có nên ở nơi này định cư hay không.
"Các bà nói tôi có nên mua một căn hộ ở đây không?"
Tuy bà không có tiền như Yuri nhưng cũng không phải là nghèo, nhiều năm tích cóp như vậy đừng nói mua nhà ở đây, mà ngay cả mua căn hộ ở đế đô để làm chút buôn bán nhỏ cũng được ấy chứ.
"Mua đi, mặc kệ là tự mình ở hay là làm đầu tư cũng tốt, dù sao giá nhà nơi này tăng rất nhanh, hơn nữa có thể dự đoán tương lại chắc chắn còn tiếp tục tăng lên."
Chỉ cần Phúc Trang không ngã, Yuri đối với thị trường bất động sản ở trấn nhỏ Vân Quế rất là xem trọng.
Nhưng mà bà đã già rồi, tiền nhiều cũng tiêu không hết, cho nên có xem trọng cũng không muốn đầu tư nhà cửa làm gì, dù sao tiền này sống không tiêu hết, chết không mang đi được.
"Bây giờ còn có người sẽ bán nhà sao?" A Mạn lo lắng.
Nghe đến đó Yuri không khỏi ý cười: "Tôi biết này các bà sẽ thích, cho nên đừng lo lắng, tôi đã chuẩn bị một bộ phòng cho các bà rồi." Bà muốn mấy năm cuối cùng của nhân sinh được ở chung với những người bạn thân thiết nhất của mình, cho nên khi mua nhà ở bên này cũng suy xét đến hai người bọn họ.
"Ba căn sao?"
"Đúng vậy."
"Ba căn đều ở liền nhau?"
"Đúng vậy."
"Vậy thì ba người chúng ta ở chung một căn, dư lại hai căn trang trí thành nhà trẻ gia đình?" Nói xong A Mạn nhìn về phía A Vân.
Các bà biết A Vân khi về hưu muốn mở nhà trẻ, hơn nữa đã tìm được nơi trang hoàng, nhưng hiện tại các bà muốn cho A Vân cùng các bà ở lại trấn nhỏ Vân Quế.
"Được, cứ như vậy đi." Nhìn ánh mắt mong đợi của bạn thân, đồng dạng không thiếu tiền A Vân lập tức đồng ý.
Phong cảnh ở trấn nhỏ Vân Quế tuyệt đẹp, đồ ăn lại ngon, hơn nữa không cần lo lắng kiếm tiền, quan trọng nhất chính là có hai người bạn thân của mình ở cùng, vậy tội gì mà không ở nơi này khai sáng sự nghiệp mùa xuân thứ hai chứ!
Dù sao làm bạn thân vài chục năm như vậy, nói là bạn bè kỳ thực đều coi lẫn nhau là người thân, mấy năm cuối cùng này ai cũng hi vọng được sống cùng với người thân của mình.
............
Lạc Vân Thanh cũng không biết rau củ ở Phúc trang của mình lại trở thành quyết định sống cùng nhau ở trấn nhỏ Vân Quế của ba người bạn thân người ta, sau khi bán hết sạch rau củ cậu cười cực kỳ vui sướng.
Ước chừng 500.000 đồng liên bang lợi nhuận nha!
Cậu mới bán rau củ một lần thôi đã kiếm lời như vậy, có phải chứng tỏ chờ về sau tất cả đồ vật đều thành thục liền sẽ kiếm được một bộn?
Ha ha ha vui vẻ cậu vung bàn tay lên, phát cho tất cả các công nhân một cái bao lì xì đỏ dày cộp làm chi phí vất vả còn cho mọi người 1 tuần nghỉ ngơi.
"Tiểu lão đại, tôi không cần bao lì xì, có thể đem bao lì xì đổi thành rau củ không?"
"Đúng vậy, tôi cũng không cần bao lì xì, tôi cũng muốn rau củ."
"Tiểu lão đại, tôi còn có thể mua thêm một chút rau củ nữa không? Chính là loại chúng ta chỉ trồng một chút để ăn ấy, cô dì chú bác anh em họ hàng nhà tôi đều bảo tôi mang rau củ về, nói không mang về theo liền không cho tôi vào cửa."
"Tôi cũng vậy, tôi ngoại trừ mang cho nhà mình, còn phải mang cho ông nội bà nội, ông ngoại bà ngoại, cô dì chú bác cậu mợ của tôi nữa.""
"......"
Nhìn một đám người bẻ ngón tay đếm xem bản thân phải mang cho ai cho ai, Lạc Vân Thanh dở khóc dở cười phát hiện có lẽ mình chỉ cần dựa vào mấy công nhân và công nhân kỹ thuật là có thể làm giàu.
Dựa theo cách nói của bọn họ thì một người mấy trăm cân cũng không đủ đi?
"Nhưng mà rau củ đều bán đi, hiện tại không còn nhiều như vậy, các anh nếu muốn thì phải nói với tôi trước để tôi giữ lại."
Như thế, rau củ đều bán hết rồi, bọn họ muốn cũng không mua được.
"Chỗ để lại lúc trước các anh chia nhau trước đi, lần sau công nhân bên trong làm một cái thống kê trước, mỗi người hạn mức 50 cân rau củ một tháng hẳn là đủ nhỉ?"
Nào biết Lạc Vân Thanh vừa mới nói xong, tất cả người xung quanh đều mãnh liệt lắc đầu.
Đùa à! 50 cân? Sao đủ cho được!
Lạc Vân Thanh: "......" Này còn không đủ? Các anh là ăn thay cơm sao?
Sau một phen cò kè mặc cả, Lạc Vân Thanh không quan tâm đám người kia giả sống giả chết, quyết định mỗi người một tháng hạn mức 100 cân rau củ.
Định ra xong trong lòng còn nhịn không được nghĩ mà sợ: May mà vừa rồi mình không nói với bọn họ muốn mua bao nhiêu thì mua, nếu không cậu thật sự sợ mười mấy người này sau khi nghe được đem Phúc trang dọn sạch!
|
Chương 140 Lạc Vân Thanh chưa từng nghĩ tới sau khi rời khỏi công ty game Thiên Vũ, Độ Khúc cư nhiên sẽ đến tìm mình, hơn nữa nhìn dáng vẻ còn muốn kéo đầu tư?
Nhìn bộ dáng đĩnh đạc của Độ Khúc ở màn hình đối diện, Lạc Vân Thanh đều sắp nhịn không được hoài nghi nhưng mâu thuẫn ồn ào lúc trước của bọn họ có phải tất cả đều là do mình tự tưởng tượng ra hay không.
Bằng không vì cái gì người vừa mới chân trước vì lợi ích đá mình ra ngoài sau lưng lại có thể vẻ mặt không đổi sắc cùng hắn vươn tay muốn đầu tư!
Cậu có ngu ngốc như vậy sao?
Sự thật chứng minh ở trong mắt Độ Khúc, Lạc Vân Thanh đúng là một tên ngốc.
"Vân Thanh, rốt cuộc Thiên Vũ cũng là phát triển từ tay chúng ta cho nên tôi tin tưởng tình cảm của cậu với Thiên Vũ cũng giống như tôi....hiện tại công ty có gặp một chút khó khăn...tôi tin cửa này chúng tôi có thể vượt qua...tin tưởng Thiên Vũ về sau sẽ phát triển càng tốt."
"Đầu tư Thiên Vũ có hồi báo rất cao, năm đó cậu đầu tư một chút tiền thôi nhưng hiện tại cậu nhìn xem nó kiếm lời mấy tỷ, mà chỉ cần cậu đem mấy tỷ kiếm được này lấy ra một tỷ đầu tư, tôi tin tưởng Thiên Vũ có thể lại lần nữa đem lại lợi nhuận gấp chục lần."
Tuy là xin Lạc Vân Thanh đầu tư, nhưng Độ Khúc lại không có quỳ liếm,thái độ rất tốt, phong độ cũng không tồi.
Nhưng mà....
"Vì cái gì khiến chú lại cảm thấy tôi sẽ lại lần nữa đầu tư vào Thiên Vũ vậy?" Lạc Vân Thanh cười lạnh một tiếng, có chút phiền.
Thái độ của cậu và Độ Khúc đối với game Thiên Vũ là hoàn toàn khác nhau, Độ Khúc cảm thấy Thiên Vũ rất có tương lai nhưng Lạc Vân Thanh lại cảm thấy game Thiên Vũ sớm hay muộn cũng đóng cửa.
Dù sao một cái công ty game kỹ thuật đơn giản, trình độ cũng không cao, hơn nữa người quản lý lại còn vội vàng như vậy, sao có thể phát triển tốt được, hơn nữa vị trí trước mắt Thiên Vũ còn không thể làm ra một trò chơi có triển vọng tiếp theo, công ty game như vậy có thể phát triển liền thật kỳ quái.
Hơn nữa hiện tại những công ty lớn khác đã khôi phục lại tinh thần, nhìn thấy thị trường game thời trang như khối bánh ngọt lớn này ai không đỏ mắt, bọn họ có kỹ thuật, trang trí, kế hoạch, hoạt động....càng ưu tú, vì thế đối thủ cạnh tranh của Thiên Vũ xuất hiện, đối thủ cạnh tranh nhiều, chất lượng sản phẩm cạnh tranh càng cao, thị trường bị chiếm cũng trở thành việc đương nhiên.
