Tù Binh
|
|
Chương 11[EXTRACT]Tố Y từ nhỏ sinh ra trong dòng dõi thư hương, thập phần coi trọng lễ giáo, còn chưa hôn phối đã lãnh binh xuất chinh, ở trong quân doanh cũng thập phần giữ mình trong sạch, cũng không tới lui với quân kĩ, bởi vậy tuy là thanh niên nam tử, lại thật không mấy hiểu thứ tư vị tình ái. Lúc này bị Hoàn Nhan Tự cường hôn, trong đầu chỉ cảm thấy “ông” một tiếng, hình như có vô số sao kim bay múa. Do không rõ loại hôn môi này là thế nào, chỉ là bằng trực giác đại khái đoán rằng đó là cử chỉ xấu xa. Bởi vậy hai tay dùng sức, liều mạng muốn đẩy ra thân mình càng lúc càng cúi thấp xuống kia.
Hoàn Nhan Tự đối với phản ứng của y càng trở nên hứng thú. Hắn thấy Tố Y không có chút kĩ năng hôn, thậm chí ngay cả tránh né cũng không biết phải làm thế nào, hiển nhiên rõ y đối với tình ái chỉ như tờ giấy trắng. Một nam nhân như hắn, tính độc chiếm mãnh liệt, nặng lòng ích kỉ. Lần đầu tiên của Tố Y là thuôc về hắn, sao lại không khiến hắn vui sướng, càng trở nên hưng phấn, đơn giản đem Tố Y đặt ở bên cạnh bể, nửa thân mình trầm ở trong nước, tay hắn đã muốn ở trong bể cởi đi chút y phục còn lại trên người Tố Y.
Tố Y bị hắn áp chế, thân hình vốn so với hắn gầy yếu hơn, lại thêm thể lực cạn kiệt, mặc cho giãy dụa thế nào cũng chỉ có thể nghe thấy trong nước có những âm thanh mỏng manh. Dần dần liền có một tia đỏ tươi theo bọt nước lan ra, nguyên lai là vết thương trên người còn chưa khỏi hẳn, vì hai người bọn họ dằn co mà bị rách toạc. Ngâm người trong nước nóng, đau tận tâm can. Môi Hoàn Nhan Tự vừa mới rời đi, y liền nhịn không được mà buột ra một tiếng rên rỉ.
Hoàn Nhan Tự ngẩn ra, hay đã sai lầm rồi, thầm nghĩ y sao lại dễ dàng động tình như vậy. Chợt thấy hai hàng lông mày y chau lại, môi mím lại thành một đường, hình như có vẻ thống khổ, lúc này mới nhìn làn nước, chỉ thấy tơ máu cuồn cuộn không ngừng hướng về phía trước lan ra, vội cúi đầu xem xét miệng vết thương, thấy cũng không thật lớn, chỉ là có nhiều vết thương, hẳn là không gây ngại cho tánh mạng. Lúc này mới yên tâm. Vừa muốn rướn người lại bị Tố Y tìm khoảng không một cước đá vào ngực, nhất thời ngã nhào trong bể. Người trước mắt vội vàng xoay người, hướng ra phía sau mà trốn. Hắn trong lòng khí hận trào lên, một phen kéo lấy mớ tóc dài trong nước, hung hăng túm kéo trở lại.
Tố Y bị đau, thân người lại bị giam cầm trong lồng ngực Hoàn Nhan Tự, lại thấy sắc mặt giận dữ của đối phương, còn chưa kịp tránh, trên mặt sớm đã trúng một cái tát. Tiếp theo hắn hung hăng dìm đầu y xuống nước, y không thể hô hấp, lại uống mấy ngụm nước, được thả ra, một lát sau lại bị ấn xuống, như thế lặp lại nhiều lần, thân thể Tố Y vốn đã suy yếu, lúc này rốt cuộc chịu không nỗi tra tấn như vậy, dần dần không hề giãy dụa. Hoàn Nhan Tự vừa muốn nhìn xem thì thấy y đã sớm ngất đi.
Thế là mặc xong quần áo, kêu mấy cung nữ đến, Hoàn Nhan Tự lạnh mặt nói: “Đem y tắm rửa, vết thương không cần băng bó, làm xong việc thì thay nước trong bể, rồi đi bẩm báo trẫm. Hừ, một Tố Y nho nhỏ, trẫm không tin không hàng phục được, trẫm có nhiều thời gian để mà chậm rãi đùa với y, tới tận khi y nghe lời mới thôi.”
Các cung nữ thấy ngữ điệu hắn âm ngoan vô tình, biết hắn đã thật nổi giận, muốn hảo hảo dạy dỗ tù binh này, không khỏi đều sợ tới mức câm như hến. Hoàn Nhan Tự phẩy tay áo bỏ đi, các nàng ở lại vội thay Tố Y tẩy trừ.
