Bảo Bối
|
|
Chương 54[EXTRACT]Điểu tiếu vang lên, sau khi Tiểu Bảo cùng Diệp Địch biến mất ở trong ao, người của Tước trang lập tức hạ lệnh tước điểu truy qua, bọn họ lại lên ngựa dọc theo bờ sông tìm kiếm hai người. Mùa đông nước sông mặt ngoài cơ hồ đều kết băng , trong bóng đêm, chỉ thấy một bóng dáng cực nhanh từ trong nước nhảy lên, bắt được một khối thân hình phiêu lưu trong nước sông kết băng. Đừng nhìn cái đầu của hắn nhỏ, nhưng khí lực cũng không nhỏ, hắn sống chết bắt lấy cái người không có ý thức kia, liều mạng hướng bên bờ bơi đi. Lúc này nước sông bởi vì ôn thủy nhập vào nên cũng không quá băng hàn, nhưng cách đó không xa, lớp băng dày đặc trên mặt sông đã ẩn ẩn có thể thấy được.
“Rầm” hai tiếng, A Đột đem Tiểu Bảo túm lên bờ. Vừa đem Tiểu Bảo tha lên, trong nước sông lại vang lên thanh âm: “Cục cưng! Cục cưng!”
“Chi chi chi chi! !”
Diệp Địch thần sắc cuồng loạn một tay nắm tiểu Bối bơi lại đây. Trên trời có chim đang kêu, A Đột ngửa đầu nhìn nhìn, Diệp Địch xông lên bờ làm cái động tác che miệng.
“Cục cưng! Cục cưng!” Diệp Địch một lòng đều ở trên người Tiểu Bảo, vừa đi lên, hắn liền ôm cổ Tiểu Bảo, đang muốn kêu, miệng lại bị một cái móng vuốt bưng kín.
“Hô!” Chỉ chỉ thiên không, A Đột vẫy vẫy nước trên thân thể, lại thoáng lớn tiếng kêu vài tiếng.
Gió lạnh thỉnh thoảng thổi qua, Diệp Địch đánh vài cái rùng mình, hắn bị đông lạnh cũng thanh tỉnh rất nhiều. Cảm kích nhìn thoáng qua tiểu quái vật, ngón tay Diệp Địch phát run dò xét hơi thở Tiểu Bảo, thân mình run càng lợi hại hơn , hơi thở cục cưng rất yếu rất yếu! Ôm lấy Tiểu Bảo đang hôn mê, Diệp Địch bối rối nhìn bầu trời đêm, chỉ cảm thấy bốn phía có đầy chim không đếm được.
Xả xuống bố trên lưng đã ướt đẫm quăng vào trong nước, A Đột thấm lấy nước tiểu phất lên người Diệp Địch, tiếp đó ngửa đầu nhìn bầu trời đêm. Một lát sau, thanh âm ong ong ong truyền đến, ba con bạch phong dừng ở trên bờ vai của hắn.
Cũng không quản A Đột có thể nghe hiểu được hay không, Diệp Địch mang theo tiếng khóc nức nở cầu xin: “Van cầu ngươi cứu cứu cục cưng, cứu cứu cục cưng.” Thân mình trong lòng mềm nhũn , cơ hồ không cảm giác còn có sinh mệnh, ánh mắt Diệp Địch bồi hồi giữa thanh tỉnh cùng cuồng loạn.
Sờ sờ lên cái trán lạnh lẽo của Tiểu Bảo, A Đột vươn tay phải mở miệng của nhóc, tiếp theo cắn nát cổ tay trái, từng giọt huyết ấm áp rơi vào miệng Tiểu Bảo. Bạch phong ong ong kêu vài tiếng, A Đột quay đầu hướng về thượng du nhìn nhìn, thu hồi cổ tay, hướng Diệp Địch kêu vài tiếng, sau đó xoay người bỏ chạy. Diệp Địch lúc này có ngốc cũng hiểu được những người đó nhất định sẽ đuổi theo, không dám trì hoãn, hắn chạy về cánh rừng ngược lại hướng A Đột.
Một ít điểu truy theo khối “Nội khố” của A Đột, còn có mấy con vẫn theo bọn họ. Bạch phong tha đôi cánh phì nộn của nó dần dần bay cao, còn ở trên không trung làm ra mấy loại động tác khiêu vũ “Câu dẫn” chim chóc. Lực chú ý của mấy con chim kia dần dần đặt ở trên người bạch phong, đuổi theo thật nhiều ngày, chúng nó tựa hồ cũng đói bụng, cuối cùng chịu không được dụ hoặc cúi người hướng bạch phong mổ tới.
Mặc cho ai đều vô pháp tin tưởng bạch phong có thể tránh khỏi chim chóc, nhưng chúng nó không chỉ tránh được, còn dùng mũi kim trên đôi hung hăng đâm vào trong thân thể lũ chim. Lũ chim phát ra vài tiếng tiếng kêu rên, cánh uỵch hai cái từ không trung thật mạnh ngã xuống đất. Lúc này, trong rừng làm sao còn có thể nhìn thấy bóng dáng A Đột cùng Diệp Địch? Vây quanh thi thể lũ chim bay vài vòng, bạch phong lúc này mới chậm rãi bay đi .
“Lão đại, người không thấy !”
“Trong nước có băng, bọn họ trôi không xa, cũng có thể bọn họ đã lên bờ , mấy người các ngươi thuận theo bờ sông tiếp tục truy, những người khác đi theo ta!”
“Vâng!”
Trong rừng yên tĩnh, tiếng vó ngựa phá lệ làm người ta hoảng hốt. Trong một thân đại thụ to lớn, Diệp Địch ôm Tiểu Bảo tránh ở trong động thụ đại khí không dám ra. Tiểu Bối cùng A Đột canh giữ ở ngoài động nhìn chăm chú mấy kẻ xấu kỵ mã chạy xa. Chung quanh động thụ nồng đậm vị khai của nước tiểu, là nước tiểu của tiểu Bối.
Y phục Tiểu Bảo ướt đẫm, Diệp Địch cũng thế, nhưng đối với Tiểu Bảo mà nói, một khi hút phải phong hàn thì sẽ là đòi mạng . Thụ động rất nhỏ, Diệp Địch không thể tránh khỏi sẽ áp đến vết thương của Tiểu Bảo. Y phục ướt đẫm càng ngày càng lạnh, Diệp Địch lạnh đến mức khớp hàm đều run lên, môi cũng trắng. Bàn tay dán ở hậu tâm Tiểu Bảo vì nhóc đưa vào nội công sưởi ấm, răng Diệp Địch run run nói: “Vị, tiểu, huynh đệ này… , tìm một chỗ, nhóm lửa, cục cưng, cục cưng chịu không, nổi .”
A Đột kêu một tiếng, tựa hồ là hiểu được . Hắn nhảy ra động thụ, vãnh tai cẩn thận nghe động tĩnh chung quanh. Tiểu Bối cũng nhảy ra ngoài, nó nhảy lên trên cây, xem xét bốn phía. Một lát sau, tiểu Bối từ trên cây xuống dưới, nhỏ giọng kêu kêu, A Đột quay đầu nhìn Diệp Địch, chạy hai bước về phía trước, lại quay đầu liếc mắt nhìn Diệp Địch một cái, ý bảo hắn đuổi kịp.
Một tay bắt lấy động khẩu, Diệp Địch gian nan đứng lên, lạnh thẳng đánh cái run. Nhưng hai tay của hắn cũng là chặt chẽ ôm Tiểu Bảo, dùng thân thể cũng không ấm của mình sưởi ấm nhóc. A Đột mỗi ngày đều ở trong rừng tìm thức ăn cho Tiểu Bảo, đối với cánh rừng này hắn so với Diệp Địch còn quen thuộc hơn. Mang Diệp Địch ở trong rừng hắc ám không thấy năm ngón tay tìm chỗ ẩn thân, hai mắt trồi ra của A Đột tỏa sáng. Chạy một trận, trên người Diệp Địch dần dần ấm áp lên, tinh thần cũng dần dần thanh minh.
Bất tri đã chạy vài vòng quanh cánh rừng, A Đột cuối cùng ngừng lại, Diệp Địch đã là mồ hôi đầm đìa, thở hồng hộc. Theo A Đột tiến vào một bụi cỏ khô dày đặc, hai mắt dần quen với bóng đêm ẩn ẩn thấy được một cái động khẩu, nước mắt Diệp Địch lúc này bừng lên. Hắn bước nhanh tiến vào huyệt động còn chưa cao tới hắn, cước bộ không dám ngừng lại. Gió lạnh vẫn đuổi theo bọn họ bị chắn bên ngoài huyệt động, trong huyệt động tràn đầy tiếng thở dốc trầm trọng của Diệp Địch.
Đi đến cuối sơn động, Diệp Địch mới đặt mông ngồi ở trên đất, huyệt động này thực thấp, cũng rất sâu, cho dù đốt lửa cũng rất khó bị người phát hiện. Bất chấp nghỉ ngơi, Diệp Địch hai tay bủn rủn cởi bỏ y phục ướt đẫm trên người Tiểu Bảo, tiểu Bối cùng A Đột chưa cùng tiến vào, không biết đã đi nơi nào.
“Cục cưng, cục cưng, không cần ngủ, không cần ngủ…” nước mắt Diệp Địch rơi trên mặt Tiểu Bảo, thân mình lại run lên, không phải là vì rét lạnh, mà là vì cực độ sợ hãi. Người trong lòng cơ hồ không có cảm giác hơi thở , cho dù là ở trong động hắc ám, Diệp Địch đều có thể nhìn thấy vẻ xanh trắng không bình thường trên mặt Tiểu Bảo.
“Cục cưng, cục cưng, nghe lời, không ngủ, chúng ta không ngủ.” Kéo y phục ướt sũng trên người mình, Diệp Địch đem thân thể băng lãnh của Tiểu Bảo gắt gao khóa ở trong lòng mình, “Cục cưng, không ngủ, không ngủ, cục cưng, nghe lời… Cục cưng… Hảo ca ca van cầu ngươi… Không cần ngủ… Không cần ngủ…” Chôn ở bên hõm cổ Tiểu Bảo, Diệp Địch rốt cuộc nhịn không được khóc lên tiếng, “Cục cưng… Cầu ngươi… Hảo ca ca, cầu ngươi… Không cần, ngủ…”
“Hô hô hô hô!”
“Kỷ kỷ kỷ!”
A Đột cùng tiểu Bối đi vào, trên tay mỗi bên ôm một bó nhánh cây, buông nhánh cây xuống, hai “Người” lại chạy ra sơn động. Giống như không có nhìn thấy bọn họ tiến vào, Diệp Địch chỉ càng không ngừng chà xát lòng bàn chân duy nhất không có bị thương của Tiểu Bảo, khẩn cầu nhóc tỉnh lại.
Nhặt rất nhiều nhánh cây, A Đột giật nhẹ cánh tay Diệp Địch, Diệp Địch nâng lên gương mặt tràn đầy nước mắt, A Đột vươn móng vuốt, đưa cho hắn hai tảng đá, kêu vài tiếng. Nhìn hai tảng đá kia, Diệp Địch đần độn , A Đột một tay cầm lấy một tảng đá, xát xát hai tảng đá, lại đưa cho Diệp Địch. Diệp Địch mờ mịt nhìn về phía A Đột, một đạo quang bổ vào đầu của hắn, hắn lập tức phản ứng lại A Đột muốn cho hắn làm cái gì.
Đem Tiểu Bảo phóng ở một bên, đoạt lấy hai khối đá cứu mạng kia, Diệp Địch ghé vào chồng nhánh cây mãnh liệt xát hai tảng đá. Hơn mười lần sau, ánh lửa phát ra lấp lóe, Diệp Địch gấp đến độ kêu lên: “Đi ra nha, mau ra đây nha!” Tựa hồ ông trời cũng hiểu được chính mình không thể tàn nhẫn như thế, một ngọn lửa đủ lớn xuất hiện châm lên lá khô trên nhánh cây. Hai tay run rẩy sắp bắt không được hòn đá , Diệp Địch càng không ngừng xát xát bọn chúng, dần dần, ngọn lửa biến thành hỏa diễm, trong động sáng lên.
Đem toàn bộ nhánh cây bỏ vào trong hỏa diễm, Diệp Địch ôm lấy Tiểu Bảo, tiếp tục chà xát lòng bàn chân, ách thanh khóc nói: “Cục cưng, ấm áp , ấm áp , không ngủ , chúng ta không ngủ … Cục cưng, tỉnh tỉnh a, chúng ta không ngủ …” A Đột không có nghỉ ngơi, càng không ngừng tìm đến nhánh cây, trong huyệt động càng ngày càng ấm áp .
“Chi chi chi… Chi chi chi…”
Tiểu Bối nghẹn một đường ngồi ở bên chân Tiểu Bảo cũng khóc, thân thể nó rơi xuống nước, chạy trối chết, giờ đây đang sợ hãi phát run. Một móng vuốt mở ra miệng Tiểu Bảo, huyết thủy ấm áp lại rót vào trong miệng của nhóc. Uy xong, A Đột liếm liếm miệng vết thương trên cổ tay, sờ sờ đầu tiểu Bối, chỉa chỉa bên ngoài. Tiểu Bối lau nước mắt, theo hắn đi ra, bọn họ phải bảo vệ động khẩu, để ngừa ác nhân cùng lũ điểu xấu tìm được bọn họ.
Không biết là ấm áp hay là vì uống lên máu A Đột, tiếng thở dốc của Tiểu Bảo càng ngày càng rõ ràng, Diệp Địch nhìn nhóc không tiếng động rơi nước mắt, sợ là mình ảo giác. Lâu đến như qua cả đời, người trong lòng cuối cùng phát ra một tiếng rên rỉ gây cho Diệp Địch hy vọng, Diệp Địch oa khóc lớn lên, ôm chặt Tiểu Bảo: “Cục cưng, cục cưng, tỉnh tỉnh, tỉnh tỉnh… Không ngủ , chúng ta không ngủ …”
“Ngô… Khụ khụ khụ…”
“Cục cưng, cục cưng, tỉnh tỉnh! Mau tỉnh lại!”
