Kỳ Thực Ta Cực Kỳ Có Tiền
|
|
Chương 163: Trưng dụng đất Lễ trao giải Liên thưởng tuy đã kết thúc, nhưng di chứng lại liên tục kéo dài có hiệu lực, không biết những người trong giới giải trí từ nhân mạch nào có được số liên lạc của cậu, mỗi lần Lạc Vân Thanh mở ra máy liên lạc liền có một đống tin báo thêm bạn tốt hiện lên.
May mà Lạc Vân Thanh từ khi trở về trường học không bao lâu lại vào phòng thí nghiệm, lúc này mới có cớ cự tuyệt toàn bộ, bằng không dưới tình huống ân tình xen lẫn không ân tình hỗn loạn, cậu thật sự không biết phải mở miệng nói không như thế nào mới tốt.
Từ khi Lạc Vân Thanh đem đối tượng nghiên cứu trở thành cửu cung quỳnh tới giờ, cậu đã tinh luyện ra thứ mà bọn họ gọi là vật chất ổn định bên trong cửu cung quỳnh, nhưng muốn biến vật chất này thành chất lỏng gen thực vật lại rất không đơn giản, vì kết cấu của nó thực sự quá ổn định, khiến cho chất này rất khó tương dung với những vật chất khác.
Cứ như vậy nghiên cứu lại lâm vào bình cảnh.
Nhưng mà lần này Lạc Vân Thanh không còn loại điên cuồng như lúc trước, mà tập mãi thành quen thay bộ quần áo ra ngoài, lấy một chậu cửu cung quỳnh tính toán về ký túc xá cẩn thận nghiên cứu, tìm kiếm đột phá.
Trên đường từ viện nghiên cứu về đến ký túc xá gặp được bạn bè lúc trước, Lạc Vân Thanh thường thường dừng lại trò chuyện với bọn họ, tận đến khi cậu nhìn thấy Thái Tử Thành.
"Vân Thanh, cậu cuối cùng cũng xuất quan, ở phòng thí nghiệm có vất vả không? Khi các cậu nghiên cứu có phải ngày đêm đều không ngừng à?"
Nhìn Lạc Vân Thanh hơn 1 tháng không gặp lại gầy đi, vốn dĩ còn hâm một cậu đã có được bằng tốt nghiệp trước, Thái Tử Thành trong lòng dâng lên một tia đồng tình.
Tuy tốt nghiệp trước rất tốt, nhưng cứ cảm giác Vân Thanh ở phòng thí nghiệm cũng không tốt lắm.
"Còn tạm, không khác mấy so với lúc đi học." Lạc Vân Thanh không nghĩ tới hắn sẽ hỏi vấn đề này, cẩn thận so sánh rồi mới trả lời.
Từ khi cậu cầm Liên thưởng, học viện Liên bang đệ nhất trao tặng học vị cho cậu trước, để cậu tốt nghiệp sớm, sau đó lại hết sức mời cậu trở thành giáo sư vinh dự của học viện, khẩn thiết thỉnh cầu cậu sau khi thí nghiệm nếu có nhiều tinh lực có thể giảng bài cho học sinh hệ thực vật học, hơn nữa ký túc xá vốn đang ở từ ký túc xá học sinh trở thành ký túc xá của nhân viên công chức, rất nhiều hạn định của ký túc xá học sinh đều bị hủy bỏ.
Thái Tử Thành thấy Lạc Vân Thanh không nói nhiều về chuyện ở phòng thí nghiệm, bỗng nhiên nghĩ tới tất cả nhân viên nghiên cứu đều phải ký hiệp nghị bảo mật, vì thế hiểu chuyện liền đánh mất ý định bản thân vốn dĩ muốn hỏi về cửu cung quỳnh trên tay cậu, ngược lại nói với cậu một tin tức mới.
Mọi người đều biết học kỳ sau bọn họ sẽ lên năm hai, so với học sinh hệ thực vật những khóa trước, hai năm đầu học sinh chỉ học ở trường, khóa này của bọn họ rõ ràng phát triển tốt hơn, vì bản thân mọi người đều nỗ lực cùng với các giáo sư để bụng, tuy bọn họ mới năm nhất, nhưng bọn họ đã đem tri thức lý luận của ba năm trên sách giáo khoa học xong, theo đạo lý mà nói học xong lý thuyết liền có thể tiến vào giai đoạn thực tập.
Nhưng đây cũng chỉ là ngẫm lại mà thôi, không nghĩ tới trường học thật sự an bài bọn họ kỳ sau tiến vào giai đoạn thực tập, hơn nữa thông qua thảo luận của lãnh đạo trường và lãnh đạo khoa, đưa ra ý kiến đem bọn họ tiến vào chương trình học nửa thực tập nửa lý thuyết.
Các học sinh có thể cạnh tranh làm trợ thủ thí nghiệm của các giáo sư, cũng có thể đi ra ngoài tìm thực tập, nhưng một tuần cần phải có hai ngày đi học tại trường.
Quy định này vừa ra, có rất nhiều giáo sư bắt đầu tuyển nhận trợ thủ, một vài xí nghiệp tương quan và chính phủ Liên bang cũng nguyện ý bán cho học viện Liên bang đệ nhất chút mặt mũi, cung cấp không ít danh ngạch thực tập sinh.
Nhưng khác với suy nghĩ của mọi người là học sinh hệ thực vật năm nay sẽ đoạt danh ngạch tới rách đầu, người hệ thực vật phi thường bình tĩnh, bọn họ sắp xếp lại những cương vị này thành một bảng biểu, sau đó mỗi người bằng nỗ lực của bản thân và quan hệ đi điều tra nội dung công việc của cương vị, cuối cùng sửa sang lại thành danh sách đưa tới tay mọi người.
Sau đó mọi người căn cứ vào mong muốn của bản thân từng người mà báo danh, tham gia cạnh tranh sát hạch.
Người muốn vào phòng thí nghiệm làm trợ thủ cho các giáo sư không ít, nhưng tuyệt đối không có Thái Tử Thành, mạnh vì gạo bạo vì tiền, hắn vốn là muốn đi tới ban ngành tương quan của chính phủ Liên bang để thực tập, nhưng không biết vì sao sau cùng lại không qua cửa, mà lúc này, vị trí thực tập hắn muốn đều thông báo tuyển dụng xong chỉ còn lại vị trí trợ thủ trong phòng thí nghiệm của Vương giáo sư, không có cách nào hắn phải chọn vị trí này.
"Vân Thanh, cậu biết lớp chúng ta có mấy người học kỳ sau sẽ đi tới phòng thí nghiệm của Vương giáo sư làm trợ thủ không?" Thái Tử Thành tò mò hỏi.
"Đương nhiên là biết rồi." Lạc Vân Thanh cười gật đầu, chuyện này vẫn là cậu đưa ra, cho nên sao có thể không biết.
Nhưng mà cậu không dám nói, sợ bị bạn học trước kia đánh!
Vốn dĩ người ta học tập đã không thoải mái kết quả cậu còn cho người ta thêm việc, điều này quá khiến người căm hận.
"Aiz, cậu nói vì sao không thể cho chúng ta chơi thêm một năm nữa chứ? Trước kia thầy cô giáo còn nói với chúng ta cố gắng học tập, lên học viện cao đẳng sẽ có thể chơi mỗi ngày, nhưng bây giờ? Không thức cả đêm ôn tập đã là không tồi, nơi nào còn thời gian chơi mỗi ngày." Nghĩ tới đây Thái Tử Thành hận không thể hành hung giáo viên nói với hắn như vậy trước kia, cách nói này quả thực không có trách nhiệm xỏ lá đến mức tận cùng.
Lạc Vân Thanh chớp mắt: "Nhưng mà tôi nghe nói các cậu rất tích cực chuẩn bị mà, còn tạo thành quyển sách nhỏ nữa."
Quyển sách nhỏ này là cậu nghe các giáo sư nói, phải biết là cái này khiến các thầy cô và các giao sư rất thích, ngay cả người hệ khác nhìn thấy quyển sách nhỏ này cũng khen bọn họ nhỏ như vậy đã biết tính toán, hơn nữa không có bị lợi ích trước mắt mê hoặc, mà ngược lại rất lý trí, về sau chắc chắn có tiền đồ! ADVERTISEMENT / QUẢNG CÁO
Nhưng hiện tại xem ra tựa hồ cũng không phải như thế?
Quả nhiên, nói tới đây Thái Tử Thành ai oán nhìn cậu một cái, ngữ khí bắt đầu trở nên u oán: "Nếu là có lựa chọn chúng tớ còn phải làm như vậy sao? Sự tình nếu đã như vậy, chúng tớ cũng chỉ có thể đem tổn thất khống chế ở phạm vi nhỏ nhất thôi."
Khi hắn đang phun tào, Triệu Gia Doanh tới, vừa định chào hỏi lại nghe được những lời này của lớp trưởng, không kịp nói gì, lập tức tán đồng liên tục gật đầu theo.
Quỷ biết năm đó hắn có thể thi đậu học viện Liên Bang đệ nhất chính là bởi vì thầy giáo ở trung học nói với hắn: "Trường học càng tốt thì thời gian học tập quy định càng ít, chỉ cần có thể thông qua thi cử, những thời gian trống còn lại tùy tiện tự mình an bài."
Thời gian học thì ít! Còn không có người quản! Quan trọng nhất chính là thi đậu vào trường này rồi thì ba mẹ cũng không thể nói gì hơn, Triệu Gia Doanh càng nghĩ lại càng bị đạo lý này khiến cho u mê, trong sự cười nhạo của người khác liều mạng muốn thi vào học viện Liên bang đệ nhất, kết quả nỗ lực một năm thật đúng là hắn đã thi đậu.
Lúc ấy vì lười biếng, hắn thậm chí còn chuyên môn đi thám thính tin tức điền nguyện vọng vào hệ thực vật học, cái chuyên ngành vừa nhìn liền biết rất nhàn rỗi!
Kết quả....hiện thực và lý tưởng quả thực khác nhau như hàng trên mạng và hàng nhận về!
Hắn không chỉ không được từ đây trải qua cuộc sống nhẹ nhàng sung sướng, thậm chí còn không nhẹ nhàng bằng lúc trước ở trung học phấn đấu.
Mỗi ngày chỉ biết học học học, ngay cả dừng lại chơi game giải trí một chút trong lòng cũng cảm thấy tràn đầy tội ác, thật vất vả học tập vượt mức quy định so với tiến độ, kết quả bây giờ năm thứ hai liền phải đi thực tập?
Thật CMN khiến người khóc không ra nước mắt!
Lạc Vân Thanh ôm vạn phần đồng tình đối với tao ngộ của bọn họ, dường như an ủi mà vỗ vỗ bả vai hai người bọn họ, mời bọn họ ra ngoài ăn bánh kem.
Ba người đi không xa, nói là đi ra ngoài, kỳ thực cũng chỉ là tới một cửa hàng bánh kem nhỏ chuyên phục vụ học sinh ở gần trường mà thôi.