Hoàn Nhan Tự trở lại thư phòng, chỉ thấy Tử Nông, Tử Nam, Tử Lưu đều ở nơi này, thấy hắn, một đám sắc mặt khó xử, lắp bắp không biết nên như thế nào há mồm. Hắn nhướng mày, lạnh lùng nói: “Xảy ra chuyện gì? Các ngươi có chuyện gì? Đều chạy đến nơi đây?”
Tử Nông rốt cuộc nhanh mồm nhanh miệng, lại cậy hắn ngày thường sủng hạnh, nghe vậy liền ngẩng đầu lên nói: “Chủ tử, Tố tướng quân đâu? Nô tỳ là muốn hỏi một chốc có thể đưa y quay về tử lao không?”
Hoàn Nhan Tự không giận mà còn cười, nói: “Chuyện này không cần ngươi quan tâm. Y vẫn còn ở trì phía sau tắm rửa, trẫm còn không có ngự thẩm xong đâu.”
Tử Nông kinh hãi, lỡ miệng nói: “Sao? Chủ tử còn chưa ăn xong? Thế ngâm mình ở trì là thế nào? Chẳng lẽ chỉ cùng với y nhập dục thôi sao?” Vừa dứt lời, nhìn thấy ánh mắt sắc như kiếm của Hoàn Nhan Tự, lúc này mới kinh hãi phát giác chính mình nói lỡ, vội hắc hắc cười: “Cái kia. . . . . . Nguyên lai chủ tử chỉ dùng thủy hình, nô tỳ ngu dốt, lại không nghĩ tới điểm này, vậy chủ tử, bọn nô tỳ ra ngoài, ngài chậm rãi ngự thẩm, có việc gì phân phó, lại sai truyền nô tỳ.” Nói xong sợ tới mức hơi hơi thè lưỡi, kéo lấy hai người kia rời đi.
Hoàn Nhan Tự tức giận hừ một tiếng, cầm lấy một quyển sách tùy ý lật xem, cũng tâm phiền ý loạn. Hắn từ trước đến nay tâm cao khí ngạo, không ngờ Tố Y này nhuyễn ngạnh đều không chịu, không thể hàng phục cũng thật ngoài dự đoán. Sao không khiến hắn tức giận. Cho đến khi một cung nữ tiến vào bẩm báo hết thảy đã làm thỏa đáng, hắn mới phát hiện, mình đã xem quyển sách kia cả canh giờ.
Một lần nữa trở lại trì, chỉ thấy Tố Y vẫn chưa tỉnh, hắn ngẩng đầu nhìn cung nữ bên cạnh. Sợ tới mức người kia vội quỳ xuống nói: “Khởi bẩm chủ tử, y tỉnh lại một lần, vừa đánh vừa đá, bọn nô tỳ không làm sao được, đành dùng mê hương, vì vậy vẫn chưa tỉnh lại.”
Hoàn Nhan Tự gật gật đầu, cũng không trách cứ, tính tình Tố Y, hắn sao lại không rõ, lúc này thấy trên người y chỉ có một kiện dục bào, nhắm chặt hai mắt nằm ở trên ghế dài bên cạnh bể, tóc đen thật dài đã chải vuốt chỉnh tề, có vài lọn rơi trước ngực, qua khe hở, một đôi thù du xinh đẹp như ẩn như hiện, tuy rằng trên người vẫn đầy vết thương như trước, lại vẫn chọc người mê mông. Hắn nhất thời chỉ cảm thấy hạ khố nổi lên trận lửa nóng, không khỏi “ùng ục” nuốt mấy khẩu nước miếng.
|
Chương 11[EXTRACT]Các cung nữ không đợi phân phó, tất cả đều thức thời mà lui ra. Hoàn Nhan Tự lúc này mới đi tới bên cạnh Tố Y, cẩn thận bế y lên, nhìn thấy làn môi mỏng ngày thường quật cường khiến kẻ khác nghiến răng kia hơi nhếch lên, hiện ra một tia nhu hòa, sắc mặt vẫn vì chịu qua khổ hình mà tái nhợt nhưng hai gò má vì thủy khí mà nhiễm một mạt đỏ ửng, lông mi thật dài xếp lại như hai cây quạt nhỏ. Toàn bộ dung nhan vì vậy mà tức khắc trở nên ôn nhu đáng yêu không ít, khiến cho người ta không thể tin được đây lại là Tố Y tướng quân bách chiến bách thắng trên sa trường.
Hoàn Nhan Tự vươn tay, vuốt ve chiếc cổ bóng loáng của y, trong giây lát lại chạm tới vết sẹo kia. Hồi tưởng đến tình cảnh trong ngục ngày đó, trong lòng hắn rung động. Lại cúi người xuống chiếm lấy hai cánh hoa khẽ nhếch kia. Lúc này Tố Y vô lực phản kháng càng khiến cho hắn tận hứng một phen, khẽ liếm khẽ mút. Một bàn tay cũng không nhàn hạ, trườn đến hai điểm hơi nổi lên nơi ngực, đùa giỡn xoa nắn.