Nâng dậy thân mình Tiểu Bảo, Diệp Địch vỗ nhẹ sau lưng nhóc. Khụ ra hai ngụm nước, mí mắt nhắm chặt của Tiểu Bảo giật giật.
“Cục cưng! Cục cưng!”
“Ngô… Đau…”
Thân mình không ngừng phát run, Tiểu Bảo theo bản năng tiến sát về phía Diệp Địch.
“Cục cưng?” Diệp Địch bối rối sờ lên cổ tay Tiểu Bảo, vừa tìm được mạch, hắn lại hoảng hốt không biết nên làm sao đây , cỗ “Khí” kỳ quái trong cơ thể cục cưng đang tán loạn!
“Ô… Đau…” Thân thể một trận buộc chặt, Tiểu Bảo cúi đầu khóc lên, “Sư, phó… Ca, ca… Đau…”
“Cục cưng? Đau ở đâu? Đau ở đâu?” tay Diệp Địch không biết nên nhu ở đâu, miệng vết thương dính nước của Tiểu Bảo có thật nhiều chỗ đều chảy ra huyết thủy, dưới ánh lửa, vết thương trên người Tiểu Bảo nhìn mà ghê người.
“Ô ô… Đau… Ca, ca… Đau…” Tiểu Bảo chậm rãi mở mắt, cũng là vô thần, càng không ngừng kêu đau, thân thể cũng toát ra mồ hôi lạnh, run rẩy lợi hại.
“Cục cưng? Đau ở đâu, ngươi nói cho Hảo ca ca?” Diệp Địch khóc hôn lên hai má và trán Tiểu Bảo, trong mắt là tuyệt vọng sắp hỏng mất.
Hảo ca ca? Hảo ca ca, không khóc… Hảo ca ca… Hảo ca ca… Chạy mau, chạy mau… Hảo ca ca… Đi Phàm cốc… Đi Phàm cốc… Tiểu Bảo kêu đau vô ý thức lặp lại những lời này, một người ôm cậu gào khóc.
“Cục cưng… Chúng ta đi Phàm cốc… cùng Hảo ca ca đi Phàm cốc… Cục cưng… Ngươi đau ở đâu? Đau ở đâu? Ô ô…” Thống hận chính mình vô năng, Diệp Địch ngoan tâm cho mình mấy tát, là hắn đưa tới những người đó, là hắn hại cục cưng.
Đau đớn làm Tiểu Bảo dần dần có ý thức, hai mắt vô thần chậm rãi rót vào ánh sáng, sau khi cậu thấy rõ ràng người đang ôm mình là ai mới phát hiện thanh âm “Ba ba” kia là cái gì.
“Hảo, ca, ca… Ô…”
Từng cái tát của Diệp Địch dừng ở trong lòng Tiểu Bảo, cậu lúc này bật khóc. Tiếng “Hảo ca ca” này khiến Diệp Địch ngừng tát, nhìn thấy cục cưng đang nhìn hắn, hắn sợ hãi khóc lớn: “Cục cưng, cục cưng, không cần bỏ lại Hảo ca ca… Cục cưng, cục cưng… Chúng ta đi Phàm cốc, đi Phàm cốc…”
“Hảo, ca ca… Ô… Không, đánh, không, đánh…” Dán lên gương mặt sưng đỏ của Hảo ca ca, tâm Tiểu Bảo giống như bị người nắm chặt, cậu là sao chổi, cậu hại Đại ca ca, hiện tại lại hại Hảo ca ca.
“Không đánh, Hảo ca ca không đánh, cục cưng không ly khai Hảo ca ca, Hảo ca ca không đánh.”
Hai người trần trụi gắt gao rúc vào cùng nhau, nước mắt lẫn nhau hòa hợp tựa như nhất thể, thuận theo thân thể Tiểu Bảo trượt rơi. Chính là lần này, Tiểu Bảo cực độ suy yếu rốt cuộc nhịn không được đau đớn giống như xuyên cốt, một tiếng kêu đau vang vọng.
“Cục cưng, nói cho Hảo ca ca nên làm sao đây? Cục cưng, cục cưng… Không cần bỏ lại Hảo ca ca…” Diệp Địch nghĩ đến Tiểu Bảo vừa rồi bị thương mới có thể kêu đau, nhưng hắn lại hỏi không ra Tiểu Bảo là đau ở đâu, gấp đến độ không biết làm sao. Tuy rằng hắn phát hiện cỗ “Khí” kỳ quái trong cơ thể Tiểu Bảo, nhưng hắn tham không ra nguyên nhân Tiểu Bảo đau chính là vì cỗ khí, đương nhiên cũng không biết nên như thế nào giảm bớt thống khổ của Tiểu Bảo.
Hảo ca ca… Đi Phàm cốc, ta là, sao chổi, sẽ hại người… Hai mắt đẫm lệ nhìn gương mặt tái nhợt lo lắng của Hảo ca ca, nước mắt Tiểu Bảo như từng xuyến châu đứt rời.
“Hảo ca, ca… Song, tu… Đi, Phàm, cốc…” Có dưỡng công, người xấu có phải liền bắt không được Hảo ca ca hay không?
“Hảo, ca ca… Song, tu… Song…”
Thân thể không ngừng run rẫy, Tiểu Bảo nhẫn đến cực hạn đau đớn hôn mê bất tỉnh.
“Cục cưng!”
……
Năm người tay cầm đuốc kỵ mã đi tới chỗ ôn trì, vừa thấy đến đầy đất hỗn độn cùng vết máu trên đất tùy ý đều có thể thấy được, năm người kia sắc mặt đại biến, thẳng hô khốn kiếp.
“Lam công tử, chúng ta đã tới chậm!” Một người trong đó xuống ngựa.
Namtử khuyết một tay đi vào bên cạnh ao, mi tâm nhíu chặt nhìn chung quanh một vòng, phát hiện vài con điểu chết, tâm thẳng tắp trầm xuống. Y quay đầu hô to: “A Đột!”
“Hô hô! !” một A Đột theo bọn họ tiến đến kêu vài tiếng, hai bạch phong ngủ ở trên vai hắn giật giật cánh, sau đó chậm rãi bay lên. A Đột vây bên cạnh ao ngửi ngửi, rầm một tiếng trực tiếp nhảy vào trong nước, bạch phong đã dọc theo bờ sông bay đi .
“Lên ngựa!”
Nam tử một tay rất nhanh lên ngựa, năm người theo sát bạch phong.
Trong rừng thỉnh thoảng truyền đến điểu kêu, Lam Vô Nguyệt một tay nắm chặt dây cương ngửa đầu quan sát một lát, hướng tới bốn người khác nói: “Các đại ca cẩn thận, trong rừng có điểu Tước trang, không cần bị chúng nó nhìn trúng.”
Bốn người kia gật gật đầu.
“Hô hô hô! !” A Đột trên bờ ở phía trước tốc độ cực nhanh dẫn đường. Đột nhiên, hắn ngừng lại, hướng tới phía trước nhe răng gầm nhẹ. Đám người Lam Vô Nguyệt lập tức lặc trụ cương ngựa, nín thở lắng nghe, chỉ chốc lát sau, năm người nhìn nhìn lẫn nhau, tự hiểu lấy phân tán ra, A Đột cũng trốn sau cây. Năm người dập tắt đuốc, lấy ra dược phấn có thể lẫn lộn mùi vẩy lên người, tiếp đó lấy ra binh khí của bản thân.
Ẩn ẩn có tiếng vó ngựa truyền đến, dần dần, tiếng vó ngựa phân loạn, nghe lên ước chừng có mười mấy con ngựa. Lam Vô Nguyệt từ phía sau cây vươn người tìm hiểu, lãnh nhãn nhìn một đám người cách đó không xa, quanh bốn phía đám người kia có rất nhiều chim đang bay, y hướng tới bốn người khác làm thủ thế “Đánh lén”. Bốn người gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu được, về phần lũ chim này, trước giết người sau sát điểu!
Những người tới bắt Tiểu Bảo toàn bộ tụ tập đến nơi đó, có người nói: “Lão đại, Tước điểu đã đánh mất. Chúng ta theo Tước điểu chỉ phát hiện khối bố này trên người quái vật, ngốc tử cùng hài tử kia không biết trốn đi nơi nào .”
“Lão đại, bọn họ giết năm con Tước điểu của chúng ta.”
“Bọn họ nhất định còn ở trong rừng, mệnh lệnh Tước điểu tiếp tục truy tung tích bọn họ. Trời lạnh như thế, bọn họ lại rớt vào trong sông, không nhóm lửa sẽ bị đông chết, chú ý nơi có ánh lửa. Lại phân công nhau đi tìm, quái vật kia rất giống kẻ trang chủ đang tìm, ta đã phái ra Tước điểu trở về báo tin. Phải tìm được quái vật cùng hài tử kia, còn tên ngốc tử không cần để ý tới, trực tiếp giết.”
“Vâng!”
“Muốn bắt Tiểu Bảo cùng A Đột, trước xem đao trong tay gia gia ta có đáp ứng hay không!” Đi theo một tiếng rống giận mười phần lo lắng, một thanh xích sắt liên hoàn đao từ trong rừng bay tứ tung ra, đánh những người đó trở tay không kịp, đương trường còn có hai người bị chặt bỏ đầu. Dị biến phát sinh làm bọn hắn quá sợ hãi, tên cầm đầu lấy ra điểu tiếu định thổi, nhưng tiếu vừa bỏ vào trong miệng đã bị người phía sau đột nhiên nhảy lên chém tới nửa đầu.
Người nọ bay lên không đem thi thể tên cầm đầu đá xuống ngựa, tiếp theo một kiếm chém đứt dây thừng của điểu tiếu, ở không trung xoay người, đem điểu tiếu đá bay ra ngoài, động tác lưu loát dứt khoác dẫn tới bốn người đang tiến đến cùng y nhịn không được trong lòng tán thưởng. Bất quá hiện tại không phải thời điểm tán thán, vị chủ nhân của thiết khóa liên hoàn đao kia lấy thân thể cường tráng cùng hắn tuyệt đối không tương xứng nhẹ nhàng cao cao nhảy lên, tiếp được điểu tiếu. Không có điểu tiếu, những người đó liền không thể chỉ huy chim chóc.
“Tiểu đệ! Ngươi đi tìm Tiểu Bảo, nơi này giao cho chúng ta!” Một vị nam tử thân hình cao gầy khác hướng Lam Vô Nguyệt hô một tiếng, hai thanh đoản đao trong tay hướng đến người của Tước trang bay đi.
“Nơi này giao cho chư vị đại ca !” Lam Vô Nguyệt không có cự tuyệt, trực tiếp kỵ mã của người bị y giết, quay đầu ngựa lại. A Đột cũng vô tâm ham chiến, hướng bạch phong kêu vài tiếng, cực nhanh chạy tới một đầu khác của cánh rừng. Vừa rồi nghe được những người đó nói, mọi người đều thực lo lắng, tuy rằng nghi hoặc ngốc tử kia là ai, nhưng hàng đầu vẫn là nhanh chóng tìm được Tiểu Bảo.
Sau khi Lam Vô Nguyệt xuất cốc, Trang Đông Dương phái bốn người cùng y tìm kiếm Tiểu Bảo, một là nhiều người an toàn chút; thứ hai, có chuyện gì cũng có người đúng lúc mật báo, dù sao A Đột số lượng hữu hạn, không thể chỉ dựa vào A Đột chạy qua lại. Lam Vô Nguyệt một hàng xuất cốc liền thẳng đến Thạch trấn Lâm phủ, kết quả ở nửa đường, bạch phong theo bọn họ phát hiện vị A Đột truyền tin trở về. Biết được A Đột đã tìm được tung tích Tiểu Bảo, Lam Vô Nguyệt làm cho vị A Đột kia trở về bẩm báo sư phó, y lại cùng các vị đại ca dưới bạch phong dẫn đường tiếp tục tiến đến Hành Dương trấn, lại không nghĩ vẫn là chậm một bước.
“Giá!”
“Giá!”
Tiểu Bảo, ca ca tới đón ngươi , ngươi nhất định phải kiên trì, nhất định phải kiên trì!
“Giá!”
>>Hết
|
Chương 54[EXTRACT]“Cục cưng… Ô… Cục cưng…”
Hôn lên hai má và trán Tiểu Bảo, Diệp Địch một tay ở giữa khố mình triệt động, một tay kia sờ lên mạch đập Tiểu Bảo, nước mắt từng giọt từng giọt dừng ở trên mặt cậu. Cho dù là trong hôn mê, Tiểu Bảo vẫn là đau đến không ngừng run lên, môi một chút huyết sắc đều không có. Nắm lấy dục vọng cũng không làm sao cứng rắn của mình, Diệp Địch khóc tách ra hai chân Tiểu Bảo.
“Cục cưng… Chúng ta đi Phàm cốc… Không cần ngủ… Ô…”
Đến khi đem phân thân của mình tiến vào trong cơ thể Tiểu Bảo, ánh mắt Diệp Địch hoàn toàn cuồng loạn . Cục cưng, cục cưng của hắn, người duy nhất tin tưởng hắn trên đời này, đã bị chính mình đạp hư .
“Cục cưng, đi Phàm cốc, Hảo ca ca lập tức mang ngươi đi Phàm cốc.” Nước mắt thuận theo cằm Diệp Địch tích rơi trên vết thương nơi ngực Tiểu Bảo, hắn thất thần nhìn khuôn mặt thống khổ của Tiểu Bảo, chậm rãi đem chính mình hoàn toàn chôn vào trong cơ thể cậu, nơi cổ tay trái của hắn, huyết thủy trào ra.