Dù sao hiện tại Lạc Vân Thanh đang lúc nổi tiếng, ngoại trừ học viện Liên bang đệ nhất ra thì thật đúng là đi chỗ nào cũng không tiện, thậm chí ngay cả ở cửa hàng nhỏ như vậy cũng phải cẩn thận, vì không may một chút bị người chụp ảnh đăng lên Thiên Bác sẽ lại khiến cho một hồi phong ba "ngẫu nhiên gặp được" xảy ra.
Đồ ngọt có thể khiến cho tâm tình con người sung sướng hoàn toàn là thật.
Hai người ăn bánh kem uống đồ uống không còn tiếp tục oán giận về việc thực tập nữa, ngược lại đắc ý nói với Lạc Vân Thanh về những việc xảy ra trong lớp khi cậu không có mặt mấy ngày nay. Trộm được nửa ngày nhàn trong kiếp phù du, Lạc Vân Thanh thả lỏng bản thân ngồi dựa vào ghế sô fa mềm mại đầy hứng thú nghe bọn họ kể chuyện bát quái của đám nam sinh.
"Đúng rồi Vân Thanh cậu ở chỗ này ăn uống không sao chứ?" Bất giác nhớ tới Lạc Vân Thanh đã là người nổi tiếng, Triệu Gia Doanh đột nhiên vỗ đầu mình một cái, nhíu nhíu mày, ngữ khí áy náy hỏi.
Từ lúc bắt đầu bọn họ đối Lạc Vân Thanh chỉ có một cái khái niệm!
Cậu không phải một con người, mà là một vị thần!
Cho nên mặc kệ Lạc Vân Thanh có thành tựu gì đi chăng nữa, ở trong mắt bọn họ đều thực bình thường, cho nên tự nhiên sẽ không vì chuyện Liên thưởng này mà thay đổi thái độ với cậu.
Nhưng người khác thì không như vậy, ngẫm lại khoảng thời gian trước trên Thiên Bác nóng lên một cái "Tìm kiếm Lạc Vân Thanh" khiến Triệu Gia Doanh luống cuống.
"Chờ cậu nhớ ra thì trời cũng tối rồi."
Thái Tử Thành hướng lên trời mắt trợn trắng, nở nụ cười "khà khà" ôm đồm công lao cho bản thân: "Tôi đã sớm nghĩ tới, cho nên mới dẫn các cậu tới chỗ này, yên tâm đi, nơi này rất riêng tư, chúng ta cẩn thận một chút là không có việc gì."
"Rồi rồi rồi, biết cậu là lợi hại nhất đã được chưa, đi như vậy đã nghĩ ra ngay lập tức, nhưng ngàn vạn lần đừng đem bản thân vui quá hóa buồn nha."
"Được được, chắc chắn không vui quá hóa buồn." Thái Tử Thành da mặt dày đem nó thành lời ca ngợi, bộ dáng thản nhiên chấp nhận khiến người buồn cười.
Dù sao Lạc Vân Thanh nhìn thấy vậy thì bật cười: "Vẫn là chơi với các cậu mới thú vị."
"Được rồi, nói đi, chuyên môn tới tìm tôi là có chuyện gì?"
Lời này vừa nói ra, Triệu Gia Doanh cùng Thái Tử Thành hai mặt nhìn nhau, trong lòng đều cảm thấy được thần nhân!
Đúng là bọn họ tìm cậu có việc!
Vì không biết khi nào cậu sẽ về ký túc xá, nghĩ tới ở phòng thí nghiệm thế nào cũng phải ra ngoài hít thở không khí phải không, ôm cái ý nghĩ này hai người mới thường xuyên đi tới phòng thí nghiệm bên này tìm vận may. Mà không nghĩ tới vận khí lại tốt như vậy! Vừa mới đi tới liền nhìn thấy người!!
"Chúng tôi tới là để đặc biệt cảm ơn cậu."
Thái Tử Thành và Triệu Gia Doanh trăm miệng một lời nói, sau đó đồng thời đem túi cầm trên tay đặt trước mặt Lạc Vân Thanh.
"Cảm ơn cái gì?" Lạc Vân Thanh nghĩ không ra, ăn một miếng bánh kem một bên nhấm nháp một bên suy nghĩ.
Bắt đầu từ học kỳ này cậu rất ít tiếp xúc với người khác, cho nên cậu không cảm thấy có chỗ nào để người khác cảm ơn, chẳng lẽ là việc học kỳ trước? Nhưng thời gian qua lâu như vậy, nên cảm ơn thì đã sớm cảm ơn xong rồi không phải sao?
Thái Tử Thành: "Vân Thanh cậu có rảnh sao? Có rảnh thì đến lúc đó cùng nhau ăn một bữa cơm? Ba mẹ tôi nói muốn cảm ơn cậu."
Triệu Gia Doanh: "Đúng đúng đúng, ba mẹ tôi cũng thế."
Lạc Vân Thanh nhướng mày nhìn hai người, vẫn không rõ chuyện gì đã xảy ra, vì thế chỉ có thể mờ mịt hỏi: "Cho nên các cậu muốn cảm ơn tôi cái gì?"
Thái Tử Thành: "Vân Thanh cậu đã quên rồi à? Không phải lúc trước cậu nói đất đai ở Hải Lam tinh không tồi rất thích hợp đầu tư sao? Sau đó tôi nói ba mẹ tôi mua, kết quả hiện tại chính phủ Liên bang muốn phát triển du lịch sinh thái ở nơi đó, hiện tại đất đai ở đó rất đáng giá! Miếng đất kia của nhà chúng tôi vì gần với khu du lịch sinh thái này, giá trị lại càng tăng lên vô số lần!"
Triệu Gia Doanh: "Hẳn là cậu còn nhớ lúc trước tôi cũng hỏi qua cậu, nhà chúng tôi mua nhà thì nên mua hết ở Đế Đô hết hay là mua hết ở quê đi? Lúc ấy tôi thuyết phục ba mẹ nghe theo kiến nghị của cậu mua một căn nhà nho nhỏ ở Đế Đô vừa đủ để ở sau đó đem tiền còn dư mang về quê mua đất, vì quê tôi giá đất rẻ cho nên chút tiền dư lại ấy cũng mua được một miếng đất to, kết quả hiện tại cư nhiên muốn khai thác đất! Hơn nữa giá cả rất tốt, tiền kia chúng tôi lại mua hai căn hộ nhỏ ở Đế Đô, cho nên ba mẹ tôi nói nhất định phải mời ngôi sao may mắn là cậu về ăn bữa cơm."
|
Chương 164: Bồi thường phá dỡ Vì cái gì những nơi lúc trước thuận miệng nói cho người khác lại lập tức tăng giá, mà những phòng ốc mà mình mua lại không có phá bỏ và di dời?
Nghĩ đến đây Lạc Vân Thanh buồn bực không thôi.
Khi trở lại ký túc xá lại càng không nhịn được phun tào với Leonard, nào biết Lạc Vân Thanh vừa mới phun tào xong, Leonard liền cầm hai tập văn kiện thật dày ở trong phòng ngủ của hai người mang ra.
"Đây là cái gì?"
Tiếp nhận văn kiện phản ứng đầu tiên của Lạc Vân Thanh là nhìn tiêu đề, sau khi nhìn thấy hàng chữ "Phá bỏ và di dời" cậu đột nhiên sửng sốt tiện đà hai mắt sáng lên, nhanh chóng lật tới trang ghi tiền đền bù bên trong.
Gì, mười, trăm, nghìn, chục nghìn....chục triệu, trăm triệu!
Mấy trăm triệu đồng tiền đền bù giải tỏa?
Mang theo nghi vấn Lạc Vân Thanh lại lật lại trang đầu tiên cẩn thận xem văn kiện, khi nhìn thấy là ba căn bất động sản cũ ở Đế Đô của cậu thì lập tức tỉnh táo không ít.
Ba căn bất động sản này của Lạc Vân Thanh ở Đế Đô không hề rẻ, trong đó có hai cái là căn hộ hơn 200 mét vuông, còn một cái là hơn 300 mét vuông, tổng cộng là gần 600 mét vuông, hơn nữa ở vị trí gần trung tâm Đế Đô lại còn ở tầng dưới. Cho nên trước mắt tổng giá trị ba căn ít nhất cũng tầm 300 triệu, mà tiền đền bù giải tỏa mới cho 300 triệu? Lạc Vân Thanh không cho là sẽ có người chấp nhận.
Tuyệt đối còn có an bài khác!
Quả nhiên, ở cuối văn kiện cậu phát hiện khoản bồi thường khác, ngoại trừ 300 triệu tiền đền bù di dời này, công ty sẽ dựa theo tỉ lệ 1:1 bồi thường căn hộ khác.
Dựa theo tình huống này, Lạc Vân Thanh có thể muốn 4 căn hộ cỡ lớn hoặc là một căn biệt thự cỡ trung ở Đế Đô!
"Em lại sắp biến thành người có tiền!" Liên tiếp nhìn mấy lần, đúng là phương án bồi thường như vậy, cả người dựa vào trên sô pha, Lạc Vân Thanh nhịn không được lộ ra một nụ cười ngây ngô.
Tuy cậu vốn dĩ rất nhiều tiền! Nhưng mà! Ai lại ngại nhiều tiền chứ!
"Không phải em vẫn luôn là người có tiền sao? Dù sao còn nhiều hơn cả anh!"
Ngẫm lại vốn lưu động và các bất động sản không đếm hết trong tay Lạc Vân Thanh, Leonard không thể không thừa nhận bản thân ở trước mặt cậu đúng là người nghèo.
Đem lời Leonard nói coi là lời khích lệ, Lạc Vân Thanh khen thưởng hôn lên mặt hắn, dùng hành động tỏ vẻ hiện tại tâm tình bản thân rất tốt!
Ở trong đầu nhanh chóng nghĩ nghĩ tới những món bất động sản trên danh nghĩa của mình, cậu quyết định về sau có tiền dư, không mua nhà thì mua tinh cầu!
"Hắc hắc." Nghĩ tới tinh cầu, Lạc Vân Thanh cười thành 200 cân mập mạp.
Nhìn bộ dáng yêu tiền của người yêu nhỏ, Leonard hoàn toàn không biết làm gì.
Cũng không biết tính cách này của Lạc Vân Thanh giống ai, cũng không phải cậu không có tiền, nhưng cố tình liền thích mua đất mua nhà.
Vì thế để cậu càng cao hứng, khi thấy cậu buông tập văn kiện trên tay Leonard lại từ trong ngăn kéo bàn lôi ra một tập văn kiện khác đưa cho cậu.
............
"Khoan đã, Leonard anh muốn mua tinh cầu của em?"
Tinh cầu này là tiểu tinh cầu mà trước đây ba Lạc và mẹ Lạc mua, tuy phong cảnh tú lệ nhưng tổng diện tích rất nhỏ, vị trí lại hẻo lánh, vốn dĩ còn cho rằng sẽ bị đập trong tay, không nghĩ tới....