Chính khi hắn trầm túy trong phong cảnh kiều diễm liền nghe thấy bên tai vang lên một tiếng than nhẹ, biết Tố Y sắp tỉnh lại, không khỏi chán nản than một tiếng, đôi cánh tay ôm chặt lấy lưng người trong lòng, quả nhiên thấy Tố Y hơi hơi giương mắt, ánh mắt mông lung khiến hắn nhìn mà hồn phách trì đãng, suýt nữa không kềm chế được mà lặp tức vồ lấy.
May mà Tố Y lập tức tỉnh táo lại, Hoàn Nhan Tự thấy y vì tức giận mà hai má đỏ bừng, bàn tay đang đùa bỡn khỏa chu anh không khỏi càng thêm dùng sức. Vừa cười vừa nhìn y, chậm rãi nói: “Ngươi chuẩn bị sẵn sàng rồi sao? Trẫm đang có chút không chờ được.” Nói xong liền kéo thân người Tố Y về phía trước, chính là để cho cánh mông kia áp trên thứ sớm hưng phấn mà sắp dâng trào của mình.
Tố Y chưa từng trải phong tình, nhưng cũng biết lời nói kia có ý tứ gì, lập tức mặt đỏ lên, vừa liều mạng giãy dụa thân mình vừa mắng lớn tiếng: “Hoàn Nhan Tự, ngươi vô sỉ, ngươi không bằng cầm thú, ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . .”
Hoàn Nhan Tự cũng không nổi giận, cái tay kia cuối cùng rút ra khỏi ngực Tố Y. Tố Y còn chưa kịp thở phào thì lại phát hiện hắn nguyên lai là đang tự cởi khố tử. Nghe hắn cười dài nói: “Mắng đi, ngươi mắng càng nhiều càng khó nghe, trẫm càng hưng phấn, bất quá những lời này cũng đã cũ, chẳng lẽ không có một chút ý mới gì sao?” Nói xong lộ ra trần bính cự đại của bản thân, ở bên cánh mông trần trụi của Tố Y mà khẽ cọ.
Nếu không phải lúc này, không phải nơi đây, không phải người này, Tố Y nhất định than khóc mà cầu xin tha thứ , y nằm mơ cũng không từng nghĩ vận rủi như vậy sẽ rơi xuống người mình. Nhưng cuối cùng, ngược lại y không biết nên nói lời gì, miệng nửa há ra, một chữ cũng không nói ra được.
Hoàn Nhan Tự nhìn đôi môi đỏ mộng kia, trong bụng một phen hỏa thiêu càng vượng, nắm chặt thân mình không thể động đậy kia, cúi đầu, ở trên đầu vai mượt mà của Tố Y dùng sức cắn xuống, hạ thân cũng như nghe theo suy nghĩ của chủ nhân, tìm kiếm khe hở giữa hai phiến mông, tại lối vào đào nguyên mà cọ xát. Bỗng nhiên dùng sức động thân một cái, chỉ nghe Tố Y kêu thảm thiết vài tiếng, vật cự đại kia liều mạng đâm vào, nhưng cuối cùng ngay cả phần đỉnh cũng không tiến vào được.
Tên đã trên dây, cho dù Hoàn Nhan Tự có thể ẩn nhẫn, bất cấp sắc, lúc này cũng không thể nhịn, hắn quýnh lên, càng phát ra hết sức hút cắn một đôi quả thực chịu đủ tra tấn nơi ngực kia. Nước xa sao có thể cứu được lửa gần, khố hạ không chịu thua kém dồn lực thúc vài cái, chỉ là Tố Y lần đầu hầu hạ, nơi hậu đình chưa trơn bóng, sao có thể dễ dàng hòa hợp. Y đau đến mức đầu toát mồ hôi như mưa, Hoàn Nhan Tự cũng không kém, gương mặt đã nghẹn đỏ.
Chính vào lúc đang quấn chặt lấy nhau, liếc mắt một cái thoáng nhìn môi đỏ mộng mím chặt của Tố Y, trong lòng Hoàn Nhan Tự liền động. Ngày xưa khi cùng phi tử giường đệ chi hoan, cũng có người vì muốn làm hắn hài lòng, dùng miệng phụng dưỡng, danh viết ‘xuy tiêu’, nhưng cũng thập phần thoải mái thích ý. Hiện giờ hậu đình Tố Y thật chặt, hắn lại chờ không được, xem ra thật đúng là thời điểm nên xuy tiêu. Chỉ không biết người dưới thân này khi thổi địch thì lô hỏa thuần thanh nhưng công phu ‘xuy tiêu’ sẽ như thế nào .
Nghĩ đến đây, trên mặt hắn không khỏi lộ ra tươi cười. Tố Y đang bị hắn tra tấn dục sinh vô lộ, dục tử vô môn, chợt thấy hắn quay thân mình lại, y còn tưởng rằng Hoàn Nhan Tự không thể cùng mình giao hoan, mất kiên nhẫn mà buông tha cho. Chính khi trong lòng cảm kích lão thiên gia, không ngờ phát giác cự trụ cực đại đáng sợ kia ở trước mặt gần trong gang tấc, thậm chí còn va chạm vào bên miệng y.