Cục cưng, Hảo ca ca không tốt, Hảo ca ca là người xấu, Hảo ca ca không chỉ hạ độc hại chết cha nương và huynh đệ, còn đối với cục cưng làm ra chuyện không bằng cầm thú. Cục cưng, là Hảo ca ca hại ngươi, là Hảo ca ca đưa tới những người đó, là Hảo ca ca, hại ngươi.
Tựa hồ muốn đem hành vi cầm thú của mình chặt chẽ nhớ kỹ, Diệp Địch gắt gao nhìn Tiểu Bảo đi theo động tác của mình mà lay động, nhìn thân thể tràn đầy vết thương của Tiểu Bảo. Hắn là ai vậy? Hắn là ai vậy? Hắn là Diệp Địch sao? Không, hắn không phải Diệp Địch, hắn là súc sinh, là súc sinh sớm nên bị giết chết.
Trong huyệt động vang lên tiếng gào thét tuyệt vọng của một người, A Đột cùng tiểu Bối canh giữ ở động khẩu vội vàng chạy trở về, chứng kiến hình ảnh trước mắt, hai động vật đều là một đầu mờ mịt. Đã quen Diệp Địch luôn thường thường sẽ điên một trận, hai động vật cũng không rõ Diệp Địch đang đối với Tiểu Bảo làm cái gì liền không tiếng động ly khai, tiếp tục thủ động khẩu. (= =||||)
Ngưỡng đầu, Diệp Địch lâm vào điên cuồng chỉ biết theo bản năng luật động có thể sẽ giảm bớt thống khổ của Tiểu Bảo, lòng tràn đầy đều là không có chí tiến thủ ghét. Cổ tay trái bị cắn nát vẫn lưu máu tươi, Diệp Địch dùng huyết của mình vội tới làm trơn cho Tiểu Bảo, sau khi Tiểu Bảo niệm song tu, sau khi chính mình đối với Tiểu Bảo làm chuyện như vậy, hắn không còn mặt mũi nào tiếp tục sống.
Nhưng dần dần, tiếng gào thét của Diệp Địch nhỏ xuống, ánh mắt của hắn nhắm lên, nhưng luật động của phần eo không có đình chỉ, ngược lại không còn là hành vi tràn ngập tuyệt vọng bị bức bách trước đó. Động tác của hắn trước có chút nhẹ nhàng chậm chạp, tiếp đó càng ngày càng chậm, sau một lần va chạm vào, hắn ngừng lại, thần sắc bình tĩnh.
Bình tĩnh như vậy ước chừng giằng co ở thời gian nửa ly trà nhỏ, Diệp Địch lại luật động lên. Hắn không mở mắt, động tác cũng càng như là hành vi bản năng. Bất quá giống như theo bản năng biết người mà hắn đang ôm là ai, trong động tác càng ngày càng cuồng dã nổi lên thủ hộ ôn nhu. Miệng vết thương nơi cổ tay dần dần không còn đổ máu, ánh mắt Diệp Địch nhắm quá chặt chẽ , trên đầu chảy ra mồ hôi, miệng thì thào kêu: “Cục cưng, cục cưng…”
Tạng phủ từng bị trọng thương qua ẩn ẩn đau lên, Diệp Địch lại không hề sở giác, ý thức đã hoàn toàn bị dưỡng công trong cơ thể Tiểu Bảo khống chế. Sau khi bị thương nặng chạy trốn, công lực Diệp Địch liền đánh mất hơn phân nửa, không bao lâu hắn liền điên rồi. Si ngốc nhiều năm như thế, hắn nguyên bản đã võ nghệ không tinh bây giờ công lực cũng cơ hồ xem như phế đi, chính là vì như thế, hắn vẫn như Nhiếp Chính, dễ dàng bị dưỡng công khống chế.
Diệp Địch động tác càng lúc càng nhanh, chỉ cảm thấy ngực nóng rực khó nhịn, mà lúc này, Tiểu Bảo không còn khóc kêu đau , đi theo Diệp Địch co rúm, cậu cúi đầu rên rỉ lên, giống như một con tiểu miêu. Diệp Địch mở mắt, si ngốc hôn xuống miệng Tiểu Bảo, hàm trụ “Miêu kêu” của hắn, nhanh tiếp theo chính là mãnh liệt trọng kích, nước mắt Tiểu Bảo bị tình dục bức ra làm ẩm ướt hai tấn tóc của hắn.
Diệp Địch không khống chế được động tác mạnh ngừng lại, hắn phát ra một tiếng một tiếng , nhưng ngay sau đó hắn lại “Phốc” văng lên một ngụm huyết, bắn tung tóe trên thân Tiểu Bảo. Thất thần nhìn vách động phía trước, thân thể Diệp Địch lay động vài cái, mềm nhũn ở trên người Tiểu Bảo. Tiểu Bảo bị hắn đè lên cúi đầu hừ hừ, nhưng không có từ trong hôn mê tỉnh lại. Diệp Địch hôn mê cũng không hề biết, nội lực còn lại không nhiều lắm trong cơ thể hắn đang bị một cỗ “Khí” kỳ quái cắn nuốt. Nội lực của hắn so với cỗ khí này mà nói là quá yếu ớt , tuy nó làm ra chống cự, nhưng lại như châu chấu đá xe.
“Hô hô!” A Đột ở động khẩu kêu lên, lông trên người tiểu Bối nổ tung, có người đến ! Hai “người” đồng thời quay đầu hướng vào trong động kêu, nhưng hai người dính sát vào nhau cùng một chỗ trong động đều đã hôn mê , căn bản nghe không được chúng nó cảnh báo.
Tiếng vó ngựa càng ngày càng gần, tiểu Bối chạy ra ngoài, chạy lên trên một thân cây cách nó gần nhất, rất nhanh leo lên. A Đột hạ thấp thân thể, đem chính mình giấu ở trong bụi cỏ, tính ở trước khi người xấu đến thừa dịp chưa chuẩn bị cho gã một móng vuốt. Không khí ở động khẩu nháy mắt lạnh lẽo, ngay cả lông trên người A Đột cũng dựng thẳng lên.
“Ong ong ong…”
Chỉ chốc lát sau, một con bạch phong phì nộn tiến vào tầm mắt A Đột, hắn trừng mắt nhìn tình huống, từ trên đất nhảy dựng, hô hô hô kêu lên, tựa hồ thật cao hứng. Tiểu Bối từ trên cao nhìn xuống thấy được người đi theo sau bạch phong, chi chi kêu to từ trên cây nhảy xuống, hướng tới người kia chạy vội qua.
“Tiểu Bối!”
Người tới nhìn thấy tiểu Bối vội vàng lặc trụ dây cương xuống ngựa, còn chưa có đứng vững, tiểu Bối liền nhảy lên trên người y.
“Tiểu Bối, Tiểu Bảo đâu?”
“Chi chi chi!”
Từ trên trên người người nọ xuống dưới, tiểu Bối tay chân cùng sử dụng hướng đến động khẩu mà chạy, tim người nọ nhấc tới cổ họng, gắt gao đuổi kịp. Đi vào động khẩu, phát hiện một A Đột, người nọ cảm kích hướng hắn gật gật đầu, khom người vào sơn động.
“Hô hô.” A Đột thủ Tiểu Bảo nhìn thấy đồng bạn mình, rất là cao hứng, hai A Đột xông tới ôm lẫn nhau. (= =|||)
Động khẩu không có ánh sáng gì, càng đi vào trong, ánh sáng càng rõ ràng, bất quá trong động cũng càng hẹp, vòng qua một tảng đá nhô ra, trước mắt sáng rõ, Lam Vô Nguyệt bắt tay đem đuốc phóng tới một bên, ngẩng đầu nhìn.
“Tiểu Bảo!”
Không thể tin được hết thảy lọt vào trong tầm mắt, Lam Vô Nguyệt nổi giận gầm lên một tiếng, rút ra kiếm vọt lên: “Ngươi này súc sinh!”
“Hô hô!”
A Đột đi theo vào như chỉ mành treo chuông bổ nhào vào trên người Lam Vô Nguyệt đem kiếm y bổ về phía Diệp Địch đánh bay đi ra ngoài, tiếp đó che ở trước người Diệp Địch hướng tới Lam Vô Nguyệt nhe răng.
“Tránh ra! Ta muốn giết hắn!” Lam Vô Nguyệt mặt đều phát xanh , y có làm sao cũng không nghĩ tới thật vất vả tìm được Tiểu Bảo, lại là dưới tình huống như vậy. Hốc mắt nóng rát, trên mu bàn tay Lam Vô Nguyệt ứa ra gân xanh.
“Chi chi chi!” Tiểu Bối giơ chân, không rõ Lam Vô Nguyệt vì cái gì muốn giết Diệp Địch.
“Hô hô hô!” A Đột mạnh mẽ lắc đầu, không thể giết.
Nâng tay che mắt, Lam Vô Nguyệt toàn thân tức giận đến phát run, y làm sao cùng sư phó, cùng đại ca công đạo? Bảo y làm sao cùng sư phó, cùng đại ca công đạo? ! Tiểu Bảo… Tiểu Bảo… Tiểu Bảo vẫn là một hài tử!
“Hô hô hô!”
“Chi chi chi!”
Buông tay, vươn ra A Đột cùng tiểu Bối, Lam Vô Nguyệt cắn răng túm lấy tóc “Cầm thú” kéo hắn lên, sau đó không chút lưu tình đá đến một bên. Bởi vì động tác của y, tính khí của “Cầm thú” từ trong cơ thể Tiểu Bảo trượt ra, bạch dịch hỗn huyết nam tính tùy theo hậu huyệt Tiểu Bảo chảy ra, hốc mắt Lam Vô Nguyệt đều muốn nứt ra rồi, đầu choáng váng.
Đau lòng quỳ gối bên người Tiểu Bảo, nhìn vết roi, vết phỏng trên người nhóc, hai chân bị nhánh cây cố định, nước mắt Lam Vô Nguyệt rốt cuộc nhịn không được . Một tay ôm lấy Tiểu Bảo, y ách thanh thấp gọi: “Tiểu Bảo, Mỹ nhân ca ca, đến đây… Mỹ nhân ca ca, đến đây…” Đem đầu Tiểu Bảo áp vào trong ngực, Lam Vô Nguyệt lần thứ hai ở trước mặt người khác mà khóc: “Tiểu Bảo, thực xin lỗi… Thực xin lỗi… Mỹ nhân ca ca đã tới chậm, Mỹ nhân ca ca, đã tới chậm… Tiểu Bảo…”
Lão thiên gia vì cái gì nhẫn tâm như thế? Vì cái gì phải đối đãi một hài tử thiện lương như vậy? Chẳng lẽ bởi vì nhóc là nhi tử Lâm Thịnh Chi, cho nên ông trời muốn đem nghiệt mà Lâm Thịnh Chi đã làm báo ứng ở trên người Tiểu Bảo sao? Bất công! Rất bất công!
“Tiểu Bảo… Mỹ nhân ca ca đến đây, Mỹ nhân ca ca đến đây… Tiểu Bảo…”
“Ngô…” Sau lưng đau quá, Diệp Địch bị đá đến một bên từ trong hôn mê tỉnh lại. Mở to mắt, trước mắt có chút mơ hồ, ẩn ẩn nhìn thấy có người đưa lưng về hắn. Diệp Địch dụi dụi mắt, nghĩ rằng chính mình hoa mắt .
“Cục cưng, cục cưng…” Theo bản năng kêu , Diệp Địch chống đỡ thân mình ngồi dậy.
Hai mắt rơi lệ của Lam Vô Nguyệt phút chốc bắn ra hàn quang, y chậm rãi buông Tiểu Bảo, đứng lên, xoay người.
“Cục cưng…” Ánh mắt xoa nhẹ vài lần đã biết trước mắt có một người, Diệp Địch mạnh mẽ thanh tỉnh, sờ qua một nhánh cây, hắn đứng lên liền hươ qua, miệng hô to: “Không được làm bị thương cục cưng của ta!”
Tránh đi nhánh cây, Lam Vô Nguyệt dễ dàng bắt lấy cổ tay đối phương, sử lực.
“A!” Diệp Địch ăn đau buông lỏng tay, nhánh cây rớt, vẫn không sợ mà gầm rú: “Không được làm bị thương cục cưng của ta!”
Lam Vô Nguyệt mắt mạo lửa giận, tay trái bỗng lặc xuống phía dưới, đối phương đau đến quỳ gối trên đất, vẫn là kêu : ” Không được làm bị thương cục cưng của ta!”
“Cục cưng của ngươi? !” Không thấy rõ gương mặt bị tóc bay rối ngăn trở của đối phương, Lam Vô Nguyệt lửa giận tận trời, “Tên cầm thú! Ngươi đối với Tiểu Bảo làm cái gì? !”
“Cục cưng, cục cưng, cục cưng là của ta, không được làm bị thương nhóc, không được làm bị thương nhóc!”
“Ngươi còn có mặt mũi nói nó là của ngươi! Ta không thể giết ngươi, thiên lý khó chứa!”
Lam Vô Nguyệt phẫn nộ tới cực điểm trực tiếp một cước đem đối phương đá đến một bên, sau đó rất nhanh nhặt lên kiếm trên đất.
“Chi chi chi!”
“Hô hô hô!”
A Đột cùng tiểu Bối đầy bụng khó hiểu cũng nóng nảy, nhảy đến trước người Diệp Địch, tính cả con A Đột đi theo Lam Vô Nguyệt.
“Ngươi này súc sinh!” Lam Vô Nguyệt tức điên không có ý thức đến sự tình quái dị, mũi kiếm theo đỉnh đầu A Đột đi qua thẳng chỉ trái tim Diệp Địch.
“Không được làm bị thương cục cưng của ta!” Diệp Địch bị đá ngã xuống đất vẫn kiên trì , nhanh chóng đứng lên xông đến.