Lại lần nữa bắt được một phần văn kiện, Lạc Vân Thanh hưng phấn không thôi lật đến tên công ty thu mua liền sửng sốt một hồi.
"Công ty muốn xây dựng khu danh lam thắng cảnh cỡ lớn, đoàn đội nghiên cứu đã khảo sát thực địa qua vô số tinh cầu, ngàn chọn vạn tuyển cuối cùng định ra bảy viên tinh cầu, sáu viên tinh cầu khác đều bị bọn anh bắt được, nhưng không nghĩ tới một viên tinh cầu cuối cùng này lại là của em." Nói tới đây Leonard đúng là một lời khó nói hết, sắc mặt rất là kỳ dị!
Hắn thật không nghĩ tới có một ngày đất mình mua cư nhiên lại mua trên tay Lạc Vân Thanh!
Nói tới đây Leonard nhịn không được cảm thán một câu: "Em cũng thật nhiều đất."
Nghe vậy, Lạc Vân Thanh quay đầu hôn lên mặt Leonard, ha ha nở nụ cười, sau đó lại lần nữa tới gần hắn, hôn lên khuôn cằm góc cạnh rõ ràng kia của hắn.
Tiếp theo trong mắt mang theo ý đùa giỡn: "Chờ anh gả cho em, đất của em còn không phải là đất của anh sao, cười một cái cho gia, khiến gia cao hứng sẽ đem tinh cầu cho ngươi."
Leonard kéo lấy người nào đó vừa đốt lửa xong liền muốn chạy, ngậm lấy bờ môi của cậu không cho đi, cuối cùng tận đến khi hai người thở hổn hển mới tách ra.
Vươn tay vuốt ve đôi mắt phiếm hồng của cậu, hai mắt mê ly, Leonard ôm sát cậu, thanh âm khàn khàn nói: "Không cần tinh cầu của em, đến lúc đó anh kiếm tiền cho em, để em mỗi ngày ở nhà đếm tiền." ADVERTISEMENT / QUẢNG CÁO
Đây không chỉ là ý tứ của hắn mà còn là ý tứ của vợ chồng Warren và Alice.
"Cam lòng như vậy sao?" Lạc Vân Thanh bị ôm lấy không giãy giụa ra được trừng mắt nhìn hắn một cái, nhưng cậu cũng không biết bộ dạng như bị chà đạp này của cậu rất khiến Leonard bốc lên tâm hỏa.
"Ngay cả anh cũng là của em, huống chi là tiền của anh." Hít sâu một hơi, Leonard dùng ngữ khí rất dễ khiến người đỏ mặt tới tận mang tai ái muội nói bên tai cậu.
Lạc Vân Thanh: Mặt đỏ đến nổ tung.jpg
Người không hay nói lời âu yếm đột nhiên nói lên lời âu yếm, hiệu quả thực sự kinh người, dù sao không biết những đôi tình lữ khác thế nào, còn Lạc Vân Thanh nghe câu nói như vậy mặt ngoài ngượng ngùng nhưng đáy lòng đầy đắc ý, nếu hiện tại Leonard nói muốn xe muốn tinh cầu với cậu, có lẽ cậu sẽ đều đồng ý, có lẽ đây chính là cái gọi là hám sắc làm mờ lý trí?
"Tinh cầu là tập đoàn Phi Mã muốn, vậy ba căn hộ ở Đế Đô của em không phải là công ty con của tập đoàn Phi Mã muốn đấy chứ?"
Lý trí trở về, Lạc Vân Thanh hỏi tới vấn đề bồi thường giải tỏa, vốn dĩ cậu còn tưởng đây là công ty nhà ai biết được cậu ở đây nên gửi văn kiện tới, chỉ là vừa lúc bị Leonard cầm, nhưng hiện tại ngẫm lại Leonard không phải loại người tùy ý động vào đồ vật của người khác, cái này không thể là người nào đó gửi văn kiện tới, nói như vậy có phải là....
Tuy lúc trước cậu nhìn thấy tên công ty cũng không phải là tên của công ty con nào đó của tập đoàn Phi Mã, nhưng cũng có lẽ đây là công ty con mà tập đoàn Phi Mã mới thành lập cũng nên?
Ôn nhu vén vén lọn tóc của Lạc Vân Thanh, Leonard vuốt ve khuôn mặt trơn mềm kia của cậu một hồi, không chút để ý nói: "Đó là công ty Tần gia."
"Tần gia? Nhà Tần Tử Mặc sao?"
"Đúng vậy, văn kiện là Tần Tử Mặc đưa cho anh."
Lạc Vân Thanh đoán có lẽ đây là người Tần gia mượn cớ để Tần Tử Mặc tiếp xúc thăm dò thái độ của cậu, nhưng Tần Tử Mặc không đáng tin vì một nguyên nhân nào đó không biết tên đem văn kiện đưa cho Leonard.
Chân tướng sự thật không khác mấy với suy đoán của Lạc Vân Thanh!
Tần gia không biết Tần Tử Mặc và Lạc Vân Thanh quen thuộc như vậy, cho nên mới muốn mượn lần trùng hợp này để Lạc Vân Thanh quen thuộc với Tần gia nhiều hơn.
Dù sao có quen thuộc thì sau này mới dễ làm việc!
Nhưng ba Tần cái gì cũng đều nghĩ tới chỉ không nghĩ tới là con trai không đáng tin cậy nhà mình lại không đáng tin cậy tới mức đó, phía trước còn vỗ ngực bảo đảm chuyện này đơn giản hắn nhất định sẽ xuất sắc hoàn thành, kết quả vừa quay đầu đi liền ngại phiền toái đem văn kiện chuyển giao cho Leonard.
Này là làm trò gì vậy, ba Tần tức đến bỏ mình!
Bọn họ quen thuộc với Leonard, nếu thật muốn đưa cho Leonard còn cần dùng tới Tần Tử Mặc sao? Tự mình trực tiếp đưa cho xong! Để Tần Tử Mặc làm người trung gian, thứ nhất là cảm thấy nếu bản thân tùy tiện đi qua, người ta không thích, thứ hai là nghĩ tới bọn họ đều là người trẻ tuổi ở chung với nhau chắc chắn so với ở chung với mình nhẹ nhàng sung sướng hơn, thứ ba là thấy đứa con nhỏ này của mình trong chương trình phát sóng trực tiếp khảo hạch đã có tiếp xúc qua với Lạc Vân Thanh, lần này lại tiếp xúc một chút, quan sát thái độ của Lạc Vân Thanh cũng không đột ngột, dù sao qua mấy năm nữa Lạc Vân Thanh cũng trở thành chủ nhân thứ hai của Horae gia! Dựa theo thông lệ từ trước, tất cả gia chủ của Horae gia 80% là thê quản nghiêm, dư lại 20% không phải thê quản nghiêm thì là vì bản thân chính là phu quản nghiêm, cho nên cơ hồ có thể dự đoán tương lai Leonard cũng là một tên thê quản nghiêm, lúc này ý nguyện của Lạc Vân Thanh sẽ rất quan trọng!
Nhưng ông sao có thể ngờ tới đứa con trai nhỏ này của mình cư nhiên xỏ lá cha mẹ như thế, ngàn dặn vạn dò cũng không có tác dụng gì, thời điểm nên tuột dây xích thì lập tức tuột dây xích cho ngươi xem.
"Tần Tử Mặc tới công ty đi làm? Không phải nói Tần Tử Mặc về sau không tiến vào công ty chỉ hưởng tiền hoa hồng thôi sao? Sao đột nhiên lại chạy tới công ty làm việc?"
Chẳng lẽ đúng như các võng hữu suy đoán, Tần gia thực tế không giống như những gì bọn họ nghĩ?
Nhưng Tần Tử Mặc đi làm...chẳng lẽ Tần gia không sợ bị Tần Tử Mặc làm cho phá sản sao?
Nhớ tới tác phong mơ hồ không định, lúc thì khôn khéo lúc thì thần kinh của Tần Tử Mặc, Lạc Vân Thanh trong lòng vì Tần gia lau một phen mồ hôi lạnh.
Leonard trào phúng cười nhạo: "Tần Tử Mặc sẽ không quản lý công ty, Tần gia cũng sẽ không đem công ty cho hắn độc lập quản lý."
Người trên toàn thế giới đều biết Tần Tử Mặc có thể làm minh tinh là bởi vì phía trên có vị người anh trai thông minh có năng lực, cho nên hắn mới có thể cố tình làm bậy thích làm cái gì thì làm cái đấy.
Nhưng mà!
Là một trong những gia tộc đỉnh cấp hào môn của Liên bang, chẳng lẽ Tần gia thật sự chưa từng làm gì để "cứu vớt" qua đứa con trai nhỏ này sao?
Đương nhiên là không! Thậm chí ba Tần còn từng tay cầm tay dạy hắn làm việc.
Nhưng không biết làm sao gỗ mục thì không điêu khắc được, càng cầm tay chỉ dạy ba Tần càng hiểu ra đứa con nhỏ này của mình không có bất cứ thiên phú kinh thường nào hết, đem công ty giao vào tay hắn không thua lỗ là không tồi rồi, còn lợi nhuận? Tắm rửa sạch sẽ lên giường đắp chăn nằm mơ đi cho nhanh!
Vì thế bị con trai tra tấn nhìn rõ hiện thực, khi thấy hắn nêu ra suy nghĩ muốn tiến vào giới giải trí, ba Tần ngay cả một tia cản trở cũng không có.
Muốn tiến vào giới giải trí đúng không? Đập tiền đưa người để cấp tài nguyên, hơn nữa với giá trị sắc đẹp và sự kiêu ngạo của Tần Tử Mặc, khiến hắn vừa tiến vào giới giải trí chưa tới một năm liền hồng đến rối tinh rối mù, có thể nói là quả trứng gà đang bạo hồng.
"Cuộc sống như vậy quá là sung sướng mà!"
Tuy Lạc Vân Thanh nhịn không được hâm mộ Tần Tử Mặc, hắn về sau không những có thể làm công việc mình thích, còn có thể nhẹ nhàng hưởng tiền hoa hồng từ công ty của Tần gia.
Cái gì gọi nhân sinh người thắng cuộc? Lạc Vân Thanh cho rằng lấy những lời này để hình dung Tần Tử Mặc là phi thường chính xác!
Việc khổ việc nặng đều bị người khác làm hết, bản thân chỉ cần hưởng thụ nhân sinh cho tốt, còn có cuộc sống nào thư thái hơn thế này sao?
"Hắn chỉ là không muốn tranh giành, chủ động rời khỏi mà thôi."
Muốn một người không bất công rất khó, cho dù là cha mẹ cũng vậy, cho dù ba mẹ Tần đã tận lực để bản thân cư xử công bằng, nhưng bọn họ vẫn có chút thiên vị đứa con trai nhỏ nghịch ngợm lại tri kỷ khiến người thích như Tần Tử Mặc này, vào lúc đêm khuya yên tĩnh còn nghĩ tới có nên đưa gia nghiệp cho con trai nhỏ thừa kế hay không.