Y kinh hãi ngẩng đầu, đã thấy mặt Hoàn Nhan Tự đầy hân hoan nói: “Tố Tố, hậu đình ngươi thật chặt, xem ra cần trẫm hảo hảo khai phá một phen, chính là trẫm lại chờ không được, chỉ có thể ủy khuất ngươi dùng cái miệng nhỏ nhắn này, một chiếc lưỡi hồng giúp nó tiết tiết phát hỏa.” Nói xong đè đầu y hướng đến vật cự đại đang run run kia.
Dù là Tố Y kinh nghiệm sa trường, thấy biến không sợ hãi, lúc này cũng sợ tới mức hồn bay lên trời, cái thứ dơ bẩn như thế, lại muốn y dùng miệng. . . . . . Y làm sao có thể chấp nhận. Hoảng sợ ô ô vài tiếng, y cũng không dám há mồm, sợ một khắc không cẩn thận, thứ kia sẽ tiến vào. Hai cánh tay vô lực lúc này cũng liều mạng đánh về phía Hoàn Nhan Tự, nhưng một chút tác dụng cũng không có, ngược lại khiến hắn càng thêm dục hỏa đốt người, đem một bàn tay dùng sức bóp lấy miệng y, đem vật cực đại kia đẩy vào.
|
Chương 13[EXTRACT]Rất nhiều sự tình không phải phản kháng là có thể thoát được. Tố Y hiện tại rơi vào hoàn cảnh bi thảm như vậy, đầu lưỡi tiếp xúc với thứ cương đỏ kia, khiến cho y trào lên cảm giác buồn nôn, chính là đói bụng vài ngày, ngay cả toan thủy đều phun không được, chỉ có thể nôn khan. Hoàn Nhan Tự cũng không để y nguyện ý, ấn giữ đầu y, cho đến khi nửa nam căn đều đã tham tiến vào trong miệng của y. Tóc đen mềm mại rơi xuống, nhè nhẹ từng đợt từng đợt rơi xuống nơi đại thối âm bộ, tô tô ngứa ngứa thập phần thoải mái, càng khiến cho cự vật đã nhồi vào trong Tố Y vì kích thích mà lại trướng lớn vài phần.
Tố Y trước mắt u tối, đầu óc nóng bừng, trong lòng sợ hãi, theo bản năng hung hăng cắn xuống. Chợt nghe thanh âm ác ma Hoàn Nhan Tự ở bên tai vang lên: “Đừng bức trẫm hành hạ tù binh đến chết a.” Một câu này so với lời chú cẩn cô của Đường Tăng càng hiệu quả hơn, động tác cắn răng cứ như vậy đơ ra. Thứ giữa hai môi đã sớm rục rịch, còn khẽ trừu sáp, lại xâm nhập tới yết hầu y. Y không thể nuốt cũng không có thể phun, hai phiến môi mỏng trương thành hình trứng, vài đạo chỉ bạc theo khóe miệng rĩ xuống, nhiễm vào chiếc cổ sạch sẽ.
Hoàn Nhan Tự mặt nhăn mày nhó, Tố Y một chút kinh nghiệm cũng không có, so với các phi tử thủ đoạn cao siêu của hắn thật sự là cách biệt một trời một vực. Nhưng chính hắn không biết vì sao mà lại cảm thấy được so với thời điểm kia còn muốn thống khoái lâm li. Chính là cứ như vậy cũng không phải biện pháp, trong bụng phảng phất như có mấy trăm ngọn đuốc kêu gào phải phóng xuất. Hắn thở dài, ngón tay đẩy ra cánh mông vốn tế hoạt lúc này lại che kín bởi các vết thương xanh tím, đầu ngón tay đặt ở lối vào hậu đình, ôn nhu nói: “Tố Tố, ngươi làm theo lời trẫm, bằng không sẽ khiến cho ngươi dùng nơi này thỏa mãn trẫm. Chính ngươi lựa chọn đi.” Nói xong ngón tay nhẹ nhàng nhấn vào. Ngón tay kia dài nhỏ mềm nhẵn, tất nhiên không thể thô to như nam căn, vì vậy tuy rằng tiểu huyệt vẫn siết chặt nhưng vẫn để nó dễ dàng lọt vào.
Tố Y trước nay vững tâm như thiết, lúc này trong mắt cũng khó mà không lệ quang lòe lòe, chính là quật cường không chịu rơi xuống. Cảm giác hậu đình bị dị vật xâm chiếm khiến cho toàn thân y đều căng thẳng. Tình cảnh trước mắt đã không cho phép y lựa chọn, chỉ có hai con đường mà dù thế nào cũng là chuyện tình đáng hổ thẹn, y thật không biết mình nên chọn cái nào.