"Có thể kiếm tiền thì vì sao phải từ chối?" Tuy thái độ của Lạc Vân Thanh không tốt lắm, nhưng Độ Khúc vẫn như cũ phong độ nhẹ nhàng, tinh thần có thể co có thể duỗi này quả thực khiến người xem đủ.
Nhưng Lạc Vân Thanh không có nhiều thời gian cùng hắn dây dưa như vậy, cậu có thể rời khỏi chứng tỏ cậu sẽ không bước chân lại vào vũng nước đục này, cậu không kéo Độ Khúc vào danh sách đen là vì lúc trước Độ Khúc muốn cổ phần của cậu là dùng dương mưu chứ không phải âm mưu, giá cả mua cổ phần trên tay cậu cũng thích hợp, bằng không lấy tính cách của Lạc Vân Thanh đã sớm đem người kéo vào danh sách đen.
"Tôi cảm thấy chú nghĩ sai một việc, tôi hiện tại không có hứng thú với Thiên Vũ, cho nên chú có thể tìm người khác tới đầu tư, tạm biệt." Nói xong Lạc Vân Thanh dứt khoát lưu loát ngắt máy hơn nữa nhanh chóng kéo Độ Khúc vào danh sách đen, dù sao cậu thật sự không muốn bị người cứ làm phiền mãi.
Nhưng không nghĩ tới bên này cậu vừa mới kéo Độ Khúc vào danh sách đen, bên kia Kỳ An cũng gọi cho cậu.
Nhớ tới đám chuyện rắc rối bên Thiên Vũ, Lạc Vân Thanh không muốn tiếp, nhưng nghĩ tới thái độ bảo vệ mình của Kỳ An lúc trước, thở dài một cái cậu vẫn nhận cuộc gọi, chỉ là cảm xúc không tốt lắm.
Nhưng Lạc Vân Thanh cũng không nghĩ tới Kỳ An không phải tới cầu tình mà là tới nhắc nhở cậu.
"Vân Thanh gần đây Độ Khúc nếu có tới tìm cậu gọi đầu tư cậu ngàn vạn không cần để ý tới hắn."
Kỳ An nhìn khóe miệng Lạc Vân Thanh gợi ra một mạt ý cười gượng gạo.
So sánh với Độ Khúc phong độ phiên phiên, Kỳ An thật sự quá tang thương, không chỉ râu dài lởm chởm lôi thôi mà còn gầy gò quá mức, quần áo mặc trên người hắn có vẻ rộng thùng thình.
"Anh làm sao vậy?" Lạc Vân Thanh không nhịn được hỏi một câu.
"Không có việc gì, tôi gần đây đang giảm béo." Kỳ An nói đông nói tây nhưng hắn chính là không dám nói sự tình của Thiên Vũ, bởi vì không có mặt mũi để nói.
Aiz....ai có thể nghĩ chỉ qua có mấy tháng mà đã xảy ra liên tiếp nhiều chuyện như vậy, những việc này còn khiến Thiên Vũ rơi từ đỉnh núi xuống đáy vực, hơn nữa mọi người còn chưa hồi phục lại tinh thần, lại bị một trận đả kích trí mạng, Thiên Vũ hiện tại không sai biệt lắm đã kề bên bờ vực phá sản.
Giảm béo? Lạc Vân Thanh không tin, nhìn bộ dáng Kỳ An cậu liền biết chắc chắn có quan hệ với Thiên Vũ.
"Hiện tại Thiên Vũ không ổn, Độ Khúc nơi nơi tìm kiếm đầu tư, Vân Thanh cậu đừng để bị lừa, tôi bên này còn có việc, liền ngắt máy trước." Nói xong Kỳ An lộ ra một gương mặt tươi cười đầy chua xót.
"Anh vẫn ổn chứ?"
Thấy vẻ mặt quan tâm của Lạc Vân Thanh, Kỳ An ngây ra một lúc, trong lòng ấm áp sau đó gật gật đầu nói: "Đừng lo, tôi rất tốt"
"...."
"Nếu, nếu như Thiên Vũ... anh có chỗ để đi không?"
"Có, cậu không cần lo lắng cho tôi." Đáy mắt lo lắng của Lạc Vân Thanh khiến Kỳ An hoàn toàn buông, vốn dĩ hắn còn lo lắng Vân Thanh bởi vì Thiên Vũ mà hận bọn họ, nhưng hiện tại...hắn phát hiện hắn đã lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử rồi.
Vì Lạc Vân Thanh quan tâm, Kỳ An cuối cùng lộ ra một gương mặt tươi cười, vốn dĩ tâm tình nặng nề cũng nhẹ nhàng hơn một chút. ADVERTISEMENT / QUẢNG CÁO
"Bảo trọng."
"Ừ, hẹn gặp lại."
"Gặp lại"
Sau khi ngắt máy Lạc Vân Thanh muốn biết rõ ràng chân tướng nên mở Thiên Bác tìm kiếm tin tức về Thiên Vũ, hai người quản lý đều tìm tới cậu này chứng tỏ chắc chắn không phải việc nhỏ, kết quả thật đúng là xảy ra việc lớn, tìm kiếm một hồi trên Thiên Bác một đống tin tức theo nhau mà đến.
Ngay từ đầu tìm kiếm nhảy ra chính là đồng loại hình game thời trang, tiếp theo là công nhân đi ăn máng khác, kỹ thuật chết đột ngột, game bị sao chép nhiều bản đang kiện tụng bản quyền....
Cái này đến lượt Lạc Vân Thanh trợn mắt há mồm, trong lòng cảm thán Thiên Vũ thật đúng là không chết cũng bị lột da!
............
"Vận khí của cậu đúng là không ai bằng." Leonard từ phòng làm việc bên cạnh phòng Lạc Vân Thanh đi ra, đối với vận khí của Lạc Vân Thanh lại lần nữa phục sát đất.
Việc của Thiên Vũ, Lạc Vân Thanh cũng không giấu hắn, cho nên Leonard biết rất rõ ràng, nhưng là vì biết rõ ràng nên mới kinh hãi.
Người đầu tư tài giỏi cũng không làm được tới dạng này như cậu, ra tay bán đi cổ phần Thiên Vũ khi nó đang trong giai đoạn cao giá nhất cũng là thời điểm dễ dàng ra tay nhất, sau đó tiền vừa mới tới tay, Thiên Vũ liền bắt đầu tụt dốc, hiện tại còn tới bên bờ vực phá sản, nói thật, Leonard không chút nghi ngờ, thời gian muộn thêm một tháng nữa lúc đó cho dù Lạc Vân Thanh muốn bán có lẽ cũng không có ai muốn mua.
"Đương nhiên." Nói tới vận khí Lạc Vân Thanh cười, tuy vẫn luôn biết vận khí của bản thân tốt, nhưng mỗi lần giá trị may mắn có hiệu lực cậu vẫn cảm thấy thật cao hứng! Đây đều là tiền nha, nếu lúc trước không ra tay vậy cậu sẽ bị mất toi mấy tỷ, cho dù không tiêu cho bản thân mà đi làm từ thiện cũng có thể giúp được bao nhiêu người?
Lạc Vân Thanh vui vẻ tiếp tục xem tin tức, kết quả phát hiện tin tức cơ bản đều là đồng loại hình trò chơi chiếm đa số, gièm pha cũng không còn thấy nhiều lắm.
Click vào một cái, Lạc Vân Thanh thấy được tổng hợp game thời trang sắp tới, trong đó có một trò chơi có hình ảnh và tóm tắt nội dung phi thường gây chú ý, khiến người nhịn không được muốn click vào xem, Lạc Vân Thanh đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Click vào liền xuất hiện trang chủ website của công ty game, hàng trên cùng là một loạt khen ngợi công nhân viên, Lạc Vân Thanh lơ đãng click vào liền nhận ra một người quen mặt.
"A, người này nhìn mặt thật quen, Leonard cậu thấy qua không?" Tùy tay chỉ vào ảnh chụp vừa mở, Lạc Vân Thanh cảm thấy người tên Nhiếp Nhĩ này thập phần quen mắt.
Leonard nghiêm túc nhìn thoáng qua rồi lắc đầu: "Chưa thấy qua."
"Chưa thấy qua? Vậy là tôi đã từng gặp qua sao? Tôi là ở chỗ nào nhìn thấy hắn nhỉ?" Lạc Vân Thanh tin tưởng bản thân đã gặp qua hắn, bằng không sẽ không có loại cảm giác quen quen thế này, nhưng cố tình lại không nghĩ ra được.
Vì thế Lạc Vân Thanh lật lật ảnh chụp của hắn tiến hành nỗ lực hồi tưởng, cuối cùng nhìn thấy một tấm ảnh hắn cười hiếm hoi trong đầu linh quang chợt lóe cuối cùng biết mình đã thấy hắn ở đâu.
Lúc trước mua sắm ở đại lộ Yarrow gặp được hai fan hâm mộ, kết quả người này ngồi ở bên cạnh cậu nhìn cậu cười không thể hiểu được, đương nhiên cậu còn thực kinh ngạc nghĩ chẳng lẽ gặp phải bệnh nhân tâm thần, kết quả cư nhiên là một người khai phá trò chơi?