Tần đại ca không ngốc, người thông minh tuyệt đỉnh như hắn sao có thể không nhìn ra thái độ của ba mẹ Tần, chỉ là nghĩ tới em trai của mình là người mà hắn nhìn từ nhỏ đến lớn, cho nên trong lòng còn không có nổi mụn nhọt mà thôi.
Mà chờ tới khi Tần Tử Mặc lớn lên? Còn có thể nổi mụn nhọt được nữa sao?
Không chỉ vậy hắn còn biết, Tần Tử Mặc cũng biết đây là việc không thể nào, vì thế ở độ tuổi nổi loạn Tần Tử Mặc sau khi biết tính toán của ba mẹ, không muốn tranh đoạt vị trí gia chủ với anh trai, hắn đưa ra ý kiến muốn tiến vào giới giải trí, ba mẹ Tần trong lòng hiểu đây là có chuyện gì, nhắm một con mắt mở một con mắt liền đồng ý.
"......"
"Em lại nói về Tần Tử Mặc nữa anh sẽ ghen tị." Đã hàn huyên nửa giờ về Tần Tử Mặc với Lạc Vân Thanh, Leonard tỏ vẻ bản thân không muốn tán gẫu với cậu thêm nửa giờ nữa.
Bộ dáng ghen tị của Leonard khiến Lạc Vân Thanh cười ngã vào trong lồng ngực của hắn: "Được, vậy chúng ta không nói hắn, nếu không nói tới máy móc thí nghiệm của em? Anh có mua được hết chưa?"
Nhắc tới máy móc thí nghiệm Lạc Vân Thanh hai mắt sáng lên.
Trước kia khi bản thân xằng bậy không phát hiện, nhưng từ khi đi viện nghiên cứu cậu liền biết bản thân vẫn là thích hợp làm nghiên cứu ở nơi của mình, dù sao ở viện nghiên cứu của người khác không chỉ phải nghiên cứu đồ vật còn phải thời thời khắc khắc nhắc nhở bản thân không thể bại lộ dị thường.
Nhất tâm nhị dụng như vậy cũng thật làm khó cậu!
"Tốn chút công sức cuối cùng cũng chuẩn bị xong."
|
Chương 165: Khoa học Liên bang Phòng thí nghiệm của Lạc Vân Thanh được xây dựng ở một căn biệt thự ở khu biệt thự Lạc Nhật cách đó không xa chứ không phải ở ký túc xá mà hiện tại cậu đang ở.
Nghe Leonard nói toàn bộ thiết bị thí nghiệm đã đầy đủ, Lạc Vân Thanh rốt cuộc ngồi không yên, lôi kéo Leonard muốn đi qua.
Căn biệt thự kia của cậu ở khu tầng một của khu biệt thự Lạc Nhật, từ cửa chính của khu biệt thự phải trải qua ít nhất ba khu hệ thống an toàn mới tới được trước mặt nó, cuối cùng muốn đi vào còn phải tiến hành nhận dạng đồng tử, nếu có sai lầm còi cảnh báo lập tức sẽ kêu lên.
"Này cũng quá khoa trương." Nhìn từng đạo thủ tục một như này, Lạc Vân Thanh líu lưỡi.
Tuy cậu có yêu cầu hệ thống bảo vệ tốt một chút, nhưng này cũng thật quá tốt rồi đi? Giống như xây dựng hệ thống bảo vệ ở nơi ở của các vị lãnh đạo thế kỷ 21, chỉ kém không có binh lính đứng gác, nhưng kỳ thực cũng không kém, trong tối ngoài sáng tuần tra cũng không ít.
""Không khoa trương chút nào"" Leonard không quay đầu lại, một bên đặt quyền hạn chủ nhân biệt thự cho Lạc Vân Thanh một bên trả lời cậu, tuy rằng đó chỉ là một câu cảm khái.
"Về sau mời bạn bè chơi chơi thực phiền toái." Là một người thích kết giao bạn bè ở nơi này muốn mời bạn bè tới cảm giác là hi vọng xa với.
Dứt lời Lạc Vân Thanh đẩy ra cánh cửa biệt thự.
Căn biệt thự này cũng không khác mấy với những căn biệt thự khác, điểm khác biệt duy nhất chính là hoàn cảnh khác nhau, bên này vốn dĩ lấy sinh thái và u tĩnh làm điểm chính, mà thảm thực vật ở biệt thự của cậu so với bên ngoài còn nhiều hơn, ngoại trừ cây ăn quả còn lại đều là hoa tươi, hoa cỏ màu sắc rực rỡ khiến cho căn biệt thự vốn lạnh băng trở nên có sức sống, trừ thứ đó ra thì không có gì khác cả. Ngoài sân trước và sau ra, còn lại là kiến trúc chủ thể để người ở.
Chơi? Leonard nhịn không được cười, nhìn người yêu khi thì khôn khéo khi thì mơ hồ nhịn không được nhắc nhở: "Nơi này cách học viện rất gần, nếu muốn mời bạn bè tới chơi thì có thể dẫn bọn họ tới ký túc xá của chúng ta."
Phải biết rằng Lạc Vân Thanh hiện tại chính là công nhân viên chức của học viện Liên Bang đệ nhất!
Ký túc xá của giáo viên không phải là ký túc xá của học sinh, cho nên cậu có quyền chiêu đãi bạn bè và người nhà, con người luôn muốn sinh sống cùng người thân và bạn bè, dù sao thì cũng phải có sinh hoạt xã giao bình thường, vấn đề bình thường như vậy ngươi còn muốn cản? Nghĩ cũng đừng nghĩ, bằng không chờ bị phỉ nhổ đi.
Lạc Vân Thanh: "......"
Thật lâu sau cậu mới xấu hổ nói một câu: "Em quên mất."
Leonard cười, cầm tay cậu, hắn mặc một bộ quần áo đơn, dáng người cao lớn rắn chắc đứng bên cạnh Lạc Vân Thanh, khiến cậu càng trở nên gầy yếu hơn.
"Mau nói, có phải anh giấu giếm em ăn cái gì đó đúng không? Bằng không sao có thể cao nhanh như vậy, anh còn cứ tiếp tục như vậy nữa cũng phải tới 2 mét đi?" Nghĩ tới bản thân miễn cưỡng mới được 1m80, Lạc Vân Thanh hơi ghen tị nói.
Tuy nam sinh cùng lứa bên cạnh tất cả đều cao lên, nhưng tốc độ như của Leonard có thể nói là ""gian lận""!
Chưa tới 1 năm liền cao hơn 10 cm? Này cũng quá khoa trương. Không có so sánh thì không có đau thương, vốn dĩ cảm thấy bản thân mình cao thêm mấy cm đã cảm thấy đắc ý lắm rồi, tâm tình Lạc Vân Thanh lập tức rất là suy sụp.
Nhưng loại tâm tình vi diệu này cũng không dây dưa bao lâu, chờ tới khi cậu nhìn thấy phòng nghiên cứu của mình, trong đầu cũng chỉ còn sót lại hai chữ ""đậu xanh"".
Cái này, cái này, còn có cái này! Leonard là như thế nào mua được?!
Đây chính thiết bị mà ngay cả ở viện nghiên cứu của Ân Kỳ cũng không có!
Nhìn thấy những thiết bị này, phản ứng đầu tiên của Lạc Vân Thanh chính là nếu giáo sư tới mượn thì mình có cho mượn hay không đây!
"Anh cũng quá lợi hại." Lạc Vân Thanh trợn to hai mắt lẩm bẩm tự nói, đối với Leonard là 100% vui lòng khâm phục.
Quả nhiên là kinh hỉ! Khiến người vừa mừng vừa sợ.
"Vậy em thích không?" Tiến lên một bước ôm lấy cậu, Leonard tranh công nói.
"Đương nhiên thích." Lạc Vân Thanh cười gật gật đầu, thất thần vỗ vỗ Leonard, sau đó tỉ mỉ tinh tế xem xét trong ngoài thiết bị rồi mới lưu luyến không nỡ quay lại trường học.
Trong lòng nhớ mong đến nỗi ngay cả buổi tối đều nằm mơ thấy mình đang ở trong biệt thự Lạc Nhật làm thí nghiệm.
Nhưng sáng sớm hôm sau cậu liền thần thanh khí sảng đi tới viện nghiên cứu, tinh thần sáng láng bắt đầu làm nghiên cứu.
Có lẽ tinh thần thoải mái càng có thể có sáng ý, nhìn cửu cung quỳnh vốn dĩ không có ý nghĩ gì, Lạc Vân Thanh đột nhiên nhớ tới một câu.
Vạn vật tương sinh tương khắc, xung quanh nơi độc vật sinh trưởng nhất định có thuốc giải!
Điều đó có phải chứng tỏ xung quanh khu vực sinh trưởng của cửu cung quỳnh có khả năng có thực vật có thể phá hủy kết cấu ổn định của nó hay không? ADVERTISEMENT / QUẢNG CÁO
Tại thời điểm không có dòng suy nghĩ gì trong nghiên cứu, ý kiến này của Lạc Vân Thanh khiến cho bọn họ có thêm một con đường mới.
Dù sao lý luận này cũng không phải giả, trước kia rất nhiều nghiên cứu khoa học hoặc trực tiếp hoặc gián tiếp đều chứng minh đến điểm này.
Vì thế một vài người trong phòng thí nghiệm bắt đầu tìm kiếm thực vật bên cạnh cửu cung quỳnh, đặc biệt là thực vật cộng sinh của cửu cung quỳnh, kết quả thật đúng là bọn họ đã tìm được rồi —— cư nhiên là nguyên liệu chủ yếu dùng để làm thuốc cầm máu trước đây - hình cát thảo!
Tìm được đồ vật liền dễ làm, tốn vô số tinh lực Lạc Vân Thanh tinh luyện ra một loại vật chất vi lượng bên trong hình cát thảo, đem nó dung hợp với vật chất ổn định tinh luyện ra từ cửu cung quỳnh.
Sau đó lại lục tục chiết xuất ra vật chất có thể chữa trị khuyết tật của gen thực vật từ những thực vật khác. Tốn không ít công sức cuối cùng vào nửa năm sau thành công tạo ra phiên bản 1.0 của chất lỏng gen thực vật.
"Chúng ta đây là thành công?"
Ân Kỳ thật cẩn thận cầm lấy một cái ống nghiệm bên trên đài thí nghiệm, trên mặt lộ ra tươi cười tự hào.
Lạc Vân Thanh là thiên tài! Thiên tài! Một thiên tài chuyên vì nghiên cứu khoa học mà sinh ra!
Bọn họ chỉ mới đưa ra ý tưởng này, Lạc Vân Thanh lại có thể chưa tới một năm thời gian đem ý tưởng đó chuyển hóa thành sự thật.
Nếu không phải thiên tài trong thiên tài ai có thể làm được?
"Vân Thanh, em mau đi viết luận văn, luận văn này tuyệt đối có thể được lên tập san
《 Khoa Học Liên Bang》." Ân Kỳ hai mắt phát sáng, cười không khép được miệng.