Hoàn Nhan Tự làm như nhìn ra tâm tư của y, nhẹ giọng cười nói: “Ngươi nếu ngoan ngoãn nghe lời, tối nay trẫm liền từ bỏ khoái hoạt. Nếu không chịu hảo hảo phụng dưỡng, đợi dùng cái miệng hồng nộn này của ngươi xong, lại dùng hậu đình của ngươi, dù sao trẫm một thứ cũng không muốn buông tha.” Nói xong lấy ngón tay tại dũng đạo chật hẹp nhẹ đâm vài cái, lập tức cảm giác được thân mình Tố Y trở nên run rẩy.
“Ngươi là muốn chọn vế đầu phải không?” Hắn vỗ nhẹ nhẹ vào cánh mông co dãn của Tố Y. Thật lâu sau mới thấy y gian nan hơi hơi gật gật đầu, một giọt lệ cuối cùng vì quá mức nhục nhã mà rơi xuống, nhanh chóng thấm vào tóc, khiến cho Hoàn Nhan Tự trong lòng không khỏi lại trỗi lên vài phần yêu thương, một thứ suy nghĩ hỗn loạn mà chính hắn cũng nói không rõ. Đem cự vật kia từ cái miệng nhỏ nhắn hồng diễm rút ra một chút, hắn kiên nhẫn chỉ dẫn: “Ngươi trước dùng đầu lưỡi tại phần đỉnh lướt khắp, đợi cho ta tiến vào bên trong, sau liếm hút căn hành. Động tác phải nhẹ, không thể dùng răng nanh, nếu cắn trẫm đau, ngươi đừng mơ tưởng sống yên ổn. Nếu làm thật tốt, trẫm liền cho ngươi một lần xa xa nhìn thấy binh sĩ của ngươi.”
Này một phen vừa dỗ vừa dọa, cưỡng bức dạy dỗ cũng nổi lên một điểm tác dụng. Hoàn Nhan Tự buồn cười nhìn Tố Y gian nan nâng đầu, ánh mắt giống như muốn phun ra hỏa trừng trừng nhìn hắn. Hơi hơi giật giật môi, rồi một cảm giác thanh lương lướt qua trụ thể nóng như lửa, trong nháy mắt lại tan mất. Hắn đem mặt kề sát khuôn mặt như ngọc của Tố Y, nhẹ nhàng thổi khí nơi làn mi dài của y, ha hả cười nói: “Làm không tồi, chính là còn chưa đủ, tiếp tục a. Chậc chậc, ánh mắt này thật hảo, như sắp đốt cháy trẫm vậy.”
Tố Y nhịn nửa ngày, mới cuối cùng khống chế ý nghĩ đem thứ trong miệng kia cắn đứt. Cố nén hổ thẹn trong lòng, cái lưỡi đinh hương gian nan xoay tròn chung quanh cự vật thô to kia. Lại phát hiện thứ này càng lúc càng trướng to. Y đang sợ hãi không biết phải làm sao thì nghe được tiếng Hoàn Nhan Tự kìm lòng không được mà than nhẹ truyền đến từ phía trên, mới tỉnh ngộ tên địch nhân đáng giận này chính là đang thoải mái. Đầu càng bốc nhiệt, thầm nghĩ ta không dám cắn đứt nó, chẳng lẽ còn không dám cắn một ngụm sao? Dù sao thứ kia cũng đã ở trong miệng, răng nanh lại xếp hai hàng, ngẫu nhiên phạm một chút sai lầm thì có gì là không thể. Mắt thấy thứ đáng giận kia ngày càng trướng to hơn, làm miệng y sinh đau, y không chút do dự, hàm răng sắc bén cắn một ngụm thật mạnh lên hành thể, lại nhanh chóng nhả ra, hai mắt thị uy nhìn Hoàn Nhan Tự.
|
Chương 14[EXTRACT]Hoàn Nhan Tự kia như đang ở trên mây, cái miệng sinh sáp của Tố Y làm cho hắn cảm nhận được khoái cảm chưa bao giờ có được, đó là cảm giác thỏa mãn nhục dục cùng với khoái hoạt của sự chinh phục, là cảm giác chưa có bất luận kẻ nào từng mang đến cho hắn. Tâm tình một trận kích động, nơi hạ phúc tựa hồ như có trăm ngàn hỏa long muốn dâng trào. Đang ở khoảng khắc khẩn yếu, sắp đến cao trào, bỗng nhiên nơi tử mệnh truyền đến một trận đau nhức, đau đến mức hắn “Oa nha” hét thảm một tiếng, lại nhìn Tố Y chính là trầm tĩnh ngẩng đầu nhìn hắn, chậm rãi phun ra nam căn của mình, lạnh lùng nói: “Thực xin lỗi, ta với điều này quá mức xa lạ, nhất thời sai lầm.”
Lần này liền khiến cho Hoàn Nhan Tự tức giận, biết rõ là Tố Y nói dối, rồi lại không có chứng cớ, nhất là cảm giác từ trên mây mà rơi xuống hố sâu vạn trượng là tư vị nín thở mà hắn cả đời này chưa từng chịu qua. Một phen túm lấy mái tóc dài của Tố Y, hung tợn nói: “Là như vậy sao? Không sao, trước lạ sau quen, trẫm sẽ hảo hảo dạy ngươi.” Nói xong cũng không đợi y phân trần, vẫn đem vật nơi dưới khố đẩy vào trong miệng của y, một bàn tay nắm lấy miệng y, thứ trần bính kia liền hết sức ở khoang miệng mềm mại của Tố Y mà đâm thẳng về phía trước.