"Game thực tế ảo? Ông trời của tôi ơi, người này thoạt nhìn thần thần kinh kinh không nghĩ tới hắn lại lợi hại như vậy, cư nhiên là nghiên cứu game thực tế ảo?" Là một người thanh niên ai chả có một tưởng chơi qua game thực tế ảo, trước kia khi đọc tiểu thuyết cậu còn nằm mơ bản thân tiến vào game thực tế ảo trăm phần trăm cơ!
Nhưng hiện thực là, cho dù tới thời đại tinh tế, game thực tế ảo cũng là một cửa ải kỹ thuật khó khăn! Dù sao thế giới game thực tế ảo 100% thì phải không khác mấy với thế giới thực.
"Cậu thích game thực tế ảo?" Leonard lần đầu tiên thấy Lạc Vân Thanh cao hứng như vậy.
"Thích"
"Cậu xem trọng người này?"
Hắn đối với game thực tế ảo cũng không hiểu biết kỹ lắm, tự nhiên đối với Nhiếp Nhĩ cũng không biết gì nhiều, nhưng gần đây thật là có một hạng mục đầu tư về game thực tế ảo, nếu Vân Thanh cảm thấy tốt, vậy...hạng mục đầu tư này có thể từ thùng rác nhảy ra.
"Không, tôi chỉ là cảm thấy game thực tế ảo rất thú vị, có cơ hội tôi cũng muốn xem một chút."
Ngữ khí của Lạc Vân Thanh tuy bình đạm nhưng có lẽ cậu cũng không biết khi nói tới game thực tế ảo hai mắt cậu đã phát sáng như nào.
Nhìn chờ mong với game thực tế ảo trong mắt của cậu, Leonard âm thầm quyết định tăng lớn đầu tư cho game thực tế ảo, mà cũng là vì quyết định này khiến Leonard hắn kiếm được đầy bát đầy chậu.
"......"
"Đừng xem nữa, không phải là cậu nghỉ là để bồi tôi sao? Vì sao hiện tại lại nhìn nam nhân khác." Nhìn Lạc Vân Thanh hứng thú bừng bừng nhìn tư liệu của người nam nhân tên Nhiếp Nhĩ lâu như vậy, Leonard không khỏi ghen tị nói.
Lạc Vân Thanh quay đầu lại, nhướng mày, nhìn về phía người yêu của mình: "Cái bình dấm này của cậu cũng lớn quá đi?"
Bình dấm lớn?
Leonard nhịn không được tiến lên phía trước ôm lấy Lạc Vân Thanh, ở bên tai cậu oán giận: "Cậu cũng không để ý tới tôi"
Lạc Vân Thanh buồn cười: "Tôi hiện tại không phải chuyên môn bồi cậu sao?"
Leonard: "Không có."
Lạc Vân Thanh: "Như thế nào không có?"
"Sự chú ý của cậu vẫn luôn ở trên người người khác." Giọng điệu Leonard rất là oán niệm.
Ách...cái này hình như là thật....
Vì thế Lạc Vân Thanh chột dạ, vươn hai tay ôm mặt Leonard, nhẹ nhàng cho hắn một nụ hôn trấn an.
"Như này được chưa?"
Được chưa? Sao mà được!
Leonard khóe miệng mỉm cười, chặt chẽ nhìn chằm chằm cánh môi đỏ ướt át của Lạc Vân Thanh, ánh mắt tối sầm lại, tiếp theo cả người dán lên, hung hăng mà hôn lên đôi môi mọng đỏ ngày đêm mình đều mơ tưởng.
Cuối cùng hai người thở hổn hển mà tách nhau ra, Lạc Vân Thanh nhìn về phía Leonard, rõ ràng nhìn thấy động tình trong mắt hắn, nhưng lại bị hắn kiềm chế cực tốt.
Lạc Vân Thanh nhịn không được đỏ mặt tía tai mà nghĩ: Kỳ thực mọi người đều là người trưởng thành, nếu thật sự muốn xảy ra cái gì cũng không phải là không được.
"Cậu không khó chịu?" Lạc Vân Thanh thanh âm khàn khàn hỏi.
"Khó chịu, cho nên cậu đừng nháo." Bất đắc dĩ nhìn người đang chơi với lửa mà không tự biết, Leonard cảm thấy khả năng kiềm chế của bản thân sắp thành trò cười.
"Nháo? Cậu cho rằng cái này là nháo? Tôi đây liền cố tình nháo."
Nói xong Lạc Vân Thanh nhào lên, lại hôn hắn một cái, một phen đùa giỡn xong cuối cùng lại bị Leonard trấn áp dưới thân.
Cái này Lạc Vân Thanh liền ngoan, nhìn ánh mắt tràn ngập tính xâm lược của Leonard, hắn mới cảm thấy bản thân hình như là thật sự có chút chơi đùa ra lửa....
|
Chương 140 Lạc Vân Thanh chưa từng nghĩ tới sau khi rời khỏi công ty game Thiên Vũ, Độ Khúc cư nhiên sẽ đến tìm mình, hơn nữa nhìn dáng vẻ còn muốn kéo đầu tư?
Nhìn bộ dáng đĩnh đạc của Độ Khúc ở màn hình đối diện, Lạc Vân Thanh đều sắp nhịn không được hoài nghi nhưng mâu thuẫn ồn ào lúc trước của bọn họ có phải tất cả đều là do mình tự tưởng tượng ra hay không.
Bằng không vì cái gì người vừa mới chân trước vì lợi ích đá mình ra ngoài sau lưng lại có thể vẻ mặt không đổi sắc cùng hắn vươn tay muốn đầu tư!
Cậu có ngu ngốc như vậy sao?
Sự thật chứng minh ở trong mắt Độ Khúc, Lạc Vân Thanh đúng là một tên ngốc.
"Vân Thanh, rốt cuộc Thiên Vũ cũng là phát triển từ tay chúng ta cho nên tôi tin tưởng tình cảm của cậu với Thiên Vũ cũng giống như tôi....hiện tại công ty có gặp một chút khó khăn...tôi tin cửa này chúng tôi có thể vượt qua...tin tưởng Thiên Vũ về sau sẽ phát triển càng tốt."
"Đầu tư Thiên Vũ có hồi báo rất cao, năm đó cậu đầu tư một chút tiền thôi nhưng hiện tại cậu nhìn xem nó kiếm lời mấy tỷ, mà chỉ cần cậu đem mấy tỷ kiếm được này lấy ra một tỷ đầu tư, tôi tin tưởng Thiên Vũ có thể lại lần nữa đem lại lợi nhuận gấp chục lần."
Tuy là xin Lạc Vân Thanh đầu tư, nhưng Độ Khúc lại không có quỳ liếm,thái độ rất tốt, phong độ cũng không tồi.
Nhưng mà....
"Vì cái gì khiến chú lại cảm thấy tôi sẽ lại lần nữa đầu tư vào Thiên Vũ vậy?" Lạc Vân Thanh cười lạnh một tiếng, có chút phiền.
Thái độ của cậu và Độ Khúc đối với game Thiên Vũ là hoàn toàn khác nhau, Độ Khúc cảm thấy Thiên Vũ rất có tương lai nhưng Lạc Vân Thanh lại cảm thấy game Thiên Vũ sớm hay muộn cũng đóng cửa.
Dù sao một cái công ty game kỹ thuật đơn giản, trình độ cũng không cao, hơn nữa người quản lý lại còn vội vàng như vậy, sao có thể phát triển tốt được, hơn nữa vị trí trước mắt Thiên Vũ còn không thể làm ra một trò chơi có triển vọng tiếp theo, công ty game như vậy có thể phát triển liền thật kỳ quái.
Hơn nữa hiện tại những công ty lớn khác đã khôi phục lại tinh thần, nhìn thấy thị trường game thời trang như khối bánh ngọt lớn này ai không đỏ mắt, bọn họ có kỹ thuật, trang trí, kế hoạch, hoạt động....càng ưu tú, vì thế đối thủ cạnh tranh của Thiên Vũ xuất hiện, đối thủ cạnh tranh nhiều, chất lượng sản phẩm cạnh tranh càng cao, thị trường bị chiếm cũng trở thành việc đương nhiên.
"Có thể kiếm tiền thì vì sao phải từ chối?" Tuy thái độ của Lạc Vân Thanh không tốt lắm, nhưng Độ Khúc vẫn như cũ phong độ nhẹ nhàng, tinh thần có thể co có thể duỗi này quả thực khiến người xem đủ.
Nhưng Lạc Vân Thanh không có nhiều thời gian cùng hắn dây dưa như vậy, cậu có thể rời khỏi chứng tỏ cậu sẽ không bước chân lại vào vũng nước đục này, cậu không kéo Độ Khúc vào danh sách đen là vì lúc trước Độ Khúc muốn cổ phần của cậu là dùng dương mưu chứ không phải âm mưu, giá cả mua cổ phần trên tay cậu cũng thích hợp, bằng không lấy tính cách của Lạc Vân Thanh đã sớm đem người kéo vào danh sách đen.
"Tôi cảm thấy chú nghĩ sai một việc, tôi hiện tại không có hứng thú với Thiên Vũ, cho nên chú có thể tìm người khác tới đầu tư, tạm biệt." Nói xong Lạc Vân Thanh dứt khoát lưu loát ngắt máy hơn nữa nhanh chóng kéo Độ Khúc vào danh sách đen, dù sao cậu thật sự không muốn bị người cứ làm phiền mãi.