“Chi chi chi ( Hô hô hô )!”
Giữa điện quang hỏa thạch, Lam Vô Nguyệt thấy được khuôn mặt đối phương lộ ra, sắc mặt kinh biến, ở nháy mắt mũi kiếm đâm vào trái tim đối phương y mạnh mẽ thu lực, kiếm sượt qua canh tay Diệp Địch đâm vào nham thạch phía sau hắn.
” Không được làm bị thương cục cưng của ta!”
Thân thể trần trụi của Diệp Địch thẳng tắp bổ nhào vào người Lam Vô Nguyệt đang vẻ mặt khiếp sợ, đem y xô ngã xuống đất. Áp Lam Vô Nguyệt, Diệp Địch không hề có kết cấu huy quyền, miệng kêu gào: ” Không được làm bị thương cục cưng của ta! Không được làm bị thương cục cưng của ta! Không được làm bị thương cục cưng của ta!”
Lam Vô Nguyệt trên mặt đã trúng mấy quyền cũng bị đánh tỉnh, vội vàng bắt lấy tay đối phương, nề hà y chỉ có thể bắt lấy một cái. Nhẫn nhịn cơn đau quyền đầu nện ở trên mặt, y hô to: “Nhị ca! Là ta! Ta là Vô Nguyệt!” Vừa kêu xong, trên khuôn mặt tuấn tú của y lại trúng một quyền, bất quá một quyền này lại là vì đối phương chưa kịp dừng tay. Kinh ngạc nhìn y, quyền đầu của Diệp Địch đứng ở bên má Lam Vô Nguyệt, “Người xấu” vừa mới nói cái gì?
“Nhị ca, nhị ca là ngươi sao? Là ngươi sao? Nhị ca!”
Taychân táy máy đẩy ra tóc nhị ca, ánh mắt Lam Vô Nguyệt tĩnh đến cực hạn. Khuôn mặt này gầy rất nhiều, tiều tụy rất nhiều, nhưng y nhận được, nhận được khuôn mặt này, đây là mặt nhị ca, là nhị ca!
“Ngươi…” Ánh mắt Diệp Địch luân phiên giữa thanh tỉnh cùng si ngốc. Quyền đầu buông lỏng ra, hắn tiến đến trước gương mặt đã xanh tím hơn một nửa, cẩn thận nhìn nhìn.
Để sát vào , Lam Vô Nguyệt càng thấy rõ khuôn mặt đối phương, hắn cắn chặt môi, khóe miệng run run.
“Ngươi là…” Diệp Địch hai tay nâng lên mặt đối phương, hô hấp không xong.
Nước mắt Lam Vô Nguyệt mãnh liệt trào ra, y ôm cổ Diệp Địch: “Nhị ca! Là ta a! Ta là Tam đệ, ta là Vô Nguyệt! Nhị ca, ngươi không nhận biết ta sao? Ta là Vô Nguyệt, ta là Vô Nguyệt!”
“Vô Nguyệt? Tam đệ?” Diệp Địch ánh mắt hỗn loạn, hắn lắc đầu, không biết đây là không nhận ra hay là ý gì khác.
“Nhị ca, ta là Tam đệ nha… Nhị ca…”
“Vô Nguyệt… Tam đệ…”
Thì thào kêu vài tiếng, Diệp Địch thoáng run run, tránh ra tay Lam Vô Nguyệt từ trên người y đi xuống dưới, vẻ mặt kích động thối lui đến bên người Tiểu Bảo liên tục xua tay, mang theo nức nở nói: “Tam đệ, không phải ta, không phải ta, ta không có hạ độc, Tam đệ, không phải ta… Cục cưng nói không phải ta, ta không có hạ độc, ta không có hạ độc…”
“Nhị ca?”
Lam Vô Nguyệt sửng sốt, choáng váng, ngây người.
Cúi đầu nhìn Tiểu Bảo, Diệp Địch đem nhóc ôm vào trong ngực, bối rối nói: “Không tin ngươi hỏi cục cưng, cục cưng nói ta không có hạ độc, nói ta là Hảo ca ca, Vô Nguyệt, không tin ngươi hỏi cục cưng, ta không có hạ độc, không tin ngươi hỏi cục cưng…” Sau đó hắn lại vỗ nhẹ mặt Tiểu Bảo, “Cục cưng, ngươi mau nói cho Tam đệ, không phải ta làm , ta không có hạ độc, cục cưng, cục cưng…”
Lam Vô Nguyệt nhìn nhị ca, hai mắt đẫm lệ mơ hồ, y tìm được nhị ca , vì sao y lại muốn khóc? Muốn được khóc lớn?
“Nhị ca… Không phải ngươi, ta cùng đại ca đều, ” nuốt vài cái, Lam Vô Nguyệt quỳ từng bước một na qua, đem nhị ca cùng Tiểu Bảo ủng ở trong ngực cũng không dày rộng của mình, “Nhị ca, không phải ngươi… Ta biết không phải là ngươi… Ta là tới đón ngươi, đón ngươi cùng Tiểu Bảo, về nhà.”
Lệ Diệp Địch chảy xuôi, thân mình run như lá rụng trong gió.”Tam đệ… Ô… Ta không có, hạ độc…”
“Ta biết, ta biết.”
Tiếng khóc từ thật cẩn thận trở nên càng ngày càng rõ ràng, Diệp Địch chậm rãi nâng lên hai tay, sau đó mạnh mẽ dùng sức ủng trụ Lam Vô Nguyệt. Ngay sau đó, thân mình hắn chấn động, không xác định hỏi: “Vô Nguyệt, tay phải của ngươi đâu?”
Lam Vô Nguyệt càng ôm chặt lấy nhị ca cùng Tiểu Bảo, lệ, từng xuyến tích rơi.
Một lát sau, tiếng khóc của Diệp Địch vang vọng toàn bộ sơn động: “Vô Nguyệt!Tayphải của ngươi đâu?Tayphải của ngươi đâu?”
“Nhị ca, chúng ta, về nhà.”
“Ô…”
>>Hết
|
Chương 56[EXTRACT]Phàm cốc, Phàm Cốt lại một lần nổi trận lôi đình.
“Bọn họ làm bị thương a Bảo? Bọn họ dám làm bị thương a Bảo của ta!”
“Sư phó, Phan Linh Tước đối với Tiểu Bảo làm cái gì? !”
“Ba ba ba!”
Phòng trong, A Mao liều mạng chụp giường, tay Nhiếp Chính chống trượng cũng không ổn . A Đột vừa trở về đang mồm to ăn xà thịt, bên chân là một chậu nước, hắn vừa đói lại khát.
Phàm Cốt tức giận đến ở trong phòng huy quyền: “A Đột nói a Bảo một thân thương, xương đùi cùng đầu ngón tay đều bị chặt đứt!”
“Cái gì? !” Nhiếp Chính chống trượng ngã xuống đất.
“Bính!” quyền đầu của A Mao nện ở bên giường.
Phàm Cốt đi đến trước mặt A Đột ngồi xổm xuống: “A Đột, ngươi theo ta nói cẩn thận chút, vết thương của a Bảo có bao nhiêu nặng?”
A Đột buông xà, tròng mắt vòng vo chuyển, hắn đứng lên chỉa chỉa mặt, chỉa chỉa cổ, chỉa chỉa trên thân… Từ đầu đến chân chỉ xong rồi, hắn nằm xuống, nhắm mắt. Nằm một lát, hắn lại đứng lên, kêu hai tiếng.
Phàm Cốt tâm ngã vào đáy cốc.
“Sư phó?”
“A Bảo toàn thân đều là thương, hôn mê bất tỉnh.”
Nhiếp Chính đổ một ngụm lãnh khí.
Phàm Cốt lạnh giọng hỏi: “Là ai làm bị thương a Bảo?”
A Đột vẻ mặt khó xử, bảo hắn làm sao hình dung ni? Hắn chỉa chỉa cửa, kêu vài tiếng.
“Sư phó?”
“Có A Đột đi tìm người làm bị thương Tiểu Bảo.”
Nhặt lên gậy chống, Nhiếp Chính tập tễnh đi đến trước mặt A Đột vội hỏi: “A Đột, người làm bị thương Tiểu Bảo bên người có điểu?”
A Đột gật đầu, cầm lấy xà ngoan cắn một ngụm, bọn họ còn đem con điểu đó cắn chết.
Phàm Cốt nổi giận: “Là con chim sẻ kia! Con chim sẻ kia làm bị thương a Bảo!”
“Ba ba! !”
Phàm Cốt đi đến bên giường, nước mắt A Mao chảy ra, ngũ quan vặn vẹo, đem hết toàn lực chụp giường, hắn muốn đi đón Tiểu Bảo, hắn muốn đi đón Tiểu Bảo! Nhiếp Chính đi qua, nóng lòng nói: “Sư phó, Bảo bị trọng thương, trời lại lạnh như vậy, nhóc một mình…” Hắn chỉ cảm thấy hô hấp không nổi.
“Hô hô hô! !” A Đột kêu, Phàm Cốt cùng Nhiếp Chính quay đầu, hắn cư nhiên chi chi chi kêu kêu, sau đó lại khoa tay múa chân khoa tay múa chân. Phàm Cốt đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo kinh hãi.
“Sư phó?”
“Tiểu Bối tìm được Tiểu Bảo , nhưng bên người Tiểu Bảo còn có người!” Phàm Cốt nhìn Nhiếp Chính, hai người đều hoảng, đồng thời hướng A Đột gầm nhẹ: “Là người nào!”
“Hô hô hô.” Này quả thực là khó xử A Đột.
Nửa canh giờ sau, tất cả bạch phong trong Phàm cốc đều bay ra ngoài, hướng tới bốn đồ đệ cùng với Lam Vô Nguyệt truyền lại một tin tức: đồ nhi, sư phó mang A Mao cùng a Quỷ xuất cốc đi đón a Bảo.
……………….
Túm tay áo phải trống rỗng của Lam Vô Nguyệt, Diệp Địch nức nở không ngừng. So với nhị ca đang đau lòng, trong mắt mang lệ của Lam Vô Nguyệt lại là vui sướng khi trùng phùng. Tuy rằng nhị ca ngốc nghếch, nhưng y tin tưởng sau khi tam huynh đệ bọn họ gặp lại, bệnh của nhị ca sẽ tốt. Đem miên bào của mình cởi ra phủ lên cho nhị ca, Lam Vô Nguyệt tựa vào vách tường ôm Tiểu Bảo ngồi bên đống lửa. Xiêm y Diệp Địch cùng Tiểu Bảo còn ẩm ướt , không thể mặc. Trên người Tiểu Bảo đáp đơn y của Lam Vô Nguyệt, A Đột cùng tiểu Bối lại nhặt được rất nhiều nhánh cây, trong động rất ấm áp, cũng không sợ Tiểu Bảo sẽ đông lạnh .
“Nhị ca, đại ca ở Phàm cốc, chờ trời sáng chúng ta trở về Phàm cốc tìm đại ca.”
Diệp Địch gật gật đầu, vươn tay ôm lấy Lam Vô Nguyệt, tựa vào vai phải của y: “Vô Nguyệt… Có đau hay không?”
Lam Vô Nguyệt cười cười: “Đã sớm không đau .”
“Vô Nguyệt, thật sự không phải ta hạ độc?”
Tâm Lam Vô Nguyệt thu đau, nâng lên tay trái đang vuốt đầu Tiểu Bảo xoa xoa nước mắt nhị ca, nói: “Không phải nhị ca, là Lâm Thịnh Chi.”
“Lâm Thịnh Chi?” Nghe quen tai, nhưng Diệp Địch lại nghĩ không ra là ai, hắn cào tóc.
Không đành lòng thấy nhị ca như vậy, Lam Vô Nguyệt lập tức nói: “Nhị ca, nghĩ không ra cũng đừng suy nghĩ, ông trời có mắt, ba huynh đệ chúng ta đều còn sống.”
Làm sao cũng đều nghĩ không ra, Diệp Địch buông ra tóc dùng sức gật đầu: “Đi tìm đại ca, ta muốn nói cho đại ca, ta không có hạ độc.”
Lam Vô Nguyệt nhẫn chua xót nói: “Đại ca đã sớm biết không phải ngươi hạ độc . Nhị ca, kia đều là Lâm Thịnh Chi vu oan ngươi, cừu này ta nhất định sẽ báo!”
Nước mắt Diệp Địch lại chảy ra, bất quá lúc này hắn ngây ngốc nở nụ cười: “Vô Nguyệt, không phải ta, cục cưng không có gạt ta, thật sự không phải ta ni.”
“Đúng vậy, Tiểu Bảo sẽ không gạt người .”
Nghĩ đến Tiểu Bảo, mi tâm Lam Vô Nguyệt nhíu chặt, nhìn nhị ca đang vẻ mặt yêu thương chăm chú nhìn Tiểu Bảo, lời của y tha ở bên miệng vài vòng mới phun ra: “Nhị ca, ngươi vừa rồi…”
“Ân?” Diệp Địch giương mắt, ngơ ngác .
Lam Vô Nguyệt khẽ cắn môi, trực tiếp hỏi: “Ngươi vừa rồi vì sao phải đối với Tiểu Bảo làm cái loại chuyện này?”
Gương mặt mang theo tươi cười của Diệp Địch trong nháy mắt cứng ngắc, một tia huyết sắc nháy mắt rút đi. Nhìn nhìn thụy nhan bình tĩnh của Tiểu Bảo, nhìn nhìn lại khuôn mặt khi hỏi của Tam đệ, Diệp Địch hướng về sau xê dịch, môi phát run.
Lam Vô Nguyệt thấy thế nhanh chóng nói: “Nhị ca, ta chỉ là hỏi một chút, không có ý khác.”