Tố Y cũng không cam yếu thế, y xử vu liệt thế, lại liều mạng tìm cơ hội lấy răng nanh làm vũ khí, tiếp xúc thứ mặt ngoài cứng rắn nhưng kì thực rất non mềm kia. Hoàn Nhan Tự chán nản, một bàn tay dùng sức ấn giữ y, tay kia thì tại ngực y không ngừng xoa nắn. Hai khỏa chu quả kia bởi hắn ngắt nhéo mà bừng sưng dựng đứng lên, hắn còn không hết giận. Miệng vết thương ban đầu trên người Tố Y lại nứt ra, vài giọt máu tươi rơi xuống bờ trì ướt sũng. Y lại không hề phát giác, liều mạng đối kháng Hoàn Nhan Tự. Thật sự là tạo hóa trêu người, ai có thể nghĩ đến hai người trời sinh đối địch nhưng lại đem nơi hoan ái biến thành chiến trường, càng đấu càng rối tinh rối mù. Chỉ tiếc Tố Y dù cho kiên cường dẻo dai thế nào đều nhất định cũng phải chiến bại. Khi Hoàn Nhan Tự đạt đến cao trào, y chỉ cảm thấy trong miệng một cỗ nhiệt tương mạnh mẽ phun trào, còn chưa tỉnh ngộ, Hoàn Nhan Tự đã mạnh mẽ ngẩng cổ y lên, buộc y đem toàn bộ tinh dịch kia nuốt xuống.
Đợi đến khi Tố Y biết được lai lịch cổ chất lỏng này, lập tức liền rạp xuống ở bên cạnh trì nôn mửa, chút mật nơi dạ dày cũng bị y phun ra. Hoàn Nhan Tự lạnh lùng nhìn thân mình tràn ngập vết thương không ngừng run rẩy co rút của y, trong lòng dâng lên khoái ý thỏa mãn nói không nên lời. Ôm lấy thân người y, cười nói: “Nếu ngại bẩn, trẫm lại sai người đến giúp ngươi tẩy rửa.” Nói xong trên tay dùng sức giữ lấy y, hai người cùng nhau lại ngã vào bể nước.
Thân thể Tố Y vốn suy yếu, lại cùng Hoàn Nhan Tự giãy dụa triền đấu hồi lâu, khi rơi xuống nước thì xung lượng lại lớn, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, lần thứ hai hôn mê bất tỉnh. Hoàn Nhan Tự ôm lấy thân mình y đặt ở cạnh bể, tinh tế dùng nước ấm rửa vết thương đang rĩ máu tươi, một bên nhân cơ hội ‘ăn nhiều đậu hủ’. Thẳng đến non nửa canh giờ sau, cảm thấy tận hứng hắn mới đi lên, lấy một cái khăn đem hai người đều lau khô, sau lại ôm lấy Tố Y công khai đi vào tẩm cung.
Tử Nông, Tử Lưu, Tử Nam ba người đang ở tẩm cung bố trí đổi mới giường mạn đệm chăn, thấy hai người bọn họ tiến vào, chỉ thiếu không đem tròng mắt rớt ra ngoài. Tử Nông nuốt nuốt nước miếng, lần thứ hai không sợ chết nói: “Đại vương, Tố tướng quân còn sống không?” Lời còn chưa dứt, Tử Lưu đã vội tiếp lời: “Đại vương bớt giận, ý Tử Nông là nói có cần đưa y về tử lao hay không, còn đây là hậu cung trọng địa, y là một ngoại nam, lại là tù binh, thật không nên. . . . . .” Những lời còn lại nàng cũng nói không được nữa, chỉ vì ánh mắt Hoàn Nhan Tự như muốn ăn sống các nàng. Thật lâu sau mới hừ lạnh một tiếng nói: “Chuyện của trẫm cần các ngươi quan tâm sao. Đêm nay y sẽ ngụ ở nơi này, các ngươi đổi đệm chăn, mỗi thứ đem đến một kiện, ở bên trong phải ủ ấm một chút . Còn có bữa tối, trẫm không đến cùng tần phi dùng bữa. Liền truyền đem vào trong này, nhiều ít gì cũng phẩm tẩm bổ đôi chút, nói nhảm, nghĩ muốn suy yếu chí tử, nào có chuyện dễ dàng như vậy.”
Giọng nói này cố nhiên nghiến răng nghiến lợi, nhưng thông minh như Tử Lưu, lại nghe ra trong lời nói kia một tia ý tứ ôn nhu hàm xúc, chính là không quá rõ ràng, lại có phần trĩ nộn, phảng phất giống xuân thảo bị đông tuyết bao trùm. Nàng đem mắt nhìn phía Tố Y còn đang hôn mê, trong lòng không khỏi thở dài một tiếng, thầm nghĩ: “Đại vương nếu thực động tâm, đối hai người mà nói cũng không biết là họa hay phúc.”