"Còn cả đăng ký độc quyền cũng phải bắt đầu làm." Những người khác nhắc nhở.
Nhưng đây cũng chỉ là nhắc nhở mà thôi, không cần Lạc Vân Thanh làm, vấn đề độc quyền viện nghiên cứu sẽ có người chuyên môn hỗ trợ xử lý.
............
Đối với tất cả dữ liệu nghiên cứu cùng với tình hình thí nghiệm đều rõ ràng như lòng bàn tay, tố độ viết luận văn của Lạc Vân Thanh rất nhanh, chưa tới một tuần qua mấy lần sửa chữa luận văn liền đến được tay Ân Kỳ.
Nhìn cái tên quen thuộc trên phần tác giả của luận văn, tuy Ân Kỳ cảm nhận được tâm ý của học sinh nhưng đúng là vì như vậy mà khiến mặt già đỏ lên.
Tác giả thứ nhất là Lạc Vân Thanh, rồi tiếp theo đó là tên của ông, sau đó là Satun. Tên tác giả đầu tiên là bọn họ ân cần dạy bảo nói cho Lạc Vân Thanh nhất định phải viết như vậy! Ngoại trừ tên cậu thì không thể viết tên người khác, vì cho dù có tham công thế nào mọi người đều hiểu "Chất lỏng gen thực vật" này trên 80% công lao thuộc về Lạc Vân Thanh, dư lại mới là công lao của bọn họ. Tuy ông và Satun có đóng góp, nhưng những đóng góp này so với đóng góp của Lạc Vân Thanh mà nói quả thực quá nhỏ, như vậy mà bọn họ còn muốn chia công lao với học sinh? Ân Kỳ cảm thấy chính mình làm không được, vì thế cùng Satun thương lượng một chút, gọi Lạc Vân Thanh tớ đây.
"Vân Thanh, bản luận văn này chỉ ghi tên em đi, công lao của các thầy quá ít." Ân Kỳ nói thẳng vào vấn đề.
Dựa theo quy củ của giới học thuật, nếu có cống hiến trên 20% trong luận văn thì có thể ghi tên mình vào, cùng chung vinh dự với tác giả thứ nhất.
Nhưng Ân Kỳ tự biết bản thân, cả ông và Satun miễn cưỡng mới có thể đạt được 20% cống hiến, ghi tên vào liền thấy chột dạ.
"Giáo sư các thầy yên tâm, đây là em cam tâm tình nguyện." Lạc Vân Thanh cho rằng Ân Kỳ cảm thấy áp lực mới ghi tên hai bọn họ vào, lập tức đứng ra làm sáng tỏ thái độ của mình.
Tuy cậu là người xuất nhiều lực nhất trong hạng mục này, nhưng đi theo Ân Kỳ và Satun cậu cũng học được rất nhiều, hai vị lão nhân bảo đao chưa cùn, không chỉ có học thức uyên bác, thường xuyên có thể xuống tay từ phương diện rất nhỏ, vài loại vật chất bên trong Chất lỏng gen thực vật này đều là bọn họ làm ra, thậm chí hiện tại bọn họ còn có liên quan với dòng suy nghĩ về phiên bản thăng cấp 2.0 nữa.
"Thật sự, em một chút cũng không miễn cưỡng." Thấy hai người không nói lời nào, Lạc Vân Thanh nóng nảy.
"Vân Thanh, các thầy biết em có ý tốt, nhưng điều này không liên quan tới em có cam tâm tình nguyện hay không, đại bộ phận chất lỏng gen thực vật là em tạo ra, các thấy đi theo ký tên thành cái gì? Thấy biết em rất tốt, nhưng thành quả nghiên cứu khoa học cũng không phải thứ có thể dùng để lấy lòng."
Khi nói lời này lời nói của Satun nhìn như nghiêm túc, nhưng ánh mắt nhìn về phía Lạc Vân Thanh lại hết sức nhu hòa.
Ở trong lòng ông Lạc Vân Thanh mặc kệ làm cái gì, điểm xuất phát đều là vì tốt cho bọn họ! Học sinh đơn thuần, có thiên phúc, hơn nữa còn có thể bình tĩnh như vậy thật sự quá ít, cho nên thiên tài hiếm hoi như vậy vì cái gì lại bị lão già Ân Kỳ này tìm được trước chứ? Trời cao đối với lão cũng thật quá tốt đi? Satun khó chịu nghĩ.
"Nhưng mà thầy, các thấy mới là chủ của viện nghiên cứu, em làm như vậy...."
Nghe được Satun nói, Lạc Vân Thanh sắc mặt do dự, chính vì hiểu được hậu ái (yêu thương nhiều) của Ân Kỳ và Satun với mình nên cậu mới khó xử.
Cậu biết Ân Kỳ và Satun tuy hiếm lạ với thành quả nghiên cứu của chất lỏng gen thực vật, nhưng bọn họ khác với những vị giáo viên đi đoạt thành quả nghiên cứu của học sinh, sau khi chất lỏng gen thực vật nghiên cứu thành công bọn họ đối với Lạc Vân Thanh tốt đến mức không còn gì để nói, gặp người đều đem công lao đặt lên người cậu, hoàn toàn không có chút ý nghĩ cướp công nào!
Ngươi trong giới học thuật tương đối đơn thuần, nhưng chỉ cần là con người đều có dục vọng, giáo viên chiếm đoạt công lao của học sinh chỗ nào cũng có, mình đúng là vinh hạnh cực kỳ mới có thể gặp được hai vị lão nhân luôn thiên vị mình như này.
Nhưng càng là như vậy Lạc Vân Thanh càng muốn suy nghĩ vì bọn họ.
Mặc kệ là Ân Kỳ vẫn là Satun, ánh sáng trên người hai người quả thực chính là quá chói mắt, nhìn chất lỏng sinh mệnh thực vật mang tới vinh quang như thế nào cho cậu thì liền biết chất lỏng gen thực vật lại càng rầm rộ hơn một bậc.
Hai vị lão nhân vinh quang đầy người còn không bằng một nghiên cứu viên vừa mới thành niên, đối với chuyện này người khác sẽ nói như thế nào?
Internet bạo lực từ trước tới này không phải chỉ là nói suông, đó là đồ vật thật sự tồn tại!
Sau khi chuyện này tuôn ra không cần đoán Lạc Vân Thanh cũng biết sắc mặt của đám antifan là gì, chỉ sợ thiên hạ bất loạn bọn họ cũng sẽ không quan tâm ngươi đã từng cống hiến nhiều hay ít cho Liên bang, đã trả giá cái gì, chỉ cần ngươi té ngã một lần, chỉ cần có cơ hội, đám antifan sẽ bắt đầu mở tiệc.
Đặc biệt là cái loại ta không phải anti ta chỉ nói lời công đạo, sau đó cảm thán người đã từng là vĩ nhân chuẩn bị như mặt trời sắp lặn, sóng sau đè sóng trước, sóng trước chết trên bãi cát!
So với những ngôn từ thực sự khó nghe thì có lẽ những từ như vậy càng khiến cho bọn họ khó chịu!
Chỉ cần nghĩ tới trường hợp như vậy, vẫn luôn được hai người chiếu cố Lạc Vân Thanh liền cảm thấy khó chịu!
Nếu không phải bọn họ cưỡng chế yêu cầu tác giả thứ nhất phải ghi tên của mình ra, có lẽ Lạc Vân Thanh thật đúng là sẽ đem tên hai người viết lên đằng trước.
"Em nghĩ cái gì vậy?" Cuối cùng hiểu ra Lạc Vân Thanh đang nghĩ tới cái gì, Ân Kỳ và Satun dở khóc dở cười.
Quả thật mấy thứ Lạc Vân Thanh nghĩ tới kia rất có khả năng sẽ xảy ra, nhưng có người thật sự dám tới trước mặt bọn họ nói sao? Bọn họ cùng lắm chỉ ồn ào vài câu trên mạng thôi, chuyện này đối với bọn họ mà nói căn bản là không đau không ngứa!
Bọn họ hiện tại liền dạy học, còn không có đủ thời gian làm nghiên cứu, lấy đâu đâu ra thời gian lên mạng chú ý tới những chuyện nhàm chán đó?
Có thời gian này còn không bằng nghỉ ngơi ngủ một giấc cho nó ngon!
Vì thế không thể không bị thuyết phục, Lạc Vân Thanh dưới sự kiến nghị của hai người lại lần nữa sửa lại luận văn của mình, sau đó dưới sự "giám thị" của bọn họ đem bản luận văn chỉ ghi mỗi tên mình này nộp lên hòm thư của ban biên tập《Khoa học Liên Bang 》 ban biên tập hòm thư.
|
Chương 166: Lớp học Là ngọn cờ đứng đầu trong giới học thuật của Liên bang —— 《 Khoa học Liên Bang》 xét duyệt bản thảo rất nghiêm khắc.
Phó biên, chủ biên xét duyệt xong còn phải đem bài viết đưa cho 3-6 người biên tập ngoài biên chế xét duyệt, mà những người biên tập ngoài biên chế này đại đa số đều là người đã đoạt giải thưởng Rohr, mà cái gọi là giải thưởng Rohr chính là giải Nobel của thời đại tinh tế, vì thế có thể nghĩ qua bản thảo là có bao nhiêu khó.
Dù sao luận văn phải trải qua đại bộ phận biên tập xét duyệt thông qua mới có thể đăng lên 《 Khoa học Liên Bang 》.
Cho nên tất cả các nhà khoa học đều lấy luận văn đã từng đăng lên 《 Khoa học Liên Bang 》làm vinh, các nhà khoa học mà chưa có luận văn được đăng lên 《 Khoa học Liên Bang 》đều ngại ngùng tự xưng là nhà khoa học.
......
Nghiên cứu xong hạng mục Chất lỏng gen thực vật này, Lạc Vân Thanh không định tiếp tục ngốc ở trong viện nghiên cứu của Ân Kỳ nữa, vì thế cậu tìm một ngày mọi người đều tương đối nhàn xin từ chức với Ân Kỳ.
Biết Lạc Vân Thanh có một phòng nghiên cứu của riêng mình, hơn nữa phòng nghiên cứu của cậu còn có rất nhiều thiết bị thí nghiệm mà mọi nhiều người đều tha thiết mơ ước, nên Ân Kỳ cũng không mở miệng giữ cậu lại, chỉ là ngồi nói chuyện thật cẩn thận với cậu, sau khi bảo đảm cậu sẽ không lười biếng, sẽ tiếp tục tiến hành nghiên cứu khoa học mới sảng khoái cho cậu rời đi, nhưng khi thả cậu đi ông còn giống như trộm gà mà đề ra một cái yêu cầu với cậu—— cho bọn họ đi tới phòng nghiên cứu của cậu chơi mấy ngày.
Khi Lạc Vân Thanh đem yêu cầu này nói cho Leonard, vẻ mặt Leonard lúc đó đầy mộng bức.
Chơi mấy ngày? Phòng thí nghiệm có cái gì mà chơi?