“Ô…” Diệp Địch khóc, “Ta là cầm thú, ta là cầm thú, ta không phải Hảo ca ca, ta là cầm thú, ô…”
“Nhị ca!” Một tay đem Tiểu Bảo phóng tới một bên, Lam Vô Nguyệt đi đi qua ôm lấy nhị ca, “Ngươi không phải cầm thú, là ta không tốt, nhị ca, ta tin tưởng ngươi sẽ không vô duyên vô cớ làm như vậy. Tiểu Bảo đáng yêu như thế, ngươi thích nhóc cũng bình thường.”
“Ô… Vô Nguyệt…” Diệp Địch hai tay mãnh liệt đánh đầu mình, “Ta là cầm thú! Ta là cầm thú! Ta khi dễ cục cưng, ta không chết tử tế được!”
“Nhị ca!” Ngăn chận tay nhị ca, Lam Vô Nguyệt hận chết chính mình .
“Ô…” Diệp Địch ngẩng đầu, vừa hối vừa sợ nói: “Vô Nguyệt, cục cưng bị bệnh, cục cưng nói nhóc đau, ngươi mau nhìn xem nhóc xảy ra chuyện gì? Cục cưng đau quá đau quá, nói muốn song tu, ta không biết nên làm sao đây , ta không biết nên làm sao đây …”
Lam Vô Nguyệt cảm thấy kinh hãi, nhưng sắc mặt không thay đổi lập tức nói: “Nhị ca, ngươi đừng vội, ta đi xem. Ngươi không phải nói Tiểu Bảo kêu ngươi Hảo ca ca sao? Ngươi làm sao sẽ là cầm thú ni? Nếu Tiểu Bảo biết ngươi nói chính mình như thế, nhóc sẽ thương tâm .”
Diệp Địch sợ hãi hỏi: “Cục cưng có thể trách ta hay không? Có thể không cần ta hay không?”
“Sẽ không, Tiểu Bảo tâm địa tối thiện lương, sẽ không không cần Hảo ca ca của nhóc.” Nắm lấy một bàn tay nhị ca, Lam Vô Nguyệt đem hắn đến bên người Tiểu Bảo, Diệp Địch không dám dựa lên trước, tuy rằng hắn rất muốn.
Hướng nhị ca cười cười, làm cho hắn an tâm, Lam Vô Nguyệt sờ sờ đầu Tiểu Bảo, không có nóng lên, Tiểu Bảo hơi thở vững vàng, trên mặt cũng không có vẻ thống khổ, nghĩ đến chuyện Tiểu Bảo trước khi xuất cốc đã phát bệnh một đêm, Lam Vô Nguyệt cẩn thận hỏi: “Nhị ca, Tiểu Bảo nói muốn song tu mới sẽ không đau sao?”
Diệp Địch xao xao đầu cố gắng hồi tưởng, không quá xác định gật gật đầu: “Cục cưng đau, nói muốn ta song tu. Ách…” Diệp Địch ánh mắt thanh minh vài phần, ” Trong cơ thể cục cưng có một cỗ khí rất kỳ quái, lúc đau cỗ khí kia thực loạn. Sau khi ta ôm cục cưng… Ngô… Ta sao lại nghĩ không ra?” Hắn cầu cứu nhìn về phía Lam Vô Nguyệt, “Vô Nguyệt, làm sao đây? Chuyện sau đó ta nghĩ không ra .”
“Nghĩ không ra thì thôi. Cục cưng thân mình quả thật không tốt, vừa tới đầu tháng và mười lăm thân mình sẽ đau.” Nói xong, Lam Vô Nguyệt nhíu mi, hôm nay không phải đầu tháng cũng không phải mười lăm a. Nhưng nhị ca sẽ không nói dối, nhất định là Tiểu Bảo yêu cầu, nhị ca mới có thể làm như vậy, bằng không nhị ca cũng sẽ không tự trách .
“Đầu tháng cùng mười lăm sẽ đau?” Diệp Địch nằm úp sấp xuống, nhẹ nhàng ôm lấy Tiểu Bảo, đau lòng kêu: “Cục cưng, cục cưng…”
Xem ra chỉ có thể chờ sau khi trở về hỏi sư phó chuyện là thế nào. Nghĩ đến Tiểu Bảo một thân thương, Lam Vô Nguyệt lãnh nhãn: “Nhị ca, vết thương trên người Tiểu Bảo là ai làm ?”
Diệp Địch thẳng đứng dậy, nhìn về phía Lam Vô Nguyệt: “Cục cưng không nói, sẽ khóc.”
“Chi chi chi! !” Tiểu Bối trả lời . Nó phẫn nộ huy động hai cánh tay lên xuống, nhe răng giận kêu. Lam Vô Nguyệt xem hiểu được , quả nhiên là Phan Linh Tước! Gã có thể đối với Tiểu Bảo làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy! Lúc trước thực nên một kiếm đâm chết gã!
“Vô Nguyệt?”
Lam Vô Nguyệt miễn cưỡng cười cười, cũng không nói gì mà là lại hỏi: “Nhị ca là làm sao phát hiện Tiểu Bảo ? Tiểu Bảo thương thế thế nào? Chân của nhóc xảy ra chuyện gì?”
Vừa hỏi đến vết thương của Tiểu Bảo, Diệp Địch thanh tỉnh không ít, lập tức trả lời: “Có người đem cục cưng để ở trong rừng, ta nhặt được . Cục cưng xương đùi bị chặt đứt, ngón tay cũng bị chặt đứt, trên người có vết roi có vết bỏng. May mắn trong cơ thể cục cưng có cỗ khí thần bí kia, bằng không cục cưng căn bản chống đỡ không được.” Hắn túm túm tay áo Lam Vô Nguyệt, lo lắng nói: “Cục cưng cần dược, cần ăn ngon .”
Lam Vô Nguyệt nắm chặt tay nhị ca: “Ngày mai ra cánh rừng, chúng ta liền mang Tiểu Bảo xem đại phu.”
“Hảo, hảo.” Có Tam đệ ở đây, Diệp Địch an tâm không ít. Lam Vô Nguyệt ở trong lòng thề, y nhất định phải hảo hảo mà đáp lễ Phan Linh Tước!
“Lam huynh đệ, ngươi ở đâu?”
Lam Vô Nguyệt lập tức quay đầu kêu: “Chưvị đại ca, ta ở bên trong!”
“Chúng ta đi vào!”
“Vô Nguyệt?” Diệp Địch có điểm hoảng, có phải người xấu hay không?
“Nhị ca yên tâm, là các đại ca đi theo ta.” Buông ra tay nhị ca, Lam Vô Nguyệt khom người đi ra ngoài nghênh đón. Chỉ chốc lát sau, bốn người trên thân mang huyết đi vào, trong đó một người vác đao phía trên còn nhỏ huyết thủy. Diệp Địch vừa thấy bọn họ liền khẩn trương đem Tiểu Bảo ôm lên. Bốn người nhìn thấy trong động có vị nam tử tóc hỗn độn, lại nhìn đến trên người Lam Vô Nguyệt chỉ mặc một kiện lí y, cũng sửng sốt.
Lam Vô Nguyệt nói: “Các vị đại ca, đây là nhị ca ta, ta không nghĩ tới lần này không chỉ tìm được Tiểu Bảo, còn tìm được nhị ca ta. Tiểu Bảo bị Phan Linh Tước bắt được, Phan Linh Tước dùng hình với nó, lại đem nó để ở trong rừng, bị nhị ca ta nhặt được .”
“Đó là Tiểu Bảo?” Bốn người vẻ mặt không thể nhận, trong đó một người gầm nhẹ: “Phan Linh Tước sao nhẫn tâm dụng hình đối với một hài tử?! Quả thực là không bằng cầm thú!”
Diệp Địch co rúm lại, hắn hiện tại sợ nhất nghe được hai chữ “Cầm thú”.
Tên tiếp theo cảm khái nói: “Không nghĩ tới Lam huynh đệ có thể tìm được huynh trưởng thất lạc nhiều năm, ông trời có mắt.”
“Ông trời có mắt.” Những người khác đều đồng ý.
Mập mạp đại ca đi đến trước mặt Tiểu Bảo ngồi xổm xuống, xốc lên y phục trên người nhóc, mi tâm lập tức nhíu lên, những người khác đương nhiên cũng nhìn thấy vết thương trên người Tiểu Bảo, đều tâm sinh không đành lòng, đồng thời cũng ở trong lòng hung hăng mắng Phan Linh Tước. Lam Vô Nguyệt đi qua nói: “Xương đùi cùng ngón tay Tiểu Bảo đều bị chặt đứt, nhị ca ta hiểu y thuật, chính là tình huống hiện tại của hắn cũng không được tốt, chỉ có thể làm hữu hạn.”
Mập mạp đại ca buông y phục, nghĩ nghĩ nói: “Chúng ta hiện tại bước đi. Trước tới trấn trên tìm đại phu, cho A Đột đi tìm bọn nhị trang chủ đến cùng chúng ta hội hợp. Người của Tước trang muốn bắt Tiểu Bảo, nhất định sẽ còn phái ra người đến tìm, sớm một chút trở lại Phàm cốc, Tiểu Bảo có thể sớm an toàn.”
“Cũng tốt.” Lam Vô Nguyệt nhìn nhìn các vị đại ca, hỏi: “Các đại ca không có bị thương đi?”
“Ha, mấy con chim thối kia tính là gì, đây đều là máu của những người đó.” Gầy đại ca vô sự khoát tay, đem đao hướng về phía sau cắm xuống, nói: “Hiện tại bước đi đi.”
“Hảo.” Mập đại ca vươn tay đi ôm Tiểu Bảo.
“Cục cưng cục cưng! Không cần giành cục cưng của ta!”Taymập đại ca vừa đụng tới Tiểu Bảo, Diệp Địch liền hô to lên, hai tay hai chân co lên bảo vệ Tiểu Bảo. Mập đại ca nhất thời sững sờ ở nơi đó, hai tay vươn đi đứng ở giữa không trung.
“Vô Nguyệt, đừng cho bọn họ giành cục cưng của ta!” Diệp Địch sống chết lui về sau, vẻ mặt kinh sợ. Lam Vô Nguyệt nhanh chóng hoàn hồn, tiến lên ôm lấy Diệp Địch liên thanh trấn an: “Nhị ca, không ai giành Tiểu Bảo, vị đại ca này chỉ là muốn mặc y phục cho Tiểu Bảo.”
“Ta mặc ta mặc, không cần giành cục cưng.”
“Hảo, nhị ca mặc y phục cho Tiểu Bảo.”
Lam Vô Nguyệt vươn tay trái, mập đại ca quay đầu hướng tới ba người khác nháy mắt, một người vội vàng ra sơn động. Rất nhanh, người nọ quay về, trong tay thêm hai cái tay nải. Mập đại ca từ trong tay nải xuất ra hai thân xiêm y đưa cho Lam Vô Nguyệt.
Lướt qua bả vai Lam Vô Nguyệt bất an trộm ngắm bốn người, trên tay Diệp Địch cũng là thập phần mềm nhẹ mặc y phục cho Tiểu Bảo. Nhìn bộ dáng Diệp Địch thật cẩn thận, bốn người hiểu được Lam Vô Nguyệt nói nhị ca y tình huống không tốt là ý gì . Nghĩ đến Nhiếp gia tam huynh đệ kẻ thì thương thương, kẻ thì ngốc ngốc, người thì tàn tàn, bốn người không khỏi thổn thức.
Mặc xiêm y cho Tiểu Bảo, Lam Vô Nguyệt một tay lại mặc cho nhị ca, y lại chỉ khoác lên áo bông ẩm ướt vừa bẩn vừa rách của nhị ca. Có hơn ba mươi năm nội công của A Mao trong người, Lam Vô Nguyệt không sợ lạnh.
“Nhị ca, chúng ta đi .”
Gật gật đầu, Diệp Địch ôm Tiểu Bảo đứng lên, tránh ở phía sau Tam đệ, không tin một người xa lạ nào. Lam Vô Nguyệt vỗ vỗ vai nhị ca, cũng không nói gì, mang hắn ra sơn động. Vừa đi ra, Diệp Địch liền đánh cái rùng mình, lại ôm chặt Tiểu Bảo.
“Nhị ca, ngươi theo ta kỵ một con ngựa.”
“Hảo, hảo.”
Diệp Địch ước gì theo sát Tam đệ, có Tam đệ ở bên cạnh người xấu cũng không dám khi dễ hắn. (j kì dzệ = =||||)
Lên ngựa, từ nơi của gầy đại ca lấy đến tấm thảm gói kỹ lưỡng Tiểu Bảo, Lam Vô Nguyệt cho nhị ca ngồi ở trước người, y kéo nhanh cương ngựa: “Nhị ca, ngồi ổn, chúng ta đi .”
“Hảo, hảo.”
Diệp Địch ánh mắt ướt át, khóe miệng lộ ra tươi cười.
Hướng các vị đại ca ý bảo, hai chân Lam Vô Nguyệt mạnh kẹp chặt mông ngựa: “Giá!”
Trên bầu trời một cái chấm nhỏ đều không có , tiếp qua một canh giờ trời sẽ sáng. Trong rừng vươn tay không thấy năm ngón vang tiếng vó ngựa dần dần đi xa, ở một chỗ nào đó, mười mấy người Tước trang phái ra toàn bộ thân thủ dị chỗ, thi thể rơi đầy tử điểu. Sau khi Lam Vô Nguyệt mang nhị ca cùng Tiểu Bảo rời đi, một A Đột cùng bọn họ tách ra đi tìm Trang Đông Dương. Thủ hạ Trang Đông Dương đều là người tập võ, bọn họ hiện tại quan trọng nhất chính là đem Tiểu Bảo an toàn hộ tống về Phàm cốc.
Tiểu Bảo vẫn không có thức tỉnh im lặng nằm ở trong lòng Hảo ca ca, thân mình không hề đau lâm vào trong mơ. Tựa hồ biết chính mình an toàn , ác mộng luôn đem cậu bừng tỉnh lần này không có xuất hiện.