Tử Nông lại không nghĩ nhiều như vậy, vui sướng đáp ứng rồi đi ra ngoài. Hoàn Nhan Tự kêu Tử Lưu lên, phân phó nàng băng bó vết thương cho Tố Y. Tử Lưu lúc này mới do dự hỏi: “Chủ tử, không hề nghiêm hình bức bách Tố tướng quân đầu hàng sao?”
Hoàn Nhan Tự ha hả cười nói: “Nghiêm hình đối với y vô dụng, trẫm đã tìm được phương pháp rất tốt để tra tấn y. Từ nay về sau, không cần đưa y đến tử lao.”
Tử Nam tiến lên nói: “Chủ tử, vừa rồi Ngân Cơ nương nương ở trong cung khóc nháo, hình như là tiểu thái tử lại không biết làm việc gì, nàng nói nàng muốn đối Đại vương thỉnh tội, chiếu cố không được tiểu thái tử, cầu Đại vương tuyển tần phi khác chiếu cố điện hạ.”
Hoàn Nhan Tự gật đầu nói: “Trẫm đã biết. Thái tử phi mất sớm, trẫm lại bận rộn chính vụ, đối với việc dạy dỗ Sóc Nhi có phần sơ sót. Dưỡng thành tính cách âm ngoan lãnh khốc của hắn, tuổi còn nhỏ liền đã quỷ kế đa đoan, Ngân Cơ sao có thể đấu lại hắn. Truyền hắn đêm nay lại đây, cùng trẫm dùng bữa.”
Tử Nam rất muốn nói thái tử chính là rất muốn giữ lấy Hoàn Nhan Tự, mới học hỏi bộ dáng của lão tử hắn. Chính là làm sao dám nói. Nàng biết tiểu thái tử Hoàn Nhan Sóc này thích nhất là độc chiếm phụ vương, có lẽ chỉ có Hoàn Nhan Tự xem chừng hắn trong cung mới có thể còn ngày yên bình, bởi vậy vội sai người đi truyền chỉ. Nơi này Hoàn Nhan Tự lưu lại, đối Tử Lưu hỏi: “Úc Thương vẫn chưa báo tin về sao, Tề chủ ngu ngốc, trong quần thần lại không có người tài, mặc dù cậy vào Trường Giang hiểm yếu, chỉ sợ cũng là phí công, với thực lực của Úc Thương, cũng không là trắc trở quá lớn.”
Tử Lưu mặt mày nổi lên nét tươi cười, dịu dàng nói: “Chủ tử sở liệu không tồi. Úc Thương tướng quân cho người quay về, báo đã sắp đánh tới Giang Nam, nói vậy không lâu nữa, tham an quân thần này sẽ bị hắn bắt. Chủ tử từng nói qua vào được Trung Nguyên là chi nguyện cả đời. Chỉ chờ sau khi giết đám quân thần Tề quốc đầu hàng kia, chủ tử liền có thể thực hiện chí nguyện to lớn cả đời này.” Nàng vừa dứt lời, chợt nghe trên đầu rên rỉ một tiếng. Lại nhìn thấy Tố Y không biết khi nào đã tỉnh lại, lúc này một bàn tay chống đỡ thân mình, xoay người liền “Oa” một tiếng, hướng mặt đất ói ra một ngụm to máu tươi.
|
Chương 14[EXTRACT]Hoàn Nhan Tự cùng Tử Lưu quả thật bị một trận kinh hãi. Khi Hoàn Nhan Tự còn đang nuốt khí để trầm tỉnh lại, chỉ dùng mắt nhìn Tố Y thì Tử Lưu đã vội cúi người xuống, vừa xem xét vừa hỏi thăm: “Tố tướng quân cảm thấy thế nào? Còn có dư huyết không? Phải nhổ hết ra mới được. . . . . .” Thình lình Tố Y nắm lấy tay nàng, cũng không đáp lời nàng mà chỉ lấy ánh mắt nhìn nàng, thanh âm run rẩy nói: “Ngươi. . . . . . Điều ngươi nói . . . . . . là thật sao? Là thật sao?”
Hoàn Nhan Tự cùng Tử Lưu chưa từng nhìn thấy vẻ mặt như lúc này của y. Từ lúc bị bắt tới nay, y luôn biểu hiện một bộ dáng không chút sợ hãi, bề ngoài trầm tĩnh lạnh nhạt còn bên trong thì ẩn chứa khí khái bất khuất, thật chưa từng kinh hoảng yếu đuối như lúc này. Tử Lưu nghĩ lại liền lập tức hiểu ra, nhât định là y đã nghe được cuộc đối thoại giữa mình cùng chủ tử . Người này tâm hệ gia quốc, trừ điều đó ra thì không quan tâm đến bất kì thứ gì, tin tức vừa rồi với y mà nói thật như trời đất sụp đổ.