Hơn nữa hiện tại mọi người hiếm khi mới có một kỳ nghỉ ngơi, không nghỉ ngơi cho tốt, từ phòng thí nghiệm bên này chạy tới phòng thí nghiệm biên kia?
Đây là trò chơi gì mới sao?
Tuy phun tào trong lòng, nhưng bề ngoài Leonard vẫn thực bình tĩnh tỏ vẻ không thành vấn đề.
Bộ dáng bình đạm này khiến Lạc Vân Thanh hoài nghi bản thân mới là kẻ khác loài, dù sao lúc đầu nghe được Ân Kỳ yêu cầu cậu vẫn rất kinh ngạc, cho nên mới muốn nói cho Leonard nghe, kết quả Leonard cư nhiên cảm thấy bình thường? Vậy ra chỉ có mình mình là cảm thấy không bình thường à?!
Nghĩ tới đây Lạc Vân Thanh không thể không cảm thán một câu: Quả nhiên đúng là thời đại của xã hội hiện đại, sự bao dung của mọi người càng lúc càng nhiều, mặc kệ yêu cầu có quái dị như nào đi nữa đều có rất nhiều người có thể tiếp thu!
Cảm khái thì cảm thái, Lạc Vân Thanh cảm thấy về sau bản thân phải làm một người càng thêm bao dung mới được!
Vì thế cùng ngày ngoại trừ Ân Kỳ và Satun cậu còn mời thêm các giáo sư làm nghiên cứu khoa học của bổn hệ tới tham quan phòng thí nghiệm của mình.
Kết quả....một đám giáo sư vốn dĩ có cuộc sống đạo hạnh thanh bần, không mộ danh lợi bị Lạc Vân Thanh trần trụi khoe giàu kích thích tới hai mắt đỏ bừng!
Giống như khi Lạc Vân Thanh mới tiến vào phòng thí nghiệm lần đầu, mọi người hai tay run rẩy, nhẹ nhàng vỗ về những thiết bị thí nghiệm si mê như đang sờ sờ người yêu.
Cái này, cái này, còn có cái này nữa, Vân Thanh/Tiểu Thanh/A Thanh là làm sao có được?
Nhìn một đám lão nhân lão thái lưu luyến như thế, vốn dĩ chỉ muốn làm cho mọi người cao hứng một chút, Lạc Vân Thanh nhịn không được rụt rụt thân mình, làm giảm đi cảm giác tồn tại của mình.
Có ông trời chứng giám!
Thật sự cậu chỉ muốn cho mọi người tới tham quan phòng thí nghiệm của mình một chút mà thôi, thật không phải muốn khoe khoang!
Thật sự thật sự không phải muốn khoe khoang!!!
Ta không nghe ta không nghe, không phải khoe khoang thì còn là gì, một đám các cụ già vốn dĩ uy phong lẫm liệt, tay chân mạnh mẽ, làm thí nghiệm tay cũng không mỏi eo cũng không run, sau khi nhìn thấy đám thiết bị này lập tức trở nên yếu đuối mong manh, đi một bước liền lộ ra vẻ già yếu bệnh tật.
Có việc học trò làm thay, thầy cô đã bệnh tàn như vậy rồi, sau khi tìm được Lạc Vân Thanh, bọn họ đương nhiên thoải mái yên tâm phân phó cho cậu làm này làm kia, khiến cho cậu mệt đầy đầu mồ hôi mới thấy cao hứng.
Vì thế Lạc Vân Thanh khổ bức giao cho mình một cái nhiệm vụ, buổi sáng mỗi ngày đúng 6 giờ đi đón một đám lão giáo sư tới biệt thự Lạc Nhật, buổi chiều đúng 6 giờ lại đưa bọn họ về nhà.
Cứ như vậy giằng co suốt một tuần cũng không thay đổi, chờ tới khi bọn họ không tới nữa thậm chí còn có hộ gia đình trong biệt thự Lạc Nhật hỏi đội bảo an của khu biệt thự những lão nhân lớn tuổi của đội bảo an hay cưỡi "tiểu ong nghệ"" đi đâu rồi?
Có phải bọn họ chê người ta lớn tuổi nên đuổi việc rồi không?!
Người của đội bảo an: ""....""đậu xanh, lại tới nữa!
Giải thích với các hộ gia đình hồi lâu, cuối cùng mới coi như giải thích rõ, đội trưởng đội bảo an nhanh chóng lách người chuồn đi, hắn không muốn giải thích lần thứ 101 về lai lịch của mấy lão nhân gia kia đâu.
Lật bàn(ノ`□")ノ⌒┻━┻! Đúng là giải thích quá đủ rồi!
Lần đầu tiên bị đám quý nhân này gọi lại giải thích còn cảm thấy thụ sủng nhược kinh, nhưng đây cũng không biết là lần thứ bao nhiêu rồi, cùng một lời giải thích nói tới 108 lần còn không đổi?
Nghĩ tới đây đội trưởng đội bảo an lệ rơi đầy mặt, đám lão nhân này cũng thật có tinh thần, ngốc ở biệt thự của Lạc Vân Thanh còn không đủ lại còn chạy khắp toàn bộ khu biệt thự, này thì cũng thôi, cố tình còn có thể trong lúc lơ đãng hòa mình với các hộ gia đình bên trong!
Chỉ có thể nói...... Quả nhiên không hổ là các giáo sư học viện Liên Bang đệ nhất sao? ADVERTISEMENT / QUẢNG CÁO
Cái gì cũng không cần chỉ cần dựa vào tri thức uyên bác là có thể chinh phục quý nhân trong mắt bọn họ!
"Quả nhiên là người cần phải đọc nhiều sách." Một đám người trở lại phòng bảo an nhớ tới sự tình phát sinh mấy ngày nay nhịn không được cảm thán nói.
Người có học thức đi đâu cũng có người tiếp đãi, ví dụ như các giáo sư ở học viên Liên bang đệ nhất kia!
Phải biết rằng người có thể sống trong khu biệt thự Lạc Nhật không phú thì quý, mà quyền thế đại biểu cho điều gì? Đại biểu cho địa vị! Đại biểu cho ngạo khí!
Có giáo dưỡng một chút đem ngạo khí giấu ở trong xương cốt để người khác không nhìn ra được, không có giáo dưỡng mắt chó xem người thấp cũng không ít.
Nhưng mặc kệ là loại nào, bọn họ đối với người của đội bảo an đều là thờ ơ, nhưng dưới tình huống này, các hộ gia đình lại cố tình theo chân bọn họ trò chuyện thật vui về đám nhân viên ""bảo an lớn tuổi" kia?
Ngoại trừ mị lực của tri thức ra thì bọn họ thật sự không nghĩ ra được có lý do nào khác!
...........
Học viện Liên bang đệ nhất
Các giáo sư bị các hộ gia đình ở khu biệt thự Lạc Nhật nhớ mong rảnh rỗi một đoạn thời gian, sau đó lại bắt đầu vào công cuộc dạy học cuối kỳ và kỳ thi cuối kỳ!
Kỳ thi cuối học kỳ lần này cũng không khác với học kỳ đầu, cũng là lý thuyết và thực hành, nhưng nó hư hỏng ở chỗ chính là thi lý thuyết môn nào thi thực hành môn nào chưa tới một giây cuối cùng khi các giáo viên công bố thì sẽ không có ai biết.
Vì thế không khí học tập của toàn bộ học viện Liên bang đệ nhất ở cuối kỳ rực rỡ hẳn lên, mọi người đều lấy ra sự hăng hái chiến đấu khi ôn tập trong kỳ thi chung năm đó để quyết tâm.
Mặc kệ ngày thường có học hay không, dù sao giờ phút này cũng có học, chỗ ngồi ở thư viện tràn đầy từ ghế cho tới sàn nhà, khiến cho Lạc Vân Thanh chẳng mấy khi mới có thời gian tới thư viện một chuyến còn chưa đi vào đã bị dọa lui.
Tuy cậu vẫn luôn biết thư viện vào cuối kỳ sẽ nhiều người, nhưng căn bản không thể tưởng tượng nổi sẽ nhiều đến mức này!
Lắc đầu, Lạc Vân Thanh xoay người rời đi.
Một người không cần tham gia thi cuối kỳ như cậu vẫn là đừng đoạt vị trí với những người này nữa!
Hiếm khi nhàn rỗi, Lạc Vân Thanh cũng không lên "tiểu ong nghệ"", một đường tùy tâm sở động, kết quả đi một hồi Lạc Vân Thanh liền đi tới khu lớp học của hệ thực vật.
Nhìn các bạn học quen thuộc ngồi ở chỗ ngồi nghiêm túc học tập, Lạc Vân Thanh đứng bên ngoài một hồi cũng lặng lẽ đi vào chỗ ngồi của mình, mang theo một tia hoài niệm mở ra sách tranh thực vật còn chưa xem xong mà trước kia cậu để ở chỗ ngồi tiếp tục lật xem.
Tận đến khi chuông hết giờ vang lên, mọi người từ trong đống sách vở phục hồi lại tinh thần mới phát hiện "nhân viên mất tích"" đã trở về!
"Vân Thanh cậu đã về rồi à?"" "Ha, đội trưởng cậu sao lại đột nhiên xuất hiện thế.""
"Mẹ chym, hôm nay đủ kinh hỉ nha!"
Trong phút chốc thanh âm chào hỏi vang lên không dứt, mãi cho tới khi có giáo sư tiến vào tiếng trò chuyện vẫn còn thay nhau vang lên.
Khi chưa bước vào lớp Đồng Mẫn Lệ còn buồn bực sao lớp học hôm nay lại ồn ào như vậy, nhưng chờ tới khi nàng vào nhìn thấy Lạc Vân Thanh lập tức hiểu ra nguyên nhân, trên mặt không tự giác lộ ra nụ cười xán lạn, cũng không so đo với bọn học sinh đi học còn nói chuyện phiếm như vậy.
"Vân Thanh sao lại tới đây?"
Đồng Mẫn Lệ vừa lên tiếng hỏi thanh âm của mọi người dần dần biến mất.
Nhìn bộ dáng kinh hỉ của Đồng Mẫn Lệ, Lạc Vân Thanh dáng ngồi nghiêm chỉnh, ngữ khí ngoan ngoãn nhìn nàng trả lời: "Em đến gặp bạn học một chút, lại tiếp tục ngồi học một lúc."
Nghe được câu trả lời hiếu học của cậu, Đồng Mẫn Lệ thầm gật đầu liên tục trong lòng.
Cũng không trách được mọi người đều yêu thích học sinh này như vậy, thật sự là một học sinh quá khiến người yêu thích!
Rõ ràng đã có được học vị lại vẫn có thể tới lớp đi học, có mấy người có thể làm được như vậy chứ? Hơn nữa đây cũng không phải chứng tỏ em ấy cũng thích tiết mình dạy sao?
Nghĩ tới đây, Đồng Mẫn Lệ càng thêm cao hứng, một bên cao hứng khiến nội dung học hành trở nên thiên mã hành không, tùy tâm sở dục.