………………..
Xem xong thư thuộc hạ đưa tới, Phan Linh Tước trên mặt vẫn bao bạch bố âm thanh lạnh lùng nói: “Lâm Tử Ngạn cùng con quái vật kia đều ở Hành Dương trấn, đám phế vật kia đã đánh mất người, truyền lệnh của ta, tất cả Tước điểu cùng trang chúng đi trước Hành Dương trấn, cần phải bắt đến thứ kia cho ta.”
“Vâng.”
“Ta viết phong thư cho Lâm Thịnh Chi, phái Tước điểu lập tức tống xuất. Tìm nhi tử cho hắn, hắn cũng không thể không xuất lực.”
“Vâng!”
Viết xong tín giao cho thuộc hạ, Phan Linh Tước thổi vài tiếng khẩu tiếu, chim ưng lông màu lam vẫn hiếm thấy có được từ ngoài cửa sổ bay vào, dừng ở trên vai Phan Linh Tước. Uy nó ăn một khối thịt, Phan Linh Tước sờ sờ cánh nó: “Ngọc nhi, con quái vật kia xuất hiện , tìm được hắn, theo sát cho ta, ta muốn đem hắn bóc da hạ nồi chảo.”
Con ưng ăn thịt kia kêu hai tiếng, bay đi ra ngoài. Con ưng tên gọi Lam Ngọc Nhi này hình thể so với con Hải Đông Thanh bị A Đột cắn chết của Phan Linh Tước còn lớn hơn một chút, nhìn qua cũng càng hung mãnh. Đây là ưng của phụ thân Phan Linh Tước, bất quá hiện tại là gã sở hữu .
Đi đến trước gương đồng, xốc lên bạch bố trên mặt, Phan Linh Tước ánh mắt thị huyết, không ai có thể làm bị thương gương mặt mà gã để ý nhất, không ai!
Không đến một canh giờ, Lâm Thịnh Chi đã thu đến tín của Phan Linh Tước.
Minh chủ:
Lâm Tử Ngạn tìm được rồi, ở Hành Dương trấn, bất quá đã chạy thoát. Bên người nó có vị tuyệt thế cao thủ, còn có con quái vật làm bị thương ta. Theo người của ta hồi báo, người nọ rất giống kẻ thần bí, minh chủ, nên là lúc chúng ta thật tình hợp tác. Ta đã phái ra tất cả Tước điểu cùng trang chúng của Tước trang, minh chủ có phải cũng nên phát ra võ lâm hiệu lệnh hay không?
Đốt tín, Lâm Thịnh Chi ở trong thư phòng suy tư hồi lâu, gọi tới thuộc hạ. Một ngày sau, Lâm Thịnh Chi minh chủ hướng các võ lâm môn phái cùng giang hồ nhân sĩ phát đi. Lâm Thịnh Chi lấy thân phận minh chủ kêu gọi mọi người trong võ lâm đi Hành Dương trấn tróc nã kẻ thần bí, vì các huynh đệ lâm vào chết thảm mà báo thù. Các môn phái cùng người giang hồ nhận được minh chủ lệnh đều đi đến Hành Dương trấn, cũng đều vì mục đích không thể nói rõ, trong lúc nhất thời, võ lâm gió nổi mây phun.
>>Hết
|
Chương 57[EXTRACT]Bốn vị đồ đệ của Phàm Cốt trừ bỏ Trang Đông Dương không ở trung nguyên ra, ba người khác đều ở trung nguyên, hơn nữa đều có gia nghiệp nhất định. Đại đồ đệ Mã Văn Đào là lão bản bố trang, mười năm trước sau khi hắn đem bố trang giao cho nhi tử quản lý nay Mã gia bố trang đã là Giang Nam đệ nhất đại bố trang, ngay cả bố thất của hoàng cung cũng có một nửa là xuất từ Mã gia.
Nhị đồ đệ Giang Hạ là đại tổng quản Nam An phủ Giang gia, năm đó hắn xả thân cứu người chính là Nam An phủ đương nhiệm phủ chủ, Giang Hạ cũng vì cứu chủ có công nên ở Giang gia có địa vị hết sức quan trọng. Giang gia là Nam An phủ thủ phủ, cùng triều đình quan hệ lương hảo, lần này Giang Hạ tiến đến Phàm cốc, phủ chủ Nam An phủ có thể nói là vừa ra bạc lại ra người.
Tam đồ đệ Lưu Sưởng Dương hiện cư phổ toàn huyện, trên huyện tám phần quả viên (vườn trái cây= =) đều là hắn sở hữu. Năm đó người mà hắn cầu Phàm Cốt cứu là nữ nhi duy nhất của hắn, nay nữ nhi hài tử đều đã thành gia , nhi tế đối với hắn cực kì hiếu thuận, hắn cả ngày oa ở trong quả viên của mình cùng bạn già an hưởng tuổi thọ. Lưu Sưởng Dương chính là sư phụ của Cung sư phó, hắn không nghĩ tới đồ nhi của mình không có bái danh Phàm Cốt, ngược lại đồ nhi của đồ nhi mình lại thành đệ tử quan môn (~ ái đồ) của Phàm Cốt.
Mã Văn Đào, Giang Hạ, Lưu Sưởng Dương cùng Trang Đông Dương sau khi xuất cốc đều để lại cho Lam Vô Nguyệt một phần tín vật, bằng tín vật này, Lam Vô Nguyệt có thể ở bất kì một biệt viện hoặc cửa hàng nào đặt chân nghỉ tạm hoặc tìm kiếm trợ giúp. Bốn người cũng đều để lại tín vật lẫn nhau, trù bị bất cứ tình huống nào. Hành Dương trấn vừa vặn có một nhà tửu lâu thuộc về Nam An phủ, Lam Vô Nguyệt sau khi lấy ra tín vật Giang Hạ cho y, tửu lâu lão bản tự mình đem đoàn người bọn họ vào hậu viện tửu lâu, còn cho người mời đến đại phu. Lúc này có sư phó còn có bốn vị sư huynh giúp, đáy lòng Lam Vô Nguyệt nhẹ nhàng thở ra.
Bên giường, đại phu được mời đến sắc mặt ngưng trọng cẩn thận kiểm tra vết thương Tiểu Bảo, đầu giường đứng vài người, sắc mặt đi theo thần sắc biến hóa của đại phu mà biến hóa theo. Kiểm tra hồi lâu sau, đại phu thở hắt ra, thẳng thắt lưng, Lam Vô Nguyệt lập tức hỏi: “Đại phu, đệ đệ của ta bị thương thế nào?”
Đại phu lắc lắc đầu, Lam Vô Nguyệt cùng Diệp Địch sắc mặt lúc này liền thay đổi, Diệp Địch cầm trụ vai đại phu: “Đại phu, cục cưng sẽ chết sao?! Cục cưng sẽ chết sao?!”
“Nhị ca!” Kéo xuống tay nhị ca, Lam Vô Nguyệt hốc mắt ẩm ướt , “Đại phu, đệ đệ của ta bị thương không thể cứu sao?”
Đại phu bị Diệp Địch làm hoảng sợ lui về sau một bước nói: “Tình huống của lệnh đệ quả thật rất không tốt, hắn không chỉ bị ngoại thương nghiêm trọng, sau khi bị thương bởi vì không đúng lúc trị liệu còn bị phong, nội tức cũng cực kì không xong. Bất quá vừa rồi ta bắt mạch cho hắn phát hiện trong cơ thể hắn tựa hồ có một cỗ nội công rất mạnh, nhưng mạch tượng lại không giống như là người tập võ, cỗ nội công này trong vô hình làm hắn có thể tiếp tục kiên trì. Nếu là người khác, lệnh đệ chỉ sợ…”
“Đại phu!” Diệp Địch đang muốn nói gì đó lại bị Lam Vô Nguyệt từ phía sau lặng lẽ điểm á huyệt. Đại phu tiếp tục nói: “Thương thế của Lệnh đệ hiện tại phải tĩnh dưỡng, không nên lại bôn ba, càng không thể lại thụ hàn. Ta trước khai một phương thuốc ôn hòa dùng cho hắn, lệnh đệ quá mức suy yếu, phải tránh đại bổ.”
“Làm phiền đại phu .”
Nói chút lời dặn dò xong đại phu liền đi , mập đại ca theo đại phu đi ra hốt dược, những người khác cũng theo đi ra ngoài nắm chặt thời gian điền đầy bụng. Bốn người cũng là riêng lưu lại phòng cho hai huynh đệ Lam Vô Nguyệt cùng Diệp Địch. A Đột cùng tiểu Bối mệt muốn chết rồi, nằm ở chân giường đã hô hô say giấc.
Cởi bỏ á huyệt nhị ca, Lam Vô Nguyệt giải thích: “Nhị ca, có người muốn bắt Tiểu Bảo, chúng ta phải cẩn thận, gặp người cứ nói Tiểu Bảo là đệ đệ chúng ta, không cần nhiều lời.”
Diệp Địch vừa mới một bụng nghi hoặc giờ đã ẩn ẩn nghe hiểu được , thật mạnh gật đầu: “Không nói, ta không nói.”
Hướng về nhị ca cười cười, Lam Vô Nguyệt liền đi ra ngoài lấy thức ăn cho hai người. Diệp Địch ở bên giường ngồi xuống đau lòng nhẹ sờ mặt Tiểu Bảo, hốc mắt đỏ bừng, cảm thấy lại thập phần bất an. Hắn đối với cục cưng làm chuyện cầm thú như vậy, cục cưng sau khi tỉnh lại có thể không cần hắn hay không? Không không không, cục cưng không thể không cần hắn. Khẽ hôn mặt Tiểu Bảo, Diệp Địch cúi đầu kêu cục cưng.
Một tay đoan khay tiến vào, Lam Vô Nguyệt liền nhìn thấy nhị ca ghé vào trên giường ôm Tiểu Bảo. Đem khay phóng tới trên bàn, y đi vào bên giường kéo nhị ca: “Nhị ca, đi ăn một chút gì, ăn xong rồi ngươi ở trên giường cùng Tiểu Bảo ngủ.”
“Vô Nguyệt, cục cưng có thể không cần ta hay không?” trên mặt Diệp Địch treo lệ.
Lam Vô Nguyệt lau đi nước mắt nhị ca, nói: “Tiểu Bảo sao lại không cần ngươi? Ngươi là của ‘Hảo’ ca ca của nhóc. Nhị ca, đi ăn cơm, yên tâm đi.”
Quay đầu nhìn Tiểu Bảo, Diệp Địch bị Lam Vô Nguyệt kéo đến bên cạnh bàn. Ôm bát, ánh mắt Diệp Địch không rời Tiểu Bảo. Nhìn nhị ca ỷ lại Tiểu Bảo như thế, Lam Vô Nguyệt cười không ra, chỉ cảm thấy đầy bụng chua xót.
Lặng yên ăn cơm, Lam Vô Nguyệt lại đi ra ngoài lấy đến một chén canh nhân sâm, cùng Diệp Địch uy Tiểu Bảo còn đang hôn mê uống lên, y đem nhị ca lên giường. Nhìn Lam Vô Nguyệt một lát, Diệp Địch chậm rãi khép lại hai mắt buồn ngủ, không quá chốc lát, hắn liền phát ra tiếng hít thở nhẹ đều. Đẩy ra tóc vướng lên mặt nhị ca, Lam Vô Nguyệt không tiếng động ói ra một ngụm phiền muộn.
Dựa vào trụ giường, Lam Vô Nguyệt cúi đầu chăm chú nhìn Tiểu Bảo. So với lúc cùng y xuất cốc, hắc ban trên mặt Tiểu Bảo không có tiếp tục khuếch tán, nhưng sắc mặt lại so với thời điểm kia còn tái nhợt gấp trăm lần, thân mình lại gầy chỉ còn lại có một tầng da . Nghĩ đến thân mình Tiểu Bảo tràn ngập vết thương, Lam Vô Nguyệt cắn chặt miệng. Phan Linh Tước cùng Lâm Thịnh Chi chính là lang bái (bái là 1 loài giống sói) vi gian , Phan Linh Tước muốn bắt Tiểu Bảo nhất định là do Lâm Thịnh Chi phát hiện Tiểu Bảo mang đi đại ca, bằng không Lâm Thịnh Chi hà cớ gì tìm đến Phan Linh Tước?
Tiểu Bảo tình huống hiện tại không nên lại chạy đi, xương đùi bị bẽ gãy cùng ngón tay bị chặt gãy đều cần tĩnh dưỡng. May mắn nhị ca hiểu y thuật, bằng không chân và tay Tiểu Bảolần này sợ sẽ phải phế bỏ. Không được, phải nhanh một chút nói cho sư phó. Nghĩ trước nghĩ sau, Lam Vô Nguyệt đi đến trước mặt A Đột, ngồi xổm xuống. A Đột đang ngủ mở mắt, ngồi dậy.
“A Đột, xin lỗi, vừa phải phiền toái ngươi .”
“Hô hô!”
A Đột đứng lên, vẫy vẫy đầu, tựa hồ muốn đem buồn ngủ đá rớt.
“A Đột, ta viết một phong thơ cho sư phó, ngươi đưa đến trên tay hắn. Tiểu Bảo bị thương rất nặng, chúng ta phải tạm thời ở chỗ này, nhờ ngươi mang sư phó đến nơi đây.”
“Hô!”
A Đột gật gật đầu.
Lam Vô Nguyệt hướng A Đột cười cười, đứng dậy đi đến bên cạnh bàn, mang tới giấy bút. A Đột từ trên đỉnh đầu tiểu Bối nắm lên một con bạch phong đặt ở trên vai, đi đến bên cạnh bàn. Sau khi Lam Vô Nguyệt viết xong thư, hắn tiếp nhận, đối Lam Vô Nguyệt gật gật đầu, liền mở ra cửa rời đi. Tiểu Bối trợn mắt nhìn nhìn, tiếp tục ngủ, hai bạch phong khác ngủ ở trên đầu nó giật giật cánh.