Tử Lưu vốn tâm nhuyễn, liền không đành lòng nói ra. Tố Y vẫn nắm chặt tay nàng, tựa như muốn bám víu lấy hi vọng cuối cùng mà không ngừng hỏi: “Là . . . . . thật sao? Là . . . . . thật vậy sao?” Nàng liếc mắt nhìn Hoàn Nhan Tự, nhìn thấy ánh mắt chủ tử như thiết, đứng yên bất động. Bỗng nhiên hắn vươn tay ra, nắm lấy cổ tay Tố Y, đem bàn tay đang nắm lấy Tử Lưu của y kéo xuống, lạnh lùng nói: “Tin tức kia là thật hay giả, còn cần trẫm lặp lại một lần nữa sao?”
Tố Y quật cường nhìn thẳng vào mắt hắn, tựa như là chút cố gắng giãy dụa cuối cùng của y, tận đến khi ánh mắt dần dần ánh lên vẻ tuyệt vọng, một tiếng nức nở cố nén cuối cùng vẫn buộc ra. Vui sướng ban nãy của Tử Lưu nay đã hóa thành chua xót, thầm nghĩ: nước mất nhà tan, đả kích này quả thật không phải nhỏ, chỉ mong y có thể thông suốt một chút, đừng có ý niệm không hay gì.
Nàng chợt thấy Hoàn Nhan Tự bước nhanh lên phía trước, thô bạo xoay mặt Tố Y lại, hét lớn: “Khóc cái gì? Quân chủ ngu xuẩn như vậy, hắn mang lại gì cho dân chúng? Ngoại trừ khổ ải thì vẫn là khổ ải, và thảm bại của ngươi còn không phải do hắn một tay tạo thành sao? Kẻ khiến ngươi rơi vào kết cục hôm nay, ngươi lại còn có tâm địa thay hắn bi thống.”
Tử Lưu đứng bên cạnh nghe được, âm thầm lắc đầu, thầm nghĩ: rõ ràng là lời khuyên giải an ủi sao qua miệng chủ tử thì ý vị liền thay đổi. Lại thấy Tố Y giương mắt nhìn Hoàn Nhan Tự, vài giọt lệ vong quốc đều đã thu trở về, lạnh lùng nói: “Ta khóc cố quốc, cùng ngươi có quan hệ gì đâu.” Nàng không khỏi lại thở dài suy nghĩ: thật tình, hai người này đều thật cứng đầu. Đang tính xoay người đi ra ngoài liền thấy Tử Nông đã truyền cơm trở về, Tử Nam cũng đã đưa tiểu thái tử tới. Lại quay đầu nhìn, hai người kia vẫn trừng mắt nhìn nhau, ai cũng không chịu yếu thế.
*
Đả kích Tề quốc diệt vong này đối Tố Y mà nói thật đau đớn như trùy tâm khấp huyết, lại thêm Hoàn Nhan Tự mỗi ngày châm chọc khiêu khích, càng khiến y phiền muộn, có mấy lần suýt nữa để cho hắn thực hiện được âm mưu giường đệ chi hoa. Cũng may thể xác và tinh thần Tố Y đều bị tổn hại, bề ngoài càng tiều tụy dọa người, khiến cho hắn có điều cố kỵ, không dám thống hạ sát thủ. Tuy vậy, hắn cũng lệnh chuẩn bị cơm canh cá thịt cùng vô số thuốc bổ. Tố Y làm sao có thể không biết tâm tư xấu xa của hắn: tất nhiên là kỳ vọng mình khỏe mạnh len, hắn mới có thể không kiêng nể gì mà tận hứng. Vậy nên y có tâm cự tuyệt, nhưng Hoàn Nhan Tự lại đê tiện lấy tánh mạng của dân chúng, binh lính Tề quốc đe dọa, y vì thế không thể không theo. Gây sức ép như thế hơn một tháng, trong lòng mặc dù vẫn là sầu khổ không chịu nổi, thân thể kia cũng không thể không được dưỡng khỏe mạnh lên.
Hoàn Nhan Tự mừng rỡ, thật ra cũng không phải bởi vì hắn yêu mến gì Tố Y mà chỉ vì tính tình từ nhỏ dưỡng thành, đối với thứ không thể có được thì càng khát khao thèm muốn. Hơn nữa hắn thiên tư thông minh, lại sinh ra tại gia tộc đế vương, sống đến bây giờ, ngoại trừ Tố Y ra, chưa từng có thứ gì mà hắn không đạt được, bởi vậy bỏ nhiều công sức, không thể không có được y. Tố Y thấy ánh mắt hắn cứ mỗi ngày trôi qua càng trở nên bừng bừng đắc ý, cũng tự cảnh giác, thầm nghĩ ngồi chờ chết như vậy không phải là biện pháp, chỉ mong có thể làm cho hắn ghét chính mình tới cực điểm, thà rằng trở về đại lao nhận hết thảm hình còn tốt hơn.
|