Từ sách giáo khoa kéo dài tới tri thức mở rộng bên ngoài đều khiến người vỗ bàn tán dương, thành công đem các bạn học sinh hấp dẫn đến nỗi không cả muốn ghi lại bút ký, chỉ muốn an an tĩnh tĩnh nghe giảng bài.
Mãi cho tới khi Đồng Mẫn Lệ rời đi mọi người mới hồi phục lại tinh thần, thì ra đã tan học lâu như vậy rồi!
Phục hồi lại tinh thần mọi người cảm thán vài câu, hôm nay giáo sư thật ra sức sau đó lập tức vọt tới chỗ ngồi của Lạc Vân Thanh.
"Đội trưởng đội trưởng, sao cậu lại ra khỏi viện nghiên cứu? Có phải thứ các cậu muốn nghiên cứu đã nghiên cứu ra rồi không?"
"Ha ha ha, còn phải nói, đội trưởng của chúng ta lợi hại như vậy, chỉ cần cậu ấy ra ngựa sao có thể không thành công! Tôi đoán thứ cậu ấy phụ trách chắc chắn đã nghiên cứu ra rồi, nếu không nghiên cứu ra tôi sẽ phát sóng trực tiếp cạp tường!""
"Hắc hắc hắc, tuy không biết Vân Thanh cậu đang nghiên cứu cái gì, nhưng không cần phải nói tôi cũng biết nó rất trâu bò, lúc trước giáo sư Ân Kỳ từng dạy bọn tôi hai tiết, mỗi lần đều khen ngợi cậu! Muốn bọn tôi giống cậu học tập cho giỏi, tôi cũng không muốn nói ra, từ ngày đầu tiên hôm khai giảng chúng tôi đã liền theo cậu học tập rồi, hiện tại mới nhớ ra dặn dò, thật là!"
"Học kỳ sau tôi cũng phải tới phòng thí nghiệm hỗ trợ, đến lúc đó Vân Thanh cậu muốn tới chỗ giáo sư nào làm trợ thủ thí nghiệm thế? Có thể lộ ra một chút được không?"
"Thật vậy sao? Nhưng mà cậu cũng có phòng thí nghiệm riêng mà? Thật lợi hại! Chờ sang năm tôi học hỏi ở chỗ giáo sư cho tốt, đến lúc đó học mấy thứ tranh thủ đi tới phòng thí nghiệm của cậu, tôi cứ cảm thấy đi theo cậu mới có thể học được càng nhiều điều, đương nhiên tôi không phải nói giáo sư không tốt bằng cậu ha."
"Người lớp chúng ta học kỳ sau thực tập ở rất nhiều nơi, nhưng mỗi một tuần còn phải về trường lên lớp hai buổi, tôi cũng vậy, tôi muốn tới ban ngành tương quan của chính phủ Liên bang, đến lúc đó tôi nói với cậu ban ngành này là cái gì."
"...."
"Cái đám người hệ thực vật học này đúng là mù quáng tâng bốc Lạc Vân Thanh." Hai người học sinh hệ khác đi qua khu vực lớp học của hệ thực vật rồi mới dám nói.
Nếu không phải bọn họ biết đó là sự giao lưu giữa các bạn học với nhau thì còn cho rằng đấy là chỗ tụ tập của giáo phái tà giáo nào đó, một đám người trẻ tuổi ở xung quanh tâng bốc Lạc Vân Thanh?
Bình thường không phải là mọi người nên bất mãn lẫn nhau không phải sao?
"Aiz....Lạc Vân Thanh này thật đúng là mệnh tốt, chỗ tốt trên đời này đều bị cậu ta chiếm hết." Người nói những lời này trong giọng nói khó nén được hâm mộ và ghen tị.
Đặc biệt là khi nghĩ tới cảnh tượng chúng tinh phủng nguyệt vừa rồi, trong lòng lại càng hâm mộ không thôi.
Một người khác liếc xéo hắn một cái, không có ước áo mà là việc nào ra việc đấy nói: "Nếu cậu có năng lực như người ta, người khác cũng sẽ khen cậu như vậy."
Có năng lực giống như người ta?
Nói đùa à? Lạc Vân Thanh là người bình thường có thể so sánh sao?
"Nếu tôi đạt được độ cao như vậy cậu cảm thấy tôi sẽ nói những lời này với cậu sao?" Hắn còn rất biết tự hiểu lấy mình, chỉ là lời nói thực lưu manh.
Chỉ một câu liền thành công khiến đồng bạn của mình không còn lời nào để nói!
|
Chương 167: Phiên bản không xuất bản nữa bị cất trong phòng tạp vật Từng một thi thực hành lục tục được công bố, toàn bộ học sinh của học viện Liên bang đệ nhất chính thức tiến vào giai đoạn ôn tập cuối kỳ cực kỳ bận rộn, hoặc là nên nói là giai đoạn học tập cuối kỳ?
Dù sao mấy ngày nay những khoa thi thực hành vào những môn bình thường thì đám bạn học đại đại thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng nếu thi thực hành vào những môn "kỳ ba" thì các bạn học sinh yêu dấu đều không có ngoại lệ, trong mấy ngày ngắn ngủi này nhanh chóng được nếm trải qua đủ vị chua cay ngọt bùi của nhân sinh.
Mà Leonard xui xẻo lần này vẫn như cũ rất xui xẻo!
Môn thi thực hành học kỳ này của hắn chính là môn văn học cận đại lúc trước chọn, tiết mục mà thầy cô giáo yêu cầu lớp bọn họ dàn dựng và luyện tập là làm ra đoạn ngắn trên sách văn học!
Leonard: Phẫn nộ đến lật bàn!
Diễn kịch? Hắn cũng không phải học sinh chuyên ngành điện ảnh, vì cái gì thi cuối kỳ lại muốn thi cái thứ này?
Học viện Liên bang đệ nhất không thể đáng tin một chút sao? Vì mình đứng thứ nhất nên thả mình rơi tự do! Tiếp tục như vậy là sẽ bị người khác vượt qua ngươi biết không?
Trong lòng cực lực kháng cự Leonard cuối cùng vẫn không thể chạy thoát, hẹn xong với bạn học cũng lựa chọn môn học tự chọn giống mình tìm một phòng học trống bắt đầu luyện tập cái "môn học" hư hỏng này.
Nhìn bạn học trong lớp đại bộ phận nước chảy bèo trôi, một bộ phận nhỏ thì tức nhưng không thể làm gì, còn có hai người đảm nhiệm nhân vật chính, Leonard đứng ở góc tường rõ ràng áp khí rất thấp.
"Triệu Á cậu có biết diễn kịch hay không? Không biết diễn kịch thì đừng cướp làm nhân vật chính!" Một học sinh hệ điện ảnh không kiên nhẫn nói.
Lúc vừa tới Tiền Tinh Minh nhìn thấy Triệu Á vừa đến liền cùng mọi người hi hi ha ha chào hỏi, giống như bươm bướm bay nhảy khắp nơi, cảm thấy tuy không ưa nhìn hành vi của hắn nhưng đây xác thực cũng là trợ giúp mọi người giao lưu thả lỏng nên hắn nhịn, nhưng hiện tại đã tập luyện hai tiếng rồi người này sao vẫn lắc lư lảo đảo đi loạn còn chê bai đất diễn xuất của bản thân ít, muốn làm diễn viên chính, hắn rõ ràng đã khô kiệt kiên nhẫn.
"Tiền Tinh Minh cậu trước đừng nói chuyện, tôi hỏi người khác một chút xem tôi diễn xuất thế nào rồi nói tiếp, nếu không phải mọi người đều nói tôi rất tốt tôi cũng sẽ không đưa ra ý kiến này đâu, thật sự là cậu và người bạn học kia của cậu diễn người khác không thấy gì, tôi mới nghĩ muốn cạnh tranh làm nhân vật chính với các cậu!"
"Cạnh tranh? Cậu nói đó là cạnh tranh sao? Cậu đây là lén lút lôi kéo người khác muốn người khác ủng hộ cậu làm nhân vật chính, tôi cũng không hiểu, cậu cũng không phải học sinh hệ điện ảnh, làm gì phải chấp nhất với việc làm nhân vật chính thế?" Tiền Tinh Minh tức đến bật cười, nói trắng ra, xem như hoàn toàn xé rách mặt.
"Dựa theo ý tứ trong lời cậu là người không phải chuyên ngành điện ảnh thì không thể làm nhân vật chính sao? Học sinh hệ điện ảnh các cậu lợi hại sao? Đây là tác phẩm thi chứ không phải là phim điện ảnh phim truyền hình hay là giới giải trí. Hai người các cậu diễn không tốt còn không cho phép chúng tôi có ý kiến? Ha ha, nếu không phải vì thành tích tôi việc gì phải làm loại việc vất vả vô tích sự này, nếu không phải tác phẩm không đạt tiêu chuẩn mọi người sẽ ảnh hưởng tới thành tích thi cử và đánh giá học bổng thì tôi cũng sẽ không ra mặt đâu."
"Cậu tin tôi, sẽ không thể không được, chúng tôi là dựa theo phương thức diễn điện ảnh để diễn."
Nghe được bốn chữ "thành tích thi cử"" khí thế của Tiền Tinh Minh rõ ràng giảm đi không ít, chỉ có thể ôn tồn giải thích với mọi người.
Nhưng không biết làm sao người khác lại không nghe hắn!
Triệu Á vẻ mặt khinh thường: ""Đây là tác phẩm thi chứ không phải quay phim điện ảnh, cho nên căn bản không có nhiều cơ vị đạo cụ như vậy cho chúng ta, nói trắng ra là lần này chúng ta hội diễn chính là kịch sân khấu, hơn nữa vẫn là loại kịch sân khấu không có máy quay phim, động tác của cậu không lớn một chút, các thầy cô có thể thấy sao? Cậu cho là đôi mắt của thầy cô là máy móc, sẽ thẳng tắp nhìn ra một cái đặc tả cho cậu à?"
Nghe xong những lời này của Triệu Á, rất nhiều người đều cảm thấy đúng là có đạo lý này, vì thế một bộ phận người trung lập yên lặng đứng ở phía sau hắn.
Hành vi của bọn họ hoàn toàn khiến Tiền Tinh Minh phát hỏa: "Sao các cậu biết không có máy quay phim? Lúc trước chúng tôi diễn tác phẩm hoàn thành tốt nghiệp cũng diễn trên sân khấu, nhưng vẫn như cũ có camera có được không?"
"Xuy, đây là việc hoàn toàn không giống nhau cũng không biết xấu hổ mà lấy ra thảo luận? Cái tốt nghiệp diễn xuất kia của các cậu có người bên ngoài tới xem để tuyển chọn xuất đạo, nhưng chúng tôi chỉ là một cái tác phẩm nhỏ, không có cao lớn như núi đâu, cho nên có thể xin cậu đừng lấy thành tích của chúng tôi ra tiêu khiển có được không?"
Tiêu khiển? Tiền Tinh Minh sau khi nghe được tức đến run tay, nhìn vẻ mặt tán đồng của các bạn học, tức đến mức vứt luôn kịch bản mà hắn đã phí vô số tâm huyết để viết ra rồi rời đi.