Một con chim dừng ở trên một thân cây cách tửu lâu không xa, hướng về phía tửu lâu kêu vài tiếng, trên bầu trời đã xuất hiện ánh sáng, một con ưng lam sắc cao cao bay, ngửa đầu nhìn lại, bất quá là một chút điểm đen cũng không khiến người chú ý.
…………..
Có bao nhiêu lâu không ngủ qua nhuyễn sàng? Đợi cho ánh mắt thích ứng ánh sáng, mắt Tiểu Bảo chậm rãi trừng lớn, cậu giống như thấy được giường! Nhưng sao lại sẽ có giường ni? Phía dưới thân mình nhuyễn hồ hồ , Tiểu Bảo sờ sờ, là đệm giường!
“Cục cưng.” Thật cẩn thận nhẹ gọi.
Tiểu Bảo quay đầu, sau khi thấy rõ ràng người kêu mình là ai, khóe miệng của cậu nhịn không được giương cao: “Hảo, ca ca…”
“Không khóc không khóc, cục cưng không khóc.” Diệp Địch quỳ ở một bên nhanh lau nước mắt cho Tiểu Bảo, đau lòng vạn phần.
“Hảo, ca ca…” Hướng về bên người hảo ca ca dán lên, nước mắt Tiểu Bảo ngưng không được. Bọn họ được cứu giúp sao?
“Cục cưng không khóc, không khóc.” Diệp Địch cũng sắp khóc, mang chăn đem Tiểu Bảo ôm vào trong lòng, hắn dựa vào đầu giường ngồi xuống, một bên lau nước mắt cho Tiểu Bảo vừa nói: “Cục cưng không sợ, chúng ta an toàn , có người cứu chúng ta, người xấu chạy.”
“Ô…” Tiểu Bảo bị kinh hách rúc vào trong lòng Hảo ca ca cúi đầu khóc.
“Nhị ca, Tiểu Bảo tỉnh sao?” Có người đẩy cửa tiến vào, thân mình Tiểu Bảo run lên, tiếng khóc ngừng. Nghĩ đến tai mình xuất hiện ảo giác, Tiểu Bảo không dám ngẩng đầu, trong lòng thầm kêu Mỹ nhân ca ca.
Đi đến bên giường, nhìn thấy thân mình Tiểu Bảo đang khẽ phát run, Lam Vô Nguyệt ngồi xuống, sờ lên đầu Tiểu Bảo: “Tiểu Bảo, không sợ, là ca ca.”
Thân mình Tiểu Bảo lại run lên, không thể tin được chậm rãi ngẩng đầu, khi cậu nhìn thấy người trước mặt là ai, khóe miệng lại nhịn không được phiết phiết: “Mỹ nhân… Ca ca… Ô…” Thân mình khuynh về phía trước, Tiểu Bảo dán ở trong lòng Mỹ nhân ca ca.
Hôn lên đỉnh đầu Tiểu Bảo, Lam Vô Nguyệt cọ cọ nhóc: “Tiểu Bảo, chịu ủy khuất . Thực xin lỗi, ca ca đã tới chậm.”
Tiểu Bảo lắc đầu: “Ô… Không, là… Ô… Ta là, sao, chổi… Ta hại, , Đại ca ca… Ô… Hại, Hảo, ca ca…”
“Tiểu Bảo ( cục cưng )!”
Diệp Địch ôm qua Tiểu Bảo, lo lắng nói: “Cục cưng không phải sao chổi! Cục cưng là cục cưng!”
Lam Vô Nguyệt cũng nhíu mi: “Không cho nói chính mình là sao chổi. Ngươi là Tiểu Bảo, là bảo bối, nếu không ca ca ngươi cũng không có khả năng tìm được nhị ca.”
“Ô… Là… Là…” Tiểu Bảo một lòng cho rằng chính mình là sao chổi không có nghe được ý trong lời nói của Mỹ nhân ca ca, càng không có phản ứng lại nhị ca mà Mỹ nhân ca ca vẫn muốn tìm đang ôm cậu.
“Cục cưng không phải! Cục cưng không phải!”
Tiểu Bảo khóc khiến trong mắt Diệp Địch cũng có lệ , cục cưng mới không phải sao chổi! Cục cưng là cục cưng của hắn!
“Tiểu Bảo, không khóc, ngươi nghe ca ca nói.” Lam Vô Nguyệt tránh được hai chữ “Mỹ nhân”, vẫn là tự đáy lòng không thích từ này. Tiểu Bảo vẫn là khóc, vừa nghĩ đến Đại ca ca trong vũng máu cùng Hảo ca ca bị người xấu đả thương, cậu liền dị thường chán ghét chính mình.
Thấy Tiểu Bảo căn bản nghe không vào, Lam Vô Nguyệt một tay từ trong lòng nhị ca đem Tiểu Bảo “Giành” lại đây ( đương nhiên sẽ tránh đi vết thương tứ chi của cậu ). Theo nhị ca ngồi xuống, đem Tiểu Bảo ôm ở trên đùi, Lam Vô Nguyệt gằn từng tiếng nói: “Tiểu Bảo, Đại ca ca không có chết, hiện tại ở trong cốc dưỡng thương, sư phó nói không cần quá lâu, Đại ca ca sẽ tốt lắm.”
Vừa nghe Đại ca ca không có chết, Tiểu Bảo chớp mắt vài cái, tiếp đó tiếng khóc thành lớn. Vỗ nhẹ sau lưng Tiểu Bảo, Lam Vô Nguyệt tiếp tục nói: “Ngươi xuất cốc , sư phó cùng các ca ca đều thực lo lắng, cũng thực lo lắng. Ca ca lần này là vì tìm ngươi mà đến, Tiểu Bảo, mau mau dưỡng hảo thân mình, hồi cốc tìm sư phó, tìm ca ca.”
“Không, không…” Tiểu Bảo vẫn là lắc đầu, cậu là sao chổi, cậu sẽ hại sư phó cùng các ca ca.
Mi tâm Lam Vô Nguyệt nhíu ở cùng nhau, y quay đầu phát hiện Tiểu Bảo cố chấp như thế. Diệp Địch nghe ra đau lòng không thôi, lại không biết nên làm sao khuyên bảo, chính là cẩn thận nói: “Cục cưng là cục cưng, không phải sao chổi!”
“Tiểu Bảo, không khóc, ca ca không thích nghe ngươi nói chính mình là sao chổi. Ngẩng đầu lên, nhìn ca ca.” trong miệng Lam Vô Nguyệt dẫn theo vài phần nghiêm khắc, Tiểu Bảo nhỏ tiếng khóc, sợ hãi ngẩng đầu.
Vài cái lau đi nước mắt Tiểu Bảo, Lam Vô Nguyệt nói: “Ngươi quay đầu nhìn một cái, ai vậy?”
Tiểu Bảo quay đầu, hai mắt đẫm lệ nhìn lại, nức nở hô lên: “Hảo, ca ca…”
“Cục cưng không khóc, không khóc.” Nước mắt Diệp Địch ở trong hốc mắt đảo quanh.
“Tiểu Bảo, ngươi còn chưa có phát hiện sao?” Lam Vô Nguyệt để sát vào lỗ tai Tiểu Bảo, cọ cọ nhóc, “Ca ca tìm được nhị ca thất lạc nhiều năm, chính là Hảo ca ca của ngươi.”
Tiểu Bảo kinh ngạc nhìn nhìn Mỹ nhân ca ca, nhìn nhìn lại Hảo ca ca, cậu đang trầm tẩm ở chính mình là sao chổi còn chưa có phản ứng lại.
“Tiểu Bảo, ca ca tìm được nhị ca , bởi vì ngươi.” Lam Vô Nguyệt nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mi mắt Tiểu Bảo, lời nói khó có được nhiệt nhu nhỏ nhẹ, “Còn không rõ sao? Chính là vì ngươi, ca ca mới tìm được nhị ca. Tiểu Bảo, ngươi không phải sao chổi, ngươi là bảo bối của các ca ca. Ngươi từ Diêm La điện cứu ra đại ca, rồi lại làm cho ca ca có thể gặp được đại ca, lại tiến tới tìm được nhị ca, ngươi là bảo bối của các ca ca.”
Tiểu Bảo khóe miệng run rẩy, nước mắt bừng lên, ca ca nói cậu, là bảo bối…
“Tiểu Bảo, nếu không có ngươi, ca ca có lẽ đến chết đều tìm không thấy đại ca cùng nhị ca, Tiểu Bảo, đa tạ ngươi.” Ở trên mặt Tiểu Bảo ôn nhu hôn một cái, Lam Vô Nguyệt nhẹ nhàng kéo kéo nhị ca.
Diệp Địch lập tức nói: “Cục cưng, không khóc không khóc, cục cưng là cục cưng, cục cưng không phải sao chổi.” Hai tay ôm chặt.
Chôn ở trong lòng ấm áp của Hảo ca ca, Tiểu Bảo không có cảm giác cơn đau trên người. Nước mắt càng lưu càng nhanh, cậu vươn song chưởng, ôm thắt lưng Mỹ nhân ca ca và Hảo ca ca. Dần dần, tiếng khóc thành lớn: “Ô… Ca ca… Hảo ca ca… Mỹ nhân ca ca… Ô… Ta nhớ, sư phó… nhớ, Quỷ, ca ca… nhớ, Đại ca ca…”
Lam Vô Nguyệt nhẫn hạ nước mắt, khẽ cười nói: “Vậy Tiểu Bảo phải mau dưỡng hảo thân mình, ca ca mang ngươi về nhà.”
“Ô…”
“Bính!” Cửa bị người đá văng ra, người đi vào thần sắc nghiêm túc, “Vô Nguyệt huynh đệ, hình như có người đến !”
Lam Vô Nguyệt biến sắc, đem Tiểu Bảo đổ lên trong lòng nhị ca, nhanh chóng xuống giường, nắm qua kiếm của mình: “Có bao nhiêu người?”
“Còn không rõ ràng lắm, mập mạp nói ước chừng có hai mươi người.”
“Vô Nguyệt?” Diệp Địch ôm chặt Tiểu Bảo, thanh âm phát run, người xấu sao lại đuổi tới nhanh như thế? Tiểu Bảo cũng ngừng khóc, khẩn trương nhìn Mỹ nhân ca ca cùng vị thúc thúc vừa vào.
Lam Vô Nguyệt quay đầu nói: “Nhị ca, ngươi mang Tiểu Bảo đi trốn đi, đừng cho bọn họ tìm được Tiểu Bảo.”
“Hảo.” Diệp Địch ôm Tiểu Bảo xuống giường, vừa mang hài, hắn vội vàng ngẩng đầu hỏi: “Vô Nguyệt, ngươi thì sao?”
“Nhị ca yên tâm.”
Không nói thêm nữa, Lam Vô Nguyệt bước nhanh đi ra ngoài, người đi vào nói: “Diệp Địch huynh đệ, đi theo ta!”
“A.” Diệp Địch kích động theo qua, Tiểu Bảo mặt trắng bệch, Mỹ nhân ca ca nói sai rồi, cậu không phải bảo bối, cậu quả thật là sao chổi.
>>Hết
|
Chương 58[EXTRACT]Ôm Tiểu Bảo tránh ở sau mớ củi trong sài phòng, Diệp Địch khẩn trương xuyên thấu qua khe hở củi gỗ nhìn cửa sài phòng. Mập đại ca đem bọn họ đến nơi đây, giấu xong bọn họ liền đi ra ngoài. Bên ngoài im ắng , Diệp Địch thực lo lắng Lam Vô Nguyệt, nhưng lại không thể đem Tiểu Bảo một mình ở chỗ này, lòng nóng như lửa đốt. Chôn ở trong lòng Hảo ca ca, Tiểu Bảo không tiếng động lưu lệ, là cậu đem người xấu tới , cậu là sao chổi.
Ngón tay đụng đến trên mặt ướt át của Tiểu Bảo, Diệp Địch cúi đầu, nhìn thấy Tiểu Bảo đang khóc , nghĩ rằng cậu bị dọa đến liền nhẹ giọng trấn an: “Cục cưng không sợ, không sợ.”
Tiểu Bảo lắc đầu, đem đầu chôn càng chặt ở trong lòng Hảo ca ca, cậu không sợ, cậu tình nguyện chết cũng không cần liên lụy các ca ca.
Đợi ước chừng một khắc (15’), cửa sài phòng bị người đá văng ra. Nhìn thấy người vào, không đợi đối phương mở miệng, Diệp Địch đã đẩy ra núi củi ẩn thân, ôm Tiểu Bảo đi ra.
“Vô Nguyệt, ngươi bị thương? !” trên người, trên mặt Lam Vô Nguyệt đều có huyết. Tiểu Bảo vội vàng ngẩng đầu, nước mắt trào ra.
Lam Vô Nguyệt lau mặt, rất nhanh nói: “Ta không sao. Nhị ca, những người này là tới thăm dò người , nơi đây không nên ở lâu, chúng ta phải lập tức đi.”
Diệp Địch vừa muốn nói hảo, chợt nhớ tới Tiểu Bảo thương, bất an nói: “Cục cưng thì sao? Đại phu nói cục cưng không thể động.”
“Đi, đi.” Tiểu Bảo lo lắng nhìn nhìn Hảo ca ca và Mỹ nhân ca ca, khóc nói: “Đem ta, lưu lại, ca ca đi.”
“Nói lời ngốc gì!” Lam Vô Nguyệt nhíu mi, Diệp Địch lại ôm chặt Tiểu Bảo thẳng kêu: “Cùng nhau, cùng nhau đi!”
Tiểu Bảo lắc đầu, lời mang nức nở nói: “Ta là, sao, chổi, sẽ hại, ca ca. Lưu lại, ta, ca ca, đi.”