Nhưng không nghĩ tới bên này cậu vừa mới kéo Độ Khúc vào danh sách đen, bên kia Kỳ An cũng gọi cho cậu.
Nhớ tới đám chuyện rắc rối bên Thiên Vũ, Lạc Vân Thanh không muốn tiếp, nhưng nghĩ tới thái độ bảo vệ mình của Kỳ An lúc trước, thở dài một cái cậu vẫn nhận cuộc gọi, chỉ là cảm xúc không tốt lắm.
Nhưng Lạc Vân Thanh cũng không nghĩ tới Kỳ An không phải tới cầu tình mà là tới nhắc nhở cậu.
"Vân Thanh gần đây Độ Khúc nếu có tới tìm cậu gọi đầu tư cậu ngàn vạn không cần để ý tới hắn."
Kỳ An nhìn khóe miệng Lạc Vân Thanh gợi ra một mạt ý cười gượng gạo.
So sánh với Độ Khúc phong độ phiên phiên, Kỳ An thật sự quá tang thương, không chỉ râu dài lởm chởm lôi thôi mà còn gầy gò quá mức, quần áo mặc trên người hắn có vẻ rộng thùng thình.
"Anh làm sao vậy?" Lạc Vân Thanh không nhịn được hỏi một câu.
"Không có việc gì, tôi gần đây đang giảm béo." Kỳ An nói đông nói tây nhưng hắn chính là không dám nói sự tình của Thiên Vũ, bởi vì không có mặt mũi để nói.
Aiz....ai có thể nghĩ chỉ qua có mấy tháng mà đã xảy ra liên tiếp nhiều chuyện như vậy, những việc này còn khiến Thiên Vũ rơi từ đỉnh núi xuống đáy vực, hơn nữa mọi người còn chưa hồi phục lại tinh thần, lại bị một trận đả kích trí mạng, Thiên Vũ hiện tại không sai biệt lắm đã kề bên bờ vực phá sản.
Giảm béo? Lạc Vân Thanh không tin, nhìn bộ dáng Kỳ An cậu liền biết chắc chắn có quan hệ với Thiên Vũ.
"Hiện tại Thiên Vũ không ổn, Độ Khúc nơi nơi tìm kiếm đầu tư, Vân Thanh cậu đừng để bị lừa, tôi bên này còn có việc, liền ngắt máy trước." Nói xong Kỳ An lộ ra một gương mặt tươi cười đầy chua xót.
"Anh vẫn ổn chứ?"
Thấy vẻ mặt quan tâm của Lạc Vân Thanh, Kỳ An ngây ra một lúc, trong lòng ấm áp sau đó gật gật đầu nói: "Đừng lo, tôi rất tốt"
"...."
"Nếu, nếu như Thiên Vũ... anh có chỗ để đi không?"
"Có, cậu không cần lo lắng cho tôi." Đáy mắt lo lắng của Lạc Vân Thanh khiến Kỳ An hoàn toàn buông, vốn dĩ hắn còn lo lắng Vân Thanh bởi vì Thiên Vũ mà hận bọn họ, nhưng hiện tại...hắn phát hiện hắn đã lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử rồi.
Vì Lạc Vân Thanh quan tâm, Kỳ An cuối cùng lộ ra một gương mặt tươi cười, vốn dĩ tâm tình nặng nề cũng nhẹ nhàng hơn một chút. ADVERTISEMENT / QUẢNG CÁO
"Bảo trọng."
"Ừ, hẹn gặp lại."
"Gặp lại"
Sau khi ngắt máy Lạc Vân Thanh muốn biết rõ ràng chân tướng nên mở Thiên Bác tìm kiếm tin tức về Thiên Vũ, hai người quản lý đều tìm tới cậu này chứng tỏ chắc chắn không phải việc nhỏ, kết quả thật đúng là xảy ra việc lớn, tìm kiếm một hồi trên Thiên Bác một đống tin tức theo nhau mà đến.
Ngay từ đầu tìm kiếm nhảy ra chính là đồng loại hình game thời trang, tiếp theo là công nhân đi ăn máng khác, kỹ thuật chết đột ngột, game bị sao chép nhiều bản đang kiện tụng bản quyền....
Cái này đến lượt Lạc Vân Thanh trợn mắt há mồm, trong lòng cảm thán Thiên Vũ thật đúng là không chết cũng bị lột da!
............
"Vận khí của cậu đúng là không ai bằng." Leonard từ phòng làm việc bên cạnh phòng Lạc Vân Thanh đi ra, đối với vận khí của Lạc Vân Thanh lại lần nữa phục sát đất.
Việc của Thiên Vũ, Lạc Vân Thanh cũng không giấu hắn, cho nên Leonard biết rất rõ ràng, nhưng là vì biết rõ ràng nên mới kinh hãi.
Người đầu tư tài giỏi cũng không làm được tới dạng này như cậu, ra tay bán đi cổ phần Thiên Vũ khi nó đang trong giai đoạn cao giá nhất cũng là thời điểm dễ dàng ra tay nhất, sau đó tiền vừa mới tới tay, Thiên Vũ liền bắt đầu tụt dốc, hiện tại còn tới bên bờ vực phá sản, nói thật, Leonard không chút nghi ngờ, thời gian muộn thêm một tháng nữa lúc đó cho dù Lạc Vân Thanh muốn bán có lẽ cũng không có ai muốn mua.
"Đương nhiên." Nói tới vận khí Lạc Vân Thanh cười, tuy vẫn luôn biết vận khí của bản thân tốt, nhưng mỗi lần giá trị may mắn có hiệu lực cậu vẫn cảm thấy thật cao hứng! Đây đều là tiền nha, nếu lúc trước không ra tay vậy cậu sẽ bị mất toi mấy tỷ, cho dù không tiêu cho bản thân mà đi làm từ thiện cũng có thể giúp được bao nhiêu người?
Lạc Vân Thanh vui vẻ tiếp tục xem tin tức, kết quả phát hiện tin tức cơ bản đều là đồng loại hình trò chơi chiếm đa số, gièm pha cũng không còn thấy nhiều lắm.
Click vào một cái, Lạc Vân Thanh thấy được tổng hợp game thời trang sắp tới, trong đó có một trò chơi có hình ảnh và tóm tắt nội dung phi thường gây chú ý, khiến người nhịn không được muốn click vào xem, Lạc Vân Thanh đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Click vào liền xuất hiện trang chủ website của công ty game, hàng trên cùng là một loạt khen ngợi công nhân viên, Lạc Vân Thanh lơ đãng click vào liền nhận ra một người quen mặt.
"A, người này nhìn mặt thật quen, Leonard cậu thấy qua không?" Tùy tay chỉ vào ảnh chụp vừa mở, Lạc Vân Thanh cảm thấy người tên Nhiếp Nhĩ này thập phần quen mắt.
Leonard nghiêm túc nhìn thoáng qua rồi lắc đầu: "Chưa thấy qua."
"Chưa thấy qua? Vậy là tôi đã từng gặp qua sao? Tôi là ở chỗ nào nhìn thấy hắn nhỉ?" Lạc Vân Thanh tin tưởng bản thân đã gặp qua hắn, bằng không sẽ không có loại cảm giác quen quen thế này, nhưng cố tình lại không nghĩ ra được.
Vì thế Lạc Vân Thanh lật lật ảnh chụp của hắn tiến hành nỗ lực hồi tưởng, cuối cùng nhìn thấy một tấm ảnh hắn cười hiếm hoi trong đầu linh quang chợt lóe cuối cùng biết mình đã thấy hắn ở đâu.
Lúc trước mua sắm ở đại lộ Yarrow gặp được hai fan hâm mộ, kết quả người này ngồi ở bên cạnh cậu nhìn cậu cười không thể hiểu được, đương nhiên cậu còn thực kinh ngạc nghĩ chẳng lẽ gặp phải bệnh nhân tâm thần, kết quả cư nhiên là một người khai phá trò chơi?
"Game thực tế ảo? Ông trời của tôi ơi, người này thoạt nhìn thần thần kinh kinh không nghĩ tới hắn lại lợi hại như vậy, cư nhiên là nghiên cứu game thực tế ảo?" Là một người thanh niên ai chả có một tưởng chơi qua game thực tế ảo, trước kia khi đọc tiểu thuyết cậu còn nằm mơ bản thân tiến vào game thực tế ảo trăm phần trăm cơ!
Nhưng hiện thực là, cho dù tới thời đại tinh tế, game thực tế ảo cũng là một cửa ải kỹ thuật khó khăn! Dù sao thế giới game thực tế ảo 100% thì phải không khác mấy với thế giới thực.
"Cậu thích game thực tế ảo?" Leonard lần đầu tiên thấy Lạc Vân Thanh cao hứng như vậy.
"Thích"
"Cậu xem trọng người này?"
Hắn đối với game thực tế ảo cũng không hiểu biết kỹ lắm, tự nhiên đối với Nhiếp Nhĩ cũng không biết gì nhiều, nhưng gần đây thật là có một hạng mục đầu tư về game thực tế ảo, nếu Vân Thanh cảm thấy tốt, vậy...hạng mục đầu tư này có thể từ thùng rác nhảy ra.
"Không, tôi chỉ là cảm thấy game thực tế ảo rất thú vị, có cơ hội tôi cũng muốn xem một chút."