"Tiền Tinh Minh này thật nhỏ mọn, mọi người đều là bạn học với nhau có cần phải như vậy không? Đây là một kiểm tra nhỏ cuối kỳ chứ không phải chuyên ngành điện ảnh bọn họ thi cử, trực tiếp bỏ gánh đúng là không có chút phong độ."
"Người ta bỏ đi cũng là vì bị các cậu làm cho tức giận rời đi, hiện tại các cậu còn mặt mũi ở nơi này nói mát? Nếu các cậu nói đây là kiểm tra nhỏ cuối kỳ vậy còn hắn thì sao, Tiền Tinh Minh người ta bận việc lâu như vậy còn không phải là vì chúng ta sao? Các cậu chọc tức người ta bỏ đi như vậy thật không tốt.""
"Nhưng mà Triệu Á nói không sai, tuy đây là môn tự chọn, nhưng nếu thành tích quá kém hoặc là trượt dẫn tới học bổng và đánh giá thành tích kỳ sau gặp rắc rối thì không thể được, mọi người là vì lo lắng cho nên cẩn thận mà làm, nói rõ ràng là tốt rồi, đâu cần phải bỏ đi?"
"Vậy các cậu nói chuyện khách khí một chút, hùng hổ dọa người như vậy đừng nói hắn ta cũng không chịu được, người ta lớn nhỏ cũng là một nhân vật, nghe nói lúc trước còn xin nghỉ đi đóng phim, cho nên thế nào cũng diễn tốt hơn chúng ta đi?"
"......"
Tiền Tinh Minh đi rồi, thanh âm thảo luận và oán giận liên tiếp vang lên trong phòng học.
Leonard nâng lên con ngươi lạnh băng nhìn thoáng qua người khơi mào sự tình Triệu Á, xoay người liền muốn rời đi.
Chướng khí mù mịt như vậy, thật sự không cần phải ở chỗ này lãng phí thời gian.
Vẫn luôn trộm chú ý Leonard, Triệu Á nhìn thấy con người lạnh băng kia của hắn, trực giác không tốt, ảo não nghĩ. ADVERTISEMENT / QUẢNG CÁO
Leonard là đến đây từ lúc nào?
Nếu sớm biết hắn tới hắn sẽ không cùng Tiền Tinh Minh kia cãi nhau!
Thấy sắc mặt không kiên nhẫn của Leonard, Triệu Á không cần nghĩ cũng biết hắn đây là khó chịu mình vừa rồi ầm ĩ với Tiền Tinh Minh, khiến cho Triệu Á vốn dĩ còn muốn nói gì đó lập tức yên tĩnh như gà.
"Leonard cậu muốn đi đâu?"
Tới gần cửa có người nhìn thấy Leonard lập tức đi tới, hữu hảo dò hỏi một câu.
Leonard không phải cái loại đại thiếu gia không coi ai ra gì, mọi người đều là bạn học cùng lớp, hắn không đến mức làm lơ người ta, nhưng vì trận khôi hài vừa rồi trong lòng khó chịu, thái độ của hắn cũng không tốt hơn tí nào.
Vì thế nhàn nhạt nhìn hắn một cái sau đó lãnh đạm nói một câu: "Nếu mọi người chưa thảo luận xong tôi rời đi trước, thảo luận xong kết quả thì phiền toái nói cho tôi một tiếng."
Thái độ của Leonard lãnh đạm như vậy nhưng cũng không khiến người cảm thấy không thoải mái, dù sao hiện tại mọi người đều biết hắn là người thừa kế duy nhất của Horae gia, hơn nữa còn có công ty phải quản lý, cho nên không cần nghĩ cũng biết hắn có bao nhiêu bận rộn!
Lần đầu tiên tập luyện hắn có thể tới bọn họ đều cảm thấy không thể tưởng tượng, tâm tư khác gì đó chỉ sợ thật không sinh ra nổi.
Vì thế thấy hắn nói như vậy, mọi người chỉ ngơ ngác gật gật đầu, thật sự để hắn rời đi, vẫn là trạng thái tập thể nhìn theo.
Ra khỏi phòng học, Leonard không nói một lời liền lên một chiếc ""tiểu ong nghệ"", chọn tốc độ cao nhất chạy đi.
............
"Anh làm sao thế?" Trầm mê mô hình nhỏ trên tay, Lạc Vân Thanh vừa nhấc đầu liền thấy bộ dáng nhỏ ủy khuất kia của Leonard, lập tức không rảnh quan tâm tới mô hình nhỏ trong tay nữa.
Nghe Leonard miêu tả lại sự việc phát sinh trong buổi tập luyện, biết không có việc lớn gì Lạc Vân Thanh lại nhịn không được bắt đầu đùa nghịch mô hình trên tay.
Tận đến khi giọng nói trầm thấp dễ nghe của Leonard biến mất bên tai, Lạc Vân Thanh đang trầm mê không có cách nào tự kiềm chế lắp ráp mô hình lúc này mới ngẩng đầu có lệ nói "ừ ừ" "à à" trả lời vài tiếng tỏ vẻ bản thân đang nghe.
Nhưng cụ thể cậu có nghe lọt được tiếng nào không thì chỉ có trời biết.
Leonard: "......" Thật hối hận!
Sớm biết vậy có đánh chết hắn cũng không mang cậu theo chơi mô hình! Rất muốn quay lại thời điểm bản thân đưa mô hình cho cậu mấy ngày trước mà đập chết bản thân. Ai có thể nghĩ tới người yêu vốn dĩ nói yêu mình một đời một kiếp không thay đổi, sau khi có mô hình cư nhiên lại đối xử lạnh nhạt với mình?
Không chỉ có cuộc sống hàng đêm sanh ca không còn! Hiện tại ngay cả ngày thường ấm áp ở chung cũng muốn mất đi sao?
Leonard có chút tức giận muốn thu hồi lại mô hình trên tay Lạc Vân Thanh, nhưng thấy bộ dáng mê muội của cậu lại không nỡ, cuối cùng chỉ có thể giương mắt nhìn mà một bên giận dỗi, nhưng có tình Lạc Vân Thanh lại không có phát hiện ra.
Dần dần hờn dỗi này cũng không sinh ra thêm được nữa.
Toàn bộ thể xác và tâm trí đều đặt vào mô hình máy bay và tàu thuyền, Lạc Vân Thanh không phát hiện bên người nhiều thêm một người đang giúp mình.
Chờ cậu đem hơn 1000 mảnh linh kiện nhỏ lắp ráp thành một mô hình tinh hạm xong, cậu mới phát hiện thì ra Leonard còn đang yên lặng ở một bên giúp cậu làm hơn một nửa.
Hơn nữa còn là nửa khó làm nhất kia!
"Anh thật là lợi hại!" Nhìn mô hình hoàn thành, Lạc Vân Thanh cao hứng quay đầu thưởng một cái hôn lên môi Leonard, sau đó vui vui sướng sướng quét lên một tầng màng keo phòng hộ cho mô hình tinh hạm này, mô hình tinh hạm sau khi có thêm một tầng bảo vệ càng khiến nó thoạt nhìn càng long lanh hơn.
"Leonard sao anh thuần thục lắp ráp mô hình như vậy, trước kia cũng thường chơi sao?" Lần đầu tiên phát hiện lạc thú của mô hình Lạc Vân Thanh hai tay giơ lên thành quả của mình cho hắn xem, hai mắt sáng lên mở miệng hỏi người nào đó đang khoanh tay nhìn mình ở trước mặt này.
Leonard khoanh hai tay giả khốc gật gật đầu.
Loại đồ vật mô hình tinh hạm, mô hình phi thuyền vũ trụ động một chút là mấy chục nghìn, hơn một trăm nghìn thậm chí mấy trăm nghìn, trên triệu hoặc hơn một chục triệu đồng Liên bang này đối với những đứa trẻ khác mà nói có lẽ là toàn bộ giấc mộng trong cuộc đời của tuổi ấu thơ, nhưng đối với đứa nhỏ như trong gia đình hắn mà nói kỳ thực cũng chỉ là một món đồ chơi bình thường mà thôi.
Không chỉ phụ huynh trong nhà sẽ mua cho bọn họ, mà ngay cả người tới nhà làm khách, người làm ăn với ba mẹ cũng sẽ mua cho bọn hắn. Khi còn nhỏ, Leonard đối với mô hình còn coi như là thích, thấy hắn thích người khác lại càng thích tặng, kết quả chơi mấy năm, yêu thích với mô hình cũng từ từ mà hết.
Liếc mắt một cái nhìn người tuy rằng nhìn về phía mình nhưng rõ ràng tâm tư còn đặt trên mô hình Lạc Vân Thanh, Leonard tâm cơ mở miệng nói: "Anh cất giữ rất nhiều mô hình không xuất bản nữa."
Còn cố ý nói chậm và nhấn mạnh ba chữ "không xuất bản"!
"Thật vậy sao?"
Nghe vậy, Lạc Vân Thanh trợn tròn hai mắt, mô hình cũng không ôm nữa, chân trần chạy tới bên người Leonard hai mắt long lanh ôm hắn.
"Thật sự." Leonard thận trọng gật gật đầu.
"Vậy vì sao lúc trước em tới phòng anh không phát hiện?" Lạc Vân Thanh mê hoặc.
Leonard: "......" bởi vì nó ở phòng tạp vật =. =
"Bởi vì anh đã cất đi cẩn thận."
"À à, đồ tốt như vậy đúng là phải cất chứa cho cẩn thận mới được!" Nghĩ tới không xuất bản nữa, Lạc Vân Thanh ngây thơ không hề nghi ngờ, ngược lại đương nhiên nói.
Dù sao đây cũng là đồ vật rất trân quý, mà đồ vật trân quý tự nhiên phải cất cho cẩn thận!
Leonard: "......" Không, tuy nó không xuất bản nữa, nhưng nó đúng là bị ta đặt ở phòng tạp vật!
"Anh có video về những mô hình đó không? Cho em xem một chút?" Lạc Vân Thanh hứng thú bừng bừng đưa ra yêu cầu.
Vì xem cái gọi là mô hình không xuất bản nữa còn ra sức xoa eo đấm lưng cho Leonard, cả người vội vàng nịnh nọt, không hề giống với Lạc Vân Thanh mà Leonard quen biết, nhưng.....Leonard rất hưởng thụ!
Leonard: "......" Chờ anh sai người đem nó từ phòng tạp vật lấy ra rồi lại nói.
Nhưng hắn cũng sẽ không ngốc mà nói cho Lạc Vân Thanh mô hình bị hắn đặt ở phòng tạp vật, ngược lại khẽ yên lặng hưởng thụ đủ cậu hầu hầu hạ hạ, mới thong thả ung dung nói: "Anh không có quay video, chờ tới trước ngày thi hai ngày chúng ta về nhà xem."
Ừm, lúc ấy mô hình cũng đã lôi ra từ phòng tạp vật sửa sang lại rồi.
|