“Cục cưng!” Diệp Địch hoảng.
Lam Vô Nguyệt tiến lên hai bước, trực tiếp xử dụng chuôi kiếm điểm huyệt ngủ Tiểu Bảo.
“Nhị ca, đi!”
“A, đi, đi.”
Không dám chần chờ, Diệp Địch theo sát Lam Vô Nguyệt, trong lòng hoang mang rối loạn .
Bọn bốn người phì ca đã ở cửa sau chuẩn bị xong xe ngựa, sau khi nhị ca ôm Tiểu Bảo lên xe ngựa, Lam Vô Nguyệt dặn dò lão bản đi ra ngoài tránh nạn, tiếp đó thả ra một con Bạch phong. Lão bản đem thảo dược đại phu khai còn có dược bình thường ở nhà mình đều cho Lam Vô Nguyệt, sau khi đoàn người Lam Vô Nguyệt vội vàng rời đi, lão bản đóng cửa phòng, mang gia quyến ly khai.
Ra khỏi cửa thành, gầy ca đánh xe ngửa đầu nhìn thiên không một lát, thần sắc ngưng trọng. Những người khác cũng phát hiện “Điểm đen” trên trời vẫn theo bọn họ, bọn họ có thể khẳng định chính là “Điểm đen” này đem người Tước trang dẫn lại đây.
Mập đại ca nói: “Lam huynh đệ, tiếp tục như vậy không phải biện pháp, Tước trang mấy năm nay ở trung nguyên thực lực tăng nhiều, chúng ta chỉ có mấy người, bọn họ nhất định sẽ phái ra càng nhiều người đến bắt Tiểu Bảo, phải nghĩ biện pháp đem con ưng kia dẫn dắt rời đi. Lam huynh đệ, ngươi cùng nhị ca ngươi, Tiểu Bảo và gầy tử một đường, chúng ta ba người dẫn con chim kia rời đi, các ngươi một đường đuổi về hướng Phàm cốc.”
Lam Vô Nguyệt nắm chặt quyền: “Con chim này so với con Hải đông thanh trước đó lợi hại hơn mấy lần, các đại ca sẽ có nguy hiểm.”
Mập đại ca nói tiếp: “Người có mau hơn cũng so ra kém điểu, bọn họ đuổi không kịp. Chúng ta dẫn con chim kia rời đi, đi tìm Nhị trang chủ, Phan Linh Tước không dám cùng Đô Môn bảo là địch.”
Lam Vô Nguyệt nghĩ nghĩ, trước mắt tựa hồ chỉ có biện pháp này có thể làm, Tiểu Bảo bị thương quá nặng, phải nhanh một chút chạy về Phàm cốc.”Vậy nghe theo ý các đại ca.”
Mấy người tìm nơi ẩn nấp dừng lại, một người nhìn thấp bé trong đó mặc lên xiêm y Tiểu Bảo, tiểu Bối thông minh ở chung quanh xe ngựa rải nước tiểu. Kiên nhẫn chờ đợi trong chốc lát, mập đại ca cùng hai người khác kỵ mã rời đi trước. Con ưng cao cao bay ở trên trời sau khi ở đỉnh đầu Lam Vô Nguyệt xoay vài vòng, liền truy theo phì ca. Nhìn không tới con chim kia, Lam Vô Nguyệt mới giá xe ngựa từ nơi ẩn nấp đi ra, không có đi hướng đường nhỏ chim nhiều, y trực tiếp lên đường lớn.
“Tiểu Bối, tưới nước nhiều hơn.” Lam Vô Nguyệt hướng hầu tử ngồi bên người y nói. Hầu tử chi chi chi kêu vài tiếng, nhảy lên đỉnh xe, xem xét còn có điểu theo bọn họ hay không.
…………..
“Trang chủ, người của chúng ta ở Hành Dương trấn đưa tới cấp tín.”
“Trên tín nói thế nào?”
“Trên tín nói có người mang hài tử kia chạy thoát, công phu của đám người đó không tầm thường, cơ hồ giết hết mọi người của chúng ta tiến đến, người này bị trọng thương khiến đối phương nghĩ lầm hắn đã chết mới tránh được một kiếp. Hắn nói trong đám người kia có một vị nam tử cụt một tay võ công cao nhất, bộ dạng rất giống Lam Vô Nguyệt mà trang chủ muốn tìm.”
“Lam Vô Nguyệt? !”
Phan Linh Tước vẫn trốn ở trong xe không gặp người xoát xốc lên màn xe, hai mắt trợn lên: “Có thể thấy rõ ràng ? Người nọ thiếu cánh tay nào? Bộ dáng là khuynh quốc khuynh thành?”
“Hồi trang chủ, trên tín nói người nọ thiếu cánh tay phải, bộ dáng cực kì xinh đẹp, cùng người nọ trong bức họa mà trang chủ muốn tìm phi thường giống nhau. Hơn nữa người cùng người nọ một chỗ kêu y là ‘Lam huynh đệ’ .”
Xương tay Phan Linh Tước nhô lên, khóe miệng của gã chậm rãi mở, tiếp theo tiếng cười vang lên, dần dần biến thành cười to.”Ha ha ha, hoàng thiên không phụ người có lòng, cuối cùng cũng bị ta tìm được!” Hai mắt lộ ra dâm ý, Phan Linh Tước ngồi trở lại suy nghĩ hồi lâu sau, mở miệng: “Kêu Ngọc nhi không cần xen vào tiểu Quỷ kia nữa, nhìn chặt Lam Vô Nguyệt cho ta. Truyền tin cho Lâm Thịnh Chi, làm cho hắn phái người đến Kiến Trữ trấn thăm dò cánh rừng kia, ta có cảm giác, Lam Vô Nguyệt nhất định sẽ mang tiểu Quỷ kia đến Kiến Trữ trấn, cái nơi kia thấu đầy tà khí.”
“Vâng!”
“Còn có, nói cho Lâm Thịnh Chi, lúc này ta nhất định phải có được Lam Vô Nguyệt.”
“Hiểu được!”
Liếm liếm khóe miệng, Phan Linh Tước tự nói: “Vô Nguyệt a Vô Nguyệt, ta nên làm sao yêu thương ngươi ni? Ngươi nhất định không biết tiểu huynh đệ của ta có bao nhiêu khát vọng ngươi, thân mình của ngươi tuyệt đối so với mặt của ngươi còn làm ta mất hồn hơn. Ha ha, ha ha ha, ha ha ha ha…”
Buổi chiều hôm đó, Lâm Thịnh Chi đồng dạng đi ra đuổi bắt Tiểu Bảo thu đến tín của Phan Linh Tước. Đối với Lâm Thịnh Chi mà nói, hắn càng muốn giết Lam Vô Nguyệt. Năm đó chuyện Nhiếp gia hắn có thể nói làm đến thiên y vô phùng (không kẽ hở), một khi trên giang hồ biết Lam Vô Nguyệt còn sống, vậy sự kiện năm đó sẽ trồi lên mặt nước, hắn sẽ bại lộ. Đây là chuyện Lâm Thịnh Chi tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ. Nhưng Phan Linh Tước đối Lam Vô Nguyệt là thế tất phải có, hắn hiện tại còn cần dựa vào Tước trang giúp đỡ. Tìm thời gian lâu như thế, phí nhiều tâm tư như vậy, hắn nhất định phải có được Nhiếp gia đao.
Trên tín Phan Linh Tước nói Lâm Tử Ngạn xuất hiện qua ở Kiến Trữ trấn, sau đó đã không thấy tăm hơi, thực có thể là tránh ở trong rừng chung quanh Kiến Trữ trấn. Nếu là như vậy, vậy Nhiếp Chính kia cũng nhất định trốn ở nơi đó! Tên phế tử kia sống hay chết không quan hệ tới hắn, hắn muốn là Nhiếp Chính. Nhưng Lam Vô Nguyệt quả thật là tên phiền toái… Lâm Thịnh Chi suy nghĩ nửa ngày, gọi tới Đinh Lang.
“Ngươi đi cùng Phan Linh Tước hội hợp, tìm cơ hội giết Lam Vô Nguyệt.” Nói , hắn từ trong lòng lấy ra một bao dược. Đinh lang hiểu ý tiếp nhận, dược này là độc dược, dùng để độc chết Lam Vô Nguyệt.
Tiếp theo Lâm Thịnh Chi lại nói: “Lâm Tử Ngạn có thể trốn ở cánh rừng phụ cận Kiến Trữ trấn, Phan Linh Tước đã phái ra Tước điểu đi tìm, ngươi cho Quý Liệu mang người của Côn Sơn phái cùng Võ Đang phái đến Kiến Trữ trấn đi, sau khi bắt đến Lâm Tử Ngạn trước xử lý, không cần hỏi nhiều. Bên người Lâm Tử Ngạn hẳn là có một nam tử tóc hoa râm, tứ chi trọng thương, tìm ra hắn. Nhớ lấy, đừng cho người của Côn Sơn phái cùng Võ Đang phái gặp mặt Lâm Tử Ngạn và nam tử kia. Sau khi tìm được người lập tức đưa tin cho ta.”
“Vâng.”
“Ngươi đi đi.”
“Vâng.”
Đinh Lang vừa rời đi, Lâm Thịnh Chi lại đưa tới một vị tâm phúc, thì thầm: “Giết tam phu nhân cùng tứ phu nhân.”
Người nọ sửng sốt, nghĩ thấy chính mình nghe lầm .
“Ngươi một người đi làm, không được nói cho bất luận kẻ nào. Thả ra tin tức, do kẻ thần bí gây nên.”
Người nọ rất nhanh bình tĩnh, gật gật đầu, ly khai.
Lâm Thịnh Chi phái Đinh Lang giết An Nhược Dao cùng hài tử của hai người, hắn là tên hỗn đản tâm ngoan thủ lạt, nhưng trên mặt mũi hắn lại phải bảo trì phong phạm nhất định, cho nên hắn không tiếp tục cho Đinh Lang đi làm việc này. Đồng một sự kiện, Lâm Thịnh Chi chưa bao giờ để cùng một người đi làm. Người không đáng tin, sau khi sự thành toàn bộ bị hắn diệt khẩu, năm đó đám sơn tặc giúp hắn tàn sát Nhiếp gia bị hắn toàn bộ giết chết, đầu mục sơn tặc này lại chính là huynh đệ kết nghĩa của Lâm Thịnh Chi. Có thể trở thành tâm phúc Lâm Thịnh Chi, kia cũng không phải là một chuyện đơn giản.
Xốc lên mành xe, Lâm Thịnh Chi hướng ra ngoài nhìn nhìn, nơi này cách Côn Sơn phái tựa hồ rất gần. Trong mắt hiện lên một đạo quang, Lâm Thịnh Chi ra tiếng: “Dừng xe.”
Xe ngựa ngừng, Lâm Thịnh Chi ra xe ngựa nói: “Ta đi Liễu gia trang bái phỏng Liễu trang chủ một chút, các ngươi đi trước khách sạn chờ ta.”
“Vâng.”
Muốn một con ngựa, Lâm Thịnh Chi đợi thủ hạ đi xa, quay đầu ngựa lại thẳng đến Côn Sơn phái.
…………….
“Ông… Ông…”
Bạch phong đang cố sức huy động cánh bay về phía trước đột nhiên bị một bàn tay to cao cao vươn lấy bắt được. Bạch phong dựng thẳng lên cái đuôi liền đâm xuống, người nọ bắt lấy nó nhe răng rút khẩu khí, nhưng không có buông tay.
Hấp ra độc châm trong lòng bàn tay, lão nhân đầu đầy tóc bạc thuận thế ngồi ở trên đất. Hai tay kéo lấy cánh bạch phong, lão nhân nhìn lại nhìn, nhìn lại nhìn, nói thầm: “Rất giống, nhưng sao lại phì như thế? Rốt cuộc có phải hay không ni?”
“Ông… Ông…” Cứu mạng, cứu mạng.
“Rốt cuộc có phải hay không ni?” Lão nhân còn đang nói thầm, cánh bạch phong đều sắp bị lão nhéo đứt.
“Ong ong ông…”
Này không phải bạch phong phát ra , một con hắc phong bay lại đây, dừng ở trên vai lão nhân, lão nhân nâng lên bạch phong nói: “A hắc, ngươi xem giống hay không?”
“Ong ong ông…”
“Ta cảm thấy rất giống, nhưng mà rất phì , sao lại phì như thế ni?”
“Ong ong ông…”
“Ai, không biết lúc này có thể lại nghĩ sai rồi hay không, đều đã bốn mươi năm , cũng không biết hắn có phải còn sống hay không, nhưng không tìm hắn không được a, không tìm hắn ta dù đã chết cũng không nhắm mắt nha.”
Lại kéo kéo bạch phong, lão nhân đem bạch phong để sát vào bắt đầu cẩn thận quan sát, qua hơn nữa ngày, lão nhân chớp chớp ánh mắt phát mỏi: “Càng xem càng giống, bất quá đều đã qua bốn mươi năm, nó lớn lên béo cũng không phải không có khả năng. Chính là cỗ ngoan độc nó vừa mới chích ta đều rất giống, tạm thời lại tin một hồi đi.” Lão nhân một đầu tóc bay rối, râu hoa râm như tóc cũng lộn xộn . Lão buông ra bạch phong, nhìn bạch phong vẫy hai cánh liều mạng đào tẩu, lão điểm hạ hắc phong trên vai, hắc phong đuổi theo.
Chống đỡ hai chân đứng lên, lão nhân hoạt động hoạt động tứ chi, sau khi hắc phong đều đã bay vô ảnh, lão nhân cúi cong người, đùi phải hướng về sau, đột nhiên, một trận gió thổi qua, lão nhân không thấy , tập trung nhìn vào, chỉ nghe thấy cước bộ thanh phong của lão!
>>Hết
|