Ngữ khí của Lạc Vân Thanh tuy bình đạm nhưng có lẽ cậu cũng không biết khi nói tới game thực tế ảo hai mắt cậu đã phát sáng như nào.
Nhìn chờ mong với game thực tế ảo trong mắt của cậu, Leonard âm thầm quyết định tăng lớn đầu tư cho game thực tế ảo, mà cũng là vì quyết định này khiến Leonard hắn kiếm được đầy bát đầy chậu.
"......"
"Đừng xem nữa, không phải là cậu nghỉ là để bồi tôi sao? Vì sao hiện tại lại nhìn nam nhân khác." Nhìn Lạc Vân Thanh hứng thú bừng bừng nhìn tư liệu của người nam nhân tên Nhiếp Nhĩ lâu như vậy, Leonard không khỏi ghen tị nói.
Lạc Vân Thanh quay đầu lại, nhướng mày, nhìn về phía người yêu của mình: "Cái bình dấm này của cậu cũng lớn quá đi?"
Bình dấm lớn?
Leonard nhịn không được tiến lên phía trước ôm lấy Lạc Vân Thanh, ở bên tai cậu oán giận: "Cậu cũng không để ý tới tôi"
Lạc Vân Thanh buồn cười: "Tôi hiện tại không phải chuyên môn bồi cậu sao?"
Leonard: "Không có."
Lạc Vân Thanh: "Như thế nào không có?"
"Sự chú ý của cậu vẫn luôn ở trên người người khác." Giọng điệu Leonard rất là oán niệm.
Ách...cái này hình như là thật....
Vì thế Lạc Vân Thanh chột dạ, vươn hai tay ôm mặt Leonard, nhẹ nhàng cho hắn một nụ hôn trấn an.
"Như này được chưa?"
Được chưa? Sao mà được!
Leonard khóe miệng mỉm cười, chặt chẽ nhìn chằm chằm cánh môi đỏ ướt át của Lạc Vân Thanh, ánh mắt tối sầm lại, tiếp theo cả người dán lên, hung hăng mà hôn lên đôi môi mọng đỏ ngày đêm mình đều mơ tưởng.
Cuối cùng hai người thở hổn hển mà tách nhau ra, Lạc Vân Thanh nhìn về phía Leonard, rõ ràng nhìn thấy động tình trong mắt hắn, nhưng lại bị hắn kiềm chế cực tốt.
Lạc Vân Thanh nhịn không được đỏ mặt tía tai mà nghĩ: Kỳ thực mọi người đều là người trưởng thành, nếu thật sự muốn xảy ra cái gì cũng không phải là không được.
"Cậu không khó chịu?" Lạc Vân Thanh thanh âm khàn khàn hỏi.
"Khó chịu, cho nên cậu đừng nháo." Bất đắc dĩ nhìn người đang chơi với lửa mà không tự biết, Leonard cảm thấy khả năng kiềm chế của bản thân sắp thành trò cười.
"Nháo? Cậu cho rằng cái này là nháo? Tôi đây liền cố tình nháo."
Nói xong Lạc Vân Thanh nhào lên, lại hôn hắn một cái, một phen đùa giỡn xong cuối cùng lại bị Leonard trấn áp dưới thân.
Cái này Lạc Vân Thanh liền ngoan, nhìn ánh mắt tràn ngập tính xâm lược của Leonard, hắn mới cảm thấy bản thân hình như là thật sự có chút chơi đùa ra lửa....
|
Chương 141 "Còn dám nữa không?" Thanh âm ấm ách vang lên bên tai, Leonard thầm nghĩ muốn dọa tên người yêu to gan lớn mật của mình một chút, cho cậu biết cái gì là chơi với lửa có ngày bị lửa thiêu.
Nhưng mà.....
"Dám." Lạc Vân Thanh liếm liếm miệng mình, tràn đầy sắc khí cùng khiêu khích nhìn Leonard một cái.
Khuôn mặt nhỏ trắng nõn đỏ ửng, ánh mắt phong lưu mang theo vô hạn đào hoa lập tức khiến khả năng tự chủ mà Leonard vốn tự hào bị phá vỡ.
Không biết hôn trong bao lâu, cuối cùng khi hai người thở hổn hển Leonard trước tiên dứt ra đi vào phòng tắm giải quyết vấn đề còn lại.
Trong phòng tắm truyền tới tiếng nước và tiếng rên rỉ khiến Lạc Vân Thanh nhịn không được đỏ mặt giống như bị lửa thiêu.
Cậu không ngốc, cho nên đương nhiên cậu biết hiện tại Leonard ở trong phòng tắm làm cái gì, nhưng đúng là vì biết cho nên mới bội phục.
Cậu biết mị lực của bản thân, hơn nữa vừa rồi trạng thái củi khô lửa bốc cậu có thể phi thường sâu sắc cảm nhận được khát vọng của Leonard với cậu, nhưng cuối cùng hắn lại cố tình nhịn xuống không động vào cậu.
Nghe tiếng nước không ngừng vang lên trong phòng tắm, Lạc Vân Thanh không thể không cảm thán Leonard bưu hãn, cư nhiên chuyện như vậy cũng có thể nhịn? Nếu không phải bởi vì Leonard vừa rồi dứt ra có lẽ hai người bọn họ lúc này đã sớm lăn giường rồi cũng nên.
Trong phòng tắm.
Leonard dựa lên tường thật lâu mới hòa hoãn lại được lại lần nữa mở con ngươi, nhớ tới hình ảnh hoạt sắc sinh hương vừa rồi thiếu chút nữa lại không khắc chế được dục vọng bản thân, nhưng nghĩ tới bản thân giấu giếm thân phận thật sự của mình lại như bị một chậu nước lạnh hung hăng dội xuống, dục vọng gì đó đều tiêu tán.
Nói câu không dễ nghe, tuy vẫn là cùng một người, nhưng hiện tại hắn lại dùng một cái thân phận giả khác có được tình cảm của người khác, nhưng giả chung quy vẫn là giả, cho nên tự tin như Leonard cũng có lúc cảm thấy bất an, thậm chí lo lắng khi chân tướng bị vạch trần hắn sẽ bị mất đi người mình yêu.
Trong lòng thiện ác giao chiến, Leonard muốn thẳng thắn, lại cảm thấy hiện tại không phải cơ hội thích hợp, nhưng hỏi hắn khi nào mới gọi là thích hợp, hắn lại không biết nói như nào. Mang theo loại suy nghĩ rối rắm như này Leonard máy móc tắm rửa xong tự mình đi ra ngoài.
............
Nhìn Leonard đi ra, Lạc Vân Thanh cho rằng bọn họ sẽ tiếp tục ấm áp, nhưng chờ tới khi bản thân đã chuẩn bị xong Leonard vẫn còn đang đắm chìm trong sự rối rắm có nên thẳng thắn hay không.
Rối rắm đến nỗi Lạc Vân Thanh đều nhịn không được muốn giúp hắn mở miệng.
"Có phải cậu có điều gì muốn nói với tôi không?" Theo thói quen dựa vào ngực Leonard, Lạc Vân Thanh ngữ khí sâu kín mở miệng nói.
"Tôi" Leonard nói một tiếng rồi lại không nói tiếp.
"Hả? Cậu nói gì?" Lạc Vân Thanh chờ mong nhìn hắn một cái, dùng ngữ khí dẫn dắt hỏi một câu.
Lúc trước khi mới biết Leonard lừa mình, đúng là cậu có chút bực bội, nhưng lại tưởng tượng nếu ngay từ đầu Leonard đã nói ra thân phận thì có lẽ hai người căn bản sẽ không có khả năng, cậu liền không tức giận.
Hơn nữa quan trọng nhất chính là! Lần đầu tiên thấy bộ dáng rối rắm của Leonard cậu cảm thấy đáng đời, lần thứ hai thấy bộ dáng rối rắm của hắn Lạc Vân Thanh cảm thấy rất thích thú, lần thứ ba thấy bộ dáng rối rắm của hắn Lạc Vân Thanh còn cảm thấy thú vị, nhưng...đã là lần thứ mấy rồi? Thấy hắn rối rắm như vậy, Lạc Vân Thanh cũng sốt ruột.
"Chúng ta đi ngủ đi." Nhìn cậu một cái, Leonard sau khi nói xong ôm Lạc Vân Thanh chui vào trong chăn.
Lạc Vân Thanh: "......."
"Cậu thật sự không có lời gì khác muốn nói với tôi sao?" Lạc Vân Thanh nhịn không được lại lần nữa xác nhận.
"Cậu chắc chắn không muốn nói gì khác sao?"
"Cậu có vấn đề gì thì cứ nói với tôi, không nói tôi cũng không biết cậu nghĩ cái gì."
"......"
Lạc Vân Thanh khác thường khiến cho Leonard chú ý, thậm chí trong lòng nhịn không được nghĩ có phải Vân Thanh đã biết chuyện mình giấu giếm thân phận hay không, nhưng nghĩ nghĩ lại cảm thấy không có khả năng, dù sao hắn tin tưởng bản thân không lộ tẩy.
"Nếu tôi có một việc giấu giếm cậu, cậu biết được sẽ thế nào?" Khi Lạc Vân Thanh cho rằng Leonard đã ngủ, Leonard đột nhiên mở miệng thử dò hỏi.
"Cậu nói." Uyển chuyển khuyên bảo nửa ngày cảm thấy mỏi mệt vô cùng, Lạc Vân Thanh mộc một khuôn mặt, xoa xoa đôi mắt, đánh ngáp một cái.
Lại không nói nữa cậu liền muốn ngủ!
Quyết định thẳng thắn Leonard hít sâu mấy cái, trên khuôn mặt anh tuấn xuất hiện khẩn trương mà bản thân cũng chưa nhận thấy, ngữ khí cay chát mở miệng: "Tôi giấu cậu một việc."
Lạc Vân Thanh: "À."
Thái độ lãnh đạm khiến Leonard vốn dĩ đã chuẩn bị tốt công tác trấn an hiếm khi ngây ra một lúc, sau đó nhịn không được lại nói lại: "Tôi giấu cậu một việc, một việc quan trọng."
Lạc Vân Thanh hỏi lại: "Cho nên cậu có việc gì muốn nói sao?" ADVERTISEMENT / QUẢNG CÁO
Leonard: "......" Này không giống trong suy nghĩ đã chuẩn bị tốt.
Lần này đến lượt Leonard bị nghẹn không nói nên lời.
Lại không nói gì nữa?
Nhìn Leonard một cái, Lạc Vân Thanh phát hiện bản thân bực mình bật cười: "Cậu có bị ngốc hay không? Với bộ dáng tâm sự nặng nề này của cậu cậu cảm thấy có thể giấu giếm được tôi hay sao? Cho nên có chuyện gì thì cứ nói ra, tôi chờ, không nói thì tôi đi ngủ đây."
Leonard: "Cậu không tức giận?"
Lạc Vân Thanh: "Cậu lại không nói nữa tôi nhất định sẽ tức giận."
Nghe thấy lời nói lạnh lùng của cậu, Leonard trở nên thành thật, sau khi châm chước từ ngữ trong đầu rồi mang theo một tia thấp thỏm mở miệng: "Tôi tên thật là Leonard Horae."
Nói xong khẩn khẩn trương trương nhìn thoáng qua Lạc Vân Thanh, nhưng khiến hắn kinh ngạc chính là những cốt truyện mà bản thân ảo tưởng vô số lần trong đầu toàn bộ không xuất hiện, Lạc Vân Thanh đối với vấn đề này vẫn rất là bình tĩnh "À" một tiếng.
Thái độ này không đúng, không phải là muốn kiềm chế rồi ra đại chiêu đi?
Nhưng nếu đã nói ra, Leonard vẫn là kinh hồn táng đảm mà nói tiếp: "Bởi vì để an toàn nên khi đi học tôi vẫn luôn mang họ Payne này, cho nên nhìn thấy cậu tự nhiên mà liền vậy....tôi không phải cố ý lừa gạt cậu."
Nói nói Leonard nhịn không được tiến hành gia công nghệ thuật hành vi của bản thân lúc trước một chút.
Nhưng dưới ánh mắt "Ta không nói lời nào cứ âm thầm nhìn ngươi tính toán soạn bài như thế nào" của Lạc Vân Thanh, giọng càng nói càng nhỏ, càng nói càng nhỏ.
Lạc Vân Thanh: "Cậu phát hiện tôi là hôn ước giả của cậu từ khi nào?"
Đề tài toi mạng lại tới! Hắn có thể nói ngay từ lần đầu tiên đã biết không?
Leonard biết chỉ cần trả lời không tốt câu hỏi này, vậy tất cả giải thích lúc đầu đều uổng phí, nhưng...hắn cũng chỉ có thể cười khổ nói thật.
"Ngay từ đầu."
Lúc trước đã nói dối Lạc Vân Thanh, từ giờ trở đi hắn không muốn lại nói dối cậu nữa.
"Ngay từ đầu? Này đã một học kỳ, nếu hôm nay tôi không chủ động hỏi cậu, cậu còn muốn giấu tôi bao lâu?" Lạc Vân Thanh hỏi tiếp.
"Kỳ thật mấy ngày nay tôi vẫn luôn muốn thẳng thắn, chỉ là lời nói tới bên miệng đột nhiên không nói ra được." Leonard ỉu xìu nói.
Hắn vẫn luôn cảm thấy bản thân không sợ trời không sợ đất, thì ra cũng không phải như vậy, kỳ thật hắn cũng chỉ là một người nhát gan mà thôi!
Ví dụ như hiện tại, hắn rất sợ Vân Thanh tức giận, càng sợ vì chuyện này mà cậu rời bỏ hắn. Trước kia khi chưa gặp được người mình thích, hôn ước và tình yêu đối với hắn mà nói chỉ là một thứ có thể có có thể không, nhưng hiện tại gặp Lạc Vân Thanh, hắn hiểu yêu một người là thể nghiệm như thế nào, cho nên hắn không thể tưởng tượng được cuộc sống tương lại không có Lạc Vân Thanh, cho nên hành sự mới có chút lúng túng, ngay cả thẳng thắn cũng nhịn không được do do dự dự.
............
"Cậu biết kỳ thực cậu đã sớm lòi đuôi rồi không?" Hưởng thụ đủ vẻ bất an của Leonard, Lạc Vân Thanh cười, hôn hôn Leonard đang bất an bên cạnh, tự tay đánh vỡ không khí nghiêm túc tới mức tận cùng trong phòng.
"Cậu không tức giận?" Không quan tâm tới việc có phải lòi đuôi hay không, Leonard càng để ý Lạc Vân Thanh có tức giận hay không.
Nhưng ngó trái ngó phải đều không thấy cậu tức giận, thậm chí vừa rồi còn hôn hắn?
Nếu nói như vậy....bản thân rối lắm có nên thẳng thắn hay không từ lâu như vậy chẳng phải giống như thằng ngu sao?
"Lúc mới biết rất tức giận, nhưng sau này thì không giận nữa." Lạc Vân Thanh nhéo khuôn mặt tuấn tú của Leonard một cái, nhìn mặt hắn bị biến đổi không ngừng dưới ma trảo của mình thì chút tức giận cuối cùng trong lòng cũng không còn nữa.
"Nhưng nếu cậu về sau lại cố ý giấu giếm tôi...."
Lời nói uy hiếp lửng lơ thực khiến người có không gian tưởng tượng.
Còn có về sau? Một lần là đủ rồi!
Leonard liên tục lắc đầu, tỏ vẻ bản thân không dám, tư vị giấu giếm này hắn chịu đủ rồi, về sau sao còn cố ý giấu giếm nữa chứ.
"Cậu thật sự không tức giận nữa sao?"
"Không tức giận."
Nghe thấy vậy Leonard giơ tay bế Lạc Vân Thanh lên, nghiêng đầu đầy thâm tình mà hôn xuống, tận đến khi hai người thở hổn hển mới tách nhau ra, nhưng cho dù tách ra tay hắn vẫn gắt gao ôm người trong lòng ngực như cũ.
Hắn nghĩ tới rất nhiều cảnh tượng khi thẳng thắn, thậm chí khi ngủ cũng nằm mơ thấy cảnh tượng như vậy, nhưng đều không ngoại lệ là bản thân thẳng thắn nhưng Vân Thanh không chấp nhất, lúc sau phải lì lợm dây dưa cuối cùng mới tu thành chính quả, mà đây đã là cảnh tượng tốt nhất trong mơ của hắn, nhưng không nghĩ tới hiện thực lại tốt hơn tưởng tượng như vậy, Vân Thanh cũng rộng lượng hơn nhiều so với trong tưởng tượng của mình....
Cảm thụ bên tai truyền đến tiếng tim đập, Lạc Vân Thanh ổn định lại một hồi mới mở miệng hỏi: "Cậu muốn biết làm sao lại biết chuyện này không?"
Ôm thật chặt người trong lòng ngực, biết Vân Thanh thật sự không thèm để ý Leonard mới cảm thấy hiếu kỳ về điểm này.
Hắn chắc chắn bản thân không lòi đuôi, cho nên Vân Thanh biết từ đâu?
Là ba mẹ nói cho cậu hay là bằng hữu nói cho cậu? Nếu như không phải chẳng lẽ là tự mình nằm mơ nói ra sao?
Không để hắn phải suy đoán nhiều, lơ đễnh vuốt ve cơ bụng rắn chắc của hắn, Lạc Vân Thanh cho hắn một khuôn mặt tươi cười mê người: "Nói tới đây, tôi nên cảm ơn đồng đội heo của cậu một chút."
Leonard: "......" Đồng đội heo?
Còn nhớ lần chúng ta tham dự họp lớp ở khách sạn Nguyệt Loan kia không?"
Nhớ chứ, sao mà không nhớ được, bốn chữ khách sạn Nguyệt Loan vừa vang lên, Leonard lập tức nghĩ tới một cảnh tượng.
Ngay từ đầu khi đi theo Lạc Vân Thanh tới khách sạn Nguyệt Loan, Leonard gặp Tần Tử Mặc, mà mấy người đi theo Tần Tử Mặc tới đó đã gọi qua họ của mình vài lần.
Lúc ấy nghe thấy chữ "Horae" hắn còn cảm thấy tâm thần không yên, hơn nữa mắt trái vẫn nháy liên tiếp, có loại cảm giác hơi hơi không rõ, vì thế lúc ấy hắn nhìn hiện trường thật kỹ một lần, cũng không phát hiện thấy tung tích của Lạc Vân Thanh.
"Lúc ấy cậu cũng có mặt!" Tuy là nghi vẫn nhưng nói đầy khẳng định.
"Đương nhiên, tôi đứng ở cách đó không xa chỗ các cậu, nhưng có lẽ chỗ đó là điểm mù của các cậu thì phải? Dù sao mấy người các cậu không nhìn thấy tôi." Nói tới đây, Lạc Vân Thanh nhịn không được cười.
"Lúc ấy kỳ thật rất tức giận, tức giận xong lại suy nghĩ rốt cuộc khi nào cậu mới thẳng thắn với tôi, chờ tới khi thẳng thắn tôi nhất định phải cho cậu biết mặt, nhưng tôi cũng không nghĩ tới cậu cư nhiên có thể dây dưa tới hiện tại? Đối với cái này tôi cũng phải bội phục." Có lẽ chính là vì kéo dài, hiện tại cậu mới thật sự không nghĩ cái gì nữa.
"......"
"Lúc ấy tôi còn nghĩ khi nào bắt cậu quỳ ván giặt đồ hai ngày."
Lạc Vân Thanh xoa xoa cằm mình nổi lên tâm tính muốn trêu chọc hắn, hứng thú bừng bừng nói: "Nếu không hôm nay thử một chút?"
Nói xong câu đó cảm thụ được thân thể Leonard dần dần cứng đờ, Lạc Vân Thanh không phúc hậu cười.
|
Chương 142 Từ buổi tối thẳng thắn thành khẩn nói ra đó qua đi, tình cảm giữa Lạc Vân Thanh và Leonard càng trở nên chặt chẽ hơn, khi đi cùng một chỗ lơ đãng tản mát ra vị thúi hoắc chua lòm độc thuộc về luyến ái quả thực khiến người muốn tránh xa ba bước.
Công việc đã đủ thảm, còn phải bị ép ăn đầy miệng thức ăn? Bọn họ tỏ vẻ cực lực cự tuyệt nha. Nhưng đáng tiếc người rải cơm chó là lão bản của mình, cái gọi là cực lực cự tuyệt cũng chỉ là nói cho có mà thôi!
Đối với đồ ăn của lão bản, mọi người chỉ có thể cười mà ăn vào cho xong, hơn nữa ăn xong còn phải cảm thán ăn thật là ngon, sau đó khi nhà không có việc gì thì mở một buổi tiệc trà, bàn luận đoạn tình yêu này của bọn họ tại sao lại đột nhiên thăng hoa, thuận tiện lại cảm khái sự tốt đẹp của tình yêu cùng với khoe khoang tình sử yêu đương của bản thân năm đó một chút.
Ví dụ như hôm nay, sau khi hoàn thành xong công việc, một đám hán tử ta ăn một miếng dưa, ngươi gặm một quả cà chua lại bắt đầu "tiệc trà".
"Tiểu lão đại chính là tiểu lão đại! Tốc độ yêu đương bay thật nhanh, trước kỳ nghỉ tôi còn cảm thấy giữa hai người bọn họ sao lại có cảm giác không ôn không hỏa, hoàn toàn không giống những đôi tình nhân khác, kết quả mới qua một tuần liền trở nên củi khô lửa bốc? Xí, nhìn ánh mắt của bọn họ nhìn đối phương kìa, ta đều nổi hết cả da gà rồi."
"Đang ở trong tình yêu cuồng nhiệt, tình cảm đột nhiên tăng giảm đều là bình thường, nhưng có thể đừng ngược những nhân sĩ độc thân như chúng ta được không? Bà xã lẫn con cái đều không ở bên cạnh đã thực đáng thương rồi, còn phải chịu ngược đãi như này nữa."
"Hắc hắc....nhìn bọn họ tôi lại nhớ tới năm đó tôi và bà xã gắn bó keo sơn, lúc ấy chúng tôi cũng ngọt ngọt ngào ngào như thế này, thậm chí còn nóng cháy hơn bọn họ, aiz....đột nhiên có chút nhớ nàng."
"Tôi cũng nhớ người yêu tôi, không biết khi nào mới có thể mang theo bọn họ tới đây sinh sống."
"Thôi bỏ đi, cho dù tiểu lão đại đồng ý cho người yêu cậu tới đây sống cùng, nhưng người yêu cậu sẽ chấp nhận từ bỏ sự nghiệp của mình để tới đây với cậu sao? Dù sao người kia nhà tôi là không muốn, hắn hiện tại đang trong thời kỳ hoàng kim của sự nghiệp, có thể có thời gian nghĩ tới tôi tôi đã rất thỏa mãn rồi, còn đi theo tôi tới đây sinh sống, đây là cảnh trong mơ mới có thể thực hiện được!"
"Cậu còn muốn cho hắn tới đây ở với cậu nữa? Tôi khinh, cậu một người ở Hải thị còn không biết xấu hổ sao? Nơi này đi nội thành Hải thị mới mất bao lâu? Chăm chỉ một chút mỗi ngày đều có thể tan tầm về nhà, cậu thì ngược lại, còn muốn người ta nhân nhượng cậu, nói chuyện không sợ bị gió lớn cắt lưỡi sao?"
"......"
Nghe nhóm người này thảo luận từ chuyện yêu đương của Lạc Vân Thanh tới cuộc sống hôn nhân của bản thân, A Khánh chỉ có thể bất đắc dĩ trầm mặc không nói, mỗi lúc như này hắn đều có thể khắc sâu ý thức được bản thân thật là một trong những con chó độc thân số lượng không nhiều ở Phúc trang.
Đừng nói kết hôn, ngay cả yêu đương cũng chưa từng nói qua, A Khánh thật sự không chen vào được đề tài này, A Khánh rất bất đắc dĩ, khi nào người toàn thế giới đều yêu đương kết hôn? Không phải nói hội độc thân có bao nhiêu tốt đẹp sao?
Tình huống như bây giờ thật sự khiến hắn rất xấu hổ, mỗi lần nói tới đề tài này chắc chắn sẽ xả tới trên người mình, nói thật nếu không phải còn có Úc Tuyên và Lưu Cảnh Huy cùng hắn độc thân, hắn đều muốn tìm một người tới thoát khỏi kiếp cô đơn.
"A Khánh cậu có nói chuyện yêu đương chưa? Khi nào cho chúng tôi xem mặt?"
"Tôi nhớ cậu sắp tốt nghiệp rồi nhỉ? Cậu ở cao đẳng học viện hẳn là có kết giao qua nhỉ?"
"Chắc chắn là có, chỉ là tiểu tử này kín miệng không chịu nói cho chúng ta biết."
"Tôi cũng cảm thấy có, nhưng tiểu tử này rất là khiêm tốn, ngày thường khi chúng ta nói tới vấn đề này liền không nói gì, nhưng thật đáng giận chính là mỗi lần nói tới cái đề tài này tôi đều nhìn thấy trong mắt cậu ta có sự khoe khoang, tôi thấy chắc chắn là đối tượng của cậu ta các phương diện điều kiện đều có thể hơn những người chúng ta nói."
A Khánh: "....." Khoan đã! Đừng vu không tôi! Đấy không phải là ánh mắt khoe khoang, đấy chỉ đơn thuần là vì có thể nghe tới bát quái nên vui vẻ đến mắt tỏa mạo quang mà thôi!
"Anh chắc chắn nhìn lầm rồi, A Khánh làm gì có đối tượng, lúc trước cậu ta còn nói với tôi cậu ta không có bạn gái cũng không có bạn trai đâu."
"Đúng vậy, lúc trước khi đi giao hàng với tiểu tử này cậu ta cũng nói với tôi rồi, còn nói cái gì mỗi tình đầu cũng chưa có, cũng không biết là thật hay giả thôi."
"......"
Trò chuyện một hồi mọi người giống như đem lửa cháy tới trên người đàn ông độc thân duy nhất ở đây là mình, A Khánh thực thông minh mà trộm rút lui, khom lưng mò lần một đường rời khỏi "tiệc trà" tận đến khi đi ra thật xa mới dám ưỡn ngực mà đi tiếp.
Không thể không nói nam nhân khi bát quái lên cũng không kém gì nữ nhân, mặt khác sở thích mai mối này cũng không phải là thứ chỉ độc thuộc về nữ nhân.
Mọi người còn chưa nói đã, sau khi nói xong còn có chút đồng tình với A Khánh, khi có vài người thậm chí còn muốn tìm A Khánh tán gẫu một chút thuận tiện nhìn xem có thể làm mối cho hắn hay không, thì mới phát hiện tiểu tử này cư nhiên trộm chuồn mất?
Không biết mình tránh được một kiếp, A Khánh trái phải đi dạo một vòng phát hiện việc trong ruộng đều đã làm xong.
Gãi gãi đầu nghĩ nghĩ, nhàn không có việc gì hắn đi tới kho hàng, tính toán đem nước mướp hương chồng chất trong kho sửa sang lại.
Nhưng không nghĩ tới....hắn vừa mới tiến vào kho hàng mà thôi!!! Liền nhìn thấy Úc Tuyên và Lưu Cảnh Huy đang hôn nhau??
A Khánh: Khiếp sợ.jpg
Chuyện gì xảy ra vậy? Hai người này vì sao lại hôn nhau?
Nghe được tiếng mở cửa, Úc Tuyên và Lưu Cảnh Huy phản xạ có điều kiện quay đầu ra, phát hiện thật sự có người, Úc Tuyên tuy rất muốn làm bộ như không có việc gì nhưng khuôn mặt đỏ bừng lần nữa cho thấy cảnh tượng vừa rồi cũng không phải là A Khánh tự mình ảo giác ra tới mà là thực sự tồn tại.
............
Ba người nhìn nhau, hơi thở yên tĩnh giống như cái chết tràn ngập tỏa ra.
"Chào A Khánh." Cuối cùng vẫn là Lưu Cảnh Huy sắc mặt như thường mở miệng, đánh vỡ bầu không khí xấu hổ xung quanh.
"Chào các anh" A Khánh ngơ ngác chào lại một câu, ha hả xấu hổ cười cười, trên khuôn mặt hàm hậu xuất hiện một tia vô thố.
Sớm biết sẽ gặp phải cảnh tượng như vậy còn không bằng ở lại chỗ kia huyên thuyên với bọn họ cho xong, kết quả thì hay rồi...như này quá xấu hổ, hắn không biết phải nói gì khi đối mặt với cảnh tượng như này. ADVERTISEMENT / QUẢNG CÁO
Phải biết là hai người này tuy không biểu hiện ra thái độ không thích đối phương ở trước mặt mọi người, nhưng người cẩn thận có thể phát hiện kỳ thực hai người kia ngầm cho nhau rất nhiều ánh mắt không thuận mắt lẫn nhau! Cho nên bọn họ như thế nào đột nhiên lại ở bên nhau? Này nói ra cũng không có ai tin!
Lại là một trận trầm mặc....
"Cậu bận việc đi, chúng tôi đi trước." Úc Tuyên cảm thấy giờ phút này nói cái gì cũng không tốt, vì thế hiếm khi cường thế một lần, nói xong câu đó lôi kéo Lưu Cảnh Huy con đang muốn nói gì đó rời đi.
Lại không đi hắn cảm thấy bản thân đều sắp xấu hổ đến nóng bừng!
Khó hiểu và kinh ngạc trong đáy mắt A Khánh rõ ràng như vậy, Úc Tuyên cũng không mù, đương nhiên có thể thấy, nhưng chính là vì thấy cho nên ngại ngùng trong lòng mới tăng lên!
Y cũng không biết vì sao Lưu Cảnh Huy đột nhiên thổ lộ với mình, lại còn cưỡng hôn mình nữa, bản thân còn đang mơ mơ màng màng chưa rõ tình huống ra sao đã cùng hắn hôn nhau, sau đó cư nhiên bị người bắt gặp? Quả thực, quả thực khiến người không biết phải nói cái gì cho phải....
Nhìn hai người vội vàng rời khỏi kho hàng, A Khánh trong lòng bi phẫn không ai có thể hiểu được!
Lúc trước nói cái gì mà cùng nhau độc thân (ai nói thế?), kết quả hai người này cư nhiên trộm yêu đương?
Yêu đương thì thôi! Ghê tởm nhất chính là hai người này còn thông đồng, bọn họ thông đồng thành ra chỉ còn mình hắn phải chịu chê cười, trăm triệu không nghĩ tới cơ hội biến thành người đàn ông độc thân duy nhất ở Phúc trang lại tới nay như vậy!
Nghĩ đến đây A Khánh tràn đầy chua xót trong lòng, trước kia cũng không cảm thấy không yêu đương thì có gì to tát, nhưng vì cái gì hiện tại lại cảm thấy thực tội ác?
Quả nhiên là do tiểu lão đại!!
Tâm mệt A Khánh không muốn làm, muốn ngủ!!
Nào biết vừa mới xoay người, muốn ngủ A Khánh liền thấy Lạc Vân Thanh và Leonard hai người vừa nói vừa cười tiến vào, thái độ thân mật khăng khít kia tiện sát người khác.
A Khánh: "......" Hôm nay sợ không phải là có thù oán với tình lữ đấy chứ, bằng không vì sao cả ngày bị ép ăn cơm chó?
Hắn thật sự không thể ăn được nữa, ăn đến mức bụng sắp nổ tung rồi!
"A? A Khánh sao anh lại ở chỗ này? Không phải đã nghỉ rồi sao?" Nhìn A Khánh trong kho hàng, Lạc Vân Thanh kinh ngạc hỏi.
A Khánh hàm hậu lắc đầu nói: "Nghỉ ngơi xong rồi, muốn sửa sang lại kho hàng một chút."
Mới vừa đưa nước mướp hương vào kho, còn chưa kịp phân loại sửa sang lại, dù sao sau này vẫn phải làm, không bằng lúc nhàn rỗi làm xong trước miễn cho đồ vật chồng chất lên nhau.
Nhìn A Khánh cười đến vui vẻ, Lạc Vân Thanh cảm thấy phi thường vừa lòng.
Công việc ở Phúc trang khác với những công việc khác, thời gian đi làm cũng không có quy định nghiêm khắc, có thể nói lúc bận thì rất bận, lúc nhàn thì cũng rất nhàn, ví dụ như hôm nay, làm xong việc mọi người nghỉ ngơi nửa ngày Lạc Vân Thanh cũng không nói gì.
Nhưng cố tình A Khánh lại không như vậy, mỗi lần nông nhàn có thể nghỉ ngơi Lạc Vân Thanh lại thường xuyên nhìn thấy hắn còn làm việc. Nếu làm đồng nghiệp Lạc Vân Thanh có lẽ sẽ cảm thấy hắn quá nỗ lực giống như có chút thể hiện quá mức, nhưng làm lão bản mà nói người như A Khánh cậu phi thường thích!
"Anh cũng đừng làm việc quá mức, đi nghỉ ngơi một hồi đi, kho hàng bên này đem bảng biểu viết xong cũng không cần sửa sang lại, dù sao mấy ngày nữa mấy thứ này đều sẽ bán đi." Lạc Vân Thanh khuyên bảo vài câu để cho A Khánh rời đi.
Lạc Vân Thanh thấy A Khánh là mầm mống có thể bồi dưỡng, không chỉ làm việc hiệu suất cao mà quan trọng là hắn còn nỗ lực, người như vậy cậu rất vui lòng cho cơ hội.
A Khánh cũng thật thà, nếu là người khác, nghe được lãnh đạo nói như vậy chỉ cần khéo đưa đẩy lõi đời một chút chắc chắn sẽ cực lực biểu hiện bản thân nỗ lực cùng ưu tú, nhưng A Khánh cũng không phải, vì thế hắn nghe thấy Lạc Vân Thanh bảo hắn đi, thật đúng là liền nghe lời rời đi.
............
"Người công nhân này không tồi."
Có thể là A Khánh phẩm cách tri tình thức thời không làm bóng đèn đả động Leonard, rất ít khen ngợi người khác Leonard hôm nay phá lệ khen A Khánh một câu.
Đối với điều này Lạc Vân Thanh chỉ muốn cho hắn một cái khinh bỉ!
Đừng tưởng cậu không biết Leonard nghĩ cái gì, còn không phải là cảm thấy A Khánh không làm bóng đèn hợp tâm ý hắn sao? Tuy là khen hắn, nhưng cậu hoài nghi Leonard căn bản ngay cả tên A Khánh cũng không biết!
Sự thật sau đó chứng minh thật sự Leonard không nhớ rõ tên A Khánh.
"Cậu sửa sang mấy thứ này lại cho ai?" Nhìn Lạc Vân Thanh thật cẩn thận sửa sang lại một thùng nhỏ nước mướp hương, sau đó còn chuẩn bị đóng gói cho tốt, Leonard buồn bực hỏi.
"Dì Alice"
"Mẹ tôi?"
"Ừ"
"Gửi chuyển phát nhanh?"
"Không thì bằng gì?"
"......"
"Chính là ngày mai bà ấy sẽ đến Phúc Trang."
Ngày mai sẽ đến Phúc Trang? Có ý tứ gì?
Leonard vừa dứt lời Lạc Vân Thanh xù lông.
Lạc Vân Thanh không dám tin tưởng nhìn Leonard một cái, ảo não mở miệng: "Sao cậu không nói sớm cho tôi biết?"
Leonard: "......" Hắn hình như đã quên.
"Khoan đã, cậu đem chuyện của chúng ta nói cho dì Alice?" Đối với ba mẹ Leonard bỗng nhiên đến thăm Phúc trang, Lạc Vân Thanh chỉ nghĩ tới một khả năng.
Nhưng nói ra lại cảm thấy không đúng, dù sao Leonard cũng không phải đều nói mọi chuyện với Alice.
"Mẹ tự mình đoán được, sau đó nói muốn lại đây."
"Chắc chắn ngày mai đến?"
"Ừ, giữa trưa ngày mai đến."
Cái này Lạc Vân Thanh nóng nảy, tuy lúc trước cậu đã gặp qua vợ chồng Alice, nhưng thân phận lúc trước và hiện tại không giống nhau!
"Cậu đừng khẩn trương."
Lạc Vân Thanh: "......"
Nhìn vẻ mặt không quan tâm của người nào đó Lạc Vân Thanh rất muốn tung ra một quyền, dù sao cậu nghi ngờ Warren và Alice lần này tới đây rất có thể là muốn hỏi về chuyện đính hôn.
Cho nên cậu sao có thể không khẩn trương!
|